1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại - Trọng sinh] Đãi Thiên Hoa Khai - Độc Độc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 11:

      Edit: meowluoi.

      Cổ tay ngọc khẽ giơ lên cảm nhận sức gió. Nhìn ra phía xa, dưới cây Xuyên Vân là những đôi hẹn hò.

      Ngày xuân chơi diều thể nghi ngờ là chuyện lớn, rất nhiều văn nhân mặc khách đều lưu lại ngâm thơ. Đoàn người Trạm Liên đến muộn, từ trước đến nay diều chỉ thả ở thanh minh, gió xuân khẽ thổi, rất thích hợp để thả diều. Mạnh Quang Dã điều khiển xe ngựa đến dưới chân núi, Trạm Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, khắp nơi đều có gió thổi, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười. Nhất thời trong lòng Trạm Liên ngứa ngáy khó nhịn, hận thể lập tức xuống xe.

      Mạnh Quang Dã tiếp tục tiến lên đoạn đường, tới trọc sườn trước núi dừng xe ngựa lại. để ghế xuống, mở cửa xe ra.

      Trạm Liên là người cúi xuống thứ nhất ra khỏi xe ngựa, đầu tiên nàng đứng xe nhìn các nương đùa giỡn, thấy có ai trang điểm hấp dẫn hơn nàng, lúc này mới thõa mãn gật đầu, xuống xe ngựa. Lúc đầu Mạnh Quang Dã nhìn nàng khó hiểu, nhưng nhìn xung quanh ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Trạm Liên, lúc này mới thầm buồn cười.

      Mạnh Thái Điệp là người ra thứ hai, sắc mặt của nàng được tốt lắm. Hôm nay nàng ăn mặc y phục trang sức lưu hành nhất, chính là muốn hơn Trạm Liên, nhưng lúc Trạm Liên nhìn nàng ở xe ngựa tựa như nàng mặc lộn xiêm y, lại nhìn y phục thô cũng có thể động lòng người, cảm thấy tự ti, nghĩ muốn trở về làm vòng hoa, để kéo lại mặt mũi.

      Xuân Đào và Kim Châu đồng thời xuống xe, Xuân Đào cố ý dạo qua vòng trước mặt Kim Châu, “Kim Châu tỷ, tỷ xem hoa đầu muội đẹp ? Phu nhân tự mình làm cho muội đấy.”

      Kim Châu sớm ghen tức đỏ mắt, đưa tay nắm đầu nàng, Xuân Đào nhanh nhẹn tránh, làm mặt quỷ đến bên cạnh Trạm Liên.

      Trạm Liên nhận guồng quay diều trong tay Xuân Đào, trong lòng hào hứng, đợi Xuân Đào cầm diều , với phía sau, “Xuân Đào, ngươi nhanh lên chút, vừa lúc gió nổi lên.”

      “Haizz!” Xuân Đào lên tiếng, hai tay cầm diều hướng chỗ cao chạy .

      Mạnh Quang Dã híp mắt nhìn về phía tẩu tử cười rực rỡ, nhưng càng lúc càng hoang mang. Lúc vừa mới gả nàng sợ hãi rụt rè như con chuột, làm như tìm đến cái chết nếu náo loạn với mẫu thân, càng ngày càng giống tiểu thư gia, suốt ngày bưng khuôn mặt có vài phần uy nghi, tại giống tiểu nương thiên chân khả ái.

      “Ai nha.” Trạm Liên thét lên tiếng kinh hãi cắt ngang trầm tư, Mạnh Quang Dã nhìn sang, chỉ thấy Trạm Liên ném guồng quay tơ, hai tay che má.

      lão nông phu cởi trần gánh đòn gánh đứng ở bên, giống như biết vì sao.

      Mạnh Quang Dã nhanh tới, chỉ thấy vẻ mặt Trạm Liên đỏ, ánh mắt nhìn sang bên nâng cánh tay, cùng lão nông chuyện cũng nhìn lão nông kia, “Lão nhân gia, ngài trước .”

      Lão nông phu nghe nàng lễ phép , hai mắt nhìn thẳng người, thầm nghi hoặc, theo lời nàng rời , “Đa tạ tiểu nha đầu.”

      Đợi lão nông phu xa, Mạnh Quang Dã nhìn Trạm Liên, lâu sau nghe được nàng lên án câu, “Lão nhân gia mặc y phục…”

      Mạnh Quang Dã sửng sốt, bỗng nhiên cười ha ha.

      Ánh mắt Trạm Liên như đao nhìn , gương mặt vẫn còn đỏ. Sao có thể trách nàng ngạc nhiên, thuở nàng lớn lên ở trong cung, nếu có nam tử để trần trước mặt nàng, sớm kéo xuống chém đầu. Trong chốc lát nàng kịp chuẩn bị, hề biết dáng vẻ như vậy có thể tự do lại trong dân chúng.

      Mạnh Thái Điệp hiếm khi nhìn thấy Nhị ca cười, lại nhìn hành động của nàng, khỏi lại ghen tỵ. Mạnh gia vốn là dân thường, thuở nàng và mẫu thân khắp hang cùng ngõ hẻm, sớm thấy nam tử mình trần ra trận, lúc nàng nhìn thấy cũng ngạc nhiên, đâu thấy dáng điệu của thiên kim tiểu thư rời nhà!

      “Lão nhân gia sáng sớm xuất mồ hôi, sợ làm ướt y phục, cho nên thoát hết.” Mãnh Quang Dã cười đủ, nghiêm túc giải thích.

      Trạm Liên gật đầu, “Lão nhân nhiều tuổi mà còn phải làm việc, thực vất vả, nếu đến tuổi tác này triều đình cung cấp nuôi dưỡng tiện hơn.”

      Mạnh Thái Điệp giễu cợt, “Ngươi si mộng gì thế!”

      Mạnh Quang Dã : “Đương Kim Thánh Thượng là minh quân, nếu như thiên hạ thái bình, có lẽ có ngày có thể thành ước nguyện này.”

      Mạnh Thái Điệp thấy ca ca đứng ở phía nàng, ngầm sinh hờn dỗi, : “Sớm biết ca ca mang muội tới chỗ này thả diều, muội đến.”

      Trạm Liên : “Nếu muội thích tự kiếm chỗ mà ngồi.” Mặc dù ở hoàng cung chơi thả diều với Tam ca ca có tư vị khác, nhưng thể náo nhiệt so với bây giờ.

      việc xen vào kết thúc, Trạm Liên nhặt lại cái guồng quay, Xuân Đào đứng ở vị trí tốt, chỉ chờ chủ tử phát lệnh.

      Ai ngờ biết có lỗi gì, Trạm Liên thử vài lần, chạy thở hồng hộc cũng thể đem con diều lên , Mạnh Thái Điệp đem con diều phượng hoàng lớn của nàng ta lên cao rồi, lúc này dương dương đắc ý nhìn nàng.

      Trạm Liên chơi chịu thua, mặc dù nàng ảo não, nhưng cầm khăn lau mồ hôi suy nghĩ, bỗng nhiên cao giọng với Mạnh Thiên Dã ngồi dưới bóng cây hóng mát: “Mạnh nhị gia, ngươi cao hơn, giúp ta nâng diều.”

      Mạnh Thiên Dã nghỉ ngơi, nghe nàng kêu to nhìn hai bên, ngón tay chỉ mình.

      Trạm Liên gật đầu khẳng định.

      Mạnh Thiên Dã bật cười, suy nghĩ lát rồi đứng dậy.

      Mạnh Thái Điệp nhíu mày, tính tình nhị ca như vậy sao nàng biết? Mặc dù nam tử cũng chơi thả diều, nhưng nhị ca ghét hài tử chơi đùa, cho tới bây giờ chơi cùng nàng. Lúc này lại tốt bụng giúp phu nhân kia chứ?

      “Phu nhân, phu nhân, gió nổi lên.” Xuân Đào tại chỗ nâng diều đột nhiên hô lớn.

      Trạm Liên nghe vậy vội vàng cất bước chạy chậm, còn bất chợt quay đầu nhìn tình trạng diều, bỗng nhiên dưới chân khúc khuỷu, gót sen đụng phải khối đá ngầm, lát nữa là ngã vào bãi cỏ, cánh tay đưa ra cố định nàng.

      Cánh tay ngăn ở bụng của nàng, nóng bỏng được tự nhiên, nàng hơi đau nhức, Trạm Liên ngẩng đầu, kèm theo khí tức của nam tử là ngực rộng của Mạnh Thiên Dã.

      “Tẩu tử cẩn thận.” Mạnh Thiên Dã nhìn từ cao xuống, nhìn về phía người nhắn xinh xắn trong ngực . Ngay cả muội muội cũng chưa từng thân cận, cũng biết thân thể nương lại mềm mại xương như vậy, tựa như bóp cái vỡ. Đồng thời nội y bên trong như như trắng noãn…

      Trạm Liên cũng biết, từ nàng được Tam ca ca ôm đến lớn, cánh tay Mạnh Thiên Dã kiên cố giống như ca ca, nàng từ từ an tâm hơn, sau khi đứng vững nhếch môi tiếng cảm ơn.

      Vừa rồi nhìn thấy lão nông cởi trần mặt liền đỏ tới mang tai, bây giờ bị gần gũi như vậy, nàng lại thay đổi chút nào, Mạnh Thiên Dã bỗng có chút vui. Còn vì sao vui, lại ràng.

      nhận diều trong tay Xuân Đào, tay nâng lên cao, Trạm Liên đợi gió nổi lên, thanh thúy hô tiếng, Mạnh Thiên Dã buông diều ra, thấy mỹ nhân váy đỏ chạy châm bước về phía trước, hồi gió to vung lên, diều hoa sen theo gió bay lên.

      Nhất thời tiếng cười như chim oanh vang lên, bên người nàng có vài nương nhìn náo nhiệt cũng cười theo. Mạnh Thiên Dã biết vì sao, luôn cảm thấy tiếng cười tẩu tẩu nhà mình cười rất dễ nghe.

      Lúc Trạm Liên chơi diều, Minh Đức Đế mới từ Hoàng Lăng tế tự hồi cung, cưỡi con ngựa cao to ngẩng đầu nhìn về phía con diều xa xa, mặt tối tăm khó dò.

      An Thuận theo, theo ánh mắt của chủ thượng nhìn thấy con diều, lại cẩn thận liếc mắt nhìn hoàng đế cái. Sau khi Vĩnh Nhạc công chúa mất, hàng năm tiết thanh minh là khoảng thời gian người hầu trong cung chịu đựng khổ sở nhất. Chủ tử nô tài đều đoán được tâm tư khó lường của hoàng đế, nhất định là hỏng bét, ai muốn mấy ngày này chạm mặt rồng, căn bản có đường sống.

      Nhất là khi bệ hạ tế bái tổ tiên và Vĩnh Nhạc công chúa, lúc này đại khái là tâm tình khó khăn nhất.

      An Thuận nghĩ sai, tâm tình Minh Đức Đế chính xác là rất kém, nhớ tới Trạm Liên náo loạn với lần cuối cùng.

      Lúc ấy vì nằm giường bệnh triền miên, Liên nhi khát vọng ra ngoài giải sầu, hứa hẹn đợi nàng tốt hơn, dẫn nàng ra ngoài cung thả diều. Liên nhi nghe xong rất vui, đêm đó ăn đồ ăn nhiều hơn chút, chuyên tâm đợi tuân thủ lời hứa. ngờ bệnh tình của nàng từ đầu đến cuối khởi sắc, sao dám mạo hiểm mang nàng xuất cung? Chỉ thấy tuân thủ cam kết Liên nhi tức giận, chẳng những ăn cơm, ngay cả thuốc cũng uống. Mặc dỗ như thế nào cũng để ý, vừa ho khan vừa khóc.

      Nhớ tới khuôn mặt nhắn tái nhợt, Minh Đức Đế thở dài hơi. Sớm biết như vậy, trước đây nên chuẩn bị đầy đủ đồ mang nàng , đỡ hơn là để nàng rời thư thái, chỉ trách người ca ca này.

      “Tam ca ca, Liên nhi thích huynh nhất!”

      Giọng thanh thúy ngây thơ còn bên tai, Trạm Huyên khổ sở, hung hăng vung lên roi ngựa, bỗng nhiên chạy nhanh .

      An Thuận và hộ vệ đều chấn động, vội vàng giơ roi chạy vội đuổi theo.

      Từ lần trước cho Toàn tứ tiểu thư vào cung đả kích Toàn hoàng hậu, Đức phi ngầm đắc ý được lúc, nhất là sau khi hoàng đế vắng vẻ Toàn hoàng hậu, lại chưa từng trách mắng nàng câu, Đức phi càng thêm tin tưởng mình ở trong lòng hoàng đế giống người thường. Nàng cơ hồ thấy ngôi vị hoàng hậu vẫy tay về phía nàng, chỉ năm ngày ba bữa để Toàn Nhã Liên lộ mặt trước hoàng đế, nàng tin Toàn hoàng hậu còn ngày lành.

      Chỉ là đừng nóng vội như vậy, Đức phi biết đậu hủ nóng, phải thổi nguội mới ăn được. Tiết Thanh Minh tâm tình hoàng đế khó dò, hậu cung cơ hồ thần hồn nát thần tính, chỉ sợ cẩn thận làm làm vua tức giận. Đức phi tất nhiên là muốn biến thành Qúy phi lương thiện thứ hai, an phận đợi ở cung Bình Dương của mình, kiên nhẫn chờ đợi.

      Bốn năm ngày qua Thanh minh, mặt rồng u ám từ từ biến thành trong sáng, ban đêm Minh Đức Đế đến chỗ cung Bình Dương, uống chén rượu , nghe xong Đức phi xướng khúc, tâm tình tốt rồi nằm ngủ. Đức phi hầu hạ hoàng đế thay y phục, tâm tư cũng chuyển dâng lên.

      Ai ngờ bản thân còn chưa làm nũng, lại nghe được có người trước nàng bước, hạ ý chỉ kêu Toàn Nhã Liên tiến cung.

      Người này phải mình, lại phải Toàn hoàng hậu, mà người quan tâm đến hậu cung Thục Tĩnh thái phi.

      Mẹ ruột hoàng đế và mẹ cả qua đời, theo lẽ thường tiên đế mất phi tần còn lại hết hi vọng, an phận ở lại hậu cung bảo dưỡng, ai ngờ vì sủng ái Vĩnh Nhạc công chúa, mẫu thân nàng liên quan cũng được nước lên thuyền, mà thành quý thái phi duy nhất ở hậu cung.

      Thục Tĩnh thái phi xuất thân hèn mọn, vốn là đại cung nữ của mẹ ruột hoàng đế Kính quý phi, chỉ vì tiên đế uống rượu say, kéo bà xuân phong đêm, nào ngờ bà liền có thai, sinh hạ Lục công chúa. Khi Lục công chúa được sinh ra, tiên đế phong bà làm mỹ nhân, ban thưởng Nhất Tây Điện, ai ngờ Thục Tĩnh thái phi trung thành, muốn làm chủ tử, nguyện bưng nước hầu hạ Kính quý phi, tiên đế cảm động và nhớ tình ý chủ tử người hầu, vẫn giữ quý phi ở trong cung.

      Dừng lại chuyện của tiên hoàng, Minh Đức Đế đăng cơ, Thục Tĩnh thái phi vì Vĩnh Nhạc công chúa mà củng cố được địa vị quý thái phi, đến đây thành hậu phi duy nhất của tiên đế, hoàng đế kính trọng, mỗi ngày hoàng hậu đều phải thỉnh an bà. Thục Tĩnh thái phi cũng bởi vì quang vinh cưng chiều mà tự cao tự đại, vẫn giữ bổn phận, hành khiêm tốn, có dáng vẻ tự cao tự đại trưởng bối với hoàng đế, đối với phi tần hậu cung hòa ái dễ gần, hỏi qua chuyện hậu cung, chỉ yên ổn ở trong cung nàng, duy chỉ lộ diện trong những ngày trọng đại.

      Vì sao Thái phi đặc biệt như vậy lại cho gọi Toàn Nhã Liên vào cung, rốt cuộc là vì nữ nhi chết hận Toàn Nhã Liên thấu xương, hay là có ý gì khác? Đột nhiên Đức phi cảm thấy khó hiểu.
      linhdiep17, Chris, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 12:
      Edit: meowluoi.

      Trạm Liên theo Hồng bên người Mẫu phi dẫn vào An Bình Cung bên cạnh điện, còn chưa bước vào cửa nghe thấy tiếng gõ mõ. Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, vòng qua bình phong Quan Thế bồ tát, chỉ thấy mẫu phi Thục Tịnh thái phi mặc y phục màu xám trắng mộc mạc ngồi tọa giường, tay cầm phật châu, tay gõ mõ, khuôn mặt so với trong trí nhớ già hơn nhiều.

      Mũi Trạm Liên chua xót, lúc mẫu phi sinh ra nàng vừa qua xuân xanh, lúc rời cũng chỉ ngoài ba mươi, giờ nhìn già hơn mười tuổi! phải vì mình mất sớm mẫu phi cũng đau xót, già như vậy!

      Nỗi lòng của nàng rất nhiều, trước mặt Thục Tịnh thái phi quỳ thành kính, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể lặng lẽ dập đầu.

      “Mau đứng lên.” giọng từ ái trước sau như kêu đứng dậy.

      Trạm Liên theo lời đứng dậy, đứng trước mặt Thục Tịnh thái phi, khẽ nhếch môi, ngây ngốc nhìn mẫu phi.

      “Đứa ngốc, nhìn con dập đầu kìa, trán bị dập đỏ rồi.” Thục Tịnh thái phi ngoắc tay gọi nàng tiến lên, mang theo nụ cười vỗ tay nàng.

      Viền mắt Trạm Liên phát nóng, mặc dù từ nàng được Tam ca ca nuôi nhiều hơn, nhưng người trước mặt là mẹ ruột nàng, mặc dù chung đụng ít, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm cốt nhục thân tình.

      Thục Tịnh thái phi biết người trước mặt là nữ nhi ruột thịt của mình, chỉ nghĩ là Toàn tứ tiểu thư bị kinh sợ, ôn nhu trấn an : “Bé ngoan, ai gia gọi con tiến cung phải là muốn làm khó dễ con, đừng sợ.”

      Trạm Liên ngẩng đầu nhìn, gật đầu. Nàng tất nhiên biết.

      Thục Tịnh thái phi mỉm cười, bảo Hồng mang cái ghế tới, đặt bên trái bà, bảo Trạm Liên ngồi xuống. Trạm Liên ngoan ngoãn ngồi.

      Thục Tịnh thái phi đoan trang nhìn khuôn mặt Toàn Nhã Liên rất lâu, dịu dàng cùng nàng việc nhà, hỏi nàng bao nhiêu tuổi, tên tự là gì, bình thường hay đọc sách gì, Trạm Liên trả lời từng cái , thái phi nghe xong rất vừa lòng, thưởng cho chén canh mộc bách hợp nhĩ trắng đu đủ.

      Trạm Liên thích ăn bách hợp, lại thích ăn đu đủ, trước kia Thục Tịnh thái phi nấu cho nàng ăn, bình thường nàng đều múc bách hợp và đu đủ ra ngoài, sau đó bắt Tam ca ca ăn, Tam ca ca có ở đây, liền thưởng cho hầu ăn, nay nàng chỉ có thể ở trước mặt thái phi, đem những thứ này ăn sạch - - thái phi ban cho thể để còn lại.

      Nhìn nàng ăn xong, Thục Tịnh thái phi cao hứng, bà : “Con thích ăn cái này, giống Vĩnh Nhạc, thích ăn bách hợp, cũng thích ăn đu đủ, ta nấu cho nó ăn, nó chỉ thích ăn canh, ăn chút mộc nhĩ, mang bách hợp và đu đủ đưa cho hoàng thượng hoặc nô tỳ ăn, còn tưởng rằng ta biết, ở trước mặt ta khen ngợi bách hợp và đu đủ ăn ngon.”

      Trạm Liên sặc cái, nghĩ tới mẫu phi biết tình hình.

      Thái phi xong có chút hoài niệm, lại thấy thần thái Trạm Liên như vậy, sợ nàng cho rằng lời mình chứa đầy hàm ý, lại trấn an câu.

      Hai người lúc, thái phi hỏi: “Bình thường con hay chơi cờ gì?”

      Trạm Liên biết mẫu phi chỉ biết chơi cờ vây, nhàng : “Cờ vây ạ.”

      Thái phi : “Ai gia cũng thích cờ vây, nhưng mà tài đánh cờ giỏi, nếu con ngại, tiện bồi ai gia chơi.”

      Vì thế Trạm Liên và Thục Tịnh thái phi chơi cờ canh giờ, tài đánh cờ của Trạm Liên cao siêu, thái phi chơi cũng bình thường. Trạm Liên giống như lúc trước, vi để cho Thái phi tận hứng, cố ý sai nước, thường cân nhắc rất lâu, hơn nữa nàng vẫn nhịn đem quân cờ thái phi bày ở giữa, canh giờ tiếp, là sức cùng lực kiệt.

      Bất chi bất giác hoàng hôn xuống phía tây, thái phi lưu lại Trạm Liên, cũng thêm gì nữa, chỉ mỉm cười bảo người tiễn nàng xuất cung.

      Trạm Liên tạm biệt mẫu phi biết mình, ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung. Chỉ là vừa ra khỏi hoàng thành, mã xa lại dừng lại lúc, hình như có người cản xe ngựa. Trạm Liên vén mành ra nhìn, đúng là Mạnh Quang Dã chuyện với mã xe và thái giám.

      Chỉ thấy hai câu với thái giám đánh xe, lại dắt ngựa tới trước xe, cách xe hỏi: “Tẩu tử có sao ?”

      Trạm Liên vừa thấy tới vốn là buông mành xuống, nghe hỏi, tâm niệm vừa động, lại vén mành lên, lộ ra dung nhan hoàn hảo, “Ta sao.”

      Mạnh Quang Dã cúi người nhìn kỹ nàng lúc, quả thực đúng như lời nàng , mới nhàng thở ra, “Ta và tẩu tử cùng nhau hồi phủ thôi.”

      Trạm Liên biết đợi ở cửa cung bao lâu, hơi cảm động, “Thế đa tạ nhị gia rồi.”

      Mạnh Quang Dã đối mặt với đôi mắt kia, yết hầu cử động, gật đầu dời tầm mắt đứng thẳng người.

      Trạm Liên xuất cung canh giờ, Minh Đức Đế khó khăn lắm mới tránh thoát chuyện triều chính nhìn Thục Tịnh thái phi. thường xuyên đến, nhưng nếu rảnh rỗi cũng thường tới. Thái phi ở trong cung đều thường vì mà châm hồng trà, mỗi làn hoàng đế đến, Thái phi nhân cơ hội pha bình trà ngon cho .

      Hôm nay Minh Đức Đế vẫn nhận được Thái phi trâm chà, cười tủm tỉm tiếng cảm ơn, đôi mắt liếc về phía bàn cờ chưa thu, thuận miệng : “Hôm nay thái phi có hứng thú, cùng người nào chơi cờ thế?”

      Thục Tịnh thái phi pha ấm trà, cười gật đầu, “Hôm nay đột nhiên có hứng thú.”

      Hoàng đế tưởng rằng người hầu hầu cờ, cũng hỏi nhiều, nếm trà, tùy ý nhìn bàn cờ lộn xộn. Bàn cờ này rất loạn nhìn ra được gì, nhưng mà trong đó hiểu bàn cờ này làm Minh Đức Đế có chút khỏe, trong lúc nhất thời thể kỳ lạ chỗ nào.

      Minh Đức Đế cùng chuyện phiếm với Thái phi, mắt vẫn rời bàn cờ, tinh tế nghiên cứu ván cờ, cũng thấy có chỗ nào cao thâm, Thái phi thấy mắt cứ nhìn chỗ, hỏi câu, “Quan gia, có chỗ nào thích hợp sao?”

      Minh Đức Đế bỏ qua phiền muộn trong lòng, cười cái : “ sao, chỉ cảm thấy tài đánh cờ của Thái phi tốt hơn rồi.”

      Mặt Thái phi giãn ra, “Vậy tốt rồi, ngày khác ai gia có thể cùng quan gia phân cao thấp rồi.”

      Tài đánh cờ của Minh Đức Đế rất tinh xảo, ngay cả Trạm Liên cũng phải là đối thủ, vì vậy nghe được Thái phi như thế, chỉ cười đáp.

      Hoàng đế cùng Thái phi chuyện phiếm lúc, sau chén trà , bởi vì còn chính chưa giải quyết, bãi giá rời .

      Nhưng mà sau khi ly khai Ninh An Cung, tâm tư của Minh Đức Đế vẫn ở bàn cờ, giống như có đầu mối gì đó quan trọng sang loáng mà mờ ảo ngay trước mắt, nhưng dĩ nhiên nhìn ra. Loại cảm giác phiền muộn này làm người ta phiền lòng. Hoàng đế chau mày, ngẩng đầu đàn chim nhạn bay bầu trời, bỗng nhiên trong đầu như có ngọn lửa cháy lên.

      bàn cờ quân đen…!

      Bỗng nhiên Minh Đức Đế dừng bước, Thuận An phía sau suýt chút nữa va vào lưng vua.

      “Bệ hạ?” Thuận An cúi người, nghi ngờ kêu tiếng.

      Minh Đức Đế để ý tới, dừng trong chốc lát, xoay người trở về An Bình Cung.

      Hoàng đế vừa mới , Thục Tịnh thái phi còn chưa ngồi vững vàng lại nghe được bên ngoài kêu Ngự giá lâm, bà cứ nghĩ là tin bậy bạ, thấy Hồng vội vã vào điện bẩm báo mới biết là .

      Bên này Hồng còn chưa dứt lời, long bào vàng chói thoáng trước mắt, Thái phi đứng lên phúc kiến, cười khẽ hỏi hoàng đế vì sao lại vòng vèo vậy.

      “Trẫm muốn uống trà Thái phi pha.” Minh Đức Đế khẽ cười, ánh mắt lại nhìn bàn cờ kia, mặc dù quân trắng cao thấp đều, nhưng quân đen đều ở phía dưới trung tâm, chếch chút nào!

      Thái phi hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng rót chén trà mới cho hoàng đế.

      Hoàng đế cầm chén khắc hình con dơi khẽ nhấp ngụm.

      Trong phòng rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, Thái phi muốn tìm lời để , lại nghe Minh Đức Đế mở miệng trước, “Thái phi, trẫm càng nhìn càng cảm thấy ván cờ này của người rất thú vị, biết hôm nay người đánh cờ với ai?”

      Thục Tịnh thái phi sửng sốt, theo tầm mắt nhìn về phía bàn cờ, hoàng đế khó hiểu nhìn ra cái gì trong ván cờ này.

      “Cái này…” Thục Tịnh thái phi cho đòi Toàn Nhã Liên tiến cung có việc, vốn định hai ngày nữa với hoàng thượng, thấy đột nhiên hỏi, lo lắng đáp, “Ai gia gọi phu nhân bên ngoài cung đến bồi ai gia.”

      Năm chữ phu nhân bên ngoài cung vừa ra, Minh Đức Đế nhất thời nghĩ tới người, trong mắt u, điệu cũng thay đổi mấy, “Thái phi sao lại hăng hái như vậy, kêu người bên ngoài đến?”

      “Haizz, chỉ là hứng thú trong chốc lát mà thôi!”

      Hoàng đế thấy Thục Tịnh thái phi qua loa, cũng truy vấn nữa. uống xong chén trà, lần nữa di giá.

      Bước nhanh ra khỏi An Bình Cung, sắc mặt hoàng đế thay đổi, trong mắt lại nổi lên bão táp, ngoắc tay gọi Thuận An tiến lên, giọng : “ xem hôm nay Thái phi gọi người nào tiến cung!”
      ---------------------------------------------------------------------------------------
      Mạnh mẫu từ khi Trạm Liên bị tuyên vào cung, tâm thần bất định cầu thần phật, chỉ sợ nàng mang đến tai họa cho Mạnh gia. Thấy nhị nhi tử đưa Trạm Liên bình an vô về nhà, bà cũng biết nên vui hay giận. Hỏi nàng rất nhiều lời, ác phụ chỉ hai chữ “ sao”, tựa như nhiều chữ hơn bà ăn thịt. Nhị nhi cũng định ra cái gì đó, nhưng mà lúc này tuyên triệu là Thục Tịnh thái phi, gì nữa, xoay người trở về viện mình.

      Mạnh mẫu hỏi được, báo cho đại nhi tử biết. Mạnh Quang Đào vừa nghe mẹ ruột Vĩnh Nhạc công chúa tuyên triệu, trong lòng sợ hãi, vội vàng phái người gọi Trạm Liên đến phòng , muốn hỏi ra nguyên do, ai biết Trạm Liên ngay cả cũng , để trượng phu vào mắt.

      Mạnh Quang Đào đọc được trong sách phu nhân dịu dàng lương thiện phải ngoan ngoãn phục tùng lấy phu làm trời, biết thế gian lại có ác phu như vậy, nghe lời phu , tôn nghiêm mất hết, nhíu mày nghĩ gọi người trói ác phụ tới.

      Mạnh mẫu suy nghĩ kĩ ngăn cản, bà : “Con à, giờ trong cung nhiều người triệu, tạm thời biết là phúc hay họa, nhỡ đâu chuyện này truyền đến tai hoàng hậu, sợ là tốt.”

      Mạnh Quang Đào thẹn quá hóa giận, trái cũng được, phải cũng được, giống như bột mì bị chảo dầu dày vò, “Mẫu thân, ngay cả phu nhân hài nhi cũng làm gì được, còn có thể làm những việc mà nam tử làm được sao?”

      Mạnh mẫu suy nghĩ lúc lâu, cắn răng, vẫy lui hạ nhân, đến sát đầu giường đại nhi tử, giọng : “Đại nhi tử, vi nương có kế, chỉ sợ là con muốn.”

      “Mẫu thân mời .”

      Mạnh mẫu : “Phu nhân gia, từ trước đến nay rất kỵ hai chữ trinh tiết, ngoại trừ kỹ nữ biết xấu hổ, nữ nhi nhà đàng hoàng, phải người nào cũng như vậy sao, đối với con quyết lòng?”
      linhdiep17, Chris, Phong Vũ Yên10 others thích bài này.

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Các chương bị loạn rồi b ơi

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      @139 là sao bạn? Mình thấy post đúng mà

    5. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Meowluoi năng suất quá , up lúc những 6 chương, cám ơn món quà cuối tuần nha !
      meowluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :