1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Bị phát rồi

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43

      Edit: Song Linh
      Beta: An Bi Nhi



      Hàng Tiểu Ý híp mắt, nhìn Thiệu Thành Hi, còn chưa gì, mẹ Thiệu nghi ngờ : “Giấy đăng kí kết hôn? Ai có giấy đăng kí kết hôn?”

      xong buồn bực mở ra.

      Hàng Tiểu Ý nhìn thấy quyển sổ màu đỏ quen thuộc, khẩn trương bắt lấy cánh tay của Thiệu Thành Hi, lắc liên tục: “Đó phải là, là, là cái đó, cái đó, cái đó chứ…”

      Hàng Tiểu Ý còn chưa dứt lời, mẹ Thiệu hoảng sợ nhìn hai người bọn họ, sau đó như tin được cúi đầu xem lại lần nữa, nhưng trước mắt vẫn là ảnh chụp Thiệu Thành Hi, còn có tên của được viết ở đó, bà mới xác nhận là con trai mình thực kết hôn rồi.

      “Sao lại thế này con trai, chuyện gì xảy ra vậy?” Mẹ Thiệu giơ tờ giấy đăng kí kết hôn lên hỏi Thiệu Thành Hi, giọng có chút cao: “Thiệu Hải Quân, Thiệu Hải Quân, ông mau ra đây, nhanh lên, ông xem con trai ông làm chuyện tốt gì này…”

      Thiệu Thành Hi day day mi tâm, nghiêng đầu thở dài với Hàng Tiểu Ý: “Chuyện này chút cũng liên quan đến , thực thể đối phó được con chó kia, thế mà em vẫn coi con chó kia như bảo bối.”

      Hàng Tiểu Ý khóc ra nước mắt, chuyện này liên quan đến vấn đề chính sao?

      Mẹ Thiệu cực kì kinh ngạc, giơ giấy đăng kí kết hôn lên, rất lâu cũng thả tay xuống, Hàng Tiểu Ý cúi đầu rất thấp, dám ngẩng lên.

      Ba Thiệu và Trình Nhất Đinh nghe được tiếng động bên ngoài liền chạy mạch từ nhà bếp ra: “Làm sao vậy, làm sao vậy, ồn ào.”

      Mẹ Thiệu đưa giấy đăng kí kết hôn cho ông: “Ông xem cái này , mau xem …”

      Ba Thiệu lau tay rồi nhận lấy tờ giấy, miệng Trình Nhất Đinh tự giác mở rộng, trực tiếp sợ hãi kêu lên: “Hai đứa kết hôn rồi? Tiểu Tiểu có thai sao?”

      Ánh mắt của mẹ Thiệu cùng ba Thiệu lập tức hướng về bụng của Hàng Tiểu Ý, theo bản năng liền che bụng mình lại, tay khua loạn xạ giải thích: “ phải, phải, chú với dì, hai người hiểu nhầm rồi, tờ giấy đăng kí kết hôn kia, tờ giấy đó chính là, chính là nhất thời xúc động…” Hàng Tiểu Ý hoảng hốt kéo cánh tay Thiệu Thành Hi, để giải thích cho ba mẹ mình.

      “Nhất thời xúc động?” Thiệu Thành Hi trầm nhìn : “Hàng Tiểu Ý, thế nào là nhất thời xúc động?”

      Hàng Tiểu Ý sững sờ nhìn , sau đó trừng mắt, người kia bao giờ nắm được điểm quan trọng sao?

      “Em đứng lên, theo ra ngoài.” Gương mặt Thiệu Thành Hi lạnh lùng, đứng phắt dậy, nắm cổ tay của kéo ra ngoài.

      Ba mẹ Thiệu nhìn gương mặt bỗng chốc thay đổi của Thiệu Thành Hi, cũng thèm quan tâm đến giấy đăng kí kết hôn gì đó nữa: “Thành Hi, có chuyện gì từ từ , con tức giận làm cái gì.”

      Thiệu Thành Hi nhàng cào lòng bàn tay của , Hàng Tiểu Ý chỉ biết im lặng nhìn trời.

      Mẹ Thiệu bước tới kéo Hàng Tiểu Ý ra đằng sau mình: “Tiểu Tiểu, con đừng sợ, có dì ở đây, nó dám bắt nạt con.” Mẹ Thiệu lườm Thiệu Thành Hi, bình thường thằng nhóc này dịu dàng như vậy, nhưng mỗi lần ở cùng Tiểu Tiểu lại bày ra sắc mặt tốt, cũng trách được Tiểu Tiểu thích nó.

      Ba Thiệu ngồi xuống ghế sa lon, gương mặt có chút nghiêm túc nhìn Thiệu Thành Hi: “Giải thích chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      Thiệu Thành Hi miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, nhíu mày : “ phải cha thấy rồi sao, đó chính là bằng chứng, danh chính ngôn thuận.”

      “Ba mẹ của Tiểu Tiểu có biết ?” Ba Thiệu nhíu mày.

      biết, chuyện như vậy thể bất công được.” Ý là ba mẹ còn biết sao họ biết được, chúng con đối xử hai bên bình đẳng, đừng có mà ghen.

      “Tiểu Tiểu, có phải Thành Hi ép buộc con ?” Mẹ Thiệu lo lắng hỏi Hàng Tiểu Ý.

      Hàng Tiểu Ý vội vàng xua tay: “ phải, phải, chú dì, đây là cháu tự nguyện, phải do ấy ép buộc.”

      Mẹ Thiệu nhìn lại giấy đăng kí kết hôn, bỗng nhiên thông suốt: “ ra các con sớm quen nhau, phải vì mẹ giới thiệu nên mới biết phải ?”

      Hàng Tiểu Ý xấu hổ cúi đầu, tiêu rồi, tiêu rồi...

      Thiệu Thành Hi ho cái: “Mẹ, đây là mẹ thừa nhận lần trước mẹ cố tình giới thiệu đối tượng cho con phải ? Nếu như hôm đó phải trùng hợp là Tiểu Tiểu, mà là khác, mẹ biết ảnh hưởng đến chúng con như thế nào ? chừng còn có thể ly hôn nữa.”

      Thiệu Thành Hi trả đũa làm mẹ Thiệu câm nín.

      Hàng Tiểu Ý thầm khen ngợi Thiệu Thành Hi.

      “Mẹ thấy chúng con đều là tự nguyện, ba mẹ cũng thích Tiểu Tiểu, kết hôn phải là lẽ đương nhiên sao?” Thiệu Thành Hi từng bước dụ dỗ: “Chúng con cũng có giấy đăng kí kết hôn rồi, nhưng người nhà Tiểu Tiểu còn chưa biết, tuy rằng ba mẹ đồng ý, nhưng người nhà ấy sao, tại bọn con cố gắng để bọn họ vui mừng chấp nhận con rể là con, ba mẹ có đúng ?”

      “Đúng vậy, nhỡ ba mẹ Tiểu Tiểu đồng ý sao?” Mẹ Thiệu lo lắng nhìn ba Thiệu.

      Ba Thiệu suy nghĩ lát, vỗ đầu mình : “Đúng rồi, tôi đặt phòng ở khách sạn, ngày mai chúng ta hẹn người nhà Tiểu Tiểu, mọi chuyện, Thành Hi làm chuyện như vậy, trước đây phải phép, chúng ta phải xin lỗi, sau đó tuân theo lễ nghi, chuẩn bị sính lễ gì gì đó, bà mau liệt kê thành tờ đơn, chuyện này vừa ra cũng nhiều việc như vậy rồi…”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Suốt cuộc trò chuyện Trình Nhất Đinh đều lơ mơ hiểu gì, cuối cùng sờ đầu Nhị Đản, buồn bã : “Nhị Đản, cùng bác cả của mày học tốt, đây đều là sách võ thuật nha.”



      “Gâu gâu, gâu gâu…”

      Ra khỏi nhà họ Thiệu, Hàng Tiểu Ý cực kì lo lắng: “Ba mẹ đặt phòng ở khách sạn rồi, nếu như vậy, chúng ta phải trở về ngả bài với ba mẹ em sao?”

      Hàng Tiểu Ý cảm thấy mình sắp khóc đến nơi: “Hay là, đợi đến ngày mai để ba mẹ cho bọn họ cái kinh hỉ* ?”

      *kinh hỉ: kinh ngạc + mừng rỡ

      “Em chắc chắn là kinh hỉ chứ phải kinh hãi?” Thiệu Thành Hi hôn môi : “Yên tâm , có ở đây.”

      Hàng Tiểu Ý cảm động ôm lấy eo , nghẹn ngào : “Vâng.”

      Thiệu Thành Hi vuốt ve mặt : “Vì thế, sợ chó, chẳng qua biết tính cách của Nhị Đản, vì vậy mới cách xa nó chút,
      [​IMG]
      Phong nguyet, Sweet you, Phương Lăng6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44

      Edit: Tiểu Lăng
      Beta: Song Linh

      Thiệu Thành Hi từng bước tới, mặt là nét lạnh lùng lạ lẫm chưa từng có.

      tay cầm lấy tay phải thõng xuống bên người của , run rẩy tháo đồng hồ và vòng tay ra. hề có báo động trước, cổ tay khó coi với sẹo ngang sẹo dọc xuất trước mắt , cả người Thiệu Thành Hi run lên, theo bản năng buông lỏng tay ra. Cái tay mảnh khảnh trắng nõn ấy dường như thể gắng sức được nữa mà rơi xuống.

      Tất cả những thanh đều biến mất, Hàng Tiểu Ý đứng nguyên tại đó, cả người lạnh như băng.

      Được lúc, Thiệu Thành Hi nắm chặt lấy cổ tay : “Hàng Tiểu Ý, em theo ra ngoài.”

      Hàng Tiểu Ý bị kéo ra ngoài, cha mẹ Hàng định ngăn lại, Hàng Vũ Tề kéo họ lại lắc đầu: “Để hai đứa nó tự chuyện ạ.”

      Hàng Vũ Hằng đứng ngây ra chốc lát, đuổi theo.

      Đêm sân bóng gió say, ánh đèn mờ chiếu lên hoa cỏ tươi tốt mang đến khí tĩnh lặng.

      Mấy cậu bé vừa chơi bóng xong, cười ra ngoài, mang đến sức sống của tuổi trẻ, tạo ra tương phản mãnh liệt với nỗi chán chường lúc này của Hàng Tiểu Ý.

      Thiệu Thành Hi dừng chân lại, xoay người, nắm tay lên, cố nén cơn giận của mình: “Hàng Tiểu Ý, em , chuyện gì xảy ra?”

      Hàng Tiểu Ý nhìn ánh mắt thương tiếc của , cắn môi dưới: “Vô ý bị vỏ rượu cứa thôi.” nhàng thuật lại chuyện lúc ấy, cuối cùng cũng biết, dưới tình huống hai người được tất cả chúc phúc.

      Cả người Thiệu Thành Hi run lên, siết chặt tay , sắc mặt Hàng Tiểu Ý trắng bệch.

      Dường như qua lâu, lại chỉ như cái chớp mắt, Thiệu Thành Hi tìm lại được giọng của mình: “Chuyện xảy ra khi nào?”

      “... Hai năm trước.” Hàng Tiểu Ý cúi đầu, giọng.

      Như tiếng sét vang lên bên tai, Thiệu Thành Hi cảm thấy người mình như chìm xuống đáy nước, ngay cả hô hấp cũng thể. Siết chặt tay hơn, mu bàn tay lộ ra gân xanh; ánh mắt nhìn mang theo nỗi bi ai mà thể hiểu nổi. Lòng Hàng Tiểu Ý đau như bị dao cứa.

      “Tiểu Tiểu, Hàng Tiểu Ý, tay gì, tay…” Hàng Vũ Hằng chạy tới, lập tức kéo lấy tay Hàng Tiểu Ý: “Đây rồi… Á…” Mặt Hàng Vũ Hằng trúng đấm tàn nhẫn của Thiệu Thành Hi.

      Bụm lấy mắt, Hàng Vũ Hằng nổi nóng: “Thiệu Thành Hi, cậu bệnh à.”

      Đôi mắt đỏ sậm của Thiệu Thành Hi hung hăng trừng : “Hàng Vũ Hằng, vì sao cho tôi? Vì sao cho tôi về tay của ấy, tôi với cậu làm em nhiều năm như vậy, vì sao lại gạt tôi, vì sao cho tôi chứ?” Thiệu Thành Hi , lại đưa tay đấm quả vào bụng ta.

      Hàng Vũ Hằng sững sờ ba giây, trở tay, đấm tung vào khóe miệng : “Thiệu Thành Hi, mi đại CMN gia rồi, CMN này, CMN lừa gạt này, CMN tìm ai …”

      Chỉ trong chốc lát, hai người quay qua đánh nhau túi bụi trong đêm, dùng nắm đấm để kể lại bi thương và đau khổ trong lòng mình.

      Hàng Tiểu Ý rất muốn tiến lên ngăn cản, nhưng hai người lại đánh nhau quá kịch liệt, hoàn toàn thể đến gần nổi. Vết thương cánh tay Thiệu Thành Hi thấm ra vết máu, quần áo của hai người đều rách bươm, người mặt đều chảy máu, nhưng vẫn hề có ý định dừng lại.

      ba, Thành Hi, hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Hàng Tiểu Ý sốt ruột đến mức lệ rơi ngừng, nghẹn ngào: “Thành Hi, ba , em biết sai rồi, hai người đừng đánh nữa…”

      ai để ý đến , cả sân bóng rổ đều là giọng gầm khàn khàn của hai người: “Vì sao lại gạt tôi, vì sao lại gạt tôi…”

      “Thiệu Thành Hi, mi điên rồi sao, CMN chứ, nếu tôi biết tôi cho cậu lâu rồi…”

      Hàng Tiểu Ý bất lực, ôm đầu gối ngồi xổm ở bên khóc thút thít.

      “Cậu là trai ấy, tại sao cậu lại biết, ấy là em của cậu, lúc ấy bị thương cậu ở đâu, ở đâu hả?”

      “CMN, cậu còn là người đàn ông của con bé kia, lúc nó bị thương cậu ở đâu hả?”

      Lời của Hàng Vũ Hằng như cái búa tạ nện vào Thiệu Thành Hi sức phản kháng, cả người nhoáng cái xụi lơ, ngã xuống nền xi măng, thở hổn hển. Hàng Vũ Hằng quỳ gối người , tay trái vung mạnh đấm vào khóe môi . Máu từ khóe môi rơi xuống đất, Hàng Vũ Hằng quỳ bên cạnh thở phì phò.

      Hàng Vũ Tề chạy tới, thấy Hàng Tiểu Ý ngồi xổm ở đó khóc, vội vàng kéo dậy: “Làm sao vậy, chuyện gì đây?”

      Hàng Tiểu Ý khóc đến được, chỉ biết lắc đầu, Hàng Vũ Tề nhíu mày, qua, vỗ lên người Hàng Vũ Hằng: “Thằng ba…”

      Còn chưa xong, Hàng Vũ Hằng đứng lên tung đấm vào mặt , quát ầm lên: “Hàng Vũ Tề, cũng gạt em phải , cả nhà đều biết, chỉ có em biết, mà cũng chỉ có mỗi em biết! Đó là em của em, lúc con bé chịu khổ, cả nhà đều giấu mỗi mình em, vì sao, vì sao chứ?”

      Hàng Vũ Tề bị đánh lảo đảo, quệt quệt chỗ đau bên khóe miệng, lại nhìn Thiệu Thành Hi nằm đất, nhàng : “ phải cố ý gạt em, là vì chỉ cần em biết, giấu nổi Thành Hi.”

      Hàng Vũ Hằng ngẩn ra, rồi lại bật cười: “Ha ha, ha ha, quả là hai tốt của tôi, quả là em tốt của tôi, CMN do tôi chọc phải ai đây…” Hàng Vũ Hằng đến trước mặt Hàng Tiểu Ý, túm cổ tay lên: “Đây là lý do vì sao em đột nhiên trở nên thông minh, dùng được tay trái? Đây chính là lý do, kẻ ngu, ở cùng nhà với em, vậy mà em gặp phải chuyện lớn như vậy cũng biết! CMN chứ, quả là kẻ ngu mà, kẻ ngu từ đầu đến cuối, lúc em chịu tội vẫn còn ở đó cười như CMN điên, Hàng Tiểu Ý, em quá ác độc…”

      ba, phải, ba…” Hàng Tiểu Ý lắc đầu ngừng, nước mắt liên tục rơi xuống.

      “Trong lòng em Thiệu Thành Hi quan trọng như thế, vì giấu cậu ta, ngay cả cũng bị giấu, tốt, tốt…” Hàng Vũ Hằng bỏ tay Hàng Tiểu Ý xuống, rời khỏi sân bóng rổ.

      Hàng Tiểu Ý nhào vào lòng Hàng Vũ Tề khóc đến nghẹt thở, Hàng Vũ Tề xoa đầu : “ sao đâu, Tiểu Tiểu, em cũng biết tính Vũ Hằng mà, chờ nó hết giận, em lại dỗ nó nữa sao hết.”

      Thiệu Thành Hi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất quần áo, lau vết máu mặt, nhìn chằm chằm Hàng Tiểu Ý, từng bước tới. Hàng Vũ Tề buông Hàng Tiểu Ý ra, khẽ : “Cố mà chuyện cho tốt.”

      Hàng Tiểu Ý vươn tay đỡ , lại bị Thiệu Thành hi né . Đáy lòng Hàng Tiểu Ý lạnh lẽo, ngây người đứng nguyên đó.

      Thiệu Thành Hi nắm tay lên, ngón cái cọ vào cổ tay , làn da trắng nõn lên vết máu đỏ tươi.

      “Đau ? Lúc đó rất đau phải ?” Giọng Thiệu Thành Hi trầm thấp, mang theo cái khàn khàn sau khi hét to quá mức.

      Hàng Tiểu Ý biết nghĩ gì, chỉ cảm thấy như vậy khiến hơi sợ, khỏi vươn tay sờ vào mặt : “Thành Hi…”

      Thiệu Thành Hi ngước mắt nhìn , cười trầm thấp, mang nỗi đắng chát: “Chúng ta ở cùng nhau lâu như thế, vậy mà hề phát tay em có gì ổn…”

      phải, tay em hồi phục ổn rồi, chỉ cần dùng sức quá mức cũng khác gì bình thường cả, Thành Hi, tốt rồi mà…” Nước mắt Hàng Tiểu Ý lại nhịn được mà rơi xuống, Thiệu Thành Hi như vậy khiến cảm thấy đau lòng.

      Thiệu Thành Hi buông tay ra, lùi ra sau bước, trong mắt mang theo xa cách: “Cho nên, lúc đó chia tay là vì tay bị thương?”

      Hàng Tiểu Ý cắn chặt môi, nhàng : “Vâng.”

      Thiệu Thành Hi hít hơi sâu: “Tôi CMN khờ ha, Hàng Tiểu Ý, tôi trong mắt em có phải là kẻ vô cùng đần hay hả? Em còn chuyện gì gạt tôi, cho tôi đây chứ? bằng hết lần , bớt khiến tôi phải đoán đoán lại, hoảng tới hoảng lui.”

      hết rồi, hết rồi, Thành Hi, hết rồi…” Hàng Tiểu Ý nghẹn ngào, lắc đầu liên tục.

      “Vậy sao?” Thiệu Thành Hi cười tự giễu: “Hàng Tiểu Ý, vậy mà tôi tin được lời em , phải làm sao đây?”

      “Vì gạt tôi, ngay cả Hàng Vũ Hằng cũng giấu, có phải em muốn đây là vì tôi hả?”

      “Hàng Tiểu Ý, đây phải là , đây là ích kỷ, em là kẻ ích kỷ. hay là tốt cho tôi, nhưng em có nghĩ tới áy náy và đau lòng của tôi sau khi biết hay hả?” Bi thương trong mắt khiến Hàng Tiểu Ý hoảng sợ.

      “Thành Hi, phải, em hối hận rồi, vừa chia tay với xong em hối hận rồi. Thành Hi, em hối hận rồi…” Hàng Tiểu ý vừa khóc vừa ôm lấy . Thiệu Thành Hi vẫn nhúc nhích, để mặc ôm, giọng lạnh lùng chút nhiệt độ: “Hàng Tiểu Ý, nếu giờ tôi vẫn chưa quay về tìm em, có phải cả đời này chúng ta cũng còn cơ hội nào nữa hả? Em tìm người bạn trai khác, cùng gã ta kết hôn sinh con, sau đó quên mất tôi phải ?”

      , …” Hàng Tiểu Ý điên cuồng lắc đầu, nước mắt nước mũi đều chảy hết xuống: “ phải, Thành Hi, ra em định tìm , em định tìm …” Hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, ngày nào nhớ tới . Thời gian trôi , những cái tự tôn tự ti gì kia đều ầm ầm sụp đổ trước nỗi nhớ. Tàn tật rồi xứng gì kia cũng chẳng bằng nụ cười của , nên định tìm , nhưng lúc này trở về.

      “Ha ha…” Thiệu Thành Hi nở nụ cười, đẩy ra, hạ mắt nhìn : “Hàng Tiểu Ý, em cảm thấy tôi tin em lần nữa sao? Lòng tin của tôi với em cạn sạch rồi! Tìm tôi? Em định đâu tìm tôi? Chờ tôi kết hôn sinh con với người khác rồi mới tìm tôi sao?”

      “Hàng Tiểu Ý, hai năm trước em quyết định quan tâm đến tôi nữa, giờ là do tôi biết tự trọng, mới vội vàng muốn tìm em. Hàng Tiểu Ý, tôi mệt lắm rồi, chúng ta hãy trở lại lúc chia tay hai năm trước , vậy dính dáng gì nữa.”

      Đến cuối, Thiệu Thành Hi chỉ liếc cái, sau đó hề lưu tình, xoay người rời .

      Hàng Tiểu Ý nhìn bóng lưng lảo đảo của , nước mắt chảy xuống từ khóe mi.

      Hàng Vũ Tề tới, ôm vào lòng, khe khẽ an ủi. Hàng Tiểu Ý gào khóc trong lòng .

      *

      Trong quán bar, Tần Vũ mỗi tay dìu con quỷ say vào trong phòng, vừa dìu vừa mắng: “Cha bố nó, hai người là kẻ thù của tôi đúng , uống say như vậy.”

      Ném Thiệu Thành Hi lên giường, Tần Vũ dắt Hàng Vũ Hằng ra ngoài, định dẫn ta tới phòng khác Hàng Vũ Hằng lại nhào lên giường cắm rễ : “Tôi muốn ngủ cùng giường với Thành Hi, tôi muốn an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu ta, tối nay chúng ta đều là Thiệu Thành Hi…”

      Tần Vũ liều mạng kéo ra, Hàng Vũ Hằng lại vẫn nhúc nhích. Tần Vũ lả bên giường, nghỉ lúc, ngẩng đầu lên thấy Hàng Vũ Hằng đạp hết quần áo ra, nằm đó ngáy o… o… rồi.

      Tần Vũ nghĩ lát, Thiệu Thành Hi thích người khác ngủ cùng với , nên vẫn chuyển Thiệu Thành Hi . Vất vả dựng Thiệu Thành Hi dậy, lại còn sức dìu ta ra, đành phải đỡ ta lên ghế sa lon, để ta ngủ đó nguyên đêm.

      Xong chuyện, Tần Vũ hoàn toàn mệt đứ đừ đừ. Nằm chốc mặt thảm, gọi điện cho thư ký mang thuốc tới, bôi thuốc cho hai người xong, lại băng bó vết thương của Thiệu Thành Hi rồi mới tắt đèn, ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

      Trong bóng tối, Thiệu Thành Hi mở to mắt, cầm điện thoại lên mạng tìm đọc thông tin về đứt gân và thần kinh cổ tay. Sau lúc lâu, để điện thoại xuống, nằm ngửa sa lon, tay che lên mắt, nước mắt chảy xuống từ khóe mi. Vết thương như vậy phải đau đến mức nào, vậy mà lúc đấy ở đó, ở đó...

      Lúc đấy ở đâu? ở trong bar mà oán giận chia tay với , nghĩ nếu muốn chia tay chia tay , tuyệt đối cúi đầu, tuyệt đối thỏa hiệp.

      Hai người kiêu ngạo nên phải đổi lấy kết quả hai năm gặp nhau và nỗi đau khổ sau khi biết ư?
      Phong nguyet, Sweet you, Phương Lăng5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45

      Edit: Tiểu Lăng
      Beta: An Bi Nhi


      Lúc Hàng Tiểu Ý dậy, mới có hơn 4h, nhưng trời cũng rạng dần, ngày mùa hè đúng là dài .

      ra vừa ngủ dậy, vẫn còn lơ mơ, còn mơ thấy giấc mộng toàn dáng vẻ cuồng loạn của Thiệu Thành Hi.

      Thở dài hơi, rời giường vào bếp rót chén nước, thấy mẹ ngẩn người ngồi salon.

      Hàng Tiểu Ý qua, nhàng hỏi, “Mẹ, mẹ sao vậy, mới sáng sớm sao mẹ dậy rồi ạ?”

      Trong đôi mắt nhìn của mẹ Hàng chứa ít lệ, bà cầm lấy tay , “Tiểu Tiểu à, mẹ chỉ thương con…”

      Hàng Tiểu Ý ngồi xuống bên mẹ Hàng, khẽ ôm lấy vai bà, “ qua cả rồi, mẹ, con sao nữa rồi.”

      Mẹ Hàng lau nước mắt, nghĩ đến những đau khổ mà Hàng Tiểu Ý phải chịu lúc ấy, lòng lại khỏi đau nhói.

      “Tiểu Tiểu à, vậy con và Thành Hi sao, mẹ nghe cả con hết chuyện của hai đứa rồi, mẹ với cha con cũng biết lúc đó tại sao con lại nhất quyết muốn gạt Vũ Hằng rồi, ra là vì Thành Hi.”

      Hàng Tiểu Ý mấp máy đôi môi khô, trầm thấp , “Hồi đó con vừa học xong, hẵng còn trẻ, chỉ cảm thấy là tốt cho ấy. Mẹ thấy bàn tay con lúc ấy xấu biết mấy, bác sĩ cũng có khả năng khôi phục được nữa, trở thành người tàn tật. Aiz, chuyện qua rồi, cũng vãn hồi lại được, mẹ, con muốn nữa, đều qua hết rồi.”

      Mẹ Hàng xoa đầu , “Đêm qua ồn ào như vậy, lúc con với Thành Hi ra ngoài rồi, Vũ Tề hết chuyện của các con cho cha mẹ Thành Hi. Hai người họ cũng rất sáng suốt, cũng có ý kiến gì với con về chuyện này, thế Thành Hi thế nào?”

      Hàng Tiểu Ý thở ra hơi, nhìn mẹ Hàng cười , “Mẹ, mẹ yên tâm , ấy là con rể của mẹ, điều này thay đổi, mẹ hãy xem con mẹ kéo ấy về cho mẹ như thế nào !”

      Mẹ Hàng bật cười, ấn đầu mũi , “Con đó, Thành Hi là đứa bé tốt, các con ở với nhau được lâu như vậy cũng dễ, tuyệt đối đừng vì chút hiểu lầm muốn chia tay, bài học trước kia chưa đủ à?”

      Hàng Tiểu Ý ôm lấy mẹ Hàng, ánh mắt đầy kiên định, “Con biết, mẹ, mẹ yên tâm , Thành Hi bỏ con đâu.”

      Vẫn còn sớm, Hàng Tiểu Ý về phòng mình, nằm thêm lát, bỗng nhớ tới lúc gặp Thiệu Thành Hi trong biệt thự của Hàng Vũ Hằng, Thiệu Thành Hi đưa về, lại cho cái hộp giấy, lúc đó cũng xem là có cái gì trong đó.

      Đứng lên, lấy hộp giấy từ dưới bàn học ra, mở ra, là cái chuông gió rất đẹp, những chiếc ống màu xanh trắng xen lẫn nhau, đụng vào nhau phát ra tiếng vang leng keng đầy mỹ diệu.

      Hàng Tiểu Ý treo nó lên trước cửa sổ, ngồi lên bệ cửa đụng vào nó, nghe tiếng vang êm tai ấy, lòng dần bình tĩnh lại.

      *

      Dưới tầng công ty của Thiệu Thành Hi.

      Hàng Vũ Tề bảo thư ký gọi điện, sau đó thang máy lên , gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng khàn khàn, “Vào .”

      Hàng Vũ Tề đẩy cửa ra, Thiệu Thành Hi ngẩng đầu, đứng dậy, “ cả.”

      Hàng Vũ Tề gật đầu, vào, vừa hay nhìn thấy Hàng Vũ Hằng nằm sa lon, ba người ba đôi mắt, khuôn mặt, ít nhiều gì cũng đều bị tổn thương. Tổn thương mặt Hàng Vũ Hằng là thảm nhất, Thiệu Thành Hi ra tay nặng, hai bên trái phải, mỗi bên mắt là màu xanh đen. Tổn thương mặt của Thiệu Thành Hi đỡ hơn, nhìn như Hàng Vũ Hằng, nhưng thêm tổn thương từ tai nạn lúc trước, cũng coi như là bị thương nặng nhất.

      phòng ba người, đều chật vật.

      Hàng Vũ Hằng kiệt sức liếc xéo , hừ tiếng đầy khinh thường, thèm để ý.

      Hàng Vũ Tề đến đối diện Thiệu Thành Hi, ngồi xuống, “Xử lý vết thương chưa?”

      Thiệu Thành Hi gật đầu, ngồi xuống ghế, đối mặt với Hàng Vũ Tề.

      Hàng Vũ Tề lấy tập văn kiện đặt lên bàn, giao cho , “Đây là bệnh án của Tiểu Tiểu, tất cả ghi chép về chẩn đoán và khôi phục đều ở trong đó, nghĩ cậu muốn xem.”

      Thiệu Thành Hi nhìn tập văn kiện bàn, bàn tay đặt lên bàn hơi cử động, nâng lên đặt xuống đầu gối, hơi nắm chặt lại, nhìn Hàng Vũ Tề, “ cả, em cũng giận cả . Tuy rằng em với cũng có nhiều năm tình cảm như với Vũ Hằng, nhưng lúc chúng ta cùng làm hạng mục đó, em coi là bạn, em ngờ lại giúp Tiểu Tiểu gạt em."

      Hàng Vũ Tề thở dài, đặt hai tay lên bàn, “Thành Hi, chuyện này cũng rất xin lỗi, cậu nhìn thấy Tiểu Tiểu lúc đó như thế nào, bàn tay đứt hết thần kinh gân, máu thịt lẫn lộn rũ
      [​IMG]
      Phong nguyet, Sweet you, Phương Lăng5 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46

      Edit: An Bi
      Beta: Song Linh

      1. Lúc rảnh rỗi, tôi thường gửi tin nhắn cho Diệp, hỏi làm gì thế.

      Diệp lời ít ý nhiều trả lời lại là họp hoặc bận việc, tôi rất biết điều nên làm phiền nữa.

      lúc sau, Diệp nhắn tin: “Sao em làm phiền nữa?”

      Hóa ra Diệp thích tôi gửi tin nhắn lúc bận, : “ rất bận, cực kì bận...”

      Tôi nhắn lại cho mấy chữ: “ cứ bận tiếp !”

      lát sau nhắn lại, : “Em quan tâm chút nào.”

      Tôi: “...”

      Đôi khi Diệp rất vô sỉ như vậy đấy.

      2. Tôi vẫn luôn có chứng khó ngủ, phải nằm trằn trọc giường hơn nửa tiếng mới ngủ được, hơn nữa, chỉ cần có chút tiếng động là thể nào chìm vào giấc ngủ được.

      Hồi tôi học năm cuối cấp 3, buổi trưa về nhà ngủ, tôi ngủ trong phòng ngủ lớn, mẹ và em trai tôi xem TV nhưng bật tiếng trong phòng khách, mỗi khi có hàng xóm sang nhà tôi chơi, nghe thấy em tôi : “Xuỵt, người thôi, chị con ngủ.”

      Năm đó em tôi bảy tuổi, là bé trai thích khóc nhè, bây giờ chàng thanh niên cao hơn tôi hẳn cái đầu, mỗi lần gặp tôi đều luôn cõng tôi xoay vài vòng

      3. Tôi đội mũ giấy gấp từ báo, mặc tạp dề, đeo khẩu trang tổng vệ sinh ngôi nhà.

      Chuông cửa vang lên, tôi lau khô tay rồi bỏ cái khăn xuống, vội vàng từ ban công ra phòng khách mở cửa, Diệp nhàn nhã đứng ngoài đó, tôi lườm : “ cũng có tay mà, sao tự mở cửa?”

      Diệp lướt qua tôi rồi bước vào nhà như vào chỗ người: “ thích cảm giác có người ở nhà ra mở cửa cho .”

      Tôi: “...”

      4. Tập quân cả ngày, lúc nghỉ ngơi, thầy quân liền tìm người lên biểu diễn tiết mục để giải trí cho mọi người, ngày hôm đó, rút thăm trúng phải tôi, tôi tôi biết làm gì hết, thầy bảo tôi hát bài.

      Tôi đành chịu, kéo cổ họng hát ‘Lần đầu chạy trốn’, cả lớp cười vang, mặt tôi đỏ như mông khỉ.

      Diệp năm theo đoàn trường xuống kiểm tra việc tập quân của các trường, đến bãi tập liền thấy vừa gầy vừa bị phơi nắng đen xì hát ‘Lần đầu chạy trốn’, khiến cả đại đội gặp ác mộng tháng.

      Đó là do Diệp , tôi nhớ gì cả, trong cuộc tình này, Diệp phải trả giá rất nhiều, nếu phải kiên trì, có lẽ chúng tôi đến với nhau.

      5. Vào năm thứ hai đại học, tôi phải làm cuộc giải phẫu , đó là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tôi nằm bàn giải phẫu, rồi bị tiêm thuốc tê và dao giải phẫu mới bắt đầu làm việc, lúc giải phẫu gặp bác sĩ nam rất đẹp trai, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng, nhưng tiếc là kết hôn rồi.

      Lúc về ký túc xá dưỡng bệnh, bạn cùng phòng hỏi có muốn ăn bán rán trái cây của thím bán ở cổng trường hay , rồi sau đó thuê xe đến tiệm cơm núi gần đó, nấu canh chim bồ câu hầm cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi uống canh chim bồ câu, , rất khó uống, nhưng tôi lại cảm động vô cùng!

      6. Diệp công tác, buổi tối gửi tin nhắn hỏi tôi, nhớ sao?

      Tôi , rảnh để nhớ.

      Lúc đó lời của tôi là , tôi bận chuẩn bị tài liệu, bận đến mức chân chạm đất, đâu có rảnh nhớ đến .

      Mười phút sau, lại có tin nhắn mới, em nhớ , nhớ em gấp đôi, nhiều đến mức em muốn cũng được.

      Chẳng biết tại sao, lại có cảm giác vừa đáng vừa đáng ghét.

      8. Có lúc rảnh rỗi tôi vẽ tranh, vẽ cha mẹ, vẽ em của tôi, vẽ rất nhiều người.

      Mỗi lần Diệp nhìn tôi vẽ, chỉ lạnh lùng nhìn, lời nào.

      Nhưng mỗi khi đến tối ngủ, lời chúc ngủ ngon cuối cùng của Diệp vẫn là, tối hôm nay nhất định xuất trong tranh vẽ của em.

      Tôi bất đắc dĩ, đành phải vẽ bức cho .

      Diệp nhìn mảnh giấy đen kịt, mặt lạnh hỏi, đây là cái gì?

      Tôi , tôi thích nhất là tóc , rất mềm, nếu như vẽ tranh, tự nhiên vẽ thứ bản thân thích nhất.

      Tôi , tóc Diệp rất đẹp, vừa đen vừa mềm.

      Từ đó về sau, Diệp còn mong tôi vẽ nữa.

      Diệp biết rằng, tôi có quyển giấy vẽ tranh, trong đó toàn bộ đều là , ngồi, đứng, cau mày, làm việc, chơi bóng, đó là chỗ mềm yếu nhất trong lòng tôi, chỉ là bây giờ tôi chưa muốn cho biết.

      9. Lúc còn học đại học, có giáo sư vừa hoàn thành khóa nghiên cứu sinh đến dạy ở trường học của chúng tôi, sau đó thầy xinh đẹp nhất ở kí túc xá của chúng tôi, đó là lần đầu tiên tôi thấy thầy trò nhau, lúc đấy luôn chúc phúc, nhưng biết mối tình của họ có đơm hoa kết trái hay .

      May mắn là có kết quả tốt, năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, hai người ở cùng phòng tôi kết hôn, bây giờ đứa bé ngây người trong bụng năm tháng rồi, tình cảm rất tốt.

      10. Tôi cận nặng, bình thường luôn phải đeo kính áp tròng, nhưng lúc ở nhà phải bỏ ra, nhưng lại thích đeo kính, nên rất nhiều lần, ở trong phòng Diệp lạnh lùng nhìn tôi như người mù sờ tới sờ lui dò đường, rồi sau khi tôi cẩn thận đụng phải góc bàn, lại kéo tôi để dẫn đường.

      Sau năm lần bảy lượt, Diệp bất đắc dĩ, bọc vải tất cả những chỗ có góc nhọn trong nhà, rồi cảm thán, tại sao người mắt vẫn tốt lại muốn trải qua thế giới của người mù thế này?

      Diệp cận rất , cần đeo kính, nhưng lúc ở nhà lại thích đeo kính, tôi thắc mắc, hỏi tại sao?

      khinh bỉ nhìn tôi, tôi ngốc, đeo kính có thể che ánh mắt chưa thỏa mãn dục vọng chứ sao.

      Tôi giả vờ như phát ánh mắt lên án của , lạnh nhạt tránh ra.

      10. Em tôi gọi điện tới, Diệp nghe máy.

      Em tôi: “Chị, chị làm gì thế?”

      Diệp: “ xem TV.”

      Em tôi: “Ồ, là à, em hỏi chị em cơ mà?”

      Diệp: “À, xem TV.”

      Em tôi cắn răng: “... có thể đưa điện thoại cho chị em ?”

      Diệp: “Có thể.”

      Nửa ngày sau…

      Em tôi: “Chị đấy à?”

      Diệp: “Ý em là bây giờ đưa cho ấy sao?”

      Em tôi liền cúp điện thoại.

      Diệp lắc đầu, tự lẩm bẩm, người trẻ tuổi bây giờ, kiên nhẫn gì cả.

      Tôi vừa từ phòng tắm ra: “...”

      11. Lúc em tôi vào cấp 1, rất thích ra ngoài chơi, luôn về nhà đúng giờ.

      hôm, nó lại về trễ, mẹ tôi tức giận, đuổi nó ra khỏi nhà, bắt nó đứng phạt ngoài hành lang.

      Tôi lo cho nó, liền đứng ở chỗ cửa chống trộm nghe ngóng tình hình bên ngoài.

      Chợt có hàng xóm qua, thấy nó đứng ở hành lang, liền hỏi: “Nhóc X, sao cháu lại đứng ở đây, về nhà hả?”

      Em tôi vô cùng lễ phép : “Dì ạ, chị cháu đến giờ vẫn chưa về nhà, cháu lo cho chị ấy, đứng đây chờ chị về.”

      Hàng xóm liền khen ngợi rồi mất.

      Tôi nhịn cười được.

      Sau nửa ngày, em tôi gõ cửa, tôi mở khe hở , em tôi vươn cổ nhìn mẹ tôi ngồi sô pha: “Mẹ, cho con đứng phạt trong nhà , đứng phạt ngoài hành lang quá mất mặt mẹ.”

      Tôi lại nhịn được cười trận.

      12. Diệp và em trai tôi ở chung vừa kì lạ lại vừa hòa hợp.

      Lúc đối mặt với kẻ thù bên ngoài họng súng cùng hướng về bên ngoài, lúc có kẻ thù bên ngoài xâu xé nhau thể can nổi.

      Bạn tốt nhất của Diệp tên là I, khuyên hai người họ, hỗ trợ nhau trong lúc hoạn nạn bằng cá quay về nước, quên chuyện bờ (*).

      (*) Cá quay về nước, quên chuyện bờ: Dứt bỏ tình cảm, coi như quen biết lẫn nhau, sống tự do tự tại.

      13. Buổi tối ở nhà đeo kính, mơ hồ đụng phải người Diệp, đúng lúc vừa tắm xong chỉ mặc mỗi quần dài, Diệp bên thay tôi xoa cái mũi đỏ ửng do bị đụng phải, bên mập mờ , ra ngại đè tôi xuống đâu.

      Tôi đẩy tay ra, lướt qua , vừa vừa , tôi ngại.

      Diệp chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

      14. Gần đây TV có chiếu hình ảnh cặp đôi đè nhau vào tường, bỗng nhiên nhìn thấy, Diệp giống như có điều suy nghĩ.

      hôm, tôi trước, Diệp sau bước vào nhà, Diệp theo sát tôi bỗng nhiên kéo tôi ép vào tường, tôi đột nhiên bất giác dùng sức, đập đầu vào đầu Diệp.

      Diệp bên xoa cục u thay tôi, bên đau lòng hát, chuyện cổ tích đều để lừa gạt người ta...

      15. Cùng ra ngoài với Diệp và em tôi.

      ngang qua vũng nước, tôi giả bộ thấp giọng kêu: “Ôi, có nước.”

      Diệp và em trai tôi đồng thanh : “ cõng em”/ “Em cõng chị.”

      xong, hai người trừng mắt nhìn nhau, rồi nhìn tôi.

      Mặt tôi cảm xúc, vượt qua vũng nước đó, tiếp.

      16. Lúc người trong nhà chưa biết Diệp, vẫn giục tôi tìm bạn trai.

      Hồi đó, em tôi rất thích ăn Kentucky Fried Chicken (KFC), có lần tôi dẫn nó ăn, em tôi chỉ vào đẹp trai bán đồ ăn : “Chị, chàng kia nhìn cũng khá được, dáng dấp ngay thẳng, quan trọng nhất là ta bán KFC đấy!”

      Sau đó, lần đầu tiên Diệp đến nhà tôi, em tôi rất nhiệt tình nhào lên hỏi: “, bán KFC hả?”

      Diệp: “...”

      17. Hôm khai giảng năm thứ ba đại học, trời mưa phùn, tôi học xong liền từ phòng học về kí túc xá.

      Lúc tới sân tập trong trường, có người đến gần, dưới mưa phùn mặc thân quân phục màu xanh, thân hình cao gầy.

      tới, đứng dưới mưa nhìn tôi: “ mang ô theo, cho tôi nhờ đoạn được ?”

      Lúc đó sinh viên mới vào năm nhất tập quân , tôi nghĩ là thầy quốc phòng, liền gật đầu.

      rất cao, tôi phải duỗi hết tay ra mới che được , lặng lẽ , câu nào, cũng giúp tôi cầm ô.

      Quãng đường mất 20 phút, hai chúng tôi đều gì, trai đẹp quân nhân, tôi liền nhớ kĩ.

      đâu, tôi cũng thấy có vấn đề gì, đến kí túc xá nữ, , cho mượn cái dù này chút.

      Tôi ừ tiếng, còn , cho số của tôi, sau này trả lại.

      Tôi cần

      vẫn kiên trì.

      Tôi đành phải số di động của mình nhưng chỉ đọc qua lần.

      gật đầu, xoay người rời , cầm theo cái ô in hoạ tiết hoa .

      Cảm giác duy nhất của tôi ngay lúc đó là, số điện thoại tôi chỉ lần mà ấy có thể nhớ được sao? ra, ấy chỉ hỏi cho phải phép lịch thôi, cũng có ý định trả lại ô cho tôi.

      Sau đó, chứng minh, Diệp có trí nhớ siêu phàm.

      18. Diệp và I lớn lên với nhau từ , cùng tham gia quân đội, chỉ là I bị bố đưa sinh hoạt tập thể với binh sĩ, còn Diệp có tình với quân phục màu xanh.

      năm nọ, khuỷu tay Diệp bị thương, binh sĩ và lãnh đạo muốn điều nghiên cứu khoa học, Diệp từ chối, rồi mới xuất ngũ.

      Lúc xuất ngũ chính là ngày mưa ấy, chẳng biết tại sao lại đến trường nhìn cái, rồi gặp tôi, rồi hai người mỗi người đường, cảm thấy bình tĩnh trong lòng biến mất rồi.

      Sau khi tôi biết những chuyện này, chỉ cảm thấy rất đau lòng cho , Diệp rất lạnh lùng, có số việc để trong lòng, chưa bao giờ ra, nhưng tôi biết , vẫn lòng với quân doanh.
      Phong nguyet, Phương Lăng, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :