1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      020 Xuất thân của Tạ thị
      Edit : Yên Chi
      Beta: Quảng Hằng





      May mắn là Trương ma ma nhanh tay đỡ lấy, nếu ngã xuống đất, Tô Mi lau lau nước mắt mặt, vẻ mặt nghi hoặc hồi tưởng lại vừa rồi nàng ta sai gì rồi, tại sao sắc mặt của lão gia lại thay đổi.

      Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Tô Mi, nội tâm của Lý ma ma được trận thống khoái, nhìn lão gia đứng bên có mở miệng, biết là trong lòng ông tức giận, nhân lúc này hạ thấp nhuệ khí của Tô Mi, liền tiếp tục :” Mi nương chắc thể biết, trong phủ này chỉ có mình nương là thiên kim của quan gia đâu.”

      chỉ có mình nàng là thiên kim của quan gia? Nhìn mọi người ở trong phòng, Tô Mi lướt qua vòng, cha của nàng ta là quan thất phẩm, ở trong thương hộ như Trầm gia này còn có người có gia thế hoàn hảo hơn nàng ta sao, nhưng nếu là gia thế tốt, làm sao có thể gả cho nhà thương hộ, trong lòng chắc chắn với ý nghĩ đó, liền trong giọng tỏ vẻ khinh miệt :” Phải ? Cho dù là có, có thể so với phụ thân ta là quan thất phẩm sao?”

      Tiếng vừa dứt, chung quanh liền truyền đến những tiếng cười khẽ, bọn nha hoàn tận lực khống chế biểu tình, Vân Khanh ngồi bên cũng nhịn được nở nụ cười, người có kiến thức hạn hẹp thôi , còn chịu tháo lui, làm như hận thể để cho toàn bộ thế giới biết, vậy thể trách được người khác .

      Lý ma ma nghẹn cười lên trước từng bước, hai tay để trước người, hướng về phương bắc khẽ nghiêng người,”Mi nương những lời này nghe xong làm trò cười cho mọi người rồi, nương xuất thân từ nhà quan, vậy năm mà Tạ trạng nguyên liên tiếp giành được các giải nguyên , Hội nguyên, Trạng nguyên , sau đó lại từ chối làm đế sư chắc nương có từng nghe đếnết ?”

      Mắt giảo hoạt đảo vòng, Tô Mi có chút cảnh giác, Đương kim bệ hạ khi tuổi còn từng có người thư sinh tên là Tạ Thư Thịnh, cả ba kỳ thi , thi hương, thi hội, thi đình đều đứng đầu bảng, dáng dấp tuấn rất được tiên hoàng coi trọng, mời làm sư phó cho thái tử, đáng tiếc vô tâm muốn làm quan, vài lần đều từ chối lời mời của triều đình, nhất thời danh chấn thiên hạ, người nào biết. Nàng ta yếu kém ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ thị cái, do từ sau khi vào cửa, nàng ta nghĩ Tạ thị có phong thái của chủ mẫu, nhưng nghĩ rằng bất quá cùng lắm cũng chỉ là nữ nhi của nhà thương nhân, lúc này trong lòng có chút bất an, Tạ thị cũng họ Tạ, chẳng lẽ bà ta cùng với Tạ Thư Thịnh có quan hệ gì……Chẳng lẽ……

      Nhìn ra nàng ta suy nghĩ gì, Lý ma ma hất cằm, hai mắt phát ra tia sáng kiêu ngạo , đề cao thanh :” Đúng như Mi nương nghĩ, phu nhân của chúng tôi chính là đích nữ của Tạ Thư Thịnh, là con của danh môn!”

      Lý ma ma đầy cường điệu, đặc biệt nhấn mạnh câu con của danh môn!

      Tạ thị là con của Tạ Thư Thịnh, có khả năng, Tô Mi lắc lắc đầu, mắt mở to tin được, nếu như nàng ta phải sợ mẹ cả tùy tiện gả cho người, mới nhân cơ hội thông đồng với Trầm Mậu, nàng ta mới khinh thường gả đến nhà thương hộ, sao lại có người ngu xuẩn như vậy !

      có khả năng, nếu như bà ta là con của Tạ Thư Đình, tại sao lại chịu gả làm vợ cho thương hộ !”

      Trương ma ma vừa nghe liền thấy tốt, vội vàng kéo cánh tay Tô Mi, nàng ta mới giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Trầm Mậu đen hơn đáy nồi, trong mắt mang theo loại thâm trầm, ông hề ngăn cản Lý ma ma , vì cảm thấy Tô Mi chỉ mới vào đây có hai ngày quả có chút ỷ vào thân phận của mình mà kiêu ngạo, ý định muốn trấn áp nàng ta, đừng cho rằng Trầm gia chỉ là thương hộ , ai ngờ thế nhưng lại làm cho nàng ta ra lời trong lòng như vậy.

      đường Tô Mi đều mềm giọng mình ngưỡng mộ ông như thế nào, mới buông tha thân phận theo ông, ông cũng có chút cảm động, lúc này xem ra phải hoàn toàn là như vậy !

      Tô Mi vừa thấy tốt, nàng ta tại ở trong phủ căn bản là có địa vị gì, nếu có Trầm Mậu chở che, người trong phủ hoàn toàn coi nàng ta ra gì, nghĩ đến đây, nàng ta cắn răng, vội vàng dựa sát vào, mang theo vẻ mặt kinh ngạc cùng sùng bái :’”Lão gia, sao người lại cho Mi nhi nghe phu nhân chính là đích nữ của Tạ Thư Đình , làm cho Mi nhi bị chê cười, thfi ra lão gia lại có mị lực như thế, có thể lấy được đích nữ của Tạ Thư Đình làm phu nhân .”

      Vốn nổi giận đùng đùng, Trầm Mậu nghe xong những lời này rốt cuộc cũng hạ xuống, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, nam nhân chính là thích tâng bốc, Tô Mi lại đến gần hơn, giống như chim nép vào cánh tay của Trầm Mậu “ Lão gia, lúc trước Mi nhi ngưỡng mộ người, cảm thấy người khác hẳn với những người khác, nay lại biết phu nhân gả cho người, mới biết được cuộc đời mình việc làm này là chính xác nhất.”

      Nàng ta lời , mang theo chút ngây thơ cùng xinh đẹp, tới đây Trầm Mậu thập phần thư thái, cả đời này chuyện mà ông kiêu ngạo nhất là cưới được Tạ thị, nhớ lúc trước phụ thân tới Tạ gia cầu hôn, nghĩ rằng mình chỉ là thương gia bình thường, muốn cưới con của trạng nguyên là chuyện thể, dù lần đầu tiên khi ông nhìn thấy Tạ thị liền động tâm, nhưng hai nhà xứng, vốn là chuyện cưới xin thể có,sau đó bởi vì xảy ra số chuyện ngoài ý muốn, mới cưới được Tạ thị.
      Nghĩ đến đây, Trầm Mậu dậm chân quay đầu, thấy Tạ thị đứng trong sảnh, nghiêng đầu nhìn Vân Khanh, hôm nay bà mặc áo màu trắng, dưới là váy hoa màu ánh trăng, càng tôn lên làn da trắng nõn hồng nhuận, thêm việc xưa nay bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn bất quá chỉ hai lăm hai sáu tuổi, cặp mắt màu nâu chân thành tha thiết, làm cho lòng ông cảm động.

      Hôm qua vì ông phải an ủi Tô Mi, giống như ngày xưa mỗi lần sau khi trở về đều ngủ ở phòng của Tạ thị, trong lòng cảm thấy thực có lỗi với thê tử mười mấy năm của mình, khỏi có chút ôn nhu :” Việc đó, có thể lấy được vị phu nhân hiền lành như vậy chính là phúc khí của ta .”

      Tạ thị cũng hề nghĩ đến Trầm Mậu ở trước mặt nhiều người lại ra như vậy, cho dù là phu thê nhiều năm nhưng cũng có chút ngượng ngùng, cố ý trừng mắt :” Lão gia cái gì đó, mỗi chính thất đều phải có phẩm đức và hiền lành .”
      Nhưng trong lòng lại chua xót bởi vì chữ hiền lành này, vì cái danh này, đem nam nhân của mình giao cho những người khác, mà vẫn phải tỏ ra vẻ hiền lành hào phóng vui mừng.

      Tô Mi làm saoào cũng nghĩ đến chính mình câu như thế dẫn đến Trầm Mậu tình cũ dâng lên đối với Tạ thị, nhìn hai người tình ý tương truyện, tức giận đến nỗi lật qua lật lại chiếc khăn trong tay, cố đèn nén ghen ghét trong lòng, vẻ mặt nhu hòa :” Lão gia hôm qua bồi tì thiếp vài ngày, nếu phải là phu nhân hào phóng, nêu trong bụng có đứa tì thiếp cũng đáp ứng đâu, lão gia, người thấy đúng hả?”

      Vốn là Trầm Mậu muốn đêm nay ở lại chỗ Tạ thị, nhưng tối hôm qua đáp ứng với Tô Mi, cũng thể giữ lời, đành xấu hổ gật đầu, hận Tô Mi vì được nuông chìu mà còn biết phận, tìm cớ ra ngoài, lúc ngang qua người của Tô Mi, Tô Mi vội vàng tươi cười kêu “ Lão gia….”
      Nếu như là ngày thường chỉ cần nàng ta gọi tiếng điềm đạm đáng như vậy, Trầm Mậu chắc chắc chuyện với nàng ta, nhưng giờ bất quá chỉ liếc nàng ta cái, hừ tiếng để ý đến nàng ta lập tức ra ngoài.

      Trương ma ma ở bên nhìn thấy thầm nghĩ tốt rồi, vừa rồi thoạt nhìn là Mi nương chiếm thế thượng phong, nhưng thực chất lão gia đối với nàng ta có chút phản cảm, cũng biết nương ta chính mình có cảm nhận được hay .

      Nghe được Trầm Mậu tối nay cũng nghĩ ở bên Tô Mi, nhu tình mật ý trong nháy mắt biến mất, Tạ Thị dực mạnh vào ghế dựa, chỉ cảm thấy huyệt thái dương phát đau.
      Đáy mắt của Lý ma ma có chút tiếc hận, đúng lúc này, người ở bên ngoài đưa bái thiếp đến, Vân Khanh nhìn thấy sắc mặt Tạ thị tốt, bèn lấy lên lật xem.

      "Là bái thiếp nhà ai đưa?"

      “Là Liễu phủ đưa đến, là bà bị nhiễm phong hàn, đại cữu mẫu hi vọng người qua đó thăm bà.” Đem bái thiếp đưa đến cho Tạ thị, đáy mắt trong suốt của Vân Khanh, lộ ra tia hàn khí khiếp người, trong lòng cười lạnh, rốt cuộc bái thiếp đưa tới, nàng còn tưởng rằng người của Liễu phủ làm bộ như biết luôn luôn vô liêm sĩ, lời them chứ.
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi13 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Người nhà Liễu gia quá ân cần

       Edit: Ivy Juel


      Từ trong viện của Tạ thị trở về Lan Tâm viện, Tô Mi bắt đầu nổi giận, cầm lấy đồ vật ở bàn ném xuống đất, quay sang nha hoàn bên cạnh la hét: “Cút cho ta…”

      Hai nha hoàn trong phòng vội vàng chạy nhanh ra ngoài, Xuân Xảo cũng liếc nhìn ta cái rồi mới chậm chạp bước ra, nhìn thấy vậy Tô Mi lại càng nổi giận, tiện tay cầm lấy món đồ sứ chuẩn bị ném xuống đất.

      Trương ma ma vừa nhìn thấy, vội vàng giữ lấy tay ta, đây là đồ quý, được ghi chép cẩn thận ở trong sổ sách của phủ, thể tùy tiện ném bừa, cẩn thận đem đồ sứ đặt vào chỗ cũ, đỡ lấy Tô Mi tức giận ngồi xuống giường tốn sức khuyên nhủ: “ nương, người ngày thường thông minh như thế, tại sao hôm nay nhận ra lão gia vui, tại sao còn muốn ông ta đêm nay nghỉ tại Lan Tâm viện.” tại Tô Mi có thai,lại thể hầu hạ Trầm Mậu, lão gia có ở đây hai hôm lại thôi, nếu như ngày nào cũng đến chỉ sợ ổn.

      “Lão gia vui? Ta đây mới đúng là vui!”. Tô Mi vừa ngồi xuống, lạnh nhạt : “Lúc trước ông ta như thế nào, chờ đứa sinh ta cho ta lên làm sườn phu nhân cùng Tạ thị quản gia, tại sao, đừng là sườn phu nhân, ta ngay cả làm di nương cũng được, ngay cả con tiện nhân Xuân Xảo kia cũng có thể cùng ngồi ăn với ta, ngươi xem ta còn thèm để ta vào mắt.”

      Nhớ lại hành động lúc vào cửa của Tô Mi, cũng thể trách được người khác, Trương ma ma thở dài : “Trước đây nô tỳ khuyên người nên quá nóng vội, đợi sinh đứa ra, nếu là con trai, lúc ấy hành động cũng muộn, tại đứa trong bụng người có chỗ đứng trong lòng lão gia, nhưng nếu muốn làm mọi việc gọn gàng chỉ sợ tốn ít công sức.”

      Hai người là dựa vào đứa trong bụng mà vào phủ, nếu đứa bé có, lại đắc tội với chủ mẫu, sau này cuộc sống trong phủ chắc chắn vất vả.

      “Hừ!” Hừ tiếng, Tô Mi vuốt bụng : “Bãn lĩnh của Tạ thị thực ra chẳng đáng gì, ma ma hai ngày nay có nhìn thấy gì ? Người thực có bản lĩnh trong phủ này chính là đại tiểu thư nhìn tưởng như ngây thơ dịu dàng kia kìa!”

      Nhắc đến Vân Khanh, Trương ma ma cũng nhíu mày, nương đúng, mấy ngày nay nương cũng phu nhân giao tranh, mỗi lần đều bị đại tiểu thư tứ lạng bạt thiên cân đánh ngược trở về làm cho chính mình chịu thiệt, nữ tử mới mười ba tuổi, nếu cố tình thể ra những câu quan trọng như vậy, có thể thấy được vô cùng cơ trí.

      Bàn tay ở bụng nhe nhàng vuốt ve, Tô Mi : “Ta nhất định để cho người khác nuôi dưỡng con ta, cũng cho phép người khác đoạt địa vị của nó!” Nếu có nữ nhi bên cạnh, Tạ thị thể nào là đối thủ của ta, ý nghĩ vừa hình thành trong đầu, ánh mắt Tô Mi lóe ra tia độc ác, lập tức quay lại với Trương ma ma: “Ngươi làm việc giúp ta…”

      Ở bên này, Tạ thị nhận được bái thiếp Liễu phủ đưa đến, Liễu lão phu nhân ốm nặng muốn được gặp bà, nhiều ngày nay bà vì chuyện của Tô Mi mà buồn bực lo lắng, nhìn thấy bái thiếp lại nhớ chuyện ngày hôm ấy, trong lòng càng thêm vui. Nhưng phụ mẫu đều qua đời, lúc xuất giá cũng là bác chăm lo cho bà, trước đây đều muốn nhận bà làm nữ nhi, hơn nữa ở trong lòng lão gia vị trí của bà vẫn rất chắc chắn, phần cũng vì thân thích với Liễu phủ, dù xuất phát từ mục đích gì, bà hẳn là nên chuyến, đành phải giấu diếm tâm trạng, để Phỉ Thúy ở lại phủ trông nom mọi việc, bảo Hổ Phách chuẩn bị chu đáo mọi thứ, ngày hôm sau liền dẫn theo Vân Khanh Liễu phủ.

      Đến Liễu phủ, xe ngựa trực tiếp vào cổng lớn, hướng về cổng trong mà , Tạ thị cùng Vân Khanh vừa xuống xe ngựa thấy Liễu lão phu nhân được người đỡ hai bên đứng trước cửa thùy hoa, xung quanh là đám nha hoàn bà tử, ngay cả mợ cũng đứng ở đấy, trông như rất mong chờ mẹ con bà đến đây.

      Nhớ tới lần trước đến, Liễu lão phu nhân cũng chỉ nằm trong phòng, lần này đau ốm còn đứng chờ trước cửa, thể tin tưởng được.

      Vừa thấy Tạ thị xuống xe ngựa, Liễu lão phu nhân dựa vào người Ngân Hạnh : “Văn nương, làm cho con phải đến đây.”

      Tạ thị tuy trong lòng đối với Liễu Dịch Thanh trong lòng vui, nhưng cũng giống như lần trước, vành mắt ươn ướt, nhanh bước lại gần hành lễ với Liễu lão phu nhân: “Bác, người thân mình chưa khỏe, còn ra bên ngoài làm gì?”

      Liễu lão phu nhân nghe thấy giọng bà có vài phần khách sao, vội vàng cầm lấy tay bà : “Bác nghĩ lại xảy ra chuyện như thế, mà lại là chuyện nhục nhã kia, sống đến chừng này tuổi thât uổng phí!” Bà ta cầm lấy tay Tạ thị, đôi mắt già nua muốn khóc, giọng cũng hơi run rẩy.

      Thấy trưởng bối xin lỗi với mình, Tạ thị có chút đành lòng, nhìn lão phu nhân bị bệnh lại còn ra đứng trước cửa thùy hoa đón mình bèn an ủi: “Bác cần đau buồn, có số việc nhà phải người muốn là được.”

      Nghe vậy, Liễu lão phu nhân trong mắt lộ ra chút vui mừng, biết từ trước Tạ thị là người trọng tình cảm, những lời này ý muốn oán trách bà, chỉ cần Tạ thị cho qua, tình nghĩa giữa hai nhà liền thể dứt. Nét mặt già nua lên vui sướng và cảm động, thấy Vân Khanh đứng ở xa nhìn mình, vội vàng gọi: “ Vân Khanh, lại đây, để bà nhìn con, mấy ngày trước làm con phải chịu ấm ức!”

      Vân Khanh đứng bên, đôi mắt lóe ra những tia lạnh lùng, mẫu thân chính là bị tình thân giả dối này che mắt, Liễu lão phu nhân nếu lòng xin lỗi bữa tiệc hôm đó cũng có thể , sao phải chờ đến hôm nay, bây giờ cố ý cùng mọi người đứng ở đây, dù Tạ thị oán trách bà, cũng đứng trước mặt nhiều người làm bà khó xử.

      Nghĩ đến đấy, nàng cười dịu dàng, mềm mại khéo léo bước lên hành lễ với Liễu lão phu nhân: “ Vân Khanh thỉnh an lão thái thái.”

      “Tốt, tốt, nhìn thấy Vân Khanh, bệnh của ta liền bớt nửa, Vân Khanh nhà chúng ta là nương tốt như vậy, phải xứng đáng với người tài giỏi nhất.” Liễu lão phu nhân ngớt, tia sáng trong mắt bà khó có thể tránh được tầm mắt Vân Khanh.

      “Là lão thái thái quá lời, nơi này tuy là Liễu phủ, nhưng trước cửa có người ra vào, chuyện của biểu tỷ vẫn nên vào nhà rồi , có tai mắt xung quanh nên những lời kiêng dè thể .” Vân Khanh đứng bên cạnh Tạ thị, tự nhiên cười , khí chất thanh nhã thoát tục làm cho đám nha hoàn bà tử khen ngợi dứt, bị biểu tỷ đoạt vị hôn phu mà vẫn có thể bao dung rộng lượng như thế có mấy ai được như nàng.

      Liễu lão phu nhân nhận thấy quan tâm trong lời , bà cũng nghĩ làm cho chuyện của Liễu Dịch Thanh lại lan truyền ầm ĩ, bèn : “Đúng là Vân Khanh hiểu chuyện.”

      Chỉ có Tạ thị nghe Vân Khanh xong, trong lòng sinh ra chút suy nghĩ, bác đối với bà mặc dù tốt, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ ra ngoài chào đón, lần này có bệnh gọi bà trở về, lại chọn đứng giữa cửa lớn mà chuyện này, cho cùng là lòng áy náy hay là muốn bà ở trước mặt mọi người thể bắt bẻ lời của trưởng bối?

      Lá lá la, *múa mông* chap sau, nam 9 xuất , xuất như thế nào nhỉ? Đương nhiên là tình huống cực kì...

      Cơ mà thôi, trước mất hay 80 likes FB đưa chương mới cho xuất của hoàng tử trong mộng nào *cười gian trá*
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi20 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Nam nhân trong vườn hoa
        Edit: Ivy Juel


      Vân Khanh nhìn sắc mặt của Tạ thị, biết trong lòng bà dám chắc hành động của lão phu nhân có ý đồ, tình cảm nhiều năm như vậy của Tạ thị và Liễu phủ cũng lời của nàng mà bị phá hỏng, nàng chỉ có thể từng chút từng chút gieo hạt trong lòng mẫu thân, để mẫu thân nghi ngờ mà thôi.

      Vào trong phòng, LIễu lão phu nhân đỡ Vân Khanh ngồi xuống, Điền thị cũng chính là mợ cả lại bắt đầu diễn trò, vẻ mặt bà ta hối hận : “Biểu muội à, chuyện lần trước có lỗi với muội, đáng lẽ là đến dự tiệc, ai ngờ nha đầu Dịch Thanh hiểu chuyện kia uống phải đồ lạnh mà biết, lại làm ra chuyện như vậy, đánh mất mặt mũi Liễu phủ, ta cũng còn mặt mũi nào gặp muội.”

      Lời này tưởng như là xin lỗi, nhưng ra là Liễu Dịch Thanh còn , lại hiểu chuyện, tham gia buổi tiệc của Trầm phủ mới xảy ra chuyện, Trầm phủ cũng tránh được trách nhiệm này.

      Tạ thị nghe xong nén được tức giận, lạnh lùng : “Ý của biểu tẩu là về sau nếu Trầm phủ mở tiệc cần phải đến từng nhà hỏi xem nhà nào có khuê nữ chưa gả mang thai, sau đó còn phải vì người ta chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng, tránh cho ở trong phủ xảy ra chuyện, vẫn là Trầm phủ đúng”

      Bình thường Tạ thị rất it khi chuyện như vậy, đích xác là chuyện này Liễu phủ đúng, nếu Điền thị lòng xin lỗi, bà bỏ qua, thế nhưng xin lỗi còn muốn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác nên trách bà lời khó nghe.

      Liễu lão phu nhân vừa nghe xong cũng có chút bực mình, trừng mắt nhìn Điền thị, con dâu cả có phong thái, xin lỗi mà biết ăn năn, còn thèm đoái hoài đến, thế này mà là thèm đoái hoài đến sao!

      Điền thị bị Liễu lão phu nhân trừng mắt, quay , làm như phát ra, bà ta cam lòng mình đường đường là phu nhân quan gia, sao có thể thấp kém xin lỗi Tạ thị, nắm chặt khăn tay, miễn cưỡng : “Ta có ý này, chỉ là chuyện ầm ĩ như vây  suy cho cùng với cả hai nhà đều tốt.”

      “Nếu biết mất mặt, trước đây nên trông chừng Dịch Thanh, đường đường là tiểu thư khuê các mà biết xấu hổ, chưa gả mà cùng nam nhân làm chuyện quan hệ bất chính, lại còn là hôn phu của biểu muội, lúc con bé làm chuyện này thấy hổ thẹn sao!Bây giờ chuyện xấu lộ ra, là Trầm gia chúng ta gây ra sao? Ở hoa viên cùng công tử Tề gia ôm ấp là người nhà Trầm phủ bắt con bé làm sao!” Càng càng đúng, Tạ thị đem tức giận trong lòng ra, sắc mặt lạnh lùng, cùng thèm nhìn Điền thị cái.

      khí lập tức trầm xuống, Liễu lão phu nhân vốn muốn Điền thị làm như vậy, chỉ bắt bà ta đứng trước mặt Tạ thị xin lỗi, việc này còn chưa xong, bà nghĩ đến Điền thị lại đem tình đổ hết lên đầu Trầm phủ, bà thể mở miệng : “Văn nương, biểu tẩu của con có ý này, mấy hôm nay nó buồn phiền, ăn cơm thấy ngon miệng, ngủ cũng ngon giấc, Dịch Thanh nghe phải đến Tề gia làm thiếp liền đòi chết, con cũng là mẫu thân chắc cũng hiểu được tâm tư của nó!”

      Bà vừa vừa tận tình khuyên nhủ, Điền thị cũng biết nếu hôm nay làm Tạ thị nguôi giận, về sau muốn đến chỗ Tạ thị xin bạc chắc chắn là rất khó, tự trách bản thân vừa rồi tức giận mà ăn lung tung, vội vàng xuống nước : “Đúng thế biểu muội, ta mấy hôm nay ăn ngủ yên, Dịch Thanh đời này xem như bị hủy, nó đường đường là đích nữ Liễu gia, sao lại có thể làm thiếp.”

      Dứt lời, nước mắt lại chảy xuống, chuyện này cũng phải là diễn trò, vốn xấu mặt thất trinh là Vân Khanh, thế mà thất bại trong nháy mắt, con mình chịu xấu hổ, về nhà còn bị Liễu đại gia, Liễu lão phu nhân trách mắng, bà vừa cam lòng vừa thấy ấm ức.

      Tạ thị sắc mặt khẽ buông lỏng, cùng là người làm mẹ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ chút, nếu đổi lại là Vân Khanh, bà chắc chắn còn bệnh nặng hơn, thiên hạ này có ai làm mẫu thân mà lo lắng cho nữ nhi của mình, lại nhìn Điền thị so với cách đây mấy hôm gầy ít, có chút mềm lòng.

      Vân Khanh nhìn dáng vẻ Tạ thị, biết bà lại yếu lòng, trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng, khẽ mím môi, lại xem trọng người thân, luôn cho rằng thân nhân đều tốt, bị lừa dối mà cũng hay biết.

      Nếu như vậy hãy để nàng vạch trần bộ mặt của những người này.

      Vân Khanh nhíu mày, dường như vô tâm mở miệng hỏi: “Có phải ý của lão thái thái và mợ là Dịch Thanh biểu tỷ dù thế nào cũng gả làm thiếp, nếu có chuyện ngoài ý muốn ở hoa viên Trầm phủ, Vân Khanh vẫn là Tề gia chính thê, biểu tỷ mang cốt nhục Tề gia, chẳng lẽ còn muốn làm vợ người khác sao?”

      Lời này vừa xong, ánh mắt Tạ thị mang theo nghi ngờ nhìn Điền thị, bên trong lộ ra tia trầm, Liễu Dịch Thanh cùng nam nhân làm ra chuyện quan hệ bất chính, nếu ở Trầm phủ bất ngờ lộ ra chuyện tình, chỉ đợi Vân Khanh gả ta liền bước vào làm thiếp, có khả năng gả cho người khác. Chẳng lẽ ngay từ đầu mục đích của Điền thị là làm xấu mặt Vân Khanh rồi sau đó gả Dịch Thanh cho Tề Thủ Tín sao?

      Nhớ lại Tề phu nhân đột nhiên muốn từ hôn, rồi chuyện Vương Nhị Cẩu trộm hà bao, Tạ thị thể nghi ngờ tất cả mọi chuyện có Điền thị đứng sau giúp đỡ.

      Tự nhiên Tạ thị cảm giác được tự lòng bàn chân nổi lên trận lạnh lẽo, cơn lạnh này làm bà bất giác run lên, nhìn hai người thân trước mặt thấy có phần xa lạ.

      Sắc mặt Liễu lão phu nhân và Điền thị trong chớp mắt đông cứng lại, hoàn toàn nghĩ đến lời giải thích vừa rồi của mình lại làm lộ ra tính toán bên trong, cũng ngờ nương nhìn ngây thơ nhu thuận như Vân Khanh lại có thể đúng điểm mấu chốt.

      Các bà quay đầu lại nhìn Vân Khanh, chỉ thấy nàng mặc váy dài màu xanh, bên ngoài khoác áo lụa mỏng cùng màu, đầu vấn kiểu tóc hình mây, lại thêm mấy viên trân châu cài vào giữa búi tóc, ở bên cạnh mỉm cười ăn điểm tâm, dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp, khí chất trong sáng.

      Trong lòng thoáng yên tâm, có lẽ là vừa rồi nhất thời ra, cố ý nhằm vào Liễu gia mà , đứa cháu ngoại này của bà nghĩ gì chứ, thể để nó có thành kiến với Liễu gia được.

      Liễu lão phu nhân dù sao cũng từng trải qua nhiều chuyện, chỉ chớp mắt thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn Ngân Hạnh trách mắng: “Sao ngươi nhắc ta biểu tiểu thư còn ở trong này, những lời lúc nãy khuê nữ chưa xuất giá có thể nghe được hay sao?”

      Bà ta bên ngoài là mắng Ngân Hạnh, nhưng lại ám chỉ Vân Khanh hiểu phép tắc, nghe loại chuyện này mà biết tránh ra chỗ khác.

      Kiểu chuyện chỉ cây dâu mắng cây hòe này chính là thế mạnh của lão phu nhân, nếu như là kiếp trước, Vân Khanh chắc chắn đỏ mặt, vội vàng xin lỗi, nhưng kiếp này phải như vậy, nàng biết các bà chột dạ lo lắng. Vì thế thoải mái trang nhã đứng dậy, hơi cúi người : “Lúc nãy lão thái thái cùng Vân Khanh vào, mợ lại cùng mẫu thân chuyện, Vân Khanh cũng dám mở miệng, bây giờ muốn thăm Dịch Thanh biểu tỷ, biết có được hay ?”

      Vừa xong đưa lời Liễu lão phu nhân đánh bật trở về, bà đưa nàng vào vậy mà còn phát ra nàng, ràng là nghe xong vui lại còn muốn tìm cớ trách móc nàng.

      Điền thị cũng hiểu được ý này, lại nhìn thấy sắc mặt Tạ thị lạnh lẽo, chỉ sợ Vân Khanh lại ra chuyện gì, vội vàng bảo: “ , đến gặp biểu tỷ của con cũng được.”

      Vân Khanh vừa ra khỏi phòng khách, đến chỗ vườn hoa , chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ phía trước vọng đến, rồi sau đó là lực mạnh ập đến, lôi nàng vào trong rừng trúc, bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ nàng, giọng nam trầm khàn kề sát bên tai: “ được hét, nếu bóp chết ngươi.”
      Chôm chôm, AELITA, Minhang14 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: Biểu tỷ lại nghĩ ra độc kế
        Edit: Ivy Juel





      Người kia tay giữ lấy Vân Khanh, lui vào trong rừng trúc.

      Vân Khanh sợ đến mức mắt phượng trợn tròn, nhưng cũng hét lên, đem tiếng kêu hoảng sợ nuốt xuống, tay người phía sau giống như kìm sắt giữ chặt lấy yết hầu, lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ nàng.

      Nàng cố gắng tỉnh táo lại, trong đầu suy nghĩ nhanh, rừng trúc này vốn xanh tốt, bình thường cũng có nhiều người qua lại, nàng vừa mới ra, mẫu thân cùng lão thái thái tạm thời cho người đến tìm nàng, tuy rằng đối với nàng tốt nhưng đồng thời cũng biết tình hình tại nguy hiểm với người phía sau, nếu có thể trốn thoát mình cũng có thể thoát khỏi tay .

      Về phần người này vì sao lại ở Liễu phủ cùng nàng liên quan, muốn người Liễu phủ cũng được, muốn tài sản cũng được, nếu mất nàng cũng cả thấy khó chịu.

      Phân tích mọi chuyện xong, Vân Khanh lập tức quyết định ngoan ngoãn nghe theo hành động của người phía sau, nàng liều mạng nuôt nước bọt, thả lỏng người, khàn giọng : “Ngươi thả ta ra, ta có thể đưa ngươi ra ngoài.”

      Quả nhiên người kia nghe vậy liền thả lỏng tay, lúc này Vân Khanh mới có thể hít thở thoải mái, vừa hít sâu cái lại ngửi thấy mùi trúc thơm mát lẫn cùng mùi máu tươi, khó người này thuận lợi lẻn vào vậy mà lúc này phải bắt nàng làm con tin, xem chừng là bị thương rất nặng, hơi thở cũng có chút rối loạn.

      suy nghĩ, tay người nọ chợt căng thẳng, vỗ lên lưng Vân Khanh, nhân cơ hội nàng há miệng, thả viên thuốc vào, khàn khàn giọng : “Ngươi nên thành , đừng tính làm ra chuyện gì, vừa rồi ta cho ngươi ăn độc dược, nếu trong ba ngày có thuốc giải, toàn thân thối rữa mà chết.”

      Vân Khanh nhịn được muốn nôn viên thuốc ra, từ bên ngoài rừng trúc truyền đến thanh nữ tử: “Ngươi xem tóm lại mẫu thân nghĩ gì, người muốn ta gả làm thiếp. Chẳng lẽ thể tạo chút áp lực với Tề gia hay sao?”

      “Tiểu thư, ý phu nhân là ở Dương Châu nhiều người biết chuyện này, Tri phủ phu nhân cũng có ý, Liễu phủ thể làm trái, người gả qua bên đấy, chờ sinh đứa , việc này qua liền nâng người làm phu nhân.”

      Hai người này, Vân Khanh nhận ra người là Liễu Dịch Thanh, người kia là Thược Dược, đại nha hoàn thân cận ta, nghe được tiếng ngày càng gần, Vân Khanh nhịn được nôn nóng đứng lên.

      Lần trước Liễu Dịch Thanh cùng những người kia muốn hủy trong sạch của nàng, nếu lần này để cho ta thấy nàng ở trong rừng cùng nam tử, dù là đạo tặc cũng chính là ở cùng nam nhân chỗ lâu như vậy, hơn nữa lòng người cố ý muốn bôi nhọ, thanh danh của nàng cũng mất. Kể từ lúc nàng sống lại đến nay đều cố gắng làm uổng phí mọi chuyện, mọi thứ lại muốn như trước kia thay đổi được hay sao?

      Nàng cố gắng nuốt thuốc độc, mọi việc trước mắt mới là quan trọng nhất, nhanh chóng xoay người : “Ngươi nhanh tìm chỗ trốn , nếu để biểu tỷ nhìn thấy ta và ngươi cùng ở chỗ này, đời ta coi như bị hủy hoại.”

      Người kia khỏi bất ngờ, cái gì gọi là cả đời này bị hủy hoại! Vừa rồi bắt nàng uống thuốc độc cũng thấy nàng lo lắng như vậy, vì sao có hai người tới đây lại có vẻ hoảng hốt. có thời gian để suy nghĩ, cũng nghe thấy hai người kia lại gần, nghĩ đến kế hoạch thực được, lại thể đánh rắn động cỏ bại lộ thân phận, liền nhanh chân trốn sau khóm trúc rậm rạp, “Tại hạ đúng là bất đắc dĩ, nhờ tiểu thư đưa bọn họ tránh ta đưa ngươi thuốc giải.”

      Thấy nhanh chóng ngồi sau bụi trúc cách đấy xa, thân hình bị cành trúc che dấu lộ  ra chút gì, Vân Khanh mới nhõm thở ra, nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc quần áo.

      Chỉ thấy Liễu Dịch Thanh vừa tới trước mặt nàng, phía sau là nha hoàn Thược Dược, thời gian vừa kịp, Vân Khanh nhàng thở ra, mặt cũng lộ ra chút gì, thản nhiên mỉm cười mở miệng : “Biểu tỷ đến rồi.”

      “Trầm Vân Khanh, ngươi đúng là tiện nhân, vậy mà cũng còn mặt mũi đến Liễu phủ!”. Liễu Dịch Thanh vừa thấy Vân Khanh liền nổi lên tức giận, xông đến mắng mỏ.

      Còn dám mắng nàng là tiện nhân, là người biết xấu hổ nhất thiên hạ, Vân Khanh cũng thấy bực mình, cười lạnh: “Biểu tỷ lời này kỳ lạ, ta cũng làm ra chuyện gì xấu hổ, vì sao lại thể đến thăm lão thái thái của mình? Chính là biểu tỷ chỉ sợ từ nay thể đến Trầm phủ nữa.”

      tại bên cạnh có người khác, nàng cần nhẫn nhịn, nếu có người tự muốn chuốc lấy nhục nhã nàng cũng từ chối, hơn nữa lời dữ dội làm Liễu Dịch Thanh nổi giận.

      Lời Vân Khanh làm Liễu Dịch Thanh nhớ lại nàng từ sau ngày đó đến cửa cũng dám ra, tuy Dương Châu  toàn bộ là người đứng dưới Liễu phủ, ai dám ra mặt cười nhạo ta, nhưng ánh mắt là xem thường cùng khinh bỉ, ta chưa bao giờ chịu nhúc nhã như vậy, mà tất cả mọi chuyện đều do biểu muội cười ngây thơ trước mắt này, nếu hôm ấy người bị bắt tư thông là Trầm Vân Khanh mà phải là ta tại ta phải chịu những ánh mắt như vậy, lại còn phải gả làm thiếp thất.

      Liễu Dịch Thanh bị lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi với Vân Khanh: “Ngươi đừng tưởng ta là đồ ngốc, ngày đó ngươi cho ta uống canh có phải là cho thêm gì vào hay ?” Sau khi trở về, ta nhớ lại ngày đấy ở Trầm phủ cũng chỉ uống bát canh, vấn đề nằm ở bát canh đấy!

      Đúng canh là do Vân Khanh an bày nhà bếp chuẩn bị, chỉ là mùa xuân chuẩn bị canh hạt ý dĩ cũng là chuyện bình thường, ai có thể nghi ngờ nàng, mấu chốt là cây trâm được tẩm mê tình dược kia, mới có thể làm cho đôi cẩu nam nữ nhịn được gây ra chuyện xấu, làm cho mọi việc phía sau đều thuận lợi tiếp diễn.

      Bất quá tất cả mọi chuyện, nàng ra ngoài.

      “Sao có thể như vậy, canh ý dĩ là để trừ độc, khử ẩm ướt, chỉ là nước canh bình thường, Ta làm sao có thể biết biểu tỷ là người biết liêm sỉ, chưa cưới cũng nam nhân tư thông!” Vân Khanh khóe miệng cong lên, nhìn qua bụng Liễu Dịch Thanh, mắt phượng tao nhã mang theo vài ý mỉa mai.

      “Ngươi…” Liễu Dịch Thanh tức giận xông lên, giơ tay hướng về phía mặt Vân Khanh, ngờ cổ tay bỗng nhiên đau đớn, hét lên tiếng, đưa tay về, “Là ai đánh ta?”

      viên đá rơi mặt đất,lăn vào vũng bùn, Liễu Dịch Thanh vuốt cổ tay đau đớn, xem xét xung quanh, hòn đá này là ai ném ra?

      Rừng trúc im ắng, từng cây từng cây cao ngất, trừ bỏ tiếng lá trúc nhè có lấy thanh gì khác, nhưng đầu mũi lại truyền đến mùi vị kỳ dị, mùi này giống như là… giống như là mùi máu tươi…

      Liễu Dịch Thanh trong đầu suy nghĩ, vừa rồi ta có nghe thấy hạ nhân trong phủ có trộm, xem ra trộm này trốn trong rừng trúc, lại nhìn vạt áo Vân Khanh có chút lộn xộn, bên còn có vết máu, trong lòng tính toán, đôi mắt khẽ chuyển, vội vàng làm bộ giận dữ : “Ngươi đợi đấy cho ta, ta đến báo với mẫu thân, để người phân xử!”

      xong đem theo Thược Dược vội vàng chạy ra ngoài, Trầm Vân Khanh, thanh danh của ta hỏng rồi nhưng cũng qua, chỉ sợ thanh danh của ngươi cũng tốt hơn chút nào!

      Chôm chôm, Minhang, Bé Bi16 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24: Chạy thoát khỏi rừng trúc
        Edit: Ivy Juel

      Đợi tiếng bước chân của Liễu Dịch Thanh ngày càng xa, nam nhân từ sau khóm trúc nhảy ra, hướng về phía Liễu Dịch Thanh vừa liếc mắt, cổ họng vẫn khàn khàn như trước : “Biểu tỷ của ngươi biết xấu hổ.”

      Ngươi còn rảnh rỗi để ý đến chuyện này sao?” Vân Khanh lạnh lùng cười, vươn đôi tay ngọc: “Đưa thuốc giải cho ta, nhìn sắc mặt vừa rồi của biểu tỷ tốt, sợ là ngửi thấy mùi máu tươi, rất nhanh dẫn người đến đây, ngươi chắc cũng muốn bị đưa đến quan phủ chứ?” Liễu Dịch Thanh phải là người ngu dốt, chính là tâm trạng luôn để lộ ra bên ngoài, tự cho mình thông minh, kỳ thực liếc mắt cái cũng có thể nhận ra suy nghĩ của ta, vừa rồi ta đột nhiên thu tay, xoay người ra ngoài, chắc chắn nhận ra điều gì.

      Kinh ngạc vì nhạy bén của nàng, nam nhân đôi mắt thâm thúy sâu xa, ánh nhìn cứng lại: “So với ta dường như ngươi lại càng lo lắng?”

      Tất nhiên, với đê tiện của Liễu Dịch Thanh, chắc chắn cho nam nhân này cùng nàng dây dưa chỗ, bôi nhọ danh dự của nàng, nàng còn để ý đến những cái danh hão này, nhưng mẫu thân rất để ý. Vân Khanh cố kiềm chế lo lắng trong lòng, trầm giọng : “Ta có lý do để lo lắng, nhưng mà, đến lúc ấy kết cục của ngươi chắc chắn thêm thảm hơn ta, ta cùng lắm là danh dự bị hư tổn, còn ngươi là chết cần nghi ngờ!”

      Nam nhân dường như xem thấu ý nghĩ trong lòng nàng, dáng vẻ thản nhiên nhàn rỗi, nếu phải mùi máu kia tràn ngập trong rừng trúc chút cũng giống như người bị trọng thương, thản nhiên : “Ngươi ăn phải độc dược của ta, nếu ta chết ngươi cũng đừng mong sống!” Con ngươi đen nhìn nàng liếc cái rồi lại tiếp tục: “Chính ngươi ngươi đưa ta ra khỏi đây, chờ ta ra ngoài cho ngươi thuốc giải.”

      chút lo lắng, trong giọng còn mang theo khí phách kiêu ngạo tự nhiên, nam nhân này giống như tên trộm bình thường…

      Vân Khanh nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, đánh giá người mặc áo đen trước mặt.

      Vừa rồi tình hình cấp bách, Vân Khanh cũng kịp nhìn người đột nhiên xuất này, lúc này mới thấy hăn thân đồ đen, mặt là cái mặt nạ màu bạc, xuyên qua mặt nạ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu xa thấy đáy, giống như được chạm khắc ở giữa khối băng, nở ra hai đóa hoa tuyết, ràng thuần khiết vô cùng nhưng lại làm cho người ta cảm giác được đơn độc, tà ác giấu ở trong đó, vừa chính lại vừa tà, so với bất cứ thứ gì cũng đều rất dụ hoặc, trong giọng mang theo ý cười, nhưng đôi mắt có lấy tia ấm áp, làm người ta nhịn được mà thấy lạnh lẽo.

      “Nhìn đủ chưa?” Đôi mắt nam nhân mang theo mỉa mai, ngón tay thon dài cầm lây cánh tay vỗ hai cái, luồng áp lực vô hình chính diện xông đến: “Biểu tỷ của ngươi dẫn theo người đến rồi.”

      Vân Khanh biết có vài người võ công cao cường, nội lực thâm hậu, có thể nghe thấy tiếng động trong vòng trăm mét, người trước mặt này có thể có nội lực như vậy, nhưng biết thân thủ có tốt , tại sao lại bị hạ nhân trong phủ phát , còn bị thương nặng như thế. Gia đinh của Liễu phủ cho dù có võ nghệ, nhưng phải là cao thủ nhất đẳng.

      Cố gắng nghĩ nhiều, Vân Khanh đưa tay chặn lại, vội vã mang chạy vào bên trong: “Ngươi chạy theo ta, nhanh lên!” Nàng trước đây từng đến Liễu phủ, lúc đó còn chưa xảy ra chuyện từ hôn, tình tình nàng vốn hoạt bát nhanh nhẹn, có lần vì đuổi theo con chó trắng mà chạy vào trong rừng trúc, mới phát trong này có lỗ chó chui, biết bay giờ còn hay .

      Nhấc váy chạy vào sau bên trong, thẳng đến nơi sâu nhất trong rừng trúc, trước bờ tường cao, Vân Khanh mới dừng lại.

      “Tường này làm sao qua được?” Nam nhân kia thản nhiên, bất mãn .

      “Ngươi vội vàng làm gì!” Vân Khanh kiên nhẫn mắng cau, ánh mắt dọc theo góc tường kiểm tra, cho đến khi thấy  tia sáng phía sau bụi cỏ rậm rạp, trong mắt lên tia vui mừng, vội chạy tới đem bụi cỏ vạch ra, lộ ra phía sau là cái hốc rộng chừng hai thước, ngẩng đầu lên gọi: “Tìm được rồi, là ở đây.”

      “Ngươi muốn ta chui lỗ chó?” Người kia mặt bất ngờ, nhìn cái hốc đen thui, trong mắt lộ ra vài phần lãnh ý.

      Vân Khanh làm sao biết được nghĩ cái gì, cho dù có biết cũng quản được, nàng chỉ biết mỗi chỗ này có thể chạy trốn, đứng lên kéo qua bên này : “Ngươi nghĩ nó là cái lỗ chó chui nó chính là cái lỗ chó chui, ngươi nghĩ nó là cái hốc để chạy trốn nó chính là con đường cứu mạng, có gì so sánh được với còn sống!”

      Nghe vậy người nọ cả người toàn thân bất chợt căng cứng, quay đầu lại nhìn cẩn thận trước mặt, đáy mắt lóe lên tia sáng, con ngươi dường như tĩnh lặng như nước, nhưng bên trong lốc xoáy nổi lên.

      Lúc này, từ bên ngoài rừng trúc mơ hồ truyền đến giọng của gia đinh: “Người đến, bên này còn chưa tìm đâu!”

      Vân Khanh vừa nghe, vội vàng, bất chấp nam nữ khác biết, lễ nghi quy củ, tay kéo nam nhân đứng bên cạnh, dùng sức ấn xuống, “Ngươi nhanh lên , nếu cả ta với ngươi đều phải chết ở nơi này!”

      Dường như bị nàng đẩy như vậy, nam nhân kia cuối cùng cũng cúi đầu nghe theo, theo hốc kia bò ra ngoài, Vân Khanh vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài rừng trúc, vừa thúc giục , “Ngươi nhanh chân lên, đợi lát nữa ta còn cần thời gian che lại dấu vết.”

      Mãi đến khi bóng dáng nam nhân biến mất sau cái hốc kia, Vân Khanh đem cái hốc che chắn cẩn thận, lấy thuốc giải mà đưa cho nuốt xuống, rồi vội vàng chạy đến chỗ lúc nãy gặp Liễu Dịch Thanh, vừa chạy đến nơi, sửa sang mọi thứ tốt, nhìn thấy Liễu Dịch Thanh dẫn theo nhóm gia đinh đến.

      Liễu Dịch Thanh nhìn thấy Vân Khanh đứng ở chỗ cũ, đáy mắt lên vẻ vui sướng khi người gặp họa, bước đến trước mặt Vân Khanh mở miệng châm chọc: “Vừa rồi ta ở đây gặp Vân Khanh biểu muội hoang mang rối loạn, cũng biết mình ở đây làm gì, trong khí có mùi máu tươi, các ngươi nhanh tìm cẩn thận chút.”

      Vân Khanh nhìn ta khoa trương cười, thản nhiên bước sang chỗ khác, khóe miệng tươi cười nhìn Liễu Dịch Thanh xong, ta muốn vu cáo mình trong này gặp gỡ nam nhân, vậy để ta tìm kiếm chút vậy.

      Mấy gia đinh nghe ta sai bảo, bắt đầu tìm kiếm trong rừng trúc, nén nhang trôi qua, tên quản chạy đến, bẩm báo với Liễu Dịch Thanh: “Đại tiểu thư, tìm thấy người.”

      thấy người, thể như thế, vừa rồi ràng là ta ngửi thấy mùi máu tươi, tóm lại các người có cẩn thận tìm kiếm ? đám vô tích , tìm người cũng thấy!” Liễu Dịch Thanh trợn mắt, hoàn toàn tin lời quản , ta khẳng định vừa rồi mình ngửi nhầm, hơn nữa, cổ tay bị hòn đá đánh trúng vẫn còn để lại vết sưng đỏ, nếu phải quen biết Trầm Vân Khanh, tại sao tên trộm kia lại phải giúp nó!

      Vốn dĩ Liễu Dịch Thanh thường ngày bị Điền thị dạy dỗ kiêu căng ngạo mạn, hạ nhân cũng thầm xem thường, lúc này, ta vô duyên vô cớ mắng chửi người, sắc mặt quản cũng hơi lạnh nhạt, ở trong phủ cũng là người có mặt mũi, cứng ngắc mở miệng : “Bọn gia đinh tìm, đúng là có, nếu đại tiểu thư tin, có thể tự mình tìm lần nữa!”

      Nghe lời cho có lệ như thế, Liễu Dịch Thanh tức giận ngừng, hung dữ trừng mắt nhìn tên quản , chạy tới trước mặt Vân Khanh, lôi kéo vạt áo của nàng : “Rốt cuộc ngươi dấu người ở đâu, Trầm Vân Khanh, ngươi cần đứng đây giả làm người vô tội, chuyện ngươi cùng trộm tư thông nhất định giấu được!”

      “Biểu tỷ, tục ngữ , bắt người phải có chứng cứ, nếu tỷ kiên quyết muốn vu cáo, Vân Khanh cũng còn cách nào khác,: Vân Khanh chặn lấy tay ta, phủi vạt áo của mình, ánh mắt như thanh kiếm lạnh lẽo sắc bén, thẳng thắn nhìn về phía Liễu Dịch Thanh.

      “Ngươi đừng bậy bạ, vừa rồi ta và Thược Dược ràng nhìn thấy ngươi ở trong này cùng tên trộm kia, ngươi đừng nghĩ thừa nhận.” Liễu Dịch Thanh nghĩ được nhiều như vậy, tùy tiện , ta chỉ nghĩ lôi Vân Khanh cùng xuống nước, có như thế mới xóa được mối hận trong lòng ta.

      Ánh mắt hướng ra phía bên ngoài rừng trúc, giọng Vân Khanh đột nhiên run lên, trong mắt chưa đầy nước, sợ hãi mở miệng : “Biểu tỷ, tuy tỷ đoạt hôn phu của muội, nhưng trong lòng Vân Khanh chưa từng tức giận tỷ, hôm nay vốn nghĩ đến phủ cùng tỷ chuyện, lúc gặp trong rừng trúc, ai ngờ tỷ vừa thấy muội, muội tư thông với người khác, biết biểu tỷ hiểu lầm Vân Khanh chuyện gì, ra để chúng ta cùng giải quyết được .” xong liền đưa khăn tay nhàng lau khóe mắt, nước mắt muốn rơi mà rơi, đúng là làm người ta mười phần thương xót.

      Phần đông gia đinh và quản đứng bên cạnh nhìn biểu tiểu thư dịu dàng yếu đuối bị đại tiểu thư làm cho bật khóc, tránh được có người trong lòng bất bình. Đại tiểu thư đúng là làm cho người khác thất vọng, chưa gả thất trinh, cùng nam nhân tư thông, cướp đoạt hôn phu của biểu thư cũng cho qua, nay lại muốn hãm hại biểu muội mình, đúng là mất hết nhân tính!

      Nghe thấy giọng Vân Khanh nhàng nức nở, ánh mắt sợ hãi, lại thấy hạ nhân xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường, mặt Liễu Dịch Thanh đỏ lên, nhịn được tức giận, ánh mắt hung ác trừng trừng hướng Vân Khanh, thể nhịn được quát: “Trầm Vân Khanh, ngươi chỉ là con thương nhân đê tiện, nếu phải nhà ngươi có tiền…”

      Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng “Ba”, cái tát vang lên, đánh mặt Liễu Dịch Thanh…

      Editor có lời muốn : *Tung hoa* *tung bông* *tung dép lê* *tung dép lào* chào mừng nam chính trong truyền thuyết lên sàn, bách nhục xuyên tâm, chàng ta xuất chật vật hết chỗ , bị thương chớ, lại còn trốn bằng lỗ chó chui. Ôi cái số chàng là ngàn trấm :)))))))))))))
      Chôm chôm, Bé Bi, JZii15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :