STORY 12: RA, CHÚNG TA ĐỀU TỪNG BỎ LỠ NHAU (PART 1) Chuyện cũ như cuộn phim đen trắng lướt qua tâm trí Đỗ Tâm, chỉ trong giây phút lại ngỡ như qua đời. Người đứng trước mắt vẫn mang nụ cười bừng sáng như trong kí ức ngày nào của Đỗ Tâm, nhưng khí chất toát ra từ cậu thay đổi. Từ cậu trai sôi nổi như ánh mặt trời thu hút mọi ánh nhìn, thời gian khiến Lâm Trạch Thuần trở nên trầm lắng và chững chạc hơn nhiều, cậu bây giờ giống như cơn gió nhàng mang đến cho lòng người yên bình kì lạ. Trong khi Đỗ Tâm còn mãi chìm trong những hồi ức xưa cũ, Lâm Trạch Thuần từ đầu đến cuối vẫn chỉ mỉm cười im lặng, ánh mắt hề rời khỏi . Lúc này cậu mới mở miệng: “Lâu rồi gặp, cậu vẫn khỏe chứ?” Giọng nam trầm trầm xa lạ khiến Đỗ Tâm có chút thất thần, lúc sau mới ngượng ngùng đáp lại: “Ừ, mình vẫn khỏe! Còn cậu, cậu về nước khi nào vậy?” “Mình về từ cuối tuần trước, vốn muốn tìm lại cảnh cũ người xưa, nhưng xem ra thành phố này thay đổi ít. Những nơi trước kia mỗi ngày đều qua biết bao nhiêu lần vậy mà bây giờ mình thể nào phân biệt được đâu là đâu nữa!” Lâm Trạch Thuần đầy tiếc nuối: “Đầu tuần sau mình lại phải quay lại Úc rồi.” Đỗ Tâm trong nhất thời biết phản ứng như thế nào cho phù hợp, vừa mới gặp lại nhau sau bao nhiêu năm lại biết sắp phải chia tay, cảm giác này có phải là hụt hẫng ? Đột nhiên lại nghe thấy Lâm Trạch Thuần tiếp: “Nhưng gặp được cậu thế này, coi như lần về nước này của mình cũng uổng công!” ngẩng đầu nhìn cậu, lại bắt đầu nghĩ ngợi. Cậu muốn tìm thăm lại cảnh cũ người xưa, chắc cũng được coi là trong những “người xưa” của cậu nhỉ? Nếu vậy, muốn giúp cậu có được khoảng thời gian vui vẻ trong những ngày còn lại trước khi cậu quay về Úc. Nghĩ vậy bèn đề nghị: “Lâu lắm cậu mới về nước lần mà. Nếu được, để mình đưa cậu tham quan thành phố vòng trước khi cậu quay về nhé!” Nụ cười của in trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Trạch Thuần, có dịu dàng thoáng qua trong đáy mắt nhưng ngay đến chính bản thân cậu cũng hề phát giác ra. Lần này đến lượt cậu thất thần, trong tích tắc, cậu như bùng lên kích động muốn đến ôm chầm lấy ngay lập tức. Thế nhưng cũng chính trong cái chớp mắt đó, cậu mơ hồ cảm thấy, nụ cười của đối với cậu giờ đây dường như còn chứa đựng thứ tình cảm khiến trái tim cậu rung động như ngày xưa nữa. 6 năm dài đằng đẵng, ngần ấy thời gian đủ để bào mòn tình cảm con người. Cậu tự hỏi, liệu tình cảm ngày đó của có còn dành cho cậu? “Cậu thích cũng cần phải thể ra mặt thế chứ!” Lúc này Lâm Trạch Thuần mới nhận ra, ra trong lúc suy tư, cậu theo thói quen cau mày nên khiến Đỗ Tâm hiểu lầm là cậu hài lòng với lời đề nghị của . Nhìn vẻ mặt tủi thân của , cậu vô thức muốn đưa tay xoa đầu nhưng bàn tay giơ đến giữa chừng lại khựng giữa trung lúc rồi cứng nhắc thu về. Lâm Trạch Thuần cố cười: “Sao có thể thích được chứ? Mình cầu còn được nữa là!” Đỗ Tâm lập tức vui vẻ trở lại: “Vậy 10h ngày mai hẹn nhau trước cửa hiệu sách này nhé!” “Được thôi!” Lúc hai người chia tay ngoài cửa tiệm sách, Đỗ Tâm vừa mới được mấy bước nghe tiếng Lâm Trạch Thuần gọi từ phía sau, quay đầu, bóng người cao dong dỏng được bao phủ bởi ánh đèn đường vàng vọt hiểu sao lại đơn như thế. “Ngày mai gặp về!” Đỗ Tâm vẫy tay với cậu: “ gặp về!” Ngày hôm sau, khi Đỗ Tâm đến hiệu sách thấy Lâm Trạch Thuần đứng tựa lưng vào bức tường giăng đầy hoa tử đằng trắng, gió thổi những cánh hoa bay bay khiến khung cảnh mờ ảo như , cậu cũng biến mất bất cứ lúc nào sau màn mưa hoa đó. Cậu đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống đất, biết suy nghĩ điều gì, Đỗ Tâm đến gần mà cậu cũng nhận ra. “Cậu đến sớm vậy?”. Đỗ Tâm nhìn đồng hồ đeo tay, còn 10 phút nữa mới đến 10h. Lâm Trạch Thuần nhìn , khẽ cười: “Vì mình muốn để cậu phải đợi!” Trái tim thoáng run rẩy vì câu của cậu, ánh mắt hơi mất tự nhiên di chuyển sang nơi khác. Lâm Trạch Thuần vờ như thấy biểu tình đó của : “Cậu ăn gì chưa?” Nhờ Lâm Trạch Thuần nhắc nên mới thấy, đúng là có hơi đói . Sáng nay Đỗ Tâm dậy muộn, lại sợ trễ hẹn nên vội vàng chạy đến đây ngay nên vẫn chưa kịp ăn gì. cân nhắc lựa chọn giữa loạt những món ăn sáng nổi tiếng ngon lành hồi hai mắt liền sáng lên: “Cậu có còn nhớ quán bán cháo trắng và quẩy của ông chủ Lưu mà tụi mình thường hay ghé ngày xưa ?” “Có phải cái quán ở ngã tư trước trường cấp 2 của tụi mình ?”. Lâm Trạch Thuần nhớ ra, khỏi bất ngờ: “Quán đó vẫn còn mở cửa à?” Hễ đến chuyện ăn uống là Đỗ Tâm rất dễ trở nên hào hứng, quên hết cả những ngại ngùng: “Vẫn còn đấy! Chúng ta đến đó ăn !” “Vậy thôi!” Lâm Trạch Thuần quay người bước , lúc này Đỗ Tâm mới để ý thấy hôm nay cậu đeo chiếc ba lô bọc da đen, vật nhìn giống như ống đựng tranh mà dân mỹ thuật thường dùng lộ ra bên ngoài ba lô. Tuy có hơi thắc mắc cậu mang theo ống đựng tranh làm gì nhưng Đỗ Tâm cũng hỏi. đường hai người rất nhiều chuyện. ra sau khi cùng gia đình sang Úc định cư, mấy năm sau Lâm Trạch Thuần thuận theo ý muốn của bố mẹ theo học ngành kĩ sư cầu đường. Nhưng cậu lại hề thích thú gì với lĩnh vực đó, cảm thấy nó rất khô khan và tẻ nhạt. Cũng trong khoảng thời gian đó cậu bắt đầu có hứng thú với chuyện vẽ vời nên ra ngoài làm thêm, lấy tiền lương đăng ký theo học lớp mỹ thuật vào buổi tối. Sau thời gian, cậu nhận ra mỹ thuật chỉ đơn thuần là sở thích mà chính là đam mê mà cậu muốn theo đuổi lâu dài. Vì vậy sau khi tốt nghiệp đại học, dù biết vấp phải ít phản đối nhưng Lâm Trạch Thuần quyết tâm thực mong muốn của mình cho bằng được. “Cuộc đời mình phải do mình làm chủ, mình sống theo ý muốn của người khác đủ lâu rồi. Là người đàn ông mà đến ngay cả việc theo đuổi đam mê cũng làm được đúng là quá thất bại rồi!” Sống cuộc đời của riêng mình, làm những việc mình muốn làm, tự do tự tại đó xứng đáng để con người ta vượt qua mọi ràng buộc và định kiến tầm thường. Đó cũng là cuộc sống mà Đỗ Tâm hằng ao ước. Đỗ Tâm nhìn cậu, chân thành cổ vũ: “Mình tin cậu nhất định làm được!” còn cuộn tay thành nắm đấm làm động tác cố lên khiến Lâm Trạch Thuần trông thấy mà phì cười. Trong lúc trò chuyện, hai người đến quán ăn của ông chủ Lưu. Trước đây, ngã tư này chỉ là cung đường , tuy vậy nhưng lại là thiên đường ăn uống đối với học sinh bọn khi đó. Cả ngày dài học tập căng thẳng, thời khắc vui vẻ nhất chính là được chạy ù ra khỏi cổng trường, sà vào quán nào đó, ăn uống no nê mà chẳng tốn bao nhiêu tiền. Quán bán cháo và quẩy của ông chủ Lưu khi ấy phải là hút khách bậc nhất, bởi vì đồ ăn vừa rẻ vừa ngon vừa nhiều, hễ là học sinh đến mua đồ ăn sáng là lại được ông khuyến mãi thêm ly sữa đậu nành nóng hổi. Vậy nên ngày đó, cả Đỗ Tâm, Lâm Trạch Thuần và La Tiểu Mẫn đều trở thành khách ruột của quán này. Mấy năm gần đây, vì dự án khu quy hoạch của nhà nước nên khu này đều bị mua lại để phóng đường, những hàng quán cũng còn được tự do bày bán nữa nhưng dù vậy quán của ông chủ Lưu vẫn trụ lại tới bây giờ. Chỉ là từ quán ăn có vỏn vẹn hai bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ ngày xưa giờ thành quán chuyên bán đồ ăn sáng khang trang hơn rất nhiều. Ông chủ Lưu giờ cũng cao tuổi nên việc buôn bán được giao lại cho người con trai lớn của ông tiếp quản nhưng mùi vị của món cháo trắng và quẩy ngày đó vẫn hề thay đổi. Khi hai bát cháo, quẩy và hai cốc sữa đậu nành tỏa hơi nóng hổi được đặt lên bàn, Lâm Trạch Thuần hít hơi rồi tấm tắc khen: “Mùi lá dứa thơm !” Đỗ Tâm nghe vậy rồi lại nhìn bát cháo trắng có lẫn lá dứa trước mặt, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cùng Cẩn Ngôn Thần đến đây ăn sáng. Điều đặc biệt của món cháo trắng ở đây đó là ông chủ thường bỏ thêm lá dứa vào để tăng thêm hương vị nên cháo nấu ra luôn có mùi vị rất đặc trưng. Trong khi Đỗ Tâm liếm môi cầm muỗng lên chuẩn bị ăn Cẩn Ngôn Thần phía đối diện chỉ ngồi nhìn bát cháo rồi chau mày khó chịu : “ thích mùi dứa!” Đỗ Tâm chớp mắt hai cái, kéo bát cháo của về phía mình rồi lại đẩy đĩa quẩy của mình về phía . “Vậy ăn quẩy !” Cẩn Ngôn Thần liếc nhìn hai đĩa quẩy vàng ươm, lại : “Món này quá nhiều dầu mỡ!” Kén ăn đến thế là cùng! Đỗ Tâm húp hết muỗng cháo còn ăn dở, ngẩng lên nhìn , rồi lại với tay cầm cái quẩy cho vào miệng. Sau loạt động tác đó của , giữa hai người có phân chia rất sòng phẳng. Trước mặt Đỗ Tâm là hai bát cháo và hai đĩa quẩy, còn trước mặt Cẩn Ngôn Thần là hai ly sữa đậu nành. Hôm đó Đỗ Tâm ăn bữa vô cùng no nê, Cẩn Ngôn Thần chỉ ngồi im lặng nhìn , thỉnh thoảng lại nhấp vài ngụm sữa đậu. mãi ăn đến nỗi khóe miệng dính đầy dầu mỡ bóng lưỡng, cầm giấy ăn lau miệng cho . “Ăn từ từ thôi, phần của đều để em ăn hết rồi, sợ ai giành đâu!” vui vẻ hưởng thụ phục vụ của , nhìn vẻ mặt thỏa mãn của , Cẩn Ngôn Thần thấy rất mới mẻ: “Chỉ là ăn cháo với quẩy thôi mà, em có cần sung sướng đến thế ?” Đỗ Tâm khịt mũi, vừa ăn vừa : “Người chỉ ăn sáng theo kiểu Tây như làm sao hiểu được cháo và quẩy nóng ngon đến thế nào chứ? Suốt ngày chỉ ăn bánh mì nướng khô khốc có gì ngon đâu, nên ăn thử lần , em đảm bảo thích cho xem!” nghe thấy trả lời, Đỗ Tâm ngẩng lên nhìn, phát chống cằm nhìn cười cười. “ cười gì vậy?” “ vừa mới phát ra chuyện!” “Chuyện gì?”, chớp mắt hỏi. “Em rất dễ nuôi!” vừa dứt lời, cặp vợ chồng già ngồi bàn bên cạnh liền quay sang nhìn hai người cười hiền lành, cụ bà còn gật gù cảm khái với : “Cậu trai này sau này nhất định là người chồng tốt đấy cháu , như ông nhà tôi đây này, cháu phải biết giữ kĩ mới được!” Cẩn Ngôn Thần nghe vậy cười càng tươi hơn, còn Đỗ Tâm ngượng chín mặt chỉ biết cúi gằm mặt chuyên tâm ăn cháo. Đến lúc thanh toán, Cẩn Ngôn Thần còn vui vẻ trả luôn tiền bữa ăn cho đôi vợ chồng già kia. “Cậu nghĩ gì mà cười vui vậy?” Câu hỏi của Lâm Trạch Thuần khiến Đỗ Tâm giật mình sực tỉnh, đến khi nhận ra khóe môi treo nụ cười ngọt ngào tự bao giờ. Thấy bản thân hơi thất thố, Đỗ Tâm xấu hổ cười cười: “Xin lỗi nha, có gì đâu, cậu đừng để ý! Mình ăn !” Lâm Trạch Thuần im lặng nhìn , trong mắt thoáng lên tia phức tạp. Mơ hồ nhận thức được điều gì đó, Lâm Trạch Thuần cố gạt bỏ cảm giác bất an lớn dần lên trong lòng, hỏi Đỗ Tâm: “Kể cho mình nghe về cậu . Những năm qua cậu sống như thế nào?” “Mình hả? Cũng có gì đặc biệt lắm đâu!” Đỗ Tâm nhớ lại những năm qua của mình: “Sau khi tốt nghiệp cấp 2, mình và Tiểu Mẫn cùng đậu vào chung trường cao trung, bọn mình còn học chung lớp nữa đấy, cậu xem có phải bọn mình rất có duyên ! Nhưng sau khi thi tốt nghiệp xong, bố mẹ cậu ấy cho cậu ấy sang du học, còn mình thi vào đại học H chuyên ngành Hàn Quốc Học, cố gắng đến bây giờ là sinh viên năm cuối rồi!” tới đây, Đỗ Tâm thở dài thườn thượt, mặt mũi ỉu xìu: “Cứ nghĩ đến việc sắp phải bước chân vào dòng đời khốc liệt là mình thấy đáng sợ rồi!” làm bộ như sắp khóc, còn phô trương “hức hức” mấy tiếng, khuấy khuấy cháo trong bát. Lâm Trạch Thuần lắc đầu cười bất đắc dĩ, vừa muốn động viên thấy lọn tóc dài của rủ xuống bên má đúng lúc cúi xuống ăn. Cậu theo phản xạ vươn tay giúp vén lại tóc ra sau tai, đến khi phát cơ thể Đỗ Tâm chợt cứng đờ vì động tác của mình, Lâm Trạch Thuần thấy hơi hối hận nhưng cũng vội rút tay về. khí xung quanh như ngưng tụ khiến Đỗ Tâm hít thở có chút thông, thử hé mắt lập tức rơi vào cái nhìn như xoáy của Lâm Trạch Thuần. Bàn tay cậu đặt bên tai , đôi mắt phức tạp, nét mặt lộ ra chút biểu cảm, trầm lặng đó khiến Đỗ Tâm thể nào bình tĩnh, nghiêng mình né tránh bàn tay cậu, lúng túng : “Cảm… cảm ơn!” Lâm Trạch Thuần nhìn phản ứng của , trong phút chốc cậu dường như đưa ra quyết định. “Đỗ Tâm!” Giọng cậu rất nghiêm túc, Đỗ Tâm hơi ngẩn ra: “Sao cơ?” “Chúng ta về thăm trường , trường cấp 2 của chúng ta!”