1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ashley1708

      Ashley1708 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      12
      M thích thể loại này. Sủng sủng lý do. Thank bạn.
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      ☆ Chương 63


      “Đừng sợ.” Vẻ mặt Nhị lão thái gia lại rất hòa khí, giống như hoàn toàn là ông lão hiền lành vô hại, mắt thấy Phượng Minh khóc lóc thảm thiết, sợ hãi khôn cùng, ông liền tủm tỉm : “Tên đề bảng vàng, đại hôn sắp tới, đúng là chuyện vui lớn nha!” Thấy Phượng Minh run rẩy cả người, ông vỗ vỗ bả vai tiểu tử này ra vẻ thành khẩn : “Vương gia đón nhiều hỉ như vậy, phủ Quốc công chúng ta cũng vui vẻ cùng Vương gia.” xong, cả hàm răng trắng lộ ra, chỉ chờ Phượng Minh dám gật đầu, Nhị lão thái gia trở mặt đánh chết .
      phải! phải!” Phượng Minh thấy Nhị lão thái gia cười, cũng biết xong rồi, liền kêu lên như bay: “Thiếp gì đó? Biểu muội gì đó? Đều có! có!” Thấy Nhị lão thái gia chắp tay sau lưng nheo mắt lại nhìn mình, đột nhiên nhanh trí, lôi xoẹt phong thư giấy trắng chỉnh tề từ trong ngực áo ra, hai tay dâng lên trước mặt ông lão này, dáng vẻ cung kính mười phần, rung rung : “Đây là tiểu vương…”
      “Khụ…” Lão đầu già cả mắt mờ khụ tiếng.
      “Đây là thiết kết thư* con lấy được từ chỗ Vương thúc.” Vì thiết kết thư này, Thành vương điện hạ ba lần đến nhờ, bị Túc vương thẹn quá hóa giận đánh thành đầu heo, cuối cùng cũng làm cảm động được Túc vương lãnh huyết vô tình, dựa vào bản thiết kết thư của Túc vương năm xưa mà viết cho phủ Quốc công, đánh bậy đánh bạ viết lần, vừa rồi mới dán ỷ lá gan lớn dâng lên, mắt thấy ông lão này vừa lòng gật gù, nhận lấy giấy, chậm rãi đọc, thở dài nhõm hơi, cười lấy lòng đứng bên cạnh : “Ngài cũng biết, mẹ đẻ con mất sớm, Dương gia kia luôn kiếm việc ngừng, lúc này đây, là do con sơ sót, sau này, tuyệt đối để Nhị tiểu thư chịu ủy khuất như vậy!”
      Chi tiết “thiết kết thư” này được nhắc ở mấy chương trước đó, sorry các nàng là ta nhớ , nhưng ta dịch là thư giới thiệu, ra cũng biết “thiết kết thư” là cái gì, nhưng nghĩa chắc cũng giống thế =.=
      “Dương gia kia, rốt cuộc vẫn là nhà mẹ đẻ ngươi.” Nhị lão thái gia rất vừa lòng, nhưng vẫn làm bộ làm tịch .
      Phượng Minh cười mỉa.
      bộc trực, nhưng ngu ngốc. Dương gia vì sao cứ liên tục tới cửa, quả thực nhìn đến quá rồi. Chính vì biết được tâm tư an phận này của Dương gia, mới càng thấy phiền phức thêm.
      rãng nghe được từ chính miệng , cả đời này chỉ cưới vị Vương phi, còn muốn đưa nữ nhi trong nhà tới cửa, đến tột cùng vì cái gì, đều hiểu quá rồi.
      Cũng chỉ là muốn dựa vào Vương hiệu của , mưu toan vinh hoa phú quý mà thôi.
      Nghĩ đến đây, mặt Phượng Minh nghiêm nghị hẳn lên, cúi người trước Nhị lão thái gia, trầm giọng : “Thỉnh Nhị ngoại tổ phụ, truyền lời cho Nhị tiểu thư.” ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo thấu triệt, lớn giọng : “Từ nay về sau, nữ quyến Dương gia, bao giờ được vào cửa! chỉ là Dương gia,” cắn môi , “Ngay tại kinh thành, ai có thể làm cho Vương phi ta thương phải chịu ủy khuất! Người khinh thường Vương phi ta, là kẻ thù của ta!” để thê tử mình lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng, chỉ cần nàng ở nơi mình có thể bảo hộ, luôn được vui vẻ khoái hoạt.

      “Như này, tồi lắm.” Nhị lão thái gia bây giờ thực vừa lòng.
      Cháu rể tốt như vậy, kiếm ở đâu được đây?
      Thấy ánh mắt Phượng Minh lo lắng nhìn qua, ông bèn ôn tồn : “Vương gia xem xem! Chuyện phải là to tát, chúng ta cũng coi trọng lắm. Sao lại tuyên bố thế? Chẳng lẽ Dương gia bức bách quá mức, làm Vương gia nóng nảy? tội lỗi, tội lỗi.” chỉ trở mặt nhận, còn thuận tay hắt chậu phân này lên đầu Dương gia, nghĩ trong lòng gan chó Dương gia cũng lớn, cần phải nhổ cỏ tận gốc chút, Nhĩ lão thái gia càng cười càng từ ái.
      nóng nảy, bị băm vằm là cái chắc.
      Lại tiếp, vị Nhị lão thái gia này còn dám làm chuyện Tề Thiện “bệnh chết”, nếu Tề Thiện gả vào êm xuôi, mà phủ Thành vương lại có them nữ nhân vào cửa, tuyệt đối thành cả nhà “chết bệnh”, chỉ là trong lòng Phượng Minh, vẫn vì có thể cưới được Tề Thiện mà vui mừng.
      thích nàng, thích toàn bộ những gì thuộc về nàng.
      Cưới nữ tử cương liệt như vậy, sớm có giác ngộ.
      Thành vương điện hạ và ông lão hiền lành cùng nhìn nhau cười, khí rất hài hòa, lại biết trong cung, A Nguyên và Ngũ công chúa hợp thành liên minh thống nhất “Phu quân muốn nạp thiếp, giết cả nhà , công chúa lại tái giá”, quay đầu lại nhảy nhót mà từ biệt Đức phi chỉ biết bụm mặt được lời nào, ra khỏi cung mặt A Nguyên liền trầm xuống, híp mắt đường đến cung Thái hậu, lôi kéo tay A Dung, cảm thấy tay A Dung ấm áp, nàng phẫn nộ trong lòng, cắn rang giọng : “Dương gia, chuyện này để yên đâu!”
      Dám phá hoại hạnh phúc của biểu tỷ ta, quá đúng là tiện nhân!
      “Nếu liên lụy Thành vương, có thể.” Biết ý đồ xấu trong lòng A Nguyên, A Dung cũng từng được thưởng thức qua thể loại thân thích bám như đỉa này, nghĩ đến vài lần gần đây, nữ quyến nhà mẹ đẻ tam thẩm đến khóc than, mẫu thân nó lời nào, chỉ cho đường muội đứng trong buồng nhìn mấy nữ nhân thường ngày bày ra dáng vẻ cao ngạo đó dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ nào, chỉ vì đống bạc mà làm trò hề, ủa thực đúng là giết người thấy máu. Hồi tưởng đến tình cảnh A Kính lúc ấy, A Dung bèn nhàng : “Nếu muội thích, ta giúp muội.”
      Thế hệ đó, phủ Thành Dương bá đồng lòng với phủ Quốc công, mối nhân duyên tốt như vậy còn có người muốn gặm cái, A Dung cũng thực ghi hận.
      cần.” A Nguyên chỉ lạnh lùng mà : “Dương gia, tuy nữ nhi biết xấu hổ, nếu có chủ ý của trưởng bối, làm sao dám làm loạn đến trước mặt Đức phi!” Nàng nheo nheo mắt, giọng hỏi: “Mà cách đại hôn , còn có vài tháng.”
      “Ừ.” A Dung ôn hòa lên tiếng.
      Tuy Phượng Minh sốt ruột, nhưng đại hôn của Thân vương Hoàng tử, làm sao có thể hấp tấp, đủ mọi việc, vài tháng cũng là thiếu.
      A Nguyên dừng lại, di di bùn dưới chân, nhìn phía sau các cung nữa cách khá xa, liền dựa vào bên người A Dung giọng : “Việc này, cần phải nhất lao vĩnh dật*, làm cho bọn chúng cút !”
      Nhất lao vĩnh dật: lần vất cả cả đời nhàn nhã.
      “Muội muốn làm thế nào?” A Dung nghĩ nghĩ, liền điểm điểm vào trán A Nguyên, thở dài cười : “Muội muốn bảo Thành vương chính miệng dẹp bọn chúng ?”
      “Nếu đổi là người khác, làm mất mặt Tứ hoàng huynh, huynh cũng biết, Tam hoàng huynh chỉ chờ chê cười Tứ hoàng huynh, đau thể giả, thù sao có thể quên dễ dàng được?” A Nguyên chậm rãi : “Hôm nay ta nhìn nữ quyến, biết chỉ sợ ở kinh thành, Dương gia ỷ vào tước hiệu Tứ hoàng huynh, quá kiêu ngạo, khi vậy, nếu trừng trị cho tốt, sau này có người buộc tội, đều là Tứ hoàng huynh phải gánh.” Nàng thở dài : “Là người quen nên khó xuống tay, bằng , chỉ xin Lục dượng buộc tội vài lần giống như Từ gia đợt trước, Dương gia cũng đủ xong rồi.”
      Nàng thân với Phượng Minh, bởi vậy càng thể ngang nhiên bảo đuổi nhà ngoại . Rốt cuộc phiền toái nhất là trong lòng Phượng Minh vẫn còn Dương gia, càng thân thiết càng thể lấy nhân tâm ra đánh cược, A Nguyên chỉ vì việc này mà xa cách với Phượng Minh.
      Mà phụ thân Tưởng Như Vân nay là Hữu Đô Ngự sử*, đó là người đứng đầu Ngự sử đài.
      Đô Ngự sử: Đây là chức quan chuyên trách và cao nhất trong Ngự Sử Đài. Ngự Sử Đài là cơ quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc có ý nghĩa can gián những việc là đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại. (Theo Wikipedia)
      “Quyết định của Thành vương là quan trọng nhất.” A Dung nghiêng đầu, mỉm cười , “Từ lúc phong Vương, Dương gia bèn có chút huênh hoang, bây giờ xử lý tốt việc này, cũng vì tiền đồ Thành vương.” Bằng , nhà mẹ đẻ sinh , tự nhiên cũng tính thêm cả Thành vương vào.
      “Nếu hỏi ý ta, trước hết cứ chụp bao tải đánh trận trước , mới có thể làm cho bọn chúng ngoan ngoãn được. Còn đánh như thế nào…” A nguyên rung đùi đắc ý, nghiêng đầu nhìn A Dung, thấy cũng để ý ý đồ xấu xa của mình, liền đắc ý ưỡn ưỡn bụng , diễu võ dương oai lên phía trước, rất có phong phạm Công chúa : “A Dung nha, huynh thông minh như vậy, rất có khả năng tiền đồ rộng mở! Làm tốt lắm! Bổn cung xem trọng huynh!” xong, lẻn đến bên cạnh thiếu niên cười run cả người, lay tay áo , đôi mắt tràn ngập bát quái hỏi: “Vị tam thái thái nhà huynh, thế nào rồi?”
      “Muốn ta , trước bộ bao tải hướng chết tấu hồi, mới có thể gọi bọn thành . Đến nỗi như thế nào tấu……” A Nguyên rung đùi đắc ý, nghiêng đầu xem A Dung sắc mặt, thấy cũng để ý chính mình ra ý đồ xấu, liền đắc ý mà thiển thiển chính mình Tiểu Đỗ Bì, diễu võ dương oai mà ở đằng trước, bên rất có công chúa phạm nhi mà , “A Dung nha, ngươi như vậy thông minh, như vậy có khả năng, rất có tiền đồ! Hảo hảo làm! Bổn cung xem trọng ngươi!” xong, xoay người lẻn đến cười đến cả người phát run thiếu niên bên người, lay tay áo, đôi mắt tất cả đều là bát quái hỏi, “Nhà ngươi vị kia tam thái thái, như thế nào?”
      “Dừng lại rồi.” A Dung nhìn đứa thông minh biểu cảm bách biến này, tình thấy khoái hoạt, chỉ sờ sờ tóc nàng, cười thở dài : “Vài hôm trước, đường đệ ta ở Quốc Tử Giám xin nghỉ về nhà, về đến nơi, tam thẩm liền yên tĩnh.” Lại tiếp, vị đường đệ này của ra là đứa trẻ ngoan, đại khái là vì nam hài đều được nuôi dưỡng ở tiền viện, chịu ảnh hưởng lớn, đường đệ càng thân thiết với hơn, làm người cũng rất thà, lúc này quay lại, chính là vì muốn khuyên Trạm Tam thái thái ngừng lại, huống hồ mềm mép đường đệ này trôi chảy, Trạm tam thái thái vốn há miệng đóng miệng là muốn tố khổ đến hôn mê bất tỉnh.
      Nghĩ đến vẻ mặt Trạm Tam thái thái á khẩu trả lời được khi đường đệ hỏi, nếu có Thành Dương bá, chỉ bằng ông cậu tốt trong truyền thuyết kia của , có thể có tư cách vào Quốc Tử Giám cùng đọc sách với công tử thế gia hay , A Dung vừa cười vừa thở dài : “Huynh đệ đồng tâm, ta cũng thực thỏa mãn.”
      Huống chi, nhớ tới đường đệ thu phục được mẫu thân, quay sang hỏi ngay đến chuyện A Kính, mấy nay trừ việc A Kính thường giấu trang sức trong phủ hay vài tấm vải được ban thưởng trong cung cho biểu tỷ biểu muội, từng có được chút báo đáp nào chưa, làm cho muội muội khóc lóc mắng : “Đồ con buôn! Hẹp hòi!” Mặt mày bực bội, tiến lên cho A Kính bạt tai làm nàng hiểu ai mới là người nhà, A Dung liền lắc đầu : “Ngũ đệ là người hiểu chuyện.”
      Chỉ cần sau này đường đệ này làm chuyện hồ đồ, tam phòng vô ưu.
      Cho dù dạy dỗ A Kính nên người, nhưng huynh trưởng ruột thịt có tài năng, ai dám khi dễ nàng chứ?
      “Chỉ cần dì việc gì, ta cũng mặc kệ những chuyện khác.” A Nguyên liền quan trọng hóa .
      giờ mẫu thân cũng phiền lòng điều gì.” A Dung thấy A Nguyên lo lắng cho phu nhân Thành Dương bá như vậy, mỉm cười : “ đúng ra, nay bà cũng cần lo lắng về xa cách trong nhà, cứ tùy tâm sở dục*, ai cũng dám gì.” Huống hồ lúc này đây Trạm tam còn mặt mũi, bà chỉ nếu xảy ra chuyện lần nữa, bằng phân nhà, dọa Trạm Tam thái thái xanh mặt, goiwof đành phải an tâm “dưỡng bệnh.”
      Nếu phân nhà, thực phải mong muốn của Trạm Tam thái thái. Thiên kim bá phủ, với nương nhà quan văn, phân lượng kém xa.
      Hai người vừa chuyện, vừa tới chỗ Thái hậu, vừa khéo Thái hậu cũng tìm A Nguyên, thấy nàng ra ngoài lúc, vậy mà nhoáng cái quay về cùng với thiếu niên tuấn tú khiến mọi người đều thích, quả thực phải nhìn năng lực của cháu bảo bổi bằng cặp mắt khác xưa, lại thấy cháu nắm tay thanh niên này tiến vào, khỏi vui vẻ, cười : “Ây nha, chàng thiếu niên này ở đâu ra vậy?” Ôm lấy A Nguyên đáng hi hi ha ha chạy tới chào mình, thấy A Dung thi lễ với mình, tuấn tú tuyệt trần như Thanh tùng, thập phần vừa lòng.
      “Đây là A Dung phủ Thành Dương bá, Hoàng bá phụ an trí huynh ấy làm hộ vệ ở cung chúng ta.” A Nguyên “Cung chúng ta” cái, làm Thái hậu vui vẻ ngừng, lão thái thái tuổi lớn, càng thích người trẻ tuổi ở bên cạnh đùa vui, thấy A Dung dung nhan tuấn tú, biết lễ nghi, liền nhớ tới dáng vẻ phu nhân Thành dương bá từng tiến cung thỉnh an, bèn cười : “Đứa này giống mẫu thân, nhưng khí chất này, phảng phất giống phụ thân nó.” Thiếu niên thế gia Hoàng thượng chiêu mộ vào trong cung, quả nhiên phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, huống hồ Thái hậu cũng với Hoàng thượng nhìn trúng Thành Dương bá, lúc này bèn ôn hòa với A Dung: “ vào cung chúng ta, tức là đứa ngoan của ai gia, cần chú ý lễ nghi nhiều như vậy, cứ coi cung chúng ta như nhà vậy.”
      A Dung thấp giọng đồng ý, thấy A Nguyên phía trước làm mặt quỷ với mình, nhịn được cong môi cười.
      Ánh mắt Thái hậu nhạy bén liếc mắt cái liền nhìn thấy A Nguyên nháy mắt, lúc cúi đầu xuống Nhóc mập này còn giả bộ nghiêm trang, mắt thấy dáng vẻ này quả là mới lạ, bà chỉ cười cười với A Dung: “Tiểu ma tinh dưới gối ai gia này, bình thường chỉ thấy nó thân thiết với mấy huynh trưởng, chưa thấy nó vui vẻ với nam tử nào khác như con, có thể thấy được các con chơi với nhau từ .” Thấy A Dung chút do dự lên tiếng “Dạ phải”, bèn cười : “Nếu như thế, các con cứ chơi đùa trong cung ai gia, chỉ cần có thể coi chừng tiểu ma tinh này, ai gia cảm tạ con.”
      “Công chúa đáng , A Dung dĩ nhiên dùng hết sức mình.” A Dung dừng chút, liền chỉ đứng bên, nhiều lời nữa.
      “Đứa trẻ ngoan.” Thái hậu thấy sinh tâm kiêu ngạo, càng thêm vừa lòng, mắt thấy A Nguyên thở phào nhõm hơi, rồi chỉ chuyên tâm túm lấy điểm tâm ăn ăn uống uống, liền vuốt vuốt đầu đứa này thở ài : “Cũng biết con đính thân chưa, nếu …”
      A Nguyên ăn đến vui vẻ, nghe thấy thế suýt nữa phun hết ra, che miệng ho khan vài tiếng, thấy Thái hậu đưa chén trà lên cạnh miệng mình, bèn uống mấy ngụm to, xong xuôi mới vỗ vỗ bộ ngực của mình, trước ánh mắt ham xúc ý tứ của A Dung như bay:” A Dung xấu xa lắm, nương nhà ai mà gặp phải huynh ấy, phải là nên khóc òa sao! Nếu để con , phải cần người còn xấu xa hơn đến hàng phục huynh ấy!” Thấy Thái hậu nhịn cười nhìn mình, bèn có chút chột dạ, nhưng vẫn ngang ngạnh : “Huynh ấy lớn lắm đâu, đây là lúc nên kiến công lập nghiệp, gấp làm gì ạ?”
      “Quả thực vội.” A Dung chỉ đứng bên cười tủm tỉm trả lời. A Nguyên cười ngay ngô chút, tránh ánh mắt Thái hậu, nhanh như chớp phi vào bên trong ngủ.
      Thái hậu vốn thích người đẹp trẻ tuổi, đặc biệt giống như A Dung, năng ôn nhã, lại thú vị, thực có thể làm lão thái thái thích, mới có mấy ngày, lòng Thái hậu bị A Dung thu phục, trong cung Thái hậu này, ngoại trừ A Nguyên và Ngũ công chúa, Hoàng tử Công chúa khác đều bị xếp sau, làm Con cháu Thuận vương muốn tỏ vẻ hiếu thuận đều hận đến nghiến răng, nhưng dám sinh , chỉ có thể nhìn miệng Thái hậu tám câu A Nguyên năm câu Ngũ công chúa, dư lại ba bốn câu đều A Dung thế nào, A Dung làm sao.
      thích đến vậy, cũng làm Hoàng thượng thích, thấy lão thái thái sủng ái A Dung, cũng thấy có gì vượt rào,mà biết A Dung có bản lĩnh như vậy, bèn chuẩn bị mấy năm nữa đưa đến cung Thái tử, theo Thái tử, cũng có ý lót đường cho tiền đồ A Dung sau này khi Tân Quân đăng cơ.
      A Dung được sủng ái như vậy, làm cho A Nguyên ghen ghét đến hỏng người, chỉ là nơi nơi đều thấy che chở cho mình, công chúa điện hạ vẫn rất vừa lòng. Lại nghe từ ngoài cung truyền vào, nhà ngoại ruột Phượng Minh gây chuyện lớn, vị kia tại thanh lâu lớn nhất kinh thành tranh đoạt vị hoa khôi mới nhất, mà cùng với ba bốn tên “bạn tốt” diễu võ dương oai, chân đạp lên lan can, gọi người vào đập phá, còn ra sức gầm rú: “Ta là biểu đệ Thành vương!” Sau đó, làm cho Phượng Minh tức đến hộc máu chịu nổi nữa, điều người Dương gia làm quan cách xa kinh thành, cũng coi như kết cục.
      Còn vì sao lại là chức quan nơi trăm tộc hỗn tạp, tỷ lệ tử vong cực cao, ông lão luôn miệng cười tủm tỉm ngồi ở đại viện nhà mình, tỏ vẻ tâm ý của lão thái gia, cần phải cảm tạ gì cả đâu, bản thân quả là người tốt làm việc tốt màng đến danh lợi.
      Có thể còn sống mà trở lại hẵng .
      “Có bị ai nghe thấy ?” A Nguyên nghe hung tin như vậy, liền lo lắng hỏi.
      Ngày đó ở bên ngoài nàng kêu A Dung coi chừng mấy người kiêu ngạo kia, chính vì sợ vào thời điểm mấu chốt như này, Dương gia gây ra chuyện như vậy, tổn hại đến thanh danh Phượng Minh.
      “Nàng ngày đó kêu A Dung ở bên ngoài coi chừng Dương gia mấy cái kiêu ngạo người, chính là sợ lúc này thời điểm mấu chốt, Dương gia người làm ra điểm nhi chuyện này tới, kêu phượng minh thanh danh có ngại.
      có việc gì, có người trông chừng.” A Dung nhớ tới lúc ấy biết được tin này, bèn ngay lập tức kêu Thành vương chạy nhanh đến, liền cười tủm tỉm : “Phòng có cách , cửa vừa đóng, vị đại thiếu gia kia, kêu rách cổ họng cũng ai nghe thấy, bởi vậy thanh danh Thành vương vẫn còn.” Chỉ là làm cho Thành vương đứng cách bình phong xem xét phen, cả người tức giận đến run rẩy.
      “Huynh làm gì thế?” Biết tên tiểu tử A Dung này rất xấu xa nha, A Nguyên liền nhạy bén hỏi.
      có gì.” A Dung cười ôn nhu, gật đầu chuyên tâm bóc vỏ hạch đào cho A Nguyên, tựa như chuyện quan trọng nhất đối với mình, chính là lột hạch đào.
      Chỉ là người xui xẻo nhất lần này, là biểu đệ tốt của Thuận vương, vị này cũng rất táo bạo, vung tay cái chặn cửa thanh lâu, cực kỳ bất hạnh đêm đó có vị Ngự sử tâm thần yên tự mình tuần quanh kinh thành tận mắt thấy màn này, vô cùng tức giận, ngay hôm sau, tấu chương nhà ngoại Thuận vương Từ thị dung túng người nhà đánh nhau ở thanh lâu, cứ vậy được đưa lên ngự án của Hoàng thượng mà thôi. Còn trong lòng Hoàng thượng nghĩ thế nào về Thuận vương và Từ gia, cũng liên quan gì đến A Dung.
      Kẻ ăn ốc người đổ vỏ*, để Thành vương được hưởng lợi, vậy chỉ có thể ủy Thuận vương điện hạ rồi, ai bảo Ngự sử xuất trùng hợp như vậy, chỉ thấy mỗi biểu đệ của Thuận vương chứ?
      Kẻ ăn ốc người đổ vỏ: Nguyên bản là Hoạ Thủy Đông Dẫn (Cảm ơn chị )
      Nhớ đến ngày đó Thuận vương còn dám ăn lạnh nhạt với A Nguyên, trong mắt A Dung liền tối lại, lúc sau, càng ôn nhu càng chuyên tâm bóc hạt lột vỏ cho A Nguyên ngồi tựa bên cạnh mình, hợp hết chỗ hạt lại đút cho công chúa điện hạ há miệng chờ đợi được ăn như đại gia, A Dung vừa lòng nhìn người đầy thịt mỡ của đứa nghịch ngợm này, liền mỉm cười, đích thực cảm thấy bản thân chăm bẵm dễ dàng, vừa vuốt tóc A Nguyên, vừa đút nhiều đồ ăn ngon, cười : “Từ từ thôi.”
      A Nguyên hạnh phúc khôn xiết, nào biết dụng tâm hiểm ác của A Dung xấu xa, nhai ngon lành hết tất cả, rồi lại há mồm tiếp.
      Lúc hai đứa đều cảm thấy vui sướng, lại có người thấy ngứa mắt.
      Túc Vương hôm nay tiến cung, vừa khéo trông thấy cảnh tượng như vậy, mắt thấy khêu nữ béo thành quả bóng rồi, mà tiểu tử Trạm gia này vẫn tiếp tục bón, chỉ dùng ánh mắt uy hiếp trừng A Dung cái, lúc sau nhìn lại… Hả?! Tiểu từ này tỏ vẻ ủy khuất, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt bất an, có chút kinh ngạc, lại thấy ở đầu khác, cung nữ đỡ Thái hậu tiến lại đây, liếc mắt cái thấy A Dung buồn rầu, chưa biết đầu cua tai nheo thế nào, lão thái thái lập tức chỉ vào Túc vương : “Ngươi làm A Dung hoảng sợ gì thế?”
      Túc vương quá oan uổng, mà lại có cảm giác hết đường chối cãi, huống chi ông cảm thấy tiểu tử A Dung này vậy mà có thể khiến cho Thái hậu đứng về phía , gian xảo.
      A Dung cũng kinh ngạc. bày ra dáng vẻ này, là để A Nguyên xem, mưu toan làm cho công chúa điện hạ quan tâm chút, nào biết đâu lại khiến Thái hậu cũng thấy bèn mắng Túc vương, vội vàng đứng dậy cười : “Thái hậu nương nương đừng lo, chỉ là con nghĩ tới chút chuyện bên ngoài, liên quan đến Vương gia ạ.”
      “A Dung phải sợ nó.” Thái hậu liền phất phất tay, rất có khí thế mà : “Nhi tử ai gia nuôi, ai gia còn hiểu sao? Đây là vì thấy con và A Nguyên vui vẻ, nên ghen tỵ.” Thấy Túc vương cười khổ, bà bèn hừ lạnh : “Chỉ biết khi dễ khuê nữ nhà ngươi, ngươi có từng nghĩ đến năm xưa, mẫu hậu ngươi từng khắt khe với ngươi như thế chưa?”
      “Chuyện này đâu có giống.” Túc vương ngượng ngùng , thấy tầm mắt Thái hậu dừng lại phía sau mình, vội vàng đưa ông lão lên phía trước, mỉm cười : “Đây là Trình danh y ở Giang Nam, y thuật cao minh, năm xưa, bệnh của A Khanh chính là nhờ Trình lão khám.” Thấy Thái hậu gật đầu, ông liền cười làm lành : “Con và Hoàng huynh đều lo lắng cho sức khỏe của Mẫu hậu. Đúng lúc Trình lão vào kinh, nên nhi thần thỉnh Trình lão vào cung, cũng để khám cho Mẫu hậu.” Quả nhiên thấy Thái hậu vừa lòng gật đầu, bây giờ mới thở phào nhõm.
      Tuổi lớn, còn có gì làm lão thái thái vui mừng hơn so với con cháu hiếu thuận?
      Thái hậu hơi gật đầu với Trình danh y kia, cũng vội khám, chỉ thưởng ghế ngồi, rồi hỏi Túc vương: “Dạo này A Khanh thế nào?”
      “Sức khỏe tốt hơn nhiều, chỉ là từ trước yếu, con và Vương phi cũng dám để nó mệt mỏi.” Túc vương thở dài, tựa hồ lơ đãng mà : “Huống hồ tính tình A khanh điềm đạm, cũng thích vào triều, giờ làm tôn thất nhàn tản ở vương phủ, vẫn rất tự tại.”
      “Như vậy, phải nhắc nó cẩn thận thân mình.” Thái hậu biết là Túc vương với mình rằng Phượng Khanh tham gia chuyện triều chính, liền cảm thấy thương tiếc đứa này, với Túc vương: “Đây là trưởng tử của con.” Bà dừng chút, rồi mới : “Con vẫn nên chăm sóc tốt. Vương phủ của nó ở cách vách con?” Thấy Túc vương gật đầu, Thái hậu bèn rũ mắt : “Như vậy cũng tốt, các con có duyên phụ tử, vốn dễ, sau này, đừng để tình cảm phai nhạt.”
      Túc vương khom người “Dạ”, rồi mới mỉm cười tiếp tục : “Hai hoàng huynh đều đại hôn, nhi thần nghĩ, có phải nên nghĩ đến việc thành hôn cả A Khanh ?”
      “Ai gia nhớ , vị hôn thê của nó, là nương Tưởng gia?” Thái hậu nghĩ nghĩ, liền cười : “Đứa đúng là tuyệt sắc mỹ nhân, ta nhìn cũng thấy lòng an tĩnh, thực khiến người khác thích.” Nghĩ tới gì đó, bà bèn quay sang với cung nữ bên cạnh: “ lấy vài món trang sức lại đây, thưởng cho Tề gia, Tưởng gia, còn có…” Bà chần chờ .
      “Vương gia Thái Thường tự Thiếu khanh.” Túc vương nhắc nhở.
      “Xem trí nhớ ai gia này, già rồi.” Thái hậu cười : “Đều tặng cho nương ba nhà này phần, cháu dâu của ai gia, cũng phải tôn quý.” Lúc sau, cho người chuẩn bị phần càng quý báu hơn, đích danh tặng cho Thái tử phi, bây giờ mới tính là xong xuôi.
      Túc vương mỉm cười nhìn Thái hậu già rồi vẫn tất bật chuyện con cháu, chắp tay cười : “Mẫu hậu, vẫn nên thỉnh danh y khám qua?” Thấy Thái hậu đáp ứng, mới thỉnh ông lão A Nguyên từng gặp qua lại đây, trịnh trọng bắt mạch cho Thái hậu, lúc sau Trình Tĩnh gật đầu : “Thân thể nương nương khỏe mạnh, thường ngày được bảo dưỡng, nên có gì tốt.” Thấy dáng vẻ mọi người thở phào nhõm hơi, ông liền tiếp lời: “Thường ngày nên tâm hồn thư thái, tiểu nhân để lại mấy phương thuốc dược thiện bổ dưỡng, ăn mỗi ngày, cũng cần uống thuốc bổ nữa, chỉ cần ăn như bình thường, thân thể cũng có thể khỏe mạnh.”
      Dưới trợ giúp của A Dung, A Nguyên vừa lén lút ăn hạt dưa, vừa gật gật gù gù.
      Dược thiện của Tình Tĩnh, nàng được biết đến, hương thoang thoảng, dược tính cũng ôn hòa, mà còn tốt hơn thuốc bổ nhiều. Huống hồ trước đây nàng từng nghe Trình tĩnh dược tính của thuốc bổ rất mạnh, bởi vậy bình thường nên chú ý ít.
      Thái hậu cảm thấy ông lão này quả là danh y, càng thêm vui mừng, có lòng bảo A Nguyên cũng đến khám xem, miễn cho đứa cho dễ bị bệnh, nhưng mà, vừa mới đẩy Bé mập tình nguyện lên trước, liền thấy gương mặt già nua của Trình Tĩnh đầy rối rắm.
      “Cái này…” Lão đầu tinh tế đánh giá Con nhóc mập mạp này chút, nhíu mày : “Vấn đề đây!”
      Editor: A Nguyên mấy tuổi rồi nhỉ?
      Lịch post là mỗi tuần ít nhất 2 chương, cố định vào thứ 7, còn nếu hứng lên ngoài thứ 7 có thêm ngày nào đó trong tuần cũng có chương mới...
      Tất nhiên là ta rất cần động lực nha :))

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ha ha kiểu này là cần giảm béo cho A Nguyên rồi đây:yoyo60::yoyo60:
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chút phúc lợi cuối tuần (1 tiếng trước khi sang thứ 7) :-****


      ☆ Chương 64

      A Nguyên đờ ra, hiển nhiên hiểu đây là có ý gì.

      Trình Tĩnh thường xuyên chắm sóc cho sức khỏe Phượng Khanh, bởi vậy A Nguyên và ông cũng được tính là có quen biết, ông lão này xuất trước mặt nàng đâu phải hai lần, sao lại đột nhiên ra câu như vậy? Nghiêng đầu nhìn dáng vẻ cha hiền quan tâm con của Túc vương, trực giác A Nguyên nhắc nhở, hai người này có mưu!

      Thái hậu lại rất lo âu.

      Bà sủng ái A Nguyên nhất, với thái độ của danh y bèn sinh lo, liền chỉ vào Nhóc mập khóe miệng run rẩy mắt đối mắt với phụ vương mình hỏi: “A Nguyên làm sao thế? Có vấn đề? Có chỗ nào tốt sao?” Vừa vừa ôm A Nguyên vào lòng, sờ nắn cả người đầy mỡ thịt của con nhóc, vội vàng : “Thân mình như thế này, ai gia thấy tồi, sao lại có vấn đề?”

      “Điện hạ nhìn tồi…” khóe mắt Trình danh y co giật, hiển nhiên dám bừa với người bà nội cưng chiều cháu này, bèn rất chính nghĩa : “Chỉ là, có chút mập mạp!”

      “Đứa trẻ nhà nào…”

      “Mập mạp quá mức, cũng tốt cho sức khỏe.” Trình danh y chỉ nhàn nhạt nhìn A Nguyên, nghiêm túc : “Suy yếu! Thở hổn hển, khó thở, ra nhiều mồ hôi! Tới những ngày hè, còn có thể bị hen suyễn phải ?” Thấy Thái hậu liên tục gật đầu, ông liền : “Những triệu chứng này đều do quá mập mạp gây nên, thân thể công chúa cao quý, nếu Thái hậu nương nương thương công chúa, thể dung túng công chúa được!” Ông vốn là người thẳng như ruột ngựa, bởi vậy đến cả thái y cũng làm được, chỉ nghiêm khắc : “Nếu mong Công chúa điện hạ khỏe mạnh, thể để công chúa muốn ăn gì ăn.”

      A Nguyên biết ông lão này muốn làm gì, đây chính là muốn ngăn cản con đường ăn uống của mình, nhất thời liền coi ông lão này như kẻ địch, hét lớn: “Hoàng tổ mẫu đừng tin lời dối!”

      “Phải làm gì đây?” Thái hậu có hồ đồ, biết cái gì mới là tốt cho cháu , cũng để ý A Nguyên giãy giụa trong lòng, bèn hỏi nhanh: “Ai gia phải làm thế nào mới đúng?”

      “Ăn nhiều rau xanh ăn ít thịt.” Ông lão liếc nhanh qua vẻ mặt thở dài của Túc vương, rồi khụ tiếng, chút đồng cảm với Bé mập sắp gặp phải bi kịch, tiếp tục : “Điểm tâm, thịt khô, những thứ như vậy, vì Công chúa, đều cho nàng ăn. Còn nữa…” ông nhàn nhạt : “Mỗi ngày, chỉ cần ba chén cơm, cần thêm ưu đãi gì nữa.”

      Thái hậu gật đầu liên tục, chỉ thở dài: “Nếu chỉ có thế, ai gia có thế tự mình để ý cho A Nguyên.” Tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn hơn là khám ra bệnh gì xấu.

      A Nguyên trợn trắng mắt ngã xuống trong ngực Thái hậu, đến cả sức giãy giụa cũng còn.

      A Dung băn khoăn nghi ngời nhìn về phía Trình danh y, giống như cảm giác được ánh mắt nhạy bén của , ông lão có chút chột dạ, nhưng vẫn ngoan cường đứng vững trước ánh mắt đầy áp lực ấy, tỏ ra học thuật đặc biệt của mình rất đáng tin cậy.

      nghĩ được là chỉ trò chuyện với mẫu hậu thôi, lại khám ra được chuyện này.” Túc vương nhìn Nhóc mập này trợn trắng mắt, trong lòng buồn cười muốn chết rồi, chỉ có thể cố gắng nín cười, với Thái hậu: “Bây giờ Mẫu hậu chớ có mềm lòng, A Nguyên cũng nên được quản thúc tốt.” Mắt thấy ván đóng thuyền, Thái hậu và Nhóc mập cùng nhau ôm đầu rưng rưng nức nở, Túc vương chỉ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng mà A Nguyên quá béo, khiến Túc vương vô cùng lo lắng, bởi vậy quyết tâm, nhìn lão nương và khuê nữ nước mắt lưng tròng, ông nghiêm túc : “Nhi thần, phó thác A Nguyên cho mẫu hậu.”

      “Bảo ai gia làm thế này, là…” Thái hậu cảm thấy bản thân tàn nhẫn.

      Túc vương cười khổ tiếng, nhưng lúc này chịu châm chước, tuy rằng là cấu kết với Trình lão, xác vẫn vì muốn tốt cho A Nguyên, chỉ thấp giọng : “Là có lòng tốt.” Những tiệu chứng ở , A Nguyên đều có, như này phải là khỏe mạnh.

      Trình Tĩnh lại cho là đúng.

      Thời đại này, nữ nhân ở hậu viện đều cưng chiều trẻ con. Giống như phủ Quốc công, Tề lục ngọc thụ lâm phong trước đây chính là cái bánh bao núc ních, suốt ngày kêu cha gọi mẹ muốn ăn thịt, đều nhờ danh y tiền bối tự mình chuyến, hù thái phu nhân Quốc công trận, bảo bà cứ ngồi yên mặc kệ, mới có mỹ nam nổi danh kinh thành như tại chứ đâu.

      Mắt thấy Thái hậu đáp ứng, Túc vương mới cùng Trình Tĩnh rời cung.

      Lần này Thái hậu quả kinh sợ, nào còn dám đút thịt cho A Nguyên ăn nữa? Cho dù là thịt, nhưng cũng chỉ là miếng bé tẹo, mà còn hoàn toàn cắt đứt khẩu phần điểm tâm chè bánh các loại, mới chỉ mấy ngày, con nhóc mập đói chạy toán loạn trong cung, đôi mắt xanh đau đáu chờ mong thức ăn bàn của mọi Cung.

      Quá nôn nóng, Con nhóc mập làm đủ mọi trò, thèm ăn đến mức chảy cả nước mắt, làm phi tần trong cung nhìn cũng thấy thương.

      Nhưng ở hậu cung, lời Thái hậu mới là định đoạt, chẳng màng A Nguyên đáng thương, bên từ Hoàng thượng Hoàng hậu, đến xuống dưới là đại cung nữ bên người A Nguyên, ai dám đùa với lửa, mạo hiểm cho A Nguyên ăn chỉ sợ Thái hậu tức giận, mấy ngày, mặt A Nguyên quả nhiên gầy .

      Sinh hoạt như vậy quá khổ, Công chúa điện hạ cảm thấy quá bi thương. Lúc này đây bất lực giả chết trong ngực A Dung, A Nguyên liền nghe thấy A Dung thấp giọng : “Trong cung thú vị, chi bằng, ta đưa muội ra ngoài cung hôm?”

      A Dung ít nhiều cũng biết, lời Trình Tĩnh chưa chắc , A Nguyên đói thành như vậy cũng khiến thực đau lòng. Chỉ là dám mạo hiểm làm chuyện kia, đành vuốt đầu A Nguyên, xuống tới sườn mặt gầy ốm của đứa này bèn thở dài.

      Kế thừa huyết thống của Túc vương và Túc vương phi, A Nguyên dĩ nhiên cũng là bé con xinh đẹp. Lúc này mỡ hai bên sườn mặt bị đánh tan, khuôn mặt nhắn càng thêm tinh xảo, xiêm y cũng bắt đầu vừa người, hề tròn trịa giống như quả bóng trước kia, liền có vài phần phong tư lỗi lạc như Phượng Khanh Phượng Đường, huống hồ A Nguyên trời sinh đoi mắt phượng hẹp dài giống như đúc Túc vương, tự bản thân A Dung cũng thể thừa nhận, quá hai năm nữa, thân hình A nguyên nảy nở, hẳn câu ít nhiều ánh mắt các thiếu niên.

      “Muốn xuất cung như thế nào với Hoàng tổ mẫu?” Đói bụng hai bữa, A Nguyên cũng thành thói quen, giờ chỉ là bị đả kích chút, lòng bi thương nghiêm trọng, có chút uể oải, kỳ nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương, Công chúa điện hạ cũng rất vui sướng, thấy A Dung cúi đầu cười với mình, trong lòng A Nguyên nhảy nhót, muốn xuất cung chơi đùa, chỉ là lại có chút chần chờ.

      “Thái hậu thương muội, bảo ta đưa muội xuất cung vui vui vẻ vẻ hôm.” Mấy ngày nay Thái hậu ngày này để mắt đến A Nguyên, thấy cháu gầy, quả nhiên những triệu chứng kia cũng ít , người cũng tinh xảo hơn nhiều, liền tin lời danh y, nhưng thấy A Nguyên uể oải ỉu xìu, bèn kêu A Dung đưa nàng thư giãn.

      “Nếu xuất xung, có thể được ăn vặt ăn ngon sao?” A Nguyên tràn ngập hy vọng hỏi.

      “Cái này được.” A Dung xấu xa ôn hòa cười, thấp giọng : “Ta trông chừng muội đó.”

      A Nguyên cảm thấy thực thất vọng, chỉ là biết giờ A Dung cái gì cũng đồng ý với mình, khiến Công chúa điện hạ ngừng nỗ lực cố gắng, len lén chui vào ngực A Dung làm nũng, hy vọng có thể thay đổi ý định.

      Hai người cười vui vẻ, chợt thấy từ phía xa xa, có vị phi tần chậm rãi tới sân đình nơi hai người hóng gió, mắt thấy A Dung và A Nguyên, dừng lại. A Nguyên liền chui ra từ lồng ngực A Nguyên, thấy vị này lại là Tuệ tần mẹ đẻ Phượng Đồng, dù sao vẫn là bậc trưởng bối trong hậu cung Hoàng thượng, chỉ bảo A Dung thân là nam tử ở yên đây, tự mình tiến tới thi lễ với Tuệ tân, cười : “Người sao lại tới chỗ này?” Nơi này gần cung Thái hậu, lại thập phần hẻo lánh, Tuệ tần cũng ít qua lại cung Thái hậu, làm cho A Nguyên cảm thấy nàng khá xa lạ.

      “Chỉ cảm thấy hôm nay trời đẹp, nên ra ngoài chút.” Tuệ tần nào dám nhận cái thi lễ này của A Nguyên, vội tới đỡ nàng, nhưng nghĩ thế nào, lại vội thu tay, ôn hòa mà nhìn A Nguyên, giọng : “Lòng vui mừng, nên cảm giác như thời tiết rất tươi đẹp.”

      A Nguyên hơi giật mình, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Tuệ tần, thấy vẻ mặt nữ tử này ôn nhu vui mừng, rất điềm đạm, nhớ tới Phượng Đồng lúc nào cũng hung hung hổ hổ dọa người, còn có Từ tần ngang ngược bừa bãi, khỏi khe khẽ thở dài.

      tại địa vị triều của Từ gia tốt lắm, vì việc của Từ tần, Hoàng thượng ghét cả Từ gia. Nhưng A Nguyên chợt nghĩ, nếu trước đây, Từ gia vì vinh hoa phú quý mà đưa Từ tần vào cung, chỉ cần thứ nữ Tuệ tần an phận thủ thường như vậy ở hậu cung, cũng chưa chắc rơi vào cục diện khó tiến khó lùi như hôm nay.

      Tuệ tần rất vui, vì hôm nay Thái hậu cho mời tiểu thư Tề gia và Vương gia (nhà họ Vương) vào cung gặp mặt, con dâu tương lai của nàng cũng ở trong đó, đứng nhìn từ xa, liền cảm thấy đó là thiếu nữ thực lanh lẹ, nàng cũng qua đó, đứa bé này hoàn toàn vì thân phận hèn mọn của mình mà kinh thường, ngược lại còn cung cung khính kính thi lễ với mình, ánh mắt còn mang ý thân thiết. Dáng vẻ như vậy, làm Tuệ tần năm qua tháng lại chỉ ở trong cung muốn rơi lệ.

      Nhi tử, nhi tử quá hiếu thuận, nhưng nàng dâu này, thực rất tốt.

      Nhưng những điều này, Tuề tần thể với ai khác, thấy A Nguyên nhìn mình mà có nửa phần kiên nhẫn, lòng nàng chợt nghĩ đến Bát công chúa, hơi hơi thở dài, cũng thêm gì cả, chỉ nhàng : “Ta nghe gần đây Công chúa ăn ít hơn chút.” Thấy mặt A Nguyên đỏ lên, có chút được tự nhiên, nàng hơi nín cười, thấp giọng : “Lời này, vốn ta nên , chỉ là nữ nhi khó chịu, làm cha mẹ, chắc còn khó chịu gấp tram ngàn lần,” nàng dừng chút, có chút thỏa lỏng tâm tình mà : “Công chúa chớ sinh khúc mắc, sau này, người mới có thể hiểu được tâm của phụ mẫu.”

      xong, thấy A Nguyên đơ ra nhìn mình, tức khắc có chút hoảng loạn xua tay : “Nếu lời vừa rồi, công chúa thích, ta, ta…” Nàng cũng thấy Thái hậu nghiêm với A Nguyên, e ngại A Nguyên còn hiểu nỗi khổ tâm của Thái hậu, bởi vậy nhìn được mà ra.

      “Đa tạ lời dạy bảo của nương nương.” A Nguyên lại có chút hổ thẹn, chỉ cảm thấy bản thân khiến cả phụ thân, mẫu thân và Thái hậu đều phải lo lắng, nay câu của Tuệ tần như đánh thức người trong mộng mị, khỏi cảm kích mà khom người : “Nếu nhờ nương nương, A Nguyên còn chỉ biết đến bản thân, mà nhận ra tấm lòng hiền từ của trưởng bối.”

      “Ta cũng chỉ từ mình suy ra người thôi.” Tuệ tần thấy A Nguyên nhanh nhẹn đáng , còn hiểu chuyện nghe lời, lòng cũng thực thích, theo bản năng muốn vuốt đầu nàng, nhưng nghĩ đến việc kiêng kị, vẫn nhịn xuống, chỉ giọng nhắc A Nguyên nên ở ngoài lâu mà bị cảm lạnh, rồi mới chậm rãi rời .

      Mắt thấy nàng rồi, A Dung mới qua đây, liền thấy ánh mắt A Nguyên có chút phức tạp nhìn theo bóng dáng Tuệ tần, thấp giọng : “Đáng tiếc.” Nữ tử như vậy, tuy khéo, cũng lợi hại, nhưng lại là người tĩnh tâm sống qua ngày khó có được.

      “Nàng thực thích muội.” A Dung chỉ chỉ đôi mắt mình, thở dài : “Ánh mắt, lừa được người.” Ánh mắt Tuệ tần nhìn A Nguyên thoảng chút thiện ý và từ ái, A Dung nhìn từ xa, liền cảm thấy tên Phượng Đồng này, quả thực đúng là có phúc biết hưởng.

      mẫu thân như vậy, mà vẫn thỏa mãn.

      “Chỉ mong sau này Tam hoàng huynh chớ có liên lụy đến nàng.” A Nguyên nghĩ đến Phượng Đồng, liền lắc đầu : “Nghe Vương phi cũng là nữ tử tồi, Tam hoàng huynh phải là đồ vật, mà lại rất có phúc khí.” Nhưng thoạt nhìn, Phượng Đồng khinh thường thèm nhìn loại phúc khí này.

      Thổn thức trân, A Nguyên bèn đặt hết mấy chuyện này sang bên, chỉ là bình thường gặp Tuệ tần, tuy phải quá quen biết, nhưng vẫn cung kính vài phần. Nhân lời Tuệ tần , bây giờ suốt ngày ăn rau xanh, A Nguyên cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, làm loạn nữa, thậm chí cư xử thập phần ấu trĩ chút nào, làm Thái hậu tấm tắc kêu lạ, cảm thấy có gì tốt cả. Rốt cuộc, A Nguyên bắt đầu trưởng thành, nếu còn thiên chân ngây thơ, sau này Thái hậu chỉ có thể lo lắng cho nàng.

      An tĩnh trong cung hơn tháng, A Nguyên gầy rất nhiều, còn thường xuyên cưỡi ngựa với Ngũ công chúa, càng trở nên thon thả, nàng vốn có nét, nay mặt mày ngày càng hoàn chỉnh, khiến Thái hậu vô cùng vui mừng, cho người may mới xiêm y, để đứa cũng mang theo vài phần phong tư. Lúc này mới thành mấy ngày trong cung Thái hậu, hôm nay, A Nguyên ngồi trò chuyện với Thái hậu, thấy Hoàng hậu và Đức phi dắt tay nhau tới, bèn tiến lên thi lễ, rồi mới cùng ngồi xuống, Hoàng hậu cũng nhìn thấy biến hóa này của A Nguyên, chỉ cười với Thái hậu: “Nhóc con này, là mỗi ngày dáng vẻ, A Nguyên ngày hôm qua thần thiếp vừa mới thấy, hôm nay gặp lại, ngờ lại có chút bất đồng.”

      “Khuôn mặt A Nguyên tinh xảo, có chút giống với Thái hậu nương nương, bây giờ ổn trọng hơn, cả khí chất cũng như đúc.” Đức phi cũng ngồi bên cười .

      A Nguyên nhếch miệng cười, phá vỡ trầm tĩnh vừa nãy, nhưng Thái hậu lại rất đắc ý cười : “Bé con này vốn có duyên với ai gia, nào có chỗ giống nhau?” xong, quay đầu lại vuốt ve khuôn mặt nhắn của A Nguyên, cũng rất vui vẻ.

      Ngũ công chúa có chút tái nhợt cùng tiến đến bên người A Nguyên, thấy A Nguyên lo lắng nhìn mình, chỉ cười cười : “Mấy hôm trước bị bệnh, sợ lây bệnh cho Hoàng tổ mẫu và Hoàng muội, bởi vậy chưa đến thỉnh an người được.” Nàng tựa như bị bệnh , vừa ốm yếu, vừa mong manh, A Nguyên liền cầm tay nàng, chỉ cảm thấy tay đầy lạnh lẽo, cũng bất chấp những cái khác, A Nguyên kéo kéo tay Thái hậu giọng : “Con đưa Hoàng tỷ vào trong nghỉ nhé.” Lại thấy ánh mắt Ngũ công chúa lọ ra vài phần cảm kích, lòng khỏi có chút nghi hoặc.

      Ngũ công chúa xưa nay cường tráng, mấy ngày trước còn đua ngựa với này, lúc này bị bệnh dáng vẻ cũng có chút hùng hổ.

      “Mau nghỉ ngơi .” Thái hậu thấy Ngũ công chúa quả nhiên khỏe, lòng cũng nôn nóng, lại giận Đức phi : “Đứa ốm, phải bảo nó dưỡng bệnh mới đúng, nóng lòng đến đây chẳng phải là ép buộc đứa ?”

      “Nó nhớ Thái hậu nương nương và A Nguyên, thần thiếp nào khuyên được?” Đức phi vội vàng đứng dậy cáo tội, còn làm ra dáng vẻ đáng thương, cũng khiến được Thái hậu lắc đầu cười.

      A Nguyên lôi kéo Ngũ công chúa có chút sức lực nào vào trong, bảo nàng nằm xuống , liền nghe đằng trước Hoàng hậu cười với Thái hậu: “Hôm kia thai Vương Quý nhân ổn, thái y Hoàng tử…”

      “Hoàng tử hay Công chúa đều tốt cả.” Thái hậu có bốn cháu trai, bởi vậy là nam hay nữ để bụng chút nào, cũng chỉ là dệt hoa gấm thôi, lúc này với Hoàng hậu: “Con xưa nay cẩn thận, chuyện này giao cho con, ai gia cũng yên tâm.”

      “Thần thiếp thấy nàng giờ vẫn còn khỏe, nghĩ đến việc cho nhà mẹ đẻ của nàng vào thăm nàng chuyến.” Hoàng hậu liền cười .

      Phi tần có thai có cơ hội được gặp người nhà mẹ đẻ, đây là chuyện thường, bởi vậy Thái hậu liền gật đầu : “Con tự làm chủ .” Tự tính toán nếu Hoàng hậu muốn tính kế cái thai của Vương Quý nhân, Thái hậu cũng đứng về phía Hoàng hậu, nay Hoàng hậu có hai con trai, vô luận thế nào cũng thể có sai lầm.

      A Nguyên nghiêng tai nghe Hoàng hậu bẩm báo việc hậu cung với Thái hậu, rồi quay đầu lại, nằm bên người Ngũ công chúa sờ trán của nàng, nhíu mày : “Đến tột cùng là có chuyện gì mà khiến Hoàng tỷ bệnh nặng trận thế?”

      “Còn phải do biểu ca sao?” Ngũ công chúa sức lực mà ôm A Nguyên, chỉ giọng câu “Vừa tay”, rồi : “Hôm kia có vị biểu nương bà con xa nhà mợ cha mẹ đều qua đời đến ở phủ Định Quốc công.” Thấy A Nguyên gật đầu, nàng liền nhàn nhạt : “Là nương đến khóc cũng xinh đẹp, cực kỳ đáng thương, nếu có biểu ca, cũng chẳng bao giờ như thế. Ta khó khăn lắm mới có thể xuất cung thỉnh an cậu mợ, nương này thấy ta, lùi ra xa như sợ hãi cái gì, cứ như là sợ ta ăn nàng.”

      “Chỉ sợ lúc đó còn có biểu ca ngươi ở đó.” A Nguyên còn gì để nhìn trời, lòng cảm thấy nương này có đầu óc.

      Nếu Ngũ công chúa phải gả cho thiếu gia quý phủ Định Quốc công, cứ cho là trong lòng thiếu gia thích nữa, vẫn chỉ là bậc tiểu bối, cũng có năng lực cự tuyệt, nương này còn phí sức tính kế thiếu gia làm gì?

      “Biểu ca lo lắng đến hỏng luôn rồi.” Ngũ công chúa chỉ cảm thấy phiền toái, phất phất tay, vô lực : “Chăm chăm che chở nương kia lùi vài bước, khuyên ta chớ có dọa người đáng thương.”

      “Sau đó thế nào?” A Nguyên còn chưa được gặp cốt truyện tiểu thuyết trong đời thực thế này bao giờ, hai mắt sáng lên hỏi: “Ta cảm thấy ghê tởm chịu nổi, nếu nàng cảm thấy ta khi dễ nàng, ta bèn lợi dụng cái hư danh này. Ta quất roi lên người nương kia, bảo nàng nhanh cút .” Ngũ công chúa khụ khụ hai tiếng, bi thương mà : “ đúng là tai bay vạ gió*.” Thấy dáng vẻ bát quái của A Nguyên thò tới, nàng liền nhìn trời : “Biểu ca tốt bụng lộ ra dáng vẻ thất vọng, càng cảm thấy ta tốt với nữ nhi động lòng người trong lòng kia.” Sau đó nàng muốn cho biểu ca nàng khôn ra chút, biểu đệ chạy tới, khác hẳn với dáng vẻ thẹn thùng ngày thường, cãi nhau với huynh trưởng .

      Tai bay vạ gió: Họa từ trời rơi xuống.

      “Đây là khoe với ta.” Ngũ công chúa nhìn trúng biểu đệ ngoan ngoãn, thân là tỷ muội tốt A Nguyên tự nhiên hiểu , thấy vẻ tươi cười nhàn nhạt mặt Ngũ công chúa, A Nguyên liền đẩy nàng : “Rồi sao nữa, mau .”

      “Biểu đệ chỉ , nếu ta động roi, tự nhiên là ta có đạo lý của ta, ở chỗ này, còn biết là ai sai đâu.” Nhớ tới biểu đệ thân hình có chút gầy yếu còn đứng ngăn trước người mình, Ngũ công chúa cười cười, rồi mới tiếp lời: “Huống hồ biểu đệ còn , sao lại cho là ác độc? Chẳng lẽ thân là Công chúa còn dọa đứa dân nữ chút quyền lực?”

      “Ô! Vẻ bình thường của đâu?” A Nguyên được đầu đầy hắc tuyến.

      Ngũ công chúa cười tiếng, hiển nhiên rất đắc ý, vuốt vuốt tóc : “Mẫu phi chuyện với mợ, sau này lớn hơn chút, ta gả cho biểu đệ.” Biểu ca là người thương hương tiếc ngọc, nàng tiêu hóa nổi. Hơn nữa lúc đó nàng nhìn đôi mắt nghiêm nghị kia của biểu đệ, cũng chẳng sợ văn võ thành, khiến Ngũ công chúa có chút rời mắt được, nghĩ đến đây, nàng liền thở dài : “Quả thực đúng là vui quá hóa buồn, lúc tranh chấp, ta cẩn thận ngã vào hồ nước.” thấy vẻ “Não ngươi bị tàn à?” của A Nguyên, nàng liền cãi : “Cung nữ đằng sau để ý.”

      Như này khổ sao, bị rơi xuống nước, Ngũ công chúa thích bơi lộ có thể tự mình bò lên, ai mà ngờ được biểu đệ ngốc thấy, vô cùng dung nhảy theo vào trong nước.

      “Đáng giận nhất là, đâu có biết bơi!” Nghĩ tới biểu đệ chìm xuống nước như quả cân nặng trịch, Ngũ công chúa giận dữ đấm vào giường!

      A Nguyên cười lớn, cười đến khi thở được mới thôi.

      “Ngốc như vậy, thành vấn đề sao?” A Nguyên lau nước mắt hỏi.

      nếu thông minh, ta thích.” Ngũ công chúa hàm hồ câu, khóe miệng khỏi nhếch lên.

      “Khi khác, ta phải xem cho kỹ đại hùng này!” A Nguyên dùng lực giơ ngón cái lên, rồi mới cười hì hì : “Mấy ngày nữa, ta xuất cung dạo, ta cũng muốn xem biểu nương kia.” Dám lấy Công chúa làm bàn đạp, cũng coi như là rất có dung khí.

      “Mợ đưa tiểu viện, để nàng ta được gặp lại biểu ca nữa.” Nam nhân nhà Định Quốc công có mấy năng lực, nhưng mà nữ nhân, bất luận là cưới vào, hay là gả , đều giống nữ tử bình thường. Phu nhân Định Quốc công mắt thấy nữ nhi nhà ngoại mình diễn xuất đến mức đấy, còn có ý muốn bỉ dực song phi* với con trai mình, làm gì còn chút kiên nhẫn nào, chỉ sấm rền gió cuốn đưa tai họa ra khỏi phủ Định Quốc công, còn với con trai lớn bi thương rằng “Nếu thương tiếc, cùng nhau , ai cả đâu”, áp chế trưởng tử cảm thấy nữ tử cả thiên hạ đều đáng đáng thương kia, xoay người liền giáo dục đứa bé hơn phải có tiền đồ được ngớ ngẩn như đại ca.

      Bỉ dực song phi: Nôm na là ở bên nhau ra rời.

      “Nếu để ta , vẫn là cây làm chẳng nên non.” A Nguyên dừng lại cười, chỉ : “Nếu có nam nhân cổ vũ cho, nàng ta bày ra bộ mặt đáng thượng đó cũng vô dụng phải ? Thấy Ngũ công chúa cười nhạo tiếng, A Nguyên cũng cười : “Nhưng mà, nương tốt như vậy đều là đá thử vàng, chỉ thử lần, cũng thử ra đó chứ.”

      “Thôi, nhắc đến người này ta liền thấy phiền.” Ngũ công chúa cười xấu xa ghé vào bên người A Nguyên, giọng : “Ngoài kia, đều là lợi hại, ngươi cũng kém đâu.” Thấy A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, nàng híp mắt hỏi: “Vương Quý nhân hôm kia khóc la muốn ra ngoài, ngươi với Phụ hoàng gì đó, làm nàng ta lại im được thế?”

      “Nàng ta biết đây là đứa con trai, dã tâm lại lớn, ta làm nàng tỉnh chút.” A Nguyên cười lạnh : “Mong chờ biểu ca ta, nghĩ muốn kết thân với phủ Quốc công! Giống như nếu chuyện thành, nhi tử của nàng sinh được, ta đương nhiên lo lắng chuyện với Hoàng bá phụ, đừung để tiểu Hoàng đệ của ta bị người hồ đồ kia làm nháo loạn đến còn.” Phi tần coi long duệ ra gì như thế, ra có nhiều lắm, A Nguyên chỉ chút với Hoàng thượng Vương Quý nhân coi trọng nhà mẹ đẻ hơn long duệ, nên mới bất chấp thân mang thai Hoàng tử mà cứ làm loạn lên như thế, muốn lựa lời , nên đương nhiên, ngữ khí của A Nguyên là uyển chuyển lo lắng, nhuwngn mà sắc mặt Hoàng thượng cũng tốt lắm đâu.

      Bằng , Hoàng hậu cũng cho người Vương gia vào cung, chỉ là muốn nhà này hiểu cho chuyện chút.

      khéo, ta còn biết chuyện trọng điểm cơ.” Ngũ công chúa thấy A Nguyên nghiêng nghiêng đầu, liền giọng : “ nương rất xinh đẹp kia của Vương gia, gọi là Vương Diên.”

      A Nguyên nghĩ tới nữ nhi quả là mỹ nhân kia, ấn tượng cũng tồi, bèn khẽ gật đầu, tò mò hỏi: “Nàng làm sao?”

      “Nàng đính hôn.” Ngũ công chúa thở hộc hơi.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      a NGuyên giảm cân thành công nha, càng ngày càng đẹp ra
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :