1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký trúc mã đấu thanh mai - Thù Mặc (Update C29 New~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Nàng ơi bây h làm thường xuyên ak
      Để mình còn lọt chơ mình đợi Bộ này lâu lắm nhưng chẳng dám vào

    2. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chào mọi người, từ h mình edit tiếp bộ này, mong các nàng ủng hộ ta nha :)

      Chương 16


      Edit: songli191


      Lâm Hi gầm lên mười phần có lực ,những người qua đường trong vòng phạm vi mười dặm cũng khỏi bị chấn kinh.


      Chu Xuyên cũng ngoại lệ, toàn thân cứng đờ, sau đó nhanh chóng thu lại tay miết lỗ tai Liễu Bái Tình .


      Chỉ có bạn học Liễu Bái Tình từng trải qua sóng gió là lù lù bất động, chậm rì rì từng muỗng từng muỗng đưa cơm vào miệng, mắt cũng thèm chớp 1 cái.


      Thấy Lâm Hi đằng đằng sát khí về phía mình, Chu Xuyên cảm thấy hành động vừa nãy của mình rất khoa trương, lại tiếp tục duỗi tay miết lỗ tai Liễu Bái Tình.


      Lúc này Lâm Hi để Chu Xuyên đạt được mục đích, tay nhanh mắt lẹ bắt lấy cổ tay .


      chuyện đàng hoàng, động tay động chân ngươi ngứa da sao?!”


      Lâm Hi đứng cao cúi đầu nhìn Chu Xuyên ,tức giận .


      Chu Xuyên chỉ vào lỗ tai Liễu Bái Tình : “ Ta phải là thấy lỗ tai kì quái thôi….”


      “ Rất kì quái sao?” Liễu Bái Tình xong xoa xoa lỗ tai của mình, “ phải chỉ là có cái lỗ tai thôi sao.”


      Chu Xuyên như là muốn chứng minh mình trong sạch cho Lâm Hi thấy, gật đầu liên tục lớn tiếng : “Đúng vậy!Đường đường nam tử hán bắn lỗ tai phải rất kì quái sao?!”


      “ Hừ, nhiều chuyện” Lâm Hi đưa nước ô mai bị mình bóp chặt trong tay cho Liễu Bái Tình, sau đó chen ngồi vào giữa Bái Tình và Chu Xuyên, lấy ánh mắt quê mùa nhìn Chu Xuyên , “Nàng hồi thân thể yếu ớt, thầy bói xem qua bảo phải nuôi như mới sống được, cho nên mới bắn lỗ tai này…..Chuyện như vậy Chu đại thiếu ngươi hiểu biết rộng như vậy cũng chưa từng nghe qua?”


      Chu Xuyên nhếch miệng cười, tránh nặng tìm trả lời: “ ra là thế ~”


      Liễu Bái Tình bận ăn, cũng chỉ khi kết thúc đề tài này mới ngẩng đầu híp mắt cười cười với Chu Xuyên.


      Ánh mặt trời ở phía sau Liễu Bái Tình, Chu Xuyên nhìn quanh người nàng bao phủ vòng ánh sáng màu vàng, mặt mày cong cong giống như Nguyệt Nga nhi,khóe miệng còn dính hạt cơm, đáng vô cùng.


      biết thế nào, Chu Xuyên liền cảm thấy tim mình chợt “nhảy”lên cái,rung động thôi.


      Kế tiếp, tâm tình Chu Xuyên làm hướng dẫn viên du lịch cũng trở nên khác trước.


      Trước đó thuần túy là dẫn huynh đệ tốt du ngoạn, tại lại chứa thêm hai phần ba ý niệm riêng.


      Thời điểm Liễu Bái Tình càn quét đặc sản, Chu Xuyên trước sau như khoác vai Lâm Hi , nửa người dựa vào vai , xem Liễu Bái Tình bận rộn, : “Ta đột nhiên hiểu ý tứ của ngươi.”


      Lâm Hi chỉ lo nhìn Liễu Bái Tình, cũng để ý lời này của Chu Xuyên: “Ta có ý tứ gì?”


      “Chính là……Chính là ngươi phải đoạn tụ, nhưng lại thích tiểu biểu đệ này của ngươi.”


      Lâm Hi ngẩn người, rốt phản ứng lại quay đầu nhìn Chu Xuyên: “Hả?”


      Chu Xuyên vẻ mặt ngưng trọng nhìn Liễu Bái Tình, đáp: “Ví dụ như tại, ràng biết chính mình khẳng định trăm phần trăm thích nữ nhân, lại cũng nhịn được động tâm với người nam nhân.”


      Chu Xuyên nếu như nhìn người khác lời này, Lâm Hi khẳng định là trào phúng phen.


      Nhưng là Chu Xuyên nhìn lại là Liễu Bái Tình.


      Lâm Hi: “……….”


      Mẹ kiếp???


      ---------


      Liễu Bái Tình mua xong đặc sản, Lâm Hi hai lời lôi nàng bước


      được hai bước Liễu Bái Tình phát phương hướng đúng, nỗ lực dùng nghìn phần sức lực mới kéo được Lâm Hi: “Đợi chút đợi chút! Ta còn muốn cách vách mua trứng vịt muối a!”


      về muội viết ra ta cho người làm đến mua!” Lâm Hi ngữ khí thập phần kiên định trả lời Liễu Bái Tình , sau đó quay đầu với Chu Xuyên theo sát bên cạnh, “Hôm nay ở Dương Châu dạo đến đây,đa tạ A Xuyên ngươi dẫn chúng ta du ngoạn, chúng ta tại đây từ biệt!”


      tình phát sinh quá nhanh Chu Xuyên nhất thời kịp phản ứng: “này này này, chờ chút a!”


      Liễu Bái Tình cũng rất mất hứng, nhưng nàng là người biết điều, trước mặt bằng hữu của Lâm Hi để Lâm Hi mất mặt, liền ngoan ngoãn rên tiếng theo Lâm Hi trở về.


      Hiếu khách Chu Xuyên còn tiếp tục nỗ lực: “ phải tửu lâu nhà ta ăn ‘tiệc tam đầu’ sao? Như thế nào ?!”


      Thấy Lâm Hi đáp lời, Chu Xuyên thay đổi mục tiêu thuyết phục Liễu Bái Tình: “Bái Bái , ngày hôm qua ngươi chưa được ăn ‘canh cua thịt viên’ đáng tiếc sao, sáng sớm hôm nay ta để cho đầu bếp chuẩn bị rồi, ngươi thử lần sao?!”


      Liễu Bái Tình nghe vậy thập phần động tâm, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu: “cám ơn ý tốt của Xuyên ca, dạo hơn nửa ngày ta cũng mệt mỏi, vẫn là trước cùng biểu ca về nghỉ ngơi tạm.”


      Nhìn thấy Liễu Bái Tình nguyện ý đứng cùng chiến tuyến với mình, Lâm Hi sớm cao hứng ở trong lòng bổ nhào vài trăm cái, nhưng mặt vẫn vẻ mặt bình tĩnh: “ A Xuyên, ngươi xem hai huynh đệ chúng ta đều vậy, ngươi hà tất giữ lại. Hôm nay khí trời nắng độc ngươi vẫn nên sớm chút về nhà nghỉ ngơi


      Hai huynh đệ nhất trí lòng, Chu Xuyên bất đắc dĩ, cũng tiếp tục giữ lại.


      Tuy nhiên Chu Xuyên vẫn trượng nghĩa tiễn huynh đệ Liễu Lâm hai người đến thuyền.


      Đến thời điểm chia tay, hai bên đều đường hoàng lời từ biệt, sau đó Chu Xuyên thừa dịp Liễu Bái Tình chú ý nháy mắt vài cái với Lâm Hi.


      Lâm Hi để Liễu Bái Tình cùng Lưu Hà lên thuyền trước, sau đó quay đầu ôm tay hỏi Chu Xuyên: “Ngươi còn có lời gì muốn ?”


      Chu Xuyên có chút buồn bã nhìn thân ảnh Liễu Bái Tình biến mất ở trước mắt, sau đó tiến đến bên tai Lâm Hi, thấp giọng hỏi : “Ngươi phải là sợ ta nhìn trúng tiểu biểu đệ này của ngươi rồi tranh giành với ngươi nên mới muốn trở về ?”


      Bởi vì đối phương là Chu Xuyên, Lâm Hi cũng lười dối, trực tiếp thản nhiên thừa nhận: “ sai.”


      Chu Xuyên nghẹn họng, nửa ngày mới lẩm bẩm tiếng: “Ta nhìn vài lần cũng thiếu miếng thịt.”


      Chu Xuyên lời này xem như thừa nhận đối với Liễu Bái Tình nữ giả nam có vài phần tâm tư đúng, Lâm Hi trong lòng thầm hô may mắn.


      May mà chính mình tâm tư kín đáo cảm giác đủ nhạy bén, kịp thời cách li Chu Xuyên và Tình muội muội, bóp chết tà niệm của Chu Xuyên từ trong trứng nước.


      Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng là người chiếm thế thượng phong, Lâm Hi vẫn là biết xấu hổ tiến đến vỗ vỗ vai Chu Xuyên, an ủi : “Ta đây cũng là vì tốt cho ngươi. Ngươi ngẫm lại xem, Chu gia nhà ngươi nhà rộng nghiệp lớn, lại chỉ có ngươi là người thừa kế.Vạn nhất ngươi nghĩ thông vào con đường lạc lối biến thành đoạn tụ, Chu gia nhà các ngươi chẳng phải là tuyệt hậu?!Ngươi suy nghĩ cho kĩ, kết quả này có phải thực khủng bố?!”


      Chu Xuyên vẻ mặt táo bón nhìn Lâm Hi: “……. Chẳng lẽ lúc đó đích tôn Lâm gia ngươi chẳng phải cũng chỉ còn ngươi là nam nhi sao?!”


      Lâm Hi thở dài tiếng: “Đúng là bởi vì phụ thân ta chỉ có đứa con là ta, ta mới cảm thấy đường tình này đầy gian khổ a”


      xong, Lâm Hi ngẩng đầu, vẻ mặt trang trọng nhìn về phía thuyền nhà mình, ngữ khí hiu quạnh tiếp: “Ta đời này nhận định nàng được, cái hố này nhảy thế nào cũng thoát. A Xuyên ngươi xem ta tại là biểu bề ngoài mà thôi, kì ngươi biết trong lòng ta đến cùng là có bao nhiêu khổ….Ta biết nên làm thế nào để mẫu thân ta tiếp nhận nàng, ta tình chút cũng muốn trở lại kinh thành.”


      Thấy huynh đệ tốt vì tình mà khốn khổ, Chu Xuyên thổn thức thôi.


      Duỗi tay ôm bả vai Lâm Hi, Chu Xuyên trái lại an ủi : “Cũng khó trách ngươi có cảm giác an toàn, dù sao cũng là tình cảm cấm kị khó được mọi người đón nhận…..Ngươi về sau nếu trong lòng khó chịu chịu được viết thư cho ta nghe, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp!”


      đến đây, Chu Xuyên dừng chút, theo Lâm Hi cùng nhau nhìn về phía thuyền: “Chính là tiểu biểu đệ này của ngươi….Giống như có ý gì với ngươi ở phương diện này a…”


      Chu Xuyên vừa ra lời này, Lâm Hi cảm thấy chính mình bị huynh đệ bổ cho đao.


      Chịu đựng tinh thần đau nhức, Lâm Hi gian nan miễn cưỡng câu: “….Việc còn do người.”


      “Chỉ hy vọng như thế thôi” Chu Xuyên thở dài tiếng, “Nếu như đây là biểu muội ta còn có thể đưa ra vài ý kiến cho ngươi, khéo đây lại là biểu đệ….”


      Lâm Hi: “………”


      Chu Xuyên: “hài, ngươi là biết, ta vài năm nay giúp đỡ tiểu nhị trong tiệm lấy được tất cả đậu hủ Tây thi a bánh bao Điêu Thuyền a ở phố, rượu bà mối biết uống bao nhiêu lần….Vì thế , ta còn được mọi người trong tiệm đặt cái biệt hiệu, kêu ‘nguyệt lão soái ca’. Ngay cả đám tiểu nhị của đối thủ mất còn Hạo Nhiên lâu đối diện phố chúng ta cũng đều cải trang thành thực khách đến xin ý kiến của ta đấy!”


      Lâm Hi: “…….Khụ khụ, cái kia, ta cảm thấy, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, kinh nghiệm này của ngươi đều có thể truyền thụ cho ta…”


      -------


      Bởi vì Liễu Bái Tình chờ thuyền , Lâm Hi cũng tốt cùng Chu Xuyên ở phía dưới thuyền chuyện lâu , chỉ nghe cái bí quyết quan trọng nhất, sau đó luôn dặn Chu Xuyên về nhà sáng tác thành sách gửi đến kinh thành, Lâm Hi mới cùng Chu Xuyên lời tạm biệt.


      Đứng ở sàn tàu, Lâm Hi chút do dự thay đổi phương hướng phòng Liễu Bái Tình


      Lúc này Liễu Bái Tình thay nữ trang, ngồi ở bên cạnh bàn cầm bút lông biết viết cái gì.


      Nghe được Lưu Hà hô tiếng “Biểu thiếu gia”, Liễu Bái Tình đầu thèm nâng mắt thèm liếc cái, với Lâm Hi câu: “ trở lại?”


      trở lại.” Lâm Hi xong bước nhanh đến chỗ Liễu Bái Tình, “Viết cái gì vậy?”


      “Đặc sản a, ngươi phải bảo ta viết ra rồi để người thuyền mua sao?”


      “Ân, ta có ý tứ này.Như vậy biểu muội viết xong rồi sao?”


      “Viết xong rồi.”


      Liễu Bái Tình xong buông bút , để Lưu Hà lấy ra cho Lâm Hi xem qua.


      Lâm Hi thèm liếc mắt trực tiếp gọi Vương Nhị, để xử lý.


      Liễu Bái Tình bận hết việc này , mới cầm lấy nước trà trong tay uống ngụm, hỏi Lâm Hi: “Ngươi cùng Xuyên ca ở dưới thuyền gì đó?”


      gì”


      Lâm Hi đáp lại câu, ánh mắt dừng ở dái tai đầy đặn mượt mà của Liễu Bái Tình.


      Lúc này lỗ tai nàng đeo khuyên tai trân châu, châu quang lóng lánh đeo dái tai lung linh đáng .


      Lâm Hi bỗng nhiên nhớ tới chuyện Chu Xuyên ở chợ tuần sờ soạng lỗ tai nàng.


      Bỗng nhiên tâm tình tốt lắm.


      Liễu Bái Tình nhận thấy Lâm Hi vui, chỉ tiếp tục hỏi: “Còn có, yên lành , thế nào đột nhiên muốn quay về?”


      Tiếng vừa dứt, Liễu Bái Tình liền thấy Lâm Hi đột nhiên vươn tay đến chỗ mình.


      Đối với tất cả hành động của Lâm Hi Liễu Bái Tình dĩ nhiên biến thành phản xạ có điều kiện, lập tức chút do dự nâng tay, “ Phách” tiếng đánh vào mu bàn tay Lâm Hi: “Ngươi muốn làm gì?”


      Lâm Hi chuyện, tay phải kiên định mà lại cấp tốc vươn tới bên tai trái Bái Liễu Tình, bao lại toàn bộ lỗ tai nàng lại.


      Lâm Hi lòng bàn tay nóng bỏng, khiến lỗ tai Liễu Bái Tình nóng như lửa đốt.


      “Giữa ban ngày ban mặt lại phát điên cái gì?”


      Liễu Bái Tình xong nghiêng đầu qua bên, ai biết Lâm Hi lại duỗi ra tay khác, bưng kín lỗ tai khác của nàng.


      Lâm Hi ép tới , mọi vật xung quanh Liễu Bái Tình đột nhiên an tĩnh lại.


      Bên tai chỉ có thanh “ vù vù”.


      Còn có câu kia của Lâm Hi.


      “Về sau được tùy tiện cho người khác chạm vào lỗ tai ngươi.”

      P/s : ta chèn được ảnh, ai biết chỉ giúp mình nha


      HaYen, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    3. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 17

      Edit : songli191



      Lâm Hi rất ít khi ở trước mặt mình bày ra biểu cảm thâm trầm như vậy.



      Thâm trầm như màu đen của bầu trời đêm, lại giống như bầu trời đêm u tĩnh của biển.



      Trong phút chốc, Liễu Bái Tình cảm thấy có người tại tim mình vuốt cái.



      Keng –



      Tiếng đàn thanh thúy, giống như đoạn ngọc đoạt kiếm.



      Cảm giác như vậy chưa bao giờ xuất , Liễu Bái Tình trong lúc nhất thời nghĩ ra là do nguyên nhân gì, im lặng đáp.



      Lâm Hi tưởng tay mình bịt kín lỗ tai nàng khiến nàng nghe được, tay chuyển ra phía trước, đỡ lấy gương mặt nàng, lại nhắc lại lần: “Về sau dược cho người khác sờ loạn ngươi.”



      Bị làm cho ngây ngẩn, Liễu Bái Tình có thời gian nghĩ lại.



      Lông mày hơi hơi cau lên, Liễu Bái Tình nhìn Lâm Hi, hỏi : “Vậy ngươi có tính là người khác ?”



      Ta đương nhiên phải người khác! Ta là người nhà!”



      Lâm Hi đúng tình hợp lí trả lời.



      “Ha ha”



      Liễu Bái Tình cười lạnh tiếng, nâng tay bắt lấy tay Lâm Hi, kéo hai tay để mặt mình xuống.



      Nhìn Liễu Bái Tình cười, Lâm Hi cũng tiện thể mặt dày cười làm lành: “Hì hì.”



      Lập tức phen chế trụ tay nàng, gắt gao bao lấy mười ngón tay nàng trong lòng bàn tay.



      Liễu Bái Tình lườm cái sau đó nhìn tay hai người đan vào nhau, lắc lắc tay, hỏi Lâm Hi: “Đây là có ý gì? Để chúng ta tạo nên hai mái chèo sao?”



      Lâm Hi tự nhiên là nghe hiểu lời của Liễu Bái Tình, nhưng thắng ở chỗ có trái tim dũng cảm biết xấu hổ.



      “Ngươi nếu muốn chèo thuyền, ta để bọn họ lấy cái thuyền lá thả xuống sông, cho ngươi chơi.” Lâm Hi dám đáp lại lời này của Liễu Bái Tình, sau đó thả lỏng bàn tay, kéo nàng ngồi xuống bàn bên cạnh, “Ngươi cũng thấy đấy, Dương Châu này cũng có gì thú vị, nếu để hạ nhân mua xong đồ trở về, buổi chiều chúng ta liền khởi hành nhé?”



      Nghe vậy Liễu Bái Tình khỏi cau mày: “Có cần phải gấp như vậy ?”



      Lâm Hi: “Có”



      nếu như tên tiểu tử Chu Xuyên kia đột nhiên muốn đột kích, lên thuyền nhìn thấy ngươi mặc nữ trang, vậy phải giải thích thế nào?!



      Liễu Bái Tình tuy rằng thích làm trái lại Lâm Hi, nhưng đều là những việc nhặt ảnh hưởng đến toàn cục.



      Giống như chuyện hành trình vừa nãy, nàng tất cả đều nghe Lâm Hi sắp xếp.



      “Được, ngươi lúc nào lúc đó .”



      Liễu Bái Tình thuận theo trả lời.



      Lâm Hi mặt mày nhất thời sung sướng, nhịn được duỗi tay đến xoa đầu Liễu Bái Tình.



      Nếu ngươi có thể luôn luôn nhu thuận như vậy tốt biết bao?



      Lâm Hi ma trảo duỗi đến nửa, bị Liễu Bái Tình đập cái.



      Đành thôi vậy, ngay cả ý tưởng muốn tranh thủ quyền lợi nắm đôi tay bé cũng bị nàng tước đoạt.



      “Ngươi , về sau ta được để cho người khác sờ loạn.”



      Liễu Bái Tình chính nghĩa nghiêm túc .



      Hai tay trống trơn Lâm Hi vẻ mặt hậm hực: “……Ta là người nhà!”



      Liễu Bái Tình nhíu mày. Ngươi có phải người nhà hay , còn phải do ta định đoạt!”



      Lâm Hi: “…..Như vậy ta phải người được ?”



      Liễu Bái Tình: “……….”



      Ngươi thắng!



      -----



      Hạ nhân mua đặc sản trở về, Lâm Hi liền ra lệnh lập tức xuất phát.



      Liễu Bái Tình vốn còn muốn níu chặt lấy tra hỏi, nhưng là bị trứng vịt muối Cao Bưu làm gián đoạn, liền quên mất chuyện này.



      đến hai đời này đồ ăn mà Liễu Bái Tình thích nhất là thịt ba chỉ và trứng vịt muối.



      Ăn liền lúc ba quả trứng vịt muối mà nàng cần uống nước, chút cũng sợ mặn.



      tại tập trung chiến đấu trứng vịt muối Cao Bưu…..



      gặp biển xanh muốn làm sông , vờn qua núi phải mây.



      Từ giờ trở , trong thế giới trứng muối trứng vịt muối khác lọt vào mắt Liễu Bái Tình.


      ----


      Liễu Bái Tình ăn trứng muối thành vấn đề, người khổ chính là Lâm Hi luôn cùng nàng ăn bữa sáng.



      Liên tục ba ngày bữa sáng đều là cháo trứng muối Lâm Hi cảm thấy chính mình sắp treo.



      Nhưng là ngẫm lại Chu Xuyên dạy cho mình châm ngôn bốn chữ, Lâm Hi nhịn.



      Ngày ấy ở dưới thuyền, Chu Xuyên là ---



      Ngàn y trăm thuận”.



      Mặc kệ Liễu Bái Tình cái gì, Lâm Hi đều phải tán thành trước tiên.



      Chẳng sợ nàng ánh trăng là vuông dưa hấu là thịt ba chỉ mặn khó ăn, Lâm Hi đều phải gật đầu phải.



      Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng,trong lời của Chu Xuyên , Lâm Hi nghe lọt được.



      Buổi sáng ngày thứ tư, nhìn đến Lưu Hà lại lần nữa bưng lên trứng muối cùng cháo, Lâm Hi biểu cảm có chút vỡ vụn.



      Luôn luôn nhìn sắc mặt Liễu Bái Tình rất muốn cười.



      Nếu phải do Lâm Hi còn ở đây chừng nàng có thể cười lăn lộn.



      Sớm chút dọn bàn, Liễu Bái Tình lại lần nữa hỏi Lâm Hi: “Muốn cho đầu bếp làm món khác cho ngươi ăn ?”



      Lâm Hi chỉ nhìn đến bốn chữ kim quang to “Ngàn y trăm thuận” chậm rãi xẹt qua trước mắt, sau đó cứng rắn đáp: “ cần! Trứng muối rất tốt!”



      Liễu Bái Tình làm ra vẻ mặt “Đây chính là ngươi thích”, tự mình lấy trứng muối.



      “Để ta lấy.”



      Lâm Hi xong, giành trước Liễu Bái Tình bước cầm lấy quả trứng muối, gõ ở bàn ,sau đó giúp nàng bóc vỏ.



      Lâm Hi mười ngón tay thon dài, động tác vừa cẩn thận lại nhàng, nhìn bóc vỏ trứng cứ như là việc vui nhất đời.



      Liễu Bái Tình liền hai tay chống má xem Lâm Hi động tác nhanh nhẹn bóc xong quả trứng muối, :“Động vật là bạn tốt của loài người. Con vịt biết đẻ trứng cho chúng ta làm trứng muối, gà đôi cánh xinh đẹp có thể làm cánh nướng….”



      Lâm Hi vừa nghe biết được cái người biểu muội của mình chỉ cần ăn trứng muối là thỏa mãn, bắt đầu ngây người.



      Hé miệng cười, Lâm Hi : “Còn có thể bỏ qua thịt lợn ba chỉ muội thích ăn nhất, chính là ông trời phái đại cứu tinh tới cứu vớt muội.”



      Bị Lâm Hi chế nhạo như vậy, Liễu Bái Tình phụng phịu véo cánh tay : “Câm miệng! Ngươi an phận bóc vỏ trứng của ngươi!”



      “Vâng vâng vâng”



      Lâm Hi vội vàng làm hòa, cầm trong tay trứng muối bóc vỏ xong để vào trong bát Liễu Bái Tình, sau đó tự giác cầm lấy quả thứ hai.



      Trứng muối ăn được rồi, Liễu Bái Tình quẳng chuyện cãi nhau vừa nãy ra sau đầu, nghiêm túc ăn bữa sáng.



      Lâm Hi lại bóc cho Liễu Bái Tình hai quả trứng muối, rồi mới dừng lại.



      Lấy khăn tay lau lau tay, Lâm Hi mới bưng lên cháo trắng trước mặt , chậm rãi ăn.



      Liễu Bái Tình ăn hai ngụm cháo, quay đầu thấy Lâm Hi chỉ ăn cháo như mấy ngày hôm trước, khỏi động lòng trắc .



      “Lưu Hà”



      Liễu Bái Tình gọi thị nữ của mình tiếng.



      “Tiểu thư có gì cần phân phó”



      Lưu Hà tiến lên bước , cúi đầu nghe lệnh.



      “Ngươi phòng bếp lấy mấy món ăn sáng đến, chỉ ăn trứng muối cũng có chút ngán.”



      “Vâng”



      Lưu Hà lên tiếng trả lời rồi lui ra, Lâm Hi vui sướng nhìn về phía Liễu Bái Tình, hỏi: “Tình muội muội đây là đau lòng ta ăn kèm đồ ăn sao?”



      Liễu Bái Tình đáp lại cho Lâm Hi ngụm: “Hừ, Nghĩ hay nhỉ!”



      Lâm Hi cho rằng Liễu Bái Tình thừa nhận, vui vẻ chờ Lưu Hà trở lại.



      Chỉ chốc lát sau Lưu Hà liền bưng khay đồ ăn sáng trở lại.



      Cái gì mà đậu -ve muối, củ cải muối a, có đến bảy loại rất phong phú.



      Lâm Hi tự mình đứng lên tiếp nhận khay đồ ăn sáng trong tay Lưu Hà, lần lượt để ở bàn.



      Sau khi ngồi xuống, Lâm Hi xoay người cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi: “Đa tạ Tình muội muội thương xót!”



      Lúc này Liễu Bái Tình nhịn được, phốc tiếng cười ra tiếng: “ phải chỉ là chuyện mấy món ăn thôi sao? Thế nào lại khẩn trương như vậy? Ăn sáng ăn sáng !”



      Bữa sáng hôm nay trở thành bữa sáng ngon nhất từ lúc Lâm Hi chào đời cho đến nay.

      ---

      Buổi tối hôm nay, Lâm Hi nằm giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm đầu boong thuyền,cảm xúc phập phồng bất định.



      Hình như chiêu “Ngàn y trăm thuận” mà A Xuyên , có chút tác dụng?



      Nhưng do có vết xe đổ Thẩm Ngọc Đình này, Lâm Hi cũng dám lơ là.



      giường trằn trọc hơn nửa đêm, Lâm Hi nghĩ --



      bằng ngày mai đến hỏi ý kiến Lưu Hà?


      ---

      có chủ ý, Lâm Hi cảm thấy chính mình cũng nên ngủ.



      Buổi tối nếu như ngoan ngoãn ngủ, ngày mai lại có khí lực ứng phó làm cho người ta vừa vừa hận Tình muội muội….



      Nghĩ xong, Lâm Hi lật người, nhắm lại hai mắt.



      Ánh mắt vừa nghỉ ngơi, lỗ tai trong bóng đêm liền đặc biệt thính.



      Lâm Hi nghe được thanh lãng hoa đập vào vách thuyền



      Còn nghe được…. thanh trầm đục của đục gỗ



      Keng keng keng, như thể đục vào trái tim của Lâm Hi .



      Lâm Hi trong đầu lướt qua ý niệm, thầm kêu tiếng tốt, lập tức bật khỏi giường.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      songli191 thích bài này.

    5. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 18

      Edit: songli191

      Bởi vì ở thuyền, lúc ngủ Lâm Hi luôn để ngọn đèn, đề phòng những lúc cần thiết.

      Dưới ánh đèn leo lắt, Lâm Hi xuống giường giày, đến giá treo quần áo cạnh giường mặc quần áo,ra gian ngoài gọi Vương Nhị, giọng : “Hình như có gì đúng, ngươi tìm Quý Đại, phái người xuống nước xem có gì bất thường .”

      Vương Nhị vốn dĩ còn mơ màng ngủ nghe được lời này lập tức tỉnh như sáo, đáp lại tiếng, sau đó dậy giày rồi ra ngoài gọi người.

      Nhìn thấy thân ảnh Vương Nhị biến mất ở cửa , Lâm Hi trầm tư suy nghĩ, rồi cũng theo ra ngoài.

      Đêm nay là đêm đen mù mịt, đen đến nỗi bầu trời ngôi sao cũng có, tầng mây đen dày đặc che khuất vầng trăng khuyết, chỉ có mấy tia sáng từ ánh trăng lọt qua đám mây chiếu xuống.

      Nhưng cho dù chỉ có chút ánh sáng ấy , cũng đủ để Lâm Hi thấy đường .

      Lâm Hi trong đêm đến trước phòng của Liễu Bái Tình, nâng tay nhàng gõ ba tiếng cửa.

      Chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến thanh của Lưu Hà: “Là ai?”

      “Là ta”

      Trong phòng vang lên loạt thanh xào xạc, ngay sau đó Lưu Hà bưng ngọn nến đến mở cửa,

      “Biểu thiếu gia có chuyện gì sao?”

      Lưu Hà hỏi.

      Lâm Hi để ngón trỏ giơ thẳng lên trước miệng suỵt tiếng, sau đó kéo Lưu Hà cùng vào phòng.

      Tiện tay khép luôn cửa phòng, Lâm Hi liếc mắt nhìn vào trong phòng, giọng hỏi Lưu Hà: “ ngủ?”

      Lưu Hà gật gật đầu vừa muốn trả lời, thanh Liễu Bái Tình ở trong phòng trong vang lên: “Vốn dĩ ngủ, nhưng bị ngươi đánh thức.”

      Lưu Hà bất đắc dĩ cười với Lâm Hi, xoay người muốn thắp sáng ngọn nến bàn, lại bị Lâm Hi ngăn lại.

      Ngươi lấy đèn vào hầu hạ nàng, ta ở bên ngoài chờ.”

      Lâm Hi xong, ngồi xuống bàn bên cạnh.

      Lưu Hà chần chờ liếc nhìn Lâm Hi cái, cũng tiếp tục kiên trì, cầm đèn soi vào bên trong.

      Lâm Hi sau khi ngồi lát, chủ tớ Liễu Bái Tình hai người cùng nhau ra.

      mặt Liễu Bái Tình thấy biểu cảm mất kiên nhẫn với mất hứng, ngồi xuống bên người Lâm Hi, thập phần nghiêm túc mở miệng hỏi : “Như thế nào?”

      “Hình như có gì đó đúng.”

      Lâm Hi chau mày lại .

      Liễu Bái Tình chuyện, lẳng lặng chờ Lâm Hi tiếp.

      Kết quả Lâm Hi chưa câu tiếp theo, ngược lại hỏi Liễu Bái Tình vấn đề liên quan: “Ngươi biết bơi ?”

      Liễu Bái Tình hơi suy tư : “Bơi chó tính ?”

      Lâm Hi: “…..Bơi chó đủ dùng……Nhưng mà ngươi tại sao biết bơi chó?”

      Dưới ánh đèn mờ ảo, Liễu Bái Tình trợn mắt ngườm Lâm Hi cái: “ nên hỏi nhiều điều vô nghĩa như vậy?!Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”

      “…..Thời điểm vừa mới ngủ ta nghe được thanh đục thuyền…..Ta đoán chúng ta khả năng gặp cướp biển.”

      ---

      Lâm Hi vừa thốt ra lời này, Lưu Hà đứng ở bên kìm lòng đậu kinh hô ra tiếng.

      Liễu Bái Tình cũng kinh ngạc: “ phải tại là thời đại thái bình sao? Làm sao lại có thể có cướp biển?”

      “Dù có thái bình cũng số phần tử muốn bỏ mạng, làm chút chuyện xấu xa.”

      Lâm Hi vừa xong, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.

      “Ai?”

      “Thiếu gia, là nô tài.”

      Nghe ra là thanh Vượng Nhi, Lưu Hà mở cửa cho .

      Sau khi vào phòng, Vượng Nhi hành lễ với Lâm Hi, sau đó mở miệng : “Nô tài thông báo cho Quý Đại.Quý Đại để tránh đánh rắn động cỏ, liền sắp xếp người phòng thủ cho tốt, sau đó mới sai người xuống nước xem thử.Mặt khác Quý Đại còn có chút chuyện cần cùng thiếu gia ngài thương lượng, bảo nô tài mời thiếu gia ngài qua.”

      “Được.”Lâm Hi xong đứng dậy, quay đầu phân phó Liễu Bái tình câu, “Mọi việc cẩn thận, cho dù nghe được bên ngoài có động tĩnh gì ,cũng đừng ra ngoài.”

      Liễu Bái Tình lòng bàn tay đầy mồ hôi, cũng đứng lên theo Lâm Hi, sau đó tay nàng túm chặt lấy tay áo , lo lắng hỏi: “Ngươi …. có việc gì ?”

      Lâm Hi cười với Liễu Bái Tình, phen nắm giữ tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng cọ cọ: “Ta là ai? Ta nhưng là ngọc diện hiệp khách Lâm Hi phường trộm cướp nghe tin sợ mất mật, sợ bọn họ”

      Nụ cười này của Lâm Hi, khiến Liễu Bái Tình khỏi an tâm.

      vai Lâm Hi vỗ cái, Liễu Bái Tình cũng cười theo : “Được.Lúc nào rồi mà còn quên dát vàng lên mặt mình, ngươi mau .”

      Dưới ánh đèn mờ ảo giai nhân lúm đồng tiền như hoa, Lâm Hi nhịn được cảm thấy viên mãn, muốn tới hôn má nàng chút.

      vất vả mới đè nén được tà niệm xuống đáy lòng, Lâm Hỉ chỉ nâng tay sờ sờ mặt Liễu Bái Tình, ôn nhu : “Ta đây”

      xong, Lâm Hi dứt khoát, buông tay Liễu Bái Tình, kêu Vượng Nhi ra ngoài.

      ---

      Lâm Hi rồi, Lưu Hà bước lên phía trước đóng cửa.

      Xoay người trở về bên cạnh bàn, Lưu Hà cúi đầu hỏi Liễu Bái Tình: “Tiểu thư, còn hồi lâu nữa trời mới sáng, nếu ngài lại quay về giường nghỉ tạm?”

      Bị Lâm Hi náo trận như vậy, Liễu Bái Tình như thế nào còn có tâm tư ngủ?

      Lắc đầu với Lưu Hà, Liễu Bái Tình : “Phỏng chừng ta cũng ngủ được.Lưu Hà ngươi ngồi xuống trò chuyện cùng ta .”

      “Vâng.”

      Lưu Hà lên tiếng, ngồi xuống vị trí lúc đầu Lâm Hi ngồi.

      Chủ tớ hai người ngồi vào chỗ của mình, Lưu Hà chờ Liễu Bái Tình mở miệng trước, Liễu Bái Tình tâm tư lại để ở bên ngoài, trong lúc nhất thời tẻ nhạt vắng lặng.

      Lưu Hà thấy Liễu Bái Tình chỉ có thể lo lắng xuông lại thể lâm trận, liền mở miệng, dời chú ý của nàng: “Tiểu thư người có cảm thấy , biểu thiếu gia thời điềm nghiêm cẩn đặc biệt có mị lực?”

      Liễu Bái Tình nghe vậy liếc Lưu Hà cái: “Thế nào? Ngươi động tâm rồi ?”

      Lưu Hà “Hì hì” Cười, : “Nô tỳ tự mình hiểu lấy.Với tới trăm ngàn lần dám mơ tưởng.”

      Liễu Bái Tình véo mặt Lưu Hà cái, hỏi: “, cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt rồi? Ngươi gấp gáp như vậy tốt cho ?!”

      “Nô tỳ theo tiểu thư ngài nhiều năm như vậy, nô tỳ là người như thế nào ngài còn sao?”Lưu Hà tùy ý để Liễu Bái Tình véo mặt mình, thản nhiên , “Nô tỳ nha, bất kể làm chuyện gì, cái gì, đều là đặt tiểu thư ngài ở vị trí đầu tiên mà suy nghĩ.”

      Lưu Hà vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi vào trong nước, khiến chủ tớ hai người giật nảy mình.

      Lưu Hà do dự chút, chuẩn bị đứng dậy nhìn cái xem tình hình sao lại thế này, bị Liễu Bái Tình ngăn lại.

      “Đừng .”

      Liễu Bái Tình .

      Nàng nhớ những lời Lâm Hi phân phó, mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì, đều cần quan tâm.

      Lưu Hà cảm thấy tim mình đập “Bùm bùm” như đánh trống, bị Liễu Bái Tình cản lại, mới phát chân mình mềm nhũn.

      Nếu vừa rồi đứng dậy, khẳng định là ngã nhào mặt đất.

      Liễu Bái Tình nỗ lực để chính mình để ý đến tiếng vang bên ngoài, giọng với Lưu Hà: “Ngươi tiếp lời ngươi dở.”

      Lưu Hà mới lên tiếng “Vâng”, lập tức chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động của dao kiếm va chạm,tiếp đó có người thập phần thống khổ kêu rên tiếng.

      Lưu Hà là con của Liễu gia Gia Sinh, vừa sinh ra được nuôi ở trong Liễu phủ an bình hòa hợp, làm thế nào gặp qua tình huống như vậy, nhất thời sợ tới mức cả người run lẩy bẩy.

      Liễu Bái Tình cùng Lưu Hà danh nghĩa là chủ tớ, nhưng hai người từ cùng nhau lớn lên, Liễu Bái Tình sớm coi nàng trở thành tỷ muội của mình, trước mắt thấy nàng như thế, liền duỗi tay ra ôm nàng vào lòng.

      Tuy rằng trong lòng mình cũng lo sợ bất an, nhưng Liễu Bái Tình vẫn giọng an ủi Lưu Hà: “Đừng sợ, biểu ca xử trí tốt tất cả.”

      Giờ phút này, là ai vậy ai là cũng cần tên ràng.

      Lời này vừa xong, Liễu Bái Tình mới phát hóa ra ở trong lòng mình phải cái tên vương bát đản thích huyên náo thích ép buộc người nữa rồi.

      Mà là đáng giá để nàng tin cậy dựa vào, Lâm Hi.

      ---

      Đêm dài dân dần trôi, yên tĩnh tiếng người.

      Tiếng gió hú đôi khi kèm theo thanh của sóng vỗ càng khiến cho đêm này tiêu điều sát khi ngưng trọng.

      Liễu Bái Tình an vị ở dưới ngọn đèn, nín thở ngưng thần, nghe động tĩnh bên ngoài.

      Nàng biết, tuy rằng bên ngoài im ắng, nhưng là trong đó núp sát khí vô tận.

      Nàng cũng biết, nàng ở thời đại này vẫn là thiếu nữ yếu ớt chưa trưởng thành, tay trói gà chặt, càng am hiểu việc dùng mưu trí đấu đá lẫn nhau, việc cần thiết là bảo vệ tốt bản thân, để cho lo lắng, lại càng được ra ngoài cản trở .

      Lưu Hà biết khi nào tựa vào vai Liễu Bái Tình ngủ, chắc là do cả ngày mệt mỏi, khi ngủ còn có tiếng ngáy nho .

      Lưu Hà bầu bạn khiến Liễu Bái Tình bình tĩnh lại,

      biết qua bao lâu, ngọn nến trước mắt cháy hết, trong phòng lâm vào đêm đen mù mịt.

      Trong bóng tối, thính giác lại càng nhạy bén.

      Liễu Bái Tình nghe thấy thanh bén nhọn của vũ khí, thanh da thịt bị kiếm cứa vào, cũng nghe thấy thanh người bị va đập vào mặt thuyền.

      Nàng lúc này rảnh để lo lắng cho tình cảnh của chính mình, trong lòng chỉ có mặc niệm, cầu nguyện Lâm Hi mọi bình an.

      Lại biết qua bao lâu, những thanh khiến cho người ta kinh hãi phát ra từ bên ngoài dần dần dừng lại, cuối cùng trở về yên tĩnh.

      Trong tiếng gió hú cùng với tiếng sóng vỗ, trờ sáng.

      ---

      trận tiếng bước chân dồn dập từ xa chạy lại, bao lâu sau liền vang lên tiếng đập cửa gấp gáp: “Biểu tiểu thư! Biểu tiểu thư!”

      Lưu Hà bị thanh này bừng tỉnh, xoa xoa mắt, sau đó kinh hỉ với Liễu Bái Tình: “Là Vượng Nhi!”

      Bị Lưu Hà dựa vào vai cả đêm, Liễu Bái Tình chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay còn là của mình, tê cứng đau nhức.

      Xoa xoa bả vai của mình, Liễu Bái Tình phân phó Lưu Hà: “Nhanh mở cửa cho .”

      “Vâng”

      Lưu Hà vui vẻ bật từ ghế dậy, chạy như gió đến mở cửa cho Vượng Nhi.

      Vượng Nhi vừa vào cửa, ngay cả hành lễ cũng kịp, há mồm liền : “Biểu tiểu thư! Ngài mau xem chút, thiếu gia nhà chúng ta bị rơi vào trong nước ngất rồi!”

      Liễu Bái Tình trong lòng hoảng hốt, cước đá đổ ghế dựa đứng lên: “ ở đâu?!”

      “Biểu tiểu thư ngài mau theo ta!”

      ---

      Thời điểm Liễu Bái Tình đến trong phòng Lâm Hi, Quý Đại ấn ngực cho Lâm Hi.

      Nhìn đến Lâm Hi bị đặt ở sàn thuyền, tóc dài hỗn độn dán mặt, sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, toàn thân cao thấp ướt sũng, Liễu Bái Tình chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.

      Thất tha thất thểu vội vàng chạy tới quỳ xuống bên người Lâm Hi, tay Liễu Bái Tình để ở mũi tìm tòi.

      tốt, có thở!

      “Vượng Nhi! Ngươi mau tới đây làm hô hấp nhân tạo cho !”

      Liễu Bái Tình kéo vạt áo Vượng Nhi phen kéo đến trước mặt Lâm Hi.

      Vượng Nhi giật mình, ngốc ngốc hỏi: “Cái gì là hô hấp nhân tạo?”

      “Chính là hôn miệng của , sau đó thổi khí vào bên trong!”

      Nghe được lời này của Liễu Bái Tình, Vượng Nhi “A” tiếng, sau đó cúi đầu ngụm hôn miệng Lâm Hi.

      Thấy Vượng Nhi nắm được trọng điểm thổi khí vào miệng Lâm Hi, Liễu Bái Tình gấp đến độ chết khiếp, phen đẩy ra: “Ngu chết được! Ta tự mình làm!”

      xong, Liễu Bái Tình thủ pháp lão luyện tay nâng lên hàm dưới Lâm Hi, tay nắm mũi , hít hơi sâu, sau đó cúi đầu chạm vào miệng Lâm Hi, thổi khí vào bên trong.

      Liễu Bái Tình lần này tác phong làm việc lớn mật, khiến nhiều người ở đây đều kinh sợ.

      Liễu Bái Tình để ý đến người khác, chỉ nhớ dạy Quý Đại ở bên cạnh cũng cấp cứu: “Sững sờ cái gì?! Tiếp tục ấn ngực của được ngừng!”

      Quý Đại lấy lại tinh thần, nhanh chóng tiếp tục ấn ngực Lâm Hi.

      Quý Đại cùng Liễu Bái Tình hai người hợp tác khăng khít,chỉ chốc lát sau liền thấy Lâm Hi ho khan vài tiếng, hộc ra hai ngụm nước, sau đó chậm rãi mở mắt.

      “Tỉnh tỉnh! Thiếu gia tỉnh!”

      Mọi người ở đây đều vui mừng vỗ tay, chạy sang chỗ Lâm Hi.

      Lâm Hi ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Liễu Bái Tình hồi lâu, đồng tử mãi mới có tụ điểm.

      “Tình – muội muội?”

      Lâm Hi hơi thở mong manh kêu Liễu Bái Tình tiếng.

      Liễu Bái Tình ánh mắt đau xót, hai dòng lệ tuôn rơi.

      Vỗ vào ót cái, Liễu Bái Tình nghẹn ngào mắng câu: “ biết bơi ra tranh cái gì, muốn sống nữa?!”
      Last edited: 18/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :