1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc mã của ai mà đáng yêu vậy - Kiều Biên Lạc Mộc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      TRÚC MÃ CỦA AI MÀ ĐÁNG VẬY

      Tác giả: Kiều Biên Lạc Mộc

      Edit: Helen​



      Số chương: 47 (Tính cả ngoại truyện)


      Nội dung: Đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã, hài, oan gia

      Nhân vật chính: Nhâm Lạc, Trâu Ngạn ┃ phối hợp diễn: Bố Trâu, Mẹ Trâu,Bố Nhâm, Mẹ Nhâm


      Tiến trình: 2 - 3 chương/tuần.


      Giới thiệu:


      Mẫu Giáo

      “Cậu có thể đừng khóc hay ?”

      được, ai kêu cậu để ý tới tui.”

      Tiểu học:

      “Cậu có thể đừng theo tui hay ?”

      được, mẹ nuôi tui lớn lên xinh đẹp như vậy, có bác quái dị bắt tui .

      Đại học

      “Cậu có thể đừng lôi kéo tui hay ?”

      được, bởi vì lôi kéo cậu, có người khác theo đuổi tui.”
      ngocanhcô gái bạch dương thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 01

      Ánh trăng sáng tỏ giống như bông hoa trắng tinh khiết bàn yên lặng từ từ nở rộ.

      -A ~, vợ à! Mình như thế nào lại tiểu ra quần.

      Bố Trâu chỉ vào chỗ ẩm ướt ga giường nghi hoặc hỏi vợ mình.

      Mẹ Trâu ôm lấy cái bụng co thắt đau đớn, chau mày, bình tĩnh :

      - Bởi vì nước ối em bị vỡ.

      -Nước ối? ? ? ! Con của tui muốn ra đời.

      Bố Trâu lập tức nhảy dựng lên, luống cuống tay chân. Ba ( thanh đổ đồ vật)

      -Còn thất thần làm gì vậy mau gọi xe cứu thương! ! !

      -Xe cứu thương, vợ ơi! Mình đợi tui chút lập tức gọi ngay đây. Sau trận rối loạn bà mẹ nữ vương cùng ông bố ngây thơ của bạn Trâu Ngạn rốt cuộc cũng leo lên xe tiến về con đường đến phòng sinh phía trước.

      Cùng lúc đó, trong phong đối diện.

      -Chồng ơi chồng ơi, Liễu Liễu sắp sinh , làm sao bây giờ? Huhuhuhu

      Mang thai sánh bằng ấy, ngay cả sinh con cũng sánh bằng nhà ấy, đều tại đều tại , oa ~~~~~~~~~~.

      Bố Nhâm -_-|||

      -Chồng à! Chồng à! Con chúng mình bao giờ mới sinh?

      -Sắp

      -Chồng à! chồng à! Em cũng muốn đến phòng sinh

      -_-||| làm sao?

      -Dự cảm của em cho em biết, nước ối của em cũng rất nhanh vỡ. o(≧v≦)o~~ Tuyệt quá!

      -Bố Nhâm .. . . . .

      Tiếp đó, chiếc xe cứu thương khác cũng tiến lên con đường phía trước, lên đường tới phòng sinh, bởi vì mẹ Nhâm của chúng ta cũng bị vỡ nước ối -_-|||

      Phòng sinh:

      -Liễu Liễu, ngại quá, lại đuổi theo rồi. “hoắc hoắc hoắc”

      - phải còn chưa sinh sao ?

      Mẹ Nhâm:

      -Bác sĩ, tôi nhất định phải sinh trước cố ấy.

      Bác sĩ…….

      Trâu nữ vương:

      -Ngây thơ!

      Sau đó, vốn có sau đó , bởi vì hai bà mẹ của chúng ta chuẩn bị sinh con rồi. Lại sau đó, hai con khỉ màu đỏ chui ra , nam gọi là Trâu Ngạn, nữ gọi là Nhâm Lạc... .

      Trong phòng bệnh, mẹ Nhâm:

      -Liễu Liễu, con * nhà chúng tôi sau này tự nhiên nhất định bảo vệ tốt em trai. (*từ con này mình tự thêm vào vì nghe nó đúng hơn)

      Bố Nhâm & Bố Trâu -_-|||

      Mẹ Trâu:

      -Cảm ơn , Ngạn Ngạn nhà chúng tôi nhất định luôn luôn tôn trọng hai cụ.

      Mẹ Nhâm-_-#

      Ngay tại thời khắc hai bên sắp sửa sảy ra bạo lực :

      -Oa ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ . Lạc Lạc khóc

      -Oa ~~~~~~~~~~~~ Ngạn Ngạn cũng khóc

      Tiếp theo, hai bà mẹ phải vỗ về hai cục cưng , lại sau đó, có lại sau đó.

      Thời gian như nước chảy vội vàng xẹt qua, trong nháy mắt hai vị cục cưng tuổi . Tại bữa tiệc sinh nhật hai cục cưng, hai bé ngoan ngoãn để mẹ ôm, mọi người nhất định rất kỳ quái vì sao hai cục cưng muốn cùng nhau sinh nhật, mẹ bọn họ phải cả ngày cãi nhau sao?

      - NO NO NO

      cụm từ có thể kêu là tình có thể giết chết mọi xung đột, là từ hoàn toàn hợp với hai người này. Và màn Hoa sơn luận kiếm lại bắt đầu trình diễn rồi.

      -Đến đến đến, con nuôi, hôn cái.

      -Xem ra là già rồi mắt kém. Con trai đều nhìn thành con .

      Mẹ Nhâm nghe vậy lập tức bùng nổ:

      -Con trai, ràng là con .

      - ghen tị con tôi xinh đẹp cứ việc thẳng?

      -Tôi tại sao phải ghen tị, con trai xinh đẹp sau này còn phải là con rể tôi.

      Mẹ Trâu: ... .

      Hai bà mẹ còn đấu võ mồn, còn hai cục cưng, Ừm~~ Tạm thời là tương thân tương ái , chỉ thấy tự nhiên đôi chân chạm đến đóng trắng mịn đầy thịt.

      Nhìn kỹ, Nga ~ nguyên lai lại là gương mặt nhắn của Ngạn Ngạn, mà Ngạn Ngạn đâu, thằng bé dùng đôi mắt quả nho màu đen, ánh mắt cười tự nhiên, sau đó:

      -Oa ~~~~~~~~~~~~

      Mẹ Nhâm:

      -Con bé này tại sao lại bắt nạt em trai, phải bảo vệ em trai hiểu .

      - làm sao lại mắng con nuôi tôi, bắt nạt bắt nạt thôi, chẳng qua, trước mặt người bên ngoài phải bảo vệ em trai nha.

      bé bẹp miệng quay đầu, chỉ thấy tiếng khóc càng thêm “thê lương”. Mẹ Nhâm thấy thế liền ném cho Nhâm ba ôm, còn mình ôm Ngạn Ngạn ở bên dỗ.

      Nhìn thấy thế, "Oa ~~~" được rồi Trâu mẹ đau lòng , dỗ tự nhiên .

      Từ nay về sau bảo hộ em trai luôn là khái niệm đầu tiên của Mẹ Nhâm.

      Cũng bởi vậy, nhận định rồi hai người: là hình tượng “Lâm muội muội” mảnh mai, là hình tượng “Kỵ Sĩ” ((=

      Chương 2:

      edit: helen

      Rất nhanh, các bé cưng bốn tuổi, đến tuổi nhà trẻ rồi nè.

      Nhà họ Nhâm:

      -Lạc Lạc, nhà trẻ được ?

      Mẹ Nhâm vuốt đầu Lạc Lạc thấp giọng :

      -Mẹ Nhâm nhịn xuống lửa giận trong lòng, cái đầu quay sang nhìn bố Nhâm nhàn nhã ngồi ghế sô pha xem báo:

      -Chồng à, con nhà trẻ làm sao bây giờ?

      Bố Nhâm bỏ báo xuống, nhìn vợ mình muốn tức giận mà được, lại nhìn con mình quệt mồm, đứng dậy về hướng phòng sách, bỏ lại câu:

      -Con của mình chính mình tự giải quyết.

      Mẹ Nhâm -_-# Nhâm Lạc (*^__^*) hì hì…

      -Rơi vào đường cùng, Mẹ Nhâm làn nữa quay đầu đối diện với Lạc Lạc:

      -Có nhà trẻ hay ?

      Lạc Lạc nhìn mẹ mình, thấy sắc mặt mẹ đen thui, nhưng vì thích phim hoạt hình, bẻ ngón tay :

      - !

      Rốt cục, Mẹ Nhâm nhịn được lửa giận trong lòng, xoa thắt lưng, hướng về phía Lạc Lạc khẩu khí mười phần quát to:

      -Ít nhảm, mẹ già bảo mày phải mày phải , ngày mai mẹ đưa mày nhà trẻ, cho phép kháng nghị, kháng nghị có hiệu quả.

      Dứt lời, xoay người về phía phòng bếp, nấu cơm.

      Bạn trẻ Lạc Lạc của chúng ta lập tức chạy về phía phòng sách , mở cửa, bổ nhào vào bố Nhâm xem sách.

      -Bố ơi! Con muốn nhà trẻ bố giúp con khuyên nhủ mẹ nha ~~~

      Bố Nhâm nhìn con , sờ đầu :

      -Ngoan, mẹ của mình chính mình thu phục, bố còn muốn soạn bài.

      Lạc Lạc -_-# Cầu cứu được, cúi đầu ủ rũ ra sô pha ngoài phòng khách, tiếp theo, xem phim hoạt hình +_+

      Trái lại tại nhà họ Trâu

      Trâu nữ vương bưng ly sữa, vào ngồi cạnh con trai xem chín bảng cửu chương tiểu học:

      -Con trai, trước tiên uống ly sữa .

      Ngạn Ngạn buông quyển sách tay xuống, nhận lấy ly sữa trong tay mẹ, chậm rãi đứng lên uống.

      Nữ vương nhìn khuôn mặt con trai càng ngày càng tinh xảo, trong lòng vô cùng buồn phiền: “ Tại sao lại phải là con chứ, con trai có việc gì xinh đẹp như vậy để làm chi?”

      Ngạn Ngạn nhìn mẹ ngẩn người, nhàng kêu tiếng:

      -Mẹ

      -À~ Mẹ Trâu lấy lại tinh thần.

      -Ngạn Ngạn, mẹ cùng với con thương lượng chuyện.

      -Chuyện gì vậy, mẹ.?

      -Mẹ giúp con đăng ký nhà trẻ, ngày mai bắt đầu học. Ngạn Ngạn nhìn mẹ Trâu, cúi đầu tiếp tục uống sữa.

      Nữ vương thấy thế mỉm cười:

      -Lạc Lạc ngày mai cũng cùng nhà trẻ.

      Nữ vương vừa xong, đôi mắt to sáng long lanh lập tức tập trung nhìn mẹ mình:

      -Mẹ, con ngoan ngoãn học.

      Nữ vương thương hôn con trai, lúc này tiếng chất vấn phẫn nộ xuyên qua tầng tầng lớp lớp khí đến thẳng tai của hai mẹ con ——

      -Vợ à, mình lại dám phi lễ với người đàn ông khác! ! !

      Mẹ Trâu & Trâu Ngạn… … .

      Nữ vương nhìn ra cửa thấy, quả nhiên chính là ông chồng của mình trở về, nhìn xem ông chồng của mình ủy khuất và ánh mắt phẫn nộ:

      -Ngạn Ngạn, nhanh ngủ!

      Trâu Ngạn phẫn nộ nhìn ba mình:

      -Mẹ, mẹ cúi thấp đầu xuống.

      Mẹ Trâu hạ thấp thắt lưng xuống: “ba!” (*tiếng thơm)

      Trâu Ngạn hung hăng hôn lên khuôn mặt bóng loáng của mẹ mình:

      -Mẹ ngủ ngon.

      xong mỉm cười nhìn bố mình , tao nhã hướng về phòng ngủ.

      -Thằng ranh con, ngươi dám chiếm tiện nghi của vợ bố, xem bố như thế nào thu thập con.

      Bố Trâu quát lên nhanh về hướng con trai mình vừa .

      Nữ vương lập tức kéo lấy chồng mình:

      -Được rồi, cùng con so đo cái gì.

      Bố Trâu thấy thế, xoay người ôm vợ mình, lăn qua lăn lại :

      -Em chỉ người đàn ông là .

      Nữ vương…

      -Lười cùng , nhanh tắm rửa.

      - xong tránh thoát khỏi cái ôm của chồng mình.

      Bố Trâu lập tức giữ chặt tay vợ mình:

      -Vợ ơi, Mình xem, em của vừa thấy em liền kích động.

      Nữ vương lập tức bỏ tay chồng ra:

      -Nhanh tắm rửa, hôi chết.

      xong nữ vương liền tiêu sái bước về phía phòng ngủ.

      Bố Trâu nhìn vành tai đỏ bừng vợ, đắc ý nở nụ cười:

      -Vợ , chồng rất nhanh đấy , chờ , mình cần gấp.

      Trả lời chú ấy chỉ còn là căn phòng tiếng động, nhưng mà sao, bố Trâu vẫn rất vui sướng phòng tắm tắm rửa.
      Last edited: 31/5/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3

      Edit: Helen

      Ngày hôm sau, cửa nhà trẻ Chân Thiện:

      -Ngạn Ngạn, lại đây hôn cái.

      -Mẹ nuôi mạnh khỏe.

      Rốt cuộc ai mới là con mẹ nha, Nhâm Lạc tức giận nhìn hai người thân mật bên cạnh.

      “Mẹ con”, quay đầu lại nhìn mẹ nuôi cao quý im lặng , ha ha, quả nhiên là lấy kẹo đường ra, Nhâm Lạc lập tức ôm lấy đùi nữ vương.

      -Mẹ nuôi, Lạc Lạc rất nhớ mẹ mà.

      -Mẹ nuôi cũng rất nhớ con, lại đây, ăn kẹo.

      Nữ vương ôn nhu vuốt tóc Nhâm Lạc, đưa kẹo đường cho bé con.

      Quả nhiên, mẹ nuôi so với mẹ đẻ còn thân thiết hơn.

      -Lạc Lạc, phải chiếu cố kỹ lưỡng em trai, biết , dám bắt nạt em trai cẩn thận mẹ đánh con.

      Nhâm Lạc -_-#, tình nguyện đáp:

      -Vâng thưa mẹ.

      chỉ biết, mỗi lần bị thương luôn chính mình +_+

      -Ngạn Ngạn

      -Vâng ạ, con nghe lời chị .

      Nhìn làn da trắng nõn, cái đầu nhắn, giọng ngọt ngào, ánh mắt bé trai mơ màng vô tội , trong lòng Nhâm Lạc ngừng kêu rên, em Lâm lại tới nữa -_-|||

      -Nhâm Lạc, con xem em trai ngoan hơn nhiều, ở nhà trẻ cho phép bướng bỉnh.

      Nhìn ánh mắt sắc bén của mẹ, Nhâm Lạc cam lòng :

      -Vâng ạ, hẹn gặp lại mẹ, hẹn gặp lại mẹ nuôi.

      -Mẹ nuôi, hẹn gặp lại! Mẹ hẹn gặp lại.

      Chỉ thấy bạn Ngạn Ngạn ôm cổ Nhâm mẹ mân mê miệng, nhắm chuẩn hai má mẹ mình thơm lên.

      -Hẹn gặp lại.

      Tiễn mẹ cùng với mẹ nuôi xa, Nhâm Lạc đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhắn bóng loáng của em Lâm:

      -Này, tý cho phép được gần mình, cho phép gọi mình là vợ, cho phép khóc với mình, cho phép trả vờ đáng thương với mình, nghe ?

      Chỉ thấy “em Lâm” lông mi dài cụp xuống dưới, cái miệng nhắn đỏ au kéo thành đường thẳng, mếu máo :

      -Nhưng mà mẹ nuôi bảo cậu chiếu cố tớ.

      -Ngừng lại, cho phép khóc, chờ lúc nào bị đánh tìm tớ, nghe thấy .

      -Ah

      Nhìn bộ dáng biết vâng lời của “em Lâm”, Nhâm Lạc cảm giác thực vui vẻ, tốt, rốt cuộc chính mình có thể cùng các bạn chơi thỏa thích.

      Nhâm Lạc theo 2 bạn trẻ xếp gỗ, ngẩng khuôn mặt nhắn lên, trợn to đôi mắt hình viên bi lên xem xét, vẻ mặt ghét bỏ lập tức ngọng nghịu :

      -Ai nha, cậu con khỉ đần chết được, pháo đài nóc nhà phải nhọn. Mình dạy cậu nhiều lần như vậy, cậu thế nào còn nhớ kỹ nha!

      phen dẫn tới tiếng cười to của mọi người, bạn nam có chút xấu hổ rút tay trở về, mặt đầy sùng bái nhìn chằm chằm của bạn Thẩm Duy Lan.

      -Lạc Lạc bạn thông minh cái gì cũng biết.

      -Đương nhiên rồi, còn nhìn mình là ai. Ồ ai ở đó kéo quần áo mình?

      Quay đầu nhìn lại, khuôn mặt xinh xắn ủy khuất đập vào mắt mình. Tức giân :

      - phải gọi cậu cùng bạn kia chơi nha. Đừng làm phiền mình.

      kiên nhẫn kéo tay “em Lâm”. Chỉ thấy cánh môi phấn hồng kéo lên góc độ:

      -Oa ~~~

      -Lạc Lạc, nó là ai vậy, thích khóc như vậy, đừng để ý đến nó.

      -Con khỉ , cậu câm miệng.

      Chỉ thấy cái bóng trắng trắng mền mền của tiểu công chúa đấy các bạn ra đến trước mặt “em Lâm”.

      -Tớ và cậu chơi được ?

      Biết thiếu các bạn nữ thích, lần này hẳn là quấn quýt theo mình , Nhâm Lạc quay đầu: “, con khỉ , chúng mình tiếp tục chơi”

      -Oa ~~~ Lạc Lạc, Tớ muốn Lạc Lạc oa ~~.”

      Đậu má, Thằng nhóc thối , sao lại phiền như vậy nha.

      -Chúng mình cùng bạn chơi là tốt rồi sao phải cùng nó chơi.

      Chỉ thấy các bạn xung quanh “em Lâm” lôi kéo tay thằng bé , mang nó kéo .

      -Bỏ ra, vợ, các ấy phi lễ* với tớ, oa oa oa ~. (*phi lễ: bất lịch )

      Nhâm Lạc -_-#-_-#-_-#-_-#-_-#

      -Bỏ cậu ấy ra.

      -Có gì đặc biệt hơn người, chúng ta .

      Ngữ Tất công chúa nổi giận đùng đùng bỏ .

      -Ah ah ah, quấy rầy quỷ thích khóc tìm vợ.

      Các bạn lúc đầu cũng lập tức giải tán.

      -Bọn mày cút mau!

      Nhâm Lạc trong lòng vô cùng căm tức, đều do “em Lâm”, muốn mắng nó chút, Lại nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của nó -_-! Được rồi,

      -Cậu có thể đừng khóc hay ?

      - được, ai bảo cậu để ý tới mình.

      Nhìn ánh mắt giống con thỏ của nó, Nhâm Lạc nhất thời nhụt trí giống như quả bóng cao su xì hơi:

      -Biết rồi, bọn mình cùng xếp gỗ.

      Rất nhanh tiếng khóc ngừng lại, “em Lâm” lập tức cười tươi giống như bông hoa: “Được”

      Trong nháy mắt Nhâm Lạc cảm thấy mình như bị lừa gạt, tuy rằng chịu thừa nhận, nó cười lên quả rất đẹp, bộ dáng so với mình còn xinh đẹp hơn. Nhìn xem bị nó nhanh tay dắt . được rồi, chơi xếp gỗ.

      Giữa trưa, các bạn tập trung lại cùng chỗ ăn cơm, Nhâm Lạc vốn nghĩ ngồi cạnh Trâu Ngạn ăn cơm, nhưng bị các bạn đẩy sang bên, đành phải ngồi bên cạnh bàn ăn cơm.

      -Lý Hân, bạn có thể đổi vị trí cho mình ?

      “Em Lâm” Đáng ghét, sao lại đáng ghét thế, vừa định mở miệng chỉ thấy công chúa trừng mắt liếc mình cái: “Dựa vào cái gì, tớ đổi.” “Chị ~” Nhìn “em Lâm” ánh mắt đáng thương lã chã muốn khóc, được rồi, Nhâm Lạc lại thỏa hiệp , đứng lên:

      -Bọn mình ra cầu thang ăn cơm.

      -Được.

      Nụ cười đẹp đến mức làm cho Lạc Lạc muốn đánh .

      Bởi vì Trâu mẹ phải tăng ca, nên bạn Ngạn Ngạn của chúng ta cùng với mẹ nuôi và dâu của mình cùng trở về nhà của dâu .

      -“Em Lâm” theo mình hái Toan Mễ Mễ* (* biết là cái gì?)

      -Nhưng trời mưa , ra ngoài bị cảm mạo.

      -Ít nhảm, cậu có hay ?

      -, chờ tớ về lấy ô.

      Vừa vừa quay lại, Trâu Ngạn liền chạy lấy ô, “em Lâm” vĩnh viễn đều phiền toái như vậy.

      -Chị , em bung dù cho chị.

      Được rồi, nhìn nó như vậy nghe lời như vậy, dắt nó . phát ra rằng cậu kia mặt là nụ cười xinh đẹp đầy sáng lạn.

      Ở phía sau thân thể bé, có cậu nam sinh nho . Giữ cái ô đỏ chót, cậu bé xoay thắt lưng, quệt mông, cố gắng đem ô nghiêng về phía trước, làm sao để che khuất mưa cho bạn nữ sinh phía trước, còn sau lưng của mình ướt hoàn toàn. sang bên trái, ô đỏ chuyển sang bên trái, sang bên phải, ô đỏ chuyển sang bên phải. Cứ như vậy thời gian giằng co rất lâu, tay trái mỏi lại đem ô chuyển sang tay phải, tay phải mệt lại chuyển sang bên tay trái. Lặp lại nhiều lần bạn nữ sinh mới thu thập đủ Toan Mễ Mễ. bé đứng lên, bàn tay nhắn mềm mại nắm chặt bả vai của bạn nam , hai bạn cùng sóng vai bước trong mưa dưới bóng của chiếc ô đỏ, bước chậm rãi về phía trước, hình ảnh này quả là bức tranh đẹp mà sâu sắc.

      Chương 4
      Thời gian như nước chảy vội vàng xẹt qua, trong nháy mắt, hai bạn trẻ nhoe của chúng ta lên lớp . Ngày khai giảng đầu tiên, cũng diễn ra giống như ngày khai giảng đầu tiên nhà trẻ, hai bạn trẻ lần lượt tạm biệt mẹ nuôi và mẹ mình tay trong tay vào lớp học.

      Nhâm Lạc nhìn "em Lâm " nắm chặt bàn tay bé, nhìn xem Trâu Ngạn mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, là khuôn mặt “Đại mỹ nữ”, chỉ cảm thấy trong lòng rất Trâu Ngạn rất đáng ghét , thằng con trai dựa vào cái gì so với chính mình còn xinh đẹp hơn, vừa định bỏ tay Trâu Ngạn ra, bỗng nhiên ra khuôn mặt của mẹ mình còn đen hơn so với Bao Thanh Thiên kia, thêm mẹ nuôi ngọt ngào như Chocolate, được rồi suy nghĩ vì hạnh phúc của chính mình, Nhâm Lạc quyết định cùng “em Lâm” chuyện tốt.

      -“Em Lâm" mau về chỗ ngồi ngồi , thầy sắp đến rồi.

      Chỉ thấy "em Lâm" lại dùng bộ dáng lã chã chỉ chờ chực khóc kia làm cho Nhâm Lạc phiền lòng:

      -Chị , nhưng em chỉ nghĩ muốn muồn cùng chị thôi.

      Trăm ngàn lần phải nhịn xuống, nó mà khóc liền xong đời , Nhâm Lạc ở trong lòng yên lặng báo cho chính mình.

      -Nhưng mà giáo an bài cho chúng ta ngồi cùng chỗ, mẹ cùng mẹ nuôi đều chúng ta phải nghe lời thầy , cẩn thận bọn họ đánh em.

      xong còn giơ nắm đấm lúc lắc đầu “em Lâm”.

      Nhâm Lạc trong lòng vô cùng buồn bực , dựa vào cái gì bị đánh luôn là chính nó.

      Nhất định là “em Lâm” Giả bộ đáng thương, chính là như thế.

      -Chị à, Chị cứ ngồi trước , em muốn tìm giáo.

      xong Trâu Ngạn đạp chân chạy ra khỏi phòng học.

      là đáng ghét, nó có biết giáo ở đâu sao? Lỡ như lạc đường làm sao bây giờ. Hừ, mình mới cần tìm nó đâu. Sau lúc suy nghĩ, Nhâm Lạc tiến về phía chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

      Khi Nhâm Lạc đem cặp sách của mình cho vào ngăn bàn, khuôn mặt trắng nộn hướng về phía mình :

      -Chào bạn, mình cùng với cậu ngồi chung bàn, mình tên là Lưu Hải, còn bạn tên là gì?

      Nhâm Ngạn theo tiếng quay sang nhìn, đây mới là con trai nha, chỉ thấy đứa bạn cùng bàn có khuôn mặt tròn, tay cũng tròn tròn, chân cũng tròn tròn, bụng cũng tròn tròn. Nhâm Lạc ngay lập tức nở nụ cười mà chính bản thân mình cho là sáng lạn nhất :

      -Mình tên là Nhâm Lạc, Năm nay sáu tuổi, thích trèo cây, thích đánh nhau và còn thích móc ổ chim.

      -À, Bạn học Nhâm Lạc, giáo đến.

      Kỳ quái, là ảo giác của mình sao, mình thế nào lại thấy trán của Lưu Hải chảy ra vài giọt mồ hôi, quên , nghĩ đến, giáo tới rồi.

      Nhâm Lạc quay đầu hướng về phía bục giảng, “em Lâm” Như thế nào lại ở đó. Lúc này ánh mắt đầu tiên chính là nhìn giáo , Nếu như bạn muốn hỏi Nhâm Lạc rằng vì sao đầu tiên lại nhìn giáo chắc chắn rằng Nhâm Lạc khinh bỉ bạn lâu, bởi vì giáo so với các bạn cao hơn nhiều, quả ∩╮(︶︿︶)╭∩╮ khinh bỉ bạn!

      -Bạn Lưu Hải, em cùng Trâu Ngạn đổi chỗ nhé, em sang ngồi cùng bạn Tôn Kỳ Kỳ nhé.

      -Vâng! Thưa

      Bản thân mình nghe sai , “em Lâm” Vừa muốn cùng chính mình ngồi cùng sao o(&gt﹏&lt)o cần đâu, nhưng là bạn béo rời , cùng với thanh êm dịu của Trâu Ngạn vang lên đánh vỡ hy vọng của bạn Lạc Lạc:

      -Chị, Hai ta ngồi chung chỗ, chị vui sao?

      “Làm sao mà vui vẻ được” xong hung hăng trừng mắt liếc nó cái, chỉ thấy nó mở to đôi mắt xinh đẹp lập tức phu kín tầng hơi nước, trong lòng biết vậy nên bất đắc dĩ :

      -Chị thực vui vẻ, làm sao có thể vui được.

      Vừa dứt lời, Bầu trời đầy mây bỗng chốc trở thành đầy nắng. Nó khỏi bực mình :

      - cho phép làm phiền chị, làm phiền chị đánh cậu.

      -Được, em ngoan ngoãn nghe lời chị.

      Nhìn “em Lâm” nở nụ chời chói sang, Nhâm Lạc càng tức giận, vì tại sao nhìn như thế nó lại cảm thấy vui vẻ chứ, đều do nó cười rất đẹp, quả nhiên là tên quỷ đáng ghét, hừ! Nó quay đầu lại, bỏ quyển truyện tranh mẹ mua cho lên xem, chính bản thân nó1 mới thèm để ý đến nó2 (Nó 1: chỉ Lạc Lạc, nó 2 chỉ Trâu Ngạn).

      giáo Hoàng của chúng ta đem máy ảnh bỏ xuống, bé trai bộ dáng xinh xắn đẹp đẽ, xuất ở trước mắt mình chắc là bé trai , trong nháy mắt đến, Trong long vô cùng kích động, là đáng , Nhưng mà chưa được bao lâu ảo tưởng của bị tan biến.

      Về phần tại sao lại là ảo tưởng, tình là như vậy.

      giáo Hoàng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, nghĩ tới vừa mới khai giảng bạn Trâu Ngạn xinh đẹp lại tìm đến mình, lúc đó giáo Hoàng trong long cảm thấy thực tốt vô cùng. Đều trẻ em học tiểu học bây giờ đều trưởng thành sớm, làm giáo viên tiểu học đều dễ làm, nhưng vừa mới khai giảng bạn rất xinh đẹp đến bồi dưỡng tình cảm với mình, chứng minh sức hấp dẫn của mình bắn ra bốn phía, ngay cả trẻ em cũng bị sức hấp dẫn của mình thuyết phục, nhưng bé trai mơr mieengj quá ba câu liền đem bản thâm chính mình sợ ngây người. Bởi vì câu đầu tiên của bé trai vẫn rất đáng :

      -Em chào ! Cho em hỏi có phải là giáo Hoàng ạ!

      -Đúng rồi! Bạn em có việc gì sao?

      - ạ, em là học sinh trong lớp của tên là Trâu Ngạn, Em muốn ngồi cùng bàn với bạn Nhâm Lạc có thể được ạ!

      -À, chỉ sợ là được đâu, chỗ ngồi đều an bài tốt rồi.

      Khi đó giáo Hoàng thanh vẫn ôn nhu, tươi cười ngọt, nhưng vẫn ngăn cản được “mỹ nhân” Mặt mày biến sắc.

      -Em cùng với bạn khác ngồi cùng bàn!

      Câu mệnh lệnh đó! Câu mệnh lệnh đó! Bé trai đứng ở cửa hiền lành chất phác!
      Trong nháy mắt giáo Hoàng bị bạn trẻ Trâu Ngạn làm cho mồ hôi đổ đầy người.
      Bạn Trâu Ngạn xong mặc kệ giáo đứng ở phía trước ngây ngốc liền trực tiếp ra khỏi văn phòng. Đứng ở cửa văn phòng chờ -_-||| Tâm lý của giáo Hoàng bị đả kích là rất lớn, cư nhiên trong nháy mắt bị đứa trẻ giết chết, mất mặt ~~~~~~~~ Sau đó giáo hoàng ra cửa, muốn làm công tác tư tưởng cho bạn Trâu Ngạn.

      Ai ngờ bạn Trâu Ngạn câu cũng nghe, chính là vắt chéo hai tay mặt chút đổi sắc nhìn giáo Hoàng. Mặt giáo Hoàng đen xì ngầm hiểu ý thằng bé “việc này cần thương lượng nữa” Trong long giáo Hoàng cảm thấy xấu hổ. Đầu năm nay, làm giáo viên cũng dễ dàng, dễ dàng. Ngại vì khí chất của bạn Trâu Ngạn, giáo Hoàng liền đồng ý cho Trâu Ngạn cùng dâu của mình ngồi chung chỗ.

      Cứ như vậy, bạn Trâu Ngạn liền cùng dâu hạnh phúc ngồi cạnh nhau, các bạn nữ cùng lớp liền ghen tỵ nhìn bọn họ, bạn mập mạp trắng liền may mắn nhìn bọn họ ngồi cùng nhau, mà Lạc Lạc của chúng ta liền buồn bực, phiền chán, đồng thời lại có chút vui sướng khi mình cùng “em Lâm” ngồi cạnh nhau.

      Bởi vì như thế chúng ta có thể nhìn thấy cái gì gọi là hiệu ứng bươm bướm, con bướm kích động lầm tác dụng là lớn. Như thế, bạn Trâu Ngạn liền đánh giá “ ngày vui vẻ mà, chị, chúng ta lại ngồi cùng chỗ”
      Mà bạn Nhâm Lạc của chúng ta lại nghĩ “ là làm cho người ta phiền chán mà, ngày nào đó nó đem “em Lâm” đánh thành đầu heo, làm cho nó khóc cũng được, tức chết mà, giáo chết tiệt, Lập trường cũng kiên định mà, nhưng mà như vậy cũng tốt, nhiều Chocolate lại hướng nó vẫy tay ~~~^_^~~~ "

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Dễ thương quá
      Bạn Trâu mưu sâu quá
      Bé tí biết quấn vk bằng mọi cách rồi

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :