1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi!!! thanks editor nhiều
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hạ bạch tuyết da mặt dày quá k đc như tên của mình
      guang hạ k hát là vì hát k hay quá
      xukemYuurei Bana thích bài này.

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 4: Bảo vệ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Khuyết điểm lớn nhất của Giang Hạ là gì, chính là ngũ được đầy đủ.

      ràng lúc chuyện giọng nhàng dịu dàng, nhưng mà chỉ cần hát lên, nào đúng với giai điệu. Còn nhớ lúc tiểu học cùng nhau hát, giáo viên nhạc bảo chỉ cần làm bộ hơi mở miệng là được rồi, được phát ra thanh, phá hủy hết tất cả. Từ đó về sau, Giang Hạ liền hát, càng tham gia bất cứ hoạt động văn nghệ nào.

      Về sau lên đại học, làm việc đến bây giờ, cố gắng tham gia cá cuộc tụ hội như này. có thể đẩy liền đẩy, thể ngồi trong góc, cố gắng để người ta chú ý làm người nghe.

      Hạ Bạch Tuyết thấy bộ dáng Giang Hạ muốn hát, càng cao hứng hơn. Chen đến bên cạnh Giang Hạ kéo lên. Hơi hưng phấn : “Làm việc sắp được hai năm, còn chưa từng nghe qua quản lý Giang hát, hôm nay bất luận thế nào cũng phải hát, mọi người có đúng ?”

      Mọi người đồng ý, vỗ tay rầm rầm.

      Giang Hạ vui kéo tay Hạ Bạch Tuyết ra, “Ngại quá các vị, mấy ngày nay cổ họng tôi bị viêm, thực thể hát.”

      Nhưng mà cớ này vừa rồi Trình Dật Tu dùng rồi, dù gì còn hát bài. thể hát, như vậy là nể mặt. Có vài người nháo phối hợp với Hạ Bạch Tuyết kéo lên gần máy.

      “Nhanh lên hát bài, quản lý Giang muốn hát bài nào, tôi bật giúp .”

      Hạ Bạch Tuyết nhân cơ hội đem micro nhét vào trong tay , ràng là hát được. Hứa Lôi cũng biết chuyện biết hát, cho nên cũng theo mấy người kia ồn ào. Làm Giang Hạ muốn cầu cứu ấy thành.

      Thấy Giang Hạ lúc lâu cũng chưa hát bài gì, có người tự chủ trương bật bài tình thay đổi. Bắt đầu nhạc dạo, Giang Hạ biết lúc này mặt mũi bị mất sạch.

      Dù sao cũng mất mặt, vậy kệ , biết hát cũng phạm pháp!

      Giang Hạ từ chối nữa, nắm chặt micro, nhìn chằm chằm phụ đề. “ từng chần chừ…” Vừa mới hát bốn chữ, liền đuổi kịp, Giang Hạ lúng túng dừng lại. Sau đó mới tiếp tục hát: “ từng ở bao nhiêu khách sạn…” Vẫn lại như cũ, dừng lại.

      Có lẽ vừa rồi Giang Hạ từ chối cho nên mọi người hiếu kỳ với giọng hát của , lúc khúc nhạc dạo vang lên, toàn bộ phòng đều yên tĩnh lại. Cho dù Giang Hạ hát rất , mọi người vẫn nghe ràng.

      Hứa Lôi thấy thế, tìm kiếm micro để cứu. Bài trước là Trình Dật Tu hát, cho nên Hứa Lôi nhìn trước mặt bàn , thấy micro quả nhiên là ở chỗ đó, vừa định duỗi tay lấy, micro liền bị Trình Dật Tu cầm trong tay. Nhưng mà vừa mới cầm lấy, liền bị người khác cướp .

      “Tình cảm vừa lướt qua, vẫn cảm thấy trân quý, làm cho ngày ngày trôi qua đều khó quên…” Đột nhiên giọng lớn vang lên, dời chú ý của mọi người. Chỉ thấy Chu Sâm ở bộ phận bảo vệ cầm microphone, chăm chú hát.

      Mặc dù ta cũng hát đúng giai điệu, nhưng giọng ta lớn, che phủ hoàn toàn giọng của Giang Hạ.

      Lúc Giang Hạ lúng túng muốn đào cái hố chui xuống, Chu Sâm kịp thời cứu , làm cảm kích.

      Bài hát kết thúc, mọi người rất nể tình vỗ tay. Giang Hạ cười cảm kích với Chu Sâm, nhưng mà phòng quá mờ, chắc là ta nhìn thấy .

      Hạ Bạch Tuyết vẫn đứng ở bên cạnh Giang Hạ, cho nên lúc Giang Hạ hát xong ta tiếp nhận micro, cười đùa trong micro: “Quản lý Giang và quản lý Chu phối hợp rất tốt, quả thực chính là sắt cầm hòa hợp (ý chỉ vợ chồng hòa hợp)!”

      Mẹ kiếp, biết dùng thành ngữ đừng có dùng! Nếu bây giờ trong tay Giang Hạ có quả táo, có khả năng nhét vào trong miệng Hạ Bạch Tuyết.

      nghẹn chết ta cũng bịt mồm ta lại!

      Giang Hạ ngồi trở lại bên cạnh Hứa Lôi, Hứa Lôi còn nghiên cứu vừa rồi Trình Dật Tu cầm micro là có dụng ý gì. cũng muốn cứu Giang Hạ sao?

      Kế tiếp có ai để Giang Hạ hát tiếp, Hạ Bạch Tuyết độc chiếm, hát liên tiếp mấy bài của Lưu Nhược , mặc dù Giang Hạ muốn thừa nhận, nhưng mà ta hát rất tốt, quăng mình mấy con phố.

      ầm ĩ liên tục đến gần mười hai giờ, lão Mã mới lên tiếng tan cuộc. Dù sao ngày mai tất cả mọi người còn phải làm.

      Đại bộ phận ngồi đều ở lại ký túc xá, cho nên vài người cùng nhau ngồi xe trở về. Hứa Lôi uống hơi nhiều, Giang Hạ nhờ đồng nghiệp ký túc xá đưa ấy trở về. Mình chuẩn bị gọi xe.

      Từ trước đến nay tính tình lão Mã luôn cẩn thận, thấy còn mấy . Kiên quyết cho mấy tự mình gọi xe về nhà, sắp xếp đồng nghiệp nam hộ tống.

      Trình Dật Tu lái xe tới, hơn nữa chỉ có uống rượu. Cho nên lão Mã bảo đưa mấy người về, trong đó có cả Giang Hạ và Hạ Bạch Tuyết.

      Trình Dật Tu xin lỗi : “Phía sau em còn có đồ, chỉ có thể đưa người về.” Sau đó thêm câu: “Tôi ở gần công viên Bình Hồ, ai thuận đường cùng .”

      Công viên Bình Hồ? Giang Hạ cũng ở gần công viên Bình Hồ, nhưng mà muốn ngồi xe . Hai người quá quen ngồi cùng xe hơi lúng túng, tựa như lúc bọn họ đến.

      Hơn nữa Trình Dật Tu chuyện như thế, nhà ở gần công viên cũng thể xấu hổ bảo đưa về.

      Chỉ có Hạ Bạch Tuyết cao hứng : “ Dật Tu, vậy đưa em về đoạn, nhà em cách Bình Hồ xa!”

      Giang Hạ yên lặng trợn trắng mắt, nhớ nhà họ Hạ ngược hướng với công viên Bình Hồ mà.

      Lúc này Chu Sâm cũng đứng bên cạnh Giang Hạ, xấu hổ mà tỏ vẻ muốn đưa về.

      Lão Mã thấy thế, : “Vậy là được rồi, hai người các cậu chịu trách nhiệm đưa tiểu Giang tiểu Hạ về nhà !” xong lại sắp xếp cho mấy khác.

      Trình Dật Tu nghe vậy, hướng về phía Giang Hạ nhìn lướt qua. lấy xe, liền rời .

      Chu Sâm thấy Giang Hạ phản đối mình đưa về nhà, gãi gãi đầu, với : “Vậy tôi đến bên kia đường đón xe.” xong cũng nhanh chóng chạy , rất sợ Giang Hạ cần.

      Vào lúc này rất khó bắt taxi, lúc Trình Dật Tu lái xe từ bãi đậu xe tới, Chu Sâm còn chưa gọi được xe.

      Xe két tiếng dừng trước mặt Giang Hạ. Hạ Bạch Tuyết vui vẻ mở cửa xe, vẫy tay tạm biệt với mọi người.

      “Tôi và Dật Tu trước, mọi người đường nhớ cẩn thận!” Giọng ngọt đến chết người.

      Giang Hạ lộ ra khuôn mặt tươi cười, phất tay tạm biệt. Xe cạch tiếng rời .

      Đầu đường nhiều người đợi xe, lúc Giang Hạ nhìn về phía Chu Sâm, vừa vặn xe Trình Dật Tu cũng đến đầu đường.

      tựa hồ trông thấy cửa sổ xe… Tất cả đều mở ra? Nhớ tới Hạ Bạch Tuyết mặc bộ váy rất mỏng, trong lòng im lặng cầu phúc cho ta.

      Cuối cùng Chu Sâm cũng gọi được xe, tới đón Giang Hạ rời . người ngồi cạnh ghế tài xế, người ngồi ở ghế sau.

      Đêm nay Giang Hạ uống hơi nhiều ly bia, xe vừa khởi động, liền buồn ngủ. Sau khi Chu Sâm hỏi địa chỉ nhà cho lái xe, thấy bộ dáng thoải mái, : “Nếu mệt ngủ trước , đến nơi tôi gọi.”

      Giang Hạ khoát tay cần, “Đúng rồi, lúc hát cảm ơn .”

      Chu Sâm cười : “Vừa đúng lúc bài hát đó là bài tôi thích nhất, cho nên nhịn được lấy micro.”

      Giang Hạ ngốc, biết ta như vậy là cho mặt mũi. “Bất kể như thế nào, vẫn cảm ơn , nếu ngũ của tôi được đầy đủ, hành hạ lỗ tai của mọi người.”

      “Tôi hát cũng đúng giai điệu.”

      “Tôi cảm thấy được hát rất tốt.”



      Bình thường Chu Sâm và Giang Hạ tiếp xúc nhiều, nhưng mà biết nhau lâu, cho nên hai người chuyện còn tính vui vẻ. Đến khu nhà Giang Hạ ở, Chu Sâm kiên trì muốn đưa đến tận nhà. Tiểu khu cũ đèn đường đều hỏng bảy tám cái, đường cũng có người đường. Giang Hạ cũng hơi nhát gan, vì thế đồng ý.

      Chu Sâm đưa Giang Hạ đến tầng sáu, thấy vào cửa mới rời . Xe vừa rồi vẫn còn đợi ở tiểu khu, cho nên khi đưa người về nhà, liền nhanh chóng trở về.

      Lúc Trình Dật Tu trở về, vừa lúc gặp Chu Sâm lên taxi rời .

      đem xe đỗ xong, dựa vào cửa xe rút điếu thuốc. Sau đó mở cửa sau xe, đem vài hộp giấy bên trong ném xuống đất, dùng chân đạp dẹp, ném vào thùng rác cách đó xa.

      *****

      Ngày hôm sau, Giang Hạ ngủ quên, vì vậy hủy bỏ chạy bộ sáng sớm. Nấu cho mình tô mì trứng gà, kết quả là bỏ muối quá nhiều, mặn thể cho vào miệng, chỉ có thể vứt vào thùng rác.

      Từ Giang Hạ được ba mẹ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, nhưng mà người nhà có tài nấu nướng trời cho. Mẹ Giang ở trong phòng bếp còn phân biệt được đâu là đường đâu là muối, mặc dù ba Giang làm, nhưng mà đĩa rau cải xào cũng có thể bị ông xào cháy. Cho nên từ Giang Hạ có khát vọng tài nấu nướng của mình tốt, tự làm đồ ăn ngon cho mình. Năm ấy mười bốn tuổi, thừa dịp ba mẹ ở nhà, muốn cho bọn họ kinh ngạc, theo sách nấu ăn nấu, kết quả là thiếu chút nữa thiêu hủy toàn bộ phòng bếp. Từ đó về sau phòng bếp thành cấm địa của .

      Cho nên tài nấu nướng của đến nay vẫn dừng lại ở mức có thể đem đồ ăn nấu chín. Còn hương vị… thể cầu quá cao.

      Sau khi đổ sạch mì, Giang Hạ lấy vài miếng bánh mì ăn tạm. Nhìn thời gian còn sớm, liền thu dọn đồ ra cửa làm.

      Lúc xuống tầng năm, vẫn nhìn chằm chằm cửa chính căn hộ kia, đương nhiên là nhìn thấy được gì.

      Hôm nay sảnh yến hội có tiệc mừng, Giang Hạ vào khách sạn liền bắt đầu bận rộn.

      Sảnh yến hội có đến mười nhân viên. Bởi vì phải mỗi ngày đều có tiệc rượu, đương nhiên khách sạn nuôi nhiều người rảnh rỗi. Mỗi lần có yến hội lớn, nhân viên đều là vấn đề lớn. Cho nên sáng sớm hôm nay Giang Hạ liền vội vàng đến mỗi bộ phận mượn người, sau đó sắp xếp nhân viên làm việc. Tiệc rượu có tổng cộng tám mươi hai bàn, gần tới mười giờ, khách hàng đột nhiên gọi điện thoại tới tăng thêm bốn bàn.

      Sảnh yến hội có thể bày tám mươi bàn là cực hạn, nhiều hơn hai bàn phải nghĩ cách nhét vào. Bây giờ lại thêm bốn bàn, chắc chắn là bày được.

      Giang Hạ chỉ có thể mang người đem phòng họp liền sảnh yến hội mở ra, di chuyển bàn hội nghị , gỡ cửa ra.

      Cửa phải là cửa bình thường có thể kéo đẩy, mở ra rất dễ. Mà là cửa cố định, chỉ cần bỏ ốc vít là có thể mở ra. Vì vậy lại gọi nhân viên bộ phận công trình đến hỗ trợ, lại sắp xếp người kho hàng chuyển bàn ghế. Lúc rảnh rỗi, sớm qua giờ ăn cơm.

      Giang Hạ xem chừng bây giờ đến nhà ăn nhân viên chắc cũng còn gì, chuẩn bị quay về phòng làm việc kiếm chút đồ ăn vặt. Vừa tới hành lang nhìn thấy Chu Sâm xách túi to từ lối nhân viên tới gần.

      “Quản lý Giang!” Chu Sâm gọi .

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 5: Thói quen nghề nghiệp.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giang Hạ nghĩ tới Chu Sâm đến tìm , “Chu đội tìm tôi có việc gì sao?” Mặc dù là quản lý bộ phận an ninh, nhưng mà tất cả mọi người đều quen gọi là Chu đội.

      Chu Sâm đưa túi to trong tay cho , “Tôi vừa gặp Trần Yến, ấy nhờ tôi ra ngoài mua hai phần lẩu cay Tứ Xuyên. Phần này là đưa cho .”

      Trần Yến là nhân viên do Giang Hạ quản lý, có quan hệ rất tốt với Giang Hạ. Có đôi khi thức ăn trong nhà ăn nhân viên ngon, các liền ra ngoài mua lẩu cay Tứ Xuyên ăn. Cho nên nghe Chu Sâm như thế, Giang Hạ vui vẻ nhận túi đồ.

      “Cảm ơn Chu đội.”

      Chu Sâm cười : “ cần khách sáo, dù sao tôi cũng thuận đường. Vậy ăn , tôi còn có việc trước.”

      Giang Hạ lời tạm biệt với Chu Sâm, sau khi đợi xa, nhấc túi ngửi cái, hương vị lẩu cay Tứ Xuyên rất thơm, ngửi mùi làm nước miếng chảy ra. Xoay người chuẩn bị từ cầu thang quay về phòng làm việc để tiêu diệt. Liền thấy Trình Dật Tu đứng ở cầu thang, lông mày cau lại, bộ dáng quá vui vẻ.

      Hôm nay mặc trang phục đầu bếp, từ xuống dưới đều là màu trắng, phía rộng rãi phía dưới hẹp cùng với móc gài thiết kế hoàn mỹ làm dáng người rất cao. Giữa eo buộc chiếc tạp dề, sạch mà chỉnh tề. Hai bên ống tay áo gấp đến khuỷu tay, lộ ra bên ngoài cánh tay màu lúa mạch, tĩnh mạch hơi , vừa nhìn chính là rắn chắc mạnh mẽ.

      Nhớ tới lúc bếp trưởng Vu mặc quần áo làm việc, lúc nào nút áo cũng cài được, Giang Hạ khỏi cảm thán, dáng người đúng là rất quan trọng!

      biết có phải là do mùi thơm của lẩu cay Tứ Xuyên hấp dẫn, Giang Hạ tự giác được nuốt nước miếng. Hỏi: “Đầu bếp Trình, có chuyện gì sao?”

      Trình Dật Tu gật đầu, đưa thực đơn trong tay cho Giang Hạ xem. “Phòng bếp vừa nhận được thông báo làm thêm bốn bàn, đồ ăn có trong thực đơn, nguyên liệu mua chỉ có thể làm được hai phần. Muốn để cho và khách hàng chuyện, xem hai bàn khác có thể đổi món ăn được .”

      tay Giang Hạ cầm thực đơn, tay hơi nâng lẩu cay Tứ Xuyên. “Như vậy à, nhưng mà tiệc rượu lần này do Hứa Lôi lôi kéo được, khách hàng vẫn liên lạc cùng ấy. Nếu tôi bảo Hứa Lôi tiếng, bảo ấy bàn bạc với khách hàng, có vấn đề gì.”

      Trình Dật Tu tiếng cảm ơn, lại nhìn lẩu cay Tứ Xuyên tay Giang Hạ. “ ăn cái này sao?”

      Giang Hạ xấu hổ cười, “Buổi trưa có thời gian ăn cơm.”

      Trình Dật Tu ghét bỏ : “Thức ăn rác rưởi này đều dùng dầu và hương liệu nhân tạo, còn ngon nữa.”

      giống như người lớn với trẻ nên ăn đồ ăn vặt, làm Giang Hạ hơi lúng túng. “A… Kỳ , tôi chỉ ngẫu nhiên mới ăn lần.”

      Trình Dật Tu lại nhìn túi đồ, ừ tiếng. Xoay người trở về. Phòng làm việc của Giang Hạ ở dưới lầu, cho nên cũng từ cầu thang xuống. Vì vậy hai người trước sau ở hành lang.

      Góc rẽ hành lang có cái thùng rác, đột nhiên Trình Dật Tu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Giang Hạ.

      Giang Hạ nhất thời hiểu được ý tứ của , ánh mắt nghi vấn nhìn .

      Trình Dật Tu nhìn lẩu cay Tứ Xuyên trong tay , lại nhìn thùng rác lát.

      Trong nháy mắt Giang Hạ phản ứng kịp, là muốn đem lẩu cay Tứ Xuyên của ném vào thùng rác sao?

      mới cần!

      Giang Hạ giả bộ hiểu, mỉm cười (mỉm cười giả dối) với : “Đầu bếp Trình còn có chuyện gì ? Vậy tôi về phòng làm việc trước.” xong tiếp tục xuống lầu. Nhưng mà giây sau túi đồ trong tay bị người ta lấy , “Đông” tiếng bị ném vào thùng rác.

      Động tác của Trình Dật Tu rất nhanh, Giang Hạ căn bản kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơm trưa của mình biến thành rác rưởi.

      “Đầu bếp Trình làm gì vậy?” Việc này cũng quá phận rồi đấy! rất quen thuộc à? quản được muốn ăn cái gì sao?

      mặt Trình Dật Tu có vài phần áy náy, “Ngại quá, đây là thói quen nghề nghiệp của tôi, thấy đồ ăn tốt cho sức khỏe liền ném .”

      Giang Hạ: …

      Cho nên đây là trách xui xẻo gặp được sao?

      Trình Dật Tu gì nữa, xuống cầu thang rời . Sau lưng Giang Hạ làm động tác vung quyền.

      Mẹ kiếp, thói quen của liên quan gì đến tôi, vì sao lại ném cơm trưa của tôi?

      Trở lại phòng làm việc, Giang Hạ đem thực đơn báo cho Hứa Lôi, thấy Hứa Lôi thành vấn đề. Dùng bộ đàm báo cho đầu bếp. Sau đó đột nhiên nhớ tới, loại chuyện thay đổi thực đơn nhặt như thế này, cần gì bếp trưởng tự thân xuất mã? Cho nên vừa rồi phải là cố ý hủy cơm trưa của ?

      lấy bánh bích quy từ trong ngăn kéo ra. Nhưng mà ngửi qua mùi thơm của lẩu cay Tứ Xuyên, chút ít bánh quy này quả thực khó có thể nuốt trôi. Vì vậy quyết định chuồn ra ngoài mua phần lẩu cay Tứ Xuyên về.

      Ra khỏi phòng làm việc liền gặp được Trần Yến tới. “Quản lý Giang đâu thế?”

      Giang Hạ nhíu lông mày, “Đừng , giúp tôi mua phần lẩu cay Tứ Xuyên bị ném vào thùng rác, cho nên tôi muốn mua lại phần.”

      Vẻ mặt Trần Yến kỳ quái, “Ách, khi nào tôi mua cho lẩu cay Tứ Xuyên?”

      phải là bảo Chu Sâm giúp tôi mang tới sao?”

      Trần Yến càng cảm thấy kỳ quái, “ có, lúc trước ăn cơm trưa, Chu Sâm hỏi sao nhìn thấy . Tôi bận, chắc là rảnh ăn cơm. Sau đó ta liền rời .”

      Giang Hạ hơi mông lung, “Vậy, vậy chẳng lẽ lẩu cay Tứ Xuyên do ta mua?”

      Trần Yến nghe, thần bí : “Tối hôm qua chuyện hát tôi có nghe , tôi thấy Chu Sâm có ý với đó.”

      nghe ai ?”

      “Mọi người hát truyền ra, hơn nữa hình đầu bếp Trình hát, rất đẹp trai!”

      Giang Hạ: …

      Ánh sáng tối tăm như vậy, rốt cuộc là từ đâu nhìn ra được đẹp trai?

      Trần Yến còn định gì đó, đột nhiên bộ đàm của Giang Hạ vang lên.

      “Quản lý Giang, phiền đến phòng làm việc của tôi chuyến.” Là Trình Dật Tu.

      Trần Yến vừa nghe đầu bếp Trình tìm, vội vàng để Giang Hạ . “Nhớ kỹ phải giúp tôi nhìn đầu bếp Trình vài lần!”

      Giang Hạ còn gì để , đường luôn nghĩ Trình Dật Tu tìm có chuyện gì. Đến bên ngoài phòng bếp trưởng, hít sâu hơi, đảm bảo mình vì lẩu cay Tứ Xuyên mà sinh ra tức giận, khuôn mặt tươi cười gõ cửa.

      Bên trong có người đáp: “Vào .”

      Giang Hạ đẩy cửa vào, đầu tiên là nhìn bàn làm việc có cơm chiên vàng óng.

      phải là trong mắt chỉ thấy được đồ ăn, mà là thực đói, từ buổi sáng đến bây giờ chỉ ăn hai lát bánh mì. Mà mùi thơm của cơm chiên bàn… là quá hấp dẫn!

      Chịu đựng nước miếng, nhìn về phía người ngồi phía sau bàn làm việc. “Đầu bếp Trình, tìm tôi có chuyện gì?”

      Trình Dật Tu cầm lấy bút viết gì đó, nghe vậy chỉ cơm chiên, : “Vừa rồi ném cơm trưa của , là xấu hổ, đây là bồi thường.”

      Vẻ mặt rất chân thành.

      Giang Hạ nuốt nước miếng cái, “ là, cơm chiên này là cho tôi?”

      Trình Dật Tu thấy vẻ mặt thèm ăn của , nhịn được cười : “Nhanh ăn , bị người ta nhìn thấy tốt.”

      “Vậy tôi khách sáo nữa.”

      Giang Hạ kéo ghế ngồi xuống, thể đợi được nữa múc miếng đưa vào miệng.

      Bên trong cơm chiên có tôm bóc vỏ, đậu xanh, nấm hương, chân giò hun khói, cà rốt, mỗi hạt cơm đều sáng long lanh, ăn vào trong miệng mềm dẻo rất ngon miệng.

      Cơm chiên Dương Châu Giang Hạ nếm qua rất nhiều, đây là lần đầu tiên ăn được mỹ vị như vậy, chỉ ăn ngon, mà còn đẹp mắt.

      Giang Hạ xem như là tín đồ ăn uống chân chính, có ăn ngon, hiềm khích lúc trước đều để ý. Trong miệng nhét đầy đồ ăn, hỏi: “Đầu bếp Trình, cơm này là ai làm thế, ăn ngon .”

      Trình Dật Tu để bút trong tay xuống, ôm hai tay dựa lưng vào ghế nhướn mày nhìn . “Nếu tôi bồi thường cho , đương nhiên là tôi làm.”

      Giang Hạ giơ ngón tay cái lên, “Đầu bếp Trình là danh bất hư truyền! Cơm chiên làm cũng có thể ngon như thế!”

      Trình Dật Tu đứng dậy dùng cốc giấy rót cho cốc nước đặt lên bàn, “So với thức ăn rác rưởi kia có ngon hơn ?”

      “Nếu như mỗi ngày có thể ăn được cơm chiên ngon như thế, ai còn nguyện ý ăn thức ăn rác rưởi đó.”

      “Có phần cơm chiên là có thể thõa mãn, xem ra rất dễ nuôi.”

      Giang Hạ: …

      Còn phải là bị thức ăn của ba nuôi dưỡng thành như vậy sao.

      Ăn cơm chiên xong, lại uống nửa chén nước, Giang Hạ ợ tại chỗ. Vội vàng che miệng lại, “Ăn quá no bụng, bình thường tôi ăn nhiều như vậy, cơm chiên làm quá ngon.”

      Trình Dật Tu thấy qua sức ăn lớn của ở nhà ăn, cười. “Quản lý Giang chê là tốt rồi.”

      “Sao có thể chứ! Có thể ăn được cơm đầu bếp làm là vinh hạnh của tôi.”

      “Vậy sau này thường xuyên làm đồ ăn cho .”

      Giang Hạ chỉ coi đây là lời khách sáo của , “Vậy cảm ơn đầu bếp Trình, tôi về trước.”

      Sau khi Giang Hạ rời , mắt Trình Dật Tu nhìn cái đĩa sạch . Từ tối hôm qua tâm tình bắt đầu buồn bực, đột nhiên tốt hơn.

      *****

      Bởi vì đủ nhân viên, bữa tiệc đêm nay Giang Hạ cũng làm nhân viên phục vụ. Chờ đến lúc rảnh, về đến nhà sắp mười giờ. đến sân thượng dọn quần áo, ngửi thấy được mùi thuốc lá. Thăm dò nhìn xuống, có người dựa vào lan can can ban công hút thuốc lá. Bởi vì hai tầng đều có mở đèn sân thượng, cho nên chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ, còn có khói lửa trong bóng đêm lúc sáng lúc tối.

      Lúc tắm Giang Hạ còn suy nghĩ, người ở lầu dưới là ai, sao mình chưa có cơ hội gặp?

      Sáu giờ rưỡi ngày hôm sau, đồng hồ sinh lý khiến Giang Hạ tỉnh lại. Sau khi rửa mặt, mặc lên bộ quần áo thể thao ra công viên chạy bộ.

      Từ có thói quen này, muốn bỏ cũng được. Cho nên dù trời có chút u, vẫn công viên.

      Bình thường Giang Hạ chạy hai vòng quanh hồ, nếu dậy muộn kịp chạy vòng. Hôm nay trời đầy mây, người luyện tập buổi sáng ít hơn rất nhiều. Chạy vòng, người đầy mồ hôi, Giang Hạ dừng lại nghỉ ngơi chút, theo quán tính muốn lôi điện thoại ra tự sướng.

      Kỳ thói quen này là do ba Giang bức bách. Bởi vì ông và mẹ Giang chuyển đến nông thôn ở, sợ con ở nhà mình lười biếng rèn luyện, cho nên bảo mỗi ngày đều chụp ảnh mình chạy bộ làm chứng.

      Giang Hạ đứng ở ven đường, lấy bối cảnh là cây liễu rủ xuống phía sau, giơ tay hình chữ v, vừa định chụp ảnh, nhưng trong màn hình có hình người phía sau chạy tới. Vì vậy chờ, chuẩn bị chờ người kia chạy lại chụp.

      Nhưng mà người kia dừng lại sau lưng . Giang Hạ kinh ngạc quay đầu lại nhìn, “Trình, đầu bếp Trình?”
      Last edited: 23/6/17
      Happyanh, Phong nguyet, Nhược Vân46 others thích bài này.

    5. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      Chị rất dễ nuôi đó ơi. Ráng bắt về nuôi nhanh nhanh. Cái bà Tuyết ngồi ké xe cho lạnh chết lun. Haha thâm quá à. Thanks edit chăm chỉ nha Bana:yoyo45:
      tinihhYuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :