1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi! - Ôn Nhu Diêu Diêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 47:

      Diệp Hy nhìn chằm chằm bỏng ngô trong tay ta, mày nhăn thành đoàn.

      Ta ngồi ghế đá, bên ăn bỏng, bên cầm đùi gà chiên.

      “Hạ Tiểu Hoa! Em vừa đốt pháo hoa chưa có rửa tay!” Lông mày Diệp Hy càng phát ra nhăn lợi hại.

      Ta giơ đùi gà chiên, vắt chân ngồi: “Lễ Giáng sinh phải ăn gà chiên!”

      “Nhà hàng có!” Diệp Hy nhìn chằm chằm gà chiên của ta, đôi mắt phát ra khinh thường.

      Ta ngẩng đầu, nghĩ đến đại tiệc Giáng sinh trong nhà hàng, lại cúi thấp xuống, tiếp tục cắn gà: “Lão nương có tiền!”

      Diệp Hy đột nhiên trầm mặc, nửa ngày hé răng.

      Bỗng dưng im lặng như vậy, khí nhất thời trở nên có chút quái dị.

      Ta dùng sức khụ tiếng, giơ cái đùi gà chiên khác hỏi Diệp Hy: “Này! Nếm thử xem?”

      Diệp Hy hoàn toàn xem chân gà, nhìn ta: “Hạ Tiểu Hoa, lễ Giáng sinh, hình như có thể thực nguyện vọng cho người khác?”

      Ta lại lần nữa trừng lớn mắt: “ lần đầu tiên đón Giáng sinh?”

      Diệp Hy thực đương nhiên gật đầu.

      Miệng cong đặc biệt tròn: “Khi còn Diệp lão đầu cùng đón Giáng sinh sao? Trưởng thành cùng người khác đón Giáng sinh sao?”

      Diệp Hy bộ biểu tình lười đáp.

      Ta đem cái miệng tròn của mình sát đến mặt , chỉ chỉ.

      Diệp Hy kiên nhẫn: “Mấy ngày đó đều giống nhau cả. Lễ hội chỉ là phương thức truyền bá văn hóa thôi!”

      “…” Ta trừng mắt nhìn Diệp Hy: “Nhưng là, người địa cầu đều phải trải qua lễ tết nha! Ngày lễ tết phải tặng quà nha!”

      Diệp Hy càng phát ra đương nhiên: “Thư ký giải quyết!”

      “…” Cho nên mới có thể mỗi năm nhận được cuộc điện thoại giống nhau như đúc của trợ lý Quân, , Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh hỏi ngài năm nay muốn lễ vật gì?

      “Diệp Hy, đời này, luôn có những ngày đặc biệt, cho dù là trôi qua, cũng vẫn vẫn phải ghi nhớ kỹ!”

      Diệp Hy nhìn chằm chằm ta: “Hạ Tiểu Hoa, lễ Giáng sinh, thực nguyện vọng của em ! Em nghĩ muốn cái gì? cho biết, đáp ứng!”

      Cảm giác ê ẩm, đột nhiên tràn ra.

      Cuối cùng chính là lắc lắc đầu: “Diệp Hy , đón Diệp lão đầu xuất viện, vốn là muốn ! Như vậy, coi như thực qua!”

      Diệp Hy híp mắt, nhìn ta nửa ngày, đột nhiên kéo kéo khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, em quả nhiên ngốc!”

      Kháo!

      “Nếu em , đem tiền trả lại em, cũng đáp ứng!”

      Kháo! sớm!

      Ta liếm liếm môi, tham nghiêm mặt hối hận kịp: “Này! lại lần nữa có được ?”

      Nếu, nguyện vọng nào cũng có thể thực , nếu cái gì cũng có thể đáp ứng.

      Diệp Hy tà suy nghĩ hừ hừ: “Muộn rồi, Hạ Tiểu Hoa!”

      Lời đến bên miệng, dừng lại.

      Do dự hồi lâu, rốt cục cái gì cũng chưa .

      Dù sao, cũng muộn.

      Ta lắc đầu: “Vậy, coi như hết!”

      Lấy khóe mắt dư quang liếc Diệp Hy, lại lập tức bị ánh mắt Diệp Hy bắt được.

      Diệp Hy nhìn ta, biểu tình đặc biệt nghiêm túc.

      Quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi làm cho tay ta run lên, toàn bộ đùi gà lần nữa rơi về mặt bàn.

      Ta vỗ cái bàn đứng lên, liều mạng chạy ra ngoài: “Tôi cần tiểu, cần tiểu ha!”

      Chạy đến khi còn đường, mới dừng lại.

      Liều mạng thở gấp.

      Đến khi hô hấp thông thuận, giãy dụa đứng lên, hướng nơi bán bóng bay bên cạnh, rút ra mười tệ: “Này! Ông chủ, cho hai trái bóng bay!”

      Ông chủ bán bóng bay liếc mắt cái nhìn tờ mười tệ đầy nếp nhăn trong tay ta, đặc biệt khinh thường: “Tiểu thư, bóng bay mười hai tệ trái!”

      Kháo! Cái xã hội kiểu gì thế?

      Ta dắt khóe miệng, tận lực biến thành bộ dáng ngoan hiền: “Ông chủ, bán rẻ chút !”

      Ông chủ trở mình xem thường, đem mặt chuyển đến hướng khác: “Soái ca, mua bóng bay sao?”

      tiên tiểu bạch kiểm thí điên thí điên, lấy ra tờ trăm tệ: “Ông chủ, bao nhiêu tiền trái?”

      “Mười…”

      “Mười lăm!” Ta kêu đặc biệt vang dội.

      Tiểu bạch kiểm nhìn ta cái, lại nhìn về phía ông chủ, sau đó đem tờ trăm tệ lần nữa nhát vào ví, thuận tiện lấy ra mười lăm tệ tiền lẻ đưa lên.

      Chậc! Đức hạnh!

      Tiểu bạch kiểm xoay người bước , ta lập tức ba cái đập tờ mười tệ nhăn nhúm lên mặt bàn: “Bóng bay! Đưa lại đây!”

      Khí thể keo kiệt vô cùng hoành tráng.

      Ông chủ tình nguyện, đưa qua trái.

      “Nợ tôi tệ!” 15 tệ ràng là lão nương bán.

      Ông chủ rảnh tay túm nhanh mười lăm tệ, bộ biểu tình chết cũng buông.

      Ta đem bóng bay cầm lấy, từ xuống dưới đánh giá ông chủ bán bóng lần, rốt cục làm cái quyết tâm vang dội, cắn kẹo que bước .

      Trở về, đem bóng bay cùng với kẹo que đẩy vào trong lòng Diệp Hy: “Này! Cầm!”

      Diệp Hy mạc danh kỳ diệu tiếp nhận bóng bay: “Làm cái gì?”

      “Đưa cho ! Quà Giáng sinh!”

      Diệp Hy nhìn bóng bay, lại nhìn ta, có chút hài lòng: “Hạ Tiểu Hoa, có người tặng quà như em sao?”

      Ta trở mình xem thường: “Giáng sinh vốn có bóng bay cùng kẹo que!”

      Đặt mông lần nữa ngồi xuống, đem Coca liều mạng uống.

      Uống quá nhanh, bị hơi ga xông lên mũi, há mồm liền hướng phía đối diện phun.

      Tây trang thủ công tinh xảo của Diệp Hy nháy mắt gặp tai ương.

      Ta sợ tới mức run run, ho càng phát ra mãnh liệt.

      Vừa ho, vừa vươn tay cọ lung tung lên mặt.

      chiếc khăn tay trắng noãn, đưa đến trước mặt ta: “Hạ Tiểu Hoa! được lấy tay! Bẩn muốn chết!” Ngữ khí có mùi thuốc súng nhịn được nữa.

      Ta nhìn chằm chằm khăn tay bé trắng noãn mà ngây dại.

      Diệp Hy tự động tự giác, khắc cũng nghĩ nhiều, vươn tay giúp ta lau miệng.

      Mặc dù cách cái bàn, vẫn như cũ có vẻ quá gần. Gần tới nỗi ta có thể trơ mắt nhìn Coca từng giọt từng giọt thấm vào tây trang của Diệp Hy, hòa lẫn với màu đen của vải dệt, cuối cùng nhìn dấu vết.

      “Này! Diệp Hy! Mẹ của , trông như thế nào?” Ta hiểu hỏi, chính là cảm thấy Diệp Hy như vậy, quá mức xinh đẹp, so với Diệp lão đầu xinh đẹp nhiều lắm.

      Diệp Hy trừng mắt liếc ta cái, thu hồi khăn tay còn trắng noãn, bắt đầu lau chùi Coca người.

      Ta cúi đầu, lần nữa lại uống Coca.

      Đến khi trông cậy vào có thể trả lời, lại nghe thấy Diệp Hy : “Hạ Tiểu Hoa, em đây là, muốn tìm hiểu ?”

      Coca lại văng lên.

      Diệp Hy nháy mắt tránh xa, nửa điểm cũng bị dính. Trừng mắt nhìn ta, đặc ghét bỏ: “Dù sao, khẳng định giống em!”

      Kháo!

      Ta ngao tiếng tru lên, muốn xông đến bóp chết hỗn đản Diệp Hy.

      Diệp Hy tay ngăn công kích của ta, tay ở trong ví tiền sờ a sờ, cuối cùng lấy ra tấm ảnh chụp.

      “Đến, Hạ Tiểu Hoa, cho em xem!”

      Ta lập tức im lặng, cúi đầu.

      Chậc chậc chậc! Mỹ nữ cấp thế kỷ nha! Khó trách có thể đem Diệp Hy xinh đẹp như vậy!

      “Diệp lão đầu diễm phúc thực TM tốt! Có được mỹ nữ đến cấp bậc này, còn có tinh lực xuất môn đâu!” Ta kêu ồn ào.

      Diệp Hy hung hăng trừng mắt liếc ta cái.

      Ta vỗ vỗ bả vai Diệp Hy: “Này! so đo cái gì a? Diệp lão đầu ít nhất còn cho gặp qua mẹ! Tôi ngay cả mẹ mình hình dáng ra sao cũng biết được!”

      “…”

      Diệp Hy tiếp tục trừng ta.

      “Thực , lão cha của tôi, chính mình cũng nhớ kỹ diện mạo mẹ tôi. Ông ấy tùy tiện sinh ra đứa nhóc rất đáng sợ, sau khi tôi được sinh ra liền chạy tuyệt dục!” Từ đấy về sau lêu lổng chỗ bướm hoa càng như ở nơi người.

      Diệp Hy hừ lạnh tiếng: “Hạ Tiểu Hoa, em có thể sống đến tại, kỳ tích!”

      Ta cũng hừ tiếng, dắt khóe miệng: “ có mẹ làm sao? có mẹ lão nương cũng ăn uống thiếu miếng nào!”

      Tay Diệp Hy, hướng đầu ta xoa xoa. Ta bị phen vuốt ve, nhìn về phía mắt trợn trắng.

      “Ai giống so đo này nọ! Diệp lão đầu làm chuyện tình biết xấu hổ bội tình bạc nghĩa nhưng cũng phải nhận , tức giận cái gì?”

      “…” Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, đôi mắt mê người đến nỗi ta cũng dám nhìn.

      Ta đứng lên, nhặt kẹo que bàn đưa qua: “Này! Ăn ?”

      Đôi mắt quét qua chút ghét bỏ.

      Đức hạnh! Ta hai lời liền đem giấy bọc kẹo tách ra: “ ăn lão nương ăn!”

      Đưa kẹo que hướng miệng mình muốn ngậm, bị Diệp Hy phen đoạt lấy cho vào miệng.

      Công viên trò chơi ngập tràn ánh sáng.

      Diệp Hy đứng nhìn vòng đu quay khổng lồ cao, cầm bóng bay, cái miệng nhắn ngậm kẹo que còn phồng ra chút, cười đến đẹp mặt: “Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ngồi?”

      Ta dùng sức nuốt nước miếng: “Tôi, tôi nghẹn nước tiểu!”

      Lúc này đây, là nghẹn nước tiểu.

      bị mê hoặc làm cho nghẹn.

      Ngồi trong toilet của tiệm gà chiên xong, qua phòng nhân viên đóng cửa, TV bên trong phát lời chúc Giáng sinh của Thần Tư.

      Chúc xong, bốc phần quà may mắn. Bao nhiêu đồ như thế, nhưng lại chọn trúng phải nữ trang!

      Người chủ trì hỏi, muốn hay đổi lại lần nữa.

      Thần Tư lắc đầu, cười đến đặc biệt mê người, hướng TV: “ đổi! Dùng để cứu trợ nhân viên phá sản rất thích hợp!”

      Kháo! Cái loại bỏ đá xuống giếng!

      Người chủ trì cùng khách mời cười thành đoàn.

      Ta nghiến răng nghiến lợi, cười cái mông mà cười!

      Lão đại Thần Tư chiếm nửa màn ảnh: “Mọi người theo dõi TV, thắp đèn của cây thông Noel lên chưa?”

      Mấy nhân viên trong phòng nghỉ ngồi vây quanh TV, đặc biệt phối hợp kêu lên: “Thắp rồi!”

      Kêu làm cho da đầu ta tê rần rần. Đột nhiên nhớ tới người nào đó trước lúc , chỉ vào cây thông Noel còn chưa có trang trí ra hồn : “Hạ Tiểu Hoa, trước khi tôi trở về, thắp sáng nó! Bằng , khấu trừ tiền thưởng!”

      Ta liều mạng gật đầu.

      Ở bên kia, Thần Tư bắt đầu chơi trò chơi. Ở giữa đặt tấm ván nhún, cách xa là cây thông Noel treo phần thưởng.

      Phần thưởng treo ngọn cây, trông cũng tương đối cao.

      Thần Tư tại chỗ khởi động, ràng phát liền xông đến, tới ván nhún, cực kỳ tiêu sái mà đạp cái. “Vèo” tiếng, ván nhún hai lời liền xẹp xuống, Thần Tư cũng theo đó mà nhảy dựng lên, khó khăn lắm mới đem được phần thưởng hái xuống. Chỉ là tư thế rơi xuống, có chút được tự nhiên muốn dọa người.

      trường vang lên chút nhạc nền, chúng khách quý liều mạng vỗ tay, người chủ trì càng ngừng hét chói tai ca ngợi tế bào vận động của Thần Tư.

      Thần Tư cười cười, ngay tại chỗ đứng dậy, hề động đậy thêm.

      Nữ khách quý đều ngừng muốn xông lên ôm Thần Tư tỏ vẻ chúc mừng. Trước TV, mấy nhân viên nữ càng ngừng tán thưởng: “Nha! Thần Tư đẹp trai ngây người!”

      Màn ảnh muốn chiếu sang cảnh khác, rốt cuộc nhìn thấy biểu tình của Thần Tư.

      Ta quay đầu hướng ra ngoài bước .

      Diệp Hy khoát hai tay lên lan can: “Hạ Tiểu Hoa, chờ lâu!”

      “Diệp Hy, tôi phải về!” Giơ tay chỉa chỉa lên đu quay khổng lồ: “Cái này, chỉ sợ là có cơ hội ngồi!”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy đứng thẳng thân mình.

      Vòng đu quay khổng lồ thắp vô số đèn, đem khuôn mặt nhắn của Diệp Hy nhuộm thành mảnh trắng.

      “Hẹn gặp lại!” Ta cười cười.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy tiến lên vài bước, phen giữ chặt ta: “Đừng !”

      Ta ngẩn người, đẩy tay Diệp Hy ra: “Diệp Hy, tôi , phải trở về!”

      Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, biểu tình có chút cổ quái: “Có người chờ em?”

      Ta gật gật đầu, lại lắc đầu.

      biết ước định như vậy, có tính là chờ ?

      Diệp Hy thong thả, há miệng muốn , cuối cùng lại đem bóng bay lần nữa nhét vào trong lòng ta: “Này, trả lại em! Nguyện vọng Giáng sinh, muốn lần nữa!”

      Ta có nhận, xoay người: “Muộn rồi, Diệp Hy!”

      Nghe thấy thanh Diệp Hy sau lưng: “Hạ Tiểu Hoa, điều ước Giáng sinh của , lưu lại được ?”

      Thanh rất , như là gió thoảng bên tai, giống như thể nghe ràng.

      Ta liều mạng bước chân, được nhanh.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại truyện 5: Diệp Hy.

      Dạ tiệc mừng Giáng sinh đồng thời chúc mừng lão nhân kia xuất viện, trợ lý thực vô cùng xuất sắc. Hội trường rực rỡ nhất, thời gian ngắn nhất, đội hình xa hoa nhất!

      Lão nhân mặt đầy hồng quang, bộ đức hạnh khôi phục hoàn toàn, cùng tam thúc lục bá hàn huyên, thấy , thản nhiên liếc mắt cái: “Ngươi tới làm gì? Thằng con bất hiếu!”

      Lão nhân này, tính tình càng ngày càng quái dị.

      Hung hăng trừng mắt liếc lão nhân cái, hiểu sao lại phát lão nhân đến mức chán ghét giống như trong tưởng tượng.

      Cau mày, lại trừng lần.

      Lão nhân giơ quải trượng muốn đánh lại đây: “Biến! muốn đến đừng đến! cần ngươi giả mù sa mưa, giả hiếu thuận!”

      Quải trượng vù vù bay tới, ràng thấy, lại là tránh , lão nhân kia chưởng đánh đến, chạm vào cánh tay sinh đau.

      Cánh tay tê rần. Khoảng trống nguyên bản vẫn chết lặng trong lòng, theo đó mà tràn ra đau.

      nghĩ đến, ngay từ đầu mở dạ tiệc, là vì muốn chăm sóc cho lão nhân. Là vì, muốn lấy lòng Hạ Tiểu Hoa.

      Hơn nửa năm trước lập ra hội nghị liên tịch. Tham gia hội nghị đều là người đặc biệt quan trọng, ngày thường so với mọi người đều bận rộn hơn cả. vất vả sắp xếp được thời gian, đề tài thảo luận đều là đại , tài liệu cơ mật đều mang ra luận đàm, cực lực thu xếp hơn nửa năm mới thành hình. Hội nghị tiến hành chưa được phần ba, lại vì lý do lông gà vỏ tỏi mà gián đoạn, hết thảy biết tại sao lại chạy tới tham gia dạ tiệc Giáng sinh.

      Đội hình quá mức xa hoa, lòng hiếu thuận khiến cho toàn bộ giới thượng lưu phải kinh động. Lại ràng chỉ là lông gà vỏ tỏi.

      Biết là lông gà vỏ tỏi, chỉ vì câu kia: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư thỉnh ngài có rảnh xem báo!”

      Xem báo. Hội nghị liên tịch trọng yếu như vậy, trợ lý lại cố tình báo cáo việc đáng để ý tới.

      Cố tình, muốn lấy lòng Hạ Tiểu Hoa.

      Đình chỉ hết thảy mọi công tác.

      nghĩ đến, dù như vậy, cũng muốn trở về nhà.

      Nhà. Hết thảy đều là bóng dáng Hạ Tiểu Hoa.

      Vẫn giãy dụa, quá mức thuận theo. Lão nhân đánh xong rồi, giơ quải trượng, lần thứ hai nhưng nửa ngày vẫn chưa có đánh xuống.

      Chính là sắc mặt tốt, thổi râu trừng mắt. Bị chú ba ôm cổ, : “Lão Diệp! Đừng đánh! Tiểu Diệp kỳ thực rất hiếu thuận! Huy động đội hình lớn như vậy đến đón xuất viện!”

      “Giả mù sa mưa!” Lão nhân lải nhải, quải trượng coi như có bậc thang xuống.

      “Tiểu Diệp như thế nào lại là giả mù sa mưa? làm ầm ỹ muốn sống nữa, muốn giải phẫu, thế nào cũng phải bắt tiểu Diệp ly hôn, cần nhà giàu mới nổi kia làm con dâu, tiểu Diệp phải rất nghe lời, gì ly hôn liền ly hôn! Này phải đều là vì hiếu thuận đâu!” Chú ba thao thao bất tuyệt, lại liều mạng hướng về phía nháy mắt, ý bảo phối hợp.

      Trong lòng giống như có cái gì đó vỡ ra thành từng mảnh, hướng về phía lão nhân nghiến răng nghiến lợi: “ chết được, xứng đáng sống độc hết quãng đời còn lại!”

      Tròng mắt chú ba thiếu chút nữa rớt ra.

      Lão nhân bắt tay vào chỉa chỉa người : “Ngươi ngươi ngươi! Thằng bất hiếu! Cút!”

      muốn trả lời, đẩy ra lão nhân, đến khu đồ ăn lấy rượu vang.

      Đầu lưỡi thản nhiên còn sót lại vị chanh, hương vị kẹo que.

      Quen thuộc giống như là rất nhiều năm trước kia, vẫn là cảm giác say nhưng lần đầu tiên ngửi được hương vị mê người như vậy.

      Dùng sức nuốt ngụm rượu vang, đầu lưỡi cay xè, có chút đau đớn.

      chút cay đắng, theo khoang miệng tràn ra, càng ngày càng đậm, rốt cục thể khống chế được.

      Nửa giờ trước, ràng nắm lấy tay của để trong ngực : “Đừng sợ! Lão nương bảo vệ !” lớn tiếng như vậy, mạc danh kỳ diệu động lòng người như vậy.

      Hạ Tiểu Hoa căn bản chính là sợ quỷ, lại cố tình giả bộ dũng cảm.

      Dù sao, cũng luôn luôn là độc, tiếc ngay cả nhà giàu mới nổi cũng làm, ngẩng đầu : “Lão nương có tiền!” được đương nhiên.

      Căn bản mặc kệ người bên ngoài có đau lòng hay , vô tâm vô phế.

      Hạ Tiểu Hoa thấp đầu cắn đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, vắt chân. Nhìn ấy như vậy, xác thực vô cùng đau lòng, muốn thực nguyện vọng của ấy, gì cũng được.

      Hứa hẹn, lại sợ hãi.

      Hạ Tiểu Hoa : “ lại lần có được hay ?” Vẻ mặt hối hận kịp.

      Hối hận làm cho người ta sợ hãi.

      “Diệp Hy, tôi ở cục dân chính chờ ký tên!” Mím môi, Hạ Tiểu Hoa nghiêm túc, trong ánh mắt, là tràn đầy hối hận.

      thể.

      Muộn rồi, Hạ Tiểu Hoa.

      Từ lúc rất nhiều năm trước kia, bắt đầu khi đem hương vị chanh mê người kia đặt lên người .

      Muộn rồi.

      Coi lâu lắm, đến lúc phát , liền cảm thấy mê người.

      Càng tiếp cận, càng mê người.

      Bộ dáng ôm lấy thắt lưng, hôn thực mê người.

      Tay bé lạnh lẽo vươn ra thoát quần áo của , thực mê người.

      Bộ dáng cúi đầu đem quả táo gọt trơn tru, thực mê người!

      Bộ dáng uy lão nhân ăn canh, vẻ mặt kiên nhẫn cầm muỗng liều mạng thổi thực mê người!

      Muốn ăn gỏi nhưng lại dám qua, trở mình ánh mắt tiểu bạch thực mê người!

      Cầm điện thoại rống: “TMD Diệp Hy, lập tức cút đến bệnh viện cho lão nương!” Thực mê người!

      Sợ đến đòi mạng, đem tiểu bạch kiểm vô tội ném ra khỏi xe điện ở nhà ma, thực mê người!

      Liền ngay cả vừa vắt chân vừa ăn gà chiên, còn khều kẽ răng cũng thực mê người!

      Hồi tưởng hết thảy, Hạ Tiểu Hoa trong trí nhớ đều thực mê người!

      Vươn tay đưa ra ly rượu, ý bảo phục vụ rót đầy.

      Nữ phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục, bên thuận theo giơ cái chai rót rượu, bên giọng nhắc nhở: “Diệp tiên sinh, ngài uống nhiều rồi, để ý tửu lượng!”

      Lắc lắc bình rượu trong lòng, cười đến lộ ra hai cái răng khểnh: “Diệp tiên sinh, chai này, cơ hồ đều là ngài uống!”

      Thiện ý lại ôn nhu.

      Lễ phép cười cười, hòa thêm nước vào rượu, nâng chén: “Giáng sinh vui vẻ!”

      Đón lễ hội, nguyên lai là như vậy.

      Ngọt ngào làm cho người ta tim đập, cũng đau lòng!

      ngụm ngụm, uống cạn ly rượu.

      Lại ý bảo rót tiếp.

      Nữ phục vụ cười đến càng phát ra ôn nhu, tay rót rượu, như là lơ đãng, nhàng chạm qua mu bàn tay của .

      “Diệp tiên sinh, tâm tình ngài tốt?”

      Hỏi vượt quá phận .

      Nhíu mày, cố ý buông ly rượu, lấy khăn ra lau tay.

      Khăn tay dính tàn tích nước Coca, sớm còn màu trắng.

      chút do dự lấy khăn tay dính Coca lau mu bàn tay. Cảm nhận được xúc cảm mịn màng, cảm thấy Coca cũng đến nỗi làm người ta chán ghét.

      Biểu quá mức ràng, mặt nữ phục vụ đỏ lên, đạo chất lỏng lên ở đáy mắt, xấu hổ nhưng vẫn phải nghẹn ra nụ cười nghề nghiệp: “Diệp tiên sinh, nếu ngài ngại, tôi có thể đổi đồng số ba đến phục vụ ngài!”

      Gật đầu. Đem ánh mắt nâng lên, thèm liếc nữ phục vụ cái.

      Phía sau có tiếng nhàng cười duyên.

      Lễ phục màu trắng, bên có vẻ bảo thủ, nhưng tà váy lại xẻ sâu, làm cho đôi chân càng có vẻ phát ta tinh tế thon gầy.

      “A! Diệp tam công tử! Thế nào đến muộn cũng qua bàn của chúng tôi tiếp vài ly, trốn ở nơi này uống rượu đâu?” Bên cạnh lễ phục trắng vang lên tiếng cười to sảng khoái.

      “Phan lão gia, nghe thanh của ngài, dường như còn trung khí mười phần!” Mỉm cười, đáp lễ.

      “Hảo, hảo!” Phan lão gia tử tay kéo lễ phục trắng: “Bị bệnh chút, ép buộc đến Mỹ lại ép buộc trở về, lại lại mất nửa cái mạng già! Sớm nên học lão Diệp nhà ta, tin tưởng chuyên gia trong nước!”

      “Lão gia tử ngài an khang, có thể đến tham gia dạ tiệc, càng phát ra thân thể cường tráng mới đúng!”

      “Dựa vào mỹ nhân này đây!” Phan lão gia tử vỗ vỗ mu bàn tay lễ phục trắng: “Chị tôi có duy nhất đứa con bảo bối, ở nước Mỹ giúp tôi vui vẻ nhiều lắm! Hôm nay theo về nước, nhân thể giới thiệu với cậu!”

      Phan lão gia tử chỉ vào người : “Nha đầu, đây là Diệp tam công tử của tập đoàn Diệp thị. cần lão nhân ta giới thiệu, cháu hàng ngày đọc tạp chí Danh viện đều thấy rồi!”

      Lễ phục trắng tinh xảo, hai má phiếm hồng, nhàng kêu tiếng: “Cậu hai!”

      Dịu dàng mà trong veo, còn mang theo ý tứ làm nũng, vừa nghe biết chính là khuê nữ được gia giáo cẩn thận.

      Đột nhiên muốn nhíu mày, nhịn xuống, hướng lễ phục trắng cười cười, bất động thanh sắc.

      “Lão Diệp từng Mỹ cũng gặp qua khuê nữ này nhà tôi, rất thích, nhắc tới muốn khuê nữ làm con dâu, nhưng là cuộc đời được như mong muốn!” Phan lão gia tử buông tay lễ phục trắng, hướng nàng đẩy sát đến bên người .

      “A, đứng như thế này, ngoại hình quả thực là tương xứng!”

      Lễ phục trắng cúi đầu, lộ ra gáy tinh tế trắng nõn, thẹn thùng cười khẽ, giống như chuyện này thủy chung cùng nàng quan hệ.

      im lặng suy nghĩ, lần nữa giơ lên ly rượu, hướng lễ phục trắng lắc lắc, chỉ vì xã giao.

      Trong ánh mắt lễ phục trắng giống như có dòng nước chảy qua, sáng ngời mang theo mê hoặc.

      “Diệp tam công tử, khuê nữ này nhà tôi da mặt mỏng, nhưng quả là vì cậu nên mới trở về. Đáng thương cho lão già như tôi, mời mấy năm trời mà nó đâu có chịu về, cậu vừa xuất , nó tự động tự giác trở lại.” Phan lão gia tử vỗ vỗ bả vai , bộ làm như chuyện vui đùa.

      “Chúc mừng a, cháu rể! Rốt cuộc ly hôn, trở thành người đàn ông độc thân rồi! Này ly hôn là đúng thời điểm!”

      Sắc mặt căng thẳng, ngửa cổ lại uống cạn ly rượu trong tay.

      Khóe mắt Phan lão gia tử nhíu lại, cười đến thỏa mãn: “Cháu rể, lão già này chuyện trực tiếp, cậu đừng trách móc. Nhà giàu mới nổi cho dù có tiền, thủy chung vẫn chỉ là nhà giàu mới nổi. Mấy năm nay ở Diệp gia, nháo chuyện làm cho thiên hạ chê cười ít, lão Diệp cũng coi như là tức giận đủ, thể diện của Diệp gia coi như cũng quăng theo. Cháu rể, cậu cũng nên tìm người xứng đáng là vừa! Nhà giàu mới nổi trừ bỏ tiền, có thể biết cái gì? Cháu rể à, cậu phải chỉ cần môn đăng hộ đối, phải cần có người chuyện tình cảm, chuyện nhân sinh!”

      Rượu vang trong tay, đầy tràn, lại xử lý.

      Nhà giàu mới nổi trừ bỏ tiền, Hạ Tiểu Hoa còn : “Diệp Hy, tôi ! !”

      Nhà giàu mới nổi trừ bỏ làm trò cười, Hạ Tiểu Hoa còn : “Diệp Hy, nên lần nghe lời lão Diệp!”

      Nhà giàu mới nổi trừ bỏ tự tán dương, Hạ Tiểu Hoa còn : “Diệp Hy, Khả Nhạc ấy giống tôi. Tính tình ấy tốt lắm, lời thô tục, kính già trẻ, còn thực biết chăm sóc người khác!”

      Hạ Tiểu Hoa làm sao có thể như vậy?

      Làm nhà giàu mới nổi cũng đúng cách, cố tình lại chuyện tình cảm, chuyện nhân sinh.

      Hạ Tiểu Hoa bắt nạt thằng nhóc bé, đem tiểu bạch kiểm đảy xuống xe điện, nhưng có cười nhạo, coi thường người bán hàng rong.

      Hạ Tiểu Hoa chọc phiền toái đống lớn đống bé tuần san bát quái, mấy năm nay theo phía sau mông ấy thu dọn cục diện rối rắm còn chưa thiếu cái gì, cố tình lại có nghe Hạ Tiểu Hoa câu Diệp gia, : “Tôi là Diệp phu nhân!”

      Hạ Tiểu Hoa cũng chỉ : “Lão nương TMD là nhà giàu mới nổi!”

      Đến sau đó, như vậy nữa, chỉ có thể cúi đầu: “Tôi có tiền!” Dại dột ràng cho ấy nguyện vọng, cũng hiểu được phải đưa tiền đem về. Ngay cả nhà giàu mới nổi cũng làm được nữa!

      Hạ Tiểu Hoa, làm sao có thể như vậy?

      “Cháu rể a, ly hôn xong rồi, nhà giàu mới nổi tuy có tiền, nhưng thủy chung cũng chỉ dọa người!”

      “…” há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, thanh vang lên sau lưng, đặc biệt lớn giọng: “Ai con dâu nhà tôi dọa người?”

      Lão nhân chống quải trượng, đứng thẳng tắp.

      “Con dâu nhà tôi có cái túi xách Hermes duy nhất toàn cầu, có sao?” Lão nhân cười đến đặc biệt hòa ái dễ gần nhìn lễ phục trắng.

      Lễ phục trắng mở to mắt, lắc lắc đầu.

      “Con dâu nhà tôi mua được du thuyền giả cổ loại tốt nhất đưa cho chồng nó, có sao?” Vẫn như cũ cười đến hòa ái dễ gần.

      Lễ phục trắng càng phát ra ngây dại, còn sức lắc đầu nữa.

      “Con dâu nhà tôi mua Mercedes-Benz theo đuổi đại minh tinh, có thể sao?” Càng phát ra hòa ái dễ gần.

      Ánh mắt lễ phục trắng muốn mở tròn.

      “Con dâu nhà tôi cấp cho 8 trợ lý, mỗi người BMW chạy chơi, làm được sao?” Hòa ái dễ gần cực hạn.

      Mắt lễ phục trắng muốn phiếm hồng.

      “Con dâu nhà tôi dùng Porsche ra chợ mua đồ ăn tươi cho quản gia, …”

      Lễ phục trắng “Oa—-!” tiếng, rớt nước mắt chạy .

      Phan lão gia tử râu vểnh cao: “Hỏng! Lão Diệp! Ông hỏng rồi!”

      Lão nhân đứng thẳng sống lưng, đầy uy nghiêm, sau lưng cũng tản ra kim quang.

      dùng sức đánh giá lão nhân, thấy ông ấy quả đến mức chán ghét.

      “Ai là con dâu ông?” khinh thường hừ hừ.

      Lão nhân lại hướng vung quải trượng: “Đứa kia tục thành cái loại đức hạnh ấy, thân phận, gia thế, bối cảnh, học thức, nhân phẩm, tướng mạo xứng với Diệp gia ta, còn phải do cái tên bất hiếu nhà ngươi cưới về? Đứa kia cho dù tục muốn chết, cũng là chuyện của Diệp gia, bao giờ đến lượt người ngoài gào to?”

      Quải trượng lại vung tới, đánh vào cánh tay sinh đau.

      “Ba!” tiếng.

      Tục muốn chết, cũng là chuyện của Diệp gia.

      Diệp gia.

      Nhưng là, muộn rồi.

      Hạ Tiểu Hoa , muộn rồi, Diệp Hy.

      Lão nhân gậy này đánh mạnh, hướng về phía sững sờ: “Thằng bất hiếu, ngươi thế nào lại tránh?”

      vặn vẹo thân mình, hướng bên ngoài hội trường chạy .

      gậy của lão nhân đánh đến, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót lợi hại.

      Lên xe. Lái xe quen thuộc hỏi: “Diệp tiên sinh, về nhà sao?”

      Nhà.

      lắc đầu: “ tìm Hạ Tiểu Hoa!”

      “Diệp tiên sinh, ngài uống say?” Lái xe cẩn thận hỏi.

      Đầu thực choáng váng, từ từ nhắm lại hai mắt, dùng sức rống: “Tôi muốn Hạ Tiểu Hoa!”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 48:

      Quay về khách sạn mở cửa phòng, mới phát chính giữa phòng khách là cây thông Noel nằm chình ình ở đó, ngay cả giấy bọc bên ngoài cũng chưa thèm dỡ xuống.

      Ta trợn tròn mắt nửa ngày, mới nhớ tới phải chạy đến đầu hành lang nhấn chuông cửa phòng Thần Tư.

      Chuông cửa ấn a ấn, vậy mà vẫn thấy động tĩnh gì.

      Đành phải lấy di động ra gọi cho tên quản lý ẻo lả kia.

      Điện thoại có kết nối, bên kia truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc: “Nha! Phụ nữ thất hôn! Giáng sinh vui vẻ!”

      “Này! Thần Tư đâu?” Ta gào thét cổ họng.

      “Sớm trở về a! Ghi hình vừa hoàn tất là trở về! sợ ầm ỹ! Chết sống cho bên truyền hình tí mặt mũi! Tiệc rượu cũng tham gia! Tôi ở đây giúp thu dọn cục diện! Phụ nữ thất hôn tôi cảnh cáo , Thần Tư nhà tôi ghi hình mệt mỏi hơn năm tiếng đồng hồ, có việc gì đừng có ngốc mò sang làm phiền !” Bên kia rống so với ta còn to hơn.

      “Nhóm trợ lý đâu?” Tiếp tục rống.

      “Nghỉ! chơi Giáng sinh!” Rống muốn khàn cả giọng.

      “…” gặp qua người thích nghỉ việc, chưa thấy qua thích nghỉ đến thành cái dạng đức hạnh này.

      Ta bên ngắt điện thoại, bên quay trở về phòng, đem toàn bộ phòng giữ quần áo lật lên lần, rốt cục tìm được trong khu tư tàng đồ riêng của tên quản lý ẻo lả cái búa dự phòng chuyên dùng để phá cửa.

      Kháo! Ẻo lả chết dẫm! Mỗi ngày đều dựa vào cái này để mời Á châu siêu cấp tân tinh rời giường, lại cố tình biết xấu hổ cất ở chỗ này của ta.

      Ta cầm lấy cái búa , phá cửa mà xông vào.

      Trong phòng tối mảnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường hắt vào từ ban công.

      Ta theo ánh đèn đến gần, chỉ thấy Thần Tư người vễn còn mặc trang phục vận động của nhà tài trợ ghi hình ban nãy, kéo tay áo ngồi dưới mặt sàn ngắm cây thông Noel.

      “Này! Lão bản! nghễnh ngãng nghe được chuông cửa?” Ấn nửa ngày có mở, hại người khác lo lắng trận.

      “…” Thần Tư đầu cũng chưa nâng.

      “Lão bản!” Ta cúi thấp thân mình hướng lỗ tai Thần Tư rống.

      Thần Tư chỉ : “Hạ Tiểu Hoa, tôi có qua khi trở lại nhất định phải nhìn được cây thông Noel được trang trí?”

      “…” Ta tự biết mình đuối lý, cũng học tư thế cúi thấp đầu của Thần Tư, tùy tay nhặt lên cái chuông bạc: “Này! Tôi giúp treo!”

      Thần Tư cẩn thận treo móc bóng đèn.

      “Từ lúc tôi ra khỏi cửa, đến tại, qua bảy tiếng đồng hồ. Hạ Tiểu Hoa, làm cái gì?”

      Bóng đèn trong tay xoay qua xoay lại: “Đêm Noel, Hạ Tiểu Hoa, ở nhà.”

      Thanh thấp có chút quái dị.

      Ta liền bật công tắc cho dây đèn, thấy bên cạnh chân Thần Tư là vô số dây trang trí rực rỡ.

      Sắc vàng của ánh đèn làm cho toàn bộ thân hình Thần Tư cũng trở nên ấm áp.

      Ta cong khóe miệng, cầm lấy cây gậy trang trí đập đập vào mắt cá chân Thần Tư: “Này! đau sao?”

      Thần Tư hiểu ngẩng đầu nhìn ta.

      Ta hai lời, đổi sang mắt cá chân bên kia, thành công thấy người nào đó “tê” tiếng rên đau.

      Vì thế cười đến càng phát ra lợi hại: “Này Á châu siêu cấp tân tinh tranh cường háo thắng, chơi trò chơi dù đạt thứ nhất cũng cố sức muốn người khác hoan nghênh!”

      Đôi mắt của Thần Tư trừng ta đặc biệt ngoan độc.

      Ta ném gậy trang trí trong tay, ngồi thấp xuống, cuồn cuộn xắn lên ống quần Thần Tư, cúi đầu còn nghiêm túc xem xét vết thương của .

      “Sưng lớn lắm, may cho tốt số! Đứng lên, đừng ngồi đây! Lên ghế kia !” Ta đứng phắt lên đến mở tủ lạnh lấy ra mấy túi chườm đá, quay đầu phát thấy còn lười biếng ngồi nguyên tại chỗ.

      Ta trở mình xem thường: “ mau đứng lên dùm cái coi!”

      Thần Tư động cũng động, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng đèn tỏa sáng rực rỡ phía cao: “Hạ Tiểu Hoa, chân tôi tê rần!”

      Kháo! Vô dụng!

      Ta vươn tay dùng sức đẩy cả người Thần Tư.

      “Được, cứ ngồi yên đây đừng ép buộc!”

      Đem túi chườm đá ấn lên mắt cá chân của .

      “Này! Tài năng quá nhỉ!” Ta tức giận.

      Á châu siêu cấp tân tinh từ lúc ta vào cửa thèm liếc lấy nửa con mắt, rốt cục quay đầu nhìn: “Hạ Tiểu Hoa, xem tôi TV?”

      “Vô nghĩa!” Bằng còn thấy trật chân rồi còn cố tỏ ra hùng sao?

      Thần Tư ngoan ngoãn vươn tay, đè lại túi chườm nước đá.

      “Hạ Tiểu Hoa, tức giận!”

      “Ai ?” Ta dùng sức nhếch khóe miệng: “Thấy ? Tôi cao hứng đây! tại trường trực tiếp khiến lão nương cười nhạo còn kịp, làm sao còn tức giận?” Cố gắng đem khóe miệng kéo đến mang tai.

      Thần Tư còn nghiêm túc nghiên cứu ta căng miệng: “Hạ Tiểu Hoa, như vậy, tôi cảm thấy đau lòng!”

      Ta chưởng dùng sức đem túi chườm đá chụp xuống, lập tức nghe được thanh người nào đó phát ra làm ta hài lòng.

      Ta híp mắt, cảnh cáo trừng người nào đó, mới bắt đầu quay lại tiếp tục xử lý cây thông Noel.

      Đem bóng đèn buộc cong vẹo tháo xuống, xếp lại.

      Trong phòng quá mức im lặng, im lặng đến mức chỉ nghe được thanh của hệ thống sưởi phát ra.

      “Hạ Tiểu Hoa, hát bài !” Thần Tư .

      Cũng cần chờ ta trả lời, tự mình hát.

      Hát tiếng Việt, cố ý kéo thấp giọng, vô cùng động lòng người. (tiếng Việt là ngôn ngữ của hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây).

      Giai điệu cực kỳ quen thuộc, lại nghe hiểu.

      Hát xong, nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đặc biệt sáng.

      Ta cau mày: “ hát cái gì đấy? Tôi nghe hiểu tiếng Việt!”

      Thần Tư ngẩn người, đột nhiên cười cười: “Tôi hát khoa trương vậy thôi!”

      Ta vui: “ mới khoa trương!”

      Thần Tư càng cười lợi hại, sau lúc lâu mới : “Hạ Tiểu Hoa, ở trong lòng , tôi, đến tột cùng là cái dạng gì?”

      Á châu siêu cấp tân tinh cười nhạo còn ý cự tuyệt như trước nữa.

      Trong lòng ta hơi có chút hốt hoảng: “Tôi cũng phải là fan của , đối xử với như người bình thường thôi!”

      “Vậy sao?” Thần Tư gật gật đầu, lại bắt đầu nhìn bóng đèn cây thông Noel, ngẩn người.

      Lúc này đây, là im lặng.

      Đôi mắt nhìn thẳng.

      Ta cúi đầu, cầm lên cái bóng đèn , vừa ép buộc treo lên cây, khóe mắt vừa liếc người nào đó: “Này! Kỳ cùng với cái bóng đèn này cũng sai biệt lắm!”

      “Hạ Tiểu Hoa!” Tính tình thối, hai lời liền lấy túi chườm đá hướng cái ót ta ném tới.

      Ta ôm cái ót, miễn cưỡng treo bóng đèn.

      “Thời điểm lão nương cảm mạo, giống như bóng đèn, ôm bó hoa bách hợp có chút thành ý liền tiến vào.”

      Thần Tư hừ lạnh tiếng, tiếp tục cầm túi chườm khác lên.

      Lại tìm cái bóng đèn khác, cột chắc.

      “Lúc chơi nhảy cầu cũng vậy. Mặc dù kêu phiền nhưng vẫn tiếp tục theo cùng tôi, giống như bóng đèn!”

      Người nào đó hừ lớn tiếng hơn nữa.

      “Ở Ô trấn cũng thế. Buổi tối mang theo kính râm đen đặc, nhưng vẫn tìm ra tôi!”

      Đơn giản ngay cả hừ cũng hừ.

      Tiếp tục treo thêm cái bóng đèn.

      “Làm lão bản cũng vậy! Lão nương nháo chuyện nhà, thu lưu làm gì a! Chọc vào phiền toái, còn ngại chính mình chưa đủ rắc rối phải ?”

      “Hạ! Tiểu! Hoa!” Á châu siêu cấp tân tinh rống to tiếng, ném túi chườm đá, từ dưới sàn nhà đứng lên.

      biến cho tôi! Tôi sao thành cá mực! tại liền sao!” Quải chân bước vào phòng ngủ lấy ra tờ chi phiếu, đặt mông ngồi lên ghế cúi đầu xoát xoát viết chi phiếu.

      Chậc chậc! Này tính tình! Ta bên xem Thần Tư làm ầm ỹ, bên vận sức chín trâu hai hổ nâng cây thông Noel lên.

      “Biến!” Hé ra tờ chi phiếu ném xuống chân ta.

      Ta ngồi, đem chi phiếu cất vào trong túi sách, thuận tay bật công tắc đèn lần nữa.

      “Lão bản, ngài yên tâm, tôi nhất định biến!”

      “Ba!” Ấn sai công tắc, bóng đèn duy nhất trong phòng tắt ngúm.

      phòng tối đen.

      “Kháo!” Đức hạnh!

      Ta sờ soạng, rốt cục thắp lên cây thông Noel rực rỡ, hoành tráng nhất.

      Bóng đèn nho , từng cái từng cái, quấn quanh cây thông Noel vòng lại vòng, đem cây thông vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp vô cùng.

      “Này! Lão bản! Cây thông Noel xinh đẹp ?” Ta quay đầu lại nhìn Thần Tư.

      Khuôn mặt Thần Tư, biến mất trong bóng tối, rốt cục thấy biểu tình.

      Ta dùng sức cong đầu. Lão nương quả nhiên miệng chó phun ra được ngà voi, nên tiếng người.

      ràng, bởi vì có bóng đèn, cho nên mới cảm thấy ấm áp.

      Ta cười cười, nắm chặt túi xách có chi phiếu.

      Coi như hết.

      “Lão bản, giáng sinh vui vẻ!” Ta .

      Dùng sức lắc lắc cái cổ cứng ngắc, xoay người bước .

      Dù sao, thủy chung đều là muốn biến.

      Tay bị kéo lại. thân hình ấm nóng, dán tại phía sau lưng ta.

      “Hạ Tiểu Hoa.” Ta nghe thấy đỉnh đầu mình có thanh mỏng manh truyền đến.

      “Ở trong lòng , tôi thực , là bóng đèn?”

      Ngữ khí có chút rầu rĩ.

      Ta dùng sức gật đầu.

      giống như bóng đèn.

      Người đầu tiên đối với Hạ Tiểu Hoa : “Hạ Tiểu Hoa, nếu cảm thấy sợ hãi, ra!” Bóng đèn.

      Người đầu tiên đối với Hạ Tiểu Hoa : “Hạ Tiểu Hoa, mang kính râm lên, có người nhận ra danh nhân Hạ Tiểu Hoa trong thành phố. Cho nên, muốn khóc liền khóc !” Bóng đèn.

      Người đầu tiên đối với Hạ Tiểu Hoa : “Uống gì bia, tôi có rượu vang. Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng ly hôn!” Bóng đèn.

      Làm rất nhiều bóng đèn cho Hạ Tiểu Hoa.

      Luôn ấm áp, tuy rằng ngẫu nhiên có chút chói mắt.

      “Lão bản, cám ơn !” Làm cho cây thông Noel còn đứng trong bóng tối nữa.

      Rất ít khi lời cảm ơn. , nhịn được trận da gà.

      Ta dùng sức thoát thân, muốn chạy trối chết, lại bị phen kéo lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, tôi kì …”

      cái gì, chưa có xong.

      Môi đột ngột bị người ta ngăn chặn.

      Vẫn như cũ là hương vị ngọt ngọt.

      Chỉ là, lớn cỗ thế công bá đạo.

      Ta giãy dụa, rốt cục tìm ra được khe hở.

      “Lão bản, là, thích tôi ?” Hỏi ngả ngớn, lòng chờ xem người nào đó rốt cục tỉnh lại mà đuổi đánh ta.

      Thần Tư nhưng có buông ra.

      Đôi mắt trừng ta, như là muốn đem ta lột sống.

      Lúc này đây, là bị dọa đến.

      Ta dùng sức nhảy lên, đẩy Thần Tư ra hướng ra cửa bước.

      Vừa mở cửa, lại càng phát ra sợ hãi, hai lời ngay lập tức đóng lại.

      Chậm bước.

      Người đứng ở đối diện cửa, thế nhưng nhận ra.

      Lưng dựa vào cửa, chuông bên ngoài muốn bị nhấn loạn.

      Thần Tư bước tiến lên đẩy ta ra, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Chỉ liếc mắt cái, lập tức liền trừng ta.

      “Diệp Hy.”

      Ta dùng sức nuốt nước miếng.

      Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên điên cuồng, Thần Tư mở to mắt im lặng trừng ta.

      Vang lâu, rốt cục an tĩnh lại.

      Yên tĩnh đến dọa người.

      Ta chờ hồi lâu, rốt cục nhịn được, muốn hướng đến mắt mèo nhìn xem.

      Mắt mèo bị chưởng che lấp.

      “Hạ Tiểu Hoa! được nhìn!”

      Ta trừng lớn mắt.

      Thần Tư cắn môi, nhìn ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, nếu nhìn xem, tôi liền sao thành cá mực. Tôi , là !”

      Ta túm nhanh chi phiếu trong túi xách.

      Xúc cảm lạnh lẽo, cứng rắn.

      Cho dù lưu lại, bóng đèn, cũng có khả năng là bóng đèn của ngày trước.

      Rất nhiều chuyện, xảy ra, thể cho rằng tồn tại.

      Tựa như ràng động tâm.

      Ta ôm cổ Thần Tư, đưa môi lên, bắt đầu cởi áo khoác.

      “Thần Tư, thích tôi?” Hỏi quá mức trực tiếp, hỏi đến làm cho Thần Tư trắng mặt.

      Ta quan tâm, hỏi xong rồi, lại cởi thêm cái áo nữa.

      Cởi đến khi chỉ còn có nội y, nghe thấy Thần Tư : “Hạ Tiểu Hoa, . Tôi tuyệt đối thích !”

      Ta cười cười, : “Thần Tư, căn bản, nghĩ muốn tôi!”

      Mặc lên áo khoác, dùng sức bắt tay, mở cửa.

      Cửa ở sau người nhanh chóng đóng lại, “ầm” tiếng, làm cho trái tim run lên.

      Diệp Hy tựa ở cửa phòng đối diện, ngẩng đầu, nhìn ta.

      Khóe mắt có vệt nước.

      Ta ngẩn người, tiếp tục cười: “Diệp Hy, , cũng muốn tôi sao?”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 49:

      Diệp Hy chỉ liếc mắt nhìn ta cái, lập tức cúi đầu.

      Lại vẫn như cũ dựa ở cửa, nửa phần có di động.

      Ta cười đến càng phát ra lớn tiếng.

      Hảo hảo, đêm giáng sinh. Đơn giản cần tìm người tâm .

      Ta giở trò cũ, rướn lên thân, dùng sức hôn Diệp Hy.

      Vị rượu dày đặc đánh úp lại, ta bị nghẹn, nhịn được đẩy ra Diệp Hy.

      “Diệp Hy, uống rượu?”

      Diệp Hy vươn tay, lau chút vệt nước nơi khóe mắt: “Hạ Tiểu Hoa, em hỗn đản!”

      Xoay người liền hướng thang máy tới.

      Ta đứng thẳng, dùng sức cười, lấy chìa khóa mở cửa phòng.

      Cửa mở ra, cỗ khí xa lạ lạnh như băng đánh tới, đột nhiên cảm thấy da đầu run lên.

      Diệp Hy, từ trước đến nay có thói quen đến địa phương nào đều cho lái xe về trước, nhất là vào tối muộn.

      Liều mạng chạy xuống dưới lầu, rốt cục ở đường ra khách sạn, cản lại được đèn xe chói mắt.

      “Diệp Hy! xuống xe cho tôi!” Ta rống lớn tiếng.

      Diệp Hy híp mắt, nhìn chằm chằm ta, thúc giục chân ga, cửa kính xe cũng có mảy may hạ xuống.

      Ta dùng sức vỗ vỗ thùng xe đằng trước: “Xuống xe! TM có nghe thấy ?”

      Chân ga càng vang.

      Ta nghiến răng nghiến lợi, tiến lên hai bước, phen kéo mở cửa xe: “Xuống dưới!”

      Khóe mắt híp lại chỉ còn đường, tay nắm vô lăng càng chặt.

      Ta lấy ra di động: “ xuống? Tôi gọi điện thoại cho Lưu quản gia, kêu bà ấy phái chuyên cơ đến đón !”

      Di động bị cỗ lực đạo vung tới, nháy mắt bay ra ngoài.

      cần Lưu quản gia!” Thanh Diệp Hy, lạnh lẽo còn mang theo vài tia khổ sở.

      Ta nhìn chằm chằm HELLO KITTY bị rơi vỡ thành hai mảnh: “Diệp Hy, đâu? Lão nương đưa !”

      phen mở ra cửa xe Diệp Hy, dẫn đầu ngồi vào ghế lái.

      Diệp Hy trắng nghiêm mặt, liều mạng trừng ta.

      Sau lúc lâu, rốt cuộc mân khóe miệng, nhưng thủy chung vẫn lời.

      “Về nhà?” Ta tức giận.

      “Về nhà! Hạ Tiểu Hoa, về nhà!” Diệp Hy được thực dùng sức.

      Ta cước đạp chân ga, xe cong vẹo chạy ra khỏi khách sạn.

      Bên trong xe đặt chế độ tự động, hệ thống sưởi bật lên, lạnh lẽo tay rốt cục biến mất.

      Ta nghiêng đầu nhìn xem Diệp Hy. Diệp Hy từ từ nhắm hai mắt, cau mày, khuôn mặt nhắn càng phát ra trắng bệch.

      Khuôn mặt trắng trẻo chút thay đổi, trắng đến nỗi gần như trong suốt.

      Diệp Hy, uống say.

      Cùng ba năm trước đây liều mạng ấn chuông cửa, giống nhau như đúc.

      Chỉ là, có trời mưa. có Khả Nhạc.

      Diệp Hy tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của ta, hơi hơi giật giật thân mình, vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt: “Hạ Tiểu Hoa, nhất định muốn , tiếc cả phòng làm việc, là vì phải ?”

      “…” Ta thu hồi ánh mắt, quyết tâm nhìn chằm chằm mặt đường.

      “Hạ Tiểu Hoa, em tối nay, tính ở lại cùng sao?” Diệp Hy câu nối tiếp câu, nhưng thủy chung vẫn có mở mắt ra.

      Ngữ khí cúi đầu nặng nề, rất mà vẫn len lỏi vào tận sâu trong đáy lòng ta, len lỏi tới tận tim, làm cho người ta cảm thấy vô cùng có lỗi.

      Cảm thấy, Diệp Hy, thực để ý.

      Liều mạng trầm mặc, dùng sức hô hấp.

      ràng, chỉ là cần tìm người tâm .

      Trầm mặc lâu lắm, lâu đến nỗi có thể ràng nghe được Diệp Hy : “Hạ Tiểu Hoa, em hỗn đản!”

      chữ chữ, phun vô cùng rành mạch.

      Rốt cục thể nhịn được nữa, dùng sức rống: “Diệp Hy! TM muốn làm cái gì?”

      Dùng hết dũng khí có được, mới từng bước bỏ được, lựa chọn buông tay.

      Tìm bao nhiêu quyết tâm, rốt cục mới đập tan được mọi hy vọng.

      Vì sao cố tình muốn, cố tình muốn ở thời điểm cuối ngày, cầm kẹo que, giơ khinh khí cầu, đứng ở vòng đu quay khổng lồ : “Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ngồi?”

      Vì sao cố tình muốn ở thời điểm ban đêm, đứng dựa cửa, lau chút vệt nước nơi khóe mắt?

      Vì sao ràng có Khả Nhạc, vẫn như cũ muốn đem chính mình uống say, dùng sức ấn chuông cửa?

      Diệp Hy, TMD muốn làm cái gì?

      Xe lao thẳng xuống cái, vào gara Diệp gia.

      Ngay cả đợi xe đỗ ngay ngắn cũng kịp, tùy tùy tiện tiện liền dừng ở cửa gara, ta mở cửa xe hướng bên ngoài chạy .

      thể lại ngây người, phải .

      Lại nghe thấy thanh Diệp Hy sau lưng quá mức ràng: “Hạ Tiểu Hoa, cầu xin em, ở lại!”

      Chân chịu khống chế nữa, nhũn ra, rốt cục đứng bất động.

      Mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu, từ phía sau, ôm lấy cổ ta.

      Ôm chặt, đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      Hơi thở của Diệp Hy, phun bên tai ta, nóng đến dọa người.

      “Diệp Hy! uống say!” Ta nghĩ muốn giãy dụa, lại xuất ra nửa điểm khí lực.

      “Ừ.” Diệp Hy biết nghe lời phải, rất phối hợp.

      Toàn bộ sức nặng đều đặt người ta, đầu tựa vào gáy, thủy chung có dời ra.

      “Hạ Tiểu Hoa, ở lại.”

      xong, còn có tiếng động. Chỉ có hô hấp nóng bỏng vẫn lưu lại gáy, bồi hồi .

      Ta kéo hai chân như nhũn ra, dùng sức chống đỡ Diệp Hy.

      Từng bước , rất gian khổ.

      Rốt cuộc trở lại phòng ngủ, đem Diệp Hy đá lên giường.

      Phòng ngủ vẫn giống như trước, ngây người ba năm, rồi lại trở về, cảm thấy xa lạ.

      Xoay người phải , tay lại bị túm lại. Diệp Hy muốn đứng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm ta.

      Biểu tình bướng bỉnh dạng này là tính buông tay.

      Ta dùng sức hít vào: “Diệp Hy! Lão nương qua, tôi …”

      xong.

      Môi bị che lấp lấy.

      Mặc dù là cồn, cũng trở nên ngọt ngào.

      Ta liều mạng giãy dụa, rốt cục tìm công kích: “Diệp Hy! có biết hay làm cái gì?”

      Diệp Hy chớp lông mi xinh đẹp, học ta bộ dáng liếm môi.

      “Hạ Tiểu Hoa! theo đuổi em!”

      Ta nhìn chằm chằm Diệp Hy, ngây ngẩn cả người.

      Diệp Hy cúi đầu, bắt đầu cởi bỏ áo khoác dính Coca.

      Cởi xong rồi, thoát áo sơ mi.

      Ngón tay thon dài xẹt qua cúc áo, nút nút, lộ ra làn da bóng loáng mê người.

      Ta dùng sức nuốt nước miếng, cảm thấy trái tim còn chịu khống chế.

      Nhìn chằm chằm thịt bò trước mắt, lòng dạ hẹp hòi giãy dụa rất nhiệt tình.

      Nút thắt cuối cùng của áo sơmi giải xong, tùng tùng rơi xuống hai tay Diệp Hy, ngực mê người tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt, so với lúc ở nhà ma còn muốn mạnh mẽ hơn.

      Này là thời cơ tốt, rượu say loạn tính! Chính mình uống say, thể trách người khác thịt bò! Dù sao, sau khi tỉnh lại, cũng chỉ là rượu say loạn tính.

      Ta rốt cục ngao lên tiếng xông lên, dùng sức túm chút áo sơmi còn vướng bận của Diệp Hy, bên rống đặc biệt cao hứng: “TMD, Diệp Hy! Thoát quần!”

      Diệp Hy bị ta túm cho nhát, rên lên kêu đau.

      Ta quan tâm, liếm cái lưỡi Diệp Hy, dùng sức duyện cánh môi . Tay rốt cục sờ soạng được mảnh trắng mịn mê người, theo tiểu cơ ngực nhàng cọ xát, xẹt qua điểm trồi lên nho .

      Kêu đau của Diệp Hy nháy mắt biến thành rên rỉ.

      Ta giật giật thân mình, khóa ngồi thân Diệp Hy, liếm bụng của .

      Tay hai lời liền tiến xuống dưới.

      Yết hầu Diệp Hy vừa động, tiếng ha ha cười vang lên, chịu cam lòng yếu thế, vươn tay kéo khóa áo khoác của ta, đường thông thuận.

      Bên trong áo khoác chỉ có nội y.

      Ở chỗ Thần Tư bóc sạch , lại vội vàng, căn bản có tâm tư mặc thêm quần áo.

      Ta lắc lắc thân mình, muốn đem áo khoác kéo rớt ra.

      Lại bị cỗ lực đạo đánh tới, đè ta nằm ván giường.

      Diệp Hy nhảy dựng lên, đè nặng ta, tay chống mép giường, tay nắm trụ cổ của ta.

      Lực đạo cổ .

      Trong mắt Diệp Hy hừng hực lên ngọn lửa giận dữ, trừng mắt nhìn nội y dưới áo khoác của ta.

      “Hạ Tiểu Hoa! Em hỗn đản!” Kêu nghiến răng nghiến lợi.

      Mắng xong, ngọn lửa trong mắt lại càng tăng.

      Môi cắn đến trắng bệch, vẫn trừng mắt nhìn ta.

      Lời kịch giống nhau như đúc, đêm nay nghe được là lần thứ ba.

      Ta há to miệng, dùng sức hô hấp.

      Cổ bị nắm quá mức khó chịu, ta giãy dụa, nghiêng đầu, thấy được tay chống ở mép giường của Diệp Hy ràng có mảng xanh tím.

      Nổi bật làn da trắng nõn, có vẻ dị thường cổ quái.

      Cũng vô cùng quen thuộc.

      Ta cười. Vui sướng khi người gặp họa.

      “Lão nhân kia đánh? Chậc chậc, xem lực đạo này, lão nhân kia phục hồi quả nhiên tốt lắm!”

      Lực đạo cổ nhất thời căng thẳng, cũng trở nên khó khăn.

      Ta hô khí, cố ý dẫn dắt hơi thở thổi đến cánh tay Diệp Hy: “Này! Đau ?”

      Ánh mắt Diệp Hy nheo lại, sưu chút thu lại cánh tay chống mép giường, nhân thể hướng người ta tìm tòi, xả ra kiện nội y duy nhất trong áo khoác, ném rất xa.

      “Đau! Hạ Tiểu Hoa! Rất đau!”

      Hơi thở nóng rực đập vào mặt. Diệp Hy cầm lấy khuôn mặt ta, dùng hết toàn lực mà hôn.

      Mặc cho ta có giãy dụa như thế nào chăng nữa cũng bắt được, có buông tay.

      Lực đạo cổ rốt cục buông lỏng ra. Tay chân ta cùng sử dụng, cước đem quần của Diệp Hy kéo xuống đến mắt cá chân.

      Tùy ý để Diệp Hy xoa nắn, bàn tay như lửa nóng, ở người ta tàn sát bừa bãi.

      Diệp Hy thu tay, dùng môi, cắn đầu lưỡi của ta rồi từ từ theo cổ mà di chuyển xuống dưới.

      dòng điện kì dị theo đầu lưỡi của chạy khắp thân thể ta, thẳng đến khi cơ thể bị xuyên qua.

      Mái tóc cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

      Ta bất mãn rên rỉ, vặn vẹo thân mình, chủ động lên, ôm lấy Diệp Hy.

      Diệp Hy cắn răng, khuôn mặt nhắn tuấn tú càng phát ra mê người.

      “Hạ Tiểu Hoa, là ai?”

      ràng uống say, tại sao có thể hỏi như vậy? Làm sao có thể hỏi như vậy?

      Diệp Hy ba năm trước đây, mặc dù đến thời khắc tình cảm mãnh liệt nhộn nhạo, nhưng cái gì cũng chưa .

      tại, hỏi ràng như vậy, hỏi quen thuộc như vậy.

      Giống như đêm hôm đó trước khi rời , Hạ Tiểu Hoa uống say : “Diệp Hy, tôi là ai?”

      Trái tim lại bắt đầu đập điên cuồng.

      phải là bị mê hoặc run run, mà là động tâm.

      Ta trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Diệp Hy.

      Chân gắt gao cuốn lấy thắt lưng Diệp Hy, vòng thành vòng, lấy mũi chân đường vuốt ve từ cổ trở xuống.

      Diệp Hy lập tức mị mắt, nặng nề mà hừ tiếng.

      Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt tinh lượng.

      Tựa như rất nhiều, rất nhiều năm trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy , đều là như vậy.

      Trôi qua lâu như thế, nghĩ sớm thay đổi, có thể hề động tâm.

      Kỳ , lại chính là thể khống chế.

      Thích chính là thích, cho dù dốc hết toàn lực, cho dù hạ quyết tâm, vẫn như cũ, hề thay đổi, thể chịu khống chế.

      Đẩy ra. Biết là vực thẳm, chỉ có thể nhảy vào, ghé vào tai , thầm hơi thở: “Diệp Hy, vẫn đều là Diệp Hy!”

      Vẫn đều là, lâu lâu trước kia, cũng vẫn là như vậy.

      Diệp Hy nở nụ cười, tươi cười xinh đẹp, giống như chờ đợi câu trả lời này từ lâu.

      Khoái cảm quen thuộc rất nhanh dâng lên, mỗi tế bào cơ thể đều thức tỉnh, dùng sức cảm nhận Diệp Hy.

      Thân thể so với ta còn thành thực hơn, ở thời điểm : “Diệp Hy, tôi !”, cũng chịu nghe theo.

      Thời điểm ta tham luyến nhìn cắn kẹo que, giơ bóng bay, cũng bắt bắt đầu khát vọng.

      Ta liều mạng rên rỉ, móng tay cố ý dùng lực đạo, ở ngực Diệp Hy cào ra vài vết máu.

      Diệp Hy hừ cũng chưa hừ, chính là liếm vành tai của ta, hùng hăng thổi khí.

      Ta run rẩy giống như có ngọn lửa thổi qua, giơ ngón tay, học theo bộ dáng Diệp Hy, hung hăng đưa vào miệng liếm mút.

      Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, đôi mắt giống như sói đói, hoàn toàn bị khơi mào hưng trí, cầm trụ tay ta lần nữa đem dán tại lồng ngực nóng bỏng của .

      “Hạ Tiểu Hoa! Em hỗn đản!”

      Lần thứ tư, lặp lại lời kịch.

      Chỉ là, lúc này đây, trong giọng nhiều hơn chút mê hoặc, nhiều hơn chút sủng nịch.

      Ta liều mạng cười. Xứng đáng, xứng đáng, ai thịt bò ai, đến cuối cùng, phân ra thắng bại.

      Há miệng, muốn chuyện.

      Cuối cùng lại buông tha cho, cái gì cũng muốn hỏi.

      Thời khắc như vậy, hỏi, phải làm thế nào đây?

      Ta dùng sức đẩy ngã Diệp Hy, đổi khách thành chủ.

      Diệp Hy ôm sát cổ của ta, lớn tiếng thở dốc, ở bên tai ta phun khí: “Hạ Tiểu Hoa! thích em!”

      Quá mức vượt qua giới hạn, quá mức dọa người.

      Ta sợ hãi lại hoảng hốt, cuối cùng có trợn mắt, chính là lắc lắc thân mình, càng phát ra chủ động.

      Đáy mắt có muôn ngàn lớp sóng triều trào ra, liều mạng áp chế.

      Đừng hỏi, Hạ Tiểu Hoa, nên hỏi!

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 50:

      “Thấy , cái người mặc đồng phục trung học ngồi ghế cọ xát chân, chính là con của Hạ Tài!”

      “A, diện mạo, nhìn xem tư thế đều đoán biết được a! Cấp bậc thấp kém!”

      vũ hội từ thiện, mặc lễ phục là lễ phép cơ bản. Sao lại mặc đồng phục đến đây, có gia giáo!”

      “Người ta vội vàng đến làm từ thiện, mang bó lớn bó bé tiền đến để mua thanh danh, làm gì còn thời gian thay lễ phục!”

      “Cha ta gần đây ném tiền qua cửa sổ để theo đuổi thiên kim. Người ta tuy là ly dị nhưng tốt xấu cũng là phu nhân danh môn, mặt mũi dù sao cũng phải có. Nhà giàu mới nổi tưởng muốn lây dính được chút phú quý, nào có dễ dàng như vậy!”

      “Hạ Tài làm sao lại có con a? Ai giúp sinh vậy, là dơ bẩn!”

      biết, thế nào sinh ra được con biết, lăn lộn qua bao nhiêu người càng biết!”

      “Chậc, chậc, bẩn! Ghê tởm!”

      Ta cúi đầu chà xát a chà xát, bị giày mới cọ vào chân sinh đau, rốt cục mới thoải mái chút.

      lại giày, đứng lên, tiến lên hướng đến đám người, dùng sức vung cánh tay.

      “Phù phù”, “phù phù” ba thiên kim tru lên còn kịp, toàn bộ đều rơi vào bể bơi.

      Tiếng thét chói tai nhất thời vang lên thành mảnh.

      Ta quan tâm, hướng về người thứ tư rên lên sợ hãi.

      Bị bảo an chạy tới, phen túm trụ.

      Giãy được, đành phải cởi giày, ngắm chuẩn đỉnh đầu người thứ tư còn lại kia phi tới.

      Chính giữa hồng tâm.

      Sau cú phi vô cùng ngoạn mục là hai hàng máu mũi đỏ tươi xông ra. Tiếng thét chói tai lại càng phát ra điên cuồng.

      Lại đến tiếp thêm bảo an nữa, trái phải kẹp lấy ta, thực thể động đậy.

      “Hạ tiểu thư, mời lập tức rời khỏi hội sở, bằng chúng tôi báo cảnh sát!”

      Ta liều mạng giãy dụa: “Lão nương tự mình ! Cha của tôi đâu? Kêu xem xong náo nhiệt rồi ra đây!”

      “Hạ tiểu thư, cha cùng nữ minh tinh nửa giờ trước lái xe rời khỏi đây rồi!”

      Ta trừng lớn mắt.

      chậu nước lạnh lẽo dội xuống, từ đỉnh đầu cho đến tận mũi chân.

      Phun máu mũi đứng ở đó, cầm chậu, nhìn chằm chằm ta: “Nhà giàu mới nổi! Lập tức cút! Nơi này phải là chỗ có thể đứng được!”

      Ta giơ nắm tay dùng sức đấm tới, lại bị bảo an đè lại: “Hạ tiểu thư, mời rời !”

      “Tôi đến hội sở này định thư giãn chút, ngờ vừa đến lại xảy ra vấn đề!” Thanh ôn ôn nhuận nhuận, chiếc khăn tay trắng noãn, đưa đến trước mặt của ta.

      Ta nâng đầu, xuyên qua hai tên bảo an, thấy bên dưới ngọn đèn là khuôn mặt nhắn xinh đẹp. ràng biểu tình thực lãnh mạc, nhưng bàn tay cầm khăn đưa cho ta, lại kiên định dị thường.

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp chỉ liếc thoáng qua bảo an cái, trói buộc người lập tức buông lỏng. Tất cả bảo an đều cung kính : “Tiểu Diệp tiên sinh!”

      “Diệp Hy! bớt lo chuyện người khác , cố ý gây chuyện với tôi!” Nữ nhân đổ máu mũi càng thét chói tai: “ cho rằng đây vẫn là đại học quốc tùy định đoạt? muốn giả làm thân sĩ trước tiên đến bể bơi cứu người !”

      Người nào đó nghiêng đầu, liếc mắt cái nhìn đám người trong bể bơi, trả lời đặc biệt đương nhiên: “ quan tâm.”

      Ta tiếp tục trừng lớn mắt.

      hay ?” Người nào đó vô cùng kiên nhẫn, hướng về phía ta, trong tay vẫn túm khăn bé.

      Ánh vàng chói lọi, theo động tác người nào đó, nháy mắt tỏa ra bốn phía. Chói mắt đến nỗi ta thể đoạt lấy khăn tay, liều mạng lau nước mũi.

      Kim quang theo bước chân người nào đó xa dần, được nghĩa vô phản cố.

      Vừa , chính là rất nhiều năm.

      Thẳng cho đến khi tiểu Diệp tiên sinh biến thành Diệp tiên sinh.

      bao nhiêu lâu, có mơ thấy? Ánh vàng chói mắt như vậy, khăn tay trắng noãn như vậy?

      Mở mắt nhìn ra, khuôn mặt bé xinh đẹp, gần trong gang tấc.

      “Hạ Tiểu Hoa! Khóc cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp nhắn hừ tiếng, vươn tay, xoa mặt của ta.

      “A a a a a a a!!!!!!!” Ta kêu thảm né tránh, tay chân cùng sử dụng hướng bên giường xuống.

      Vì sao? Vì sao dậy trễ hơn Diệp Hy? Chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Vì sao, vì sao, vì sao?

      Thắt lưng bị phen ôm lấy: “Hạ Tiểu Hoa! Im miệng! đau đầu!”

      A! Đau đầu! Đúng, đúng!

      Ta lập tức da mặt dày quay người lại: “Diệp Hy! Cái kia… Hai ta tối hôm qua đó là, rượu say loạn tính! Loạn tính a!…” Cường điệu còn nghiêm túc.

      yên tâm, tôi căn bản muốn…”

      Thanh bị bàn tay xinh đẹp che lấy, lực đạo .

      “Hạ Tiểu Hoa! Ai với em rượu say loạn tính?” Diệp Hy banh mặt muốn thể nhìn.

      “Em uống rượu sao?” Thanh đặc biệt lạnh.

      “Ưm ưm ưm!” Liều mạng lắc đầu.

      “Cho nên, ý tứ là, em căn bản, muốn?”

      “Ưm ưm ưm!” Liều mạng gật đầu.

      “Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy nghiến răng nghiến lợi, phen bỏ ta ra.

      Ta hai lời, đứng lên muốn nhảy xuống giường.

      Lại bị bắt được.

      Diệp Hy dùng sức, đem ta mang trở lại giường.

      “Hạ Tiểu Hoa! để ý!” Diệp Hy híp mắt, trừng ta.

      Ngữ khí quá mức khẳng định, khẳng định nhịn cả đêm, rốt cục vẫn rơi nước mắt.

      “Diệp Hy, rốt cục, muốn như thế nào?” Mỳ sợi lệ tuôn ra khỏi hốc mắt, còn chịu khống chế nữa.

      Diệp Hy ràng ngây ngẩn cả người, nhưng có buông.

      ngốc cái gì?” Ta hung hăng trừng Diệp Hy, mỳ sợi lại càng tuôn ra lợi hại hơn.

      “Lão nương đều đáp ứng ly hôn, đơn cũng ký, vất vả mới hạ quyết tâm , rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”

      “Muốn tôi, tôi cho. rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”

      “Đều cần phụ trách, đều tôi cần, rốt cục còn muốn như thế nào nữa?”

      dựa vào cái gì mà sững sờ? tối hôm qua uống say mê sảng, tôi còn chưa sững sờ đâu! tại tỉnh rượu chưa? tiếp tục say , say chết ! tại với tôi cái gì biết ? dựa vào cái gì mà sững sờ? Lão nương cũng chưa sững sờ đâu!” Ta hợp lại mạng già liều mình khóc.

      Diệp Hy rốt cuộc buông lỏng ta ra, vẫn sững sờ. Chính là vươn tay lau mỳ sợi lệ của ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, đừng khóc! Em như vậy, đau lòng!” Ngữ khí ôn nhu như vậy, ôn nhu đến chưa từng thấy qua.

      Đầu ta run lên, liều mạng giãy dụa sờ tủ đầu giường.

      bậy! đau lòng cái gì? Diệp Hy! câm miệng! ràng tôi, ràng ! được, được như vậy…”

      Lời phía sau, còn chưa kịp phun ra hết.

      Nghẹn ngào quá mức lợi hại, ngay cả lần nữa bị ngăn chặn môi, cũng có giãy dụa.

      Tay rốt cục mở được tủ đầu giường, sờ soạng nửa ngày, chạm đến.

      Hơi thở nóng ấm của Diệp Hy, phun môi ta: “Hạ Tiểu Hoa, kỳ , là…”

      “Roẹt!” tiếng điện giật lớn.

      Ta cầm kìm điện từng đánh gục bao nhiêu sắc lang, giãy dụa dưới thân Diệp Hy, rốt cục ra.

      May mắn, kìm điện vẫn còn ở đây.

      Diệp Hy gục giường ở tư thế quái dị, lại bị ta giơ chân, dẫm nát khuôn mặt bé: “Này! Diệp Hy!”

      phản ứng.

      Ta vung tay lau mỳ sợi lệ, bay nhanh mặc quần áo, hoa lệ lệ chạy vội.

      Kỳ , kỳ là… Đáp án, có dũng khí nghe tiếp nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :