1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ú ù ủng hộ nàng nhược giai edit nha. Moahhhhh
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Celesta

      Celesta Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      59
      Những 348 chương cơ à, khủng khiếp. Mị nghe giới thiệu hay quá, tìm đọc được bản edit của mấy chương đầu kìm lòng k nỏi phải kím CV.
      Mới được có 150 chương thoai. nghiệp còn dài dài dài.....
      aaatieenDiệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 2. Sống lại

      tháng sau, tại Hải Châu.

      tòa cung điện rộng lớn bí đầy khí thế sừng sững tọa lạc sâu trong những dãy núi lớn mịt mờ.

      Tòa cung điện nguy nga tráng lệ này là nơi Hạ tộc dùng để thờ cúng Nguyệt thần, được Tiêu Thiểu Giác gọi là Trung Ương thần điện. Ngày rằm, bầu trời treo lơ lửng vầng trăng tròn vằng vặc, đây chính là ngày mà Nguyệt lực phát ra mạnh mẽ nhất.

      Lúc này, ở giữa Trung Ương thần điện, pháp đàn rất lớn hình tròn được dựng lên. Trong ngoài thần điện, mấy nghìn tế sư thuộc Hạ tộc ra sức rầm rì cầu nguyện, những câu chú ngữ tối nghĩa hòa cùng với những lời cầu khẩn thành kính, dường như tạo thành dòng nước lũ cuồn cuộn vang vọng ầm ầm trong Trung Ương thần điện.

      nghi thức cực kỳ thần bí được cử hành.

      Hạ tộc là chủng tộc thần bí nhất cũng là chủng tộc ưu tú nhất thế giới này. Với lịch sử sáng lập lâu đời cùng nền văn minh huy hoàng rực rỡ, họ từng gầy dựng được đại đế quốc có diện tích lãnh thổ rộng lớn nhất đời này – Hạ quốc. Sau hơn ba trăm năm truyền thừa, cuối cùng hoàng quyền Hạ quốc cũng suy tàn, ba thế lực lớn mạnh nhất trong triều đình Hạ quốc thừa cơ nổi dậy, chia cắt lãnh thổ Hạ quốc, lập nên ba đại đế quốc, chính là Đại Tề, Đại Chu, Đại Lương ngày nay.

      Dân số Hạ tộc rất thưa thớt, nhưng mỗi người Hạ tộc đều mang trong mình tài trí cao tuyệt cùng dung mạo tuyệt mỹ. Tuy nhiên, đồng hành với những ưu ái được trời ban đó, thọ mệnh cùng năng lực sinh sản của họ lại bị hạn chế.

      Người Hạ tộc có tuổi thọ trung bình quá ba mươi, cao nhất cũng quá bốn mươi, hơn nữa năng lực sinh sản của người Hạ tộc cực thấp, nữ nhân Hạ tộc rất khó thụ thai, vì vậy dân số Hạ tộc luôn bị hạn chế. Sau nhiều năm phát triển, dân số Hạ tộc những tăng, ngược lại càng ngày càng giảm.

      Đây chính là chủng tộc vừa được trời xanh sủng ái, vừa bị trời xanh nguyền rủa.

      Người Hạ tộc thờ phụng Nguyệt thần, cho rằng Nguyệt thần là vị thần có thực duy nhất trong vũ trụ này. Trong Hạ tộc, cứ trăm người tế sư. Theo truyền thuyết, tế sư có khả năng kết nối với Nguyệt thần, mượn Nguyệt lực thi triển vài bí thuật thần bí khó lường. Ngày hôm nay, tụ tập tại Trung Ương thần điện này, chính là toàn bộ tế sư có trong Hạ tộc.

      Người đứng đầu trong nhóm các tế sư là lão ông quắc thước mặc đạo bào hai màu đỏ vàng, râu tóc bạc trắng, đôi mắt sáng ngời như ánh sao. Người này họ Hạ tên Quang, được tôn xưng là Đại tế sư, thủ lĩnh của các đế sư trong Hạ tộc.

      Lúc này nghi thức được tiến hành hơn phân nửa, tất cả các tế sư đều cảm thấy áp lực xung quanh tăng lên gấp bội. Đứng đằng sau Đại tế sư là thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo bào màu xanh đen, diện mạo mi thanh mục tú, cực kỳ tuấn mỹ.

      Người này tên là Lâm Ngân Hà, cũng là người Hạ tộc, đồng thời cũng là tế sư. Hôm nay xuất trong nghi thức này là để bảo hộ cho an toàn của Đại tế sư. Lâm Ngân Hà còn có thân phận khác, chính là ngự tiền thị vệ Đại Tề. tháng trước, Lục Thanh Lam xông thẳng vào đao mất mạng, đao đó là của Lâm Ngân Hà.

      Lòng bàn tay Lâm Ngân Hà ướt đẫm mồ hôi, hề chớp mắt nhìn chăm chú vào tế đàn vĩ đại ngay trước mặt. Đại tế sư từng rất nhiều lần nhắc về tầm quan trọng của nghi thức ngày hôm nay, thiếu chủ hao mất hai mươi năm tâm huyết, tiếc khơi mào chiến tranh, đổi lấy mười vạn tàn hồn mới có thể ngưng luyện thành khối hồn bài, cũng chỉ vì mong muốn nghịch thiên cải mệnh, vì Hạ tộc mà cố gắng tranh thủ cơ hội cuối cùng.

      Lời của Đại tế sư lại vang lên bên tai .

      “Trong lịch sử, Hạ quốc ta bị diệt vong ba lần, lại phục quốc ba lần. Các bậc tiên hiền trí sĩ, hơn mười đại tâm huyết, hơn ba trăm năm truyền thừa, thể để mất trong tay chúng ta. Nếu có thể khiến thiếu chủ sống lại đời, bằng kỳ tài ngút trời, lại thêm ký ức đời, nhất định có thể đoạt lại thiên hạ, phục hưng tộc chúng ta..."

      “Di hồn trận này uy lực vô cùng, có thể khiến người khuất quay lại kiếp trước. Nhưng việc này là nghịch thiên, trái với ý trời, khi trận này được phát động, mặc kệ có thành công hay , hơn nghìn danh tế sư tiến hành trận này chắc chắn đều phải chết, hơn nữa còn bị giam cầm trong hắc ám, được vào luân hồi. Lúc trận này toàn lực vận hành, lão phu cũng thể phân thân làm chuyện gì khác nữa, đến lúc đó Ngân Hà ngươi chỉ cần canh lúc nghiệp hỏa tế đàn cháy vượng nhất, thả hồn bài vào đó là được."

      Hạ tộc sử dụng hết toàn bộ năng lực của tộc mình, liều mạng đánh trận, chơi ván cờ với mức tiền cược vô cùng lớn. Nếu di hồn trận thất bại, Hạ tộc hoàn toàn bị xóa trong sử sách.

      Bàn tay Lâm Ngân Hà đổ đầy mồ hôi, nhịn được đưa tay sờ tấm bảng gỗ trong ngực. Đó chỉ là miếng gỗ đen như mực nhưng lại tầm thường chút nào, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến trong lòng bình tĩnh hơn.

      Lúc này, dưới hướng dẫn của Đại tế sư, tiếng rầm rì cầu nguyện lại cao thêm tám độ. Đúng vào lúc đó, tế đàn bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa yếu ớt màu trắng xanh. Tất cả mọi người, bao gồm cả Đại tế sư, đều thở dài hơi. Nghiệp hỏa được châm lên, nghi thức liền thành công nửa. Nhiều tính mạng tộc nhân như vậy, cuối cùng cũng hy sinh cách vô ích.

      Đại tế sư nhàng ấn lên cái nút dưới tế đàn, cùng với tiếng vang “ầm ầm”, cỗ quan tài bằng thủy tinh trong suốt chậm rãi nâng lên. Trong quan tài là nam nhân trẻ tuổi có dung nhan tuyệt lệ, mặc bộ cẩm bào có màu xanh trong veo như bầu trời sau cơn mưa, tuy hai mắt đóng chặt, nhưng hàng mi đen dài rậm, tóc mai gọn ghẽ chỉnh tề, vóc người cao to ưu mỹ, da càng trắng nõn lạ thường, cả người như pho tượng được điêu khắc nên từ bạch ngọc.

      nằm an tường trong quan tài, giống người chết rất lâu mà cứ như vừa mới ngủ thiếp .

      "Thiếu chủ!"

      "Cửu điện hạ!"

      Vô số người kêu lên.

      Lâm Ngân Hà rơi nước mắt.

      Người nằm trong quan tài kia, chính là tia hy vọng cuối cùng của Hạ tộc, là người đương thời cuối cùng của Hạ tộc mang trong mình huyết mạch hoàng thất, Tiêu Thiểu Giác.

      Tiêu Thiểu Giác, hoàng tử thứ chín của tiên đế, còn có thân phận khác là thủ lĩnh Hạ tộc.

      Hai năm trước, Lục Văn Đình mang binh vây đánh Nam Đô, Tiêu Thiểu Giác châm lửa tự thiêu. Lúc Lục Văn Đình dẫn quân tiến vào Nam Đô, việc đầu tiên làm là phái người dập lửa, tìm thi thể của Tiêu Thiểu Giác, nhưng sống thấy người chết thấy xác, sau này lại trở thành trong những lý do để Thành Khang đế xử tử .

      Có ai ngờ, hai năm sau, thi thể lại xuất ở đây, còn được bảo tồn hoàn hảo đến thế.

      Trong cái nhìn soi mói đầy khiếp sợ của Lâm Ngân Hà, quan tài thủy tinh chậm rãi tan ra, bốc hơi dưới nhiệt độ cực cao. Tiêu Thiểu Giác an tường nằm trong ngọn lửa, chỉ huyết nhục mạnh khỏe việc gì, mà ngay cả xiêm y cũng bị thiêu cháy.

      Mắt thấy ngọn lửa tế đàn càng lúc càng cao, càng lúc càng vượng, đôi tròng mắt của Đại tế sư cũng càng ngày càng sáng. Mà lúc này nghi thức cũng tới thời điểm quan trọng nhất, tế sư lại tế sư bị di hồn trận ép khô tinh huyết, gục ngã xuống đất.

      Thậm chí vầng trăng sáng vằng vặc bầu trời dường như cũng bị lây nhiễm tầng huyết sắc.

      Lâm Ngân Hà nhìn cảnh tượng thảm liệt trước mắt, vành mắt như muốn nứt ra, khẩn trương đến mức trái tim dường như cũng muốn nổ tung. Chỉ trong khắc đồng hồ ngắn ngủi, ngoại trừ Đại tế sư, tất cả các tế sư khác đều ngã gục dưới đất.

      tế đàn, quan tài thủy tinh hóa thành tro tàn, nghiệp hỏa gần như đốt tới nóc thần điện, thi thể Tiêu Thiểu Giác được luồng sức mạnh thần bí nâng lên, chìm nổi trong hỏa diễm.

      Đến lúc này, Đại tế sư cũng hao hết tinh lực, nỗ lực mở miệng : "Ngân Hà, mau, hồn bài!"

      Lâm Ngân Hà như sực tỉnh lại từ cơn mộng dài, lấy từ trong lòng ra khối bảng gỗ màu đen tuyền, dùng hết sức ném thẳng vào trong nghiệp hỏa màu trắng xanh.

      Hồn bài vừa tiếp xúc với nghiệp hỏa, nghiệp hỏa đột nhiên bùng lên dữ dội, ngọn lửa cao thêm đến mấy trượng, nóc Trung Ương thần điện phút chốc hóa thành hư vô như chưa từng tồn tại. Lâm Ngân Hà ngẩng đầu nhìn vầng trăng bầu trời, sáng đến chói mắt, chợt thấy quầng sáng trút xuống như thác nước, liên thông với nghiệp hỏa. Tất cả mọi thứ bất chợt yên tĩnh lại, thoáng chốc toàn bộ thế giới dường như đều ngừng lại trong lúc.

      Đôi mắt Đại tế sư toát lên vẻ vui mừng: “Hơn mười năm tâm huyết, rốt cuộc cũng thành công!”

      Đúng vào lúc này, đột nhiên xuất dị biến. Trong ngọn lửa bốc cao hòa cùng với quầng sáng, đôi mắt nữ nhân mơ hồ ra. Đôi mắt ấy đẹp đến cực hạn nhưng lại tràn ngập tuyệt vọng vô tận cùng hận ý khắc cốt ghi xương, kẻ khác vừa nhìn vào sinh ra cảm giác như linh hồn bị đoạt mất, hít thở thông.

      Đại tế sư nhìn cặp mắt kia, chợt phun ra ngụm máu, ngã xuống đất, tuyệt vọng kêu lên: "Đó phải là Cửu điện hạ..."

      Lâm Ngân Hà mệt mỏi run rẩy ngồi dưới đất, chuẩn bị hai mươi năm, tính mạng của ngàn vạn tộc nhân, lẽ nào đến cuối cùng, Nguyệt thần vẫn bỏ rơi Hạ tộc sao?

      cũng biết, ngày ấy hồn bài nằm trong ngực , vì Lục Thanh Lam giận dữ xông tới, máu tươi bắn ra dần dần nhuộm hết hồn bài của Cửu hoàng tử...

      ***

      Đại Tề, năm Gia Hòa thứ mười lăm. Trời đổ tuyết lớn.

      Trong Thúy Phong uyển của chi thứ hai Trường Hưng hầu phủ, mọi người đều tất bật, ma ma nha đầu gã sai vặt người ra người vào, vô cùng bận rộn.

      Tại chính phòng, lư hương bằng ngọc lưu ly khắc hình đầu thú vì đốt địa long mà tỏa khói lượn lờ, nơi góc tường lại bày thêm hai chậu than, trong phòng ấm áp như xuân.

      Trương thái y ngồi trước giường Lục Thanh Lam, nhìn đứa bé như cẩm tú bạch ngọc này, thần sắc nghiêm trọng. nâng tay thử độ nóng trán đứa bé chút, cảm thấy kinh hãi.

      Kỷ thị, mẫu thân của Lục Thanh Lam vội kêu lên: “Thái y, con bé còn cứu được ?” Giọng hơi run rẩy.

      Gần đến cuối năm, lão thái thái Trương thị dẫn theo thứ nữ Lục Thanh Lam vào cung bái phỏng. Từ đứa bé này hoạt bát nghịch ngợm, lúc thăm viếng hoàng hậu cùng chư vị phi tần xong xuôi, chuẩn bị xuất cung, bà gặp lão phu nhân Định Quốc công phủ, vừa tiến lên chào hỏi, quay đầu lại bé con chạy đâu mất, thấy bóng dáng.

      Lão thái thái đường tìm tới, vừa vặn thấy Cửu hoàng tử mặc mãng bào, hông đeo đai ngọc, bộ dạng tinh xảo xinh đẹp, dùng tay đẩy người vào trong ao.

      Cơ thể Lục Thanh Lam vốn khá yếu, mùa đông nước ao lạnh lẽo như vậy, nào có chịu được? Chờ đến khi thị vệ tới vớt nàng lên, nàng mất hết nửa cái mạng, lại mất thời gian đưa nàng từ trong cung về đến nhà, tiểu nương càng thêm hấp hối. Cuối cùng, cũng là dưỡng mẫu Trinh phi của Cửu hoàng tử thấu tình đạt lý, tức khắc phái Trương thái y trong cung đến khám chữa bệnh.

      Trương thái y cũng sốt ruột trả lời, ông chăm chú bắt mạch, lại nhìn đáy mắt, lưỡi... của bé con, cuối cùng mới cân nhắc từng câu từng chữ, : “Lệnh thiên kim bị trúng phong tà, nay phong tà thâm nhập sâu vào cơ thể, lại phát sốt quá cao... Trước tiên hạ quan kê toa thuốc, cho bé thử trước. Có thể qua được ải này hay , còn phải xem bé có gắng gượng qua được đêm nay hay .”

      Kỷ thị thấy nữ nhi về bị biến thành bộ dáng này, khóc đến mức sắp mù cả hai mắt, lúc này nghe được lời Trương thái y , càng cảm thấy người mềm nhũn như mất hết sức lực, thần trí bị đoạt mất. May mà trượng phu Lục Thần có năng lực gánh vác, còn có thể nỗ lực chống đỡ, sai người dựa theo toa của Trương thái y mà sắc thuốc. Đến khi mớm thuốc, Lục Thanh Lam cắn chặt răng, tự mình cạy mở khớp hàm nữ nhi ra, miễn cưỡng đổ chén thuốc vào.

      Sống hay chết, đành phải xem số trời!

      Lục Thần tiễn Trương thái y , quay về nhìn lại, thấy thê tử Kỷ thị nắm lấy bàn tay bé của nữ nhi, lệ như suối trào. Trưởng nữ Lục Thanh Nhàn, trưởng tử Lục Văn Đình, tất cả đều ngồi vây quanh trước giường, liên tục nâng tay gạt lệ. Cả gian phòng như bao phủ trong mây đen mù sương, Lục Thần thấy mà tim như bị đao cắt. Trong ba đứa con, Lục Thanh Lam hoạt bát nghịch ngợm, thế nhưng cực kỳ thông minh, ông luôn luôn hiểu đứa con út này nhất. Nhớ tới con béo tròn khả ái tri kỷ của mình, ông buồn rầu nghĩ, chẳng lẽ mình nhất định thể giữ được con bé sao?

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Má đọc đoạn đầu chương mới mà cứ tưởng bạn đăng nhầm truyện :)))
      Cửu này cũng bí kinh :))
      Hạnh ĐoanDiệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 3. Chúc phúc

      Lục Thanh Lam cảm giác cơ thể mình rất , như phiêu du trời, nơi nương tựa.

      Dường như chỉ cơn gió thổi qua cũng có thể thổi nàng tan biến mất.

      Nàng cảm giác mình mệt mỏi, quá mệt mỏi!

      Vì Trường Hưng hầu phủ, vì gia tộc, mười sáu tuổi nàng gả cho Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền. Nam nhân kia lớn hơn nàng 8 tuổi, nàng cũng thương . Nhưng mười bốn năm trôi qua, nàng phí hết tâm tư nịnh nọt lấy lòng , mỗi ngày đều hãm sâu trong những lục đục giữa nữ nhân hậu cung với nhau, vậy mà thậm chí đứa bé nàng cũng thể sinh. Trước mặt người khác quang vinh rạng rỡ, sau lưng gặp bao nhiêu khổ sở, nào có ai thấu?

      Cũng nên nghỉ ngơi chút rồi. Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ (1), cứ để cho nàng hóa thành làn khói , cứ thế tiêu tán .

      (1) Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ: Lúc sinh ra trong sạch thế nào, khi cũng trong sạch như thế ấy.

      "Bảo nhi, tỉnh, tỉnh! Mau tỉnh lại!" Từng tiếng gọi ôn nhu thoáng xông vào tai của nàng.

      “Con là con đáng tri kỷ hiểu chuyện của mẹ, nếu con cứ thế mà , bảo mẹ phải sống thế nào đây?”

      ...

      Tiếng khóc nỉ non của phụ nhân khiến tiếng lòng nàng rung động! Mẫu thân! Là giọng của mẫu thân!

      Mẫu thân chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời nàng, vô luận như thế nào, trước khi chết, nàng luôn muốn đến nhìn mẫu thân cái.

      Lục Thanh Lam duy trì tia thanh minh cuối cùng trong ý thức, mạnh mẽ mở hai mắt ra, chỉ thấy ở nơi rất gần rất gần ngay trước mắt, vầng trăng tròn to lớn treo lơ lửng. là ánh trăng, lại cảm thấy đúng lắm, bởi vì nàng chưa từng thấy vầng trăng nào có thể phát ra ánh sáng chói lòa đến vậy.

      Khi còn trong kinh ngạc, nàng bỗng cảm giác thấy lực hút mạnh mẽ, như kéo nàng bay về phía ánh trăng. Tia sáng quá gắt, theo bản năng nàng nhắm mắt lại. Chờ đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy trong phòng màu tối mịt, ánh nến nhàn nhạt hắt vào trong mắt nàng, trong lúc mơ hồ cảm giác như mình nằm trong cái ôm ấm áp an toàn, có đôi tay ôn nhu từ ái vuốt ve tóc nàng, da thịt nàng, như là vuốt ve trân bảo quý trọng nhất thế giới này. Thậm chí nàng còn chưa kịp thấy bộ mặt của người kia, đôi mắt nàng bị che phủ bởi nước mắt.

      "Mẫu thân!" Nàng nhào vào trong lòng Kỷ thị khóc rống lên.

      ***

      Ngay thời điểm khi Lục Thanh Lam sốt cao lùi, tại Ngọc Minh cung trong Tử Cấm thành, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác cũng bỗng nhiên hề báo trước phát sốt rất cao. Trinh phi nương nương lập tức phái người mời viện chính của Thái y viện Ngao Kinh Luân đại nhân đến khám, Ngao Kinh Luân đúng bệnh kê đơn. Nhưng căn bệnh này của Tiêu Thiểu Giác bất chợt ầm ầm kéo tới, lại cực kỳ cổ quái, vốn được rót chén thuốc được kê cực kỳ đúng bệnh vào miệng, thế mà bệnh tình của vẫn hề thuyên giảm.

      Khi các thái y hết đường xoay xở, thậm chí kinh động đến cả Gia Hòa đế, bệnh của Tiêu Thiểu Giác lại hết hẳn mà cần đến thuốc, vô cùng khó hiểu.

      Từ đó về sau, những việc kỳ quái liên tiếp phát sinh người Cửu hoàng tử. Có khi chẳng hiểu từ đâu ra, tự nhiên đầu Cửu hoàng tử lại xuất cục u lớn, giống như vừa va phải khung cửa. Hoặc là, ràng vừa dùng qua điểm tâm, lại lập tức đói lả người, ăn bao nhiêu cũng như chưa từng ăn.

      Trong vòng tháng, Tiêu Thiểu Giác lại vô duyên vô cớ bị bệnh hai lần, mỗi lần đều uống thuốc châm kim nhưng vô hiệu, sau đó bệnh tình lại vô duyên vô cớ tốt lên.

      Trinh phi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, mọi người trong Ngọc Minh cung lại hoảng sợ.

      "A ——" Cậu bé nằm giường chợt bật ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi từng hơi, đôi con ngươi óng ánh sáng ngời như sao sa tràn ngập áp lực cùng sợ hãi sâu sắc.

      "Hoàng nhi, con sao vậy?" Trinh phi ôm cậu bé thanh tú tuyệt luân kia trong ngực, "Hoàng nhi đừng sợ, mẫu phi ở đây."

      Tiêu Thiểu Giác ôm lấy cánh tay Trinh phi, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

      Trinh phi hỏi: "Hoàng nhi lại mơ thấy cơn ác mộng kia à?”

      Trong mắt cậu bé lên chút sợ hãi, chậm rãi gật đầu. Từ sau khi tự dưng bị bệnh, mỗi đêm đều gặp cùng cơn ác mộng, sợ đến mức giật mình tỉnh giấc. Cảnh trong mộng đều giống nhau như đúc, đều là ngọn lửa trắng xanh hừng hực bốc cháy, tiếng rầm rì cầu nguyện ràng, cùng với đôi mắt nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

      Mỗi khi Tiêu Thiểu Giác ở trong mộng nhìn kỹ đôi mắt nữ nhân kia, đều cảm thấy hít thở thông cùng nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Sau đó, từ trong mộng giật mình tỉnh giấc.

      Vệ Bân, tiểu thái giám bên người Tiêu Thiểu Giác tiến đến, rót cho chén trà nóng, Tiêu Thiểu Giác uống ừng ực hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy khoan khoái hơn chút.

      "Mẫu phi, con sao!" Giọng Cửu hoàng tử hơi khàn khàn, nhưng lại có trầm ổn cùng trấn định vượt quá tuổi, "Người mau ngủ ! Vì giấc mộng kỳ quái này của con mà mấy ngày nay người cũng chưa từng được yên giấc."

      Trinh phi ôn nhu vuốt vuốt tóc , chỉ cảm thấy đau lòng. Tiêu Thiểu Giác mới tám tuổi, nhưng trưởng thành sớm hơn rất nhiều so với các cậu bé cùng tuổi, còn nhưng rất có trách nhiệm. Bởi vì là huyết mạch duy nhất còn lưu lại đời này của hoàng thất Hạ tộc, gánh vác trọng trách trọng chấn Hạ tộc. "Mẫu phi sao hết, chỉ cần hoàng nhi bình an trưởng thành tốt, đừng là thiếu ngủ vài đêm, cho dù tuổi thọ ngắn mười năm, mẫu phi cũng cam nguyện."

      Tiêu Thiểu Huyền ; ", mẫu phi nhất định phải sống lâu trăm tuổi."

      "Sống lâu trăm tuổi?" Trinh phi xoa xoa đầu : "Hạ tỷ tỷ là kỳ tài ngút trời, nhưng cũng chỉ sống được hai mươi mấy năm, liền hương tiêu ngọc vẫn. Đừng quên, Hạ tộc chúng ta là chủng tộc bị Nguyệt thần nguyền rủa! Ta cũng mang trong mình nửa dòng máu Hạ tộc, tuổi thọ của ta sao có thể kéo dài như người bình thường chứ?"

      Trinh phi cũng phải là mẹ ruột của Tiêu Thiểu Giác.

      Mẹ ruột của Tiêu Thiểu Giác là Hạ Huệ phi, vào cung năm Gia Hòa thứ nhất, là sủng quan lục cung (nôm na là được hoàng đế cưng chiều sủng ái nhất trong số các phi tần hậu cung), đến tận năm Gia Hòa thứ bảy mới lưu lại chút huyết mạch cho Gia Hòa đế. Đáng tiếc, ông trời cho nàng sống thọ, lâu sau khi Hạ Huệ phi sinh hạ Cửu hoàng tử, bị bệnh mất, khi chết cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Gia Hòa đế vô cùng bi thương, đưa Tiêu Thiểu Giác đến Ngọc Minh cung, để Trinh phi nuôi nấng thay.

      Bởi vì Trinh phi cùng Huệ phi tình như tỷ muội, hơn nữa vào cung mấy năm vẫn có con, chỉ có giao Tiêu Thiểu Giác cho nàng, hoàng đế mới có thể yên tâm. Đây cũng là nguyện vọng của Hạ Huệ phi.

      Quả nhiên, Trinh phi đối xử với Tiêu Thiểu Giác như con ruột, luôn quan tâm đầy đủ, chăm sóc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ. Gia Hòa đế vẫn cho rằng Trinh phi đối xử với Tiêu Thiểu Giác tốt như vậy, toàn bộ là vì nàng và Huệ phi có quan hệ tốt, lại biết còn có nguyên nhân quan trọng hơn, Trinh phi chính là nửa người Hạ tộc.

      Tiêu Thiểu Giác nghe xong lời này, đôi mắt buồn bã, im lặng gì.

      Trinh phi thở dài hơi, "Ngày mai ta mời Đại tế sư tới, gần đây con liên tục gặp chuyện kỳ quái, ta sợ con trúng phải vu cổ thuật của người nào!" Trong cung này, ngoài mặt nhìn như gia đình lớn hòa hòa thuận thuận, nhưng từ lâu ngầm tranh tranh đấu đấu, mưu kế quỷ quyệt.

      Gia Hòa đế đăng cơ mười lăm năm, sinh được tổng cộng mười hoàng tử. Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du cùng nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, là đích trưởng tử của tiên hoàng hậu, xuất thân cực tốt; là trưởng tử của hoàng hậu thời, được sủng ái bội phần. Hai người đều trưởng thành, hơn nữa đều xuất cung khai phủ đại hôn thành thân, nhưng cũng biết được trong lòng Gia Hòa đế có suy nghĩ gì, vẫn chậm chạp chịu lập thái tử. Hai vị hoàng tử này, vì thái tử vị mà tranh đấu gay gắt, làm dấy lên từng trận sóng to gió lớn nơi hậu cung.

      Trong số các hoàng tử, tuổi của Tiêu Thiểu Giác khá , nhưng kế thừa từ Hạ Huệ phi dung mạo ai bì kịp, hơn nữa lại thông minh tuyệt đỉnh, hiếm thấy đời. Vì vậy, hoàng đế khó tránh khỏi sủng ái Tiêu Thiểu Giác nhiều hơn chút. Khi còn sống, Hạ Huệ phi từng được sủng quan lục cung, biết đắc tội với bao nhiêu phi tần, người ghen ghét nàng vốn nhiều, nên Tiêu Thiểu Giác bị ít người đâm sau lưng, hướng lưỡi dao sắc bén về phía .

      Hôm sau Đại tế sư tới, chính là Hạ Quang khi còn trẻ, tầm hai mươi mấy tuổi.

      Người Hạ tộc thừa tuấn nam mỹ nữ, Hạ Quang mặc trang phục thái giám thêu kỳ lân tương xứng với tài năng của , dung nhan tuấn mỹ trong sáng, phong thái nhanh nhẹn, tuy là hoạn quan thứ thiệt, nhưng lại khiến cho người ta vừa gặp có thiện cảm.

      Hạ Quang là Đại tế sư đời thứ bảy mươi ba của Hạ tộc, vì bảo vệ mẹ con Hạ Cơ trong cung mà tiếc tự thiến vào cung. Với kiến thức tài học của , chỉ trong thời gian ngắn leo lên được tới chức Chung cổ ti Chưởng ấn thái giám.

      Tại hậu cung, trong mười hai giám Chung cổ ti là nhánh thuộc loại có quyền thế nhất, nhưng dù sao cấp bậc của Chưởng ấn thái giám cũng đủ cao, tiện cho Hạ Quang lui tới Ngọc Minh cung.

      Trinh phi cho lui tất cả cung nữ thái giám, thuật lại lần tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra người Tiêu Thiểu Giác, sau đó tràn ngập mong đợi nhìn Hạ Quang.

      Địa vị của tế sư trong Hạ tộc cực cao, Đại tế sư lại càng thể nghi ngờ chính là người xuất sắc nhất trong tộc. Trong mắt Trinh phi, Hạ Quang tượng trưng cho điều gì đó vô cùng thần thông quảng đại. Sau khi nghe xong lời tường thuật của Trinh phi, lại tỉ mỉ hỏi rất nhiều chi tiết, sau đó lấy từ trong người ra bốn viên đá thủy tinh có màu sắc khác nhau. Thứ này gọi là Nguyệt thạch, do người Hạ tộc trông coi, nghe có thể kết nối với Nguyệt thần, đạt được năng lực thần bí khó lường.

      Hạ Quang chia ra đặt bốn viên Nguyệt thạch ở bốn góc Ngọc Minh cung, sau đó trong miệng lầm rầm vài câu, thi triển pháp thuật, bận rộn mất lúc. Mắt thấy bốn khối Nguyệt thạch lóe ra ánh sáng, Trinh phi tràn ngập mong đợi hỏi thăm: "Đại tế sư, có tra ra được là ai động thủ với con ta ?"

      mặt Hạ Quang vừa vui vừa buồn, chậm rãi : "Cửu điện hạ có trúng vu cổ thuật."

      Trinh phi : " phải vu cổ thuật là gì?"

      Tiêu Thiểu Giác cũng dỏng tai lắng nghe.

      Hạ Quang : "Chẳng biết nương nương cùng Cửu điện hạ có từng nghe qua... 'Nguyệt thần chúc phúc' ?"

      ***

      Lục Thanh Lam đứng cái ghế rất lớn làm từ gỗ hoàng dương, nhìn nhìn gương trang điểm bằng đồng thau cao hơn nửa người tường, trái soi phải soi.

      Trong gương là béo béo trắng trắng, gương mặt tròn tròn, hai má phúng phính, cái mặt bánh bao giống như quả táo, khiến người ta vừa thấy liền nhịn được mà muốn cắn cái, cánh tay cẳng chân nho tròn lẳn như củ sen.

      nhịn được mà nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của mình, cảm giác trơn mềm gì sánh được, giống như quả trứng gà vừa bóc vỏ. Hóa ra khi nàng còn bé, diện mạo là như thế này —— sao có ai với nàng hết vậy!

      Nhũ mẫu Tần thị mang theo hai đại nha hoàn thiếp thân Thạch Lựu cùng Bồ Đào, ba người vây quanh hai bên trái phải chiếc ghế, hai tay dang rộng, tiết trời giữa đông lạnh lẽo mà mồ hôi trán lại đổ ròng ròng. Giọng nức nở của Thạch Lựu vang lên: "Lục nương, ngài mau xuống , nếu dọa chết nô tỳ mất!"

      Lục nương là thịt là tim của cả chi thứ hai, ai ai trong nhà cũng coi nàng như bảo bối. Lần trước, nàng ở trong cung bị rơi xuống nước, ốm trận, giày vò cả viện đến gà bay chó sủa, đến giờ mà Nhị lão gia Nhị thái thái vẫn còn vô cùng khẩn trương lo lắng kia kìa. Nếu để Lục nương bị té, dù chỉ xước da chút xíu thôi, cho dù các nàng chết trăm lần cũng đủ bồi tội.

      " nương, ngài mau xuống đây ."

      Cuối cùng cũng là vì Lục Thanh Lam soi đủ rồi, nhanh nhẩu nhảy "huỵch" cái từ ghế xuống. Nàng nhìn nhìn tay chân tròn lẳn của mình, đôi môi chúm chím nở nụ cười.

      Tiểu nương mặc bộ quần áo nho màu đỏ đào, vốn béo trắng múp míp như trái banh , cười lên cái lại sáng lạn như ánh mặt trời, càng thêm ngây thơ khả ái.

      Nàng chạy bịch bịch bịch đến trước mặt nhũ mẫu, kéo tay áo Tần ma ma, giọng non nớt cất lên: "Nhũ mẫu nhũ mẫu, bây giờ là Thành Khang năm thứ mấy?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :