1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, đầu hàng đi! - Ôn Nhu Diêu Diêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 39:

      “Hạ Tiểu Hoa, chúng ta lâu có tụ họp, vừa vặn trường của Lưu Lãng ở bên cạnh, hôm nay khó có dịp về đây! Đến, đến, chúng ta ba người, hẳn là lâu ngồi cùng nhau ăn cơm!”

      Khó trách phải lặn lội xa xôi về trường cũ ăn thịt nướng Brazil. Khen cho cái vừa vặn!

      Ta nhìn nhìn Khả Nhạc, lại nhìn nhìn Ngưu Lang, tìm vị trí đối diện hai người bọn họ ngồi xuống, hé răng.

      “Tiểu Hoa, em sống tốt ?” Ngưu Lang hướng ta cười cười, càng phát ra có vẻ xanh xao.

      Ta dắt khóe miệng, cước đạp ra cái ghế trước mặt, ngồi xuống.

      “Rất tốt! Cuộc sống bận rộn, ăn ngon, ngủ tốt, đãi ngộ hảo!”

      Ngưu Lang nhìn ta, ta nhìn Khả Nhạc.

      Đột nhiên trầm mặc.

      Chỉ có thể cúi đầu, liều mạng gắp thịt nướng.

      miếng thịt bò nướng chấm tương, đưa đến trong bát của ta.

      Ta ngẩng đầu.

      Ngưu Lang tiếp tục hướng ta cười.

      Ta nhấc ra, bỏ vào bát Khả Nhạc.

      Khả Nhạc trừng lớn mắt, mặt trắng bệch.

      “Chủ quán! Cho hai chai rượu!”

      Ta gãi gãi đầu đầy tóc giả, tự cố cầm lấy cái chén, rót rượu: “ phải khó có dịp được tụ họp sao? Cạn!”

      hơi uống hoàn, lại rót tiếp.

      Ngưu Lang nhìn ta, Khả Nhạc nhìn ta.

      “Hai người vì sao uống? Uống mau!” Ta cầm cái chén nhét vào trong tay Khả Nhạc: “Là bạn bè! Cạn!”

      Khả Nhạc giơ ly rượu, sau khi nhìn ta lúc lâu, ngửa cổ muốn uống lại bị Ngưu Lang phen kéo lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, Khả Nhạc thể uống rượu đế, bị dị ứng! thay ấy uống!” Vừa nhấc đầu, ly rượu thấy đáy.

      Ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc, Khả Nhạc nhìn chằm chằm Ngưu Lang.

      Chỉ là sắc mặt càng lúc càng trắng.

      Ta xuy cười tiếng, nghiêng qua bên mặt: “Ngưu Lang! tiến bộ! Ly hôn, còn nhớ thói quen của Khả Nhạc!”

      Lấy cái chén trước mặt Khả Nhạc tiếp tục rót rượu, “Đến, cạn!”. Lại hết tiếp ly.

      Ngưu Lang vừa muốn uống thay, bị Khả Nhạc phen ngăn lại: “Đủ! Hạ Tiểu Hoa!”

      Khóe miệng ta cong càng lớn, rót rượu, tự mình uống: “ phải muốn ôn chuyện sao? Ba người chúng ta, lâu lâu có ngồi cùng chỗ ăn cơm, phải sao?”

      Ôn chuyện! Mặc dù là thanh mai trúc mã, mặc dù là bạn tốt đáng tin, khi kết hôn, ly hôn, rất nhiều chuyện trải qua, cải biến. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, đều thích hợp để nhớ lại, hoặc ôn lại.

      còn có thể như lúc đầu, tựa như Khả Nhạc ràng vẫn Ngưu Lang, tựa như Hạ Tiểu Hoa ràng còn Diệp Hy.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ngưu Lang làm việc ba ngày nay có chợp mắt, chỉ là muốn trông thấy ngươi, cùng ngươi chuyện chút mà thôi!” Khả Nhạc đoạt được ly rượu trong tay Ngưu Lang: “Ngươi có cái gì tức giận, trút lên đầu ta đây này!”

      Giơ lên ly rượu: “Rượu, ta uống! Cho dù bữa ăn là do ta an bài, cho dù chìa khóa là ta đưa Lưu Lãng, ta, là muốn các ngươi cứ như vậy! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi rốt cục có hiểu hay ?”

      ngụm đem cái chén uống nhìn thấy đáy: “Hạ Tiểu Hoa, là bạn bè, ta uống!”

      Sắc mặt nhanh chóng ửng hồng.

      Ngưu Lang nghiêng về phía đưa nước, bị Khả Nhạc gạt ra: “Hạ Tiểu Hoa! Chúng ta trước đây, ràng phải là như thế!”

      “Ngươi thích nhất ăn thịt nướng Brazil! Hạ Tiểu Hoa, ngươi , ăn cùng chúng ta ở chỗ này, cao lương mỹ vị gì cũng sánh được! Chúng ta trước đây, ràng phải như thế!”

      Từng vết mẩn đỏ, theo cổ, nhanh chóng lan ra mặt Khả Nhạc.

      Ngưu Lang đứng lên, thực nghiêm túc: “Tiểu Hoa, xin lỗi! Là do kiên trì, nên trách Khả Nhạc!”

      “…”

      “Em trông ấy, mua thuốc chống dị ứng!” Xoay người muốn hướng ra ngoài , bị Khả Nhạc phen kéo lại.

      “Lưu Lãng! có chuyện muốn với Hạ Tiểu Hoa! Bây giờ !”

      Ta trừng lớn mắt, nhìn Ngưu Lang.

      Ngưu Lang mím môi, gỡ tay Khả Nhạc: “Có chuyện, để sau này . tại để mua thuốc cho em!”

      được rất nhanh, cái bàn trong nháy mắt chỉ còn vài ly rượu bị Hạ Tiểu Hoa uống cạn, cùng Khả Nhạc vẻ mặt ửng hồng chuếnh choáng.

      Ta cầm nước khoáng, liều mạng đưa đến miệng Khả Nhạc: “Kháo! Biết chính mình uống được rượu đế! Cậy mạnh cái mông! Uống nước!”

      “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi hỗn đản! Ngươi là bạn tốt của ta!” Khả Nhạc rống lớn, chưởng chụp lấy tay của ta.

      Ta nổi giận.

      “Khả Nhạc! Ngươi xấu tính xấu nết, biết chính mình chịu nổi, đừng có cậy mạnh!”

      “Ai ta chịu nổi? phải chỉ uống rượu đế thôi sao?”

      “Ngươi chịu được, Ngưu Lang gắp thịt cho ta ngươi biến sắc mặt! Ngươi chịu được, ta cho uống rượu ngươi đau lòng cái mông! Ngươi chịu được, sao lại an bài ở chỗ này để ta gặp Lưu Lãng? Khả Nhạc! Ngươi chính là cậy mạnh!”

      “…” Khả Nhạc sắc mặt hồng càng phát ra lợi hại.

      “Ngươi uống nước cho ta!” Ta đem cái chén hướng đến trước mặt Khả Nhạc.

      Khả Nhạc rốt cục đứng lên, đem chén nước toàn bổ đánh đổ, ánh mắt nhìn nửa ngày, đột nhiên hướng về phía ta : “Hạ Tiểu Hoa, cho Lưu Lãng cơ hội !”

      “Ta cần!” Ta rất ràng.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ta cùng Lưu Lãng ly hôn!” Khả Nhạc đỏ hốc mắt: “Nếu có ta, các ngươi, cũng như bây giờ!”

      “Chúng ta lại có thể giống như trước, Hạ Tiểu Hoa…” Khả Nhạc vươn tay, túm lấy tay áo của ta.

      “Phóng P!” Ta hất tay Khả Nhạc.

      “…” Khả Nhạc trừng mắt, hốc mắt càng ngày càng hồng.

      Ta thở dài, lại rót chén nước đưa cho nàng.

      “Khả Nhạc, rất nhiều chuyện, xảy ra là thể có cách nào giống như trước!”

      “Ngưu Lang trước kia, biết ngươi dị ứng rượu đế. Ngưu Lang trước kia, biết ngươi nên uống loại thuốc chống dị ứng nào. Ngưu Lang trước kia, phải là chồng bạn tốt của ta, còn bội tình bạc nghĩa!”

      “Lưu Lãng có…” Khả Nhạc thực vội, lại bị ta đánh gãy.

      “Khả Nhạc, ngươi nên biết ràng, thương Ngưu Lang. Ly hôn, có thể giống như trước, biến thành sao?”

      Hốc mắt Khả Nhạc đỏ bừng, cuối cùng rốt cục rơi lệ.

      “Nhưng là, làm sao bây giờ Hạ Tiểu Hoa, ta hy vọng, ngươi có thể hạnh phúc…”

      “Lưu Lãng , thực là thích ngươi…”

      “Khả Nhạc, cần lại cậy mạnh. Giúp chồng mình ra tường, ai ngu bằng ngươi!”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi có tư cách gì ta? Ngươi còn phải cùng Diệp Hy ly hôn?” Khả Nhạc bắt đầu liều mạng uống nước khoáng ta đưa cho nàng.

      bậy! Ta mới phải vì ngươi!” Ta thẹn quá thành giận.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ta kỳ thích Diệp Hy, thực xin lỗi, để ngươi hiểu lầm, nhưng là, nhưng là… Ta muốn ngươi cùng Diệp Hy chỗ…” Khả Nhạc phen nước mũi phen nước mắt, ban đỏ mặt càng phát ra dọa người.

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi hạnh phúc, ta, ta biết nên làm cái gì bây giờ… Thực xin lỗi…” Khả Nhạc khóc oa oa.

      “Ai ? Lão nương rất hạnh phúc!” Tay ta rót nước cho Khả Nhạc run lên, thiếu chút nữa đem nước đổ ra ngoài.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi gạt người…” Khả Nhạc tiếp tục chảy lệ.

      “TNND, Ngưu Lang mua thuốc cấm sao, lâu như vậy còn chưa về!”

      Ta quay mặt hướng cửa lớn rống, đột nhiên thấy khuôn mặt đeo kính râm đứng lén lút thập thò ngoài cửa.

      Kháo! Ta xắn tay áo lao ra khỏi cửa, dùng sức chụp bả vai .

      có vẻ cau mày, đẩy ta ra: “Đại thẩm, bà làm cái gì?”

      Ta liều mạng đè thấp lượng: “Lão bản! điên rồi! Trước công chúng chạy đến đây làm gì?”

      “Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa!” túm chặt tay ta: “ hóa trang thành cái dạng gì thế này? Khó trách tìm ra!”

      “Đề phòng vây xem!” Ta hất tay, nghển cổ nhìn xung quanh thấy người đường đều hướng bên này nhìn lại.

      giọng thôi, giọng thôi! , vào trong quán chuyện!”

      Túm lấy Thần Tư đường lôi vào trong quán. Thần Tư vừa nhìn thấy người ngồi đầu bên kia bàn, kinh hoảng nhảy lên, liều mạng vỗ ngực: “Oa! Hạ Tiểu Hoa! Bạn trông kỳ lạ! Giải phẫu thẩm mỹ thất bại sao?”

      Khả Nhạc phun ngụm nước lên bàn, vẻ mặt vui trừng mắt nhìn Thần Tư.

      Ta liều mạng đè chặt cánh tay Thần Tư, gắp cho khối thịt: “Đến, câm miệng, ăn thịt!”

      Thần Tư đeo kính râm hướng ta nhìn hai giây, hừ tiếng sau đó vùi đầu ăn thịt.

      Khả Nhạc trừng mắt nhìn Thần Tư cả buổi, rốt cục đem mục tiêu chuyển hướng ta: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi đừng có tìm kẻ chạy cờ lảng sang chuyện khác!”

      Cánh tay bị ta đè run lên, ta lại liều mạng hướng bát Thần Tư gắp mấy khối thịt.

      Tay từ chối nửa ngày, rốt cục lần nữa bắt đầu gắp thịt ăn.

      “Hạ Tiểu Hoa, thực xin lỗi, hại ngươi ly hôn… Nhưng là, cần lại thích Diệp Hy, cùng chỗ, ngươi tuyệt hạnh phúc!…”

      “Lão nương thích Diệp Hy!” Ta phủ nhận cực nhanh.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi lại gạt người!”

      “Ta đều ly hôn, ngươi xem TV sao? Ta thích Diệp Hy còn lớn tiếng đấy!”

      “Vậy, vì sao Lưu Lãng được?”

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi trách ta, chia rẽ ngươi cùng Diệp Hy, tác hợp ngươi với Lưu Lãng phải ?”

      Cánh tay lại bắt đầu giãy dụa.

      , phải!” Ta liều mạng hướng bát người nào đó gắp thịt.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi chuyển , là vì trốn ta?” Khả Nhạc lấy chiếc đũa kẹp thịt nướng của ta.

      phải!” Ta chạy nhanh thả đũa, buông ra thịt nướng.

      “Hạ Tiểu Hoa…” Khả Nhạc lại chảy nước mắt.

      “Ngươi xem , chỉ cần ta muốn ngươi đều đưa cho. Liền ngay cả thịt nướng, cũng vậy!”

      “Hạ Tiểu Hoa, làm sao bây giờ? Nếu ngươi vẫn hạnh phúc, làm sao bây giờ?”

      Quả nhiên lại mỳ sợi lệ.

      “Kháo! Lão nương rất hạnh phúc! Người trong lòng lão nương rất tốt a!” Ta vỗ vỗ ngực, ba ba mấy tiếng vang lên.

      Khả Nhạc cùng Thần Tư, đồng loạt ngẩng lên.

      “Hạ Tiểu Hoa, em có người trong lòng?” Thanh Ngưu Lang, lạnh lẽo vang lên từ sau lưng.

      Ta quay đầu, thấy Ngưu Lang ôm túi plastic trong lòng, sắc mặt so với chiếc túi ấy còn muốn trắng hơn.

      Ta khẽ cắn môi, phen túm lấy Thần Tư: “Tôi thích !”

      Thần Tư há to miệng.

      Khả Nhạc hồ nghi nhìn ta.

      Ngưu Lang cau mày.

      Ta dùng sức nuốt nước miếng, đặt mông ngồi xuống: “ ! Cho nên, Khả Nhạc, cùng Diệp Hy ly hôn phải là vì ngươi!”

      Thần Tư vẫn như cũ há to miệng.

      Ngưu Lang theo ta ngồi xuống, lấy thuốc ra đưa cho Khả Nhạc.

      Khả Nhạc đem viên thuốc đến bên miệng, ùng ục uống vào.

      “Bởi vì ta có người trong lòng, cho nên mới cùng Diệp Hy ly hôn!”

      Thần Tư vẫn há hốc miệng.

      Ngưu Lang muốn cúi đầu gắp thịt nướng.

      Khả Nhạc chỉ vào Thần Tư: “Kẻ chạy cờ này có thể gạt được ai, Hạ Tiểu Hoa?”

      Kháo! Cái xã hội kiểu gì đây?

      Ta phen túm kính râm của Thần Tư: “Ta !”

      Thần Tư vẫn là há miệng.

      Khả Nhạc chỉ ngón tay vào : “Thần…”

      Đũa trong tay Ngưu Lang rớt xuống.

      Ta chạy nhanh đem kính râm lần nữa đeo trở lại, phải trái ngoái đầu nhìn, xác định có người chú ý đến góc chúng ta.

      “Đúng là Thần Tư. Ngưu Lang, xin lỗi!”

      “…”

      “…”

      “Hạ Tiểu Hoa, em… thích ?” Ngưu Lang nhìn ta, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

      Ta dùng sức gật gật đầu.

      “Tuần san bát quái đều là . Ngưu Lang, tôi thích người khác!” Cho nên, đừng vờ ngớ ngẩn thêm nữa, đừng chờ đợi Hạ Tiểu Hoa thêm nữa.

      phải Diệp Hy, cũng phải là ?”

      phải Diệp Hy, cũng phải là . Ngưu Lang, tôi , thể cho cơ hội. Tôi tìm được người trong lòng rồi, cho nên mới có thể muốn ly hôn!”

      Ta nhìn Khả Nhạc: “Cho nên, Khả Nhạc, phải vì ngươi mới ly hôn. Đừng khóc, cũng đừng lo lắng, ta là thực , thực hạnh phúc!”

      cần áy náy vì ta, cũng cần lo lắng vì ta.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngươi là vì thích Thần Tư cho nên mới ly hôn? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới làm nhà tạo hình cho ? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới cái gì cũng đều cần?”

      Ta nở nụ cười, túm cánh tay Thần Tư: “Khả Nhạc, nhớ người từng ở trong phòng đọc tạp chí, kết luận cái gì?”

      Khả Nhạc trừng lớn mắt: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thực thích Thần Tư sao?”

      Ngưu Lang cầm lấy chai rượu bàn: “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng em, tìm được người trong lòng chân chính!”

      Ta cũng giơ lên ly rượu: “Ngưu Lang, cám ơn. cũng có, người trong lòng chân chính!” Liếc mắt nhìn Khả Nhạc cái, uống hết ly rượu.

      Khả Nhạc cũng giơ lên ly rượu: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nhất định, nhất định phải hạnh phúc!”

      Bị Ngưu Lang đoạt lấy cái chén: “ giúp em uống!” Xử lý hết ly rượu.

      Ta ngẩng cổ, cũng uống cạn sạch.

      “Khả Nhạc! Yên tâm , ta nhất định, nhất định hạnh phúc!”

      hạnh phúc, Hạ Tiểu Hoa!

      Cho dù có Diệp Hy.

      Cho dù phải Ngưu Lang.

      hồi rượu, liều mạng uống.

      Ngưu Lang có mấy trăm mấy ngàn cái lý do, càng ngừng hướng ta nâng chén.

      Khả Nhạc có rất nhiều câu chúc phúc, càng ngừng làm cho ta cụng ly.

      Thần Tư thủy chung lời, lộ hẳn vẻ mặt đen ngòm.

      Uống đến khi chủ quán phải lên tiếng: “Khách nhân, chúng tôi sắp đóng cửa!”

      Ngưu Lang muốn gục ở bàn, Khả Nhạc càng ngừng lay tỉnh .

      Ta đem ví da của Thần Tư chưởng chụp lên mặt bàn: “Hôm nay, lão nương mời khách!”

      Thần Tư phen đòi lại ví da, sổ tiền mặt trả.

      “Lão nương mời khách!” Ta rống lớn tiếng.

      “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lại uống say!” Thanh Khả Nhạc, nghe qua thực xa xăm.

      Vẫn nghe Khả Nhạc hướng Thần Tư : “Này! Hạ Tiểu Hoa giao cho ! nếu giúp tôi bảo quản, tôi theo dõi hắt axit sunfuric!”

      Ta bị phen kéo lên, hướng cửa .

      “Hạ Tiểu Hoa! chúc phúc em!” Thanh Ngưu Lang phía sau, nghe thực vang.

      “Cảm ơn! Ngưu Lang! Cảm ơn!” Ta dùng sức trả lời.

      Ra đến cửa, liều mạng giãy dụa: “Bỏ tôi ra! Tôi tự mình có thể !”

      Tóc giả đầu nóng lên, ta phen đánh rớt, hướng cổng học viện tới.

      Trời rất tối. Đường cái bên ngoài học viện, ngay cả bóng người cũng có.

      Ta quay đầu lại, làm cho bóng mình kéo dài, mái cho tới tận khi chạy đến dưới chân Thần Tư.

      “Này! Thần Tư! Có nghe thấy ? Ngay cả Ngưu Lang cũng đều chúc phúc cho chúng ta!” Ta kêu lớn tiếng.

      “Ngay cả thanh mai trúc mã duy nhất, ngay cản bạn tốt nhất, tất cả đều nghiệm chứng qua!”

      “Thần Tư! Từ nay về sau, chính là người trong lòng tôi!”

      Thần Tư tháo rớt xuống kính râm.

      “Hạ Tiểu Hoa, thích tôi?”

      ! Thần Tư!” Ta vươn cổ, cảm thấy khuôn mặt nóng đến lợi hại: “Tôi thích !”

      “Lão nương TMD rất thích !” Thích đến nỗi ngay cả hôn nhân cũng tách, thích đến nỗi khắp thiên hạ đều tin.

      Ven đường tối đen, đột nhiên sáng ánh đèn xe, chói mắt chiếu về phía ta. Ta dùng sức trừng lớn mắt, hốt hoảng thấy chiếc xe biến mất nơi cuối con đường.

      “Thiết! Bentley có đức hạnh!” Thần Tư khinh thường hừ hừ.

      Ta ngồi xổm ở ven đường, liều mạng phun.

      Lão nương quả nhiên, uống say.

      Rất hiếm khi sinh ra hạnh phúc ảo tưởng.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Ngoại truyện 3: Diệp Hy.

      ! Thần Tư!” Hạ Tiểu Hoa vươn người, đỏ mặt: “Tôi thích !”

      “Lão nương TMD rất thích !”

      Thanh Hạ Tiểu Hoa, quanh quẩn mặt đường cái.

      Vô cùng ràng.

      Những sợi tơ rễ trong lòng, căng lên đến đỉnh điểm, cuối cùng bị cắt đứt.

      Cắt sạch lưu loát, thẳng đến tận xương cốt.

      Đạp mạnh chân ga, khoảnh khắc lướt qua Hạ Tiểu Hoa, vẫn nhịn được nhìn về phía ấy.

      Mặt phiếm hồng, mắt híp mí, nhìn người khác.

      chút cũng bị ảnh hưởng.

      Dùng sức nắm chặt tay lái, đem Hạ Tiểu Hoa nháy mắt ném ở sau người.

      Sắc mặt xinh đẹp như vậy, híp mắt mê người như vậy.

      Lần đầu tiên, Hạ Tiểu Hoa như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy.

      Hạ Tiểu Hoa, thích người khác.

      Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Hy, lão nương muốn gả cho !”

      Hạ Tiểu Hoa : “Em mặc kệ, em là được!”

      Hạ Tiểu Hoa: “Diệp Hy, em rất nhiều!”

      rất nhiều thứ.

      Cho tới bây giờ, đều là bộ dáng mặt đỏ khí suyễn, nghiêm sắc mặt, bộ dáng tim phổi.

      Hạ Tiểu Hoa, là thích người khác.

      loại cảm giác đau đớn từ trong cơ thể tràn ra, thiếu chút nữa nắm xong tay lái.

      Từ lúc bị điện giật, tất cả đều còn thích hợp.

      Bắt đầu chỉ là tê dại, tê dại làm người khác vô cùng thoải mái.

      Tìm ra Hạ Tiểu Hoa, cực kỳ thoải mái.

      Chỉ là, tìm được, lại bắt đầu cảm thấy đau.

      Giang Nam, Ô trấn.

      phải là Dubai, phải là Paris hoa lệ.

      Hạ Tiểu Hoa thậm chí ngay cả địa điểm lãng mạn cũng thèm chọn.

      Chỉ là Ô trấn mà thôi.

      Hạ Tiểu Hoa mang kính râm lớn, ngửa đầu, tựa vào vai kẻ khác.

      Giống như vô số lần tìm cơ hội, đem đầu gắt gao tựa vào vai , như vậy.

      Tư thế Hạ Tiểu Hoa thích nhất.

      Mỗi lần, đều mượn cơ hội phun hơi thở vào cổ : “Diệp Hy, thoải mái!”

      Hạ Tiểu Hoa bĩu môi, cố gắng hôn kẻ khác.

      Giống như vô số lần bĩu môi, nhào về phía người , như vậy.

      Động tác Hạ Tiểu Hoa thích nhất.

      “Diệp Hy, TNND lão nương nếu hôm nay hôn được , lão nương gọi là Hạ Tiểu Hoa! Lão nương sửa họ Diệp!”

      Hạ Tiểu Hoa tay chân cùng sử dụng, bắt tại người kẻ khác, liều mạng ôm .

      Giống như vô số lần gắt gao, bắt tại người , muốn ôm mà thể, như vậy.

      Trò tiểu xiếc Hạ Tiểu Hoa thích nhất.

      “Diệp Hy, em mặc kệ, em muốn thịt bò !”

      Như vậy, hết thảy mọi tư thế, mánh khóe thích.

      Toàn bộ đều giống nhau như đúc!

      Cho nên, Hạ Tiểu Hoa, ở cổ kẻ khác phun hơi thở, cũng muốn thịt bò kẻ khác.

      Híp mắt cười lạnh, phong cách Hạ Tiểu Hoa, sớm lĩnh giáo nhiều lắm.

      ràng hẳn là nên nhịn được, nhưng lại chỉ thấy đau.

      Tới quá mức đột ngột, lan tràn lại quá mức nhanh chóng.

      Bắt đầu từ lúc chạm vào ảnh chụp, cho đến khi bị điện giật, đường khuếch tán, tiến vào tận tim.

      Giấy ly hôn bị nắm chặt, nhịn được lại bị mở ra, lần lại lần xem ba chữ Hạ Tiểu Hoa.

      ràng, lưu loát. Ngay cả nửa điểm do dự cũng có.

      Hạ Tiểu Hoa! ràng là thích !

      Nhất định, nhất định là thích ! Khẳng định!

      Chỉ là, Hạ Tiểu Hoa : “Lão nương cùng Diệp Hy, hôn nhân sớm TM tan vỡ rối tinh rối mù, ký đơn ly hôn!”

      “Thần Tư phải là bên thứ ba chen chân! Lão nương ai, hôn ai, cùng Diệp Hy chút quan hệ cũng có!”

      , điểm, quan, hệ, cũng, , có!

      Ở nơi như vậy, vội vàng cho toàn bộ thế giới nhìn xem biểu tình.

      Hạ Tiểu Hoa bảo vệ , ràng.

      Thậm chí tiếc : “ tại, Diệp Hy, tôi thích !”

      thích, chính là thích!

      Mặc dù là hôn, cũng có thể dễ dàng đẩy ra.

      Hạ Tiểu Hoa đá cước, bụng rất đau, đau ngay cả vào xương tủy, so với bị điện giật càng sâu hơn.

      thích, đem dễ dàng đẩy vào tay người khác.

      Đụng phải môi Khả Nhạc, hơi thở cực kỳ xa lạ.

      Nhịn được trận phiền chán, đẩy ra: “Nguyên lai, phải em!”

      Chưa bao giờ phải.

      Từng chấp niệm, vẫn quá mức để ý, lại kỳ thích.

      Cảm giác thích là như thế, phiền chán, cùng lạnh như băng.

      Phiền chán, dùng hết khí lực tài nào hiểu được, ấu trĩ bắt bản thân thừa nhận chuyện đó, muốn thoát khỏi cảm giác thích.

      ràng chính là thích, làm sao có thể như vậy dễ dàng, như vậy dễ dàng thích?

      Lại càng ngày càng cảm thấy lạnh như băng.

      Hạ Tiểu Hoa, chấp nhất hôn người khác, kiên trì càng ngày càng lạnh như băng.

      Thậm chí ngay cả phòng làm việc, ngay cả trợ lý bảo bối, ngay cả , toàn bộ, đều cần.

      Hạ Tiểu Hoa, là vô cùng nghiêm túc, thích.

      Luôn luôn, Hạ Tiểu Hoa luôn là như vậy, kiên trì đến cách nào hiểu được.

      Thời điểm cầu hôn cũng vậy.

      Thời điểm thịt bò cũng vậy.

      Ngay cả thích, cũng vậy.

      Nắm bắt được. Hạ Tiểu Hoa, bao giờ nữa chịu bị khống chế.

      Lợi thế trong tay, từng bước từng bước bị giảm bớt, càng dùng sức, phá hủy càng nhanh.

      Rốt cục, lơi thế duy nhất còn lại, chỉ là giấy đăng ký kết hôn mà thôi. Tờ giấy nực cười! Ngay cả lợi dụng, đều cảm thấy dọa người!

      Rốt cục, Hạ Tiểu Hoa : “Diệp Hy, nghe cho lão nương, lão nương , !”

      , Hạ Tiểu Hoa thích, muốn biến thành .

      Mặc dù dọa người, cũng vẫn cố gắng được ăn cả ngã về .

      Tìm đến luật sư, hết sức hà khắc, đem điều kiện ly hôn sửa lại sửa.

      Hạ Tiểu Hoa ngay cả xem lại đều lười, cầm lấy bút ngòi vàng của , ký đến nghĩa vô phản cố.

      Bút ngòi vàng xẹt qua trang giấy, ngòi bút lợi hại, tựa như cắt vào da.

      Đau đớn ỉ trong cơ thể, nháy mắt biến thành bén nhọn.

      tia phiền chán cuối cùng, rốt cục biến mất. Chỉ còn lại chấp niệm lạnh như băng, nhấc tay ấn dãy số còn có thể bị khống chế.

      “Lão nương vội vàng chúc mừng ly hôn đây!”

      “Hạ Tiểu Hoa, rời khỏi , thực đáng giá chúc mừng sao?” Quá mức mỏi mệt.

      Dùng xong hết thảy lợi thế, Hạ Tiểu Hoa, cuối cùng vẫn rời xa.

      Từ nay về sau, có thể quang minh chính đại thích người khác.

      Từ nay về sau, cùng quan hệ.

      Coi như hết, Hạ Tiểu Hoa thích, cho tới bay giờ còn quan trọng.

      Cũng thể quan trọng.

      Trong trí nhớ, Hạ Tiểu Hoa bỗng dưng ra nhiều.

      Lưu quản gia : “Diệp tiên sinh, lão Diệp tiên sinh có thể xuống giường làm vận động . Ngoài miệng tuy , chỉ là, thường xuyên xem tuần san bát quái có Hạ tiểu thư. Ước chừng, là muốn gặp Hạ tiểu thư!”

      Thời điểm lão nhân ấy phẫu thuật, vô tâm vô phế Hạ Tiểu Hoa, ràng là bị dọa sợ. Yếu ớt lại khiếp đảm, liều mạng nhịn nước mắt : “Ba, ngài yên tâm, đây là lần cuối cùng con gọi ngài tiếng ba!”

      Vô tâm vô phế, thích gì nấy, lại rất sợ lão nhân muốn phẫu thuật, từ nay về sau đời nhà ma.

      ràng, lão nhân rất nhiều năm: “Ai con dâu, phải của nhà ta!”

      Trợ lý : “Diệp tiên sinh, 1-8 hào ở phòng làm việc có chuyện quan trọng muốn gặp ngài!”

      Tràn đầy vàng thỏi, xếp bàn, mặt trái có khắc tên Hạ Tiểu Hoa.

      “Diệp tiên sinh, chúng tôi dùng vàng thỏi, đổi phòng làm việc! Thỉnh ngài đừng bắt phòng làm việc của Hạ Tiểu Hoa phải giải tán!”

      1-8 hào, nhân tài trong biển người.

      Thời điểm Hạ Tiểu Hoa thành lập phòng làm việc, từ chỗ trợ lý của cầm tư liệu, ngồi bắt chéo chân: “Kháo! Cao cấp tới đâu lão nương đây cũng mời được! Các người, tự mình ra giá, muốn bao nhiêu tiền mấy người mới bằng lòng lưu lại?”

      ràng, 1-8 rống lên rất nhiều năm: “Hạ Tiểu Hoa, nếu phải vì ngươi có tiền, TMD chúng ta sớm chạy lấy người!”

      Quản lý tài sản tư nhân của Hạ Tiểu Hoa : “Diệp tiên sinh, tài khoản tư nhân của Hạ tiểu thư hàng năm chu cấp cho quản gia về hưu khoảng 400 vạn. Sau khi tiếp quản, ngài có muốn dừng lại khoản chu cấp này ?”

      Quản gia của Hạ Tiểu Hoa, tốt nghiệp tiểu học, cứ như vậy được theo nàng. Thời điểm Hạ Tiểu Hoa mang theo quản gia tiến vào biệt thự Diệp gia, lão nhân kia đem sân Golf của biến thành vườn cỏ, khiến quản gia của đến trước mặt cáo trạng: “Diệp tiên sinh, vị quản gia kia thực có thể lực, cỏ cao quá đầu cũng có trừ!”

      ràng, lúc ấy dùng 200 vạn để thuê Lưu quản gia.

      Hạ Tiểu Hoa lại dùng 400 vạn chu cấp cho quản gia an lão.

      Thư ký : “Diệp tiên sinh, ngài vẫn thường uống loại cà phê đặc biệt nhập khẩu từ Brazil còn, có thể đổi loại khác được ?”

      “Tiếp tục dùng.” Uống trăm loại cà phê, nhưng vẫn quên được hương vị kia.

      “Mua được, thưa ngài. Cà phê kia là Hạ tiểu thư trực tiếp mang từ nước ngoài về. Nhà cung ứng , sản lượng loại này cực , chi phí chế biến cao, lại khó gieo trồng. Hạ tiểu thư là đặc biệt mua luôn cả cây cà phê, mời người chăm sóc, cho nên mới có thể cung cấp cho Hạ tiểu thư!”

      Hạ Tiểu Hoa trong trí nhớ, cười rộ lên vô tâm vô phế, động cũng động liền rơi nước mắt.

      Thường thường quên đánh răng, chân vung vẩy cao hứng phấn chấn.

      Hạ Tiểu Hoa muốn tràn ngập trong trí nhớ, mỗi chỗ, mỗi nơi, toàn bộ đều là Hạ Tiểu Hoa.

      ràng nhiều như vậy, diện khắp nơi như vậy, lại cầm được.

      Hạ Tiểu Hoa. muốn hề thích. Hoàn toàn nghĩa vô phản cố.

      “Diệp tiên sinh, sinh nhật vui vẻ!”

      “Món quà này là của danh viện A, kia là của người mẫu B, còn có kia nữa là của tập đoàn X…”

      Trong văn phòng, lễ vật hỗn độn.

      Nhưng lại đơn thiếu mất bánh ngọt hạt dẻ.

      Rất quan trọng, rất quan trọng bánh ngọt hạt dẻ.

      Rất muốn ăn bánh ngọt hạt dẻ, muốn đến thậm chí tiếc da mặt dày.

      Hạ Tiểu Hoa, rốt cục cũng muốn tặng.

      “Diệp Hy, cho tới bây giờ, phải là tôi quên. Là , vẫn nhớ !”

      “Diệp Hy, hôm nay là sinh nhật , tôi chúc sinh nhật vui vẻ! Nhưng là, sinh nhật của tôi đâu? Diệp Hy, tôi chưa từng hỏi , muốn qua bánh ngọt, bởi vì, thể nhớ!”

      “Diệp Hy, chúng ta trải qua ba lần kỷ niệm ngày kết hôn. tặng tôi cái gì, nhớ sao?”

      thể nhớ. ràng trong trí nhớ toàn bộ là Hạ Tiểu Hoa, ràng toàn bộ đều là vậy, lại thể nhớ.

      “Buông tay , Diệp Hy!” Hạ Tiểu Hoa quá mức nghiêm túc, còn đến nỗi ngay cả lời thô tục cũng .

      Dây cung trong lòng, càng ngày càng căng, làm cho người ta sợ hãi.

      “Lão bản, ngài ngọc thụ lâm phong, mê đảo chúng sinh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, mông vừa thon lại tròn…” Hạ Tiểu Hoa hướng về phía buông tay, lại quay về phía kẻ khác .

      Vẻ mặt vô tâm vô phế cao hứng phấn chấn.

      Đau đớn bén nhọn, đâm vào tận tim.

      Giống nhau như đúc, Hạ Tiểu Hoa cùng là kiểu thích, giống nhau như đúc.

      Ngay cả lời kịch, đều là giống nhau.

      Hạ Tiểu Hoa, là muốn thích người khác.

      Thậm chí có thể tùy tùy tiện tiện đem bàn tay tiến vào trong lòng kẻ khác.

      Thậm chí từ đầu tới cuối đều muốn gặp lại .

      “Diệp Hy! Tôi có tùy tùy tiện tiện! Tôi vẫn, đều là !” Hạ Tiểu Hoa rống rất lớn tiếng.

      Chứng minh, Hạ Tiểu Hoa, là lòng.

      phải tùy tùy tiện tiện liền thích, là nghiêm túc, thích.

      Thích người khác.

      Đỏ mặt, híp mắt, mê hoặc khiến người ta thích.

      Cảm giác đau ỉ, so với bén nhọn càng sâu hơn.

      Mê người!

      Thời điểm Hạ Tiểu Hoa muốn thịt bò, quả thực là, khó có thể kháng cự, mê người!

      Chủ động, lớn mật, mê người!

      Dùng sức đánh tay lái, đem xe tiến đến cửa lớn quốc tế Khải Thụy, chờ được nhân viên giữ xe ra mở cửa, muốn nhảy lên thang máy.

      Liều mạng nhấn chuông cửa: “Hạ Tiểu Hoa! Em mở cửa cho !”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 40:

      Toàn thân đều khó chịu, như là ngâm mình giữa biển, chòng chành, buồn nôn nhịn được.

      Chỉ có thể liều mạng phun, liều mạng phun.

      “Hạ Tiểu Hoa! cần lại ói ra! Tôi còn áo khoác! là tính cho tôi lỏa thân trở về?”

      Bên tai vang lên thanh thực ồn ào.

      Cố gắng mở ra mí mắt, hồi lâu mới phát xe đường, ngừng vòng, vòng làm cho người ta càng phát ra khổ sở.

      xa! Như thế nào còn chưa có trở về khách sạn?” Ta kiễn nhẫn, dùng sức rống.

      “Quay về? Như thế nào quay về? Hạ Tiểu Hoa, sao nghĩ đến thân phận của tôi, uống thành như vậy, kéo vào khách sạn, phóng viên cũng muốn phát điên!”

      “A! ra ngoài thuê phòng!” Ta được sạch lưu loát.

      “Hạ Tiểu Hoa! Toàn bộ thế giới này muốn phát điên!” Có người so với ta càng lưu loát hơn.

      “Tôi muốn ở xe! Tôi muốn toilet! Tôi muốn thải!” Ta vặn vẹo trái phải, càng phát ra an phận.

      “Hạ Tiểu Hoa, câm miệng cho tôi!” Có người so với ta rống còn to hơn.

      muốn thải, tôi còn muốn tắm rửa đây! Hạ Tiểu Hoa! cái loại biết uống rượu đứng có cậy mạnh! nghĩ rằng tôi thân dưới đều bị phun còn muốn lái xe đường sao?”

      “Hạ Tiểu Hoa ghê tởm! cho thích tôi, tôi nuốt trôi! Nghe thấy Hạ Tiểu Hoa, được thích tôi! Rất làm cho người ta ghê tởm!”

      Kháo! Đức hạnh!

      Ta tìm túi xách, sờ a sờ.

      “Hạ Tiểu Hoa! đừng có làm trò này nọ! Uống rượu xong còn bắt tôi hốt về! bây giờ đưa nhẫn, đưa thư tình, đưa hoa hồng cũng đều vô dụng!”

      Tiếp tục sờ a sờ.

      “Đưa bảo hiểm cũng vô dụng!”

      Rốt cục giơ lên cây chìa khóa.

      “Kháo! Lão nương có nhà! Muốn tắm rửa, theo lão nương về nhà!”

      “…”

      “Nhanh chút, lão nương muốn thải!”

      “Hạ! Tiểu! Hoa! Ai muốn nhà ? uống rượu xong giả điên muốn đem tôi về nhà để xuống tay! có cửa đâu!”

      Thanh rất ầm ỹ, làm cho ta quá mức buồn nôn.

      Bụng rất đau, nhịn rất vất vả.

      Kháo! Tốc chiến tốc thắng!

      Ta hướng về phía bộ ngực trắng bóng chói lọi, hai lời vươn tay cởi nút thắt lộ ra đồ lót , há mồm liền phun.

      “Oa” tiếng qua , toàn bộ xe đều im lặng.

      Rốt cục còn cảm giác choáng váng đầu.

      Ta giơ chìa khóa trong tay, hé miệng: “Cùng lão nương về nhà !”

      Trong biệt thự cái gì cũng thiếu.

      Phun sạch , toilet cũng ngồi sạch , nhân tiện tắm rửa, ta còn chưa xong.

      Ta thí điên thí điên, đầu óc choáng váng vọt tới trước cửa toilet phòng khách liều mạng gõ: “Này! Thần Tư, còn muốn tắm bao lâu nữa?”

      Bên trong ào ào tiếng nước chảy.

      “Này! còn ra lão nương liền vào!”

      còn chưa kịp hành động, cửa toilet cạch tiếng, khóa an toàn.

      Kháo! Đức hạnh!

      ta uống rượu sao, choáng váng sao, còn làm ra vẻ thảm thiết lắm!

      Ta đè xuống ý niệm tàn ác trong đầu: “ tắm rửa so với tôi ngâm bồn còn lâu hơn! Tôi chà xát hết ghét bẩn người còn chưa xong!”

      “Hạ Tiểu Hoa! thử xui xẻo bị kẻ vừa ăn thịt nướng Brazil, uống say biết trời đất rồi phun lên người, có thể chỉ tắm giờ?” Bên trong rốt cục cũng có hồi , chỉ là giọng điệu pha chút hung tàn.

      “Kháo! Lão nương cũng phải là thịt bò !” Bất quá chỉ cẩn thận làm dơ bộ ngực của mà thôi.

      “Quá kinh tởm! So với bị thịt bò còn kinh tởm hơn! ít cùng tôi chuyện! chưa? Nghe thanh lần tôi tắm thêm lần!” Tiếng nước càng phát ra vang dội.

      Chậc! Ta trở mình xem thường.

      Đến mức đó sao? Sao ở trong đấy mà ói luôn !

      Ở đầu này ta cảm thấy trêu chọc thịt bò hứng thú, đầu kia vẫn mắng ta ghê tởm, mắng đặc biệt có thứ tự.

      Ta đem quần áo thể thao mà Ngưu Lang vẫn chưa kịp dọn , ném giường ở phòng dành cho khách, : “Này! Quần áo ở giường! tự mình lấy thay!”

      Tiếng nước chảy ào ào.

      Chậc chậc chậc! Này tính tình quá cố chấp!

      “Được được! Lão nương thích ngươi là được!” Dám dùng cách này uy hiếp ta ư?

      Cửa toilet bị dùng sức rầm tiếng mở ra, đoàn nhiệt khí lượn lờ tiểu thân thể mê người: “Hạ Tiểu Hoa! cái gì?”

      Ta nhịn được, nhìn chằm chằm cơ bắp tinh tráng, nháy mắt liền chảy nước miếng.

      Thần Tư hung hăng trừng mắt nhìn ta cái, lần nữa dùng sức đóng cửa!

      Đôi mắt nhìn ta giống như nhìn vật ghê tởm.

      Kháo!

      trận khó chịu lại ập đến.

      Ta mang theo cái đầu choáng váng trở về phòng, nằm thẳng lên giường.

      ràng uống nhiều rượu, vẫn cảm thấy lạnh.

      Vươn tay ấn điều khiển từ xa, chỉnh cho hệ thống sưởi chạy lên mức cao nhất.

      Hơi thở lạnh như băng, mặc dù có sưởi đến mức nào cũng thể ấm lên được.

      Những chuyện như thế này, cũng từng trải qua. Uống nhiều rượu, ầm ỹ nháo muốn gặp Diệp Hy, hung hăng phun ở trong ngực .

      Hạ Tiểu Hoa, nhân phẩm quả nhiên tồi tệ!

      Chỉ là ngay lúc đó Diệp Hy mặt đổi sắc, tùy tiện để ta ầm ỹ đủ, phun mệt mỏi, : “Hạ Tiểu Hoa, nháo đủ, lần sau được lại nháo!”

      được lại nháo.

      Vẫn biết, cảm giác như vậy, nguyên lai là ghê tởm.

      hồi ghê tởm, ngay cả thích đều cho phép, muốn tắm hơn giờ.

      hồi ghê tởm, ngay cả nghe được thanh đều thấy khổ sở, đều thấy bẩn.

      Diệp Hy lại nhịn được lâu như vậy.

      Vẫn như cũ cho phép ta vắt chân, ngẫu nhiên lại đem đầu tựa lên vai của .

      Diệp Hy, phải tắm trong bao lâu?

      Thời điểm ta được nháo, giọng điệu ràng lạnh như băng.

      Nghĩ tới, lại hiểu vì sao cảm thấy ấm.

      Ngữ khí lạnh lẽo, nhưng lại dễ dàng tha thứ.

      Cho dù tùy hứng ghê tởm, cho dù thô tục khiến người ta chán ghét.

      Diệp Hy, luôn có thể chịu. Mặt đổi sắc, ngẫu nhiên mới nhíu mày.

      Cho nên, mặc dù mệt mỏi, vẫn như cũ tiếp tục thích.

      Khắc cốt ghi tâm. Vẫn thích.

      Sớm nên từ bỏ.

      giống như tại, đau đến tận tâm.

      Thời điểm Ngưu Lang đem chìa khóa thả vào trong tay ta, : “Tiểu Hoa, trả lại nhà cho em!”

      Quá mức mê hoặc.

      Biết nên, lại vẫn cự tuyệt được.

      Ngưu Lang : “Tiểu Hoa, em chỉ cần thương tâm, hạnh phúc, muốn về nhà!”

      Chính là, ràng trở lại, ràng về nhà.

      Căn phòng quen thuộc, giường ngủ quen thuộc.

      Nhưng.

      còn cảm giác như xưa nữa.

      Cửa phòng bị gõ bang bang: “Hạ Tiểu Hoa, nhà tại sao lại có quần áo đàn ông?”

      Ta kéo nhanh chăn, trả lời.

      phải, phải nhà của ta.

      Tiếng đập cửa yếu dần, ngoài cửa có người : “Hạ Tiểu Hoa, ngủ sao?”

      Ta tức giận, thò cổ từ trong ổ chăn ra: “ ngủ! ngủ rất say!”

      Người ngoài cửa cười tiếng: “Hạ Tiểu Hoa! dối!”

      “Phóng P! Tôi !”

      Ngoài cửa lại có thanh .

      Ta lần nữa cuộn mình vào chăn, uống nhiều rượu, mơ mơ màng màng.

      Nghĩ đến ngủ tiếp, lại giống như nghe được có người : “Hạ Tiểu Hoa, nhớ , đêm nay qua cái gì!”

      qua cái gì?

      qua hề Diệp Hy.

      qua hề chọn Ngưu Lang.

      qua vĩnh viễn thể lại giống như trước.

      Dù cho là bạn tốt, dù cho là thanh mai trúc mã.

      Lới qua nhiều lắm.

      Lẫn nữa tỉnh lại, là bị tiếng chuông di động cạnh gối đánh thức.

      Hệ thống sưởi bật quá lớn, thân đầy mồ hôi.

      Cảm giác say rượu quả nhiên thực mất hồn, ta cầm lên điện thoại, ấn ngừng.

      Mới vừa ở giường lăn vòng, lại vang.

      Lại ấn ngừng.

      Lại vang lên.

      Rốt cục tiếp lên.

      “Kháo! Hạ Tiểu Hoa! Ngắt điện thoại cái mông! Lập tức đến cục dân chính cho ta!” Thanh Ngũ hào.

      “Làm gì?…” Uống nhiều rượu, thực đau đầu.

      “Ly hôn!” Giọng Ngũ hào lên tới tận nóc nhà: “Ta vất vả mới hẹn được luật sư đại diện của Diệp tam công tử, còn sắp xếp với trợ lý hẹn được Diệp tiên sinh khoảng 30 phút, thời gian sắp hết! Ngươi mau đến, ly hôn được, xứng đáng!”

      Điện thoại ngắt ràng.

      Ta ôm đầu đứng lên liều mạng hướng phòng ngoài tới.

      Đến trước phòng dành cho khách, cước đá tung cửa: “Lão bản! Rời giường!”

      Thần Tư trùm chăn quá đầu: “Buổi chiều mới thử kính…”

      Ta cầm lấy góc chăn, vươn tay sờ vào tiểu cơ ngực của người nào đó, dùng sức nhéo.

      “A———!”

      5 phút sau như ý nguyện ngồi ở xe chạy như bay.

      Kéo dài hơi tàn, ôm cái đầu đau choáng váng dựa vào cửa sổ khóc thét.

      Người nào đó bên lái xe, bên cũng khóc thét.

      “Hạ Tiểu Hoa, tiền lương tháng này của đừng có hy vọng!”

      Ta vẻ mặt đau khổ: “Tôi có xe! Sắp bị muộn rồi, tại nếu cục dân chính, ly hôn lại phải xếp hàng!”

      Thần Tư trừng mắt nhìn ta nửa ngày, hé răng, xe chạy càng phát ra nhanh.

      Ở trước cửa cục dân chính, ta chân vừa bước xuống xe, bên kia cái xe muốn liều mạng vọt .

      Tích cực như vậy làm gì? Cửa xe dán đen mảnh, ai nhận ra ?

      Ta khinh thường hừ hừ, Ngũ hào sớm vọt lên: “Hạ Tiểu Hoa! Nhanh chút!”

      Túm ta hướng cục dân chính đến.

      Trực tiếp đầu vọt vào văn phòng lãnh đạo.

      Hai vị luật sư ngồi thổi phồng nhau, thấy ta đều đứng lên: “Hạ tiểu thư, tới!”

      Lãnh đạo cục bắt tay ta: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Diệp tiên sinh còn chưa tới đâu! Trước tiên uống chén trà, uống chén trà a!”

      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta cái: “Hạ tiểu thư, sớm ngài ly hôn a!”

      Năm đó thời điểm cùng Diệp Hy ký giấy đăng ký kết hôn, cũng là cùng vị lãnh đạo, gặp Diệp Hy giơ bút trấn định tự nhiên muốn ký tên, mặt xanh lét, tay chân run rẩy hỏi dưới mười lần: “Diệp tiên sinh, ngài hối hận?”

      Ta kiên nhẫn, dùng sức vỗ sổ hộ khẩu: “Kháo! Ông có ý gì? Có lãnh đạo như ông sao? Gây trở ngại tự do hôn nhân của công dân!”

      Diệp Hy im lặng đem bút ký vào, lãnh đạo cục trừng lớn mắt, quan sát ta cả buổi, hướng Diệp Hy : “Diệp tiên sinh, nếu ngài muốn ly hôn, trực tiếp tìm tôi, nhấc tay chi lao!”

      Diệp Hy mỉm cười đáp ứng, ta giơ máy điện thoại trong phòng hướng đỉnh đầu ông ta xông tới: “Cả nhà ông mới ly hôn!”

      Lãnh đạo cục bên ôm đầu bên sớm tiếng ồn ào: “Hai người nhất định ly hôn!”

      Nhất định ly hôn, sớm .

      Ta a miệng, ôm ly trà ùng ục uống.

      Ngũ hào kiên nhẫn, hỏi luật sư đại diện của Diệp Hy: “ rốt cục có báo cho Diệp tiên sinh , người đâu? Đều quá thời gian!”

      Luật sư đại diện trấn định tự nhiên: “Gấp cái gì? Diệp tiên sinh bề bộn công việc! Loại việc này, 5 phút là đủ rồi!”

      Mọi người đều liều mạng gật đầu.

      Việc 5 phút, 5 phút, 5 phút lại tiếp tục 5 phút.

      N+1 cái 5 phút sau, ta ỷ vào say rượu rốt cục bạo phát.

      “TMD Diệp Hy rốt cục tới hay ?” Bắt tay chụp mặt bàn: “Gọi điện thoại!”

      đám người đều bất động.

      “A, trà rất ngon, uống , uống !” Lãnh đạo cục cực kỳ nhiệt tình.

      “Gần đây ngài lại mua khu nhà cũ của thị trưởng? Tôi dạo này hoạt động ở nước ngoài!” Hai luật sư thảo luận sôi nổi.

      “Này? Nhị hào? Đúng, đúng, thành phẩm mang tới phòng thử rồi!” Ngũ hào cầm lấy di động, nhìn trần nhà.

      Ta nhìn quanh vòng, rốt cục tự mình cầm lên di động, ấn dãy số từng in vào tận tim.

      “Diệp tiên sinh bận họp, ngài ấy …”

      Kháo! Lại họp!

      Vẫn như cũ là giọng nữ máy móc.

      Ta thối nghiêm mặt, tất cả mọi người đều lơ đãng liếc đến bên này.

      Ấn phím tắt máy, đơn giản lại gọi cho trợ lý Quân: “TMD, kêu Diệp Hy lăn đến cục dân chính mau!”

      Trợ lý Quân lạnh như băng: “Hạ tiểu thư, giờ Diệp tiên sinh ở đây!”

      ở? Cư nhiên ở? Dựa vào cái gì hẹn ta tới ly hôn rồi lại đến?

      Lão nương say rượu lại tiếp tục phải ngồi ở cục dân chính cắn lá trà.

      Ta hoàn toàn bạo phát, dùng sức vỗ cái bàn, cầm lên lọ hoa hướng phía cửa: “Các người! Hết thảy tìm Diệp Hy cho tôi! Tìm ra đừng nghĩ qua được cửa!”

      Chờ lại chờ, thời gian hoàn toàn hỗn loạn.

      Bỏ lỡ buổi thử kính của Thần Tư , thời điểm ta đầu váng mắt hoa theo Ngũ hào xuống xe, còn tiếp điện thoại của Thần Tư: “Lão bản, tôi khỏe! Tôi sắp ói ra! Cho tôi nghỉ nửa ngày! Đúng, đúng, tôi quay về khách sạn nằm, tôi phải tối hôm qua nháo quá độ sao? Tôi về sau bao giờ nữa uống rượu!”

      Đẩy cửa phòng bước vào.

      Tất tiếng, đèn vừa được bật lên, phía sau có cỗ khí lực ập đến, ta bị người đẩy té vào phòng.

      vất vảo lảo đảo đứng vững, quay đầu lại.

      Lần tìm ra Diệp tiên sinh, Diệp tam công tử, đứng tựa vào ván cửa, vẻ mặt mỏi mệt: “Hạ Tiểu Hoa, ai cho em như vậy?”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 41:

      Diệp Hy đẩy rất dụng lực.

      Thân mình bị đẩy, đầu càng phát ra choáng váng lợi hại.

      Ta dùng sức nâng đầu, đứng lên rồi dám lộn xộn, muốn áp chế cảm giác choáng váng.

      Ta lại học theo giọng điệu Diệp Hy: “Diệp Hy! Ai cho như vậy? ràng hẹn, dựa vào cái gì xuất ?”

      Làm hại đám người ngồi ép buộc ở cục dân chính.

      Diệp Hy trả lời, chỉ hỏi lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, ai cho em uống rượu?” Mỗi chữ, phun ra đến độ càng phát ra trầm trọng.

      Ta nhíu mi, cố gắng từ trong cảm giác choáng váng nhìn kỹ được Diệp Hy.

      đúng, thời điểm như vậy, giọng điệu như vậy, toàn bộ cũng đúng.

      Diệp Hy, nên là như vậy.

      Ngay tại ngày hôm qua, Khả Nhạc vừa với ta: “Hạ Tiểu Hoa, ta kỳ Diệp Hy, xin lỗi!”

      Diệp Hy.

      Cho nên mặc dù ta buông tay, muốn thành toàn.

      Cũng quá trễ.

      tay tạo nên sai lầm, thể quay đầu.

      Ta cảm thấy hai chân như nhũn ra.

      “Diệp Hy, thực xin lỗi!”

      có người trong lòng, xác thực, ngay cả sinh nhật cũng cảm thấy đơn.

      Diệp Hy đứng thẳng tắp, đem ta nhìn từ đầu đến chân, đột nhiên dắt khóe miệng, lạnh lẽo nở nụ cười.

      “Thực xin lỗi? Hạ Tiểu Hoa, thực xin lỗi cái gì?”

      Ta há miệng thở dốc, lại thủy chung lên lời.

      Ánh mắt Diệp Hy rất nóng, nóng đến nỗi khiến ta phải cúi thấp đầu, dám đối diện trực tiếp với .

      Lại bị Diệp Hy phen chế trụ cằm, nâng lên mặt.

      “Hạ Tiểu Hoa, đêm qua, cùng với ai?” Tươi cười lạnh lẽo tràn ra khuôn mặt Diệp Hy, lạnh đến xương, lại tuấn mỹ mê người.

      Đêm qua.

      Đêm qua, chỉ nhớ Diệp Hy, mà thôi.

      Nhớ Diệp Hy thân bị ta phun chỉ cau mày chuyện.

      Nhớ Diệp Hy hỏi ta bánh ngọt, ta tùy tùy tiện tiện.

      Nhớ ngủ, nghĩ đến bên người kỳ còn có Diệp Hy.

      “…” có cách nào ra, thời gian quá dài, nhớ Diệp Hy nhiều lắm.

      Cho nên, cần mỗi ngày, quên cái.

      Cứ như vậy, trải qua rất nhiều, rất nhiều năm, ngày, thành công rốt cục nhớ tới Diệp Hy nữa.

      “Hạ Tiểu Hoa, em , cũng biết được!” Diệp Hy tươi cười, quá mức mê người.

      “Hạ Tiểu Hoa, em từ trước đến nay, phải đều mánh khóe này sao? Uống say, muốn thịt bò người khác!”

      Ngón tay nắm lấy cằm ta càng chặt.

      “Ba năm trước đây, cũng lĩnh giáo rồi!”

      Diệp Hy hẳn là tức giận, tức giận đến cực hạn, cho nên phát hỏa cũng đều lười, cười đến nghiệt như vậy.

      “Hạ Tiểu Hoa! Em thích , cho nên uống say, sống chết cũng phải gả cho , đúng hay ?”

      Ánh mắt Diệp Hy, càng ngày càng sắc bén.

      Ta thể thừa nhận, gật gật đầu.

      Đúng, Hạ Tiểu Hoa thích Diệp Hy, uống say, thịt bò, chết sống muốn gả nhập vào nhà giàu có.

      chút, cũng có sai.

      Gật đầu cái, Diệp Hy lập tức hừ cười tiếng, bộ thái độ sớm biết như thế, tiếp tục :

      “Cùng trò, Hạ Tiểu Hoa, em vẫn như cũ uống rượu, thịt bò, cảm thấy chán, có mục tiêu mới, liền chết sống tiếc hết thảy muốn ly hôn, đúng hay ?”

      Ta nghĩ muốn lắc đầu, cằm lại bị Diệp Hy giữ chặt, thể động đậy.

      “Hạ Tiểu Hoa! Em đừng phủ nhận! Em chỉ cần vừa uống rượu, đơn giản nghĩ muốn thịt bò kẻ khác!”

      Nhoáng cái, đầu ta liền choáng váng đến chịu được.

      Hoa mắt, lại thấy được Diệp Hy cười đến nghiệt.

      Ba năm. Trôi qua lâu như vậy, Diệp Hy cũng chưa từng truy cứu qua.

      Làm gì, đến tại, mới để ý?

      Cho dù là ta rượu say thịt bò, Khả Nhạc, cũng muốn bỏ lỡ.

      Lại giận, lại tức, để làm cái gì?

      “Như thế nào, nháo quá độ, ngay cả cũng thể ? Người kế tiếp muốn thịt bò đâu? Hạ Tiểu Hoa, kế tiếp, tính gả cho ai?”

      “Diệp Hy, xảy ra nhiều chuyện, chúng ta đều có cách nào quay đầu!” Ngày hôm qua vừa cùng câu với Khả Nhạc, hôm nay cùng Diệp Hy, lại cảm thấy gian nan.

      Tay chế trụ cằm ta, rốt cục buông lỏng.

      “Thần Tư, tốt như vậy sao?”

      cỗ lực đạo dùng sức đem ta đẩy, toàn bộ rơi vào ghế sofa to như vậy, đầu hỗn loạn chưa kịp phản ứng, môi bị người ta ngăn chặn.

      Đầu lưỡi nóng ẩm, mang theo vị ngọt quen thuộc thành nghiện, căn bản chấp nhận cự tuyệt.

      “Hạ Tiểu Hoa! So với được chứ? Thần Tư, so với hoàn hảo hơn sao?”

      Thanh Diệp Hy, cơ hồ là dán môi ta.

      xong, lập tức lại lấp kín.

      Trí não mù mịt, bỗng có thanh quen thuộc ra.

      “Diệp Hy, tốt như vậy sao?”

      lâu trước kia, Ngưu Lang vừa mới về nước, đứng ở trước biệt thự từng là nhà của ta, đứng thẳng tắp, cười đến xa lạ.

      Tiến lên từng bước, cầm tay của ta hỏi: “Ba năm, của đâu? Tiểu Hoa, hạnh phúc của đâu?”

      ra cùng câu, biểu để ý, quá mức ràng.

      Ba năm, chưa từng có hy vọng xa vời, rốt cục buông tay, Diệp Hy lại hỏi: “Thần Tư, tốt như vậy sao?”

      Lực đạo môi rối loạn, ràng là dụ dỗ, ràng là cam lòng.

      Ta quả nhiên, muốn ngất xỉu.

      Tim đập nháy mắt rối loạn.

      Ta bắt tay vào, dùng sức đẩy Diệp Hy: “Buông tay! Diệp Hy! Buông tay!”

      thể lại hôn.

      Nếu còn tiếp tục, sinh ra quá nhiều ảo tưởng cùng chờ mong.

      Diệp Hy cắn môi.

      Tự động tự giác cởi nút thắt người, cầm lấy tay của ta, bỏ vào trong ngực của .

      “Hạ Tiểu Hoa, em, thích sao?”

      Vẻ mặt híp mắt nhìn ta, quá mức quen thuộc.

      lần kia, ràng là ta chủ động, nút nút, cởi ra cúc áo Diệp Hy, trơ mắt nhìn Diệp Hy híp mắt, rất sợ bị cự tuyệt.

      Diệp Hy nắm tay của ta, xẹt qua tiểu cơ ngực, đường xuống, hoàn toàn chạm đến eo mê người.

      Trong ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích.

      “Hạ Tiểu Hoa, , em thích sao?”

      Buông ra môi, hướng ta cười đến càng nghiệt.

      Eo của Diệp Hy rất co dãn, trắng nộn mê người.

      Tay đáp lên, hận thể ôm lấy, bao giờ muốn thả ra.

      Ta bị dọa đến, cố gắng lui tay, cố gắng cách thân thể Diệp Hy xa chút, xa chút.

      Sợ nhịn được tim đập, chịu nổi mê hoặc.

      “Diệp Hy! Tôi thích! Tôi cần!”

      Diệp Hy híp đôi mắt .

      Tay nắm tay của ta cứng đờ, lại lần nữa nắm chặt. Dùng lực, quan tâm, hướng đặt lên người .

      “Hạ Tiểu Hoa! Ai cho em như vậy? Em hỏi cũng chưa hỏi qua , ai cho em thích? Ai cho phép?”

      Tiểu thân thể đè nặng ta, vươn tay rút quần áo vốn bền chắc của ta,

      Ta liều mạng giãy dụa: “Diệp Hy! Diệp Hy! Chúng ta muốn ly hôn!”

      Càng giãy dụa, quàn áo rơi xuống đất càng lưu loát.

      “Thần Tư, tốt đến như vậy sao, tốt đến mức quan tâm muốn ly hôn, tốt đến mức cần nhà, cần phòng làm việc, cố gắng làm trợ lý cho ?”

      Diệp Hy rốt cục đem ta cởi sạch , từ đầu đến chân, nhìn xem cẩn thận.

      “Có tốt đến như vậy sao? Tốt đến nỗi em thể thịt bò, đêm về?”

      Ta trừng lớn mắt.

      Diệp Hy, biết ta cả đêm về.

      Trong lòng run rẩy lợi hại.

      Liều mạng chịu đựng ánh mắt đánh giá của Diệp Hy.

      “Diệp Hy, , đợi tôi?”

      Diệp Hy lại lao đến, cắn môi của ta.

      “Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa!”

      Cắn, lại có buông ra.

      Diệp Hy hết sức chủ động.

      Lắc lắc tiểu thân thể mê người, câu hồn nhiếp phách.

      Ta cố gắng chống chọi với cái đầu choáng váng, trừng lớn mắt.

      Ba năm, hy sinh hạnh phúc của bạn tốt, để đến được với Diệp Hy, cố gắng suốt ba năm.

      Dùng hết thảy các phương thức, đến cuối cùng, thể buông tay.

      Thậm chí ngay cả Khả Nhạc, luôn luôn trì độn Khả Nhạc, cũng phát .

      : “Hạ Tiểu Hoa, ta muốn ngươi cùng Diệp Hy chỗ. Ngươi nếu vẫn hạnh phúc, làm sao bây giờ?”

      Làm sao bây giờ? vất vả quyết định, muốn buông tay, muốn quên.

      Còn tiếp tục như vậy, làm sao bây giờ?

      Lần đầu tiên, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh thịt bò Diệp Hy, thậm chí có dũng khí lại cho .

      Lần thứ hai, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh dùng hết dũng khí hỏi: “Diệp Hy, tôi là ai?”

      có được câu trả lời, lại vẫn cam tâm tình nguyện, rốt cục quyết định cứ để mọi như thế.

      Còn tiếp tục như vậy, biến thành lần thứ ba.

      Ta dùng sức nuốt nước miếng.

      Cuối cùng vẫn để ý đến cảm giác nơi đáy lòng, tuy rằng thực nhạt nhưng cũng thể bỏ qua chấp niệm.

      Mở miệng.

      “Diệp Hy, , tôi sao?”

      Hỏi cẩn thận.

      Ba năm, cho tới bây giờ, cần hỏi.

      lâu trước kia, cũng có người : “Hạ Tiểu Hoa, tôi thích !”

      lâu trước kia, cũng hiểu được, lý do Diệp Hy lấy Hạ Tiểu Hoa.

      Cho nên, hy vọng xa vời.

      Chỉ cần có Diệp Hy, là tốt rồi.

      Lại lâu về sau, quyết định muốn buông tay về sau…

      Diệp Hy nháy mắt trắng mặt, nhìn chằm chằm ta.

      Trong ánh mắt ràng có cam lòng lên.

      Cuối cùng cái gì cũng chưa , cúi đầu, áp môi lên.

      Ta vươn tay, chặn lại.

      “Diệp Hy, tôi ở cục dân chính chờ ký tên!”

      Diệp Hy phen đẩy ta ra.

      “Hạ Tiểu Hoa!”

      Ta đứng lên, nhặt lại quần áo, hướng phòng nghỉ đến.

      Hạ Tiểu Hoa đáng khinh lại nổi lòng tham.

      Ngày hôm qua mà thôi, Diệp Hy nhớ được Hạ Tiểu Hoa, làm sao có thể .

      “Hạ Tiểu Hoa, em muốn… hề thích sao?” Thanh Diệp Hy, vang lên ở sau người.

      Đầu rất choáng váng, nhận ra giọng điệu của .

      Vào cửa phòng, quay đầu lại, hướng Diệp Hy tươi cười: “Diệp Hy, cửa ở bên kia!”

      Phanh tiếng, chút do dự, đóng lại cửa phòng.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 42:

      Ta túm tay cầm chặt chiếc túi xách màu bạc mới cóng, số lượng có hạn toàn thế giới, đầu vọt vào phòng Thần Tư, vung tay bé muốn nhào lên: “Lão bản! Tôi nha!”

      Á châu siêu cấp tân tinh tay cầm kịch bản, tay nâng ly rượu vang, nghe được lời ta liền run rẩy kịch liệt, đánh rớt kịch bản. May mắn ta nhanh tay lẹ mắt bắt được ly rượu tránh cho nó hậu quả thảm khốc.

      “Hạ Tiểu Hoa! được tùy tiện vậy với tôi!” Thần Tư phen đoạt lấy cái ly trong tay ta, thối nghiêm mặc cực kỳ khó chịu xoay người ngồi tiếp tục xem kịch bản.

      Tính tình thối nát thành như vậy!

      Ta quan tâm, lắc lắc cái mông khoe khoang trước mặt Thần Tư: “Này! Uy! Có đẹp ?”

      Thần Tư nhíu mày nhìn chằm chằm ta vặn vẹo mông , quan sát nửa ngày vẫn chưa thốt ra được câu nào hay ho.

      Kháo!

      Ta dừng mông, ngửa đầu, ưỡn ngực, ngẩng cổ, cố hết sức khoe túi xách giống như mấy vị người mẫu quốc tế trong các show diễn thời trang: “Này! Lão bản, đối với tôi tốt!”

      Túi xách này là kinh diễm tuyệt thế, toàn cầu cũng chỉ có hai chiếc. Năm đó ta ỷ vào là danh nhân siêu cấp VIP, cùng đám danh viện, ngôi sao tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán mới doạt được đến tay, nhưng lại theo ly hôn phá sản cứ vậy mà ra .

      nghĩ tới a, là người tốt a!

      “Lão bản! Tôi! Rất! ! !” Ta hướng về phía màng tai Thần Tư lớn tiếng ồn ào.

      Á châu siêu cấp tân tinh đen mặt, ngụm uống hết ly rượu vang: “Hạ Tiểu Hoa, phải đưa cho !”

      Ta trừng lớn mắt.

      Thần Tư hung hăng lườm ta cái, khinh thường hừ hừ: “Hạ Tiểu Hoa, tầm thường!”

      Ta liều mạng ôm lấy túi xách, đau lòng cho tiểu bảo bối gặp phải ánh mắt độc ác!

      “Vừa mới thời điểm người mang tới khách sạn là chuyển cho Hạ tiểu thư! Làm sao có thể phải là tôi?” Mặt dày mày dạn ôm càng chặt.

      Ta mặc dù là nhân duyên kém bạn bè, nhưng cũng tuyệt đối, tuyệt đối cho phép loại chuyện đưa nhầm người đáng khinh người thần đều phẫn nộ này phát sinh người ta!

      Thần Tư quay đầu , khinh thường ngay cả hừ cũng lười.

      Di động rung a rung.

      Ta cẩn thận từ trong túi lấy ra di động: “Này?——–”

      Đầu kia điện thoại trung khí mười phần.

      “Đứa chết tiệt! Bất hiếu! Biết lão nhân gia nằm viện cũng biết đường đến thăm…”

      Ta hai lời, “ba” tiếng ngắt điện thoại.

      Điện thoại lập tức lại vang lên.

      Ta nhìn chằm chằm Thần Tư, khó xử hỏi Thần Tư: “Này, lão bản! Có hay sách lậu hoặc DVD dạy cách đối phó với lão nhân điên?”

      Thần Tư tức giận: “Tức chết rồi xong hết mọi chuyện!”

      Kháo! Á châu siêu cấp tân tinh thực độc ác!

      Nhâm phẩm a!

      Di động rung loạn phiền muốn chết!

      Ta lại có nửa điểm do dự, nhấn phím nghe hét lớn: “A! Diệp lão đầu! Ngài còn chưa có ăn đồ cúng a?”

      “Đứa chết tiệt! Ngươi cái đứa có phẩm hạnh!” Đầu bên kia điện thoại rống to đến nỗi ta cần bật loa ngoài mà vẫn nghe mồn .

      Xem ra Diệp lão đầu quả nhiên khôi phục.

      “Con có việc vội vàng đâu, Diệp lão đầu ngài có việc gì mau phóng, con ngắt máy nha!” Túi xách bạch kim chờ ta đâu!

      “Đứa chết tiệt! Mất công ta sai người đưa túi xách cho ngươi! Vong ân bội nghĩa!”

      Tay cầm điện thoại dừng chút.

      “Ngài đến túi xách bạch kim đẹp đẽ hoa lệ, số lượng có hạn toàn thế giới kia?”

      “Vô nghĩa!”

      “A! Lão nhân! Thủ đoạn của ngài cũng tinh vi, khó trách năm đó bao nhiêu nữ minh tinh bị ngài nhúng chàm đâu!” Ta tự đáy lòng ca ngợi.

      Lễ vật đưa đến đánh trúng tâm lý, hổ là nhân vật nổi tiếng của Diệp gia, năm đó là đủ phong lưu phóng khoáng. Diệp lão đầu, nhân tài a!

      “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cái đứa chết tiệt!” Đầu bên kia lại bạo nộ rồi.

      “Kia Diệp lão đầu, nếu ngài thành tâm như vậy, con nhận là được rồi, phụ tấm lòng phúc hậu của lão nhân gia ngài. Cái này con nhận nha, ngài làm công chuyện , con gác điện thoại đây!” Ta thí điên thí điên ôm chặt túi xách, nếu phải đưa sai người, đừng hòng có chuyện chia rẽ tình đôi lứa của ta và em nó.

      “Đứa chết tiệt? Ngươi đến tột cùng có hiểu hay cái gọi là có qua có lại hả?” Lão nhân rống mấy lời chính nghĩa.

      “…” Ta trừng lớn mắt: “Diệp lão đầu! Tiền của con đều bị cái tên Diệp Hy bất hiếu đến tận gốc bóc lột hết, đừng hy vọng con đáp lễ a!”

      Ta nghẹn khuất, nếu là trước kia, nào đến lượt Diệp lão đầu đưa đến đây. Túi này ràng là của ta!

      “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi trừ bỏ tục khí còn cái gì nữa? Ngoài tiền ra quan trọng nhất là tâm ý, tâm ý ngươi hiểu ? Tâm ý chính là khi người già nằm viện phải đến thăm họ! Tâm ý chính là người già muốn gì được nấy! Tâm ý chính là…”

      “Được, được, Diệp lão đầu ngài nghỉ ngơi . Lão nương vội vàng đâu, nào có thời gian chạy tới bệnh viện xem lão nhân điên. Ngài nếu rảnh rỗi, tìm giáo sư Trần bảo ông ấy đưa đến khoa thần kinh, khỏi cũng có thể trị khỏi!”

      Chậc, phẫu thuật chút xíu cũng có thể để lại di chứng điên thành như vậy.

      Ta ngắt điện thoại, hướng bên Á châu siêu cấp tân tinh đen mặt như đít nồi tiến hành giáo dục: “Này! Uống vừa phải rượu vang thôi! Giữ cho cổ họng cùng huyết quản khỏe mạnh là quan trọng nhất!”

      Tùy tiện giải phẫu huyết quản mắc chứng điên!

      Thần Tư kiên nhẫn: “Hạ Tiểu Hoa! Biến! Tôi đêm nay diễn, rảnh ở đây ép buộc với !”

      Ta trở mình xem thường ôm túi xách hướng cửa .

      “Lão nương đây biến biến, mấy lời vừa trực tiếp thu hồi lại!” Nếu túi xách phải là lão bản đưa, chứng minh lão bản là có ý nghĩa.

      “Biến!” Thần Tư rống càng phát ra lớn tiếng.

      Điện thoại lại rung.

      để người khác yên, ta tiếp lên, tức giận: “Lão nhân ngài rốt cục muốn điên đến…”

      “Hạ Tiểu Hoa, toàn cầu có duy nhất cái túi xách Hermes nhân dịp kỷ niệm 170 tuổi đây!”

      “…” Mắt ta lập tức tỏa sáng.

      “Cho ngươi nửa giờ, đến nhớ mang theo hoa quả!”

      “Vâng, vâng, sao con có thể đến tay đây? Ngài chờ chút a, con lập tức hiếu kính lão nhân!”

      “Lão bản! Tôi sai lầm rồi! Tôi vẫn như cũ thực !”

      Thần Tư bộ đức hạnh ra gì: “Hạ Tiểu Hoa, , lại muốn gì…”

      “Cho tôi mượn xe! Cho tôi mượn tiền! Mau!”

      cái ly thủy tinh chân cao hoa lệ vẫn còn sót lại chút rượu vang hướng ta bay tới.

      “…”

      29 phút 54 giây sau, ta có mặt trong phòng bệnh tư nhân của Diệp lão đầu, phì phò thở giống như trâu.

      Diệp lão đầu khí khái phi phàm mặc quần áo bệnh nhân làm bằng tơ sợi màu vàng, nằm ở giường tách hạnh đào.

      “Đứa chết tiệt, ta muốn ăn hoa quả!” Giơ lên túi xách huy hoàng duy nhất toàn cầu chậm rãi huơ.

      Kháo!

      Ta đứng lên, từ trong giỏ hoa quả mới mua trước cổng bệnh viện lấy ra trái lê định gọt.

      Diệp lão đầu cau mày, nhìn quả lê to như vậy lăn qua lăn lại trước mặt , mắt cũng thèm chớp: “ ăn lê!”

      Chậc, soi mói!

      Ta trở mình a trở mình, nhảy ra quả chuối, đưa qua.

      Diệp lão đầu mí mắt cũng nâng: “Đứa hiếu thuận người già trước hết phải bóc vỏ!”

      Ta kiên nhẫn, quệt miệng, đem vỏ chuối lột sạch .

      Diệp lão đầu bên ăn chuối, bên vung quải trượng đầu giường: “Đứa chết tiệt! Đứa chết tiệt! Lâu như vậy còn đến thăm người bệnh!”

      Quải trượng huy qua, ta nhảy dựng lên liền trốn nhưng vẫn trúng mấy cây. Chỉ là đánh ở người nhưng có đau.

      Diệp lão đầu ăn đồ cúng bất thành, lực đạo .

      “Này! Lão nhân, kêu Lưu quản gia hầm cho ngài mấy canh tẩm bổ . Xương cốt ngài suy yếu hết cả rồi a, đánh cũng đau!”

      Về điểm khí lực này, chụp muỗi cũng đau.

      Diệp lão đầu mặc kệ ta, tựa ở đầu giường trở mình nửa ngày trong đống hoa quả thăm người bệnh, rốt cục lấy ra quả táo.

      “Đứa ! Giúp ta tước vỏ!”

      Chậc! Giải phẫu xong lại ăn như heo a!

      “Ngài để cả vỏ ăn !” Ta có thành ý.

      Diệp lão đầu mỉm cười, giơ lên túi xách ánh vàng duy nhất thế giới cạnh đầu giường.

      Ta lập tức sụp mi thuận mắt, mỉm cười nhu thuận giơ lên dao gọt hoa quả ngoan ngoãn tước vỏ.

      “Đứa ! Hiếu kính người già là chuyện vô cùng trọng yếu, biết ?”

      Ta gật đầu hừ hừ, quyết tâm chuyên chú vào gọt táo.

      “Đối xử tốt với người già bị lão thiên gia thu thập, biết ?”

      Ta liều mạng gật đầu. Sớm bị thu thập, thất hôn, xu dính túi.

      tại, sửa lỗi vẫn còn là kịp!” Lão đầu giáo huấn ta giống như giáo viên tiểu học dạng.

      Ta vừa gọt vỏ, vừa nghe lão nhân lải nhải, bộ giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

      Ngoài cửa trận tiếng động, bỗng nghe được thanh của tiểu hộ sĩ: “Diệp tiên sinh!”

      Cửa bị đẩy ra.

      Dao gọt hoa quả trong tay trượt cái, thiếu chút nữa rớt mất nửa ngón tay.

      Kháo! Ta kích động muốn đứng lên, lại có người so với ta còn kích động nhanh hơn.

      “Ngươi tới làm cái gì? Biến!” Bệnh nhân giường mặc áo vàng cắn chuối, quả nhiên trung khí mười phần.

      Nửa quả chuối hướng cửa bay tới.

      Diệp Hy thân tây trang hưu nhàn, khẽ né người cái vừa vặn tránh được ám khí của Diệp lão đầu.

      Ta ngồi ở đầu giường, trơ mắt nhìn tiểu hộ sĩ mở cửa “ai u” hét thảm tiếng, hốc mắt trực tiếp in hình quả chuối!

      Thực máu tanh a!

      Ta nghiêng đầu liếc mắt cái nhìn bệnh nhân mặc áo tơ vàng, mắt lộ hung quang, lập tức sụp mi thuận mắt chuyên tâm gọt táo.

      phải cùng trợ lý bay ra nước ngoài, giây dư thừa đều có? Lúc này ai hiếm lạ? Ai cần ngươi? Ngươi tới đây làm gì?” Lão đầu rống rất thông thuận.

      Cảm giác được có đôi mắt nóng rực bắn lại phía đỉnh đầu ta.

      Ta ngẩng đầu, vừa vặn thấy được Diệp Hy vẻ mặt khó chịu.

      Đức hạnh!

      Còn dám bày cái loại sắc mặt gì kia?

      Lão nương là muốn túi xách ánh vàng duy nhất thế giới mới đến hiếu thuận lão nhân!

      Diệp Hy thành ý mà đem thuốc bổ não trong tay đặt lên đống hoa quả, quà biếu chật ních nơi đầu giường của Diệp lão đầu.

      Diệp lão đầu là người bị thần kinh, xứng đáng uống thuốc bổ não, hắc!

      Diệp lão đầu hung hăng liếc mắt trừng ta cái, đơn giản thẹn quá thành giận, cầm lấy quải trượng hướng về phía Diệp Hy hét to: “Biến!”

      Diệp Hy mặt chút thay đổi: “Lưu quản gia hầm canh, lái xe đem tới, ba tiện thể ăn canh !”

      Cuối cùng cũng học theo Diệp lão đầu trừng mắt liếc ta cái, bộ ta vướng bận mắt .

      Thiết, lão nương còn cảm thấy ngươi Diệp tam công tử mới dư thừa đâu!

      Đến chỗ này làm trở ngại lão nương cùng túi xách ánh vàng lóng lánh duy nhất thế giới trao đổi tình cảm.

      Ta cuối cùng cũng tước xong vỏ táo, đặc biệt chân chó tiến lên: “Diệp lão đầu, ngài ăn quả!”

      Diệp Hy tà tà suy nghĩ nhìn ta.

      Diệp lão đầu tà tà suy nghĩ nhìn .

      Nhìn cái mông mà nhìn!

      Ta còn chưa kịp phát hỏa, liền nghe được Diệp lão đầu đặc biệt hài lòng : “Đứa , thấy ta vừa ăn chuối sao? Quả táo này đưa cho khách nhân ăn !”

      Khóe mắt dư quang chút liếc nhìn túi xách ánh vàng lóng lánh duy nhất thế giới, tiểu thân thể mê người đứng thẳng tắp, đôi mắt vô cùng khó chịu – “khách nhân”!

      Ta cầm lấy quả táo hai lời liền đưa lên chính miệng mình nhai.

      Vừa đưa lên miệng, bị phen cướp .

      Diệp Hy dùng hai ngón tay bắt được quả táo của ta, híp mắt trừng ta nửa ngày, cư nhiên đúng lý hợp tình ăn táo.

      Đức hạnh!

      Diệp Hy cắn táo cực kỳ lễ phép, cực kỳ tao nhã!

      ngụm tiếp ngụm, cố tình làm cho ta xem đỏ mặt.

      Diệp lão đầu rống xong Diệp Hy, cúi đầu trở lại đọc tạp chí, đột nhiên phát ra câu: “Đứa , ngươi gần đây qua lại với ngôi sao?”

      Diệp Hy vừa vặn muốn cắn miếng táo cuối cùng, lại phun ra.

      Khuôn mặt ta có chút nào khống chế càng hồng lợi hại!

      TNND này cũng quá mê người!

      Diệp tam công tử là vưu vật a!

      Ta làm bộ đứng đắn khụ hai tiếng, trả lời đặc biệt nghiêm túc: “Ai qua lại với ? Cả nhà ngài mới qua lại với ?”

      Lão nương là tay làm hàm nhai.

      Ta dùng sức trừng Diệp lão đầu.

      “Ngươi đừng thừa nhận, chỉ bằng ngươi bây giờ đỏ mặt, nhất định thích người ta!”

      Kháo!

      Diệp Hy phen mở ra cánh cửa.

      “Canh đâu? Như thế nào lâu vậy?” Ngữ khí kiên nhẫn.

      “Đứa ! Ánh mắt ngươi thực kém!” Diệp lão đầu cuối cùng đưa ra kết luận.

      Ta ngay cả hừ cũng đều lười.

      Ngữ khí cùng vẻ mặt của Diệp lão đầu, cùng lúc trước Diệp Hy : “Hạ Tiểu Hoa! Ánh mắt em thực kém!”, đức hạnh mười phần giống nhau.

      Nhóm tổ tông Diệp gia đều kiêu ngạo. Ánh mắt kia là xuyên ra ngoài gian, người địa cẩu căn bản lọt vào được.

      Hộ sĩ mở cửa ra, hốc mắt hình nửa quả chuối, bưng chén canh nóng hầm hập tới: “Lão Diệp tiên sinh, uống canh !”

      Diệp lão đầu nhìn Diệp Hy, nhìn tiểu hộ sĩ, lại nhìn ta.

      Lão nhân đáng ghét nhếch khóe miệng cười: “Đứa , ngươi uy!”

      Uy cái mông a!

      “Lão ương mặc kệ!” Ta dùng sức đem đôi mắt nhìn Diệp Hy cắn táo thu hồi lại, đứng lên muốn .

      Diệp lão đầu cười đến đặc biệt phúc hậu, giơ lên dao gọt hoa quả hướng túi xách ánh vàng lóng lánh duy nhất thế giới định đâm đến.

      TNND!

      Ta vung tay tiếp nhận chén canh trong tay mắt chuối, cực kỳ thành tâm: “MD, Diệp lão đầu, há miệng!”

      “Ngươi này đứa thực thô lỗ!” Diệp lão đầu tình nguyện, nhưng vẫn há miệng.

      Ta cước nhét muỗng canh đến bên miệng Diệp lão đầu, lại thu trở về, tức giận thổi nửa ngày, cảm giác sai biệt lắm mới đưa lên miệng lão nhân kia.

      Lão nhân há to miệng, uống đến đến sung sướng: “Canh của Lưu quản gia, hôm nay có hơi đậm! Bảo bà ấy hôm sau nêm nhạt hơn!”

      Hướng về phía tiểu hộ sĩ .

      Tiểu hộ sĩ phản ứng cái gì ta biết, chỉ là ánh mắt Diệp Hy, nhìn chằm chằm khiến người ta cảm thấy quái dị.

      Ta ngẩng đầu nhìn Diệp Hy, lập tức lại chuyển sang sờ tóc.

      Ta cúi đầu uy canh, lại cảm nhận được ánh mắt của .

      Này là đức hạnh!

      Lão nương cũng phải tranh giành cắn quả táo với ngươi, đừng có trả thù kiểu vậy!

      chén chỉ hai ba phút có thể giải quyết xong, lại bị Diệp lão đầu trì độn cọ xát nửa ngày mới uống xong.

      Ta cầm cái chén đặt xuống bàn, : “Diệp lão đầu, ngài còn có cái gì phân phó ?”

      nghiến răng nghiến lợi.

      Diệp lão đầu quả nhiên từng là tuổi trẻ phong lưu phóng khoáng từng câu con nhà người ta, lập tức đưa túi xách nhét vào trong lòng ta.

      Ta ôm túi, lập tức mặt mày hớn hở: “Con quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, con về đây!”

      Diệp lão đầu khoát tay: “ !”

      Ta thí điên thí điên, mở cửa phải , bị Diệp Hy phen kéo lại.

      “Hạ Tiểu Hoa, ngày mai, em có đến ?”

      Ta quay đầu nhìn Diệp lão đầu.

      “LV mới nhất, số lượng hạn chế!” Lúc này đây, chuyện là Diệp Hy.

      “Vậy sao?” Ta gật gật đầu: “Kia, tôi đến!”


      *************

      [​IMG]

      ( trong những dòng sản phẩm của Hermes)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :