1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

GIẢ QUAN HUYỆN ĐẤU ĐỊA CHỦ - Tự Thủy Vi Lam [12/188]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 5: Nguy hiểm đến gần.

      Edit: meowluoi.

      “Tiếu huynh đệ, đệ còn nhớ vi huynh ?” Nam tử trung niên nhìn Tiếu Sắc nhanh nhẹn kết án, nên thẩm, nên án, vẫn luôn đợi dân chúng xem náo nhiệt rời , lúc này mới ra.

      Tiếu Sắc nhìn nam tử xa lạ trước mặt, hơi sững sờ. Nam tử trung niên nhìn ra trong mắt Tiếu Sắc nghi hoặc, bất đắc dĩ : “Tiếu huynh đệ, chẳng lẽ còn quen biết vi huynh, ta là Trương Tử Bộ đây?

      Ba năm trước chúng ta cùng nhau vào kinh tham gia khoa cử. Tiếu huynh đệ được cao trung Tiền Tam Giáp, mà vi huynh lại thi rớt. lẽ Tiếu huynh đệ làm Huyện thái gia, quý nhân hay quên nhớ huynh đệ này rồi sao?”

      Tiếu Sắc nghĩ thầm ta quen ngươi à? Ta phải là ca ca Tiếu Tường. Vì để đối phương nhìn ra sơ hở, đành phải chào hỏi. Dùng tay vỗ đầu mình, cười : “Hóa ra là Trương huynh, huynh xem đầu óc của đệ này.

      là bận quá, trong khoảng thời gian ngắn liền quên mất, có lỗi! Trương huynh, sao huynh lại rảnh rỗi tới huyện thành hẻo lánh này của ta? biết tại Trương huynh nhậm chức ở đâu?”

      Nhìn Tiếu Sắc nhận ra mình, mặt Trương Tử Bộ ra sung sướng, sau đó cươi ha ha : “ gạt gì Tiếu huynh đệ, thân thích nhà ta giới thiệu làm sư gia (phụ tá) của Lưu Huyện lệnh hình văn.

      Lần này tới cũng là nghe ở Vạn Huyện có Huyện lệnh có tài xử án, muốn thỉnh giúp đại nhân nhà chúng ta việc, nhưng mà nghĩ tới Huyện lệnh nổi danh Vạn Huyện lại là Tiếu huynh đệ. Nhưng mà, năm đó với tài của Tiêu huynh đệ, sao bây giờ mới nổi danh thế? Nghe lúc trước có người thi đậu Tiền Tam Giáp, cự tuyệt tứ hôn phải là Tiêu huynh đệ đấy chứ!”

      Tiếu Sắc cho Trương Tử Bộ ánh mắt ngươi xem, Trương Tử Bộ tỉnh ngộ, dùng tay vỗ miệng mình, sau đó ngượng ngùng : “Thực xin lỗi, đệ xem cái miệng thúi của vi huynh này, đệ ngàn vạn lần đừng chấp nhặt huynh. Nhưng mà huynh cũng rất bội phục Tiếu huynh đệ, bị tiền bạc cám dỗ, cúi người trước quyền thế, bất kể là quận chúa, ta cũng làm Trần Thế Mỹ*”

      *: Là nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ bị Bao Chửng xử chém.

      Vừa chuyện vừa bước theo Tiếu Sắc trở về nhà sau nha môn. Nhìn viện được thu dọn sạch , Trương Tử Bộ dừng lại đánh giá lát, sau đó cười : “Đệ muội vừa nhìn chính là người hiền lành, trách được Tiếu huynh đệ chướng mắt với Quận chúa.”

      Tiếu Sắc nhìn Trương Tử Bộ dọc đường ngừng, khỏi nhíu mày, nam nhân này nhiều.

      “Trương huynh, mời! Đây là hàn xá, mong Trương huynh ghét bỏ đơn xơ.” Tiếu Sắc mang Trương Tử Bộ vào trong viện.

      “Tiểu, Tiểu Liên chơi với Hổ Tử nhà sát vách, tướng công trở lại, vị này là?” Tẩu tử Trương thị phản ứng nhanh, vốn dĩ tiểu trở lại, vừa thấy có ngoại nhân ở đây, lập tức sửa lại. Phản ứng quả thực rất nhanh.

      Trong lòng Tiếu Sắc nhịn được tán thưởng tẩu tử nhà mình, vì thế mở miệng cười : “Phu nhân, vị này là Trương huynh, nàng bảo Trương thẩm pha bình trà tới!” xong liền mang Trương Tử Bộ đến phòng khách. lát sau, Trương thẩm pha trà xong, Tiểu Tứ bưng trà đến, cung kính đổ hai chén trà, xoay người lui ra ngoài.

      Trương Tử Bộ nhấp ngụm trà, lúc này mới : “Nếu tất cả là huynh đệ, ta cũng thẳng vào vấn đề. Huyện chúng ta có án tử rất kỳ lạ, có nhà nông hộ, nhi tử bỗng nhiên trúng độc bỏ mình.

      Mẫu thân người chết mực cho rằng tức phụ làm canh hạ độc chết nhi tử mình. Liền mang tức phụ nhà mình bẩm báo công đường. Mặc dù lão gia nhà ta thẩm vấn như thế nào, tiểu phụ nhân kia vẫn hô to oan uổng. Chúng ta từng điều tra qua, người chết và thê tử phu thê ân ái, tôn trọng nhau như khách, láng giềng có thể chứng minh.

      Nhưng mà mẫu thân của người chết mực chắc chắn tức phụ làm canh độc chết nhi tử mình. Chúng ta tra ra được chứng cứ tiểu phu nhân kia hạ độc, vấn đế là tiểu phu nhân kia có thai, chúng ta lại thể tra tấn.

      Vì vậy vi huynh liền tới nơi này xin giúp đỡ. Nhưng mà lão gia nhà ta , chỉ cần Tiếu huynh đệ có thể phá được án, lão gia nhà ta nhất định đưa số tiền lớn tạ ơn. Đây là hai mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc, cũng coi như là đưa cho Tiếu huynh đệ tiền lại.”

      Tiếu Sắc hơi suy nghĩ, liền đồng ý. Trương Tử Bộ vừa thấy mình làm xong chuyện, lúc này cao hứng cáo từ rời .

      Lúc này tẩu tử Trương thị đến, mở miệng : “Tiểu , người kia tìm muội có chuyện gì thế?”

      Tiếu Sắc đưa hai mươi lượng bạc cho tẩu tử nhà mình, cười : “Tẩu tử đừng vội, đây là tiền, Huyện bên cạnh xảy ra án lạ, Huyện lệnh phá được án, đến đây xin muội giúp đỡ.

      Đưa hai mươi lượng bạc đặt cọc trước, là chỉ cần giúp bọn họ phá án, đáp tạ số tiền lớn hơn. Muội đáp ứng hai ngày sau qua, giúp bọn họ tra án.”

      Tẩu tử Trương thị cao hứng xong lại buồn rầu, cao hứng vì nhà mình lại có tiền, buồn vì tiểu nương gia phải giả nam trang ra ngoài, có nhiều bất tiện. Nhìn tẩu tử Trương thị rối rắm, Tiếu Sắc cười : “Tẩu tử, tẩu cần bận tâm, có bạc kiếm là đồ ngốc, bạc đưa tới tận cửa, sao có thể kiếm!

      Phá án đối với muội mà , dễ như trở bàn tay. Tẩu cứ yên tâm , tuy rằng võ công của muội bằng ca ca, nhưng đánh người bình thưởng bảy tám cái chắc chắn thành vấn đề.”

      Tẩu tử Trương thị nhìn bộ dáng tiểu khoe khoang, bất đắc dĩ : “Ra cửa thể so với ở nhà. Huynh đệ trong nha môn chúng ta đều xưng huynh gọi đệ với ca ca muội, tất cả mọi người cũng biết tình hình thực tế của chúng ta, tất cả mọi người cùng bảo vệ! Ra ngoài đừng làm mình quá nổi bật, đỡ phải bị lộ tẩy. Nhỡ đâu bị người ta biết là giả mạo xong đâu.”

      “Tẩu tẩu, tẩu cứ yên tâm! Trương Tử Bộ ba năm rồi gặp ca ca, chắc nhìn ra được sơ hở đâu. Muội chắc chắn sớm về sớm, tranh thủ kiếm cho nhà chúng ta ít bạc trở về.” Nếu sau này thường xuyên có việc như vậy cũng tồi, trong lòng Tiếu Sắc nghĩ thầm.

      ___

      Lúc này ở Kinh Đô trong phủ Thành Vinh Vương tiểu quận chúa Mộ Dung Tuệ nhìn ám vệ bẩm báo, trong mắt lộ ra hung ác, nham hiểm và ngoan độc.

      “Những lời ngươi đều là , Tiếu Tường cam tâm ở Vạn Sơn làm tiểu huyện lệnh, còn cùng thê tử hạnh phúc mỹ mãn sao?” Tiểu quận chúa Mộ Dung Tuệ càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng là quận chúa hoàng gia cao cao tại thượng, lại kém xa so với nữ nhân bán đậu hủ.

      Hơn nữa đối phương chỉ sinh cho Tiếu Tường nha đầu. Bốn năm qua, Tiếu Tường thà rằng ở vùng tiểu huyện thành khỉ ho cò gáy, cùng nữ nhân bán đậu hủ sống khổ từng ngày, mình sao có thể nuốt trôi cục tức này.

      Tiếu Tường, nếu ngươi vô tình, đừng trách ta vô nghĩa. Mộ Dung Tuệ ta chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến.
      sarah9x, lavender9xnb, shinbiah3 others thích bài này.

    2. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Khó gặp chị dâu em chồng hoà thuận, thế mà lại có kẻ ghen tị, biết quận chúa điêu ngoa có gây ra sóng gió gì hay ?
      Nguyễn Thị Luyệnmeowluoi thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 6: Khó bề phân biệt 1.

      Edit: meowluoi.

      Tiếu Sắc cẩn thận kiểm tra phòng bếp, ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Nóc nhà có mấy cây gỗ chống đỡ, mặt để ra khoảng nửa mét, là thanh xà nhà, xếp rất ngay ngắn thành tầng.

      Người mang thai kia là tiểu phu nhân Lư thị, tay đỡ bụng, thân y phục màu trắng, đôi mắt chớp nhìn chằm chằm, vị trước mặt này là cao nhân Huyện thái gia mời đến, công tử trẻ tuổi như vậy có thể tra ra chân tướng được sao?

      Tiếu Sắc cẩn thận kiểm tra lọ bát muôi chậu trong phòng bếp, Phong huyện lệnh mang theo sư gia Trương Tử Bộ, nhắm mắt theo đuôi. Còn có vài người đức cao vọng trọng ở Lưu gia trang, cũng tới cùng tra án. Vẻ mặt hai người Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ mờ mịt quan sát đại nhân nhà mình.

      “Tiếu huynh đệ, đệ nhìn ra được cái gì sao?” Trương Tử Bộ mở miệng hỏi đầu tiên.

      “Đúng vậy, Tiếu đại nhân, ngươi nhìn ra được gì sao?” Phong huyện lệnh Lưu Lăng nhìn Tiếu Sắc .

      Tiếu Sắc nhìn thoáng qua Phong huyện lệnh Lưu Lăng, mở miệng : “Có chút manh mối, đại nhân ngại bảo Lư thị làm nồi canh nữa. Có lẽ đại nhân liền biết ai là hung thủ.”

      “A, có lý! Vậy Lư thị ngươi theo ý Tiếu đại nhân mà làm, làm canh mà ngày đó ngươi làm cho Lưu Đại, làm nồi ra.” Vẻ mặt Lưu đại nhân hứng thú mở miệng .

      Trong mắt Lư thị lên chút gì đó rất nhanh, sau đó “Dạ”. Thuần thục vào trong viện, hái ít rau tươi mới tiến vào. Đợi nồi nóng, cho hành hoa vào nấu, sau đó cho rau vào, xào đồ ăn rồi cho thêm nước, sau đó đợi nồi sôi cho ít mì sợi vào.

      Lúc này Tiếu Sắc ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà, chỉ thấy con thằn lằn lớn ngửi được mùi thơm bò ra. Sau đó thèm ăn vài giọt nước miếng, nước miếng thằn lằn từ xà nhà chảy xuống, vào trong nồi, vẻ mặt Lư thị khẩn trương đậy nắp nồi lại.

      “Lưu đại nhân thấy được ? Đó chính là hung thủ, con thằn lằn to.” Tiếu Sắc giơ tay chỉ về phía xà nhà, mọi người nhìn con thằn lằn xấu xí xà nhà, cả người sởn gai ốc. Tiếu Tứ sợ tới mức xuýt chút nữa kêu to ra tiếng, vội dùng tay bịt kín miệng mình, trốn ra sau lưng Tiểu Ngũ.

      “Thằn lằn thích sống ở chỗ ấm áp, thời tiết càng ngày càng lạnh, thằn lằn chui vào phòng bếp, ở nóc nhà. Ngửi được mùi canh Lư thị làm, nhịn được chảy nước miếng.

      Nước miếng thằn lằn có kịch độc, cho nên mới khiến cho Lưu Đại uống canh xong bỏ mình. Cho nên hung thủ hạ độc chết Lưu Đại, đó là thằn lằn xấu xí, phải là thê tử Lưu Đại. Đại nhân tin, có thể đút canh này cho gia cầm ăn, kết quả thế nào biết.”

      Sau khi Phong huyện lệnh nghe xong, vỗ tay : “Được, được, quá tốt, nghĩ tới Tiếu đại nhân phá được án này nhanh như vậy, Lưu mỗ thể tâm phục khẩu phục. Người đâu, mang gà trống lại đây, uy nó uống canh.”

      Quả nhiên gà trống vừa uống canh xong, cổ lệch sang bên chân đạp khẽ chết thẳng cẳng. Phong huyện lệnh Lưu đại nhân càng cười ha ha, thẳng Tiếu Tường xử án như thần.

      Lúc sau mẫu thân Lưu Đại chống quải trượng, ngồi ở bậc thang khóc lớn, nhi tử chết thê thảm, sao có thể bị con thằn lằn hại chết.

      Lư thị lại thêm tràng, “Bùm” tiếng quỳ rạp xuống đất, kêu lên: “Thanh thiên Đại lão gia nhìn mọi việc, xử án như thần! Tiểu phụ nhất định làm cho Đại lão gia bài vị trường sinh, sớm tối thắp ba nén hương.”

      Lúc Lư thị quỳ xuống, ánh mắt Tiếu Sắc hơi sáng chút, thầm nhíu lông mày, Phong huyện lệnh Lưu Lăng vung bàn tay lên, cười : “Lư thị vô tội được phóng thích, sau này điều dưỡng thân mình tốt, sinh hạ đứa bé mồ côi của Lưu Đại, hiếu kính bà bà.” Vẻ mặt Lư thị vui sướng liên tục đáp “Dạ”.

      Mẫu thân Lưu Đại nhìn tức phụ Lư thị mình, che kín nước mắt cam lòng mặt. Huyện thái gia, mình cùng với mấy người có uy trong tộc đều thấy được chân tướng, mình có chứng cứ chứng minh Lư thị hạ độc chết nhi tử mình, chỉ có thể lo lắng suông có cách gì.

      Người đứng ở viện ngoài xem náo nhiệt cũng thẳng: “Đại nhân minh, gương sáng treo cao rốt cuộc trả lại trong sạch cho Lư thị.” Tiếu Sắc nhìn Lưu huyện lệnh phóng thích Lư thị, cái gì.

      Buổi tối hôm nay, Tiếu Sắc hồi Vạn Huyện, mà cùng Phong huyện lệnh Lưu Lăng và Trương Tử Bộ cùng nhau mở tiệc rượu ăn mừng. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tiếu Sắc, Trương Tử Bộ và Lưu huyện lệnh mở miệng hỏi: “Tiếu huynh đệ, nếu án tử phá được, sao huynh đệ vẫn ủ rũ chau mày thế.”

      “Lưu đại nhân, Trương huynh, án này còn có điểm đáng ngờ. Ta hoài nghi Lư thị kia mới là hung thủ chân chính.” Tiếu Sắc suy nghĩ lát, trực tiếp mở miệng .

      Phong huyện lệnh Lưu Lăng quả thực thể tin mở to hai mắt nhìn, buông đũa xuống, thẳng: “Sao có thể? phải Tiếu đại nhân và chúng tôi tận mắt nhìn thấy thằn lằn chảy nước miếng, Lưu Đại mới trúng độc bỏ mình phải sao? lẽ ngươi đùa giỡn chúng ta?”

      Dứt lời sắc mặt Lưu Lăng trầm xuống, ràng kết án, sao Tiếu đại nhân còn chưa kết thúc.

      “Lưu đại nhân bớt giận, nếu tại chúng ta mang người qua đấy, có thể tìm ra được chân tướng.” Tiếu Sắc chút hoang mang mở miệng .

      “Bang” tiếng, Phong huyện lệnh Lưu Lăng cầm chén rượu trong tay ném xuống mặt đất, nổi giận : “Được, theo ý ngươi, chúng ta dẫn người qua đấy, nếu như đúng như lời Tiêu đại nhân , Lưu Lăng ta đời này phục ngươi.” Lưu Lăng xong liền mang theo Trương Tử Bộ cùng với nha dịch, theo Tiếu Sắc, yên lặng tiếng động tới Lưu gia trang.

      Ánh trăng đêm nay sáng ngời, tựa như khay bạc treo trung. Ban đêm cuối mùa thu hơi lạnh, Tiếu Sắc kéo áo choàng người mình, trong thôn thường xuyên truyền đến vài tiếng chó sủa, Tiếu Sắc để Tiểu Tứ ở lại, chỉ mang Tiểu Ngũ theo.

      Đến bên ngoài nhà Lưu Đại, Tiếu Sắc bảo mọi người được làm ra động tĩnh gì, Tiểu Ngũ vặn eo nhảy lên đầu tường, Tiếu Sắc lùi lại bốn năm bước, phi thân lên đầu tường. Phong huyện lệnh dẫm lên bả vai của nha dịch, cũng bò lên tường nhà Lưu Đại.

      Nghe được trong phòng có thanh chuyện, Phong huyện lệnh Lưu Lăng giơ ngón tay cái, bội phục Tiếu Sắc liệu như thần! Hóa ra Lư thị là hung thủ giết người.
      sarah9x, lavender9xnb, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 7: Khó bề phân biệt 2.

      Edit: meowluoi.

      cửa sổ giấy, ánh nến chiếu ra hai cái bóng dài, chỉ nghe nữ nhân trong phòng : “Tam Lang, chàng biết ? Hôm nay lúc làm canh thiếp rất sợ hãi, sợ thằn lằn ra, lúc làm còn cố ý bỏ thêm vào hai giọt dầu mè.

      Cũng may lão thiên có mắt, thằn lằn tham ăn kia cuối cùng cũng bò ra. Haizz, cũng may trong bụng ta hoài hài tử của chàng, bằng Huyện thái gia đánh thiếp mấy trượng, thiếp chịu nổi. Thiếp nghĩ mà sợ, sợ mình chịu nổi mấy trượng, thú nhận tất cả mọi chuyện.

      Chàng đợi hài tử chúng ta sinh ra, chúng ta có thể gọi nó là Phúc nhi được ? Đứa này chính là phúc tinh của hai chúng ta.” Nữ nhân kia xong nhịn được cười “Ha ha ha”.

      “Tất nhiên, biết là giống của ai? Dựa vào phế vật Lưu Đại, có thể làm nàng hoài thai hài tử mới là lạ. Nhưng mà, nàng cũng được thiếu cảnh giác, nếu Tiếu đại nhân huyện bên cạnh có thể tra ra được thằn lằn, chắc chắn phải là nhân vật đơn giản.

      A Văn, ngày mai ta tới, đợi thêm mấy tháng gió êm sóng lặng, đến lúc đó nàng tái giá với ta, như vậy người khác gì.” Nam tử ôm nữ nhân, hôn môi thủ thỉ .

      “Tam Lang, chàng phải giữ lời đấy. Trái tim của thiếp đều cho chàng, chàng thể sủng người đẹp trong viện mà quên hai mẫu tử chúng ta. Vì chàng, chuyện giết người thiếp cũng dám làm.

      Chàng biết, buổi tối thiếp ngủ an ổn, luôn mơ thấy Lưu Đại đòi mạng thiếp. Hơn nữa, bà bà kia bắt đầu nghi ngờ thiếp. Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên tính toán cho thỏa đáng. Hay là chúng ta đem lão bà kia xử lý.

      Đỡ phải mỗi ngày bà ta ở bên thiếp chướng mắt.” Trong lời của nữ nhân này, Tiếu Sắc ngồi tường cảm thấy, giết người đối với nữ nhân kia, giống như giết con gà. Tiếu Sắc thờ ơ nhìn cửa sổ.

      “A Văn, bé ngoan của ta, tiểu bảo bối, nàng cứ yên tâm! Cho dù cần nàng, cũng phải để ý đứa bé trong bụng. Ai chẳng biết Trương gia chúng ta ba đời con , bà bà chết chỉ để lại nha đầu. Ngay cả hai tiểu thiếp cũng giống như gà biết đẻ trứng, sinh ra được nửa quả trứng nào. Lão thái bà kia chết, sau này có rất nhiều thời gian trừng phạt nàng.” Nam nhân kia thề son sắt.

      “Tiểu tinh, nếu phải sợ làm nhi tử chúng ta bị thương, bây giờ ta muốn nàng, hay là nàng dùng tay hầu hạ thiếu gia ta thoải mái.” Nam nhân vừa chuyện vừa cầm lấy tay nữ nhân, cho vào trong y phục.

      Đúng lúc này chỉ nghe “Ầm” tiếng, cửa phòng liền bị người từ bên ngoài mở ra. Lão nương Lưu Đại trong tay cẩm quải trượng nổi giận đùng đùng mắng: “Các ngươi đôi gian phu dâm phụ biết xấu hổ này, các ngươi được chết tử tế! Ta đánh chết đôi cặn bã các ngươi, hại chết nhi tử ta, tại còn muốn hại ta.

      Mất công ta vẫn luôn cho rằng tiện nhân Lư thị ngươi hoài đứa bé nhi tử ta, nghĩ tới trong bụng lại là đứa con hoang. Ta đánh chết đôi biết xấu hổ này.” Lão nương Lưu Đại giống như người điên, cầm quải trượng quan tâm hướng giường, giáng xuống người đôi cẩu nam nữ.

      Hù dọa Lư thị giật mình, trốn vào trong ngực Trương Quảng. Trương Quảng duỗi tay ra bắt được quải trượng lão nương Lưu Đại, tức giận : “Lão bà biết sống chết này, ngươi biết đây là chỗ nào ? Đây là Lưu gia trang, phụ thân ta là lí chính trong thôn, thúc thúc ta là tộc trưởng Lưu gia trang.

      Chọc giận thiếu gia ta, ngươi có tin hay ta cho ngươi đoàn tụ với nhi tử thành ma quỷ kia, lại bảo thúc thúc ta đem ngươi trục xuất khỏi Lưu gia trang. Hừ! Đồ biết sống chết, dám đối nghịch với bổn thiếu gia.” xong dùng sức đẩy mẫu thân Lưu Đại té ngã xuống đất.

      Mẫu thân Lưu Đại té ngã xuống đất, gào khóc, khóc rất đau khổ, vừa khóc vừa kêu: “Con à con, con chết oan uổng quá. Nếu con ở trời có linh thiêng, hãy làm ông trời thu nhận đôi gian phu dâm phụ này, cho dù nương phải chết, cũng cam tâm tình nguyện!

      Lão thiên à, ngươi mở to mắt mà xem, vì sao ngươi giáng sấm sét đánh chết đôi ác nhân này, cho dù ta chết rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cũng oán hối hận…”

      Trương Quảng nghe mẫu thân Lưu Đại khóc thê thảm, vẻ mặt kiên nhẫn, xoay người nhanh chóng mặc y phục, lạnh lùng : “Ngươi cứ khóc , khóc chết cũng có ai làm chủ cho ngươi. Huyện thái gia có chứng cứ làm khó dễ được ta? Phụ thân ta là lí chính trong thôn, thúc thúc ta là tộc trưởng. Cho dù ngươi khóc chết, cũng có người dám làm chứng.”

      “Bản quan biết Lưu gia trang thành thiên hạ của phụ tử Trương các ngươi lúc nào thế? Cố tình giết người!” Phong huyện lệnh Lưu Lăng mang theo mọi người, để nha dịch nhảy vào trong tường, mở cửa.

      Lư thị nhìn mọi người đột nhiên xông tới, luống cuống ngã từ giường xuống, sắc mặt tái nhợt, ngay cả Trương Quảng cũng khỏi thay đổi sắc mặt, vẻ mặt kinh hoảng thất thố.

      Tiếu Sắc bảo Tiểu Ngũ nâng mẫu thân Lưu Đại dậy, an ủi lúc, lúc này mới : “Lư thị, ngươi quả tâm địa rắn rết, là con sói đội lốt cừu, mất công ông trời hậu đãi ngươi, cho ngươi dung mạo xinh đẹp, khiến ngươi hồng hạnh xuất tường, chẳng những cho trượng phu mình đội nón xanh, còn mưu sát thân phu.”

      Lư thị nhìn Tiếu Sắc, hoảng loạn dần dần biến mất, cười lạnh mở miệng : “Đại nhân có thể cho tiểu phu nhân biết, ngươi biết được có sơ hở chỗ nào? Cũng làm cho tiểu phụ tâm phục khẩu phục.”

      Tiếu Sắc nhìn vẻ mặt Lư thị thay đổi, mở miệng : “Vốn dĩ ta cho rằng ngươi bị oan uổng, nhưng mà bà bà ngươi dường như giống người càn quấy.

      Thứ nhất, cho dù là mẫu thân thương tâm, cũng vô cớ oan uổng tức phụ hoài đứa nhi tử mình.

      Thứ hai, lúc ngươi làm canh, ta thấy được khẩn trương mặt ngươi, hơn nữa ta thường thấy ngươi lén quan sát xà nhà, nếu biết trước xà nhà cái gì xuất , bằng để tâm như vậy.

      Thứ ba, thằn lằn trong phòng bếp cũng phải là thằn lằn bình thường, mà là loại thằn lằn hiếm thấy.

      Cuối cùng, lúc ngươi quỳ xuống lời cảm tạ, ta thấy bên trong áo tang của ngươi là y phục màu đỏ, nữ nhân trượng phu mới chết, sao có thể mặc áo trong màu đỏ.

      Cho nên bản quan cho rằng trong đó có điểm đáng ngờ, cố gắng tra án, bằng thả ngươi, làm ngươi lộ ra dấu vết. Có lẽ thuận lợi tìm ra được gian phu của ngươi!”
      Last edited: 31/5/17
      sarah9x, lavender9xnb, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 8: Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

      Edit: meowluoi.

      Sau khi Lưu thị nghe xong Tiếu Sắc , cười thầm hai tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Trương Tử Bộ nhìn bộ dáng Lư thị, nhịn được mở miệng hỏi: “Lư thị, ngươi nhìn cái gì?”

      “Ta muốn nhìn ánh trăng đêm nay, ánh trăng hôm nay rất hoàn mỹ, có lẽ sau này ta thể nhìn được nữa.” Lư thị xong, với Tiếu Sắc: “Đại nhân, có muốn nghe tiểu nữ kể ngắn gọn chuyện xưa hay ?”

      Tiếu Sắc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lư thị, gật đầu mở miệng : “Bản quan thõa mãn nguyện vọng của ngươi.”

      Lư thị nhắm mắt trầm tư lát, nhàn nhạt mở miệng : “Ta vốn là nữ nhi trong sạch, phụ thân ta làm buôn bán, năm ta cùng phụ mẫu ngồi thuyền trở về cố hương, ai biết trời có mưa gió thất thường, thuyền đến chỗ giao giữa Chương Hà và Loan Hà lại gặp hải tặc.

      Phụ mẫu cùng nha hoàn gã sai vặt toàn bộ bị gặp nạn, chỉ có mình ta nhảy xuống sông, xuôi dòng bồng bềnh mặc cho số trời. Khi ta tỉnh lại lần nữa, phát mình hộ nông gia. Về sau biết được Lưu Đại gánh nước ở bờ sông cứu được ta.

      Mẫu thân Lưu Đại chiếu cố ta, ta có thể sống nên rất cảm kích mẫu thân bọn họ. Năm đó ta chỉ có mười hai tuổi. Sau khi thân thể ta tốt hơn, vốn định rời Lưu gia trang, mẫu tử Lưu thị thịnh tình giữ ta lại, ta là đứa bé mồ côi ra ngoài tiện, mẫu tử bọn họ nhờ người giúp ta hỏi thăm thân thích rơi xuống sông.

      Ta cứ tưởng rằng gặp được người tốt đời, năm sau cũng chính là lúc ta mười ba tuổi, buổi tối Lưu Đại uống rượu say, chà đạp ta, mặc kệ ta kêu trời kêu đất như thế nào, kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay.

      Hóa ra lão nương Lưu Đại sớm có ý niệm để ta làm con dâu nuôi từ bé của Lưu Đại, sợ ta đồng ý, lúc này mới hạ dược vào canh, lại để Lưu Đại uống rượu để có thêm can đảm hủy hoại trong sạch của ta. Sau này mọi người đều Lư Văn ta vì báo ân mới gả cho Lưu Đại.

      Từ ta biết chữ, sao có thể cam tâm gả cho người thô bỉ biết chữ, ta muốn đào tẩu, nhưng mà sau khi thành thân mẫu tử Lưu thị ngày ngày đề phòng ta, giống như đề phòng cướp.

      chỉ như thế, bởi vì ta lớn lên xinh đẹp, chỉ cần có nam nhân trong thôn liếc mắt nhìn ta nhiều hơn cái, sau khi trở về bị đánh trận. Hơn nữa, lão nương Lưu Đại cũng mặc kệ con của mình, còn ta tuân thủ bổn phận, muốn cho nhi tử bà đội nón xanh, muốn hồng hạnh xuất tường, lão thái bà kia lại càng mắng chửi ta.

      Đến ngày ta gặp Tam Lang, người biết biết đau, thương ta ta, ta và có thể cùng nhau ngâm thơ làm câu đối, ta chỉ hận thể gặp Tam Lang sớm chút, càng hận vì sao người cứu ta lúc trước phải là Tam Lang.

      Lư Văn ta nếu gánh chịu thanh danh an phận, sao lại bất chấp tất cả, làm . Vì thế ta cùng Tam Lang làm đôi uyên ương, hạ độc sát hại Lưu Đại, ta cũng hối hận, hài tử thứ nhất của ta với Lưu Đại, bị Lưu Đại đá làm đẻ non.

      Khi đó, ta muốn vì Lưu Đại sinh hài tử, năm tháng dài đằng đẵng ta cũng hi vọng, dù Lưu Đại quý trọng ta, nhưng hy vọng nhớ đến hài tử trong bụng ta chút, nhưng mà mẫu tử Lưu Đại lại hoài nghi hài tử phải của Lưu Đại.

      Lưu Đại biết ta và Tam Lang rất tốt, bởi vì quan hệ của lí chính và tộc trưởng, giận mà dám gì, chỉ cần bắt được cơ hội, đem ta đánh gần chết, đến khi ta chịu nổi, mới nghĩ cách diệt trừ nam nhân đáng giận này. Cho nên, nếu bị đại nhân điều tra ra, lòng ta cũng kiên định, , ta sống quá mệt mỏi.

      Tam Lang, nếu có kiếp sau, chàng nhất định phải gặp thiếp sớm hơn người khác!” Lư thị xong liền đập đầu vào cạnh bàn, đầu rơi máu chảy bỏ mình.

      “A Văn, được, được đâu! Bụng nàng còn hài tử của ta! Ta muốn nàng chết! Nàng được chết, chủ ý này là của ta, thằn lằn là ta nhờ người bắt, tất cả mọi việc đều do ta làm!” Trương Quảng ôm thi thể Lư thị, lớn tiếng khóc lên.

      Tiếu Sắc mang theo Tiểu Ngũ ra khỏi phòng, nhân chi sơ tính bản thiện, từ tiểu oa ra đời thành hài nhi, ai có thể đơn thuần thiện lương! Chỉ vì tư tâm của mình, dần dần trở nên tham lam, được tấc lại muốn tiến thêm thước, dần dần bị lạc phương hướng.

      Ánh trăng bên ngoài vẫn sáng ngời, giống như chiếu sáng thế gian hắc ám. Chuyện còn lại nên xử lý thế nào, Tiếu Sắc xen vào nữa, mang Tiểu Ngũ trở về chỗ ở.

      ___

      “Tiếu huynh đệ, tạ ơn đệ lần này hỗ trợ, đây là chút tâm ý của bản quan, đệ là người ta bội phục nhất, ta nhận được điều lệnh, lâu sau Châu Phủ nhậm chức, sau này nếu vi huynh có chỗ hữu dụng, cứ việc lên tiếng.” Phong huyện lệnh Lưu Lăng cũng theo Trương Tử Bộ, xưng hô với Tiếu Tường là huynh đệ.

      “Thế tiểu đệ cung kính bằng tuân mệnh, lễ này đệ nhận, sợ các huynh chê cười, cái huyện của đệ nghèo kiết xác, trong nhà khẩu lại nhiều, toàn dựa vào phu nhân bán đậu hủ cho người cùng quê.

      Sau này nếu tiểu đệ Châu Phủ nhất định đến thăm Lưu huynh và Trương huynh, tiểu đệ liền từ biệt tại đây.” Tiếu Sắc nhận lấy hai trăm lượng bạc Phong huyện lệnh tặng, lúc này mới mang theo Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ, ngồi xe ngựa rời Phong huyện.

      Nhìn xe ngựa Tiếu Sắc biến mất ở con đường , Phong huyện lệnh chậc lưỡi hai tiếng, tiếc hận : “Haizz, Tiếu huynh đệ vốn dĩ là Nhân Trung Long Phượng, ngọc sáng ở trong ao, chỉ tiếc khi đó đắc tội người nên đắc tội. Nếu lúc trước Tiếu huynh đệ thú vị quận chúa điêu ngoa kia, rơi vào kết cục như bây giờ?”

      “Đại nhân, chính vì vậy Tiếu huynh đệ là người chính trực, cũng là bằng hữu đáng để kết giao, nhưng mà thái độ làm người đủ khôn khéo, nhân tài như vậy mà được trọng dụng, tổn thất lớn của Nam Triệu Quốc chúng ta.” Trương Tử Bộ cũng khỏi cảm thán.

      “Nếu có cơ hội, ta nhất định kéo Tiếu huynh đệ phen, bằng hữu này Lưu mỗ định.” Phong huyện lệnh Lưu Lăng, cũng chính là Tri phủ đại nhân lâu sau đó trong mắt ra kiên định.

      Tiểu Ngũ vội vàng đánh xe, ngân nga hát đường, Tiếu Sắc và Tiểu Tứ ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.

      “Đại nhân, kỳ thân thế Lư thị kia cũng đáng thương, ai có thể nghĩ đến vốn dĩ là ân nhân cứu mạng, sau này lại biến thành kẻ thù của nàng chứ?” Vẻ mặt Tiểu Tứ tiếc hận .

      “Tiểu Tứ, có đôi khi chính là như vậy, người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Được rồi, người nếu làm chuyện gì sai, phải trả giá cho mọi chuyện.” Tiếu Sắc nhắm mắt lạnh nhạt .

      “Nhanh dừng xe! Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn qua nơi này, phải để lại của cải! Dám nửa chữ , giết chịu trách nhiệm chôn!” Mấy cường đạo vẻ mặt gian xảo, biết chặn đường của xe ngựa khi nào.
      sarah9x, shinbiah, lavender9xnb2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :