1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 43: Sóng gió bắt đầu

      Thiên Kỳ ôm lên chiếc giường bệnh trắng tinh, đắp chăn cẩn thận cho rồi mới lặng lẽ bước ra ngoài.

      Trong lòng , chua sót, ghen tỵ ngổn ngang ngừng lấn chiếm cả cơ thể, khiến có chút hít thở thông.

      bé bỏng của ngày nào, sao giờ lại yếu đuối như vậy, khiến thể nào ngừng lo lắng cho .

      Bước chân có chủ đích, như cái xác hồn bị cướp sống. Cái bóng dài lê thê in đất làm lên những nỗi đơn chất chứa trong lòng .

      " rể"

      Dương Thế Minh từ đằng xa đến, gọi cách thân thiện, nhưng lại làm chua xót trong lòng ngày dâng cao, cuồn cuộn sóng dữ.

      Bước chân của Triệu Thiên Kỳ chần chừ, cuối cùng cũng xoay người lại đối diện với Dương Thế Minh.

      "Dương tổng, đừng gọi tôi tiếng rể như vậy! Tôi dám nhận"

      cười, Dương Thế Minh cũng cười, nhưng hai người hoàn toàn nghe ra vui vẻ nào ở bên trong.

      " rể, Thiên Thiên là em có phúc, được chăm sóc tận tình như vậy. Chắc chắn cả đời ấy quên ơn "

      Thiên Kỳ nghe ra có mùi châm biếm, cười nhạt, nhưng trong nội tâm lại dậy sóng cuồn cuộn như bão táp.

      Ý là quan tâm tới vượt quá mức của người trai dành cho em ?

      Đây có thể tính là khiêu khích ?

      "Dương tổng, Thiên Thiên là em tôi. Bổn phận của tôi là phải chăm sóc bảo vệ cho em này. Chúng tôi chăm sóc nhau như vậy từ khi còn rất rồi"

      Trong mắt Dương Thế Minh xuất tầng lãnh ý xẹt nhanh qua rồi biến mất.

      ta khoe khoang quá khứ làm cái gì???

      "A, rể, ngờ tình cảm của hai người lại tốt đẹp như vậy? Tôi có nên chúc mừng cho hai người hay ?"

      Triệu Thiên Kỳ trong lòng thầm cười lạnh. là châm chọc!

      Người đàn ông như vậy, sao Thiên nhi của lại ta? Cũng chỉ là có tiền nhiều hơn chút, tài sắc chút. Ngoài những thứ đó ra, ta có điểm nào tốt?

      nhìn về phía xa xa, giọng nhàng như ôn lại kỉ niệm xưa.

      "Phải, trước giờ chúng tôi vẫn rất tốt. Hồi còn , ấy luôn lẽo đẽo theo sau tôi, luôn nũng nịu đòi quà với tôi. Khi ấy bị bắt nạt, nhất định chạy đến bên tôi gào khóc đòi tôi phải giành lại công đạo cho mình"

      Dương Thế Minh khuôn mặt triệt để đen. Bàn tay bóp chặt để lộ ra những đường gân xanh. thực rất phẫn nộ!

      Thiên Kỳ khóe môi cong cong lên nụ cười, trong lòng tràn ra cỗ cảm xúc ấm áp.

      Kí ức ùa về như vừa mới ngày hôm qua, nhưng lại ảo mộng nắm bắt được, khiến thể nào đủ can đảm để nhìn lại quá khứ có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp.

      " ấy thường bắt tôi chải đầu, tắm rửa cho ấy, luôn tìm mọi cách để tôi rời ấy. ấy bắt tôi mua những món ăn mà ấy thích, bắt tôi trở thành hoàng tử để sánh vai cùng với công chúa là ấy. Kể cả tối ngủ, ấy cũng rúc vào lòng tôi, ôm tôi chặt rồi ngủ. ấy còn tôi được chuyện với bất kì người con nào khác , vì tôi là của ấy. ấy nhất định sau này cùng tôi sống chung chỗ, tay trong tay sánh vai nhau bước vào trong lễ đường..."

      "Đủ rồi!"

      Dương Thế Minh giây liền nén nổi tức giận tuôn trào mãnh liệt. Nhắm mắt lại, nhìn đến Thiên Kỳ đứng đó, chỉ lành lạnh ra câu.

      " rể, quá khứ mãi chỉ là quá khứ, nhắc lại được gì chứ? Nếu là kí ức, vậy hãy để nó trôi theo dòng chảy của thời gian. Níu kéo cũng vô ích. Chuyện qua, nên nhắc lại làm gì. Thiên Thiên là của tại, phải là đứa trẻ bé như hôm nào! tại, ấy là vợ của tôi!"

      Thiên Kỳ chua xót đưa mắt nhìn vào phòng bệnh. Tất cả xảy ra trước đây cũng chỉ là câu chuyện cổ tích chân thực, khiến cho bản thân đau đếm xé lòng.

      là chuyện quá khứ, vậy cho qua ???

      "Dương tổng, đúng! Quá khứ qua rồi, chúng ta thể quay đầu nhìn lại. Cũng giống như hận thù, đó là mối thù của người khác, cũng nên dồn hết vào bé gánh chịu tất cả"

      vừa , vừa quan sát nét mặt của Dương Thế Minh, cố tìm ra điểm khác thường mặt , nhưng rồi lại thất vọng.

      ta diễn kịch là quá đạt!

      Khuôn mặt ta vẫn thế, vẫn nhàn nhạt lạnh lùng, bất cần đời, nhưng tư thế cao ngạo hiên ngang chút suy giảm.

      Dương Thế Minh trong lòng thầm châm biếm cười lạnh.

      Muốn dò xét thái độ của ? ta đủ bản lĩnh sao? Muốn diễn kịch, diễn cùng ta!

      " rể, có chuyện gì cứ , cần mực úp úp mở mở như vậy"

      " có gì! Chỉ là Thiên Thiên cần được chăm sóc, tôi..."

      Dương Thế Minh giơ tay lên, làm biểu im lặng mà cắt đứt lời .

      " rể, Thiên Thiên có tôi chăm sóc tốt cho ấy, cần phiền đến "

      Chăm sóc tốt? Là như thế nào chăm sóc tốt? Là hung hăng chà đạp ấy sao?

      Thiên Kỳ cắn răng kiềm chế tức giận bủa vây lấy mình.

      Chăm sóc tốt cho , vậy sao lúc nào tới gặp , mọi người đều báo nằm viện?

      Thiên Kỳ đau xót cho . Dương Thế Minh tìm mọi cách chèn ép , sao có thể biết cho được?

      ta cùng Lâm Ngọc Lan, hết lần này đến lần khác đều cố tình gây khó dễ cho , hung hăng chà đạp , vậy sao vẫn cứ mực trong mù quáng?

      còn nhớ ngày hôm đó, mình đứng dưới trời mưa mà khóc, khóc làm ướt hết vai áo .

      Ngày hôm đó, muốn ly hôn, biết là vui mừng đến nhường nào. Nếu chuyện đó thực xảy ra, có phải ngày ngày được ở cùng chỗ?

      an ủi , tán thành ý kiến của , vậy mà Triệu Lâm Khang tìm đủ mọi cách uy hiếp , Dương Thế Minh cũng khi dễ , ép phải khuất phục.

      Cuối cùng, vẫn lựa chọn ở cạnh người đàn ông máu lạnh đó, nhẫn tâm bỏ rơi .

      Ngày hôm đó, khóc. uống rượu, đập phá, tức giận.

      Rốt cuộc, Dương Thế Minh có cái điểm gì tốt?

      " dám phiền đến Dương tổng. Tôi ở đây chăm sóc cho ấy"

      Mặt Dương Thế Minh triệt để đen.

      " là gì mà đòi ở lại chăm sóc ấy? "

      Ánh mắt Thiên Kỳ cũng tối sầm lại, bàn tay vô thức nắm lại thành quyền:

      "Vậy cho hỏi, là ai mà có quyền cấm cản tôi ở cùng với em ?"

      "Dựa vào tôi là chồng ấy! Vợ chồng chăm sóc lẫn nhau, phiền chứ, rể?"

      Thiên Kỳ khóe môi lộ ra nụ cười đầy châm biếm. Vợ chồng theo như ta , vậy có nghĩa lý gì?

      " nghĩ mình có đủ tư cách để sánh vai cùng ấy sao? Đưa tình nhân về nhà, đuổi ấy nơi khác, coi ấy như con hầu mà đối xử, đánh đập , lại còn cưỡng bức ấy, rồi lại khinh thường ném cho ấy sấp tiền như làng chơi. Vậy thử hỏi, lấy tư cách gì?"

      ta bao giờ từng nghĩ đến cảm nhận mất mát của ấy ? Hay luôn luôn chỉ biết đưa ra đứng đầu sóng ngọn gió để làm trò tiêu khiển?

      Dương Thế Minh lạnh lùng băng lãnh, toàn thân tản mát ra hơi thở của ác quỷ, khiến cho ai dám bước lại gần.

      " rể, phiền đúng lý chút. Vợ mình làm sai, bản thân người chồng là tôi đây cũng phải biết chăm sóc tới vợ mình chút, phải sao? Còn có, giấy tờ hợp pháp, ấy chính thức là vợ của tôi, thực nghĩa vụ của mình, liệu có được tính là vi phạm pháp luật hay ? Hai em ruột lên giường ngủ cùng nhau, đó mới thực là đáng ghê tởm!"

      Ngay khi Dương Thế Minh vừa xong, bị lãnh ngay cú đấm thẳng vào mặt khiến khóe môi vương xuống chút máu, nhìn có đôi phần giống con ác quỷ máu lạnh.

      Thiên Kỳ đưa tay túm chặt lấy cổ áo Dương Thế Minh, giọng vô cùng căm phẫn:

      "Dương Thế Minh, mày nghĩ ai cũng cầm thú như mày sao? Ai cho mày dám động đến Thiên nhi của tao? Ai cho mày cái quyền được xúc phạm ấy?"

      Dương Thế Minh nhếch nửa miệng lộ vẻ khinh thường cùng chán ghét:

      "Buông tay"

      lạnh lùng nhìn đến cánh tay túm chặt lấy áo , đôi lông mày cương nghị chau lại. Đưa tay lên bóp chặt lấy cổ tay Thiên Kỳ, thầm nghiến răng, giọng tràn đầy coi thường miệt thị.

      "Tôi ,bỏ cái bàn tay dơ bẩn của ra khỏi người tôi"

      Dứt lời, đợi Thiên Kỳ kịp phản ứng, Dương Thế Minh liền đạp cho đau vào giữa ngực khiến Thiên Kỳ bị văng ra ngoài.

      đứng đó, phủi phủi bụi áo như nó là cái mà khiến cảm thấy kinh tởm.

      " rể, lần sau nên nóng tính như vậy, là có phần được lịch cho lắm?"

      Ngay khi Thiên Kỳ vừa chống tay chuẩn bị đứng lên, Dương Thế Minh liền lạnh lùng qua, dùng chân mình hung hăng đạp xuống bàn tay vuốt ve khuôn mặt của Thiên Thiên kia, còn quên châm biếm câu:

      "Muốn đối phó với tôi? Vậy đợi mười năm nữa rồi hãy thử lại năng lực của bản thân."

      cao ngạo bước ra cổng bệnh viện, mang theo tư thế hiên ngang của người chiến thắng, để lại Thiên Kỳ mặt nhìn theo bóng dáng của , trong lòng nỗi hận thù dâng lên càng cao.

      Dương Thế Minh, tôi nhất định giành lại ấy bằng mọi cách. Cả và Lâm Ngọc Lan, có ngày nhất định phải quỳ gối trước tôi cùng Thiên Thiên để cầu xin tha thứ!

      Tôi thề!!!

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 44: Tình cảm rạn nứt (p1)

      Tặng cho TunKhiVng027 nhé ^^. Cảm ơn bạn luôn ủng hộ truyện của Ngư
      _______________

      Thành phố Y khoác lên mình chiếc áo đêm lấp lánh những ánh đèn nhiều màu sắc. Những cơn mưa tầm tã lại bắt đầu đổ xuống như muốn trút tức giận của bầu trời.

      Trong quán bar trụy lạc xa hoa, cuộc ẩu đả diễn ra khiến ai là hoảng sợ. người là tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Dương thị đứng nhất nhì toàn quốc tế, người còn lại là giáo sư tài giỏi có dòng dõi hoàng gia lâu đời khiến mọi người phải cúi thấp đầu.

      Hai người đàn ông này, khí phách oai hùng tựa chúa tể, tư thế cao ngạo ai bì nổi lại mang vẻ đẹp thiên phú gây ít chú ý của mọi người.

      Dương Thế Minh điên cuồng mà vung lên những nắm đấm mạnh mẽ vào Trần Cảnh Đường, đôi mắt đỏ au long sòng sọc.

      Người bạn mà cho là thân đến cuối đời, người bạn thân duy nhất của , người cùng vượt qua bao khó khăn từ thuở nay lại tương tư vợ của bạn mình mà buông bỏ tình em. Như vậy, đáng sao?

      Trần Cảnh Đường lặng yên chịu những cú đấm của Dương Thế Minh. Mặt đau rát nhưng cũng có khó chịu bằng trái tim. biết, chính bản thân mình là người có lỗi, thừa nước đục thả câu. biết, người gây ra nỗi đau đớn cho nhiều người ngày hôm nay đều bắt đầu từ .

      chấp nhận mình trở thành bao cát để Dương Thế Minh xả giận. An muốn trút bỏ những nỗi băn khoăn day dứt trong lòng để tâm còn khó chịu.

      "Sao đánh trả? Sao cậu đánh lại tôi? Hả?"

      Dương Thế Minh gào thét biểu lộ tức giận trong lòng . Trần Cảnh Đường nằm im như khúc gỗ chịu đòn khiến cảm thấy mình chính là người thất bại, có vẻ vang gì khiến mọi người nể phục.

      Trần Cảnh Đường hai mắt nhắm lại cố ngăn chua xót.

      nên làm thế nào?

      Giá như lúc đầu chấp nhận theo cách làm của Dương Thế Minh, giá như lúc ấy ôm lấy Thiên Thiên trêu ghẹo lúc này, có lẽ động lòng.

      Thiên Thiên là người con xinh đẹp, vẻ ngoài luôn là quật cường chịu khuất phục, nhưng sâu trong nội tâm lại chứa bi thương cùng nỗi đơn giày xéo. thấy thương hại cho , đồng cảm với . Rồi cứ thế, chính bản thân cũng chẳng biết mình quật cường ấy từ lúc nào.

      "Dương Thế Minh, nếu cậu đánh đủ rồi, vậy bây giờ đến lượt tôi!"

      Trần Cảnh Tường bật ngược trở lại, những nắm đấm hung hăng rơi xuống mặt của Dương Thế Minh, tạo nên những vết bầm tím .

      "Nếu vì cậu luôn gây tổn thương cho ấy, vậy có ngày này hay sao? Nếu như cậu thương ấy ngay từ đầu, chắc chắn dù có như thế nào ấy cũng ở bên cậu. Nếu cậu hồ đồ mà đổ oan cho người vô tội, ấy có đau lòng bi thương như vừa rồi sao? Cậu biết, cậu hòn toàn biết gì hết. Vậy trả thù để làm gì? Để làm gì? Hả?"

      Cảnh Đường quát ầm đến khi khàn cả tiếng.

      Có phải mọi chuyện quá xa rồi ? Chính cũng hiểu tại sao mọi chuyện lại rắc rối như vậy? Điểm khởi đầu cũng chính là nơi thắt nút, nhưng nó bị vây chặt lấy bởi vô số vòng dây. Làm sao mới có thể gỡ rối nó?

      Dương Thế Minh lại xoay cái, đạp Trần Cảnh Đường ra cách xa mình, cười cách chua chát:

      "Gây tổn thương? Ai khiến tôi đau trước? Ai đẩy Nguyệt nhi ra khỏi đời tôi? Ai đẩy tôi rơi vào vực sâu thể đứng dậy? Ai làm mất mục đích sống của tôi? Hả? Cậu thử xem? Là ai? Là ai? Cậu có biết tôi đau đớn như thế nào ? Tôi hận ta, hận tất cả những người mang trong mình dòng máu ghê tởm nhà họ Triệu!"

      "Cậu phải cũng có tình cảm với Thiên Thiên sao? Cậu thể xóa bỏ mọi hận thù để đón nhận ấy lần sao?"

      "Đúng, tôi có hứng thú với ta. Đón nhận? Tôi thử qua rồi. Kết quả sao? Chính cậu phá hủy bức tường mỏng manh đó! Chính cậu làm tôi mất niềm tin ở ta! hứng thú đối với ta còn bằng phần mười nỗi hận thù trong lòng tôi!"

      Nhân từ với kẻ thù khác nào tự đâm chết bản thân. muốn ngu ngốc để rơi vào lưới tình giả tạo đó.

      người dám quyến rũ trai ruột của mình, quyến rũ bạn thân của chồng. Vậy tôn nghiêm đức hạnh của ta để ở đâu?

      Loại phụ nữ dơ bẩn như vậy, người đàn ông nào còn dám thương ta?

      Trần Cảnh Đường cố gắng nhịn đau đớn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Dương Thế Minh. ràng là đau lòng, sao vẫn cứ như vậy mờ mịt chìm trong nỗi hận thù mù quáng như vậy?

      "Nếu cậu có niềm tin vào ấy, có lẽ cậu nhìn theo chiều hướng khác. Minh, tôi khuyên khuyên cậu lần cuối cùng, đừng để hận thù che mờ lí trí cậu, nếu , cậu nhất định phải hối hận!"

      Trần Cảnh Đường khập khiễng bước ra khỏi quán bar, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng. Quả thực, để đạt được mục đích, ai ai cũng phải bỏ ra cái giá quá lớn. Với , để lấy được tình lại phải trả giá bằng tình bạn, bằng những tổn thương khắc sâu trong lòng.

      Hận thù có thể giết chết con người. Nếu bạn trả được thù đó cũng chỉ làm bạn vui sướng ngay lúc ấy, rồi sau này, bạn cảm thấy những gì mình cố gắng làm đều là vô nghĩa. Còn nếu bạn cố gắng trả thù nhưng thất bại, nó giày xéo bạn, làm mối thù trong lòng bạn trở nên càng lớn, biến bạn trở thành con người độc ác, nhẫn tâm, máu lạnh có tình thương. Vậy, tại sao chúng ta thể buông bỏ những việc làm vô nghĩa này ngay khi còn có thể?

      "Đường, từ nay trở về sau, tình bạn giữa tôi với cậu chấm dứt ở đây được rồi! Tôi đường tôi, cậu đường cậu. Nếu cậu còn muốn cướp ấy khỏi tôi, Dương Thế Minh tôi nhất định nương tay"

      Triệu Thiên Thiên có thể thuộc về , nhưng cũng có nghĩa là thuộc về quyền sở hữu của người khác!

      Trần Cảnh Đường đứng sững lại lúc, xong vẫn quay đầu lại mà bước thẳng.

      Phải, kết thúc rồi. Tình bạn gần ba mươi năm cuối cùng cũng thể bền vững. Từ nay, hai người còn chút quan hệ nào dính líu đến nhau nữa.

      Mỗi bước chân ta chính là bước ngoặt của cuộc đời. Quan trọng đó là bước ngắn hay bước dài để ta biết mình đến đâu. Cuộc đời là vòng tuần hoàn ngừng xoay chuyển, lặp lặp lại. Những gì mình làm, dù biết là sai trái vẫn thể ngừng lại. Cũng như thời gian tích tắc từng giây trôi qua, số mệnh của con người cũng được an bài, làm sao có thể thay đổi là liền thay đổi?

      Trần Cảnh Đường đứng lặng hồi lâu giữa muôn vàn nỗi đau. Những giọt mưa nặng hạt vẫn rơi đều đều dứt, như khóc thương cho số phận thê lương.

      "A... a...a"

      Dương Thế Minh đập phá hết mọi đồ đạc trong quán bar, bộc phát nỗi tức giận ỉ trong lồng ngực.

      Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế?

      Tình bạn, câu kết thúc liền là kết thúc như vậy sao?

      Tình bạn cố gắng vun đắp từ khi còn là những đứa trẻ ngây ngô, cứ như thế mất cả quãng đời tuổi thơ tươi đẹp.

      Từ khi nào tình bạn có nhiều vết nứt như vậy? Đến khi nhìn lại chỉ còn lại là dĩ vãng, là những vết nứt chằng chịt có cố gắng chắp vá như thế nào cũng còn vẹn nguyên như lú ban đầu.

      Ai nghèo khổ là nỗi ám ảnh lớn nhất? Lừa gạt!

      Người cao cao tại thượng nắm mọi thứ trong tay nhưng độc mới chính là đáng thương!

      Cuộc đời, phải lúc nào cũng là niềm vui, là hạnh phúc. Nó là mảnh thăng trầm, đầy rẫy những cạm bẫy mà ta thể nào lường trước được điều gì đến sớm hay đến muộn. Đó là quy luật của tạo hóa.

      Ngoài kia, mưa vẫn ngừng rả rích ướt hết mọi thứ nó qua, nhưng mỗi người tâm trạng cũng thể nào mà rửa trôi tất cả nỗi buồn.

      Con người, lẽ nào ai cũng đều khó hiểu như vậy?

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 45: Tình cảm rạn nứt(p2)
      _______________

      Đường phố rực sáng ánh đèn, chiếu vào những hạt mưa ngừng tí tách rơi.

      đường quốc lộ, bóng xe chớp lóe rồi biến mất.

      Dương Thế Minh lao nhanh con đường mà thường ngày vẫn qua, xe vun vút phi như gào rú trong màn đêm. Cuộc đua này là cuộc đua giữa với thần chết, giữa sống với cái tồn tại.

      Đầu đau nhức, chìm trong men say, trái tim vẫn ngừng nhói lên, tê tê như hàng nghìn mảnh ghép cứa mạnh, khắc sâu vào tim .
      ________________
      ___________
      Thiên Thiên ngủ, hơi thở đều đều nhưng mi tâm khẽ nhíu lại chặt với nhau.

      gặp ác mộng!

      Trong mơ, thấy Dương Thế Minh tay trong tay cùng với Nguyệt Ánh Phương, hai người nhìn với ánh mắt sắc lạnh. Mặc cho gọi đến nỗi khàn cả tiếng, Dương Thế Minh chỉ nhàn nhạt nhếch môi lộ vẻ khinh thường. như con đại bàng nghênh ngang ưỡn ngực bay lên giữa bầu trời bao la, còn đứng ở đại dương xanh thẳm.

      Hai người, trời, đất, cách xa nhau ngàn dặm thể ngắm nhìn nhau. muốn vươn tay lên đứng dậy, lại bị sóng biển nổi giận nuốt trở vào.

      "Minh, cứu em"

      Dương Thế Minh cười lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm như muốn phanh thây ra thành hàng trăm nghìn mảnh.

      "Cứu ? Tôi còn hận chính mình thể giết được , vậy tại sao tôi lại phải cứu ?"

      Thiên Thiên nghe lời , toàn thân khẽ run lên từng trận nhè .

      Phải rồi, là gì mà phải cứu? có Nguyệt Ánh Phương rồi, vậy còn cần đứa ngốc như sao?

      đau đớn tuyệt vọng mà buông thõng xuống hai tay, đôi mắt ầng ậng như muốn vỡ òa tiếng khóc.

      Cứ thế, tầng tầng lớp lớp con sóng nổi lên, cuốn trôi thân hình bé, át cả những tiếng khóc thê lương của ...

      Thiên Thiên giật mình mà mở mắt, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả chiếc gối trắng tinh.

      ra đó chỉ là giấc mơ, là giấc mơ đáng sợ biết nhường nào.

      "Gặp ác mộng sao?"

      Trong đêm tối, giọng lành lạnh vang lên khiến toàn thân co rúm vì sợ, mồ hôi cứ như cũ tuôn ra ngừng.

      Ai... ai vậy?

      "Sao? Chồng , lẽ nào nghe ra giọng của chồng mình sao?"

      Hay tại vì có rất nhiều tên đàn ông ghê tởm bên cạnh nên nhớ nổi?

      Ngoài Trần Cảnh Đường và Triệu Thiên Kỳ, còn có ai núp trong bóng tối nữa?

      "Minh, là sao?"

      "..."

      Dương Thế Minh im lặng hồi lâu, sau lại lạnh lùng hỏi .

      "Triệu Thiên Thiên, rốt cuộc là có bao nhiêu thằng đàn ông ngã gục trước thói lẳng lơ của mình rồi hả?"

      Thiên Thiên đứng hình trước câu của . cho rằng là ai mà lại như vậy? là chỉ có mình Dương Thế Minh thôi có được hay ?

      "Minh, ..."

      Thiên Thiên còn chưa kịp hết câu, Dương Thế Minh vội cắt đứt lời của .

      "Tôi muốn giết chết , để xem còn có thể quyến rũ mấy thằng đàn ông khác như thế nào?"

      nhào tới, đưa hai tay bóp chặt lấy cổ , trong ánh nhìn mơ hồ có tia đau đớn.

      Thiên Thiên chỉ là lặng yên nằm đó, cắn răng chịu đau đớn. Cổ bị bóp nghẹn đến khó thở.

      chấp nhận cam chịu số phận mà ông trời an bài sẵn cho mình. Nếu như sống mà có được trái tim của người mình thương , vậy sống đời này để làm gì? bằng buông bỏ mọi thứ để được tự do.

      Con người, ai cũng thể thoát khỏi lưới trời rộng lớn. Số phận chính là những sợi dây rắn chắc vô hình trói buộc chúng ta, ép chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, thử thách. Nếu sinh mạng của con người đến hồi kết thúc, vậy làm mọi cách để đối nghịch lại với đạo lý luân hồi này cũng chỉ là vô ích.

      Có những thứ, cho dù là chăng nữa, phải ta muốn là liền có, mà phải đánh đổi bằng thứ gì đó rất trân quý đối với bản thân ta.

      ai thế giới này đều hoàn hảo, ai cũng có góc tối riêng, có thể nó bé khiến bạn chú ý, nhưng cũng có thể to lớn che khuất ánh sáng của mặt trời. Cuộc đời, hẳn chỉ cần ta cho được nhận lại. Nó là những thử thách khó khăn chồng chất đổ dồn lên bức chân dung cuộc sống của mỗi người.

      Cho dù là như thế nào, cái gì là của mình, dù có đánh mất, nó vẫn nhất định quay về với mỗi chung ta. Cái gì nằm ngoài tầm với của mình, có níu kéo hay cầm nắm chặt trong lòng bàn tay cũng đều là vô dụng.

      Cho nên, có cần cố gắng để đạt được tham muốn của bản thân mà biến mình thành kẻ điên dại?

      "Sao giãy dụa, hả? Sao phản ứng gì hết? Hả?"

      Dương Thế Minh hất ra, bàn tay đấm mạnh vào bức tường vững chãi. Máu cứ từng giọt, từng giọt xuống, nhưng tại sao cảm nhận được nỗi đau đó?

      Phải chăng, những mất mát đau thương trong trái tim che lấp tất cả?

      Trong đêm tối, bỗng dưng ôm chặt lấy , cắn mạnh vào vành tai mẫn cảm của . Giọt nước mắt trong suốt lăn từ khóe mắt rơi xuống chiếc áo bệnh nhân của lành lạnh, khiến giật mình sửng sốt.

      Vươn tay lên tính bật đèn, Dương Thế Minh hoảng hốt vội giữ chặt lấy tay , giọng như khẽ vang lên làm đau xót.

      Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì rồi?

      "Đừng bật"

      thều thào trong những giọt nước mắt. muốn để nhìn thấy khóc, muốn thương hại rồi dỗ dành như đứa trẻ, muốn nhìn thấy yếu đuối của trong giây phút này.

      Thiên Thiên lo lắng gật gật đầu, yên lặng gì, chỉ nhàng đưa tay vuốt lên mái tóc thơm mùi dầu gội của .

      Từ lâu rồi, muốn làm như vậy với . Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên mà cũng là lần duy nhất, bởi trong trái tim hề tồn tại chút bóng hình của .

      biết, rất độc. thương hại mà là đồng cảm với . người lăn lộn thương trường đều khó có thể có người bạn đúng nghĩa, đặc biệt là đối với . Họ ai biết lo lắng cho , chỉ biết a dua nịnh hót để tìm được chỗ dựa vững chắc.

      sống trong giả dối vụ lợi như vậy, sao mệt mỏi, đơn cho được?

      Ngoài ôm lấy , dỗ dành cho vơi bớt đơn trong lòng , còn có thể làm gì đây?

      Đối với , chỉ là vết loang làm dơ bẩn cuộc đời . Nhưng đối với , là tất cả, là sinh mạng, là cuộc đời.

      thà nhắm mắt chịu đựng đau đớn thay còn hơn nhìn khó chịu đến điên cuồng mê mệt.

      Đến khi vì say mà ngủ thiếp trong lòng , ngoan ngoãn trông như đứa bé tội nghiệp, mới từ từ bật đèn lên.

      Nhìn ngắm khuôn mặt bầm dập tím tái của , trái tim ngừng quặn thắt.

      đánh nhau với ai mà bị thương nghiêm trọng như vậy? Ngộ nhỡ cứu chữa kịp thời liền để lại vết sẹo khuôn mặt, vậy phải làm sao?

      đau xót sờ lên miệng những vết thương, giọt nước mắt nóng hổi tự chủ được khẽ lăn dài gò má trắng mịn.

      Giật ra ống dây truyền loằng ngoằng tay, Thiên Thiên cầm lên thuốc sát trùng tay rồi nhàng xoa lên mặt . nhăn mày, khẽ rên lên vì đau đớn làm sợ hãi vội rụt tay trở về. Xong lại tiếp tục nhàng khử trùng vết thương mặt .

      Dương Thế Minh tỉnh lại từ lâu. Nhìn mắt đỏ hoe cùng với hai hàng lệ, tâm khẽ động. cứ thế yên lặng chăm chú nhìn ngắm hồi.

      lúc này dịu dàng quá, phải ?

      , bỏ mặc bản thân mà giật ra dây truyền nước...

      , khử trùng nhàng tránh để đau...

      bị thương, khóc thút thít mà vẫn cắn chặt răng cố để cho biết...

      Triệu Thiên Thiên, em rốt cuộc là người như thế nào? Giả tạo, lẳng lơ hay dịu dàng, yếu đuối, cái nào mới chính là vẻ mặt thực của em?

      muốn xin lỗi về những tổn thương chính mình gây ra cho , nhưng đủ can đảm. muốn xóa bỏ mọi hận thù của quá khứ để bước đến bên , nhưng làm được. nhiều như thế nào, biết, nhưng thể , vì trái tim bị chôn vùi cùng với Nguyệt Ánh Phương trong quá khứ rồi.

      Ngay từ lúc bắt đầu, giữa hai người xuất vô số bức ngăn. Đó là bức tường kiên cố mà ai có thể đánh đổ, là bức tường ngăn cách giữa tình và lòng thù hận.

      tiếp cận , chỉ vì tồn tại mục đích duy nhất, đó chính là trả thù.

      Còn đồng ý lấy , đến bên chỉ vì hai chữ " thương".

      biết mình nợ , nợ rất nhiều. Nhưng cũng nợ thứ, đó là trái tim bị chôn vùi kia. Nó bị vây bởi bốn vòng vây, nhốt mình vào góc, khóa trái cửa khiến ai có thể mở ra. Dần dần, nó mất sống cùng nhịp đập mãnh liệt lúc ban đầu.

      Vươn tay được băng bó cẩn thận, vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi xinh đẹp của , nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe ấy, đau lòng.

      "Tại sao lại khóc?"

      Thiên Thiên giật mình ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn , ánh mắt rất khác lạ, mang theo nhu tình cùng hiền hòa hiếm có.

      lảng tránh ánh mắt của , gạt bỏ những dòng lệ, lắc đầu. Ngoài lắc đầu ra, biết phải đối mặt với như thế nào?

      "Ngoan, khóc!"

      Dương Thế Minh vuốt ve tấm lưng gầy yếu của , mở miệng dụ dỗ. hôn lên cánh môi đào dịu ngọt, ánh mắt say đắm nhìn .

      Hai người, cứ như vậy, ôm nhau trong bóng tối, cảm nhận hạnh phúc bé hiếm hoi trong cuộc sống này, hòa vào cùng thể với cùng nhịp tim thương.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 46: Tình cảm rạn nứt(p3)

      tuần sau.

      Bảo Khánh xách theo vali hành lí nhanh nhẹn phía trước, miệng ngừng thúc giục Thiên Thiên nhanh nên chậm trễ.

      Thiên Thiên thở dài nhìn bóng lưng cậu, trong lòng ngừng thương cảm cho số phận bi thảm của mình.

      Bảo Khánh, sao cậu nhìn lại khoảng cách giữa tôi và cậu ? Chân tôi mới vừa tháo băng bó bột đó, chân cậu lành lặn đâu có vấn đề gì?

      "Này chị già! Chị tính đến sáng hôm sau mới về thể luôn hả? Sao mà lề mề thế biết nữa?"

      Miệng cậu lầm bầm lầu bầu là vậy, ấy thế mà cũng đứng lại đợi đấy! Kể ra thằng nhóc này cũng tốt! Đâu như ba nó?

      Nhắc đến đây, ánh mắt Thiên Thiên lại xẹt qua tia khổ sở. , chẳng bao giờ có thể êm đềm với nhau quá phút!

      "Nữ nhân thối, não chị tàn chứ chân đâu có cụt? Sao lại chậm như rùa thế?"

      Bảo Khách vất ngay cái đống quần áo to sụ xuống đất, vòng qua Thiên Thiên:

      "Này, hay là chị muốn tôi cõng chị hả?"

      Thiên Thiên trố mắt, lùi về phía sau, tay ngừng xua xua:

      "! cần! Như vậy, tôi nhất định đè bẹp cậu!"

      đứa bé năm tuổi cõng hai mươi, có phải là hơi quá đáng rồi ?

      Ân, cũng phải dạng biến thái như vậy đâu nhé!

      Bảo Khánh khinh thường mà nhếch mày:

      "Chị nghĩ tôi cõng chị sao? Tôi đâu có điên mà tự sát cơ chứ?"

      "..."

      Được rồi! Vì tương lai tươi sáng của con em chúng ta, nhịn đấy nhé!

      "Thiên nhi"

      Từ đằng xa, Thiên Kỳ tay cầm bó hoa hồng vẫy vẫy gọi . Dưới ánh nắng ban mai, vẻ đẹp của càng tỏa sáng trong nền trời xanh thẳm.

      Bảo Khánh nhìn Thiên Kỳ, khuôn mặt lộ lên vẻ chán ghét. Suốt ngày đều có người đến thăm, mami của cậu cũng là người đào hoa ?

      Cậu túm lấy tay Thiên Thiên, kéo nhanh.

      "Nếu chị được, tôi thực có thể cõng chị"

      "..."

      Sao hồi nãy cậu tốt như vậy ? chính là ức hiếp người quá đáng!

      "Thiên nhi..."

      Thiên Kỳ đuổi tới, bàn tay nắm chặt lấy tay . tuần gặp, nhớ đến phát điên dại. nhớ nụ cười ấm áp như gió xuân của , nhớ mùi hương thơm dịu mái tóc , nhớ đôi mắt linh động sáng ngời,... tất cả những gì của , đều nhớ khôn cùng.

      giây trôi qua tưởng như dài tháng. giờ trôi qua tựa như dài năm. ngày trôi qua cứ ngỡ là thế kỉ. nhớ như vậy, liệu có nhớ hay ?

      "Này chú, chú mau buông tay mami của tôi ra, nhất định bị mọi người dị nghị!"

      Bảo Khánh kéo tay của Thiên Kỳ ra khỏi người , lại nghĩ đến bị hất phát liền ngã nhào ra đất, khiến cậu rên lên vì đau đớn.

      " làm gì vậy?"

      Thiên Thiên vùng vằng rời khỏi rồi chạy tới đỡ Bảo Khánh, khuôn mặt ngập tràn nỗi lo lắng cùng ôn nhu của người mẹ.

      "Bảo Khánh, cậu sao chứ?"

      Bảo Khánh nước mắt nước mũi tèm lem, đôi mắt nâu đỏ ầng ậng làm đau lòng người.

      Có phải cậu ngã như vậy là rất đau sao? Lại khóc đến thương tâm như vậy?

      "Mami, hức... con sao... hức..."

      Bảo Khánh dụi đầu vào lòng , gọi tên cách vô cùng thân thiết.

      là cậu vừa mới bị đẩy ngã có được hay ?

      "Thiên nhi, em nghe !"

      "Đủ rồi!"

      Ngay trước khi Thiên Kỳ mở miệng, Thiên Thiên tức giận gắt lên với làm sững sờ.
      Đây là lần đầu tiên cáu gắt với như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau đớn xé da xé thịt như lúc này. kết hôn, quằn quại, nhưng ít nhất cũng bị tổn thương trái tim lớn đến như thế.

      bị thằng nhóc này tính kế, nhưng biết sao? Nhìn ánh mắt quan tâm cho thằng bé, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác mất mát.

      ngày trước cũng như vậy ôn nhu với . Nhưng đó chỉ là " từng", vì bây giờ, ánh mắt ấm áp lo lắng đó bị thằng bé cướp mất, khiến như đứa trẻ bị bỏ rơi lang thang nơi nương tựa, đứa trẻ tội nghiệp chỉ biết im lặng chờ đợi tiếng gọi của Tử thần.

      đẩy ngã thằng bé, lại đẩy ngã trái tim ...

      Thằng bé đau đớn về thể xác, nhưng lại quặn thắt về mặt tâm hồn.

      Ước gì đây chỉ là cơn ác mộng, để khi tỉnh lại, có thể được nhìn thấy quan tâm trong mắt .

      Ước gì đây chỉ là màn kịch tẻ nhạt, để trái tim phải gặm nhấm những nỗi đau.

      Ước gì thời gian quay trở lại tại thời điểm xuất phát, để có thể giữ chặt lấy bên cạnh mình.

      Quá khứ qua, tương lai lại quá xa vời, lang thang bất định trong nỗi đơn cùng tuyệt vọng, biết nơi đâu tìm kiếm bóng hình hoạt bát đáng của bé ngày xưa?

      "Thiên Kỳ ca ca, khi em còn gọi tiếng ca ca, nghĩa là em vẫn còn tôn trọng . Đừng bóp nát tin tưởng của em dành cho "

      Bảo Khánh chỉ là đứa trẻ, người đàn ông trưởng thành, sao lại có thể hồ đồ mà làm hại nó? Chính làm mất niềm tin về ca ca hiền lành ấm áp ngày nào.

      thay đổi rồi. Từ khi du học quay về, còn như trước kia nữa. làm cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với .

      dắt tay Bảo Khánh, khập khiễng bước từng bước nặng nhọc, để lại mình Thiên Kỳ đứng lặng người ở đó, nước mắt lã chã tuôn rơi.

      Phải biết rằng, khi người đàn ông phải khóc vì bạn có nghĩa người đó coi bạn là cả thế giới, là ánh sáng duy nhất đem nguồn sống đến bên họ, cũng là nỗi đau đớn thấm thía nhất mà người ấy phải trải nghiệm.

      biết làm gì đây? Đuổi theo để níu kéo bước chân lại? Vô ích! Trói được thể xác nhưng thể ràng buộc được trái tim, nhận được nụ cười nhưng lại diện nỗi buồn trong ánh mắt.

      muốn phải nhìn thấy bị tổn thương, nhưng trái tim ngừng thôi thúc giữ lấy bên mình.

      Thiên nhi, em từng hứa cùng đến chân trời góc bể, hứa cùng nắm tay nhau mỗi ngày, hứa cùng chào đón nhau vào mỗi buổi sáng, hứa cùng cùng bước chân vào lễ đường.

      Bây giờ, lời hứa năm nào đó liệu em có còn nhớ hay ? Lời hứa năm nào đó sao em thực ? Để hi vọng rồi thất vọng, em có biết đau như thế nào ?

      Thiếu vắng , em vẫn sống tốt. Nhưng thiếu vắng em, tồn tại được. Em là hơi thở, là nguồn sống của . Em rồi, để lại mình chống chọi với nỗi nhớ bơ vơ hằng ngày, biết sống làm sao?

      biết em đau, biết em khổ sở, biết em buồn. Nhưng những nỗi niềm đó, em thể bố thí cho chút lòng thương hại sao?

      Hai mươi bảy năm trời bên cạnh em, cưng chiều em, lẽ nào cũng bằng mấy ngày ngắn ngủi em gặp Dương Thế Minh? Tình của em tặng cho ai? Hay chỉ là món đồ bỏ được ném vào trong thùng rác nên sớm bị quên lãng?

      đứng đó, lặng lẽ hồi lâu. Bó hoa hồng xinh đẹp tay làm đôi mắt như bị nhuộm đỏ bởi đau đớn. rơi vào vực tối, quằn quại lối ra, vĩnh viễn đều bị chôn vùi theo năm tháng.

      Thiên nhi, tại sao em lại đối xử tàn nhẫn với như vậy?

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 47: Tình cảm rạn nứt(p4)
      _______________

      Thiên Thiên vừa dìu Bảo Khánh, vừa nhớ đến nét đơn mặt Thiên Kỳ khi xoay người.

      biết, hề cố ý đẩy ngã Bảo Khánh. Ca ca của tốt bụng như vậy, sao có thể gây thù nên đứa bé?

      cứ thế bước lên phía trước, dám quay đầu nhìn lại. sợ, nếu quay lại, hai người lại rơi vào vòng xoáy cạm bẫy của thế giới đen tối này.

      Nhớ lại việc diễn ra tuần trước đó, ánh mắt liền trống rỗng vô hồn.

      "Nếu còn dám gặp gỡ tên Thiên Kỳ đó, nhất định phải hối hận!"

      Dương Thế Minh quay lưng về phía giường bệnh, lạnh lùng mà thốt ra từng chữ.

      cho phép người phụ nữ của dính líu đến bất kì người đàn ông nào khác, bất kể là trong cuộc sống hay công việc.

      Thiên Thiên sửng sốt mà nhìn , thốt nổi lời nào
      Hai người cứ như vậy trầm mặc. Mãi cho đến lúc lâu sau, mới lấy hết can đảm run giọng hỏi :

      "Tại sao?"

      " là món đồ chơi của tôi. Chỉ khi nào tôi chơi chán, bằng người đàn ông nào cũng đừng mơ tưởng nhòm ngó tới"

      Thiên Thiên im lặng cúi đầu. Nước mắt cứ thế vô thức chảy xuống từng giọt.

      lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng tàn nhẫn với .

      Trong thế giới của , chưa bao giờ diện hình bóng của , cũng như trong cuộc đời , chẳng thể nào với cánh tay để chạm được vào .

      lòng dạ , nhưng trong mắt nó chỉ là trò đùa.

      cố gắng tận tâm lo lắng chăm sóc cho , lại bị cho là người phụ nữ có mưu.

      Phải làm sao, mới có thể tin tưởng ? Phải như thế nào, mới có thể dừng lại cuộc chơi này?

      "Dương Thế Minh, có khi nào thấy thương hại em ?"

      " xứng sao?"

      lấy hết dũng khí hỏi , lại nhận lại được lời tàn nhẫn từ .

      xứng sao?

      Đúng vậy, xứng. có nét quyến rũ nghiệt như Lâm Ngọc Lan,gia thế cũng bằng góc của ta, huống chi là so với , người đứng vạn người? Ngay khi lướt qua cuộc đời , đủ tư cách để hỏi điều đó.

      Lặng lẽ nằm xuống, lặng lẽ rơi nước mắt. Cố ngăn lại tiếng nấc nghẹn ngào. Cố để cho cảm nhận được run rẩy bờ vai . Cố che dấu nỗi mất mát trong lòng.

      Mỗi lần nhớ lại, nước mắt tự chủ được lại đầm đìa cả khuôn mặt.

      thương hại của chẳng bao giờ bố thí chút cho .

      Hạnh phúc, tại sao ngày càng xa vời? cố gắng vun đắp nó, nhưng sao nó lại mong manh như thế? Đau đớn, cứ từng bước hủy hoại bức tường bé ấy. vươn tay ra nắm bắt, nó lại như những hạt cát tan trong kẽ tay, dù làm đủ mọi cách cũng thể níu giữ.

      Lẽ nào, cứ như vậy phải buông bỏ?

      "Người phụ nữ thối, chị khóc cái gì?"

      Có phải là nỡ rời xa ông chú kia ?

      Hừ, cẩn thận tôi mách ba ba, chú ta chỉ có con đường chết!

      Mưu kế vừa rồi của cậu còn chưa có đạt, nhất định vai diễn lần sau phải tốt hơn nữa! Để cho người đàn ông đó ngừng mơ tưởng hão huyền với người đàn ông của ba ba!

      "Bảo Khánh, cậu xem vừa rồi tôi có quá đáng với Thiên Kỳ ca ca?"

      " quá đáng, chút cũng quá đáng! Chị thấy vừa rồi chú ta đẩy ngã tôi như vậy, đến bây giờ vẫn còn đau lắm đấy nhé! Chú ta ông chú xấu xa!"

      Trong lòng Bảo Khánh có chút chột dạ. Ừ, liệu cậu có quá đáng nhỉ?

      chắc chắn là ! Cướp người phụ nữ của ba cậu, đó mới chính là quá đáng!

      Thiên Thiên rũ mi mắt xuống, ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó, nặng nề thở dài.

      "Vậy cậu nghĩ xem, tại sao ba cậu lại ghét tôi đến như vậy? Lẽ nào tôi làm sai điều gì sao?"

      Đáp lại câu hỏi của , cậu chỉ nhìn vào bóng dáng đơn mà gì. Cậu biết, nếu có nguyên nhân gì đó, chắc chắn ba cậu vô duyên vô cớ như vậy hành hạ Thiên Thiên. Nhưng rốt cuộc, cái lí do sâu phía bên trong, được ba cậu cất dấu đó là gì? Cho đến bây giờ, cậu vẫn thể nào mà tìm ra lời giải đáp. Điều này cũng đồng nghĩa, hạnh phúc của gia đình cậu cũng chưa thể đến ngay lúc này.

      Bảo Khánh dựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm lại nghĩ ngợi. Người lớn khó hiểu. Tại sao cứ hợp rồi lại tan?

      Cậu muốn trở thành người lớn. Cậu muốn mình mãi mãi là đứa bé năm tuổi, vô ưu vô lo!

      Con người, khi định mệnh được an bài, cho dù có cố gắng thay đổi, sợi dây gắn kết càng luẩn quẩn, bản thân ta càng bị xoáy sâu vào những thử thách khó khăn.

      Ba cậu tuy lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cậu tin Thiên Thiên có thể lấp đầy được khoảng trống trong tim ba cậu. Cậu tin tưởng ở , tin tưởng vào lựa chọn của chính mình!
      ___________________
      ______________

      "Mọi chuyện thế nào rồi?"

      Trong tiệm cà phê cũ kĩ, Triệu Lâm Khang ngồi vắt chân lên bàn, châm cho mình điếu thuốc, lạnh lùng hỏi người đối diện.

      Trong làn khói mờ mờ ảo ảo, bóng người mơ hồ ra. Người đó tự nhiên ngồi xuống, giật lấy điếu thuốc trong tay ông ta cho vào miệng, môi khẽ nhếch.

      "Ông đúng, ông già! ta cất giấu tập hồ sơ đủ để cho ông ngồi tù năm năm"

      "Vậy... thử xem, tại sao thằng nhãi nhép đó còn chưa kiện tôi?"

      Trong quán cà phê ẩm ướt đó bỗng vang lên những tiếng cười ghê rợn.

      "Cái đó còn phải hỏi sao? ta chính là muốn cho ông bị tù chung thân hoặc tử án tù, để cho ông nếm trải nỗi đau xé da xé thịt, mãi mãi thể ngóc đầu lên được!"

      Triệu Lâm Khang nặng nề rút ra điếu thuốc khác, đôi mắt đen híp lại trầm tư.

      "Vậy hồ sơ đó đâu?"

      "Ha ha, bình tĩnh ông già, tôi có nó trong tay rồi"

      Người đó rút ra phần văn kiện, phe phẩy trước mặt ông ta. Triệu Lâm Khang vươn tay ra, liền là tóm sượt.

      "Mau đưa nó ra đây!"

      Ông cau mày sốt sắng nhìn theo tay của người kia.

      "Ông già, ông biết rồi đó. Tôi làm gì cũng phải làm từ thiện công!"

      Triệu Lâm Khang hừ lạnh tiếng, từ trong va li ném ra chồng tiền mặt.

      Người kia nhìn đến va li trong tay ông, mày khẽ nhăn lại.

      "Ông chơi tôi đấy à? Ngày ngày phải theo sát con mồi tôi mới có thể tìm ra thứ quan trọng này. Nhiêu đây đủ sao?"

      Rầm...

      Triệu Lâm Khang vỗ tay xuống mặt bàn, mặt ông ta đen lại, chỉ thẳng về phía trước, quát lớn:

      "Mày còn muốn thế nào? Nhiêu đây cũng đủ để mày dùng ma túy trong tháng rồi!"

      "A, nếu ông cần, vậy thôi vậy"

      Nhún nhún vai tỏ vẻ sao cả, đứng dậy toan bước .

      "Đợi !"

      Con ngươi u ám xẹt qua tia quỷ dị, môi mỏng nhếch lên đường cong đúng tiêu chuẩn.

      Từ trước đến giờ, mọi việc luôn nằm trong quỹ đạo điều khiển của người đó. Ông ta nghĩ có thể dùng tiền mà ra oai sao?

      Hừ, mơ tưởng!

      "Đây là tất cả số tiền, còn thiếu bao nhiêu tôi liên lạc sau"

      Lâm Chấn Khang miệng nhưng trong lòng ruột gan đau như cắt. Tiền bạc bây giờ quan trọng, quan trọng là ông ta phải chắc chắn xóa sạch được mọi chứng cưa để thoát khỏi nơi địa ngục trần gian kia.

      "Dương Thế Minh, mày làm tao ngày hôm nay tổn thất lớn như vậy, nhất định tao bắt mày trả cả vốn lẫn lãi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :