1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      Cậu nhân viên quản lý đại sảnh đem chuyện báo lại cho giám đốc điều hành, nghe xong, giám đốc điều hành cũng cảm thấy hợp lý cho lắm, vị Tam thiếu này phải làm lãnh đạo ở tỉnh khác ư, cùng lắm lễ tết ta mới trở về đây vài ngày, sao đột nhiên lại xuất thẻ hội viên của ta chứ? Thế là ta cùng cậu quản lý đại sảnh xuống dưới, vừa khéo gặp người ghi thực đơn cho Thương Tịnh, hai người cầm lấy tờ hóa đơn nhanh chóng nhìn lướt qua, ràng này chưa bao giờ tới nhà hàng bọn họ ăn, ta toàn chọn những món mang tính hình thức. Nếu Cố Thùy Vũ giới thiệu ta tới đây ít nhất cũng phải đề cử ra vài món ăn chứ? Vả lại mình ta gọi tới 7 món, sao mà ăn hết đây?



      Càng ngẫm càng thấy thẻ hội viên mà này cầm tới cực kỳ bất chính. Sau khi tên giám đốc điều hành đứng từ xa quan sát cách ăn mặc của Thương Tịnh, ta càng khẳng định rằng nhận định của mình thể sai được. ta ngoắc tay gọi cậu quản lý dại sảnh lại, thầm đôi câu.



      Cậu quản lý đại sảnh gật đầu, chậm rãi tới cười , “Ngại quá, thưa , là thế này, hệ thống máy tính của chúng tôi đột nhiên xảy ra chút vấn đề, có thể làm phiền đọc cho tôi tên và mật mã của chủ thẻ ạ?”



      “Tôi biết mật mã của ấy” ấy chỉ bảo cầm thẻ tới là được, “Đợi chút, để tôi gọi điện”



      là khéo, đầu dây bên kia vang lên 7 8 hồi chuông mà ai bắt máy, Thương Tịnh tắt máy , “ ấy nghe điện thoại, chốc nữa ấy trả lời tôi báo lại với



      Nụ cười của cậu quản lý đại sảnh đổi, “Được thôi, chỉ là trước lúc đó chúng tôi thể để ngồi đây được” Cậu ta nghiêng đầu, lạnh nhạt , “Trà cũng chưa cần rót vội”



      Nghe giọng điệu khi với nhân viên phục vụ của cậu ta là Thương Tịnh lập tức hiểu ra, nào phải hệ thống xảy ra vấn đề, ràng là bọn họ nghi ngờ ! chịu đủ lắm rồi, cơn giận của lại bốc lên, đứng lên giận dữ , “Được, tôi cũng ăn nữa, trả thẻ lại cho tôi!”



      Thấy có tật giật mình, nét mặt cậu quản lý đại sảnh của biến sắc, “ thể được thưa , thẻ cửa lai lịch bất minh, chúng tôi xin mời phối hợp giải thích ràng”



      Thương Tịnh cười lạnh lùng, “Nếu tôi phối hợp sao?” Hôm nay chịu đủ lắm rồi



      “Vậy chúng tôi thể để ngồi trong này được” Cậu quản lý đại sảnh vẫy tay gọi mấy tên phục vụ nam tới, cương quyết , “Mời đợi chúng tôi gọi cảnh sát tới giải quyết vậy”



      “Bản tiểu thư hôm nay rảnh chơi cùng cậu!” Đúng là mắt chó coi thường người ta! Thương Tịnh nhấc chân định bước hai người đàn ông cạnh đó tiến lên, muốn dùng thủ đoạn để cưỡng chế , ai dè vừa đụng vào bị hất thẳng tay ra, và người khác bị đá ngã.



      Đúng lúc này, có nàng tóc ngắn xinh đẹp, mặc quần áo kiểu trung tính lên cầu thang, khi trông thấy Thương Tịnh bộc lộ tài năng, ta có chút ngạc nhiên, mắt chữ A mồm chữ O.



      Mấy gã phục vũ nam nhất thời biến sắc, vừa rồi chắc chắn là do bị bất ngờ, bọn là đường đường là đàn ông lại khống chế nổi người phụ nữ sao? Liếc nhìn nhau rồi bọn họ ra hiệu với nhau cùng xông lên, hôm nay Thương Tịnh lấy cơn tức giận làm động lực, ra tay chút lưu tình, những đánh người mà còn cố ý đá bọn họ đụng vào chiếc bàn đựng khay trà, sau đó trực tiếp đẩy cả tên quản lý sảnh.



      “Đẹp, đẹp quá, tại sao lại có động tác nghệ thuật tới cỡ này chứ?” Mỹ nữ kia tự mình lẩm bẩm, đánh nhau mà nàng cũng thấy đẹp á?



      Gã quản lý sảnh lảo đảo mất vài bước rồi mới đứng vững lại được, ta đẩy tên phục vụ cạnh mình ra, kinh ngạc nhìn người phụ nữ yếu ớt tay chế ngự vài người đàn ông, hóa ra là con nhà võ!



      “Thế nào, giả thẻ cho tôi được chưa?” Đánh trận khiến thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng nhớ ra rằng trong thẻ của Cố Thùy Vũ vẫn còn tiền, thể để bọn họ lợi như thế được.



      đừng có làm càn, xem tôi trị thế nào đây!” Sau khi tên quản lý thấy Giám đốc điều hành gọi hết mấy người kia lên cuối cùng gã cũng lấy lại hơi thở, sau đó buông ra những lời hung dữ này



      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mỹ nữ tóc ngắn khẽ hỏi nữ quản lý dẫn đường cho mình



      “Hình như kia trộm thẻ của Cố Tam thiếu, lại còn chạy tới đây hết ăn rồi lại uống”



      “Cố Thùy Vũ?” Mỹ nữ kia có vẻ bất ngờ



      Điện thoại trong túi Thương Tịnh ngừng rung, đoán Cố Thùy Vũ gọi lại, dù sao đánh cũng đánh rồi, nên trút giận cũng trút rồi, cứ để cho giải quyết hậu quả là được. Thương Tịnh đặt mông ngồi xuống ghế sofa, bắt máy, “Alô…. sao….chỉ là cái chỗ mà ăn bảo với em rằng đồ ăn ngon lần trước ấy, họ hỏi em mật mã thẻ của ….làm như em phải tới đây để ăn cơm ấy…”



      hồi rồi Thương Tịnh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tên quản lý, “Chủ thẻ gọi điện tới, có nghe ?”



      Từ lúc Thương Tịnh nghe điện thoại, trái tim gã quản lý bắt đầu đập mạnh, cố gắng tự nhủ lòng rằng chỉ bịp bợm, lừa gạt thôi, cho nên vẫn cứ miệng cọp gan thỏ mà bắt máy, xong nhìn thấy ba chữ “Cố Thùy Vũ” màn hình lại thấy có chút kinh hồn bạt vía, khẽ hắng giọng, ra sức khiến danh thanh quản của mình bị rung, “Alô? Ngài là?”



      “Quách Hải Bằng đâu?” Cố Thùy Vũ nghe tin Thương Tịnh bị khinh thường xong còn tâm trạng dây dưa với đám tiểu lâu la nữa.



      Vị này vừa mở miệng gọi thẳng tên ông chủ khiến trái tim bé của tên quản lý khẽ run rẩy, “Ông chủ có ở đây, giờ chỉ có Giám đốc điều hành thoi, ngài đợi chút” Gã biết người ở đầu dây bên kia là hay giả, chịu nổi cái áp lực này cho nên gã bèn ném củ khoang lang núi nóng hổi này cho người khác.



      Gã chạy tới chỗ Giám đốc điều hành, nhướng mày ra hiệu cho ta nghe điện, dù sao người được gọi là Giám đốc điều hành này cũng từng trải qua sóng gió nên ta vẫn thản nhiên nhận điện, “Chào ngài, ngài là Cố thiếu đúng ạ? Tôi là Giám đốc điều hành của nhà hàng, Vương Thanh”



      “Tôi đếch cần biết cậu tên gì, gọi ông chủ cậu nghe điện cho tôi”



      Giám đốc điều hành vội hỏi, “Cố thiếu, chúng tôi và này chỉ là xảy ra chút hiểu lầm thôi, hệ thống máy tính của chúng tôi bị hỏng nên muốn xác nhận với ấy tên cùng mật mã của chủ thẻ, ra đây cũng là vì bảo vệ quyền lợi cho chủ thẻ thôi, phải sao?”



      Khó trách Thương Tịnh tức giận tới vậy, Cố Thùy Vũ phẫn nộ, “Tên với chả mật mã cái con mẹ nó! Phá cái cửa hàng của cậu chỉ cần chút tiền lẻ của ông đây, lại còn dám đòi mật mã hả? Con mẹ nó, cậu coi tôi là cái gì hả?”



      là Cố Tam thiếu! Tên giám đốc điều hành thoáng chột dạ, lia lịa, “Cố thiếu, hiểu lầm, là hiểu lầm, chúng tôi lập tức xin lỗi vị tiểu thư này, chắc chắn xin lỗi tới khi ấy nguôi giận mới thôi, ngài xem như thế được chưa?”



      “Cậu đưa điện thoai cho ấy



      “Vâng vâng”



      Khi Thương Tịnh thấy tên Giám đốc điều hành khúm núm đưa điện thoại lại cho mình, chẳng những hạ hỏa mà ngược lại, lại càng tức giận hơn, đây là chuyện quái gì thế!



      Gã quản lý thấy vậy, trong lòng trở nên lạnh giá, chân nhũn cả ra.



      “Bảo bối, đừng giận nhé, bảo bọn họ xin lỗi em rồi, tùy em muốn chơi đùa bọn họthế nào cũng được!” Khi chuyện với Thương Tịnh, Cố Thùy Vũ lập tức trở nên dịu dàng



      “Chơi em cũng chơi rồi, em muốn , bọn họ ngăn em cho nên em liền đánh nhau với bọn họ trận” Thương Tịnh cười, lạnh nhạt nhìn đống bát đĩa bừa bộn trước mặt, còn cố ý , “Bọn họ đòi em trả phí tổn thất và tiền thuốc men đấy chứ?” thế hôm nay làm cáo mượn oai hùm



      “Em đánh nhau?” Giọng Cố Thùy Vũ vút cao, “Có bị thương ?”







      “Em thể khiến bớt lo được à, nếu em bị thương đau lòng lắm, ngoan, sau này đừng đánh lộn nữa nhé?”



      “Em có chừng mực, được rồi, thèm nghe nữa” Thương Tịnh cúp máy, lãnh đạm nhìn đám người đứng trước mặt, người nào người nấy đều như thể trẻ con làm sai chờ thầy giáo khiển trách vậy, trong lòng thấy hơi khó chịu, gió chiều nào xoay chiều ấy! “Thẻ tôi đâu?”



      “Đây, đây” Tên giám đốc điều hành vội vã hai tay dâng thẻ, tỏ thái độ hối lỗi, “Thực xin lỗi tiểu thư, tất cả là do thái độ của chúng tôi đúng, xin đại nhân đại lượng, đừng tính toán với chúng tôi”



      xem các trở mặt nhanh chưa kìa” Thương Tịnh thẳng thắn , “Tôi có tiền, nhưng khi vào quán của các tôi chính là khách hàng, thế nên các cũng nên có tôn trọng tối thiểu chứ, dựa vào cái gì mà các khinh thường người ta như thế hả? Cố Thùy Vũ cũng như tôi, đều là con người cả, chẳng qua ấy nhiều tiền hơn mà thôi, chẳng có gì đặc biệt hơn cả, chuyện với ấy như kiểu nô tài chuyện với chủ nhân, còn chuyện với tôi như kiểu chủ nhân ra lệnh đầy tới vậy”



      Sắc mặt cả đám người trở nên trắng bệch



      “Hôm nay tôi chính là cáo mượn oai hùm, coi như cho các bài học, về sau đừng mang cái nhìn phiến diện của mình mà đánh giá người khác, người ta vào cửa hàng của , trả tiền cho chính là Thượng Đế! là Thượng Đế làm gì có chuyện phân ra thành Thượng Đế có tiền và Thượng Đế có tiền chứ!”



      Có tiếng vỗ tay vang lên gần đó, “ rất hay”



      Thương Tịnh nhìn qua, người vừa lên tiếng chính là mỹ nữ tóc ngắn mặc đồ trung tính vừa nãy.
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, Phong nguyet4 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      “Kiều Kiều, tuy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng tớ cực kỳ thích cậu và muốn làm bạn với cậu, biết tớ có vinh hạnh này ” Thương Tịnh lên tiếng



      “Đương nhiên, tớ rất sẵn lòng”



      “Nếu chúng ta ý tưởng lớn gặp nhau, vậy có phải cậu nên cho tớ biết chuyện trước nhỉ, cậu và Cố Thùy Vũ….có quan hệ gì hay ?”



      Kiều Kiều giơ tay xin hàng, “Bạn bè….kiêm bạn giường, nhưng là quá khứ thôi”



      Thương Tịnh im lặng, Cố Thùy Vũ, đồ khốn này!



      “Ấy, từ khi ta kết hôn tớ cắt đứt rồi, nhưng mà nghe ta ly hôn, vì cậu?”



      “Tớ nào có bản lĩnh lớn vậy” Vừa xong, điện thoại của Thương Tịnh vang lên, là Cố Thùy Vũ gọi, gật đầu với Kiều Kiều, rồi nhận điện, “Alô?”



      “Sao rồi? Còn giận ?” Cố Thùy Vũ dịu dàng , “Bọn họ xin lỗi em chưa?”



      muốn chuyện với , tối nay đừng có gọi nữa!” Đối tượng khiến Thương Tịnh dễ cáu hơn cả chính là Cố Thùy Vũ, nghe thấy chính miệng Kiều Kiều thừa nhận, dù chỉ là chuyện quá khứ, song đối tượng để trút giận đương nhiên là rồi.



      Mọi chuyện hôm nay ràng đều thuận lợi, Thương Tịnh tức giận cúp máy.



      Cố Thùy Vũ vô tội nhìn chằm chằm cái điện thoại, thầm nghĩ, có phải nàng này càng ngày càng nóng nảy hơn phải nhỉ? Chỉ là, nếu biết “Bạn giường” của tại mặt đối mặt với Thương Tịnh, vậy chắc chắn hiểu ra rằng, mình hề vô tội chút nào.



      “Điện thoại của Cố Thùy Vũ?” Kiều Kiều có chút khó tin



      “Ừ” Thương Tịnh buồn bực đáp



      “Cậu đúng là có bản lĩnh mà” Nhân viên phục vụ lần lượt đưa thức ăn lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, Kiều Kiều gọi chai rượu trắng, rót đầy chén cho cả hai, “Sao, còn muốn người bạn như tớ ?”



      “Tớ vốn rất muốn kết bạn với cậu, nhưng giờ lại cảm thấy khó thành, dù hôm nay tớ đồng ý cũng cảm thấy thể thành bạn tốt được, hay là thôi ” Thương Tịnh cách bất đắc dĩ



      chuyện thẳng thắn như Thương Tịnh đúng là tuýp người hợp với Kiều Kiều, Kiều Kiều lẩm bẩm, “Sớm biết thế này cho cậu biết rồi”



      “Tớ thấy rất đáng tiếc, thôi, chúng ta coi như làm bạn rượu ngày vậy, có duyên gặp lại” Thương Tịnh nâng chén, muốn nâng chén tiêu sầu.



      “Tớ thích những chuyện chắc chắn như thế này” Kiều Kiều cụng chén



      Sáng hôm sau khi Thương Tịnh tỉnh giấc, vừa kéo rèm ra bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào làm nhức cả con mắt. Tối qua uống rượu cùng Kiều Kiều xong tới bệnh viện nữa vì cả người toàn mùi rượu, về thẳng nhà chính, tắm táp sau đó ngủ luôn. Ngủ giấc ngon lành, cuối cùng oán khí trong lòng cũng tan hơn phân nửa, mặc kệ ra sao, hôm nay lại là ngày tốt đẹp.



      Điện thoại vang lên, là Cố Thùy Vũ, “Alô?”



      “Hệt giận chưa?” Giọng đầy cưng chiều



      “Còn chưa nhé”



      “Tịnh Tịnh của là người rộng lượng mà, có chút chuyện cỏn con thế sao giận qua được đây?” Cố Thùy Vũ khẽ cười, “ bảo ông chủ ở đó xử lý rồi, cậu ta sáng mai đích thân xin lỗi em, em đừng giận cho đánh mèo nữa, ngoan”



      “Ai vì chút chuyện đó chứ?” sớm quên chuyện đó rồi



      “Vậy vì chuyện gì?”



      “… có gì”



      “Có gì mà giấu thế?” Cố Thùy Vũ đổi giọng



      có gì”



      “…Hay là em quay về , ban đêm có em toàn mất ngủ”



      “…Để em thử lần nữa ” Thương Tịnh dừng lại, nhìn bức tranh treo tường phòng , thêm câu, “Nhất định kiếp trước em thiếu nợ ” Nếu sao lại phải lòng cái gã đàn ông phong lưu như cơ chứ



      “Vậy kiếp sau tới lượt nợ em” Cố Thùy Vũ



      “Kiếp sau ai còn nữa” Thương Tịnh bĩu môi



      “Vậy em ai?”



      “Dù sao cũng phải



      “Chưa bị trừng phạt đủ hửm? Giờ phải lúc em nên cầu xin sao?” Giọng của Cố Thùy Vũ đột nhiên trở nên trầm thấp, mập mờ.



      , mới sáng ra linh tinh”



      “Cuối tuần này qua, ngoan ngoãn tắm rửa thơm tho nhé”



      “Có điện thoại chờ, em cúp đây” Nghe thấy có cuộc gọi tới, Thương Tịnh tiện thể cúp máy luôn, sáng ra chẳng thèm mấy chuyện sắc tình này với , “Alô?”



      Thương, chào , tôi là tiểu Chu”



      “À, chào buổi sáng tiểu Chu, có gì ?”



      “Là thế này, thủ trưởng cho tôi nhưng tôi cảm thấy vẫn nên cho biết” Tiểu Chu thoáng do dự, “Tối qua, thủ trưởng lại xuất vài triệu chứng bệnh, ngài ấy đứng khựng lại”



      “Bác sĩ sao?” Thương Tịnh vội hỏi



      “Bác sĩ bảo có gì đáng ngại, nhưng bác sĩ khuyên thủ trưởng vài câu mà thủ trưởng bực mình”



      “Tôi biết rồi, giờ tôi tới đấy”



      Thương Tịnh cảm thấy rất mệt mỏi, trước đây khi mẹ bệnh, ông trời cho bà được tiếp tục sống, có cố gắng mấy cũng vô dụng, song bây giờ ràng ông Cố có hi vọng rất lớn để hóa nguy thành an, muốn chăm sóc cho ông tốt, vậy mà ông lại coi trọng sức khỏe của bản thân, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thất bại, giống như chuyện của mẹ lại xảy ra lần nữa vậy.



      Khi chạy tới bệnh viện, Cố Vệ Quân thức dậy và ăn sáng, ông khẽ liếc mắt nhìn , “Sao, chưa quay về tỉnh à?” Ông còn tưởng hôm qua bị ông chọc tức mà chạy mất dép rồi chứ, cả tối cũng đâu có quay lại viện.



      Thương Tịnh nhìn bát canh thịt đầy dầu mỡ trước mặt, lập tức cơn giận lại trào lên, mời vệ sĩ và thím lý cùng y tá ra ngoài, sau đó mặt đổi ngồi xuống đối diện Cố Vệ Quân



      “Bác Cố, rốt cục bác muốn thế nào mới chịu giữ gìn sức khỏe của bác? Bác muốn cháu rời khỏi Cố Thùy Vũ ư?”



      Cố Vệ Quân hừ tiếng, “Con nhóc này cứ quan trọng hóa bản thân thái quá, đáng để tôi dùng cơ thể mình uy hiếp sao?”



      “Vậy vì sao bác cố chấp thế?”



      “Tôi có bệnh! Tôi vẫn khỏe!” Cố Vệ Quân lườm



      ràng tối qua bác lại đứng vững”



      “Tôi chỉ bị vấp thôi, ai khiến lắm chuyện thế?” Cố Vệ Quân cau mày



      “Cứ tiếp tục như thế rất nguy hiểm…” Nhất thời, cảm giác xót xa trong Thương Tịnh dâng trào, khỏi rơi vài giọt nước mắt, “Sao bác lại biết quý trọng bản thân thế? Cháu muốn mẹ cháu sống tiếp cũng được, còn bác lại tự mình đẩy nhanh cái chết tới, rốt cuộc bác muốn bọn cháu phải làm sao bây giờ?”



      “Này! khóc cái gì?” Cả tuần nay, ông có mắng có chửi sao cũng khóc, sao giờ lại khóc lóc ngon lành thế hả?



      “Huuu….” Nhớ về gương mặt hiền từ của mẹ lúc lâm chung, rồi lại nhìn Cố Vệ Quân, Thương Tịnh liền ụp mặt xuống bàn, càng khóc lớn hơn.



      “Này, này, đừng khóc, khóc cái gì, hôm nay tôi đâu có mắng ” Cố Vệ Quân nghĩ, nếu chuyện mình bắt nạt con nhóc truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười à.



      “Cháu cứ khóc đấy!” Thương Tịnh cãi lại, tiếp tục khóc



      “Được được, khóc, khóc ” Ha! Vẫn cứ khóc lóc om sòm



      Thương Tịnh khóc to hồi, sau đó ngồi dậy cầm giấy ăn lau qua loa, sụt sùi, bằng giọng mũi nặng nề, “Bác rốt cục muốn sao?”



      “Sao là sao?” Thấy khóc thươngtâm, Cố Vệ Quân khỏi giọng



      Thương Tịnh nức nở, “Mẹ cháu, bị bệnh nan y, có chữa cũng khỏi được, bác, bác còn sĩ diễn, đột quỵ, rất khó trị….Bác nghĩ mà xem, nếu ngộ nhỡ bác xảy ra chuyện, vậy ba người con trai của bác chắc chắn phải trải qua cảm giác đau khổ giống như cháu bây giờ, đúng ? Bác, vì mình, cũng nên vì con cái mà nghĩ chứ”



      “Bệnh tôi nghiêm trọng như thế…”



      “Có!”



      “Được được, có có”



      Thương Tịnh ngừng lại, thút thít mất lúc rồi tiếp, “Cháu chẳng vĩ đại tới vậy đâu, ngày nào bác cũng mắng chửi cháu, bác nghĩ cháu còn bao nhiêu cảm tình với bác? Nhưng bác là bố của Cố Thùy Vũ, bác có chuyện, ấy chắc chắn buồn, cháu muốn ấy buồn, bác muốn ư? Bố mẹ cháu chưa bao giờ hy vọng cháu phải buồn, bác cũng là bậc cha mẹ, cháu tin bác có tấm lòng như vậy”



      Hai người trầm mặc trong giây phút, Thương Tịnh lau khô nước mắt, “Cháu hơi thất lễ, xin lỗi bác, nhưng chuyện cháu vừa xin bác hãy suy nghĩ kỹ xem” xong, đứng dậy chạy vào phòng tắm

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      “Nhưng cháu thích kéo tay bác, bác xem, bác phúc hậu thế này, tựa vào thoải mái lắm lắm”



      Đám người đứng ngoài cứ há mồm trợn mắt nhìn hai bác cháu thân thiết ra, tình huống này là sao?



      Cố Vệ Quân như thể bị say thuốc, ông bị Thương Tịnh dìu xuống khoáng trống dưới tầng, “Nào, chúng ta hoạt động gân cốt tý nhé” “chân chó”, xoa bóp bả vai, rồi đấm lưng cho ông, “Hít hơi sâu…….”



      *Chân chó: ý chỉ nịnh hót.



      Cố Vệ Quân làm theo.



      “Thở ra~~~”



      “Phù~~~~~”



      lần nữa, hít vào……..thở ra……” Thương Tịnh vòng qua trước mặt ông, tươi cười, “Sao ạ, bác có cảm thấy tinh thần tốt hơn ?”



      “Chắc là …có” Vừa rồi thấy cảm giác choáng váng nữa. Cố Vệ Quân thầm nghĩ phải chăng mình trúng tà?



      “Vậy bác cháu mình đánh vài đường Thái Cực quyền được ?”



      ,



      “Đơn giản lắm ạ, cháu dạy bác” Thương Tịnh cười sáng lạn, “Trước tiên cháu đánh cho bác xem nhé



      Ối trời, con nhóc này năng kiểu gì vậy trời, làm lỗ tai ông cứ nhồn nhột



      Thương Tịnh chạy tới cách chỗ ông khôn gxa, “Cháu đánh vài đường đơn giản cho bác xem nhé”



      chuẩn bị, sau đó vừa đọc bài “khẩu quyết” phổ thông, vừa đánh Thái Cực quyền.



      quả dưa hấu tròn tròn. Bổ nó đao thành đôi…. nửa, tôi nửa, cho cần, cho tôi tôi nhận….” Thương Tịnh đọc bài vè có nếp có tẻ kèm theo nét khôi hài để đánh quyền, “ vậy thèm cho ai, đuổi cả cả tôi , bọn họ ta vậy….. rồi, vung tay lên, tự ái quá …. mua dưa hấu đừng có quần lấy ta…hai người cứ quấn lấy ta giở trò vô sỉ, xem ta lợi hại….đập chết nó này” (Nó: Quả dưa hấu)



      Cố Vệ Quân sửng sốt nhìn Thương Tịnh đánh xong bài thái cực quyền và chậm rãi thu tay lại, ông khựng lại, cố nhịn cười nhưng được, thế là bèn phá lên cười to, “Đây là diễn xiếc hử?” Gì mà bổ quả dưa hấu thành đôi



      “Đó là Thái Cực đấy ạ” Thương Tịnh cười híp mắt, “Có phải đơn giản lắm ?”



      “Đây chính là Thái Cực? Cũng đơn giản nhỉ, chưa bán được quả dưa nào mà Thái Cực đánh xong, tôi thử, tôi thử xem” Cố Vệ Quân đột nhiên nổi hứng, đứng dậy qua, “Nào nào, tập mẫu lần nữa



      Đám vệ sĩ đứng bên nhìn lão thủ trưởng tràn trề hưng phấn bắt đầu đánh Thái Cực quyền, bộ môn mà ngày trước ông nhất quyết đồng ý tập, đúng là khó tin.



      Vế sau, Thương Tịnh cũng phải cảm khái với Cố Thùy Vũ, “May mà bố gặp được em nhé, nếu gặp phải kẻ nào tâm bất chính ông có thể khó mà yên ổn hưởng tuổi già” Mọi chuyện đều có cách giải quyết, để tìm được cách giải quyết này nhất định phải có tư tưởng làm chơi nhưng ăn , lúc xác định quy Cố Vệ Quân vào cùng loại người với ông Thương đúng là như thể cá gặp nước, hoặc là khóc hoặc là làm nũng, Cố Vệ Quân “vâng lời” ngay.



      Cố Thùy Vũ nghe thế phì cười, “Ai mà ngờ Tịnh Tịnh của chúng ta lại có khả năng này chứ” Bố góa vợ 15 năm, trong khoảng thời gian dài như thế, làm sao thiếu những người có lòng muốn tiến tới với ông? Nhưng bọn họ chỉ cần vừa động tâm đều hoặc là Cố Vệ Quân chạy, hoặc là bị Cố Vệ Quân đuổi chạy mất dép, phần là vì bố rất coi trọng mẹ nữa. Có lẽ do Thương Tịnh dỗ dành ông như thể dỗ dành bố của chính mình, nên ông cũng coi Thương Tịnh như con , “Tịnh Tịnh, em lợi hại đấy, cũng bắt đầu thấy khâm phục em rồi”. thế mà lại chinh phục được ngọn núi Everest.



      “Đương nhiên, em là sát thủ của đàn ông trung niên mà” Thương Tịnh buồn cười, sau đó buột miệng hỏi, “ làm gì thế?”



      ra ngoài uống trà với bạn”



      “….Sao sớm!” Thấy đầu dây bên kia có vẻ yên tĩnh, lại còn tưởng ở nhà chứ, “Vậy em quấy rầy nữa, khi nào về gọi cho em nhé”



      “Được rồi, em cúp máy



      Nghe thấy tiếng tút từ đầu dây bên kia, Cố Thùy nhanh chậm cất điện thoại . uống trà, sai, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại nguy hiểm hơn rất nhiều so với lời , dù ngồi đối diện chỉ có người, nhưng người đó lại cực kỳ vạm vỡ, đứng quanh người đó còn có thêm chưng 10 người đàn ông, liếc qua thấy chẳng lương thiện gì cho cam.



      Cố Thùy Vũ đầy thành ý, “Xin lỗi để chờ lâu, người tôi bị tôi chiều hư rồi, nếu tôi tiếp máy của ấy, buổi tối ấy lại làm ầm lên”



      Người vạm vỡ kia cười ha hả, “ sao! Tính tình bí thư Cố quả nhiên tốt. Chỉ là phụ nữ mà cưng chiều quá lên mặt ngay đấy?”



      “Ôi” Cố Thùy Vũ khoát tay, “Tôi chỉ được cái tốt miệng thôi”



      Hai người nhìn nhau cười to.



      “Bí thư Cố vì giúp bạn mà tiếc cả mạng sống, ngay cả người phụ nữ của bạn cũng muốn trông nom, điều này tôi thích, người bạn này của cậu, tôi coi như giao lại”



      “Thanh tiên sinh quá khen, tôi lăn lộn với đời vậy mà giúp nổi người em, vậy tôi khác gì phế vật đâu, thấy sao, nể mặt tôi chứ?”



      Thanh lão đại vuốt vuốt quả đầu húi cua của mình, “Đương nhiên, mặt mũi của bí thư Cố tôi nhất định phải cho rồi, em chúng tôi về sau còn mong đợi chiếu cố mà, chỉ là cũng biết đấy, ở đâu cũng có quy củ cả” ta thoáng ngừng lại, “Lần này chúng tôi mở tiệc tiếp khách quý, tốn số tiền lớn để mời An An, mỗi thế cũng thôi ta khoa tay múa chân, “Ai mà ngờ, ta với tới mặt ì ra như thể ai thiếu nợ ta vậy, gặp ai cũng phớt lờ, khách quý của chúng tôi muốn uống cùng ta chén, ta những cự tuyệt mà còn cho người ta cái tát, khi ấy tim tôi như thể ngừng đập, bí thư Cố, xem tôi nên xuống đài thế nào đây?”



      “… ấy còn trẻ hiểu chuyện, âu cũng là chuyện thường, tôi về chỉ bảo lại cho ta, lần tới tới nhận lỗi với ! Bạn tôi cũng rằng, có tổn thất gì cứ việc mở miệng là ok!”



      “Tiền đối với chúng ta mà chỉ là việc , đúng ? Từ xưa tới nay, tôi cực kỳ coi trọng thể diện, ả kia lại khiến cho tôi mất hết cả mặt mũi, tôi tìm bồi thường từ ta là đương nhiên, thấy có phải ? Tôi , người bạn kia của bao bọc cho ta kiểu gì mà lại để ta ra ngoài tiếp rượu thế, kiểu gì tôi cũng thể hiểu nổi”



      “Bọn họ ra sao tôi mặc kệ, tóm lại tôi được nhờ vả dẫn người về, dẫn được người về coi như tôi thất tín với người ta, Thanh tiên sinh nể mặt tôi tý nào sao, vậy tôi đây khó khăn rồi” Cố Thùy Vũ từ tốn nhấp ngụm trà



      lại nghiêm trọng hóa quá rồi, tôi nào dám nể mặt ? Chỉ là đối với huynh đệ của tôi, tôi cũng phải cho bọn họ câu trả lời hợp lý chứ, đúng ?



      “Đại ca, thể tha cho con ả kia dễ dàng thế được!” thanh niên cao bồi trẻ tuổi đứng cạnh ác ý



      “Câm miệng, tao chuyện với bí thư Cố, ở đây có chỗ cho chú mày xen vào sao?” Thanh lão đại nghiêng đầu trừng mắt



      “Ý là….” Cố Thùy Vũ buồn để tâm tới mấy chuyện vặt này



      “Trước đó vài ngày, trai của tôi bị lũ tiểu nhân hãm hại, lại còn bị bắt giam, mẹ tôi thiếu điều khóc mù cả con mắt, xem…có thể linh hoạt châm chước được ?”



      Cố Thùy Vũ khẽ cười, tựa người vào chiếc sofa da mềm mại phía sau, “Phải sao với đây nhỉ, tôi dẫn được người đối với bạn tôi, tôi làm trọn đạo nghĩa, nếu thể dẫn người , tôi cũng hết lòng với bạn, tiếp theo nên làm gì là chuyện của cậu ta, tôi đến nỗi vì người phụ nữ qua đường mà để cho đòi hỏi nhiều thế được” Chẳng qua đúng lúc có điện thoại của Tịnh Tịnh gọi tới, nếu bọn họ sao dám lấy ả An An ra làm khó được.



      thế sao được” Thanh lão đại tiếp lời, “ có chỗ khó của , tôi cũng có quy củ của tôi, đúng ?”



      kia có sơ xuất là hiểu chuyện, phải dạy dỗ lại là điều đương nhiên, hôm nay trả lại ta cho tôi, coi như tôi thiếu ân tình, sau này chỉ cần tôi đủ khả năng và đụng chạm tới pháp luật, muốn tôi giúp thế nào, tôi tuyệt đối từ chối”



      “Được! Sảng khoái! Vì những lời này của , tôi mà còn thả người đúng là quá biết suy nghĩ! Bí thư Cố, tôi thấy sau này con đường tài lộc của chắc chắn phát đạt, tôi cũng chẳng cầu gì nhiều, chỉ cần cho em chúng tôi nửa thìa canh là được, thế là chúng tôi cảm kích lắm rồi”



      “Thanh tiên sinh đúng là người hiểu biết, vậy tôi cảm ơn lời chúc tốt lành của ” Cố Thùy Vũ đứng lên



      Thanh lão đại đứng lên theo, hất cằm với đàn em, sai người dẫn An An từ phòng bao bên cạnh ra.



      nửa gương mặt ta sưng phù trông chật vật chịu nổi.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :