1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      Ánh mắt Cố Thùy Vũ trở nên dịu dàng, vươn tay qua bàn nắm lấy bàn tay , rồi khẽ khàng vuốt ve, “Em có thể nghĩ được vậy là tốt rồi”



      “Cho nên em cho rằng, để giải quyết trở ngại của tự em phải giải quyết trở ngại của em , nếu em lúc nào cũng do dự, hai chúng ta chẳng bao giờ tốt đẹp được” Thương Tịnh hề giãy ra khỏi tay , “Đầu tiên, đối với tự tin của em, chị dâu em xứng với , Bùi Ninh cũng nhắc tới vấn đề môn đăng hộ đối, song em cảm thấy so với đám phụ nữ tối qua gặp, em cũng chẳng kém hơn là bao, dù có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng em mà diện lên cũng xinh đẹp đấy nhỉ, cùng lắm sau này em chăm chỉ trang điểm chút là được; ngực em lớn, nhưng em tự nhận em có khí chất riêng! Em chuyện chắc chắn có chiều sâu hơn bọn họ, vả lại em phải là đứa phá của, lại còn biết nấu ăn, ừm, ở giường …..Tới bây giờ chưa thấy có biểu gì có vẻ là hài lòng, đối với tình , em lúc nào cũng lòng dạ, trừ chuyện tiền quyền, còn đâu em có cả, em cho rằng cần dựa vào nhà mẹ đẻ mới có thể làm nên nghiệp, vì thế thể có chuyện em xứng với được, thứ tìm là người chứ phải đối tác làm ăn”



      Cố Thùy Vũ nghe xong khỏi sửng sốt, nhịn được bật cười. Bảo bối của hóa ra cũng biết hài hước cơ à?



      Thương Tịnh cũng cười, nghiêng đầu hỏi, “Sao, em sai hả?”



      “Đúng! Em cực kỳ chuẩn!” Cố Thùy Vũ trả lời rất thẳng thắn



      Thương Tịnh nhìn , môi cong lên, rồi tiếp, “Tiếp theo, chính là tự tin của em đối với , em nghĩ thế này, chúng ta cố gắng tìm tiếng chung với nhau và bỏ qua những điểm bất đồng, thế được ?”



      “Tìm tiếng chung với nhau và bỏ qua những điểm bất đồng?”



      “Đúng vậy, có cách sống của , em cũng có những nhận định của riêng em, giống như trường hợp tối qua, em hề thích, nhưng em tôn trọng cuộc sống của , miễn là nó chạm tới giới hạn của em” Thương Tịnh thoáng ngừng lại, “Quá khứ cứ để nó qua , về sau chúng ta cùng nhau vun đắp tình này, làm cho nó càng thêm sâu đậm hơn, nhưng từ nay về sau, tuyệt đối được đụng chạm với những người phụ nữ khác, say tới mất lý trí cũng được, vịn bất kỳ cớ gì cũng thể, đây chính là giới hạn của em”



      Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn hồi lâu, “ làm được”



      Thương Tịnh nắm lại tay , “ vì em mà bỏ ra rất nhiều, nếu em tin tưởng em mới là người đúng, em chỉ hy vọng có thể được làm được, nếu em….”



      Cố Thùy Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân được bao bọc trong dịu dàng của , bé ngốc nghếch này, của lại dám phơi bày tất cả bản thân trước mặt , ngộ nhỡ là kẻ bạc tình phải trái tim trong sáng như pha lê của bị đùa giỡn trong tay ư? Nhưng ngốc nghếch và chân thành của khiến cho cực kỳ thỏa mãn, rốt cục đợi được cái ngày toàn tâm toàn ý với rồi!



      Bồi bàn mang món chính tới và lần nữa xen ngang cuộc trò chuyện của bọn họ



      Đợi mọi thứ trở lại trong yên tĩnh, Cố Thùy Vũ mới lên tiếng, “ xin lỗi, biết em phải suy nghĩ nhiều tới vậy” rất giận vì giấu diếm nhiều điều như thế, nhưng cũng ngờ trong cái đầu bé của lại phải nghĩ ngợi quá nhiều. ra, làm sao có thể nghĩ được đây, giống , có gia đình đơn giản, khi ở bên , quả thực phải đón nhận vô số chuyện mà cần chấp nhận”



      sao, biết mới tốt, nếu biết lại ngon ngọt dỗ em đem mọi chuyện giao hết cho , khiến em nghĩ thông được ấy” Thương Tịnh cúi đầu cắt thịt bò, sau khi ra, tâm trạng cũng được thả lỏng rất nhiều, giờ mới thấy đói bụng



      có như vậy hả?”



      “Chứ còn gì? Nếu tại sao chuyện gia đình với em?”



      phải sợ em lo lắng sao?”



      “Đấy xem”



      Cố Thùy Vũ tỏ vẻ đầu hàng, “ thua”



      Thương Tịnh phì cười, ăn miếng thịt mềm, rồi , “Được rồi, nếu chúng ta thống nhất ý kiến, vậy giờ chúng ta cùng nhau chiến đấu nhé!!!!”



      Từ “Chúng ta” này ngọt tới nỗi Cố Thùy Vũ tự nguyện chết chìm trong nó, “Nghe em cả”



      “Trước tiên phải kể đại khái tình hình bác trai cho em , biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”



      “Lão già ngoan cố” Cố Thùy Vũ cực kỳ ngắn gọn phun ra bốn chữ



      “..còn gì nữa?”



      “Lão già ngoan cố”



      “Ưu điểm!”



      “Cố chấp?”



      Thương Tịnh hết nổi



      “Tịnh Tịnh, còn có hai người trai, ông ấy thiếu đứa là cũng thành vấn đề” Cố Thùy Vũ cố gắng thương lượng



      “Linh tinh gì thế” Thương Tịnh giận dữ , “Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt cả, biết ư?”



      “Ông ấy ngày nào cũng gào ầm lên là muốn đoạn tuyệt đấy chứ”



      phải ông ấy giận quá sao? Người già mà, phải dỗ dành mới được…. có thể mời bác trai đến đây thời gian ngắn ? Nếu ông có thành kiến với chúng ta chúng ta phải nỗ lực loại bỏ những thành kiến ấy



      “Hay là cứ đoạn tuyệt ” Cố Thùy Vũ tỏ vẻ cực kỳ bi quan mà “xin miễn cho kẻ bất tài”



      “Hay là muốn bố bằng lòng để hai chúng ta qua lại với nhau sao?” Tiểu Phật gia nổi giận, nghe câu trả lời vừa rồi của , bèn đáp lại cách dứt khoát gọn gàng!



      “Dĩn nhiên phải” Cố Thùy Vũ vội chấn chỉnh thái độ, “ phải muốn mà là ông già ở tận Bắc Kinh cơ, rất khó chuyến, vả lại nếu ông ấy tới chỗ ảnh hưởng tới công việc” Các cán bộ viên chức tới thăm hỏi khiến cho cuộc sống của có ngày nào yên ổn nổi



      Thương Tịnh nghĩ cũng phải, quả nhiên suy tính quá đơn giản rồi, chán nản hỏi, “Vậy làm sao giờ?”



      ra, theo ý ông già thể tới dây được, nhưng Thương Tịnh lại có thể qua chỗ ông, chỉ là muốn để tới đó chịu cơn giận của ông thôi, phải nhân lúc còn chưa nghĩ ra cách này mà giải quyết sạch vấn đề mới được.



      “Cứ từ từ nghĩ rồi có cách thôi” giống Thương Tịnh, thích dùng mấy phương án an ủi vỗ về, đối với ông già nhà mà cứ dịu dàng chút là ông lại cho rằng hèn nhát, dám rời khỏi cái “cây cao bóng cả” Cố gia này.



      Thương Tịnh buồn bã gật đầu



      “Được rồi, nếu xong em mau qua đây ngồi nào, để cho Gia ôm ôm cái” Cố Thùy Vũ đập tay lên ghế sofa, cong môi cười



      Thương Tịnh nhướng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt mà cười nhạt, mím môi cười rồi đặt dao nĩa xuống, từ tốn chạy nhào vào lòng



      Cánh tay dài của Cố Thùy Vũ thu lại, kéo vào trong lồng ngực mình, hài lòng khẽ thở dài tiếng, cảm thấy trái tim của mình yên bình trở lại. hai bạc tình, chính cũng tự cho là vậy, ai ngờ hóa ra đợi 33 năm chỉ để chờ xuất của bé này. Vì ngại mất mặt nên mấy lời này ra miệng, nhưng cho tương lai chân thực. Nghĩ tới điều này, bèn cúi đầu khẽ hôn lên trán .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      “Nhưng có cách cũng phải nghĩ ra cách” Thương Tịnh bối rối, hai tay đặt lên bả vai , “Ông là bố , phải là người ngoài”



      Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thùy Vũ vang lên, lại là Thường Tích Văn, “Alô, chị dâu?”



      “Thùy Vũ, bọn chị tới nhà bố ăn cơm nghe cảnh vệ lúc chạng vạng tối trước khi bọn chị tới, chân của ông đột nhiên bị tê dại khiến ông phải xoa bóp hồi, đó là triệu chứng bệnh đây, bọn chị muốn đưa ông tới bệnh việnkhám nhưng ông nhất định chịu, chú nên làm sao bây giờ?”



      Thương Tịnh cảm thấy cơ thể trở nên căng thẳng, “Chị bảo bố nghe điện thoại



      Cố Thùy Vũ đợi lúc, qua điện thoại, nghe thấy tiếng Thường Tích Văn và bố đôi ba câu, sau đó chợt bố hét rống lên – TIẾP!!!



      “Bố nhận điện của chú, chú xem, chú tội gì phải khổ sở đối chọi với bố chứ, thực ra chỉ là ông ấy quá quan tâm tới chú thôi, phải chú hiểu điều này, lúc nãy chị có điện hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ bệnh này htể kéo dài, nếu quả thực bố bị trúng gió trong vòng 48 tiếng đồng hồ phải xác định được nguyên nhân và phương án trị liệu” Thường Tích Văn lại cầm điện thoại lên với Cố Thùy Vũ



      Tính nghiêm trọng của bệnh trúng gió, Cố Thùy Vũ cực kỳ hiểu , người em trai của ông nội cũng chỉ vì trúng gió mà bị bại liệt toàn thân, còn đủ sức tự mình sinh hoạt hằng ngày, phải nhờ vào giúp đỡ của người thân sống lay lắt vài năm rồi mất, “ chị nghĩ cách lừa ông ấy khám



      chị hết nước hết cái rồi nhưng bố vẫn , chú cũng tính của ông mà, ai mà lay chuyển nỏi bố chứ?” Thương Tích Vân ngừng lại, “Nghe Duyên Vũ bố giận chú, chú có thể về nhà chuyến, xoa dịu ông ấy, để ông ấy viện khám , những chuyện khác tính sau?”



      “…Em biết rồi, để em xem còn chuyến bay nào để đặt vé về chuyến” Cố Thùy Vũ cúp điện thoại



      “Sao rồi?” Thương Tịnh nghe loáng thoáng có vẻ nghiêm trọng



      “Hình như bố có triệu chứng trúng gió, nhà bảo đưa ông viện ông sống chết , để trở về nhà chuyến vậy” Cố Thùy Vũ tra lịch chuyến bay gần nhất rồi cầm ví và điện thoại ra ngoài



      chưa cầm chứng minh thư chưa?” Thương Tịnh vội hỏi



      “…” Cố Thùy Vũ giày xong kéo lại hôn cái, “Mai về”



      “Vâng, em tiễn



      cần đâu, tối rồi, mình em về yên tâm. Tý nữa em phải đóng kỹ cửa nẻo cẩn thận nhé”



      “Vậy dọc dường chú ý an toàn, tới nơi gọi cho em, bây giờ nhất định được kích động bác trai nhé, ông ấy cũng cứ nghe theo, sức khỏe của ông ấy quan trọng hơn”



      “Được rồi, đây”



      Đợi Cố Thùy Vũ về tới ngôi nhà ở Bắc Kinh là 12 giờ đêm, Cố Vệ Quân ngủ, Cố Duyên Vũ và Thương Tích Văn biết Cố Thùy Vũ về nên ngồi ở phòng khách đợi , lúc thấy bước vào, hai người liền đứng dậy, Cố Duyên Vũ , “Bố ngủ rồi”



      “Em biết, em đánh thức ông ấy”



      “Chú bình tĩnh chuyện với bố nhé, đừng cãi ông ấy” Thường Tích Văn dặn dặn lại



      Cố Thùy Vũ đáp lời mà xoay người lên tầng, mở cửa phòng Cố Vệ Quân rồi bật đèn



      Cố Vệ Quân biết về nên căn bản ôngkhông hề ngủ, ông lớn tiếng , “Bật đèn làm gì, để bố mày ngủ được hả?”



      “Bố, bố dậy mặc quần áo , con đưa bố tới bệnh viện khám” Cố Thùy Vũ thẳng, chẳng buồn vòng vèo



      “Mẹ mày! Mày là bố hay tao là bố, dám sai khiến bố mày!” Cố Vệ Quân ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn ông con sau đó ông cười lạnh lùng, “Tôi sắp quên mất là quyết tâm nhận người bố này, lại còn chuẩn bị hợp tác với Đường gia nữa, dược, giờ đôi cánh của cứng rắn rồi nên muốn làm gì làm hả, tôi chỉ hận ban đầu sao lại sinh ra thằng con như chứ!!!”



      “Đó phải do bố ép con sao?” Cố Thùy Vũ kéo ghế ngồi xuống trước mặt ông



      “Tôi ép ? Cố Tam Vũ, cho rằng tôi làm mấy cái chuyện mất thể diện này à? Đầu óc bị mụ mẫm rồi hử? Rốt cục người phụ nữ kia cho uống thuốc gì đấy/” Cố Vệ Quân mắng



      “Vâng, tất cả chỉ vì bố muốn tốt cho con” Cố Thùy Vũ gật dầu



      Cố Vệ Quân nhìn chằm chằm, mãi lâu sau mới khạc ra cục đờm, “Tôi già rồi, tôi còn gì phải làm cho bản thân nữa? phải tất cả đều vì 3 thằng ranh con bọn ư? Đặc biệt là , hề biết bố phải dốc bao nhiêu tâm huyết vì đâu! Ban đầu, lúc đặt vấn đề thông gia có ý kiến gì, giờ vừa ly hôn lại vừa hủy hôn, tất cả đều do mình Cố Thùy Vũ tự định đoạt, về phía Chu gia, trước tiên tới, còn người ngoài, họ nghĩ thế nào ahr? Bọn họ thầm cho rằng, ngay cả cánh tay phải như nhà họ Chu mà Cố Thùy Vũ vứt là vứt, những người khác lại chẳng phải con tốt trong tay , e rằng ngày nào đó dùng xong ròi quăng họ mất, thế còn ai giúp nữa đây?”



      Cố Thùy Vũ trầm mặc trong giây lát, “Chuyện này trong lòng con hiểu cả”



      “Trong lòng hiểu hả, trước đây tôi còn tin, giờ bị con hồ ly tinh kia làm cho mê muội rồi, lý trí chắc cũng mất sạch luôn!” Cố Vệ Quân hừ tiếng, “ lại còn dùng nhà họ Đường để uy hiếp tôi, con bé thấp hèn, thế có đáng ? ta hơn 7,8 tuổi, chưa chắc ổn dịnhđược, vả lại tôi nghe con dâu cả rằng ta cũng chỉ là con bé nịnh hót, xinh đẹp, gầy như cái sào, vậy coi trọng ta ở điểm nào???



      “Bố, thế bố nhìn Chu Vân có thấy xinh ?”



      “Xinh!” Cố Vệ Quân biết trong hồ lô của thằng con này bán thuốc gì nữa, ông trừng mắt đáp



      “Còn Chu Hương?”



      “Cũng xinh!!”



      “Thế mấy ả tình nhân trước của con bố thấy xinh ?”



      “Đều xinh cả!”



      “Đúng vậy, vậy bố hiểu vì sao con thể buông tay Thương Tịnh rồi chứ?” Cố Thùy Vũ hỏi ngược lại ông



      “Mày…..” Thằng nhóc này dám bẫy ông, “ cần phải , dù sao tôi cũng thấy con bé kia rất chướng mắt, lập tức chia tay nó !”



      “Được được được, con chẳng trông mong gì bố thích ấy, về sau chúng ta cứ nước sông phạm nước giếng, có được ? Con và Thương Tịnh yên lặng sống cuộc sống của bọn con, còn bố an lành hưởng thụ phúc phần của bố” Cố Thùy Vũ kiên trì , “Giờ chúng ta tới bệnh viện được chưa?”



      Cố Vệ Quân cười lạnh, “Muốn tôi bệnh viện hả, được thôi, chia tay với con bé kia



      Khóe miệng Cố Thùy Vũ co quắp lại, nín thở hai lần mới có thể nhét mấy lời thô tục vào trong bụng được. Bố già này đúng là càng lúc càng quá đáng?



      “Tôi cho biết, Cố Tam Vũ, hôm nay tôi thẳng, nếu còn coi tôi là bố, lập tức gọi điện chia tay với ta, cònkhông cút ra khỏi cánh cửa nhà này ngay, càn quan tâm bố sống hay chết nữa!”



      Mẹ kiếp!!!!



      Cố Thùy Vũ ngờ có ngày mình trở thành nam chính trong cuốn tiểu thuyết tình cảm bi kịch



      “Bố! Bọn con lòng nhau! gì có thể ngăn bọn con ở bên nhau cả! Kể cả ông trời cũng thể!



      nhớ đại loại lời thoại trong kịch bản là vậy



      Nhưng mà, mẹ nó, phải loại người có thể gào thét mấy câu này!!!

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      Nghe kết luận xong, Cố Thùy Vũ để cả làm thủ tục nhập viện, còn mình gấp gáp rời , lúc này, dùng phi cơ riêng để quay lại thành phố Z, tới nơi hơn 5 giờ sáng, Thương Tịnh vẫn để cửa cho , rón rén vào phòng, cởi bớt quần áo rồi lên giường ôm chặt người phụ nữ ngủ say, ngủ bù.



      Thương Tịnh bừng tỉnh, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh nhắm mắt chìm trong giấc ngủ, tự giác làm ổ người rồi tiếp tục ngủ



      Khi tỉnh dậy, Cố Vệ Quân cứ cảm thấy có chỗ nào đó đúng, ông nghĩ mãi rồi mới sáng tỏ, hai đứa kia hóa ra diễn kịch cho ông xem! Bọn chúng có biết là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi , ông nổi giận quẳng hết lời dặn của bác sĩ qua bên, bảo Tiểu Chu cầm điện thoại tới cho ông gọi.



      Đúng lúc ấy, Cố Thùy Vũ mới ngủ được có tiếng, chút suy nghĩ tắt điện thoại .



      Đối phương lại tiếp tục gọi



      Thương Tịnh chuẩn bị rời giường, thấy màn hình tên người gọi, đẩy người , “Bố



      Cố Thùy Vũ rủa thầm, vừa ôm lấy Thương Tịnh, cọ xát lên cổ , vừa đau khổ nhận điện, “Alô?”



      “Thằng ranh con! Mày lừa bố phải ?” Ngu nỗi là ông lại tin nó. Tất cả là nhờ màn cò kè trả giá của con bé kia ban tặng! Cố Vệ Quân điên cả người



      Giọng ông lớn tới nỗi Thương Tịnh có thể nghe sót từ nào, vất vả lắm mới nhịn được cười



      , con đâu có lừa bố, tối qua chia tay, hôm nay lại quay lại mà” Cố Thùy Vũ khẽ hôn lên cái gáy trắng nõn nà của



      Gọi điện với người lớn mà còn dám đàng hoàng thế này, Thương Tịnh đẩy ra, rồi khẽ khàng xoay người xuống giường



      cho rằng bố thể làm gì phải ?”



      “Con biết làm thế này cũng phải là cách, bố đợi con, trước khi làm con cho bố phương án”



      “Bố cần phương án dự án nào cả, tôi chỉ cần dấu chấm hết!”



      “Vậy cá chết lưới rách !” Ông già này cứ được voi lại đòi tiên



      Cúp điện thoại, chớp mắt mất lúc rồi Cố Thùy Vũ mới nhíu mày rời giường rửa mặt, sau đó ra phòng bếp tìm Thương Tịnh nấu bữa sáng, ôm lấy từ phía sau, đặt cằm vai , thầm, “ thương lượng với em chuyện này”



      ” Thuơgn Tịnh vớt mì ra



      “Bố ….ông ấy có vài triệu trứng đột quỵ, bây giờ được bệnh viện theo dõi”



      “Nghiêm trọng ?” Thương Tịnh ngừng động tác



      “Giờ vẫn chưa nghiêm trọng lắm, chỉ sợ chăm sóc chu đáo rất dễ dẫn tới đột quỵ” Cố Thùy Vũ dừng lại, “Cho nên, em có thể tới chăm sóc ông ấy giúp ?”



      Thương Tịnh trầm tư trong giây lát, “Được, chỉ sợ bố đồng ý thôi”



      “Có em trông nom ông ấy còn vui gì chứ, chỉ sợ em phải chịu tủi thân thôi, biết làm vậy là rất ích kỷ” Ban đầu muốn đưa về là bởi sinh hoạt hằng ngày của bố được thu xếp đâu ra đấy, có tới cũng chỉ có chịu đựng chỉ trích, nhưng bây giờ là cơ hội để bố có thể nhìn bản chất con người Thương Tịnh. Đêm qua, khi về cũng suy nghĩ rồi, song nếu muốn Thương Tịnh phải vứt bỏ hết công việc để tới chăm sóc ông già mất nét, lại còn phải xoay sở tốt mọi chuyện của ông ấy, cảm thấy hơi có lỗi với .



      sao, nghĩ được vậy là rất tốt, em thích người đàn ông hiếu thuận với bố mẹ, tối qua cả đêm để về nhà thăm bố khiến em cảm thấy là rất có ý thức trách nhiệm với gia đình!” Thương Tịnh quay đầu lại, mỉm cười, “ làm cho em càng thích hơn”



      “Giờ mới thích?” Nghe được từ ngữ thương từ cái miệng nhắn của thốt ra, Cố Thùy Vũ liền cười và phủ lên đôi môi ấy



      Nụ hôn vừa ngừng, Thương Tịnh mặt đỏ bừng , “May mà em từng có kinh nghiệm, để chăm sóc mẹ, hồi đó em từng thi chứng chỉ y tá. yên tâm, em chăm sóc bác trai tốt giúp



      Đột nhiên, nhớ lại hình ảnh lúc khóc thương tâm khi mẹ qua đời, Cố Thùy Vũ siết chặt bàn tay, ăn năn nhối hận dâng trào trong .



      Sau khi ra khỏi cửa, Cố Thùy Vũ gọi điện cho bố già, “Bố già, hai ta mỗi người lùi bước nhé, bố để Thương Tịnh qua đấy chăm sóc cho bố hai tháng, bố có thể quan sát xem ấy là người thế nào, còn nếu thực được nữa chắc chắn con hai lời, bố con cắt đứt con lập tức cắt đứt”



      Cố Vệ Quân thấy chủ ý này tệ, ông thẳng thắn trả lời, “Được! để con bé qua đây” Hai đứa cứ chờ mà chia tay



      Cố Thùy Vũ biết ông già suy nghĩ cách làm khó Thương Tịnh, nhưng nếu Thương Tịnh muốn hoàng, nở mày nở mặt mà tiến vào cánh cửa nhà họ Cố, cửa ải của bố già này sớm muộn cũng phải qua, ban đầu muốn cứng rắn ép ông vào khuôn khổ, ai người lại xảy ra chuyện này. Chỉ là, liệu Thương Tịnh có chịu đựng nổi “Lão ngoan cố” này ?



      Thương Tịnh cũng nghiêm túc suy nghĩ, vì người có quan hệ máu mủ, có tình cảm, quả thực rất khó để phải vứt bỏ cuộc sống tại mà tự chuốc lấy phiền phức, nhưng vì ông là bố của Cố Thùy Vũ nên mọi chuyện lại khác, nếu quả thực ông ấy gặp chuyện bất trắc Cố Thùy Vũ đau lòng lắm, mà Cố Thùy Vũ đau lòng trái tim cũng đau….Vả lại, cũng hiểu ý của , muốn nhân cơ hội này giúp có được thiện cảm của bác Cố, cũng chỉ có thể cố gắng thôi. luôn tin rằng, nếu mình chân thành đối đãi với người người nhất định chân thành lại với mình, tuy thực ít khi được như ý muốn, song cuối cùng vẫn cứ phải cố gắng mới biết được.



      Bất ngờ là, việc ngoài ý muốn này lại được tán thành của toàn bộ người nhà họ Cố, bọn họ vô cùng tin tưởng với ván cá cược này của Cố Vệ Quân, thầm nghĩ rằng nếu ngay cả bé mà ông cũng đuổi nổi,t hì đúng là quá xin lỗi với danh tiếng của ông ấy.



      Cố Vệ Quân nếu như biết trong lòng mọi người nghĩ vậy, biết ông nên vui hay nên tức giận đây?



      tóm lại, chuyện này quyết, Cố Thùy Vũ định xin nghỉ phép giúp , Thương Tịnh thấy thế thích hợp, muốnt ừ chức, nhưng Hà Chính Trạch lại , “Tiểu Thương, dù nể mặt Bí thư Cố tôi cũng có thể nhận ra phóng viên ưu tú hiếm thấy, người, chúng ta có thể tuyển, nhưng bồi dưỡng được phóng viên giỏi hề dễ dàng chút nào. Tôi hi vọng xử lý mọi chuyện trong nhà ổn thỏa xong có thể quay lại Nhật Báo làm việc”



      Thương Tịnh vô cùng cảm kích.



      Nhân hai ngày nghỉ, Cố Thùy Vũ đưa Thương Tịnh tới Bắc Kinh, trước khi tới đem lăn lăn lại giằng co lần mới chịu làm hại phải trang điểm che quầng thâm ở đôi mắt. Đầu tiên, bọn họ tới bệnh viện quân y để hỏi thăm sức khỏe bố , trước khi gặp ông, Thương Tịnh thấy hơi hồi hộp, khigặp Cố Vệ Quân rồi ngoài hồi hộp còn cộng thêm cả giật mình.



      ai cho biết rằng, bác Cố hóa ra lại trông có vẻ…..có phước.



      ra “có phước” đơn giản chỉ là trông ông tròn trịa, giống hệt Phật Di Lặc. Thương Tịnh nghĩ suy ra từ ba người con trai nhà họ Cố đáng ra ông cũng phải trông gầy gò tháo vát mới đúng nhỉ, sao giờ trông lại “tròn” thế chứ?



      Sau đó Cố Thùy Vũ mới giải thích cho , “Ông già thích ăn thịt, đặc biệt là thịt ba chỉ, ông ấy lại thích tập luyện cho nên phát tướng ra thế”



      “Tuy em kỳ thị người mập, nhưng mà, Cố Thùy Vũ, vẫn nên chú ý tập luyện nhé” Thương Tịnh thành khẩn



      Về phía Cố Vệ Quân. Lần đầu gặp Thương Tịnh ông cũng khỏi giật mình, ông bao giờ tin chỉ xem bức ảnh mà có thể phán xét được người phụ nữ có đàng hoàng hay , cho tới khi tận mắt trông thấy khí chất trong sáng của Thương Tịnh. tuy trang điểm qua, nhưng điềm nhiên thể giữa đôi lông mày phải là giả. Chẳng lẽ, thằng nhóc Cố Tam lại người phụ nữ đàng hoàng? thể, nhất định là do con bé này diễn tốt quá, nghe các bây giờ đều thuộc trường phái diễn xuất.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      Thương Tịnh cười, “ mà, lúc mẹ cháu ngã bệnh, cháu cũng từng chăm sóc bà”



      “Vậy giờ mẹ thế nào rồi?”



      “…Bà hồi năm ngoái rồi ạ”



      Nghe xong, Cố Vệ Quân cũng tiện nhắc tới chuyện mẹ nữa, ông khoát tay bảo chỗ khác.



      Thương Tịnh cười, nghe lời ông ra ngoài, rồi gửi tin nhắn ngắn cho Cố Thùy Vũ.



      Chốc lát sau, nhận được hồi



      Thương Tịnh vốn cũng trông đợi có thể giúp mình tay.



      Thương Tịnh muốn quấy rầy nên nhắn lại nữa, vừa khéo thấy Lý Thẩm, tủm tỉm cười nghênh đón, “Lý Thẩm, tôi có thể chuyện với chút được ?”





      “Chuyện gì?” Lý Thẩm đương nhiên biết chính là người phụ nữ khiến cho ông chủ và cậu Ba suýt chút nữa xích mích với nhau, cho nên thái độ của chị ta với được thân thiện cho lắm.



      “Ừm, tôi vừa mới hỏi lại bác sĩ, bác sĩ dáng người bác trai hơi mập, lượng cholesterol lại cao, chúng ta phải khống chế việc ăn uống của bác ấy, chị xem ngày mai có thể làm chút đồ ăn thanh đạm được ?”



      Lý Thẩm lườm , khó hiểu , “Ông chủ bị bệnh, đương nhiên phải tẩm bổ rồi, thế mà còn bảo tôi được làm đồ ăn có chất béo, kỳ lạ đấy nhé”



      “…”



      Lý Thẩm này đúng là người hiểu chuyện gì cả, đúng là sản phẩm được tạo thành từ Cố Vệ Quân ngoan cố bảo thủ. Mẹ của Lý Thẩm là đầu bếp cho nhà họ Cố, từ chị giúp đỡ mẹ, khi mẹ chị ngã bệnh, chị ta chủ động đảm nhận nhiệm vụ của mẹ, trở thành đầu bếp cho Cố gia, Cố Vệ Quân cũng quen ăn đồ ăn chị ta nấu, cho nên ông muốn thay đầu bếp khác, ba em nhà họ Cố ăn ít, nên cũng tùy bố.



      phải như vậy, bác trai cần bồi bổ, nhưng nhất định chỉ tẩm bổ vừa đủ thôi, chứ được bổ quá”



      “Cái gì mà bổ vừa, bổ quá, con nhóc như có khi còn chưa bao giờ nấu cơm ấy chứ nhỉ, thế mà còn ở đây bừa, đúng là biết cậu Ba coi trọng ở điểm gì nữa” Lý Thẩm liếc cái, rồi ngoáy mông rời



      Lúc này, Cố Thùy Vũ gọi điện tới nên buồn đuổi theo chị ta nữa, ngồi xuống ghế sofa nhận điện,”Alô?”



      “Sao em nhắn lại?” Đầu dây bên kia dườngnhư rất náo nhiệt



      phải là em sợ làm phiền sao?”



      Cố Thùy Vũ bật cười, “Sao, em quen ở đấy chưa?”



      “Cũng quen rồi”



      “Giờ em ở đâu?”



      “Vẫn ở bệnh viện”



      “Sao chưa về?”



      “Đợi bác trai ngủ rồi em về”



      “Ở đấy có y tá rồi, sao đâu” Cố Thùy Vũ tiếp, “À lúc nãy em bảo để bố ăn ít thịt là sao?”



      “Bác sĩ bác trai cần kiểm soát ăn uống, luyện tập nhàng”



      Cố Thùy Vũ cười khẽ, “Hai chuyện này đều khó như nhau”



      thể khuyên bố ư?”



      “Mẹ cũng từng khuyên ông rồi, nếu lời khuyên có hiệu quả giờ ông ấy có mập tới thế này ?”



      “Vậy làm sao giờ?”



      “Em cứ xem tình hình mà làm, nếu thực thể cũng đừng miễn cưỡng, cứ để nhà cả nghĩ cách



      được, em phải nghĩ ra biện pháp” Thương Tịnh cười, “Được rồi, làm phiền nữa”



      “Bí thư Cố, sao ngài lại mình trốn ra đây, nào nào, tới đây, rượu còn chưa uống đủ đâu đấy, điện thoại tý nữa gọi cũng muộn” Đầu dây bên kia truyền tới giọng ngà ngà say cộng thêm thanh nhốn nháo ồn ào.



      Thương Tĩnh khẽ cười.



      cúp máy đây, tối lại gọi cho em” Cố Thùy Vũ dập máy cách bất đắc dĩ, rồi quay lại bàn tiệc cùng đám ma men.



      Có điều, đây ràng là cuộc ăn tối của nhóm để bàn bạc về chuyện kiểm soát ô nhiễm, thế mà Tần Lỵ của Tảo Báo cũng tới, ta nhiệt tình lôi kéo Cố Thùy Vũ ngồi xuống, rót đầy chén rượu cho , “Bí thư Cố, chúng ta lâu lắm uống với nhau ròi, nào, tôi mời chén?”



      Bên cạnh có người đùa bỡn, “Đúng là nếu lâu chưa uống mà giờ chỉ uống thế có thành ý gì cả, ít nhất phải uống giao bôi!”



      Đôi mắt quyến rũ của Tần Lỵ híp lại, cách hào sảng, “Chỉ cần bí thư Cố nể mặt là được, tôi thành vấn đề!”



      Cố Thùy Vũ cười nhạt, “Bọn họ là vậy đấy, cứ say là biết trời dất gì nữa, nào, tiểu Tần, tôi mời



      dám” Tần Lỵ vội vàng cười, cụng ly với , uống cạn sau đó ta vừa rót rượu tiếp cho Cố Thùy Vũ vừa , “Bí thư Cố, hai hôm trước hình như tôi nghe rằng Thương Tịnh từ chức rồi, chuyện này có biết ?”



      “À? Có chuyện này ư?”



      “Tôi cũng lắm, chỉ nghe đồng nghiệp lại rằng đại khái do trong nhà ấy có việc” ta dừng lại, nhàng tiếp lời, “Bây giờ có thể đừng thiên vị nữa được , nếu cứ đem những tin tức độc quyền cho Nhật Báo sếp tôi mắng tôi vô dụng mất”



      đùi Cố Thùy Vũ biết từ lúc nào lòi ra thêm bàn tay khẽ ve vuốt lên xuống, biến sắc, khẽ gỡ tay Tần Lỵ ra, cười đáp, “Bình thường tôi hay hỏi tới mấy chuyện này, để cho bên nào đưa tin tức đều là do bộ phận thư ký phân công, vả lại, tôi cũng thích những thứ đưa tới tận cửa”



      Tận Lỵ biến sắc, ta ngờ Cố Thùy Vũ lại nghiêm túc thế, đợi khoảnh khắc xấu hổ qua , ta mới làm như có chuyện gì tiếp tục cười, “Bí thư Cố thích đùa quá, yên tâm, Tảo Báo chúng tôi nhất định khiến cho phải hài lòng và nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác xưa”



      “Đúng vậy, tích cực làm việc là hcuyện tốt, tôi chờ tin tốt của các



      Tận Lỵ gượng cười đáp lại.



      Bên này, sau khi cúp điện thoại, Thương Tịnh vừa suy nghĩ vừa vào trong phòng, Cố Vệ Quân xem kinh kịch TV, bèn kéo ghế tới bên cạnh ông cùng xem, đồng thời cầm quả táo được rửa sạch lên gọt.



      Cố Vệ Quân buồn quan tâm tới , ông thầm nghĩ, con bé như có thể kiên trì ngồi bao lâu chứ.



      Thương Tịnh cắt quả táo thành tám miếng, rồi bưng đĩa táo lên mời, “Bác cố, ăn chút táo ạ? Cố Thùy Vũ bác thích ăn táo nên đặc biệt dặn cháu mua đấy”



      “…” Ai bảo ông thích ăn táo hả? Chỉ là, ông thể để con trai mình mất mặt được, ngộ nhỡ con bé này quay ngoắt lại rằng con trai ông ngay cả bố mình thích ăn gì cũng biết, thế chẳng phải mất mặt lắm ư!! Cố Vệ Quân đành lây tăm xiên miếng táo lên.



      Thương Tịnh cúi đầu khẽ cười, đối phó với ông cụ, đòn sát thủ gì sánh bằng chính là công kích vào con cái. Cố Vệ Quân coi trọng con trai, đó là chuyện rành rành ra đấy.



      Hai người thêm gì, chỉ là vừa ăn táo vừa xem kinh kịch, cứ thế trải qua buổi tối yên ổn, đợi Cố Vệ Quân ngủ, Thương Tịnh quay về nơi ở, Lý Thẩm còn chưa ngủ, chị ta ở trong bếp chọn thức ăn, nghĩ xem mai nên nấu món gì để bồi bổ cho cơ thể Cố Vệ Quân.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      thử xem?” Thương Tịnh thở dài, tuy mới quen biết Phương Chu lâu nhưng lại có thẩy rất thân thiết với , từng trải qua sinh tử với nhau ở đất nước D do đó nảy sinh ra cảm giác “trong hoạn nạn mới thấy được chân tình”. Vì vậy với , giống hệt người bạn cũ, cần thiết phải quá câu nệ với nhau làm gì.



      “Tôi nghe , chuyện này ầm ĩ , cũng khó trách được, bác Cố có thành kiến đối với . hà cớ gì phải chạy tới đây để chịu ấm ức chứ?” Phương Chu có chút oán trách Cố Thùy Vũ, biết bố mình là người thế nào rồi vậy mà vẫn đưa Thương Tịnh tới đây để làm bao cát cho ông ấy trút giận, ta chiếm được rồi vậy mà còn biết quý trọng sao.



      “Cũng sao cả, coi như tu thân dưỡng tính vậy” Thương Tịnh giang hai tay ra



      Phương Chu khẽ cười, “Có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, sao, tối nay chúng ta làm bữa tiệc chứ nhỉ?”



      “Đợi tôi giải quyết xong chuyện của ông cụ mới ăn ngon miệng được, trước tiên cứ tìm hiểu chỗ ăn , dù phải là “Mãn Hán toàn tịch” tôi cũng vẫn nể mặt ”Thương Tịnh đùa



      *Mán Hán toàn tịch: bữa tiệc triều đình Hán Thanh là trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa[1].



      Lúc này, có y tá gần đó gọi Phương Chu, Thương Tịnh vội , “ có việc xử lý trước



      Phương Chu nghĩ lát, “Được, có chuyện gì gọi cho tôi, nếu bị ức chế quá tôi tư vấn miễn phí cho, bất kỳ lúc nào gọi tôi có mặt ngay”



      Thương Tịnh cười đáp ứng



      Đợi Phương Chu , lúc này tâm trạng hồi phục lại khá tốt và nghiêm túc suy nghĩ tiếp, cho rằng có lẽ do mình chọn phương pháp chưa chuẩn, bản thân quá nóng lòng muốn kiểm soát việc ăn uống và tập luyện của ông cụ, trước tiên cứ phải làm công tác tư tưởng với ông cụ , nếu chỉ có thể trị tận gốc chứ chẳng chữa tận căn được.



      Xác định xong mục tiêu giai đoạn thứ nhất, cuối cùng tinh thần Thương Tịnh cũng phấn chấn lên, vỗ vỗ khuôn mặt rồi về phía khu nội trú, dọc đường còn quên gửi tin nhắn ngắn cho Cố Thùy Vũ



      Ở bên kia, Cố Thùy Vũ vừa tỉnh giấc, nằm giường đọc tin nhắn buồn bực của Thương Tịnh, bật cười, nhanh chóng nhắn lại cho .



      Cái con người này! Thương Tịnh cắn môi, cười, cất điện thoại vào túi, phải nghênh chiến đây!



      Từ sau hôm đó, Thương Tịnh bắt đầu bám đít Cố Vệ Quân về tầm quan trọng của cuộc sống khỏe mạnh, vừa tán dương, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, vừa lấy tình cảm làm lay động lòng người, lấy lý lẽ để thức tỉnh, rồi lại liệt kê chuỗi dài những câu chuyện có , tiếp đó lại để cho vài vệ sĩ khuyên, để cho tài xế khuyên, tùy tiện nhờ vài bác sĩ y tá tới khuyên nữa, Cố Vệ Quân thấy phiền phức chịu nổi, ông mắng rồi lại chửi lại, đánh cũng đánh được, ông mà cứ nổi giận Thương Tịnh lại rút lui, đợi ôn ghết giận Thương Tịnh lại quay về, siêng năng cần cù tiếp tục làm giảng viên về vấn đề khỏa mạnh.



      “Sao cứ giống như lang băm thế nhỉ, nhóc con, da mặt dầy thế cơ à?” Cố Vệ Quân mắng



      “Cái này gọi là kiên trì ạ” Thương Tịnh tươi cười chống đỡ



      ra, tuy nét mặt trông rất bình tĩnh nhưng tuần trôi qua mà chẳng có chút tiến triển gì cả, lại còn thường xuyên bị Cố Vệ Quân mắng nữa, , da mặt có dày tới đâu cũng thể tới mức này được, ai mà chịu nổi cơ chứ, muốn kể khổ với Cố Thùy Vũ song nghĩ tới chuyện đối phương là bố , ở bên kia phải khó xử, cộng thêm gần đây công việc của vô cùng bận rộn, Chủ nhật vừa rồi đáng lẽ bay về nhưng tới phút chót phải hủy bỏ, do đó cũng muốn tăng thêm phiền não cho , may mà còn vớ được bác sĩ tư vấn tâm lý – Phương Chu, chàng toàn quyền làm cái bồn cầu để kể khổ, hổ là người trong ngành, sau khi chuyện với cảm thấy tâm trạng nhõm hơn nhiều.



      Có điều cứ tiếp tục thế này cũng phải cách hay, Cố Vệ Quân quá cố chấp, bất kể gì khuyên thế nào ông đều nghe, Cố Duyên Vũ cùng Thường Tích Văn tới vài lần, đối với phương pháp của họ có lòng tin mấy, tuy họ cũng thử khuyên vài lần nhưng cuối cùng bởi do công việc bận rộn nên họ vừa tới phải vội ngay. Cố Vệ Quân quá quạnh, ngày nào cũng có các cán bộ lãnh đạo đủ tàng lớp giai cấp tới thăm ông, thỉnh thoảng còn có cả mấy ông bạn già tới chơi cờ cùng ông nữa, cuộc sống của ông quá ư là thư thái, cho nên đối với lời của “phần tử phản cách mạng” như ông nghe lọt là phải. Nếu những người khác mà ông cụ có thể nghe lời cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng trừ , chắc chắn chả có ai đủ dũng khí làm trái ý ông cụ.



      Hôm nay, Cố Vệ Quân lại nổi giận, “ giống như đúng là có tự trọng, chuyện gì cũng làm được! có cố gắng thế nào nữa cũng vô dụng thôi, tôi cho biết, tôi có chết cũng để cho lão Tam lấy , nếu nó dám lấy , tôi cắt đứt quan hệ với nó!”



      Thương Tịnh thể dùng nụ cười chống đỡ thêm nữa, Tiểu Chu thấy dường như đôi mắt ửng hồng, sau đó xoay người ngoài.



      Cậu ta có chút nỡ, coi như có mục đích riêng nhưng trong khoảng thời gian này cũng tâm ý muốn tốt cho thủ trưởng, làm rất nhiều món ăn dinh dưỡng, vừa ít chất béo lại vừa dinh dưỡng lại vừa khiến người khác thấy ngon miệng, song nếu thủ trưởng cho rằng đó là thím Lý làm còn ăn đôi ba miếng, còn nếu thủ trưởng cảm thấy là do Thương Tịnh làm, ông bèn trực tiếp ném vào thùng rác, may mà Thương Tịnh có thể nhịn được.



      “Thủ trưởng, ngài xem, thế này có phải hay cho lắm…” Tiểu Chu



      “Có gì mà hay?” Cố Vệ Quân lớn tiếng



      “Nếu cậu Ba mà biết…”



      lâu như thế mà nó còn biết chắc? Biết rồi mà nó có ý kiến gì đâu!”



      đâu, có lẽ là do Thương với cậu Ba chăng?”



      “Cái miệng con bé ồn ào như thế mà nhịn nổi đấy?” Cố Vệ Quân hừ tiếng



      “Nhưng Thương thực lòng vì sức khỏe của ngài…”



      “Câm mồm!”



      Tiểu Chu dám ho he thêm tiếng nào nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :