1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Đúng là 1 chương dài, đọc rất , cảm ơn Meowluoi nhé !
      Đọc chương này thấy Ấu An được cưng chiều thực là thích, nhưng cũng hé lộ chút xíu chuyện trước kia, khiến người ta tò mò biết 2 người đó lúc trước có ân oán ra sao
      meowluoi thích bài này.

    2. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 35: Si Tình
      Edit: Usagi

      Tề Cảnh Hoán cho người đem cất cái rương, vài người vâng lệnh đến thu dọn, Thẩm Ấu An hỏi, “ tại chúng ta về cung sao?”

      “Đương nhiên là , buổi tối chính là thời gian náo nhiệt nhất của Dục Đô.”

      Lý Mộ An vừa nghe thấy Thẩm Ấu An hỏi đến lúc về phải , liền cảm thấy vui. Cả buổi chiều nàng nhường bệ hạ rồi, nàng cùng Thẩm Ấu An tỷ tỷ đều có cơ hội thân cận gì hết.

      Lý Hồng Mậu ở bên lôi kéo ống tay nàng, thuận thế bấm eo nàng cái. Nha đầu kia lá gan cũng quá lớn trời, mặc dù bản thân mình cũng có quy củ, có thể bệ hạ nhân nhượng mình vì mình là biểu đệ của , lại cùng nhau lớn lên từ , nhưng nha đầu kia chỉ mới nhìn thấy bệ hạ hôm nay, liền dám cùng bệ hạ tranh giành nữ nhân, tư thế kia giống như nếu bệ hạ đồng ý, liền xông lên đánh trận. Nha đầu đó trong xương đều nhiễm bạo lực, ngày thường thấy ai vừa mắt liền đánh người đó, nếu mà bây giờ kích động, đánh bệ hạ, hậu quả dám tưởng tượng.

      “Ngươi nhéo ta làm gì, ta a, Dục Đô buổi tối chính là thời gian chơi tốt nhất. Nếu trở về lúc này rất đáng tiếc.”

      xong vẫn cảm thấy mình vẫn bị thua thiệt, bất mãn khi bị nhéo cái, liền nhấc chân hung hăng đạp cước, lúc này mới có cảm giác chiếm được ưu thế, trong lòng liền thống khoái.

      Thẩm Ấu An thấy Lý Mộ An giẫm Lý Hồng Mậu cước, có chút ít kinh ngạc, thành , hành vi của Lý Mộ An làm nàng ngạc nhiên, như thế nào đây? Nàng chưa bao giờ thấy qua nữ tử nào tiêu sái như thế, trong nội tâm đúng là có chút ít hâm mộ. Cho dù là lúc trước kia khi phụ vương còn sống, nàng cũng có giống nàng ta tùy ý làm bậy như thế, huống chi Lý Hồng Mậu là thế tử của Định Quốc Công phủ, mà Lý Mộ An chỉ là nha hoàn của Lý Hồng Mậu, nàng làm sao dám, nàng làm sao có thể làm càn với chủ tử của chính mình thế kia chứ?

      Tề Cảnh Hoán thấy vẻ mặt nàng mê man nhìn Lý Mộ An, đoán nàng có thể cho rằng Lý Mộ An dũng cảm, xác thực rất lớn mật, vô luận trước khi trùng sinh hay là trùng sinh rồi, Lý Mộ An mà gặp đều là nữ tử thích làm càn. Kỳ nhìn Lý Hồng Mậu, trong lòng cũng có chút hâm mộ, đánh chửi nhau vẫn tốt hơn tương kính như tân.

      Thẩm Ấu An nghe Lý Mộ An bên đó thảo luận buổi tối náo nhiệt như thế nào, có chút tò mò, xoay người lại cầm lấy ống tay áo của Tề Cảnh Hoán, “Công tử, chúng ta ở ngoài cung thêm hồi nữa.” Nàng dừng lại chút, lại cẩn thận mở miệng, “Có được ?”

      Nàng muốn xem, Lý Mộ An khơi gợi lòng hiếu kỳ của mình rồi.

      Tề Cảnh Hoán giương mắt, có chút ngạc nhiên nhìn nàng. nghĩ tới, nàng cũng hướng mình cầu, đúng là dấu hiệu tốt. gật gật đầu, vừa cười vừa , “Vốn là cũng định về sớm như thế, muốn dẫn nàng mua đồ.”

      Mặt Thẩm Ấu An hơi nóng, thời bệ hạ chuyện càng ngày càng cố kỵ.

      Lý Mộ An vừa nghe Tề Cảnh Hoán tại đem Thẩm Ấu An hồi cung, liền kích động, kéo tay Thẩm Ấu An với nàng ban đêm có chỗ nào chơi vui.

      Tề Cảnh Hoán thấy nhưng cũng ngăn lại, nếu có thể để Lý Mộ An lôi kéo Thẩm Ấu An, để Ấu An lớn gan thêm chút ít, ngược lại cũng là chuyện tốt. Người khác đều sợ tức phụ của chính mình có quy củ, nhưng lại hy vọng tức phụ của mình có thể bỏ qua quy củ, càng quy củ càng tốt.

      Bởi vì buổi sáng coi hội chợ ở phía Đông, mặc dù hết, nhưng cũng coi như là dạo qua, nên buổi tối liền thành Tây.

      Vừa đến đường lớn, Lý Mộ An như ngựa hoang thoát cương, giữ thế nào cũng được. Nàng kéo Thẩm Ấu An vọt lên phía trước, Lý Hồng Mậu phía sau có chút thẹn thùng với Tề Cảnh Hoán, “Biểu ca, thường ngày nha đầu kia có quy củ, huynh chớ để ý.”

      Tề Cảnh Hoán nhàn nhạt liếc cái, , “Hằng ngày phải đệ cũng có quy củ sao? Hôm nay như thế nào lại câu nệ như thế, sợ ta với nha đầu của đệ tranh giành tình nhân sao? Ta giống loại người như thế à?”

      Kỳ Lý Hồng Mậu rất muốn gật đầu, nhưng cảm giác được nếu gật đầu có chút phúc hậu, dù sao mấy ngày trước cũng do mình với bệ hạ, kêu đem Thẩm Ấu An ra ngoài chơi. Sau đó hai người hảo hảo khắp nơi, đó là cách tốt nhất để dụ dỗ mấy tiểu nương. Hơn nữa khi ra ngoài, cũng có nhiều quy củ như trong cung, chừng tình cảm của hai người có thể nhanh chóng tiến triển hơn.

      Nhưng lại mang nha đầu đó đến, mà nàng lại cứ dính lấy Thẩm Ấu An, để cho bệ hạ có cơ hội tốt để thể mình.

      Tề Cảnh Hoán cũng có chút buồn bực, Ấu An như thế nào mà có thể buông lỏng trước mặt của Lý Mộ An, nhưng khi đối mặt với mình lại căng thẳng? chẳng lẽ phương pháp của mình tốt?

      Vì vậy bắt đầu hỏi Lý Hồng Mậu bên cạnh, “Đệ xem, sao Ấu An lại sợ ta như thế?”

      Lý Hồng Mậu giống như gặp quỷ, nhìn , “Huynh hỏi đệ, nhưng đệ cũng rất buồn bực a. Dù gì đệ cũng là tướng quân, như thế nào mà nử thổ phỉ kia chút cũng sợ đệ?”

      “Đệ biết nàng là thổ phỉ?”

      Tề Cảnh Hoán khẽ kinh ngạc, theo lý thuyết lúc này Lý Hồng Mậu vẫn biết thân phận của Lý Mộ An. Kiếp trước, hẳn là ba năm sau kể từ lúc này, thổ phỉ của Thanh Phong Trại như hổ lớn núi, bắt đầu kiêng nể quan lính mà cướp bóc quan ngân, Lý Hồng Mậu liền tự động xin giết giặc, dẫn binh đánh bại Thanh Phong Trại.

      Mà Lý Mộ An vốn tên phải là Lý Mộ An, tên này chắc hẳn do nàng dựa vào tên của Thẩm Ấu AN mà đặt, tên nàng vốn là Hồng Mộ Lan, là nữ nhi của Thanh Phong Trại. Lý Hồng Mậu biết nàng là đại tiểu thư của Thanh Phong Trại, mang binh tấn công lên đó, còn chưa chiếm đóng được trại, liền bị Lý Mộ An đâm đao.

      Bản tính Lý Mộ An là thổ phỉ trời sinh, sinh ra là thổ phỉ, mà lại lớn lên trong trại thổ phỉ, nàng coi trọng nhất chính là nghĩa khí. Lúc Lý Hồng Mậu mang binh tấn công Thanh Phong Trại, nàng cũng biết. Mặc dù khi phát trại cũng chưa bị hạ hoàn toàn, nhưng bị đánh đến thảm bại, thương vong trầm trọng, dựa vào tính tình của Lý Mộ An làm sao buông tha Lý Hồng Mậu dễ dàng như thế, đâm đao còn chưa tính, nghe là gặp lần liền đánh lần, thế nhưng biểu đệ lại là kẻ si tình, bị đánh lần lại lần, còn liều mạng tìm đến để người ta đánh.

      Nháo đến cuối cùng, đường đường là thế tử của Quốc Công phủ, lại muốn đến thổ phỉ trại ở rể, tình hình đúng, xác thực là đúng, làm mợ khóc lóc, thỉnh cầu mình khuyên nhủ, bảo trở về, nhưng Tề Cảnh Hoán chút cũng muốn khuyên Lý Hồng Mậu trở về, chính là bằng biểu đệ của mình, Lý Mộ An chọc cho đao, mà còn dâng mình cho nàng đâm thêm vô số đao, nhưng chính mình sao?

      nữa, lúc này Lý Hồng Mậu vẫn chưa biết Lý Mộ An là đại tiểu thư của Thanh Phong Trại. Nếu biết rồi, ba năm sau, tuyệt đối mang binh tấn công Thanh Phong Trại.

      Xác thực Lý Hồng Mậu biết, sở dĩ gọi nàng là thổ phỉ vì nàng cho gọi là nữ tặc, liền hằng ngày trêu chọc gọi nàng là nữ thổ phỉ, càng gọi càng thuận miệng, nhưng ngày ngày đều kêu như thế, cũng chưa từng nghĩ nàng thổ phỉ, hơn nữa còn lớn lên thành nữ thổ phỉ ở địa phương này.

      phải, do nha đầu kia hằng ngày làm việc hấp ta hấp tấp, hùng hùng hổ hổ, giống như nữ thổ phỉ ấy, nên đệ mới trêu chọc gọi nàng như thế.”

      Quả nhiên, lúc này Lý Hồng Mậu vẫn chưa biết thân phận của Lý Mộ An.

      Lý Mộ An kéo Thẩm Ấu An mua đồ, Hách Ngũ phía sau tự động giao bạc ra, Lý Mộ An cầm lấy cái mặt nạ quỷ che mặt rồi quay qua nhìn Thẩm Ấu An, giơ năm ngón tay lên , “Ấu An tỷ tỷ, tỷ có sợ ?”

      Thẩm Ấu An cười cười, cầm lấy cái mặt nạ khác trong tay nàng. Lý Mô An giật dây, kêu nàng đeo mặt nạ lên rồi hù Tề Cảnh Hoán, tất nhiên Thẩm Ấu An dám, nên vội vàng lắc đầu, Lý Mộ An hiểu hỏi, “Sao tỷ sợ như thế a?”

      “Ai?”

      “Còn ai nữa, chính là công tử nhà tỷ đó.”

      Thẩm Ấu An chỉ cảm thấy Lý Mộ An hỏi câu này có đạo lý. Nàng sợ bệ hạ là chuyện thiên kinh địa nghĩa phải sao? Bệ hạ là chủ tử, nàng sao có thể cùng làm càn.

      Lý Mộ An thấy nàng lời nào, liền cúi người đeo mặt nạ, hướng nàng khoát khoát tay, , “Nhìn muội nè.”

      xong liền ngồi xổm chút, mới chút biến mất trong biển người, Thẩm Ấu An nhận ra thấy nàng nữa, có chút nóng nảy hỏi Hách Ngũ, “Huynh có thấy Mộ An đâu ?”

      “Mộ An nương đến chỗ của công tử.”

      Lý Hồng Mậu vốn chuyện với Tề Cảnh Hoán, cứ như thế nhoáng cái, thấy Lý Mộ An đâu nữa, có chút bối rối , “Mộ An đâu?”

      Tề Cảnh Hoán khinh bỉ nhìn , “Gấp cái gì, có tiền đồ.”

      Lý Hồng Mậu thầm oán, huynh có tiền đồ, nếu thấy Thẩm Ấu An, xem huynh có thể nào vội .

      Lý Mộ An thân là thổ phỉ, đương nhiên hết sức am hiểu kỹ thuật tránh né ánh mắt người khác, lại thêm hôm nay đường phố đông người, nàng ngồi xổm phía dưới, làm Lý Hồng Mậu nhất thời nhìn thấy nàng,

      Tề Cảnh Hoán nhìn Thẩm Ấu An cách đó xa, thấy nàng nhìn về bên này, biết nàng tìm Lý Mộ An, quá nhiều người, nàng mình đứng nơi đó dễ chịu chút nào, cứ đáng thương như thế nhìn , thấy Lý Mộ An núp dưới đám người cách đó xa, lại thấy ánh mắt nhìn ngó điên loạn, khắp nơi tìm kiếm của Lý Hồng Mậu, ánh mắt chợt lóe, đây là thời điểm tốt để đem hai cái người cản trở này bỏ lại.

      Chờ Lý Mộ An thuận lợi trêu chọc Lý Hồng Mậu xong, quay đầu lại phát ân nhân tỷ tỷ của nàng cùng với người khác toàn bộ thấy đâu, chỉ còn lại mình nàng và Lý Hồng Mậu. Tức khí, nàng vứt luôn cái mặt nạ cầm tay xuống đất, rồi nhéo cánh tay của Lý Hồng Mậu đến đau.

      Bên này bởi vì thuận lợi đem Thẩm Ấu An , bỏ rơi hai kỳ đà kia ở lại, nên tâm tình của hoàng đế bệ hạ rất tốt. Cao Hòa tất nhiên theo bọn họ, nhưng là mọi người đều tận lực đứng xa họ chút, hơn nữa mấy người này đều tự động thần, đâu giống như Lý Mộ An, hận thể cứ áp sát vào người của Thẩm Ấu An kia chứ.

      câu Lý Hồng Mậu dối. Ấu An sợ bất qua do thân phận khác biệt. Có thân phận như thế này, nàng như thế nào cũng dám nhích lại gần mình. Nếu mình có biện pháp làm nàng quên thân phận tại, tự nhiên nàng càng thêm thân cận với hơn.

      “Ta dẫn nàng chỗ này.”

      đâu thế?”

      “Đến nàng biết.”

      Tề Cảnh Hoán ra lệnh cho Hách Tam lấy xe ngựa đến, mang theo Thẩm Ấu An lên xe. Khi đến nơi, Tề Cảnh Hoán bảo nàng vén rèm che lên, nàng nghi hoặc làm theo, liền phát nơi này, ấy nhưng là sân mà nàng mua cho bà vú cùng Mạn Xuân.

      Thẩm Ấu An vui mừng quá đổi, quay đầu lại muốn cảm tạ Tề Cảnh Hoán, lại biết gì cho phải, Tề Cảnh Hoán cười gật gật đầu, với nàng, “ , thế tử của An Bình Công cũng ở trong đó.”

      “A Hi cũng tới!”

      “Ừm, sáng sớm ta liền cho người thông báo với , tối hôm nay dẫn nàng đến đây. Người nàng thân cận nhất trong An Bình Công phủ chính là Thẩm Hi. Mau , trẫm ở chỗ này chờ nàng ra.”

      Vô luận là mang nàng dạo phố cũng tốt, chỉ nàng làm tượng đất, nhưng biết , có gì có thể làm cho nàng vui vẻ hơn việc để cho nàng gặp những người mà nàng thương nhớ này. Chỉ tiếc là, tại thể bồi nàng vào, bà vú Dư cùng Mạn Xuân đều biết mặt mình, bây giờ mình vẫn chưa thể để các nàng nhận ra.
      Yên Hoa, Mshalloween90, Dion13 others thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 36: Thẩm Hi.

      Thẩm Ấu An vừa mới xuống xe ngựa liền gặp Thẩm Hi ra đón.

      .”

      Thẩm Hi kích động gọi tiếng, chạy đến trước mặt rồi dừng lại, vén áo choàng, quỳ mặt đất; “Chất nhi thỉnh an .”

      Thẩm Ấu An nhìn cười tiếng; “Đây là sao, trước đây phải muốn gọi ta là sao? Mau dậy .”

      Thẩm Ấu An nâng Thẩm Hi đứng dậy, Thẩm Hi liếc mắt về phía sau xe ngựa nàng, giọng ; “ , tại sao bệ hạ lại cho người xuất cung?”

      vào trước rồi .” Thẩm Ấu An cắt đứt lời , Thẩm Hi gật đầu, mang theo Thẩm Ấu An tiến vào bên trong.

      Vừa vào viện , bà vú Dư và Mạn Xuân liền ra thỉnh an Thẩm Ấu An, viện trong hầu hạ đều là nô bộc năm ngoái mới mua, thấy chủ nhà đều thỉnh an Thẩm Ấu An, cũng vội vàng quỳ xuống.

      Thẩm Ấu An vừa cười vừa ; “Hôm nay sao thế, trước đây có quy củ, sao bây giờ tất cả đều dùng đại lễ vậy? Tất cả mau đứng lên.”

      Mạn Xuân đỡ bà vú Dư đứng dậy, người khác cũng đứng lên theo, viện này là tự Thẩm Ấu An chọn lựa, tất nhiên quen thuộc cấu tạo nơi này, theo bà vú Dư vào bên trong phòng, tất cả hạ nhân hầu hạ xung quanh lui ra, Mạn Xuân muốn chuyện, lại bị bà vú Dư kéo lại; “Chỉ sợ thế tử có chuyện muốn với quận chúa, bọn nô tỳ liền cáo lui trước.”

      “Bà vú…”

      Thẩm Ấu An muốn gì đó, bà vú Dư khoát tay cái ; “Hôm nay là sinh nhật quận chúa, nô tỳ chuẩn bị đồ ăn quận chúa thích, để trong phòng bếp phải bưng ngay cho quận chúa.”

      xong liền kéo Mạn Xuân ra ngoài.

      Thẩm Ấu An và Thẩm Hi ngồi đối mặt trước bàn, Thẩm Hi ; “ , bệ hạ có ý gì? đối với lại có ý gì?”

      Thẩm Hi vào liền thẳng vào vấn đề, Thẩm Ấu An sững sờ cái, lắc đầu; “Ta cũng ràng lắm.”

      Nàng ý của bệ hạ là gì, thành tại bệ hạ rất tốt với nàng, nhưng nàng đều hiểu bệ hạ lắm.

      Thẩm Hi ở ngoài cung, cũng biết nàng ở trong cung như thế nào, lần trước Thẩm Ấu An xuất cung cũng thấy, chỉ nghe Đại quản gia nàng hình như tệ, lại tin, ở trong cung làm nữ quan, hầu hạ bệ hạ, có thể tốt sao? Đại Dục từ kiến quốc đến nay có người nào thân phận như bị sung làm nữ quan, hành động lần này của bệ hạ là có ý gì?

      , hôm trước ám vệ bên cạnh bệ hạ đến cho cháu biết hôm nay người xuất cung, bảo cháu ở nơi này đợi người, được phép cho người khác, , hành động lần này của bệ hạ giống như là có ý với người.”

      Có ý với mình sao? Có lẽ vậy, nhưng mà chính nàng cũng , phải là chán ghét mình sao?

      Thẩm Ấu An khẽ cười ; “Cháu mới bao nhiêu tuổi, đừng bậy.”

      Thẩm Hi hừ tiếng; “ cũng chỉ lớn hơn cháu hai tuổi mà thôi, sang năm cháu tham gia lễ phát quan rồi, nếu bệ hạ vô tình với người, vì sao lại đặc biệt cho phép người xuất cung.”

      “Có ý cũng tốt, vô tình cũng được, là bệ hạ.”

      Thẩm Hi ngừng lại, đúng vậy, là bệ hạ, là người đứng đầu thiên hạ, làm gì tất nhiên đến phiên người khác nhúng tay, nhưng mà mình muốn biết, bệ hạ có tâm tư gì với , đem người giữ bên người làm nữ quan là có ý gì, An Bình Công phủ bọn họ từ Đại Dục kiến triều bắt đầu liền ở kinh giống vương, đời truyền thừa xuống, mấy đời trung lương, tận tâm tận lực phụ tá triều đình, luật pháp tổ tông làm vương phủ giáng xuống tước vị, bọn họ có lời nào để , nhưng mà dựa vào cái gì? là quận chúa, sao có thể làm cung nhân để sai sử, lúc vừa mới biết được chuyện này, giận muốn điên lên, nhưng mà thể tránh được, chỉ là thế tử An Bình công phủ, có bất kỳ chức vụ gì, chiếm được danh tiếng của thế tử An Bình công phủ, cái gì cũng làm được.

      , người cho cháu biết bệ hạ đối với người là có ý gì, nếu có ý với người, vậy cháu…”

      đến phần sau được nữa, muốn vậy liều chết cũng phải vì tranh thủ vị trí cao, nhưng lấy gì để tranh, làm được gì cả.

      “A Hi, ta hỏi cháu, nếu cháu chán ghét người, cháu có đem nàng giữ bên người ?”

      “Chán ghét loại nào ạ?”

      Thẩm Ấu An ngẩn ra, “Chính là loại chán ghét từ tận đáy lòng.”

      Thẩm Hi ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Ấu An cười ; “ , nếu chán ghét từ tận đáy lòng, vì sao cháu phải giữ lại bên người mình để chọc mình phiền chán, tất nhiên là đuổi xa xa rồi, nhắm mắt làm ngơ.”

      “Thế, thế nương lúc trước làm cháu tổn thương, cháu còn thích nàng ?”

      Đối với lời này của Thẩm Ấu An Thẩm Hi hơi kinh ngạc, sao lại hỏi loại vấn đề này, lẽ trước đây tổn thương bệ hạ, chắc là thể nào, trước kia chưa gặp bệ hạ, sao có thể làm tổn thương bệ hạ được chứ?

      thở dài, chỉ mình , “ , cháu mới mười bốn tuổi, người hỏi loại vấn đề này thực có tốt ?”

      Thẩm Ấu An cười xấu hổ, đúng vậy, sao nàng có thể hỏi Thẩm Hi loại vấn đề này? làm sao biết được chứ?

      , người có nghĩ tới hay , nếu bệ hạ có ý với người, người phải làm gì, thuận theo bệ hạ ở hậu cung làm phi tử, hay là theo vô số nữ tử hậu cung tranh hậu vị.”

      “Ta, ta làm phi.”

      “Thế muốn làm hoàng hậu.”

      Thẩm Ấu An vô ý lắc đầu.

      “Thế muốn làm hoàng hậu, muốn làm phi, bệ hạ có thể đồng ý ?”

      Thẩm Ấu An ngừng lát ; “Ta biết, cho tới bây giờ ta nghĩ tới vị trí hoàng hậu.”

      Đúng vậy, nàng nghĩ làm phi, cũng muốn làm phi, từ phụ vương dạy bảo nàng nên biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao nàng có thể vứt bỏ tự tôn làm thiếp chứ? Cho dù làm phi, đó cũng làm thiếp, nhưng vị trí hoàng hậu, nàng cũng chưa nghĩ qua, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày lập gia đình, từ lúc nàng bắt đầu vào cung làm nữ quan, nàng nghĩ tới phải lập gia đình, từ trước nàng chỉ muốn hai mươi lăm tuổi được thả ra cung liền coi giữ lăng của phụ vương mẫu phi, nếu bệ hạ cho mình xuất cung, nàng cũng nguyện ý ở bên trong Thánh Ninh Cung hầu hạ bệ hạ, nếu bệ hạ muốn làm loạn, nàng xuống tóc xuất gia, hoàng gia cho phép ni làm phi.

      Thẩm Hi xem như hiểu, muốn làm phi, còn hậu vị, nàng lại dám nghĩ, Thẩm Hi thầm buồn bực, buồn bực mình vô dụng, nếu tổ phụ còn sống, sao có thể như vậy.

      những chuyện này nữa, hôm nay là sinh nhật , cháu chuẩn bị phần lễ vật cho .”

      xong liền cầm cái hộp bên cạnh đưa cho Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An cười , “Là gì vậy?”

      Thẩm Hi cười ; “ tại được mở ra, đợi trở về hẵng mở.”

      “Ừm.” Thẩm Ấu An cười gật đầu.

      Nàng chợt nhớ tới cảnh tượng bệ hạ tặng quà sinh nhật cho nàng, bệ hạ, là bệ hạ đó, tất cả quà đưa cho mình đều do tự tay làm, có thể làm cho người đứng đầu quốc gia vì nàng chuẩn bị quà, sao mà nàng có may mắn này, nàng biết hôm nay Thẩm Hi hỏi nàng những việc này là có ý gì, lo lắng mình ở trong cung bị ủy khuất, lúc trước bệ hạ liên tục chèn ép An Bình công phủ, chỉ sợ tại An Bình công phủ ở trong triều cũng được tốt lắm, mọi người đều biết bệ hạ thích An Bình công phủ, nàng vào cung làm nữ quan, người khác chỉ nghĩ rằng An Bình công phủ làm liên lụy nàng, lại biết, ra là nàng làm liên lụy đến An Bình công phủ.

      Mặc dù A Hi mười bốn tuổi, vừa vặn làm thế tử An Bình công phủ, chức quan cũng có, những người đồng lứa, cũng chỉ có mình An Bình công mình ở trong triều miễng cưỡng có vị trí, những người khác cũng có vị trí cao hơn, đường đường là An Bình vương phủ, sau khi hoàng thượng kế vị, trong đêm, giống như chia rẽ, biến thành như vậy.

      “A Hi, nếu ta ta xảy ra chuyện gì ở trong cung? Cháu phải làm gì?”

      Thẩm Hi trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên ; “ , cháu muốn vào quân doanh.”

      Bệ hạ chèn ép An Bình công phủ, dựa vào quan hệ phụ thân, căn bản có người nào nguyện ý giúp mưu quan, chỉ có thể con đường quân doanh, từng chút từng chút, bò dậy.

      Thẩm Ấu An hít hơi sâu, quả nhiên, nàng cũng biết, hỏi mình những vấn đề này thích hợp, nhập quân doanh, sao có thể dễ dàng, huống chi tại An Bình công phủ ở trong quân nhất quyền lực cũng có, đến chỗ đó, biết có thể sống trở về hay .

      “Thẩm Hi, ta cho cháu biết, cháu muốn làm quan, nghĩ trợ giúp ta, vậy mới chứng thực được bản lĩnh của mình, để bệ hạ xem cháu có thể làm được, nhưng mà nhập quân doanh, ta đồng ý, cháu biết con đường kia khó khăn bao nhiêu ? Từ từ bò dậy, đến nguy hiểm, coi như cháu thực bò dậy được, cháu phải dùng bao nhiêu năm, khi đó cháu có thể giúp được gì, nếu cháu muốn giúp , liền an phận làm thế tử An Bình công là được, chớ để lo lắng, ta cần cháu vì ta làm gì, chỗ bệ hạ cần cháu lo.”

      “Chẳng lẽ cái gì cháu cũng được làm sao? , người bảo cháu sau này sao có mặt mũi gặp tổ phụ.”

      Trong lòng Thẩm Ấu An cứng lại, lập tức ; “Cháu biết tổ phụ cháu lo lắng cái gì, ông lo lắng nhất là sau khi ông An Bình công phủ xuống dốc, tính tình phụ thân cháu cháu cũng biết rồi đó, tổ phụ cháu gởi gắm hết hi vọng ở người cháu, nếu cháu có gì hay xảy ra, đây mới thực còn mặt mũi gặp tổ phụ.”

      Thẩm Hi cũng biết chuyện nhập quân doanh thực tế, nhưng suy nghĩ rất lâu, tại bị Thẩm Ấu An như vậy mới biết được hóa ra nghĩ còn rất đơn giản.

      Thẩm Ấu An thấy lời nào, mới ; “Cháu yên tâm, ta ở trong cung rất tốt, bệ hạ cũng rất tốt với ta, còn bệ hạ có tâm tư gì, chúng ta cũng thể đoán được.”

      “Nhưng mà, …”

      Thẩm Ấu An đứng dậy ; “ cần nữa, sau này quyết định cái gì phải nghĩ đến hậu quả trước, cháu là thế tử An Bình công phủ, chỉ cần ngày bệ hạ tước tước vị An Bình công phủ, cháu chính là thế tử An Bình công phủ, bệ hạ thể cho cháu làm quan.”

      những lời này chỉ vì muốn bỏ ý niêm nhập quân doanh của Thẩm Hi, , tại Thẩm Ấu An hơi bực bội, sau này phải như thế nào, nàng vẫn luôn dám nghĩ tới.

      Thẩm Hi còn tuổi, nghe nàng như vậy cũng ngầm bực vì mình suy nghĩ chu toàn, đứng dậy ; “Cháu biết, mau ngồi xuống, bảo bà vú Dư mang món ăn lên, chúng ta ăn mừng.”

      Thẩm Ấu An khoát tay ; “ cần, ta phải trở về.”

      “Có phải giận cháu hay , cháu dám nữa, sau này dám nghĩ linh tinh nữa, mau ngồi xuống.”

      Thẩm Ấu An tức giận trừng mắt liếc cái ; “ phải giận cháu, ta thực phải về.”

      Dừng chút, nàng tiếp; “Bệ hạ còn ở bên trong xe ngựa đợi ta đấy.”

      “Cái gì?”

      Thẩm Hi kinh ngạc trừng to mắt, bệ hạ cũng tới, hơn nữa còn vào, ở bên ngoài chờ, như vậy có thể hiểu là bệ hạ coi trọng hay .
      Yên Hoa, Mshalloween90, Thanhha17 others thích bài này.

    4. Kết Tử

      Kết Tử New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Cứ như oán phụ :04(1)::04(1)::04(1):

    5. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 37: Báo Ân
      Edit: Usagi

      Tề Cảnh Hoán ở bên ngoài chờ, Thẩm Ấu An muốn để chờ lâu, nên chỉ dặn dò Thẩm Hi vài lời, xong quay người ra khỏi cửa. trận gió thổi qua, mang đến cảm giác vương vấn, Dư nương cùng Mạn Xuân vừa vặn mang thức ăn và rượu chuẩn bị sẵn qua đây, thấy Thẩm Ấu An ra, tưởng nàng có chuyện cần phân phó, vội hỏi, “Sao quận chúa ra thế này, mau vào , rượu và thức ăn chuẩn bị xong hết rồi.”

      Thẩm Ấu An cầm lấy tay của Dư nương , “Nhũ mẫu cần như thế, hôm nay ta có thể xuất cung là do hoàng thượng khai ân, phải về sớm.”

      Nụ cười mặt Dư nương cứng đờ, cúi đầu thở dài, ngẩng đầu nhìn mặt nàng thương tiếc , “ thể ở lại thêm chút sao? Hôm nay là sinh nhật của ngài mà, thế tử cũng ở đây, ngài khó khăn lắm mới có thể trở về ăn mừng lần. Thời gian này năm ngoái ngài ở trong cung, thể về đây, ngay cả lễ cập kê cũng được tổ chức cách đàng hoàng, năm nay liền ở đây , chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho ngài.”

      Trong lòng của Thấm Ấu An cảm thấy râm ran, trong mắt nhịn được mà ướt át mảng, nếu có thể, nàng cũng muốn ở lại cùng Thẩm Hi và bọn họ, nhưng bệ hạ còn chờ ở ngoài, mà nàng cũng đành lòng cự tuyệt lời thỉnh cầu của nhũ mẫu.

      Thẩm Hi thấy nàng muốn lại thôi, nhân tiện , “Dư nương, hôm nay là nữ quan trong cung, xuất cung cũng là phải ghi vào sổ để lưu lại, nếu mà về trễ, chỉ sợ phải là chuyện tốt.”

      Thẩm Ấu An gật gật đầu, Dư nương cũng biết đạo lý này, mặc dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối vì thể mừng sinh nhật cho Thẩm Ấu An, nhưng có thể thấy mặt nàng, hỏi han dặn dò vài câu, cũng coi như là bệ hạ khai ân rồi.

      Thẩm Hi thay Thẩm Ấu An cầm lấy quà mừng của mình cùng Dư nương và Mạn Xuân chuẩn bị trước, theo nàng ra đến cửa viện, Hách Tam qua, cầm lấy quà trong tay , cất vào bên trong xe ngựa. Sắc trời tối, bốn phía im ắng, Thẩm Ấu An đứng nơi đó, dặn dò Thẩm Hi phải nhớ kỹ lời nàng hôm nay, Thẩm Hi gật đầu xác nhận, đảm bảo mình tùy ý làm loạn, Thẩm Ấu An yên tâm, xoay người đến bên xe ngựa.

      Hách Ngũ thay Thẩm Ấu An vén rèm, nàng xoay lại nhìn mọi người lần cuối, rồi quay người lên xe.

      Rèm vừa mới buông xuống, Tề Cảnh Hoán liền từ trong chui ra, cúi người, sắc mặt có ít vội vàng, cẩn thận đánh giá nàng phen, nhìn hồi mới thở phào nhõm, “ khóc nhè là tốt rồi.”

      Bị nhìn như thế, nàng cũng khỏi cúi thấp người xuống, rồi ngước đầu nhìn lên , máu thể nào lưu thông, mặt cũng đỏ lên, có chút quẫn bách , “Bệ hạ, vào bên trong thôi.”

      “Được.” Tề Cảnh Hoán gật đầu, duỗi tay cầm lấy tay nàng, giữ chặt kéo nàng vào trong. Thẩm Ấu An muốn rút tay ra, nhưng rút mãi được, dừng chút, Tề Cảnh Hoán vẫn giữ chặt tay nàng kéo vào.

      Theo tiếng quát của Hách Ngũ, xe ngựa liền đổi phương hướng, tiếp tục chạy .

      Thẩm Ấu An vén rèm xe, đem cửa sổ đẩy ra, tựa cánh tay lên cửa. Bên ngoài toàn màu đen, trừ tiếng đạp đạp vang lên từ phía xe ngựa chạy, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng nhánh cây lay động. cơn gió nhàng xuyên qua cửa sổ, thổi ngang qua mặt của Thẩm Ấu An, nàng híp hai mắt lại, cảm thụ cảm giác mát lạnh mà cơn gió mang tới.

      Tề Cảnh Hoán duỗi tay hạ màn xuống. Thẩm Ấu An cảm nhận được gió đột nhiên , mở mắt ra, hiểu nhìn Tề Cảnh Hoán chằm chằm.

      Tề Cảnh Hoán vỗ vai nàng bảo, “Gió lớn qua, đừng để biễm lạnh, lại đây ngồi.”

      “Vâng.”

      Thẩm Ấu An ngoan ngoãn dịch qua, bên tai liền truyền tới tiếng trầm thấp của Tề Cảnh Hoán, “Dạo này Dư nương khỏe ?”

      Thẩm Ấu An cứng đờ, nghiêng đầu thấy nhìn mình. Nhắc đến Dư nương, từ nàng là do nhũ mẫu nuôi lớn, mẫu phi nàng mất sớm, nên trong lòng nàng, Dư nương tựa như mẫu thân, chiếu cố nàng từ . Những năm nay ở trong cung, người nàng lo lắng nhất là Dư nương, mặc dù tại nàng để lại cho nhũ mẫu sân viện , khế thân cũng trả cho bà rồi, có thể do từ trước nhũ mẫu có chút ít mâu thuẫn với Lý di nương trong An Bình công phủ, mà những mâu thuẫn này là do vì nàng mà có, nên Lý di nương cũng thích nhũ mẫu. Hiên thời An Bình công phủ là do đại ca làm chủ, Lý di nương lại là mẫu thân ruột của , nếu họ phái người đến tìm gây phiền toái, chỉ sợ nhũ mẫu bị thiệt thòi, xem tình hình hôm nay, ngược lại do nàng buồn rầu vô cớ. Cho dù Lý di nương thích nhũ mẫu, nhưng nhũ mẫu bây giờ cũng thuộc về An Bình công phủ, Lý di nương muốn đến gây phiền toái cũng dễ dàng như vậy.

      Thẩm Ấu An mỉm cười, “Nhũ mẫu hết thảy đều tốt.”

      Tề Cảnh Hoán gật đầu, “Vốn là trẫm cũng nên thăm bà chút, nhưng sợ bà nhìn thấy trẫm, liền chỉ muốn chỉ thẳng mặt trẫm mà mắng thôi. Trẫm sợ mất mặt nên dám .”

      Lời của còn mang theo chút khẩu của nhũ mẫu. Nhũ mẫu ra phải là người Dục Đô chính gốc, thuở trong nhà gặp phải biến cố, nên theo cha mẹ đường thẳng tới Dục Dô. Mặc dù nhiều năm trôi qua, khi bà chuyện vẫn còn mang theo chút khẩu của quê cũ. Ban đầu khi Tề Cảnh Hoán còn ở trong An Bình công phủ, thích nhất là theo học cách chuyện của bà để chọc cười Thẩm Ấu An. Nhưng khi học cách chuyện của bà, Dư nương liền cười chỉ mắng, dù gì cũng là Lục hoàng tử, thuở hay trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu làm nũng để được nuông chiều, cũng thấy mất mặt lắm, mà Dư nương cũng như trưởng bối của . Năm đó bị Lâm gia truy sát, trong lúc trốn trong bụi cỏ bị Dư nương phát . Nhìn người mặc toàn đồ phú quý, nhưng lại rách nát trầm trọng, cũng thể cho Dư nương thân phận chân của mình, nên liền bịa là nhà mình bị cướp, chỉ có mình trốn khỏi. Nhũ mẫu thấy năng chân , toàn thân lại bị thương, mà bà cũng nhớ được quá khứ của bản thân, nên thương hại , cứu trở về.

      Bởi vậy bà chân chính cứu mạng. núp trong hậu viện của An Bình Vương phủ, nhóm người kia bên ngoài lật trời lật biển cũng tìm thấy . Về sau ám vệ của lại tìm thấy, báo cho biết phụ hoàng bệnh nặng, triều chính bị Lâm gia thâu tóm, Đông cung của hoàng huynh cũng bị Lâm gia coi chừng chặt chẽ, cần nghĩ cũng biết, ra ngoài nhất định chết.

      Ai cũng nghĩ ra, đường đường là Lục Hoàng tử, lại đến An Bình Vương phủ làm tiểu hộ vệ. ở trong đó hết sức an toàn, Dư nương lại có ân cứu mạng của , tự nhiên phải thăm bà.

      Thẩm Ấu An phù tiếng bật cười, chỉ cần lấy khẩu của nhũ mẫu chuyện, nàng liền nhịn được mà muốn cười, bật thốt hỏi , “Bà mắng ngài làm chi?”

      Tề Cảnh Hoán trầm mở miệng, “Bởi vì trẫm phụ lòng tiểu quận chúa mà bà đau lòng nhất, để cho nàng vào cung làm nữ quan hầu hạ trẫm, nếu bà biết , chỉ sợ chỉ muốn mắng trẫm, mà còn muốn lấy gậy lớn đánh trẫm nữa cơ.”

      Thẩm Ấu An , “ đâu.”

      Tề Cảnh Hoán hỏi, “Sao lại ? Bà thương nàng nhất mà.”

      Thẩm Ấu An nữa, lúc sau mới lầm bầm lên tiếng, “Chính là , ngài là bệ hạ, bà làm sao dám đánh ngài, đó chính là đại nghịch bất đạo.”

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên nở nụ cười, cười đến Thẩm Ấu An có chút hiểu, bệ hạ làm sao thế nhỉ?

      Tề Cảnh Hoán bưng chén trà lên, uống ngụm, động động khéo miệng , “Trà này tồi, nàng nếm thử xem.”

      Thẩm Ấu An nghi hoặc, cầm lấy chén trà trong tay , đưa đến bên miêng, lập tức ngửi thấy hương trà, khẽ kinh ngạc hỏi, “Trà này sao giống trà của nhũ mẫu ngâm thế?”

      Tề Cảnh Hoán nhướn mày, trà này là vừa khi nãy nhũ mẫu tự tay đưa đến, bà còn đưa rất nhiều đồ, cũng bảo Cao Hòa cất hết ở phía sau, là đưa những thứ này cho mấy người bên cạnh bệ hạ, để cho bọn họ về sau trong cung chiếu cố nàng nhiều thêm chút.

      “Bà nhìn thấy ngài?”

      “Làm sao được chứ, trẫm luôn ở bên trong ra ngoài, là Cao Hòa chuyện với bà, trẫm ở bên trong nghe thấy.”

      Thẩm Ấu An hít sâu hơi, đây là hối lộ sao? Nàng đúng là ngờ được, ngay cả người bên cạnh bệ hạ mà nhũ mẫu cũng dám mua chuộc.

      Giống như hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, Tề Cảnh Hoán vỗ vai nàng , “Nàng xem, những người ở đây là ai bà cũng biết, thế mà lại tốn hết sức để nịnh nọt, nàng còn hiểu sao, phía sau xe ngựa đều muốn chất đầy đồ rồi, tất cả những thứ đó đều là nhũ mẫu đưa cho, vừa rồi Cao Hòa có báo lại ta, có hộp, bên trong đều là đồ trang sức. Có thể thấy được, bà rất đau lòng cho nàng.”

      Thẩm Ấu An che mặt, nhũ mẫu thương nàng, tất nhiên nàng biết , nhưng cũng đến nổi đưa mấy món lễ vật quý trọng như thế này cho mấy phu xe và thái giám cùng với nàng hôm nay. Nhũ mẫu nhất định nhìn thấy được mấy tiểu thái giám hôm nay đều phải người bình thường, chỉ sợ nhũ mẫu hiểu lầm gì rồi, lễ vật quý giá như thế, ràng là thu mua tâm phúc, nàng chỉ là nữ quan, thu mua tâm phúc như vậy để làm gì?

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên dựa sát người nàng , “Nhũ mẫu đây là vì nàng mà lót đường, bà nhìn ra được trẫm có tâm tư với nàng.”

      Thẩm Ấu An ngẩn ra, lại cảm thấy cánh tay vòng qua ôm chật eo nàng, nghe thầm bên tai, “Về sau nàng đừng sợ trẫm như thế nữa. Bộ dạng này của nàng mà bị nhũ mẫu thấy được, nhất định bà muốn mắng trẫm. tại trẫm dù gì cũng là hoàng đế, nếu mà bị bà mắng, dù sao nhũ mẫu cũng là trưởng bối, trẫm cũng thể cãi lại, nếu đến lúc đó để bọn Cao Hòa nhìn thấy, nhất định bị bọn đem trẫm ra làm trò cười. Ấu An a, nàng thương trẫm chút , về sau trước mặt trẫm đừng căng thẳng nữa.”

      “Nhưng mà, nhưng mà nô tỳ sợ.”

      Tề Cảnh Hoán ôm lấy nàng , “ sợ, đừng coi trẫm như hoàng đế là được rồi. Ta là Lý Hữu, là Lý Hữu mà ba năm trước được nhũ mẫu cứu về An Bình Vương phủ, nàng và nhũ mẫu đều là ân nhân cứu mạng của ta, bây giờ là ta báo ân, nàng sợ cái gì?”

      “Báo ân?”

      Lông mày của Thẩm Ấu An cũng giản ra, quả buông lỏng rất nhiều.

      “Đúng, là báo ân, lấy thân báo đáp.”

      dùng tay nhàng xoa xoa huyệt thái dương của nàng, sau lại kề tai nàng cười khẽ, là tới báo ân, báo ân kiếp trước, cùng trả nợ của kiếp trước.

      Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tề Cảnh Hoán xuống xe, rồi Thẩm Ấu An cũng vén rèm, liền nhìn thấy Tề Cảnh Hoán duỗi tay về hướng nàng.

      Thẩm Ấu An cầm tay , được đỡ xuống xe ngựa. Nàng chẫm rãi quan sát bốn phía, có chút nghi hoặc nhìn về phía Tề Cảnh Hoán.

      Nơi này phải Thánh Ninh Cung, là Lâm Nguyệt Các, trễ thế này, bệ hạ còn mang nàng đến đây làm gì?

      Tề Cảnh Hoán thấy vẻ nghi hoặc mặt nàng, hướng sau lưng vẫy vẫy tay, Cao Hòa lập tức tiến lên đưa cho cái áo choàng, đem áo đó khoác lên người Thẩm Ấu An rồi , “Trẫm cho người chuẩn bị bàn tiệc rượu cùng thức ăn ở Lâm Nguyệt Các, trẫm muốn tự mình người ăn mừng sinh nhật với nàng.”

      cường điệu người, kể đến ban ngày cùng dạo phố, nặn tượng đất với Lý Hồng Mậu và Lý Mộ An, hay là buổi tối để cho nàng gặp mặt Thẩm Hi và Du nương, tất cả chỉ muốn làm cho nàng vui vẻ, muốn đích thân vì nàng mà ăn mừng, từ nay về sau, cùng nàng trải qua từng ngày sinh nhật, chứng kiến nàng từng ngày trưởng thành. Lần này, nhất định để lạc mất nàng lần nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :