1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Ôi ôi bước ngoặt. Ta lại đoán xem bước ngoặt là j, or chị trong đám cháy gặp nguy hiểm đc ng còn lại cứu chẳng

    2. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      Ta đoán A Nghiên muốn thừa dịp này chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn quay lại cứu Cửu gia.
      heavydizzy thích bài này.

    3. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Bước ngoặc? a nghiên tìm a đạc phải ko?
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 75

      Ngày tết nguyên tiêu, nếu ở bên ngoài, tất nhiên là đèn đuốc sáng trưng, pháo nổ bốn phía, nhưng trong phủ mọi năm mặc dù đến tết nguyên tiêu vẫn thanh lãnh. Năm nay lại khác, trước đó vài ngày Tiểu Thập thất gia ra ngoài du ngoạn trở lại, muốn ngắm pháo.

      Vì thế Sài đại quản gia phá lệ khai ân, là năm nay Tiểu Thập thất gia ở đây, nhân cơ hội bọn hạ nhân có thể treo đèn lồng, chuẩn bị đốt pháo hoa.

      Vừa ra lệnh như thế, tất cả đều mang ơn, Sài đại quản gia này là người tốt, ngày thường cực kì hiền lành, nay lại hiểu lòng mọi người.

      A Nghiên nhớ tới với mình đủ loại vui, nghĩ có lẽ người này thực tệ, chỉ đối với mình tốt thôi, đối với người bình thường khác lại vô cùng tốt —— cũng trách được Tiêu Đạc phá lệ tín nhiệm , lúc trước mình thổi gió bên gối, cũng thể diệt trừ .

      Mắt thất tất cả đều thiên viện, A Nghiên nhìn hai đầu bếp nữ bên cạnh, liền cười hỏi: "Các ngươi muốn ?"

      trong mắt hai đầu bếp nữ đầy kỳ vọng: "Có thể chứ?"

      A Nghiên gật đầu: " ."

      Hai đầu bếp nữ nghe hết sức kinh hỉ, lập tức tạ ơn A Nghiên, mặc thêm áo, đội mũ, thẳng ra cửa.

      A Nghiên nhìn bóng lưng các nàng rời , khỏi nghĩ, đêm nay nếu thực bị cháy, lửa này từ nơi nào đến, có hại đến tính mạng vô tội?

      Cúi đầu nghĩ lại, Hà Tiểu Khởi người nọ cùng đầu bếp nữ cũng coi là sớm chiều ở chung, nếu thực để họ chôn thân trong biển lửa, sao nhẫn tâm? Nhất thời khỏi nhớ tới thi thể tiểu nhị treo tửu lâu ngày nọ, tình trạng hết sức thê thảm, mất mạng oan uổng.

      Nhưng kỳ thế gian này mất mạng oan uổng rất nhiều, chính mình cũng là trong số đó, giờ này nghĩ buổi tối cháy, chính mình có năng lực làm gì đây?

      Bất quá chỉ lo thân mình thôi.

      A Nghiên cười khổ, suy nghĩ nữa.

      Chính mình đêm nay có thể tránh được này kiếp hay nàng cũng biết, làm gì có năng lực quan tâm người khác đây.

      Lập tức vụng trộm từ phòng bếp lấy ít muội than ở đáy nồi, trở về phòng mình, cũng dám châm đèn, dùng tay sờ soạng dưới chăn tìm lương khô cất giấu bên trong, đều sẵn sàng, với sức ăn của nàng, ăn bảy tám ngày cũng thành vấn đề.

      Nàng lần nữa dùng miếng vải thô gói đồ lên, buộc cái nút, để lên lưng, mình chạy cũng thành vấn đề.

      Về phần lỗ ngầm sau phòng bếp, xem ra hẳn là lỗ chó, qua nhiều năm tháng, mặc dù rất bẩn thỉu tan hoang, nhưng vóc người nàng chui ra cũng thành vấn đề.

      Mọi chuyện chuẩn bị, chỉ chờ lửa cháy như Tiểu Khởi .

      Trong lòng có việc, khó tránh khỏi cảm thấy thời gian trôi chậm, gói đồ lưng, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài tuyết lại bay lên, bóng đêm dày đặc, núi xa mông lung liên miên dứt, ngẫu nhiên có tiếng pháo rất truyền đến, phủ đệ nhiều ngày nặng nề, lâu chưa từng khoan khoái.

      nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng ồn ào, nghiêng tai lắng nghe, lại thấy trong bóng đêm truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng kêu to "cháy" liên tiếp, dứt bên tai.

      A Nghiên trong lòng vui vẻ, biết chuyện này đúng như Hà Tiểu Khởi , lập tức cũng bất chấp chuyện khác, vọi cõng gói đồ, dùng bụi than bôi lên mặt, lại làm rối tóc, cúi đầu trực tiếp lao ra cửa.

      Vừa ra khỏi, bên ngoài tiếng quát tháo và tiếng bước chân càng ràng, nghe qua như là chỗ thiên viện bị cháy, thế lửa kia hướng về phòng Tiêu Đạc.

      Hướng về phía Tiêu Đạc...

      trong lòng A Nghiên tinh tế thưởng thức ý tứ trong đó, khỏi nắm chặt gói đồ trong tay.

      Kỳ Hà Tiểu Khởi đêm đó với mình lời này, nàng hẳn sớm đoán được. Hà Tiểu Khởi cùng ngoại nhân cấu kết, đúng giờ nội ứng ngoại hợp phóng hỏa tòa nhà, phóng hỏa, phải thiêu hạ nhân vô tội, mà hướng về phía Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc võ công cao cường, kiếm pháp rất cao, người bình thường căn bản làm gì được , nhưng tại thừa dịp loạn phóng hỏa, thêm chút thủ đoạn hạ lưu ác độc, Tiêu Đạc có lẽ gặp hạn.

      Còn nữa, phải đêm nay Tiểu Thập thất gia trở lại sao, nhìn ra được, thiếu niên kia thiên chân, Tiêu Đạc cũng để ý đệ đệ này. Nếu đối phương lấy vị Tiểu Thập thất gia này để áp chế, Tiêu Đạc chưa chắc chạy thoát được.

      cách khác, đêm nay Tiêu Đạc sợ là thực có phiền phức.

      Bông tuyết phiêu linh, A Nghiên hít hơi sâu, ngẩng đầu nhìn thương khung mờ mịt.

      đêm này, giống như ban đêm khốc lãnh đời kia, nàng ôm thiếu niên đông cứng, lại khiến mình nghênh đón tai nạn hủy thiên diệt địa.

      Nàng muốn sống, vô luận như thế nào cũng muốn sống sót, muốn chết.

      A Nghiên càng nắm chặt gói đồ trong tay, cắn răng, dằn lòng, đường chạy chậm tới phòng bếp.

      Đến phòng bếp, mơ hồ có thể thấy xa xa người đến người , tất cả đều nghĩ cách cứu hoả, còn có người la to, xa xa còn lại truyền đến tiếng đánh nhau.

      Đây là mớ hỗn độn, tuyết bay, giết hại, mưu, và tử vong.

      A Nghiên do dự, xoay người cái, chạy thẳng tới sau phòng bếp chỗ chuồng chó, trước đẩy gói đồ ra, chính mình lại thít bụng hít vào, cẩn thận chui ra ngoài.

      Mất nửa ngày, thân tuyết và bùn, cuối cùng chui ra được.

      Nàng mồm to thở phì phò, nhìn xem chung quanh, quả nhiên có thị vệ lại, vội ngồi tại chỗ, dám nhúc nhích.

      Trong phủ quả nhiên là đề phòng sâm nghiêm, những thị vệ này hiển nhiên có chút yên lòng, tất cả thấp giọng biết thương lượng cái gì, rồi buông người nhảy vào trong phủ.

      Bên trong phủ lúc này tiếng kêu, tiếng đánh nhau càng kịch liệt.

      A Nghiên xem xét chung quanh, cũng gặp người nào, lập tức cúi thắt lưng, đeo gói đồ, bắt đầu chạy như điên ra bên ngoài.

      Tự do, chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi mười dặm quanh phủ, nàng có thể tự do !

      ****************************

      Gió bắc lạnh thấu xương, bông tuyết bay lên, kiếm quang cùng tuyết đầy trời như hòa thành thể.

      Nơi kiếm quang, từng đóa mai diễm lệ nở rộ, nhiễm tuyết càng kinh động mọi người.

      Lúc này, Tiêu Đạc thanh trường kiếm trong tay, đứng vững như tùng bách giữa mênh mang thiên địa, vai là hùng ưng cao ngạo, phía sau ánh lửa đầy trời.

      Ngước mắt lên, nhìn chằm chằm thích khách kéo đến ùn ùn, nhêch môi cười lạnh: "Còn ai muốn đến?"

      cười gian ác, các thích khách hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

      Nghe đồn Cửu hoàng tử kiếm pháp rất cao, nhưng lúc này bọn họ trù tính kỹ càng, mời tới cao thủ ám khí Đường gia, cũng xuất động bảy mươi hai sát thủ đứng đầu Ngọc Hương lâu, khiến hai mặt thụ địch, nhưng ai ngờ với thanh trường kiếm tay, trầm lạnh thấu xương, đánh đâu thắng đó gì cản nổi.

      chẳng quan tâm mưu quỷ kế, càng úy kỵ gai độc khói độc, chỉ thanh trường kiếm tiến đến chỗ nào, tất cả đều ngã xuống.

      Lúc này tuyết bị nhuộm thành màu đỏ, rất nhiều thi thể nằm la liệt. Gió lạnh thổi bay tóc người chết, máu đỏ, tuyết trắng, trong đêm lạnh thấu xương cùng rơi xuống, nhìn hết sức đáng sợ.

      Vị Cửu hoàng tử giết bao nhiêu người này, lúc này cong môi cười như vậy, cười giống như quỷ mị trong bóng đêm, mang theo hùng ưng hung tàn độc ác hại tính mạng người, giống như câu hồn sứ giả.

      tất cả mọi người đều khỏi lui về phía sau bước.

      Hôm nay xem như gặp hạn, gặp đại hạn.

      Tiêu Đạc khinh thường nhìn thích khách trước mắt này mất ý chí chiến đấu, lạnh nhạt phân phó Sài đại quản gia: "Ngươi mang theo tiểu Thập thất, rời khỏi đây."

      Tiểu Thập thất lo lắng nhìn Tiêu Đạc: "Cửu ca, vậy còn ngươi?"

      cũng ngốc, biết thích khách ra mặt tuyệt đối chỉ đám phát rồ trước mắt này, biết phía sau còn có thủ đoạn gì, đám đều muốn đoạt tánh mạng người!

      Tiêu Đạc mị mâu, lạnh nhạt : "Ít nhảm, ."

      Sài đại quản gia nhìn Tiêu Đạc, nhấc tới Tiểu Thập thất đến, mặt hướng Tiêu Đạc cung thanh : "Cửu điện hạ, bảo trọng, ta bảo hộ Thập thất gia ly khai trước!"

      Vừa dứt lời, cũng để ý tiếng Tiểu Thập thất kháng nghị, vận khởi khinh công, ôm người .

      Đợi Tiểu Thập thất và Sài đại quản gia rời rồi, Tiêu Đạc hơi rũ mắt xuống, nhìn tóc đen bay lên dính đầy tuyết, lạnh nhạt : "Kỳ ta cũng thích giết người."

      Mọi người giật mình, đều đề phòng nhìn nam nhân quỷ mị này.

      thích giết người, ai tin!

      Tiêu Đạc dường như nhìn thấu tâm tư bọn họ, vẫn dùng thanh bình tĩnh đến đạm mạc : "Đáng tiếc, lại có người muốn chết."

      trầm thấp thong thả, mỗi chữ đều như dùng lực đạo.

      Giọng cất lên, các thích khách còn chưa kịp phản ứng, bọn họ thấy trước mắt ánh sáng trắng lóe lên, tâm đột nhiên căng thẳng, cảm thấy trước mắt có máu tươi biết từ nơi nào phun ra.

      Máu của ai, ấm áp như thế, lại gần mình như thế...

      Trong đầu mơ hồ lướt qua nghi hoặc sau đó chậm rãi ngã xuống.

      Có lẽ khi thân thể ngã xuống tuyết lạnh, bọn họ mới hiểu được máu kia chính là của mình.

      Máu phun ra, người cũng chết.

      Liệt hỏa vẫn thiêu đốt hừng hực, liệt hỏa nhanh chóng lan tràn, liếm lên thi thể dính máu, trong gió gào thét có tiếng nổ ầm ấm.

      Tiêu Đạc đôi tay thon dài mà bình tĩnh cầm trường kiếm, để trường kiếm băng hàn vì gió lạnh lau lên tuyết trắng, lau máu dính mặt kiếm.

      ngẩng đầu lên, nhìn vào phủ, biết tòa nhà này hoàn toàn còn cách nào ở được nữa.

      thong cho kiếm vào vỏ, quay đầu sải bước rời .

      vừa rồi bị thương, nội thương, người khác biết, nhưng tự mình biết , phải tĩnh dưỡng tốt, nếu hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Vừa , trái tim vừa động, lại nhớ tới tâm .

      A Nghiên.

      Kỳ Sài đại quản gia đúng, qua được cửa này, Tiêu Đạc vẫn là Tiêu Đạc trước đây.

      Tiêu Đạc vốn tuyệt tình tuyệt nghĩa, sao để ý xú nha đầu như vậy.

      Sau khi say rượu, lại nhớ tới đoạn thời gian mình từng thích tiểu nha đầu đó, nhớ lại tình tình ái ái đó, khỏi cảm thấy hèn mọn với chính mình.

      Bất quá là tiểu tử ngốc mới nếm thử tư vị tình ái thôi, cho rằng mình được chí bảo, đem xú nha đầu nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái, kết quả còn phải là đâm đao vào tim, đầy thống khổ.

      Gió tuyết tàn sát bừa bãi, Tiêu Đạc nheo mắt, con ngươi đen chợt lóe lên thô bạo tàn nhẫn.

      Kỳ có thể tàn nhẫn với người khác, cũng có thể tàn nhẫn với mình.

      Tuyệt tình đoạn nghĩa, từ nay về sau với xú nha đầu kia coi như thấy, hoàn toàn có thể làm được.

      Suy nghĩ cẩn thận, hơi nhêch môi, thi triển khinh công, rời khỏi nơi đây.

      Ai ngờ vừa muốn tung người nhảy , thân hình lại hơi ngưng trệ, cả người đứng yên tại chỗ.

      Trong cơ thể, có thanh khác, cũng nổi lên nghi hoặc.

      Xú nha đầu kia, có phải chết ở đây hay ? Chết cháy? Chết chém? Hay là bị dọa chết? Nàng ngốc như vậy, nhất định trốn nổi.

      Tiêu Đạc cứng ngắc đứng tại chỗ, cắn chặt răng, xương ngón tay trắng bệch nắm chặt chuôi kiếm, phát ra tiếng kêu răng rắc.

      Cứ như vậy rời , hay là tìm nàng?

      (còn tiếp)

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      phát người bỏ trốn, TĐ chắc tìm đc A Nghiên làm thịt luôn quá. Mình cứ nghĩ A Nghiên cứu TĐ ko à, đề cao A Nghiên quá. kk.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :