1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Văn Khương - Lưu Ly (Update c14 NEW~,NP,H+,Inc)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hờ Annh

      Hờ Annh Well-Known Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      565
      @Linh_lung_co_nuong Ta chưa đọc hết nhưng chỉ biết VK vẫn chỉ lòng dạ vs Tiểu Bạch, cũng thấy Tang Du bị ẻm xanh lá nên đến khúc ta đọc vẫn chưa có H với Tang Du đâu tình ạ. :v

      Chương 11


      Gió đỉnh núi giống sát thủ mặt lạnh vô tình, làm ý chí người khác yếu ớt. Ban đêm gió lại như thế, cuồn cuộn trong mây mù trung, khí lạnh cuốn cành lá ở giữa trung xoay quanh, ngừng đung đưa cành khô tàn diệp , thỉnh thoảng rớt xuống chuỗi giọt sương, phát ra điểm điểm tích tích tiếng vang.

      Tang Du có chút lạnh đến phát run, nhịn được giọng "Giới công tử "

      "Suỵt" Giới Tử Thôi ý bảo nên phát ra tiếng động.

      Khác với trận gió to vừa mới nổi lên, đỉnh đầu bọn họ à đám sinh vật đen nghịt lướt qua, mang theo tiếng thét chói tai cùng thanh vẫy cảnh chạy trốn từ hướng có dấu Thừa Ảnh kiếm ở trong động.

      Trong động rất nhanh truyền đến từng đợt tiếng kêu tê tâm liệt phế, làm người ta sợ.

      "Giới công tử, vừa rồi những thứ kia là?" Tang Du tuy rằng theo Tiểu Bạch vào sinh ra tử, nhưng nghe thế dạng giá lạnh tuyệt quát to, cũng nhiều, chỉ sợ thể so ở chiến trường bi tráng.

      " nên hỏi nhiều, chúng ta chỉ có nửa canh giờ thừa dịp những người kia ăn cơm để đến lấy Thừa Ảnh."

      đám người với ánh lửa lúc sáng lúc tối theo Giới Tử Thôi vào trong sơn động.

      Đám người nhàng mò vào động, mối khối đá tương tự ma thạch xuất ở trước mắt, phần hơi , phần góc dưới lớn hơn, ở giữa có dấu vết sâu năm tấc, đầu còn có cái rá hình tròn kích cỡ tương đương cái tổ chim. Ngẩng đầu nhìn lên, cái bát to bằng thạch điều, dính chặt đầu núi đá. Mốt khối nham thạch rũ xuống từ đỉnh, giống như con ngựa vênh váo điên cuồng, giương lên cái móng trước, đuôi kề sát ở đỉnh núi, hùng dũng oai vệ tựa hồ như muốn chạy vụt lên; giọt nước sáng lấp lánh từ thân ngựa rớt xuống, sinh ra từng tiếng "Leng keng" "Leng keng" vang lên.

      Văn Khương sợ tới mức co rụt lại đằng sau Tiểu Bạch, nàng chưa từng thấy qua sơn động, nhiều tảng đá hình thù kì quái như vậy làm nàng sợ hãi.

      "Đám người kia vừa mới bị đám sinh vật kia bao vây, Văn Khương muội tử, chờ ta niệm xong chú ngữ, ngươi liền rút kiếm, hiểu ?" Giới Tử Thôi đứng ở trước mặt Thừa Ảnh kiếm.

      " Được." Văn Khương nắm chặt tiểu Bạch tay, thân thể yếu ớt có chút phát run.

      "Cổ kiếm hàn ảm ảm, đúc đến đây mấy ngàn thu.

      Bạch quang dâng nhật nguyệt, mây tía sắp xếp đẩu ngưu.

      Có khách mượn đánh giá, chi dám cầu.

      Trầm tĩnh trong hộp ngọc, thu thủy rừng lưu.

      Chí bảo có bản tính, tinh vừa cùng trù.

      Có thể làm cho tấc tấc chiết, thể vòng chỉ nhu.

      Nguyện mau thẳng sĩ tâm, đem đoạt đầu nịnh thần.

      muốn báo tiểu oán, nửa đêm thứ thù riêng.

      Khuyên quân cẩn thận sử dụng, làm thần binh xấu hổ."

      Lập tức, cỗ kim quang theo thân kiếm bắt đầu chảy xuống, mọi người nhìn kỹ, ra kim quang đúng là xiềng xích vụn, vòng quanh thân kiếm vòng lại vòng, Giới Tử Thôi phen niệm từ khiến cho này xiềng xích sáng chói dần dần biến mất trong bóng tối, chờ ánh sáng lấp lánh tan hết, mọi người chăm chú nhìn lại, nhưng chỉ có chuôi kiếm, thấy thân kiếm.

      "Mau rút kiếm." Giới Tử Thôi giữa trán toát ra mồ hôi lạnh.

      "Nhưng mà, Giới công tử, " Văn Khương quay đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch, chuyện.

      "Mau! !" Giới Tử Thôi tựa hồ đến cực hạn, giữa trán nổi gân xanh.

      Văn Khương sợ tới mức đưa tay đụng đến chuôi kiếm, mạnh mẽ kéo ra ngoài. Ai ngờ vậy có thân kiếm chuôi kiếm lại ngờ, ầm tiếng, bay vào trước mặt Văn Khương.

      Trong động đám sinh vật đen nghịt kia tựa hồ là sợ Thừa Ảnh kiếm bị rút ra, rầm rầm chạy khắp bốn phía ra ngoài động.

      "Ai, là ai rút Thừa Ảnh?" Trong động truyền đến thanh giận dữ của Ngụy Hắc Noãn.

      " mau." Giới Tử Thôi ý bảo mọi người rời .

      "Đưa ta Thừa Ảnh." Lại bóng đen cùng đám người khác nhanh nhẹn xông đến Văn Khương.

      "Công tử, người với công chúa trước." Tang Du lại vượt lên trước mặt che chắn cho Văn Khương và tiểu Bạch.

      "Thỉnh hai vị xuống núi trước, Giới mỗ cùng Tang công tử tới sau."

      " Được, chúng ta gặp nhau dưới chân núi." Tiểu Bạch cũng dám ở lại nơi này, Văn Khương và vũ khí trong tay nàng làm phân tâm, cũng có cách nào dùng hết sức lực chiến đấu, bằng dàn xếp nàng đến nơi an toàn trước .

      Văn Khương cùng Tiểu Bạch cả đường dám chậm trễ, manh theo Thừa Ảnh kiếm có thân theo đường cũ vòng vèo.

      "Ca ca, Giới công tử giống như người có tội." Đến giữa sườn núi nơi để lại ngựa, Văn Khương mới có thể thở chuyện.

      "Văn Khương" Tiểu Bạch dừng chút, "Người này thể hoàn toàn tin tưởng, sau này nếu muội ở mình với , phải có cảnh giới phòng bị.

      "Nhưng mà, phải để cho chúng ta lấy được Thừa Ảnh sao? Hơn nữa, còn giúp Tang Du ngăn cản đám người Ngụy Hắc Noãn kia."

      "Ca ca như thế cũng nghe sao?"

      " phải" Văn Khương cúi đầu, chỉ là muội cảm thấy là người tốt, những lời này nàng dám ra.

      " Ca, chuôi kiếm huynh muốn này có lợi chỗ nào sao?"

      "Đây là chuyện giữa nam tử, muội cần phí công." Vừa , vẫn nhíu nhíu mày, chuôi "Thừa Ảnh" tương truyền là được làm từ đích nữ Hiên Viên Trọng Hoa, làm sao có thể chỉ có chuôi kiếm mà có thân kiếm chứ?

      lúc tập trung suy nghĩ, bóng đen chạy lướt qua bên cạnh , Văn Khương vốn dĩ cưỡi con ngựa trắng biến mất.

      Chợt, đỉnh đầu Tiểu Bạch vang lên thanh the thé, "Lấy Thừa Ảnh để trao đổi."

      "Khi nào lúc nào?" bỗng chốc kịp phản ứng.

      "Hắc hắc hắc" Sau khi bắt Văn Khương trung lưu lại tiếng vọng cười, trong nháy mắt bất ngờ bay ...

      ----------------------------------

      Mùi gay mũi tập trung đầu óc của nàng, Văn Khương che ngực ho kịch liệt đứng lên.

      "Ngươi, ngươi là ai?" Nàng hoảng sợ nhìn chăm chú hắc y nhân trước mặt nàng.

      Bóng đen kia ngồi xổm xuống, giống như cẩn thận đánh giá nàng

      "Khụ khụ khụ khụ" Văn Khương bị mùi thuốc nồng nặc gây khó chịu.

      "Thừa Ảnh là ngươi rút ra?"

      Văn Khương ngẩng đầu, va phải đôi mắt màu xanh biếc, "Ngươi là ai?" Nàng hỏi lại lần nữa.

      "Hừm,dù sao ta cũng có gì giấu giếm." Thanh kia có vẻ đơn giản như trẻ con, hắc y nhân kéo khăn che mặt mình, hé ra khuôn mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm giống như luôn mang theo ý cười, cong cong, như mặt trăng lưỡi liềm sáng bầu trời trong đêm. Da thịt trắng nõn làm nổi bật môi màu hồng đào thản nhiên, ngũ quan tuấn mỹ vượt trội, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bằng tuổi nàng.

      "Ưm." Giọng điệu Văn Khương nhàn nhạt, ràng là đứa tuổi khác mình lắm, lại làm ra vẻ thần bí như vậy.

      " Này, ta chuyện với ngươi đó." Hiển nhiên thiếu niên bất mãn với thái độ của nàng.

      "Ai muốn chuyện với ngươi." Văn Khương quay đầu để ý tới .

      "A - - - -" thình lình bắt lấy của nàng cánh tay, hung hăng cắn nàng cái.

      "Cắn người là chó ." Nàng bị cắn đậu, vội vàng muốn bỏ tay ra.

      "Vậy sao ngươi chuyện với ta." Thiếu niên bắt lấy cánh tay của nàng chịu buông.

      "Ta chuyện với người tên." Văn Khương kiêu ngạo nhìn .

      "Ai ta vô danh." thiếu niên mặt đỏ lên, "Gọi ta là Lai Đan."

      "Lai Đan?" Văn Khương nhắc lại lần.

      "Ngươi sao?"

      "Văn Khương." Nàng nở nụ cười, ánh trăng chiếu vào mặt nàng, xuất trần thoát tục, xinh đẹp vô song.

      "Văn, Khương." Thiếu niên ngơ ngác nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng, có chút ngây người.

      " cho ngươi biết nga, ngươi tốt nhất mau trốn , ca ca ta tìm được ta nhanh thôi." Văn Khương muốn đứng lên rời , sơn động này làm nàng thoải mái.

      "A - -" nàng lúc này mới phát mắt cá chân của nàng bị dây xích bằng đồng chặt chẽ khóa lại.

      "Các ngươi trộm Thừa Ảnh, ca ca ngươi phải lấy Thừa Ảnh mới có thể đem ngươi đổi trở về."

      "Ai trộm Thừa Ảnh? Nó ở đó, ai cũng có thể lấy, ao bảo ngươi có bảo lĩnh?" Văn Khương nhìn chằm chằm.

      Ai ngờ Lai Đan cúi đầu, chợt mạnh mẽ đẩy nàng té nhào đống rơm xốp, "Là các ngươi, hại chết cha ta, hu hu, còn đoạt Thừa ảnh, ta muốn giết ngươi - -"

      Văn Khương bị bộ dáng bất ngờ của hù dọa, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt.

      Qua hồi lâu, giọt chất lỏng nóng mới rơi xuống mặt của nàng. Nàng lặng lẽ mở to mắt, Lai Đan ngừng thút thít, từng giọt từng giọt nước mắt mới rơi xuống theo gương mặt .

      "Thực xin lỗi" Văn Khương giật giật môi, "Ta biết. . ."

      cỗ mùi máu tươi phát ra từ người , cúi thấp nhìn nàng, đè nàng lại.

      "Hu hu, cần, buông" hai tay nàng chống cự dưới thân hình đè xuống của , tuy rằng dáng người thoạt nhìn chỉ có mười sáu tuổi, nhưng rất nặng, nàng thể ngăn chặn người .

      dán chặt vào người nàng, vẫn nhúc nhích.

      " Này, Lai Đan." Nàng dùng sức đẩy đẩy .

      tia máu tươi theo trán của chảy xuống mặt nàng.

      "Lai Đan - -" Văn Khương hoảng sợ , mạnh mẽ đẩy ra. Chỉ thấy hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệnh, giữa trán và miệng đều có máu tươi.

      "Lai Đan!" Tuy rằng người này là người bắt nàng nhưng dường như nàng cũng vì vậy mà chán ghét , nàng cảm thấy là do mình mà lấy được bảo kiếm, phụ thân cũng chết vì Thừa Ảnh, trong lòng nàng tràn ngập tự trách cùng bất lực.

      được, nàng thể cứ như vậy để cho chết .

      Khi nàng vừa... tỉnh lại, ngửi thấy được mùi dược thảo nồng nặc, đoán chừng là Lai Đan chế biến cái gì đó, những loại thảo dược này nàng hoàn toàn biết, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ôm tia hi vọng được sống sót.

      Hoạt động bị dây xích bằng đồng khóa cổ chân lại chậm rãi đến lọ thuốc bên cạnh, lại phát ra lọ thuốc cao cỡ nửa người nàng làm nàng căn bản bất lực, trong sơn động đơn sơ có gì có thể thay thế chén dụng cụ, nàng đứng ở nơi đó suy nghĩ lâu, vẫn quyết định đem lọ thuốc đổ lên người Lai Đan, tuy rằng rất cố sức, nhưng cái gì cũng thể làm hoàn hảo được.
      Hiyoko, Iluvkiwi, Hale20514 others thích bài này.

    2. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Đag kịch tính mà :yoyo65::yoyo65:
      Vậy là đường kiếm thịt của Tang Du nhà chúng ta còn gian nan trắc trở dài dài à, ta nằm gai nếm mật chờ đến ngày này :03::Cheerleader:
      ParuHờ Annh thích bài này.

    3. Hờ Annh

      Hờ Annh Well-Known Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      565
      Chương 12

      Editor: Hờ Annh

      Ấm thuốc sắc cao nửa người nặng hơn so với nàng tưởng tượng nhiều, hơn nữa lửa tắt từ lâu nhưng vẫn còn nóng , Văn Khương suy nghĩ hồi, cảm thấy đẩy ấm thuốc sắc thể dời tới cho Lai Đan, vì thế, cải biến chiến thuật...

      Mất sức chín trâu hai hổ, nàng mới kéo ấm thuốc sắc tới gần Lai Đan.

      " Này, ngươi mau đứng lên a, bản công chúa khiêng nổi ngươi a!" Nàng dùng sức đẩy đẩy , dây xích bằng đồng khóa chân nàng lại làm nàng chỉ có thể di chuyển đến gần cửa động.

      Nhưng mà, vẫn nhúc nhích, cứ nằm thẳng đờ như vậy ở nơi đó.

      "Bất chấp." Văn Khương cũng để tâm nhiều như vậy, nhưng nàng có biện pháp đưa bình thuốc cho , vì thế, nàng nhặt từ dưới đất khối đá lớn, dùng sức đập vào bình.

      "Va- -" nửa phần bình dưới bị tảng đá đập tạo ra cái lổ thủng, nước thuốc trong bình theo chỗ bị đập vỡ chảy thành dòng khắp nơi, Lai Đan vừa vặn nằm ở nơi có địa thế hơi thấp, phần lớn nước thuốc chảy tới dưới người ...

      "Khụ khụ khụ" Dường như nàng quen ngửi mùi của loại thuốc này, nên kịch liệt đứng lên ho.

      Nàng nhìn chút thuốc trong bình chảy hết, sau đó đến bên người Lai Đan, " Này, ngươi cũng thể chết a, nếu ta làm sao bây giờ?"

      Đợi nửa ngày, Lai Đan vẫn nhúc nhích, Văn Khương dí sát mặt , dùng tay nắm lấy mũi , kết quả vẫn có phản ứng. Quên , hay là nàng tìm xem có cái gì có thể có thể đập xiềng xích dưới chân mình . Nàng giơ chân lên muốn rời khỏi, phát mắt cá chân mình bị bàn tay chặt chẽ bắt được.

      "Lai Đan "

      "Ngươi muốn thừa dịp ta lúc hôn mê chạy trốn." hung tợn chăm chú nhìn nàng.

      ", phải." Văn Khương bị trừng run lên.

      "Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo." Y phục người bị nước thuốc nồng đậm thấm ướt, gào thét với nàng, lập tức, trong khoang miệng có cỗ mùi đậm nồng xông tới, phun búng máu tươi lớn xuống mặt đất ngay trước mặt nàng, mép váy nàng cũng bị dính màu đỏ lấm tấm.

      "Ta có lòng tốt cứu ngươi tỉnh, ngươi còn hành hung ta, là vong ân phụ nghĩa. Nếu, ngươi cảm thấy ta là kẻ lừa đảo, vậy ngươi đừng chuyện với ta nữa." Văn Khương quay đầu, thong thả đến đống rơm trong sơn động vẫn tức giận ngồi xuống, cũng nhìn nữa.

      =================

      biết qua bao lâu, nàng ngủ.

      Lai Đan nhìn chằm chằm mặt nàng ngủ nửa ngày, cảm thấy nha đầu này nhất định thiếu đầu óc, làm sao nàng có thể ngủ yên ổn như thế ở ngay trước mặt nam tử xa lạ? chút cảnh giác cũng có. Ngu ngốc, trong lòng thầm mắng nàng câu.

      Vốn dĩ hẹn với ca ca của nàng xong rồi, muốn bắt nàng đổi Thừa Ảnh kiếm, nhưng mà, ngay lúc đó ở trong lòng của lại mơ hồ cảm thấy chính mình càng mong đợi mình ở cùng chỗ với nữ tử này, lấy được Thừa Ảnh kiếm thế nào, dựa vào , vẫn giết được Ngụy Hắc Noãn.

      Nếu, lợi dụng bé này, ca ca của nàng báo thù thay chứ?

      Lai Đan nhìn chăm chú khuôn mặt thuần khiết hoàn mỹ của nàng, trong lòng có chút đành lòng. Nhưng, quả nàng hoàn toàn là quân cờ rất tốt, nếu khéo sử dụng, ngược lại có vẻ quá mức bảo thủ.

      Thù giết cha đội trời chung, thù này, thể báo, bằng bất kỳ giá nào.

      Sáng sớm, đại khái vào khoảng giờ Dần*, mặt trời vừa lộ ra khỏi bầu trời, hơi thở động vật đều chưa trà trộn vào toàn bộ, toàn bộ đều tinh khiết khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, giống như bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt, bên trong tranh thủy mặc, tràn ngập mùi cỏ xanh dễ chịu.

      *Giờ Dần: Từ 3 đến 5 giờ sáng.

      Vậy mà lại bất tri bất giác ngồi cả buổi tối ở bên người nàng, nàng đẹp đến mức đó sao? Giống như trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của đều bị nàng hấp dẫn.

      "Ưm" nàng trở mình, vội vàng dời ánh mắt của bản thân.

      "Sao ngươi dậy sớm như thế?" Nàng dụi mắt cái, tóc có mấy cọng rơm khô lộn xộn, rất là đáng .

      "Phốc xuy - -" nhịn được bật cười.

      "Cười cái gì?"

      "Ha ha ha ha - - - -" Lai Đan chỉ về đỉnh đầu nàng, càng cười kịch liệt hơn.

      Văn Khương lặng chút, nhưng có phụ họa theo tiếng cười của , "A - - - - - -" nàng sợ tới mức la hoảng lên, "Có, có con chuột."

      "Lai Đan, nhanh chút, ta sợ con chuột." Trong chốc nàng bổ nhào vào người Lai Đan, hận thể quấn quanh người của .

      "Con chuột có gì phải sợ" chém gọt liếc nàng cái, "Bọn chúng cũng phải ăn ngủ, ai bảo ngươi ngủ đống rơm?"

      "A, bọn chúng tới, đáng ghét, a - - - -" nàng sợ tới mức nhảy vào trong lòng khẩn trương nhắm chặt hai mắt, cũng dễ dàng đón lấy nàng.

      "Được rồi, bọn chúng rồi."

      " vậy ?"

      " Ừ."

      Văn Khương mở mắt ra, kết quả, con chuột mập mạp ở nơi cách cái mũi nàng tấc*, "A - - - -" nàng hét lên tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

      *1 tấc = 10 phân = 10cm.

      "Ha, đồ nhút nhát!"

      ====

      Chờ đến khi nàng...tỉnh lại, lại phát cặp mắt của mình bị miếng vải đen dầy bịt kín, còn mang theo cỗ mùi thuốc nồng nặc.

      "Lai Đan, ngươi thả ta xuống dưới!"

      Thiếu niên khiêng nàng, cần tốn nhiều sức.

      "Câm miệng cho ta, nếu như ngươi còn dám thêm câu nào nữa, ta khách khí với ngươi."

      Văn Khương bị ngữ khí lạnh thấu xương của dọa sợ, dù sao, nàng đối với chẳng qua chỉ là người xa lạ, đến tột cùng muốn bắt nàng thế nào, nàng chút cũng nắm chắc được.

      "Ta cứu ngươi, ngươi cũng thể lấy oán trả ơn." Nàng lặng lẽ ghé vào lỗ tai .

      Thân hình Lai Đan ràng run lên, ngừng bước chân.

      "Ý của ngươi, là muốn ta báo ân sao?" Trong giọng của mang ý trào phúng ràng.

      " phải, chỉ là, chỉ là, ngươi thể gây hại cho ta."

      Dường như Lai Đan trầm mặc hồi lâu, sau đó quăng nàng xuống đất.

      "Ngươi làm gì vậy? hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc sao?" Văn Khương bị đẩy, theo bản năng liền đưa tay muốn gỡ miếng vải đen che mắt mình.

      "A... A..."

      Hai chân Văn Khương mạnh mẽ bị tách ra, nàng kinh hoảng muốn thoát khỏi .

      " phải ngươi muốn ta báo ân sao? ... Ta đây làm như ngươi mong muốn!" Cánh môi Lai Đan mang theo ngang tàn xâm lược, nhịn được kéo y phục của nàng xuống, hai vai trắng nõn của nàng trong giây lát liền lộ ra, thiếu niên thô bạo xé vải quấn ngực của nàng.

      "Buông, ngươi tên hỗn đản !"

      Văn Khương thống khổ muốn khép hai chân lại, nước mắt theo hai má non mềm chậm rãi chảy xuôi, dường như thể tiếp nhận được loại tra tấn tàn khốc như vậy.

      Lai Đan có trả lời nàng nữa, thân thể bản năng thúc giục .

      Thân thể mềm mỏng trắng sáng gần như xinh đẹp hoàn mỹ run rẩy trong khí lạnh lẽo của ngày Xuân, "Ta cần, ngươi mau thả ta ra." Nàng khóc nháo, khẩn cầu...

      "Ta xin ca ca ta đem Thừa Ảnh kiếm trả lại cho ngươi, cầu ngươi, a - - - - - -" Vật cứng bén nhọn nóng bỏng xuyên qua thân thể mềm mại đầy đặn của nàng, trong nháy mắt làm lời của nàng dừng lại ở cổ họng.

      "Đau quá, đau quá" nàng đau cực kỳ, có bất kỳ khúc dạo đầu cũng có tí thương tiếc, thô bạo vào trong nàng, mang theo động tác lưu loát và nguyên thủy nhất.

      biết kỹ xảo, trong thân thể mười sáu mười bảy tuổi tột cùng mạnh yếu như thế nào, khả năng ngay cả chính đều kinh ngạc, tuy rằng trước đây chưa bao giờ chạm qua nữ nhân, nhưng nữ tử mềm mại dưới thân này lại làm sắp phát cuồng, cảm giác căng thẳng quá mức tốt đẹp truyền đến lưng trận tê dại, cự vật cắm vào thân thể nàng bị hấp dẫn gắt gao, mỗi lần động giống như lúc thủy triều dâng cao nhất, có cách nào khác khống chế loại cảm giác khiến lâm vào điên cuồng, rất nhanh bắn vào huyệt non mềm của nàng...

      "Buông" hai tròng mắt của nàng rưng rưng, hai tay che thân thể nửa trần truồng, muốn đẩy ra.

      dường như còn chưa toại nguyện, tháo tơ lụa quấn ở trước ngực nàng, cặp thỏ ngọc trắng tinh lả lướt ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt , đột nhiên ngậm bên, mang theo tìm tòi thứ mới lạ cùng trêu chọc.

      "Ưm... Ưm "

      Lực của lớn làm thân dưới của nàng ướt át, nàng theo bản năng ôm chặt phần eo.

      " chết người." buồn bực hừ tiếng, lúc này nàng mới ý thức được, còn chưa lui ra khỏi cơ thể nàng.

      "A a" Chiếc cổ yếu ớt của Văn Khương ngửa về phía sau, hai vú đứng thẳng run run trước ngón tay của .

      Thiếu niên tách hai chân nàng ra tới góc lớn nhất, lại lần nữa động thân hung hăng xé rách nàng.

      "A a..." Nàng rên rỉ, móng tay đâm vào da thịt bả vai của , đỡ được nàng gần như thể chịu đựng nổi, tiểu huyệt đau đớn căng thẳng, co rút lại theo nhịp.

      Nước ở hoa huyệt làm ướt chỗ giao hợp giữa nàng và , nam căn to lớn tráng kiện ngừng ra vào trong hoa huyệt đầy đặn của nàng, thanh nước mật phốc xuy phốc xuy làm nàng xấu hổ vạn phần.

      Lai Đan vừa mới phóng ra lần đầu tiên nên căng thẳng và thô bạo, động tác cũng dần dần có tiết tấu, mật dịch phóng túng chảy xuống, ở trong cơ thể của nàng bừa bãi phát tiết, mỗi khi rút ra bên ngoài giống như ngay cả vật gì dính quanh đều bị kéo ra ngoài, lúc cắm vào lại giống như cả nàng đều cùng xâm nhập vào bên trong hoa huyệt.

      "Buông" nàng vẫn như cũ kháng cự .

      Bên miệng giương lên đường cong thỏa mãn, chút lưu tình tiếng thở gấp cùng tiếng khóc tan nát tiếp tục động thân...

      ----------------------------------------------------

      Tim tui đau quá man, nhớ mấy kia vãi. :062: Chị nữ chính sắp bắt đầu cuộc hành trình "bất tận"...:018:
      chau007153, Hiyoko, Mẹ Mìn20 others thích bài này.

    4. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Ui trời! tình tiết nhàng tâm lý nàng thả quả bom H của hai ac làm ta lạc trôi mất linh hồn. Quá nhanh, quá nguy hiểm!
      ngờ Văn Khương lại bị thịt nhanh thế :yoyo48::yoyo48::yoyo48:
      Hờ Annh thích bài này.

    5. Hờ Annh

      Hờ Annh Well-Known Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      565
      @Linh_lung_co_nuong Thanks nàng chăm com cho ta, hạnh phúc quớ. :062:
      BTW tim ta cũng rớt ra ngoài, ông Lai Đan này làm ta hú cả hồn.

      Chương 13:

      qua vài ngày, Văn Khương vốn tưởng rằng sau khi chạm qua nàng lấy nàng đổi với kiếm, kết quả Lai Đan sốt ruột chút nào, mang nàng thẳng đường tới phía Tây, ngoại trừ trao đổi cần thiết, ít khi chuyện với nàng.

      "Ngươi thả, nếu như ca ca ta tìm thấy, nhất định băm thây ngươi thành vạn đoạn."

      "Ta nhớ lúc nãy ta thay ngươi bỏ huyệt câm, nếu ngươi im lặng, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc chuyện." Lai Đan ngắm nghía kiếm giấu trong tay áo, "Tối hôm qua ta nhớ ngươi mực kêu, cổ họng vẫn còn chưa khàn giọng? Xem ra, ta còn rất là mềm lòng."

      "Ngươi" Văn Khương bị chặn họng ra lời, "Đến tột cùng ngươi muốn mang ta nơi nào?"

      "Đến nơi để cho ca ca ngươi tìm được."

      "Ngươi muốn Thừa Ảnh?"

      "So với Thừa Ảnh, ta cảm thấy cũng là ngươi có vẻ hợp khẩu vị với ta. Chẳng qua chỉ là vũ khí thôi, thể ăn cũng thể dùng, đâu có hữu dụng?"

      "Hỗn đản." Văn Khương mơ hồ cảm thấy rất có chiều hướng giấu mình cả đời, trong lòng càng bất an.

      "Huống chi, Ngụy Hắc Noãn cùng thế lực của Vệ quốc đều tìm Thừa Ảnh, phỏng chừng đám của ca ca ngươi cũng khá hơn. bằng chờ thời điểm "con què con bị thương", ta lại thu thập tàn cục, chẳng phải rất tốt?"

      Lồng ngực Văn Khương căng thẳng, biết Tam ca thế nào, người này sau khi phát bệnh từ lần trước giống như biến thành người khác, những con đường nàng qua đều là đường vùng núi, có vẻ cực kỳ cẩn thận. Bọn họ vẫn cũng tá túc ở trong thành thị, tất cả đều là ở nhờ nhà của gia đình nông dân xa xôi.

      "Hôm nay vận khí tệ thôi, cái nhà này giống hồ bị bỏ hoang, vừa vặn có thể tá túc." Lai Đan ôm nàng xuống ngựa, "Đói bụng sao?"

      "Ta muốn ăn."

      "Chắc ?" cũng nhìn nàng, đá cửa sau ra ngoài.

      Đúng vậy, từ trước đến giờ cần lo lắng nàng chạy trốn, hai tay cùng hai chân của nàng đều bị khóa lại, xiềng xích làm bằng đồng đen khóa tự do của nàng cách chắc chắn.

      " chút cũng muốn ăn?" Văn Khương tìm tòi suy nghĩ làm sao có thể chuyện được với , liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh của .

      " muốn."

      "Phía sau của phòng này còn có cái hồ sen, ta thử bắt hai con cá chép, muốn ăn thử xem sao?"

      Văn Khương vui sướng nhìn đôi cá chép, ánh mắt lập tức ươn ướt, nàng thích ăn nhất là canh cá tam ca làm cho nàng, nhưng bây giờ nàng chỉ cần vừa nghĩ tới nàng có khả năng vĩnh viễn gặp lại tam ca, liền xuất thương tổn trước giờ chưa từng có.

      "Lại nhớ ca ca ngươi?" Lai Đan vốn tươi cười như ánh mặt trời lập tức lạnh lẽo, giữ chặt người của nàng, " có cái gì tốt? có thể làm cho ngươi sung sướng ?"

      Văn Khương biết cái gì, quay đầu muốn để ý tới .

      Lai Đan tức giận ném cá trong tay, bóp chặt khuôn mặt nhắn kiều diễm ướt át "Ta cho ngươi nghĩ tới người khác, ca ca ngươi cũng được."

      " mượn ngươi xen vào." Nàng cứng đầu thua chút nào.

      "Phải ?" thanh của lập tức lại lạnh hơn vài phần, "Nếu ca ca ngươi để ý ngươi như vậy, tại sao tới cứu ngươi chứ?"

      cúi người mạnh mẽ ngậm ngực vừa mới trỗ mã của nàng, bàn tay muốn theo nàng quần áo cổ áo vói vào ở nàng ngực ma sa đứng lên, "Ta làm cho ngươi còn khí lực mơ tưởng tới bất kỳ kẻ nào."

      Hai mắt xinh đẹp của Văn Khương buồn bã trừng lớn, sau đó nàng liều mình sử dụng hai tay bị khóa lại phản kháng .

      "Đừng uổng phí sức lực." đè hai chân của nàng lại, cởi bỏ tiết khố của mình, vật cứng cứ như vậy để ở giữa hai chân của nàng, khe hở hẹp mềm mại đỏ bừng giống nhau mang theo kháng cự cùng khẩn cầu, đồng thời lại xinh đẹp vạn phần hấp dẫn .

      Lai Đan nở nụ cười, gần như xé y phục cùng nội y người Văn Khương, tách hai chân của nàng đặt vai mình, cự vật màu tím để ở miệng huyệt ngọt ngào của nàng, cẩn thận thân mật lần lượt liếm hai cánh hoa , "Muốn ?"

      Văn Khương nằm ở đống cỏ khô xốp, tóc đen màu rong biển rối tung xõa ra, cả người phát ra hương thơm thơm ngát theo hô hấp mê người mà hơi hơi phập phòng, nàng gắt gao cắn khóe miệng, kháng cự cùng đau đớn tràn đầy khuôn mặt đẹp đẽ của nàng.

      Quy đầu Lai Đan để ở miệng huyệt Văn Khương rất nhanh liền dính đầy hương vị mật nước ngọt ngào, nhân cơ hội nàng ẩm ướt hoạt động vài cái, thắt lưng mông mạnh mẽ dùng lực bất ngờ tấn công, vừa vào chính là tầng tầng thịt mềm mại nhẵn nhụi khít khao bao lấy, Lai Đan hít vào hơi, nhàn nhạt vào ra hai lần, "Đầm đầy đủ nước, quả là thân thể lúc kìm nén của ngươi rất thích."

      Đầu vú đỏ bừng của nàng bị hâm nóng đến nứt ra bằng lời lẽ nhạy bén của , thân thể của bọn họ dùng phương pháp thân mật nhất kết nối với nhau, lượng chất lỏng ngọt làm ướt đẫm bộ phận hai người giao hợp với nhau.

      Văn Khương nhíu mày rên rỉ thống khổ, "Đừng vào, đau."

      Lai Đan tinh tế đặt nụ hôn xuống xương quai xanh nàng, "Sắc trời còn sớm, hôm nay chúng ta còn có thể làm nhiều lần, bây giờ kêu đau, mấy lần tiếp theo phải như thế nào chứ?"

      Cuối cùng côn thịt lớn đẩy hoa tâm ra chút chen lấn vào, quy đầu càng cẩn thận chen vào bên trong cổ tử cung xinh xắn, quy đầu vừa vặn cắm ở góc nếp uốn ở hoa tâm, dễ chịu thở dốc ngụm lớn, " kịch liệt, siết chặt dễ chịu." vừa bên bắt hông của nàng đong đưa từ xuống dưới.

      "Lối giữa" của nàng tự chủ được gắt gao co rút lại, giọng kêu đau.

      Rốt cục, chút ánh sáng cuối cùng của chạng vạng cũng còn đành tiến vào đêm tối tăm, xuyên thấu qua nóc nhà lá nga lấm tấm ánh tránh trăng xuyên thấu qua nóc nhà càng làm cho cơ quan cảm giác của Lai Đan càng thêm nhanh nhẹn, thính giác của giờ phút này bén nhạy hơn thị giác nhiều, ngoài tiếng thở dốc còn có thanh phát ra từ thân thể của hai người, đầu lưỡi nàng mềm mại ngọt ngào, bộ ngực mềm mại đầy đặn, tứ chi mảnh khảnh dẻo dai, còn có hai chân với da thịt nhẵn mịn sít sao quấn ngang hông của kết hợp với thịt non mềm mại bao bọc lấy như thủy triều.

      Lai Đan bị nàng mê hoặc sâu sắc, nàng mềm mại như vậy, dường như dùng lực lớn hơn chút nàng phản ứng lộn xộn, nhưng muốn chỉ vào sâu trong nàng, chỉ muốn muốn chôn sâu ở tận cùng bên trong thân thể nàng.

      Văn Khương khóc nức nở mang theo cảm xúc ổn định cầu xin , trong tiếng rên rỉ xen lẫn đau đớn, làm hứng thú của tăng cao.

      tia ánh trăng xuyên qua nóc nhà tiến tới mây mù cao vút, khe hở hẹp của Văn Khương bị côn thịt to lớn của Lai Đan căng cứng thành hình tròn, đâm vào hoa tâm của nàng, tốc độ nhanh hơn và lớn hơn cắm rút vào thân thể ngọc ngà của nàng, nàng càng ngừng cầu xin tha thứ, thân mình mềm nhũn giống như vũng nước, do bị đâm hồi nên hoa mắt choáng váng, dịch mật tuôn ra như thủy triều, y phục dưới thân bị nàng làm ướt tảng lớn...

      " được, xin ngươi, buông." Văn Khương kín đáo lắc lắc đầu, khuôn mặt thanh tú bị nước mắt thấm ướt, xinh đẹp đến rung động lòng người.

      "Ngươi thoải mái sao?" Lai Đan vừa vừa hung hăng đâm vào, mang theo cường độ trước giờ chưa từng có đánh thẳng vào thân hình xinh đẹp trước mặt . Va chạm với hoa huyệt co cứng làm có cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng trải qua, đứng lên dùng sức cắm vào rút ra, đánh vào làm thân thể bé của nàng ngừng di chuyển về phía trước, mái tóc màu đen như tơ tằm tôn lên da thịt của nàng làm nó càng thêm trắng nõn, thân hình đầy đặn mơ hồ bị tình dục bao phủ, vô cùng động lòng người.

      Gậy sắt cứ như vậy cắm theo con đường chật hẹp vào hoa huyệt xinh xắn của nàng, hoa huyệt hẹp bị áp bức đến gần như nhìn ra hình dạng, nàng nhíu mi đau đớn vùng lên kháng cự lại, ", cần..."

      Lai Đan lại có chút ý định dừng lại, ngược lại càng lúc càng điên cuồng.

      "A a... ... A a a..." Cổ tử cung yếu ớt mẫn cảm bị đâm và kích thích đến chỗ sâu nhất, có nhiều kỹ xảo hơn, lại ngừng thăm dò bên trong thân thể nàng.

      Văn Khương thất thanh khóc rống lên, thân hình mảnh mai bị kéo cong lên.

      "Kẹp chặt như vậy... Hả?... Ưm..." Lai Đan chiếm được khoái cảm cực kỳ nhiều ở trong mật huyệt của nàng nhờ cắm rút phạm vi lớn, gậy sắt nóng bỏng cứ lần rồi lại lần xâm nhập.

      "Sắp hỏng rồi..." Nàng bị nắn bóp đến đau nhức, ngực đau, hạ thân cũng đau.

      "Còn sớm." thở hổn hển sâu ở bên tai của nàng, thiếu niên biết thiết chừng eo lần so với lần ra sức xâm nhập thân thể của , như vậy trực tiếp lại là như vậy cực hạn.

      Sau khi hoạt động kịch liệt dốc sức làm dưới mười lần, Lai Đan cuối cùngcũng vui vẻ đến cực hạn, mạnh mẽ ôm lấy Văn Khương "A. . . " tiếng, giống như là dã thú rít gào, liên tiếp lay động cái mông bền chắc, ở thời khắc cuối, tinh dịch nồng đậm bắn vào trong cơ thể ngừng co giật của nàng. . .

      Gió đêm, mang theo hơi mát làm sạch thân thể ẩm ướt trần trụi của nàng.

      "Sột soạt"

      Lai Đan còn muốn tiếp tục làm lần nữa bị gió lạnh thổi tỉnh táo hơn chút, thần kinh đột ngột căng thẳng hơn.

      thuận tay kéo tiểu mỹ nhân trong ngực, nhanh chóng trốn vào sau cánh cửa bên cạnh.

      Bốn phía bây giờ an tĩnh đến kỳ lạ, giống như bất cứ lúc nào đều có ma quỷ xuất , làm người ta phải đè nén sợ hãi đến hít thở thông.

      Lâu sau, nước mắt mặt Văn Khương đều bị gió thổi , nàng vừa định há mồm, liền nghe thấy thanh nam nhân trong phòng truyền tới:

      "Tịch dương thông lông lạc mạc duy,

      Dạ phong khinh khinh khấu song phi,

      Mộng nghi quân lai giải ý,

      Nguyệt hạ ảnh ỷ môn bi.

      Ngôn thuyết văn thường cố lô,

      Thị quân trà lương thủ ôn hồ.

      Trường đình vọng xuyên kỷ hồi mộng,

      Dạ phong Mạc hí quân như cố."

      (Dịch: Mặt trời chiều vội vàng hạ màn,

      Gió đêm nhàng gõ cửa sổ,

      Quân chủ mơ màng nghi ngờ ý xấu của người đến,

      Hình ảnh đau thương đơn dựa cửa dưới ánh trăng.

      Nhìn lại nghe rằng thanh bình thường,

      Thị quân* hâm nóng bình trà lạnh.

      *Thị quân: Người hầu hạ quân chủ, quân vương. Thị (侍): Hầu hạ, Quân (君): Quân vương, quân chủ.

      Dừng chân ngắm qua vài lần mộng

      Gió đêm Mạc diễn quân như cũ

      Tiếp theo, lại có thanh xa lạ truyền đến "Công tử, chúng ta bỏ lỡ nó rồi, thuộc hạ nguyện lãnh phạt."

      "Thôi thôi, vốn do có duyên phận."

      "Nhưng mà quốc vương..."

      "Ta tự có chủ trương. Các ngươi về trước ."

      " Dạ, cẩn tuân* phân phó."

      *Cẩn tuân là dạng trịnh trọng, xin nghe theo lời phân phó đó.

      ---------------------------------------------------------

      Đoạn dịch thơ ko hiểu hàm ý mấy câu cuối lắm nên mong mn chém thoai... :018:
      chau007153, Hiyoko, Iluvkiwi14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :