1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Nhẩy hố hóng hớt.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 2:

      Sau khi Thần tôn đại nhân quay về Thần Tiêu điện, liền tự nhốt mình trong điện, suốt nửa ngày hề chuyện với ai.

      Lúc Xích Diễn thượng thần nghe tin chạy tới, thấy Thần tôn nhà mình ngồi tại án thư viết gì đó, giấy vụn nhăn nhúm vứt đầy khắp nơi.

      Trầm Ngọc biến lại thành hình người, là thanh niên sáng sủa vô song, phong thái tuấn dật, đôi mắt phượng với đuôi mắt dài hơi hếch lên tạo thành độ cong xinh đẹp, chỉ có hàng lông mày mang vẻ lạnh lùng, áp chế tất cả phong tình, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy xa cách.

      Xích Diễn biết, tuy Thần tôn nhà mình vẫn chỉ là đứa bé 900 tuổi, nhưng luôn nhẫn tự kiềm chế, lộ vui buồn, giống với những đứa bé khác.

      Chẳng qua, vừa mới bước bước vào trong điện, Xích Diễn liền nhìn ra, Trầm Ngọc nhất định là tức giận.

      Thần tôn nhà mình qua thời gian dài như vậy, rốt cuộc lần đầu tiên gặp được đối thủ, chỉ là muốn uy hiếp đối phương phen, nên mới đặc biệt dùng chân thân phượng hoàng gặp Ma tôn Lăng Yên.

      Mà chúng thần lại nhẫn tâm cho Thần tôn biết, nguyên thân của chẳng uy hiếp nổi ai.

      “Thần tôn, xem ta mang gì đến cho ngươi nè?” Xích Diễn nở nụ cười, đưa tay lắc lắc bình ngọc, như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Trầm Ngọc.

      Trong bình chính là rượu quỳnh tiên lộ,từ Thần tôn nhà thích nhất là thứ này, lúc tức giận chỉ cần quẳng cho bình, bảo đảm vui vẻ ngay lập tức, thử trăm lần lần nào trật.

      Ấy thế nhưng lúc nãy Thần tôn vừa bị Ma tôn cười nhạo về độ tuổi của mình, mắt thấy Xích Diễn lại còn đem rượu quỳnh tiên lộ ra dụ dỗ, Trầm Ngọc nhướng cao mày, ánh mắt lạnh lùng quét tới.

      Xích Diễn ngẩn ra, giọng hỏi:“Thần tôn?” Đến rượu quỳnh tiên lộ mà hôm nay cũng vô dụng sao?

      “Xích Diễn.” Từ án thư đứng dậy, Trầm Ngọc bắt hai tay sau lưng, tới trước người Xích Diễn, thanh vẫn trong trẻo lạnh lùng,“Lúc trước ở Ma giới ngươi ngăn cản ta giao thủ với Lăng Yên, còn chuyện ở Đông Thiên các cũng phải do Ma giới gây nên.”

      Xích Diễn gật đầu: “Quả đúng vậy.”

      “Vì sao?”

      Xích Diễn cười đáp: “Cái khác ta biết, nhưng tính tình của Lăng Yên kia ta vẫn hiểu phần nào. Nếu chuyện đó quả do nàng ta làm, nàng ta tuyệt đối phủ nhận.”

      “Ngươi quen biết nàng à?”

      “Há lại chỉ là quen biết...... Năm đó có người Thần giới nào mà thích nàng chứ.” Nhắc tới việc này, Xích Diễn lại chỉ cười, xua tay ,“Chuyện cũ năm xưa, cũng chả có gì hay mà kể.” đến đây sửa miệng, chỉ vào đống giấy đất, , “Thần tôn, ngươi làm gì đấy?”

      Trầm Ngọc trả lời , chỉ :“Có người tra được, nhân giới xảy ra vài chuyện, tại trấn kia xuất đám ma, ta định xem.”

      Xích Diễn nghe vậy thở dài:“Thần tôn của ta ơi, loại chuyện nhặt như vậy cần gì ngươi phải tự mình xem chứ......”

      “Chiêu số mà mấy người đó sử dụng giống với dấu vết lưu lại tại Đông Thiên các, bản tôn muốn đích thân điều tra cho .”

      Hóa ra là vì điều tra chuyện này.

      Xích Diễn chần chờ lát, rốt cuộc hỏi: “Thần tôn, chỗ đó là chỗ nào?”

      “An Nhạc trấn.”

      Xích Diễn nhìn bộ dáng Thần tôn nhà mình, biết khuyên được, vì thế xoay người : “Vậy ta chuẩn bị.”

      “Đợi .” Trầm Ngọc gọi lại.

      “Sao thế?” Xích Diễn hiểu, quay lại hỏi.

      Trầm Ngọc gì, chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt như có như liếc vòng quanh thân .

      Cuối cùng Xích Diễn cũng phụ quãng thời gian dài đằng đẵng theo Trầm Ngọc, chẳng mấy chốc hiểu ra, vỗ ót cái, đặt bình rượu quỳnh tiên lộ kia ở bàn rồi mới cười đáp: “Ta chuẩn bị, ta chuẩn bị.”

      ***

      Tại An Nhạc trấn quả thực xảy ra rất nhiều chuyện.

      Đầu tiên là ở ngọn núi tại hướng tây của trấn, đột nhiên xuất số lớn quái, đám quái ấy lại xông vào trấn , bắt ít nam nữ già trẻ, ai cũng biết rốt cuộc bầy quái đó định làm cái gì.

      Khi Trầm Ngọc cùng Xích Diễn đuổi tới trong trấn, vừa vặn nhìn thấy vài tên tiểu bắt người. Ở trấn , ma tàn sát bừa bãi, mảnh hỗn loạn, hai người thấy tình hình ổn liền ra tay, dễ dàng đuổi mấy con tiểu .

      Được cứu là mấy nam nhân còn trẻ tuổi, bọn họ mắt thấy Trầm Ngọc cùng Xích Diễn ra tay bất phàm, vội vàng lời cảm tạ, nhờ đó Trầm Ngọc mới biết được bọn họ là người từ trấn bên cạnh đến, ngang qua đây lại bất ngờ gặp phải chuyện này. Trầm Ngọc bình tĩnh nghe, thấy bên Xích Diễn giọng : “Thần tôn, ở đây quái đông đúc, bằng để ta ra tay giải quyết bọn chúng, lại bắt vài tên về tìm cách điều tra.” Tuy rằng biết Thần tôn pháp lực vô biên, nhưng lại an tâm để tiểu Thần tôn nhà mìnhtiếp tục ở lại nơi hỗn loạn này.

      được.” Hiển nhiên là Trầm Ngọc phát ra Xích Diễn lo lắng, trầm ngâm , “Ta còn chưa gặp được người tung ra ma chiêu kia.”

      “Chúng ta bắt vài tên lại, chậm rãi khảo vấn?” Vẻ mặt Xích Diễn đau khổ khuyên răn.

      “Thân là thiên thần, sao có thể làm loại chuyện này?” Trầm Ngọc lạnh mặt, nghiêm túc : “Huống hồ nếu làm vậy, lời khai chúng ta nhận được cũng chưa chắc .”

      Xích Diễn nghe Trầm Ngọc vậy, trong lòng chợt nảy lên dự cảm tốt, “Vậy Thần tôn định......”

      “Chúng ta cải trang , trà trộn vào đám quái đó điều tra, như vậy có khi còn tìm được chúng tiênbị bắt tại Đông Thiên các.” Trầm Ngọc ,“Ta muốn biết tại sao bọn chúng lại muốn bắt người .”

      Xích Diễn:“......”

      “Chúng ta cứ cải trang thành mấy người này , dùng tên cùng thân phận của bọn họ tiến vào sơn kia.” Lời này của Trầm Ngọcchẳng qua là muốn ra quyết định của chính chứ phải là muốn hỏi ý Xích Diễn gì cả, ngay khi Xích Diễn nghẹn họng nhìn trân trân, quay lại việc chính, hỏi nam nhân trong số những người mình vừa cứu: “Ngươi tên họ là gì?”

      Nam nhân kia có dáng người cao lớn cường tráng, làn da ngăm đen, lúc này lại bởi vì kinh hách mà co rúm cả người lại, nghe thấy Trầm Ngọc hỏi, mới giật mình lắp bắp : “Chu, Chu...... Chu Đại Tráng.”

      Trầm Ngọc yên lặng nhìn lát,như ngầm tranh đấu vẫy vùng, chợt dường như nghĩ ra điều gì đó, quay lại với Xích Diễn: “Ngươi chính là Chu Đại Tráng.”

      Xích Diễn:“???”

      Trầm Ngọc mặc kệ phản ứng thế nào, chỉ quay lại nhìn đám phàm nhân kia lát, chọn ra thư sinh có diện mạo mi thanh mục tú, : “Ngươi tên họ là gì?”

      Thư sinh kia bị khí thế vốn có của Trầm Ngọc làm kinh sợ, lui về sau bước, giọng :“Đường Lam.”

      “Đường Lam.” Trầm Ngọc thào nhắc lại tên này lần, rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu, cho đám người này rời .

      Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Trầm Ngọc xoay người lại, quanh thân đột nhiênhiện lên quầng sáng vàng chói mắt, khi hào quang biến mất, giấu thân quý khí của phượng hoàng, hóa thành bộ dáng thư sinh tuấn tú lúc nãy.

      Sau khi hóa thân, Trầm Ngọc lại đến bên cạnh Xích Diễn nhìn .

      Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Trầm Ngọc, Xích Diễn thầm cười khổ, biết Thần tôn nhà mình cực kỳ hưng phấn vì lần đầu tiên được chơi trò cải trang.

      Từ Trầm Ngọc được học cách phải làm sao để có thể làm Thần giới chí tôn. Uy nghi nghiêm túc, tùy tiện cười, đó là những thứ đầu tiên mà phải học. Nhưng Xích Diễn nhìn Thần tôn đại nhân lớn lên từ , đương nhiên có thể từ khuôn mặt cứng đơ chút biểu tình của Trầm Ngọc mà nhìn ra được các loại cảm xúc nho . Khi Trầm Ngọc càng cao hứng, ánh mắt càng sáng ngời. Nhìn đôi mắt của lúc này sáng rực như sắp bốc ra hỏa, nhất định là phấn chấn đến điên rồi.

      đành lòng làm Thần tôn phật ý, Xích Diễn nhận mệnh biến thành bộ dáng Chu Đại Tráng, hai người bắt đầu dựa theo kế hoạch làm việc.

      Ở trấn ít ma bắt người, hai người làm bộ như người dân bình thường trong trấn, quả nhiên quá bao lâu bị vài tên quái trúng ý mà bắt lại, hai người hề ngoài ý muốn theo đám dân bị bắt khác, đường bị áp tải ra ngoài trấn. Sau nửa ngày đường, rốt cuộc bọn họ cũng đến đỉnh núi phía tây trấn, nơi ma lập doanh trại.

      Trong doanh trại, muốn tìm quái kiểu gì cũng có. Trầm Ngọc thường thấy thần tiên, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quái, đôi mắt trầm tĩnh nhịn được mà tỏa sáng như sao trời.

      Đợt này có tổng cộng năm mươi người bị bắt tới, đám quáikhông xử lý bọn họ ngay, mà nhốt bọn họ vào trong sơn động u ẩm thấp. Trầm Ngọc với Xích Diễn giả vờ là người bình dân, để mặc cho hai tên quái áp tải vào sơn động cùng với những người khác. Dọc theo đường , hai người quan sát tình hình xung quanh, chỉ thấy trong sơn động chia ra thành rất nhiều nhà tù, trong mỗi phòng giam ngăn cách bằng lưới sắt nhốt ít người, cũng biết mấy người này bị bắt từ đâu.

      đám người bị mang vào sâu trong sơn động, rốt cuộc dừng lại bên ngoài phòng giam.

      Trầm Ngọc nâng mắt nhìn vào phòng giam, thấy bên trong đó nhốt người.

      Đó là mộtnữ nhân còn khá trẻ, tướng mạo bình thường, nhìn thanh tú sạch . Nàng kia thấy quái áp giải người đến đây, cũng bối rối, chỉ từ trong góc phòng đứng dậy, dùng ánh mắt rất đỗi bình thường mà đánh giá bọn họ.

      Nàng như biết sợ hãi là gì, ánh mắt đảo qua lần lượt từng người, cuối cùng rơi xuống người Trầm Ngọc.

      Phút chốc, biết nàng nghĩ tới chuyện gì, đong đưa uốn éo dáng người, nháy mắt nở nụ cười với Trầm Ngọc.

      Trầm Ngọc chần chờ lát rồi nhàng gật đầu với nàng, coi như là chào hỏi với kẻ xa lạ.

      Ánh mắt vẫn dán người nàng, thậm chí để ý tới cả tiếng thầm oán bi thương của Xích Diễn vì bị đưa đến phòng giam khác.

      Trầm Ngọc cùngvới mấy người còn lại tiến vào phòng giam. Hai tên quái kia đẩy người vào trong, nhanh chóng khóa kỹ cửa sắt nhà tù rồi quay lưng ra khỏi sơn động.

      Trong sơn động, thanh gì cũng có, vô cùng ồn ào. Mấy người dân thôn quê bị nhốt ở đây hiển nhiên là vừa kinh vừa sợ, có người hét lớn “Cứu mạng”, cũng có người giọng khóc nức nở. Trầm Ngọc tìm góc tường ngồi xuống, mấy thanh kia tiến vào tai vào trong lòng, chợt bất giác có ngàn vạn suy nghĩ.

      Từ là Thần giới chí tôn, quản lý trật tự trong thiên địa, đây lại là lần đầu tiên tự đến nơi như vậy, tự mình tiếp xúc cái gọi là khó khăn tại thế gian.

      Ngay khi trầm ngâm suy nghĩ, giọng truyền đến từ bên cạnh: “Nghĩ gì đấy?”

      Trầm Ngọc phục hồi tinh thần lại, thấy nữ nhân vừa cười với mình lúc nãy bây giờ đứng cạnh mình.

      Tiếng cười của nữ nhân vang lên trong veo, tại nơi sơn động với khí trầm lặng này, nghe như tiếng chuông thánh thót dễ nghe. Nàng thẳng tới, ngồi xuống bên cạnh Trầm Ngọc, giọng điệu đầy vẻ tùy ý: “Ta tên là Hạ Dung Tinh,còn ngươi?”

      Trầm Ngọc im lặng lát, ra cái tên giả mà cách đây lâu mình quyết định dùng: “Đường Lam.”

    3. N.M.Thảo

      N.M.Thảo Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      35
      Vậy là hai người gặp nhau vs thân phận nguỵ trang rồi
      Hóng đoạn sau quá đê:yoyo17:

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 3:

      thực tế, Hạ Dung Tinh cũng là cái tên giả.

      Thân phận của nàng chính là đương kim Ma giới chí tôn Lăng Yên.

      Từ sau khi Lăng Yên đánh trận với Thần tôn Trầm Ngọc xong, liền rời khỏi Ma giới, tới An Nhạc trấn.

      Đối với Lăng Yên mà , An Nhạc trấn là nơi vô cùng đặc biệt, trước kia nàng có người bạn ở tại trấn này. Lăng Yên thường hay đến trấn gặp người bạn ấy, vì tiện che giấu tung tích mà Lăng Yên thay đổi hoàn toàn dung mạo, bịa đặt ra người mang tên Hạ Dung Tinh này. Mà cũng bởi vì thường tới đây nên ở trấn có rất nhiều người biết Hạ Dung Tinh, mỗi lần nàng đến đều chào hỏi họ, có đôi khi trong lúc rảnh rỗi còn có thểtán dóc vài câu, lâu ngày mọi người đều thành người quen.

      Sau đó, bạn của Lăng Yên chết.

      Hàng năm nàng vẫn dùng thân phận Hạ Dung Tinh xuất ở An Nhạc trấnnhư xưa,ở tại trấn đoạn thời gian, cúng tế cho người bạn ấy.

      Mà lần này, Lăng Yên vội vàng chạy đến An Nhạc trấn, lại ngờ gặp phải quái tập kích.

      Lăng Yên mang gương mặt của Hạ Dung Tinh, nàng cũng muốn làm bại lộ thân phận trước mặt mọi người, vì vậy liền dứt khoát giơ tay chịu trói, bị áp giải đến sơn động này, tìm cơ hội cứu mấy người dân thôn ra, thuận tiện muốn xem thử xem rốt cuộc bầy quái này sao lại đến đây, bắt mọi người là có mục đích gì.

      Nhưng sau khi bầy quái này bắt nàng, lại chẳng làm gì mà chỉ nhốt vào tù, nàng đợi lúc lâu cũng chả thấy xuất kẻ nào quan trọng, khỏi phát chán.

      Ngay lúc đó, nhóm quái lại bắt thêm đám người về, mà trong đám người đó, Lăng Yên liếc mắt cái liền chú ý tới Trầm Ngọc.

      ra Lăng Yên chú ý tới Trầm Ngọc cũng vì nguyên nhân gì khác, chẳng qua là nàng buồn chán lâuquá rồi, nên muốn tìm người để trò chuyện vài câu thôi. Mà trong căn phòng giam này, ai ai cũng khóc khóc nháo nháo, người thoạt nhìn có thể trò chuyện được cũng chỉ có mình Trầm Ngọc với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh kia.

      “Ngươi cũng là người của trấn An Nhạc à? Hình như ta chưa bao giờ gặp ngươi?” ra Lăng Yên cũng có lời gì muốn , chẳng qua là muốn mượn trò chuyện để việc chờ đợi bớt nhàm chán thôi.

      Nhưng mà đối với vấn đề Lăng Yên thuận miệng đưa ra, Trầm Ngọc lại vô cùng nghiêm túc trả lời: “Ta đến từ trấn bên.” Quả thực người tên Đường Lam kia phải là dân trấn An Nhạc.

      “À.” Lăng Yên lại hỏi,“Trấn nào thế?”

      Vấn đề này làm cho Trầm Ngọc lâm vào trầm tư.

      Nhưng ngay khi Trầm Ngọc còn cố gắng suy nghĩxem rốt cuộc nên trả lời thế nào, Lăng Yên hỏi ra vấn đề kế tiếp:“Ngươi bị bắt tới đây mà sợ à?”

      Trầm Ngọc lắc đầu :“ quái thôi mà, có gì đâu phải sợ?”

      Lăng Yên bị bộ dáng nghiêm túc của chọc cho bật cười, nàng :“Ngươi cảm thấy có người tới cứu ngươi sao?”

      Trầm Ngọc chút do dự :“ .” Bởi vì căn bản cần ai cứu, ngược lại tới đây là để cứu người khác ra.

      Đại khái là do rất vất vả mới tìm được người có thể trò chuyện cùng, nên ấn tượng của Lăng Yên đối với Trầm Ngọc cũng tệ. Nghe Trầm Ngọc như vậy, Lăng Yên cười đáp:“Cái đó chưa chắc à nha, ta thấy ngươi nhìn cũng giống như người bạc phúc, khi nào đến thời điểm mấu chốt, chắc chắn có người cứu ngươi ra.” Lăng Yên quyết định, đợi nàng biết quái bắt người là kẻ nào, thả toàn bộ mọi người ở đây.

      Hai người chẳng ai biết tâm tư đối phương, chỉ ngồi hàn huyên vài chuyện chẳng mấy quan trọng.

      lâu sau, vài tên quái lại tiến vào sơn động.

      Thấy quái xuất , mấy người còn lại đều vô cùng sợ hãi, nép mình trong góc tường sợ bị bọn chúng bắt . Ngược lại, trong đám người ấy, hai người Lăng Yên Trầm Ngọc nhìn nổi bật hơn hẳn.

      Mấy tên quái nhìn lát, đến trước ngục giam hai người bọn họ, mở cửa tha người ra ngoài, là muốn đem hai người trước.

      “Xem ra chúng ta được may mắn cho lắm.” Lăng Yên giọng với Trầm Ngọc.

      Về phía Trầm Ngọc, trước nay chuyện với những người ở Thần giới đều vì bàn chuyện chính ,chưa có ai mấy chuyện hề có tác dụng gì như thế.

      Nghe Lăng Yên mở miệng, Trầm Ngọc nhất thời biết phải đáp lại thế nào.

      Lăng Yên cũng đợi Trầm Ngọc trả lời, nàng cười cười, thúc giục: “ thôi, phải ta rồi à, nếu thực xảy ra chuyện, có người tới cứu ngươi thôi.”

      Hai người ôm lấy suy nghĩ của riêng mình, theo sau lưng đám quái kia, vào sâu trong doanh trại.

      Cả đoàn bọn họ cực chậm, đám quái đằng trước châu đầu ghé tai giọng thầm. Ra ngoài sơn động, thêm lúc lâu, bọn họ mới dừng lại trước cái lều. Lều trại này rất lớn, bên ngoài có vẻ cũ nát, vết máuđã khô loang lổ mảnh vải vốn dĩ màu trắng, khiến nơi này càng thêm trầm đáng sợ.

      Trầm Ngọc cùng Lăng Yên muốn bị bầy quái này áp giải , vì thế chủ động vào lều trại.

      Trong lều trống rỗng, bài trí gì cả, nhưng khoảng đất giữa lều có trận pháp lớn vẫn còn dính máu người, truyền đến luồng khí quỷ dị, khiến cả Lăng Yên lẫn Trầm Ngọc đều đồng thời nhíu mày.

      Hai người bị đẩy tới giữa trận pháp.

      Bốn phía xung quanh trận pháp có ít vết máu cùng đống quần áo rách nát, trong đó thậm chí còn có đoạn kiếm tiên giới bị gãy. Đứng trước trận pháp là lão già toàn thân mặc hắc bào, tóc dài che kín mặt, làn da như cây khô, chỉ thấp thoáng lộ ra đôi mắt xám trắng.

      Vừa thấy người này, Lăng Yên lập tức hiểu mọi chuyện.

      Nàng biết kẻ này, cách chính xác, lão từng là chiến tướng Ma giới.

      Hơn mười năm trước, lão phản bội Ma giới, sau đó biệt tăm biệt tích. Bây giờ lão xuất tại nơi quái tụ tập như thế này, cấu kết với giới, mở pháp trận, e mưu từ sớm.

      Như vậy, Đông Thiên các của Thần giới gặp chuyện may, vài tên tiểu tiên bị bắt, người ra tay lại sử dụng thuật pháp Ma giới, những chuyện này đều có thể giải thích ràng.

      Chẳng qua, thực lực của lão cũng tính là mạnh, mặc dù Lăng Yên nhìn ra được tác dụng của pháp trận đất rốt cuộc là để làm gì, nhưng nàng biết ma tướng nho như lão đủ năng lực vẽ ra, vì vậy hẳn là còn có kẻ đứng sau lưng lão.

      Lăng Yên nghĩ vậy liền cười lạnh, lập tức muốn ra chân thânép hỏi lão khai ra người sau lưng.

      Còn ở bên kia, mắt thấy ở đây vẫn còn lưu lại đoạn kiếm gãy của tiểu tiên Đông Thiên các, Trầm Ngọc cũng hiểu được đại khái. ngưng mắt trầm mâu, định chuẩn bị ra tay.

      Trong khí đầy áp lực ấy, đôi mắt lộ ra ngoài của ma tướng kia chợt trừng lớn, lão giơ cây mộc trượng to cầm trong tay lên, áo choàng màu đen người tung bay theo gió. Trận pháp mặt đất đột nhiên tỏa ánh hào quang, ánh sáng màu đỏ hừng hực như muốn cắn nuốt hai người Lăng Yên Trầm Ngọc đến khi còn sót lại gì!

      Ngay tại thời điểm mấu chốt ấy, Trầm Ngọc cùng Lăng Yên gần như đồng thời hành động!

      Lăng Yên xoay ngược tay lại, bắt lấy Trầm Ngọc bên cạnh, muốn ném người này ra khỏi trận pháp, như vậy bản thân nàng có thể ra tay mà cần phải cố kỵ gì. Nhưng ở phía đối diện, Trầm Ngọc cũng có chung ý tưởng như Lăng Yên. Hai cánh tay nhanh chóng khóa chặt, trong phút chốc ai nhúc nhích.

      Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi ấy, hai người nâng mắt nhìn nhau, định hành động lần nữa, lại chợt nghe thấy giọng lạ lẫm phát ra từ ngoài lều, “Cuối cùng cũng để ta tìm ra rồi, sao bây giờ chạy nữa ?!”

      Cùng với giọng ấy, đập vào tầm mắt mọi người là nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào, người mang theo vài bầu rượu, thời điểm xông vào lều, bầu rượu va vào nhau kêu loảng xoảng. Sau khi tiến vào lều trại, liếc mắt cái liền nhìn thấy ma tướng kia, động tác như nước chảy mây trôi, xoay tay ném ra vài tấm phù chú lên đất, mặt đất thoáng chốc tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, bất ngờ phá vỡ trận pháp chưa kịp hoàn thành kia.

      Động tác của người nọ cực nhanh, đợi kẻ khác phản ứng, lại lập tức ném ra thêm tấm phù chú màu vàng khác, nhắm thẳng vào người ma tướng kia mà đánh tới!

      Lăng Yên cùng Trầm Ngọc định ngăn cản, nhưng còn bị đối phương ràng buộc, chỉ đành trơ mắt ếch nhìnlá bùa vàng kia mang theo khí thế như chẻ tre nhắm về phía ma tướng, đánh lão hóa thành bột phấn!

      Lăng Yên, Trầm Ngọc:“......” Bọn họ cải trang lâu như vậy chỉ vì muốn tìm manh mối người ma tướng, lại ngờ bị người ta quẳng lá bùa ra phá tan hoàn toàn.

      Nam nhân trẻ tuồi mặc đạo bào kia lấy ra phất trần từ sau lưng vung lên, dễ dàng đuổisạch mấy con tiểu trong lều, sau đó mới đến trước mặt Lăng Yên cùng Trầm Ngọc.Hai người còn chưa kịp phát sầu vì làm mất manh mốima tướng, định bụng bắt mấy tên tiểu kia hỏi chút. Người trẻ tuổi chỉ xem bọn họ như hai người phàm bị tình hình trước mắt dọa cho choáng váng, vì thế vỗ vỗ lên vai hai người, cười : “ quái đều bị ta đánh chết hết rồi, các ngươi cònkhông mau chạy , đứng đó thất thần làm gì?”

      “......” Lăng Yên muốn chạy, này chỉ muốn đá tên thanh niên lỗ mãng chuyên gây chuyện trước mắt này văng ra xa.

      Hiển nhiên là người trẻ tuổi nhìn ra tâm tư của Lăng Yên, tiếp:“Vận may của đôi tiểu tình nhân các ngươi cũng tệ, hôm nay được ta cứu. Thôi được rồi, ta tiễn các ngươi đoạn đường!”

      xong, định dẫn hai người ra ngoài lều trại, Trầm Ngọc yên lặng nãy giờ rốt cuộc mở miệng, giọng hỏi:“Tiểu tình nhân?”

      “Ừ? Chẳng lẽ đúng à?” Người trẻ tuổi hơi hơi nhướng mày, đưa mắt nhìn đôi bàn tay còn nắm chặt của hai người.

      Lúc này bọn họ mới phát giác ra, quả vừa rồi ở trong trận pháp hai ngườicùng “nắm” lấy tay nhau, đến giờ còn chưa buông.

      Trầm Ngọc nhanh chóng buông lỏng tay, mặt có biến hóa gì nhiều, chẳng qua chỉ hơi quay lưng chút. Lăng Yên ngược lại, cảm thấy ngượng ngùng gì, sau khi buông tay còn liếc mắt nhìn Trầm Ngọc cái, đuôi lông mày nhàng nhếch lên.

      Người trẻ tuổi mặc kệ hai người bọn họ là thế nào, chỉ kéo bọn họ ra ngoài. Động tác của cực nhanh, bao lâu dẫn bọn họ đến sơn đạo an toàn bên ngoài doanh trại, chợt :“Ở đây quái. núi nguy hiểm lắm, các ngươi mau về , ta quay lại cứu những người khác.”

      xong cũng xen vào hai người này nữa, quay ngoắt người lại, vòng ngược về doanh trại.

      Bỏ lại hai người Lăng Yên Trầm Ngọc ngơ ngác nhìn nhau.

      Hai người bọn họ vốn mang tâm tư của riêng mình đến đây điều tra cùng cứu người, nhưng nay manh mối bị người trẻ tuổi đột nhiên xuất kia phá hủy hơn phân nửa, việc cứu người cũng bị đoạt luôn rồi, thành ra lần này hai người ngụy trang trà trộn vào doanh trại dạo vòng, lại chả làm được gì, những vậy còn bị người ta tiễn ra ngoài nữa chứ.

      Lăng Yên cau chặt hai hàng lông mày. Vừa nghĩ như vậy, nàng chợt cảm thấy chuyện hôm nay là hoang đường.

      Nhưng tốt xấu gì nàng cũng tra được, chuyện Đông Thiên các hề đơn giản, kẻ chủ mưu chuyện này có quan hệ với đám quái, có lẽ phải đến giới điều tra. Nàng yên lặng suy nghĩ lát, định rời trước, trở về báo cho mọi người ở Ma giới chuyện về ma tướng kia để mọi người điều tra kỹ càng phen, đợi sau khi tên thanh niên gây kia rồi, nàng lại quay về đây bắt vài tên tiểu hỏi tình hình.

      Nghĩ vậy, Lăng Yên lập tức xoay người xuống núi.

      Nhưng chưa được mấy bước, nàng liền thể ngừng chân.

      Quay đầu, Lăng Yên thấy Trầm Ngọc nhắm mắt theo đuôi lẽo đẽo theo nàng.

      “Đường công tử, có chuyện gì sao?” Lăng Yên hỏi.

      Lúc này quả Trầm Ngọc có chuyện, bởi vì mãi cho đến khi rời khỏi doanh trại, mới phát chuyện bị mình xem rất lâu -- vứt Xích Diễn mất rồi.

      Chuyện này vốn cũng có gì đáng .

      Nhưng làm Thần giới chí tôn, Trầm Ngọc bận trăm công nghìn việc, chuyện gì liên quan đến an nguy của tam giới, phí thời gian tìm tòi nghiên cứu. Ví dụ như, tìm đường.

      Loại chuyện này xưa nay đều do Xích Diễn phụ trách.
      lyly, huyenlaw68, Phong nguyet45 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 4:

      Tầm mắt Trầm Ngọc giao với Lăng Yên, cách khoảng thời gian khoảng chừng bằng cơn gió phất qua, mở miệng :“Ta đưa ngươi về.”

      rất lâu rồi Lăng Yên chưa được người ta đối xử kiểu thế, đầu tiên nàng ngưng mắt nhìn Trầm Ngọc lát, sau đó mới nhướng mày cười đáp:“Được, ngươi đưa ta về.”

      Bèo nước gặp nhau, nếu hai người đều cùng bị tống xuất đến đây, Lăng Yên cảm thấy mình cũng thể nào bỏ mặc tên người phàm này được, liền xuống núi cùng .

      biết có phải nhờ người trẻ tuổi kia , mà lúc này trong An Nhạc trấn còn tên quái nào nữa, mọi người trong trấn bắt đầu tu sửa mấy căn nhà bị quái phá hư, tứ phía náo động vô cùng. Trong dòng người hối hả đến đến ấy, Lăng Yên quay đầu với Trầm Ngọc:“Nhà ta cũng khá gần đây, nơi này an toàn rồi, ngươi cần đưa ta nữa.”

      Trầm Ngọc nhìn cảnh trí xung quanh, rốt cuộc giọng :“Ừ.”

      “Ta trước nhé.” Lăng Yên .

      Nàng cũng đợi Trầm Ngọc đáp lại liền xoay người rời , chẳng qua vừa mới bước ra hai bước lại quay đầu lại, , “Ngươi cũng về sớm , từ đây đến trấn bên sợ là còn phải mất ít thời gian.”

      Trầm Ngọc buông mắt, nhìn ra cảm xúc, “...... Ừ.”

      Lăng Yên cười cười rời .

      Thẳng đến khi bóng dáng của Lăng Yên hoàn toàn biến mất, Trầm Ngọc mới thoáng nhăn mày sầu não, đứng con đường đông đúc đầy người, tầm mắt ngừng tìm kiếm xung quanh, lại biết rốt cuộc nên chọn con đường nào.

      ***

      Sau khi tạm biệt Trầm Ngọc, Lăng Yên đầu tiên là đến nơi bí mật trong khu rừng ngoài trấn.

      Cánh rừng này lớn, nhưng cây cối lại rất rậm rạp, che kín khu vực bên trong. Lăng Yên vẽ đạo ma chú, mở trận pháp, chẳng mấy chốc liên lạc được với ma tướng Thanh Minh ở đầu kia Ma giới.

      Mất khoảng nửa canh giờ, Lăng Yên mới kể ngọn nguồn mọi chuyện mà mình nghe được thấy được tại An Nhạc trấn hai ngày gần đây, sau đó : “Chuyện ở Đông Thiên các gần như có thể xác định là do giới gây nên, ngươi cứ tiếp tục điều tra theo hướng này. Nếu bọn họ có át chủ bài, nhất định dám cả gan trêu chọc hai giới Thần Ma như vậy, ngươi phải cẩn thận.”

      Thanh Minh nghe được, liên tục vâng dạ, cuối cùng mới :“Ma tôn đại nhân, khi nào ngài về?”

      “Hai ngày nữa.” Lăng Yên trầm ngâm ,“Gặp Thu Linh rồi ta .”

      Thanh Minh chần chờ tựa như còn muốn gì nữa, Lăng Yên lại hỏi: “Sao?”

      “Thuộc hạ nghe ...... Thần giới bên kia cũng điều tra vụ việc đám quái ở An Nhạc trấn này.”

      “Ồ, vậy là người Thần giới cũng quá ngốc.” Lăng Yên thuận miệng ,“Người Thần giới điều tra chuyện này là ai?”

      Thanh Minh:“...... Nghe là Thần tôn.”

      Chuyện này lại vượt xa khỏi dự kiến của Lăng Yên: “Phượng Hoàng khoái mổ người ấy hả? tự mình xông pha cơ à?”

      “Vâng.”

      “Ta biết rồi.” Kinh ngạc qua , Lăng Yên cũng truy vấn nữa, mặc kệ ai đến, đối với Lăng Yên mà đều phải là chuyện gì đáng lo, cùng lắm nàng lại đánh trận với con phượng hoàng kia, báo thù cho cái tay bị mổ. Nàng tiếp tục dặn dò thêm vài câu, bảo Thanh Minh sau khi điều tra ra kết quả liên lạc lại, Thanh Minh lập tức đáp ứng, Lăng Yên phất tay, hồng mang trước mắt hạ xuống, trận pháp liên lạc liền bị cắt đứt.

      Những chuyện cần dặn đều dặn xong, Lăng Yên ra bìa rừng, làm chuyện mình muốn làm mà chưa làm xong.

      Lăng Yên đến An Nhạc trấn, vốn là vì tế bái người.

      Chuyện này là chuyện mỗi năm nàng đều phải làm, lại nghĩ rằng lần này vào trấn gặp chuyện, vì thế việc này bị chậm lại, cho đến tận bây giờ.

      Sau khi nàng rời khỏi khu rừng, liền ghé quán rượu ven đường mua ít rượu, sau đó tới khu rừng trúc hẻo lánh ở ngoại ô.

      Sâu trong khu rừng trúc ấy chính là mộ của Thu Linh, đó là nơi mà trước kia Lăng Yên chọn, vì ở đó yên lặng, có ai đến quấy rầy. Nhưng khiến Lăng Yên dự đoán được là, lúc nàng đến đấy, lại phát ra có người đứng trước mộ.

      Đó phải ai khác mà chính là Trầm Ngọc vừa mới chào tạm biệt Lăng Yên cách đây lâu.

      Trầm Ngọc cúi đầu nhìn tấm bia đá khắc chữ ngôi mộ kia, trong tay bưng bình ngọc, rót thứ trong bình lên phần đất mộ, dường như yên lặng tế bái.

      Lăng Yên nhìn động tác của , bất giác thoáng kinh ngạc, chậm rãi qua:“Ngươi quen nàng à?”

      Trầm Ngọcsớm phát ra Lăng Yên đến, lắc đầu :“ biết,chỉ là đường ngang qua đây, thấy bốn bề vắng lặng, nghĩ là người này ở đây nhất định cảm thấy rất tịch mịch, liền muốn trò chuyện với người này chút.”

      Lăng Yênthật ngờ Trầm Ngọc như vậy. Nàng chỉ mới quen Trầm Ngọc trong sơn động, đến bây giờ, hai người từng với nhau ít chuyện, nhưng đến tận lúc này nàng mới nghiêm túc ngắm nhìn diện mạo đối phương.

      phải ngươi ở trong trấn An Nhạc à, sao lại đến nơi hẻo lánh này?” Lăng Yên hỏi.

      Trầm Ngọc im lặng, muốn nhớ lại toàn bộ quá trình lạc mới vừa rồi của mình.

      Lăng Yên đại khái là hề có thói quen nghe người khác chuyện, chỉ lo nêu ra thắc mắc của mình rồi lại tiếp: “Người chôn ở đây, ngươi biết, nhưng ta biết.”

      “Nàng là bằng hữu của ta, hôm nay là ngày giỗ của nàng.” Lăng Yên thẳng đến trước mộ, sóng vai đứng chung với Trầm Ngọc, hai người cùng ngưng mắt nhìn tấm biađá tên kia, dường như có vô vàn suy nghĩ ùn ùn kéo tới.

      Tiếng ve kêu vang lên giữa khu rừng vắng lặng, tay áo Lăng Yên tung bay theo gió, khóe môi nàng khẽ cong, giọng : “Ta đến để tế bái nàng.”

      Trầm Ngọc ghé mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, từ sườn mặt nhìn nghiêng kia tựa như có thể đọc ra ít ý đơn.

      Lăng Yên xốc xốc vò rượu trong tay, định rót hết vò rượu xuống đất, nhưng nàng còn chưa có động tác, lại dường như phát giác ra điều gì, chợt quay sang Trầm Ngọc hỏi: “Ngươi vừa rót rượu gì cho nàng thế, sao ngửi mùi có vẻ ngòn ngọt?”

      Trầm Ngọc:“......” Tại Thần giới ai chịu để uống rượu, người đương nhiên có rượu riếc gì, thứ đổ xuống lúc nãy chính là rượu quỳnh tiên lộ mang theo trước khi rời khỏi Thần giới, còn lại nửa bình, đổ hết xuống đây.

      “Đó là rượu đặc chế của quê nhà ta.” Trầm Ngọc giải thích qua loa.

      biết Lăng Yên có nghe Trầm Ngọc giải thích hay , nàng như chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cười : “Ngươi có thích ai ?”

      Trầm Ngọc thoáng hoảng hốt, ngẫm nghĩ về vấn đề có vẻ vô cùng xa xôi với mình này, sau đó lập tức lắc đầu:“ có.”

      “Ta cũng có, cho nên ta cũng hiểu được nàng.” Lăng Yên mở bình rượu ra, hương rượu thoáng chốc lan tỏa khắp nơi. Nàng rót hết bình rượu lên phần đất trước mặt, rồi chợt như tán dóc với bạn tốt, cười , “Nàng ấy à, vì muốn được ở cùng với người mình thích mà vứt bỏ toàn bộ mọi thứ nàng vốn có, biến mình thành người thường triệt triệt để để, chỉ muốn nắm tay người kia, cả đời sống cuộc sống thường dân.”

      “Có thể gặp người mà mình thích đến vậy, thích đến mức vì mà hy sinh nhiều đến thế, nghe ra có phải thực khiến người ta hâm mộ hay ?” Lăng Yên hỏi Trầm Ngọc.

      Trầm Ngọc chần chờ lát, gật đầu, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

      Lăng Yên cười, cười đến mức có chút hoảng hốt:“Nhưng sau khi nàng biến thành người bình thường rồi, nàng liền gặp phải khó khăn của người thường. Bọn họ sống với nhau chưa được quá hai năm, nàng bị tên cướp bình thường giết chết, còn nam nhân nàng thích trốn được nên sống sót, đau khổ vì nàng hai năm, sau đó liền thành thân với nương trấn bên.”

      “Ngươi xem, có phải nàng dại dột kinh khủng hay ? Tự giày vò bản thân, làm nhiều chuyện như vậy, kết quả lại chẳng được gì cả, thậm chí còn dâng cả mạng của mình.” Lăng Yên .

      Trầm Ngọc biết nên trả lời thế nào.

      Lăng Yên hít tiếng,“Bình thường cũng chỉ có mình ta đến gặp nàng, nhiều năm như vậy rồi, ngươi đại khái chính là người thứ hai. Ta đoán, thấy ngươi chắc nàng rất vui vẻ.”

      Trầm Ngọc nhìn tấm bia đá vuông vức trước mắt, nhưng tưởng tượng ra được người được chôn trong đó có bộ dạng thế nào.

      Lăng Yên bật cười, nhìn nhìn sắc trời, :“Trễ thế rồi cơ à. Ngươi có về ?”

      Trầm Ngọc lắc đầu, phải muốn về, mà là biết về thế nào.

      Lăng Yên nhân tiện :“Ta đây mời ngươi uống rượu nhé?”

      Trầm Ngọc tỏ vẻ gì, duy chỉ có đôi mắt là sáng bừng lên. Trong cuộc đời 900 năm qua, chưa bao giờ uống rượu hết.

      Lăng Yên là người có tính hai, sau khi tế bái xong liền lập tức kéo Trầm Ngọc chung đến quán rượu. Hai người vào trong quán rượu đơn sơ ấy, ngồi xuống,gọi tiểu nhị mang hai bình rượu đến. Lăng Yên rót chén cho Trầm Ngọc, lại tự mình rót đầy chén, hai người nâng chén cụng qua loa, Lăng Yên liền ngửa đầu uống.

      Trầm Ngọc ngồi đối diện Lăng Yên, hai tay bưng chén rượu, từ tốn nhấp ngụm .

      Chỉ ngụm như vậy mà cũng nhịn được ho sặc sụa.

      “Đừng đùa chứ, ngươi biết uống rượu?” Lăng Yên uống xong chén rượu của mình, thấy bộ dáng Trầm Ngọc như thế, nở nụ cười.

      Trầm Ngọc ho lúc mới dừng lại được, hơi mím môi nhíu mày, lại buông chén ra, từ tốn nhấp thêm ngụm nữa, tuy dáng vẻ uống được thoải mái cho lắm, nhưng cũng vẫn uống cạn rượu trong chén, giọt rơi.

      Lăng Yên bật cười nhìn , quơ quơ vò rượu khác trong tay,“Uống nữa ?”

      Trầm Ngọc uống xong chén rượu, ánh mắt trầm tĩnh trong trẻo, thoạt trông như ngôi sao sáng nhất chín tầng trời. gật đầu giọng :“Uống.”

      Hai người ở quán rượu uống cả đêm, cạnh bàn bày đầy bình rượu rỗng, đợi đến khi chân trời dâng lên chút ánh sáng nhàn nhạt, vò rượu cuối cùng rốt cuộc cũng thấy đáy.

      Lăng Yên dốc dốc vò rượu rỗng bên cạnh, dường như vẫn còn thấy chưa đủ, còn Trầm Ngọc uống nhiều rượu như vậy nhưng nhìn qua vẫn có vẻ tỉnh táo, giọng : “Tìm bọn họ gọi thêm vài bình chứ?”

      “Hết rồi, rượu trong tiệm đều bị chúng ta uống hết rồi.” Lăng Yên ném vò rượu , quay đầu nhìn Trầm Ngọc.

      Bình thường Trầm Ngọc nhìn có vẻ rất trầm tĩnh, khi uống rượu vào, đôi mắt trong vắt kia lại toát ra rất nhiều cảm xúc. nhíu chặt mày, như nghiêm túc tự hỏi phải đâu tìm thêm rượu về cho nàng. Lăng Yên cách rất gần, gần đến mức có thể thấy làn da trắn nõn của vì rượu mà nổi lên màu hồng nhàn nhạt, thấy hàng mi cong cong của nhàng rung động, thấy hình ảnh của chính bản thân mình trong mắt .

      Sau đó, biết tại sao mà đột nhiên nàng nhớ đến lời mình từng trước mộ Thu Linh.

      Nhớ đến lời Thu Linh với nàng trước khi chết.

      “Ngươi từng nghĩ tới chuyện thích người sao?”

      Những lời này như hạt mầm ngoan cố dây dưa, chiếm chỗ nhoi trong lòng nàng.

      Nàng xác định, trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới chuyện thích ai, nhưng tại, vào lúc này, nàng nhìn Trầm Ngọc, xác định lòng mình thoáng chốc rung động.

      Cảm giác này cũng quá tệ.

      Khóe môi Lăng Yên nở nụ cười nhàn nhạt, nàng chớp chớp mắt, cách cái bàn, bất chợt nghiêng người kéo lấy cổ đối phương, cương quyết đến mức có vẻ liều lĩnh, hôn lên đôi môi còn vương mùi rượu của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :