1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30:

      2 ngày sau, đồn cảnh sát.

      Cố Trầm Quang mặc tây trang màu đen, chân mang đôi giày da đen bóng, ngồi nghiêng dựa về phía sau ghế dựa, vẻ mặt trầm tĩnh, đôi mắt ở trong tối dưới ánh sáng, nhìn ràng.

      Lê Tích ngồi bên trái , mặc tây trang màu xám, bộ dáng thoải mái ung dung. Lại khó có được vẻ mặt nghiêm túc.

      Đối diện, là ba người đàn ông trẻ tuổi. Đầu húi cua, áo ba lỗ màu da cam bên trong, cùng với áo tù nhân màu xanh trắng bên ngoài. tay mang còng tay, ngồi ở ghế, mặt mũi sa sút, ánh mắt tránh né.

      Trong căn phòng tra hỏi mờ tối, yên tĩnh, hít thở thông.

      Hai bên trầm mặc, giằng co hồi lâu.

      Cố Trầm Quang chăm chú nhìn chằm chằm ba người trước mặt, tiếng động quan sát, vẻ mặt lại biểu gì.

      Rốt cuộc, ngồi dậy, cánh tay đặt ở bàn sắt trước mặt, ngón trỏ gập lại, gõ cái mặt bàn. “Cốp cốp cốp” ba tiếng, liên tục mà yên lặng, đánh vỡ khí yên lặng trong phòng.

      Cố Trầm Quang nhìn về phía ba người đàn ông hơi mập, khẽ nhếch càm, giọng trầm ổn: “Ngày đó là gọi điện thoại cho tôi?”

      Người đàn ông kia ràng cứng đờ, hoảng hốt ngẩng đầu liếc nhìn Cố Trầm Quang cái, sau đó lại cúi đầu nhìn dưới đất. Tiếp theo quay đầu chỗ khác, lên tiếng.

      "Ha.” Cố Trầm Quang khẽ cười lạnh tiếng. “ là cảm thấy, mở miệng chuyện tôi thể nghe được giọng của , cũng nhận ra ?”

      Thân hình người đàn ông kia ràng dừng lại, đầu lại động, chết cũng quay lại nhìn . ta nhìn chằm chằm mặt đất, mở miệng, hợp tác.

      Tao mở miệng, xem mày làm gì được tao.

      Cố Trầm Quang thấy thế, nhíu mày, cũng giận. lo lắng lui về phía sau dựa vào ghế, chân trái bắt chéo lên đùi phải, đưa tay vào trong túi quần lấy ra vật hình chữ nhật, cầm trong lòng bàn tay, ngón cái lần đến cái nút, nhàng ấn cái.

      "Khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, nếu . . . . . ."

      "Tự thân khó bảo toàn."

      "Mẹ kiếp, mày xem lời tao ra gì đúng ?”

      "Có khí phách . . . . . Được, được, mày đừng hối hận!"

      . . . . . .

      tiết thứ nhất vừa vang lên, người đàn ông ka chợt đảo mắt nhìn sang, vẻ mặt ra được hoảng sợ, thể tin nhìn về phía máy ghi màu xám bạc trong tay Cố Trầm Quang. Vốn là ba người còn ngoan cố chịu , thoáng chốc đồng thời đổi sắc mặt. Sáu con mắt nhìn chằm chằm về phía máy ghi ngừng truyền ra giọng .

      Sắc mặt người đàn ông ở giữa càng ngày càng trắng, mấy giây sua thậm chí có mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Phát xong đoạn ghi , mặt trắng bệch, ác độc trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang: “Mày……”

      Cố Trầm Quang cất kỹ máy ghi xong, lần nữa bỏ trở lại vào trong túi. Hơi dựa lưng vào ghế, dù bận vẫn ung dung, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt lại mơ hồ lộ ra tia tàn nhẫn: “ , người chỉ điểm phía sau màn là ai?”

      Người đàn ông bên trái mang vẻ mặt ác độc, ánh mắt nhìn về phía Cố Trầm Quang gần như muốn ăn . cắn chặt quai hàm, gằn từng câu từng chữ: “ có ai ở phía sau chỉ điểm cả, mày bậy bạ cái gì?”

      "À. . . . ." Cố Trầm Quang làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trầm xuống, chăm chú nhìn ba người, gằn hỏi: “Như vậy chính là ba người muốn mưu sát tôi?”

      Lời còn chưa dứt, sắc mặt ba người đại biến, thẳng tấp trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang.

      Mưu sát!

      Đây là tội danh gì, phải gánh chịu trách nhiệm như thế nào, ngồi tù bao lâu, bọn họ rất ràng. Bởi vì Cố Trầm Quang chết, nhưng mà thương tích trong vụ tai nạn xe cộ, lại có bằng chứng xác thực, bọn họ đợi ở trong ngục, dù chấp cánh cũng khó thoát.

      Nhưng đến tại, nửa phần tiền cũng thấy, phải thay người khác ngồi tù lâu như vậy?

      Ánh mắt người đàn ông hơi mập ở chính giữa có phần nới lỏng.

      Cố Trầm Quang khẽ mỉm cười, ngón trỏ tay phải gõ mặt bàn cái, nhanh chậm : “Đoạn ghi ở chỗ này, tay tôi có, quan tòa tự nhiên cũng có. Nếu như phía sau màn có người, các người nhiều lắm được coi là tòng phạm. có xảy ra án mạng, như vậy hình phạt cũng quá nặng. Nhưng nếu như có…..” dừng chút, cười lạnh tiếng: “Mưu sát người khác, hơn nữa còn có kế hoạch, kiến người bị hại bị thương nặng, dẫn đến người vô tội bị tổn thương….. Nên xử mấy năm đây?”

      "Hơn nữa tôi với các người thù oán, các người như thế nào lại đột nhiên môún giết tôi? Trước đó còn có làm ra chuyện tương tự như vầy hay ? Có thể cùng nhau bị tìm ra rồi định tội? Phải là….. 5 năm? Hay 10 năm?” Cố Trầm Quang thủy chung vẫn cười, nhưng ba người ngồi đối diện nhìn khóe miệng cong lên, lại đồng thời cảm nhận được cảm giác rét lạnh.

      5 năm, 10 năm. . . . . . ra , phải là được. . . . . .

      Sắc mặt ba người càng thêm tái nhợt. Đột nhiên, người bên phải vẫn luôn trầm mặc chợt mở miệng: “….. Tôi , phía sau màn có người chỉ điểm. Người muốn giết phải chúng tôi. có quan hệ gì với chúng tôi hết.”

      "Người kia , muốn chúng tôi cho chút dạy dỗ, để ah biết có số việc thể xen vào. Chúng tôi chẳng qua là…. Chẳng qua là lấy tiền người khác mà làm việc thôi. Chúng tôi hề có ý định mưu sát như vừa . đừng có mà vu oan.”

      Quả nhiên.

      Cố Trầm Quang chậm rãi thu lại nụ cười, giận tái mặt.

      "Người chỉ điểm là ai?”

      Hai người còn lại tại cũng phản ứng kịp, người đàn ông trung gian nuốt ngụm nước miếng, cướp lời đáp: “Chúng tôi cũng biết…… chỉ gọi điện thoại cho chúng tôi lần, bảo chúng tôi giáo huấn , rằng xong chuyện cho chúng tôi 5 vạn.”

      Cố Trầm Quang nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn lạnh, giọng lạnh băng: “, các biết là ai, chỉ bằng cú điện thoại xác thực…… liền dám trực tiếp lái xe đụng chết người? sợ đây là cái bẫy? Hoặc là, chuyện thành rồi tìm thấy người?”

      Vẻ mặt người đàn kia ràng hoảng hốt, tròng mắt liếc qua đồng bọn bên cạnh, ràng là chột dạ.

      Cố Trầm Quang móc máy ghi ra, bỗng nhiên quăng bàn. *Die..?nĐa^^nLe$!$Qu+_+yĐo(/)n* Mở miệng, từng tia lạnh lùng lan ra. “Còn chịu ? Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, nếu , vật này lập tức xuất trong tay quan tòa….. Tôi đảm bảo, thanh ràng, kém chút nào.”

      ". . . . . ."

      "Hay là ,” Cố Trầm Quang suy nghĩ chút, nheo mắt lại: “Các người sợ ra có người trả thù?”

      ". . . . . ."

      lên tiếng, nghĩa là chấp nhận.

      hiểu, quét mắt nhìn ba người cái, còn bộ dáng vân đạm phong kinh, vẻ mặt nghiêm túc: “Cái này các người có thể yên tâm. Tôi tin tưởng, cảnh sát nhất định phái người bảo vệ mỗi nhân chứng an toàn.”

      . . . . . .

      Bọn họ ra rất muốn : tin tưởng liền có thể tin tưởng hay sao?

      Nhưng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm tỉnh của người đàn ông trẻ tuổi này, giật mình cảm thấy, tin tưởng liền giống như có thể tin tưởng.

      Hồi lâu, trong phòng thẩm vấn mờ tối, giọng nam do dự vang lên:

      ". . . . . . Tôi ."

      " chỉ gọi điện thoại, chúng tôi gặp mặt…. Bởi vì trong chuyện này hy vọng càng ít người biết càng tốt, cho nên mới liên lạc với chúng tôi. ra địa vị người kia rất cao.

      " biết, ra tôi biết thân phận của ….. Là Trương Giáo, trợ lý của Chu Chấn Quang.

      . . . . . .

      đường trở về bệnh viện, Lê Tích lái xe, liên tiếp nhìn sang người ngồi bên cạnh ghế tài xế.

      Cố Trầm Quang bị nhìn đến bất đắc dĩ, giơ tay xoa xoa ấn đường: “Tôi sao."

      "Nghĩ gì thế?"

      "Nghĩ chút chuyện lúc trước. . . . . . Mới vừa đột nhiên nhớ tới, lúc tôi còn , đồng hồ đeo tay đầu tiên là do tặng.

      "Ai?” Lộ Thịnh Minh hay là Chu Chấn Quang?

      ". . . . . . Chu Chấn Quang.” Giọng rất thấp, có chút tình cảm phức tạp đan xen vào bên trong, phận biệt .

      Lê Tích trầm mặc, an tĩnh lái xe.

      Cố Trầm Quang tiếp, giọng càng ngày càng thấp, lâm vào hồi ức: “Tôi nhớ được, khi còn bé đối với tôi rất tốt. Cách 3-5 ngày lại tặng tôi vài món đồ . Nhưng kỳ so với , tôi thích Lộ hơn. thường vì chuyện rất mà tìm Lộ gây phiền phức.”

      Lộ rất ít khi so đo cùng . Lộ rất bình thản, đối với người nào cũng vậy. Hơn nữa bộ dáng lại trắng trẻo, đẹp trai. Khi đó chúng tôi thường cười ấy trắng giống như Ngọc Bồ Tát. ấy giống như trời sinh liền có năng lực kiên trì, đối với ai cũng có thể bao dung, đối với người nào cũng tốt. Tôi chưa từng thấy nụ cười của người đàn ông nào ấm áp hơn so với ấy.

      "Dù là sau này bởi vì Nam Nam tôi từng oán giận ấy. Nhưng mà….. Lô Tích, tôi chưa từng nghĩ tới, người như vậy, tự sát.”

      Lê Tích nghiêng đầu nhìn Cố Trầm Quang.

      rất bình tĩnh, thậm chí mắt cũng có nhắm lại. đôi mắt đẹp, ánh mắt thẳng tấp nhìn về phía trước, nhớ lại người trai trắng trẻo, vui vẻ giống như gió xuân trong trí nhớ. Trong lòng mãnh liệt, lại theo thói quen che giấu bản thân, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

      Lê Tích dừng chút, lời nào để , khẽ thở dài: ". . . . . . Nén bi thương."

      Cố Trầm Quang lên tiếng, chậm rãi chợp mắt, yên lặng dưỡng thần.

      "Lê Tích, 2 ngày nữa, tôi muốn đến nhà họ Chu chuyến.”

      ————

      Thời điểm trở lại bệnh viện, Lộ Nam Tâm có ở đây.

      may. . . . . . Cố Trầm Quang cố ý gạt Lộ Nam Tâm mà rời gặp người. Nếu khẳng định lại lo lắng, sau đó bĩu môi làm ổ trong ngực , vẻ mặt buồn buồn oán giận biết tự chăm sóc bản thân.

      Tưởng tượng như vậy. . . . . . ra giống như cũng tệ, chỉ là phải để cho lo lắng lần.

      Trơ mắt nhìn dạo phố cùng Dịch Sở, biết lúc nào mới có thể trở về. *D??<Đ>>?L{:}Q~!~Đ* Mẹ liền thích tinh thần hăng hái của , chính xác ngay cả cơm tối cũng muốn ăn cùng nhau.

      Cố Trầm Quang thay quần áo bệnh nhân, nằm vào trong chăn, giơ tay gác lên mắt.

      Có chút nhớ.

      Sớm biết đổi lại biện pháp lừa ra ngoài, cũng lâu như vậy…. Thậm chí, bây giờ suy nghĩ chút, chừng ra ngoài cũng tốt, vừa trở lại có người nhào vào trong ngực làm nũng.

      . . . . . .

      Thân thể khẽ giật giật, có chút thiếu.

      ra sau khi xảy ra tai nạn xe, luôn ở giường dưỡng bệnh, lâu có mệt như vậy. Nhưng bây giờ nằm ở giường, lại hoàn toàn buồn ngủ.

      Lộ Nam Tâm có ở đây, tất cả những cảm xúc tốt ở xe lúc nảy lại theo trở lại.

      Cố Trầm Quang nhìn mảnh tối đen trước mắt, cảm thụ sức nặng cánh tay đè mắt, có chút vô lực.

      Tại sao lại biến thành như vậy chứ?
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, garan26023 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31:

      Lộ Nam Tâm lo lắng cho Cố Trầm Quang nên có trở lại quá muộn, khoảng xế chiều trở lại.

      Đẩy cửa vào, Cố Trầm Quang xem tài liệu. Da vốn trắng noãn, giờ phút này ngồi giữa phòng bệnh trắng tinh, bên người là ánh nắng chiều tà ấm áp, cả người nhàn nhã dựa vào gối, giộng như là bức tranh thủy mặc được họa sư tỉ mỉ phát họa, dịu dàng thấm vào, trong sạch lạnh nhạt.

      Trái tim Lộ Nam Tâm đập mạnh.

      Từ nhìn đến lớn, lâu như vậy, vẫn thỉnh thoảng liền bị bộ dáng của mê hoặc.

      là đẹp mắt.

      Cố Trầm Quang nghe thấy tiếng động nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy đôi mắt trong suốt to tròn của , vui vẻ hề che giấu, cười híp mắt chăm chú nhìn .

      Cố Trầm Quang bật cười, đặt tài liệu trong tay qua bên, “Trở lại rồi?” Ánh mắt quét qua hai tay trống của , “ dạo phố như thế nào lại mua đồ?”

      Lộ Nam Tâm chạy chậm tới, cởi giày leo lên giường, vén chăn của ra, chui vào làm ổ trong ngực . “ có thứ gì muốn mua, liền mua.”

      Hơn nữa gặp ngày lễ Quốc Khánh, người dạo trung tâm mua sắm đặc biệt nhiều. Mặc dù cửa hàng bán sản phẩm cao cấp rất nhiều, nhưng mà Dịch Sở chê ồn ào, kéo đến quán thường hay , uống ly cà phê buổi trưa rồi về.

      Cố Trầm Quang lên tiếng, khẽ vuốt đầu .

      Lộ Nam Tâm cũng chuyện, yên lặng dựa vào người , thoải mái đến mức nhịn được mà nheo mắt lại. Hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày cái. “Còn 3 ngày nữa là phải học.”

      là nhanh, cảm giác còn chưa ở cùng được bao lâu, liền lại rời .

      Cố Trầm Quang cũng đồng cảm. suy nghĩ hai giây, ra quyết định của bản thân lâu trước kia đưa ra. “Buổi tối bảo bối về nhà ở, buổi sáng liền đến trường. Phòng ký túc xá bên trường học cũng giữ lại, buổi trưa có thời gian có thể nghỉ ngơi ở đó.”

      Lộ Nam Tâm ngẩn ra: "Về nhà ở?"

      Cố Trầm Quang rũ mắt nhìn , “Ừ, khoảng cách từ trường học của bảo bối cách công ty luật và nhà trọ cũng rất gần. tan việc đến đón bảo bối, sau đó cùng nhau về nhà.”

      vẫn còn dịu dàng vuốt tóc của , nhìn chiếc kẹp tóc đính đá màu xanh nhạt đỉnh đầu , khẽ cười lên.

      Đầu Lộ Nam Tâm tựa vào trong ngực , nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của . ra cần suy nghĩ, có thể ngày ngày về nhà gặp mặt , chắc chắn cự tuyệt. Nhưng mà…..

      " cần tới đón em, tự em có thể ngồi tàu điện ngầm về nhà, dù sao cũng xa."

      Mỗi đêm trời tối ngồi xe của về nhà, chừng ngày nào đó, trường học đột nhiên tung ra tin đồn có nữ sinh biết liêm sỉ được đại gia bao nuôi lên đầu tạp chí.

      Cố Trầm Quang suy nghĩ chút, gật đầu: “Được.”

      5 giờ tan học, ra cũng muộn. mình trở về nhà cũng an toàn.

      Vì vậy khí trở lại yên lặng, hai người cũng hưởng thụ khí như vậy. Buổi chiều yên tĩnh, có việc gì làm, liền ôm người mình , vùi trong chăn, hưởng thụ ánh nắng chiều tà.

      Năm tháng tĩnh lặng, có thể khuynh nửa tòa thành.

      Nhưng cố tình có người hề biết điều chạy tới quấy rầy.

      Cố Trầm quang nhìn người đứng bên mép giường, lại nhìn chút bảo bối ôm trong ngực cùng cửa phòng đóng chặc, sắc mặt trầm.

      Phương Tuấn Thừa giả bộ nhìn thấy, cứ ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, líu lo: “Cố Trầm Quang, phải tôi cậu, loại chuyện trọng sắc khinh bạn như vậy, cậu là làm càng ngày càng ràng.”

      Vẻ mặt Cố Trầm Quang biểu tình. “Tôi chỉ dùng hành động để nhắc nhở cậu. Thăm bệnh cần phải xem thời gian.”

      Lông mày Phương Tuấn Thừa dựng lên, cười tà : “Cho nên tôi có chọn buổi tối.”

      ". . . . . ."

      Cố Trầm Quang quét mắt cái, đầy uy hiếp đe dọa. Phương Tuấn thừa lập tức nhún vai, buông tay: “Được rồi được rồi, trách tôi trách tôi…. Chủ yếu là vừa nhận được thông báo của cấp , phải nhận nhiệm vụ. Tôi sợ nhất thời về được liền muốn mang đồ đưa tới cho cậu trước.”

      Cố Trầm Quang yên lặng chút, vẻ mặt trầm tĩnh, lần nữa mở miệng giọng có chút thấp: "Nhiệm vụ rất nguy hiểm?"

      Giống như nhau, mỗi lần điều động nhiệm vụ cần đến Phương Tuấn Thừa cùng lính của , mười lần có chín là là cực kỳ nguy hiểm.

      "Cũng may,” Phương Tuấn Thừa mang theo tiêu sái có được từ trong chiến đấu lâu dài trong tuyến đầu sống chết : “Mỗi lần đều là chuyện như vậy, nhiều lắm là giao nộp cái mạng này thôi.”

      Thân là quân nhân, có lúc nào là chuẩn bị vì nước hy sinh.

      có điểm giác ngộ này, cũng trử thành bộ đội đặc chủng. Nếu đến lúc đó, chiến trường chân ướt chân ráo, hại người hại mình.

      Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, biết thể hỏi nhiều, nhìn về phía Phương Tuấn Thừa, nghiêm túc : "Chú ý an toàn."

      "Yên tâm." Phương Tuấn Thừa khoát tay cười cười.

      Ánh mắt của quét qua đống tài liệu trong tay Cố Trầm Quang, dừng lại chút, phiền não nheo mắt lại, xen lẫn cảm xúc phức tạp, vòng vo đề tài: “Trầm Quang, tôi nghĩ tới, .”

      Cố Trầm Quang trầm mặc chốc lát: "Tôi cũng vậy nghĩ tới.”

      Phương Tuấn Thừa tự cười nhạo, : “Từ lúc cậu bắt đầu để tôi điều tra chuyện này, tôi còn suy nghĩ: Cố Trầm Quang, CMN đầu óc cậu có bệnh đúng ? Như thế nào người này cũng hoài nghi? Đó là người cùng lớn lên từ của tôi. Sau đó, tôi bắt gặp lần, nào sợ còn chưa có chứng cứ gì, nhưng mà tôi cũng biết, có lẽ cậu đúng.”

      Từ sau khi trưởng thành, Phương Tuấn Thừa liền ở trong quân đội. Trong đại viện trừ Cố Trầm Quang, những người còn lại căn bản cũng chỉ còn dừng lại trong trí nhớ khi còn bé. Thời điểm Cố Trầm Quang bắt đầu muốn điều tra Chu Chấn Quang, đặc biệt khiếp sợ. Vì thế liền cố ý tự mình nhìn Chu Chấn Quang.

      Sau đó cũng biết, bất luận suy đoán của Cố Trầm Quang là đúng hay sai, người này cũng còn là bộ dáng lúc nữa.

      Cố Trầm Quang hơi cong môi cái: " thế nào?"

      Ánh mắt Phương Tuấn thừa nhìn về phía , ánh mắt tinh chuẩn tĩnh táo, mang theo bình tĩnh cùng mạnh mẽ duy nhất thuộc về người lính, : “Trực giác. Trực giác của người lính.”

      chiến trường, phán đoán của người lính đặc biệt chính xác, thường là vũ khí sắc bén quyết định sống chết.

      Cố Trầm Quang cười, đón lấy ánh mắt của Phương Tuấn Thừa. “Đây chính là điểm khác nhau giữa bộ đội đặc chủng cùng luật sư. Cậu dựa vào trực giác, tôi dựa vào chứng cứ.”

      thể cái nào cao minh hơn, nhưng đều là đứng ở góc độ trung tâm nghề nghiệp người giết Thần, giết Phật. Lúc bộ đội đặc chủng gặp khó khăn đủ thời gian để thu thập chứng cớ, mà luật sư dựa vào chữ viết để quyết định số tuổi, thể rời bỏ chứng cớ.

      Sở dĩ cảm thấy là nhà họ Chu, chỉ dựa vào trực giác của luật sư, mà còn có căn cứ chính xác nhiều năm điều tra tích lũy. Giấy trắng mực đen, cách nào cãi lại.

      Phần này chứng cứ này đủ để tố cáo Chu Chấn Quang lên tòa án, lại đủ để Cố Trầm Quang thăm dò được .

      Phương Tuấn Thừa nhíu mày, càm nhếch về phía xấp tài liệu dài, “Cho nên phải tôi đưa chứng cứ tới cho cậu hay sao?”

      Cố Trầm Quang rũ mắt nhìn về phía đống đồ kia, trầm mặc mấy giây, có ngẩng đầu, thấp giọng hỏi người bạn thân nhất của mình: “Tuấn Thừa, cậu mâu thuẫn sao?”

      Đều là những người cùng nhau lớn lên từ , thời điểm cậu làm những chuyện này, có từng mâu thuẫn hay ?

      Phương Tuấn Thừa lắc đầu: " có."

      Cố Trầm Quang ngẩng đầu nhìn .

      "Thứ nhất, cậu muốn tôi giúp tay, tôi thể nào giúp. Luận giao tình, trăm Chu Chấn Quang cũng bằng cậu.” Phương Tuấn Thừa dừng chút, chậm rãi nheo mắt lại, giống như là nhớ lại. “Thứ hai, đến bây giờ tôi còn nhớ , thời điểm mọi người phản đối tôi thi vào bộ đội đặc chủng, là Lộ đứng ra với tôi: Muốn làm chuyện gì phải làm, dùng tim của mình nghĩ, cần chờ ngày sau mới hối hận.”

      ấy : Tuấn Thừa, em nhìn , tại từng làm ra chuyện hối hận. Loại cảm giác này, sống bằng chết. ấy : Tuấn Thừa, em đừng để bản thân làm ra chuyện phải hối hận. rất đau khổ.”

      "Sau đó, ấy giúp tôi thuyết phục cha tôi. Tiếp theo nữa, lão tử đường treo đầu dây lưng quần đến bây giờ, bị vô số lần tổn thương, nhưng cho tới bây giờ cũng có hối hận qua.”

      Cho nên Lộ Thịnh Minh đối với , có ý nghĩa rất phi phàm. Là bạn bè, cũng là người thầy lúc đầu.

      . . . . . .

      Ngày đó, trước khi Phương Tuấn Thừa : “Tôi có thể nhìn bạn cậu cái hay ?”

      Cố Trầm Quang ngẩng đầu nhìn : "Làm gì?"

      Phương Tuấn Thừa cười, “Lúc trước Lộ cho tôi biết, ấy có người mà ấy rất thích, rất thích, thích đến mức hận thể vì ấy chinh phục cả thế giới. Tôi muốn nhìn chút, đứa được người ấy thích sinh ra.”

      rất muốn trông thấy.

      Ánh mắt Cố Trầm Quang nhìn về phía cửa phòng đóng chặt lâu, tưởng tượng bóng dáng nắm tay vo tròn bên trong, giữa lông mày tự chủ tản ra nét dịu dàng.

      "Được."
      Last edited by a moderator: 11/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32:

      Trong nháy mắt nhìn thấy Lộ Nam Tâm, Phương Tuấn Thừa có chút bỗng nhiên bị lỗi giác. Giống như người trai ôn hòa như ngọc chưa từng mất, vui vẻ thản nhiên đứng trước mặt , cho biết, đừng để bản thân hối hận.

      Ngược lại là đứa bé của ấy.

      ra Phương Tuấn Thừa có kích động muốn tiến lên ôm lấy , nhưng mà ánh mắt Cố Trầm Quang bên cạnh nhìn chằm chằm, liền dám. Hốc mắt hơi nóng, liều mạgn kiềm chế kích động muốn bước lên, dịu dàng cười cười: “ , xin chào…… Tôi là bạn của cha cháu.”

      Lộ Nam Tâm đứng lên, hơi cong khóe mắt, hé miệng cười: “Chào chú.”

      Cố Trầm Quang nghe vậy, lông mày khẽ động. Phương Tuấn Thừa bên cạnh hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với , cười híp mắt liếc về phía cái, mười phần mang ý chế nhạo.

      Cố Trầm Quang đảo mắt, làm như nhìn thấy.

      Phương Tuấn Thừa lại nhìn Lộ Nam Tâm, cố gắng hết sức mỉm cười hiền hòa, giọng nhàng : “Sau này nếu cháu có chuyện gì có thể tìm chú, chú rất lợi hại, có thể đuổi người xấu bỏ chạy nha.”

      . . . . . .

      Cố Trầm Quang nhẹn lời, ghét bỏ liếc Phương Tuấn Thừa cái, cậu ta cho là dụ dỗ con nít 3 tuổi hay sao?

      Lộ Nam Tâm cũng cảm thấy chú Phương này chuyện là hài hước, khẽ ho khan tiếng, suy nghĩ chúy, liền cười híp mắt trả lời: “Vậy cảm ơn chú Lợi Hại, sau này nếu cháu nhặt được đồng tiền nào bên lề đường, nhất định giao cho chú.”

      Phương Tuấn Thừa:". . . . . ."

      thầm hung hơn liếc Cố Trầm Quang cái. đứa bé ngoan lại bị cậu dạy hư rồi!

      Phương Tuấn Thừa cố kéo ra nụ cười, cứng ngắt đáp lại: “…..Được, chờ đến lễ mừng năm mới cho cháu tiền mừng tuổi.”

      . . . . . .

      Hai người ra cửa, Phương Tuấn Thừa có thể là rất hưng phấn, thọt thọt Cố Trầm Quang: “Gọi tiếng chú coi nào.”

      ". . . . . . ."

      Cố Trầm Quang nghiêng người liếc nhìn Phương Tuấn Thừa cái, để ý.

      "Ách. . . . . ." Phương Tuấn Thừa vui, lập lại: “Gọi chú!"

      Cố Trầm Quang tiếp tục về phía trước, mặc kệ.

      "Cố Trầm Quang, cậu đúng rồi, bà xã của cậu cũng gọi tôi là chú. Thế nào, ngờ cậu cùng bà xã của cậu lại phải cùng thế hệ nha?”

      ". . . . . ."

      Rốt cuộc Cố Trầm Quang cũng dừng bước, xoay người lại, nhìn Phương Tuấn Thừa.

      Phương Tuấn Thừa: “Gọi chú!”

      Cố Trầm Quang khẽ cười tiếng: “Chứng vọng tưởng, phải trị.”

      Sau đó liền xoay người, tiễn khách.

      Phương Tuấn Thừa: “. . . . ." Được, cậu giỏi!

      ————

      3 ngày sau, Lộ Nam Tâm trở về trường học, Cố Trầm Quang mình ở lại bệnh viện, sửa sang lại tài liệu điều tra được.

      Bác sĩ dặn, ít nhất còn phải tĩnh dưỡng nửa tháng.

      Khoảng xế chiều, Lê Tích đến, chuẩn bị dẫn đến nhà họ Chu.

      Cố Trầm Quang lắc đầu:"Chờ chút."

      "Sao vậy?"

      Cố Trầm Quang khép laptop lại, giọng điệu bình tĩnh, lại chứa lưỡi dao, cặp mắt khẽ nheo lại. “Thời cơ tốt nhất để đánh bại kẻ địch cũng phải là giữa lúc sấm chớp điện quang sau khi việc xảy ra. Mà là ở thời điểm cho là bản thân thành công.”

      Đắc ý làm cho người ta lơi lỏng tất cả đề phòng.

      Lê Tích gật đầu cái: “Có lý, vậy cậu muốn lúc nào ?”

      "Nửa tháng sau, tôi bay chuyến đến Mỹ, trở lại hẳng ."

      Lê Tích suy nghĩ chút: “Được. . . . . . Nhưng sao cậu lại muốn Mỹ? Có tiến triển?"

      "Ừ.” Cố Trầm Quang đưa xấp tài liệu qua cho Lê Tích. “Có manh mối về công ty rửa tiền.”

      Lê Tích đưa tay nhận lấy, tiện tay lật xem. “Làm sao tra ra được? Sư huynh cậu giúp đỡ?”

      Cố Trầm Quang gật đầu. “ ấy biết tôi xảy ra tai nạn xe cộ.”

      A….. Lê Tích sáng tỏ: “Đau lòng? Tiểu học đệ được ta thổi phồng trong lòng bàn tay, cảm thấy tiền đồ vô lượng, lại có người can đảm dám ám hại?”

      Cố Trầm Quang cười tiếng, lên tiếng.

      " đúng. . . . . ." Lê Tích lóe lên suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông hề lo lắng chút nào dựa nửa người giường, “ ta ở nước Mỹ xa như vậy, làm sao biết được? Có phải cậu…..”

      "Có phải cái gì?”

      Lê Tích ho khan tiếng: “Có phải thời điểm gọi điện thoại, cậu cẩn thận chút?”

      Cố Trầm Quang mỉm cười:"Ừ, cẩn thận."

      ". . . . . ."

      "Hết cách rồi, chuyện này ấy, chỉ dựa vào chúng ta rất khó giải quyết. Dù sao tất cả tài sản của Chu Chấn Quang đều cùng mọi cách đưa sang Mỹ. Bằng thực lực của chúng ta ở nước Mỹ, đủ.”

      Lê Tích im lặng, trong lòng nhịn được khen ngợi: Lão cáo già xảo quyệt, nhưng mà đúng là hiệu quả.

      Đột nhiên nghe tiếng chế nhạo của Cố Trầm Quang truyền tới: “Cậu tin?”

      ". . . . . . ?"

      Cố Trầm Quang cười lắc đầu, “Sư huynh để bị người khác tính toán. Nếu như phải ấy vốn muốn giúp tôi, trừ phi hôm nay tôi bị đụng chết, nếu vô dụng.”

      dừng chút: “ này trước tôi cho sư huynh biết, sau đó ngày hôm sau, ấy liền gởi tư liệu đầy đủ sang.”

      ". . . . . ."

      "Tôi sớm biết ấy chuẩn bị, vừa đúng chuyện này xảy ra, thuận tay cho ấy bậc thang.”

      ". . . . . ."

      Đối với lần này, Lô Tích đánh giá là: Kiêu ngạo, kiêu ngạo!

      Quả nhiên là Sư huynh của Cố Trầm Quang!

      . . . . . .

      Trước khi , Lê Tích mang đống tài liệu photocopy trở về nghiên cứu. tại Cố Trầm Quang hành động bất tiện, có chút việc đành phải để tới xử lý.

      Lê Tích tới cửa, suy nghĩ chút, quay đầu lại nhìn về phía Cố Trầm Quang, nghiêm túc : “Hôm nay sắc mặt cậu rất tốt.”

      "Cái gì?"

      Tay Lê Tích để nắm cửa, vận sức chờ phát động. Ngoài miệng nhanh chóng nhém ra câu: “Được tình tưới tắm.”

      Cố Trầm Quang:". . . . . . ."

      Giương mắt liếc cái, người sớm chạy mất thấy, cửa bị đóng kín.

      Sau giữa trưa, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tốt, nắng ấm chiếu rọi khắp nơi. Cố Trầm Quang chuyển người, nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, nhàng cười tiếng.

      Đúng vậy, được tình tưới tắm.

      ————

      Buổi tối, 6:03 phút, Lộ Nam Tâm đúng giờ đến phòng bệnh, vai đeo cái túi.

      Cố Trầm Quang đặt tài liệu xuống, nhìn sang:"Trở lại rồi, có mệt hay ?"

      Lộ Nam Tâm ném túi xách sô pha, mấy bước chạy tới, vùi trong ngực . “ mệt.”

      "Ăn cơm chưa?"

      " có, muốn cùng ăn với .” Vừa , vừa giương mắt nhìn . cười híp mắt, nhìn qua đặc biệt vui vẻ.

      cũng cười, sờ sờ đầu của : Ừ, cũng vậy.”

      Muốn trao tất cả ngọt bùi cay đắng, khó khăn đau khổ, dành tất cả cho người là em.

      Chỉ duy nhất mình em.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33:

      Hai người cơm nước xong, Lộ Nam Tâm làm ổ trong ngực Cố Trầm Quang, cả hai yên lặng ở cạnh nhau.

      Loại thời điểm này trong lòng Cố Trầm Quang cũng có lòng dạ nào xem tài liệu, thích ôm người mềm nhũn trong ngực, xoa nắn.

      "Đúng rồi!" Lộ Nam Tâm đột nhiên từ trong ngực nhảy xuống giường: “Em cho xem cái này.”

      Cố Trầm Quang dựa vào đầu giường, nghe vậy cười tiếng, rất phối hợp hỏi: “Cái gì?”

      Lộ Nam Tâm từ trong túi xách móc ra trang giấy, lại lấy cây bút đen, trải ngay ngắn bàn.

      "Làm gì vậy?"

      Rút nắp bút ra, đầu nhọn bút chạm trang giấy, “Em dùng chữ Mãn viết tên cho xem, hôm nay em mới vừa học được.”

      Cố Trầm Quang nhướng mày cái, hăng hái : “Viết được tên rồi? Nhanh như vậy?”

      "Ừ.” Lộ Nam Tâm chậm rãi gật đầu, tay múa bút thành văn, “Rất thú vị, rất giống tiếng , đều là ghép các chữ cái lại.”

      vừa giải thích vừa viết tên , “ xem, đây là chữ đầu, sau đó từ chính giữa dựng thẳng kéo xuống, kết nối với chữ cuối…. ra còn có chữ trong chữ, nhưng mà tên của dùng được.” có chút đáng tiếc, xong cũng hoàn thành nét bút cuối cùng.

      Viết xong, đưa cho , “ xem nè.”

      Cố Trầm Quang giơ tay nhận lấy, tỉ mỉ cẩn thận đánh giá đống chữ viết dựng thẳng giống như là con giun giấy.

      Lộ Nam Tâm cười híp mắt, đợi ở bên cạnh, chờ khen ngợi: “Như thế nào?”

      Cố Trầm Quang lời ít mà ý nhiều: “Rất đẹp.”

      "Đúng ?" Lộ Nam Tâm nghe khen, có chút hơi đắc ý. “Đẹp mắt, hơn nữa đặc biệt có ý nghĩa, học cũng rất thú vị.”

      Cố Trầm Quang nhìn chằm chằm chứ viết giấy, suy nghĩ mấy giây, hỏi: “Cái này có điểm giống với chữ Mông Cổ đúng ? Chính là chữ phía .”

      phía , cũng viết như vậy. nhớ lầm phải là chữ Mông Cổ.

      Lộ Nam Tâm gật đầu, tích cực phổ cập kiến thức cho . “Đúng vậy, rất giống. Mới đầu chính là người Mãn viết theo chữ Mông Cổ, sau đó lại sửa đổi lần. Cuối cùng chữ Mãn liền nhiều thêm nhiều nét phẩy.”

      Lộ Nam Tâm xong liền lấy tay chỉ chỉ: “ xem, chính là chỗ này.”

      Cố Trầm Quang theo ngón tay của nhìn sang, sau đó, ánh mắt giống như đương nhiên dừng lại ở ngón tay trắng noãn của .

      Mười đầu ngón tay Lộ Nam Tâm đều là từng ngón ngắn ngủn trắng noãn, giống như tay con nít. ràng vóc người sớm thành bộ dáng thon dài, chỉ riêng ngón tay ngón chân vẫn tròn vo. Khi đan mười ngón tay cùng chỗ với tay , đặc biệt chơi rất vui.

      Mỗi lần Cố Trầm Quang đều thích nắm lấy đầu ngón tay trong lòng bàn tay, vuốt ve, xoa nắn từng cái .

      Cố Trầm Quang hơi mím môi, đáy lòng hơi ngứa chút.

      Lập tức cũng còn tâm tư nhìn cái gì chữ Mãn nữa rồi. Đột nhiên mười ngón tay thon dài hơi lệch, thu hẹp lại, cầm lấy tay , vững vàng nắm chặt trong lòng bàn tay.

      Lộ Nam Tâm dừng lại.

      Phản ứng kịp, khẽ “khụ” tiếng, ánh mắt tự chủ được nhìn về phía hai bàn tay đan chặt của hai người, lần nữa dường như có chuyện gì xảy ra dời chỗ khác, lặng lẽ, giọng tức giận : “ làm gì thế……”

      Cố Trầm Quang cười tiếng, còn phun ra hai chữ: “Đẹp mắt.”

      ". . . . . ." Mặt có hơi nóng.

      lại ngắt, sau đó nghiêm túc bổ sung câu: “Còn rất thoải mái.”

      ". . . . . ."

      Mặt Lộ Nam Tâm thành công bị nung đỏ. Đối mặt với thân mật của vẫn thể tránh khỏi xấu hổ, nhất là thời điểm cố ý trêu chọc, biết những người có phải đều như vậy hay …. thất thần, vừa ngẩng đầu lên, tới gần trong gang tấc.

      . . . . . . Lộ Nam Tâm tự chủ nuốt nước miếng: ". . . . . . Làm gì vậy?"

      Cố Trầm Quang cúi thấp đầu, giọng có chút khàn: “Muốn hôn bảo bối.”

      chữ cuối cùng gần như là dán môi của mà phát ra. hơi cúi đầu, hoàn toàn ngậm lấy môi của . tay chậm rãi di chuyển, che kín đôi mắt nửa mở của .

      . . . . . .

      Trong bóng tối, tất cả giác quan đều bị phóng đại, bên tai nghe được ràng tiếng môi lưỡi hai người quấn quýt, bí mà mập mờ.

      tay Lộ Nam Tâm bị Cố Trầm Quang nắm, tay khắc gắt gao nắm lấy ống tay áo bệnh nhân của , ngửa đầu đón nhận nụ hôn của .

      cúi đầu, kéo lại gần hơn. Hai người dựa vào nhau chặt, là góc độ phù hợp nhất.

      ——————

      Sáng hôm sau Lộ Nam Tâm 8 giờ đến cổng trường học, vừa vừa lấy điện thoại di động ra. Mở thời khóa biểu ra, mới vừa nhìn số phòng học, giương mắt liền nhìn thấy Chu Tần yên lặng chờ ở bên.

      Giống như là đợi , ánh mắt nhìn thẳng tấp về phía .

      Ánh mắt của hai người vừa đúng đụng phải, hai bên đều có khắc sững sờ. Lộ Nam Tâm tiện tránh, liền chủ động tới. “Tìm mình có việc?”

      ra qua mấy lần, hơn nữa dựa phản ứng của Cố Trầm Quang. Dù phản ứng của Lộ Nam Tâm có chậm chạp thế nào, cũng biết Chu Tần có ý đối với .

      biết nên phản ứng như thế nào, thể làm gì khác hơn là cố gắng tránh né. Có thể gặp liền gặp, nếu đối với ai cũng tốt.

      Nhưng lần này cậu ta đặc biệt chờ ở chỗ này, thể tránh.

      Chu Tần trầm mặc nhìn Lộ Nam Tâm đến gần, ánh mắt nửa giây cũng chưa từng rời khỏi , vẻ mặt .

      Lộ Nam Tâm đến, cách ba bước chân dừng lại. *Die$^$nĐa!_!nL=:=eQu{?}yĐo(/)n* Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, nhất thời lời nào.

      Hồi lâu, Chu Tần mở miệng trước, giọng khàn khàn.

      "Buổi tối bạn ở lại trường học?"

      "Ừ."

      "Vậy bạn ở đâu?"

      "Trong nhà."

      "Nhà nào? Nhà họ Lộ?"

      . . . . . .

      Lộ Nam Tâm thở dài, ánh mắt nghiêm túc nhìn Chu Tần. “Chu Tần, cần gì chứ? Bạn rất ràng.”

      Vẻ mặt cậu thay đổi, ánh mắt sâu hơn tầng: “Mình biết.”

      Lộ Nam Tâm nhíu mày, biết nên cái gì cho phải.

      Trong khí là khoảng trầm mặc hít thở thông.

      Chu Tần nhẫn nại, run rẩy thở dài hơi, “Tại sao ta lại đưa đón bạn học?”

      Lộ Nam Tâm nhìn Chu Tần, lên tiếng, hiểu cậu ta muốn hỏi cái gì.

      Chu Tần cười tiếng:"Sợ bị phát ? Truyền ra lời gì đó khó nghe sao?”

      Lộ Nam Tâm có đáp lại, coi như là cam chịu.

      Chu Tần chậm rãi thu lại nụ cười, ánh sáng trong mắt toàn bộ trầm xuống, con ngươi là mảnh đen nhánh. Móng tay gần như là đâm rách lòng bàn tay, câu từ cổ họng phọt ra ngoài, hoàn toàn là giọng điệu xé rách: “Vậy bạn ở lại trong nhà ta như thế nào lại sợ người khác ?”

      . . . . . .

      Chung quanh có thầy giáo cùng học sinh ngang qua, ngừng nhìn sang.

      "Chu Tần!” Lộ Nam Tâm nghiêm mặt, dịu dàng mà thành khẩn : “Cũng phải như vậy.”

      nhìn cậu giận đỏ mặt, ngũ vị tạp trần.

      Lộ Nam Tâm chậm rãi thở dài hơi, từng câu từng chữ : “Mình từng, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, vì quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Bất luận là mình quan tâm hay , đối với mình mà , phải là quan trọng nữa. Bởi vì phần quan tâm này, mình sống vô cùng cực khổ.”

      Trong khoảng thời gian đó, Lộ Nam Tâm từng phút từng giây đều cẩn cẩn thận thận.

      tiếp tục , vẻ mặt cùng tâm tình đều trước sau như , dịu dàng, bình tĩnh: “Nhưng mà sau này, có người cho mình biết, ở điều kiện tiện quyết là làm tổn thương người khác, cứ cố gắng hết sức để bản thân được vui vẻ. Người khác nghĩ cái gì, ra có quan trọng như vậy.”

      "Những người kia dùng ác ý suy nghĩ về cậu, tóm lại là họ cũng trở thành người quan trọng. Cậu cũng cần thiết bởi vì những người này mà buông tha cho cái gì.”

      Lộ Nam Tâm nhìn Chu Tần, mặt mày dịu dàng: “Hoặc giả bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn để ý, nhưng mà bản thân cố gắng thay đổi. *D~>>Đ~??L~_~Q{+}Đ* Mình thể để những chuyện bản thân từng trải qua, phá hủy cuộc đời mình, biến bản thân trở thành loại người ngay cả mình cũng chán ghét.”

      xong, chậm rãi nở nụ cười. Là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng thẳng sâu đến đáy mắt mà mấy tháng nay Chu Tần được nhìn thấy.

      : “Chu Tần, mình muốn trở thành Lộ Nam Tâm tốt hơn. Như vậy mới làm thất vọng, người mà mình thích nhất kia.”

      . . . . . .

      Ngày đó lời cuối, Chu Tần đưa lưng về phía , thấp giọng hỏi: “Người bạn kia, là ta sao?”

      . . . . . .

      "Ừ."

      dạy phải con đường như thế nào. muốn cùng hết quãng đường đời còn lại này.

      Cho nên, xin lỗi, người thiếu niên ban đầu liều mạng bảo vệ .

      Mình thể cậu.

      là ước mơ xa xỉ duy nhất trong cuộc đời này của . mong rằng có thể đạt được.
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34:

      Nửa tháng sau, Cố Trầm Quang xuất viện.

      Đặc biệt chọn ngày Chủ nhật, để Lộ Nam Tâm đến đón. nằm viện lâu, đồ đạc rất nhiều, dọn dẹp sơ sơ quá hai vali hành lý.

      . . . . . . Tất cả đều trong tay Lê Tích.

      Cố Trầm Quang bị thương nặng mới vừa hồi phục thể cầm vật nặng, về phần Lộ Nam Tâm….. cũng thể để cho mang vali hành lý nặng trịch chạy khắp nơi. Vì vậy đành xung phong nhận việc, nhẫn nhục chịu khổ mà lao động.

      Lộ Nam Tâm bị Cố Trầm Quang lôi kéo, đặc biệt ngượng ngùng, mấy lần nghĩ lên cầm phụ cái vali, lại bị kéo lại.

      " có việc gì, để cậu ấy làm là được.”

      Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."

      Lê Tích: ". . . . . ."

      Về đến nhà, trước đó được quản gia Nam Nam quét dọn sạch rồi. Ánh sáng mặt trời chiếu từng tia nắng vàng nhạt xuống ghố sô pha trong phòng khách, khí là ấm áp.

      Lộ Nam Tâm xoay người, nhận lấy vali hành lý trong tay Lê Tích, đẩy tới phòng ngủ cất. Trở ra liền lễ phép hỏi người còn đứng trước cửa: “Chú Lê có muốn ở lại cùng ăn cơm ?”

      Lê Tích nghiêm túc suy nghĩ 3 giây, vừa muốn đồng ý, lại nén trở về.

      "Thôi, ăn."

      Lộ Nam Tâm hiểu, “Sao vậy?”

      Cố Trầm Quang cũng nhìn sang. Dù sao Lê Tích cũng phải là loại người có cơm ăn lại chủ động buông tha. Cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rất ràng châm ngôn của cậu ta.

      lần, có người bên ngoài mời ăn cơm, Cố Trầm Quang chẳng muốn . Lê Tích vận dụng tài ăn cùng năng lực logic của luật sư tiếng tăm lừng lẫy, cho ra lý do khiến đến nay vẫn khó quên được.

      " nha! ăn cũng uổng, dù sao cũng là ăn chùa, ăn chùa ai lại ăn chứ!"

      Cố Trầm Quang: ". . . . . ."

      Cho nên, tại người với châm ngôn “Ăn chùa ai lại ăn” thế nhưng lại ở lại ăn cơm”

      Cố Trầm Quang có chút tò mò, cũng hỏi: “Sao vậy?”

      Lê Tích liếc nhìn Cố Trầm Quang cái, bộ mặt bi phẫn: "Thức ăn cho chó tuyệt đối ăn ngon! Tôi ăn! Tôi cự tuyệt!"

      ". . . . . ."

      Được rồi.

      Nếu khách để ý, Cố Trầm Quang liền động động đầu ngón tay, chút lưu tình đẩy con chó độc thân chỗ hóa giải thê lương ra ngoài cửa. Sau đó ném lại câu: “Ngày tôi làm lại.” Liền trực tiếp đóng cửa, yên tâm thoải mái chuẩn bị cùng Lộ Nam Tâm hưởng thụ bữa ăn hai người.

      ". . . . . ."

      Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn ngoài cửa, do dự : "Như vậy tốt đâu. . . . . ."

      " có việc gì.” Cố Trầm Quang tới kéo , “Lượng ăn của cậu ta .”

      ". . . . . . Hả?"

      "Sợ cậu ta bị đống thức ăn cho chó đè chết.”

      ". . . . . ." Mặt Lộ Nam Tâm đỏ ửng, giơ tay chọt chọt : “Cố tiên sinh.”

      "Ừ?” Được gọi cả người thoải mái, Cố Trầm Quang híp mắt đáp.

      " đây là quyến rũ em.”

      Lộ Nam Tâm đỏ mặt nghĩa chánh ngôn từ.

      Cố Trầm Quang nghe vậy cười tiếng, xoay mặt cúi đầu chống lại ánh mắt của , rất nghiêm túc hỏi: “Vậy bảo bối có bị vẻ đẹp của mê hoặc hay ?”

      Thực trêu chọc.

      Lộ Nam Tâm thầm phun trong lòng, thân thể cũng đủ thành thực, nhón mũi chân, kề sát vào bên tai , phun ra hơi thở ấm nóng: “ cảm thấy thế nào?”

      " cảm thấy. . . . . ." Nụ cười Cố Trầm Quang càng sâu: “Đoán là bị mê hoặc rồi.”

      Lộ Nam Tâm cười, cả người treo ở người . Cố Trầm Quang đương nhiên cực kỳ vui vẻ, bàn tay kéo cái, thân thể nho mềm mại thơm ngát liền dính sát vào người . giây kế tiếp, hai cánh môi chạm vào nhau, bàn tay di chuyển lằn ranh giữa chiếc váy liền áo của , tìm được khóa kéo, lưu loát kéo xuống. Bàn tay theo khe hở chen vào, đường ma sát, tia lửa bắn ra bốn phía.

      Bàn tay định mục tiêu, nhanh chóng tìm được chỗ muốn bắt lấy, nhàng cỡi nút áo, mở ra, tiến vào, nắm chặt bên.

      Lộ Nam Tâm “ưhm” tiếng, bị xoay mặt nuốt vào giữa răng môi.

      Hai người chuẩn bị nấu cơm, sau lưng chính là cái bàn. Lộ Nam Tâm bị ép liền lùi lại mấy bước, bắp đùi đụng phải cái bàn, chân bị chen ở giữa chân của cùng cái bàn, nhiệt độ nóng bỏng cơ thể của gần như muốn thiêu đốt . giây kế tiếp, liền bị đặt ở bàn.

      Khóa kéo chiếc váy người mở ra, cả tấm lưng trần lõa lồ bên ngoài, theo động tác tay , trước mặt cũng bị cỡi ra. Loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ ngực phập phồng cùng ngón tay vuốt ve bên của . Môi lưỡi hung hăng quấn quít lấy , sức lực tay càng ngày càng tăng.

      Gắn bó như môi với răng, động tác quấn quít đơn thuần, cũng tượng trưng cho thân mật nhất.

      Cố Trầm Quang khẽ ngẩng đầu, liếc thấy độ cong xinh đẹp trắng noãn của , chân mày càng nhíu chặt. Rốt cục nhịn được nữa, tay dò xuống, động tác liền cỡi bỏ chiếc váy duy nhất người .

      Chiếc váy màu xanh nhạt vô tình bị ném tại sàn gỗ màu đỏ sậm.

      . . . . . .

      Áo ngực của sớm bị vân vê nhăn nhúm, phong cảnh bên dưới nhìn cái xót thứ gì. Hai cái dây áo phân tán treo bờ vai, giấu được nửa phần mê người. người chỉ còn sót lại chiếc quần lót. Quần lót màu lam nhạt càng tôn thêm làn da trắng nõn của . Muốn ! Ánh nhìn giống như là con dã thú bị giam cầm lâu, ngừng thúc giục . Gạt chiếc quần lót ra, tìm kiếm địa phương tốt đẹp phía dưới.

      Nhưng thể.

      còn quá , làm bị thương .

      Cố Trầm Quang hít sâu cái, lần nữa cúi đầu xuống hôn . Giống như là cho hả giận cỡi chiếc áo ngực của ra, cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng, nhằm xóa bỏ khát vọng phía dưới.

      . . . . . .

      Lộ Nam Tâm bị hôn đến mơ mơ màng màng, ngón tay len vào tóc , lẩm bẩm: “Cố Trầm Quang…..”

      Cố Trầm Quang . . . . . .

      được. . . . . .

      đột nhiên ngồi dậy, cúc áo sơ mi bị kéo tới chia năm xẻ bảy, gương mặt cùng cổ có hơi ửng đỏ, mười phần mê hoặc. Lộ Nam Tâm gắt gao nhắm mắt lại, dám nhìn .

      Lại bị kéo cái, ba bước thành hai vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, dòng nước lạnh như băng xối thẳng xuống.

      Lộ Nam Tâm bị kích thích mở mắt ra, nhìn : "Lạnh. . . . . ."

      Cũng chú ý nhìn cảnh tượng trong gương —— Bản thân hoàn toàn trần trụi bị ôm trước người. cũng tốt đến đâu, lồng ngực mở rộng, dính sát phía sau lưng . tay còn đặt ngực mềm mại của xoa bóp.

      Lộ Nam Tâm hí mắt, uất ức: " tắm tắm , như thế nào còn xoa bóp. . . . ."

      Cố Trầm Quang cúi người, lung tung hôn lỗ tai cùng phía sau cổ của , giọng khàn khàn: "Nhịn chút. . . . . . Nhịn chút là tốt. . . . . ."

      . . . . . .

      Chờ bình tĩnh trở lại là hơn nửa tiếng sau. Lộ Nam Tâm bị dùng nước lạnh xối, sau đó ôm ngồi ở ghế sô pha.

      Bị hôn từ xuống dưới lâu như vậy, khuôn mặt Lộ Nam Tâm đỏ đến mức có thể luộc trứng gà luôn rồi. Mới vừa bị ôm cùng nhau tắm, tại lơ đãng liếc cái, người tất cả đều là dấu hôn của , hồng hồng mảnh.

      Bây giờ cũng có can đảm mở mắt.

      Ở trong bệnh viện mặc dù hàng đêm đều ngủ cùng giường, nhưng mà Lộ Nam Tâm lo cho thân thể của , liền cho có hành động gì quá đáng….. Nhưng mà đều bị đòi lại lúc vừa nảy rồi.

      Người này. . . . . .

      Cố Trầm Quang biết trong lòng có oán niệm, yên tĩnh hôn tóc của , suy nghĩ biết nên mở miệng cho biết chuyện này như thế nào.

      liên tục suy nghĩ, rốt cuộc mở miệng: "Bảo bối."

      ". . . . . . Ừm?" Lộ Nam Tâm vẫn còn xấu hổ.

      dừng chút: "Ngày mai, phải Mỹ.”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Ngọc Yochan, garan2602, Mai Trinh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :