1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LyLy Mai

      LyLy Mai Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      47
      truyện này tất cả bao nhiêu chương vậy bạn? truyện hay... :cute:

    2. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590

      Chương 45

      Editor: Tiểu Bông

      Có lẽ hôm qua quá mệt mỏi, hôm sau tỉnh lại, A Bảo nghiêng tựa giường, vẻ mặt mệt mỏi, trời lại nóng bức, vực nổi tinh thần được.

      "Hôm nay phải vương phi muốn phủ Thái Phó sao?" Hoa ma ma bưng chén nước chanh dây tới để nàng uống cho tỉnh ngủ.

      A Bảo suýt nữa muốn ôm chăn ngủ tiếp, nhưng nghĩ hôm qua sai người đưa thiếp mời, được, uể oải đáp tiếng, uống nước xong, chống người đứng dậy.

      Lúc xuống giường, hai chân hơi run rẩy, bước vài bước mới khôi phục như thường. Thấy ánh mắt ám muội từ mấy nha hoàn phóng tới, A Bảo thẹn quá hóa giận, hận thể băm nát Tiêu Lệnh Thù, nhưng mặt lại làm vẻ đàng hoàng trịnh trọng.

      Hôm nay chỉ có mình nàng ăn điểm tâm sáng, trời chưa sáng Tiêu Lệnh Thù rời , nghe hôm nay ra khỏi thành, biết làm gì. A Bảo nghĩ nghĩ, hay là lại nhận mật chỉ của hoàng thượng, sai làm thích hợp hết chỗ , từ đó cũng thấy, Chính Đức Đế muốn nhẫn tâm dập tắt bất kỳ vọng tưởng gì của , cùng là hoàng tử lại có ai khổ cực như

      Dùng điểm tâm sáng xong, A Bảo về phòng thay y phục, lại sai Nhạn Thanh vào nhà kho lấy lễ vật tới Thái Phó phủ.

      Hoa ma ma thấy xung quanh có ai, tiến tới sửa sang trang sức người nàng, giọng : " Nghe Nhạn Vân , đêm qua vương gia đột nhiên tới cách vách tắm nước lạnh, tiểu thư, người...: Hoa ma ma muốn lại thôi, vẻ mặt đồng ý, tận tình khuyên nhủ, : "Bây giờ trong phủ có thiếp thị thông phòng khiến tiểu thư bực bội, chỉ có mình ngài hầu hạ vương gia, tiểu thư cực khổ rồi, nhưng nữ nhân còn cầu phúc phận này được đấy. Sao tiểu thư còn để vương gia chịu tội..."

      ý Hoa ma ma chính là: nam nhân được thỏa mãn, phải rất dễ ăn vụng sao?

      A Bảo: = 口 =! Gì chứ? Nàng để tắm nước lạnh? Có hả? Có hả?

      "Ma ma, con ..."

      Trong lòng Hoa ma ma nhận định A Bảo làm chuyện đáng ngờ, để vương gia nửa đêm canh ba tắm nước lạnh, thể thiếu lải nhải phen. A Bảo thẫn thờ, ngây dại, trong lòng kêu khổ, đồng thời nghĩ mãi ra, nàng khi nào bắt tắm nước lạnh? Nàng là người bị oan đó.

      Chờ Nhạn Hồi Nhạn Thanh về, cũng tới lúc xuất phát, rốt cuộc Hoa ma ma cũng ngừng lải nhải, A Bảo mang theo Nhạn Hồi Nhạn Thanh và Bạch Tiền Bạch Chỉ, lên xe ngựa tới phủ Thái Phó.

      Nhạn Hồi ngồi cùng xe ngựa với A Bảo, thấy nàng bộ xuất thần, chớp chớp mắt, thuận tiện : " Vương phi lại làm gì khiến Hoa ma ma nhọc lòng vậy?

      A Bảo đau khổ nhìn nàng, Hoa ma ma và bốn nha đầu họ Nhạn đều là tâm phúc của nàng, từ tới lớn, tình cảm sâu đậm, A Bảo khỏi dung túng các nàng mấy phần. Hoa ma ma tất nhiên là lòng vì chủ, nhưng lại thích lải nhải, có chuyện gì cũng lải nhải hồi, A Bảo bất đắc dĩ. Bốn Nhạn nha đầu cũng biết tính Hoa ma ma, lúc nãy thấy Hoa ma ma lại càm ràm, biết ngay chắc A Bảo lại làm chuyện đáng ngờ nên Hoa ma ma mới thế.

      Rất nhanh tới phủ Thái Phó, lúc này các nam nhân trong phủ Thái Phó ở nhà, Điền Văn Nho vào triều, đại biểu ca Điền Vũ Cầu hồi kinh báo cáo công vụ xong , ngay cả hôn lễ của A Bảo cũng kịp dự, nhưng lại sai người đưa phần lễ lớn tới, nhị biểu ca Điền Vũ Nam hôm nay lại bái phỏng bạn bè chưa về.

      Nay A Bảo thân phận cao quý, xe ngựa chưa tới phủ Thái Phó, đại cữu mẫu Trần thị mang theo hai nương nghênh tiếp trước cửa rồi.

      Chờ thi lễ chào hỏi xong, Trần thị liền giới thiệu cho A Bảo thiếu nữ lạ mặt kia, là cháu bên nhà mẹ đẻ của Trần thị, tên là Trần Phục Linh, Trần thị đón nàng tới phủ bầu bạn với Điền Vũ Thơ mấy ngày. Cũng như nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể trở thành thê tử tương lai của nhị biểu ca, là nhị biểu tẩu của nàng. Biểu ca biểu muội dễ trở thành đôi, A Bảo đối với tượng phổ biến này sớm còn thấy bất ngờ nữa.

      nương Trần gia thoạt nhìn hơi thẹn thùng, dịu dàng tiến lên hành lễ kêu vương phi, biểu muội Điền Vũ Thơ lại hơi đồng tình nhìn A Bảo, thành kiến lúc trước với A Bảo ngay lúc A Bảo được ban hôn với Tấn vương, trở thành đồng tình với vị biểu tỷ này.

      "Trần biểu muội là tiểu mỹ nhân, cữu mẫu có phúc." A Bảo lời hai ý .

      Trần thị cũng cười cười, : "Đứa này giống nương nàng, cũng giống người là ta đâu. Vương phi cũng rất giống mẫu thân người, đều là mỹ nhân."

      Hai bên khen nhau vài tiếng, vui vẻ hòa thuận tiến vào phủ.

      Tới viện Điền lão phu nhân, A Bảo sai người thông báo vội vã vào, Điền lão phu nhân hỏi nha hoàn khi nào nàng tới, thấy A Bảo tiến vào, lập tức nở nụ cười, : " A Bảo ngoan, tới đây cho ngoại tổ mẫu nhìn cái."

      A Bảo ngoan ngoãn tới bên người Điền lão phu nhân, Trần thị theo bối phận ngồi xuống, nha hoàn yên lặng dâng điểm tâm và trà, liền lui sang bên.

      Điền lão phu nhân nhìn A Bảo lượt, than thở: "Đúng là hơi gầy..." giọng mang vẻ đau lòng.

      Đầu lông mày Trần thị giật giật, kiềm chế lên tiếng, tâm treo lên cao, chỉ lo lão phu nhân chú ý, cái gì khiến người ta hiểu lầm, giờ A Bảo gả cho người kia rất độc, dễ trêu vào.

      A Bảo khẽ mỉm cười: "Ngoại tổ mẫu quên rồi sao, giờ là mùa hè, giảm cân cũng là chuyện bình thường, mỗi ngày toát mồ hôi, uống nước cũng bù lại hết, tất nhiên gầy , chờ khí trời chuyển lạnh, con lại béo lên đấy." Đồng thời cũng ngăn lại ý định muốn đưa đồ bồi bổ cho nàng của lão nhân gia.

      chuyện phiếm lúc, Trần thị liền săn sóc, dẫn hai tiểu nương rời , để hai bà cháu chuyện thoải mái.

      còn gì kiêng kỵ, Điền lão phu nhân thở dài, : "Tại sao lại phải gả cho Tấn vương? Ta là lão bà ra khỏi cửa, cũng nghe qua thanh danh của tốt, rất quái dị, các con là tiểu nương, có hay sợ tới mức ngủ được? A Bảo đáng thương của ta... Nếu là A Nam cưới con tốt quá..."

      "Ngoại tổ mẫu, đó chỉ là lời đồn thôi, vương gia đối với con rất tốt." A Bảo thể tốt cho Tiêu Lệnh Thù, đỡ khiến lão nhân gia lo lắng cho nàng mà sinh bệnh. ra, gả tới Tấn vương phủ nhiều ngày, Tiêu Lệnh Thù đánh nàng, hai mắng nàng, ba chừa mặt mũi cho nàng, có gì tốt? ra, điều này vượt qua dự liệu của nàng rồi.

      A Bảo đảm bảo hồi, Điền lão phu nhân mới nửa tin nửa ngờ, vuốt lưng A Bảo, :

      " tốt với con là được rồi, ngoại tổ mẫu từng này tuổi, cũng cầu điều gì khác. Aiz, chẳng trách người ta lời đồn mạnh như hổ, Tấn vương cũng bị mấy lời đồn này hại thảm rồi."

      A Bảo cười hì hì: "Đúng vậy, đúng vậy ạ."

      Sau đó, hai bà cháu lại vui vẻ trò chuyện.

      A Bảo theo ngoại tổ mẫu dùng bữa trưa, lại khuyên bà mấy câu, mới cáo từ rời , Trần thị tự nhiên tiễn tới cửa, mãi đến lúc xe ngựa Tấn vương phủ rời .

      Sau khi rời khỏi phủ Thái Phó, A Bảo ngồi xe ngựa tới Uy Viễn Hầu phủ, danh nghĩa trở về thăm tổ mẫu, thực tế là nàng nghe Lý Minh Phượng ngã bệnh, trở về thăm, uổng Lý Minh Phượng từng chăm sóc nàng chu đáo.

      Tấn vương phi trở về nhà mẹ đẻ thăm ngoại tổ mẫu cũng để ý nhiều, cũng phô trương, cần cả nhà ra đón, chỉ kêu người báo cho Uy Viễn Hầu phu nhân tiếng, Uy Viễn Hầu phu nhân liền ra ngoài đón nàng, A Bảo quen việc trưởng bối cứ mực cung kính với nàng, nhưng cũng phải tập cho quen thôi.

      Đầu tiên A Bảo hỏi thăm sức khỏe tổ mẫu cùng mấy vị thúc bá, lúc sau mới giọng : "Đại bá mẫu, con thăm lục muội muội lát, phiền người với nhị bá mẫu tiếng.

      Uy Viễn Hầu phu nhân vừa nghe, liền biết mục đích hôm nay A Bảo trở về, thở dài tiếng, liền dẫn nàng tới Vinh An Đường. Uy Viễn Hầu phu nhân thấy A Bảo quan tâm tỷ muội như vậy, trong lòng cũng rất mừng, thất nha đầu Lý Minh Nghi với A Bảo quan hệ cũng tệ, sau này nữ nhi của bà xuất giá, bảo nàng thường xuyên tới phủ Tấn Vương thăm hỏi chút, có tầng quan hệ này với A Bảo, nữ nhi ở nhà chồng chắc chắn sống tốt.

      Vừa tới Vinh An đường lâu, liền nghe trong phòng truyền tới hồi tiếng khóc buồn bã, mặt Uy Viễn Hầu phu nhân cứng ngắc, mịt mờ nhìn bốn phía, khẽ với A Bảo: "Là đại của con đó, hôm nay lại về phủ rồi."

      Lúc trước A Bảo lại mặt, thấy gia đình đại và biểu ca biểu muội, Nhạn Nhiên cũng nghe được chút chuyện, có người ngày hôm sau đại về nhà mẹ đẻ tìm lão thái thái khóc lóc kể lể, nhân tiện mang theo đôi nhi nữ về ở nhà mẹ đẻ ba ngày, mới được dượng tới đón về, ngờ qua mấy ngày lại tới khóc lóc kể lể, khóc lóc than thở điều gì Nhạn Nhiên cũng hỏi thăm được, lão phu nhân giấu chuyện này kín như bưng.

      A Bảo cố tỏ ra vẻ đoan trang, Từ ma ma nhận được tin, rất nhanh liền ra đón các nàng vào. Sau khi tiến vào, liền thấy vẻ mặt lão phu nhân còn chút tức giận chưa tan, đại Lý Tú Viện mắt đỏ ngầu, vừa mới thu thập xong tâm tình, nhưng lúc nhìn thấy A Bảo, hai mắt lại sáng lên, ánh mắt nhìn A Bảo như nhìn nồi thịt kho tàu thơm ngát.

      "Sao hôm nay vương phi lại trở về?" Lão phu nhân nóng lạnh hỏi.

      A Bảo ôn tồn : "Tôn nữ nhớ tổ mẫu, nên tới thăm tổ mẫu lát, nhân tiện mang cho tổ mẫu ít trà thôn trang để ngài thưởng thức.

      mặt lão phu nhân lộ ra nét cười, : "Vương phi có lòng."

      Lại hàn huyên hồi, A Bảo viện cớ thăm các tỷ muội liền cáo từ rời .

      A Bảo vừa , Lý Tú Viện thể chờ được nữa, : "Nương, ngờ A Bảo có phúc, vậy mà có thể gả cho hoàng tử, trở thành vương phi. Nương, người xem, nếu ngũ nha đầu giúp vài câu với Xương Bình trưởng công chúa."

      "Câm miệng!" Lão phu nhân hung dữ ngắt lời nữ nhi, : "Con đừng có mà vọng tưởng nữa, Xương Bình trưởng công chúa cao quý như vậy, coi trọng nữ nhi của quan ngũ phẩm sao? Tử nha đầu tốt như vậy, ngươi đừng tùy tiện xấu xa mà hại đời của nó!" xong, lão phu nhân nhớ lại mấy tháng trước, Xương Bình trưởng công chúa tiết lộ ý muốn cưới A Bảo cho nhi tử, chỉ tiếc lại bị đám hoàng hậu, quý phi phá hủy. Xem ra Xương Bình trưởng công chúa ánh mắt rất cao, chỉ là nữ nhi quan ngũ phẩm, còn lọt nổi mắt xanh của nàng.

      Lý Tú Viện ủy khuất : "Sao nương có thể vậy? Con là nương sao thể giúp nó lo liệu, huống hồ còn có phụ thân bất công như vậy? Nương, người biết đâu, phu quân có bao nhiêu bất công, đối với nhi nữ của tiện nhân kia nghìn tốt vạn tốt, đối với Tử nhi lại như cái cây ngọn cỏ, chưa bao giờ nghĩ cho Tử nhi, còn phải để con tới nháo mới được ..." qua lại, lại thương tâm khóc rống.

      Lão phu nhân vân vê Phật châu, thở dài, : "Đều do ta và phụ thân con dưỡng hư con rồi, riêng chuyện con ở Triệu gia dùng những thủ đoạn kia, thể trách con rể giận con, con khiến nam nhân thấy cái gì là độc phụ, còn trách đề phòng con sao? Ta sao lại sinh nữ nhi vụng về như con? Thủ đoạn của nữ nhân nghìn nghìn vạn vạn, con lại ngu xuẩn để biết được... hai mặt giống nhau, còn trách ai?

      Lý Tú Viện ngẩng đầu, lau nước mắt, căn bản để tâm tới lời mẫu thân, nếu bà tàn nhẫn chút, Triệu gia còn đất cho ba mẹ con bà đặt chân sao? Trượng phu bà tài cán thường thường, những năm này nếu dựa vào quan hệ với Uy Viễn Hầu phủ, còn có thể hồi kinh sao? khéo cho tới chết vẫn là quan địa phương. Chỉ trách nhà mẹ đẻ bà giúp Triệu gia như vậy, nhưng Triệu gia lại lòng lang dạ thú, mẹ chồng mắng bà hiền huệ, trượng phu cũng tôn trọng người thê tử này, lại sủng mấy tiểu thiếp, sao bà có thể nuốt được cơn giận này?

      Tuy thường cãi nhau với trượng phu, nhưng bà vẫn muốn lo liệu cho nhi nữ của mình, nếu có vương phi hỗ trợ, nữ nhi của bà Tử nhi có thể gả cho nhi tử của Xương Bình trưởng công chúa, thế tốt.

      **********

      Vùng ngoại ô kinh thành, giữa trưa mặt trời nắng gắt, mấy con tuấn mã phi vút qua, bụi tung mù mịt.

      Rốt cuộc, ngựa dừng trước nhà dân, kỵ sĩ tung người xuống ngựa.

      "Nghiêm tiên sinh có ở nhà ?" Tịch Viễn đứng trước tiền viện, hướng vào nhà hô lớn.

      lát sau, trong nhà mở cửa ra, tiểu đồng ra ngoài, bị nắng gắt chiếu vào mặt, híp mắt lại, thấy mấy người ngựa, chờ lúc mắt thích ứng tia sáng mới thấy mấy nam nhân cưỡi ngựa kia, trong đó người này khuôn mặt ngược sáng, nhưng khí thế lại khiến người rét mà run.

      "Các người là ai?" Tiểu đồng cảnh giác hỏi.

      Tịch Viễn cười : "Chúng ta là bạn cũ của Nghiêm tiên sinh."

      Tịch Viễn cười rộ lên lại thân thiết như trai nhà hàng xóm, rất có tính lừa dối, tiểu đồng này nhìn lúc, do dự : "Xin lỗi, ở đây có ai là Nghiêm tiên sinh...."

      Chưa dứt lời, đột nhiên thấy người ngựa kia phất phất tay, Tịch Viễn trực tiếp đẩy cửa vào, tiểu đồng này muốn chạy , bước vọt tới, kìm chặt hai tay tiểu đồng.

      Nửa khắc sau, trong sân lớn bị trói lại, đầu nghẻo sang bên, hiển nhiên ngất xỉu.

      Tịch Viễn ném hai người cho thị vệ bên cạnh, để bọn họ mang hai người này về kinh, quay đầu thấy chủ nhân nhìn chằm chằm nơi. Tịch viễn nhìn sang, thấy gì đặc biệt, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên thấy trong bụi cây lộ ra cái đầu màu trắng, lông quanh mắt màu đen, đôi mắt tròn to nhìn hai người, sau đó nghiêng đầu.

      Kế tiếp, Tịch Viễn thấy chủ nhân máu lạnh vô tình nhà mình vô cùng cẩn thận nhấc động vật bằng bàn tay kia ôm vào trong tay...

      Tịch Viễn: = 口 =! Hình như có gì đó sai sai aaaaaaa!

      ***********************
      Editor: Ước gì chương nào cũng ngắn như này.
      Tuần trước mình bận chưa edit được nên tuần này edit 2 chương nhé. Hẹn các nàng tối chủ nhật nhé.
      Mãi .

    3. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Truyện 146 chap nha bạn lylymai
      Đợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Hoan hô
      Thank nàng nhiều nhiều nhiều nhé
      Tồn TồnTiểu Bông thích bài này.

    5. Tiểu Bông

      Tiểu Bông Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      590
      Chương 46
      Editor: Tiểu Bông


      A Bảo vào viện của Lý Minh Phượng, đại nha hoàn của Lý Minh Phương là Thanh Thước nhận được tin, liền ra cửa viện nghênh đón. Vì A Bảo chỉ tới thăm tỷ muội, cũng cần mấy nghi thức kia, Tấn vương phi về nhà mẹ đẻ cũng kinh động tới mọi người, lúc này tới Phương Ức viện cũng có trưởng bối tiếp đón với nét mặt lo sợ.

      đường, A Bảo hỏi Thanh thước: "Lục muội sinh bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng ?"

      Thanh thước ấp úng, cuối cùng chỉ : "Vương phi, người tới xem liền biết, cũng nghiêm trọng lắm, chỉ là mùa hè gầy , say nắng thôi ạ." sau đó cái gì cũng chịu thêm.

      A Bảo nhíu mày, cũng làm khó nàng.

      Vừa vào phòng, A Bảo liền bị cỗ nhiệt ập vào, cửa sổ cũng mở, sắc mặt nặng nề, khẽ quát: "Bị say nắng, đại phu trong phòng được thông gió sao?"

      Thanh Thước hoảng hốt, thấp giọng trả lời: "Bẩm vương phi, tiểu thư cho mở cửa..."

      Xem ra tình huống có vẻ rất nghiêm trọng.

      A Bảo để các nàng lui ra, tự mình tiến vào phòng tìm Lý Minh Phượng.

      Bởi vì đóng cửa, khí lưu thông được, trong phòng rất oi bức, A Bảo khó chịu, tự mình mở cửa sổ, ánh nắng rực rỡ khiến cả gian phòng bừng sáng.

      Có lẽ tiếng động mở cửa sổ làm kinh động người bên trong, ngay lập tức thanh của Lý Minh Phượng vang lên: " phải ta được mở cửa sổ sao?"

      A Bảo tiến vào phòng, thấy Lý Minh Phượng mặc thân tẩm y (áo ngủ đó mấy nàng)ngồi giường, sắc mặt tái xanh, thần thái trong mắt u, đúng là dáng vẻ của người bệnh. Lúc thấy người tiến vào, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó là buồn bã, vội vàng đứng dậy : "A Bảo, tỷ đến rồi.... aiz, phải gọi tỷ là vương phi."

      A Bảo kéo tay nàng: "Được rồi, cứ nằm , bệnh cần gì mấy nghi thức này." xong liền nhìn kỹ sắc mặt nàng, hỏi: " khỏe mạnh sao lại bệnh rồi?"

      "Trời nắng gắt nên dễ bệnh thôi." Lý Minh Phượng uể oải đáp.

      A Bảo ra ngoài sai Thanh Thước bưng chén nước ấm tới, tự mình đút cho nàng, Lý Minh Phượng uống nửa chén nước, đột nhiên nức nở, dọa A Bảo suýt làm rơi chén, ôm nàng vào lòng, vỗ về hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì vui ta nghe chút, ta tại là vương phi, có thể làm chủ cho ngươi." rồi, lại nhịn được dùng khẩu khí đùa giỡn.

      Lý Minh Phượng bật cười, nín khóc, cọ cọ người A Bảo rồi mới bắt đầu lau nước mắt.

      A Bảo ra đời lâu liền được ôm tới viện nhị phu nhân nuôi cùng Lý Minh Phượng, hồi còn bé có gì giải trí, ỷ mình có đời ký ức, thường xuyên thừa dịp ai chú ý liền đùa nghịch bé con ngây thơ Lý Minh Phương, đùa lại đùa, tự nhiên đùa nghịch ra cả tình tỷ muội. Có thể , toàn bộ Uy Viễn Hầu phủ, trừ phụ thân nàng, người thân thiết nhất với A Bảo chính là Lý Minh Phượng.

      Lần này Lý Minh Phượng thất thố có liên quan tới hôn của nàng ấy, lúc Lý Minh Phượng cập kê, Uy Viễn Hầu phủ liền định hôn cho nàng, đính hôn với đích tôn phủ Trung Vũ tướng quân – thứ tử Vũ Hạo. Hôn này là do Trung Vũ tướng quân phủ tự mình tới cầu, Uy Viễn Hầu và nhị lão gia bàn bạc, cảm thấy rất tốt, liền đáp ứng hôn này, chờ tới trung thu năm nay, liền gả Lý Minh Phượng.

      Mấy ngày trước, đường mua đồ, Thanh Thước tình cờ gặp Vũ Hạo, sau đó phát bí mật Vũ hạo gạt người nhà, lén nuôi phòng ngoài, hơn nữa sinh hai hài tử, liền trở về với Lý Minh Phượng, Lý Minh Phượng vô cùng tức giận. Con cháu thế môn danh gia luôn giữ mình trong sạch, còn chưa thành thân, lại trong sạch tới mức nuôi cả phòng ngoài, tuyệt đối là kẻ nhân phẩm có vấn đề, nếu thích, liền thu làm thông phòng trong nhà, sao lại an bài ở bên ngoài cho ai biết? Hơn nữa chính thê còn chưa qua cửa, cũng kiêng kỵ chuyện thông phòng mang thai, lại còn có tới hai hài tử, cho dù là chuyện nhà ai cũng đều là chuyện vẻ vang gì. Đương nhiên, nếu là sau khi cưới chính thê, mấy năm có con, thiếp thị sinh trưởng tử, đây lại là chuyện khác.

      Lúc đầu Lý Minh Phượng còn nghĩ là hiểu lầm, nhưng Thanh Thước xem, hai đứa bé kia, đứa lớn chính là phiên bản của Vũ Hạo, nàng kìm được, lại nghe ngóng, người ở đó cũng xác nhận phòng ngoài kia có liên quan tới Vũ Hạo, Vũ Hạo cũng thường tới thăm ba mẹ con này, căn bản thể lầm lẫn được.

      Lý Minh Phượng vẫn luôn hài lòng với hôn này, lúc trước Trung Vũ tướng quân phủ tới cầu thân, nàng trốn ở sau tấm bình phong lén nhìn Vũ Hạo, mặc dù khôi ngô phong nhã bằng những công tử danh môn thế gia kinh thành, nhưng cũng uy vũ bất phàm, trong lòng cũng rất vui mừng.

      Có lẽ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Chuyện này của Vũ Hạo hoàn toàn đập tan mộng thiếu nữ của nàng, cộng thêm trời nóng nực oi bức, sinh tâm bệnh, lại sinh thêm bệnh. Mà nàng lại dám chuyện này với mẫu thân, chỉ sợ mẫu thân tức giận, vì chuyện của mình khiến tổ mẫu ưa, chỉ có thể buồn bực, quyết định tự mình nghĩ thông suốt rồi mới quyết định.

      "Muội nghĩ sao?" A Bảo vỗ vỗ lưng nàng, hỏi.

      Lý Minh Phượng mím môi, : "Cho dù bên nào từ hôn, nếu có lý do chính đáng, danh tiếng của phủ chúng ta đều bị tổn hại, thậm chí còn ảnh hưởng tới thanh danh của các tỷ muội trong phủ. Hai ngày nay muội nghĩ rất nhiều, nếu chuyện này với mẫu thân, tuy có thể dùng chuyện này để từ hôn, nhưng chuyện xấu này người bình thường còn che giấu kịp, nếu truyền ra ngoài, phủ tướng quân nhất định hận chúng ta, tới lúc đó hai phủ trở mặt, e là tốt. Nhưng nếu vô cớ từ hôn, hậu quả càng tốt..."

      Vậy nên, đây đúng là tình thế khó xử.

      A Bảo cau mày, nỗi lo này của Lý Minh Phượng rất bình thường, tại tuy thế lực phủ Trung Vũ tướng quân còn phong quang vô hạn như lúc khai quốc, nhưng cũng thể khinh thường, ảnh hưởng trong triều khá lớn, đặc biệt lúc này Trung Vũ tướng quân trấn thủ tàn triều ở biên ải Tây Bắc nhiều năm, uy tín trong quân rất cao, kết thân cùng bọn họ, đối với Uy Viễn Hầu phủ mà là vô cùng có lợi.

      A Bảo trầm ngâm lúc, : "Việc này cứ từ từ tính, để tỷ cho người điều tra, nếu là , đến lúc đó... vẫn là tỷ nên tới phủ Trung Vũ tướng quân chuyến, thầm với lão thái thái phủ tướng quân vài câu, xem phản ứng của bọn họ thế nào, nếu thể giải quyết, nương Lý gia chúng ta cũng dễ để người tùy tiện bắt nạt được."

      Lý Minh Phượng nghe vậy, có chút mơ hồ, tựa như lần đầu biết nàng vậy.

      Trong lòng nàng, A Bảo là nương ôn hòa nhu thuận, dù hơi bưu hãn chút, nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, bao giờ có thái độ " nghe liền giết".

      Cho nên , hơi hơi sơ ý, A Bảo để lộ bản tính dũng mãnh dọa người rồi.

      "Được rồi, muội yên tâm, tỷ để muội phải chịu ủy khuất" A Bảo tiếp tục dũng mãnh an ủi nàng.

      Lý Minh Phượng sững sờ, mãi đến lúc A Bảo rời , đột nhiên nhảy dựng lên, có chút nghi ngờ hiểu, gọi Thanh Thước tới hỏi: "Bên ngoài có lời đồn gì ? Ừ, liên quan tới phủ Tấn vương?"

      Thanh Thước vô cùng vui mừng vì tiểu thư còn chán nản nữa, liền thấy chuyện này với Tấn vương phi là đúng, nhưng hơi khó hiểu với câu hỏi của nàng: " có ạ, sao tiểu thư lại hỏi vậy?"

      Lý Minh Phượng lo lắng : "Chẳng lẽ chúng ta hiểu lầm Tấn vương rồi? Ngũ tỷ gả biết hoàn cảnh thế nào, lần trước có thời gian hỏi, lần này lại kịp hỏi, hy vọng tỷ ấy sống ở phủ Tấn vương tốt..."

      ********

      A Bảo đâu chỉ sống tốt ở Tấn vương phủ, cả Tấn vương phủ đều sắp thành địa bàn của nàng rồi.

      Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Tiêu Lệnh Thù chưa về phủ.

      Thời điểm Tiêu Lệnh Thù chưa hồi phủ, Tấn vương phủ chính là núi hổ, con khỉ A Bảo chính là vua! Trong phủ, hạ nhân do Lưu quản gia cầm đầu đều nghe lệnh nàng, cũng có chuyện gì cần lo, vô cùng tự tại. Chỉ có chuyện trong phủ có trưởng bối chỉ điểm ngày lễ tế là hơi khổ cực chút, nhưng những ngày thường tuyệt đối nhàn hạ.

      Trở về phủ, A Bảo uống nước ô mai Hoa ma ma làm, trong phòng đặt chậu băng dày, nha hoàn ở bên quạt, là hưởng thụ!!!

      A Bảo uống nước ô mai, lại nghĩ nên sai ai thăm dò chuyện của Vũ Hạo, người nàng nghĩ tới đầu tiên chính là người của mình, mẫu thân cho nàng đồ cưới bên trong có cửa hàng thôn trang ruộng đất, mà lại ở vị trí tốt, thu nhập dồi dào, hàng năm những quản phụ trách gặp nàng lần, chuyện này có thể giao cho bọn họ làm, dĩ nhiên, còn phải chọn kẻ thành thục đáng tin cậy nhất.

      Ngay lúc A Bảo suy tư, tiền viện truyền đến tiếng ồn ào, Tiêu Lệnh Thù về.

      Hổ về núi, tiểu hầu tử nàng nên ngoan ngoãn làm thuộc hạ thôi.

      Tiêu lệnh thù phong trần mệt mỏi tiến vào, A Bảo vừa thấy biết ngoài thành gặp bão cát, vội hầu hạ thay y phục rửa mặt, ai biết đè lại bàn tay bận rộn của nàng, từ ống tay áo rộng thùng thình, lấy ra vật ...

      "Gâu gâu…"

      A Bảo giật mình nhìn cún con ngồi trong lòng bản tay của nam nhân kia, mắt mở to. Con cún này vô cùng , như cái cốc vậy, lại vô cùng mập, toàn thân trắng muốt, chỉ có lông quanh mắt là màu đen, dĩ nhiên rất giống mắt gấu mèo.

      "Cho nàng"

      Tiêu Lệnh Thù đặt nó vào lòng bàn tay A Bảo.

      A Bảo ngốc lăng nhìn chú cún trong tay, nó được ôm qua, tỉnh dậy, cái mông vểnh lên, A Bảo thấy ràng, cái mông của nó có vòng màu đen - vị trí này cũng quá ..., lại nheo nheo mắt, cún ngồi xong, nghiêng đầu, dùng đôi mắt ngốc nghếch ướp nhẹo nhìn nàng.

      A Bảo lập tức bị hấp dẫn.

      "Vương gia, cho thiếp ư?" A Bảo theo sau , dè dặt hỏi.

      Tiêu Lệnh Thù nhàn nhạt đáp tiếng, tới nhĩ phòng, hạ nhân chuẩn bị xong nước tắm cho thanh tẩy thân mồ hôi đất bụi phong trần, A Bảo nhận được quà, quá kinh ngạc, liền vô thức theo vào nhĩ phòng, mãi đến lúc cởi quần áo trước mặt nàng, mới tròn mắt, vội xoay người.

      Chuyện kế tiếp, chính là Tiêu Lệnh Thù ngồi trong thùng tắm tắm rửa, A Bảo ngồi bên cạnh dùng xà bông thơm tắm cho chú cún kia, dĩ nhiên tiểu tử này thích chạm nước, ô ô réo ngừng, cả người A Bảo đều bị nó làm cho ướt đẫm, đành phải xách nó ra ngoài, để hạ nhân tắm cho nó sạch .

      Trở lại nhĩ phòng, Tiêu Lệnh Thù tắm xong, tự mình mặc y phục. A Bảo hết sức hài lòng nhìn hành động thuần thục, tự mình hành động của Tiêu Lệnh Thù, có lẽ trước lúc mười tuổi, đều là tự mình làm, sau khi lớn lên liền tạo thành thói quen. Đương nhiên, nếu A Bảo ở bên liền chẳng thèm động thủ, bộ đại gia, đứng im để nàng hầu hạ.

      A Bảo thấy chỉ mặc trung y, chờ nàng tới hầu hạ, lau vệt nước mặt, lau khô tay, lấy quần áo giá mặc vào cho .

      "Nàng cũng tắm ." Tiêu Lệnh Thù , liếc nhìn bồn tắm.

      "Vâng, thiếp biết rồi." A Bảo ngoan ngoãn đáp.

      Chờ Tiêu Lệnh Thù ra ngoài, A Bảo cởi y phục, nhảy vào bồn tắm lớn. Trong Tấn vương phu, mỗi viện đều xây nhĩ phòng như thế này, có điều A Bảo thích tắm trong thùng tắm, nên cũng thường tới nhĩ phòng.

      Sau khi A Bảo tắm xong, Nhạn Hồi Nhạn Thanh cầm y phục vào hầu hạ nàng thay y phục, xong xuôi, mới trở về phòng.

      Về phòng, A Bảo liền nhìn thấy màn kì lạ, nam nhân mặt cảm xúc, lười biếng tựa giường, cún con được tắm sạch nằm giường , ngón tay thon dài của nam nhân thi thoảng chọc chọc chú cún, chọc cho cún lật tới lật lui, trốn được, đành dùng cặp mắt đen láy ướt nhẹp kia nhìn .

      khí là quỷ dị...

      Lúc này, Hoa ma ma bưng tới chén nước ô mai ướp lạnh, A Bảo nhận lấy, bưng tới cho Tiêu Lệnh Thù, thừa dịp rút tay về, cẩn thận ôm chú cún , an ủi cún đáng thương.

      "Vương gia, con cún này từ đâu có?"

      "Nhặt được"

      "Nga" Vậy thành vấn đề. A Bảo vô cùng an tâm nhận lễ vật này, cười ngọt ngào với Tiêu Lệnh Thù.

      ************

      Ai thành vấn đề, mà vấn đề rất lớn!

      Tịch Viễn chạy tới nơi ở của Giải Thần Y, hỏi : "Thần Y, ngươi biết hôm nay vương gia làm gì ? cư nhiên lại cưỡng ép mua con cún từ thương nhân, ràng thương nhân kia bán..."

      Giải Thần Y mài thuốc, mồ hôi nhễ nhại, nghe lẩm bà lẩm bẩm, muốn tát cái bay ra ngoài, tức giận : " chính là tên cướp ác bá, làm vậy có gì lạ? cướp mới phải !" Hiển nhiên trong lòng Giải Thần Y, oán niệm với vị chủ nhân Tiêu Lệnh Thù vô cùng lớn.

      "Ai lạ? Con cún kia rất , chỉ bằng lòng bàn tay, thương nhân kia nó là cún bỏ túi, ngài ấy phải cướp về tặng vương phi! Nhiều năm như vậy, ta còn chưa thấy để ý tới ai như vậy." Tịch Viễn chua xót , thiệt cho bán mạng mười năm, xưa nay nam nhân kia còn thèm thông cảm lần, lẽ nào đây chính là phân biệt đối xử nam nữ?

      Sau khi nghe xong, Giải Thần Y đột nhiên có hứng thú: "Xem ra nam nhân kia rất thích vương phi của ! ta nghe chút chuyện hôm nay ."

      Tịch Viễn cầm lấy bình sơn tra Giải Thần Y tự làm, gặm gặm, : "Hôm nay làm nhiệm vụ xong, đáng lẽ nên hồi kinh, ai biết trong bụi cây chạy ra con chó , vương gia trực tiếp nhấc con chó bằng lòng bàn tay kia lên, chuẩn bị cho vào ống áo, đột nhiên chủ nhân của nó tìm tới. Nguyên lai con cún này là thương nhân kia từ nơi khác mua về, định tặng cho mẫu thân ở biệt trang giải buồn, lại bị vương gia mạnh mẽ cướp đoạt. Ngại thân phận của ngài ấy, thương nhân kia tức mà dám gì, còn muốn tặng con cún kia cho ."

      "Vương gia xuất kinh?" Giải Thần Y chỉ chú ý tới điểm ấy, cao giọng: " động thủ?"

      " Ách..." Tịch Viễn nháy nháy mắt, " Đương nhiên động thủ, chỉ có điều lúc đe dọa thương nhân kia, trực tiếp chém đứt thân cây bên cạnh..."

      Giải Thần Y lập tức nhảy lên, gầm thét: "Lẽ nào các ngươi biết nội thương của chưa khỏi hẳn, thể làm bừa sao? Các ngươi thể bớt phiền phức cho ta nhờ sao? Tiếp tục như thế, thương thế của khi nào mới khỏi hẳn? Nếu dưỡng tốt, để lại di chứng, đến lúc đó đừng ta y thuật tốt, chẩn đoán sai cho ..."

      "..."

      Đáng thương, Tịch Viễn từ Bán Hạ Các rời , trước khi , tay còn mang theo ấm sắc thuốc, bên trong là loại thuốc được sắc tốt trong Bán Hạ Các, thẳng bước tới chính viện.

      Sắc trời tối dần, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù dùng bữa tối, liền nghe hạ nhân báo Tịch thị vệ đưa thuốc tới cho vương gia.

      "Thuốc?" A Bảo hơi khó hiểu, bất quá vẫn cho Tịch Viễn vào.

      Tịch Viễn tiến vào thiên sảnh, thấy hai vị chủ nhân dùng thiện, cung kính hành lễ, sau đó đưa bình thuốc kia cho Nhạn Hồi, với A Bảo: "Vương phi, đây là thuốc Giải Thần Y vừa sai người sắc tốt, xin ngài khuyên vương gia dùng khi còn nóng."

      A Bảo cau mày, liếc Tiêu Lệnh Thù mặt cảm xúc, cũng thấy bị thương chỗ nào, vội hỏi: "Sao vương gia phải uống thuốc?"

      "Lúc trước vương gia bị trọng thương, tuy ngoại thương khỏi, nhưng nội thương hơi phiền phức, Giải Thần Y phải dưỡng tháng mới có thể khỏi hẳn." Tịch Viễn vốn muốn đáng lẽ cần uống thuốc nữa, nhưng hôm nay chỉ vì uy hiếp người, cướp chú chó , vậy nên nội thương tái phát, nên mới phải uống thuốc, nhưng Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn sang, liền nuốt xuống lời còn sót lại.

      Vừa nghe xong, A Bảo nhớ tới hai tháng trước, lúc ở phủ Bình vương thấy , lúc đó ho khan thổ huyết, xem ra thương thế rất nặng, lẽ nào thương tổn lần trước tới giờ còn chưa khỏi hẳn?

      Nghĩ xong, ánh mắt nhìn Tiêu Lệnh Thù có thêm mấy phần lo lắng.

      Ăn tối xong, A Bảo tự mình đổ thuốc vào chén, thừa dịp còn nóng, bưng tới cho Tiêu Lệnh Thù.

      Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng cái, chậm rãi bưng chén thuốc uống, mặt đổi sắc.

      Lúc này, Nhan Nhiên cầm bình mứt tới, đưa cho A Bảo, giọng : "Vương phi, Tịch thị vệ , vương gia uống thuốc xong, có thể ăn ít mứt ạ." xong, cảm thấy trong phòng như có quỷ vậy, vội vàng lui xuống.

      A Bảo sững sờ, Tiêu Lệnh Thù uống thuốc xong, mở bình ra, Tiêu Lệnh Thù mặt đổi sắc ăn nửa bình mứt. A Bảo liền khẳng định, vị gia này ghét uống thuốc, thích ăn đồ ngọt.

      Sau đó gọi Nhạn Nhiên vào thu dọn, sai nàng tìm Tịch Viễn, biết "Vương gia uống thuốc xong"

      Tịch Viễn thở phào nhõm, nhịn được hỏi: "Vương gia có tức giận ?" Có hất chén thuốc ? Câu đằng sau là thầm hỏi trong lòng. Thấy Nhạn Nhiên mực lắc đầu, trong lòng sinh ra cảm giác sáng tỏ.

      Buổi tối, vì A Bảo có thêm sủng vật, hưng phấn tới nỗi ngủ được, gọi con vật kia là "Trà Trà", bỏ nó vào trong ly, nhìn nó bò ra ngoài, đáng vô cùng, hai mắt sáng lấp lánh.

      Tiêu Lệnh Thù từ thư phòng xử lý công việc về phòng, thấy nàng nằm bàn, hai mắt lấp lánh nhìn con cún kia, ánh mắt lóe lên, tới ôm lấy nàng, đặt cánh tay, sau đó ném con cún kia vào trong rổ chuẩn bị sẵn, ôm nàng vào bên trong ngủ.

      Sau khi bị ôm, A Bảo rụt cổ cái, cảm giác được con ngươi lạnh lệ kia nhìn chằm chằm mình, vội ngoan ngoãn để cho dày vò.

      May là đêm nay có hứng thú, hai người nằm giường, A Bảo lặng lẽ sượt qua da thịt lành lạnh của , trong lòng có chút ngạc nhiên, lẽ nào vùa tắm nữa rồi hả? Có điều thoải mái, cũng ghét bỏ tư thế ngủ ôm cổ này nữa.

      Có Trà Trà làm bạn, A Bảo cảm thất cuộc sống phong phú.

      Bọn nha hoàn cũng rất thích cún , có lẽ chỉ cần là nữ nhân đều kháng cự được vật đáng này, mỗi lần đều tranh nhau tắm rửa, cho nó ăn, còn làm y phục cho nó mặc, hầu hạ vô cùng tỉ mỉ, Hoa ma ma thấy liên tục lắc đầu, cười các nàng chăm soc nó còn cẩn thận hơn chăm hài tử.

      đến hài tử, Hoa ma ma thường nhìn chằm chằm bụng A Bảo, mong bụng nàng mau có tin tức, mỗi khi bà nhìn vậy, A Bảo sởn cả tóc gáy.

      A Bảo cảm thấy, hài tử là duyên phận, nàng gả cho Tiêu Lệnh Thù chưa được tháng, cũng sốt ruột chuyện hài tử, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

      Thoáng qua mấy ngày, chuyện A Bảo sai người điều tra có kết quả.

      So với tin tức nương chưa gả như Lý Minh Phượng điều tra được, người A Bảo sai điều tra bên này tra ra chi tiết hơn nhiều, cũng ngoài ý muốn hơn nhiều.

      Tên Vũ Hạo này, cư nhiên lại giúp ca ca nuôi vợ bé và hài tử.

      A Bảo nhìn thấy kết quả điều tra, chỉ có thể = 口 =!

      "Vương phi, người sao vậy?" Nhạn Hồi hỏi. Vì A Bảo cần điều tra chuyện này, nên liền kể chuyện Vũ Hạo cho Nhạn Hồi nghe, để Nhạn Hồi tìm người dò la, nên Nhạn Hồi cũng biết chuyện này.

      A Bảo đưa kết quả điều tra cho Nhạn Hồi xem, Nhạn Hồi xem xong, á khẩu, nhìn A Bảo, : "Chuyện này... phải cho lục tiểu thư sao ạ?

      "Đương nhiên phải!" A Bảo vuốt vuốt lông Trà Trà, "Có điều, Vũ Hạo muốn cưới nương Lý gia chúng ta, nhất định phải để giải thích chuyện này, đồng thời còn phải cho ít bài học, miễn cho sau này học theo thói xấu của huynh trưởng, thể để lỡ lục muội muội." Suy nghĩ chút, A Bảo cảm thấy chuyện này nàng cần nhúng tay nữa, giao nhị phu nhân xử lý.

      Sau khi sai người đem phần tư liệu điều tra tới phủ Uy Viễn Hầu xong, A Bảo vỗ đầu cái, tiếc hận chính mính ngoài sai người điều tra việc này, lại thể giúp gì thêm, nếu ---- chờ hai người họ thành hôn rồi, phái người tới nhắc nhở Vũ Hạo, nếu dám đối xử tốt với muội muội nàng, nàng liền lấy thế đè người?

      Dĩ nhiên, ý tưởng này tạm thời gác xó, A Bảo bây giờ rất bận, chớp mắt lại phải tiến cung thỉnh an hoàng hậu rồi.
      **********************
      Editor: Chắc phải gọi Tịch Viễn là Tịch ma ma thôi, ảnh đổi nghề từ thị vệ sang làm bà vú rồi.
      Last edited: 4/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :