1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị là nữ phụ H văn, không phải nữ chính ngôn tình - Mèo Lười

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Đêm đẫm máu

      Diệp Khiết Băng cười nhạt nhìn bản thân bị xiềng xích vây quanh, toàn thân nhếch nhác trông đến là thảm hại.

      A~~~

      Hình như từ lúc sinh ra khuyết thiếu dây thần kinh điều khiển tình cảm phải. vui, buồn, chán, sợ.

      Chỉ có khi chịu kích thích cực lớn như lần rơi vào Từ đường mới có thể khiến cho hiểu được chút về "hoảng sợ". Nhưng chỉ là chút thôi, rồi nó lại biến mất, tựa như chưa từng diễn ra.

      Nhắm mắt hồi tưởng lại dáng vẻ dữ tợn vừa rồi của mẹ, chậm rãi nghiêng đầu.

      Ai lại nghĩ đến chuyện cha của hóa ra chán ghét hai mẹ con đến vậy chứ? Mẹ lại luôn kiêu ngạo thèm để ý đến những chi tiết nhặt, vì vậy mà vô tình giúp cho cha kiếm được cái cớ để đuổi hai mẹ con ra ngoài lần nữa.

      Hừm, ỷ thế hiếp người, điêu ngoa vô lí, con hư tại mẹ, mất mặt Diệp gia, bại hoại gia phong, à, còn gì nữa nhỉ? Già mồm cãi láo? Chậc, hề đụng chạm gì đến chị xinh đẹp như búp bê Tây phương đó đâu nha. Thậm chí còn chưa kịp nhìn kĩ xem chuyện gì xảy ra bị ăn bạt tai rồi. =_=

      Sau đó nhìn thấy vẻ mặt giận dữ ngút trời của cha. Ông ngừng buộc tội mà chẳng cần để ý đến lời giải thích của . Mà, vậy cũng hơi quá, thực chất chỉ hai câu - câu là chào hỏi còn câu là:

      "Con biết cha đến chuyện gì?"

      Và sau đó bị mắng.

      cũng gì, vì thực ra cảm nhận được cảm xúc ân hận tự trách của người cha đối với con từ ông. Tất nhiên cảm xúc đó phải dành cho mà là người chị búp bê kia. Có lẽ ông ấy hối hận vì đến muộn, hoặc cũng có thể là do kịp ngăn cản con mình làm điều dại dột chăng? còn cảm thấy được niềm hân hoan vui sướng của cha xen lẫn trong giọng của ông. Mặc dù ông cố kìm nén lại, nhưng chừng đó cũng đủ để hiểu cách sâu sắc rằng: những việc trước mắt có liên quan đến ông, hoặc chí ít, nó cũng được ông đồng ý.

      Vì thế, lựa chọn việc im lặng. muốn làm điều vô ích.

      Còn có lí do nữa...

      Dù rất mơ hồ nhưng nhìn được từ trong mắt của người cha này bài xích cùng khinh miệt. Ngay từ lần đầu gặp mặt, điều thu hút chú ý của nhất người ông ta là đôi mắt lạnh nhạt nhưng có những cảm xúc tiêu cực sâu trong đáy mắt. Những cảm xúc đó được ông ta kiềm chế rất tốt, nhưng mỗi lần nhìn về phía mẹ, luôn thoáng cảm nhận được dao động mãnh liệt tự sâu trong lòng ông.

      Có lẽ, là mẹ sai người .

      Mở mắt ra, nhìn chăm chăm vào khoảng trước mắt. Nơi đó 10 phút trước có người phụ nữ diễm lệ cao quý với mái tóc đỏ rực và đôi mắt màu trong xanh như ngọc phỉ thúy. Bà ấy mặc bộ đầm màu đen kiểu gothic dài qua đầu gối với đôi giày cao gót màu đen. Thoạt nhìn trông bà ấy chẳng khác nào quý phu nhân sang trọng với cá tính mạnh mẽ bí .

      Nhưng...

      Chiếc roi dài tay bà cùng khuôn mặt vặn vẹo vì dữ tợn thay đổi hoàn toàn khí của căn phòng. Và khí giữa hai mẹ con.

      Từng tiếng xé gió vun vút cùng tiếng ma sát với da thịt vang lên như quật vào tâm trí người nghe...

      ...khứa vào trái tim của những người đứng ngoài cửa.

      Rầm!

      Rầm!

      Rầm!

      "Phu nhân, mau mở cửa ra ! Nếu chúng tôi dùng biện pháp mạnh!"

      Vút!

      "Thế nào? Bây giờ đến đứa con hư hỏng mất nết cũng quan trọng hơn ta à?"

      "Phu nhân, chúng tôi chỉ là lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư và phu nhân. Xin người hãy bớt tức giận. Lão gia trẻ cần được dạy dỗ cẩn thận..."

      "Cút !!!"

      Chát!

      "Đồ bỏ , phiền phức!"

      Chát!

      "Mày chỉ là con nhãi hơn kém, nếu có tao mày cũng chẳng tồn tại được cõi đời này đâu."

      Vụt!

      "Biết vậy tao bỏ mày từ lúc được chẩn đoán là thai nữ rồi."

      Bốp!

      "Đồ ăn hại!"

      Chát!

      .

      .

      .

      Ừm, đại khái là như vậy, nhỉ? nhàng nghiêng người sang phải, cơn đau nhói từ những vết thương người làm đầu óc choáng váng, xây xẩm cả mặt mày. Yên lặng hít sâu thở đều chờ cho cơn đau chậm rãi trôi , Diệp Khiết Băng nhàng lắc đầu cười bất đắc dĩ.

      A~~

      Có vẻ bị mọi người ghét quá nhỉ?

      Mà, mất bao nhiêu công sức mới có thể khiến cho cảm xúc của mẹ ổn định được chút, vậy mà giờ lại thành muối bỏ bể mất rồi.

      Ầy, buồn ghê.

      Cơ thể vốn dĩ yếu hơn người bình thường rất nhiều, tuy là ý chỉ cùng khả năng nhẫn nại của vượt trội hơn hẳn, nhưng chung quy cũng có giới hạn.

      Trước mất ý thức, nghe được tiếng mở cửa nhàng, tiếng bước chân rón rén...

      ngửi thấy mùi hoa nhài dịu .

      --- ------ ------ ------ ----

      "Vú Trương, có chuyện gì vậy ạ?"

      "Nhị tiểu thư cứ ngồi yên, chỉ là dây dẫn năng lượng có chút trục trặc , lát nữa nối lại được thôi."

      "Vậy ạ? Nhưng hình như bên ngoài khá ồn?"

      Vú Trương ngây người nhìn Diệp Khiết Băng. Cái này, tai của tiểu thư có phải hơi thính quá mức rồi ? Ngay cả người học võ như bà mà cũng phải cẩn thận lắng nghe mới có thể thấy được tiếng động, tiểu thư còn ngồi cách cửa khá xa, làm thế nào mà nghe thành "ồn" được?

      "Vú Trương?" - Nghiêng đầu quan sát sắc mặt vú Trương theo thói quen, Diệp Khiết Băng nhàng hỏi lại.

      "À, chắc là có việc gì đâu ạ. Có lẽ là mấy cảnh binh cãi nhau thôi ấy mà. Để lát nữa tôi nhắc nhở bọn họ."

      "Ừm, nếu là cảnh binh cứ bỏ qua, dù sao làm việc ngoài trời cả ngày, có chút mệt mỏi cũng là bình thường."

      "Vâng."

      "Vú Trương, cháu muốn ra ngoài dạo."

      "Nhưng Nhị tiểu thư...vết thương của ..."

      Thấy vẻ mặt ái ngại cùng ánh mắt lo lắng của vú Trương, Diệp Khiết Băng nhàng mỉm cười:

      "Cháu ra ngoài tản bộ cho khỏe, hít thở khí trong lành thư giãn hơn mà. Hơn nữa cũng chỉ là bộ mà thôi, cũng phải vận động gì nhiều."

      Im lặng nghĩ ngợi lúc, dường như cân nhắc xem có nên nghe lời tiểu thư , vú Trương bất đắc dĩ nhận ra rằng bản thân chẳng có lí do nào để phản đối việc tiểu thư ra ngoài dạo hóng gió cả. chỉ vì tiểu thư vốn dĩ hiểu chuyện hơn hẳn những đứa trẻ khác, mà còn là bởi những việc mà tiểu thư làm luôn an toàn và phù hợp. Tiểu thư chưa bao giờ để mọi người phải lo lắng (trừ lần bị hại vào cấm lâm ra).

      "Vậy, chỉ ra ngoài chút thôi nhé, trời sắp tối rồi."

      "Vâng." - nụ cười nhàng nở rộ môi Diệp Khiết Băng, bình tĩnh cụp mắt xuông, che thất vọng cùng buồn bã trong lòng. nửa ngày rồi thấy mẹ đâu cả, nhìn vào mắt của vú Trương hiểu là khi ngất mẹ cũng tới xem.

      Ôi, có phải mẹ ghét rồi ?

      Chẳng lẽ mẹ chỉ thích con trai thôi à?

      Vậy nếu là con trai...

      "Nhị tiểu thư, chúng ta thôi."

      "Vâng." - Cười nhìn vú Trương mang theo những áo khoác, khăn choàng, Diệp Khiết Băng khỏi vui vẻ. Mặc dù có gió cũng lạnh lắm, nhưng vú Trương lúc nào cũng lo lắng cho .

      --- ------ ------ ------ ----

      "Tiểu thư, muốn học nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ cần nghỉ ngơi sao?" - Nhíu mày nhìn bé mặc váy hồng với mái tóc vàng óng như ánh mặt trời và đôi mắt xanh đẹp như biển cả trước mặt, Lance khỏi đau lòng. Tiểu thư vì những lời khen đối với con nhóc kia mà phải tự nghiêm khắc với bản thân như vậy ư? Tài sản, địa vị, những lời khen, rồi chú ý của người khác vốn phải là của tiểu thư mới phải. Càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét Diệp Khiết Băng, Lance quyết định nếu sau này ta còn có thể trở về Diệp gia lần nữa, nhất định khiến cho ta phải an phận.

      "À, cần thiết, thay vì hưởng thụ chi bằng sớm rèn luyện chút. Như vậy mới có thể đạt được kết quả tốt."

      "Vâng...Hi vọng tiểu thư chú ý sức khỏe của mình..." - Lance ngập ngừng . mấy lần bắt gặp tiểu thư ôm đầu, vẻ mặt rất đau khổ làm cũng đau đớn theo. Là ám vệ được bồi dưỡng từ máu thịt và xác chết, chính ân cần quan tâm từ tiểu thư sưởi ấm trái tim , xoa dịu tâm hồn cằn cỗi của . Vì vậy, thề với lòng mình luôn ở bên bảo vệ tiểu thư, tất cả những kẻ có thể gây nguy hại cho đều phải chết.

      "Lance, cần lo lắng cho ta. Ngược lại là kìa, tôi dặn phải gọi tôi là Đại tiểu thư mà. mà chỉ gọi "tiểu thư" thôi người khác nghĩ để tiểu Băng vào mắt đâu."

      "Trong mắt tôi, chỉ có mới xứng làm tiểu thư Diệp gia, vốn dĩ tất cả những gì của Diệp gia đều thuộc về ."

      "Ha ha, Lance, gì vậy? Tôi mới chỉ hơn ba tuổi mà thôi."

      --- ------ ------ ------ ------ -----

      "Nhị tiểu thư, đừng nữa, trời sắp tối rồi." - Vú trương đau đầu nhìn bé con phăm phăm về phía trước.

      "Vú Trương, mẹ cháu thích hoa mẫu đơn ạ?" - Lựa chọn việc tạm thời bỏ qua lời nhắc nhở cố ý của bà bảo mẫu, Diệp Khiết Băng nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm xung quanh khu vườn . Đằng sau biệt viện này là khu vườn trồng khá nhiều hoa, từng nghe vú Trương kể khu vườn này vốn được chăm sóc thủ công, nhưng vì mẹ sợ xảy ra sơ suất khiến hoa được đẹp nên chuyển sang trồng bằng công nghệ. Lúc đó nghĩ rằng đó có lẽ là vì mẹ lười mà thôi.

      "Vâng, phu nhân thích hoa mẫu đơn màu đỏ và tím."

      "Tím? Màu mắt của ai vậy ạ?" - nhàng hỏi lại vú Trương, Diệp Khiết Băng ngay lập tức bị thu hút bởi bông hoa mẫu đơn đỏ tươi, rực rỡ giữa bạt ngàn những bông hoa với đủ các giống loài: hoa thược dược, hoa cúc vạn thọ, hoa chuông, hoa loa kèn, hoa chua me đất, hoa hiên, hoa oải hương, hoa phong lữ...

      "Sao ạ?" - Vú Trương thực thể theo kịp suy nghĩ của vị Nhị tiểu thư này.

      " có gì đâu ạ, vú trương, bà thấy bông hoa kia thế nào?"

      Nhìn theo phía tay Khiết Băng chỉ, vú Trương kinh ngạc phát ra bông hoa có màu đỏ tươi như máu. Mẫu đơn trong vườn vốn đổi hết sang màu trắng, vàng và hồng rồi, tại sao lại có bông hoa màu đỏ?

      Diệp Khiết Băng dường như cũng cảm thấy khí cùng cảnh vật xung quanh có chút bất thường, liền dừng bước, nghiêng đâu chăm chú quan sát xung quanh thêm lần. khí nơi này, có chút quái lạ, dường như cất giấu thứ gì đó.

      "Nhị tiểu thư, chúng ta mau về thôi, trời lạnh rồi." - Vú Trương tuy có khả năng cảm nhận như Diệp Khiết Băng nhưng bà có võ công cùng chân khí và trực giác được tôi luyện quá quá trình tu dưỡng ở Minh gia, vì vậy mà bà cũng có thể thấy được khác thường nơi đây.

      "Vậy..."

      Chưa kịp hết câu, Diệp Khiết Băng chợt ngưng bặt. tiếng kêu như xé vang lên, đột ngột đến mức như làm cho gian vặn vẹo.

      "ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ"

      Sững sờ, bàng hoàng, còn kịp nghĩ ngợi liền chạy về nới có tiếng kêu...

      Đó...

      ...là tiếng kêu của mẹ.

      --- ------ ------ ------ -----

      "Lão gia, mọi người di chuyển về phía hầm an toàn."

      "Được, phía thế nào?"

      " bố trí phạm nhân cùng tử tù làm thế thân, Lăng dược sĩ thay đổi cấu trúc xương cùng với hơi thở nguyên tố trong nhà chính và người họ sao cho phù hợp rồi ạ."

      "Vậy sao." - Im lặng trong chốc lát, Minh Duệ nhanh chóng đưa ra quyết định. - "Mau chóng vào hầm nấp , đợi đến khi khí tức (hơi thở) nguyên tố của ta biến mất hoàn toàn để cho Hi Ân thi triển ma pháp gian đưa các người ."

      "Vâng."

      Chắp hai tay sau lưng nhìn về phía ngoại ô, Minh Duệ lặng lẽ ngửa đầu để giọt nước mắt nào rơi xuống. Ông biết những chuyện đêm nay đều có phần của Minh Hiểu - con duy nhất của ông. Chỉ có điều, tuy rằng ông có thể sẵn sàng đưa con bé trở về dù phải trả bằng bất cứ giá nào, nhưng làm như vậy vẫn là làm hại nó. Vì thế, ông phải để con bé triệt để chấm dứt thứ tình cảm si mê nhất thời này. Nếu con bé sợ tổn thương vì phải buông tay, ông đành phải khiến nó hiểu được cái gì mới gọi là đau khổ. Chỉ như vậy mới có thể giữ được sức mạnh ma pháp của con bé, kéo dài tuổi thọ của nó.

      Minh Cẩn cùng Minh Thành lẳng lặng đợi Minh Duệ hổi phục tinh thần. Kế tiếp trận chiến rất dài, rất mệt mỏi.

      --- ------ ------ ------ ------

      Vú Trương dùng cả Mộc nguyên tố và Thổ nguyên tố để giữ chân Diệp Khiết Băng lại, đồng thời cũng che giấu " tồn tại" của họ ở nơi nấp.

      "Cút ... ... ... chết ... ch .. chết .. ... Diệp ... Phi ... V ... Vũ ... Hận ..." - Tiếng hét đau đớn cùng căm hận pha chút điên cuồng của mẹ vang vọng trong gian.

      ....

      Xen lẫn với tiếng gầm gừ của lũ súc vật...

      ...

      ... và cả tiếng kêu gào những kẻ mất trí bởi thứ thuốc kích dục kia...

      ...

      ... những giọt máu đỏ tươi...

      ...

      ... ánh sáng bạc phếch từ vầng trăng lạnh lùng vằng vặc cao...

      ...

      ... tất cả kết thúc rồi ...

      ...

      Bởi vì ...

      ...

      ... người mẹ xinh đẹp cao quý của rồi ...

      ...

      ... bà ấy nằm kia ...

      ...

      ... trong vũng máu đỏ ...

      ...

      ... thê lương hiu quạnh mà mĩ lệ khôn cùng ...

      ...

      ... bà ấy ...

      ...

      ... CHẾT RỒI ...

      ...

      ... CHẾT RỒI ...

      ...

      ... CHẾT NHẮM MẮT ...

      ...

      Diệp Khiết Băng mở to đôi mắt vô hồn, thần thờ nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lá còn sinh khí kia.

      Mấy ngày trước đôi mắt ấy đẫm nước mắt chứa đầy khổ sở cùng hối hận. Mấy tiếng trước đôi mắt đó còn tức giận nhìn vào mặt . Còn có ... mấy phút trước, đôi mắt ấy long lên đầy đau đớn cùng căm hận.

      Tại sao để cho ra đó?

      ràng,

      chỉ cách có mười bước thôi,

      có thể ôm lấy bà ấy rồi.

      Đôi mắt thể nhắm lại, tựa như có thứ gì đó níu kéo tầm mắt . Chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh kia, thể hiểu tại sao mình còn có thể bình tĩnh được như vậy. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra đời, cảm thấy hận vô cảm của bản thân. Bên tai là lời khuyên nhủ gấp gáp của vú Trương, song, cảm nhận ràng đau đớn trong đến bất thường ấy:

      "Nhị tiểu thư, phải bình tĩnh lại..."

      buồn cười, vô cùng bình tĩnh đây. Bình tĩnh đến mức dường như tiếng những con côn trùng chui rúc trong kẽ lá cũng ràng hơn bao giờ hết.

      Ngay cả trong khi lũ con người kia hò hét.

      Ngay trước biệt thự bốc lửa, khói bụi mù mịt.

      "Nhị tiểu thư, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng thoát khỏi truy lùng của những tên kia..." - Dùng hết khả năng tự chủ cùng đau đớn nơi cánh tay để kiềm chế cảm giác muốn tàn sát tất cả những kẻ trước mắt, vú Trương chậm rãi nhả ra từng chữ như muốn rót vào tai Diệp Khiết Băng tất cả bình tĩnh mà bà có.

      "Bọn họ là người của ai thế ạ?" - nhàng, lễ phép. Giọng điệu của cứ như chẳng hề việc việc bất thường nào xảy ra cả. bình thản đó khiến vú Trương sững sờ.

      "Vú Trương?" - Đợi lúc thấy câu trả lời, Diệp Khiết Băng quay đầu lại nhìn.

      "À, vâng, bọn họ là người của Diệp gia và Âu Dương gia. , cũng chỉ là những kẻ từ nơi nào đó bị bọn họ dàn dựng rồi bắt tới đây thôi ..."

      Cha ghét mẹ đến thế sao? nhàng cụp mắt xuống, hàng mi dài như cánh bướm che thần sắc trong đôi đồng tử màu tím xen lẫn vài đốm sáng màu xanh biển. Nghe thấy tiếng ồn ào xa dần, cẩn thận cảm nhận khí xung quanh, cho đến khi chắc chắn rằng những kẻ kia còn ở gần đây nữa, Diệp Khiết Băng mới nhanh nhẹn đứng dậy.

      Vú Trương lo sợ Nhị tiểu thư mất bình tĩnh mà làm ra chuyện gì đó liền thấy đứng dậy. Bà hoảng hốt đưa tay giữ lại, đồng thời tăng thêm chú văn lên các nguyên tố xung quanh nhằm tránh bị bại lộ.

      Diệp Khiết Băng nhàn nhạt mở miệng:

      "Xung quanh tạm thời có người, nếu muốn chạy đây là cơ hội tốt."

      "Vâng." - Thấp thỏm nhìn gương mặt bầu bĩnh xinh xắn nhưng lại có biểu cảm bình tĩnh đến mức đáng sợ kia, vú Trương dám lơ là, chỉ sợ đột ngột chạy ra khỏi tầm mắt của bà. dám nhìn về thi thể của phu nhân, bà nhanh nhẹn đưa Nhị tiểu thư rời khỏi nơi nấp chạy về khu rừng lúc trước.

      --- ------ ------ ------ ---------

      "NHỊ TIỂU THƯ!!! MAU CHẠY !!!" - Thu hết chút sức lực cuối cùng, vú Trương gào lên với bóng dáng nhắn chạy đằng trước. Sau đó, bà đưa tay nhấn vào thắt lưng bên phải...

      BÙNG!!!

      Cả khoảng rừng rộng lớn trong chốc lát chỉ còn trơ trọi lại mảnh đất trống. Tổng cộng ba mươi bảy kẻ trong đội dự bị của Diệp gia trong nháy mắt thành cát bụi.

      Những kẻ may mắn đứng ngoài phạm vi công kích của Thổ sa hạt liền nhanh chóng chia làm các nhóm rồi tản ra các hướng còn lại của khu rừng để tìm kiếm tung tích Nhị tiểu thư Diệp gia - Diệp Khiết Băng.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Thủy nguyên tố (1)

      Diệp Khiết Băng cuồng chân chạy. Lồng ngực buốt nhói, dường như phổi của kịp cung cấp khí cho nữa. Đôi chân nhức mỏi vì chạy suốt đêm, giờ gần như tê liệt mất cảm giác. Cánh tay trắng trẻo bị gai cào xước, chảy máu. Những giọt máu đỏ thắm thấm vào chiếc áo lụa mỏng manh màu xanh nhạt tạo thành những vết đen loang lổ.

      Cơ thể cho dù trải qua quá trình cải tạo 3 bước của chướng khí từ sâu dưới lòng đất ở Từ đường, tuy nhiên vẫn có khả năng chịu đựng được cường độ vận động mạnh thế này. Suốt cả đêm dùng hết tinh thần, trí nhớ cùng khả năng điểu khiển cơ thể nhằm giảm thiểu hao hụt năng lượng đến hết mức có thể, cuối cùng vẫn có giới hạn.

      Trong đầu là hình ảnh gương mặt vú Trương trước khi đẩy . Gương mặt hiền từ phúc hậu của bà mọi ngày giờ toát lên kiên định và sắc bén cùng với quyết tâm đồng quy vu tận. Dẫu vậy, bà vẫn lo lắng nhắc nhở phải đúng theo hướng bà chỉ, và, đừng bao giờ quay đầu lại.

      cười nhạt. Vú Trương à, bà có biết khi ra những lời ấy, trong mắt bà toát lên tuyệt vọng đến thế nào ?

      Tuyệt vọng

      ... và trống rỗng,

      có phải, ...

      Minh gia cũng xảy ra chuyện?

      Nếu , với tính cách của bà, ắt phải là phẫn nộ cùng đau đớn mới phải.

      Ha, cha ghét mẹ con đến thế sao?

      phần là vì mẹ xuất thân từ Minh gia, phần còn lại là bởi ông cho rằng mẹ giết Liễu phu nhân phải ?

      Mà, chẳng qua cũng chỉ là bước đệm con đường trở thành kẻ mạnh mà thôi.

      Cố gắng hít sâu lần cuối cùng, chống đỡ cơ thể bé chạy đến vách núi dựng đứng hiểm trở, nơi mà hơn năm trước chú Lăng ôm nhảy xuống cùng vú Trương. Nhanh chóng chạy hết tốc lực về hướng đó, đến khi chỉ còn lại hai bước cũng là lúc hụt hơi mà trượt chân ngã về phía trước. Môi đập xuống đất, vị máu tanh giống mùi rỉ sắt hòa lẫn với hương cỏ xanh đẫm sương đêm và vị đất ẩm thấp tạo thành hỗn hợp mùi truyền vào trong mũi .

      Tiếng chó nghiệp vụ gầm gừ gần lắm rồi, đến nỗi đôi tai còn có thể nghe được tiếng thở xen lẫn trong từng bước chân của chúng. Cả người dường như bị rút hết sức lực, chỉ động tác vươn tay thôi cũng là xa xỉ. có cảm giác như bản thân dùng đến cả sinh mạng để cố góp nhặt từng chút khí.

      Mím chặt môi, dùng ý chí kinh người để vượt qua trở ngại cơ thể, Diệp Khiết Băng run rẩy đứng dậy.

      Mặc cho đôi chân run rẩy như sắp gãy, mặc cho cơ thể mất thăng bằng, mặc cho cảnh vật trước mắt bắt đầu mờ , vẫn thẳng lưng mà đứng.

      Mặc dù hai tai ù , trước mắt chỉ còn thấp thoáng màu đen, nhưng Diệp Khiết Băng vẫn cố chống đỡ để bất tỉnh. biết, khi bất tỉnh thứ chờ đợi ở phía trước là muôn vàn tra tấn cùng đày đọa.

      Đối mặt với Diệp Khiết Băng là ba con chó to lớn gấp rưỡi cơ thể , cùng với đó là năm binh sĩ vũ trang đẩy đủ. Hai trong số bọn họ chĩa súng plasma về phía , chỉ cần chút sơ xuất là thành con mực nướng.

      Nhàn nhạt nhìn họng súng đen ngòm trước mặt, Diệp Khiết Băng thể kiềm chế được mà cong khóe môi lên. nhàng mở miệng, tựa như chuyện thời tiết với người bạn:

      " cần phải căng thẳng như vậy, cháu muốn chết toàn thây, có thể để cháu tự nhảy xuống ?"

      Năm cảnh vệ đều trừng mắt kinh ngạc nhìn .

      Cái gì? con bé hơn 1 tuổi có thể bình tĩnh trước họng súng cùng ba con chó đến mức độ này hay sao?

      may, cảnh vệ trong số đó có đầu óc khá nhạy bén linh hoạt, nghi ngờ nhìn gương mặt bình thản của Diệp Khiết Băng, lạnh giọng:

      "Đừng chần chờ, mau bắt nó lại, mang về cho lão gia. Để cho nó nhảy xuống dưới đó, nhỡ có cơ hội để cho nó sống sót chúng ta biết ăn thế nào với lão gia?"

      Diệp Khiết Băng có biểu gì, nhưng trong lòng khỏi bối rối.

      Thực ban đầu chỉ muốn cảm nhận chút cảm giác được rơi tự do trước khi nhắm mắt mà thôi. Nhưng sau đó chợt nghĩ tới lần trước chú Lăng mượn lực của những gờ đá để nhảy xuống, vậy nếu lấy những nơi đó làm điểm tựa, hẳn là có thể xuống được ?

      Giả như có bị phát chăng nữa bên dưới cũng có dòng suối, chỉ cần đạp mạnh vào vách núi là có thể rơi xuống suối rồi. Đến lúc đó cho dù có thực nhắm mắt, những kẻ kia cũng thể tìm ra nữa ?

      Còn nếu may mắn sống sót được ...

      Rũ mắt xuống, hàng mi dài khéo léo che khuất những tình cảm trong đáy mắt. Vì vậy, có bất cứ kẻ nào có thể thấy được điên cuồng chợt lóe lên trong đôi mắt .

      Thi thể của mẹ cùng màn thác loạn đẫm máu lên ...

      Đôi mắt tuyệt vọng cùng đau đớn của vú Trương như chợt sáng lên ...

      ... phải sống.

      Chỉ có sống, mới có thể khiến những kẻ kia phải hối hận.

      phải bọn họ muốn chết sao?

      Vậy sống tốt hơn bọn họ, làm cho bọn họ phải chịu nỗi đau khổ dày vò suốt đời.

      Chậm rãi, di chuyển đến gần vách đá ...

      Bởi vì là vách đá, cho nên gió thổi cũng khá mạnh, vì vậy, hành động của Diệp Khiết Băng có thể là kín đáo chút sơ hở.

      Tuy nhiên, dường như may mắn chưa bao giờ thích ...

      Con chó ở giữa đột nhiên nổi điên, hung tợn gầm gừ. Diệp Khiết Băng mím môi, thầm biết việc ổn, nhanh chóng nghiêng người rơi xuống bên dưới.

      Chíu!

      ánh lửa đỏ chợt bùng lên!

      Diệp Khiết Băng mím môi, nghiêng người sang phải tránh tia lửa từ khẩu súng của người cảnh vệ. Nhưng hành động của đủ nhanh, lửa đỏ kịp liếm qua cổ tay .

      Cùng lúc đó, con chó to lớn kia cũng ngoạm được vào bắp đùi của .

      Cảm giác đau đớn ở đùi cùng bỏng rát ở tay làm cho phải hít mạnh hơi. Con chó kia ngừng nghiến chặt hàm răng lại, lôi về phía sau.

      Bất chấp tất cả, dùng tất cả chút sức vừa mới hồi phục lại được để dứt ra khỏi con chó.

      Tiếng da thịt bị xé rách vang lên khiến những tên cảnh vệ khiếp sợ. bé này còn tàn nhẫn với bản thân như vậy, thể khinh thường. trong số họ nhanh chóng bắn pháo hiệu lên trung, hai người còn lại điều khiển chó chạy lên lôi bé về.

      Tuy nhiên, khoảng cách giữa bọn họ và Diệp Khiết Băng với khoảng cách giữa và vách đá có chênh lệch khá lớn. Bỏ qua đau đớn ở đùi, lợi dụng phản lực do vừa giằng co với con chó để lao xuống vách đá.

      Nhanh chóng co người lại, cúi đầu vào giữa hai chân bảo vệ vùng đầu ngực và bụng. tay che lại phần đầu còn lộ ra ngoài cho đến đốt xương sống thứ 3, tay còn lại che chắn cho Mệnh môn và phần xương sống còn lại.

      Cây cỏ chĩa ra từ vách đá như những mũi tên găm vào da thịt , có những cành khô bị gãy cắm hẳn vào vết thương đùi . Cảm giác rơi tự do thể điều khiển bản thân theo ý muốn lại càng vô cùng khó chịu. Thỉnh thoảng va vào những mỏm đá nhô ra khiến người nảy lên chút, cánh tay xây xước giờ còn thêm những vết bầm tím.

      vừa lao xuống vách đá vừa cẩn thận chú ý tình trạng khí xung quanh.

      Đến khi có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, nhanh như cắt duỗi người, tung chân đạp mạnh vào phần đất đá hai cái. cái là để tăng tốc độ rơi xuống, cái còn lại là để tránh xa ra khỏi hai bên bờ suối. Đồng thời, dùng sức hít hơi sâu, nhanh chóng lấp đầy buồng phổi.

      Theo như trí nhớ của , lòng suối khá sâu, vì vậy có rơi mạnh xuống cũng lo đập đầu vào đá mà chết. Chỉ có điều, với tình trạng của bây giờ, hấp hối cũng phải hôn mê.

      chậm mà diễn ra nhanh, sau hai cái đạp, cả thân hình bé của Diệp Khiết Băng lao thẳng xuống dòng suối.

      Ngay khi thân hình vừa biến mất dưới dòng suối, bờ suối liền xuất thi thể bé với hình dáng và cấu trúc cơ thể y hệt . Cùng lúc ấy, tia lửa đỏ từ súng plasma bén vào những cành cây vách đá, nhanh chóng nhuộm đỏ nơi ấy thành biển lửa. Thi thể kì quái kia cũng chìm trong sắc đỏ rực rỡ ấy.

      --- ------ ------ ------ ----

      Vừa rơi xuống nước, áp suất quá lớn đè ép vào khiến miệng vết thương vốn chẳng tốt lành lại chảy càng nhiều máu hơn. Diệp Khiết Băng mím chặt môi ngăn lại tiếng kêu tràn lên đến cổ họng.

      Cả cơ thể bị cuốn theo dòng nước ầm ầm chảy xiết. có cảm giác như miệng vết thương rách dần ra, vết bỏng ở cổ tay cũng dần bị rách, lộ ra mảng da thịt rướm máu. cố gắng gồng người lại, tìm mọi cách để cho cơ thể nổi lên mặt nước. Cơ thể rất , có thể là do cấu tạo xương khác biệt, vì vậy rất dễ nổi lên. Lúc học bơi thấy tiện lợi như bây giờ mà nổi lên chỉ có chết.

      Chưa đến khí thải do hỏa độc mang lại tràn đầy kia, giờ chỉ cần hơi nổi lên chút rada của Diệp gia nhất định xác định được vị trí của . Đến lúc đó, chỉ sợ bao giờ có thể tìm ra được đằng sau những chuyện này được nữa.

      biết bao lâu, chỉ biết rằng cho đến khi Diệp Khiết Băng có cảm giác ý thức của dần dần tan rã đó cũng là lúc nhạy cảm phát ra thay đổi trong gian xung quanh, hay đúng hơn là biến chuyển của dòng chảy.

      Dường như bị hút về phía ...

      Trong nháy mắt Diệp Khiết Băng liền hiểu được hoàn cảnh xung quanh. khỏi mím chặt môi than thầm, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

      tại hẳn là người trôi đến gần thác nước.

      Diệp Khiết Băng mím chặt môi, trong lòng lầm bầm: Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. =.=
      Dung Nguyễn 1995, milktruyenkyly sắc thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Thủy nguyên tố (2)

      Diệp Khiết Băng cảm nhận gian xung quanh nhằm tìm ra nơi làm điểm tựa.

      Nhưng ...

      ... như , may mắn nhìn ngứa mắt. =.=

      Trong bán kính mét xung quanh còn chẳng có lấy vụn cây cọng cỏ nào chứ đừng là thứ gì vững chắc đủ để làm điểm tựa.

      Nước bịt kín các giác quan của , cho dù dùng hết khả năng để che chắn nhưng vẫn thể khiến cho sức lực của trở lại. Ngược lại, do thời gian dài vận động mạnh dẫn đến mất năng lượng, đồng thời phải gồng mình chống chọi lại áp suất của dòng nước nên ý thức của dần dần tan rã.

      Đúng lúc ấy ...

      ... ở nơi nào đó trong Từ đường Minh gia ...

      "Huyền, có thấy nơi nào khả dĩ để nấp ?" - Dùng 7 phần tinh thần để chú ý động tĩnh xung quanh, 3 phần còn lại để thăm dò ý kiến của những người khác nhưng Diệp Phi Vũ vẫn bình thản ngờ. Tựa như ông nắm hết tất cả mọi việc trong tay vậy.

      "Lão gia, Ngài nghĩ mấy lão già Minh gia đó trốn ở nơi này sao?" - Diệp Huyền - Diệp quản gia nhíu mày hỏi lại vị chủ nhân kiệt xuất của mình. Ông chẳng bao giờ có thể đoán được ý nghĩ thực của ông ấy trong những tình huống như thế này. Chẳng hạn như lúc này, ràng Minh Duệ và Minh Cẩn cùng những con người nắm vai trò chủ chốt của Minh gia còn ở đây nữa rồi, thế nhưng lão gia vẫn cứ điều quân vào tìm ở cái nơi nhà mồ hôi hám này. lẽ ông ấy cho rằng Minh gia các đời đều tự xây lăng mộ cho mình như các vương quân sao? Nơi này đến con chuột cũng chẳng có, lấy đâu ra cơ quan cạm bẫy nào để mà trốn?

      "Chậc," - hề để ý hình tượng mà vò tóc mình khiến cho Diệp Phi Vũ trông như cậu nhóc choai choai bất cần điềm tĩnh thu hút mọi ánh nhìn...

      À, chết nhầm. Lạc đề mất rồi.

      Giờ chúng ta cùng quay trở lại với Từ đường Minh gia mà DIệp quản gia miêu tả là u ám như " nhà mồ".

      "Chậc, ai biết mấy lão già đó nhồi cái gì vào trong đầu. Có khi nơi chúng ta ngờ đến nhất lại là nơi trú tốt nhất ấy chứ."

      "Nếu Ngài nghĩ bọn họ làm trái gia quy hẳn là đâu. Minh gia rất coi trọng "giấc ngủ ngàn thu" của các bậc tiền bối mà. Hơn nữa chẳng phải nãy giờ chúng ta hề cảm nhận được bất kì hơi thở nào dù là nhất hay sao?" - Diệp Huyền vẫn thể hiểu nổi vì sao lão gia phải mất công làm vậy, lại tốn thời gian xác minh việc quá ràng.

      "Hả? Vậy chẳng lẽ đến hơi thở của chúng ta cũng cảm nhận được nữa hả?" - Diệp Phi Vũ liếc mắt nhìn vị quản gia đáng kính nhăn nhó bọ xít ở bên. Hừ mới có mấy bước lầm bầm, chẳng bằng góc của con ngoan nhà .

      Chủ nhân nhà lúc khó chịu cực kì khó chiều. =.=

      Diệp Huyền nghiến răng bấm bụng nuốt những lời rủa xả thậm tệ vào trong bụng. Đùa, còn phải làm việc ở Diệp gia dài dài, ít nhất là đến khi có đủ tiền để du lịch. +-+

      "Xem ra nơi này có gì đáng để chú ý, vậy giờ ra ngoài thôi." - Quay sang phân phó cho cảnh binh, Diệp Phi Vũ ung dung sải bước ra khỏi Từ đường Minh gia.

      Lại biết ...

      Nơi u ẩm thấp bên dưới nền Từ đường, người nam nhân mặc áo choàng đen nhàng mỉm cười, đưa tay vuốt cằm.

      "A ~~~ Lâu lắm rồi ra ngoài, biết thế giới này đổi thay đến mức độ nào đây?"

      Dứt lời, trận đồ ma pháp quen thuộc xuất dưới chân , toả ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp soi tỏ cho căn phòng giam giữ hơn ngàn năm.

      Nheo mắt nhìn lại xung quanh lần cuối, Vân Đình Viêm cười khẽ:

      "Vĩnh biệt, ổ chuột thân thương của ta."

      Tiếng cười êm dịu của như còn đọng mãi trong gian, hề tan biến.

      Bên , Từ đường Minh gia cháy rụi.

      --- ------ ------ ------ -------

      Diệp Khiết Băng nhạy cảm phát trong trí óc dường như có thêm mối liên kết khác với gian bên ngoài. Tựa như có thêm cái nhìn, cảm nhận khác về thế giới xung quanh, nhưng thể điều khiển được chúng.

      Ôi trời, đừng với là cái vị nguy hiểm cực kì kia vì còn trốn dung thân nên nhảy ra ngoài làm bạn với nhá. =.=

      là suy nghĩ của Diệp Khiết Băng hầu như đều đúng. =.=|||

      Và cũng vì cái suy nghĩ vừa mới nảy ra đó mà nhận ra rằng bản thân dần lấy lại ý thức.

      Và còn điều đáng buồn hơn nữa là ...

      tại phải đối mặt với sóng ngầm ...

      Mà lại còn phải là sóng ngầm bình thường nữa chứ!?

      Đổi lại nếu đây là do trượt chân ngã còn có khả năng sống sót. Chứ bây giờ cả người chịu áp lực dưới nước quá lâu, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn còn chút sức lực nào. Đây lại còn là xoáy nước ngầm của "Cửu Ngục Môn" nữa chứ!?

      Diệp Khiết Băng nhanh chóng để cơ thể rơi vào trạng thái nửa hôn mê nhằm giảm thiểu lượng khí cần dùng đến mức tối đa. Sau đó vừa giữ ý thức để bị thao túng, vừa chú ý đến gian xung quanh đề phòng đá ngầm. Rồi cả cơ thể bị cuốn phăng theo dòng nước dữ dội.

      cảm thấy cả người bị xô vào đá ngầm giữa rãnh nước xoáy, mặc dù bị tổn thương những phần quan trọng nhưng cánh tay đau buốt. nhớ chú Lăng từng người biết bơi có thể thở được dưới nước. Giờ ngẫm lại, có lẽ bắt buộc phải sử dụng dị năng của mình để học rồi.

      bắt đầu bế ngũ quan, tập trung tư tưởng, thả lỏng toàn bộ cơ thể. Dị năng tinh thần vốn là hư ảo, nắm bắt được nó gần như chỉ nhờ vào may mắn. Nhưng đối với Diệp Khiết Băng khác, dùng cách tiếp thu kiến thức và thử thách bản thân để nâng cao tinh thần lực. tại, tuy chưa thể điều khiển đồ vật xung quanh nhưng ít ra cũng có thể điều khiển được các nguyên tố trong phạm vi .

      Chỉ có điều, vì đây là lần đầu tiên nên phải hết sức cẩn thận.

      Diệp Khiết Băng sử dụng tinh thần lực vốn còn mơ hồ vì chưa bước vào giai đoạn "Thông linh" để nắm bắt dòng chảy hỗn loạn của nguyên tố hệ Thủy.

      Ban đầu gặp rất nhiều khó khăn bởi người liên tục va vào đá ngầm, ngừng chìm xuống và càng ngày càng có nhiều áp suất nước ép vào người .

      Nhưng chỉ sau vài phút, hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện mà người thường phải đến 10 tuổi mới có thể nắm bắt được.

      Nguyên tố hệ Thủy từ từ tiến vào đan điền của .

      Cùng lúc đó, cảm nhận cách ràng về chuyển động của dòng nước, có thể hít thở dưới nước và cũng dần quen thuộc với áp lực dưới nước.

      ngừng hấp thụ thủy nguyên tố vào đan điền rồi lại đưa chúng khắp tứ chi bách hài, Diệp Khiết Băng chìm đắm trong thế giới của bản thân.

      Cùng lúc đó, cơ thể của dần dần được luồng lực lượng vô hình nâng lên khỏi xoáy nước , rẽ sóng hướng về phía cách xa thung lũng sớm bị quân đội Diệp gia và Phùng gia phong tỏa.

      Mà điểm đến của nó, lại chính là điểm kết của sông Ly.
      Dung Nguyễn 1995, milktruyenkyly sắc thích bài này.

    4. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Hay quá trời quá đất. ́ lên nha nàng :yoyo55::yoyo55::yoyo55:

    5. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Ta bày tỏ sự khinh bỉ sâu sắc tới cha, mẹ và "chị" của nữ chính. Điển hình của những nhân vật k não mà cứ tỏ ra nguy hiểm :v ́ lên nàng ơiiiii

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :