1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

GIẢ QUAN HUYỆN ĐẤU ĐỊA CHỦ - Tự Thủy Vi Lam [12/188]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 9: Huyện thái gia vô lại.

      Edit: meowluoi.

      Tiếu Sắc còn tưởng rằng xe ngựa của mình bị cường đạo chặn, hóa ra là chiếc xe ngựa cách đó xa, từ xe xuống nhà ba người, cộng thêm nha hoàn và xa phu đánh xe, tổng cộng có năm người.

      Lão giả kia đầu đội mũ viên ngoại, mặc áo lông cừu viên ngoại, thân thể cũng thể coi là mập, bên cạnh lão là phu nhân cũng thân tơ lụa, nữ tử trẻ tuổi phấn y, bị hù dọa mắt hơi đỏ, nhu nhược động lòng người, nhìn dáng vẻ bọn họ là phu thê và nữ nhi, bên người còn tiểu nha hoàn mặc y phục màu lục, còn có xa phu khoảng ba bốn mươi tuổi.

      Lão phu thê hơn bốn mươi tuy rằng bị dọa sắc mặt tái nhợt, nhưng quên đem nữ nhi mình bảo hộ trong ngực, cả người tiểu nha hoàn phát run đứng bên cạnh tiểu thư nhà mình, chỉ có xa phu đánh xe, cầm roi ngựa trong tay, chuẩn bị liều mạng với bọn cướp.

      “Hảo hán gia, cầu các ngươi tha cho chúng ta, nếu các ngươi cần của cải, chúng ta cho các ngươi ít tiền, chúng ta buôn bán bị lỗ vốn, lúc này thể trở về cố hương, cầu hảo hán gia từ bi, buông tha cho nhà lão nhân!” Lão giả kia ăn khép nép cầu bọn cướp.

      Bọn cướp mặc kệ người than thở khóc lóc cầu xin như thế nào, nhìn người bị mình dọa sợ, càng làm thủ lĩnh bọn cướp cười ha ha, khoát tay với bọn huynh đệ thủ hạ, chỉ thấy mấy bọn cướp bắt đầu lôi kéo mấy người.

      Miệng lại những lời bẩn thỉu: “Lão đầu, các huynh đệ nhìn nữ nhi ngươi lớn lên xinh đẹp, bằng làm áp trại phu nhân của chúng ta ! Chỉ cần thành phu nhân của chúng ta, đảm bảo sau này nữ nhi của ngươi được ăn sung mặc sướng.” Lúc lôi kéo còn quên duỗi móng vuốt chạm vào người vị tiểu thư và nha hoàn.

      “Mẫu thân, phụ thân, cứu con!” Vị tiểu thư kia bị dọa khóc sướt mướt, bị bọn cướp kéo lên xe ngựa bên kia.

      “Súc sinh, đồ súc sinh nhà các ngươi, mau buông nữ nhi của lão phu ra!” Lão phu thê hai người liều mạng tránh thoát khống chế của bọn cướp, chỉ tiếc bọn cướp đông, căn bản phải là đối thủ của bọn chúng, bọn cướp đoạt lấy roi ngựa của xa phu, đem xa phu ấn mặt đất đánh cho trận.

      Tiếu Sắc nhìn cảnh tượng trước mắt, thuận tay sờ bên hông mình, theo thói quen định kêu lên: Cảnh sát đây, được nhúc nhích, giơ tay lên, buông con tin ra! Sờ đến bên hông trống trơn, căn bản có súng, lúc này mới bừng tỉnh mình rời thế kỷ 21.

      Trong lòng ảo não, phi thân xuống xe ngựa, mấy bước liền tới, Tiểu Ngũ cũng cầm roi ngựa trong tay, linh hoạt quất vào người bọn cướp. Nha hoàn Tiểu Tứ cũng theo chủ tử nhà mình luyện ít quyền cước công phu, miễn cưỡng có thể đối phó người khác.

      Mấy bọn cướp này bắt cả nhà người ta, mình lên cản trở chủ. Đứng bên cạnh xe ngựa, tay cầm dây cương xe ngựa, nhìn Tiểu Ngũ lên hỗ trợ.

      Mấy bọn cướp này mặc dù bắt cả nhà người ta, nhưng võ công lại bình thường, căn bản phải là đối thủ của Tiểu Ngũ và Tiếu Sắc. Tuy Tiếu Sắc có khinh công, nhưng mà quyền cước công phu rất lợi hại. Hơn nữa đại ca Tiếu Tường chỉ điểm, đối phó với bọn cướp quả giống như ăn bữa sáng, huống chi còn có Tiểu Ngũ xuất quỷ nhập thần mang roi ra tương trợ.

      Có thể là thuần thục, bọn cướp bị hai người Tiếu Sắc và Tiểu Ngũ đánh ngã xuống đất. Nhìn bọn cướp nằm đất, nhà vừa mới bị bắt cóc, quả thực vui mừng phát khóc. Vị tiểu thư nhìn bộ dáng Tiếu Sắc, mắt hạnh nhìn đến ngây ngốc, trong lòng thầm khen thiếu niên tuấn lãng!

      Nghĩ thầm trách được nhiều năm như vậy chủ tử bỏ được Tiếu công tử. Nếu đổi lại là mình, thiếu niên tuấn tiêu sái như vậy, chắc chắn cũng bị mê đến thần hồn điên đảo. Trước khi đến còn có chút tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng mà nhìn thấy Tiếu công tử, trái tim mình giống như mất rồi.

      Nhìn bọn cướp nằm đất, trong khoảng thời gian Tiếu Sắc buồn bực. Nếu mang những người này vào đại lao huyện mình, mỗi ngày phạm nhân ăn uống, mình cũng cung ứng nổi, vì thế tròng mắt di chuyển nảy ra ý hay.

      Mình lấy đồ của bọn cướp cướp được. “Này! Mang đồ đáng giá người các ngươi, tất cả đều giao ra đây. Bằng , bổn đại gia liền mang toàn bộ các ngươi tiến vào đại lao!” Tiếu Sắc xưng bản quan, đột nhiên Tiếu Sắc nghĩ đến điều gì đó vô lại.

      Trong lòng thủ lĩnh bọn cướp buồn bực! Kế hoạch phải là như vậy? Trước đó có người cho mình bạc, cướp bóc toàn gia, sau đó có người hỗ trợ. Mang mình vào đại lao mấy ngày, sau đó vị hắc y nhân tìm cách thả huynh đệ mình ra.

      lẽ người cứu hôm nay phải là Huyện thái gia Vạn Huyện sao? Nhưng mà nhìn hai bên ria mép của đối phương, người này là Huyện thái gia Vạn Huyện mới đúng! Thủ lĩnh bọn cướp có cảm giác giống như có hàng vạn con ngựa chạy qua mắt mình.

      Xem ra sau này nên cách xa Vạn Huyện chút! Huyện thái gia Vạn Huyện phải là người tốt lành gì. Gì mà trong như nước sáng như gương chứ? Toàn là lừa quỷ, bậy bạ! Ai lại lời này gia đánh chết !

      “Thế nào, muốn lấy ra sao? Các ngươi thà rằng ngồi đại lao cũng muốn lấy ra của cải à? Nếu ta chặt tay chân của các ngươi thế nào?” Tiếu Sắc đến bên người tên cướp, giơ tay rồi vặn tay đối phương xuống, tên cướp “Gào khóc”.

      “Đại nhân tha mạng, chúng tôi đưa, chúng tôi đưa. Đại ca, huynh mau bảo các huynh đệ mang của cải người giao ra! Đau, đau, ai ui! Thiên a, đau chết ta!” Chiêu giết gà dọa khỉ này của Tiếu Sắc dùng được, thủ lĩnh bọn cướp nhìn huynh đệ mình thảm hại, lại nhìn Tiếu Sắc bằng ánh mắt lạnh lùng, biết vì sao lại rùng mình.

      Vì thế nhanh chóng mang tiền bạc và đồ vật đáng giá người giao ra.

      Tiểu Ngũ khỏi hô lên, tay chân lanh lẹ lấy túi tiền bọn cướp để mặt đất, thu lấy toàn bộ. Nghĩ thầm tồi, hóa ra công tử nhà mình vô lại như vậy, Tiểu Ngũ thích chủ tử như vậy.

      Tiếu Sắc thả lỏng tay, để tay tên cướp xuống, cánh tay trở về vị trí ban đầu. “Cút , nếu để ta thấy các ngươi lần nữa, các ngươi biết tay ta!” Tiếu Sắc thực vừa lòng bọn cướp thức thời, đám cướp giống như thỏ, trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

      “Đa tạ công tử cứu giúp, lão nhân quả thực có gì báo đáp. nhà chúng ta phải về quê Vạn Sơn, biết công tử có tiện đường, chúng ta có thể kết bạn mà được ? đường yên ổn, mấy người chúng ta có thể làm bằng hữu.” Lão viên ngoại kia cảm động đến rơi nước mắt .

      Tiếu Sắc liếc mắt nhìn đối phương cái, trong mắt chợt lóe tinh quang, chỉ gật đầu cái, liền ngồi lên xe ngựa của mình. đường đến Vạn Huyện yên bình, thẳng đến cửa thành, Tiếu Sắc mới chia tay nhà viên ngoại.
      sarah9x, lavender9xnb, shinbiah2 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 10: Tẩu tử tiểu tình thâm (Chị dâu em chồng tình thâm)

      Edit: meowluoi.

      Tiếu Sắc tạm biết nhà viên ngoại trực tiếp trở về huyện nha. Mặt sau huyện nha chính là toàn bộ viện nhà Tiếu Sắc ở. Tẩu tử Trương thị vừa thấy tiểu nhà mình trở lại, chạy nhanh đến đón. Tiếp nhận tay nải trong tay tiểu nhà mình, vừa xách liền nhíu mày chút.

      Lúc tiểu nhà mình , chỉ có vài bộ y phục, sao lúc trở về tay nải lại nặng trĩu như vậy? Nhìn nghi vấn mặt tẩu tử, Tiếu Sắc vội vàng ra hiệu bằng tay, tẩu tử Trương thị ngầm hiểu, trực tiếp mở miệng : “Tướng công đường vất vả rồi! Mau vào nhà nghỉ tạm lát, thiếp bảo Trương thẩm nấu nước, để chàng tắm rửa!”

      Tẩu tử tiểu vừa vừa vào nhà, Tiếu Sắc đuổi Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ lúc này mới vào nhà đóng cửa lại, mở miệng giọng : “Tẩu tẩu, gần đây yên ổn, trong huyện chúng ta xuất số người lai lịch. Tẩu nên gọi muội là tướng công, chúng ta thể để lộ tẩy. Còn có lát nữa mang Liên nhi về chút, đừng để Liên nhi lỡ miệng.”

      “Được, tiểu yên tâm. Nha đầu Liên nhi kia từ thông minh lanh lợi, người ta đều chất nữ giống , chút cũng sai. Nha đầu kia chính là tiểu quỷ, muội cứ yên tâm! Haizz! Cứ như vậy cũng phải là cách hay. biết ca muội khi nào mới trở về?” Tẩu tử Trương thị lo lắng than tiếng.

      “Tẩu tẩu, đại ca xuống núi học chắc khoảng nửa năm, đến lúc đó ca ca muội chỉ là huyện lệnh, trong chốn giang hồ cũng là thế hệ đại hiệp. Cùng lắm đại ca chúng ta từ quan, nhà chúng ta cư giang hồ cũng tồi.

      A, bạc và những đồ này tẩu tử cứ nhận trước! Lúc này dù bán đậu hủ, cũng đủ cho chúng ta sinh hoạt nhiều năm.” Tiếu Sắc vừa chuyện vừa đem tay nải mở ra, lộ ra hai trăm lượng bạc Phong huyện lệnh Lưu Lăng đưa tặng, cùng với hơn ba trăm lượng bạc cướp được từ tay bọn cướp, cùng với ít vàng bạc châu báu.

      “Này, này, sao có nhiều bạc như vậy? Hơn năm trăm lượng! Còn có trân châu phỉ thúy, phải là muội cướp bóc đấy chứ!” Tiếu Sắc rất muốn , đúng vậy lần này tiểu tẩu cướp, nhưng mà đoạt được từ tay bọn cướp, Tiếu Sắc sợ dọa tẩu tử mình, cũng dám .

      Vì thế giả khụ tiếng, lúc này mặt đỏ tim đập nhanh : “Tẩu tẩu, đây chính là tiền tra án tử, Phong huyện lệnh đưa cho muội, châu báu trang sức tẩu cứ cất , khi nào cần dùng gấp, chúng ta có thể dùng. Nhưng mà tại tẩu cứ nhận bạc , bạc này tẩu cứ cầm lấy mà dùng.

      Phong Huyện và Vạn Huyện tuy cách nhau mấy chục dặm đường, nhưng giàu có hơn so với chúng ta nhiều, hơn nữa Phong huyện lệnh sắp Châu Phủ nhậm chức, còn thiếu bạc sao? Đây là người ta đưa cho muội để tạ ơn, thịnh tình này muội thể chối từ, cố nhận lấy. Cùng lắm sau này tái ngộ Lưu đại nhân gặp án khó, muội tra án miễn phí cho .”

      “Muội đấy, biết muội tham tiền rồi, người ta vừa đưa muội liền nhận lấy. Được rồi, cái này ta đều cất , sau đó tích cóp làm hồi môn cho muội. biết nhà ai có phúc khí, có thể cưới được tiểu đây.

      Nhưng mà, tháng tám năm sau tiểu đến tuổi cập kê, nữ hài gia đến tuổi mười lăm đều đến việc hôn nhân. Đợi ca muội trở về, tẩu tẩu thương lượng với ca muội, nếu tiểu coi trọng ai cứ lén với tẩu.” Tẩu tử Trương thị lôi kéo tay Tiếu Sắc, cười giọng .

      Tiếu Sắc nghe tẩu tử nhắc tới hôn nhân của mình, trong mắt lên chút đau xót. Mình đại nạn chết vất vả tới cổ đại thể hiểu được, cái gì mà cần nam nhân thích. Đều nữ tử si tình dễ bị phụ bạc, chút cũng sai. Phòng cháy phòng trộm phòng khuê mật, quả làm người ta khó lòng phòng bị. Nhớ tới chuyện cũ trước kia tâm Tiếu Sắc giống như bị kim đâm.

      “Tẩu tử, tạm thời muội muốn gả chồng. Nam nhân đều dựa vào được. Đương nhiên những nam nhân này ngoại trừ ca muội. Hay là tẩu tử ghét bỏ muội, muốn muội ở trong cái nhà này.” Tiếu Sắc lạnh mặt .

      Tẩu tử Trương thị vừa thấy tiểu nhà mình cao hứng, nhanh chóng hỏi: “Tiểu , muội đừng tức giận. Tẩu tử có ý muốn muội nhanh xuất giá. Trừ phi muội thích nam tử nào đó, nếu muội ở cả đời, tẩu cũng có ý kiến gì.

      Nhưng mà nữ nhi gia chúng ta đều phải gả cho lang quân vừa lòng đẹp ý. Tuy rằng năm đó thu nhận và giúp đỡ huynh muội hai người. Nhưng nếu có huynh muội hai người, tẩu sao có hạnh phúc như ngày hôm nay.

      Hơn nữa nếu năm đó ca muội cưới Tuệ quận chúa kia, giờ chắc chắn ngồi lên chức quan lớn, cưới tuấn mã, làm gì có thể nhốt ở huyện thành nho này. Tẩu biết trong lòng ca muội thất vọng, mới bái sư học nghệ, cho nên tẩu trách chàng. Tẩu vẫn luôn đem muội như người thân mình đối đãi.

      Mấy năm nay muội và ta ở chung, tẩu tử chưa từng quên. Huống chi giờ, ca muội thường xuyên ở nhà, chị dâu em chồng mang theo Liên nhi sống nương tựa lẫn nhau. Cái nhà này đều do mình tiểu chống, sao tẩu tử lại ghét bỏ tiểu được chứ. Chỉ cần tiểu gả, chúng ta liền gả!” Tiếu Sắc nghe tẩu tử mình , bị cảm động rơi nước mắt như mưa.

      “Tẩu tử, mọi người đều tẩu tử như mẹ. Tẩu hơn muội ba bốn tuổi, lại chăm sóc muội, biết ta giỏi thêu thùa, tẩu thường xuyên làm y phục và giày mới cho muội. Phụ mẫu Tiếu Sắc duyên mỏng, có tẩu tử săn sóc như vậy, cuộc đời này muội thấy đủ rồi.” Nước mắt Tiếu Sắc thấm ướt y phục, ôm tẩu tử Trương thị nghẹn ngào .

      Hai kiếp làm người, cũng khó thoát khỏi vận mệnh nhi. kiếp này cùng ca ca Tiếu Tường nương tựa lẫn nhau. năm kia Tiếu Sắc chỉ có mười bốn tuổi theo ca ca Tiếu Tường phiêu bạt giang hồ. Nửa đường Tiếu Sắc phát sốt bệnh rối tinh rối mù. Gặp nhiều đại phu đều có kết quả. Cuối cùng bạc Tiêu Tường mang theo người đều tiêu hết.

      Ngày đó buổi tối rơi vào đường cùng gõ cửa nhà bán đậu hủ. Cầu xin chưởng quầy phát từ bi cứu muội muội mình. Cũng may chưởng quầy nhìn tướng mạo hai huynh muội bất phàm, quyết định thu giữ huynh muội hai người. Nhưng mà vào ban đêm đại phu vốn phán định tiểu nha đầu Tiếu Sắc tắt thở, như có kỳ tích sống lại.

      Chưởng quầy đậu hủ lẻ loi mình, thê lão mất sớm, lão chỉ có nữ nhi Thúy Phân. Nghĩ lại sau này mình chết, cố gắng tích đức thêm vài năm. Cũng tìm cho nữ nhi Thúy Phân nhà mình chỗ dựa. Nữ nhi sinh hoạt dưới mái nhà, chậm rãi có cảm tình. Sau này chưởng quầy đậu hủ làm chủ đem nữ nhi gả cho Tiếu Tường.

      Trương thẩm và Trương bá là người hầu của chường quầy. sau khi lão chưởng quầy mất, Tiếu Tường lòng thi, chuyện buôn bán vẫn luôn do thê tử Trương thị xử lý. Sau khi muội muội hết bệnh hoạt bát ít. Kỳ sau khi khỏi bệnh Tiếu Sắc sớm thay tim!
      lavender9xnb, shinbiah, sarah9x2 others thích bài này.

    3. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Cuộc sống tuy giàu có nhưng cũng may là tình cảm chị dâu em chồng hoà thuận.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 11: Mê hoặc và quỷ nháo.

      Edit: meowluoi.

      “Tiêu đại nhân, nghĩ tới lại khéo như vậy, chúng ta vậy mà làm hàng xóm. Gia phụ mua tòa nhà lớn cách huyện nha xa. Sau này người nhà chúng ta đều định cư ở nơi này. nghĩ tới Tiếu công tử thấy việc nghĩa hăng hái giúp lại là quan phụ mẫu Vạn Huyện chúng ta.

      Dân nữ Cẩm Nương là tam sinh hữu hạnh (ba đời có phúc). Nếu ngày đó nhờ Tiếu đại nhân ra tay cứu giúp, chỉ sợ dân nữ và phụ mẫu gặp bất trắc. Hôm nay vốn muốn kết bằng hữu với hàng xóm mới, nghĩ tới có thể gặp lại ân công lần nữa. Tiếu đại nhân, xin ngài nhận lạy của dân nữ!”

      Cẩm Nương chuyện xong liền tay để sát eo , nhàng bái lạy! Tư thế giống như luyện trăm ngàn lần, muốn đẹp có bấy nhiêu đẹp, muốn thướt tha có bấy nhiêu thướt tha.

      Trong lòng Tiếu Sắc thầm cười lạnh, lúc trước chỉ là suy đoán, tại có thể chắc chắn nhà này vì mình mà tới. Hoặc chính xác là vì ca ca mà tới. Hảo, nãi nãi chơi với các ngươi! nữ hán tử như ta mà còn sợ mấy ma quỷ quái sao!

      là dễ nghe muốn kết bằng hữu với hàng xóm sao? Ai chẳng biết phía sau huyện nha là nhà Huyện thái gia. Dân chúng bình thường dám đến nhà Huyện thái gia sao? Tuy nữ nhân này mang theo nha hoàn tiến vào từ cửa sau, nhưng nàng tin dân chúng bình thường ở cổ đại, dám để Huyện thái gia ở trong mắt: Vừa nhìn là biết thân phận nữ nhân này là giả.

      Nhìn Trương bá đứng bên bởi vì ngăn lại người được, vẻ mặt rối rắm, Tiếu Sắc vẫy tay bảo Trương bá lui xuống. Nhân gia muốn vào cửa, Trương bá là ông già thể cứng rắn giữ chặt hai đại nương cho vào.

      “Hảo, Lưu tiểu thư phải ? Bản quan thân là quan phụ mẫu, bảo hộ dân chúng là chuyện bản quan phải làm. Nếu có chuyện gì, ngươi trở về ! Bản quan còn có công vụ cần xử lý, thể lưu lại Lưu tiểu thư rồi.” Tiếu Sắc mở miệng hạ lệnh trục khách.

      “Đại nhân, Cẩm Nương rất hâm mộ tính tình đại nhân. Nếu có chuyện gì cần thương lượng về tiền bạc, đại nhân cứ tới tìm ta. Ngài cũng biết lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Tuy nhà chúng ta làm ăn buôn bán thất bại.

      Nhưng mà gia phụ vẫn muốn vì dân chúng Vạn Huyện chúng ta làm chút chuyện. Dù sao chúng ta cũng định cư ở đây thời gian dài, dù sao vẫn phải nghĩ tới đường lui cho mình.” Nữ tử kêu Cẩm Nương chân thành . Đôi mắt lại còn nháy với Tiếu Sắc.

      Bởi vì lúc ấy nhìn Tiếu Sắc cướp tiền của thổ phỉ, cho nên Lưu Cẩm Nương cho rằng Tiếu Sắc nhất định là tham quan. Nàng cũng tin mình ràng như vậy, đối phương cắn câu.

      Tiếu Sắc nghe xong hơi mỉm cười, mở miệng : “Được, nếu Lưu tiểu thư có ý tốt như vậy. Sau này bản quan nhất định nhận ý tốt của Lưu viên ngoại vì dân làm vài chuyện.” phải ngươi có tiền sao? Tỷ làm chủ tử ngươi!

      Lưu Cẩm Nương thấy mục tiêu ban đầu gần đạt được. E lệ nhìn về phía Tiếu Sắc, sau đó thi lễ. Đôi mắt thi thoảng khẽ liếc, quả thực câu hồn đoạt phách.

      Tinh thần Tiếu Sắc rung lên, nghĩ thầm, con bà nó dám sử dụng thuật thôi miên với tỷ. Ai sợ ai? tại có phạm nhân nào mà tỷ chưa thẩm vấn qua, thuật thôi miên nho này làm được gì? Tiếu Sắc đùa dai mở mắt to nhìn về phía Lưu Cẩm Nương. Thẳng cho đến khi cả người Lưu Cẩm Nương mềm mại, cảm giác mình thể động. Chỉ kém chút nữa quên mất đêm nay là ngày nào?

      “Tiểu thư, tiểu thư, Tiếu đại nhân rồi! Tiểu thư!” Nha hoàn Lục Nhi nhìn bộ dáng tiểu thư nhà mình, trong lòng thầm lắc đầu. Là nữ nhân háo sắc như vậy, có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tử giao sao?

      “Lục nhi, ngươi thấy được sao? Vừa rồi Tiếu đại nhân liếc mắt đưa tình với ta. Ngươi xem có phải mị thuật của ta thành công rồi ?” Vẻ mặt Lưu Cẩm Nương e lệ, mặt đầy hoa đào. Lục nhi nghĩ như vậy, vừa rồi Tiếu đại nhân nháy mắt với tiểu thư nhà mình. Lại thấy được mình bị tiểu thư mê hoặc.

      Tiếu đại nhân hành động như vậy, lộ ra chút tà khí! Hơn nữa đánh bọn cướp để cướp tiền, vừa ròi còn liếc mắt đưa tình với tiểu thư nhà mình. Chẳng lẽ Tiếu đại nhân đổi tính rồi sao? Nhân gia đều giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời mà? Tiểu nha hoàn Lục nhi hơi hồ đồ.

      Chủ tớ Lưu Cẩm Nương rồi, nha hoàn Tiểu Tứ đứng ở cửa phòng cười đau cả bụng. Chủ tử nhà mình đùa quá rồi. Biết đối phương có ý tốt, còn cố ý trêu đùa người ta. Mị nhãn làm người kia si mê đến đầu óc choáng váng.

      “Phu nhân, vừa rồi đại nhân quá lợi hại. Ha ha, làm ta cười chết mất. Nữ nhân kia rất ngu ngốc.” Tiếu Tứ theo Tiếu Sắc mấy năm nay cái gì cũng dám .

      Tẩu tử Trương thị lại lạc quan như vậy, đối phương tuyệt đối phải là người thường. Bằng cũng dám náo hậu trạch huyện nha. Bởi vì căn bản các nàng đem Huyện thái gia thất phẩm này để vào mắt.

      “Mẫu thân, Liên nhi đói bụng. Trong nhà làm xong cơm rồi sao?” Liên Nhi chơi mồ hôi đầy đầu chạy tiến vào, thở hổn hển .

      Tẩu tử Trương thị móc khăn ra lau mồ hôi trán nữ nhi. Lúc này mới cười : “Liên Nhi, ở bên ngoài có người xa lạ tới chuyện với Liên Nhi ?”

      “Ừm, có ạ, có lão bá bá hỏi quan hệ giữa phụ thân và mẫu thân của Liên Nhi có tốt ? Có thường xuyên cãi nhau ? Liên Nhi phụ thân và mẫu thân chưa bao giờ cãi nhau. Mỗi lần phụ thân ra ngoài trở về, đều mang nhiều thứ tốt cho Liên Nhi.” Liên Nhi chu cái miệng , cùng sử dụng cánh tay béo khoa tay múa chân .

      Tiểu hài tử dối, nhưng mà đúng là mỗi lần phụ thân Liên Nhi trở về đều mang quà cho Liên Nhi. Phụ thân rất ít khi trở về, phụ thân trong nhà là giả dạng. Phụ thân về lại vội vàng như thế sao có thể cãi nhau với mẫu thân! Nhìn bộ dáng nữ nhi như quỷ linh tinh, mặt tẩu tử Trương thị rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười.

      Vẻ mặt Lý bộ đầu trong nha môn nôn nóng : “Đại nhân, ngài trở lại. Gần đây trong nhà Lữ địa chủ ở thành đông thường xuyên bị quỷ nháo. Lão bà Lữ địa chủ sống sờ sờ bị hù dọa mà chết. Thuộc hạ cũng tra xét, các hộ gia đình xung quanh bị dọa lục tục trốn đến nhà người thân thích ở.

      Thuộc hạ cũng xem xét trường, dấu chân to dài chừng hơn hai thước. Có người gan lớn buổi tối trộm đến xem, quả quái vật thân bạch y, tóc tai bù xù, luôn hướng trong nhà Lữ địa chủ di chuyển. Thân cao chừng hai trượng, tóc bạc dài, ánh mắt còn lớn hơn chuông đồng! Người nhìn lén bị dọa sợ tiểu trong quần!”

      Tiếu Sắc ngồi đại đường, lâm vào trầm tư. Có án tử nào mà nàng chưa thấy qua chứ? Cái gì mà (Tẩy Oan Lục: Rửa oan), (Địch bàn xử án: Vụ án rắc rối), (Mười kỳ oan), liên thư mình cũng biết ít nhiều. ràng là người giả quỷ, tự nhiên đem những cổ nhân dọa thành như vậy. là buồn cười.

      “Lý bộ đầu, chúng ta đến trường xem lát.” Tiếu Sắc mở miệng . “Tiểu Ngũ, ngươi cùng ta! Thuận tiện ngươi cho phu nhân và Tiểu Tứ, hai ngày này bản quan rất bận, buổi tối cần chờ ta ăn cơm cùng.” xong liền theo Lý bộ đầu ra ngoài.
      Phong Vũ Yên, shinbiah, lavender9xnb2 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 12: Bắt quỷ Lữ trạch.

      Edit: meowluoi.

      Hôm nay đám mây hơi che trăng, ánh trăng tựa như hài tử bướng bỉnh chơi trốn tìm cùng mây đen. Khi mây che trăng, khi trăng che mây. Dưới ánh trăng thành đông Vạn Huyện, trong nhà Lữ địa chủ dựng lều tâm linh. Bởi vì lão bà Lữ địa chủ bị quỷ hù chết. Bọn hạ nhân trong nhà, đám lo lắng đề phòng. Trời tối cố gắng ra ngoài.

      Cho dù ra ngoài, cũng là hai hoặc ba người vội vàng. đường cái truyền đến thanh “Bang, bang bang, cạch, cạch cạch! Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa! Bang, bang bang…” Lão Vương Đầu vừa đánh vừa mang theo tiểu đồ đệ, vừa vừa tán gẫu.

      “Sư phụ, chúng ta có thể nhanh hơn được , nghe người ta gần đây nhà Lữ địa chủ sạch . Nhỡ đâu đụng tới đồ dơ bẩn phải làm sao giờ? Lão bà Lữ địa chủ sống cũng bị hù chết! tại quan tài còn để ở linh đường!” tay Triệu Sáu xách đèn lồng, tay cầm chiêng đồng , khẩn trương .

      “Sáu à, sợ cái gì? Chúng ta đều là người thành lại chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, quỷ bắt đều là người xấu. Được rồi, con cũng đừng dọa mình nữa. Lão bà Lữ địa chủ làm chuyện trái với lương tâm, tự mình hù dọa mình mà chết.

      Những người làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm có gió thổi qua, chắc chắn bị dọa cả người run run. Sợ những oan hồn bọn họ hại chết tới đòi mạng.” Lão Vương Đầu vừa gõ vừa tiếp thêm can đảm cho đồ đệ mình.

      “Sư… phụ… Sư phụ, vừa rồi có… Có cái gì màu trắng, tên gia hỏa to tiến… vào gia viện Lữ địa chủ… Tử…” Triệu Sáu bị dọa sắc mặt tái nhợt, chuyện cũng lưu loát, chân càng mềm nhũn bước được.

      Lão Vương Đầu ngẩng đầu nhìn xem, vừa lúc nhìn thấy quái vật khổng lồ màu trắng, phi thân vào gia viện Lữ địa chủ. Nghĩ thầm má ơi, bà ngoại ơi, bà ngoại bà ngoại ơi, bà ngoại ơi. Đây.. ở đây có thứ sạch .

      Lão Vương Đầu cũng bị dọa da đầu tê dại. Lại nghĩ quỷ sợ ác nhân, mình giả bộ hung ác chút. Đúng vậy, giống như hung thần ác sát. Qủy sợ mình. Miệng vẫn ngừng : “Sáu à, đừng sợ, nhất định là hoa mắt rồi. Cái gì cũng nhìn được… Nhìn lầm!”

      Sau đó kéo đồ đệ Triệu Sáu của mình dậy, tiếng: “Chạy mau! tại chạy đợi đến khi nào?” thể Lão Vương Đầu bạo phát thế lực kinh người. Lúc mấu chốt cần đồ, “Ầm, xoạch” gõ mõ và chuông đồng đều ném . Đèn lồng cũng bị rơi xuống đất. Gió thổi qua “Hô” chút. Đèn lồng sáng lên, lát sau hóa thành tro tàn.

      Hai thầy trò Lão Vương Đầu chạy rất nhanh, cũng may tiểu ra quần. Hai người vừa chạy vừa thở hổn hển. Vừa chạy vừa kêu: “Ai nha, mẹ ơi, lúc này cần phải cẩn thận… có quỷ…”

      Tiếu Sắc mang theo đám người Lý bộ đầu trốn trong tối. Bỗng nhiên nhìn thấy từ tường phiêu phiêu, quái vật tiến vào cũng khỏi khiếp sợ. phải mấy người Tiếu Sắc nhát gan. là bởi vì quái vật màu trắng khổng lồ kia, nó… Nó có bóng.

      trán Tiếu Sắc chảy ra mồ hôi. Lý bộ mang theo mấy nha dịch cũng bị dọa dám động. Có hai tiểu nhân nhát gan hàm răng va vào nhau, hai chân ngừng run. Ngay cả Tiểu Ngũ ngày thường luôn gan dạ cũng nhịn được dựa gần vào chủ tử nhà mình chút.

      Tay tự chủ được túm chặt quần áo Tiếu Sắc, rốt cuộc Tiểu Ngũ vẫn là hài tử mười tuổi. Tiếu Sắc nuốt ngụm nước bọt, trong lòng nhịn được tim đập nhanh. Mình là người đứng đầu, nếu mình cũng sợ, thủ hạ phải làm sao bây giờ?

      Tiếu Sắc tiện tay lấy hồ lô rượu bên eo mình, đây là rượu lúc chạng vạng Tiểu Ngũ mang đến cho mình. Tẩu tử nghe buổi tối mình tra án, mang đến rượu nhưỡng thanh mai nhà làm. Độ cũng quá cao, là buổi tối lạnh uống ngụm, vừa ấm bụng lại đỡ mệt hơn. phải rượu làm tăng can đảm sao? Tiếu Sắc lấy tiểu hồ lô ra uống vài ngụm.

      “Chủ tử, có thể cho Tiểu Ngũ uống hai ngụm được ?” Tiểu Ngũ dùng mũi ngửi, lập tức trùng thèm trong bụng nổi lên. Từ khi sư phụ mất tích, mình lâu có uống rượu. Tiếu Sắc nương theo ánh trăng liếc Tiểu Ngũ cái, nhìn bộ dáng Tiểu Ngũ tội nghiệp, tựa như con mèo bị người ta vứt bỏ, ánh mắt muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu.

      Tiếu Sắc dùng quần áo lau miệng hồ lô. “Này, tiểu hài tử uống ít thôi, đừng uống say!” Tiểu Ngũ tiếp nhận hồ hô môt hơi uống, nghĩ thầm rượu này thơm! Sau khi uống xong cảm thấy trong lòng mình can đảm hơn, còn sợ hãi như lúc nãy.

      Lý bộ đầu bên cạnh cùng mấy nha dịch vẻ mặt chờ mong nhìn Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình cái, Tiếu Sắc ra hiệu, đem miệng hồ lô đến gần Lý bộ đầu. Lý bộ đầu cùng mấy nha dịch uống vài hớp, rượu trong bình hồ lô thấy đáy.

      Lúc này quái vật khổng lồ ở trong viện ngừng nhảy. chút chút hướng về viện Lữ địa chủ nhảy . Trong miệng phát ra thanh “Pi… pi… pi”. Tóc bạc dài ở phía sau. Chân to “Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng” giẫm mặt đất, làm cho người ta cảm giác quái vật khổng lồ này phân lượng .

      Lúc này bọn hạ nhân trong phủ Lữ địa chủ bị dọa chạy còn thân ảnh, ngay cả linh đường cũng trống trơn. đám chen chúc ở trong phòng, giúp nhau tăng thêm can đảm. đám người bị dọa sợ dám thở mạnh. Cũng có tiểu nhân lá gan bị dọa tiểu trong quần. Lúc này người bên cạnh chẳng quan tâm đến mùi khai, đám người bị dọa mặt mũi trắng bệch.

      Lữ địa chủ nhìn trộm thấy quái vật khổng lồ vào trước cửa mình, trực tiếp chui vào dưới bàn. Mồ hôi theo gương mặt chảy xuống. Mồ hôi đầu đều chảy tới trong mắt, mằn mặn che mất tầm mắt. Lữ địa chủ dùng ống tay áo lau mồ hôi trán.

      Miệng lung tung: “Thiên linh linh, địa linh linh, Vương Mẫu nương nương hiển linh! Thái Thượng Lão Quân, Trương Thiên Sư, Thác Tháp Lý Thiên Vương, tam thái tử Na Tra… Quan Thế Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai…” Lữ địa chủ bị dọa cả người phát run, tay cầm kiếm gỗ, tay cầm bùa hộ mệnh. Đem thần tiên trời điểm danh lần.

      “Keng” tiếng, cửa phòng Lữ địa chủ bị quái vật khổng lồ đá văng ra. cánh cửa rớt ra khỏi khung cửa. Ánh trăng chiếu vào trong phòng, chiếu quái vật khổng lồ! Lữ địa chủ bị dọa kêu to “A” tiếng, hôn mê bất tỉnh.

      Quái vật khổng lồ màu trắng cười nhạo tiếng, chuẩn bị tiến lên xem kết quả. Lúc này chỉ nghe phía sau có người kêu: “Đại gia ngươi, ngươi tiếp chiêu của lão gia ta ! Phốc!” chậu máu chó mực hắt lên đầu quái vật.
      Phong Vũ Yên, shinbiah, NGÂN TRÚC2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :