1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 53: Thiên Thiên bị thương?(p1)

      Triệu Lâm Khang bị phen chấn động. Đứa con hoang này từ khi nào biết lo lắng cho ông rồi? phải là mưuu gì đó chứ?

      Nhìn thái độ ngờ vực của ông ta, đáy lòng Thiên Thiên khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Hơn hai mươi năm, cuối cùng đổi lại ở ông ta chút niềm tin cũng có.

      "Ba, người là cần đến con nữa đúng ?"

      bày ra dáng vẻ uất ức mà cúi đầu, trong ánh mắt chợt lóe lên tia hận thù nồng đậm.

      Thiên Kỳ nhìn màn này nhịn được liền cảm thấy khó chịu.

      "Ba, người cảm thấy mình rất quá đáng hay sao? ấy có lòng tốt muốn giúp ba nên mới bị truy đuổi. Ba thể nào mà vô tâm quan tâm đến sống chết của ấy như vậy"

      Triệu Lâm Khang có chút chần chừ do dự. Đứa con này trong tay còn nắm giữ chứng cứ phạm tội của ông. Giữ nó lại cũng xong, đuổi nó cũng được. Ngộ nhỡ sau này nó giở quẻ mà đâm nhát dao sau lưng ông, đến lúc đó có cố gắng lật mình cũng vô dụng.

      "Thôi vậy. Ba, người cần con, vậy con cho người vừa lòng"

      nước mắt lưng tròng mà ấm ức xoay người rời khỏi, mặc cho Thiên Kỳ ngừng lôi kéo quay lại.

      "Đợi !"

      Thiên Thiên dừng bước chân, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh. Con mồi cắn câu rồi? Chỉ đơn giản như vậy?

      "Nhưng nếu Dương Thế Minh chủ động tìm tới cửa, mày nhất định phải cút khỏi đây. Nghe chưa?"

      Trong lòng thầm khinh bỉ người đàn ông nhát gan này, khẽ xoay người lại đối diện với ông ta:

      "Ba, người yên tâm. Nơi nguy hiểm nhất phải chính là nơi an toàn nhất hay sao? Con cũng tin ta luôn luôn thông minh mà có những giây phút hồ đồ!"

      "Hừ, giỏi rồi! Tập tài liệu đó đâu? Mau mang ra đây"

      Triệu Lâm Khang ra lệnh cho , vươn tay ra chờ đợi thứ mà mình mong đợi, mày khẽ cau lại thể kiên nhẫn.

      Thiên Thiên rút trong túi ra tập hồ sơ, đưa nó cho ông ta:

      "Đây đều là những bằng chứng về việc tham ô, nhận hối lộ của người"

      Triệu Lâm Khang giật lấy, lật ra xem từng tờ, từng tờ . Xác định đây đều là , ông ta chỉ hừ lạnh mà bước lên lầu, để lại mình Thiên Kỳ cùng Thiên Thiên vẫn còn đứng chôn chân trong đại sảnh.

      "Thiên nhi, ..."

      "Thiên Kỳ ca ca, xin lỗi . Em lúc nào cũng khiến phải để tâm mệt mỏi!"

      Chưa đợi hết câu, buồn rầu mà ngăn lại. Xin lỗi xuất phát từ đáy lòng . biết rất quan tâm, lo lắng cho , luôn tìm mọi cách khiến cười, an ủi những lúc buồn khổ.

      Nhưng suốt đời này, thể đáp lại tình cảm đó của được.

      Có lẽ, chỉ vài ngày nữa thôi, phải cùng nhau trở mặt thành thù. muốn, nhưng cũng thể quay đầu lại.

      Thiên Kỳ nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay qua ôm chầm lấy :

      "Thiên nhi, mệt mỏi, chút cũng mệt mỏi"

      Được quan tâm, chăm sóc là hạnh phúc của đời . Sao có thể mình luôn đem lại cho phiền toái???

      "Thiên Kỳ ca ca, giúp em xách đống hành lí này lên phòng với có được ?"

      vui vẻ mà gật đầu, giành lấy túi đồ từ tay , trong lòng vui vẻ ngây ngô như đứa trẻ vừa mới nhận được quà.

      Thiên Thiên khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng khuất dần tầng lầu, trong lòng liền chấn động mạnh mẽ. đối xử rất tốt với ! lừa gạt như vậy, liệu có quá nhẫn tâm với hay ?

      Nhắm mắt lại che dấu mệt mỏi, lấy điện thoại ra nhắn cho cái tin chỉ vẻn vẹn hai chữ: "cắn câu"

      Bên này,Dương Thế Minh cầm chặt lấy chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu như muốn xuyên qua nó để nhìn thấy .

      lúc sau, bước đến cạnh cửa sổ sát đất, tay cầm ly rượu ngắm nhìn dòng người vội vã đường, môi khẽ mím chặt lại.

      Để mình đối mặt với Triệu Lâm Khang, liệu có quá sức với hay ? Con cáo già đó, chắc chắn phải người đơn giản! Mà ông ta lại bày ra bộ dạng rất ghét Thiên Thiên. Nghĩ đến đây, khẽ nhíu mày. Tại sao lại khó hiểu như vậy? Người ta hổ dữ ăn thịt con mình. Nhưng ông ta...

      chợt giật mình sửng sốt.

      Lẽ nào...

      được! Nhất định phải điều tra lại. Nhấc điện thoại gọi cho thám tử tư, sau đó liền ngồi xuống tiếp tục xử lí công việc còn dang dở. tin tưởng Thiên Thiên. nhất định có thể hoàn thành tốt mục đích của mình.

      Nhìn lại tập tài liệu trong tay, môi khẽ nhếch lên thành đường cong hoàn hảo.

      Lâm Ngọc Lan? ta đáng để phải suy ngẫm. Quả hổ danh là minh tinh màn ảnh, diễn là đạt. Tuy nhiên, vai diễn của ta, bây giờ mới chính thức được bắt đầu!
      __________________
      ___________

      "Thiên Kỳ ca ca, chúng ta cùng chợ nhé! Thiên nhi muốn nấu cho bữa cơm hảo mĩ vị"

      Thiên Thiên chạy lên phòng Thiên Kỳ, tay ngừng gõ gõ, miệng luôn hoạt động hết công suất, tựa như hai người quay trở lại những kí ức tươi đẹp.

      Thiên Kỳ mỉm cười bước ra, tay xoa xoa mái tóc mềm mượt của , trong ánh mắt đều là tràn ngập hạnh phúc.

      "Thiên nhi, bây giờ em sao có thể ra ngoài? Dương Thế Minh tìm kiếm em ở khắp mọi nơi đó!"

      mím môi, lắc lắc cái đầu , vòng tay qua cánh tay lôi kéo:

      "Thiên Kỳ ca ca, là giống như ông lão nhiều chuyện! Lẽ nào em ngày ngày đều phải rúc trong xó ngồi làm bạn với côn trùng hay sao? Chuyện gì cần đến rồi cũng đến, có muốn tránh cũng thoát. Dũng cảm đối mặt, như vậy phải là tốt hơn sao?"

      "Thiên nhi, chỉ lo lắng cho em"

      Ánh mắt hơi dao động mà nhìn , có giây xẹt qua khiến nỡ làm tổn thương đến . Nhưng khi chính mình lựa chọn con đường này, đường lui của còn gì nữa rồi!

      "Được rồi, được rồi, em biết mà! Thiên Kỳ ca ca là tốt với em nhất hành tinh này, được chưa? Chúng ta mau muộn! Có bảo vệ em, em còn phải lo lắng hay sao?"

      Thiên Kỳ chỉ biết lắc đầu, lẽo đẽo theo dáng người mảnh khảnh ở phía trước, trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp.

      tin tưởng như vậy sao? Có phải cảm thấy chỗ dựa an toàn vững chắc?

      Nếu như Dương Thế Minh cùng Thiên Thiên thể ở cùng nhau, vậy có phải là cơ hội làm bạn đời của rồi ?

      Nhìn người con phía trước nở nụ cười vô tư hồn nhiên, khóe môi tự chủ cũng cong cong lên thành nụ cười hiền.

      "Thiên Kỳ ca ca, em muốn ăn kem"

      quay sang , đôi mắt long lanh ngập nước đầy nhõng nhẽo khiến mủi lòng. vuốt ve khuôn mặt , sủng nịch mà nhéo mũi:

      "Được, vậy nhất định em được lung tung. Đứng đây đợi , biết ?"

      khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời trông đến vui vẻ. Nhìn ngày cách xa mình, nụ cười môi nhanh chóng dập tắt, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.

      Bước chân nhàng di chuyển đến góc khuất, nơi có chiếc xe xa hoa đậu. Mở cửa bước vào trong, ngồi đối diện với người đàn ông ghế lái.

      "Hai người có vẻ thân thiết quá rồi phải?"

      Giọng điệu Dương Thế Minh có phần thích hợp, sát khí tỏa ra bốn phía, khuôn mặt băng lãnh nhìn về phía trước.

      Thiên Thiên hít vào lồng ngực ngụm khí, cũng nhìn về phía Dương Thế Minh, chỉ dựa vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền:

      "Thân thiết hay liên quan gì đến ?"

      "Triệu Thiên Thiên, là vợ tôi!"

      Dương Thế Minh tức giận mà đập tay vào ga lăng, răng nghiến lại chèo chẹo gằn từng chữ.

      khẽ nhướn mày, quay đầu qua nhìn :

      " phải cũng là loại ong bướm đầy đường hay sao? Quản chặt tôi như vậy làm gì? Thích tôi rồi sao?"

      "Em nghĩ sao?"

      đợi trả lời, Dương Thế Minh nhanh chóng kéo vào lòng, đặt xuống môi nụ hôn. ra sức gặm cắn, ngấu nghiến thưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng . Mới thời gian ngắn gặp, toàn bộ tâm trí đều hướng về phía , khiến thể nào tập trung được vào việc gì.

      hư như vậy, đáng bị trừng phạt!

      Bàn tay loạn cơ thể , chạm vào từng tấc, từng tấc. Mỗi nơi chạm qua đều mang theo cỗ lửa nóng khiến toàn thân khó chịu.

      Thiên Thiên thở dốc, hô hấp hỗn loạn khó khăn. Ánh mắt phủ đầy tầng sương mỏng, đầy mê hoặc khiến cổ họng dần trở nên khô khốc.

      Gạt những thứ còn vướng người , Thiên Thiên vội vàng lấy tay cản lại. lắc đầu nhìn , khuôn mặt uất ức khiến bất kì người đàn ông nào cũng muốn phạm tội.

      "Thiên Thiên..."

      Giọng khàn khàn trầm đục, đôi mắt ánh lên dục vọng mãnh liệt, môi vẫn dời đôi môi ngọt ngào kia.

      "Dương Thế Minh, dừng lại, nếu nhất định hỏng chuyện"

      nhìn thấy Thiên Kỳ từng bước đến gần về phía chiếc xe, trong lòng khỏi lên lo lắng.

      " cần hoảng sợ, ta nhìn được, cũng nghe thấy"

      Dứt lời, Dương Thế Minh lại tiếp tục công việc dang dở. Tiếng chuông điện thoại ngừng reo vang, người bên ngoài kia cũng còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

      Thiên Kỳ lấy máy gọi cho Dương Thế Minh, trong lòng lo lắng trào dâng khiến mất hết kiềm chế.

      "A lô"

      Giọng Dương Thế Minh trầm khàn, rơi vào tai Thiên Kỳ lại như hồi chuông cảnh báo.

      "Dương Thế Minh, là bắt cóc Thiên Thiên có đúng hay ? Tôi cho biết, nếu trả lại ấy cho tôi, nhất định tôi kiện , tống vào tù!"

      Dương Thế Minh nhíu mày, bàn tay âu yếm vuốt ve người con say giấc nồng, khóe môi nhịn được cong lên thành nụ cười đầy trào phúng:

      "A, rể, từ khi nào vợ tôi là của rồi? Tại sao tôi lại phải trả lại cho ?"

      Thiên Kỳ tức giận quát ầm lên:

      "Mày rốt cuộc là muốn làm gì?"

      "Nếu tập tài liệu kia có ở chỗ của tôi vào ngày mai, các người nhất định bao giờ có thể gặp lại nhau nữa đâu!"

      Dương Thế Minh lạnh nhạt tuyên bố, dập máy, tắt luôn nguồn điện thoại của cả hai người.

      Xong xuôi, ôm lấy đặt lên đùi mình, tiếp tục cúi xuống gặm nhấm.

      "Ư... Dương Thế Minh, là mệt!"

      Mắt lim dim nhìn ngó xung quanh, cái miệng nhắn khẽ chu ra biểu lộ khó chịu.

      Dương Thế Minh cong môi cười khẽ:

      "Mệt ngủ tiếp . Em ngủ, còn tôi làm việc của tôi. Chúng ta ai làm phiền ai!"

      "..."
      ___________________
      _____________

      Thiên Kỳ lo lắng lại lại trong phòng ngừng, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại như nắm giữ lấy sinh mạng quý giá.

      Dùng tập tài liệu kia để đổi lấy , nhất định Triệu Lâm Khang bao giờ cho phép làm điều đó. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, còn chưa biết nên làm thế nào cho phải???

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 54: Thiên Thiên bị thương?(p2)

      Ta tặng quà nàng MizukiMiu2004 nhé, chúc nàng sinh nhật vui vẻ :-* :-* :-*
      __________________

      Sáng hôm sau,

      Thiên Thiên thức dậy sau đêm mệt mỏi, toàn thân đau nhức, rã rời tay chân, dường như cơ thể còn là của mình nữa.

      Cắn răng ngồi dậy, mắt vẫn mơ màng nhìn bốn phía. Nơi này là lạ, còn chưa có nhìn qua!

      "Ngắm xung quanh bằng ngồi đây ngắm chồng em luôn ?"

      Dương Thế Minh bị động tĩnh của làm cho bừng tỉnh. xoay người nghiêng về phía, đưa tay chống đầu nhìn , ánh mắt lười biếng.

      Trong khi vẫn chưa biết chuyện gì diễn ra, Dương Thế Minh nhào đến đè lên người . Ánh mắt chứa đựng đầy vui vẻ cùng thích thú:

      "Bà xã~~~ có phải em vẫn muốn tiếp tục?"

      mắt chớp chớp, chớp chớp, lại chớp chớp:

      "Dương Thế Minh?"

      "Ừ"

      Thiên Thiên trừng lớn mắt, miệng lắp ba lắp bắp:

      "Dương... Dương Thế Minh, làm gì ở đây?"

      cả đêm qua về nhà, liệu có khi nào là bị phát luôn rồi ?

      Hoảng sợ mà đẩy ra, bàn tay vô lực liền bị giữ chặt lại. híp mắt ngắm nhìn từng cử chỉ đáng của , khóe môi cong lên thành nụ cười hiếm thấy:

      "Bà xã, gặp ông xã sao lại hoảng sợ như vậy?"

      Thiên Thiên khóc ra nước mắt, cái miệng mếu máo nhìn :

      "Này, phải là bắt cóc tôi đấy chứ? Đây là đâu hả?"

      chỉ tủm tỉm cười nhìn nhìn , ánh mắt nhu hòa hơn nước. Cúi xuống phủ lên đôi môi căng mọng, hương vị ngọt ngào lại khiến mê luyến nỡ rời.

      Thiên Thiên hoàn toàn hồ đồ rồi có được ? Đây là tình huống gì a? Có phải uống lộn thuốc rồi?

      "Em nghĩ có nơi bắt cóc nào mà sang trọng như vậy?"

      "..."

      Có đấy nhé! Ngộ nhỡ là ngụy trang thôi sao? Bề ngoài lịch trang nhã nhưng bên trong lại là ruột rỗng?

      "Đây là căn nhà của tôi"

      "..."

      Ừ, nhà gấp chục lần nhà thôi!

      " rốt cuộc có mấy ngôi vậy?"

      "Nhiều quá, nhớ hết"

      "..."

      cạn lời rồi có được hay ? Có nhà để về cũng khônh nhớ? Có phải là để bao nuôi mấy em chân dài hay ?

      A...

      coi như là bị mất tích gần ngày rồi có đúng ? Liệu có thể bị nghi ngờ sao?

      "Dương Thế Minh, mau tránh ra . Tôi cần phải trở về gấp. Nếu nhất định bị Triệu Lâm Khang nhận ra bất thường!"

      Dương Thế Minh nhàn nhạt liếc nhìn , tay vẫn giữ chặt tay đỉnh đầu. Trong mắt ý cười hề giảm xuống, mà ngược lại còn theo chiều hướng tăng lên:

      "Em có biết thể lực của đàn ông dồi dào nhất là vào buổi sáng hay ?"

      Dứt lời, lại cúi đầu xuống gặm nhấm môi , để những lời trong miệng đường thu trở lại cái bụng bé.

      Cả khuôn mặt đỏ rực như máu, trông lại thêm đáng muôn phần khiến say đắm, điên cuồng giày vò thêm lần nữa.

      Đến khiThiên Thiên mệt rã rời thể cử động tay chân, cả thân hình mềm nhũn xương dán vòm ngực vững chắc, mới hài lòng mà buông tha cho .

      thở hổn hển, úp mặt vào ngực , cái môi xinh xắn bị hôn đến sưng đỏ, lại mang thêm nét quyến rũ của đôi mươi, lại thành công hấp dẫn Dương Thế Minh lần nữa.

      "Dương Thế Minh, là cầm thú có đúng ?"

      bật cười, đưa tay vuốt ve cái đầu bé của , ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng.

      "Có cần tôi cho em biết thế nào mới đúng là cầm thú ?"

      "..."

      cần tiếp tục cũng biết như thế nào rồi đấy nhé!

      "Dương Thế Minh, rất hận tôi, sao bây giờ lại thay đổi nhanh chóng như vậy? Có phải muốn biến tôi trở thành công cụ phát tiết để trả thù ?"

      Đột nhiên, đổi chủ đề khiến có chút bất ngờ. Nhìn ánh mắt lo lắng của , trái tim tự chủ mà nhói lên cái, đau vô cùng.

      nên với như thế nào? Rằng sai khi đánh đồng với Triệu Lâm Khang? có lỗi với ? Hay biết hết tất cả nên đối xử với cũng cần thay đổi?

      Chính cũng biết cảm xúc của bây giờ là gì? Trái tim đập, rất mãnh liệt, rất nhanh nơi lồng ngực. rốt cuộc là bị làm sao? Thương hại ? Đồng cảm với ? Hay... , muốn bù đắp cho ?

      "Tôi thích thế, có cần phải báo cáo từng chút với em ?"

      cúi xuống cắn lên vành tai mẫn cảm của , trong ánh mắt ngập tràn ăn năn hối lỗi. Có phải chính gây ra quá nhiều tổn thương cho ? Có phải nhiều lần làm khóc đến thương tâm? Có phải chưa từng đem đến cho hạnh phúc?

      Thiên Thiên cúi gằm mặt xuống, môi mỏng khẽ mím lại thành đường. Nước mắt lại tiếp tục đong đầy.

      Đúng vậy, thích thế! có tiền, có quyền, có tất cả. muốn gì, lẽ nào có ai dám hay sao? Đối với , chẳng có nửa xu giá trị. Có phải sau khi đưa Triệu Lâm Khang vào tù rồi, bước ra khỏi cuộc đời có đúng ? Đến lúc đó, mãi mãi đều được nhìn thấy , được nghe giọng của , được bên cạnh như lúc này?

      Nhắm mắt lại, hít xuống hơi sâu, Thiên Thiên lấy lại trạng thái lạnh lùng khuôn mặt, dùng mọi sức lực còn lại đẩy tay ra:

      "Dương tổng, phiền buông tay ra, tôi đến lúc phải trở về rồi!"

      Dương Thế Minh nhíu mày nhìn thái độ lạnh nhạt của , trong nội tâm liền dâng lên cỗ khó chịu.

      Có phải lại nghĩ sai cái gì rồi đúng ?

      "Thiên Thiên..."

      còn chưa kịp mở lời, Thiên Thiên cử chỉ liền khiến hoảng sợ.

      "Em làm cái gì vậy?"

      nhặt lấy con dao bàn, ném về phía , sau đó chìa cánh tay mình ra:

      " dùng nó, đâm vào cánh tay tôi"

      "Em bị điên sao?"

      Dương Thế Minh hét lên đầy giận dữ. là muốn làm gì? Tự giết chết bản thân sao? Đừng mơ mà được cho phép củ !

      " phải rồi sao? Nếu toàn thân lành lặn mà trở về, nhất định chỉ khiến Triệu Lâm Khang mà còn Thiên Kỳ ca ca nghi ngờ. Nếu vậy, phải là tự đưa đầu vào chỗ chết sao?"

      "Tôi cần em phải mạo hiểm! cần nữa! Tôi cần em phải tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy"

      còn có nhiều cách có thể bắt ông ta chịu tội trước pháp luật, cần phải tự làm tổn thương chính bản thân mình như vậy. có biết , bị nguy hiểm, chính cũng rất đau lòng?

      "Nhưng nếu vậy, Triệu Lâm Khang được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi muốn như vậy. Đây là cách duy nhất rồi, còn cách nào khác nữa"

      Ánh mắt mâu thuẫn mà nhìn đối diện vào , bàn tay trắng nõn nhặt lên con dao sắc nhọn đưa về phía .

      Dương Thế Minh tức giận giật con dao trong tay , bóp chặt lại khiến nó cứa ra máu, từng giọt xuống sàn nhà. ném nó ra ngoài, mắt đỏ au mà nhìn :

      "Tôi cần em phải làm gì cho tôi hết. Chỉ cần đối xử tốt với bản thân mình, vậy là được rồi!"

      Thiên Thiên đau xót mà nhìn , nước mặt nhịn được mà ướt đẫm cả khuôn mặt trắng mịn. chạy lại cầm lấy tay , ngu ngốc mà nắm chặt lấy nó mong sao cho máu ngừng chảy. Đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, trái tim nghe theo sắp đặt của lí trí mà co thắt từng hồi.

      " bị ngốc sao? Sao lại tự làm đau bản thân mình như vậy?"

      "Em phải cũng định hại chính bản thân mình sao?"

      "Tôi..."

      Giọng lạc hẳn , nghẹn ngào mà khóc nấc lên từng hồi. Dương Thế Minh bỗng dưng ôm chặt lấy vào lòng, quản bàn tay mình đau đớn ra sao. chỉ biết, muốn bị tổn thương, muốn nhìn thấy khóc:

      "Đồ ngốc, nếu em còn như vậy nữa, tôi liền nhốt em lại trong trái tim tôi, bao giờ mở cửa cho em thoát ra ngoài chạy loạn nữa"

      Hôn lên ngững giọt nước mắt nóng hổi, lại mơn trớn đến đôi môi đỏ hồng. muốn tình cảm của mình, muốn chính cảm nhận được hạnh phúc mà mang đến. Bao nhiêu tổn thương mà phải chịu, muốn bù đắp lại tất cả. muốn xin lỗi , muốn chính hai người trở nên gượng gạo.

      Thiên Thiên khóc đến hai mắt sưng húp nhìn , trông vô cùng chật vật và đáng thương:

      "Tại sao thay đổi như vậy? Tại sao tiếp tục đối xử tàn nhẫn với tôi như trước kia? Tại sao cứ khiến trái tim tôi rung động rồi vô tình cước đạp đổ nó? có biết tôi đau như thế nào ?"

      đấm vào ngực , bàn tay bé gầy guộc đỏ bừng lên khiến đau xót:

      "Tôi bù đắp cho em, bên cạnh em, thương em nốt những tháng ngày còn lại có được ?"

      "Tại sao?"

      "Tại vì tôi sai khi áp đặt tất cả mọi chuyện, tôi sai khi làm tổn thương em"

      tiếc mạng sống của mình. mà nhảy vào biển lửa của tội ác. mà bất chấp tất cả những cạm bẫy, vẫn ngày càng lún sâu. chưa làm được gì cho ngoài những giọt nước mắt cùng tủi nhục sâu sắc.

      " biết rồi?"

      ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên nhìn , đôi mắt kinh ngạc mở lớn.

      "Tôi biết rồi! Sao em lại giấu tôi? Sao lại lừa gạt tôi? Sao mọi chuyện cho tôi biết? Sao lại ngu ngốc chịu đựng nỗi đau đớn dày vò trong vô vọng?"

      Nếu vì hận thù che mờ lí trí, nếu vì tham muốn trả thù lấp đầy cuộc sống của , hồ đồ như vậy. Trần Cảnh Đường biết tất cả, nhưng ta chỉ cảnh báo chứ , hại ngày càng đắm chìm trong mục đích trả thù mà đạp ngã xuống. Có phải ta có ý với từ sớm? Có phải ta muốn chừa cho mình cơ hội?

      Thiên Thiên khóc thút thít trong lòng , bàn tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn. biết rồi! biết tất cả! muốn bù đắp cho ! phải chịu những uất ức khổ sở mà chính mình biết lí do nữa!
      ____________________
      ______________

      " cười cái gì?"

      Thiên Thiên băng bó vết thương cho nhàng, cẩn thận vì sợ đau. Vậy mà người đàn ông này, ngoài cười ra, chút phản ứng cũng đều có!

      Dương Thế Minh càng cười lớn hơn. cúi đầu xuống, ghé sát vào tai , thầm:

      "Bà xã, ngồi ghế, em ngồi ngay bên cạnh băng bó cho tôi. Hai người ở sát nhau như vậy, em cảm thấy có gì đó rất mờ ám sao?"

      tà mị cười cười, lại nhìn đến biểu cảm phong phú mặt , ý cười trong ánh mắt lại càng tăng thêm vài phần mạnh mẽ.

      đỏ mặt đánh mạnh vào bàn tay , đứng bật dậy tính chạy trốn, vội vàng kéo lại ngồi đùi mình. Nghịch nghịch mấy lọn tóc xinh đẹp của , vẫn cười toét mà lẩm bẩm:

      "Bà xã, em đánh là đau!"

      "..."

      Đau mà còn có thể cười?

      "Đau? Vậy cho đau chết luôn !"

      "Bà xã, em phũ phàng! cũng muốn chết lắm chứ, nhưng lo khi chết rồi có ai muốn rước bà xã đại nhân về"

      "..."

      dụi dụi vào cần cổ trắng mịn, ngoan ngoãn như con hổ lớn, móng vuốt vẫn quên thừa cơ ăn vụng đậu hũ của .

      ", ít nhất em vẫn có Thiên Kỳ ca ca cùng giáo sư Trần nhé!"

      vùng vằng ngồi bật dậy, trợn trắng mắt nhìn :

      "Em dám?"

      bĩu môi, tiến đến ôm lấy mà trong lòng khỏi cười trộm. Người đàn ông bá đạo này có cần phải ghen tuông như vậy ?

      "Dương Thế Minh, quá là trẻ con !"

      dụi đầu vào ngực , lại lén cắn vào cổ cái nổi bật, sau đó mới thỏa mãn mà nhìn lại dấu ấn đặc biệt của mình.

      "Vậy bây giờ giả sử chồng em ngoại tình, em có ghen ?"

      ""

      "Tại sao?"

      nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn .

      " có lúc nào là chưa ngoại tình đâu hả? Em nhìn chán mắt luôn rồi!"

      "..."

      thường xuyên lắm à? Ừ, hình như là thế? Nhưng là có mục đích cả đấy nhé!

      "Bà xã~~~ "

      "..."

      là da gà da vịt đều nổi hết lên rồi đó!

      "Dương Thế Minh, định để cho em trở về sao?"

      nhíu mày chặt lại với nhau, môi mỏng mím lại, hé răng nửa lời.

      "Nếu về, nhất định bị muộn giờ!"

      "Nhà? Nhà nào? Ý em nhà chính, nhà hôm trước, nhà này? Hay là..."

      "Em muốn về Triệu gia"

      nhanh chóng ngắt lời Dương Thế Minh, ánh mắt to tròn, trong suốt mà nhìn .

      " muốn! cần em phải giúp "

      thu hết lại vẻ đùa giỡn mặt, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt . Bây giờ, chỉ muốn ở cạnh lâu, lâu, muốn mang lại cho những điều tốt đẹp nhất!

      "Minh, đây là điều em mong muốn làm nhất từ trước đến giờ. Em hận ông ta, hận vì ông ta tàn nhẫn với mẹ em, hận vì ông ta dập tắt niềm hi vọng nhoi của mẹ, hận vì ông ta khinh bỉ mẹ con em. Em phải trả lại cho ông ta tổn thương khi bị chính đứa bé ngây thơ năm nào đánh gục"

      Dương Thế Minh đau lòng mà nhìn sát khí tỏa ra người . Do dự lúc, mới gật đầu.

      Hôn cái lên môi , mới lưu luyến buông ra, lại ôm chặt vào lòng:

      "Tiểu Thiên, hứa với , phải chăm lo tốt cho bản thân trước, đừng làm gì vượt quá khả năng của mình. Hứa với , nhất định được mạo hiểm mà coi rẻ giá trị của bản thân"

      mỉm cười, kiên định mà nhìn , trong lòng khỏi dâng lên ấm áp:

      "Em hứa với , tuyệt đối để phải lo lắng"
      _____________________
      _______________

      Dương Thế Minh đưa Thiên Thiên đếm nơi cách đoạn cửa của nhà họ Triệu. Nhìn chuẩn bị mở cửa xe mà bước xuống, nhịn được liền kéo lại, điên cuồng mà gặm nhấm môi .

      Trong lòng lúc này dâng lên dự cảm bất an khiến lo sợ. sợ chính mình còn được nhìn thấy .

      Nhìn bóng Thiên Thiên ngày khuất xa khỏi tầm mắt, mới lưu luyến quay đầu xe.

      Nhưng chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại reo vang ngừng, nhịp tim của theo đó cũng đập loạn vô cùng mạnh mẽ.

      nhíu mày, bắt máy, cả khuôn mặt đều lộ ra căng thẳng khó che giấu. Là vệ sĩ phái thầm sau bảo vệ !

      Tim trong lồng ngực bỗng chốc đau đớn tột độ, cảm giác trống rỗng vô lực như sợ mất thứ gì đó quý giá của cuộc đời mình.

      Run run chạm vào nút nghe máy, nhưng lại sợ hãi dám nhấn xuống. Nhìn điện thoại ngừng kiên nhẫn reo vang hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hít sâu hơi, đưa tay nhấc máy, liền nghe được hoảng hốt tột độ của người bên kia:

      "Dương tổng, Dương phu nhân vừa rồi trước khi bước vào Triệu gia tự rạch đường xuống cánh tay, còn đâm thêm mấy nhát dao vào bụng. Tôi ngăn cản nhưng được"

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 55: Thiên Thiên có thai

      Màn đêm nhanh chóng buông xuống, từng cơn gió lạnh xua tan những tia nắng ấm áp của buổi sớm.

      Trong màn đêm u tối, Thiên Thiên nằm giường bệnh, đôi mắt sáng trong như những vì sao lấp lánh ánh lên những tia hạnh phúc.

      Nhìn lại những vết thương cơ thể, khẽ nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đầy ngọt ngào cùng ấm áp.

      Thiên Thiên đưa tay vuốt ve cái bụng, chạm vào những vết thương chằng chịt, xoa dịu, nhàng như an ủi điều gì đó.

      "Tiểu Thiên"

      giật mình xoay người lại, trong ánh sáng mập mờ của ánh trăng, bóng dáng cao lớn với khuôn mặt lo lắng ra trước mắt .

      Chưa đợi kịp phản ứng, nhanh chân chạy tới ôm chặt lấy , ép sát vào người mình như muốn cảm nhận hơi thở ấm áp. run run nắm lấy bàn tay bé, cố gắng giữ chặt lấy nó. sợ khi tuột tay , biến mất mãi mãi trong cuộc đời của .

      "Tiểu Thiên... Tiểu Thiên... Tiểu Thiên..."

      Luôn miệng gọi tên , cả khuôn mặt cơ hồ dán chặt vào cái cổ trắng nõn thơm tho, thấy tim mình đập mãnh liệt, toàn thân chấn động. từ khi nào lại có sức ảnh hưởng đối với lớn như vậy?

      "Minh, sao vậy? Sao biết em ở đây mà... ưm"

      lần tìm lấy đôi môi ngọt ngào của , hôn ngấu nghiến. hư! muốn trừng phạt tốt!

      điên cuồng mà cướp đoạt khí trong khoang miệng , cả người vẫn còn căng thẳng sợ hãi.

      Nếu như có vệ sĩ ngăn cản, có phải bị nguy hiểm đến tính mạng rồi hay ? Chỉ vì giữ lại đêm mà phải liều mình để đổi lấy tin tưởng vô nghĩa kia sao? cần điều đó! cần! sai rồi! Là sai, nên giữ lại!

      Thiên Thiên có thể cảm nhận được, Dương Thế Minh run rẩy tới mức độ nào. Có phải, đối với bây giờ, thực rất quan trọng?

      yên lặng, ngoan ngoãn để hôn mình. Đến khi còn hơi sức để thở, mới đẩy ra.

      "Tiểu Thiên, em được làm hại bản thân mình, em cũng hứa với như vậy, sao lại chịu giữ lời hứa?"

      chất vấn , nhưng tay vẫn ngừng ôm lấy chặt chẽ. từ nay buông tay ra nữa, cho phép ngu ngốc làm những chuyện khiến chính mình bị tổn thương, để có cơ hội trốn thoát khỏi tay .

      Thiên Thiên mím mím môi, vòng tay qua ôm lấy cổ , đầu dụi dụi vào lồng ngực vững chãi:

      "Minh, nếu làm như vậy, chắc chắn em lấy được lòng tin của Triệu Lâm Khang"

      " phải với em rồi sao? cần em phải mạo hiểm! mình cũng có thể đủ sức lực hạ gục ông ta. muốn thấy em phải mệt mỏi"

      thơm lên mái tóc thơm mùi dầu hương của , lưu luyến nỡ buông ra. Ai kêu dám quyến rũ ? Mê hoặc ? Cho nên, cũng thể đậu hũ đưa tới miệng mà ăn! bị lãng phí của trời!

      "Ông xã~~~"

      dài giọng làm nũng, cái đầu khẽ lắc sang trái, rồi lại nghiêng sang phải:

      "Ông xã, em có thấy mệt mỏi! chút cũng ! Em muốn giúp cũng chính là giúp cho bản thân mình, nên ngăn cản em"

      Dương Thế Minh đặt ngồi lên đùi mình, bàn tay âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mượt. Cảm xúc trong tay là tốt!

      " ngăn cản em. Em cũng hứa là làm tổn thương chính mình. Vậy bây giờ là như thế nào đây?"

      vùi đầu vào hõm cổ , hít lấy hương vị ngọt ngào thơm mát khiến có chút chột dạ.

      Đôi môi nhắn khẽ cong lên thành đường cong hoàn hảo. như vậy, là rất quan tâm đến có đúng ?

      Hạnh phúc này, đến với quá bất chợt khiến tràn ngập vui sướng. Trong cuộc đời , chỉ cần vui vẻ là quá đủ rồi. Nhưng ông trời lại ưu ái cho người chồng là , ưu ái cho tình cảm chân thành của .

      "Em cũng đâu có làm tổn thương chính mình? nhìn xem, em rất tốt"

      chu môi lên nũng nịu, đánh lạc chú ý của . Lấy bàn tay to lớn của đặt xuống cái bụng bằng phẳng, nụ cười khóe môi ngày càng chân thực ra:

      " xem, những em mà cả tiểu bảo bảo cũng đều rất tốt đấy nhé!"

      Dương Thế Minh sửng sốt hồi, cả khuôn mặt cương nghị cũng trở nên cứng đờ, mọi tế bào đều ngừng hoạt động vài giây.

      "Tiểu... Tiểu Thiên... em mang... mang thai sao?"

      Thấy phản ứng kì lạ của , nụ cười diện khóe môi cũng dần dần vụt tắt, ánh mắt xẹt qua tia mất mát đau đớn.

      ... có phải vẫn chưa thực chấp nhận ?

      Vậy, đứa bé trong bụng , liệu giữ lại sao? Hay là... muốn nó sinh ra đời? Nếu vậy, hại đứa con mình sao?

      "Minh, muốn sao?"

      cơ hồ nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Cúi đầu xuống, những hạt ngọc tinh tế mặn chát rơi vào bàn tay của Dương Thế Minh, như lưỡi dao hung hăng đâm thẳng vào trái tim .

      Vội vàng lau những giọt nước mắt của , vòng tay qua ôm lấy chặt, trong giọng mơ hồ lên tia đau đớn nhưng cũng chất chứa ngọt ngào hạnh phúc:

      "Ngốc, bà xã ngốc! Con của em cũng là con của , là con của chúng ta. Sao có thể muốn?"

      ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt trong suốt xinh đẹp như viên kim cương quý giá khiến trái tim đập liên hồi.

      suy nghĩ, cũng chút do dự, liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng kia. quan tâm tiếp theo như thế nào, chỉ cần biết, tại, có lẽ bị nghiện mất rồi!

      Đến khi thở dốc vì mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mới buông ra. Vuốt ve cái bụng bằng phẳng, khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi.

      Chính cái bụng bé này mang trong mình tiểu bảo bối của , chỉ vài tháng sau, đứa bé đáng ra đời. Cho nên, trước khi chào đón thành viên mới, nhất định phải xử lí tốt mấy con rùa rụt cổ kia.
      _____________________
      ______________

      Thiên Kỳ bị phạt quỳ ở trong đại sảnh, ánh mắt tối sầm nhìn Triệu Lâm Khang đứng trước mặt mình, trái tim đóng băng, rơi xuống hố sâu đáy.

      Đáng khen cho người mang danh nghĩa là "ba", lại chính ông ta khiến cho hận thấu xương thấu thịt.

      Người ta hổ dữ ăn thịt con, nhưng còn ông ta? Có phải chính là dạng ác quỷ thành tinh, cho nên còn tính người nữa rồi?

      "Mày muốn phản tao đúng ?"

      Triệu Lâm Khang cầm tay cái roi sắt quất mạnh xuống sàn nhà, ánh mắt tối sầm lại chứa đầy tức giận.

      Nuôi lớn nó mấy chục năm trời, cuối cùng nó lại vì con tiện nhân kia mà bán đứng ông.

      Chỉ vì đổi lấy con đó mà dám ăn cắp tập tài liệu kia để đổi lấy, có còn coi ông ra gì hay ?

      " tập hồ sơ vớ vẩn để đổi lấy mạng người, ba thấy vinh hạnh hay sao? Thiên nhi lấy nó mang đến cho ba, giờ con chỉ trả lại cho ấy chút tình nghĩa, có gì là quá đáng?"

      Thiên Kỳ phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt ông ta mà gào thét. Nếu ông ta là người ba tốt như bao người khác, tiến tới ngày hôm nay sao?

      "Cái đó là quyết định thắng thua của tao, ai cho màu có tư cách mang để đổi lấy con tiện nhân chút giá trị kia?"

      chút giá trị? Tiện nhân? Ông ta có tư cách gì để mà nhắc tới Thiên Thiên như vậy?

      "Đó là mạng người! Sinh ra thế giới, ai cũng bình đẳng như nhau. Ba coi rẻ ấy, có khác nào coi rẻ chính mình hay ?"

      Con người thể nào tự quyết định cuộc đời mình sinh ra là con ai, số phận như thế nào, tại sao có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người vô tội? làm gì mà bị gắn cái mác tiện nhân?

      Triệu Lâm Phong chỉ thẳng tay vào mặt Thiên Kỳ quát lớn:

      "Mày câm miệng! Nó chỉ là con của loại đàn bà đê tiện, lẳng lơ, là con kiến nằm dưới bàn tay tao, mặc sức tao lợi dụng. Có thể đủ sức để so sánh với tao? Tao sinh ra là long phụng, còn nó chỉ là con cóc ghẻ mà thôi"

      Đem nó so sánh với ông, chẳng khác nào là đem hạ thấp danh dự của ông?

      Thiên Thiên mãi mãi chỉ là bàn đạp để ông làm mồi nhử Dương Thế Minh mà thôi. Đến khi hết giá trị lợi dụng, giữ nó lại để làm cái gì? Còn bằng bộ quần áo rách mà ông giẫm đạp dưới chân!

      "Ba, là ấy đem mạng sống của mình ra đánh cược để đổi lấy những ngày sống an nhàn của ba. Tại sao người có thể vô tâm vô phế như vậy? Sống chung với nhau mấy chục năm, lẽ nào chút tình cảm ba cũng có?"

      " bao giờ! Đối với tao, tiền tài danh vọng mới là nhất"

      Tình thương là cái gì? Ông biết, cũng cần biết. Tình thương có thể ăn được sao? Hay giúp ông đứng đỉnh cao của tham vọng? Chẳng là cái gì hết! Vô dụng!

      mình ông xây dựng nên công ty Triệu thị từ hai bàn tay trắng. Trước đó, ông lúc nào cũng phải nhận phỉ báng chà đạp của người đời. Họ khinh bỉ ông là đứa mồ côi cha mẹ, biết lễ nghĩa giáo dục. Bây giờ sao? Chỉ cần ông có tiền, có quyền ai dám dắt mũi ông?

      Nguyệt Ánh Phương chết như thế nào? ta đáng chết! Ai kêu ta nghe theo sắp đặt của ông, đến bên Dương Thế Minh rồi cước trở mặt. Ông cho ta vốn liếng để quyến rũ chút tài sản cũng được nhận lại! Con ông sao? Nó dù sao cũng mang họ Nguyệt của mẹ nó, phải họ Triệu của ông. Mang Triệu Thiên Thiên làm vật thế thân, vậy có gì là sai? Con ông ông còn có thể giết, huống hồ là đứa con mà ông nhặt được?

      Tất cả những ai dám ngáng chân ông, nhất định đều phải chết, chừa ai!

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 56: cùng (p1)

      "Con hiểu rồi"

      Thiên Kỳ ngước đôi mắt lên, lạnh lùng nhìn cha mình xa cách. thấy thương hại cho chính mình khi có người ba như vậy. Đối với ông, tình thương mà , chả có ý nghĩa gì cả. cảm thấy mình may mắn khi lên vết xe đổ của ông. có địa vị, danh vọng, tiền tài, nhưng ít ra vẫn còn có trái tim. Những giọt máu đỏ tươi vẫn chảy từng giọt trong cơ thể , nó chưa đông lại, chưa hoá đá, cũng phải ngày đêm lo sợ tội ác của mình ngày nào đó bị vạch trần như ông. vẫn biết . Trái tim vẫn biết rung động cách mãnh liệt.

      Đứng thẳng người dậy, xoay người về phía cửa trong đại sảnh, ánh mắt kiên định mà nhìn về phía trước:

      "Con rời khỏi ngôi nhà như chốn địa ngục này, con chịu nổi ba nữa. Con sợ ngày thể chịu nổi mà quay lại chống đối ba"

      "Mày... "

      Triệu Lâm Khang tay ôm ngực, tay chỉ thẳng vào bóng lưng khuất dần phía sau cánh cửa, khuôn mặt vì tức giận mà lúc trắng lúc xanh.

      Ông hất mạnh những thứ mặt bàn khiến nó tung toé sàn nhà, ánh mắt loé qua tia tàn nhẫn:

      "Cút! Cút hết! Cút hết cho tao! "
      __________________
      ______________

      "Tiểu Thiên, sao chịu ăn hả? "

      Dương Thế Minh tay bưng tô cháo cỡ bự vô cùng dinh dưỡng, mày khẽ cau lại nhìn nhìn người phụ nữ trước mặt.

      Thiên Thiên lắc đầu nguầy nguậy, môi hơi vểnh lên đầy bất mãn. Đây là tô thứ hai rồi, bảo làm sao có thể tiếp tục ăn nữa?

      "Minh, muốn em bội thực đến chết có đúng ? Cái bụng của em cũng tròn vo như quả cầu rồi! "

      phụng phịu bĩu môi, lấy tay xoa cái bụng .

      Dương Thế Minh chán nản mà nhìn , ánh mắt chứa ôn nhu hiếm có. lại bắt đầu dở tính trẻ con rồi?

      "Trong bụng em mang tiểu bảo bảo của tôi đó! "

      "Ừ? "

      "Tô cháo lúc nãy là của đứa , đây mới là của em, biết chưa? Hai người, mỗi người phải ăn ít nhất là tô. Ngoan, mau ăn nào"

      kiên nhẫn muốn đút cho ăn, lại nhất quyết mím chặt môi.

      Đứa bé phải vẫn chưa ra đời sao? Đợi sau này rồi tính phần ăn của nó được sao? Bụng như muốn nổ tung ra rồi!

      Dương Thế Minh mày xoắn tít lại nhìn xuống cái bụng của , cúi đầu xuống chăm chú lắng nghe:

      "Bà xã, sao tiểu bảo bối đạp gì hết vậy? phải trẻ rất thích quậy phá sao? Hay là do nó còn đói cho nên giận dỗi rồi? "

      "..."

      Làm ơn có ai cho biết, đứa bé còn chưa đầy hai tháng tuổi có thể biết đạp sao? Cũng quá là thần kì rồi!

      "Minh, em thực rất no rồi"

      mếu máo nhìn trông đến tội, lại bắt gặp được tia thương hại từ .

      híp mắt nhìn , sau lại cúi xuống dụi dụi đầu vào lòng :

      "Tiểu bảo bảo, mẹ con nghe lời ba, là hư! Con xem, ba có nên phạt mẹ của con ? "

      vui vẻ mà tâm cùng cái bụng kia, bàn tay to lớn ôm trọn bàn tay ấm áp của , vô cùng hạnh phúc.

      Nhiều lúc, ước khi nắm tay , thời gian có thể ngừng lại, để mãi mãi cần buông tay, cần phải lo nghĩ đến những việc xảy ra ngay sau đó. chỉ muốn nhắm chặt lại đôi mắt, muốn nằm trong lòng mà ngủ giấc say, mơ những giấc mơ đẹp, cần phải lao đầu vào những cạm bẫy, toan tính khi mình tồn tại.

      muốn, sau này, khi hoàn thành mục đích trả thù của mình, cùng được nắm tay nhau đến nơi chân trời. muốn, sau này mình trở thành người chồng tốt, để phải tiếp tục chịu đựng những tổn thương.

      ngước mắt lên, thâm tình nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tì vết kia, khoé môi khẽ vẽ lên đường cong hoàn hảo:

      "Bà xã, sau này đưa em du lịch khắp mọi nơi, bất kể đâu mà em thích có được ? "

      cũng còn chưa cùng hưởng tuần trăng mật, muốn bù đắp tất cả cho , muốn dành tất cả những điều tốt đẹp để tặng .

      "Minh, cuộc sống của em có niềm vui rồi! Chỉ cần được ở cạnh , em dù có ở nơi nào cũng đều thấy tuyệt vời"

      biết, tình cảm của dành cho có bao nhiêu là chân , bao nhiêu chỉ là rung động nhất thời, nhưng như tại, phải là rất tốt sao? Có , có , còn có cả Bảo Khánh và tiểu bảo bảo nữa. Cuộc sống của , như vậy là quá được ông trời ưu ái rồi!

      ngọt ngào này, có lẽ suốt đời bao giờ có thể quên được.

      Nắm chặt lấy bàn tay , lưu luyến ấm áp hiếm hoi ấy. sợ lắm. Sợ đây chỉ là giấc mơ. Sợ sau khi tỉnh lại, mọi chuyện ngày hôm nay tan biến vào hư ,hạnh phúc mà tưởng tượng tuột khỏi tầm tay. Hanh phúc, đối với nó chỉ là những điều giản đơn. Được nằm trong vòng tay , được nhìn thấy nụ cười chân của , đó chính là hạnh phúc mà hằng mong ước. Nhưng để thực nó, rất khó! dám tin tưởng vào năng lực của chính mình có thể nắm bắt được những khát khao đó hay . chỉ biết cố gắng, ngừng cố gắng để sánh bước cùng .

      "Bà xã, hứa với , từ nay phải chăm sóc tốt bản thân mình, biết ? "

      Dương Thế Minh , nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh ấy. mỉm cười. hạnh phúc.

      Nước mắt từ từ chảy xuống làm lạnh mu bàn tay . giật mình hoảng hốt, vội vàng lau nước mắt mặt . biết, đó là nước mắt của hạnh phúc, nhưng trái tim tự chủ vẫn cảm thấy đau nhói, xót xa. muốn khóc nữa, muốn luôn luôn nở nụ cười mà nhìn .

      "Tiểu Thiên, em còn khóc nữa, liền trừng phạt em! "

      "Minh, em... "

      còn chưa hết câu, nụ hôn ấm áp nhanh chóng ập tới, nuốt hết tất cả lời muốn của trở vào bụng.

      bất ngờ, chống cự, chỉ lặng lẽ thuận theo . Ánh mắt trong suốt như pha lê nhìn vào đôi lông mày rậm rạp của . cau mày.

      Vươn tay ra chạm vào đó, Dương Thế Minh liền dần dần thả lỏng. nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay mát lạnh vuốt ve khuôn mặt mình, nhàng và đầy thương.

      Ưm...

      Thiên Thiên vội đẩy bàn tay của ra, bụm miệng chạy vội vào trong phòng vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo, gương mặt lúc trắng lúc xanh trông vô cùng yếu ớt.

      Dương Thế Minh sốt sắng mà tay chân cuống cuồng, vội vàng chạy theo . Khẽ vuốt lưng cho , trong lòng khỏi xót xa. Thời kì mang thai đều ốm nghén như vậy sao? Nhưng nghĩ phải mấy tháng mới ốm nghén được chứ?

      "Tiểu Thiên, em đỡ hơn chưa? "

      đưa tay chạm vào khuôn mặt , ánh mắt lạnh băng khỏi trở nên dịu dàng.

      khẽ lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt thiếu sức sống, như nụ hoa bị héo tàn theo thời gian khiến đau lòng thôi.

      định thêm gì đó, cánh cửa phòng bệnh khẽ mở:

      "Thiên nhi, ca ca đến thăm em"

      Thiên Thiên toàn thân cứng đờ, đứng im bất động. Thiên Kỳ ca ca đến thăm ? Phải làm sao đây? Ở trong này còn có Dương Thế Minh nữa!

      Dương Thế Minh nhìn đến vẻ mặt khác thường của , định tiến ra mở cửa.

      vội vàng túm lấy cánh tay , khẽ lắc đầu. bây giờ mà ra ngoài, mọi việc đều trở thành vô nghĩa.

      mím môi ngắm nhìn khuôn mặt trắng noãn của , mày khẽ cau lại. Nếu bây giờ ra, Triệu Thiên Kỳ có cơ hội cùng Thiên Thiên ở chung chỗ. Nhưng nếu ra ...

      nhìn đến những vết thương tồn tại người khỏi thở dài. Nếu vậy, chẳng phải đau đớn này của bay vào hư vô sao?

      quay mặt ra chỗ khác, có được tia thả lỏng. Thấy như vậy, biết là thoả hiệp, liền mở cửa ra ngoài.

      "Thiên Kỳ ca ca... "

      yếu ớt gọi Thiên Kỳ, sắc mặt tái nhợt làm khỏi lo lắng.

      "Thiên nhi"

      Thiên Kỳ vội chạy tới dìu , đưa tay ra chạm lên cái trán trơn mịn.

      "Thiên nhi, em có sốt. cho biết, em thấy khó chịu ở chỗ nào? "

      khẽ cười nhìn , yếu ớt bé như những giọt sương mong manh. như vậy, đối với có quá tàn nhẫn ?

      từng có những kí ức tươi đẹp của tuổi thơ, cùng chung nhau niềm vui cũng như nỗi buồn. luôn bên cạnh , cổ vũ tinh thần cho , để có thêm động lực để đứng lên sau mỗi lần gục ngã. Bây giờ, chính bàn tay lại phá vỡ những giấc mơ ngọt ngào đó mất rồi!

      "Em chỉ là vệ sinh chút thôi, cần phải quá lo lắng như vậy. Em biết tự chăm sóc tốt cho mình mà! "

      dìu đến bên giường, đặt ngồi xuống, bàn tay nắm chặt lấy từng ngón tay mảnh khảnh của buông:

      "Thiên nhi, ngày mai qua Mĩ thời gian. Em cùng có được ? "

      Thiên Thiên mắt mở lớn nhìn , miệng lắp bắp lên lời. Thiên Kỳ ca ca của qua Mĩ rồi, rời xa rồi!

      "Thiên Kỳ ca ca, em thực cũng rất muốn cùng "

      ngập ngừng mà nhìn vào đô mắt chứa đầy tia hi vọng của , lại đành lòng ra những điều khiến đau lòng.

      Dương Thế Minh ở trong này tính mở cửa xông ra ngoài, tức giận khiến mất khống chế vốn có của mình. là muốn cùng ta đó! mới cho phép! là vợ , là vợ !

      "Nhưng... Em còn mang trong mình tiểu bảo bảo. cùng chỉ là mang thêm cho gánh nặng mà thôi"

      cúi đầu xuống, cố nén bi thương lấp đầy trong trái tim của mình. muốn cùng , nhưng vẫn muốn ở cạnh Dương Thế Minh hơn. là chồng , là ba của con , là người mà .

      "Thiên nhi, có thể trở thành ba đứa của em mà! hứa chăm sóc và đứa bé tốt! "

      vẫn nhìn với hi vọng mong manh. muốn có bên cạnh, muốn trở thành nguồn động lực giúp xua tan những mệt mỏi.

      có thể từ bỏ tất cả, ngoại trừ . là mặt trời của , là hơi ấm xua tan lạnh lẽo vốn ngự trị trong trái tim từ lâu. Trái đất thể tồn tại nếu có mặt trời, cũng như thể sống nếu phải rời xa .

      "Thiên Kỳ ca ca, xin lỗi , nhưng em thể "

      áy náy dám nhìn đối diện vào ánh mắt quen thuộc kia, hốc mắt cũng dần trở nên đỏ hoe.

      "Có phải, sau tất cả, em vẫn còn Dương Thế Minh đúng ? Mặc dù ta tàn nhẫn với em như thế nào, em cũng nửa câu oán trách hay sao? "

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 57: cùng (p2)

      "Có phải, sau tất cả, em vẫn còn Dương Thế Minh đúng ? Mặc dù ta tàn nhẫn với em như thế nào, em cũng nửa câu oán trách hay sao? "

      Tại sao lại Dương Thế Minh cách mù quáng như thế? ta đâu có đủ tư cách để đón nhận nó? Tại sao biết về phía đó là bóng tối, nhưng vẫn tiếp tục bước về phía trước mà chịu dừng lại quay đầu nhìn về phía mặt trời?

      có gì tốt? Tình cảm của dành cho hoàn toàn đều xuất phát từ trái tim, nhưng tại sao lại chịu đón nhận?

      "Thiên Kỳ ca ca, ấy là mối tình đầu của em. Cho dù có thế nào, em vẫn ấy. Quên người lướt qua đường khó, nhưng quên người nằm trong cuộc đời của mình, em làm được! "

      ngước lên khuôn mặt tái nhợt nhìn , bặm môi chặt.

      tự nhốt mình vào trong trái tim rồi, bảo làm sao có thể mở cánh cửa khoá trái đó để đón nhận được tình cảm khác?

      Trước đây thể, bây giờ lại càng , bởi trái tim ngày càng lún sâu mất rồi!

      thừa nhận mình có đôi chút ngu ngốc, nhưng đổi lại là trái tim chung tình. biết, đoạn tình cảm này nhanh chóng đến, rồi cũng nhanh chóng qua , có thể cảm nhận được. Chỉ là lúc này, cần , , rất rất . Nếu mai này, có chán ghét mà quay lưng bước , vẫn mãi bao giờ thay đổi.

      Thiên Kỳ nuốt xuống những đau đớn cùng chua xót trở lại nơi trái tim, toàn thân run rẩy như muốn ngã khụy xuống. Mấy chục năm bên cạnh nhau, cuối cùng đổi lại chỉ là đau đớn cùng nỗi tổn thương luôn ngừng cào xé.

      Ánh sáng của , cuộc sống của , trái tim của đều là . mất rồi, phải làm sao đây? cảm thấy chính mình rơi vào bế tắc. nghẹn thở. Trái tim quặn thắt. nhìn thấy ánh sáng ngày xưa nữa. sống được. thể tồn tại...

      "Thiên nhi, em có thể quên người làm tổn thương em mà. Quan trọng chỉ là thời gian mà thôi. Đừng sợ em thể quên được hình bóng ấy, ở cạnh em, giúp em mở ra cuộc sống mới"

      cố vớt vát tia hy vọng nhoi, ánh mắt u buồn chút ánh sáng. cố gắng để chôn sâu niềm đau vào trong tim, nhưng nỗi bi thương cố gắng kìm nén lại vẫn cứ thế mà tràn ra ngoài.

      "Ca ca, em xin lỗi, em muốn có thêm cuộc sống mới. Cuộc sống tại đối với em mà , như vậy là quá đủ rồi! "

      thà rằng gánh chịu mọi đau đớn mà được ở cạnh bên Dương Thế Minh còn hơn là từ bỏ tất cả mà mất nguồn sống của đời mình.

      "Thiên nhi, chút lòng thương hại em cũng thể dành cho sao? Từ trước đến giờ, em luôn vui vẻ chấp nhận những đề nghị của , mặc kệ nó đúng hay sai, tốt hay xấu. Tại sao bây giờ, em lại cố tình muốn gạt ra khỏi cuộc sống của em? "

      Em có biết, thất vọng bao nhiêu ?

      Em có biết, niềm tin trong dần bị dập tắt ?

      Em có biết, trái tim quặn đau đến nhường nào ?

      Em biết, mãi mãi bao giờ biết. Bởi vì trong mắt em, chỉ là người qua đường, bước ngang qua cuộc đời em. Em đặt vào trọng tâm của cuộc sống!

      Với em, chẳng là gì cả. Nhưng với , em là tất cả những gì có!

      Dương Thế Minh có tiền tài, địa vị, danh vọng, nắm trong tay mọi thứ. Nhưng còn mãi mãi chỉ có thôi. Thiếu , ta có thể sống tốt, nhưng với , thể tồn tại. Vì hình bóng in sâu, đậm trong trí óc và trong trái tim rồi!

      " phải em muốn gạt ra khỏi cuộc sống, mà là do luôn luôn tìm cách ép buộc em phải nghe theo từng lời ! Thiên Kỳ ca ca, đến khi nào mới có thể hiểu, em cần tự do? Em cũng lớn, suy nghĩ còn giống đứa trẻ, cho nên cần nhốt em trong chiếc lồng vàng như vậy! "

      nhìn Thiên Kỳ, bàn tay giấu dưới chiếc gối khẽ nắm chặt lại với nhau. lại làm đau lần nữa rồi! người phụ nữ xấu xa! xứng đáng với thương tin tưởng của !

      "Thiên Kỳ ca ca, nếu rời khỏi đây, vậy xin luôn . Xin đừng bao giờ quay lại, đừng đến đây làm phiền đến em nữa! "

      Xin đừng bao giờ quay lại, đừng đến đây làm phiền em nữa...

      Thiên Kỳ cười chua chát, tự chế giễu bản thân mình. Phải rồi, phiền phức! luôn luôn làm phiền , luôn luôn trói chặt tự do của . cần , muốn rời xa khỏi cuộc đời , mãi mãi...

      Vậy là mất hết, mất hết rồi! bây giờ khác nào thằng ăn xin xin lòng thương dối trá của người khác?

      thấy mình lạc lõng, ngu ngốc! Bao nhiêu lâu nay, là tự mình đa tình, nghĩ có tình cảm với . nghĩ chỉ cần rời xa Dương Thế Minh, cho cơ hội. Nhưng sai, sai rồi! Khi con tim trao trọn vẹn cho người khác, làm sao có thể dễ dàng lấy lại? Dương Thế Minh cướp nụ cười của , đồng thời cũng mang trái tim theo mất rồi!

      "Thiên nhi, từ nay làm phiền đến em nữa. Nhưng trước khi rời khỏi đây, em có thể cười với nụ cười chân nhất ? "

      Vì sau này, được nhìn ngắm như vậy nữa, chỉ có thể ngày ngày ôm vào lòng trong nỗi nhớ và trong những giấc mơ.
      "Xin lỗi , mỉm cười với để làm gì? Em thấy như vậy dư thừa"

      Thiên Kỳ ca ca, xin hãy quên em . Em xứng đáng với dịu dàng của ! Hãy coi em như người dưng qua đường, coi như em chỉ là giấc mơ hư ảo tồn tại, hãy coi em như trang sách cũ bị vò nát còn hình dạng. Hay cứ xem em như người phụ nữ lòng dạ xấu xa!

      Người ta , hai người nhau ở kiếp này phụ thuộc vào hai chữ "duyên" và "phận". Quá khứ, khi em chúng ta mang tình em, nhưng tại cho tới sau này, em và là kẻ thù mãi mãi. Thà nhìn thương tổn mà rời khỏi còn hơn để em chứng kiến hận thù nồng đậm trong ánh mắt . Thiên Kỳ ca ca, kiếp này chúng ta có duyên nhưng vô phận, đành để chờ đợi tới kiếp sau, nhé?

      Nhìn nặng nề xoay người rời khỏi, chỉ biết cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng để phát ra thanh nghẹn ngào. hận, hận chính bản thân mình vì tàn nhẫn với , hận cuộc đời u tối đẩy vào vòng xoáy tội lỗi, hận vì ông trời đối xử với sao quá tệ bạc??? biết, có lẽ, đây chính là lần cuối cùng được nhìn thấy . Từ nay, đường , đường . Hai người từ nay còn chút dính líu nào với nhau nữa. chẳng bao giờ có thể cảm nhận được lo lắng quan tâm ấy từ , chẳng bao giờ nghe thấy trách mắng khi làm tổn thương chính mình.

      Trái tim đau, đau lắm, đau như có vết dao cứa thẳng vào từng mạch máu. đau vì cuộc đời mình từ nay trống vắng người trai hiền lành ấm áp. Sau này, chỉ còn mình bơ vơ, biết nương tựa vào ai?

      " ta , em nỡ sao? "

      Dương Thế Minh đứng cạnh từ lúc nào, trong giọng che giấu nổi ghen tuông ngày càng lan tràn. Vừa rồi, biểu của khiến rất hài lòng. Nhưng còn bây giờ? Vẻ mặt đau khổ này là như thế nào? phải là thấy hối hận rồi, muốn theo ta đó chứ? Đừng mơ, tuyệt đối bao giờ cho phép bà xã mình hồng hạnh vượt tường đâu!

      Thiên Thiên im lặng gì, ánh mắt vô hồn cứ hướng về phía cửa. khóc, khóc nhiều, lớn, khóc để rửa trôi những nỗi uất ức và tự trách chính bản thân mình. Là đẩy ra khỏi cuộc sống của , có tư cách gì để cầu xin tha thứ?

      Thấy khóc, Dương Thế Minh luống cuống tay chân, dù có tức giận đến mấy cũng gạt bỏ hết sang bên.

      Vội vàng lau nước mắt cho , để dựa vào lòng mình, tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt như muốn an ủi. Người đàn ông như phải làm như thế nào? biết dỗ ngọt phụ nữ! Trước giờ, phụ nữ phải xếp hàng dài để đợi lấy cái liếc mắt từ , vậy mà tại, chính lại phải tìm cách lấy lòng bà xã!

      Đây liệu có được gọi là gieo nhân nào gặt quả đó ?

      "Minh, em làm vậy có tàn nhẫn với ấy quá ? Vừa rồi nhìn ấy rất đau lòng! Em là người phụ nữ ác độc, quá đáng! "

      vùi mặt mình vào ngực , hu hu khóc như đứa trẻ. Những giọt nước mắt mặn chát lăn dài thấm ướt áo khiến cảm thấy đau đớn như bị lăng trì:

      " quá đáng! Em chút cũng quá đáng! phải là em chỉ muốn tốt cho ta thôi sao? Để ta mau chóng kết thúc đoạn tình cảm này, em cần phải tàn nhẫn! Nếu , dù có trải qua bao lâu, nhất định ta vẫn tiếp tục dây dưa dứt! "

      ôm lấy cơ thể bé của , môi mỏng khẽ mím chặt, mày kiếm cũng cứ thế mà cau lại với nhau.

      Vợ khóc vì người ngoài! thích như thế!

      "Minh, hãy tha cho ấy con đường sống có được ? "

      Dương Thế Minh tối sầm mặt, cả căn phòng bỗng chốc chìm ngập trong lạnh lẽo. ta mà cầu xin ?

      "Thiên Thiên"

      gằn từng chữ gọi tên , bàn tay vô thức nắm chặt lại với nhau tạo ra tiếng kêu răng rắc.

      "Em và ấy cho dù có thế chăng nữa vẫn có tình cảm em với nhau. Em coi ấy là người trai tốt tốt, em muốn mình mãi mãi mất người này"

      mà ánh mắt đỏ hoe như van nài khiến vừa thương vừa tức giận.

      gì, chỉ là yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày suy nghĩ lâu.

      Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của , trái tim khỏi nhói lên từng cơn quặn thắt. ... thương chút có đúng ? vẫn muốn trả thù cho ấy! Sau tất cả, vẫn chỉ là quân cờ có giá trị lợi dụng mà thôi! Mãi mãi, trái tim do nắm giữ, nhưng trái tim bao giờ có thể thuộc về .

      tách ra khỏi lồng ngực của , lau khô nước mắt mặt mình. Hàng mi dài rũ xuống lộ vẻ đơn.

      Bước vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước, để mặc cho nó xối xuống khuôn mặt nhợt nhạt của mình, rửa trôi những giọt nước mắt ngừng rơi xuống. cũng muốn nó rửa trôi những chua xót tuôn trào nơi lồng ngực bé này.

      ...

      Có lẽ, phải nhanh chóng tìm ra những tội ác mà Triệu Lâm Khang cất giấu, tống ông ta vào tù! Rồi sau đó, chính mình rời khỏi nơi này, mang theo tiểu bảo bảo chu du khắp mọi nơi.

      Từng giọt nước lạnh lẽo xối xuống ướt hết người , rơi vào những vết thương vẫn chưa lành. mặc kệ màu đỏ tươi thấm ướt cái áo bệnh nhân mình mặc, vẫn cứ thế vùi mình chìm đắm trong đau thương tột cùng.

      mệt mỏi!

      Tầm mắt mờ dần che phủ ánh sáng, đầu óc chao đảo quay cuồng khiến ngất lịm.
      ____________________
      ______________

      Tại sân bay,

      Những con người ra ra vào vào tấp nập,có nụ cười khi hội ngộ, có nước mắt lúc chia ly, ai để ý đến, hàng ghế chờ bên kia chỉ tồn tại duy nhất bóng người chất chứa những tâm ngổn ngang cùng nỗi đơn giày vò.

      Thiên Kỳ lặng thinh nhìn ra dòng người vội vã kia, ánh mắy trống rỗng vô hồn. Người ta có người thân chào đón, còn chỉ có mình bơ vơ.

      thấy mình như đồ phế thải của xã hội, bị tất cả mọi người ruồng bỏ, để mặc tự sinh tự diệt cõi đời. giống như pho tượng đá vô hình có cảm xúc, chỉ biết thầm mình chịu đựng những nỗi đau.

      Nhìn vé máy bay tay, lòng khỏi nặng trĩu. Rời xa , nỡ, nhưng đây là nguyện vọng của ! ! tôn trọng quyết định của ! muốn hạnh phúc! muốn luôn luôn phải mỉm cười!

      đưa ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời xanh biếc kia mà khỏi thở dài.

      Vẫn là bầu trời tươi đẹp này, như bao ngày khác, chỉ khác điều, bây giờ còn ở bên cạnh. còn ai chu miệng lên hát cho nghe những bài ca vui nhộn, còn giọng trong veo như chim hót vui tai bên cạnh . rồi! rời xa rồi!
      nhớ ! Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ vừa trôi qua thôi, vậy mà cảm thấy như cả thế kỉ chạy qua cuộc đời mình.

      độc mình, sao lại đau đớn thế? muốn gọi tên , muốn nghe thanh để cho bớt nhớ thương. muốn nhìn thấy , muốn ôm chặt vào lòng để mang hơi thở ấm áp mà khao khát từng giây. Nhưng ước muốn đó sao lại quá xa vời? gọi , đáp lại chỉ là vang trong đêm tối. đuổi theo , chạy càng nhanh hình bóng lại cứ thế mờ dần. Chạy rồi chạy, bên cạnh, tưởng như mình chết. biết nỗi đau đớn này giày xéo lòng trong bao lâu rồi? giờ? ngày? tuần? tháng? Hay năm?

      ! phải thế! giây phút nào nhớ đến ! giây gặp , nhớ! chưa bao giờ rời khỏi trí nhớ và con tim ! , biết mình phải làm gì đây? Đợi chờ đến ngày đến bên ? Lâu lắm, biết là kiếp sau hay kiếp sau nữa? làm được! muốn có ngay lúc này!

      Trái tim , bây giờ chất chứa toàn là hình bóng , khiến lúc nào có thể nguôi ngoai. cứng đầu, còn ngu ngốc! Ngu ngốc vì biết cách để chiếm trọn trái tim . Ngu ngốc vì rời xa những lúc đơn nhất, cuộc đời rơi vào nơi tăm tối nhất.

      muốn với , em, em, mãi mãi em, em nhất nhất. xin lỗi vì rời xa em, xin lỗi vì hết lòng mình cho em hiểu. Xin lỗi vì vô đình đẩy em rời xa khỏi cuộc đời . Giờ hối hận, nhưng thực mất em rồi! Mọi chuyện, có phải quá muộn, đúng ? Thiên nhi, em có nghe thấy ? Em có nghe thấy lời thú nhận muộn màng của ? Em có cảm nhận được nỗi đau mà trải qua hay ? Em có biết, trái tim bây giờ rất tổn thương ? em! em!

      đứng dậy, tay mang theo hành lí rời khỏi nơi này. Quay đầu nhìn lại, có lẽ chẳng bao giờ quay về đây nữa, vì ở đây . phải khoá chặt kí ức, chôn sâu nó vào nơi tận cùng của trái tim mình.

      Thiên nhi, tạm biệt em, tình của ...

      Gió mát khẽ thổi, đung đưa những cành lá, nhưng cũng thể nào xoa dịu trái tim của .

      Trái đất rộng lớn là thế, nhưng có lấy người bạn đồng hành.

      đơn...

      Trống trải...

      Mất mát...

      Đau thương...
      __________________
      ____________

      Dương Thế Minh ôm chặt Thiên Thiên vào lòng, cả cơ mặt vẫn còn căng thẳng giãn ra được. Vừa rồi, làm sợ hãi. Nếu như trễ chút nữa thôi, có phải mất như mất Nguyệt Ánh Phương?

      được! sợ, thực rất sợ! Chưa bao giờ cảm thấy mình sợ hãi như lúc này, kể cả khi mất Nguyệt Ánh Phương, chỉ đau đớn nhưng có sợ hãi.

      Nếu như lúc đó ở đây, có phải cứ như vậy mà rời bỏ ?

      muốn! cần ! Đợi đến khi tỉnh lại, muốn với chấp nhận tất cả, chỉ cần ở bên thôi!

      Ngắm nhìn người con cuộn tròn trong lòng mình, trái tim vẫn như thế từng trận, từng trận kêu gào. Có điều gì đó làm bồn chồn, lo lắng.

      Có phải đây chính là dấu hiệu của chia ly?

      Sinh ly tử biệt, ân ân oán oán biết bao giờ mới có thể chấm dứt?

      Thay đổi? Hay chạy trốn ? Duyên trời định, có thể sao?

      Có những thứ, chưa kịp vui mừng trong hạnh phúc, ta phải trả giá bằng những giọt nước mắt đau thương.

      Sống trong cạm bẫy, ra trong thù hận bị chôn vùi, liệu ta có thể cười sao? Cuộc đời là vòng xoáy kim tiền. Có những người chỉ cần tình , nhưng có những người cần tiền tài và danh vọng.

      Tất cả những thứ đó, làm sao có thể cho ? Để đổi lại mong muốn, con người cần phải trả giá!

      Khi Thiên Thiên tỉnh dậy, căn phòng trống vắng còn ai, vị trí bên cạnh trở nên lạnh lẽo từ lâu.

      cười chua chát, nước mắt lại cứ thế mà tuôn rơi.

      lại bỏ rơi rồi sao? còn quan tâm nữa? trả lại cho tự do rồi?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :