1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 48: cút ra ngoài cho tôi!
      ______________

      Thời gian lặng lẽ trôi qua đứng lại đợi chờ ai, cảm xúc với nỗi lòng của con người.

      Tới tận chiều tối, Thiên Thiên cùng Bảo Khánh mới khập khiễng đưa nhau trở về.

      Ánh hoàng hôn từ từ khuất dần sau những rặng cây, mây đen lũ lượt chen chúc nhau kéo đến che khuất hết bầu trời.

      Thiên Thiên khẽ thở dài đầy não nề. Trời nổi giông hay đời lại bắt đầu dậy sóng?

      lặng yên ngắm nhìn bầu trời dần chuyển sắc, đưa tay lên đón nhận những hạt mưa bụi lơ lửng giữa trung. Những hạt mưa vô tri cứ rơi, cứ rơi, chẳng hề biết số phận của mình rồi ra sao?

      "Ai dô, cứ tưởng là ai, hóa ra là Dương phu nhân đây mà?"

      "..."

      Lâm Ngọc Lan bước từng bước đúng chuẩn tư thế của đại minh tinh, bộ váy lụa mỏng dính bó sát làm lộ ra những đường cong mê người. Cặp chân dài trắng nõn làm nổi bật kiều quyến rũ.

      Trong lòng Thiên Thiên cười lạnh. Bộ dáng hồ ly tinh như vậy, bảo sao đàn ông có ai có thể động lòng?

      Nhìn lại chính bản thân , ăn mặc quê mùa, mặt mộc tự nhiên, lôi thôi lếch thếch, đâu có điểm nào nổi bật để đàn ông thích?

      "Ai nha, tôi , đừng có ỷ sủng mà làm kiêu nhé?"

      "..."

      Lâm Ngọc Lan tức giận trừng mắt với Thiên Thiên, thủy chung gì.

      Đây có được gọi là ngày càng mạnh mẽ, biết nhẫn nhịn rồi hay ? Ánh mắt thoáng buồn ngắm nhìn mưa bay.

      Con người, sống trong môi trường hoàn toàn mới, xa lạ, tính tình rồi cũng dần thay đổi.

      thế giới này, chẳng có gì được gọi là vĩnh viễn. Cũng như con người, chẳng có ai bất tử mà sống mãi với thời gian. Có chăng, cũng chỉ là người đời nhớ đến mà thương cảm, nuối tiếc mà thôi.

      "Triệu Thiên Thiên, ... đừng có quá đáng!"

      Lâm Ngọc Lan tức giận đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo. ta chỉ thẳng tay vào mặt Thiên Thiên, lời lẽ cay độc.

      "Tôi nhớ chỉ bị đập đầu xuống đất thôi, chứ đâu có bị câm? Đừng với tôi là ngủ với đàn ông nhiều quá đến nỗi bây giờ vẫn còn thấy sung sướng mà thất thần đấy nhé?"

      Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn ta, vẻ mặt bình thản chút tức giận. Đôi chân nhàng mà bước lên phía trước, lướt qua ta, đôi môi phớt hồng khẽ nhếch:

      " ngờ, lâu gặp, vẫn như vậy ghay đổi. Có phải bản chất của con đĩ ăn sâu vào da thịt, mài mòn tế bào não vốn được gọi là thông minh của rồi đúng ?"

      Như phản xạ có điều kiện, Lâm Ngọc Lan giơ tay lên, chuẩn bị giáng xuống bạt tai. Lực đạo của ta rơi xuống rất mạnh, tưởng như muốn lấy mạng sống của người đối diện.

      Rất nhanh, Thiên Thiên bắt được cánh tay của ta, vặn ra đằng sau rồi đẩy mạnh cái.

      "Quả thực là vẫn ngu ngốc như vậy sao? chiêu trò cũ rích này, cảm thấy chán à? Bản thân tôi thực thấy ngán thay cho rồi"

      Thiên Thiên lạnh lùng quay mặt , tiêu sái mà rời khỏi.

      Trước mặt Dương Thế Minh, có thể vì tình mà mềm yếu. Nhưng trước mặt loại người tâm cơ sâu thấy đáy như Lâm Ngọc Lan, tuyệt đối bao giờ khuất phục!

      Muốn tồn tại thế giới đầy rẫy những cạm bẫy này, chỉ có tàn nhẫn mới có thể khẳng định được chính mình.

      Lâm Ngọc Lan nghiến răng căm hận nhìn . ta muốn chống đối ? muốn tìm đường chết sao? Đừng quên còn núi vàng Dương Thế Minh hậu thuẫn ở phía sau nhé!

      " sợ tôi tố giác với Dương Thế Minh sao?"

      "Tôi sợ! Nhưng loại rắn độc như khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi. cứ thử với ấy tiếng xem? dám tố giác tôi với ấy, tôi tố giác với đám phóng viên, để xem sống sao với lên án của dư luận?"

      Đây ràng là trắng trợn uy hiếp! ta từ khi nào trở nên mưu mẹo như vậy?

      Lâm Ngọc Lan biết, đó chính là bản năng sinh tồn của con người. Mãi mãi sống trong ngu ngốc chẳng bao giờ thoát khỏi trói buộc của tổ kén.

      "Thiên Thiên, tôi chờ chị là lâu. Sao còn mau vào ăn? Tôi là đói bụng đến sắp chết luôn rồi"

      "Cậu cứ ăn, cần phải đợi tôi như vậy!"

      Thiên Thiên nhưng lại hề nhìn cậu, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía người đàn ông ngồi đọc báo phía bên kia.

      Mặc dù tờ báo che khuất khuôn mặt , nhưng vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt cương nghị, ngũ quan tinh xảo, lạnh lùng mà vẫn hằng ngày mong nhớ.

      Cùng là phụ nữ, nhưng liệu có ai thấu hiểu được cảm giác mất mát trong lòng ?

      Kết hôn tuy thời gian chưa được lâu, nhưng trái tim lại bị chiếm trọn. , thương nhưng chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm quan tâm từ . Là vợ , ngày ngày cũng được ở gần , được chăm sóc , được ôm khi gục ngã. Đau đớn mất mát như vậy, làm sao mới có thể làm rung động?

      Yên lặng ngồi vào bàn ăn, nhìn những món ăn nóng hổi được bày sẵn bàn, cũng có tâm trạng để thưởng thức nó.

      "Minh, chưa ăn? Đợi em sao?"

      Lâm Ngọc Lan bước đến, ôm chầm lấy cổ , dùng bộ ngực đưa đẩy đến tấm lưng rộng lớn mà nũng nịu.

      Dương Thế Minh quăng tờ báo sang phía, vòng tay qua ôm lấy eo ta, ánh mắt khẽ nhìn lướt qua bóng dáng cúi đầu.

      "Sao vào sớm hơn chút? Ngoan, mau lại đây ăn"

      Hai người tình chàng ý thiếp ngồi bên cạnh ôm ấp nhau, đút thức ăn cho nhau khiến mắt Thiên Thiên đau như kim đâm. Lúc này, mong là mình bị mù. Như vậy, có phải đau đớn toàn thân như bây giờ ?

      Bảo Khánh nhìn , gắp cho miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát.

      "Đồ chính tôi gắp, chị còn mau ăn?"

      Cậu trợn trừng mắt nhìn ra vẻ khó chịu. Nhưng biết, cậu quan tâm , để cảm thấy trong lòng ấm áp.

      nhìn Bảo Khánh, ánh mắt tràn đầy thương, nụ cười xinh đẹp môi khẽ nở rộ.

      "Bảo Khánh, vết thương còn đau ?"

      Cậu lắc lắc đầu, cũng chân thành nhìn .

      Kì thực, cậu có xíu cảm giác gì có được ? Cũng đâu phải là cậu thực bị ngã?

      Dương Thế Minh nhíu mày, khuôn mặt khẽ trầm xuống thấy . Đôi mắt đỏ nâu đầy băng lãnh nhìn chằm chằm cậu như chờ đợi câu giải thích.

      "Ba, cũng có gì đáng ngại. Chẳng qua lúc đó về, con bị chú Thiên Kỳ đẩy ngã thôi"

      Cậu cũng có từ bi đến mức mình may vấp ngã. Để tránh hậu họa chú ta cướp mami của cậu, nhất định phải để chú ấy nếm mùi đau khổ mà từ bỏ.

      Lâm Ngọc Lan như nghe được câu chuyện thú vị, ta che lấy miệng, vờ tỏ ra rất ngạc nhiên.

      "Thiên Thiên, ngờ ở bệnh viện cũng có thể đào hoa như vậy nha?"

      Bảo Khánh trừng mắt nhìn ta:

      "Chị im miệng ! Từ khi nào chị có tiếng trong nhà này rồi?"

      Lâm Ngọc Lan tức giận đến nỗi khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, thở hổn hển được lời nào.

      Dương Thế Minh đập mạnh cái bát cầm trong tay xuống nền đá cẩm thạch, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, u ám đáng sợ như con quỷ dữ.

      "Triệu Thiên Thiên, có lời nào cần với tôi ?"

      Đây là lần đầu tiên, muốn nghe chính miệng giải thích. Đây là lần đầu tiên, khát khao nghe được lời phủ nhận từ .

      biết từ lúc nào, thay đổi như vậy rồi?

      Có lẽ là ngày hôm đó thấy được ánh mắt đau xót khi nhìn những vết thương mặt , cũng có thể là khi nhìn thấy yếu đuối mà nén những tiếng khóc nghẹn ngào. Hoặc cũng có thể là trước đó?

      biết, cũng chẳng cần phải biết.

      Thiên Thiên mím mím môi nhìn , ấp úng mở lời:

      "Em... Em..."

      biết như thế nào đây? Dù cho có , cũng có thể tin sao?

      Trước giờ, chưa lần nào lựa chọn tin tưởng . Có lẽ tại cũng vậy, có thể là cả đời đều như thế?

      im lặng, cũng chẳng muốn giải thích trong tuyệt vọng để làm gì. Có lẽ, thấy mệt mỏi khi phải giải thích cho hiểu, nhưng lại luôn chỉ có thể nhận về con số .

      "Ba, chuyện là như thế này, lúc ấy..."

      "Con câm miệng! Chuyện của ta và ta, cần con can thiệp!"

      "Ba, người..."

      Dương Thế Minh xoay người chỉ vào đám người hầu chờ xem kịch vui, mâu quang trong mắt chợt lóe lên tia tà ác:

      "Các người, đưa tiểu thiếu gia lên lầu, tốt nhất là khóa cửa lại. Đừng để tôi còn thấy nó chạy xuống đây. Nếu , các người tự gánh lấy hậu quả!"

      Hậu quả gì, phải là họ biết. đuổi việc, nặng có thể bị đem ném vào rừng sâu cho tự sinh tự diệt. khi bước chân vào đây, họ chỉ có thể nghe lời và cung kính.

      Đám người hầu mực vâng dạ, nhanh chóng đưa Bảo Khánh lên lầu mặc cho cậu giãy giụa trong vô vọng. đứa bé năm tuổi, sao có thể chống lại được hơn mười người ngoài hai mươi?

      Trước khi bị đưa lên bậc thang, Bảo Khánh chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Thiên Thiên ngừng bị tổn thương.

      đứng dậy, lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt giận dữ của . Khuôn mặt này, cho dù có tức giận bao nhiêu cũng làm lu mờ cuốn hút trời sinh ấy, vẫn là ngũ quan tinh xảo, mày kiếm cương nghị, lạnh lùng như vậy.

      "Lan nhi, em về phòng của em "

      Giọng rất nhàng nhưng lại mang theo tia cảnh cáo. Lâm Ngọc Lan vẫn cố chấp đứng lên ôm lấy cổ tay , lại bị tàn nhẫn hất mạnh trở ra:

      "Cút!"

      Tuy trong lòng cam chịu, nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh của , đành phải bất đắc dĩ rời khỏi. Màn quan trọng nhất mà muốn xem lại bị vụt mất trong giây lát rồi!

      Lâm Ngọc Lan , cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Dương Thế Minh và Thiên Thiên. nhìn , vẫn đứng yên chỗ nhúc nhích. Mãi lúc lâu sau, Thiên Thiên mới dịch chuyển người tính trở về phòng.
      Dương Thế Minh tức giận hất đổ cả bàn thức ăn, chén đĩa vỡ vụn rơi loảng xoảng đất tạo thành thanh vang dội.

      quay người lại kéo lấy cánh tay , đôi mắt vì điên cuồng mà đỏ au cách đáng sợ:

      "Triệu Thiên Thiên, như vậy là có ý gì? dám chống đối tôi sao?"

      Thiên Thiên cũng xoay người lại đối diện với , trong lòng chua xót dần dần chiếm trọn cả cơ thể. Mỗi nơi nó qua đều để lại tổn thương sâu đậm trong tâm hồn .

      Ý gì? Chính cũng hiểu bản thân mình làm điều ngu xuẩn gì? Chống đối? dám, cũng có năng lực như vậy. Sau tất cả, có lẽ chỉ là muốn né tránh , tránh né những lời sắc bén của , tránh né những tổn thương mà muốn phải chịu.

      Đưa tay cố gỡ bàn tay nắm chặt lấy mình, Thiên Thiên bất lực buông bỏ:

      " muốn gì?"

      bình tĩnh thản nhiên mở miệng khiến sửng sốt. sao lại có thái độ này? Có phải do dạo gần đây có ngược đãi quá nặng nên coi trời bằng vung rồi?

      " có biết mình trả treo với ai ?"

      chỉ nhàn nhạt liếc nhìn , sau lại nhanh chậm mở miệng ra những câu như cố ý muốn châm ngòi pháo nổ:

      "Tôi cũng biết lắm! phải chồng tôi, là Dương tổng có đúng ? Hay tôi là người giúp việc ngay cả con chó cũng bằng theo như lời ?"

      , ánh mắt trống rỗng vô định, trái tim mơ hồ dâng lên những cơn đau nhói, nhức buốt. Có lẽ, chỉ có mình hiểu, tự hành hạ chính bản thân mình, tự khơi mào lửa giận bùng cháy dữ dội trong lòng . muốn có những giây phút được nhìn thấy những biểu cảm mới lạ mặt , để có thể cảm nhận được, vẫn tồn tại trong thế giới của . sợ, sợ khi chơi chán rồi, chính mình lại như món đồ chơi rách nát, bị ném vào thùng rác, mãi mãi thể ngắm nhìn khuôn mặt nghiệt của nữa!

      Dương Thế Minh gân xanh trán nổi lên. dồn vào góc tường, vung quyền mạnh mẽ vào bức tường phía sau . Ánh mắt như hỏa thiêu luôn dõi theo từng nét biến đổi khuôn mặt của khiến có cảm giác toàn thân đều tê dại:

      "Tôi cho cơ hội cuối cùng. Mau , và tên trai thối tha của tiến triển đến mức nào rồi?"

      tức giận, lo lắng nhưng cũng đầy chờ mong nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, êm đềm như nước mùa thu của . Đáp lại chỉ là tiếng cười đầy châm biếm từ .

      vẫn vậy, vẫn đặt chút nào niềm tin dành cho .

      " muốn biết để làm gì? Tôi , đừng có sốc nhé! Tôi và ấy cùng nhau lên giường rất nhiều lần rồi. ấy mạnh mẽ và nam tính hơn . Ở bên ấy, tôi mới có khoái cảm bay bổng như chốn bồng lai"

      "..."

      Dương Thế Minh mất hết lí trí, giơ bàn tay to lớn lên bóp chặt cái cổ mảnh khảnh khiến khuôn mặt mảng đỏ ứng ứ đọng như máu ra.

      Đến khi có cảm giác sắp tắt thở đến nơi, Dương Thế Minh lại buông tay ra, cúi xuống mà điên cuồng gặm nhấm cánh môi đào. thô lỗ cắn mạnh vào môi đến nỗi bật máu như để trừng phạt, bàn tay tự chủ được lại vuốt ve mỗi tấc thịt non mềm sau chiếc áo có phần cũ của .

      Thiên Thiên tức giận đến cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch, ngừng đấm vào lưng, vào ngực . Thế nhưng, Dương Thế Minh vẫn tiếp tục công việc còn dang dở, mặc cho giãy giụa ngừng. Cuối cùng, dùng chút sức lực còn lại cắn mạnh lên bờ vai rắn chắc của , khiến giật mình mà buông tay ra.

      thừa cơ nhanh chóng chạy thẳng lên lầu, nhưng chạy còn bằng mỗi bước chân mạnh mẽ mà đầy uy lực của .

      lần nữa, tóm được cánh tay , hất mạnh ngã ghế sô pha.

      Mặt Thiên Thiên tái mét nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , điên cuồng mà gào thét:

      "Dương Thế Minh, rốt cuộc muốn cái gì từ tôi?"

      cười lạnh, ngẩng mặt lên nhìn đối diện vào người dưới thân mình, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên hận thù tàn ác:

      "Được, tôi cho hai lựa chọn. là làm tình, hai là cút ra ngoài cho tôi!"

      kiên định chống lại điên cuồng của , từng lời ra lại ngược với chính con tim mình.

      "Tôi thà chết cũng làm tình với loại dơ bẩn như "

      Dương Thế Minh trong lòng đau đớn đến khó tả, vác lên vai, bước nhanh ra cửa chính của đại sảnh, vất ngã sõng soài đất.

      " muốn như vậy, tôi cũng nỡ mà từ chối "

      xong, xoay người bước vào nhà, khóa trái cửa lại. nhất định phải để van xin mình cách đau khổ nhất.

      Ngoài trời, từng hạt mưa nặng dần, cũng nhanh dần. Những hạt mưa to như trút nước rơi xuống như muốn chia sẻ đau buồn của Thiên Thiên.

      đứng lặng yên ở ngoài cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn theo từng bước chân , nước mưa ngừng rơi xuống mặt như để rửa trôi những giọt nước mắt tràn trề như dòng nước lũ.

      Từng đợt sấm sét chớp loáng rạch ngang bầu trời u ám, như oán trách tàn nhẫn lạnh lùng của Dương Thế Minh.

      lầu cao, Dương Thế Minh ngắm nhìn bóng dáng run lên vì lạnh, trong người bỗng sản sinh ra cỗ khó chịu. Có phải có chút quá đáng rồi ? Trời mưa lớn như vậy, liệu có quá sức chịu đựng của hay ?

      Định đem ô chạy xuống đưa vào, lại nhớ đến câu tàn nhẫn của mà tức giận. Cứ mặc kệ thôi, ai kêu dám chọc điên làm gì?

      Kéo rèm lại nhìn đến người phía dưới mơ hồ trong làn nước mắt, lên giường tắt đèn ngủ.

      Dương Thế Minh hoàn toàn biết, ngay khi vừa che rèm cửa, Thiên Thiên ngã xuống rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 49: Hai người đàn ông tranh chấp

      Sáng hôm sau, ánh mặt trời nhô lên cao sưởi ấm cho cả thành phố Y. Những ánh nắng chan hòa phủ lên tầng tầng lớp lớp cảnh vật, chiếu lên bóng dáng gầy gò nằm bất động dưới đất.

      Thiên Thiên nằm đó, toàn thân dính đầy bùn đất ướt át. Mái tóc óng mượt ngày nào giờ dính bết lại, toàn thân lạnh ngắt hơi ấm. Trông vô cùng chật vật và đáng thương.

      Dương Thế Minh đứng tầng thượng nhìn xuống bóng dáng bé , trong tim đau nhói như có hàng ngàn vết dao cắt, như muối chà xát vào ruột gan.

      "Minh, nhìn xem, Thiên Thiên ta thảm hại. Nhìn ta, em liền liên tưởng đến con ăn xin áo quần bẩn thỉu"

      Lâm Ngọc Lan khoa chân múa tay mà cười khanh khách. Đây là Dương Thế Minh đòi lại công đạo cho có phải ?

      Tối qua ràng còn hùng hổ uy hiếp , nhưng tại sao? con thấp kém, quê mùa như nó có thể làm gì được ?

      muốn có tiền liền là có tiền, nhưng Thiên Thiên lại phải dè dặt tiết kiệm từng xu. muốn có Dương Thế Minh trong tay liền là có, nhưng ta lại chẳng bao giờ chạm được lên thân phận cao quý của . Đó chính là khác biệt giữa phượng hoàng và cóc ghẻ!

      Nhưng Lâm Ngọc Lan biết, từ cóc ghẻ lên phượng hoàng rất khó, còn từ phượng hoàng mất tất cả chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

      Nghe lời ta , Mặt Dương Thế Minh nhất thời trầm xuống, bàn tay vô thức nắm chặt lại từ lâu.

      Lâm Ngọc Lan vẫn hề chú ý tới điểm khác lạ của , vẫn ung dung bước lại gần, ôm chặt cổ cọ sát vào nơi đẫy đà mà nũng nịu.

      "Minh, làm rất tốt. Em thưởng cho , thế nào?"

      Ngay lập tức, Dương Thế Minh hất mạnh bàn tay bẩn thỉu của ta ra, xoay ngược người lại, bóp chặt lấy cổ của ta, nghiến răng gằn từng chữ:

      "Đừng coi mình là nữ chủ nhân mà khen tôi làm tốt. Công cụ phát tiết như mà đòi thưởng cho tôi? nên nhớ, đây chỉ là vở kịch nhàm chán cho loại diễn viên như thôi. Muốn quyến rũ tôi? lấy tư cách gì?"

      Triệu Thiên Thiên có tư cách, dĩ nhiên ta lại càng ! Trong mắt , ta so với Thiên Thiên, phần mười cũng bằng!

      Mặt Lâm Ngọc Lan tái mét, cổ bị siết chặt đến thở nổi, đưa tay lên ôm cổ cố gắng mà thoát khỏi, ánh mắt ta đầy sợ hãi mà nhìn .

      Đến khi tưởng chừng như ta thực phải xuống chầu Diêm Vương, mới hất mạnh ta ra.

      "Cút"

      ôm lấy cổ mình ho sù sụ, vội vàng chạy nhanh ra ngoài, trong lòng thầm nhẫn nhục chịu đựng.

      Dương Thế Minh, cứ đợi đó. ngày xa nữa đâu, tôi cho biết thế nào là hối hận vì sỉ nhục tôi như vậy!

      ta rồi, chỉ còn mình Dương Thế Minh trong phòng. Yên lặng ngắm nhìn bóng dáng gầy, chỉ muốn chạy xuống ôm chặt lấy . hiểu tại sao bản thân mình lại vô dụng như vậy? Miệng luôn muốn hành hạ nhưng lương tâm lại cắn rứt vô cùng. Trái tim kêu gào đến bên , nhưng lí trí lại cho phép.

      Chì đơn giản điều, là kẻ thù của !

      Xuống lầu, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cái rồi cố gắng lướt qua nhanh,phi thẳng đến công ty Dương thị.
      _________________
      _________

      Thiên Thiên nằm giường bệnh, hơi thở yếu ớt. Sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân lạnh buốt.

      Trần Cảnh Đường nhàng nắm lấy đôi bàn tay gầy để truyền cho hơi ấm từ , ánh mắt lúc nào rời khỏi khuôn mặt tái nhợt đó.

      Năm tiếng. nằm im lặng như vậy được năm tiếng rồi!

      Trái tim mơ hồ co rút dữ dội, mọi tế bào của cơ thể căng thẳng như những sợi dây đàn.

      run rẩy đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt . Nhớ lại câu của vị bác sĩ trung niên, sợ.

      "Cũng may là đưa ấy đến đây kịp thời. Nếu chậm trễ chút nữa thôi, tính mạng này chắc chắn khó mà giữ"

      Thiên Thiên, xin lỗi, tôi bảo vệ tốt được cho em!

      Từ nay, tuyệt đối nhường nhịn bất kì ai nữa. buông tay , Dương Thế Minh lại cứ thế chèn ép, luôn luôn gây cho thương tổn, mất mát.

      Nhìn khổ sở như vậy, đành lòng mà rời xa!

      "Có phải cậu vượt quá bổn phận của mình rồi giáo sư Trần?"

      Dương Thế Minh đến dựa vào cửa từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng di chuyển đến cái nắm tay đầy thân mật của nam nữ. Trong giọng của thể nào che giấu nổi ghen tuông vô cớ.

      Trần Cảnh Đường xoay người nhìn lại, bàn tay vẫn âu yếm vuốt ve khuôn mặt Thiên Thiên như để trêu tức Dương Thế Minh.

      Nhiệt độ trong phòng nhất thời giảm xuống đột ngột, Dương Thế Minh xông tới hất tay của Trần Cảnh Đường, vung lên quyền đấm thẳng vào mặt người bạn coi là thân thiết nhất.

      Trần Cảnh Đường lau vết máu bên khóe môi, nhìn lại Dương Thế Minh bằng ánh mắt băng lãnh.

      "Dương Thế Minh, cậu đừng có mà nghĩ mình muốn làm gì làm. Tôi có sợ cậu đâu!"

      Dứt lời liền đấm trả lại đấm.

      Hai người trừng mắt lên nhìn nhau như muốn giành giật con mồi, toàn thân tỏa ra sát khí khiến người ta phải kinh sợ.

      " phiền toái cậu, giáo sư Trần, vợ tôi, tôi tự lo được rồi"

      Dương Thế Minh lên tiếng đuổi người, miệng cười mà ánh mắt như muốn tóe lửa. Cứ nghĩ cậu ta còn vì chút tình bạn mà dừng tình vô nghĩa này lại, ngờ, chỉ vì mà hai người xảy ra tranh chấp với nhau.

      Những việc xảy ra ngày hôm nay, chưa bao giờ nghĩ tới. Vậy mà bây giờ, nó chân chân thực thực ra trước mắt khiến lòng vừa khó chịu cũng vừa quặn đau.

      Ai lạnh lùng là vô cảm? Ai lạnh lùng là có trái tim? Hoàn toàn là sai lầm! Quan trọng là họ đơn giản chỉ muốn thể ra bên ngoài mà thôi.

      Trần Cảnh Đường nhìn thẳng vào mắt Dương Thế Minh. biết trong lòng cậu ta có bao nhiêu khổ sở, mất mát.

      Mất Nguyệt Ánh Phương là tổn thương lớn nhất trong cuộc đời cậu ta. ấy mang đến cho cậu ánh sáng, niềm tin và ý chí. ấy luôn ủng hộ cậu ta mỗi chặng đường đời khó khăn. ấy là người mà cậu ta thương nhất.

      Nếu kiện tai nạn ngày hôm đó, có lẽ xuất ngày hôm nay, tranh chấp, hận thù. cũng thể gần gũi với Thiên Thiên để rồi sứt mẻ tình em mấy chục năm trời.

      Đúng vậy, tất cả chỉ vì người con !

      cười nhạt nhìn Dương Thế Minh, phản bác cậu ta mà lại hợp tình hợp lí :

      "Dương tổng, ấy là vợ cậu. sai! Nhưng ấy đồng thời cũng là học trò của tôi. Thầy trò quan tâm lẫn nhau, có gì gọi là ổn đúng chứ?"

      "Tôi nghĩ giáo sư Trần vượt quá giới hạn bổn phận của mình rồi phải?"

      Nắm tay Thiên Thiên âu yếm như vậy mà có thể kêu là bổn phận hay sao? Nực cười!

      Trần Cảnh Đường lắc đầu nhìn , trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp:

      "Dương tổng, tôi là người tốt nên mới có lòng hảo tâm đáp ứng nguyện vọng của Bảo Khánh con ngài, vậy có gì là sai sao?"

      Sáng hôm đó, nhận được cuộc điện thoại, lại nghĩ tới đó là cậu nhóc con này. Thấy nghe máy, giọng cậu có vẻ buồn buồn. Thằng bé muốn giao phó trọng trách nuôi dưỡng mami của cậu, muốn bảo vệ ấy tránh khỏi tàn bạo của Dương Thế Minh.

      biết, nỗi hận thù khắc sâu trong lòng mấy năm, giờ nó quá lớn, khó mà hóa giải được. Nhưng lại nghĩ đến, Dương Thế Minh lại dùng mọi thủ đoạn để có thể chế ngự , bắt khuất phục.

      Người ta giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nhưng chính lại cảm thấy, tính cách của Dương Thế Minh thay đổi đến chóng mặt khiến thể nào nắm bắt.

      "Nếu chăm sóc tốt được cho ấy, vậy phiền cậu từ nay cần tới đây thăm ấy. Ở đây có tôi lo rồi!"

      Mặc dù ấy ai ngoài Dương Thế Minh, nhưng tin, chỉ cần mình có lòng trái tim tan chảy.

      Băng có thể tan theo thời gian, trái tim cho dù sắt đá đến đâu rồi cũng có lúc mềm yếu.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 50: Bắt nhốt
      _______________

      Màn đêm dần dần bao trùm cả thành phố náo nhiệt, che ánh nắng ấm áp của mặt trời, thay vào đó là những cơn gió se lạnh vào cuối thu.

      Tập đoàn Dương Thị.

      Dương Thế Minh đung đưa ly rượu đỏ sánh, ánh mắt thất thần nhìn vào màu sắc rực rỡ của cảnh đêm.

      Môi mỏng khẽ nhấp ngụm rượu, rồi lại tức giận đập tan cái ly khiến những mảnh vỡ bắn tung tóe sàn.

      Nhớ lại lời Trần Cảnh Đường chất vấn , đôi mắt nâu đỏ bỗng chốc nhuốm đầy màu máu.

      có tư cách để ở bên cạnh Thiên Thiên? Sai rồi! Chính ta mới là người có đủ tư cách!

      Triệu Thiên Thiên? Bàn tay vô thức nắm chặt lại. ta cũng là quá giỏi phải ? Ngay cả đến Bảo Khánh cũng bộ dạng ủng hộ ta, coi ta là tất cả. hiểu, sống trong cái vỏ bọc giả tạo đó lâu như vậy, tại sao vẫn có thể nhẫn nhịn mà bộc lộ tính thối rữa dơ bẩn của bản thân mình?

      đau lòng vì , tin tưởng. Nhưng có dã tâm, đánh chết cũng tin!

      Đưa tay cầm lên bức ảnh của người vợ cũ, chua xót mà nhìn ngắm nụ cười ngây thơ thánh thiện của , tưởng chừng như nàng tiên dính chút bụi bẩn nào ở đời.

      Nguyệt nhi, em nhất định phải giúp tìm ra chứng cứ quan trọng nhất. nhất định để em thất vọng!

      Nhìn ra bầu trời u tối có lấy ánh sao kia, trong đáy mắt lộ nên tia căm phẫn. Sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bao lâu như vậy, có phải đến lúc trở về quỹ đạo vốn có của nó rồi ?
      ____________________
      ___________

      "Thiên Thiên, em ăn chút gì . ngày em chưa ăn gì rồi, nhất định bị đói bụng!"

      Trần Cảnh Đường ôn nhu nhìn , trong giọng che giấu được đau lòng mất mát.

      Kể từ lúc tỉnh dậy, khóc cạn hết nước mắt rồi cứ ngồi yên lặng như vậy. Ánh mắt vô hồn như bức tượng gỗ có cảm xúc, khiến tưởng như trước mắt chỉ là ảo ảnh mà vọng tưởng.

      rất nhớ, rất nhớ giọng ấm áp của . muốn nhìn thấy nhăn mày, cái chun mũi, hay là cái hừ , đối với như vậy cũng là quá đủ rồi.

      "Thiên Thiên, em sợ Bảo Khánh lo lắng cho mình sao? Nó rất quý em, chắc chân vui nếu biết em hồ đồ như vậy. Em nghĩ cho bản thân mình, vậy cũng phải suy nghĩ cho nó chứ?"

      "..."

      Trần Cảnh Đường chỉ biết thở dài não nề nhìn , đặt tô cháo nóng hổi xuống, xoay người bước ra ngoài.

      "Tôi thèm canh bún riêu"

      Đây là câu đầu tiên với trong suốt ngày hôm nay. vui mừng mà gật đầu lia lịa:

      "Ừ, em nằm ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Tôi mua cho em"

      rồi, còn lại mình Thiên Thiên ngắm nhìn cảnh đêm. lúc sau, liền xuống giường rời khỏi bệnh viện, mang theo tâm trạng nặng nề.

      Reng... reng... reng...

      Chuông điện thoại trong túi ngừng reo vang. Là Thiên Kỳ gọi. dám nhận điện thoại của , cứ như vậy chần chừ. Tiếng chuông vẫn đều đều kiên trì như thôi thúc chủ nhân bắt máy.

      Cuối cùng, lấy hết can đảm để nhận cuộc gọi này:

      "A lô"

      "Ha ha, Thiên nhi, em cuối cùng cũng chịu nghe máy của rồi sao? Em có biết là rất nhớ rất nhớ em ?"

      Thiên Thiên nhíu mày chặt, mắt nhắm lại để lộ mệt mỏi:

      "Thiên Kỳ ca ca, uống rượu say rồi có phải hay ?"

      Đầu dây bên kia, Thiên Kỳ ngừng kích động cười ha hả, khuôn mặt đỏ bừng vì men rượu. say. mới có say!

      "Thiên nhi, Thiên nhi của , nếu biến mất, liệu em có quên ?"

      hồ đồ cái gì vậy? Cái gì mà biến mất? Cái gì mà quên?

      say như vậy, liệu có khi nào suy nghĩ thông rồi làm chuyện dại dột hay ?

      Tại sao? Có phải là do tức giận với ?

      "Thiên Kỳ ca ca, ở đâu? Em đến đó ngay lập tức"
      ... ......

      Thiên Kỳ nở nụ cười ngây ngô như đứa trẻ, say biết trời đâu đất đâu nữa rồi. Trong đầu lúc này chỉ toàn là bóng dáng gầy, xinh đẹp mà hoạt bát đáng của Thiên Thiên. nhớ , là nhớ đến điên dại. Ha ha, từ nay có gì có thể ngăn cách tình của với nữa rồi! còn phải sợ người đời dị nghị, đàm tiếu về hai em nữa rồi. đúng, phải là mới chính xác.

      lâu sau đó, Thiên Thiên bước vào quán bar theo lời chỉ. Tiếng nhạc sập sình khiến đầu óc rối bời khó chịu.

      Ồn ào như vậy?

      Nhìn mọi người uốn éo sàn nhảy, da đầu khỏi trận tê dại. Bàn tay vô thức nắm chặt lại, mồ hôi ướt đẫm. Ánh mắt ngừng ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình.

      " em, tới đây lần đầu sao?"

      Người đàn ông xăm trổ đầy mình túm chặt lấy tay , ngắm nhìn lượt từ đầu đến chân người đẹp, cả người liền nổi lên cỗ nóng hừng hực.

      " em, đừng lo, tôi cho em biết ở đây có bao nhiêu sung sướng"

      Người đàn ông đó nở nụ cười kinh tởm mà nhìn . Thiên Thiên sợ hãi lùi lại phía sau, cố gắng tránh thoát bàn tay dơ bẩn của ta.

      "Mau... mau... buông ra! ... ... , tôi nhất định la lên đó!"

      mặc dù sợ hãi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng run run của thể nào mà che giấu được nó.

      Mặc dù chưa bao giờ vào bar, nhưng cũng ngu ngốc tới nỗi biết đến tên nơi này. Ở đây đầy rẫy những tội ác, những vụ chém giết lẫn nhau của các bang phái. chung quy là hề đơn giản. Nếu thế giới bên ngoài bị nhiễm đen trong đây, nó lại tà ác hơn gấp nhiều lần do tay của những kẻ tội lỗi gây nên.

      Vậy... Thiên Kỳ tại sao lại vào nơi u tối đầy rẫy những cạm bẫy này?

      "Ha ha, em thích la hét, vậy mời la hét. Để xem có đứa nào dám lo chuyện bao đồng?"

      Nơi này ẩu đả diễn ra thường xuyên như cơm bữa, họ cũng rảnh mà để ý đến chuyện vặt vãnh này. Chỉ cần phải họ, vậy là đủ rồi!

      Những kẻ tốn hơi thừa sức mới là đứa ngu!

      "Có tôi"

      Ngay khi người đàn ông kia vừa hết câu, Thiên Kỳ từ đâu xông tới đấm vào mặt ta cái, đôi mắt đỏ ngầu biểu thị cho tức giận.

      Động đến người mà ? là muốn chết rồi!

      đợi người kia kịp phản ứng, lao đến đấm túi bụi vào người ta, trong con ngươi sát khí tỏa ra trông vô cùng đáng sợ.

      Người đàn ông kia văng tục, xoay người lại đạp vào bụng phản công. Hai người như hai con báo hung dữ giành giật con mồi, ngừng công kích đối phương.

      Thiên Kỳ bị đánh vật ra đằng sau, tức tối với lấy chai bia lăn lóc sàn mà đập vào người đàn ông khiến ta bất tỉnh, sau đó lôi kéo Thiên Thiên chạy ra ngoài.

      Thiên Thiên nhìn đến bàn tay nắm tay mà sững sờ, trong lòng lại tản mát ra nỗi sợ hãi tên.

      Ca ca của đánh người! Từ khi nào lại trở nên hung tợn như vậy? Trước đây, ca ca tuy bảo vệ , nhưng chưa bao giờ dùng thứ sắc nhọn để đánh người. Hôm nay, nhìn thấy máu của người đàn ông đó...

      Thiên Kỳ ngày trước của đâu rồi? Cậu nhóc lúc nào cũng vui vẻ thân thiện, dỗ ngọt đâu rồi? Trong mắt bây giờ chỉ toàn là màu đỏ tươi của máu, rất đáng sợ, rất hung dữ.

      Phải chăng, thực thay đổi?

      . phải đâu! có thay đổi! vẫn là của ngày trước! thích ca ca vô tư hiền lành của , thích người đàn ông trước mặt này!

      Hốc mắt dần dần trở nên đỏ hoe, yên lặng mà nhìn . Có phải tại nên mới trở thành con người của hôm nay ?

      dừng chân lại, Thiên Kỳ cũng quay đầu nhìn . Vẫn là ánh mắt khát máu đó khiến sợ hãi.

      "Thiên nhi, em làm sao vậy?"

      "Thiên Kỳ ca ca, có phải giận em lắm ? Có phải em rất hư rất hư nên lúc nào cũng phải bận tâm đến em ?"

      Nhìn sụt sịt, khỏi đau lòng. Khuôn mặt đỏ bừng vì rượu. nắm chặt lấy tay , trong con ngươi vụt ra sát khí nồng đậm:

      "Thiên nhi ngoan, lúc nào lo lắng cho em rồi hả? Thiên nhi nhất, đương nhiên là phải chăm sóc cho em hảo hảo tốt rồi"

      lâu nữa đâu, nhất định đưa em về bên . Trước tiên, phải tiêu diệt Dương Thế Minh . Vì thế, em phải đợi , biết ?

      Từng người từng người , nhất định khiến cho họ phải gục ngã quỳ dưới chân !

      Thiên Thiên sợ hãi mà trốn tránh ánh mắt của . có nhìn lầm, lúc này rất đáng sợ!

      "Thiên Kỳ ca ca, để em đưa về"

      , vẫn là ca ca của , vẫn đối tốt với , cũng thể bỏ mặc được.

      Đưa trở về căn nhà mà coi nó như địa ngục, trái tim tự chủ được lại đau nhói.

      Cái người mà gọi là ba, ông ta cùng tình nhân dây dưa ngay trước mặt mẹ khiến bà khóc đến thương tâm mà vẫn nhẫn nhịn.

      Mẹ qua đời ngay tại đây, tại căn nhà này. Bà bị đánh đập mà chết.

      bị đuổi ra khỏi ngôi nhà này, chỉ vì ông ta ghét bỏ .

      Cuộc đời, tại sao lại quá phũ phàng như vậy?

      nở nụ cười chua chát, mở cửa bước vào. Căn nhà mảnh tối đen như mực, chỉ có tiếng thở dốc trong căn phòng ngừng vang lên, lại có tiếng cười đùa của đôi gian phu dâm phụ. ngờ, ông ta già rồi mà vẫn thể bỏ được cái tính trăng hoa?

      Lẽ nào sau cái chết của mẹ , ông ta chút áy náy cũng có?

      Mẹ à, con thương xót cho mẹ. Có phải mẹ đau lòng lắm đúng ? Người mà mẹ dành cả tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất để đến bên ông ta, khốn nạn đến con chó cũng bằng!

      Nhưng... cái tiếng người phụ nữ này... có phải là nghe rất quen tai ? phải là...

      Tim đập thình thịch liên hồi, lồng ngực như muốn nổ tung. run sợ từng bước tiến tới gần căn phòng ghê tởm đó, chạm đến nắm cửa.

      "Ư... Thiên nhi... Thiên nhi của ..."

      vội buông ra chốt cửa, từng bước loạng choạng lên lầu. đặt xuống giường, lấy khăn lau lau qua tay chân cho chút.

      Xoay người đặt chậu nước xuống bàn, lại vô tình làm rơi tập tài liệu. Cúi xuống nhặt lên, tò mò mở ra xem. Nhìn những dòng chữ đánh máy đó, giật mình đánh rơi nó, tâm cũng bắt đầu hoảng loạn.

      Đây... đây...
      __________________
      __________

      "Trần Cảnh Đường"

      Dương Thế Minh tức giận đạp tung cửa phòng, vung cho cú đấm rất mạnh.

      Trần Cảnh Đường lau lau vết máu khóe miệng, mày nhíu lại với nhau chặt:

      "Dương Tổng, hình như dạo này cậu rất thích đánh người phải?"

      Dương Thế Minh hai lời liền xông lên túm cổ áo Trần Cảnh Đường, hung hăng mà mắng chửi:

      "Chết tiệt! Tôi cho phép cậu giữ ấy cho đến tối, tại sao còn chưa chịu trả người?"

      Đáp trả lại , Trần Cảnh Đường còn làm dáng vẻ rất ngạc nhiên, môi mím lại suy nghĩ:

      " ấy chính mình thèm ăn bún riêu nên tôi ra ngoài mua, khi về thấy đâu nữa. Tôi nghĩ cậu đưa ấy rồi?"

      "Cậu lẽ ra phải gọi điện báo lại cho tôi!"

      Dương Thế Minh gào ầm lên, ánh mắt nâu đỏ xẹt nhanh qua tia lo lắng.

      Trần Cảnh Đường đẩy tay ra, mặt lộ vẻ bất mãn.

      "Tại sao tôi phải điện cho cậu? Cậu nên nhớ, tôi với cậu là tình địch, phải bạn bè!"

      Dương Thế Minh sốt ruột, còn sao? những lo lắng mà còn đau lòng. theo đuổi mặc dù biết luôn lạnh nhạt với mình, biến chỗ trống trong tim giành hết tất cả cho cậu ấy. Nhưng vẫn cố chấp chịu buông tay. cần chấp nhận , chỉ cần nhìn thấy nụ cười vô tư hồn nhiên của như trước đây thôi. Mà điều đó, có lẽ Dương Thế Minh thể nào cho được!???

      Nghe xong câu trả lời của Trần Cảnh Đường, Dương Thế Minh nắm chặt tay bước ra ngoài, lao như điên con đường vắng lặng.

      tìm hết chỗ này sang chỗ khác, phố này sang phố kia. tìm thấy , trong lòng rối loạn như tơ vò. biết tìm ở đâu?

      Triệu Thiên Thiên, nếu dám bỏ trốn, tôi thề nhất định tha cho !

      Ngoài trời, những đám mây đen lại lũ lượt kéo về, làm bầu trời tối nay lại càng u uất hơn. đường phố lác đác vài đôi tình nhân ôm nhau tại vỉa hè, cười rất vui vẻ. Trong lòng bắt đầu nghĩ ngợi, biết sau này, liệu có thể như vậy vui vẻ hay ?

      thể! Đúng vậy, suy nghĩ linh tinh bậy bạ cái gì chứ? là kẻ thù của , là kẻ thù của !

      rối loạn xoay chuyển ánh mắt, ngay lập tức nhìn thấy được bóng dáng gầy yếu lang thang đường quốc lộ.

      Thiên Thiên lững thững bước từng bước độc, trong đầu ngừng lặp lặp lại hình ảnh đáng sợ kia. Nước mắt tự chủ mà bất giác rơi xuống.

      Trước giờ, Triệu Lâm Khang đối xử tàn nhẫn với hai mẹ con như vậy là vì điều đó sao? Hai mươi mấy năm qua, luôn miệng gọi ông ta tiếng ba, mặc dù có căm ghét, uất hận bao nhiêu, nhưng vì mẹ, sẵn sàng chịu đựng.

      chịu đựng. Mẹ cũng chịu đựng. Nhưng tại sao bà lại ngốc nghếch từ bỏ ông ta?

      Thời gian qua , che lấp bấy lâu nay vẫn chưa có đáp án, dần dần khi lớp bụi phai dần theo năm tháng, kí ức được chôn vùi cẩn thận nay lại được mở ra từng chút từng chút khiến cho người ta vừa lo lắng, vừa sợ hãi.

      "Triệu Thiên Thiên"

      Dương Thế Minh tức giận chạy tới cầm chặt lấy cánh tay , quát ầm lên:

      "Tối nay chạy đâu? Hả?"

      Thiên Thiên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn chút, xong lại quay người ngắm nhìn những đám mây đen kịt bầu trời.

      "Tôi hỏi đâu?"

      "Tôi đâu làm gì cũng cần phải báo cáo từng chi tiết nhặt cho biết sao?"

      Dương Thế Minh sửng sốt vài giây nhìn :

      " mới vừa gì?"

      Ý của có phải là làm phiền ? từ khi nào lại học được cái tính cách ngang bướng này rồi?

      "Dương Thế Minh, có tự do của , tôi cũng phải có mảnh trời riêng của tôi. Như vậy rất công bằng"

      "..."

      nhiều liền giật lấy cái điện thoại mà khư khư giữ lấy, nhìn vào trong mục nhật kí, mắt bỗng chốc tối sầm lại.

      nắm lấy cằm , ánh mắt tức giận nồng đậm hề che giấu, giọng lại lạnh như băng:

      ", Triệu Thiên Kỳ tìm gặp có việc gì?"

      "..."

      "Mau "

      giữ cằm của mạnh hơn, ép nhất định cho phép cự tuyệt.

      Đổi lấy ánh mắt như tóe lửa của , Thiên Thiên chỉ nhếch môi cười lạnh, nén chịu đau đớn mà nhìn :

      "Ừ, tôi với ấy mới vừa rồi ngủ cùng nhau xong đó. Tôi thực vẫn còn cảm thấy luyến tiếc, vẫn nhớ về hương vị mê người của ấy"

      " câm miệng cho tôi!"

      " phải kêu tôi sao? Tôi và ấy rất ngọt ngào"

      "Chết tiệt!"

      hung hăng hôn xuống môi , ép buộc những lời chuẩn bị nuốt trở về. chết tiệt này, từ khi nào liền trở nên ngang ngược như vậy? chịu coi lời của ra gì hay sao?

      Thiên Thiên cố gắng dùng sức đẩy ra, bàn tay ngừng cào loạn. chán ghét , chán ghét Triệu Lâm Khang, chán ghét tất cả mọi thứ!

      Tại sao ai ai cũng đổ dồn lên đầu những uất ức đau thương?

      Tại sao ông trời luôn tàn nhẫn với như vậy? Hay sinh ra điều sai lầm? Bị xoay vòng vòng như con rối như vậy, biết làm gì đây? Ngồi oán trách ông trời? Vậy có thể đổi lại được tự do cho sao?

      Cuộc đời luôn luôn gắn liền với nước mắt. Chưa giây phút nào cảm thấy mình thực hạnh phúc, thực vui vẻ. Phải chăng ước mơ đó đối với , quá xa vời?

      "Triệu Thiên Thiên, tôi với , được gặp mặt Triệu Thiên Kỳ"

      gằn lên từng tiếng, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn vào cánh môi bị cắn đến rướm máu kia. Trong lòng thực rất rất rất rất là khó chịu!

      Thiên Thiên vẫn chịu khuất phục mà nhìn , kiên định đối diện ngay với đôi mắt nâu đỏ ấy:

      "Tôi rồi, có tự do của , tôi có tự do của tôi. Tôi muốn gặp ai, đâu, làm gì, cần quản"

      "..."

      Dương Thế Minh tức đến nỗi thở hồng hộc, bàn tay nổi đầy gân xanh. Đây ràng là cố gắng kiềm chế mà đánh .

      vác lên nhét vào trong xe mặc ngừng giãy giụa. Ngay khi định mở cửa xe bước xuống, chiếc xe vun vút lao như muốn khiêu chiến với tử thần. Tiếng còi rú vang lên, ầm ầm đuổi theo phía sau, vẫn giậm chân ga, ngày tăng tốc hơn:

      " chậm lại chết à?"

      dùng hết sức lực còn lại của mình mà gào lớn, lại bị Dương Thế Minh bỏ mặc ngoài tai.

      cắt đuôi đám cảnh sát ở phía sau, lao như điên con đường vắng vẻ.

      "Dương Thế Minh, đưa tôi đâu? Đây phải lối về nhà "

      "..."

      "Dương Thế Minh"

      "..."

      ta giả điếc với sao? Hay giả câm? tóm lại quan tâm, chỉ muốn dừng lại ngay lập tức.

      Nhìn những ngôi nhà san sát nhau ngày thưa thớt dần rồi vắng bóng, tự chủ được liền cảm thấy sợ hãi.

      đưa đến ngôi biệt thự được xây biệt lập với thế giới bên ngoài, ngăn cách với tất cả mọi thứ. lôi thẳng mạch lên lầu, mở cửa phòng rồi đẩy vào đó.

      "Dương Thế Minh, rốt cuộc giở trò ma quái gì?"

      nhìn chớp, giọng có phần run run.

      nhàn nhạt nhìn , hiển nhiên là vẫn còn tức giận:

      " thử nghĩ xem giữa vợ chồng với nhau nên làm cái gì?"

      cởi ra chiếc cúc áo đầu tiên.

      lắc đầu nguầy nguậy:

      " cút! Nếu tôi la lên đó!"

      "Có giỏi cứ la ? nghĩ ai có thể nghe thấy tiếng cầu cứu của ?"

      Thiên Thiên run run mà nhìn ra phía bên ngoài. Đúng vậy, nơi đây hoàn toàn biệt lập. muốn kêu cứu, đây là thể nào!

      Dương Thế Minh cởi cái áo người, lộ ra cơ bụng sáu múi khiến người đàn ông nào cũng phải ghen tị. tiến từng bước đến phía , lại sợ hãi mà rụt người lại, cố gắng nghĩ đủ mọi biện pháp thoát thân.

      tóm lấy hai chan ngừng vùng vẫy của , kéo thẳng ra. Sau đó dùng còng bạc mà còng tay còng chân lại. Mỗi đầu của nó đều buộc vào bốn thành giường.

      Thiên Thiên vì quá hoảng sợ mà la toáng lên.

      "Dương Thế Minh, rốt cuộc là muốn làm gì? Tại sao lại trói tay tôi?"

      " nhìn mà biết sao? Từ giờ chỉ có thể nằm ở đây đợi phục vụ cho tôi. đừng mơ tưởng có thể quyến rũ đàn ông nữa. Cả đời này, bao giờ thoát khỏi đây được đâu!"

      lạnh lùng mà tuyên bố như vậy.

      Mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn , nước mắt cứ thế vô thức trào ra ngoài, trong lòng là tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Có phải có ai đến đây để cứu ?

      " điên rồi! Dương Thế Minh, điên rồi! Điên rồi!"

      thừa nhận cũng phủ nhận, trực tiếp xé tan áo quần người , hôn đường xuống.

      la hét, khóc, tuyệt vọng.

      Dương Thế Minh, tại sao phải làm như vậy? Tại sao?

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 51: Phơi bày

      Đó, ra dồi >_< đừng có ngày hối ta nữa~~~
      ________________

      Mưa...

      Trời lại đổ những cơn mưa lớn, mưa tầm tã hắt lên ô cửa sổ.

      Thiên Thiên để mặc cho những hạt mưa nặng trĩu làm ướt hết khuôn mặt, ánh mắt nhìn ra thế giới rộng lớn ngoài kia, trống rỗng, vô hồn, còn có cả khát khao.

      khát khao tự do, khát khao được thỏa sức bay lượn bầu trời. nguyện sống cuộc sống thiếu thốn vất vả nhưng hạnh phúc, như vậy còn tốt hơn con chim bé bị nhốt trong chiếc lồng vàng, mãi mãi chỉ có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhưng thể chạm tay tới. nguyện mình là đứa trẻ sống lang thang nay đây mai đó nhưng vẫn vô tư, hồn nhiên chứ phải chịu ràng buộc của bất kì ai.

      Ước mơ đó, bé, giản dị, nhưng có lẽ suốt cuộc đời này, chẳng bao giờ có thể thực được nó, chẳng bao giờ chạm được đến cánh cổng thiên đường mà vẫn luôn hướng về.

      Dương Thế Minh dựa lưng vào cửa, lặng yên nhìn như cái xác vô hồn, trái tim khỏi nhói lên cái.

      Lẽ nào những điều làm đều là sai?

      ! sai! Trước giờ những gì làm đều sai! bắt nhốt như vậy, vừa có thể trả thù , vừa để mãi mãi rời xa . sai!

      Bước đến gần , bàn tay khẽ vuốt ve những vết bầm tím đáng sợ cơ thể bé, đáy mắt thoáng đau lòng.

      Thiên Thiên vẫn nằm im bất động, mắt luôn hướng về nơi xa xăm chờ đợi điều kì diệu.

      đặt xuống môi nụ hôn dịu dàng, ôn nhu như sợ làm tổn thương .

      Sợ? cũng biết sợ sao? Chính bàn tay bóp nát trái tim rồi, để nó rướm máu, đau đớn, tổn thương. nhàng là có thể hàn gắn vết thương sao?

      nửa điểm phản ứng cũng có, dịu dàng của Dương Thế Minh cũng theo đó mà giảm dần. Cuối cùng, hung hăng hôn xuống, cướp hết ngọt ngào của chiếc lưỡi thơm tho, mang theo tức giận ngày bùng cháy dữ dội, bàn tay cũng ngừng làm loạn mỗi nơi cơ thể ...

      vẫn bất động.

      "Chết tiệt! Triệu Thiên Thiên, rốt cuộc muốn như thế nào?"

      "..."

      Như thế nào? nhìn như vậy mà hiểu sao? cố tình giả vờ hiểu?

      muốn được bay cao, muốn thoát khỏi trói buộc của . Liệu có thể làm được sao?

      Nếu thương , tại sao lại còn cố tình giữ lại? Tại sao luôn luôn ngừng hành hạ, giày vò ? Ai có thể trả lời cho biết có được ?

      thấy quá mệt mỏi, quá bất lực. Suốt ngày phải sống mà biết trước tương lai. Khó khăn như vậy, đau đớn như vậy, làm sao đủ kiên cường nghị lực mà vượt qua?

      Nếu cuộc đời là vô vàn mảnh ghép, nguyện mình là thứ vô tri, cảm xúc, cảm nhận được nỗi đau, ước mình bao giờ được sinh ra đời này.

      Nhưng quá phũ phàng, có thể tiếp tục mơ mộng, đắm chìm trong những câu chuyện hạnh phúc của tiểu thuyết ngôn tình sao? Hay giống những câu chuyện cổ tích để dụ dỗ mấy đứa trẻ ?

      Cuộc sống của chẳng bao giờ có phép màu hữu, càng có ông bụt, bà tiên hiền lành giúp đỡ. Khó khăn chồng chất này, phải tự mình vượt qua. Nhưng hình như, gục ngã rồi!

      Dương Thế Minh xoay người lại, ép nhìn thẳng vào . Nhưng, tìm ra sống cho dù là bé trong đôi mắt ấy:

      "Triệu Thiên Thiên, tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao ngày càng khác xưa, ngày càng đẩy tôi ra xa cuộc đời của ?"

      hỏi , đồng thời cũng là hỏi chính mình. muốn tìm kiếm câu trả lời của con tim. Nhưng còn lí trí? phải làm như thế nào để vẹn toàn cả hai?

      Mọi người trách vô tình, tàn nhẫn, nhưng có ai từng nghĩ đến cảm nhận của ? Có ai thấu hiểu nỗi đau mất người mình thương nhất cuộc đời của ?

      Mấy năm trời ngừng tìm kiếm bị chôn vùi, mấy năm trời xung quanh chỉ có bóng tối và đơn làm bạn. cũng từng mệt mỏi, từng gục ngã, nhưng trả thù, thể từ bỏ được!

      cười, cười cách đầy chua chát. Thay đổi? có sao?

      "Vì tôi cảm thấy kinh tởm . Bàn tay từng chạm qua bao nhiêu thứ ghê tởm? liệu có nhớ được hết hay ? Tôi thay đổi? Vì nên tôi mới phải thay đổi như bây giờ! khiến cuộc sống của tôi còn màu sắc, đẩy tôi rơi vào địa ngục ngày hôm nay. Chính mới là người đẩy tôi ra khỏi cuộc đời "

      hét lên đầy đau đớn, bi ai. Nước mắt tưởng như cạn khô, nay lại lần nữa được đong đầy. Nó tràn ra ngoài, rơi vào tay sao mà ấm nóng, chua xót.

      Quay mặt , sợ hãi mà rời khỏi. Phải, sợ hãi! Lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi như vậy. sợ lên án vô tình, sợ những giọt lệ nơi khóe mắt rơi thẳng vào trong trái tim , sợ bản thân mình kiềm chế được mà lao đến ôm chặt vào lòng.

      đường lớn, phi xe như điên như dại, trong đầu ngừng lặp lặp lại câu của , còn cả ánh mắt tuyệt vọng ngừng giày xéo bản thân .

      uống rượu, uống mãi, uống mãi, nhưng tại sao vẫn cảm thấy say? muốn say, muốn quên tổn thương của , muốn mình được phút giây bị gò bó bởi lòng thù hận. Áp lực này là quá lớn, nó đè ép trái tim , nó chắn hơi thở của , nó đẩy vào vực tối.

      cứ thế lang thang mọi nơi, dưới trời mưa dữ dội. Rồi đến với vợ , ngồi đám cỏ tươi xanh mượt.

      Lặng yên ngồi đó, ngắm nhìn di ảnh của vợ, mệt mỏi nằm xuống bên cạnh đó, miệng ngừng lẩm bẩm như giãi bày tâm :

      "Nguyệt nhi, em có biết nhớ em đến mức độ nào ? Tại sao em chịu trở lại, tại sao em lại để cho ấy bước vào cửa trái tim rồi nhốt ấy ở lại trong đó? Có phải điên rồi đúng ? ngu ngốc, ngu ngốc vì chỉ đóng cửa trái tim nhưng khóa, ngu ngốc vì để chính bản thân mình bị tổn thương. Nguyệt nhi, phải làm sao? Phải làm sao mới có thể đuổi hình bóng của ấy trong lòng ? Phải làm sao đây? Em ? ấy chiếm lấy toàn bộ cơ thể , từ lí trí đến trái tim. Nơi đâu cũng ngự trị hình bóng của ấy. sợ ngày nào đó, lí trí trong dần tan biến, bị tình cảm chi phối, hận thù cũng quên . Nếu như vậy, em liệu có đau buồn hay ?"

      Bầu trời xám xịt, giống như trong cũng là mảng u tối. Mưa rơi mỗi lúc nặng hạt, đánh vào mặt đến nỗi đau rát, nhưng hề cảm nhận được nỗi đau đó. Phải chăng là vì uống say hay tại vì tổn thương trong tim quá lớn???

      Trời mưa bão bùng, gió thổi ngừng.

      Dù mỗi người đều nằm ở hai nơi khác nhau, nhưng nỗi đau vẫn chỉ có . đau, cũng đau. Nhưng khoảng cách đến tổn thương trong lòng còn xa nữa, nó ngày càng tiến đến gần hơn, gần hơn...

      Thiên Thiên nhìn đến chiếc còng tay lạnh lẽo giữ lấy tự do của , ánh mắt dần dần trở lại long lanh trong sáng như trước.

      hận , hận rất sâu, rất sâu. Nỗi hận đó, liệu có phải xuất phát từ Triệu Lâm Khang ?

      phải kiên cường, mạnh mẽ để có thể tìm được chân tướng. Nhất định, bao giờ tha thứ cho ông ta. Chịu nhục nhã hơn hai mươi năm trời, cuối cùng nhận lại được gì ngoài giả dối trắng trợn?

      Triệu Lâm Khang, mang theo họ của ông, tôi cảm thấy chính mình là đáng thương!

      Ông cứ đợi đó , rận hưởng nốt những thanh thản cuối cùng trước khi lương tâm của ông bị chó tha!!!

      " nghĩ gì? Sao lại trầm tư như vậy?"

      Dương Thế Minh trở về trong cơn say. Loạng choạng bước vào phòng, lặng yên ngắm nhìn và chờ đợi câu trả lời.

      Thiên Thiên nhàn nhạt nhìn lướt qua , môi mỏng khẽ mím lại.

      uống rượu, lại còn uống nhiều!

      Ngắm nhìn khuôn mặt bé, khẽ cười, nụ cười xuất phát từ tận con tim khiến có chút bối rối, vội vàng quay mặt .

      Dương Thế Minh bước đến ngồi xuống cạnh , vuốt ve mái tóc mềm mượt như dải lụa. xoay mặt lại đối diện với mình, đặt lên đôi môi ngọt ngào nụ hôn sâu.

      Mãi cho đến khi còn hơi sức mà thở, mới để dựa vào lòng mình, giọng:

      "Thiên Thiên"

      "... ừ"

      hơi bất ngờ với tiếng gọi nhàng của .

      "Thiên Thiên"

      "Ừ"

      trả lời rồi, sao người đàn ông này vẫn còn gọi?

      "Thiên Thiên"

      "..."

      "Thiên Thiên, Thiên Thiên, Thiên Thiên, Thiên Thiên"

      "..."

      Có phải do uống nhiều rượu quá nên não bị teo rồi ? Tại sao lại luôn miệng gọi tên như vậy chứ?

      Nhìn thấy mắt nhắm dần lại chuẩn bị nghỉ ngơi, vội gọi dậy, giọng cũng trở nên nghiêm túc:

      "Dương Thế Minh, tôi muốn hỏi chuyện"

      "Ừ"

      Người đàn ông lười biếng nhàng mở mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn trực diện vào .

      Thiên Thiên hít sâu vào hơi, đợi cho giọng thoải mái hơn mới bắt đầu mở miệng:

      "Có phải rất hận tôi đúng ?"

      Mặt nhất thời trầm xuống, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà giảm đột ngột. chập choạng đứng dậy, xoay người nhìn ra bầu trời đêm:

      " sai rồi! Tôi hận là hận tất cả những người mang trong mình dòng máu dơ bẩn nhà họ Triệu của các người"

      Đúng vậy, dòng máu này, đối với cũng dơ bẩn, khiến vô cùng chán ghét và căm hận.

      "Tại sao?"

      "Tại sao?" Dương Thế Minh lặp lại lời của , giọng lạnh thêm vài phần:

      "Bà xã, tôi nghĩ phải là người nhất chứ?"

      Trước châm chọc của , cũng quá bận tâm vào nó. Đối với , cái này là quá quen thuộc rồi. phải châm chọc là Lâm Ngọc Lan, rồi Triệu Lâm Khang, người ghét bỏ đâu có thiếu!!!

      "Dương Thế Minh, đừng có úp úp mở mở nữa. muốn cái gì, sao thẳng ra luôn ?"

      bóp chặt cằm , đôi mắt bắt đầu rực lửa:

      "? Tại sao tôi lại phải cho biết? Muốn biết, vậy sao hỏi vị cha già đáng kính của ?!!"

      "A, ? sợ sao? nghĩ đến đường đường là Dương tổng giám đốc lại chỉ là đứa trẻ nhát gan dám đối mặt với "

      " câm miệng!"

      Dương Thế Minh mày cau chặt lại với nhau, tức giận mà quát ầm lên.

      Thiên Thiên nhếch miệng, càng cố ý khiêu khích:

      "Tại sao tôi thể ? Sao? Tôi trúng tim đen của rồi chứ gì? nhát gan đến vậy sao? giống con rùa rụt cổ!"

      khuôn mặt triệt để đen lại, bóp chặt lấy cổ khiến mặt đỏ bừng. gằn từng chữ:

      "Triệu Thiên Thiên, chính lòng tham đáy của ba hại chết người con tôi , hài lòng chưa? Nếu như biết được , vậy chết ! Tôi giết để trả thù cho Nguyệt nhi!"

      tăng thêm lực đạo tay, đôi mắt vốn tức giận nay lại hằn lên từng tia máu. lúc này như con quỷ hút máu người thương tiếc, trông vô cùng đáng sợ!

      Thiên Thiên bị bóp đến thở được, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ. Ánh mắt tối sầm lại, cả tâm hồn đều bị nhấn chìm trong bóng tối.

      cứ như vậy mà ngất .

      Dương Thế Minh hoảng sợ vội buông tay. vừa làm gì thế này? Tự tay bóp cổ ! Tại sao lại muốn giếym chêdt chứ?

      "Thiên Thiên, Thiên Thiên"

      lay lay người Thiên Thiên, hốt hoảng hô hấp nhân tạo cho . Đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt vô lực của , mới khẽ thở dài.

      Nằm xuống bên cạnh , ngắm kĩ khuôn mặt mà vừa hận lại vừa , tự chủ được liền hôn lên đôi môi ngọt ngào.

      Ôm cơ thể bé vào lòng, hơi thở của cũng nhanh chóng đều đều rồi chìm vào giấc ngủ.

      Đêm nay, có bên cạnh, ngủ thực rất ngon!

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 52: Giúp trả thù

      Ánh nắng ban mai nhàng chiếu xuống ô cửa sổ, làn gió thổi tung bay tấm rèm cửa màu lam nhạt, chiếu lên gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ.

      Thiên Thiên khẽ nhíu nhíu mày thức giấc, vươn tay ra che ánh nắng. Ngạc nhiên nhìn lên tay mình, còn chiếc còng bạc đáng sợ kia nữa. Đôi môi nhợt nhạt khẽ gợi lên nụ cười yếu ớt.

      Mắt đảo quanh căn phòng lượt, lại bất động nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, hơi thở vẫn đều đều, đôi lông mày nhăn lại khó chịu.

      Từ từ đưa tay chạm khuôn mặt đẹp như tượng tạc, khẽ vuốt ve đầu lông mày cho bớt khó chịu, nước mắt trong hốc mắt lại đảo quanh.

      muốn nhìn ngắm kĩ gương mặt này, gương mặt khắc sâu vào lòng , gương mặt mà mỗi khi nghĩ tới đều cảm thấy trái tim đau đớn.

      biết, đây có lẽ là lần cuối cùng mà hai người có thể ở cạnh nhau êm đềm như vậy. Giữa hai người, lúc nào cũng vậy, luôn luôn tồn tại khoảng cách rất xa, bức tường vững chãi. là bầu trời, là mặt đất. là mặt trời, lại là mặt trăng.

      Cách xa nhau như vậy, đến khi nào mới có thể được gió đưa hai người đến với nhau?

      Gió càng thổi, lỗ hổng giữa hai người càng lớn. Muốn bước tới hạnh phúc, người kia phải cố gắng chống lại sức mạnh của gió. bao giờ làm vậy, còn lại quá mệt mỏi để bước tiếp. Vậy nên, , chỉ là hai đường thẳng song song tìm thấy đích, chỉ có thể nhìn nhau nhưng bàn tay lại thể chạm tới.

      nhàng đặt lên môi nụ hôn lướt nước, vậy mà nghĩ tới thức giấc từ bao giờ?

      "Thiên Thiên, quyến rũ tôi sao?"

      Sáng sớm, giọng của Dương Thế Minh vô cùng từ tính, lại mang theo chút khàn khàn. Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, như ngọn lửa nóng dần thiêu đốt cơ thể bé.

      Thiên Thiên khuôn mặt đỏ bừng quay , bàn tay tự chủ mà bấu chặt vào tấm ga giường.

      đè xuống, trong đáy mắt khỏi lóe lên tia đau lòng. Hôn lên những giọt nước mắt còn chưa kịp lau khô, lại ngắm nhìn kĩ gương mặt này.

      "Sao lại khóc?"

      "..."

      "Cổ còn đau ?"

      "..."

      "Tôi... xin lỗi"

      Từ đầu đến cuối, vẫn giữ nguyên im lặng, lại bất ngờ bị câu của làm cho chấn động hồi lâu.

      xin lỗi ? Tại sao? Vì làm đau? Vì làm tổn thương trái tim ?

      Hay là tại vì, biết tất cả ?

      "Tại... tại sao lại như vậy?"

      "Vì tôi thể . Bây giờ thể, sau này thể, mãi mãi cũng thể"

      Lời ra, tuy nhàng nhưng lại có tính sát thương là lớn. Lẽ nào, thể lừa gạt chính bản thân mình dù chỉ lần trong cuộc đời?

      Từng câu, từng chữ của là giống như từng lưỡi dao lam sắc bén, chà xát lại, giày vò lòng . Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới vội vàng chồng lên.

      Đau đớn như vậy, đến khi nào mới có thể vá lại? Làm thế nào để để lại những vết sẹo đó, để nó trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời ?

      "Dương Thế Minh, bấy lâu nay, để em chiếm giữ chút vị trí nào trong lòng sao?"

      hỏi , bi thương, đau khổ như để giành cho lòng thương hại. sợ, sợ chính bản thân mình phải đối mặt với tàn nhẫn của , sợ chính tai mình nghe được giọng tuyệt tình mà bị nhốt lại nơi hố sâu đáy.

      " hề! Trong lòng tôi, mãi mãi bao giờ có khoảng trống nào dành cho . Người con tôi , suốt đời này chỉ có thể là ấy. Cho nên, đừng có tự mình đa tình nữa"

      cố gắng rất nhiều, cố gắng buông bỏ nỗi hận thù, nhưng làm được. Nếu như ngay từ giây phút ban đầu, có thể gặp trước mà phải là ấy, chắc chắn bây giờ ai phải chịu đựng những nỗi tổn thương ngày đêm giày xéo tâm can. Nhưng số trời định, dùng hai chữ "nếu như" để hình dung cũng có ích gì?

      Muốn trách, vậy cũng chỉ có thể trách duyên phận. Sợi tơ hồng buộc hai người lại cùng chỗ, tình cảm cho dù có cố gắng vun đắp như thế nào cũng mãi mãi chỉ có thể dừng lại tại con số . Nó là bức tường vô hình níu giữ bước chân người ở lại, đẩy người còn lại về nơi xa.

      Thiên Thiên cười chua chát, cố gắng nuốt xuống cơn đau đớn. kiên định mà nhìn thẳng vào mắt :

      "Vậy, sau này, có thể chừa lại cho tôi đường sống sao?"

      hỏi , nhưng trái tim cũng mất hi vọng từ lâu. Sống hay còn có ý nghĩa sao? biết, ngày nào đó xa, chắc chắn rời xa , mãi mãi.

      Cuộc sống , còn có thể tồn tại sao?

      Dương Thế Minh lạnh lùng nhìn lại , rất khó để có thể nhận ra, trái tim thực rung động. Nó đập mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để tố cáo tội ác của .

      gì, ánh sáng trong ngày càng mờ nhạt rồi vụt tắt.

      Thở dài cách đầy mệt mỏi, vô lực ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cố ngăn lại những giọt nước mắt quay trở lại.

      yếu đuối đến như vậy sao?

      "Dương Thế Minh, rất hận Triệu Lâm Khang đúng ?"

      rất , đến nỗi chính bản thân mình cũng nghe được. Vậy mà, lại có thể nhàn nhạt mà đáp lại :

      "Tôi hận Triệu Lâm Khang, mà tôi hận tất cả các người"

      "Vậy tính trả thù chúng tôi như thế nào?"

      Dương Thế Minh cười lạnh, ánh mắt chứa nồng đậm sát khí đẩy mạnh ngã xuống giường:

      " muốn biết như vậy?"

      "..."

      "Được, vậy tôi cho biết. Triệu Lâm Khang, tôi nhất định cho ông ta phải mọt gông trong tù, muốn sống được, muốn chết lại càng !"

      "Tôi giúp "

      Dương Thế Minh nhíu mày đánh giá xem lời của có bao nhiêu phần đáng tin. lúc lâu sau, mới hỏi , như để chắc chắn vừa rồi thực có nghe lầm:

      "Tại sao?"

      quay mặt lại nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đỏ sắc lạnh của , miệng khẽ mấp máy:

      "Tôi muốn giúp trả thù. Trả thù cho cũng chính là trả thù cho tôi. Đơn giản điều, tôi hận Triệu Lâm Khang, tôi rất hận ông ta!"

      Trước giờ, chưa lần nào ông ta coi như đứa con , chưa bao giờ quan tâm chăm sóc , cũng như chưa bao giờ nhận được tình cảm ấm áp mà vẫn hằng mơ ước.

      Trả thù ông ta chính là tự tìm lối thoát cho bản thân mình!

      "Tôi có thể tin sao?"

      "Có thể!"

      Giọng vô cùng kiên định và chắc chắn, trong lòng cũng cảm thấy nhõm.

      Hơn hai mươi năm gọi ông ta là ba, cuối cùng, chính tay lại là người đâm cho ông ta nhát dao găm.

      Dương Thế Minh dường như cũng cảm nhận được hận ý toát ra từ người , vô điều kiện mà thử tin tưởng lần.

      "Vậy định làm như thế nào?"

      "Tôi muốn quay trở về Triệu gia"

      Dương Thế Minh cau mày, nhìn có chút kiên nhẫn. Quay về? phải là muốn ở cùng chỗ với Triệu Thiên Kỳ sao? Có đánh chết cũng tuyệt đối bao giờ tin!

      " được! đừng hòng mà lừa gạt được tôi!"

      " nên biết rằng,Triệu Lâm Khang mức độ cẩn thận của ông ta đạt đến trình độ nào rồi? nghĩ ông ta có thể dễ dàng mà bị dắt mũi sao?"

      Dương Thế Minh hít sâu vào hơi, cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc khác lạ dâng trào trong lồng ngực:

      " nghĩ mình có thể dễ dàng trở về Triệu gia sao?"

      Thiên Thiên khẽ cười yếu ớt, mắt nhắm chặt lại để che giấu nỗi khổ sở trong lòng:

      ", nhất định ông ta tìm mọi cách để giết chết tôi. Nhưng phải có Thiên Kỳ ca ca rồi sao? ấy chắc chắn đứng im nhìn tôi bị đánh"

      Dương Thế Minh tuy ghen tức vì vị trí của Thiên Kỳ trong lòng Thiên Thiên, nhưng cuối cùng, vẫn áp chế tức giận mà đồng ý.

      Lập tức, hai người lên xe trở về Triệu gia.

      Dương Thế Minh tập trung lái xe, còn Thiên Thiên mắt luôn dõi theo từng đoạn đường mà xe qua. Cả hai rơi vào trầm mặc, ai với ai câu nào.

      Xe rất nhanh liền phi tới địa điểm cần đến.

      Thiên Thiên tay xách đống hành lí lớn trở vào.

      "Cẩn thận"

      khẽ ở đằng sau, nhưng cũng đủ để nghe được. Trái tim chợt dâng lên cỗ ấm áp. đứng lại, xoay người nhìn về phía , mỉm cười, nụ cười tươi đẹp và ấm áp nhất.

      "Cảm ơn, nhất định tôi lo cho bản thân mình tốt"

      Người đàn ông trong xe môi cũng khẽ nhếch lên vòng cung hoàn hảo.

      Trong nắng sớm, hai con người đứng cách nhau gần, nhưng cũng lại xa. Người con xinh đẹp với nụ cười thỏa mãn còn vương lại môi. Ngọn gió khẽ lay động thổi bay bay chiếc váy trắng tinh khôi, đứng đó, như thiên thần đứng dưới bầu trời xanh biếc, lại như đóa hoa hồng bạch làm rung động lòng người.

      Dương Thế Minh ánh mắt dõi theo từng bước chân , đến khi bóng dáng bé khuất sau cánh cổng lớn, mới khởi động xe rời khỏi đó.
      _________________
      ____________

      "Minh, rốt cuộc cũng trở về. làm em nhớ muốn chết a~~~"

      Lâm Ngọc Lan mặc người bộ đồ ngủ mỏng manh, dính sát vào cơ thể, cái gì có thể lộ lộ, cái gì cần che đậy cũng vẫn lộ. ta yểu điệu chạy đến ôm chầm lấy cánh tay làm nũng.

      Dương Thế Minh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, mày cũng khẽ cau lại với nhau chặt.

      Phiền phức chết được!

      Cố nén chán ghét cùng ghê tởm, vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Ngọc Lan, hướng đến chiếc ghế sô pha trong đại sảnh.

      "Minh, trông có vẻ là mệt mỏi a~, có chuyện gì sao ?"

      ta bày ra bộ dạng lo lắng, cố ý lấy lòng . Bàn tay hồ ly tinh lại nhịn được mà vuốt ve khuôn ngực rắn chắc.

      Dương Thế Minh chán ghét mà đẩy mạnh tay ta ra, tính quát mắng cho trận, lại nhớ đến cuộc đánh cược cả tính mạng này, dịu giọng xuống, tiến lên đỡ lấy ta vờ khóc thút thít như đứa trẻ:

      "Lan nhi, xin lỗi! Tất cả là tại giờ tâm trạng được tốt, khiến em vất vả lo lắng cho rồi! Để xem, vết thương ở chỗ nào? Có đau lắm ?"

      Lâm Ngọc Lan trong lòng thầm đắc ý, bề ngoài vẫn là giả tạo bộ dáng ngây thơ.

      Điều này có chứng minh được rằng để ý đến ta ? Như vậy là tốt! Công ta bày mưu tính kế, đến bây giờ được đền đáp xứng đáng, phải sao?

      Ngay lúc này, chính ta cảm thấy thực là quá khâm phục bản thân mình. Mấy năm trời lăn lộn trong giới giải trí, trình độ diễn của ta ngày càng tăng lên mạnh mẽ. Bây giờ, đứng trước mặt , màn kịch mà ta đóng hoàn hảo tìm ra khuyết điểm. Nhưng cho dù như vậy, ta hề hay biết, có rất nhiều người cũng đóng cùng kịch bản với mình.

      "Minh, em sao hết! Sao lại có tâm trạng tốt? khiến em lo lắng"

      Dương Thế Minh ngả người xuống ghế, để mặc cho ta sờ loạn nơi lồng ngực, cặp mắt sắc bén chăm chú từng nét mặt cử chỉ của ta:

      "Ừ, là tập tài liệu có liên quan đến Triệu Lâm Khang, nó cứ như vậy cánh mà bay, khiến cho người ta nghi ngờ"

      Tay Lâm Ngọc Lan cứng đờ lại giây, sau lại tiếp tục ra chiều suy ngẫm:

      "Minh, có chuyện này, biết em có nên cho hay ?"

      ta ấp úng mở miệng, đôi môi đỏ đậm ngừng mấp máy như hồ ly tinh quyến rũ đàn ông.

      Trong lòng thầm cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn là bộ dạng cưng chiều khiến tâm ta mềm nhũn:

      "Lan nhi, có chuyện gì? Em mau cho biết, đừng để tò mò "

      "Chuyện là... mấy bữa nay thấy bóng dáng Triệu Thiên Thiên, thử nghĩ coi, liệu có khi nào..."

      ta đầy ý. Mặc dù trọn vẹn câu, nhưng Dương Thế Minh có thể hiểu ta muốn gì.

      Cặp mắt sắc lạnh khẽ nheo lại, môi mỏng khẽ nhếch:

      "Ý của em, chính là ta lấy cắp tập hồ sơ đó?"
      _________________
      ___________

      Choang...

      Triệu Lâm Khang hất đổ hết mọi thứ nằm trong tầm với. Đôi mắt đỏ au long sòng sọc nhìn Thiên Thiên như muốn bóp chết ngay tức khắc.

      "Ai cho mày vác cái mặt về đây? Hả? làm phu nhân Dương thị muốn, còn cút trở lại để làm gì?"

      cắn cắn môi chịu đựng nỗi uất ức. Hận thù trong mỗi ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Chừng nào chưa trả lại được ông ta món quà đó, đều cảm thấy thập phần tức giận.

      "Ba, Thiên nhi mới về, cần phải trách mắng em ấy nặng lời như vậy!"

      Triệu Thiên Kỳ trong mắt vừa lộ ra vui sướng nhưng lại pha thêm chút đau lòng. vui vì trở lại cạnh bên , đau lòng vì bị Triệu Lâm Phong nhục nhã.

      "Nặng lời? Tao làm ba nó lẽ nài nặng lời chút cũng phải xin phép chúng mày trước? Nực cười!"

      Ông ta xong, quay mặt về phía Thiên Thiên, trợn trắng mắt:

      "Tao bảo mày cút, này còn chưa chịu ?"

      "Ba, đây cũng là nhà của con, sao người nỡ đuổi con bơ vơ giữa dòng người đông đúc?"

      cố ý cắn cắn môi, để lộ ra sắc mặt nhợt nhạt cùng yếu ớt khiếm Thiên Kỳ ruột gan như bị xát muối.

      tiến lên bước, ôm lấy thân hình bé vào trong lòng, bàn tay vỗ tấm lưng gầy yếu để an ủi cảm xúc hỗn loạn của .

      "Thiên nhi, ngoan, cần phải so đo với ông ấy, biết ?"

      "Nhưng mà..."

      Hốc mắt nhanh chóng ẩm ướt tầng nước mắt. Những hạt trân châu quý giá lại cứ thế rơi lã chã, kêu vang như hòn đá bị ném vào mặt hồ lặng nước.

      " nhưng nhị gì hết! Thiên nhi, em lẽ nào còn nghe lời ca ca nữa đúng ?"

      lắc lắc cái đầu khả ái, chu môi nhìn :

      ", đâu! Ca ca là tốt nhất, em hảo hảo quý ca ca"

      Triệu Lâm Khang lúc này còn đủ kiên nhẫn nhìn màn tình cảm diễn ta trước mặt, ông ta cầm lên cái gậy gỗ rắn chắc đập đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt đầy sát khí lan tỏa tứ phía.

      "Ba, người định đánh con sao? Con bị đuổi khỏi đây là vì ba, tại sao ba lại nỡ nhẫn tâm như vậy?"

      Cặp mắt sắc bén híp lại thành đường chỉ, ông ta nhìn chằm chằm vài mặt khiến Thiên Kỳ tức giận. Chuẩn bị cùng ông ta phen lí lẽ, Thiên Thiên lại vội vàng lôi nấp về phía đằng sau lưng.

      "Vì tao? Mày thử tao nghe xem, mày có thể làm được cho tao cái gì?"

      "Chính là cái tập tài liệu mà con vô tình làm rơi ở trong phòng Dương Thế Minh. Tò mò nhặt lên, con thấy tên ba to mồn ra. Con do quá hoảng sợ nên mới liều lĩnh đem cặp tài liệu này rồi may mắn chạy thoát được ta. Bây giờ, chắc ta lật tung cả thành phố lên để tìm con"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :