[Hiện đại] Nợ em một đời bình yên - Diệp Phong - Update

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương bốn: Phải chăng em nên tìm cho mình cuộc sống vốn thuộc về mình?


      Tối muộn Minh Phương mới làm về, Hải Yến ở nhà nấu cơm sẵn chỉ chờ ăn cơm. Mấy hôm nay Ngọc Thu du lịch, nàng muốn ăn cơm mình nên mang quần áo dọn sang nhà Minh Phương ở cho vui.

      “Ôi mệt chết mất.” Minh Phương khẽ than rồi nằm dài xuống ghế sô pha.

      “Này, mẹ cậu bảo tớ khuyên cậu…”

      Hải Yến còn chưa kịp hết câu bị Minh Phương chặn ngang: “Stop! Cậu đừng có nhắc với mình vụ xem mắt nhé. Mình có hứng thú.” Minh Phương rồi đứng dậy vào phòng tắm.

      ấy bào người này gia cảnh rất tốt, tính tình rất tốt, lại thành đạt…” Hải Yến tiếp tục .

      “Trịnh Hải Yến, mẹ tớ mua chuộc cậu bằng cái gì mà đến chuyện này cậu cũng nhận lời vậy?” Minh Phương lườm Hải Yến cái.

      “Mình chưa già, càng ế, được chưa? Xem mắt cái gì mà xem, cậu thích tự mà xem.” Minh Phương bực mình càu nhàu. ở nhà mấy hôm, mẹ ngày nào cũng lại chuyện này khiến phát chán phải lên thành phố, đến đây lại gặp thêm bà mẹ trẻ Hải Yến nữa, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

      Hải Yến ở bên ngoài khẽ cười ranh mãnh, mặc kệ ngoài tai những lời cằn nhằn khó chịu của Minh Phương, cảm thấy người xem mắt lần này của Minh Phương tệ, lại thuộc tuýp người phù hợp với Minh Phương, điều kiện cũng tốt, nhất định phải làm mai cho vụ này.

      Những ngày hôm sau Minh Phương làm đều bị Hải Yến gọi điện quấy rầy, hoặc mẹ gọi điện đến, khiến thể nào tập trung làm việc.

      Điện thoại của Minh Phương réo liên tục nhưng bắt máy, chỉ tắt hoặc mặc kệ nó. Đức Trung thấy lạ mới hỏi :

      “Minh Phương, em có điện thoại sao nghe vậy? Có phải có chuyện gì ?”

      có gì ạ.” Minh Phương ngượng cười, Hải Yến đằng kia vẫn buông tha, thỉnh thoảng lại gọi.

      Minh Phương tức nhưng lại thể tắt máy được, điện thoại của còn nhận nhiều cuộc điện thoại công việc quan trọng, nàng suốt ngày gọi như này làm sao làm việc được.

      Minh Phương cầm máy ra ngoài, nhấc máy như quát vào điện thoại: “Hải Yến, cậu hết việc để làm rồi à? Tự dựng bắt mình xem mắt là sao? Mẹ mình nghĩ vậy thôi , đến cậu cũng học theo dì ấy làm loạn, có để mình làm ? Cậu có biết mấy ngày hôm nay mình lỡ bao nhiêu cuộc điện thoại vì cậu ? cho cậu biết, mình ế đến mức phải xem mắt, muốn mình xem mắt? Cậu nằm mơ !”

      Minh Phương hồi rồi cúp máy nên nghe được câu: “Mình nằm mơ cho cậu xem.” của Hải Yến, nàng cười đắc ý ở đầu dây bên kia, với Minh Phương, chỉ cần mặt dày hơn ấy, nhất định ấy phải chịu thua mà nghe lời, xem ra bước đầu của nàng thành công.

      Minh Phương vừa quay lại nhìn thấy Hoàng , Đức Trung và Trần Lâm đứng trước mặt mình. Hoàng cười đầy ý, khuôn mặt Đức Trung đăm chiêu còn Trần Lâm hớn hở:

      “Chị muốn xem mắt à?”

      Khuôn mặt Minh Phương trong phút chốc đỏ lựng lên, bối rối nhìn ba người rồi chạy mất, cũng may xung quanh có ai để ý đến cuộc chuyện lúc nãy của .


      Minh Phương ngồi xem mấy phương án chụp hình cho Hoàng nhưng trong đầu cứ ong ong. Năm nay mới hai mươi sáu tuổi, vẫn còn trẻ nhưng sao mọi người xem như bà ế hết rồi thế này?

      Ngoài Hải Yến, bạn bè xung quanh cũng đều lấy chồng, vài đứa cũng có con . Còn , đến tình đầu còn chưa có, công việc cũng suốt ngày bôn ba, chạy khắp nơi, lẽ thảm đến vậy? Nhưng cũng trách được, chưa đầy hai mươi tuổi bước chân vào nghề làm trợ lý cho nghệ sỹ, chạy đôn đáo khắp nơi, lấy đâu ra thời gian đương chứ.

      nhân lúc còn trẻ, còn xinh đẹp lừa trai cưới về, còn đợi đến lúc già rồi ai thèm rước à?”

      Minh Phương ngẩng lên nhìn Hoàng cười với mình, bĩu môi đáp: “ lo cho thân mình còn ngồi ở đó mà chọc ngoáy người khác.”

      có gì phải lo, có fan nhà là được rồi.” Hoàng hờ hững đáp, giọng điệu có vẻ rất mãn nguyện.

      “Thôi ạ, câu đó của đối phó với phóng viên chứ đừng đối phó với em.”

      “Ơ hay, lòng mà.”

      Minh Phương nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hoàng , nhìn lúc, thực ra Hoàng đâu có sai.


      Trần Lâm từ bên ngoài vào thấy người con trai ngồi ở bàn làm việc của mình, cậu nhóc ngơ ngác ngó quanh lát rồi vỗ vai:

      “Cậu ở đâu mà ngồi chỗ của tôi vậy?”

      “Cậu nào thế?” Minh Phương quay lại nhìn Trần Lâm.

      “Chị Minh Phương?” Trần Lâm trợn mắt nhìn trước mặt mình. “Sao chị lại mặc thành thế này, còn đội tóc giả, em còn tưởng con trai nữa.” Cậu nhóc nhìn Minh Phương lượt từ đầu đến cuối, mái tóc giả ngắn, quần áo tomboy bụi bặm, hoàn toàn khác ngày thường.

      “Thế nào? Có đẹp ?” Minh Phương mỉm cười rất tươi.

      “Cũng được đấy, mới lạ, nhưng chẳng có tí thục nữ nào cả.”

      Minh Phương khẽ cười đắc ý, cái cần chính là thế này đây, nữ tính, giống con . Chẳng phải đối tượng xem mắt của doanh nhân thành đạt, rất thích mẫu con nữ tính, dịu dàng sao? Hôm nay Minh Phương cho người đó ngạc nhiên.

      Minh Phương rồi Trần Lâm vẫn ngây ngô đứng đó.

      “Sao thế?” Hoàng hỏi.

      “Chị ấy hôm nay sao vậy?” Trần Lâm lơ đãng hỏi lại.

      xem mắt. Cậu có hứng thú xem kịch với tôi ? Khẳng định vui.” Hoàng mỉm cười với ánh mắt đầy thích thú. ngờ Minh Phương mà quen nhiều năm lại có thể làm ra chuyện ngốc nghếch đến vậy, nhưng cũng rất mới mẻ đấy chứ, nếu cần thiết có thể xen vào góp náo nhiệt chừng.


      Minh Phương đễn chỗ hẹn chưa được mười phút thấy người con trai mặc bộ vest màu xanh lam, cầm bó hoa lan như Hải Yến miêu tả từ từ tiến về phía mình.

      Khuôn mặt từ ngạc nhiên chuyển sang trắng bệch, vì sao lại là người kia? Hải Yến phải cố tình lôi ra làm trò cười chứ? Trong lúc luống cuống biết chạy hay ngồi lại, Minh Phương vội cầm quyển thực đơn lên che mặt, coi như thấy người kia.

      Trần Lâm và Hoàng ngồi lấp gần đó cũng ngạc nhiên tột độ, Trần Lâm trợn mắt lên nhìn người con trai tiến lại phía Minh Phương kia.

      Hoàng , kia phải là nhiếp ảnh Tiến Đạt sao? Sao lại là ta?”

      Hoàng cũng bất ngờ kém, nhưng nghe Trần Lâm lớn tiếng như vậy, liền bịt miệng cậu nhóc và kéo lại ghế ngồi: “Im lặng nào, bị lộ bây giờ, cậu muốn cả quán này quay sang nhìn chúng ta sao?” Hoàng khẽ lườm Trần Lâm, tay bất giác theo thói quen kéo mũ lưỡi chai đầu xuống thấp hơn sau đó nhìn xung quanh lượt mới yên tâm.

      Hoàng đúng là cũng có hơi chút lo xa, nhà hàng này tuy gần công ty, nhưng là nhà hàng sang trọng, fan có hay xuất quanh đây để tìm cơ hội gặp thần tượng của mình cũng đến đây. Nhưng nếu Minh Phương biết được và Trần Lâm theo , lại mắng cho hai người trận sao?

      “Ăn gì gọi , sau đó chúng ta về, phá đám bọn họ nữa.” Hoàng rồi cầm quyển thực đơn lên xem.

      theo Minh Phương đến đây chẳng qua cũng vì lo gặp đối tượng phù hợp, hoặc già quá, nếu Minh Phương thích có thể chạy đến phá đám giúp nhanh chóng rời khỏi. Đối tượng xem mắt của là Tiến Đạt cũng đến nỗi, người này ngoại hình hay tính cách lẫn tài năng đều tốt, cần lo lắng.

      “Sao nghe giọng lại có chút chua xót thế?” Trần Lâm khẽ hỏi.

      “Chua xót cái gì? Vớ vẩn.” Hoàng trừng mắt nhìn Trần Lâm, Minh Phương quen đối tượng tốt, có gì phải khó chịu chứ.

      ràng là nỡ mời em ăn uống ở đây, nhà hàng này toàn đồ đắt tiền, Tiến Đạt kia cũng nhiều tiền , mời Minh Phương nhà chúng ta đến nơi sang trọng thế này.” Trần Lâm càu nhàu, lương của cậu có cao gấp ba lần bây giờ cũng dám đến nơi này ăn.

      Hoàng nhìn Trần Lâm biết sao. “Cậu lo tiền tôi kiếm ra đủ mời cậu ăn uống ở đây à? muốn ăn về trước, đừng có lằng nhằng.” Hoàng tự nhiên lại cảm thấy mình tức giận vô cớ.



      “Hi, Minh Phương.” Giọng Tiến Đạt trầm trầm, dịu dàng trong lời lại có chút ý cười.

      Minh Phương biết trốn tránh được đành bỏ quyển thực đơn xuống bàn, gượng cười nhìn Tiến Đạt: “Hi, chào .”

      Tiến Đạt ngồi xuống đối diện : “Xin lỗi em, đến hơi muộn, em đợi lâu chưa?”

      “Em vừa mới đến thôi.” khẽ đáp.

      “Ừ, phong cách của em hôm nay rất đẹp, chưa bao giờ nhìn thấy em như vậy cả.” Tiến Đạt mỉm cười nhàng.

      Minh Phương khẽ cúi xuống nhăn mặt, bàn tay ngượng nghịu đưa lên vuốt lại mái tóc giả của mình cách thuần thục.

      Ai bảo Hải Yến đối tượng xem mắt của rất thích những dịu dàng chứ, vậy nên mới ăn mặc kiểu tomboy thế này, vừa có thể khiến người ta thấy hợp mắt tự động từ bỏ, cũng làm mình mất mặt, lại có thể nhân cơ hội đó từ chối mẹ làm mai.

      Giờ hay rồi, gặp đúng người quen, ấy chắc nghĩ làm trò, Minh Phương muốn tìm cái lỗ chui xuống đất mà có.

      “Thực ra biết em muốn xem mắt, chắc cũng vì mẹ em ép buộc phải ? quen biết dì Lan lâu, cũng hiểu tính dì.” Tiến Đạt nhìn Minh Phương rất nghiêm túc. “Chúng ta cũng quen biết từ trước, hãy cứ coi như gặp gỡ bạn bè. Còn về phần dì Lan, cứ để lo. Em thấy như vậy được ?”

      Minh Phương ngẩng lên ngượng cười nhìn Tiến Đạt: “Cảm ơn .”

      “Bây giờ chúng ta gọi đồ ăn nhé, em muốn ăn gì?” Tiến Đạt vừa vừa mở quyển thực đơn và đặt trước mặt Minh Phương cho chọn.

      Minh Phương cảm thấy nhõm hơn, nếu vậy cứ như vậy . bắt đầu lấy lại tự nhiên vốn có của mình mà lựa chọn đồ ăn, sau đó chuyện với Tiến Đạt cũng rất vui vẻ. và Tiến Đạt làm cùng ngành nhưng cũng liên quan đến nhau, có nhiều chuyện có thể trao đổi, càng chuyện nhiều lại càng thấy hợp nhau.


      Đầu giờ chiều Minh Phương trở lại công ty, vừa vào Trần Lâm lăng xăng chạy đến:

      “Sao chị về muộn vậy, có phải chuyện với Tiến Đạt rất vui vẻ ?” Lời vừa thốt ra cậu bị Hoàng lôi lại bịt miệng.

      Minh Phương nhìn hai người lúc: “Hai người theo em? Được đấy nhỉ!” nghiến răng từng chữ.

      “Ha ha ha, bọn cũng vì yên tâm về em mà, nhỡ gặp phải ông chú nào sao, phải Trần Lâm?” Hoàng cười trừ sau đó quay sang lườm Trần Lâm.

      Trần Lâm thấy vậy, cậu nhóc xanh mắt chạy mất: “Em chuẩn bị cho tối nay.”

      Minh Phương thấy Trần Lâm như vậy, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt có chút dịu dàng hơn. cũng phải chuẩn bị công việc cho tối nay, vốn định trưa nay về sớm nhưng lại thành muộn.


      Minh Phương đến trường buổi concert từ sớm nhưng thấy fans đến rất đông. đứng bên trong hậu đài nhưng vẫn nghe thấy tiếng gào thét ầm ĩ của fans gọi tên Hoàng rất ràng, trong lòng cũng có chút rạo rực, mong muốn mình cũng là trong những người đứng phía bên dưới, vui vẻ, cười đùa ầm ĩ gào thét tên thần tượng của mình.

      Hoàng đứng sân khấu, yên lặng hòa mình vào tiếng nhạc, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xa. Tâm hồn dường như theo tiếng nhạc bay cao, từng thanh vang lên lúc trầm, lúc bổng, hội trường lúc nãy còn ầm ĩ bây giờ trở lên yên lặng, lắng nghe tiếng hát vang lên.

      Hoàng lúc hòa mình vào lời ca, khi lại mỉm cười vẫy tay với các fans bên dưới, khí có chút ấm áp như buổi họp fans của riêng .

      Minh Phương ngây người ngắm nhìn Hoàng , cả người chìm trong ánh đèn sân khấu lúc mờ lúc ảo, lúc này như chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện, nửa thực nửa mơ.

      thích nhìn lúc đứng sân khấu nhất, có chút dịu dàng, chút ngượng ngùng, khác hoàn toàn với nghịch ngợm, hoạt bát khi rời khỏi sân khấu nhưng lại rất mê hồn. Sân khấu của cũng giống như cuộc sống của , ồn ào, sôi động mà ngọt ngào, bình yên khiến người ta khi bước chân vào lưu luyến muốn rời khỏi.


      Phần biểu diễn của Hoàng kết thúc cũng khá muộn, mọi người chuẩn bị về bên ngoài có người bước vào:

      “Chị Minh Phương, bên ngoài có người tìm gặp.”

      Minh Phương nghĩ chắc là Hải Yến đến, định ra ngay mà chuẩn bị đồ về trước, dù sao người Hải Yến muốn gặp chính là Hoàng chứ phải .

      “Minh Phương.”

      Minh Phương nghe giọng con trai gọi mình liền ngẩng lên: “ Tiến Đạt, sao lại ở đây?” ngạc nhìn nhìn .

      cũng đến nghe nhạc.” Tiến Đạt khẽ cười, thực ra cố tình mua vé, đến đây nghe nhạc là vì muốn gặp .

      cũng có sở thích nghe nhạc ạ?” Minh Phương mỉm cười nhìn .

      “Ừm, thỉnh thoảng rảnh cũng hay tham gia. Em chuẩn bị về phải ? Có thể cùng uống nước ?” Tiến Đạt nhanh chóng chuyển chủ đề.

      “Hả?” Minh Phương ấp úng trả lời, bình thường sau công việc buổi tối, và mọi người cùng nhau ăn khuya rồi về, hơn nữa công việc của vẫn chưa xong, Hoàng vẫn ở đây.

      “Concert cũng kết thúc rồi, còn việc gì nữa, em về trước cũng được, với Đức Trung, Trần Lâm cũng ra xe bây giờ.” Hoàng lên tiếng.

      Minh Phương khẽ nhìn Hoàng cái, sau đó với Tiến Đạt: “ cứ ra ngoài trước, em ra ngay.”

      “Ừ, vậy ra trước nhé, đợi em bên ngoài.” Ánh mắt dịu dàng nhìn .

      “Vâng.” Minh Phương khẽ cười nhìn Tiến Đạt rời khỏi hậu trường.

      “Chị Minh Phương, hai người định hẹn hò hả? Em có bao giờ nghe Tiến Đạt thích tham gia concert kiểu này đâu, ràng là ý đến tìm chị.” Trần Lâm hớn hở .

      Minh Phương đáp mà chỉ gượng cười, và Tiến Đạt chuyện đúng là khá vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

      đường ra xe, Đức Trung ở phía sau : “ thấy Tiến Đạt cũng được đấy, em có cần giúp tìm hiểu về cậu ấy ?”

      Minh Phương nhìn Đức Trung mỉm cười: “Cảm ơn .” biết Đức Trung bao giờ hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân của người khác, nhưng làm việc cùng nhau lâu, sớm coi như em , nếu coi như người nhà, cũng quan tâm. Vả lại cũng còn trẻ để tiếp tục lãng phí thời gian, gặp đối tượng tốt cũng nên suy nghĩ. Minh Phương lén nhìn bóng người phía trước khẽ thở dài.


      Hoàng về đến nhà liền mở tài khoản yahoo lên chờ đợi. Tài khoản này ngoài mấy người quen cũng ai biết. Bây giờ còn nhiều người dùng chat yahoo nữa nhưng vẫn bỏ, vì còn đợi người. Mỗi khi có concert người đó nhắn tin cho , dù chỉ là dòng tin vẫn thấy hạnh phúc cả ngày, cả tháng thậm chí cả năm.

      Hoàng đợi đến mười hai giờ vẫn thấy gì, bình thường giờ này ấy phải xuất rồi chứ.

      “Em có khỏe ?”

      “Em ở đâu?”

      “Mọi việc vẫn tốt chứ?”

      nhớ em…”

      “Nhiều năm như vậy rồi, bao giờ em mới trở về?”


      Vẫn thấy hồi .

      Hoàng khẽ thở dài.

      Đợi mãi, chỉ thấy Minh Phương nhắn tin nhắc ngủ sớm mai còn nhiều việc. Hoàng lặng lẽ thở dài, cũng lười nhắn lại trả lời Minh Phương.

      “Em xem video concert hôm nay của mạng rồi, nhạc rất hay. Em cũng nhớ …”

      Tiếng báo tin nhắn vang lên, Hoàng giật mình tỉnh dậy, vội vàng trả lời nhưng chỉ thấy lên thông báo tài khoản offline.

      “Vì sao em nhất định chuyện với ?” Hoàng bất lực ném chiếc điện thoại xuống giường.


      Hải Yến thấy Minh Phương ngồi thất thần trước màn hình máy tính, khẽ nhắc: “Muộn rồi cậu còn làm việc nữa à? Cái này để hôm sau , mai cậu phải dậy sớm làm mà.”

      “Ừ, mình biết rồi.” Minh Phương đáp rồi gấp laptop, cất mấy tập tài liệu .

      “Hôm nay hẹn hò với Tiến Đạt thế nào?” Hải Yến vui vẻ hỏi.

      Minh Phương chau mặt nhìn Hải Yến định trách móc nàng nhưng nghĩ sao lại thôi. “Cũng có gì, chỉ là ăn cơm, tối gặp nhau uống nước.”

      “Cái gì, tối nay còn gặp nhau nữa? Thế mà tớ biết, còn tưởng cậu với nhóm Hoàng nữa chứ. Chà chà, hai người được đấy nha.” Tâm trạng Hải Yến còn vui hơn cả Minh Phương.

      “Sao tớ cảm thấy người xem mắt như là cậu chứ phải tớ nhỉ? Chưa gì mơ tưởng.” Minh Phương lắc đầu cười.

      “Hi hi, nhanh chóng gả cậu cũng là niềm vui của tớ, cậu nghĩ mà xem, Tiến Đạt đấy điều kiện tốt như vậy, vừa là doanh nhân lại còn là nhiếp ảnh nổi tiếng, rất phù hợp với nghệ sỹ nửa mùa như cậu. Mình nghe công ty ấy mở là công ty thời trang, sau này lấy ấy, cậu có thể làm thiết kế, đúng ngành của cậu rồi còn gì.”

      Hóa ra là vì như vậy nên Hải Yến mới quyết làm mối cho sao? Minh Phương mỉm cười: “Tớ bây giờ là trợ lý.”

      “Cậu cũng thể cả đời theo Hoàng phải ? Cũng phải có cuộc sống cho riêng mình chứ.”

      Minh Phương đáp lời Hải Yến nữa mà nằm xuống nhắm mắt lại. Hải Yến sai, thể cả đời theo Hoàng làm trợ lý, còn cuộc sống riêng của mình, lấy chồng, sinh con. rồi cũng có người lo lắng cho , ở bên cả đời, chẳng phải nên thế sao?


      Hoàng chuẩn bị ra album mới, chỉ đến công ty thu cho bài hát mới, cũng đâu nên Minh Phương có nhiều thời gian rảnh, cả ngày chỉ ngồi trong phòng nghe Hoàng hát trong phòng thu .

      “Em ra ngoài này lát được ?” Tiến Đạt vào từ lúc nào, khẽ lên tiếng với Minh Phương.

      Minh Phương thấy Tiến Đạt liền ra ngoài theo . Từ hôm xem mắt về, hai người thường xuyên gặp nhau hay cà phê lúc chuyện, khi vì công việc. Minh Phương suy nghĩ thời gian rồi cũng từ từ chấp nhận việc quen với Tiến Đạt.

      “Bộ ảnh chụp của Hoàng hôm trước chỉnh xong rồi, em xem như vậy có được ?” Tiến Đạt vừa vừa mở ipad ra cho Minh Phương xem.

      Minh Phương xem qua mấy tấm ảnh của Hoàng , tấm nào cũng đều rất đẹp, lại mang phong cách mới lạ, kìm nén được mà thốt lên vài câu khen ngợi.

      Minh Phương kéo xuống liền thấy ảnh của mình trong đó, mấy tấm ảnh này chắc chụp lúc mọi người nghỉ ngơi, lúc bổ trang cho Hoàng nhưng ống kính hướng về phía , ánh mắt dịu dàng, nụ cười lại hơi trẻ con. Có tấm chụp lúc cài lại tóc mai bị gió thổi lòa xòa trước mặt.

      ngờ trong con mắt của Tiến Đạt lại xinh đến thế.

      “Cái này…” khẽ .

      chụp lúc rảnh đấy, em thấy khó chịu khi bị chụp trộm chứ?” Tiến Đạt mỉm cười nhìn .

      ạ, chụp đẹp đến mức em nhận ra đó là mình.” khẽ cười. Được Tiến Đạt chụp ảnh toàn là những ngôi sao lớn, mời về cũng khó khăn, trợ lý bé như được chụp miễn phí như vậy phải cảm thấy vui mừng chứ. “ có thể gửi cho em được ạ?”

      Tiến Đạt mỉm cười: “Được chứ. Có điều…”

      “Minh Phương.” Hoàng từ xa tiến lại nhìn Minh Phương và Tiến Đạt chuyện vui vẻ với nhau.

      “Sao vậy? thu xong rồi à?” Minh Phương quay lại nhìn Hoàng .

      “Chưa, tự nhiên thấy hơi mệt nên nghỉ tí, lát thu lại.” Hoàng hờ hững .

      Minh Phương gì, chạy lấy chai nước đưa cho Hoàng : “ uống nước .” Gần đây trợ lí các được rảnh nhưng Hoàng lại bận, nên cũng tránh được mệt mỏi.

      “Em mua hộ cốc cà phê được ?” Hoàng ngáp cái rồi lại đưa tay lên day hai huyệt thái dương dáng vẻ mệt mỏi như muốn lăn ra ngủ luôn.

      được, còn phải thu bài hát nữa, chỉ được uống nước này thôi.” Minh Phương chau mày đưa cho chai nước ấm rồi nhàng bóp trán cho lúc, biết lúc nào Hoàng thiếu ngủ đều cảm thấy đau đầu, mắt đỏ hết lên.

      “Đỡ đau đầu chưa?” khẽ hỏi.

      Hoàng ngồi dựa ghế, khuôn mặt khẽ dịu lại thoải mái hưởng thụ. “Đỡ hơn chút rồi.”

      “Lần sau mà còn thức khuya nữa em mặc xác .”

      Minh Phương mạnh tay hơn chút dí mạnh vào huyệt thái dương của Hoàng khiến kêu lên.

      “Á, đau, đau, em tay thôi chứ.”

      “Cho chừa.”

      Tiến Đạt đứng cạnh đó thấy Hoàng và Minh Phương như vậy, trong lòng khẽ than thầm, có trợ lý như Minh Phương bên cạnh hạnh phúc. Minh Phương thỉnh thoảng kể với về công việc, về Hoàng , hay làm vẻ khó chịu với Hoàng nhưng hành động lại rất dịu dàng, quan tâm, biết mình có nên ghen tị hay . thấy nhiều trợ lý quan tâm đến nghệ sỹ của mình, lúc đó đều coi là chuyện bình thường nhưng thấy Minh Phương quan tâm đến Hoàng lại thấy hơi khó chịu.
      Last edited: 1/5/17

    2. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương lăm: Tuyết đỉnh núi


      Mới đầu mùa đông mà trời rất lạnh, Minh Phương ngồi co ro giường, khẽ rùng mình cái, tay kéo thêm chăn cuốn vào người.

      Chuông báo tin nhắn vang lên, cầm lên đọc, mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn vào dòng chữ trong điện thoại:

      “Em chuẩn bị đồ , mai chúng ta lên Sa Pa.”

      Hoàng này lại nghĩ ra trò gì nữa, công việc ở đây còn chưa xong lên Sa Pa là sao? Minh Phương trả lời Hoàng luôn mà gọi điện cho Đức Trung.

      Sau khi nhận được thông báo chuẩn bị lên đường Sa Pa, buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài trời gió vẫn thổi vào cửa sổ rít lên từng cơn. Bây giờ ở Sa Pa chắc lạnh lắm.


      Sáng hôm sau Minh Phương đến nhà Hoàng thấy xe tải trở đồ ở dưới, Hoàng và Đức Trung chỉ đạo mấy người khuôn đồ lên xe, tay cũng xách túi nọ túi kia, lập tức hiểu ra mục đích của việc Hoàng đột ngột quyết định lên Sa Pa. Hoàng đặt mua những đồ này từ bao giờ mà hề hay biết?

      cần gọi nhiếp ảnh hay ai, chỉ có bốn người chúng ta thôi ạ?” Trần Lâm ở phía sau xe lên tiếng hỏi.

      cần, mang máy ảnh của mình rồi, cậu thích chụp cho cậu.” Hoàng hững hờ đáp.

      “Ha ha…” Trần Lâm cười, lên đấy rồi lại có chuyện Hoàng chụp ảnh cho cậu sao? Có lần nào người cầm máy phải là Trần Lâm đâu chứ.

      Đồ đạc sắp xếp xong xuôi cũng gần trưa, mọi người liên lên xe khởi hành Sa Pa, phía trước chiếc xe tải, phía sau chiếc xe bảy chỗ nối đuôi nhau đường.

      Những lần thầm làm từ thiện như này đối với cũng còn bất ngờ, bởi đây vốn là thói quen của Hoàng , trừ những lần làm theo cầu của công ty công khai ra, tất cả những việc từ thiện của đều là bí mật, hoặc ít người biết.

      Cả đoạn đường lên Sa Pa đầy mưa gió, có đoạn xe phải dường lại nghỉ ngơi, mọi người trong xe ai nấy đều mệt mỏi, uể oải. Chỉ có Hoàng từ đầu đến cuối vẫn vui vẻ cười đùa trêu trọc mọi người yên, vốn xuất thân từ vùng núi cao nên từ quen thuộc với đường đèo, đoạn đường dài như vậy đối với cũng chẳng có gì.

      Hai xe đến Sa Pa trời cũng tối muộn, Đức Trung liên hệ với khách sạn đặt phòng trước nên mọi người trực tiếp vào khách sạn nghỉ ngơi, đợi sáng sớm hôm sau vào bản.

      Minh Phương vừa bước xuống xe cảm nhận được gió thổi vào mặt lạnh buốt, khẽ run lên, xoa xoa hai bàn tay vào nhau.

      “Chà, này lạnh .” Hoàng kêu lạnh những vẻ mặt lại rất thích thú nhìn tuyết đóng băng từng mảng mái nhà, các cành cây được ánh đèn chiếu vào lung linh.

      khoác áo cẩn thận vào cảm lạnh bây giờ. Hôm sau về Hà nội còn nhiều việc nữa.” Minh Phương , kéo cổ áo khoác người Hoàng lên cao chút.

      sao mà.” Hoàng khẽ cười sau đó rúm ró chạy vào bên trong sảnh khách sạn, quả thực cũng lạnh . Ở Hà Nội có lạnh cũng thấm vào đâu so với núi, ở trong nhà luôn có điều hòa sưởi ấm, ra ngoài đường có trợ lý lo lắng nên nhiêu năm biết đến cái lạnh vùng núi là như nào nữa.


      Sáng sớm hôm sau, mọi người khởi hành đến trường tiểu học. Ngôi trường này nằm sâu trong bản, cả đoạn đường dài toàn đất đỏ, lại thêm trận mưa hôm trước mà trở nên lầy lội khó . Trường học có dãy nhà gạch cũ, còn mấy dãy nhà xung quanh đều lợp lá, học sinh nhiều nhưng đều có mặt đầy đủ.

      Thấy xe ô tô trở nhiều đồ đến bọn trẻ thi nhau hò reo vỗ tay, nở những nụ cười ngây thơ thuần khiết giữa tiết trời giá lạnh.

      Minh Phương nhìn bọn trẻ, trong lòng tự nhiên trở lên ấm áp mà quên cái lạnh ngoài trời.

      Hoàng lăng xăng chạy khuôn đồ, phân phát cho từng học sinh, sau đó lại cùng bọn trẻ đùa nghịch, tiếng cười vui vẻ vang khắp sân trường.

      Công việc xong hết cũng đến chiều tối. Hoàng ngồi ở vỉa hè của lớp học, ngắm nhìn bọn trẻ chơi đùa trong sân dường như lại nhớ đến bản thân mình lúc bé.

      uống nước ?” Minh Phương ngồi xuống bên cạnh Hoàng , đưa cho chai nước ấm.

      Hoàng cầm lấy chai nước đưa lên miệng uống ngụm lớn.

      “Trời lạnh thế này mà đùa nghịch đến ướt đẫm mồ hôi, thể hiểu nổi có đúng là người lớn nữa, gần ba mươi tuổi rồi chứ ít gì.” Minh Phương khẽ chau mày và đưa cho tờ khăn giấy.

      Hoàng mỉm cười: “ Lúc còn nghịch ngợm lắm. Bố mẹ thường xuyên làm xa, nhà lại nghèo, có tiền mua quần áo ấm, toàn mặc áo cũ, vá chằng chịt, nếu hoạt động liên tục chết lạnh mất.”

      Minh Phương yên lặng nhìn Hoàng kể lại những chuyện trước đây rồi nhìn sang những đứa trẻ chơi đùa ở sân trường, Hoàng ngày xưa có lẽ cũng như những đứa trẻ ngoài kia, từ sống cùng ông bà nội, được nhận tình cảm từ bố mẹ, thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của khi đó như thế nào, bởi trưởng thành trong chiều chuộng đủ đầy của bố mẹ, bao giờ đủ ăn, đủ ấm đâu.


      Buổi tối đợt gió mới tràn về, thời tiết trở lạnh đột ngột, chỉ sau đêm cả vùng núi bị đóng băng trắng xóa bởi tuyết dày, đoạn đường xuống núi trơn trượt ô tô nổi, nhóm Hoàng đành ở lại thêm mấy hôm đợi tuyết tan bớt.

      Đức Trung từ sáng sớm bày ra bộ mặt khổ sở gọi điện khắp nơi thông báo tạm hoãn công việc của Hoàng lại.

      “Đừng lúc nào cũng cau có thế chứ, hôm nào về Hà Nội rồi thu bù cũng được mà, quay MV cũng nhanh thôi. Tuyết đẹp như thế này mà thấy hứng thú gì à? Lần sau có cơ hội lên vào dịp này nữa đâu.” Hoàng vừa vừa nắm nắm tuyết ném vào người Đức Trung.

      Đức Trung quay lại bất lực nhìn Hoàng , bàn tay đỏ ửng vì lạnh nhưng vẫn cứ nghịch ngợm, dường như bận tâm gì về công việc ở Hà Nội. Chơi vài hôm này, rồi người vất vả làm việc bù là cậu ta chứ phải , vậy mà cậu ta vẫn có thể vui vẻ đến như vậy.

      “Cậu dám ném tôi hả?” Đức Trung cũng nắm nắm tuyết hướng Hoàng mà ném. thể phủ nhận việc Hoàng luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở bên cạnh cậu ấy. Thôi cứ chơi vài hôm vậy.

      Bên ngoài tuyết lạnh thấu xương nhưng Hoàng , Đức Trung, Minh Phương và Trần Lâm vẫn vui vẻ đùa nghịch, nắm tuyết ném lẫn nhau như những đứa trẻ xung quanh đấy, tiếng cười rộn vang khắp nơi.


      Chiều tối, Minh Phương mình rời khỏi khách sạn dạo loanh quanh. úp hai bàn tay của mình vào nhau xoa cho nóng lên, càng trở về chiều thời tiết càng lạnh hơn, sương bắt đầu xuống mờ mờ ảo ảo cả vùng, phiá xa còn chút ánh hồng của mặt trời yếu ớt.

      “Sao em lại ở đây?”

      Minh Phương nghe giọng từ phía sau mình liền quay lại nhìn, thấy Tiến Đạt ở đây cũng khá bất ngờ: “Sao cũng ở đây?”

      lên đây chụp ảnh cho Quỳnh Mai.” Tiến Đạt đáp.

      “À, ra vậy.”

      “Còn em? Trời lạnh như này, phải em lên đây ngắm tuyết chứ?”

      Nghe Tiến Đạt vậy khẽ bật cười: “Em làm sao có thời gian rảnh như vậy được chứ ạ. Em theo Hoàng lên này làm từ thiện, định hôm nay về nhưng thời tiết tự nhiên thay đổi nên về được.”

      Tiến Đạt và Minh Phương mỉm cười nhìn đối phương, vừa chuyện vừa ngắm hoàng hôn buông xuống Sa Pa. đường , thỉnh thoảng Tiến Đạt lại lôi máy ảnh ra chụp, Minh Phương nhìn Tiến Đạt lúc chụp ảnh quả thực đầy mê lực, chẳng trách nhiều người thích đến như vậy.

      “Cũng còn sớm nữa, chúng ta về chứ? Em ở khách sạn nào?”

      Minh Phương lơ đãng nhìn xung quanh chẳng may vấp phải hòn đá được bọc kín bởi tuyết nên nhìn ra.

      “Ui da.” Minh Phương kêu lên tiếng rồi cả người ngã chúi xuống đất.

      Tiến Đạt vội chạy đến đỡ lên: “Em sao chứ?”

      sao.” Minh Phương nhăn nhó xoa rồi định đứng dậy bước nhưng vẫn cảm thấy hơi đau nhức nổi.

      Tiến Đạt liền ngồi xuống trước mặt : “Em lên cõng.”

      “Dạ, cần đâu ạ. Em tự được rồi.” Minh Phương gượng cười đáp lại.

      “Chúng ta khá xa rồi, xung quanh đây ít xe qua lại, cõng em ra ngoài đường chính rồi bắt xe về khách sạn. Chân em thế này mà cố , mai càng đau thêm làm sao, nghe lời , mau lên .”

      Minh Phương nghe giọng điệu dứt khoát của Tiến Đạt dường như quyết định như vậy cho phép từ chối, đành nghe theo lời để cõng ra đường lớn.

      “Em ở khách sạn nào?” Tiến Đạt vừa cõng vừa hỏi.

      “Ở Cha Pa Garden ạ.” khẽ đáp.

      “Trùng hợp vậy, cũng ở đó.” Tiến Đạt mỉm cười thích thú sau đó bắt chiếc xe trở về khách sạn.


      Tiến Đạt và Minh Phương về đến khách sạn, đưa lên phòng rồi đỡ ngồi ghế, cẩn thận dán cao vào chân , sau đó dịu dàng :

      “Em nghỉ ngơi, ít lại thôi nhé, mai khỏi.”

      “Em cảm ơn, làm phiền thế này…” Minh Phương ngượng ngùng .

      có gì, em đừng khách sáo với như vậy.” mỉm cười, thực ra trong lòng còn mong có thể chăm sóc nhiều hơn nữa.

      Hoàng qua phòng Minh Phương thấy Tiến Đạt từ phòng Minh Phương ra, chỉ khẽ mỉm cười chào sau đó gõ cửa gọi Minh Phương.

      mua ít đồ ăn văt, em ăn ?” Hoàng .

      Minh Phương nhận lấy túi đồ tay Hoàng , chân khập khiễng vào bên trong.

      “Khung cảnh đầy tuyết trắng này có vẻ lãng mạn cho hẹn hò đấy nhỉ?”

      Minh Phương nghe Hoàng , nhất thời chưa hiểu ra, ánh mắt ngây ngô nhìn Hoàng . Hoàng khẽ cười, giơ tay chỉ trỏ về phía cửa, Minh Phương thấy vậy khẽ cười: “ ấy lên đây chụp cho Quỳnh Mai, lúc nãy em ra ngoài vô tình gặp ấy chụp ngoại cảnh, hẹn hò gì chứ.”

      Hoàng khẽ nhún vai rồi cúi xuống nhìn miếng cao dán ở chân hỏi: “Chân em sao thế?”

      “Lúc nãy cẩn thận bị trẹo chân. Trung và Lâm đâu rồi, cùng à?”

      biết, mình mà.” Hoàng đáp và đỡ vào bên trong: “Em chẳng ra làm sao, đứng mà mắt cứ dán lên trời. Có đau lắm ?” khẽ chau mày hỏi.

      sao, chỉ hơi đau thôi, mai khỏi.” Minh Phương khẽ đáp, lúc này Tiến Đạt giúp xử lí qua, bây giờ cũng còn khó chịu nữa.

      “Em với Tiến Đạt…” Hoàng tự nhiên buột miệng hỏi, xong lại cảm thấy chuyện chẳng liên quan đến mình nên buông lửng câu giữa chừng.

      thấy ấy thế nào, tốt ạ?” Minh Phương ngẩng lên nhìn Hoàng .

      “Tốt, tốt chứ.” Hoàng đáp, trong ngành này có ai biết Tiến Đạt là nhiếp ảnh gia nổi tiếng và có tài đâu. “Chân em bị đau thế này ra ngoài ăn cũng tiện, gọi hai người kia về rồi ăn luôn ở khách sạn nhé.”

      Nhìn Hoàng rời khỏi, Minh Phương khẽ thở dài cái, môi nở nụ cười gượng gạo.


      Sau đợt Sa Pa về, Hoàng bắt đầu tập trung vào việc thu , quay MV cho album mới, bận từ sáng đến khuya mới xong.

      Lúc công việc tạm bớt , đợt rét kết thúc cũng sắp đến tết lịch. Đường phố Hà Nội được trang trí rất nhiều đèn và hoa, ở các cửa hàng lớn bắt đầu bật bài hát chúc mừng năm mới, khí tết tràn ngập khắp các phố lớn ngõ .

      “Lại sắp đến tết nữa rồi.” Minh Phương lẩm bẩm trong miệng, hình như từ lâu lắm rồi qua cái tết thực , mọi năm đều bận rộn đến chiều ba mươi, nghỉ ngơi hai hôm lại lao vào công việc, năm nay chắc cũng vẫn như vậy. Hoàng năm nay tham gia gala gặp nhau cuối năm, mùng tết tham gia xuân đoàn viên, có khi còn được về nhà ăn tết ấy chứ, nhưng cũng may là phải ở trong đoàn phim.

      Minh Phương vừa nghĩ vẩn vơ, vừa lái xe rẽ vào siêu thị mua ít đồ về nhà, tủ lạnh của trống rỗng nửa tháng nay rồi. Từ đợt lên Sa Pa về ngày nào có mặt ở nhà trước mười giờ đêm, sáng sớm lại rời khỏi nhà theo Hoàng quay MV.

      Minh Phương dạo vòng quanh siêu thị, đến ba mươi phút, xe trở đồ của chất gần đầy.

      “Minh Phương?”

      Nghe tiếng gọi mình, Minh Phương liền quay lại nhìn thấy Tiến Đạt đứng đằng sau mình.

      cũng siêu thị ạ?” Minh Phương khẽ mỉm cười nhìn .

      “Ừ, em ở mình mà mua nhiều đồ vậy?” Tiến Đạt khẽ cười lại rồi nhìn xuống xe đẩy của .

      Minh Phương nhìn xuống xe đẩy của mình, đúng là nhiều đồ , biết từ khi nào hình thành thói quen siêu thị là nhặt rất nhiều đồ, mà chủ yếu là đồ Hoàng thích.

      “Chỗ đồ này cũng phải mua cho mình em.” khẽ đáp. “Thỉnh thoảng em cũng mua đồ giúp Hoàng nữa.”

      Tiến Đạt khẽ nhíu mày lại cái rồi lại cười: “Sắp nghỉ tết rồi, em có dự định gì chưa?”

      “Còn dự định gì được chứ ạ, năm nay Hoàng tham gia tiết mục chào năm mới, chắc là đón năm mới ở đài truyền hình hoặc là cùng mọi người ăn thôi ạ.” khẽ đáp.

      có dự định gì hay là em về nhà chơi? Tết năm nay mẹ về nước.”

      Tiến Đạt xong nhưng lúc vẫn thấy Minh Phương có phản ứng gì, chỉ thấy im lặng cầm chiếc hộp trà tay.

      cũng uống trà này phải ? Có thể thay cà phê đấy nhỉ?” Minh Phương khẽ mỉm cười, giơ hộp lên trước mặt Tiến Đạt.

      “Ừ. Nếu em thấy mệt mỏi uống loại này cho tỉnh táo cũng được. uống trà này quen, nên dần dần cũng cần cà phê nữa.”

      “Ồ, mua trà này về cho ấy bớt nghiện cà phê .” Minh Phương rồi vui vẻ lấy thêm mấy hộp trà nữa vào xe. “ có lấy ?”

      “Hả?” Tiến Đạt yên lặng nhìn Minh Phương lát rồi nghiêm túc hỏi: “Từ nãy đến giờ em có nghe ?”

      “Dạ?” Minh Phương lơ đễnh ngẩng lên nhìn Tiến Đạt.

      Trong phút chốc, Tiến Đạt bị bộ mặt ngây thơ của Minh Phương đánh bại, cũng biết phải gì hơn nữa chỉ đành mỉm cười: “Sau khi pha em cho ít mật ong và lát chanh vào ngon hơn đấy, nhớ đừng pha nước sôi quá.”

      “Vâng.”

      Tiến Đạt nhìn Minh Phương vui vẻ nhìn mình, nhưng hiểu sao lại có cảm giác xa vời, chân thực, cũng như ấy, nếu như nhận ra tình cảm của mình sớm hơn để ấy rời xa .

      “Tối nay em rảnh ? Hay chúng ta ăn tối rồi về?”

      “Dạ.” Minh Phương khẽ cười rồi cùng Tiến Đạt rời khỏi siêu thị.

      “Em muốn ăn gì?” Tiến Đạt vừa lái xe vừa quay sang nhìn Minh Phương. “ biết có nhà hàng Ý mới khai trương, đồ ăn cũng rất ngon, em có thích đồ ăn Ý ?”

      “Nhà hàng Ý ạ?” Minh Phương khẽ ngập ngừng lát rồi gật đầu: “Cũng được ạ.”

      “Ừ, để gọi người ta đặt bàn.”

      Tiến Đạt rồi mở điện thoại lên gọi . Minh Phương ngồi trong xe lúc, nhìn bên ngoài đường xe ùn ùn di chuyển, trong phút chốc thể đến nơi ngay được, trong xe lại bật nhạc lời như muốn ru vào giấc ngủ, Tiến Đạt tập trung lái xe, đôi lúc nghe điện thoại, thấy hơi nhàm chán liền lấy điện thoại ra chơi.

      “Chân em khỏi hẳn chưa?”

      “Dạ? À, chân em khỏi rồi.” đáp lại, tay bất giác định sờ vào chân đau của mình, đúng là cao dán đưa có tác dụng, chứ nửa tháng nay khổ sở với đôi chân đau này rồi.

      “Vậy là tốt rồi, em phải di chuyển nhiều, chân thường xuyên nhức mỏi, hôm nào lấy cho kem bôi, vừa có tác dụng giảm nhức mỏi lại dưỡng da.”

      “Vâng, cảm ơn .”


      Minh Phương và Tiến Đạt bộ vào nhà hàng chuông điện thoại của Minh Phương vang lên. Minh Phương ngẩng lên nhìn Tiến Đạt cười rồi mở máy lên nghe.

      “A...”

      Minh Phương chưa kịp lên tiếng đầu máy bên kia vang lên cắt ngang lời : “Minh Phương, em ở đâu thế?”

      “Em cùng bạn, có việc gì ?” đáp.

      “Em qua nhà , có chút việc nhờ, hôm nay Hồng bận về quê mất rồi.”

      Minh Phương vừa nghe giọng Hoàng liền hiểu Hoàng muốn gì, khẽ chau mày: “ gọi tạm đồ ăn ngoài hôm cũng được mà.”

      được, chuyện quan trọng lắm, chờ em đấy, đến mau !” Hoàng rồi lập tức dập máy, để cho Minh Phương thêm câu nào.

      Minh Phương khẽ thở dài, tên này bình thường được chiều quen rồi mà. quay sang nhìn Tiến Đạt đứng bên cạnh gượng cười: “Em xin lỗi, em phải đến chỗ Hoàng lát.”

      Tiến Đạt nghe vậy, gì chỉ mỉm cười: “Để đưa em đến đó, em mang nhiều đồ như vậy cũng tiện.” rồi rời khỏi nhà hàng lấy xe.

      ngại quá, lần sau em nhất định mời ăn cơm.” Minh Phương khẽ mỉm cười nhận túi đồ tay Tiến Đạt.

      “Có cần đưa lên ?”

      “Dạ cần, em tự xách được. Tạm biệt .”

      Tiến Đạt đứng yên trước cổng tòa nhà chung cư nhìn Minh Phương vào thang máy mới quay lại ô tô rời .

      Minh Phương đứng trước cửa nhà Hoàng bấm chuông lúc thấy ai ra mở cửa, khẽ chẹp tiếng rồi đặt túi đồ xuống đất, lấy chìa khóa ra tự mở.

      Minh Phương mở cửa vào nhà nhưng thấy bên trong tối đen, chút ánh sáng.

      “Ơ, đâu rồi? Hoàng …?” Minh Phương nhìn quanh, định đưa tay bật đèn lên nghe thấy tiếng bụp cái, ánh sáng được bật lên, pháo giấy bay khắp nơi, Hoàng , Trần Lâm, Đức Trung và Hải Yến cầm bánh ga tô và quà từ trong bếp ra.

      “Happybirthday to you…” Mọi người đồng thanh hát.

      “Thế nào, chuyện quan trọng phải ?” Hoàng lên tiếng hỏi, tay quên quyệt miếng kem lên mặt Minh Phương.

      Minh Phương nãy giờ vẫn đứng lặng chỗ, mắt đỏ hoe từ bao giờ, mấy năm rồi tổ chức sinh nhật, cũng nhớ hôm nay là sinh nhật của mình: “Cảm ơn mọi người.”

      “Em đúng là đồ đầu đất, sinh nhật người khác nhớ nhưng sinh nhật của mình quên. Nào, lại đây, hôm nay cho em hẳn ba điều ước.” Hoàng rồi cắm thêm hai cây nến nữa lên bánh ga tô.

      “Ấu trĩ.” Minh Phương nửa cười nửa khóc mắng Hoàng .

      Hoàng nghe mắng nhưng cũng thèm để ý mà nhắc: “Mau ước , nến cháy hết bây giờ.”

      Minh Phương nhìn mọi người lượt rồi cúi khẽ cúi mặt xuống chắp tay lại ước. hi vọng những người thương luôn bình an vui vẻ, còn hi vọng… Minh Phương thổi nến rồi bất giác ngẩng lên, nhìn thấy Hoàng cười.

      Hải Yến quay sang nhìn cười, cũng cười lại: “Cảm ơn cậu nhé.”

      “Hôm nay rất cảm ơn mọi người tổ chức cho em buổi tiệc sinh nhật bất ngờ như thế này, em xin cạn trước nhé.” Minh Phương rồi cầm ly rượu vang tay Hải Yến lên uống.

      “Hôm nay mọi người ai say được về nhé.” Hoàng cao hứng , sau đó cũng nâng ly lên uống cạn.

      “Cậu là người say đầu tiên đấy, uống vừa thôi mai còn phải làm việc đấy.” Đức Trung khẽ lườm Hoàng .

      “Cậu chỉ giỏi làm người khác mất hứng thôi à.” Hoàng khẽ hừ tiếng, nhưng quả thực khuôn mặt Hoàng bắt đầu hồng lên.

      “Đúng đấy ạ, uống ít thôi say.” Hải Yến khẽ lên tiếng, khuôn mặt Hải Yến cũng hồng lên nhưng phải vì rượu mà là lần đầu tiên được tiếp xúc với Hoàng ở khoảng cách gần như vậy.

      Minh Phương nhìn Hải Yến, trong lòng có chút thú vị, Hải Yến bình thường đanh đá như sư tử, vậy mà trước mặt Hoàng lại ngượng ngùng, e thẹn, giống như đáng .

      “Lại đây ngồi cùng tớ.” Minh Phương với Hải Yến rồi kéo sang phía mình ngồi, đối diện Hoàng . Cả buổi Hải Yến chỉ thầm quan sát Hoàng khiến có chút ngại ngùng nhưng lại dám tỏ ý kiến chỉ biết liếc sang nhìn Minh Phương với mắt ai oán. Minh Phương và Đức Trung thấy Hoàng như vậy lại cảm thấy rất vui vẻ.

      Đến giữa bữa tiệc, ai cũng uống rượu ngà ngà say, bắt đầu cười đùa nhiều hơn, Hoàng cũng quên luôn bên cạnh mình còn có fan, bắt đầu nhiều, nghịch ngợm, hát hò ầm ĩ. Chỉ có Đức Trung từ đầu đến cuối vẫn giữ phong thái ngày thường của mình.

      “Nhìn cậu ấy như vậy có phải em bất ngờ lắm ?” Đức Trung quay sang hỏi Hải Yến.

      ạ, Minh Phương ở nhà cũng hay xấu Hoàng lắm.” Hải Yến khẽ đáp.

      “Vậy à.” Đức Trung khẽ cười. “ hiểu các em thích cậu ta ở điểm nào.”

      “Vì ấy chính là ấy, ấy đối xử với mọi người rất tốt, ấy…” Hải Yến nhìn Hoàng rồi hồi ngừng, khi ngoảnh lại nhìn Đức Trung, thấy nhìn mình, trong lòng tự dưng thấy bối rối, Hải Yến vội vàng quay , cảm thấy mình ngốc nghếch khi với quản lí của Hoàng về Hoàng nhiều như vậy.

      Đức Trung nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Hải Yến, chỉ khẽ cười.

      “Ê, có muốn hát bài cùng Hoàng ?” Minh Phương tiến lại phía Hải Yến và đưa mic cho nàng sau đó ngồi xuống bên cạnh Đức Trung. “ đừng để ý ấy, ấy chính là kiểu fan cuồng điển hình của Hoàng đấy, có thể nhắc đến Hoàng cả ngày ngừng.”

      “Ồ. Thế em chắc em rất đau đầu với ấy nhỉ?” Khóe môi Đức Trung khẽ cong lên, ánh mắt cũng lóe lên tia sáng.

      Lúc Hải Yến và Minh Phương dọn dẹp xong xuôi cũng khá muộn, Hoàng và Trần Lâm đều say, mỗi người nằm góc sô pha ngủ biết gì.

      “Có cần phải đưa ấy vào phòng ngủ ?” Hải Yến nhìn Hoàng khẽ lên tiếng hỏi.

      “Kệ ấy .” Minh Phương nhưng vẫn quên vào phòng ngủ mang hai cái chăn mỏng ra, cẩn thận đắp cho Hoàng và Trần Lâm.

      “Muộn rồi, đưa hai em về trước rồi quay lại xử lí hai tên nhóc này sau.” Đức Trung và xách mấy túi đồ đồ của Minh Phương ra ngoài.

      Minh Phương nhìn Đức Trung cười tinh nghịch: “Hôm nay vất vả cho rồi, hi hi.” Sau đó quay lại nhìn Hải Yến phía sau mình và kéo : “ về thôi, luyến tiếc gì nữa.”
      Last edited: 30/5/17

    3. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương sáu: Tình cảm dành cho , em giấu nó sâu trong tim

      Minh Phương cùng Hoàng , Trần Lâm từ bên ngoài vào công ty, thấy mọi người túm tụm bàn tán với nhau, khi nhìn thấy ba người liền im lặng, lặng lẽ tản ra ai nấy làm việc của mình.

      “Chuyện gì vậy nhỉ?” Trần Lâm ngơ ngác nhìn xung quanh lượt.

      biết. Ở nơi này, ngày nào chẳng có những chuyện như vậy xảy ra.” Minh Phương khẽ lắc đầu, để ý nhiều mà theo Hoàng vào phòng hóa trang chuẩn bị đồ hóa trang cho .

      Minh Phương chuẩn bị quần áo Trần Lâm từ bên ngoài hớt hải chạy vào: “Chị Minh Phương, chị đọc báo hôm nay chưa? Có Hoàng này…”

      “Vậy à.” Minh Phương lơ đãng trả lời, cũng hề để ý đến thái độ của Trần Lâm.

      Hoàng hẹn hò với Quỳnh Mai từ bao giờ vậy?”

      Minh Phương nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Trần Lâm: “Em linh tinh gì thế?”

      “Đây này.” Trần Lâm rồi đưa tờ báo cho Minh Phương xem.

      Minh Phương cầm lấy tờ báo đưa lên đọc: Hoàng và Quỳnh Mai bí mật hẹn hò ở SaPa… tờ báo còn đăng bức ảnh chụp hai người ở SaPa, bên dưới là bài viết dài đăng kèm những tấm ảnh của hai người ở phim trường.

      “Lại còn dùng chung bình nước nữa. Chị Minh Phương ơi, sao chị lấy bình nước của Hoàng cho Quỳnh Mai dùng? Lần này rắc rồi to rồi, em đọc còn tin là đấy.”

      Minh Phương đọc kĩ lại lượt nội dung tờ báo, sau đó lại lấy điện thoại lên mạng xem tin tức. Mới sáng sớm rất nhiều bài viết, lượt chia sẻ tin Hoàng và Quỳnh Mai hẹn hò, thậm chí còn đưa ra nhiều bằng chứng phong phú như trợ lý của Hoàng chăm sóc Quỳnh Mai, Quỳnh Mai dùng chung đồ của Hoàng và nhiều ảnh chụp chung của hai người.

      Trần Lâm thấy Hoàng từ trong phòng thay đồ bước ra, cậu nhóc vội giật lấy tờ báo giấu ra đằng sau. Hoàng gì chỉ giơ tay ra hiệu bảo Trần Lâm đưa báo cho xem.

      “Cái này cần phải xem đâu, toàn mấy tin vớ vẩn à.” Trần Lâm cười trừ.

      “Vớ vẩn cậu lo gì mà cho đọc, mau đưa đây. đọc báo giấy cũng có báo mạng thôi.” Hoàng rồi giật lấy tờ báo tay Trần Lâm xem qua lượt, sắc mặt bộc lộ lên cảm xúc gì.

      “Em xin lỗi, đáng lẽ nên đưa chị ấy dùng bình nước kia. Tại em thấy dùng đến nữa nên tiện mang theo luôn.” Minh Phương khẽ , nghĩ việc đơn giản như vậy trong con mắt phóng viên lại thành bằng chứng hẹn hò.

      sao đâu. Mấy thứ này cũng chẳng chứng minh được gì cả, vài hôm nữa họ moi được thêm tin tức gì cũng chẳng có gì để viết, tự động từ bỏ thôi.” Hoàng khẽ cười an ủi .

      “Cậu gặp Quỳnh Mai SaPa à?” Đức Trung từ bên ngoài vào, tay cũng cầm tờ báo tương tự.

      “Ừ. Lịch trình lên SaPa của chúng ta có những ai biết ?” Hoàng khẽ hỏi.

      Đức Trung đáp mà chỉ nhìn Hoàng .

      Trung, giám đốc đợi Hoàng ở văn phòng.” nhân viên từ bên ngoài vào thông báo.

      “Đúng lúc tôi cũng muốn tìm giám đốc đây.” Hoàng rồi cùng Đức Trung rời khỏi phòng hóa trang.

      Minh Phương thấy vậy cũng gì nữa mà im lặng làm việc của mình. lúc lâu sau chỉ thấy Hoàng mang bộ mặt vui trở về phòng.

      Lúc mọi người rời khỏi phòng hóa trang hết, chỉ còn lại Minh Phương và Hoàng , ngồi xuống bên cạnh Hoàng khẽ : “Hay để em giải thích với mọi người thay , như vậy giám đốc có biết cũng làm khó được.”

      Hoàng nhìn Minh Phương lúc lâu sau đó lên tiếng: “Vậy em viết đơn xin nghỉ việc trước .”

      Minh Phương nghe , cúi mặt xuống khẽ thở dài. Tin đồn này được tung ra đúng lúc phim của Hoàng và Quỳnh Mai chuẩn bị công chiếu, chắc chắn nó phải vô tình xuất đúng lúc rồi. phá hỏng kế hoạch của người ta chắc cũng được yên. Có lẽ chuyện này được sắp đặt ngay từ đầu, từ lúc qua giúp Quỳnh Mai trang điểm bắt đầu rồi.

      “Đây phải lỗi của em. Em thấy là người dễ thao túng à? thích làm gì có ai cản được ?” Hoàng khẽ xoa đầu Minh Phương và mỉm cười dịu dàng. “Em chuẩn bị đồ , xe sắp đến rồi.”

      Hoàng thay đồ xong, chuẩn bị ra xe, thấy Minh Phương đứng trầm ngâm bên cạnh cửa sổ, liền tiến lại gần.

      “Xong chưa? thôi.”

      Minh Phương nghe tiếng Hoàng ở bên cạnh, vội cất điện thoại . Hoàng nhìn khẽ cười và giữ tay lại, nhìn tin nhắn gửi cho Hải Yến.

      Minh Phương gượng cười nhìn Hoàng .

      “Em bướng bỉnh quá đấy, lời cũng nghe à?” Hoàng hỏi.

      “Em nghĩ họ tin tưởng , nhưng em chỉ muốn tin tức này bị chia sẻ khắp nơi.” khẽ đáp.

      “Tất nhiên biết là họ nhất định tin tưởng .” Hoàng cười . “ đứng ra giải thích, nhưng có nghĩa là làm gì. Sau này cần phải làm những việc cần thiết như vậy nữa, biết chưa?” Fans của , những người quý nếu tin tưởng và hiểu cùng nhiều năm như vậy. Còn lại, những thứ khác đều quan trọng.

      Minh Phương nhìn theo bóng Hoàng rời khỏi, trong lòng lại có chút chua xót. Thực ra chỉ muốn làm chút gì đó giúp . Bao nhiêu năm nay, những điều làm luôn là giúp đỡ người khác, suy nghĩ cho người khác, chấp nhận những việc mà bản thân mình thích vì người khác.


      Chiều muộn, sau khi tập duyệt ở đài truyền hình kết thúc, Hoàng đến quán cà phê gần đó mua cà phê. Hoàng ngồi nhàn rỗi trong khi đợi cà phê, nhìn ra ngoài đường phố đông đúc, tấp nập, trời lâm thâm mưa, tâm trạng phức tạp, suy nghĩ gì.

      Con phố này từ lâu trở lên quá quen thuộc với , quen thuộc tới mức nhắm mắt lại vẫn có thể bước lo bị lạc.

      Tại chính con phố này, có người từng cùng bước , cùng cười đùa vui vẻ, cùng vượt qua khó khăn trong những năm tháng khó khăn nhất. Nhưng khi cuộc sống của tốt hơn, người đó cũng rời khỏi cuộc sống của .

      “Linh…?”

      Hoàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên đường, liền rời khỏi quán cà phê theo người đó. chạy hết con phố, nhìn khắp nơi cũng hề thấy bóng dáng kia đâu, bên ngoài trời mưa càng thêm nặng hạt.

      Hoàng đứng ngây người ở vỉa hè, mất lúc lâu mới phát bên cạnh có người giúp che ô từ bao giờ.

      “Sao em lại ở đây?” Hoàng lấy lại bình tĩnh với .

      “Em ngồi ở quán cà phê gần đây. có chuyện gì vui à?” Quỳnh Mai khẽ mỉm cười lên tiếng hỏi.

      có gì.” Hoàng khẽ đáp: “ trước có chút việc.”

      rồi lập tức hòa vào dòng người mất. Quỳnh Mai đứng đó ngơ ngác, tay còn cầm ly cà phê lúc nãy của Hoàng chưa kịp lấy trong quán cà phê: “ quên ly cà phê…” khẽ lẩm nhẩm nhìn ly cà phê nóng tay rồi đưa lên miệng uống thử ngụm, tất cả những gì cảm thấy chỉ là vị đắng chát khiến nhăn mặt.

      “Cà phê đen đường à? Làm sao có thể uống được thứ đắng như này.” nhẽ nhăn mặt, có lẽ vẫn thích vị thơm ngọt và béo ngậy của capuchino hơn.

      “Chị Quỳnh Mai.”

      Quỳnh Mai quay lại nhìn thấy trợ lý của mình đứng ở phía sau. “Em mới trong nhà vệ sinh ra thấy chị đâu rồi. Chị đứng đây làm gì vậy?” trợ lý rồi nhìn theo hướng mắt Quỳnh Mai nhìn lúc nãy nhưng thấy ai quen biết, ngoài dòng người tấp nập.

      , quay lại quán cà phê thôi.” Quỳnh Mai khẽ lắc đầu rồi xoay người . Lúc rồi vẫn cố ngoảnh lại phía sau, hướng Hoàng mất. Trước nay chỉ nhìn thấy Hoàng vui vẻ, nghịch ngợm, thích trêu đùa mọi người, nhưng chưa bao giờ thấy hớt hải chạy với ánh mắt đầy bi thương như vậy.


      Sau khi quay chương trình đón năm mới ở đài truyền hình, Minh Phương được nghỉ tết mấy ngày. Nhưng vì thời gian ngắn nên về quê nữa mà ở lại Hà Nội đợi đến lúc nghỉ dài ngày về quê ăn tết muộn. Hải Yến thấy Minh Phương được nghỉ tết nên chuẩn bị đồ lên Hà Nội cùng Minh Phương.

      Tết là thời gian vắng người nhất ở Hà Nội, các cửa hàng, siêu thị gần nhà Minh Phương hầu hết đều đóng cửa, muốn ăn ngoài cũng khó, Minh Phương và Hải Yến vào quán FKC gần nhà ăn tối. Quán vắng người, chỉ có mấy người khách vãng lai cùng hai gọi hai xuất gà lớn vừa ngồi ăn vừa chuyện ầm ĩ, giống như thời gian hai người còn học đại học. Nhân viên làm ở đây lâu năm quen với xuất của Minh Phương và Hải Yến nên hề thấy khó chịu, thậm chí thỉnh thoảng còn chuyện cùng hai người.

      “Cậu có thấy chúng ta bây giờ so với mấy năm trước chẳng thay đổi gì ?” Hải Yến ăn xong miếng gà, tay vừa lấy giấy lau miệng, vừa .

      “Ừ, mấy năm trước, chúng ta cũng qua tết ở đây như thế này, hai đứa con , hai đĩa gà to đùng.” Minh Phương cười.

      “Năm đó là năm đầu tiên cậu theo Hoàng Minh làm trợ lý, được nghỉ tết, tớ dối bố mẹ lên đây qua tết cùng cậu. Lăm năm rồi, sau lăm năm cậu vẫn ngồi đây làm trợ lý được về nghỉ tết, tớ vẫn phải vì cậu mà dối bố mẹ lên đây. Cậu nhìn người ta kìa, từ nhân viên ở đây thành cửa hàng trưởng rồi.”

      Minh Phương thoáng chút cảm động nhưng lại phát ra Hải Yến cố ý trâm trọc mình, khẽ bĩu môi: “Cậu vẫn là nghệ sỹ nửa mùa, có não, cuồng Hoàng .”

      “Hứ, tình lớn của tớ đấy, cậu hiểu đâu.” Hải Yến vênh mặt lên nhìn Minh Phương.

      “Trà sữa của hai chị đây ạ.” nhân viên mang đến hai cốc trà sữa đặt lên bàn.

      “Cảm ơn em.” Minh Phương khẽ cười nhận lấy hai cốc trà sữa.

      “Bây giờ có cơ hội cho cậu từ trợ lý lên làm bà chủ đấy.”

      Minh Phương liếc nhìn Hải Yến: “Là mẹ tớ nhờ cậu hỏi nữa à?”

      Hải Yến biết ý đồ của mình bị lộ nên cười trừ: “Mọi người đều quan tâm cậu mà. Hai người dạo này thế nào rồi?”

      “Cũng có gì mới, thỉnh thoảng gặp nhau thôi. Dạo này bận mấy vụ của Hoàng nên có thời gian. Hôm trước mẹ ấy về nước, ấy mời tớ đến nhà ăn cơm.”

      “Rồi sao? Mẹ ấy có ghê gớm ?” Hải Yến tò mò hỏi.

      “Mình .”

      “Tại sao?”

      “Cậu thích ấy đúng ?” Hải Yến hỏi tiếp.

      Minh Phương im lặng đáp lại, biết Tiến Đạt tốt với , tốt về mọi mặt nhưng biết vì sao luôn cố gắng tìm cách để lảng tránh . chưa sẵn sàng để bắt đầu mối tình, ít nhất là bây giờ.

      “Dù sao cũng cần thời gian mà, đâu thể ngay được, phải ?” Minh Phương khẽ cười.


      Nửa đêm, Minh Phương ngủ nghe tiếng chuông điện thoại lạ vang lên, nhăn nhó muốn nghe liền với tay tắt chuông .

      Lát sau, chuông lại tiếp tục réo.

      “Cậu nghe điện thoại chứ.” Hải Yến càu nhàu. “Để nó kêu ầm ĩ suốt.”

      “Haizz… Ai thế biết…” Minh Phương khẽ than, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên. “Alo…”

      lúc lâu Minh Phương mới hiểu ra nội dụng cuộc điện thoại, tỉnh ngủ hẳn và lên tiếng đáp lại: “Em đợi chị lát, chị đến ngay.”

      “Sao thế?” Hải Yến hỏi.

      “Mình phải đón Hoàng , ấy say trong quán rượu.” bước xuống giường, thay vội bộ quần áo và rời khỏi nhà.

      “Ê, cậu có cần mình cùng ?”

      cần đâu, cậu ngủ , câu cũng chỉ thêm loạn.” Minh Phương xong liền đóng xầm cửa lại.


      Lúc Minh Phương tới quán bar, trong quán hết khách, chỉ còn mình Hoàng ngồi gục bàn và nhân viên quét dọn. Quán bả này là người bạn của Đức Trung mở, mọi người thường hay tụ tập ở đây ăn uống, trò chuyện. Nhưng trong trí nhớ của , Hoàng chưa bao giờ để bản thân mình say rượu đến mức thể tự về nhà như hôm nay.

      “Chị đến rồi ạ? Em dám gọi điện cho Trung, sợ lại mắng ấy.” Cậu nhóc thấy Minh Phương đến, khuôn mặt lo lắng lập tức nở nụ cười.

      “Cảm ơn em. Hết giờ làm rồi mà vẫn để em phải lo cho ấy.” Minh Phương rồi liếc Hoàng cái.

      có gì ạ, nhưng…” Cậu nhóc yên lặng lát suy nghĩ gì rồi ngập ngừng : “ ấy bảo em đừng với ai chuyện ấy đến đây mình. Nhưng mà mấy hôm nay, hôm nào ấy cũng uống say, chị thử khuyên ấy xem, chứ em dám, cũng khuyên nổi.”

      Minh Phương thoáng ngạc nhiên rồi cười : “Chị biết rồi.” Minh Phương cúi xuống khẽ với Hoàng : “Về nhà thôi.”

      Minh Phương cùng cậu bé đỡ Hoàng lên taxi rồi quay lại với cậu nhóc: “Em về nghỉ sớm , chị tự đưa ấy về được. Cảm ơn em nhé.”

      Taxi nhanh chóng rời khỏi quán bar, Hoàng vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu dựa vào vai , hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu lại, miệng thỉnh thoảng mấp máy như muốn gì đó. Minh Phương nhìn đồng hồ thấy hơn hai giờ đêm. Đường phố Hà Nội vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài chiếc xe vội vã về, trong lòng tự nhiên thấy đơn trống trải.

      Mấy hôm nay bận rộn ở đài truyền hình có thời gian nghĩ đến tết, cũng quên mất phải chỉ mình ở lại thành phố này vào dịp tết. Ít nhất năm nào phải ở lại Hà Nội đều có Hải Yến ở bên cạnh. Còn Hoàng , người thân của nhiều, hầu hết đều ở xa. Mỗi năm tết đến, nếu có công việc nghỉ phép được, đều qua tết mình.

      Taxi về tới cửa nhà, chú lái xe thấy Minh Phương mình dìu Hoàng chệnh choạng bước vững cũng thấy tội nghiệp mà giúp dìu vào đến thang máy mới . Minh Phương đưa được Hoàng vào đến giường ngủ cũng mệt còn sức để thở. nằm vật xuống bên cạnh:

      nhìn gầy mà nặng như heo ý. Chỉ giỏi làm khổ người khác.”

      Minh Phương nghỉ lúc rồi ngồi dậy tháo giày cho , ém chăn lại.

      “…”

      gì á?” Minh Phương khẽ nhíu mày hỏi lại nhưng chẳng thể nghe gì. “Khát nước à? Đợi em tí, em pha nước.”

      rồi rời khỏi phòng ngủ ra bếp nấu bát nước gừng ấm sau đó đỡ Hoàng dậy cẩn thận giúp uống từng chút .

      Hoàng sau khi uống nước gừng tỉnh táo hơn chút, khẽ mở mắt ra nhìn người ngồi bên cạnh mình. “Sao bây giờ em mới chịu về? biết em nhất định về mà…” Hoàng đau khổ nhìn , hai tay vuốt hai má .

      rất nhớ em.” Hoàng vừa , hai mắt nhòa , khóe mắt còn đọng chút nước, khóe môi khẽ mỉm cười. Nhiều năm trôi qua, Linh vẫn như vậy, hề thay đổi, như trong ký ức của vốn thế.

      Hoàng dịu dàng kéo lại gần mình, đặt lên môi nụ hôn kèm theo nhớ nhung vì xa cách bao nhiêu năm qua.

      Trong phút chốc, ý thức của Minh Phương trở lên tê dại, ngây người đón nhận nụ hôn của , từ dịu dàng dần dần trở lên cuồng nhiệt, đầy đam mê, khiến trái tim khẽ run lên.

      Khi bàn tay lạnh của Hoàng đặt vào bên trong áo của Minh Phương, mới giật mình tỉnh táo. vội vàng đẩy Hoàng ra, túng túng toan rời khỏi giường.

      “Đừng .”

      Hoàng níu tay Minh Phương lại kéo xuống bên cạnh mình, vòng tay ôm từ phía sau khóa chặt bên cạnh mình. Minh Phương cố gỡ tay ra nhưng có tác dụng, chỉ cảm thấy hơi thở của phả vào cổ trộn lẫn mùi nước hoa quen thuộc với mùi rượu nồng đậm khiến trái tim đập loạn nhịp, hai má ửng hồng lên, phản kháng cũng yếu ớt dần. Hoàng khẽ lới lỏng vòng tay, cọ cọ mặt lên cổ , hai tay luồn vào bên trong áo, từ từ di chuyển lên ngực rồi kéo quay lại đối diện với mình.

      Minh Phương khẽ run lên, ánh mắt nhìn có chút sợ hãi lại có chút mong chờ. Lúc này biết rốt cuộc bản thân mình mong chờ điều gì, ràng trong trái tim chẳng bao giờ có hình ảnh của , nhưng lí trí của bị trái tim đánh bại. khẽ nhắm mắt lại mặc cho giọt nước từ từ lăn xuống má.

      Tất cả như thước phim quay chậm, in từng khoảnh khắc trong tâm trí Minh Phương.

      Lúc này Hoàng ngủ say, ánh mắt nhắm nghiền cách bình yên. yên lặng nằm bên cạnh , say đắm ngắm nhìn khuôn mặt , trông ngủ ngoan như đứa trẻ, chứ phải người hoạt bát, thích nghịch ngợm, cũng phải người con trai độc ngồi mình bên bờ hồ uống bia giải sầu.

      Vòng tay ôm rất chặt, hai người gần sát bên nhau. từng thầm ước giá như giây phút này có thể kéo dài thêm chút nữa. Khoảnh khắc có thuộc về mình , cần biết ngày mai ra sao, sau này như thế nào.

      Minh Phương khẽ trở mình định rời khỏi giường nhưng bị Hoàng ôm chặt buông, chân mày thoáng nhăn lại. Minh Phương nỡ để thức giấc đành nằm yên lại rồi ngủ thiếp từ lúc nào hay.


      Sáng hôm sau, Hoàng tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, khó chịu vô cùng. định đưa tay lên trán thấy Minh Phương nằm ngủ bên cạnh mình, đầu còn dựa lên vai , khoảng cách giữa hai người thể gần hơn.

      Hoàng giật mình ngồi bật dậy.

      Minh Phương bị phản ứng của Hoàng làm cho thức giấc, khẽ mở mắt ra nhìn Hoàng lúc. vốn định rời khỏi đây từ đêm hôm qua và coi như có chuyện gì xảy ra, nhưng ngờ bản thân lại ngủ thiếp từ lúc nào.

      Minh Phương cố gắng giữ vè mặt bình tĩnh, cúi xuống nhặt tạm chiếc áo sơ mi của Hoàng khoác lên người và rời khỏi giường.

      “Chuyện này… hãy coi như chưa có gì xảy ra cả.” rồi vào phòng tắm đóng cửa lại, bỏ mặc Hoàng ngồi giường còn chưa hết ngạc nhiên.

      Minh Phương tắm xong, mang đồ bẩn của Hoàng vào máy giặt và vào bếp nấu đồ ăn sáng cách tự nhiên như ngày thường. Hoàng tắm xong, đứng ở cửa bếp nhìn Minh Phương loanh quanh.

      Cảnh tượng này giống như những ngày trước đây, thỉnh thoảng cũng đến giúp mấy việc lặt vặt khi Hồng có nhà nhưng lại có chút cảm giác lạ lẫm len lỏi dần trong tim.

      Hơn nữa, thái độ của cũng khiến thể hiểu được, bình thản khiến hiểu nghĩ gì.

      ăn sáng , em nấu xong rồi.” Minh Phương đặt đĩa và cốc sữa xuống bàn. “Lát tự phơi quần áo nhé.”

      “Minh Phương, …”

      “Em về đây, hôm nay em có chút việc. Bye bye.” Hoàng chưa kịp bị chặn lại.

      xong liền cầm túi xách rời khỏi nhà.

      Minh Phương vội vàng vào thang máy, khi thang máy đóng cửa mới mệt mỏi dựa vào góc. Mọi việc xảy ra nhanh như vậy khiến kịp phản ứng, cũng biết nên đối mặt như thế nào ngoài cách coi như có gì xảy ra và lảng tránh nó.

      sợ phải nghe Hoàng điều gì đó, sợ xin lỗi , sợ…


      Hải Yến thấy bộ dạng mệt mởi của Minh Phương từ cửa vào liền chạy ra hỏi: “Sao rồi, ấy thế nào? Sao giờ cậu mới về?”

      có gì, ấy… say quá nên mình phải ở lại lúc. Nhưng giờ tỉnh rồi.” Minh Phương ngập ngừng rồi vào phòng ngủ.

      “Vậy à. ấy có chuyện gì buồn sao?”

      “Mình biết, thôi mình tắm đây.” Minh Phương khẽ đáp lại.

      “Ừ, cậu tắm , người cậu cũng toàn mùi rượu.”

      Nghe Hải Yến vậy, Minh Phương chột dạ kéo cổ áo lên ngửi thử, đúng là toàn mùi rượu, còn pha lẫn chút mùi nước hoa của Hoàng , dư vị của đêm hôm qua.

      cố nén tiếng thở dài khổ sở. Lúc đó chẳng suy nghĩ gì, bây giờ mới thấy hối hận, biết sau này nên đối mặt với Hoàng như nào.

      Minh Phương ngâm mình trong bồn tắm, mơ màng ngủ quên đến khi Hải Yến gọi ầm bên ngoài mới tỉnh giấc, mặc quần áo vào rồi ra khỏi phòng tắm.

      “Cậu sao thế? Có gì vui à?” Hải Yến lo lắng hỏi.

      có gì, chỉ là hôm qua ngủ ngủ ngon thôi. Cậu ăn cơm , mình muốn ngủ lát.”

      Nhìn Minh Phương vào phòng ngủ, Hải Yến bất lực lắc đầu, cả buổi sáng bận rộn nấu món ngon chờ Minh Phương về, vậy mà nàng đến nhìn cũng thèm nhìn lấy cái mà ngủ luôn.

      ăn thôi, mình ăn hết, phần cậu đâu.” Hải Yến rồi ngồi xuống bàn, bắt đầu cuộc chiến với đồ ăn.

    4. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương 7 Người là em



      Qua mấy ngày nghỉ tết, Hoàng bắt đầu trở lại với công việc. Bộ phim sắp tới vẫn chưa khai máy nên phần lớn thời gian là chụp ảnh cho tạp chí, cũng được coi là bận rộn.

      Đức Trung và Trần Lâm vào phòng hóa trang, thấy Hoàng ngồi ngây người trước bàn trang điểm. Trần Lâm quay sang nhìn Đức Trung hỏi: " Trung, dạo này ấy sao thế nhỉ? Đầu óc lúc nào cũng như mây."

      Đức Trung khẽ lắc đầu: " biết."

      "Hay là vẫn giận vì tin đồn hẹn hò kia nhỉ?"

      "Chỉ có cậu ta làm người khác tức giận thôi, trước đến giờ ai có gan làm cậu ta tức giận đâu nào." Đức Trung đáp với vẻ quan tâm lắm.

      Trần Lâm khẽ chau mày lại gần Hoàng : " Hoàng , đến lúc trang điểm rồi."

      Hoàng nghe giọng Trần Lâm liền đứng dậy thay đồ. Trần Lâm thấy vậy cũng hơi sửng sốt nhưng dám tỏ ý kiến gì liền đẩy vào ghế ngồi. "Trang điểm trước ."

      "Minh Phương đâu rồi?" Hoàng hờ hững lên tiếng hỏi Trần Lâm.

      "Chị ấy xin nghỉ phép rồi ạ." Cậu đáp.

      "Sao biết? Sao ấy gì với ?" Hoàng khẽ chau mặt lại.

      "Ừm... Chị ấy báo với Trung rồi." Trần Lâm thấy phản ứng của Hoàng cũng hơi bất ngờ. "Chắc là nhà chị ấy có việc."

      "Cậu bao giờ chưa?" Hoàng im lặng hồi lâu rồi lên tiếng hỏi nhưng có lẽ cũng cần câu trả lời.

      "Dạ?" Trần Lâm ấp úng biết nên trả lời thế nào, nhiều năm nay cậu chưa bao giờ nghe Hoàng hẹn hò với ai, bây giờ tự nhiên lại hỏi cậu vấn đề này, lẽ tình giả với Quỳnh Mai thành ? Ngoài Quỳnh Mai ra, cậu cũng nghĩ được đến ai khác.

      Đầu giờ chiều, Minh Phương ra mộ chị . Thời tiết mùa xuân vẫn còn se lạnh, khu này ở xa trung tâm, hiếm người qua lại, bên cạnh là cánh đồng lúa trải dài. Minh Phương ngồi thất thần trước bia mộ rất lâu, từ lúc bầu trời còn nắng đến khi tắt nắng hẳn.

      "Chị, em hứa với chị chăm sóc ấy tốt nhưng em biết phải là sao để khống chế tình cảm của mình, em chót ấy mất rồi. Chị có trách em ?"

      Đáp lại Minh Phương chỉ là im lặng và tiếng gió thổi từ cánh đồng vào đem theo hơi lạnh. tấm bia mộ vẫn mỉm cười rạng rỡ, nụ cười của hạnh phúc.

      Minh Phương và Thùy Linh vốn phải chị em ruột. Bố Minh Phương sau khi ly hôn với mẹ mới lấy dì Lan, lúc đó Thùy Linh hơn mười tuổi. Dì Lan chính là mối tình đầu của bố nhưng hai người đến được với nhau, mỗi người đều lập gia đình riêng. Bố của Thùy Linh vì bệnh mà mất sớm, còn bố mẹ Minh Phương cũng hạnh phúc, họ thường xuyên cãi nhau rồi nhanh chóng ly hôn.

      vẫn nhớ lúc còn , từng vì chuyện bố mẹ ly hôn mà trở nên bướng bỉnh, chịu nghe lời người lớn. Lúc dì Lan mới về nhà, thường xuyên phá phách, nghịch ngợm, gây chuyện với bà nhưng bà luôn thương và bao dung .

      Người Minh Phương nghe lời nhất trong nhà có lẽ là Thùy Linh, dù hai chị em có quan hệ huyết thống và thích mẹ của Linh, nhưng và Linh lại rất thân thiết, còn thân hơn cả với trai ruột.

      Hai chị em trưởng thành trong quan tâm thương lẫn nhau, rồi Linh Hoàng . Có lẽ đó là khỏi đầu của hạnh phúc, nếu như Thùy Linh mắc bệnh di truyền từ bố mà qua đời.

      Năm đại học thứ nhất của Minh Phương, lúc tham gia tình nguyện nghe nhận được điện thoại từ gia đình, báo về nhà ngay, Thùy Linh bị bệnh ung thư đến giai đoạn cuối, chữa được nữa.

      Lúc Thùy Linh rời , điều khiến bận tâm nhất là Hoàng , ở giai đoạn khó khăn nhất của nghiệp và cuộc sống. Tin đồn tiêu cực về liên tục xuất , quan hệ của và gia đình cũng tốt. Thùy Linh vốn định ở bên cạnh , cùng vượt qua, nhưng thời gian đợi .

      Trước khi Linh bỏ , chỉ để lại cho Hoàng lá thư, nhất định trở về, hi vọng đừng vì khó khăn trước mắt mà từ bỏ. sợ Hoàng biết chết rất đau khổ, vì vậy mà Minh Phương thay Thùy Linh đến bên cạnh Hoàng , thầm quan tâm và chăm sóc . Mỗi lần khi tham gia concert đều dùng nickyahoo của Thùy Linh nhắn tin cho , những lúc buồn nhắn tin cho .

      Sáu năm qua, người nhắn tin với đều là Minh Phương. Trong mắt Hoàng , Thùy Linh chỉ nơi nào đó gặp , tha thứ cho vì trước đây nghiệp của mình mà bỏ mặc , quan tâm đến . Nhưng thực ra, Thùy Linh qua đời rồi.

      "Minh Phương."

      Minh Phương nghe tiếng gọi mình liền ngẩng lên nhìn: " Tiến Đạt? Sao lại ở đây?" nhìn bó hoa lan tay Tiến Đạt rất quen thuộc, giống hệt như những bó hoa trước đây thấy mộ Linh nhưng lại biết người đem hoa đến là ai. " quen chị Linh?"

      "Ừ, biết Linh từ lúc ấy còn , trước khi dọn đến nhà em." Tiến Đạt khẽ đáp.

      "Vậy sao chưa bao giờ với em?" Minh Phương thấy khó hiểu liền hỏi. "Những bó hoa lan mộ chị ấy là mang đến phải ?"

      "Ừ, biết Linh trong lòng em chiếm vị trí rất quan trọng, muốn dùng mối quan hệ với ấy để làm thân với em." dịu dàng nhìn .

      Minh Phương khẽ mỉm cười, quả thực như vậy, tất cả những người liên quan đến Linh khiến cảm thấy yên tâm và thân thuộc hơn, bản thân cũng vì sao lại như vậy.

      Chị Linh mất rồi, dường như biến thành người khác, vì tiếc nuối của chị trước khi mất mà đến bên Hoàng , chăm sóc , vì ra của chị mà thương mẹ của chị.

      Người con trai trước mặt , bao nhiêu năm đều thầm đến thăm mộ Linh, chưa bao giờ vì mưa nắng mà thay đổi. Có lẽ tình cảm của dành cho chị Linh hề ít, chỉ tiếc rằng trong trái tim Linh, đến khi ra cũng có chút tình cảm dành cho .

      biết Thùy Linh chưa bao giờ có tình cảm với , chỉ coi như người trai, người bạn thân thiết. Tình cảm của chỉ là do bản thân cố chấp, nhiều năm như vậy, nếu thường xuyên đến đây, sợ rằng có lẽ quên mất nụ cười của ra sao.

      Tiến Đạt đứng lặng trước mộ Thùy Linh lúc lâu, rồi quay sang nhìn Minh Phương.

      "Thực ra biết đến em từ rất lâu, trước đây ấy cũng thường kể với về em, nhưng là bướng bỉnh, nghịch ngợm chứ giống bây giờ." khẽ cười. "Người ấy yên tâm trước khi ra chỉ có Hoàng mà còn có em nữa."

      Minh Phương cũng cười, nhìn tấm ảnh chỉ chị : "Thực ra chị cần lo lắng cho em, nhiều năm qua em thay đổi rất nhiều, em biết chăm sóc cho người khác, biết quan tâm đến bố mẹ, ngoan ngoãn nghe lời hơn, bướng bỉnh như trước đây nữa."

      Tiến Đạt quay sang nhìn Minh Phương, thấy mắt đỏ hoe, nhàng nắm lấy tay : "Minh Phương, hãy để chăm sóc và thương em. biết nên chuyện này ở đây, nhưng muốn ở trước mặt Linh, cho ấy yên tâm, nhất định thương em, để em phải đau khổ."

      "Em..." Minh Phương khẽ cúi đầu, dám nhìn thẳng vào mắt nhưng cũng tìm cách trốn tránh .

      Hoàng hôn buông xuống, trời đất chìm trong bóng tối mờ ảo, chỉ có bóng dáng hai người vẫn đứng lặng chỗ, mặc gió thổi, mặc thời gian chầm chậm dần trôi.

      "Chị Minh Phương, chị có quà này." nhân viên vào cầm tay bó hoa hồng đỏ cùng hộp quà.

      Minh Phương nhận lấy bó hoa, khẽ cảm ơn .

      " là ngưỡng mộ chị quá , mới sáng ra nhận được món quà lớn thế này.

      "Em thích mang socola , chị thích đồ ngọt." môi Minh Phương thấp thoáng nụ cười, mở tấm thiệp cài trong bó hoa ra xem.

      " đợi em ở 'love story' bảy giờ tối nay, nhớ em." Oa, có khi ấy cầu hôn chị cũng biết chừng, nhà hàng này nổi tiếng nhận tổ chức kiện cầu hôn, tỏ tình lãng mạn đấy. Chị nhớ mặc đẹp nhé."

      bé đọc to nội dung trong thiệp lên khiến mọi người đều nghe thấy, Minh Phương khẽ chau mày trách móc và đẩy . "Em còn chị đòi lại socola đấy."

      cười vui vẻ chạy : "Valentine vui vẻ nhé chị, hi hi."

      Minh Phương mỉm cười đáp lại, trong trái tim cũng len lỏi chút ngọt ngào.

      Theo đoàn phim nhiều, phụ giúp dựng nhiều cảnh lãng mạn lên phim, bản thân chưa bao giờ thấy có chút gì lãng mạn nhưng khi việc xảy ra với bản thân , biết nó cũng ngọt ngào và đáng như vậy.

      Từ sau lần thăm mộ chị , Tiến Đạt tỏ tình với đến bây giờ, còn chủ động trốn tránh hay cự tuyệt tình cảm của nữa. có lẽ nên bắt đầu tình cảm và cuộc sống của riêng mình dù có chút muộn màng.


      Minh Phương quay lại thấy Hoàng nhìn chằm chằm bó hoa tay mình, chột dạ vội vàng giấu bó hoa đằng sau lưng như bản thân làm việc gì có lỗi.

      Mấy tuần sau đêm đó xảy ra, cố gắng coi như có chuyện gì, cố gắng dành ít nhất thời gian có thể xuất trước mặt , nhưng hình như càng như vậy, mọi thứ càng rắc rối.

      cố gắng bắt đầu lại cuộc sống của mình, nhưng trái tim cứ rối loạn lên.

      "Chị trang điểm cho ấy nhé, em lấy chút đồ." Trần Lâm rồi đưa hộp phấn cho Minh Phương.

      Hoàng ngồi ngoan ngoãn ghế cho Minh Phương trang điểm. Gần đây, Minh Phương luôn cố gắng trốn tránh , để cho có cơ hội chuyện với .

      làm lơ , cười đùa vui vẻ như trước nữa. Mọi người chỉ nghĩ rằng hẹn hò với Tiến Đạt nên dành nhiều thời gian để ý đến như trước, nhưng chỉ hai người hiểu vì sao. Thực ra đôi khi cũng hiểu nghĩ gì, khi thấy quan tâm đến mình nữa, trong lòng lại có chút khó chịu.

      ở bên cạnh nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ lần để ý hay quan tâm đến , chưa bao giờ quay lại, nhìn vào mắt dù chỉ lần, như bây giờ.

      Ở khoảng cách gần như vậy, lần đầu tiên phát ra trợ lý bé của lại xinh đẹp đến như vậy, khuôn mặt nhắn dễ thương, làn da trắng hồng, đôi mắt trong sáng với hàng lông mi dài và cong, đôi môi hồng hào thỉnh thoảng khẽ mỉm lại. chưa bao giờ nhận ra bên cạnh hấp dẫn đến như vậy.

      Khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

      Hoàng bất giác đưa tay lên vén lọn tóc mái xòa trước mặt .

      " tự trang điểm !" Minh Phương rồi đặt mạnh cọ trong điểm xuống bàn vang lên tiếng cạch khô khốc rồi vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài trước ngỡ ngàng của người khác.

      "Ơ, chị ấy sao vậy?" Trần Lâm nhìn Minh Phương rồi quay lại nhìn Hoàng ngồi đần mặt ở bàn trang điểm.

      "Hai người họ làm sao vậy nhỉ?" Cậu khẽ và nhìn Đức Trung nhưng thấy đáp, khuôn mặt trầm ngâm như suy nghĩ điều gì.

      Minh Phương đứng trước gương, thử thử lại mấy bộ váy nhưng vẫn cảm thấy ưng. Quanh quanh lại, cuối cùng lựa chọn chiếc váy đơn giản nhất và rời khỏi nhà.

      Tiến Đạt đợi Minh Phương từ lâu, nhìn thấy Minh Phương từ bên ngoài vào, mỉm cười dịu dàng: "Hôm nay em đẹp."

      "Cảm ơn ." khẽ cười ngọt ngào.

      "Chúng ta vào thôi." Tiến Đạt rồi đưa vào bên trong nhà hàng, đến khu được trang trí riêng biệt, đơn giản nhưng rất lãng mạn.

      Hoàng rời khỏi quán bar trong tình trạng say rượu, chệnh choạng bước xuống bãi đỗ xe và lên xe lái vòng quanh thành phố. Lúc dừng lại mới phát ra mình đến khu nhà Minh Phương ở từ bao giờ. Đèn nhà sáng, có lẽ vẫn chưa về nhà.

      Hôm nay chẳng phải valentine sao, có lẽ hẹn hò cùng Tiến Đạt.

      Nghĩ đến đây trong lòng thấy khó chịu, đó là thứ cảm xúc gì nhưng thường xuyên nghĩ về , nghĩ về đêm hôm đó, hiểu vì sao lại có phản ứng khác hoàn toàn với những người khác, thậm chí còn có thể vui vẻ hẹn hò với Tiến Đạt.

      Đêm khuya, Hoàng thấy Minh Phương trở về cùng Tiến Đạt, Tiến Đạt ôm tạm biệt rồi mới lên xe rời .

      Hoàng nhìn Minh Phương bộ về hướng mình, mặc người bộ váy ôm đơn giản, lộ đường cong cơ thể quyến rũ cùng đôi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm nhàng tinh tế, nụ cười ngọt ngào môi. Hoàng nhìn vì Tiến Đạt mà trang điểm đẹp như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng biết trút giận với ai.

      Minh Phương về đến nhà, định đóng cửa bị chặn lại, giật mình khi thấy Hoàng đứng trước mặt mình, người nồng nặc mùi rượu.

      "... Sao lại ở đây?"

      " được đến đây à?" Hoàng nhìn thẳng vào mắt , trong ánh mắt lên vài tia sắc lạnh.

      "Tiến Đạt đến đây được vì sao đến được?" Trong lời xen lẫn tức giận lại dường như có chút chua xót.

      Nhìn Hoàng như vậy, Minh Phương tự nhiên thấy sợ hãi, bình thường luôn ôn hòa, vui vẻ chứ như bây giờ. Trông lúc này như con thú bị thương vật lộn với nỗi đau giày vò mình.

      " say rồi..." khẽ .

      ", hề say, tức giận, em nhận ra sao? Em dựa vào cái gì mà đối xử với như vậy rồi lại chạy hẹn hò với Tiến Đạt?"

      Hoàng vừa vừa đẩy vào trong nhà, cánh cửa đóng rầm cái khiến Minh Phương giật mình.

      sợ hãi lùi về phía sau.

      Hoàng đẩy sát vào tường, ánh mắt vừa tức giận xen lẫn đau đớn và ghen tuông chòng chọc nhìn .

      Minh Phương bị ép sát vào tường, khẽ cúi mặt xuống, ánh mắt đỏ hoe ngấn chút nước.

      Trái tim đập loạn lên.

      cố gắng quên , vì sao cố tình gợi lại? Khi cố gắng bắt đầu cuộc sống của riêng mình vì sao lại để yên? Bao năm qua chạy theo , theo người trong tim chỉ có hình ảnh của người khác, mệt mỏi rồi.

      "Em khiến người khác em em phải chịu trách nhiệm." Hoàng rồi đặt lên nụ hôn nồng nhiệt như muốn thương vừa như trừng phạt .

      Minh Phương cố đẩy ra nhưng được đành yên lặng để hôn, đầu óc dần dần trở nên mụ mị.

      " cho phép em ở bên người khác, em là của !" Giọng Hoàng khàn đục, trầm trầm vang lên, nụ hôn càng trở lên cuồng nhiệt hơn, ánh mắt sáng rực nhìn đầy đam mê lẫn khát khao.

      Khóe môi Minh Phương khẽ cong lên, có chút ngọt ngào lại xen chút đau thương, chờ , chờ rất nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được quay đầu nhìn thấy. vòng tay ôm lấy , giọt nước mắt khẽ lăn xuống, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của .

      Hoàng được đáp lại, trong lòng thoáng chút sung sướng, nở nụ cười đắc ý. Sau đó chần chừ thêm phút nào đưa tay kéo mạnh khóa áo phía sau lưng xuống, để lộ bờ vai gầy, làn da trắng mịn.

      Minh Phương ngượng ngùng cúi mặt dám nhìn , hai má đỏ bừng. Dù đây chẳng còn là lần đầu tiên với nhưng hôm đó say rượu biết gì, bây giờ rất tỉnh táo, còn trần trụi trước mặt .

      Sáng sớm hôm sau, Minh Phương tỉnh giấc, toan xuống giường bị Hoàng ôm chặt lại buông.

      "Vẫn sớm mà." nhăn nhó rồi kéo xuống bên cạnh mình, ôm lấy , vùi đầu vào ngực như đứa trẻ.

      " còn sớm nữa, em còn phải dậy chuẩn bị đồ cho nữa." Minh Phương khẽ chau mày nhưng môi nở nụ cười ngọt ngào.

      " biết, mặc kệ." Hoàng làm bộ nũng nịu, biết trong khi được nghỉ ngơi trợ lý của phải thức khuya, dậy sớm chuẩn bị cho xuất của trước công chúng, nhưng chỉ muốn ở bên lâu hơn chút nữa.

      "Hôm nay có ở đây rồi, em cần chuẩn bị gì cả."

      Minh Phương khẽ bĩu môi lắc đầu cười, nhưng cũng dậy nữa mà nằm yên bên cạnh , vòng tay ôm .

      Tiếng chuông tin nhắn vang lên, với lấy điện thoại mở ra xem. Hoàng thấy tin nhắn của Tiến Đạt gửi cho , trong mắt thoáng chút vui.

      "Sau này em được qua lại với ta nữa." trầm giọng .

      Minh Phương mỉm cười nhìn Hoàng hổi lâu, lâu đến mức Hoàng thấy tự nhiên, chau mày:

      "Đừng có nhìn như thế."

      " ghen sao?"

      " có." Hoàng lắc đầu.

      "Hoàng ." Minh Phương nghiêm túc nhìn .

      "Ừ?"

      "Có ai với , bộ dạng của lúc ghen rất đáng ?" Minh Phương bật cười vui vẻ.

      "Ai thèm nghen với ta chứ." Hoàng vẫn vui. "Tóm lại là cho phép em có bất cứ liên quan gì với ta."

      "Ồ, ghen thôi, chuyện tình cảm riêng tư của em liên quan gì tới đâu." Minh Phương cao giọng .

      Hoàng nghe vậy, sửng sốt nhảy dựng lên. "Em dám?!"

      Minh Phương bật cười ha ha, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

      "Em còn dám trêu à." Hoàng tức giận đè xuống giường, tay ôm sau lưng : " ghen sao nào? Em là của rồi, còn muốn quyến rũ người khác nữa sao?"

      Minh Phương mỉm cười vòng tay ôm qua eo , Hoàng nhìn đắm đuối đầy ham muốn và khẽ hôn lên môi . Minh Phương nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của .

      Thực ra hôm qua từ chối Tiến Đạt, chỉ là muốn trêu chút mà thôi. Tiến Đạt, miễn cưỡng chấp nhận tình cảm của chỉ khiến cả hai đau khổ, thể dùng người khác làm bình phong để lừa dối tình cảm trong lòng mình, như vậy công bằng với Tiến Đạt.

      "Em xem màu sắc như này ổn chưa?" Tiến Đạt đưa cho Minh Phương tập ảnh vừa rửa xong.

      "Thế này đẹp lắm rồi ạ." Minh Phương xem lượt rồi đưa lại cho . "Cảm ơn , thực ra... cần thiết tự mình đến đây, công việc của cũng rảnh rỗi gì." khẽ . Từ sau hôm từ chối lời cầu hôn của Tiến Đạt, gọi điện cho nhiều, nhưng vẫn giữ liên lạc đều và quan tâm , thỉnh thoảng còn cố ý đến gặp với lý do công việc như này, chỉ để xem có ổn , càng quan tâm, lại càng thấy áy náy.

      " chỉ muốn biết em có ổn thôi."

      "Cảm ơn ." Minh Phương gượng cười. Ngoài bận rộn chuẩn bị cho album và fanmeeting cho Hoàng mọi thứ đều rất ổn.

      "Chị Minh Phương, quần áo của Hoàng được gửi đến rồi, chị ra kiểm tra giúp em nhé."

      "Ừ chị biết rồi." Minh Phương quay lại nhìn Tiến Đạt: "Em bận chút việc, gặp lại sau nhé." vẫy tay tạm biệt rồi ra ngoài.

      Minh Phương vào phòng hóa trang thấy Hoàng ngồi trong phòng, vẻ mặt vui, đưa quần áo cho : " thử đồ xem vừa chưa, để em đem sửa."

      Thấy Hoàng phản ứng gì, liền hiểu ra. " trẻ con vừa thôi, mau thay đồ , em còn nhiều việc lắm." vừa vừa đẩy vào phòng thay đồ.

      "Fanmeeting ngày mai mặc bộ này nhé." đưa bộ quần áo khác đặt lên kệ tủ cho .

      Hoàng thay đồ xong liền vọng ra ngoài: "Em vào cài giúp cái khuy phía sau."

      Minh Phương ậm ừ vào bên trong, nhìn thấy Hoàng chưa mặc áo xong liền chau mày.

      Hoàng khẽ cười: "Có phải hơi rộng ?" Sau đó kéo lại gần mình.

      Ở góc này, Minh Phương nhìn thấy toàn bộ cơ ngực săn chắc của , mặt đỏ ửng lên, khẽ đẩy ra. " đừng làm loạn, người khác nhìn thấy hay đâu."

      "Sợ gì chứ, cũng định công khai chuyện của chúng ta đây." dịu dàng .

      Minh Phương nhìn vào ánh mắt trong sáng, kiên định của , biết hề đùa trong lòng cũng rất cảm động.

      " được." đẩy ra và lùi lại.

      " thay đồ ra để em sửa." rồi dứt khoát rời khỏi phòng thay đồ, nụ cười còn thấp thoáng môi. Chỉ cần có suy nghĩ như vậy mãn nguyện rồi, nhưng muốn vì bản thân mình mà ảnh hưởng đến nghiệp dễ dàng mới ổn định của hôm nay. Hai người cứ như bây giờ cũng tốt.

      Hoàng rảnh rỗi việc gì làm, ngồi nhìn Minh Phương sửa quần áo cho . Bộ đồ sau khi được sửa hề xuất khác biệt so với lúc trước: " ngờ em cũng có tài này cơ đấy, làm nhà thiết kế có khi nổi tiếng rồi đấy chứ."

      Minh Phương khẽ lặng người trong phút chốc rồi bĩu môi nhìn : "Em có máu nghệ thuật như , phù hợp làm người nổi tiếng đâu."

      Hoàng biết lại bắt đầu mỉa mai mình, khẽ chau mặt: "Em mỉa mai ngày chết à? Có ai suốt ngày mỉa mai người mình thế ?"

      Minh Phương nghe liền đưa tay bịt miệng lại khẽ lắc đầu, sau đó nhìn ra bên ngoài thấy ai mới yên tâm. Đúng là thói quen khó đổi, bao năm nay luôn đối với nhau như vậy, cũng biết từ khi nào thành người quan trọng của nhau.

      " thử lần nữa xem." Minh Phương cắn đứt sợi chỉ cuối cùng rồi đưa áo cho Hoàng .

      Hoàng cời đồ ra rồi thử trước mặt Minh Phương, nhìn mình trước gương tỏ vẻ hài lòng: "Đường may của em tốt đấy, để bảo công ty trả thêm cho em phần lương nữa nhé. Em thấy thiệt, cũng thấy thiệt thòi thay em."

      " có thôi ." Minh Phương khẽ đá cái.

      "Ui da, đau . Em đền được tiền bảo hiểm thế, hết hành hung nghệ sỹ lại chuyển sang hành hung chồng." Hoàng chịu buông tha cho .

      " còn nữa đừng trách em mạnh tay." khẽ lườm sau đó tiện tay thắt mạnh cà vạt cổ .

      "Á, đùa thôi mà, đừng làm thế chứ." Hoàng rồi ôm chặt .

      "Buông em ra." Minh Phương cố đẩy ra.

      "Ngoan buông."

      "Em ngoan mà." dịu giọng .

      " em buông."

      "Lưu manh!" Minh Phương mắng , đẩy ra nhưng bị giữ chặt hơn, lo lắng nhìn ra bên ngoài sợ có người đến.

      " buông đâu, em sợ chứ sợ." Hoàng đắc ý cười.

      "Em ." Minh Phương khẽ .

      "Gì á? nghe ."

      Minh Phương nhìn thái độ đắc ý của Hoàng vừa tức nhưng lại biết phải làm sao liền tiến sát hơn khẽ : "Hoàng , em ." xong, bỗng thấy trái tim mình đập loạn.

      Hoàng đắm đuối nhìn Minh Phương lúc lâu rồi buông ra: "Tha cho em đấy." Hoàng quay , khẽ thở dài chỉnh lại áo của mình, ràng cố tình trêu vậy mà ngược lại bị làm cho xao xuyến.

      "Em uống gì để mua?" Hoàng khẽ lên tiếng, giọng vẫn còn chút rối loạn.

      "Ừm... Matcha trà xanh ít ngọt."

      Hoàng rời khỏi Minh Phương mới chợt nhận ra điều gì liền quay lại nhìn hướng . biết từ lúc nào, từ chăm sóc chuyển thành chăm sóc , luôn thầm giúp việc nọ việc kia hoặc chuẩn bị đủ mọi thứ để phải vất vả.

    5. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương tám: Cả đời này tôi muốn gặp nữa!

      Fanmeeting kết thúc cũng khá muộn, Hoàng , Trần Lâm, Đức Trung và Minh Phương thu dọn đồ xong liền ra xe.

      “Tối nay chúng ta xem phim .” Hoàng khẽ .

      “Được ạ, Trần Lâm thích xem phim gì? Em lên mạng xem giờ .” Minh Phương nghe vậy liền gật đầu luôn.

      Hoàng nghe xong liền quay sang liếc nhìn với ánh mắt ai oán: “ bảo là hai chúng ta, chỉ hai chúng ta.”

      “Chị Phương xem phim này được ? Hot, mới ra rạp đó.” Trần Lâm nhanh nhảu đưa ipad cho Minh Phương xem.

      Minh Phương cầm lấy ipad rồi nhìn Hoàng với ánh mắt đáng thương: “Em xin lỗi.”

      Hoàng khẽ lắc đầu thở dài, hai người ở bên nhau thời gian nhưng chưa có lấy lần riêng, mà chủ yếu đều do nàng ngốc nghếch kia tự phá đám, còn biết phải làm sao?

      Minh Phương ngồi trong rạp chiếu phim, gật gù, mắt nhắm mắt mở từ đầu phim đến cuối phim. Hoàng khẽ kéo dựa lên vai mình.

      Minh Phương kiếm được chỗ dựa, liền đổi tư thế thoái mái nhất dựa vào vai ngủ ngon lành.

      Tiếng cười trong rạp vang lên ầm ĩ Minh Phương mới giật mình mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Hoàng : “Em ngủ lâu chưa?”

      “Hơn tiếng, sắp hết phim rồi.” khẽ giọng đáp.

      “Em mệt lắm phải ? Hay chúng ta về trước nhé, mai còn nhiều việc.” Hoàng rồi quay sang ra hiệu với Đức Trung và Trần Lâm.

      Trần Lâm được xem hết phim, cậu nhóc vui nhưng cũng dám biểu lộ cảm xúc, chỉ xịu mặt theo mọi người rời khỏi rạp phim.


      Minh Phương về đến nhà, toàn thân cũng ra rời mệt mỏi, tắm mà leo luôn lên giường nằm.

      “Cậu tắm à, bẩn chết được.” Hải Yến cằn nhằn.

      , để mai . Giờ mệt lắm.” đáp rồi kéo chăn lên người.

      “Cậu xin cho tớ vé show của Hoàng , tớ mua được.” Hải Yến phụng phịu .

      “Ừ, mai tớ bảo Trung lấy cho.”

      “Mai cậu cùng à?”

      “Ừ, mình còn việc ở Hà Nội, được, yên tâm, lúc cậu vào đấy Trần Lâm đưa vé vào cho cậu.”

      “Ờ.”

      Hải Yến chuẩn bị ngủ nghe tiếng chuông cửa bên ngoài. “Giờ này còn ai đến tìm cậu nữa nhỉ?”

      biết, cậu ra mở cửa giúp tớ với.”

      Hoàng bấm chuông cửa nhà Minh Phương xong liền trốn vào góc, định làm bất ngờ. Khi thấy có người mở cửa chạy ra khỏi chỗ nấp:

      “Òa, em nhớ…” Khuôn mặt cứng đơ lại khi nhìn thấy Hải Yến đứng trước cửa.

      Hoàng , sao lại ở đây?” Hải Yến ngạc nhiên nhìn Hoàng .

      “Ờ… À, tìm Minh Phương có chút việc.” Hoàng ấp úng .

      “Cậu ấy ở trong phòng ngủ, vào .” Hải Yến và nhường lối vào cho Hoàng .

      Minh Phương từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy Hải Yến và Hoàng , khẽ thở dài và kéo Hoàng vào bên trong: “ sang đây làm gì vậy?”

      “Mai vào Sài Gòn rồi, muốn ở bên cạnh em nhiều hơn chút được à?” khẽ vòng tay ôm . “Sao ấy ở đây?” chỉ tay ra ngoài phòng khách, ánh mắt buồn đầy tiếc nuối.

      ấy sang đòi vé tham gia show của .” Minh Phương khẽ thở dài. “Fan của đấy, mau xử lí ấy , chịu cho em ngủ gì cả.”

      Hoàng cười dịu dàng: “Vậy sau này mỗi khi có kiện gì đều gửi vé mời cho ấy được ?”

      Minh Phương bĩu môi lườm , ngó ra bên ngoài xem Hải Yến ở đâu.

      ấy biết chuyện của chúng ta à?” Hoàng khẽ chau mày nhìn .

      “Vâng.”

      “Nếu ấy biết em hẹn hò với idol của ấy, liệu ấy có để em yên nhỉ?” cười trêu .

      “Em biết.” lắc đầu. “ cứ làm như cả thế giới này ai cũng muốn ý.”

      “Chứ sao.” Hoàng mỉm cười tự đắc. “Nhưng chỉ cần có em là đủ.” dịu dàng vuốt tóc .

      “Hay chúng ta công khai , muốn mình cứ giấu giấu diếm diếm, lén lút hẹn hò như này.”

      Minh Phương nghe , im lặng hồi lâu trả lời, ánh mắt Hoàng thoáng lên thất vọng: “Vì sao đến bạn bè, người thân của em mà em cũng dám công khai tình cảm của mình. muốn tất cả mọi người đều biết chúng ta ở bên nhau, quan tâm người khác phản ứng như thế nào. Người em nhưng vẫn mang tiếng độc thân, có scandal hẹn hò với người khác, em thấy khó chịu à? Rốt cuộc em sợ điều gì chứ?”

      thấy Minh Phương trả lời, Hoàng khẽ thở dài, buông ra: “Em ngủ sớm . về đây.” rồi rời khỏi phòng.

      Minh Phương lặng nhìn theo bóng Hoàng , khẽ thở dài. biết phải với Hoàng thế nào để hiểu, luôn cảm thấy chắc chắn về tình cảm này.

      tại có thể hai người rất hạnh phúc, nhưng nếu biết giấu chuyện của Linh, phản ứng như thế nào? Liệu có hận và tha thứ cho ? Nhiều lần muốn với nhưng lại lo sợ biết nên như thế nào, trước khi làm chuyện này, thể công khai tình cảm của hai người được.


      Ngày hôm sau Hoàng lên máy bay vào Sài Gòn cùng Đức Trung và Trần Lâm. Mấy ngày sau đó hề liên lạc với Minh Phương, cũng thấy nhắn tin hay gọi điện cho mình, tâm trạng lúc nào cũng buồn bực vui. Lúc rảnh rỗi làm gì, Hoàng hết lang thang khắp mấy con phố lại ngồi mình trong quán cà phê.

      “Nếu người khác em có trách ?”

      Minh Phương lặng người nhìn màn hình laptop, trong lòng bỗng thấy nặng nề. vẫn hay đăng nhập vào yahoo của Linh để đọc tin nhắn Hoàng gửi nhưng mấy khi trả lời.

      Giờ phút này đây càng ghét bản thân mình hơn, ghét bản thân mình ích kỷ, ghét bản thân mình vì lừa dối , suy cho cùng, có phải chưa bao giờ hi vọng mình là Linh, là người thường xuyên nhắn tin và thường xuyên nhớ đến đâu.


      “Dạo này cậu sao thế?” Đức Trung thấy tính khí thất thường của Hoàng thời gian gần đây, muốn làm lơ cũng được.

      có gì.” Hoàng hững hờ đáp. “Mai mấy giờ chúng ta về Hà Nội?”

      “Trưa mai.” Đức Trung đáp.

      “Cậu lo nốt mọi việc ở đây được ?”

      “Cậu đâu?”

      “Về Hà Nội.” Hoàng xong, để Đức Trung kịp phản ứng liền chạy mất.

      Minh Phương làm về đến nhà, ăn uống xong xuôi cũng muộn. chuẩn bị ngủ nghe tiếng chuông cửa, nghĩ Hải Yến quay lại mở cửa ra liền . “Cậu quên gì nữa à?”

      Nhìn Hoàng đứng trước cửa nhà mình, ngạc nhiên định lên tiếng bị ôm lấy: “ nhớ em quá, sao em có thể vô tâm đến thế, biết giận mà cũng thèm gọi điện hay nhắn tin. Em cứ định im lặng vậy à?”

      Minh Phương nghe giọng có chút buồn bã, cũng có chút thất vọng, trái tim nghẹn lại, thực ra cũng nhớ , ngày nào là nghĩ đến cả.

      giận em nữa à?” khẽ .

      “Có, nhưng em nhiều hơn.”

      Hoàng dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của . Minh Phương khẽ đẩy ra chút và nghiêm túc nhìn vào mắt : “Hoàng .”

      “Ừ?”

      “Nếu có ngày... em làm sai chuyện gì đó, có hận em mà rời bỏ em ?”

      Hoàng nhìn Minh Phương lúc và đáp: “Có.”

      Minh Phương thất vọng nhìn : “Vì sao?”

      Hoàng thấy bị trêu liền bật cười: “Ngốc ạ, em có thể làm gì có lỗi với được chứ? Cho dù có, phạt em phải ở bên cả đời này để bù đắp lỗi lầm, vậy được ?”

      Hoàng khẽ đưa tay vuốt mái tóc còn ẩm và thơm mùi dầu gội của . “Từ giờ trở , em muốn sao cũng được, đều nghe em hết.” khẽ giọng lên tiếng, thanh trầm vài phần, khắc sâu vào trái tim từ đó đến mãi về sau cũng thể nào quên được.

      Minh Phương mỉm cười say đắm nhìn , chìm đắm vào thương, hai người cứ như vậy quấn lấy rời, thời gian cũng dường như ngừng trôi.


      Sáng hôm sau, Hoàng tỉnh giấc, thấy Minh Phương nằm gọn trong lòng mình, khoé môi như còn vương nét cười, trong lòng thấy hạnh phúc và ngọt ngào vô cùng. đưa tay vuốt tóc cách thương và chiều chuộng.

      dậy rồi à?” Minh Phương khẽ mở mắt ra nhìn . “Vẫn còn sớm mà.”

      “Ừ, em có biết lúc em ngủ đáng .” khẽ nhếch môi cười.

      Minh Phương lắc đầu, vòng tay ôm , vùi đầu vào ngực . “ bỏ về Hà Nội trước như vậy sợ Trung à?”

      “Cậu ta mà quản được à? Dù sao công việc trong đó cũng cần đến gây rối nữa, có khi cậu ta càng thấy nhàn thân ý chứ.” Hoàng vừa vừa vuốt ve mái tóc dài của . “Em ngủ thêm lát nữa, nấu bữa sáng nhé.”

      Minh Phương ngạc nhiên nhìn Hoàng , bình thường đều là Hồng hoặc nấu nướng cho Hoàng , chẳng bao giờ động tay chân vào bếp.

      “Cơm nấu có ăn được vậy?” khẽ cười trêu .

      “Em khinh thường tài năng nấu nướng của thế sao, ít nhất cũng học nấu nướng vài nơi rồi.” Hoàng chau mày nhìn tỏ vẻ vừa ý.

      “Đó chỉ là để loè người thôi.”

      “Em cứ chờ xem nhé, cơm nấu chắc chắn ngon hơn em nấu.” Hoàng rồi ngồi dậy mặc đồ và rời khỏi giường.

      “Đồ trẻ con.” Minh Phương cười vui nhẻ nhìn Hoàng . nằm thêm lát nữa nhưng ngủ được đành dậy và vào phòng tắm.


      Hoàng chuẩn bị bữa sáng trong bếp, nghe tiếng chuông điện thoại của Minh Phương vang lên hồi lâu mà nhấc máy đành tắt bếp chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.

      Đức Trung ở đầu dây bên kia nghe giọng của Hoàng , có vẻ ngạc nhiên: “Hai người ở bên nhau?”

      “Ừ, được à?” Hoàng hỏi vặn lại Đức Trung.

      “Được.”

      “Cậu có gì cần tìm ấy qua nhà ấy luôn , tiện thể đón tôi.” rồi cúp máy.

      Hoàng đặt điện thoại lên bàn, cẩn thận làm rơi hộp phấn của Minh Phương, cúi xuống nhặt thấy trong gậm giường có chiếc hộp caton đựng mấy đồ tinh tinh, tò mò kéo nó ra xem.

      Trong hộp có mấy quyển sổ cùng vài khung ảnh chụp gia đình Minh Phương, chụp Minh Phương và , hai người đều mỉm cười rất tươi nhìn vào ống kính.

      Nụ cười ấy làm sao nhầm lẫn được, nụ cười mà ngay cả trong mơ cũng muốn mơ thấy. Sắc mặt Hoàng trở nên khó coi, lật lật vài trang nhật kí của Minh Phương ra đọc.

      “Chị, em chót ấy rồi. Nhiều lúc em ước mong mình chính là chị, nhận được tình và quan tâm của ấy. Nhiều lúc đọc tin nhắn của ấy gửi cho chị, trong lòng em ngưỡng mộ nhưng cũng ghen tị. Có phải em rất ích kỷ .”

      “Nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ em dám , cũng biết phải như thế nào với ấy. ấy mà biết chị còn thế giới này nữa phản ứng như thế nào?.... Liệu ấy có hận em giấu ấy...”


      ...” Minh Phương nhìn Hoàng cầm quyển nhật kí của mình, sắc mặt chuyển từ hồng hào sang trắng bợt, nụ cười môi cũng cứng lại.

      Hoàng ngẩng lên nhìn Minh Phương, ánh mắt tràn ngập đau khổ lẫn uất hận: “Thế này là sao?” gằn lên từng tiếng.

      ... nghe em giải thích được ?” Nhìn ánh mắt của Hoàng , Minh Phương bỗng thấy hoảng sợ.

      “Từ bao giờ?” Hoàng run run từng chữ.

      Minh Phương khẽ cúi đầu dám nhìn thẳng vào mắt : “Sáu năm trước.”

      Hoàng lặng người lúc lâu mới : “Vậy mà từ đó đến giờ hề cho tôi biết, còn dùng yahoo của ấy nhắn tin với tôi, thấy áy náy với chị của mình sao?!”

      Minh Phương nghe , chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, thêm câu nào.

      “Nếu hôm nay tôi nhìn thấy có phải lừa dối tôi cả đời ?”

      “...”

      “Sao giải thích? chứ?!”

      Hoàng thấy im lặng bất lực của Minh Phương, trong lòng càng tức giận hơn.

      là đồ lừa đảo! Cả đời này tôi muốn gặp nữa!”

      Hoàng buông từng câu từng chữ nặng nhọc, như lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào trái tim Minh Phương. vung tay ném quyển nhật kí, nó lướt qua mặt rơi xuống đất bộp tiếng khô khốc.

      Hoàng rời khỏi phòng mở cửa bước ra ngoài hề ngoảnh lại.

      Đức Trung và Trần Lâm đúng lúc đứng ngoài cửa nghe trọn câu cuối cùng, ngay sau đó là Hoàng mở cửa bước ra, sắc mặt hằm hằm tức giận xen lẫn đau khổ.

      “Ơ Hoàng ...” Trần Lâm ngơ ngác nhìn Hoàng sau đó nhìn vào trong nhà.

      Đức Trung vào bên trong thấy Minh Phương đứng trong phòng, khuôn mặt tái nhợt chút sức sống.

      “Hai đứa sao thế?” khẽ giọng hỏi.

      Minh Phương ngẩng lên nhìn Đức Trung, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “ theo ấy , hôm nay còn nhiều việc phải làm nữa.”

      Thấy Minh Phương muốn , Đức Trung cũng hỏi nữa mà dặn dò : “Em tạm thời nghỉ phép vài hôm, tâm trạng thoải mái trở lại làm, mọi việc với Trần Lâm lo được.

      “Cảm ơn .” Minh Phương khẽ đáp.

      Đợi mọi người hết, trong phòng im ắng chỉ còn mình Minh Phương, mới thẫn thờ ngồi xuống đất, bó gối dựa vào cuối giường. Chưa đầy ba mươi phút trước hai người còn hạnh phúc ngọt ngào bên nhau, giờ chỉ còn mình .

      Minh Phương khóc, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, nấu nốt bữa sáng dở dang của Hoàng , dứt khoát, lạnh lùng như vậy, có lẽ cả đời này cũng muốn gặp lại nữa rồi.


      Lịch làm việc của Hoàng trong giai đoạn bận rộn, thiếu Minh Phương, mọi việc trở nên rối tung, mình Trần Lâm vừa lo cho Hoàng vừa phải đảm nhận công việc của Minh Phương, cả ngày bận đến mức thở ra hơi.

      “Hay là gọi cho chị Minh Phương xem, chị ấy nghỉ mấy hôm rồi...” Trần Lâm khẽ .

      Hoàng nghe thấy hai từ Minh Phương, ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc lạnh nhìn Trần Lâm: “Từ giờ trở , đừng bao giờ nhắc đến ta trước mặt . làm được tìm thêm người khác.”

      Trần Lâm lần đầu tiên thấy Hoàng giận dữ, cậu sợ hãi dám lên tiếng nữa.

      Mấy phút sau Hoàng bình tĩnh lại, cầm điện thoại gọi điện cho Đức Trung: “Cậu tìm thêm cho tôi trợ lý mới , từ giờ trở Minh Phương làm trợ lý cho tôi nữa.” xong liền cúp máy.


      Mấy hôm liền Hải Yến gọi cho Minh Phương được, chỉ nghĩ Minh Phương bận dự án của Hoàng . tham gia concert, phỏng vấn của Hoàng đều thấy Minh Phương mà thay vào đó là hai trợ lý khác mới cảm thấy có gì đó ổn.

      Tối hôm đó trở về nhà, Hải Yến trực tiếp đến thẳng nhà Minh Phương. bấm chuông hồi lâu ai ra mở, đẩy cửa thấy cửa khoá.

      Hải Yến vào nhà , chỉ có đèn ngủ mờ mờ tối, Minh Phương nằm cuộn mình trong chăn, có người vào cũng biết. Hải Yến lắc đầu thở dài và lật chăn lên.

      “Cậu làm gì mà mấy hôm nay làm vậy? Sao tự nhiên bên cạnh Hoàng lại có hai trợ lý mới?”

      thấy tiếng trả lời, đưa tay lên trán Minh Phương kiểm tra: “ sốt mà.”

      “Mình sao.” Minh Phương khẽ đáp.

      “Cậu có chuyện gì à?”

      Minh Phương uể oải ngồi dậy, chỉ khẽ lắc đầu: “Mình đói quá, cậu nấu gì cho mình ăn được ?”

      Hải Yến hỏi thêm mà ra bếp chuẩn bị đồ nấu bát mì cho Minh Phương. Lúc vào phòng ngủ lần nữa khi bật đèn sáng lên, nhìn kĩ phòng ngủ, quyển nhật kí rơi dưới đất, tấm ảnh chụp hai chị em Minh Phương bàn, còn có cả áo của Hoàng để ở đây. Hải Yến lờ mờ nhận ra chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút đau thương.


      Minh Phương ăn được mấy miếng mì buông đũa ăn nữa.

      “Cậu ăn thêm .”

      “Mình no rồi.” Minh Phương khẽ lắc đầu.

      Hoàng biết chuyện kia rồi phải ?” Hải Yến bỏ qua chuyện Minh Phương và Hoàng nhau, thực ra cũng sớm nhận ra được từ hôm Minh Phương về nhà trong đêm Hoàng say rượu rồi. cũng biết trong lòng Minh Phương từ lâu có Hoàng nhưng muốn thừa nhận.

      Dù vậy vẫn buồn, buồn vì bạn thân mình hẹn hò với người hâm mộ, người rất thích, vì vậy giả vờ như biết.

      Minh Phương khẽ gật đầu: “ ấy cả đời này cũng muốn nhìn thấy tớ nữa.” Giọng Minh Phương run lên, nhưng cố ngăn cho nước mắt mình rơi xuống.

      Hải Yến nhìn Minh Phương, biết mình có nên trách Minh Phương hay nữa, chỉ đành thở dài trong im lặng.

      “Cậu có trách tớ ? Giấu cậu lâu như vậy.” Minh Phương khẽ ngẩng lên nhìn Hải Yến.

      “Có chứ, cậu hẹn hò với người mình thích nhất, lại còn giấu mình, cậu có coi mình là bạn thân ?” Hải Yến đáp.

      Minh Phương gì nữa, khí trong phòng chìm vào im lặng rất lâu.

      “Cậu tắm rửa rồi nghỉ ngơi , biết đâu vài hôm nữa ấy nguôi giận lại tìm cậu thôi. Cuộc sống mấy hôm nay của ấy chắc cũng loạn lắm, hai trợ lí kia thêm Trần Lâm chắc cũng chỉ làm khổ Đức Trung thêm thôi.”

      Hải Yến rời khỏi nhà Minh Phương, lái xe máy lòng vòng quanh các các con phố rất lâu mới về nhà. thu dọn ít quần áo và đồ dùng cần thiết và đến nhà Minh Phương.

      “Cậu giận tớ nữa à?” Minh Phương khẽ hỏi.

      “Có, nhưng có lẽ bây giờ cậu cần tớ ở bên cạnh, tớ thể bỏ mặc cậu được.”

      Minh Phương nghe Hải Yến , nước mắt kìm được mà rời xuống, oà khóc nức nở.

      Bao nhiêu năm trôi qua, bướng bỉnh học theo ngành mình thích, rồi lại vì Hoàng mà từ bỏ nó, giờ Hoàng cũng rời bỏ , còn lại gì. Chỉ có Hải Yến, người vẫn luôn ở bên cạnh khi buồn nhất, khó khăn nhất, khi mình ở thành phố mỗi dịp tết đến.

      “Khóc , mọi chuyện qua thôi.” Hải Yến ôm lấy Minh Phương, khẽ vỗ về an ủi.

      Những ngày sau đó, Hải Yến đều cố gắng làm về sớm, khi đưa Minh Phương ăn, chơi hay xem phim, cố gắng để Minh Phương ở mình.

      Hoàng từ hôm đó hề liên lạc với Minh Phương nữa, nghe qua lời Đức Trung và Trần Lâm khi gọi điện hỏi thăm cuộc sống của bắt đầu trở về với quỹ đạo vốn có của nó, ngoài việc có Minh Phương có gì khác biệt.


      Đức Trung ngồi trong phòng làm việc Minh Phương vào.

      “Em đến đây để tạm biệt , cảm ơn vì mấy năm qua chăm sóc và coi em như người nhà. phải được để ý, em cũng học hỏi được nhiều điều như vậy.”

      Đức Trung nhìn Minh Phương hồi lâu, biết nên hỏi những gì, trong khi có quá nhiều thắc mắc chưa được giải đáp.

      “Em quyết định rời khỏi đây à? có thể nhờ giám đốc chuyển cho em sang công việc khác tốt hơn.” Quả thực có chút luyến tiếc, còn muốn đào tạo trở thành quản lí nữa.

      “Vâng ạ, đến lúc em nên tìm cho mình cuộc sống vốn thuộc về em rồi.” Minh Phương khẽ cười. “Cái này...” Minh Phương đặt chiếc hộp nhẫn lên bàn, trước mặt Đức Trung, lúc đặt nó xuống còn nỡ buông tay: “ trả lại Hoàng giúp em được ạ?”

      Đức Trung thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn, đó là di vật rất quan trọng của mẹ Hoàng để lại cho cậu, cậu tặng nó cho Minh Phương, hẳn là trong lòng Hoàng có vị trí rất quan trọng, nhưng hiểu vì sao hai người lại trở thành như thế này.

      “Đây là địa chỉ phần mộ của chị Linh, chắc chắn ấy muốn gặp chị ấy, nhờ nhắn giúp em lời xin lỗi vì giấu ấy lâu như vậy.” Minh Phương đặt tờ giấy lên bàn cùng quyển sổ ghi chép về những ngày tháng cuối cùng của Linh.

      “Em biết Linh?” Đức Trung ngạc nhiên hỏi.

      “Chị ấy là chị của em.” Minh Phương rồi rời khỏi phòng làm việc.

      Đức Trung yên lặng nhìn theo bóng Minh Phương xa dần, có lẽ hiểu ra chút gì đó.

      cúi xuống nhìn tập hồ sơ của Minh Phương gần sáu năm trước, khi đến đây xin việc, lúc đó vẫn là ngây thơ, đơn thuần, vui vẻ và có chút bướng bỉnh. tập hồ sơ đẹp, thành tích học tập suất sắc, còn được mời du học nhưng từ chối, vốn dĩ có thể trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

      Phải chăng từ bỏ tất cả vì Hoàng ?

      Trong tim thoáng lên chút chua xót.

      Minh Phương ôm hộp đồ đạc của từ văn phòng xuống, qua sảnh lớn của tòa nhà.

      Hoàng cũng từ bên ngoài vào, theo sau là Trần Lâm và hai trợ lý mới. Nhìn thấy Minh Phương bước chậm lại sau đó lướt qua như hề quen biết.

      Minh Phương đứng lặng chỗ, trái tim như bị ai đó bóp lại đau đớn đến nghẹt thở.

      “Chị Minh Phương, chị định sao?” Trần Lâm đứng lại nhìn Minh Phương.

      Minh Phương gượng cười nhìn cậu nhóc: “Ừ, em ở bên cạnh ấy, nhớ chăm sóc ấy tốt nhé, những gì cần lưu ý, chị đều để bàn làm việc của em rồi.”

      “Chị…”

      Minh Phương để Trần Lâm gì thêm mà quay bước rời khỏi tòa nhà. cố nén dòng nước mắt lăn dài má, tay bất giác đặt lên bụng, môi khẽ nở nụ cười .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :