1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyệt Lạc Vân Yên

      Nguyệt Lạc Vân Yên Active Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      184
      @thanhvan110191 mình đọc hết cũng thấy nhắc tới, mà đâu phải cứ là thần là có chân thân đâu nàng, giống như Xích Diễn cũng là thần mà đâu có chân thân gì đâu, phượng hoàng chỉ có các đời thần tôn thôi, chứ bả mà là phượng hoàng có mà bả cũng là thần tôn được à :hoho: :hoho: :hoho:

    2. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209
      CHƯƠNG 12
      Ánh nắng vàng phủ đầy sân, từ trong viện chim chóc cây kêu vài tiếng chợt vỗ cánh phành phạch rời .

      Trầm Ngọc bị đánh thức bởi thanh tán cây lay động. Nhưng vừa tỉnh dậy thấy ngay lông mi người nằm cạnh khẽ chuyển động, sau đó từ từ mở mắt.

      Vào giây phút mặt đối mặt, Trầm Ngọc mới chợt nhớ đến chuyện đêm qua, ngẩn ngơ nhìn Lăng Yên, lỗ tai hiếm khi chợt đỏ ửng.

      Trông thấy vẻ mặt , Lăng Yên liền bật cười, thân hình mềm mại ở trong mền nhích lại gần, hôn lên gò má người nào đó cái, lười biếng : “Chào buổi sáng.”

      Trầm Ngọc nhàng ôm bên má vừa được hôn, cố ra vẻ bình tĩnh bước xuống giường, giọng : “Nàng nghỉ ngơi trước , để ta …” ngập ngừng, bản thân là Thần tôn, tất nhiên xưa nay chưa hề chăm sóc người khác bao giờ, nhưng chỉ dừng chốc lát rồi lại tiếp: “Để ta đem thau nước vào đây rửa mặt chải đầu giúp nàng.”

      Lăng Yên gật đầu cười. Đến khi Trầm Ngọc bưng thau nước bước vào, y phục người nàng cũng thay xong.

      “A Tinh.” Lúc Lăng Yên trang điểm trước gương, Trầm Ngọc cũng cúi người ở bên dọn dẹp phòng ốc, thuận tiện : “Hôm qua ta có nghe mọi người nàng thường ở đây, hằng năm vài ba tháng mới về đây ở?”

      “Đúng vậy.” Lăng Yên sửa soạn lại lần, nhìn Trầm Ngọc qua tấm gương soi, “Sao vậy?”

      Trầm Ngọc dọn dẹp xong liền ngồi xuống bên cạnh, động tác thư thái trầm tĩnh: “Vậy những lúc khác nàng ở đâu?”

      Mãi cho đến hôm qua Thần tôn đại nhân mới giật mình vì hiểu biết của mình với nương tử, đúng là chẳng biết gì về nàng.

      Cặp mắt Lăng Yên khẽ động, thấy giờ vẫn chưa phải lúc tiết lộ cho đối phương biết, nào Ma nào , người bình thường nghe sợ mất mật rồi, tình Lăng Yên muốn phu quân nàng bị nàng dọa sợ. Nàng cười hì hì, tự bịa đại câu: “ thị trấn khác ở phía nam, cũng gần giống với nơi này.”

      “Nhưng kể từ giờ thiếp sống ở đây.” Lăng Yên tự suy xét chút, vào thời điểm này hai giới Thần Ma ít khi xung đột, chuyện nội bộ của Ma giới có đám Thanh Minh xử lý, đợi vài hôm nữa nàng trở về xem xét là được. Hơn hết thảy vấn đề lớn nhất bây giờ là đám giới bên kia, nhưng chuyện này nàng cũng nhất thiết phải theo sát.

      Việc tiếp theo nàng có quyết định, nếu sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, thời gian còn lại nàng cùng phu quân nhà mình bồi dưỡng tình cảm.

      qua mấy vạn năm, lần đầu tiên trong lòng Lăng Yên có suy nghĩ như vậy.

      “Trước đây nàng … làm gì vậy?” Trầm Ngọc muốn hiểu Lăng Yên nhiều hơn.

      Lăng Yên chống má, nghĩ chút mới : “Kinh doanh buôn bán.”

      “Nàng về cũng lâu vậy rồi, ảnh hưởng gì sao?”

      Lăng Yên lắc đầu: “Yên tâm, bằng hữu của thiếp cũng ở đó, họ thay thiếp quản lý tốt chuyện làm ăn, mười năm về cũng xảy ra chuyện gì.”

      Trầm Ngọc lúc này mới , chuyện biết còn rất nhiều, ví dụ như nàng buôn bán về gì, còn cả bằng hữu của nàng nữa. mông lung hỏi: “Những người bạn của nàng … họ trông như thế nào?”

      “Ừ?” Nàng nghĩ đến loạt những biểu cảm của đám Thập Đại Ma Tướng, cuối cùng : “Là mấy người tính tình lải nhải như mấy bà mụ, chàng hiểu cảnh tượng đó ? Có chuyện mà lải nhải hoài, cái này đúng cái kia cũng chịu, luôn nghĩ phải trông chừng mình chút mới chịu được.”

      “Cái này ta hiểu.” Trầm Ngọc nghe vậy tin là , còn gật đầu , “Đại ca ta cũng y chang vậy.”

      Xích Diễn vừa bước chân vào viện suýt nữa đập luôn đầu vào cánh cửa.

      Lăng Yên nhạy bén phát ra Xích Diễn, cùng Trầm Ngọc vội vàng bước tới kêu tiếng “Đại ca”, Xích Diễn cười híp mắt, nhân tiện : “Chuyện là ... ta đến để tạm biệt.”

      “Tạm biệt?”, Lăng Yên , mà ngay cả Trầm Ngọc cũng hơi nhíu mày, liền hiểu ngay chắc chắn có chuyện xảy ra, bèn : “Sao vậy?”

      Xích Diễn lắc đầu, chỉ lập tức với Trầm Ngọc: “Theo ta.”

      xong liền ra ngoài, Trầm Ngọc nhìn bóng lưng rồi lại nghiêng người liếc mắt nhìn Lăng Yên, nàng khẽ gật đầu ý rằng cần lo cho mình, đến lúc này Trầm Ngọc mới theo Xích Diễn ra ngoài.

      Trầm Ngọc vừa , gian phòng liền trở nên vắng vẻ. Lúc này đầu tóc Lăng Yên cũng chỉnh tề rồi, liền tính toán muốn gọi đám người Thanh Minh ở Ma giới ra hỏi chuyện, nhưng ai ngờ vừa xoay người, liếc mắt cái liền thấy hỉ phục được treo ở trong phòng, bên hỉ phục là hình con phượng hoàng giang đôi cánh đầy rực rỡ mà uốn lượn.

      Nơi đó Trầm Ngọc dọn dẹp qua, thứ đáng lý được cất vào tủ áo chẳng hiểu sao lại bị treo ở nơi bắt mắt như vậy.
      .
      .
      “Thần tôn.” Đến góc yên tĩnh ở bên ngoài, Xích Diễn mới thở phào tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, “Ta sớm nhận được thư Đông Cẩm đưa đến, chuyện vương đoạt được Huyền Cốt Châu còn phải đợi bên giới điều tra kỹ hơn. Ta buộc phải về Thần giới trước.”

      Trầm Ngọc cau mày: “Đông Cẩm còn tra được gì nữa? Ta cùng ngươi về xem chút.”

      “Thần tôn cần bận tâm, chuyện này bọn ta có thể đối phó được.” Xích Diễn lắc đầu, nhìn về hướng tiểu viện cách đó xa, cười đáp: “Dù ta có muốn tiểu nương kia cũng bằng lòng chờ mình đâu.”

      Tất nhiên Trầm Ngọc cũng muốn tách khỏi Lăng Yên, nhưng cũng biết có nhiều chuyện được phép chậm trễ. Xích Diễn trông thấy vẻ mặt của , hiểu ý liền : “Thần tôn yên tâm, nếu có chuyện, ta nhanh chóng báo tin cho người.”

      Nghe Xích Diễn thế, Trầm Ngọc mới yên lòng chút, khẽ gật đầu. Xích Diễn sau khi xong liền muốn rời , nhưng Trầm Ngọc chợt nhớ đến chuyện, lập tức gọi lại.

      “Xích Diễn, người ngươi có ngân lượng ?”

      Xích Diễn sửng sốt: “Ngân lượng? Thần tôn cần dùng sao, cứ việc phân phó Xích Diễn, ta lập tức mang tới cho người.”

      Trầm Ngọc lắc đầu, tập trung suy nghĩ lát mới : “A Tinh nàng …”

      “Hả?” Xích Diễn khó hiểu, chủ đề sao lại bay về hướng Hạ Dung Tinh rồi.

      Trầm Ngọc ngừng lát, tuy mặt có biểu cảm gì nhưng Xích Diễn lại nhìn ra được thể ấm ức buồn bực hết ra ngoài, rồi tiếp: “A Tinh nàng thích phượng hoàng.”

      Xích Diễn kinh ngạc.

      Trầm Ngọc lại còn huơ tay múa chân miêu tả, trầm trọng tiếp,”Đặc biệt là con phượng hoàng cỡ này.”

      Xích Diễn gượng gạo cười tiếng, này phải cùng cỡ với chân thân tiểu Thần tôn hay sao. Thấy Thần tôn trong lòng ủ dột, Xích Diễn vội : “Cái này quan trọng, qua mấy trăm năm nữa chân thân Thần tôn cao giống thế này nè.” chỉ vào đỉnh đầu mình.

      Trầm Ngọc ném cho Xích Diễn ánh mắt u.

      Xích Diễn ho tiếng, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?” càng lúc càng khó tin được, phượng hoàng vốn mang đến điềm lành, sao lại có người thích phượng hoàng được nhỉ.

      Trầm Ngọc cân nhắc trong phút chốc, : “Thế nên ta muốn … thay đổi nàng chút.” tiếp tục ra suy nghĩ của mình, “Ta dự định để trong nhà ít vật dụng có liên quan đến phượng hoàng, bức tranh phượng hoàng, cây trâm hình con phượng hoàng, cả những thứ khắc hoa văn phượng hoàng nữa, biết đâu nàng nhìn nhiều rồi thích.”

      Xích Diễn: “...” Hình như nghe cũng có lý, nhưng mà có gì đó hơi sai sai.

      “Xích Diễn, ta cần bạc.” Thái độ nghiêm nghị bình thường của Trầm Ngọc dùng khi bàn chuyện với các vị thần Thiên Giới, nay được đem ra đòi tiền Xích Diễn.

      Xích Diễn vội vàng lôi cả thảy ngân lượng mình chuẩn bị trong người đưa hết cho Trầm Ngọc, lúc này mới tình nguyện rời , chỉ mong mình sớm xong việc rồi trở về.


      Chờ Xích Diễn rồi, Trầm Ngọc mới quay trở lại phòng.

      Nhưng trong gian phòng bóng người, chỉ là có tờ giấy được Lăng Yên để bàn, rằng muốn vào chợ mua ít thứ rồi về chuẩn bị vài món ăn cho Trầm Ngọc.

      Trầm Ngọc đọc thư xong, đúng là nhìn quanh cũng thấy bóng dáng nương tử, đành bắt đầu ở trong nhà ngồi chờ vậy.
      .
      lần này Lăng Yên ra ngoài, chẳng qua phải vì mua đồ.

      Chuyện vương xảy ra mới hôm trước, hôm sau liền tổ chức thành thân. Có rất nhiều chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, đợi đến hôm nay Trầm Ngọc ra ngoài cùng Xích Diễn nàng mới rời khỏi nhà được, bèn ra ngoại thành mở ra trận pháp, liên lạc với mọi người ở Ma giới.

      Nhưng bây giờ ở bên kia Ma giới, người báo cáo với Lăng Yên phải Thanh Minh mà là Ô Dạ - người trầm tĩnh nhất cũng lớn tuổi nhất trong Thập Đại Ma Tướng.

      “Khởi bẩm Ma tôn, lúc đám người Ma giới tới nơi vương rời khỏi Nhân giới rồi, bọn thần kịp cản .” Ô Dạ .

      Kết quả này cũng nằm ngoài dự tính của Lăng Yên, nàng lắc đầu : “Lần này mưu kế của vương cũng lợi hại lắm, cả Ma giới lẫn Thần giới đều trong tính toán của . Coi như tốn công vạch kế hoạch nhiều năm cũng hẳn vô tác dụng."

      “Vậy, ma tôn ...” Vẻ mặt Ô Dạ do dự, chờ Lăng Yên ra quyết định.

      Lăng Yên nhanh chóng ra lệnh: “Huyền Cốt Châu vẫn chưa luyện thành, chỉ cần điểm này thôi, bên giới có động tĩnh. Ngươi phái người theo sát giới, nếu phát chuyện gì lập tức báo ta biết.”

      .” Ô Dạ nghe lệnh đáp nhanh tiếng, nhưng lập tức lại hỏi: “Ma tôn, người ... định khi nào trở về?”

      Lăng Yên vui nhíu mày, nàng như định trở về: “Bây giờ ở Ma giới cũng có gì đáng để ta đích thân ra tay, thời gian nữa ta trở về cũng muộn.”

      Ở bên kia Ô Dạ khẽ thở dài, nhân tiện : “Trước khi Thanh Minh cũng có với ta, Ma tôn người nhất định như vậy.”

      Lăng yên cười khẽ, Thanh Minh vậy mà lại hiểu nàng rất , nàng rất nhanh liền hỏi: “ như vậy Thanh Minh đâu, sao lần này lại là ngươi liên lạc với ta? Tiểu tử kia trốn đâu rồi?”

      “Thanh Minh dù cho bọn ta thúc giục bao nhiêu lần, Ma tôn người cũng kiên quyết chịu về.” Giọng Ô Dạ bình tĩnh truyền đến từ bên kia, nghe xíu cảm xúc nào, “Cho nên đặc biệt tới đón ngài luôn rồi.”

      Lăng Yên ngẩn ra.

      Vẫn thanh chút nao núng của Ô Dạ tiếp tục truyền đến: “Đúng rồi! Tính ra chắc giờ đến nhà Ma tôn ở An Nhạc trấn rồi đó.”

      Lăng Yên trố mắt nhìn trận pháp trước mặt hồi, rồi lập tức cắt trận pháp cái bụp, xoay người lao như bay về hướng An Nhạc trấn.
      Last edited: 22/6/17

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      là đường ca của Lăng Yên hay là chức vụ j đây??? H
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209
      CHƯƠNG 13
      Với Lăng Yên mà , thân phận Hạ Dung Tinh ở An Nhạc trấn là loại cuộc sống biệt lập khó lắm mới có được, mà hằng năm việc nàng đến đây cũng trở thành thói quen. Chính vì vậy nàng tuyệt đối cho phép kẻ nào dám quấy rối cuộc sống yên bình này.

      trong Thập Đại Ma Tướng, Thanh Minh tất nhiên nhớ rất điều này, cho nên mới đặc biệt thay đổi gương mặt, cải trang thành nam tử vô cùng bình thường đến đây.

      Sau đó lần theo trí nhớ nhiều năm trước mà tìm được cửa chính nhà Lăng Yên ở An Nhạc trấn. Thanh Minh khẽ ho tiếng, sửa sang xiêm y lại chút rồi nâng tay gõ cửa.

      Tốc độ phản ứng của người trong viện vượt xa sức tưởng tượng của Thanh Minh, nhanh đến nỗi giống tác phong thường ngày của Ma tôn cho lắm. Gần như trong chớp mắt vừa gõ tiếng, cửa liền bị người bên trong mở phắt ra. Sau cánh cửa là nam tử xa lạ mặt biểu cảm. Khi trông thấy , ánh mắt chờ mong ban đầu chuyển dần sang ảm đạm thất vọng.

      Thanh Minh nghi ngờ nhìn người ở bên trong, lại quay đầu nhìn chung quanh chút, hoang mang nghĩ mình có đến nhầm chỗ nên tìm lộn người rồi hay .

      “Ngươi là ai?” Vào lúc Thanh Minh sững sờ biết nên tiến hay nên lùi nam tử ở bên trong lên tiếng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng cảm xúc.

      Thanh Minh trầm mặc lát, vẫn là thử dò xét chút vậy: “Ta tìm … Hạ Dung Tinh?” Nếu nhớ lầm, tên mà Ma tôn đại nhân dùng khi ở nhân giới chính là cái tên này.

      Nghe tên Hạ Dung Tinh, nam tử bên trong cuối cùng cũng có phản ứng, hơi nghiêng về phía trước, hỏi: “Ngươi là gì …”

      Về vấn đề này, trái lại đẩy Thanh Minh vào tình thế bí bách.

      Lăng Yên muốn cuộc sống ở An Nhạc trấn bị quấy rầy, bởi vậy thể đem thân phận Ma tôn tiết lộ ra ngoài. Nhưng nếu phải quan hệ Ma tôn và thuộc hạ, vậy nên giải thích mối quan hệ này như thế nào với người phàm đây? Vả lại nếu là nam tử quan hệ đường đột xông vào nhà nương, trái lại làm người khác đàm tiếu.

      Nghĩ đến đây, mắt Thanh Minh chợt sáng ngời, ngẩng đầu thuận miệng đáp: “Ta là phu quân của nàng.”

      Vào lúc vị nam tử ở bên trong nghe được lời này, cả người thoắt chốc cứng đờ, rồi đột nhiên mặt mũi trắng bệch.

      Thanh Minh nhạy cảm phát giác được hơi có gì đó đúng, mắt co giật hỏi: “Ngươi sao vậy?”

      Ánh mắt nam tử kia đầy yếu ớt dao động, thấp giọng : “ trùng hợp, ta cũng là phu quân của nàng.”

      “.”

      Thanh Minh: “…” Những lời này nghe như sét đánh ngang tai, dù cho bây giờ tên phượng hoàng ở Thiên giới có đem nguyên đội quân xông vào liều chết trận với Ma giới, chắc cũng làm Thanh Minh khiếp đảm đến mức này được.

      Ma tôn vậy mà lại thành thân với người phàm?!

      Nhưng lập tức liền từ trong nỗi khiếp sợ tỉnh táo lại, rất nhanh nhận thức được mình bị Ma tôn biến thành công cụ truy sát tới tận chân trời góc biển.

      Trong nháy mắt bắn cặp mắt nhìn bốn phương tám hướng, bắt đầu vạch ngay kế hoạch nên bỏ chạy theo hướng nào.

      Có điều khắc sau đó, liền cảm giác được cơn ớn lạnh từ sau lưng truyền đến. Cái cảm giác quen thuộc này khiến Thanh Minh nhịn được quay đầu lại, trông thấy Lăng Yên sắc mặt tốt, chẳng biết từ bao giờ chạy tới đây rồi.

      Khóe môi Thanh Minh hơi giật giật, hướng về phía Lăng Yên cười mếu máo.

      Lăng Yên cũng thèm liếc Thanh Minh lấy lần, tiến thẳng đến nam tử bên trong cửa viện: “Đường Lam! Chàng nghe ta giải thích!”

      Thanh Minh ôm mặt, dường như thấy được cảnh tượng thê thảm của chính mình trong tương lai rồi.

      .

      .

      Tiếp theo sau đó, Trầm Ngọc im lặng gì lui vào trong phòng, bộ dáng buồn bực chán nản khiến Lăng Yên đau lòng thôi, còn ngớt lời giải thích. Mà cái tên đầu sỏ gây nên chuyện là Thanh Minh bị bắt đứng bên ngoài, lâu lâu ló đầu vô trong phòng nhìn quanh, chỉ muốn xem tên nam tử cưới Ma tôn cho thiệt kỹ mà thôi.

      Ma tôn đại nhân đơn độc mình suốt ba vạn năm, về chuyện lập gia đình, mới đầu nhóm Ma Tướng cũng từng lo lắng thay Lăng Yên lắm chứ, nhưng nhọc lòng suốt vạn năm nàng vẫn có động tĩnh gì, mọi người cũng lười thèm quan tâm nữa. Chính vì thế mà ai cũng cho rằng, cái chuyện cưới gả này gần như có khả năng xuất người Lăng Yên.

      Mãi cho đến hôm nay, lại để Thanh Minh thấy nam tử bình thường đến thể nào bình thường hơn.

      Đến bây giờ, Thanh Minh vẫn chấp nhận nổi rằng Ma tôn lập gia đình. thở dài trong lòng, lúc này mới chợt phát hình như lúc nghe được tiếng Lăng Yên giải thích. vội vàng rướn cổ thẳng lưng ló đầu vào trong, đúng dịp thấy được Lăng Yên tay ấn cái tên phàm trần kia dồn vào góc tường, hôn phát đầy quyết liệt lại còn vô cùng bá đạo.

      Thanh Minh trợn mắt há hốc mồm.

      lâu sau, hai người Lăng Yên bình tĩnh từ trong phòng cùng nhau bước ra, hệt như tiết mục xen vào ban nãy vốn chưa hề xảy ra, chẳng qua đôi môi Trầm Ngọc có hơi đỏ hồng cách khác thường, mà ngay cả gò má cũng hơi hồng luôn nữa.

      Đột nhiên Thanh Minh thấy rằng đống lý do chối tội mà nghĩ ra mới nãy, hình như cần thiết nữa rồi.

      Ngay lúc này khi Thanh Minh còn ngẩn người, Lăng Yên luôn thân phận của Trầm Ngọc: “Đây là phu quân của ta, Đường Lam!”

      Tiếp xúc với ánh mắt như muốn băm thành nghìn mảnh của Lăng Yên, Thanh Minh ngay lập tức gật gù cười khổ với Trầm Ngọc: “Ban nãy là ta đùa đấy, ta đây là …” đến đây liền khựng lại, nghĩ vốn cải trang thành diện mạo khác, hiển nhiên cũng phải đổi tên rồi, vì vậy : “Ta là Minh Thanh, là bạn của Hạ Dung Tinh.”

      Trầm Ngọc nghe thế chợt nhớ vừa mới đây thôi, hình như Lăng Yên từng nàng ở trấn cùng với đám bằng hữu tính như bà già, người này nhất định cũng là trong số đó.

      Nghĩ vậy, ánh mắt Trầm Ngọc mới trở nên thân thiện chút, lập tức : “Ta từng nghe A Tinh nhắc đến các người.”

      Thanh Minh tiếp nhận kịp mến đong đầy đột ngột xuất trong mắt Trầm Ngọc, bèn hiểu nhìn sang Lăng Yên. Lăng Yên yên lặng trừng mắt cái, ngay lập tức liền ngoan ngoãn ngậm miệng dám hó hé.

      Nhưng mặc dù như vậy, Thanh Minh vẫn mở to mắt thận trọng quan sát Trầm Ngọc.

      Nam tử trước mắt nhìn từ trong ra ngoài xem ra cũng chỉ là người vô cùng bình thường thôi, có gì giỏi, lại càng có năng lực phi thường, Thanh Minh quan sát cả nửa ngày cũng hiểu rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn được Ma tôn đại nhân, đến nỗi cả người cũng gả cho luôn.

      Tất nhiên là Lăng Yên nhìn thấu được ánh mắt của Thanh Minh, nàng nhanh chóng mở miệng : “Đệ đến đây làm gì?”

      Thấy Lăng Yên hình như hơi bớt giận, Thanh Minh liền thức thời thu tầm mắt, : “Là vầy, lâu lắm rồi tỷ trở về, tỷ biết mọi người đều lo lắng hay sao?"

      sao?” Lăng Yên cười tiếng.

      Đột nhiên luồng khí lạnh rợn người lại xông lên, Thanh Minh rất thông minh trốn sau lưng Trầm Ngọc, nhưng kể cả như thế, giọng Lăng Yên vẫn lạnh lùng như trước: “Đệ lập tức về ngay!"

      Dĩ nhiên Thanh Minh hề muốn, trốn sau lưng Trầm Ngọc quyết chịu ra.

      Việc tự nhận thức được mình là Thần tôn khiến bản tính bồ tát của Trầm Ngọc đột nhiên xuất , lên tiếng cầu tình thay Thanh Minh, lúc này Lăng Yên mới chịu cho ở lại ăn bữa cơm rồi .

      Song cả đời Lăng Yên tự mình làm cơm có được mấy lần, bất cứ món nào làm ra, cho dù là thoạt nhìn hay ăn vào cũng đều đem đến cho người ăn cảm giác kì dị khó mà diễn tả được. Thanh Minh , là do Trầm Ngọc chưa từng ăn qua món ăn bình thường hay vốn có vị giác sẵn rồi, vậy mà lại có thể nuốt trôi hết mấy thứ này mà hề biến sắc.

      Khó khăn lắm mới vượt qua được bữa cơm này, lần này chờ Lăng Yên đuổi người, Thanh Minh liền tự giác cút ra viện, ba chân bốn cẳng chạy về Ma giới.

      Vì thế lâu sau, mọi người Ma giới còn chưa chờ được Ma tôn, nhưng lại thấy Thanh Minh mang vẻ mặt hoảng sợ lội trở về.

      Thanh Minh vội vàng đem những gì mình chứng kiến được ở nhân giới kể hết cho mọi người nghe, sau đó toàn bộ Ma giới liền nháo nhào ầm ĩ.

      Nhưng nay hai người Lăng Yên và Trầm Ngọc ở nhân giới lại hề hay biết lúc này, Ma giới náo nhiệt muốn bùng nổ luôn rồi.

      Bọn họ vẫn như lúc trước, cùng nhau yên ổn sống qua ngày ở An Nhạc Trấn, mãi cho đến buổi trưa ngày hôm sau, ngoài viện bỗng vang lên tiếng đập cửa hơi dè dặt. Trầm Ngọc ra mở cửa, lập tức đối mặt với năm đôi mắt tròn xoe đầy hiếu kỳ, trong đó bao gồm cả Thanh Minh.
      Last edited: 23/6/17
      Lierose DuDu, huyenlaw68, Phong nguyet36 others thích bài này.

    5. thanhvan110191

      thanhvan110191 Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      40
      Thảo nào yên tỉ đám bằng hữu tính như bà già, công nhận nhiều chuyện thiệt, vừa về ma giới phát hoa phóng thanh rồi còn hóng nữa chứ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :