1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718

    2. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 50

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Tiết trời tháng sáu khiến ban ngày ở kinh thành như cái lồng hấp, người người ngoài đường đều có cảm giác thân thể mình bị hấp chín.

      Khúc Liễm trở nên lười ra khỏi cửa, thích nhất là lười biếng ở lì trong phòng ôm chậu băng, tập luyện thêu thùa và chăm sóc ít hoa cỏ, là hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp nha.

      Tiếc là, đây đều là những ảo tưởng phù phiếm, chỉ thi thoảng mới được thực hóa mà thôi.

      Từ khi hôn giữa nàng và Kỉ Lẫm được định ra, nàng trở nên bận rộn hơn khi trước nhiều. Trước hết, tỷ tỷ có ý định dạy nàng việc quản gia, đặc biệt là chuyện bếp núc chi tiêu, hằng ngày khi tỷ tỷ xử lý mọi chuyện lớn trong nhà, đều bắt nàng ngồi nhìn mà học tập, rồi bắt tay truyền thụ cho nàng, tựa như hận thể nhét mình vào đầu muội muội, khiến nàng ngay lập tức trở thành đương gia chủ mẫu đủ tư cách, sau này vào phủ Trấn quốc công, có thể thi triển tài năng ngay, lấy được quyền quản gia từ tay mẹ chồng.

      Khúc Liễm học hỏi qua cách thức xử lí công việc nhà lớn thành thạo khéo léo của tỷ tỷ hằng ngày, mỗi ngày hở chút thời gian là lại chú ý để giữ nhà cửa luôn gọn gàng ngăn nắp, trong lòng bèn phỏng đoán biết kiếp trước tỷ tỷ sống đến bao nhiêu tuổi mới có thể tôi luyện ra bản lĩnh bực này, xem ra là ít hơn 25 tuổi đâu.

      Đối với Khúc Thấm, nhà họ ít người, hạ nhân cũng nhiều, chuyện phải xử lý hằng ngày thực quá ít, chẳng mấy khi cần ra mặt, chỉ cần dặn dò xuống dưới, ắt có quản xử lí thỏa đáng, mà từ đó còn có thể biết được người nào là hầu hạ tốt nhất.

      Điều mà Khúc Thấm muốn dạy muội muội, là thuật nhân tâm, làm sao để ân uy hài hòa, thu phục lòng người.

      Trừ việc phải theo tỷ tỷ học cái này ra, Khúc Liễm còn có bài tập hàng đầu, mỗi ngày bớt chút thời gian thêu thùa, coi như là tỏ lòng hiếu thảo với mẹ chồng và tổ mẫu tương lai. Giờ danh phận được xác định, nàng cũng được coi là con dâu chính thức của phủ Trấn quốc công, hiếu thảo với trưởng bối là việc nên làm, mà trong số những phương pháp thể , đó là làm ít vật trang trí quần áo gì đó, đối với Khúc Liễm mà , hoàn toàn thành vấn đề.

      Hơn nữa, từ sau lần trước nàng tặng quà đáp lễ cho Kỉ Lẫm, Khúc Liễm phát Kỉ Lẫm càng nhiệt tình với nàng hơn, hôm sau đích thân đến ngõ Song Trà, tiếng là tìm Khúc Loan, nhưng người Khúc gia ai mà biết tâm tư của kia chứ.

      Khúc Liễm khi ấy bị ánh mắt trêu chọc của mẫu thân và tỷ tỷ khiến hai má đỏ bừng.

      Thế nên, khi nàng ngầm được các trưởng bối cho phép gặp Kỉ Lẫm, vô cùng bối rối.

      Thế nhưng khi nhìn thấy Kỉ Lẫm,nàng lại bình tĩnh trở lại.

      Bởi vì khi Kỉ Lẫm nhìn nàng, tuy vẫn bằng đôi mắt trong suốt kia, nhưng mặt có chút ngượng ngùng, còn thẹn thùng hơn cả nàng nữa. Khi đỏ mặt cảm ơn nàng làm cho hà bao và vật trang trí, lại còn xin nàng sau này tiếp tục làm cho , Khúc Liễm bỗng phát hóa ra da mặt mình có thể dày đến thế, bấy giờ mà còn lòng dạ thưởng thức gương mặt đỏ ửng của đối phương.

      Chừng thấy người ta còn xấu hổ hơn cả mình, da mặt của nương có tuổi tâm lý khá lớn bỗng dày hẳn, thoải mái đồng ý.

      Nghe thấy nàng bằng lòng, Kỉ Lẫm càng thêm vui vẻ kích động, lập tức cầm lấy tay của nàng.

      Khúc Liễm tạm hóa đá, khi phản ứng lại, lo rằng khiến người ta thấy hành động này hợp quy củ, muốn rút tay về, lại phát lực tay mạnh đến kinh người.

      Khúc Liễm:

      - ...

      Mặt Kỉ Lẫm càng đỏ hơn, nhưng ánh mắt lại càng sáng bừng, rồi mặt cũng mang ý cười, dịu dàng :

      - Liễm muội muội à, hà bao và vật trang trí muội làm đều rất đẹp, ta thích lắm. Muội có thích bồn san hô , đợi ít ngày nữa ta cho người mang bồn sang cho muội ngắm nhé! Nếu muội thích, ta cho người làm bức rèm chuỗi hạt san hô treo trong phòng khách để ngắm cũng tệ nhỉ.

      Khúc Liễm:

      -...

      là phá sản quá mà!

      Đối diện với thiếu niên tuấn mĩ xuất sắc vì mình phá sản lại ân cần, Khúc Liễm nghĩ hình như mình nhặt được món hời lớn rồi.

      Người ta đối xử tốt với mình, đương nhiên Khúc Liễm thể thờ ơ, bánh ít , bánh quy lại, vậy nên bèn đồng ý sau này làm hà bao vật trang trí gì đó cho .

      Bởi lời hứa này, Khúc Liễm nhận ra, sau khi đính hôn nàng càng bận hơn, phải mất nhiều thời gian để thêu thùa cho ai kia nữa, nhưng miễn sao nàng tự nguyện mà làm là được.

      Trừ nàng ra, Quý thị và Khúc Thấm cũng có nhiều việc bận, đều vì hôn của Khúc Thấm cả.

      Giờ chung thân đại của con xong, Quý thị càng thêm nóng lòng chuyện cưới xin của con lớn, giờ muội muội cũng đính hôn, ấy thế mà tỷ tỷ còn chưa có hôn phối, ra chẳng phải khiến người khác cười chê hay sao? May là hôn của con là do trượng phu định ra trước khi mất, người biết được ắt chỉ trích, nhưng làm sao chịu nổi ngàn vạn người trong thiên hạ ra vào chứ.

      Thế nên, Quý thị vô cùng lo lắng mong phủ Bình Dương hầu mau có tin vui. chỉ vậy, đôi khi bà cũng sàng ngõ Thường Diệp bên kia, đó là bà có lòng riêng, nếu phủ Bình Dương hầu có gì trắc trở, còn có thể nhờ Khúc nhị lão phu nhân ra mặt lo liệu cho Khúc Thấm - đương nhiên bà vẫn hy vọng là mình nghĩ nhiều, dựa vào uy thế cùng quan hệ của phủ Bình Dương hầu, hẳn có biến cố gì đâu.

      Khúc Thấm mấy quan tâm đến hôn của mình, trong lòng cũng chẳng khẩn trương, thế nhưng cũng biết mình chỉ có mình, còn có người nhà đệ muội, vì họ, kiếp này thể thành thân. Trước khi muội muội gả , phải định hôn ước, rồi nhanh chóng kết hôn, để muội muội có thể bình an xuất giá.

      Vì thế, nàng cũng tỏ vẻ rất phối hợp, nhưng thực ra biết số mình gả cho ai nên cũng đặt trong lòng.

      Vì thế, sau khi định hôn cho muội muội khoảng nửa tháng, Khúc Thấm lại dẫn muội muội đến ở phủ Bình Dương hầu.

      Bây giờ Quý thị quá lo âu, trước kia lo con chỉ được Khúc Thấm dẫn theo, có quan hệ huyết thống với phủ Bình Dương hầu, e bị người ở đó nhân dịp gây khó dễ. Nhưng giờ con bé có hôn ước với thế tử Trấn quốc công, đại trưởng công chúa Thục Nghi lại ra vẻ thích con bé như vậy, có hai yếu tố này, vốn cần sợ bị phủ Bình Dương hầu bắt nạt nữa.

      Quả nhiên, lần này sau khi theo tỷ tỷ đến phủ Bình Dương hầu, Khúc Liễm cảm giác thay đổi lớn trong thái độ hạ nhân nơi đây.

      Trước kia nàng chỉ là cái đuôi theo sau tỷ tỷ, vốn có quan hệ gì với phủ Bình Dương hầu, phủ Bình Dương hầu nể mặt Khúc Thấm nên gì hơn, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường, xem nàng như người vô hình ai hỏi đến.

      Mà bây giờ, Khúc Liễm có hôn ước với thế tử Trấn quốc công, về sau chính là phu nhân thế tử Trấn quốc công, phủ Trấn quốc công phải là nơi mà phủ Bình Dương hầu có thể sánh bằng, phủ Bình Dương hầu vốn dám khinh rẻ như trước nữa, bắt đầu xem trọng nàng hơn.

      Khi Khúc Liễm theo tỷ tỷ thỉnh an Lạc lão phu nhân, có thể cảm nhận được thay đổi của người Lạc gia, trong lòng nàng rất bình tĩnh.

      Tình cảm của nàng đối với phủ Bình Dương hầu chỉ ở mức bình thường, nhưng thể phủ nhận phủ Bình Dương hầu tặng cho nàng rất nhiều thứ, thậm chí kỹ năng của quý nữ gia tộc lớn này cũng là phủ Bình Dương hầu dốc lòng dạy dỗ, điều này khiến nàng vẫn mãi cảm kích trong lòng. Lạc lão phu nhân có ơn dạy dỗ nàng, Lạc có tình như tỷ muội với náng, thậm chỉ ở đây, nàng còn học được ít bản lĩnh cách thức đối nhân xử thế, mặc dù đến mức dùng thủ đoạn hại người, nhưng lại có thể bảo vệ bản thân tốt ở đây, có ảnh hưởng sâu sắc đến quá trình nàng trưởng thành.

      Mà trong mắt người ngoài, nàng và phủ Bình Dương hầu tách rời, ơn dưỡng dục của Lạc gia đối với nàng khiến người đời quy nàng vào Lạc gia. Đây cũng là lý do vì sao mà sau khi nàng đính hôn, vẫn cũng tỷ tỷ đến ở Lạc gia như trước, đây là cách nàng thể hiếu thảo với Lạc lão phu nhân, nàng càng hiếu thảo, người ta càng đánh giá nhân phẩm của nàng tốt hơn.

      thể rằng, cái thế giới này rất mực xem trọng thanh danh.

      Thế nên, sau khi đính hôn trở lại phủ Bình Dương hầu, khi nàng hành lễ với Lạc lão phu nhân, vẫn cung kính mà khiêm tốn như xưa, chẳng hề có chút kiêu căng vì trở thành hôn thê của thế tử Trấn quốc công.

      Lạc lão phu nhân thấy thế, càng hài lòng hơn mấy phần, cười gọi hai cháu ngoại đến ngồi cạnh mình.

      Khúc Thấm tươi cười dắt muội muội ngồi hai bên Lạc lão phu nhân, trong lòng rất tán thành hành vi của muội muội. Người sống đời, thể chịu trói buộc bởi khuôn phép, đặc biệt là nữ tử, thanh danh cao trọng hơn hết, nếu còn danh dự, ta cũng xong đời. Giờ muội muội đính hôn với thế tử Trấn quốc công, thân phận có khác biệt rất lớn so với trước kia, cũng vậy, người quan sát muội ấy càng nhiều, thể để muội muội phạm sai lầm gì, phá hủy thanh danh, khiến cuộc hôn nhân này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Lạc lão phu nhân bảo Khúc Liễm:

      - Giờ cháu đính hôn, còn chỉ ba năm là cập kê, việc vui với phủ Trấn quốc công rồi chẳng mấy chốc mà đến, thời gian đợi ai, cháu còn phải học hỏi nhiều lắm. Tuy cháu là cháu ngoại ruột của ta, nhưng cũng gọi ta tiếng ngoại tổ mẫu, đương nhiên ta cũng mong cháu sống tốt.

      Khúc Liễm cảm động nhìn bà, thành kính dập đầu, dịu ngoan :

      - Ngoại tổ mẫu an tâm, cháu nhất định nghe lời người và tỷ tỷ, chăm chỉ học tập, làm hổ thanh danh của người.

      Lạc lão phu nhân bị nàng trêu đến bật cười:

      - Hổ danh ta nỗi gì chứ? Cháu là đứa bé ngoan, chú ý học là được, đừng nên gấp quá.

      Khúc Liễm gật đầu mạnh.

      Lạc lão phu nhân thấy nàng vẫn như trước, thay đổi gì vì việc đính hôn với nhà hiển quý, nhịn được thầm thở dài. Trước đây bà quá để tâm đến con bé, vì có Khúc Thấm, nghĩ rằng với gia cảnh của phủ Bình Dương hầu, chẳng qua là nhiều hơn đôi đũa mà thôi, cũng chẳng có gì. Lại ngờ con bé có số mệnh như thế, nhưng vẫn là đứa bé ngoan ngoãn thiện lương, biết mang ơn, cũng uổng công cháu ngoại vẫn luôn che chở cho nó như thế.

      Trong khi trò chuyện, nghe nha hoàn thông báo, tiểu thư đến.

      Thấy Lạc , lão phu nhân cười ra tiếng gọi nàng đến bên mình, :

      - Con khỉ con, sao lại dến đây? Có phải là lại trốn học ? Mẫu thân cháu mà biết lại phải chịu đòn đấy!

      Lạc ôm lấy cánh tay lão phu nhân, chớp chớp đôi mắt to ngời sáng, cười hì hì :

      - sợ đâu, có tổ mẫu mà! Nếu mẫu thân muốn đánh cháu, cháu cứ chạy đến tìm tổ mẫu làm chủ, về nữa.

      Lạc lão phu nhân bật cười bảo:

      - Vậy được, cháu trốn học còn muốn ta giúp cho à? Đây phải việc mà bé ngoan làm đâu.

      Lạc lập tức nhăn mặt, chịu mà lắc tay Lạc lão phu nhân, nũng nịu gọi ngoại tổ mẫu, đôi mắt đảo quanh, thấy Khúc Liễm ngồi gần đó, lại vui vẻ :

      - Chẳng phải là con nghe Thấm biểu tỷ và A Liễm về, trong lòng mừng quá, nên mới đến mà. Tổ mẫu, lâu rồi cháu gặp A Liễm, hôm nay cho bọn cháu trò chuyện nhé, Trúc Tuyên trai. Có được ?

      Lạc lão phu nhân bị cháu làm nũng đến nở hoa, phải kêu lên là quen, rồi cuối cùng cũng tươi cười đồng ý, hiền lành bảo hai nương:

      - Được rồi, các con cứ tâm , đợi lát nữa về đây ăn cơm.

      Lạc mừng rỡ thưa vâng, rồi kéo tay Khúc Liễm mất.

      Hai người sang nhà thủy tạ gần đó uống trà, nha hoàn chuẩn bị sẳn trái cây và nước ô mai ướp lạnh bằng nước giếng.

      Lạc kéo Khúc Liễm ngồi xuống, bắt đầu líu lo hỏi chuyện, dĩ nhiên là hỏi chuyện đại trưởng công chúa Thục Nghi Khúc gia bái phỏng cầu hôn Khúc Liễm, Khúc Liễm cũng gạt nàng ta mà đều kể hết.

      Lạc nghe kể chuyện định hôn năm xưa, trừng to hai mắt, giật mình :

      - ngờ là còn có chuyện này, phụ thân ngươi là ân nhân cứu mạng của Trấn quốc công đấy, hèn gì hai nhà lại kết thông gia. Thế nhưng, phụ thân ngươi tốt với ngươi đấy, thương ngươi đến thế cơ mà.

      Nàng ta lấy miếng bánh ngọt lên mà khẳng định, rồi bỗng :

      - Ôi ta hiểu rồi!

      - Hả? Hiểu gì cơ?

      Khúc Liễm uống nước ô mai, nghi hoặc nhìn nàng ta.

      Lạc cười hì hì :

      - Ta biết vì sao khi đó Khúc bá phụ lại đồng ý đính hôn cho ngươi và Kỉ Huyên Hòa rồi. Ta nghĩ vầy, Khúc bá phụ làm thế, là vì biết Thấm biểu tỷ có tổ mẫu lo, cần bận tâm đến chung thân đại của tỷ ấy, đệ đệ ngươi là nam,chỉ cần nó cố gắng, ắt có thể có nghiệp, chỉ có mỗi ngươi, là bé, lại là người kém nhất trong ba tỷ đệ, khiến người lo âu mà.

      Khúc Liễm khỏi giật mình.

      - Xuất thân của nương ngươi cao, thẩm ấy lại là vợ kế, có chủ kiến, đương nhiên là giúp gì được cho ngươi. Khúc bá phụ lo sau khi bá ấy mất ai lo cho ngươi nữa, nên mới có thể định hôn cho ngươi vào lúc đó, tuy gia thế xứng, nhưng lại giải quyết được chuyện cả đời của ngươi, mà còn là mối hôn người khác có cầu cũng được...

      Khúc Liễm nghe được Lạc gì nữa, nàng mất hồn mất vía ngồi thừ tại chỗ, mũi nóng lên, nước mắt từng giọt từng giọt.

      Nàng bỗng cảm thấy bản thân ngốc.

      Ngốc đến mức khiến nàng hối hận chết được.

      Chỉ vì kiếp trước bị người cha nhẫn tâm đẩy xuống lầu mà chết thảm, nên vẫn luôn có tâm lý hoài nghi e dè với phụ thân kiếp này, cũng dám thân thiết, trước khi bốn tuổi, ít khi ở gần phụ thân, thậm chí số lần chuyện với ông ấy cũng ít đến đáng thương, mãi đến năm bốn tuôi, phụ thân bị thương kịp trăn trối mà mất, tuy nàng đau lòng, nhưng vì tình cảm sâu, nên đến mức bi lụy như tỷ tỷ.

      Đến giờ, nghe Lạc đoán, khiến nàng hiểu rằng phải mọi người cha đời này đều giống người cha trong kiếp trước của nàng, phần lớn đều che chở cho con mình.

      Nàng bỏ lỡ bốn năm, rồi phụ thân mất năm nàng bốn tuổi, cho đến hôm nay mới hiểu được ý nghĩa của việc định hôn cho nàng.

      - Ôi, ngươi khóc gì chứ...

      Lạc thấy nàng khóc, lập tức luống cuống.

      Khúc Liễm vốn thường ngày đẹp, đó là vẻ đẹp tinh xảo dịu dàng vừa đủ, đẹp đến mức khiến người ta thương tiếc. Giờ trong dáng vẻ lê hoa đái vũ, lại càng khiến người ta nát cả lòng. Trước kia Lạc nghĩ con mà khóc lên trông xấu muốn chết, đặc biệt là di nương của cha nàng, khóc cũng bày thủ đoạn, còn bằng 1/10 của Khúc Liễm đâu, quả là người đẹp, dù có khóc cũng đẹp nữa.

      Giờ nhìn Khúc Liễm rơi lệ, nàng ta có cảm giác muốn đem cả tâm can của mình dâng lên trước mặt nàng.

      - Đây là sao vậy? A , muội bắt nạt Liễm biểu muội à?

      Trong lúc bối rối, bỗng giọng vang lên, Lạc ngoảnh đầu lại, phát huynh trưởng đứng bên ngoài nhà thủy tạ, liền kinh hãi:

      - Thất ca, sao huynh lại ở đây?

      Lạc Thừa Phong thèm nhìn nàng ta, đôi mắt chớp nhìn khóc đằng kia, chứa khó chịu và đau lòng.

      Khó chịu vì nước mắt của nàng, đau lòng vì nàng là vị hôn thê của nam nhân khác, kiếp này chắc chắn vô duyên với .

      Từ khi gặp mặt lần đầu hồi , thích theo Thấm biểu tỷ, khi ấy trông nàng nho , lần đầu đến phủ Bình Dương hầu, giống như búp bê ngọc lưu ly dễ vỡ, sợ hãi dùng bàn tay mũm mĩm nắm áo tỷ tỷ, căng thẳng đánh giá xung quanh, khiến chỉ liếc thấy cái là thích, vì khiến nàng chú ý đến mình, còn kéo tóc nàng nữa...

      - Thất ca, muội bắt nạt A Liễm mà, huynh đừng có bậy.

      Lạc quệt miệng, hơi giận .

      Khúc Liễm ngờ Lạc Thừa Phong đến, nước mắt liền ngừng rơi, tâm trạng khổ sở vì Lạc Thừa Phong xuất mà dịu rất nhiều, vội lấy khăn lau nước mắt, với Lạc Thừa Phong:

      - Thất biểu ca à, A làm gì muội cả, muội nhớ phụ thân mà thôi.

      Sau khi Lạc Thừa Phong nghe xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, nhưng vẫn nhìn nàng chằm chằm, hơi mất hồn.

      Lạc thấy huynh ấy như thế, e bị người nhiều chuyện nhìn thấy rồi truyền hay, nên vội đến cạnh Lạc Thừa Phong, kéo huynh ấy ra khỏi nhà thủy tạ.

      - Thất ca, giờ còn là giờ học đấy, thế mà huynh lại trốn học à, phụ thân mà biết được nổi giận đấy, huynh mau nhân lúc tiên sinh chưa phát mà về .

      Lạc Thừa Phong ngoảnh đầu nhìn Khúc Liễm, thấy nàng tránh mình, mất mác trong lòng, lẩm bẩm:

      - Giận giận...

      - Thất ca!

      Lạc giậm chân cái, tức giận đến mức đánh huynh ấy mấy cái.

      Lúc nãy Lạc Thừa Phong nghe hai tỷ muội Khúc gia mới về phủ vội đến thỉnh an tổ mẫu, thể kiềm chế nổi, bèn trốn học đến đây. ta cũng biết nếu phụ thân và mẫu thân phát chuyện này, nhất định phạt , nhưng lại muốn nghĩ nhiều vậy. Giờ gặp Khúc Liễm rồi, bỗng nhận ra mình cũng chẳng làm gì được.

      Lạc Thừa Phong thất hồn lạc phách mà .

      Lạc Thừa Phong rồi, Lạc trở lại nhà thủy tạ, thấy Khúc Liễm được nha hoàn hầu hạ rửa mặt, lập tức bĩu môi.

      - Mới nãy ngươi khóc làm chi vậy? Làm hại ta bị thất ca nghĩ là ta bắt nạt ngươi. Ta là người vô duyên vô cớ khi dễ người khác vậy à?

      Nàng ta tức giận .

      Khúc Liễm để ý nàng ta giận dỗi, khóc lúc, lại bị Lạc Thừa Phong cắt ngang, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, xin lỗi :

      - Xin lỗi A , chỉ là ta nhớ phụ thân ta...Ta ngờ hồi đó phụ thân định hôn cho ta thực là vì thế.

      Rồi nàng giữ chặt tay Lạc , chân thành nhìn nàng ta:

      - A , cảm ơn ngươi, nếu nhờ ngươi nhắc nhở...

      Có thể cả đời nàng đều chỉ sống trong thế giới của mình, biết đời này có nam nhân bảo vệ nàng như thế, chỉ vì nàng là con của ông.

      Vốn Lạc hơi tức giận, nhưng thấy nàng thành khẩn cảm kích như thế, trong lòng thấy rất vui, cảm thấy bản thân làm được chuyện rất vĩ đại, cười hì hì :

      - có gì, chỉ là ta đoán lung tung ấy mà, có lẽ khi Khúc bá phụ đính hôn cho ngươi, còn vì nguyên nhân khác sao.

      Nàng ta vốn muốn an ủi Khúc Liễm, nhưng khéo lắm.

      Khúc Liễm cũng quan tâm, Lạc là thiên chi kiêu nữ phủ Bình Dương hầu, được phụ thân mẫu thân huynh trưởng nuông chiều hết sức, có đôi khi chuyện suy nghĩ, nhưng cũng có ý xấu gì. Nàng phải người hẹp hòi, lại có tuổi tâm lý lớn hơn Lạc , nên để trong lòng.
      Last edited: 5/8/18

    3. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 51

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Khúc Liễm khóc hồi lâu, tuy vô cùng hối hận trong lòng, nhưng giờ người còn nữa, muốn làm gì cũng muộn rồi.

      Điều này khiến tâm trạng nàng vui, thầm buồn rầu.

      Lạc bị ảnh hưởng chút gì, với nàng:

      - Ngươi đừng vậy nữa, nếu để người khác thấy, còn tưởng ta bắt nạt ngươi đấy. Ngươi giờ là cháu dâu của đại trưởng công chúa Thục Nghi, lão nhân gia thương ngươi như thế, nếu bà cũng cho rằng ta ăn hiếp ngươi, ta còn ngẩng mặt nhìn ai được chứ.

      Chỉ cần nhớ đến ánh mắt sắc bén kia của đại trưởng công chúa Thục Nghi, chân Lạc như nhũn ra, trong lòng liền nghĩ mình kết thân với phủ Trấn quốc công cũng tốt, dù Kỉ Huyên Hòa đẹp ra sao, nhưng bên còn có bà và mẹ chồng, cũng chẳng phải là đơn giản, nàng ta đối ứng nổi.

      Thế nhưng, A Liễm làm nổi sao? Lạc nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối của Khúc Liễm, trong lòng nhịn nổi lo lắng cho nàng.

      Khúc Liễm thở dài, biết nàng ta phải, bây giờ nàng là chim sẻ bay lên cành cao hóa phượng hoàng trong mắt người đời, còn khiến người khác bỏ qua như trước nữa, bất cứ khi nào cũng có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình, có biết bao người dán mắt vào, đương nhiên thể bộc lộ cảm xúc quá rệt, tránh gây thị phi.

      Nàng xốc lại tinh thần, dặn Lạc đừng chuyện hôm nay giữa họ với người khác.

      - Yên tâm , ta giữ bí mật cho ngươi, ngay cả bọn Lâm tỷ tỷ cũng đâu.

      Nàng kéo khóe miệng, làm động tác bảo đảm bí mật.

      Hai người trò chuyện lát, thấy sắp đến giờ, nàng và Lạc cùng về Gia Thiện đường dùng bữa với lão phu nhân.

      Mấy tỷ muội Lạc gia giờ cũng tan học, sau khi vào Gia thiện đường, ngồi quanh Lạc lão phu nhân, oanh ca yến hót, tán gẫu với bà.

      Lạc Cận vẫn cùng Khúc Thấm trái phải ngồi cạnh hầu lão phu nhân. Nhưng khi thấy Khúc Liễm và Lạc vào, ánh mắt nhìn Khúc Liễm nhịn được mà chứa cả ghen tị lẫn hâm mộ.

      Chuyện phủ Trấn quốc công đến Khúc gia cầu hôn giờ lan ra khắp kinh thành,ngay cả đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng đích thân đến ngõ Song Trà, có thể thấy bà ấy rất coi trọng hôn này. Với thân phận của bà ấy, phải ai cũng ưu ái như thế đâu, có thể được lão nhân gia khen câu, là phước lớn trời ban đối với tiểu nương chưa xuất giá, sau này mai mối cũng thuận lợi hơn.

      Mà chết nỗi là đại trưởng công chúa Thục Nghi hình như rất thích Khúc Liễm, sao có thể khiến người ta hâm mộ cho được?

      Nghĩ lại Khúc Liễm mới 12 tuổi đính hôn, năm nay nàng ta cập kê rồi, mà cứ trơ mắt ra chẳng biết trưởng bối trong nhà chọn cho mình cuộc hôn nhân thế nào, khiến trong lòng nàng ta hơi lo lắng. Nếu là ngày xưa, nàng ta đến nỗi phải thế, nhưng sau khi Khúc Liễm đính hôn với thế tử Trấn quốc công, Khúc Thấm làm tỷ tỷ, lại được tổ mẫu thương, thân phận cũng cao hẳn lên, bản thân nàng ta hơn Khúc Thấm là bao, chừng còn thua kém là đằng khác.

      Lạc Cận lo được lo mất, ánh mắt nhìn tỷ muội Khúc gia hơi u ám.

      Khúc Liễm nhạy cảm nhận thấy cách nhìn của tỷ muội Lạc gia đối với mình có thay đổi, trong lòng dĩ nhiên hiểu rằng có chuyện gì, lại nhìn tỷ tỷ đoan trang trầm ổn ngồi cạnh lão phu nhân, nở nụ cười, là vân đạm phong khinh, hoàn toàn thèm để ý mâu thuẫn của mấy tỷ muội họ.

      Khúc Liễm nghĩ hoài cũng hiểu tỷ tỷ nghĩ gì nữa.

      Sau khi ăn trưa, Lạc lâu rồi gặp Khúc Liễm, phấn chấn theo khúc Liễm đến viện nàng ở trò chuyện, ngờ lát sau Lạc Lâm và mấy tiểu thư Lạc gia khác cũng đến.

      - Các tỷ đến đây chi vậy?

      Lạc hơi dỗi, nàng ta là người được nuông chiều quá mức, chỉ cần mình với Khúc Liễm là vui rồi, cần thêm bất kì người ngoài nào khác.

      Lạc Lâm tươi cười :

      - Muội đến chơi với Liễm biểu muội được, chúng ta được à?

      Nàng ta lại quay sang Khúc Liễm, cười :

      - Lâu rồi gặp, khó có dịp Liễm biểu muội đến, đương nhiên chúng ta phải đến thăm muội ấy. Ta còn chưa chúc mừng Liễm biểu muội đính hôn đâu đấy.

      Bọn Lạc Diểu cũng nhao nhao chúc như thế.

      Khúc Liễm đều đáp lễ.

      Lạc nghe vậy, cười nhạo:

      - Bình thường chẳng thấy mọi người đến, sao giờ lại đến chứ?

      Mặt Lạc Lâm đỏ cả lên, nhưng nhanh chóng bình thường lại.

      Lạc ngốc, nếu nàng ta khờ , sao mà được trưởng bối trong nhà thương như thế, được Lạc lão phu nhân cưng chiều nhường ấy? Thế nên đương nhiên là biết tỏng tâm tư bọn Lạc Lâm, giờ thấy Khúc Liễm đính hôn với thế tử Trấn quốc công, muốn quan hệ tốt với nàng thôi.

      Khúc Liễm sợ tỷ muội Lạc gia ở đây cãi cọ, vội :

      - Các biểu tỷ muội đến, muội dĩ nhiên là hoan nghênh rồi.

      xong, lại bảo Bích Xuân chuẩn bị trà bánh, mời họ vào trong ngồi.

      Lạc gia tỷ muội vào rồi, chuyện ít câu, Lạc Lâm ra vẻ thuận miệng hỏi:

      - Mới nãy ta nghe Liễm biểu muội khóc ở nhà thủy tạ, khi ấy thất ca cũng ở đó, có người khi dễ muội à?

      xong, cố ý liếc Lạc cái.

      Đây là ám chỉ ràng, chứa rất nhiều hàm ý, thậm chí còn lôi Lạc Thừa Phong vào, nếu sớm giải thích , chỉ tốt cho thanh danh của Khúc Liễm, mà cũng bất lợi cho huynh muội Lạc Thừa Phong.

      Lạc nổi giận ra mặt, nhanh nhảu :

      - Lâm tỷ tỷ đừng nghe lời gió bay, người khác gì cũng tin à? Khi đó ta và Khúc Liễm ngồi chơi trong nhà thủy tạ, chẳng qua A Liễm nhớ Khúc thúc thúc, mới tức cảnh sinh tình mà thôi. Đúng lúc thất ca ngang, biết có chuyện gì xảy ra, nên hỏi vọng vào đôi câu. Thế mà qua miệng tỷ tỷ, cái gì cũng đổi trắng thay đen hết rồi hử?

      Khúc Liễm mím môi, nhìn Lạc Lâm, vẫn chưa gì, Lạc cãi lại tỷ muội nàng ta hăng hái như con gà chọi.

      Từ đến lớn ít lần xảy ra chuyện này, cũng chẳng lạ gì.

      Chỉ cần người Lạc gia để ý, biết tâm tư của Lạc Thừa Phong với nàng, nhưng nàng và huynh ấy đến nay vẫn duy trì khoảng cách, đương nhiên sợ người khác lấy ra gây . Trước kia mọi người ai thèm nhắc, dù sao cũng là nhóm biểu huynh muội thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, thế nào mà gặp gỡ cho được, giờ họ trưởng thành, cũng gây ra chuyện khác người nào, nên vốn chẳng lo người ngoài gì.

      - Ta cũng chỉ nghe người khác kể vậy thôi, chẳng phải là sợ có người biết Thái Sơn bắt nạt Liễm muội muội à?

      - Đa tạ biểu tỷ quan tâm.

      - Hừ, có phải chồn chúc tết gà cũng chưa biết đâu.

      Lạc muốn bỏ qua.

      Mãi đến khi Lạc Lâm bị Lạc chỉ trích gay gắt, biết làm sao, Khúc Liễm mới cười lại :

      - Đương nhiên là ta tin nhân cách của Lâm biểu tỷ, sao lại phải giận chứ? Chỉ mong sau này Lâm biểu tỷ phải trái hơn.

      - Tất nhiên thế nữa mà.

      Lạc Lâm cười .

      khí nhanh chóng được khôi phục lại như ban đầu.

      Bọn tỷ muội Lạc gia cũng thở phào nhõm, nếu ngay cả Lạc Lâm mồm mép lanh lợi còn thua, dĩ nhiên bọn họ chủ động chọc phải Lạc , giờ còn có Khúc Liễm làm chỗ dựa vững chắc, lại càng nên như vậy.

      Ngồi lát, bọn tỷ muội Lạc gia bèn cáo từ.

      Thường ngày Khúc Liễm giữa bọn tỷ muội Lạc gia nhiều, hôm nay tiếp đãi họ, vẫn giữ thản nhiên như thế, cười ngồi tại chỗ, nghe mấy tiểu nương chuyện là được, hơn nữa mới xảy ra chuyện, khiến người khác nghĩ nàng còn để bụng, làm bọn Lạc Lâm đứng ngồi yên.

      Thái độ của Khúc Liễm thế mà khiến Lạc hài lòng nở nụ cười, khiến mặt bọn Lạc Lâm nóng cả lên, nên rốt cuộc ngồi lâu xin kiếu.

      Sau khi họ , Lạc cười to nhảy dựng lên, lấy tay đấm lưng, :

      - Bình thường coi ai ra gì, giờ lại còn ra vẻ ta đây, nghĩ ai cũng ngốc như mình à?

      Trước kia nàng ta chơi thân với Khúc Liễm, mấy người đó còn cười thầm nhạo báng nàng ta, nàng tự biết lấy thân phận đích nữ hầu phủ của mình, giao du với người địa vị xứng.

      Bây giờ, thân phận Khúc Liễm còn như trước kia, là bẽ mặt nhỉ?

      Khúc Liễm buồn cười :

      - Được rồi,ngươi đừng làm thế, nếu đại cữu mẫu nhìn thấy, lại tức giận cho coi.

      Lạc bĩu môi, biết Khúc Liễm đúng.

      còn bọn Lạc Lâm, Lạc lại tiếp chuyện hôn của Khúc Thấm:

      - Từ hôm ngươi đính hôn, tổ mẫu dường như quá cố chấp nữa, chỉ tính sao mau định thân cho Thấm biểu tỷ, tránh để Thấm biểu tỷ bị người khác chê cười. Ta đoán ý tổ mẫu, ắt là tìm người xứng đôi với Thấm biểu tỷ trong số những gia tộc giao thiệp với phủ Bình Dương hầu, có thể phải trưởng đích tử đâu, mà là đích thứ tử hoặc ấu tử gì đó thôi. Ngươi yên tâm , tổ mẫu để Thấm biểu tỷ chịu ấm ức đâu.

      Khúc Liễm hơi cau mày, nàng biết suy nghĩ của lão phu nhân, e là muốn mấy người đó nể mặt bà cùng phủ Bình Dương hầu, để Khúc Thấm đến mức bị khi dễ quá đáng. Về phần con dâu trưởng gì đó, thân phận Khúc Thấm lại đủ.

      Nhưng với nhan sắc tài năng của tỷ tỷ, có làm dâu trưởng nhà ai cũng xứng, cần gì chịu thiệt trong phủ huân quý chứ?

      Đến bây giờ, Khúc Liễm chẳng còn trông mong gì vào phủ Bình Dương hầu nữa, nghĩ còn bằng nhị tổ mẫu hoặc đại bá mẫu tìm giúp có ai thích hợp , chừng còn hợp ý tỷ tỷ hơn người phủ Bình Dương hầu chọn sao?

      Trao đổi tin tức với Lạc xong, Khúc Liễm bèn với nàng ta:

      - Ta biết rồi, sau này có chuyện gì, ngươi nhớ cho ta biết trước với nhé!

      Lạc vỗ ngực đảm bảo:

      - thành vấn đề!

      Qua mấy ngày, Lạc gấp gáp chạy đến tình báo, với nàng:

      - A Liễm, hôm qua ta nghe phụ thân mẫu thân ta , hình như hai ngày trước tỷ tỷ về nhà, có nhắc đến phủ đại hoàng tử, có vẻ là muốn nạp sườn phi phải...

      Khúc Liễm nhớ ngay đến tỷ tỷ và Lạc Cận, căng thẳng trong lòng, cẩn thận hỏi dò:

      - quan hệ gì đến Lạc gia chứ?

      Lạc trợn mắt liếc nàng cái:

      - Nếu liên quan gì, đại tỷ ta lại về à?

      Nàng ta mếu máo:

      - Ngươi cũng đâu phải biết đại tỷ ta giờ là con dâu trưởng phủ An quốc công, phủ An quốc công có vị ở trong cung mà, đại hoàng tử do An phi sinh ra, phủ họ là nhà ngoại của đại hoàng tử, e là bọn họ cũng mưu tính gì đó.

      Đại hoàng tử cưới hoàng tử phi từ sớm, trong phủ ngoài hoàng tử phi, cũng chỉ có mấy thị thiếp mà có sườn phi, giờ đại hoàng tử hơn hai mươi tuổi, e là ngầm mưu tính trong lòng.

      Đương kim hoàng hậu sinh được vị công chúa, sinh thêm được nữa, mấy hoàng tử đều do các phi tần sinh, thân phận các hoàng tử đều tương đương. Mà đại hoàng tử là con trưởng, tuổi càng lớn, có nảy lên tâm tư gì với vị trí thái tử chưa chắc đâu.

      Vì vậy, nếu đại hoàng tử muốn mượn sức phủ Bình Dương hầu, cũng hiếm lạ gì.

      Sườn phi dù có tiếng là phi, nhưng cũng vẫn là vợ bé, tiểu thiếp, cả đời phải thấp hơn người khác cái đầu, dù tỷ tỷ nàng có khổ sở đến đâu ở kiếp trước vẫn là chính thất, kiếp này sao có thể chịu gả làm vợ bé cho người? Dù sau này đại hoàng tử có được kế thừa vị trí đó, bấy giờ hoàng thượng vẫn đương khỏe mạnh tráng niên, còn chưa biết ra sao, ai dám trước tương lai chứ?

      Khúc Liễm chỉ e có vài người thấy thân phận của đại hoàng tử, động tâm với vị trí sườn phi này phải làm sao?

      Nàng lại cân nhắc Lạc phủ, ngẫm thấy người Lạc phủ đều giỏi mưu toan, nếu thực muốn có vị trí sườn phi của đại hoàng tử, đưa Lạc Cận qua, vẫn chắc chắn hơn. Nhưng như thế nhất định là tỷ tỷ nàng bị đưa mà.

      Ngay lập tức, Khúc Liễm cảm ơn Lạc , tiễn nàng ta xong, liền tìm tỷ tỷ.

      Khúc Thấm còn ở bên chỗ Lạc lão phu nhân chua về, tuy Khúc Liễm nóng lòng,nhưng biết việc này chưa có gì đảm bảo, có vội cũng giải quyết được gì, bèn quyết kiềm chế.

      Mãi đến quá giờ ngọ, Khúc Liễm vừa thêu vừa gật gù buồn ngủ, nghe tỷ tỷ về, nhanh chóng bảo nha hoàn rửa mặt chải đầu cho mình, lại vỗ nước cho tỉnh táo, rồi tìm Khúc Thấm.

      Khúc Thấm thấy nàng hai má đỏ bừng bước vào, mặt vẫn còn dấu, nhịn được cười:

      - Muội lại ngủ trưa ở đâu vậy? mặt toàn là dấu, nếu để người ngoài thấy, phải là khiến người ta chê cười à?

      Khúc Liễm vội lấy tay che má, cười ngây ngô với tỷ tỷ:

      - Muội chỉ dựa vào tháp chợp mắt chút thôi. Tỷ tỷ, muội tìm tỷ có việc này.

      - Có chuyện gì vậy?

      Khúc Thấm vừa để nha hoàn hầu hạ, vừa lơ đãng hỏi.

      Khúc Liễm ngó chừng tỷ tỷ, tiếp.

      Khúc Thấm thấy thế, cũng gì, vẫn chậm rãi vệ sinh cá nhân cho xong, rồi dắt muội muội ngồi tháp gần cửa sổ, sau khi nha hoàn bưng trà bánh lên, bảo họ lùi ra ngoài bức bình phong, mới lên tiếng:

      - Có chuyện gì từ từ , đừng gấp. Trong đời người gặp phải rất nhiều chuyện, nếu lúc nào cũng quýnh lên, ngược lại khiến mọi thứ rối loạn, để hạ nhân thấy biết trong lòng họ nghĩ thế nào đâu.

      Khúc Liễm nghe xong cảm thấy rất bất đắc dĩ, tỷ tỷ bao giờ quên dạy bảo cho nàng, quả là như bồi dưỡng đứa bé vậy.

      Chết nỗi là nàng thể từ chối được, chỉ đành giọng đáp vâng, thể mình nhớ kĩ, mới :

      - Tỷ tỷ, hôm nay A với muội, hai ngày trước Kha biểu tỷ về đấy.

      Rồi sau đó, bèn kể hết chuyện Lạc tiết lộ hôm nay.

      Sau khi Khúc Thấm nghe hết nhịn được liếc mắt nhìn muội muội cái, ngờ muội ấy thế mà lại có thể khiến đích tôn nữ phủ Bình Dương hầu Lạc làm mật thám cho mình, làm người ta biết gì cho phải. Nhánh trưởng phủ Bình Dương hầu sau này thừa tước, còn có nơi đâu mà tin tức nhiều hơn nhanh hơn từ đó mà ra nữa? Có Lạc mật báo cho con bé, còn sợ nắm được hướng phủ Bình Dương hầu trong tay nữa sao?

      Khúc Thấm nhịn được kinh ngạc đến mức quên phải gì, vì sao kiếp trước biết muội muội nhà mình lợi hại đến thế?

      - Việc này tỷ biết rồi, muội đừng vội, tỷ tự biết cân nhắc.

      Khúc Thấm dịu dàng trấn an.

      Khúc Liễm chớp mắt, rồi lại nhớ ra tỷ tỷ là người trọng sinh, xưa nay hành động đều có chừng mực, e là sớm quyết định rồi.

      Còn mình chỉ là lo lắng suôn thôi ư?
      Last edited: 5/8/18

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 52

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Thấy Khúc Thấm vẫn bình thản thong dong, khiến Khúc Liễm vốn hơi lo lắng rốt cuộc cũng hiểu ra mình chỉ lo nghĩ vẩn vơ.

      Thế nhưng dù biết bản thân lo vớ vấn, nhưng nàng cũng phải người tim phổi, dù lý trí hiểu , về mặt tình cảm cũng bỏ được. Vì vậy, đối với tin tức Lạc mang đến, nàng vẫn rất xem trọng, tiếp tục để Lạc làm tình báo cho mình.

      Quả nhiên, hai ngày sau, khi Khúc Liễm học ở Trúc Tuyên trai cùng mấy tỷ muội Lạc gia, nghe tin Lạc Kha về nhà mẹ đẻ.

      Lạc Kha là đích trưởng nữ phủ Bình Dương hầu, cũng là cháu đầu tiên của Lạc lão phu nhân, năm xưa khi nàng ta sinh ra, phủ Bình Dương hầu chưa từng buồn rầu vì nàng là con , mà ngược lại cực kỳ chiều, thậm chí ngay cả Lạc lão thái gia cũng rất mực thương cháu này, từng có lúc xem nàng như nam nhi mà dạy dỗ, khiến tâm tư Lạc Kha chẳng kém nam nhân.

      Có thể , Lạc Kha mới là thiên chi kiêu nữ tập trung ngàn thương vạn mà lớn.

      Nàng ta được Hầu phủ dốc lòng dạy dỗ, lại được Lạc lão thái gia chỉ bảo, bất kể tầm nhìn hay tài hoa đều cao hơn quý nữ bình thường bậc, sau khi gả vào phủ An quốc công, nhanh chóng đứng vững, thậm chí còn có tiếng trước mặt mẹ chồng, được trượng phu kính , trong thời đại này có thể xem là nữ nhân thành công điển hình.

      Vì Khúc Liễm và vị đại biểu tỷ này cách biệt tuổi tác khá xa, nên chưa gặp tỷ ấy được mấy lần, nhưng theo nàng thấy, Lạc Kha quả là người sinh ra để ở cao, gia thế, dung mạo xinh đẹp, tài hoa, vị hôn phu đều ngàn chọn được , nhắc đến tỷ ấy, các tiểu thư Lạc phủ đều ít nhiều hâm mộ vị tỷ tỷ này, muốn trở thành nữ nhân thành công như tỷ ấy vậy.

      Do đó, biết Lạc Kha hiếm khi có dịp về nhà mẹ đẻ, bọn Lạc Lâm đều ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vốn còn lòng dạ nào mà nghe giảng bài.

      Lạc sớm biết hôm nay đại tỷ về, nên vô cùng bình tĩnh, lại thêm nàng là con trong thai long phượng, mọi người trong nhà đều cưng chiều nàng ta, đại tỷ tỷ cũng hết sức thương nàng ta, thường xuyên cho người đón nàng đến phủ An quốc công chơi, nên đối với việc đại tỷ về nhà, có gì đáng kích động.

      Trần nương tử thấy mấy nương chẳng còn tâm trạng học, thầm thở dài, cũng ép giữ họ lại, để họ tự sắp xếp thời gian của mình.

      Vì thế bọn tỷ muội Lạc gia bèn tụm lại tán chuyện, bàn về Lạc Kha.

      Trong lòng Lạc Lâm khẽ động, nàng ta liếc Khúc Liễm, nhớ đến hai người Khúc Thấm và Lạc Cận, dự đoán được mục đích Lạc Kha về hôm nay, ắt là vì hôn của họ, khỏi chua chát trong lòng. Nàng ta tuy là đích nữ chi thứ hai, nhưng dẫu sao phụ thân cũng chỉ là thứ xuất ở hầu phủ, làm sao so được với Lạc Cận? Lại càng đừng đến so với Lạc .

      Sau khi Trần nương tử lâu, nha hoàn Gia Thiện đường đến, đúng là vâng mệnh Lạc lão phu nhân, mời mấy tỷ muội sang đó.

      Lạc Kha là thê tử của đích trưởng tôn phủ An quốc công, thường giúp đỡ mẹ chồng quản gia, nếu bình thường có chuyện gì, rảnh về nhà mẹ đẻ. Lại con lớn gả , cũng thể vô cớ về nhà mẹ, nên sau khi Lạc Kha xuất giá, số lần tỷ muội Lạc gia gặp nàng ta hết sức ít ỏi.

      Hiếm khi Lạc Kha về. đương nhiên là muốn gặp mặt bọn tỷ muội.

      Song, mọi người ở đây đều hiểu, là gặp mặt tỷ muội, thực tế là vì gặp Khúc Liễm, chỉ là nếu gọi mình Khúc Liễm thôi hay, nên mới gọi các tiểu thư học ở Trúc Tuyên trai đến thôi.

      Khúc Liễm cư xử như thường, cạnh Lạc , xen giữa bọn tỷ muội Lạc gia, cùng về hướng Gia Thiện đường.

      Đến nơi, thấy trong Gia Thiện đường hết sức náo nhiệt, Lạc đại phu nhân và mấy vị phu nhân đều đến, Khúc Thấm và Lạc Cận vẫn ở cạnh Lạc lão phu nhân như cũ.

      Khi các nàng vào, liếc mắt chú ý đến nữ tử kiều diễm duyên dáng thông thái ngồi dưới Lạc lão phu nhân, người mặc bối tử mầu hồng nhạt hoa tròn in chìm, tóc đen như mun, cài cây trâm phượng ngũ châu có dây rủ xuống bằng vàng ròng, đôi hoa tai chim trả rủ xuống đeo tay, đoan trang tú lệ.

      Khi nàng ta nhìn sang, mặt là nụ cười đúng mực, khí chất toàn thân và thần thái tự tin chín chắn ấy, mấy tỷ muội Lạc gia đều bị lu mờ trước mặt nàng ta, chỉ có Khúc Thâm có thể cân sức ngang tài với nàng ta.

      Khúc Liễm và mấy tỷ muội Lạc gia bước lên chào hỏi.

      - Lâu rồi gặp, các muội muội đều lớn hơn chút rồi.

      Lạc Kha mỉm cười , ánh mắt đảo qua nương đứng cạnh tiểu muội muội, khi nàng ngẩng gương mặt trái tim xinh đẹp nhắn ấy lên, trong mắt chợt lóe tia kinh diễm, chỉ nghĩ biểu muội này càng lớn càng xinh.

      Chỉ với diện mạo này, cực xứng với thế tử Trấn quốc công, chỉ tiếc gia thế hơi kém, mới khiến hôn này có vẻ quá tương xứng, biết bị người ta thầm bàn tán ra cái gì. Tuy Lạc Kha đặc biệt để ý lời đồn bên ngoài, nhưng dựa vào biểu những người phủ An quốc công sau khi biết thế tử Trấn quốc công đính hôn mà xem, là có thể đoán được tám, chín phần.

      Thế nhưng, theo nàng ta xem ra, đều toàn là hâm mộ ghen tị hận thôi, đương nhiên chẳng cần để ý chi, chỉ cần là thế tốt rồi.

      - Đây là Liễm biểu muội à?

      Lạc Kha dịu dàng kéo tay Khúc Liễm, cười :

      - ngờ chỉ trong chớp mắt mà lớn thế này, thậm chí còn đính hôn sớm hơn mấy biểu tỷ muội nữa cơ đấy.

      xong, bèn tháo vòng tay chim trả tay đeo cho nàng làm quà đính hôn.

      Sau khi Khúc Liễm nhận, khách sáo khiêm tốn tạ ơn, rồi ngồi cạnh tỷ tỷ.

      Mọi người ngồi trò chuyện với nhau, chẳng qua chỉ bàn chút chuyện nhà, mấy nương chưa lấy chồng như Khúc Liễm chẳng thể chen lời, chỉ ngồi nghe.

      Mãi đến trưa, Lạc lão phu nhân sai người dọn bữa trưa ở Gia Thiện đường, mọi người nhộn nhịp ngồi dùng bữa cùng bạn.

      Sau đó, mọi người đều tự về nghỉ ngơi, Lạc Kha và Lạc đại phu nhân ở lại hầu hạ lão phu nhân.

      Khi Khúc Liễm ra cùng tỷ tỷ, thấy Lạc ra dấu với mình, nàng im hơi lặng tiếng thu mắt, thấy Lạc Lâm cách đó xa nhìn bọn nàng, hơi nhíu mi.

      Trong lòng Khúc Liễm đành chịu, trước kia nàng chỉ là người vô hình ở Lạc gia, thực dễ hòa mình vào quần chúng. Nhưng giờ, dù ở đâu, luôn có ánh mắt dõi theo mình, nhất cử nhất động đều bị chú ý, xem ra có vị hôn phu thân phận hiển hách, cũng là loại gánh nặng.

      Thêu chốc, nghe Bích Xuân bảo Lạc đến.

      Khúc Liễm ra ngoài đón, thấy Lạc chỉ dẫn mỗi nha hoàn Thúy Bình đến, thoạt trông lén lén lút lút, khiến người ta nhịn nổi cười.

      Lạc uống cạn chén trà lạnh xua tan cái nóng buổi trưa, rồi bảo bọn nha hoàn lui xuống, bản thân cởi hài lên kháng ngồi cạnh Khúc Liễm, chia sẻ tin tức hôm nay nhận được với nàng.

      - Lúc nãy ta tìm cớ ở lại chỗ tổ mẫu nghe lén mấy người họ chuyện, quả là có liên quan đến hôn của Cận tỷ tỷ và Thấm biểu tỷ. Đại tỷ tỷ có ý, muốn chọn trong hai đưa đến phủ đại hoàng tử.

      - Cái gì?

      Khúc Liễm hơi kinh ngạc, cau mày :

      - Đây là ý của đại biểu tỷ, hay là ý của phủ An quốc công đây?

      Theo trực giác của nàng, là người trước.

      ra theo nàng thấy, Lạc Kha là thê tử con trưởng phủ An quốc công, mà phủ An quốc công lại là nhà ngoại của đại hoàng tử, có quan hệ như vậy là đủ rồi, dù hầu phủ có muốn bám theo đại hoàng tử, cũng chẳng cần tặng tiểu thư vào phủ đại hoàng tử, trừ phi trong này còn có huyền cơ.

      - Chắc là ý của đại tỷ.

      Lạc thành .

      - Theo lời của tỷ ấy, ta đoán đó là ý của mình tỷ ấy thôi, phủ An quốc công vẫn chưa tỏ thái độ.

      - Biểu tỷ có muốn đưa ai vào phủ đại hoàng tử ?

      Nàng rất sợ chọn phải tỷ tỷ nàng, dù sao trong mắt thế nhân, đại hoàng tử có khả năng kế thừa nghiệp nước lớn nhất, dù chỉ là sườn phi, nhưng làm sao mà tiểu thiếp gia đình khác sánh bằng chứ?

      - biết, tổ mẫu và nương ta gì cả.

      - Vậy ngoại tổ mẫu và đại cữu mẫu có tính toán gì ?

      - Chỉ hỏi vậy có ổn gì đó thôi, ngoài ra thêm nữa, ta đoán họ cũng dám tự quyết định, phải đợi phụ thân ta về để hỏi ý kiến ông ấy chứ.

      Lạc rất quen thuộc với cách thức phụ mẫu mình bàn bạc mọi việc, nương nàng ta dám tự làm chủ đâu.

      Tin tức thế này rất ràng, đủ để nàng phân tích ra toàn bộ câu chuyện, Khúc Liễm vô thức cắn móng tay, cau mày suy tư.

      - Này, ngươi gặm móng tay chi vậy? Thói quen xấu lại tái phát rồi, cẩn thận Thấm biểu tỷ nhìn thấy lại mắng ngươi.

      Lạc vươn tay bắt lấy tay nàng.

      Chỉ hơi mạnh tay, mu bàn tay thanh tú như bạch ngọc của Khúc Liễm nhiều hơn vết đỏ.

      Lạc thấy thế, cười ngượng:

      - Da ngươi mỏng đấy, mới chạm đỏ lên. Có đau lắm ?

      - Đau lắm đó.

      Khúc Liễm thất, hai mắt chứa nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

      Lạc khỏi áy náy, nàng ta tay lắm rồi, chỉ là Khúc Liễm cứ như làm bằng nước vậy, hơi mạnh tay chút cũng được.

      Khúc Liễm biết tin tức chính xác từ Lạc , tuy trong lòng vô cùng muốn biết mục đích của Lạc Kha, nhưng cũng quá sốt ruột, vì Khúc Thấm vẫn thong dong như thường, Lã Vọng buôn cần, nếu người câu còn vội, nàng nóng lóng nỗi gì chứ?

      Mà vài ngày sau đó, phủ Bình Dương hầu cũng có gì khác biệt, hàng ngày nàng sang thỉnh an Lạc lão phu nhân, cũng thấy lão nhân gia có gì khác thường, ngày trôi qua sóng gió, tựa như ngày đó chỉ là Lạc Kha về nhà mẹ đẻ thăm tổ mẫu bình thường mà thôi.

      Khúc Liễm chỉ đành thở dài.

      Giữa tháng sáu, Lạc lão phu nhân bỗng nổi hứng, gọi mấy con dâu đến, bàn chuyện thôn trang ở ngoại ô ở vài ngày.

      Các tiểu thư Lạc gia nghe được,đều động tâm, muốn theo lão phu nhân đến thôn trang chơi, Lạc ham chơi nhất, sớm đến vòi vĩnh Lạc lão phu nhân. Cuối cùng bà quyết định dẫn theo bốn vị lão gia phu nhân Lạc gia cùng các tiểu thư chưa xuất giá và tỷ muội Khúc gia.

      Có thể nghỉ hè thôn trang chơi, đương nhiên Khúc Liễm rất vui, mừng rỡ dọn hành lý với tỷ tỷ.

      Ai ngờ còn chưa kịp xuất phát, phủ Trấn quốc công cho người đến.

      Lúc Khúc Liễm được Thượng ma ma mời đến Gia Thiện đường, còn ngây thơ hỏi:

      - Ai bên phủ Trấn quốc công đến thế ạ?

      - Chính là Ô ma ma đấy.

      Khúc Liễm nghe xong, nhịn được ngạc nhiên, mang theo tâm trạng hoài nghi đến Gia Thiện đường.

      Đến nơi, liền thấy phụ nhân khoảng năm mươi tuổi ngồi cạnh Lạc lão phu nhân, tóc bà hoa râm, khí chất rất hiền hòa, khi nhìn người khác khiến người ta thấy rất thân thiết, tựa như bà lão hàng xóm tốt bụng vậy.

      Khúc Liễm tiến lên hành lễ với Ô ma ma, lúc nãy nàng có nghe Thượng ma ma nhắc qua, bà ấy chính là Ô ma ma hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, rất được công chúa Thục Nghi nể trọng, đương nhiên dám qua loa vô lễ.

      Ô ma ma đâu chịu nhận lễ của nàng, nghiêng người tránh , rồi hành lễ lại, mới tươi cười :

      - Hôm nay ta đến làm phiền tiểu thư, lão nô hôm nay đến báo với tiểu thư, ngày mai công chúa mời tiểu thư đến phủ chuyến.

      Khúc Liễm bỗng chốc ngây ngẩn, như mơ:

      - Thế ạ?

      Thế là ngày mai được đến thôn trang chơi với Lạc lão phu nhân ư? Nàng khỏi nhìn Lạc lão phu nhân.

      Lạc lão phu nhân cười :

      - Ta với Ô ma ma, thôn trang chậm mấy ngày cũng sao, chuyện bên công chúa quan trọng hơn.

      Khúc Liễm gật đầu, ngượng ngùng cười với Ô ma ma:

      - Ngày mai xin quấy rầy quý phủ rồi!

      Sau đó nghiêng đầu, dịu giọng hỏi thăm:

      - Ma ma có thể với con công chúa gọi con sang làm gì được ?

      Đây là lần đầu tiên đến nhà vị hôn phu sau khi đính hôn, Khúc Liễm rất thận trọng.

      Lạc lão phu nhân nghe xong cau mày, nghĩ Khúc Liễm hỏi trực tiếp quá, rất lễ phép. Trưởng bối gọi khi nào phải đến khi ấy, sao vãn bối lại tùy tiện hỏi tới hỏi lui vậy được?

      Ô ma ma để ý, thấy Khúc Liễm xinh đẹp, giọng cũng dịu dàng mềm mại, như bé ngây thơ hoạt bát, vô cùng thích. Ô ma ma cả đời lấy chồng, tận tâm tận lực hầu hạ đại trưởng công chúa Thục Nghi, lại nhìn Kỉ Lẫm lớn lên, thương Kỉ Lẫm như con cháu, nên rất coi trọng phu nhân thế tử tương lai.

      Vừa rồi khi Khúc Liễm bước vào, bà thầm quan sát, mới đầu thấy nàng quy củ thấy được gì, giờ thấy nàng đáng động lòng người, tuy hỏi thẳng, nhưng lại có chỗ nào thất lễ, lại càng khiến bà thấy nàng thẳng thắn đáng .

      Chỉ có thể rằng, Ô ma ma ai cả đường , đại trưởng công chúa Thục Nghi và Kỉ Lẫm thấy thích, bà cũng thích, thậm chí nhìn cũng thấy tốt hơn bình thường mấy phần.

      - ra có gì đâu, chỉ là hai ngày trước công chúa tiến cung trò chuyện với Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương có nhắc đến người, muốn gặp người, công chúa bèn đáp ứng dẫn người tiến cung thỉnh an Thái hậu mà thôi.

      Nghe xong, Lạc lão phu nhân và Khúc Liễm đều kinh ngạc nên lời.

      Lạc lão phu nhân biết quý nhân trong cung chẳng phải muốn gặp là được, thậm chí còn có quy củ nhất định, mệnh phụ bên ngoài có cấp bậc, phẩm hạnh mới có bài tử tiến cung. Có thể được thái hậu nhớ đến, hơn nữa còn được triệu kiến, nào có ai phải cáo mệnh phu nhân? Ít khi lại gọi tiểu thư chưa xuất giá, việc này ắt phần lớn là nhờ có đại trưởng công chúa Thục Nghi vậy.

      Thế nên, nếu Khúc Liễm biểu tốt trước mặt thái hậu, mà truyền ra, biết là được bao nhiêu người hâm mộ nữa.

      Mà Khúc Liễm lại thầm kêu khổ, trong lòng nàng hơi sợ, ngờ nhanh chóng được gặp mặt người cao cấp như vậy, sợ đến khi đó mình lại căng thẳng muốn chết thảm rồi.

      Sau khi Ô ma ma , Lạc lão phu nhân nhìn ngoan ngoãn ngồi ghế bọc nệm gấm, lại mất mác trong lòng. Từ khi Khúc Liễm đính hôn, bà càng cảm nhận được tôn quý hiển hách của phủ Trấn quốc công, cũng phải ai ai cũng được Thái hậu và Hoàng thượng tâm kính nể, chỉ cần phủ Trấn quốc công còn đại trưởng công chúa Thục Nghi, hơn nữa còn có Kỉ Lẫm do tay đại trưởng công chúa Thục Nghi dạy dỗ, e là năm mươi năm nữa, vẫn vang danh hoàng ân giảm như thế.

      Tiếc là dù sao Khúc Liễm cũng có huyết thống với Lạc gia bà, rốt cuộc thân sơ có khác.

      Tuy mất mác, nhưng Lạc lão phu nhân vẫn tận tâm dặn dò Khúc Liễm, với nàng vài chuyện trong cung, rồi lại gọi ma ma giáo dưỡng đến, để bà ta theo Khúc Liễm về khách việc, hôm nay dạy nàng ít lễ nghi tiến cung.

      Khi Khúc Liễm dẫn ma ma giáo dưỡng về khách viện, Khúc Thấm nghe thấy ra ngoài, mới hay ngày mai muội muội phải tiến cung, tuy giật mình, nhưng vẫn rất mừng, lập tức về lục tung cả phòng lên, soạn ra trang sức phục trang đẹp nhất của mình, ngày mai phải khiến muội muội ăn mặc chỉnh tề tinh xảo, lưu lại ấn tượng tốt cho Thái hậu mới được.

      Đến sẩm tối, Lạc lão phu nhân cũng sai người đến tặng hộp trang sức Trân Bảo trai năm nay.

      Khúc Liễm thể sang cảm ơn lão nhân gia, rồi thừa dịp trời còn chưa tối, tiếp tục học quy củ lễ nghi trong cung với ma ma, cố gắng làm đạt mức hoàn mỹ.

      ******************************************

      Trong khi Khúc Liễm vất vả theo ma ma học tập, Ô ma ma cũng về đến phủ Trấn quốc công.

      Vừa bước vào phủ, thấy Thường Sơn lấp ló đàng kia, thấy bà vừa xuống kiệu, chạy nhanh như chớp đến, cười hì hì hành lễ, rồi hỏi:

      - Hôm nay ma ma đến phủ Bình Dương hầu có gặp Khúc tiểu thư ạ?

      - Đương nhiên là gặp rồi.

      Ô ma ma tươi cười .

      Thường Sơn đảo mắt, cười :

      - Ma ma, Khúc tiểu thư nhất định là rất tốt, đấy. Ai ôi, công chúa thích Khúc tiểu thư như thế, sao thường đón tiểu thư đến phủ trò chuyện nhỉ?

      Ô ma ma buồn cười, tủm tỉm :

      - Được rồi, tiểu tử ngươi muốn biết gì ta cái đó cho.

      Thường Sơn mừng rỡ đáp:

      - Vậy cảm ơn ma ma.

      Sau khi tiễn Ô ma ma về Hàn Sơn nhã cư, Thường Sơn vội trở về Huyên Phong viện.

      ta đến thư phòng ngó ngó trước, thấy ai bèn bước qua võ đường, quả nhiên thấy thiếu niên mặc võ phục tập bắn cung, từng mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm, tiếng xé gió lao kia, mang khí thế ngàn quân xông trận, vô cùng sắc bén, ta nghe thấy mà trái tim đập mạnh, cái vĩ đại này, khiến cái lạnh thẳng từ lòng bàn chân thấm vào người.

      Thấy chủ tử rốt cuộc cũng ngừng lại, Thường Sơn vội cùng Cung Tâm vẫn đứng hầu bên bưng nước lại cho .

      - Thế tử, Ô ma ma phủ Bình Dương hầu về.

      Thường Sơn bẩm báo.

      Thiếu niên tuấn tú thanh nhã nghe thấy, đôi mắt đen như mặc ngọc lập tức nhìn sang. Có thể do vừa vận động lúc, gương mặt ngọc tạc đỏ ửng, tóc đen lòa xòa trước trán ướt nhẹp bởi mồ hôi, vài sợi tóc bết má, càng tôn lên gương mặt đẹp nho nhã tựa ngọc kia, khí chất sắc bén dần tản , lại biến về thiếu niên ấm áp tuấn tú vô song bình thường.

      Thường Sơn tự giác bẩm báo:

      - Ngày mai Khúc tiểu thư đến phủ, rồi cùng công chúa tiến cung thỉnh an Thái hậu. Thuộc hạ bất tài, vừa rồi trò chuyện với Ô ma ma, biết công chúa rất thích Khúc tiểu thư, nghĩ bằng thường xuyên mời Khúc tiểu thư đến phủ bầu bạn với công chúa.

      mặt Kỉ Lẫm nở nụ cười, vỗ vai ta:

      - tồi, rất thông minh.

      Thường Sơn cười hì hì, thông minh mà được à? Nếu thông minh, sớm bị chủ tử thay đổi thất thường đá văng từ lâu rồi.

      Có thể làm hạ nhân ở Huyên Phong viện, đều là người phi thường cả, đương nhiên là rất thông minh rồi.
      Last edited: 5/8/18

    5. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      ***Đính chính***
      Ở chương trước,mình dịch đại ý là hai ngày trước Lạc Kha về nhà, nhưng qua chương này mới biết đó là tương lai chứ phải quá khứ, tức đáng lẽ phải dịch là hai ngày nữa Lạc Kha về. :031:
      Mong các nàng bỏ qua cho kẻ biết tiếng Trung nhé!:037::037::037:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :