Chuong 5 : Cái tên bá đạo này… rốt cuộc là muốn như thế nào? Phong Nhi nghĩ muốn giật tay ra, nhưng khí lực lớn, nắm chặt chút kẽ hở. “Cậu…” muốn phát tác, bà vú từ trong phòng bếp ra lau tay lên tạp dề: “ tiểu thư học sinh hôm nay ở lại ăn cơm ? Vú Trương làm chút đồ ăn ngon cho tiểu thư .” Phong Nhi muốn nhàng từ chối, chợt nghe người kia : “Tốt.” Rồi phân trần gì thêm kéo lên lầu. Sao lại có người bá đạo như thế? Mộc Thiên đem Phong Nhi đẩy mạnh vào phòng, chỉa chỉa bàn học: “ ngồi ở kia làm bài tập lát .” Phong Nhi bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng hôm nay tới thăm chút xong việc, kết quả… Cơm chiều thể trở về ăn, biết cha có nghi ngờ . lấy điện thoại gọi cho lái xe, dối là tụ tập với bạn học, buổi tối ở bên ngoài ăn xong rồi tự gọi xe về. Cùng Hà Vinh chuyện còn tốt chứ loại dối này mà với cha biết có qua ải nổi … “Bảo bảo ngoan trình độ dối cũng tồi.” ở đầu giường vừa giở tạp chí vừa . “Cậu!” Đều là do ai làm hại! “Sau này có thối nát sinh ruồi bọ ở nhà tôi cũng thèm quan tâm cậu!” “Vậy sao? Nghe giọng điệu này , hôm nay là chủ động xin thầy giáo đến ‘quan tâm’ tôi ?” “…” Phong Nhi chỉ từ trong cặp lôi sách ra. “Chấp nhận?” “…” Phong Nhi yên lặng ngồi xuống mở sách giáo khoa. “ tôi cũng biết. Mấy lão đó ước gì tôi nhanh cút , làm sao lại hảo tâm như vậy đến xem tôi. Trừ phi là tới nhìn xem tôi chết chưa.” “ cậu đừng như thế.” “A…” miễn cưỡng cười.”Ba ba của có cho biết, cách xa tôi chút sao?” “… đâu.” lắc đầu: “Tôi cảm thấy cậu phải người xấu.” cười rộ lên. Phong Nhi lại ràng nghe được trong tiếng cười chút sung sướng đều có, lại có chút thản nhiên châm chọc. Nhớ tới ngôi nhà to như vậy thế nhưng chỉ có hai người, Phong Nhi có chút chua xót thay . viết vài chữ, cuối cùng lại nhịn được mở miệng: “ … cậu hay là học tập cho tốt … thể dựa vào trong nhà, phải nhờ vào chính mình chứ…” chỉ hừ tiếng, gì, Phong Nhi cũng tiện thêm. Thời gian tí tách, người gục xuống bàn làm bài tập, người ngồi ở mép giường trở mình xem tạp chí bóng đá, nhưng lại ngoài ý muốn hài hòa. Phong Nhi cũng biết mình cùng Mộc Thiên sao lại tới bước này, hơn mười ngày trước hai người ràng câu cũng chưa với nhau. trộm quay đầu lại xem người nọ, giống như tượng điêu khắc Hi Lạp, cho dù mặt chút biểu tình đều khí thế lẫm nhiên. Bữa tối được làm thực phong phú, ba người ăn bốn món mặn món canh. Làm Phong Nhi kinh ngạc chính là vú Trương cùng bọn họ ngồi bàn ăn cơm, việc này ở nhà là có khả năng. Tuy rằng nhà đối đãi với người giúp việc cũng rất tốt, nhưng bàn cơm chỉ có , cha mẹ cùng hai bốn người. Mà xem biểu tình Mộc Thiên, như là bình thường đến thể bình thường hơn. Mộc Thiên nhìn gắp rau, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đem khối thịt bò bỏ vào trong chén : “Ăn nhiều sợ hết đồ ăn? Còn ngại chưa đủ gầy?” vừa định mở miệng, đen mặt: “Ít nhảm, ăn!” Đúng là phần tử độc tài! Phong Nhi bị nhét n khối thịt, còn bị cùng vú Trương mềm nhũn cứng rắn ép ăn nhiều hơn chén cơm, xưa nay chưa từng no như vậy. vốn muốn gọi xe về, phân trần đem xe ra, đem nón bảo hiểm đội lên đầu thô lỗ cài khoá lại. chưa từng ngồi qua loại phương tiện giao thông nguy hiểm này, có chút khó khăn mà đứng bất động, cuối cùng phát hỏa: “Ngồi xe tôi chứ có phải biểu chết đâu!” Phong Nhi bất đắc dĩ qua ngồi xuống, quay đầu : “Ôm chắc.” còn mờ mịt, tim đập mạnh và loạn nhịp, đơn giản nắm tay đặt lưng tay kia dìu môtô, đạp động cơ cứ như vậy chạy ra ngoài. Môtô màu đen ở chạng vạng bay nhanh, bị hù dọa ôm chặt lấy thắt lưng người nọ, tay cầm chặt tay vẫn chưa dời ra. “Cậu biết nhà của tôi ở đâu sao?” lớn tiếng hỏi. gật gật đầu. Đèn đường mờ nhạt trong bóng đêm, loại cảm xúc hiểu tràn đầy trong lòng. chậm rãi quay mặt tựa vào lưng vững chắc của người nọ. hơi hơi hoảng hốt mà quay đầu chút, từ kính chiếc hậu nhìn cái. như là biết lo lắng cái gì, cách cửa lớn khắc hoa mấy chục met dừng lại. đem nón bảo hiểm trả lại cho người nọ, thấp giọng câu “Cám ơn” rồi bước về phía trước. Lúc ấn chuông cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn đậu ở chỗ đó. vẫy vẫy tay rồi vào, vài bước mới nghe thấy tiếng môtơ gào thét trận rồi xa.
Chương 6 : Ngày hôm sau đến trường, Phong Nhi cố ý nhìn cửa, hễ người tiến vào liền liếc mắt cái xem có phải hay . Linh Lam ngồi cùng bàn nhịn được: “ cậu nhìn cửa hoài làm gì vậy? Có cái gì đẹp sao?” Lúc đó mới vội vàng cúi đầu. Cũng may hôm nay cuối cùng cũng học, lúc chuông vào học vang lên từ cánh cửa tiến vào, lập tức đến bàn cuối cùng. Làm như biết cậu, qua bàn Phong Nhi cũng có chào hỏi. Phong Nhi cũng ngại, nếu cùng Mộc Thiên biểu quen thuộc, nhất định bị Linh Lam niệm đến chết . Nhà Linh Lam cũng làm kinh doanh, cùng nhà có lui tới buôn bán, nếu Linh Lam chuyện với cha ấy, cha Linh Lam cùng cha chuỵên, khẳng định bị dạy bảo… Ai, hy vọng bệnh của tốt hơn rồi. Thời điểm tan học Phong Nhi lại bị mấy nam sinh vây quanh, tiết mục này ba ngày hết hai ngày đều trình diễn. Linh Lam biết gì tới cực điểm, cũng thể mỗi lần đều bắt hóa thân thành ác nhân . lúc buồn bực, Mộc Thiên cầm quyển sách bài tập tới “ba” tiếng ném lên bàn Phong Nhi. Mấy nam sinh líu ríu lập tức im lặng, nhìn bộ dáng Mộc Thiên lạnh như băng thức thời mà thu dọn bài tập chuồn . lãnh đạm mà quét mắt liếc cái: “ ? cũng có vấn đề muốn hỏi ấy?” “ có… Ách…” Linh Lam nghĩ thầm cậu quan tâm tôi làm cái gì, phải cái ngừơi vạn năm giao bài tập như cũng có vấn đề muốn hỏi Phong Nhi . Phong Nhi trong lòng thở dài: “Linh Lam, cậu trước .” “Uh…” Cuối cùng lại sợ chết mà bồi thêm câu: “ cẩn thận chút.” lập tức ngồi xuống vị trí của Linh Lam, cũng , trở mình xem bài tập. Phong Nhi biết muốn làm cái gì, cũng tiện bắt chuyện với , đành phải đem bài tập ra làm. Đợi cho học sinh quét dọn vệ sinh xong việc đều hết, mới mở miệng: “Bài này làm sao?” “…” có chút sửng sốt. Phong Nhi nghĩ nếu Linh Lam ở bên cạnh nhất định kêu to “Trời ạ cho cái sét đánh chết tôi .” Hôm nay sắp có mưa to hay sao vậy. “Sao vậy? phải kêu tôi học tập cho tốt còn gì?” “A…” Phong Nhi lúc này mới có chút phục hồi lại tinh thần. Ngày hôm qua chính mình câu kia, đến giờ ngẫm lại kỳ có chút xen vào việc của người khác. là gì của ? Hình như cái gì cũng phải. đến trường học hành gì như thế, chừng kỳ sau này có hướng khác rồi, bằng cấp gì đó căn bản là gì cả. Trước kia cha qua: “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của hắc đạo trừ bỏ chém giết còn có thể làm gì.” nghĩ tới nghe lời…Hay là đùa giỡn? đúng… làm sao muốn giỡn với mình? “Này.” kiên nhẫn mà gõ bàn. “A… đây là loại bài chứng minh , dùng định lý này cho đề mục này…” cầm lấy bút máy viết lên. phát tuy rằng biết rất nhiều định lý, nhưng năng lực lĩnh ngộ rất cao, giảng lần hiểu hết, hơn nữa gần như dạy suy ra ba, loại bài đồng dạng hoàn toàn cần giảng lần thứ hai. Hơn nữa làm bài cũng là chọn viết, có số bài liếc mắt cái có thể ra đáp án, rồi mới trở về bắt đầu viết ra bài giải. Cứ thế về sau hiệu suất cao kinh người, giờ học được rất nhiều chương và nội dung. Phong Nhi gần như có thể khẳng định mà : gặp qua rất ít người thông minh giống người nọ, biết cùng hai ai giỏi hơn… “Này, nhìn gì vậy?” đem sách bài tập khép lại, ném bút vào hộp. “A… có…” Phong Nhi vội dời tầm mắt, “ cậu thông minh như thế, tại sao học tập cho tốt a.” nho mà oán giận chút, đem sách bỏ vào cặp. giờ thoáng cái trôi qua, mặt trời cũng ngả về tây, nắng chiều tà tà theo cửa sổ chiếu vào, lông mi đen dài của phá lệ ràng, nhìn đến có chút xuất thần. Mộc Thiên ngũ quan có chút giống phương Tây, hơn nữa hai đồng tử khác màu, gần như có thể khẳng định là con lai. Lông mi dài lại rậm như vậy cũng rất ít nhìn thấy. Ngón tay của cũng rất đẹp. gặp qua hai loại tay, loại đúng là nam nhân thực thụ, ngón tay thô to, làn da thô ráp, bàn tay cũng rất dầy, tay cha chính là như vậy. loại là khớp xương có chút lớn nhưng ngón tay vẫn dài, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, vừa thấy khiến cho người ta cảm thấy hẳn là nên chơi Piano. . Tay vô luận làm gì cũng đều dị thường đẹp, móng tay cũng rất đẹp, mảnh phấn hồng giống như vỏ sò. Cái này hẳn đều là di truyền từ mẹ … mẹ …hẳn là người rất đẹp… Bất quá, bả vai lại rất rộng, tay dài chân dài, vóc dáng cao ngất, hẳn là chính là di truyền từ cha rồi…
Chương 7 : miễn cưỡng về chỗ ngồi, đem sách nhét vào ngăn bàn: “Bởi vì cần thiết.” “Vậy hôm nay sao?” “Có cần thiết.” Này… Kiểu trả lời gì đây? … về phía , cầm cặp của .” thôi.” Mộc Thiên dong xe, hai người dẫm nát lá vàng rụng cùng ánh trời chiều vàng óng song song , trong sân trường nhiều người lắm, ngẫu nhiên có mấy người vội vàng ngang qua họ. “Hôm nay mấy tên đàn em của cậu sao thấy tới?” “Tôi kêu cho bọn chúng chỗ nào mát mẻ ngồi ngốc rồi.” Phong Nhi xì tiếng nở nụ cười: “Có ngừơi làm đại ca như thế sao?” hừ tiếng: “Tôi cũng chưa thu bọn chúng làm đàn em.” “A… Trễ như vậy còn có người chơi bóng rổ sao?” sân bóng rổ còn có mấy người di chuyển, tựa hồ có người còn ngừng luyện ném rổ. “ thích chơi bóng rổ?” “Cũng hẳn … tôi thích xem người khác chơi bóng rổ, cảm thấy chơi bóng rổ rất tuấn tú… Giống như chạy nhanh và nhảy cao, có loại cảm giác bay lượn.” xoa xoa tóc, thèm nữa. Nhà Phong Nhi đúng là đại gia tộc truyền thống, hai Phong Nhi tên là Phong Văn, hơn bảy tám tuổi. Lúc Phong Nhi sinh ra vợ chồng Phong thị đều có chút lớn tuổi, cha mẹ già có con nên rất cưng chiều, chạy chút đều sợ ngã . Sản phụ tuổi càng lớn, đứa sinh ra cũng càng yên tĩnh, Phong Nhi sinh ra có hoạt động nhiều, có khi ngồi chơi dương cầm hoặc đọc sách ngày cũng ra ngoài chơi. Ở cửa trường học, Phong Nhi cùng Mộc Thiên vì vấn đề về nhà mà tranh chấp nửa ngày. Phong Nhi kiên trì muốn xe riêng về nhà, Hà Vinh đợi ở cửa hơn giờ. Mộc Thiên hết kiên nhẫn nổi giận: “ rốt cuộc có lên xe hay ?” “ lên.” Tối hôm qua Phong Nhi về nhà bị Phong cha bắt được hỏi chuyện chút, còn nhiều lần cường điệu rằng lần sau nếu có loại tình huống này kêu lái xe đón. Nếu hôm nay nghe lời, ngồi xe về, trong nhà còn loạn lên sao. Phong Nhi cảm giác còn thiếu điều bóp cổ mình thôi, bất đắc dĩ : “Ba của tôi nhất định tôi phải ngồi xe chú Hà về nhà ông ấy mới yên tâm, hôm nay cho dù cậu trả túi sách cho tôi tôi cũng ngồi xe của mình về nhà.” trừng mắt nhìn nửa ngày, mới đem túi sách ném cho , tự mình lái xe chạy , lốp xe ma xát mặt đất phát ra thanh chói tai. Phong Nhi lúc này mới khẽ thở ra hơi: nếu cả hai ngày đều nghe lời, cha chắc chắn tức giận. *** Ngày hôm sau buổi chiều lúc tan học, Linh Lam ngồi cùng bàn với Phong Nhi bị đổi thành Mộc Nhiên. Chủ nhiệm lớp mới vừa mới tuyên bố cả lớp liền ồ lên, rất có loại cảm giác cừu vào miệng cọp. Linh Lam tức giận đến mặt đỏ rần, nhịn được tục, thấp giọng với Phong Nhi “Có phải Mộc Thiên uy hiếp cậu hay ? Tôi tìm thầy giáo…” “ phải! cậu đừng .” phen túm lấy Linh Lam. Mộc Thiên uy hiếp . biết tại sao lại với thầy giáo, buổi sáng còn bị kêu lên văn phòng, chủ nhiệm lớp hỏi có chịu . “Phong Nhi , Mộc Thiên muốn ngồi cùng bàn với em.” “…” “Thầy còn chưa đáp ứng cậu ta, nhưng nếu em muốn thầy có thể từ chối nó.” tuy rằng thực khiếp sợ nhưng vẫn phản ứng mau, gật gật đầu : “Được ạ.” Phát giác ánh mắt chủ nhiệm lớp nhìn có chút kinh dị, vội vàng bổ sung : “Mộc Thiên gần đây muốn cố gắng học tập, em muốn giúp cậu ấy chút. Đây là điều em nên làm.” Chủ nhiệm lớp sửng sốt nửa ngày, khen ngợi tinh thần biết sợ của : “Ân, là giúp người làm niềm vui, trò ngoan.” Bất quá Linh Lam… cảm thấy có chút có lỗi với ấy… Nếu hai cái đương đều đồng ý như vậy ý kiến của Linh Lam cũng có gì quan trọng. Linh Lam nghiến răng nghiến lợi mà thu hồi cặp sách đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Thiên cái. Mộc Thiên bộ dáng miễn cưỡng, đem mấy quyển tạp chí, sách bài tập dọn lại đây ngồi xuống. Trong lớp thầm trận, sau khi chủ nhiệm lớp quát lớn tiếng yên tĩnh trở lại. mở ra quyển sách, từ hộp bút lấy ra cây bút viết viết. Chủ nhiệm lớp thấy màn như vậy hài lòng mà bước thong thả ra khỏi phòng học. Phong Nhi kỳ trong lòng có bình tĩnh như ở mặt ngoài. biết tại sao, chính là cảm thấy Mộc Thiên thực đặc biệt. Đại khái là bởi vì trước kia chưa bao giờ gặp loại nam nhân này . nhét vào. Phong Nhi cúi đầu nhìn, là cái di động. Là Nokia mẫu mã mới nhất, sử dụng kim loại thân máy bay, phun sơn công nghệ, ống kính 5.0 megapixel, giá thị trường tới ba bốn ngàn. Là thân phận của cho dù lấy ra Vertu cao cấp cũng là bình thường, lấy ra cái Nokia ngược lại là có chút keo kiệt. Bỗng nhiên tay trái đặt ở đầu gối bị bắt được, vật ấm áp được
Chương 8 : Bất quá Mộc Thiên bị đuổi ra khỏi nhà, đãi ngộ kém nhị thế tổ chính quy là bình thường. biết trong lòng đối với đãi ngộ chênh lệch như vậy có cái cảm giác gì? Ngầm hâm mộ, ghen tị, hay là trong ngoài bất nhất, căn bản khinh thường thèm quan tâm? có chút sợ run, chỉ nghe thêm: “Số của tôi được lưu vào, phím số 1.” lúc này mới kịp phản ứng: “ cần, tôi có di động rồi.” Người này suy nghĩ cái gì? Lông mi lập tức dựng đứng lên: “Lấy.” “ cần. Đổi điện thoại mới ba tôi nhất định hỏi.” hừ tiếng: “Ba của ba của , cái gì cũng ba của . Cũng chưa phải đổi. Di động này chỉ dùng liên lạc với tôi thôi, hiểu chưa?” “…” Phong Nhi trong lòng chấn động, nhiệt độ mặt lập tức tăng cao. Người này… “A… Này, nhưng mà rất…” “Sao vậy? Ngại đủ xịn?” tà tà liếc mắt cái. “A… phải…” vuốt phẳng khung kim loại còn mang chút nhiệt độ cơ thể, do dự nửa ngày, nhìn được, phen đoạt lấy nhét vào nơi sâu nhất trong cặp . Buổi chiều lúc tan học, Linh lam lưng đeo túi sách qua, hung hăng liếc Mộc Thiên cái, bất quá Mộc Thiên cúi đầu coi ai ra gì mà làm bài tập, ngay cả ngẩng đầu cũng đều lười nâng. Linh lam giận làm gì được, lại hung hăng trừng Phong Nhi cái mới tức giận mà . Phong Nhi nhìn bóng lưng của ấy bất đắc dĩ thở dài. Buổi tối người nhà ngồi ở bàn ăn cơm, Phong Nhi chưa ăn đến vài miếng cơm, chợt nghe Phong cha hỏi: “Gần đây sao con về muộn vậy?” để đũa xuống: “Thầy giáo để con phụ đạo học sinh yếu, chiều nào cũng giúp ấy học bổ túc giờ.” “Vậy à, rất tốt, rất tốt. Là ai vậy?” Phong cha cười tủm tỉm mà gắp miếng thịt vào trong chén cậu. “ nữ sinh, ba biết đâu.” Cũng phải Phong Nhi muốn chấm dứt đề tài nhanh, vốn nhiều lắm. Thấy con trai ngoan yên lặng gắp rau ăn, Phong mẹ vội vàng đánh gãy chồng: “Tuần này phải rồi sao, sao lại bắt đầu nữa rồi. Ông nhiều phiền, tôi nghe đều phiền.” Phong cha ha hả hai tiếng nở nụ cười, lúc này mới ngừng. Phong Nhi cơm nước xong trở lại phòng ngủ, mới vừa lấy ra bài ra chuẩn bị viết viết, di động bất chợt vang lên. Bất quá cũng phải di động mới. Phong Nhi cầm lên nhìn, ra là Linh Lam, mới “Alo” tiếng, nghe đối phương bên kia hổn hển : “Phong Nhi ! gần đây bị sao vậy! Sao lại thân cận với tên kia như vậy?” Phong Nhi thoáng đem di động rời xa lỗ tai chút: “Tên kia? Cậu Mộc Thiên sao?” “ phải còn ai?” “ cậu ấy gần đây giống như muốn vươn lên cố gắng học tập…” “Đừng lấy lí do này lừa gạt mình! lơ là mười lăm mười sáu năm đột nhiên muốn chăm chỉ học tập, có quỷ mới tin! là cho cậu uống thuốc gì rồi?!” “ có thuốc tôi. Chúng tôi cũng có chuyện gì hết. Thỉnh thoảng cậu ấy hiểu bài nào tới hỏi tôi, chỉ có như vậy thôi.” Linh Lam chán nản: “ đơn giản như cậu nghĩ đâu! cậu nghĩ như thế nhưng kẻ thù của chỉ sợ nghĩ như thế ! cậu có biết tại sao chú phong cùng ba ba tôi đều chúng ta ít qua lại với ? Cho dù cậu làm gì cũng khó bảo toàn ngày nào đó ai nhìn vừa mắt hại cậu! Chánh chủ Moc gia sao trơ mắt để bệnh tật đau đến lớn lên! …” “cậu suy nghĩ nhiều quá.” Phong Nhi bình tĩnh mà đánh gãy , “Tôi với cậu ta chỉ là quan hệ lớp trưởng cùng học sinh. Tôi chỉ làm đúng nghĩa vụ lớp trưởng mà thôi.” “Được được… Dù sao tôi cũng chưa gì liên qua đến cậu. Tóm lại cậu chú ý giữ khoảng cách chút, đừng cho người ngoài cảm thấy cậu cùng rất thân nhau!” “Biết rồi.” Tới nhà , ngồi môtô của , nhận di động đưa. biết có tính là rất thân ? “Ai, dù sao tôi cái gì cậu cũng nghe, quên quên . Cúp máy a.” “Ừ. Bye bye.” Phong Nhi từ sâu trong túi sách lấy ra di động đưa, nhịn được quan sát trong chốc lát. Vỏ kim loại lạnh lẽo sáng bóng, cảm giác giống người nọ. đem di động để vào túi áo khoác, cầm bút bắt đầu làm bài tập. Di động đưa cả buổi tối đều im lặng , lần đều có vang lên. kỳ cũng thường gọi điện thoại cho , gửi tin nhắn cũng nhiều, ngẫu nhiên gọi điện thoại hỏi bài tập làm sao. thời gian ngắn ngồi cùng bàn với mới phát , tuy rằng nghe đồn hung ác, nhưng chỉ là tính kiên nhẫn tương đối kém mà thôi, khi tức giận cũng đánh người, ít nhất đánh . . chuyện gần như rất lãnh đạm, hơn nữa tựa hồ biết “ chuyện phiếm” là cái gì. Bản thân Phong Nhi cũng yên tĩnh, cũng thích chuyện nhiều, ngồi cùng Mộc Thiên có loại ảo giác bình an. Phong Nhi biết về nhà rốt cuộc đọc sách, hay là chơi điện tử, hay ra ngoài lêu lổng, đến trường tan học đều là tay , cái gì cũng mang đến, cái gì cũng mang . Nhưng là thành tích đúng là vững bước nâng lên, bất quá chỉ giới hạn toán lý hoá.
chính thức lọt hố này, mặc dù thanh xuân vườn trường k phải sở thích của t nhưng lâu thau đổi khẩu vị vậy. Bạn viết khá chắc, cố lên!!!