1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cả thế giới phát hờn vì ganh tỵ - Địch Qua

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Khổng Địch là gay

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu


      Đường Tiểu Duy vừa mới lên lớp mười hai đột nhiên bận rộn, bài tập nhiều gấp đôi , ngay cả các kỳ thi học kỳ cũng tăng, bên ứng phó với cuộc thi đồng thời lại phải phòng ngừa Đường Lâm quan hệ nam nữ hỗn loạn, Đường Tiểu Duy bận việc túi bụi.

      Sau khi Đường Tiểu Duy kết thúc kiểm tra tháng lần đầu tiên, phát mình đột nhiên nhàn rỗi, trường học vội vàng, Đường Lâm cũng đàng hoàng.

      Đường Lâm làm loạn khiến lo lắng, nhưng làm loạn ngược lại khiến còn lo lắng hơn, rốt cục nhịn được hỏi chị , Đường Lâm trả lời, thể nghi ngờ là quả bom lớn, Đường Lâm , chị , lần này phải chơi đùa, đây là lần đầu tiên chị muốn toàn tâm toàn ý đối với người đàn ông, Đường Lâm chị muốn làm tốt, theo đuổi người đàn ông chị , sau đó hai người kết hôn sinh con sống qua ngày.

      Mà người đàn ông chị trong lời , thể nghi ngờ chính là Khổng Địch.

      “Đường Tiểu Duy, em xem lúc trước sinh hoạt cá nhân của chị loạn như vậy, Khổng Địch biết cảm thấy chị nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này chứ?” Đường Lâm có chút bận tâm hỏi Đường Tiểu Duy.

      Đường Tiểu Duy chưa từng thấy Lâm cẩn thận như vậy, bất an, nôn nóng, Đường Tiểu Duy hiểu, lần này Đường Lâm nghiêm túc.

      “Chị vốn nghiêm túc đối với tình cảm.” Đường Tiểu Duy cười nhạt.

      “Đó là trước đây chị chưa gặp ấy, tại chị đối với ấy là .” Đường Lâm lập tức phản bác, sau đó lại bắt đầu có chút hưng phấn : “Chị muốn cắt đứt quan hệ với những người đàn ông trước kia, nhìn thấy cũng làm như biết, chị muốn thanh thuần, rụt rè chút, cho ấy thấy chị là người phụ nữ thích hợp, chị muốn…”

      “Vì sao chị lại thích ta?” Đường Tiểu Duy đánh gãy lời lãi nhãi của Đường Lâm, hỏi.

      Đường Lâm liệt kê rất nhiều lý do để thích Khổng Địch, cái gì mà Khổng Địch là người đàn ông đẹp mắt nhất chị từng gặp, tuyệt đối phong cách; Khổng Địch chẳng thèm ngó tới chị, điều này ta bị mỹ nữ mê hoặc, làm bạn trai tuyệt đối an toàn; trong nhà Khổng Địch vô cùng có tiền, theo ta tuyệt đối chịu khổ, có người phụ nữ nào muốn gả vào nhà giàu; người biết, người hiểu, bao nhiêu phụ nữ vì ta lục đục tranh đấu với nhau đến đầu rơi máu chảy, nếu muốn thành người phụ nữ của ta, còn phải khó đến tận trời sao…

      Đường Tiểu Duy sợ, lấy trình độ si mê của Đường Lâm đối với Khổng Địch, nếu chị muốn theo đuổi, Đường Lâm lòng nhào vào người Khổng Địch mới là lạ, chỗ dựa duy nhất của Đường Tiểu Duy còn.

      Đường Tiểu Duy mười sáu tuổi vì bảo vệ chị có địa vị duy nhất trong lòng, tìm thám tử tư bắt đầu theo dõi Đường Lâm.

      Đường Lâm ngoại trừ thỉnh thoảng học, bình thường đều ở quán bar gọi là Lam Nhiễu, hoặc là theo đám người Lữ Nam, Phương Đạc kia ra vào các chỗ ăn chơi, thăm dò thói quen của bọn họ, Đường Tiểu Duy về tới trường trung học trước kia của , trường học thối rữa rối loạn khí ngột ngạt dành cho học sinh có lý tưởng, đây cũng là nguyên nhân nhà họ Đường phải cho chuyển trường.

      Ở trường trung học này có loại người làm cho các phụ huynh cắn răng nghiến lợi, ví dụ như Trần Cẩn Húc.

      Trần Cẩn Húc phải là xinh đẹp theo kiểu truyền thống, đầu cao, còn rất gầy, mắt mí lại vô cùng phong tình, quá xinh đẹp nhưng lại được rất nhiều người thích, nhất là đàn ông.

      Gia cảnh tốt, còn thiếu tiền, học tập giỏi, có khí chất vô cùng hoang dã, thể hư, nhưng tuyệt đối dính dáng đến hình tượng tốt.

      Đường Tiểu Duy tìm được ấy, mục đích rất ràng, muốn Trần Cẩn Húc quyến rũ Khổng Địch.

      “Đường Tiểu Duy, chỉ là chị cậu có bạn trai thôi mà, cậu có cần phải như thế .” Trần Cẩn Húc đếm tiền mà Đường Tiểu Duy đưa cho, .

      “Cậu hiểu đâu, Đường Lâm là chỗ dựa duy nhất của tớ.”

      “Ba mẹ cậu đâu?”

      Đường Tiểu Duy dừng chút: “Bọn họ mặc kệ tớ. “

      Trần Cẩn Húc cẩn thận nhìn Đường Tiểu Duy, : “ gia đình quái lạ.”

      Đường Tiểu Duy hơi kiên nhẫn: “Cậu chỉ cần để ý tới nhiệm vụ là được rồi.”

      Trần Cẩn Húc gật đầu: “Lấy ảnh chụp cho tớ xem chút, là loại đàn ông nào vậy?”

      Đường Tiểu Duy lắc đầu: “Tớ có hình của ta, chỉ biết ta gọi là Khổng Địch.”

      “Khổng Địch?” Trần Cẩn Húc rất kinh ngạc: “Chắc chỉ là trùng tên thôi, tớ còn tưởng là Khổng Địch kia.”

      Đường Tiểu Duy hiểu Trần Cẩn Húc cái gì: “Cậu cho rằng người nào là Khổng Địch?”

      “Sinh viên đại học năm thứ tư của học viện hàng , lớn lên cực kỳ đẹp mắt, gặp thần thần mê, gặp phật phật mê, bao nhiêu người cả trai lẫn đều xua như xua vịt về phía ta.” Trần Cẩn Húc nhìn Đường Tiểu Duy chút: “Người cậu có phải là ta ?”

      Đường Tiểu Duy cười cười: “Cả trai lẫn ?”

      “Tớ kỳ thị đồng tính luyến ái.” Trần Cẩn Húc khoát tay: “ phải, tớ , người cậu có phải là Khổng Địch kia ?”

      Đường Tiểu Duy lắc đầu: “Tớ biết.”

      “Cậu biết cái gì chứ?” Trần Cẩn Húc hết lời để .

      “Tớ chỉ biết Khổng Địch có hai người bạn, người tên là Lữ Nam người tên là Phương Đạc.”

      Trần Cẩn Húc nháy mắt gật đầu, cười tiếng: “Vậy được rồi, cái này có khả năng tớ thể giúp, Khổng Địch là người nào chứ, năm đó hoa hậu giảng đường của học viện hàng theo đuổi ta bao lâu, cuối cùng ở trước mặt ta lấy dao cắt cổ tay uy hiếp, ta đặc biệt kinh ngạc hỏi ấy là người nào? Hoàng hậu múa cột trong giới giải trí bởi vì người phụ nữ khiêu vũ trêu ghẹo ta, ở phòng thay quần áo phía sau đài hoàng hậu nổi giận đùng đùng giết người phụ nữ kia, sau khi Khổng Địch nghe vẻ mặt mờ mịt ta biết các , tớ còn nghe rất nhiều chuyện về Khổng Địch, cậu người đàn ông như vậy, cậu cho tớ chút tiền ấy để tớ giải quyết, có phải đánh giá tớ quá cao .”

      Đường Tiểu Duy nghe xong thán phục liên tục, trong lòng cảm thán, sao Đường Lâm lại chọc đến nhân vật như thế, nhìn Trần Cẩn Húc hồi lâu, lại lấy ra từ trong bao xấp tiền: “Cậu phải muốn thêm tiền sao.”

      Trần Cẩn Húc nhìn tiền trong tay, con mắt tỏa sáng: “Đường Tiểu Duy, tớ nhất định cố gắng, thế nhưng có thành công hay thể dám chắc.”

      ————– tôi là đường phân cách Trần Cẩn Húc quyến rũ Khổng Địch ——————

      Ba ngày sau, Trần Cẩn Húc tìm Đường Tiểu Duy: “Khổng Địch đẳng cấp rất cao, tớ đủ tư cách, chị cậu cũng đuổi kịp, cậu làm sao có thể trông cậy vào tớ.”

      “Nếu tớ có thể tìm được minh tinh điện ảnh cần gì phải tìm cậu.” câu của Đường Tiểu Duy chặn Trần Cẩn Húc trở về.

      “Hóa ra tớ trong suy nghĩ của cậu là người tốt như vậy sao?” Trần Cẩn Húc cười cười, giọng có chút chế giễu: “Đường Tiểu Duy, bằng chính cậu thử chút.”

      Đường Tiểu Duy liếc Trần Cẩn Húc: “ phải nam sinh đều thích cậu sao? Cậu cũng được, vậy tớ còn thử cái gì.”

      Trần Cẩn Húc tiếp tục cười: “Đường Tiểu Duy, phải cậu khờ hay ngốc?”

      Đường Tiểu Duy vì sao nhìn Trần Cẩn Húc.

      “Ah, nàng này là ngốc.” Trần Cẩn Húc nhìn biểu cảm của Đường Tiểu Duy : “Bọn họ theo đuổi tớ là vì ưa thích tớ, nhưng bọn họ theo đuổi cậu có nghĩa là thích cậu, vì bọn họ đành lòng theo đuổi.”

      loại nữ sinh như thế, là rất trong lòng rất nhiều nam sinh, cảm thấy ấy là thần thánh mà thể xâm phạm, bọn họ giống như thương lượng xong, người nào theo đuổi ấy, chỉ cần có người dám nhúng chàm, bọn họ cùng nhau tấn công, mà Đường Tiểu Duy là nữ sinh như vậy.

      Đường Tiểu Duy để ý tới Trần Cẩn Húc, hiểu gì, chỉ cảm thấy Trần Cẩn Húc đủ ba ngày lập tức rút lui có trật tự, điển hình của người chỉ lấy tiền làm việc, Đường Tiểu Duy liếm kem, dáng vẻ cho thương lượng: “Tiền tớ thanh toán, cậu nhanh tiếp tục làm việc .”

      Trần Cẩn Húc im lặng nhìn Đường Tiểu Duy, tức giận xoay người rời .

      Hai ngày sau, Trần Cẩn Húc lần nữa tìm Đường Tiểu Duy: “Đường Tiểu Duy, chuyện này phải là do tớ nỗ lực, có người Khổng Địch thích phụ nữ.”

      Đường Tiểu Duy nháy mắt mấy cái, hiểu lời của Trần Cẩn Húc.

      “Tớ nghe ta có mờ ám với người tên Phương Đạc.”

      Đường Tiểu Duy vẫn còn có chút ấn tượng đối với Phương Đạc, người từng mở cửa xe thể thao chế giễu Lữ Nam, là người đàn ông tà khí, đôi mắt khôn khéo nên lời, ra ta có gian tình với Khổng Địch.

      “Tớ quan sát mấy ngày phát , Khổng Địch quả thực vô cùng thân mật với Phương Đạc.” Trần Cẩn Húc vỗ vỗ Đường Tiểu Duy: “ ta thích chị cậu, đúng hơn là ta thích phụ nữ, cậu cũng đừng theo để thêm bận rộn nữa.”

      Trần Cẩn Húc thông báo công việc như thế, Đường Tiểu Duy cũng yên tâm, vốn tưởng rằng chuyện này kết thúc như vậy, ngờ việc bại lộ, Đường Lâm phát hoạt động của các .

      Rốt cục, Đường Lâm phát hỏa, thể làm cho Đường Tiểu Duy chạy trở về nhà họ Đường, Đường Lâm lựa chọn bỏ nhà ra , sau đó Đường Tiểu Duy bắt đầu cuộc sống ba bữa gặm mì ăn liền ở nhà trọ, Đường Lâm cũng trở về nữa.

      Đường Lâm lúc có để lại tiền cho , lại muốn về nhà, hôm nay tan học, kẻ nghèo Đường Tiểu Duy quyết định làm công với nữ sinh cùng lớp.

      “Đường Tiểu Duy, người nhà cậu cho cậu tiền à?” Lưu Ân Kỳ hết sức tò mò đối với Đường Tiểu Duy.

      “Ừ.” thản nhiên trả lời.

      Lưu Ân Kỳ hiển nhiên tin, trường các học là trường trọng điểm của tỉnh, Đường Tiểu Duy là học sinh chuyển tới lớp mười sau học kỳ, nhìn bề ngoài là học sinh chuyển trường, lý ra ai chẳng biết tốn rất nhiều phí chuyển trường, cho nên hôm nay lúc Đường Tiểu Duy tìm Lưu Ân Kỳ muốn làm, Lưu Ân Kỳ quả bất ngờ.

      Mỗi lần kiểm tra, điểm của Đường Tiểu Duy đều đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, quan hệ với giáo viên ác liệt đến mức thể xoay sở, các thầy có cách nào quản Đường Tiểu Duy, nên để tùy ý, muốn làm gì làm, đặc thù đến mức người bạn tốt cùng làm bậy với , cũng chủ động giữ gìn mối quan hệ với người khác, vì vậy, quan hệ của cùng đại đa số bạn học trong lớp đều là mặn nhạt.

      “Tiệm bán quần áo của nhà tớ quả thiếu nhân viên phục vụ, thế nhưng mẹ của tớ muốn nhận trẻ em vào làm.” Lưu Ân Kỳ chuyện phiếm với bạn học, trong lúc vô ý đến chuyện này, nghĩ đến Đường Tiểu Duy khi nghe được lập tức cảm thấy hứng thú muốn làm.

      “Cũng ai biết tớ là lao động trẻ em.” Đường Tiểu Duy túm quai đeo cặp sách, dáng vẻ sao cả.

      “Chị à, chỉ cần nhìn chút, lần biết ngay cậu là trẻ em, còn cần người khác phải sao.”

      là mười tám tuổi, bộ dáng lớn lên hơi .”

      “Người như cậu, dù mười sáu người cũng ai tin.”

      “Nhưng tớ mười sáu tuổi.”

      “…”

      Đường Tiểu Duy theo Lưu Ân Kỳ đến tiệm bán quần áo của mẹ ấy, với mẹ Lưu rằng nếu tìm được công việc bị đói, dáng dấp bé đáng thương, làm cho mẹ Lưu đau lòng giữ lại, ai hỏi đều trả lời, cháu ở nhà đến giúp đỡ.

      tìm được công việc ở tiệm bán quần áo của mẹ Lưu, xế chiều mỗi ngày tan học, Đường Tiểu Duy có lớp tự học buổi tối, trực tiếp đến hỗ trợ, khi có người giúp tay, khi có người làm bài tập, qua tuần lễ như vậy, Đường Lâm vẫn trở về.

      Đường Lâm bỏ nhà ra cũng phải lần lần hai, thời gian lần này dường như tương đối dài, Đường Tiểu Duy dần dần bắt đầu có chút nóng nảy.

      Tối hôm đó, làm bài tập xong, mẹ Lưu thay đổi trang phục người mẫu trong tủ kính bày hàng, Đường Tiểu Duy mất rất nhiều sức lực mới thay xong quần áo cho người mẫu, ngồi tại chỗ nhìn cảnh đường phố. Phố xá ban đêm mảnh đèn đuốc sáng trưng, những người dạo phố kể cả trai lẫn đều có nét mặt tươi cười như hoa, hai ba người qua, có người phát Đường Tiểu Duy ngồi sau tủ kính, hai mắt tò mò nhìn lại, sau đó cười toe toét rời cùng bạn bè.

      đường nhiều người như vậy, có mấy người là thân mình, bọn họ sống trong độ tuổi thanh xuân khiến người ta hâm mộ, bọn họ cùng người của mình hoặc bạn bè, mà Đường Tiểu Duy, có ai vì dừng chân, có người nào là bạn bè chân chính của .

      Sau 139 cặp nam nữ ngang qua, Đường Tiểu Duy thấy người thứ nhất qua đây mình trong đêm nay.

      Đây là lần thứ hai và Khổng Địch gặp mặt.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Lam nhan họa thủy

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      Lần này Khổng Địch mang kính, ăn mặc đơn giản, hai tay cắm ở trong túi quần nhàn nhã qua, trở thành người thứ trăm bốn mươi qua mặt Đường Tiểu Duy, nếu như phải hành động bình thường, Đường Tiểu Duy có lẽ cho rằng là người mẫu trong tủ kính cẩn thận chạy ra ngoài, thân hình thon dài cùng khí chất ôn nhã, như là người mẫu tạp chí, những người gần đều nhịn được quay đầu lại nhìn vài lần.

      Lúc đầu qua tủ kính, nhưng biết cái gì đưa tới hứng thú, lui về, đứng ở trước mặt Đường Tiểu Duy.

      nhìn , nhìn , cách tấm thủy tinh, cả hai nhìn nhau.

      Đường Tiểu Duy chỉ biết người khác gọi người đàn ông đẹp mắt này là soái ca hoặc mỹ nam, nhưng sau khi gặp lại Khổng Địch, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn , cảm thấy cả hai từ này đều đủ để hình dung , khuôn mặt hoàn mỹ, mặt mày đẹp mắt, môi hơi mím…

      Cuối cùng cũng tin tưởng Đường Lâm và Trần Cẩn Húc thổi phồng lên rồi, vẫn cảm thấy bọn họ miêu tả về Khổng Địch quá hư cấu, thẳng cho đến sau khi nhìn thấy Khổng Địch, Đường Tiểu Duy đột nhiên chợt hiểu vì sao nhiều người lại điên cuồng vì như vậy.

      Người ta , hồng nhan họa thủy(*), Đường Tiểu Duy cảm nhận được sâu sắc của câu này ở người Khổng Địch, lam nhan họa thủy đến mức mỹ nữ cũng chỉ thể ngắm mà thể thành.

      (*) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp là mầm mống của tai họa!

      Khổng Địch đứng ở bên ngoài nhìn Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy cũng bất động, hai người đối diện lúc lâu, lâu đến mức Đường Tiểu Duy bắt đầu cho rằng có phải Khổng Địch cũng xem như người mẫu ở trong tủ hay .

      biết khi nào Khổng Địch nhảy tới bước, ngồi xổm xuống bên cửa, khóe miệng cười : “ còn nhớ em.” giọng của lớn nhưng rất ràng, cho dù cách cánh cửa, Đường Tiểu Duy cũng nghe được hết.

      còn nhớ em.’ câu phát ra từ miệng người khác lời bình thường đến thể bình thường hơn, nhưng khi phát ra từ trong miệng Khổng Địch, điều này vốn thể xảy ra, thế nhưng lại .

      Rất nhiều người quen thân với Khổng Địch rằng quá trình bọn họ tiếp cận với nhau đều vô cùng khó khăn, mà sau khi Đường Tiểu Duy biết Khổng Địch, nhớ tới những lời này, cảm thấy hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh, nhưng tại sao vào lúc này, chẳng cảm thấy gì cả.

      Khổng Địch là người lập dị, có ít khuyết điểm, mà điều mà ai cũng biết về Khổng Địch, , chán ghét phụ nữ; hai, hay quên người khác.

      Đường Tiểu Duy này, Khổng Địch gặp lần liền nhớ kỹ, đồng thời chủ động chuyện.

      Về chuyện này, Khổng Địch giải thích, luôn luôn có người như vậy, làm cho bạn tin tưởng vận mệnh, làm cho bạn tin tưởng lẫn nhau là vì đối phương mà thành, gặp Đường Tiểu Duy là do vận mệnh sắp đặt, mà vừa thấy , cũng cảm giác được điều đó.

      Khổng Địch cứ ngồi xổm trước tủ kính như vậy, hành động này do làm khiến cho người ta cảm thấy có loại cảm giác khác, ngồi xổm so với bất cứ ai cũng đẹp hơn, Đường Tiểu Duy nghiên cứu chút, cảm thấy việc ‘Ngồi chồm hổm’ này có đẹp hay , chủ yếu quyết định bởi đôi chân, Khổng Địch ngồi xổm sở dĩ vẫn đẹp như vậy là bởi vì người ta chân dài, hai chân dài thẳng tắp mặc dù hơi khó cuộn tròn lại, nhưng đều là phong cảnh.

      Đương nhiên, Đường Tiểu Duy may mắn, về sau, còn biết cặp đùi này quỳ, chuyển hướng quỳ… Khụ!

      Hai người tiếp tục nhìn kỹ nhau, Khổng Địch xong câu kia cũng chuyện nữa, lẳng lặng nhìn Đường Tiểu Duy ngồi duỗi thẳng hai chân sau tủ kính, Đường Tiểu Duy bình thường có chuyện gì thích lời nào nhìn người khác, tật xấu này rất khiến người ta phát điên, Đường Lâm quả bày tỏ rằng ăn tiêu, mà Khổng Địch dường như bị ảnh hưởng, rất bình tĩnh.

      Đường Tiểu Duy, lúc này có cảm giác thích, có người thân an tĩnh ngồi bên cạnh.

      “Em còn nhớ ?” Tiếng của Khổng Địch truyền đến lần nữa.

      gật đầu.

      Khổng Địch cười rộ lên, làm cho đèn nê ông phía sau đều phải mất màu sắc, từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt chút nào che giấu đánh thẳng vào con mắt Đường Tiểu Duy: “ biết, người gặp qua Khổng Địch làm sao có thể quên chứ.”

      Đường Tiểu Duy cũng cười theo, thích kiêu ngạo, cảm thấy, nên như vậy.

      Lúc hai người nhìn nhau cười, dường như có người ở phía xa gọi , Khổng Địch đứng lên, tay vịn vào cửa sổ thủy tinh, từ cao nhìn xuống, khẽ mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”

      Đường Tiểu Duy gì, chỉ nhìn , thích hai chữ này, cũng muốn .

      Khổng Địch để ý Đường Tiểu Duy yên lặng, xoay người rời .

      —————- tôi là đường phân cách hy vọng lại gặp gỡ lần nữa ————

      Kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn bảy ngày tới, Đường Lâm vẫn hề có tin tức như trước, Đường Tiểu Duy lại lần nữa trở về nhà họ Đường, ngày tháng mười là ngày gia đình, tất cả mọi người trong dòng họ đều tụ tập cùng chỗ, Đường Tiểu Duy ăn bữa cơm, hỏi thăm chút về Đường Lâm, Đường Lâm với mọi người trong nhà là ra nước ngoài du lịch.

      Đường Tiểu Duy đương nhiên tin, từng nỗ lực đến quán bar Đường Lâm thường đến để tìm chị, lại bị cầu xuất trình thẻ chứng minh nhân dân.

      vẫn làm công ở tiệm bán quần áo như cũ, vẫn ở lúc bận rộn ngồi sau tủ kính như cũ, nhưng gặp lại Khổng Địch, muốn gặp ta lần nữa, biết, Khổng Địch nhất định gặp qua Đường Lâm.

      Nhưng sau mỗi ngày chờ đợi, gần như quên mục đích ban đầu để gặp , bởi vì cuối cùng vẫn là để tìm Đường Lâm và để gặp ấy..

      Ngày thứ ba quốc khánh, ba mẹ Lưu mang theo Lưu Ân Kỳ du lịch, Đường Tiểu Duy cần đến hỗ trợ, bây giờ thực đơn.

      mỗi ngày mình ngây người trong phòng xem ti vi, nhìn TV bắt đầu phát tin tức, tìm ra chiếc đĩa cũ, bỏ vào máy vi tính xem lại đoạn phim của và Đường Lâm cùng nhau trước kia lần nữa, lại xem qua < Harry Potter > vừa đủ bảy tập, cũng hung hăng khóc mấy giờ lúc Xạ thiên lang chết.

      Vì vậy, qua mấy ngày quốc khánh với cuộc sống đơn điệu như vậy, Đường Tiểu Duy cảm thấy nếu lại đợi tiếp ở trong phòng điên mất, gọi điện thoại mấy câu với Trần Cẩn Húc.

      Trần Cẩn Húc rất kinh ngạc vì Đường Tiểu Duy vậy mà có thể gọi điện thoại cho mình, mà còn hẹn mình cùng dạo phố.

      “Chị cậu còn chưa trở lại?” hai người đứng trước cửa cửa hàng tổng hợp, Trần Cẩn Húc vừa vào trong vừa hỏi.

      có.” Đường Tiểu Duy cùng theo vào.

      Người phục vụ hoài nghi nhìn Trần Cẩn Húc và Đường Tiểu Duy chút, hơi tình nguyện theo phía sau các , nhiệt tình phục vụ tuyệt tăng vọt.

      Trần Cẩn Húc cầm lấy cái quần: “Đẹp mắt ? “

      Đường Tiểu Duy gật đầu.

      Trần Cẩn Húc cầm lấy nhãn hiệu, Đường Tiểu Duy nhìn thoáng qua, : “Tớ mua nổi, cậu mua được mua !.”

      Trần Cẩn Húc cười cười: “Cậu cũng mua nổi, tớ làm sao mua được.”

      Đối thoại của hai người làm cho phía nhân viên phía sau hoàn toàn mất hứng thú, trợn mắt cái muốn người rời .

      “Cái áo khoác kia là đẹp mắt.” Trần Cẩn Húc đột nhiên hô tiếng, chạy đến bên kia, vuốt cái áo khoác hồng nhạt, luyến tiếc buông tay.

      Đường Tiểu Duy hứng thú gật đầu cái, Trần Cẩn Húc cũng để ý, Đường Tiểu Duy tương đối thích quần áo trung tính hoặc dễ thường, áo khoác thục nữ như thế chướng mắt cũng là bình thường.

      “Tiểu thư, đó là hàng số lượng hạn chế, cửa hàng chỉ có món, hơn nữa giá rất cao.” Nhân viên thẳng thắng, nhưng ý tứ lại quá minh bạch, các người mua nổi đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.

      Trần Cẩn Húc bĩu môi với Đường Tiểu Duy.

      Bọc áo khoác này lại giúp tôi.” trẻ biết từ khi nào đến bên người Trần Cẩn Húc, dáng vẻ người giàu tiêu tiền như nước.

      Hai người ngẩng đầu nhìn lại, kia liếc Trần Cẩn Húc cái, vô cùng khiêu khích.

      “Áo khoác này là tôi nhìn thấy trước.” Trần Cẩn Húc ngăn cản nhân viên vô cùng muốn lấy quần áo, nhìn lại kia.

      “Nhìn lại mình xem, mua được sao?” kia yếu thế chút nào: “Đừng tưởng rằng nhìn thấy cái gì đều là của , muốn còn phải có điều kiện.”

      “Hàn Tử An vừa ý tôi, hơn nữa ấy là của tôi, Phương Giai có điều kiện này sao?” Trần Cẩn Húc bật cười tiếng.

      Hóa ra là kẻ thù gặp mặt nhau vô cùng đỏ mắt, xem ra hai người đối chọi gay gắt là vì đàn ông.

      Sắc mặt Phương Giai từ tái nhợt rồi chuyển sang xanh trắng, ánh mắt hung ác: “Bọc lại nghe , lập tức bọc lại, quẹt thẻ!”

      Nhiều nhân viên tụ tập đến bên này, giọng Phương Giai vô cùng tốt, sau khi các đánh giá thực lực của hai phe, quyết định lập tức đưa cho Phương Giai bao quần áo.

      “Phương Giai, chúng ta trước.”

      thanh hơi kiên nhẫn từ cửa truyền đến, quay đầu nhìn lại, trong phút chốc cửa hàng yên lặng tiếng động.

      Người từ cửa tới phải ai khác, chính là Phương Đạc và Khổng Địch.

      Hai người kia đứng ở đâu cũng là bức tranh, bức tranh luôn khiến người ta thưởng thức, tại nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng quên lấy bao quần áo, chỉ nhớ thưởng thức.

      Người chuyện là Phương Đạc, ta đến trước tiên, bởi vì về phía Phương Giai, cho nên người đầu tiên chú ý tới là Trần Cẩn Húc đứng ở bên cạnh Phương Giai, Phương Đạc dường như nhớ tới cái gì: “ phải là bé lúc trước chạy theo Khổng Địch nhà chúng ta sao.”

      Nhìn xem lời của người ta kia, Khổng Địch nhà chúng ta, giọng thân mật, nhưng giữa những hàng chữ lại ngầm có ý trào phúng, Trần Cẩn Húc gì, thèm để ý, mà Khổng Địch, hơi hiểu nhìn Phương Đạc chút, vẻ mặt mê man.

      Phương Đạc cười cười, giải thích với Trần Cẩn Húc: “Cậu ấy nhớ .”

      Vừa dứt lời, Khổng Địch lập tức tới bên người Đường Tiểu Duy, cười ấm áp, bởi vì chân dài thân cao, hơi khom người nhìn thẳng Đường Tiểu Duy: “Chúng ta lại gặp mặt.”

      Đường Tiểu Duy nhìn , cười cong con mắt.

      Phương Đạc có vẻ hơi kinh ngạc, thể tin tưởng nhìn Khổng Địch chút, lại nhìn Đường Tiểu Duy chút, mím chặt môi.

      Trần Cẩn Húc nhìn Phương Đạc, khóe miệng cười bất đắc dĩ.

      Rất nhiều năm sau, Trần Cẩn Húc bị tình làm cho mình đầy thương tích, vì vậy bình thường bộ dạng nhìn thấu tình vui buồn của thế gian, mỗi khi có người hỏi có phải có chút nào tin tưởng vào tình hay , lại nhớ tới bức tranh như vậy, người đàn ông cao gầy đẹp trai hai tay cắm ở trong túi quần khom người xuống, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn tóc ngắn mặc quần yếm, bé kia ngẩng đầu trong mắt cũng là ý cười, má lúm đồng tiền bên gò má sâu vô cùng đẹp đẽ, toàn bộ trong mắt bọn họ tràn đầy ấm áp, trong nháy mắt giống như hoa nở đầy khắp núi đồi, giống như thế giới tốt đẹp chính là mảng trời quang.

      Nếu phải tận mắt thấy có hai người như vậy, sau khi trải qua những chuyện kia, tất nhiên tin tưởng thế gian có tình như vậy, thế nhưng, tận mắt nhìn thấy tình chân chính, làm sao có thể tin?
      tieunhu, docnhatvonhi, Hale2052 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: “Tình cờ gặp gỡ”' Phương Giai

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      "Em của Đường Lâm?" biết từ khi nào Phương Đạc đến bên cạnh bọn họ, vừa rồi còn mím môi chặt bây giờ xuất ý cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, giọng dịu dàng, đôi mắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều, so với dáng vẻ vừa rồi quả giống như hai người.

      Đường Tiểu Duy quay đầu nhìn Phương Đạc, chuyện.

      Phương Đạc cho là đúng, tiếp tục hỏi: "Tới mua quần áo?"

      Sau đó nhìn quanh bốn phía cái: "Có thích cái nào chưa?"

      Tay Đường Tiểu Duy chỉ đến hướng Phương Giai, Phương Giai tay lấy trang phục người bán hàng đưa tới, tay chuyển thẻ cho người bán hàng, phát ngón tay của Đường Tiểu Duy, rất đắc ý: "Tôi mua."

      "Chúng tôi thấy trước." Trần Cẩn Húc lập tức , trong mắt có chút ý cười nghiền ngẫm, tại cái áo khoác này có hay có cũng sao, cái hiếu kỳ chính là thái độ của bọn họ.

      "Giai Giai, nếu người ta nhìn thấy trước, vậy trả lại cho bọn họ !" Phương Đạc do dự chút nào, lập tức quyết định số phận của cái áo khoác.

      " trai?" Phương Giai nhíu mày nhìn Phương Đạc.

      "Nghe lời." Giọng Phương Đạc mặc dù phải vô cùng nghiêm khắc, nhưng lại cho Phương Giai phản bác.

      Phương Giai vô cùng tức giận, dậm chân la lớn: "Cho các người cũng được, nhưng trước tiên lấy tiền ra !"

      Trần Cẩn Húc hơi bất ngờ với phản ứng của Phương Đạc, dưới cái nhìn của , Phương Đạc nhất định xem Đường Tiểu Duy là tình địch, cho nên liên hợp với em mình đả kích Đường Tiểu Duy, nghĩ tới ta lập tức để Phương Giai đưa áo khoác lại.

      Tâm tư của người đàn ông này rất trầm!

      Trần Cẩn Húc nhìn về phía Đường Tiểu Duy, số tiền này dù đánh chết cũng cầm ra, chỉ có thể dựa vào Đường Tiểu Duy, nếu ... Mặt mũi của các mất hết.

      "Nhìn tớ làm gì, tớ có tiền." Đường Tiểu Duy lập tức với Trần Cẩn Húc.

      Trần Cẩn Húc nhíu mày, thầm nghĩ, lúc cậu bảo tớ quyến rũ Khổng Địch trả thù lao thống khoái như vậy, còn tưởng rằng cậu có rất nhiều tiền chứ, tại chắc lại bắt đầu nghèo rồi.

      tấm thẻ vàng lóng lánh được đưa cho người phục vụ đứng ở bên kia, người bán hàng có chút hoảng hốt tiếp nhận, nhõm rời , trong lúc này vẫn quên trả lại thẻ cho Phương Giai.

      " Khổng Địch..." Phương Giai tiếp tục giậm chân, giống như thói quen khi làm nũng giậm chân, ánh mắt trợn tròn nhìn Khổng Địch, rất bất mãn vậy mà lại chủ động giúp người khác.

      Khổng Địch nghe Phương Giau gọi, giương mắt nhìn lướt qua cái, có quá nhiều phản ứng, lúc này người phục vụ tới, nhận bao quần áo vẫn còn nguyên.

      "Cho em." cầm quần áo đưa tới trước mặt Đường Tiểu Duy.

      "Tôi có tiền trả lại cho ." Tình trạng kinh tế của Đường Tiểu Duy hôm nay rất thảm.

      Khổng Địch nghe xong, có ít tiếc nuối : "Vậy phải làm sao bây giờ? vốn định tạo ra cơ hội cho lần gặp mặt sau."

      biết trong lời của có bao nhiêu phần giả, Đường Tiểu Duy đoán ra, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ có muốn cho tôi ?"

      "Đương nhiên." gật đầu.

      "Được rồi, Khổng Địch, chúng ta cần phải ." Phương Đạc mở miệng cắt đứt khí vi diệu giữa Đường Tiểu Duy và Khổng Địch.

      Trần Cẩn Húc quay đầu với Phương Giai: “ trai của cuối cùng cũng nhìn nổi."

      Phương Giai rảnh quan tâm đến phản ứng của Trần Cẩn Húc, cũng phát Khổng Địch thích hợp, nhìn Khổng Địch hồi rồi nhìn Đường Tiểu Duy hồi, muốn phát ra chút manh mối.

      "Phương Giai, em có muốn cùng ?" Phương Đạc xoay người hỏi Phương Giai.

      " muốn, em còn chưa mua đồ xong." Phương Giai trừng Trần Cẩn Húc vài lần, xem ra còn muốn đối nghịch với Trần Cẩn Húc thêm chút.

      Phương Đạc gật đầu, tay tùy ý khoát lên vai Khổng Địch, tay kia sờ sờ đầu Đường Tiểu Duy: " , hẹn gặp lại."

      Đường Tiểu Duy chuyện, nhìn Khổng Địch cười với mình, rời cùng Phương Đạc.

      Khổng Địch và Phương Đạc vào thang máy, Phương Đạc đứng cạnh cửa tùy ý : "Tôi thích ánh mắt của cậu nhìn ấy." Phương Đạc đưa lưng về phía Khổng Địch, lúc chuyện ngay cả đầu cũng quay lại.

      "Rất khả ái, phải sao?" Khóe miệng Khổng Địch cười mỉm, từ khi rời khỏi cửa hàng chưa từng biến mất.

      Phương Đạc quay đầu nhìn lại Khổng Địch, cho đến khi cửa thang máy mở ra, chỉ mỉm cười: "Rất khả ái, cũng rất đẹp."

      --- ------ --- tôi là đường phân cách Phương Đạc nổi máu ghen --- ------ ---

      Trần Cẩn Húc hoàn toàn cạn lời, bởi vì mặc kệ và Đường Tiểu Duy tới chỗ nào, đều "Tình cờ gặp gỡ" Phương Giai, chỉ cần tỏ ra hứng thú đối với bất kỳ vật nào, ngay lập tức Phương Giai mua nó, dáng vẻ ngẩng cao đầu làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi.

      " nàng này ngây thơ, quá ngây thơ!" Trần Cẩn Húc tỏ ra thèm để ý chút nào, nhưng kỳ thực tức gần chết.

      Đường Tiểu Duy cắn môi suy nghĩ chút, lộ ra cái răng khểnh cười : "Nếu ấy thích mua như thế, chúng ta để cho ấy mua nhiều đồ !."

      Nửa giờ kế tiếp, Trần Cẩn Húc nhìn xem trang phục có xinh đẹp hay , trực tiếp xem bảng giá, chỉ cần hơn vạn, kinh ngạc hô lên: "Cái này đẹp, tớ muốn mua."

      Vì vậy, món đồ này lập tức tới tay Phương Giai.

      Trần Cẩn Húc cùng Đường Tiểu Duy cười hi hi ha ha ở phía trước, Trần Cẩn Húc tâm tình bắt đầu tốt lên: " này cũng giống như dạng nhà giàu mới nổi, nghĩ muốn cái gì mua cái đó, còn muốn làm người khác đố kỵ."

      " ấy nhanh được nữa, cậu phải ngừng cố gắng." Đường Tiểu Duy quay đầu nhìn thoáng qua Phương Giai.

      Phương Giai biết hai người kia tính kế mình, hai người này vì sao vẫn chưa về nhà, còn dạo biết mệt, sức chịu đòn tại sao lại mạnh đến như vậy!

      "Tiểu Duy, cậu mau nhìn, cái đồng hồ này, rất đẹp." Trần Cẩn Húc ghé vào quầy, dắt Đường Tiểu Duy vào để cho xem.

      Đường Tiểu Duy xuyên qua thủy tinh nhìn thoáng qua, thấy giá cả, : "Cái này cũng quá mắc!"

      Trần Cẩn Húc nhìn Phương Giai tới, lặng lẽ thè lưỡi: "Cái này... Kỳ thực tớ phải cho ấy nghe, tớ cảm thấy rất đẹp."

      Vì vậy, Phương Giai nhìn cũng nhìn, trực tiếp chuyển thẻ cho người bán hàng.

      Nhưng lần này dễ dàng như vậy, người phục vụ , thẻ của Phương Giai còn tiền để trả.

      "Cái gì? " Phương Giai lật tới lật lui nhìn tấm thẻ kia: " xài hết rồi?"

      Trần Cẩn Húc nhìn có chút hả hê, Phương Giai thở hổn hển, thông thường trong loại tình huống này xuất vị cứu tinh, lần này cũng ngoại lệ.

      "Giai Giai, con làm sao vậy?" người phụ nữ trung niên hơi mập vô cùng thân thiết tới, nhìn cách ăn mặc thể nghi ngờ đây là người phụ nữ phóng khoáng.

      "Mẹ, mẹ tới đúng lúc, giúp con trả tiền với, trong thẻ của con có tiền." Phương Giai nhìn người phụ nữ trung niên, rất vui vẻ, thuận tiện oán giận: " trai bằng lòng theo con dạo phố, nhưng dạo đến nửa giờ quẳng con ."

      "Nó có thể cùng con nửa giờ là tệ rồi, con mua cái gì mà lại có tiền? Cái này đợi lát nữa lại , mau tới chào thím Đường." Mẹ Phương nắm tay Phương Giai, tới chỗ phụ nữ trung niên cao gầy có khí chất mạnh mẽ khác.

      Phương Giai ngoan ngoãn cùng , đoán được thím Đường này chắc chắn có tiền có quyền thế rộng rãi, nếu ... Mẹ của luôn luôn mắt cao hơn đầu làm sao đích thân tiếp khách dạo phố, Phương Giai lập tức mỉm cười ngọt ngào: "Cháu chào thím Đường."

      Người phụ nữ gọi thím Đường khẽ gật đầu, cười với Phương Giai, phải xa cách cũng nhiệt tình, sau đó quay đầu nhìn về phía bên kia.

      Mấy người cũng quay đầu nhìn theo, phát ánh mắt bà rơi vào người Đường Tiểu Duy, cũng tự hỏi Đường Tiểu Duy này có gì kì quái sao?

      Người phụ nữ kia dáng vẻ thản nhiên, khóe môi nhếch lên mỉm cười, Đường Tiểu Duy bị nhìn lúc đầu muốn giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, nhưng khí chất của thím Đường này quá mạnh mẽ, lập tức làm tầm mắt mọi người dời đến người Đường Tiểu Duy, thấy mọi người đều nhìn mình, Đường Tiểu Duy có chút vô tội đứng ở nơi đó, giống như hơi tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn kêu tiếng: "Mẹ."

      Phương Giai và Trần Cẩn Húc đều sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.

      Mẹ Phương quan sát Đường Tiểu Duy chút, cười : "Hóa ra là con của thím Đường, đây là con thứ hai sao! đáng !"

      Đường Tiểu Duy nhếch môi cái, con thứ hai? Có cần tôi cho bà bình trà hay ! !

      Mẹ Đường cười cười, tới, vỗ đầu Đường Tiểu Duy: "Tiểu Duy và bạn dạo phố?"

      Đường Tiểu Duy gật đầu.

      "Mua cái gì?" Bà hỏi.

      Đường Tiểu Duy cầm lấy áo khoác Khổng Địch đưa cho khoa tay múa chân cái: " cái áo khoác"

      " ràng là Khổng Địch trả tiền." Phương Giai bĩu môi.

      "Làm sao lại để cho người khác trả tiền." Mẹ Đường nghe Phương Giai , hỏi Đường Tiểu Duy.

      "Ừ ... Mẹ, con có tiền." Đường Tiểu Duy nhức đầu.

      Mẹ Đường cau mày cái: "Đường Lâm cho con tiền?"

      "Đường Lâm du lịch, gấp nên quên để lại tiền cho con." Đường Tiểu Duy cười cười, dối mắt cũng chớp cái.

      "Con bé này, ngốc, con cũng nên gọi về nhà chứ." Mẹ Đường nhìn Đường Tiểu Duy cái, hơi trách cứ, bà nhìn người phục vụ ở quầy hàng bên kia bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hỏi Đường Tiểu Duy: "Còn thích cái gì? Mẹ mua cho con."

      Đường Tiểu Duy liếc mắt nhìn Phương Giai, : “Thích cái đồng hồ."

      Sau đó, con mắt mẹ Đường chớp cái mua cái đồng hồ đeo tay với giá cao kia, Đường Tiểu Duy nhận lấy, sau đó con mắt cũng chớp cái liền đưa cho Trần Cẩn Húc, Trần Cẩn Húc hơi giật mình, nhìn mẹ Đường, xấu hổ dám lấy, mẹ Đường biết là bạn của Đường Tiểu Duy, đối với thân thiện hơn rất nhiều: "Tiểu Duy tặng quà cho cháu, đừng khách khí, cứ cầm lấy !."

      Trần Cẩn Húc dám từ chối nữa, cảm ơn rồi nhận, trước khi tới đây dù thế nào cũng nghĩ, lần chơi này có thu hoạch lớn ngoài ý muốn như vậy.

      "Tiểu Duy, có muốn theo mẹ về nhà ở thời gian ?" Mẹ Đường trước khi đột nhiên hỏi.

      " được, đường Lâm sắp trở về rồi, con cũng sắp khai giảng." Đường tiểu Duy cự tuyệt .

      Mẹ Đường thêm cái gì, chỉ từ trong ví tiền móc ra tấm thẻ ngân hàng đưa cho Đường Tiểu Duy, sau đó giống như mẹ Phương rời .
      docnhatvonhi, Chris, Hale2052 others thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      truyện hay quá. ngóng chương kế tiếp cửa nàng:5:

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Đường Tiểu Duy giàu có

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      đường trở về, Trần Cẩn Húc vẫn cầm đồng hồ đeo tay nhìn tới nhìn lui, đây là lần đầu tiên sở hữu đồ quý trọng như vậy, có chút hưng phấn, : “Tiểu Duy, cậu có tiền dạo phố, lại vẫn luôn có thể gặp phải người trả tiền giúp cậu, may mắn!”

      Tâm tình Đường Tiểu Duy cũng tệ, rất hiếm khi vui đùa cùng với Trần Cẩn Húc: “Chắc là do Phương Giai kia bình thường hoành hành ngang ngược đến ông trời cũng nhìn nổi, cho nên hôm nay phái tớ đến ngược ấy hai lần.”

      Trần Cẩn Húc lập tức gật đầu: “Bình thường ta quả thực vô cùng phách lối, đồ đĩ , ngày hôm nay mẹ nó thoải mái.”

      Đường Tiểu Duy nhìn Trần Cẩn Húc: “Cậu lộ ra bản chất rồi.”

      “Trước đây phải vì quá thân với cậu sao, tại cậu tặng tớ cái đồng hồ mắc như vậy, người giàu có như thế tớ kè kè ở bên mới là đồ khờ.” Trần Cẩn Húc cũng giấu giếm, chút nào che lấp mục đích muốn nịnh bợ của mình, đến đây, Trần Cẩn Húc đổi đề tài: “Tiểu Duy, tớ cảm thấy mẹ cậu tốt vô cùng, vậy sao cậu lại bà ấy mặc kệ cậu.”

      Đường Tiểu Duy bình tĩnh : “Bà ấy nổi hứng quan tâm chúng ta cái, phần lớn thời gian đều chẳng quan tâm, vừa rồi chính là tâm tình tệ, chứ nếu là lúc bình thường, có thể trực tiếp ném cho tớ tấm thẻ sau đó rời .”

      Giọng của nghe ra buồn vui, có oán giận cùng ủy khuất, như là nản lòng thoái chí hoặc là tập mãi thành thói quen.

      “Bố cậu cũng thế?” Trần Cẩn Húc ở cùng Đường Tiểu Duy mấy ngày nay cũng tương đối quen rồi, cho nên hỏi cũng câu nệ.

      Đường Tiểu Duy im lặng lúc, lúc Trần Cẩn Húc cho rằng Đường Tiểu Duy trả lời, lại mở miệng : “Ông ấy tương đối bận rộn, hầu như bao giờ thấy.”

      “Nhà cậu dường như rất có tiền?”

      Đường Tiểu Duy ừ tiếng.

      Trần Cẩn Húc biết Đường Tiểu Duy muốn chuyện nhiều, cũng hỏi thêm gì nữa.

      lâu sau Trần Cẩn Húc tới gần Đường Tiểu Duy, cười hì hì : “Đường Tiểu Duy, cái đồng hồ đeo tay này cậu cũng hào phóng tặng cho tớ rồi, vậy cái áo khoác kia, cậu cũng cho tớ được chứ ! Ngược lại nhà cậu có tiền, chắc để bụng điểm ấy đâu nhỉ.”

      Đường Tiểu Duy nhìn túi xách trong tay, lắc đầu: “ được.”

      “Vì sao?”

      “Tớ cũng thích cái áo khoác này.”

      “Lúc tớ nó đẹp, dáng vẻ lúc đó của cậu cũng giống như ưa thích lắm.” Vẻ mặt Trần Cẩn Húc tin.

      “Đột nhiên thích.”

      Trần Cẩn Húc như có điều suy nghĩ nhìn Đường Tiểu Duy hồi, cười : “Bởi vì là Khổng Địch đưa!”

      Đường Tiểu Duy lời nào, Trần Cẩn Húc biết mình đoán trúng tám chín phần, cười rộ lên: “Trước đây cậu bảo tớ quyến rũ ta, mất tiền , còn thành công, tớ cậu nên thử, bảo đảm vừa ra tay lập tức thành công.”

      Đường Tiểu Duy kỳ quái nhìn Trần Cẩn Húc cái: “Đây mới là lần thứ ba chúng tớ gặp mặt, hơn nữa phải cậu ta thích đàn ông sao?”

      Trần Cẩn Húc phất tay: “Tớ chưa ta thích đàn ông, tớ chỉ ta thích phụ nữ, nhưng mà, xem ra ta vậy mà lại cố gắng thích cậu.”

      Đường Tiểu Duy , trong lòng buồn bực, tại sao lại nhìn ra cái gì, ngay cả tên của ấy cũng chưa từng hỏi, điện thoại cũng ghi, làm sao có thể nhìn ra được ấy thích .

      —————— tôi là đường phân cách Đường Lâm trở về nhà ——————

      Trở lại nhà trọ trống trải, Đường Tiểu Duy ăn mì tôm xong, bắt đầu làm ổ ở ghế sa lon xem ti vi, điều chỉnh thanh ti vi đến mức lớn nhất, ngừng chuyển kênh, vốn tưởng rằng đêm nay lại trôi qua như vậy, nhưng ngờ rằng, Đường Lâm trở về.

      Đường Lâm mở cửa cái, Đường Tiểu Duy lập tức từ ghế salon nhảy dựng lên, cầm dép phóng tới trước mặt Đường Lâm, cười nịnh nọt: “Đường Lâm, chị trở về.”

      Đường Lâm lời nào, nhìn Đường Tiểu Duy lâu, Đường Tiểu Duy cho rằng chị còn tức giận, vì vậy vội vàng nhảy qua trước ôm cánh tay Đường Lâm: “Chị ơi, chị, em sai rồi, em làm như vậy nữa, chị đừng nóng giận.”

      Đường Lâm đẩy cánh tay làm nũng của ra nhìn cái vào phòng khách ngồi ghế sa lon gần đó, Đường Tiểu Duy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Đường Lâm, chờ chị phê bình.

      “Đường Tiểu Duy, em biết Khổng Địch?” Đường Lâm vừa mở miệng đến chỗ này.

      Đường Tiểu Duy nháy mắt, im lặng hồi lâu, : “Cũng tính là quen biết, chỉ thấy qua hai ba lần.”

      “Chỉ thấy qua hai ba lần?” Giọng Đường Lâm vô cùng hoài nghi, có trời mới biết mỗi ngày lung lay ở trước mặt Khổng Địch nửa tháng mới làm cho ấy nhớ kỹ.

      Đường Tiểu Duy ủy khuất bĩu môi: “ mà, chị bỏ nhà ra chừa chút tiền cho em, em có tiền ăn cơm phải làm thêm việc.”

      “Sau đó sao, cái này có quan hệ gì với Khổng Địch?” Trong lòng Đường Lâm ngoại trừ Khổng Địch, chứa nổi bất cứ thứ gì.

      “Lúc em làm, ta thấy em, tới chuyện với em.” Đường Tiểu Duy với thái độ quan trọng, thế nhưng vào tai Đường Lâm trở nên vô cùng quan trọng, chị nhíu mày cái, giãn ra rồi lại nhíu lại, hít thở sâu hai cái: “ ấy chủ động với em?”

      Đường Tiểu Duy gật đầu: “Đường Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vất vả mới trở về vì sao lại còn về ta.”

      Đường Lâm căm tức nhìn Đường Tiểu Duy: “Hôm nay chị đụng tới Khổng Địch rồi.”

      Đường Tiểu Duy ồ tiếng: “Cho nên?”

      ấy chủ động chuyện với chị.”

      Đường Tiểu Duy tiếp tục “ồ”: “Vậy tiếp theo thế nào?”

      Đường Lâm nhìn chòng chọc Đường Tiểu Duy : “Em biết ấy gì với chị ?”

      Đường Tiểu Duy lắc đầu.

      Đường Lâm từng chữ: “ ấy hỏi chị, em chị tên gì.”

      Ai Khổng Địch hỏi tên của , người ta chỉ là lén lút hỏi thăm mà thôi.

      Xế chiều hôm nay Đường Lâm và bọn Lữ Nam hẹn nhau giết Tam Quốc, đây là trò chơi mà mấy người bọn họ mới si mê hai ngày này, sau khi chơi mấy lần, Phương Đạc và Khổng Địch ngay, vì vậy mà Đường Lâm bắt đầu yên lòng, con mắt thỉnh thoảng liếc về phía bên kia, lúc mà Đường Lâm nhìn biết là lần thứ mấy, Khổng Địch cũng nhìn lại, Đường Lâm sửng sốt chút, biết nên phản ứng như thế nào, vậy mà nhấc chân tới.

      Đường Lâm hơi giật mình, sững sờ biết làm sao.

      “Đường Lâm.”

      “Ôi chao…” Đường Lâm phản xạ có điều kiện lên tiếng, ra cả người đều hóa đá.

      Cũng tiếp tục giết Tam Quốc, cầm bài nhìn Khổng Địch.

      Chỉ nghe Khổng Địch : “ có phải có người em hay ?” khoa tay múa chân hồi: “Cao như vậy, con mắt đặc biệt đẹp đẽ, luôn luôn mặc quần có dây đeo, tóc ngắn ngủn như kẹp cài tóc đầu…” Lúc xong chữ cuối cùng, trong mắt chợt xuất ý cười.

      Đường Lâm máy móc gật đầu: “Ừ, đúng vậy, nó làm sao vậy?”

      Khổng Địch : “Tên gọi của ấy là gì?”

      Đường Lâm lấy lại tinh thần, kỳ quái nhìn Khổng Địch: “… Đường Tiểu Duy.”

      Khổng Địch lặp lại cái tên này, sau đó cảm ơn với Đường Lâm, xoay người rời .

      việc là như thế, Đường Lâm như thế nào cũng nghĩ ra vì sao Khổng Địch đột nhiên lại tới hỏi về Đường Tiểu Duy, suy đoán rằng có khả năng Đường Tiểu Duy lại ở sau lưng làm cái gì, em này của có gan rất lớn, cái gì cũng dám làm, vì vậy lòng hơi yên, dứt khoát xông về nhà hỏi Đường Tiểu Duy.

      Lại nghĩ rằng con bé cho đáp án đơn giản như vậy, vẻn vẹn chỉ là ngẫu nhiên đụng phải hai ba lần.

      Đường Tiểu Duy từng thử dò xét hỏi qua đường Lâm, quan hệ của Khổng Địch và Phương Đạc đến cuối cùng là như thế nào.

      Đường Lâm đau lòng nhức óc , bây giờ đàn ông đều giống đàn ông, vất vả mới tìm được người giống đàn ông, vậy mà ta còn thích người đàn ông khác.

      “Vậy mà chị còn thích ta.” Đường Tiểu Duy kháng nghị.

      “Tâm nguyện suốt đời của chị là bẻ thẳng ấy!” Đường Lâm : “Hơn nữa bây giờ còn chưa thể xác định Khổng Địch của chúng ta chính là cong mà, ấy chưa từng công khai cái gì với Phương Đạc, cho nên chị vẫn còn có ý chí để chiến đấu.”

      Đường Tiểu Duy tiếp tục kháng nghị: “Mọi người có lựa chọn của chính mình, tại sao chị lại muốn ngang ngược cản trở, công khai có nghĩa là có quan hệ.”

      “Câu dẫn người khác phái là quyền và nghĩa vụ hợp pháp mà mỗi người công dân phải ưu tiên thực , cho dù kẻ nào cũng có quyền cướp đoạt, nhất là em Đường Tiểu Duy, đừng tiếp tục quấy rối chị, tuy chị có khả năng quyến rũ thất bại, thế nhưng chị tin chắc rằng: Chỉ cần mình thích mình quyến rũ, luôn có lúc thành công.” Đường Lâm chuyện phen ý chí chiến đấu sục sôi, làm cho Đường Tiểu Duy hoàn toàn bỏ dự định thuyết phục Đường Lâm.

      —————— tôi là đường phân cách lại muốn gặp mặt ——————

      Đường Tiểu Duy cho rằng sau khi Khổng Địch hỏi tên của thế nào cũng làm chuyện gì đó, đến hẹn ra ngoài chơi cũng có thể tới lấy tiền áo khoác, nhưng mà, tính sai, từ đó về sau hề có tin tức nào về Khổng Địch nữa, sinh hoạt của và Đường Lâm vẫn bình thường như trước, chỉ là Đường Lâm hề quan hệ nam nữ hỗn loạn nữa, cũng nửa chữ về Khổng Địch ở trước mặt Đường Tiểu Duy, dần dần, Đường Tiểu Duy nghênh đón bài kiểm tra giữa kỳ, thành tích có thể tưởng tượng được, vẫn vô cùng thê thảm.

      Đường Tiểu Duy giải thích với Đường Lâm, giáo viên cố ý làm cho thi đỗ, Đường Lâm cũng thèm để ý .

      Đường Tiểu Duy vẫn làm việc ở chỗ tiệm bán quần áo của mẹ Lưu, mẹ Lưu nghe Đường Tiểu Duy thi được hạng nhất từ dưới đếm lên , tốt bụng Lưu Ân Kỳ dạy bù cho , Lưu Ân Kỳ lập tức cự tuyệt, gọi thẳng Đường Tiểu Duy là gỗ mục nát vụn từ trong ra ngoài, hết thuốc chữa.

      Đường Tiểu Duy cũng là người cần mặt mũi, thèm để ý chút nào.

      Hôm nay sau khi cửa hàng đóng cửa, mẹ Lưu ở lại trong cửa hàng, Đường Tiểu Duy và Lưu Ân Kỳ cùng về nhà, lúc qua quán rượu, Đường Tiểu Duy nghĩ tới điều gì, có chút kềm chế được: “Lưu Ân Kỳ, chúng ta quầy rượu chơi có được ?”

      Lưu Ân Kỳ nhìn Đường Tiểu Duy như nhìn quái vật: “Cậu đùa gì thế.”

      Đường Tiểu Duy tiếp, Lưu Ân Kỳ phải là Trần Cẩn Húc, Lưu Ân Kỳ là đứa bé tốt trong mắt phụ huynh, cuộc đời của ấy chính là phải học tập giỏi, thi lên đại học.

      Đường Tiểu Duy bắt chiếc taxi ở ven đường, tới, sau đó với Lưu Ân Kỳ: “Tớ .”

      Lưu Ân Kỳ ngăn cản trễ thế này, nơi kia nhiều nguy hiểm…”

      Lưu Ân Kỳ chưa kịp xong, Đường Tiểu Duy khoát tay, đóng cửa xe lại.

      Đến nơi, lượn quanh cổng vài vòng, hề ngoài ý muốn Đường Tiểu Duy vẫn vào được như trước, gọi điện thoại cho Trần Cẩn Húc, hỏi ấy làm sao để vào, Trần Cẩn Húc : “Ăn mặc thành thục có người kiểm tra thẻ chứng minh thư, thế nhưng Đường Tiểu Duy cậu coi như xong rồi, hóa trang như thế nào cũng che dấu được bộ dạng trẻ con còn chưa dứt sữa.”

      Đường Tiểu Duy vô tội đứng ở cửa quán rượu, mắt to trừng mắt với bảo vệ cửa thời gian rất lâu, rốt cục thua trận, xoay người rời .

      Bên cạnh là cái KFC, ngẩng đầu ưỡn ngực vào nơi đó, đoán chắc là có người có thể ngăn cản , lúc này trong lòng mới thoải mái chút, trong tiệm lác đác có mấy người, nhưng đều là tốp năm tốp ba, chỉ có chính độc thân, tâm tình mới vừa thoải mái chút đột nhiên lại buồn phiền muốn chết, nhìn bốn phía chút, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh phát ở đường cái đối diện có người vô gia cư ngủ, người…

      Đường Tiểu Duy mua phần KFC, chạy đến bên cạnh kẻ lang thang, đánh thức người nọ.

      Khuôn mặt người nọ thon gầy, râu mép lôi thôi bẩn thỉu, tóc dính bết vào nhau, bởi vì khí trời lạnh, người nọ co rúc trong chiếc áo khoác ngoài, nhìn Đường Tiểu Duy ôm KFC ngừng toả ra mùi thơm, cả con mắt đều phóng ra ánh sáng.

      “Nếu như ông cùng cháu chuyện phiếm, cái này cho ông ăn.” Đường Tiểu Duy .

      Kẻ lang thang sửng sốt rất lâu, dường như cố gắng tiêu hóa lời của Đường Tiểu Duy, lát sau gật đầu.

      Vì vậy, hai người cùng nhau ngồi xổm ven đường, vừa ăn vừa chuyện phiếm.

      Tiếng của kẻ lang thang hơi già nua, chuyện có phần tốn sức, bình thường đều biểu đạt tư tưởng, thế nhưng bất kể ông ta cái gì, Đường Tiểu Duy luôn cười híp mắt, hai người coi như trò chuyện với nhau vui. 
      ChrisIluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :