1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhquynh2453

      quynhquynh2453 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Truyện hay quá cảm ơn editor cảm ơn chị Hằng đề cử(:)
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. trantuyet

      trantuyet New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      hú hú. hôm nay chủ nhật rồi. tôi mong ngày nào cũg là chủ nhật để đọc cho thèm

    3. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 9:


      Dưới ánh nhìn chăm chú thẳng thắn thản nhiên của Hạ Nhiên, Giản Tích nhanh chóng dời mắt .

      Kỳ quái! có giật mình, có chán ghét, giống như là ấy đoán được cách vi diệu, giờ ứng nghiệm thôi.

      Giản Tích cực kỳ bình tĩnh. sắp xếp lại lời chút: “….”

      “Ớ? bị dọa?” – Ánh mắt Hạ Nhiên nghiền ngẫm, quả cũng ngờ : “Tôi còn cho là em nhảy dựng lên mắng tôi là đồ lưu manh nữa đấy.”

      Giản Tích nín cười: “Tôi hai mươi sáu tuổi rồi, chút định lực này cũng phải có chứ.”

      Hạ Nhiên liếm môi vòng, hỏi : “Đàn ông theo đuổi em nhiều ?”

      Giản Tích nghĩ nghĩ: “Như thế nào gọi là nhiều?”

      “Năm nay có mấy người?”

      “Để tôi tính thử xem.” – Giản Tích đưa tay phải lên, từng ngón nghiêm túc bắt đầu đếm: “Tết nguyên tiêu vừa rồi có người hẹn tôi suối nước nóng, lễ tình nhân có người tặng hoa hồng, ngày mồng tháng năm lại có người mời ăn tối, à, còn có ngày quốc tế thiếu nhi….”

      Bộ dạng nghiêm túc liệt kê của làm Hạ Nhiên buồn cười: “Nghiêm túc bừa như vậy, cần đếm, tôi biết.”

      Giản Tích ngẩng đầu: “ biết cái gì?”

      “Người theo đuổi em ít.” – Hạ Nhiên : “Bời vì người con tốt như em ai mù mới muốn. Dĩ nhiên, ngoại trừ thằng trai bao đầu óc bị lừa đá, não bị úng nước mười năm mới ngu như vậy.”

      Giản Tích nở nụ cười.

      Mấy năm nay người theo đuổi quả ít, đồng nghiệp ở bệnh viện, con cháu người quen của các trưởng bối giới thiệu qua, còn qua vài lần xem mắt. Noí đúng hơn, Hạ Nhiên chẳng qua cũng chỉ là trong số đó.

      Nhưng người đàn ông này thẳng thắn thản nhiên, có lẽ vì thế làm cho bầu khí giữa hai người hề có chút lúng túng.

      Giản Tích cụp mắt xuống, dù sao, chuyện cần cũng phải nên cho ràng: “ xin lỗi, tôi tạm thời muốn đến vấn đề tính cảm”

      sao.” – Hạ Nhiên: “Em có đồng ý hay cũng ảnh hưởng đến tôi. Em cứ sống cuộc sống của em, tôi theo đuổi em là việc của tôi. Em thích làm người của tôi, em thích ----cũng phải làm người của tôi.”

      Hạ Nhiên vén tay áo khoác lên, làm lộ vết thương còn ứ đọng ràng cánh tay phải. mở cửa xe ra: “Trở về chỗ đồng nghiệp của em , lái xe đừng nên uống rượu.”

      xong rời cũng quay đầu lại.

      Giản Tích lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào cái hòm thuốc, lại nhìn chút ngoài cửa sổ, nhớ lại những gì Hạ Nhiên mới vừa rồi, tảng đá đè nặng trong lòng nhất thời thể rời .

      Chầm chậm trở về phòng bao chỗ đồng nghiệp tụ tập, y tá thực tập vội kéo lại hỏi: “Bác sĩ Giản vừa rồi chị đâu vậy? Đêm nay vội vã trốn đâu, khai mau”

      Giản Tích cột lại tóc, cười : “ có, chỉ là ra nghe mấy cuộc điện thoại thôi, đều bị thấy rồi.”

      “Tiểu Giản, đến hát bài , giọng ca vàng của phòng ban chúng ta mà.” – Chủ nhiệm khoa ngà ngà say kêu gọi.

      Giản Tích vui vẻ: “Được, cho mọi người ba mươi giây chuẩn bị.”

      Y tá thực tập hiểu: “Chuẩn bị cái gì ạ?”

      “Chuẩn bị bịt kín lỗ tai !” – Giản Tích hoạt bát .

      khí trở nên vui hơn, tiếng cười ngừng vang lên. Khi tàn cuộc cũng gần mười giờ, Giản Tích là trong số ít người có vẻ còn tỉnh táo, giúp đỡ những người khác dìu những người say lên xe, xong hết mới rời .

      Ầm ĩ cả đêm rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, Giản Tích che miệng ngáp cái, lúc ngước mắt lên đột nhiên sững sờ.

      Như thấy quỷ: “Sao, sao còn chưa ?”

      Bên cạnh chiếc Audi màu trắng, là chiếc xe mô tô màu đen cuồng dã mạnh mẽ, Hạ Nhiên đứng dựa vào tường, miệng còn ngậm nửa điếu thuốc, liếc nhìn : “ ngay đây.”

      đúng là , nhanh chóng sải bước lên xe máy, nổ máy “Oanh” sau đó là thanh xé gió hướng cổng ra dần mất hút.

      Giản Tích ngồi ghế lái, nghĩ xem mới vừa rồi có phải là gặp ảo giác , lẩm bẩm : ” Mình đâu có uống rượu đâu.” – Sau đó chuyển động tay lái đem xe rời .

      Ngay cửa ra bãi đỗ xe là con dốc, de xe về sau chút rồi mới đạp chân đề ga chạy lên.

      Đêm khuya, tình hình giao thông có vẻ thông thoáng hơn nhiều, Giản Tích hạ kính bên cửa sổ xe để gió lùa vào, thời điểm vừa nhìn tới kính chiếu hậu thiếu chút nữa đạp chân thắng gấp!

      Theo đuôi phía sau chiếc xe máy màu đen, chiếc xe như con cá khéo léo luồn lách qua từng khe hở giữa dòng xe hơi, mà từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách nhất định với xe Giản Tích. Nhờ khoảng cách như vậy nên mới có thể thấy .

      Là Hạ Nhiên.

      Giản Tích giảm tốc độ xe chạy chậm lại, xe gắn máy đen thấy giảm tốc độ cũng giảm theo, tăng tốc, cũng tăng tốc.

      Giờ Giản Tích hiểu, người đàn ông này là muốn đưa về nhà.

      Di động treo lên kệ đỡ màn hình đột nhiên sáng lên, tin nhắn ngắn xuất :

      [Lo mà nhìn đường , đừng nhìn tôi]

      Giản Tích nhất thời im lặng, nhưng trong lòng giống như có chiếc lông vũ mềm mại lướt qua.

      đường, dù cho trời về khuya nhưng xe cộ vẫn nhiều. Hạ Nhiên vẫn duy trì tay lái cách điêu luyện, lúc gặp đèn đỏ chân dài chống đất, cách nón bảo hiểm nhìn về thân xe màu trắng phía trước.

      Khóe miệng Hạ Nhiên giấu nổi nụ cười. Sau khi nhắn tin nhắn kia, tốc độ xe của Giản Tích ràng chậm lại.

      ………..

      Đưa đến bên ngoài nhà trọ Hương Tạ, Hạ Nhiên lặng lẽ quẹo vào con đường khác.

      Về nhà qua mười hai giờ, bà ngoại còn mặc cái áo khoác bông, ngồi ở giường đan áo len, vừa nghe tiếng động ngoài cửa vội vàng xuống giường: “Ai ôi hù chết bà lão này rồi, cái thằng này, càng ngày càng về trễ.”

      Bên má phải của Hạ Nhiên có thương tích, để tránh cho bà ngoại mình nhìn thấy lại như máy bay dội bom, bước nhanh về phía phòng ngủ rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Cháu tắm trước.”

      Bà ngoại Hạ Nhiên tuy đứng cách vách, nhưng mức độ lải nhải vẫn uy lực vô cùng.

      Hạ Nhiên cởi toàn bộ áo quần người, cứ thế trần như nhộng vào phòng tắm. Chốc lát mới ra, vừa đúng lúc thấy điện thoại reo lên ngừng.

      nghe: “Lão Diêu.”

      Lão Diêu cũng phải lớn tuổi gì, so với Hạ Nhiên còn hơn hai ba tuổi, nhưng đầu óc thông minh, nhảy lên nhảy xuống tìm kiếm được ít các đường dây tin tức làm ăn, các mối làm ăn của Hạ Nhiên đều là do lão Diêu giới thiệu.

      Nhiên, có mối tốt đây! Đối tượng là ông chủ công ty xi măng , thiếu Đông gia trăm năm chục vạn, mực trả. Ông ta có nhà, có xe, cũng có chút tiếng tăm. Nhắm chừng chỉ cần hù dọa chút là được, có rảnh nhận mối này ?”

      Hạ Nhiên tay mặc quần lót, bị kẹt ở đùi, tay bị thương, tay nghe điện thoại cách nào kéo lên được: “Nhận, cậu nhắn cho tôi thông tin của đối phương .”

      “Được, nhưng Nhiên này, nợ này ông chủ muốn làm nhanh gọn, trễ nhất chỉ năm ba ngày được thôi.”

      Hạ Nhiên đồng ý: “Tôi biết rồi.”

      Xong chuyện, Hạ Nhiên mới đưa tay kéo quần lót lên, thuận tay ném cái áo thun lên giường rồi nằm xuống. mở điện thoại gọi cuộc cho Lâm Gia.

      Nhiên.” – Giọng của Lâm Gia đầy sợ sệt.

      “Về nhà rồi? Biết lỗi của mình chưa?” – Lúc giọng của Hạ Nhiên trầm xuống như thế này cũng là lúc lên rằng rất nghiêm túc.

      Đầu dây bên kia đáp: “, xin lỗi.”

      “Đừng phụ lòng mẹ cùng vợ của cậu là được rồi.” – Hạ Nhiên rút ra điếu thuốc ngậm trong miệng: “Hỏi lại cậu chuyện này”

      Nhiên cứ .”

      Hạ Nhiên hỏi: “ Lần trước cậu mua quà gì cho vợ cậu thế…. Chính là cái lần đem vợ cậu dọa phát khóc đó.”

      Lâm Gia thanh ỉu xìu giải thích: “Đó phải là bị dọa phát khóc, là cảm động, cảm động đến rơi lệ đó đại ca à! Lần đó em tặng sợi dây chuyền thạch .”

      Hạ Nhiên bật dậy, nghiêm túc ngồi xếp bằng giường: “Con thích mấy cái này à?”

      “Thích.” – Lâm Gia ra vẻ rất có kinh nghiệm: “ Nhưng phải chọn loại ở bên Hồng Kông ấy, giá càng đắt người ta càng thích. Uả mà đúng, Nhiên, hỏi cái này làm gì vậy?”

      Hạ Nhiên hắng giọng: “ Mua tặng bà ngoại.”

      ………..


      Dự báo thời tiết tuần này thời tiết đặc biệt tốt, tuy vào cuối thu, nhưng hơn sáu giờ bầu trời vẫn còn rất thoáng đãng.

      chiếc xe bánh mì chuyển bánh rời khỏi Nha Đề Lộ. xe lão Triệu vẫn còn khó hiểu hỏi: “Vợ con tôi kiểm tra định kỳ, cậu theo chi vậy?”

      Người đàn ông lái xe vỗ vỗ tay lái: “Làm tài xế miễn phí cho muốn sao?”

      “Đến trung tâm thành phố cũng tới nửa giờ đường, hơn nữa, bằng lái xe của tôi lấy trước cậu lâu hơn đấy.” – Lão Triệu chế nhạo.

      “Sao nhiều thế! Ồn ào chết được!” – Vợ lão Triệu ngồi phía sau ôm em bé, đánh cái vào ót ông ta: “Nhìn cái gì, cho là người ta tình nguyện làm tài xế cho à?”

      Bị bà xã mắng trận, Lão Triệ lập tức thay đổi sắc mặt, cười cười hỏi Hạ Nhiên: “ biết hôm nay bác sĩ Giản có làm ?”

      “Có.”

      “Sao cậu biết?” –Lão Triệu hỏi.

      “Đoán.”

      Giản Tích quả ở phòng khám.

      Cửa phòng khám mở ra nửa, lộ ra khung cảnh vuông vức bên trong. Hạ Nhiên nhìn liền thấy ngay Giản Tích mặc áo blouse trắng chuyện cùng bệnh nhân.

      mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười, đại khái chắc là đặc tính của nghề nghiệp . Hạ Nhiên luôn cảm thấy nụ cười này có thể làm hồi phục sức lực cách kỳ diệu.

      Ôn hòa, dửng dưng, ung dung.

      Y tá gọi: “Số 9.”

      Lão Triệu lách qua hai người, đưa quyển hồ sơ bệnh lý cho y tá, y tá kiểm tra lượt các thông tin, sau đó đứng sang bên nhường đường: “Mời vào.”

      Cửa phòng khám hoàn toàn mở rộng, ngay lúc Giản Tích dừng lại chút để uống nước, ánh mắt vừa ngước lên đột nhiên dừng lại.

      Hạ Nhiên hai tay đút vào túi quần theo phía sau cũng nhìn .

      “Bác sĩ Giản, lại đến làm phiền .” – Vợ lão Triệu ôm đứa cười hì hì ngồi đối diện .

      “Cái này đâu gọi là làm phiền, hai người xếp hàng đăng ký cũng đợi lâu mà. Hậu sản 42 ngày đúng ?”

      Giản Tích rất nhanh bắt tay vào việc, lại hỏi han chút tình trạng tại, mấy phút sau liền đem sổ khám bệnh trả lại: “ lại kia xếp hàng trước , phía sau còn nhiều người đến kiểm tra”

      Hai vợ chồng lão Triệu ôm đứa rời .

      Giản Tích lại đưa mắt nhìn Hạ Nhiên lúc này vẫn đứng dậm chân tại cạnh cửa nhúc nhích, giọng bình thản: “Đừng đuổi tôi, tôi là giúp bọn họ lái xe đến đây.”

      Thôi , ta ràng là thèm cất giấu chút tâm tư kia mà, ánh mắt trắng trợn hoàn toàn dính lên người kìa.

      Giản Tích bất đắc dĩ: “ ra ngoài chờ , đến khám toàn là phụ nữ có thai, đàn ông con trai đứng đây cũng tiện.”

      Hạ Nhiên gật gật đầu: “Vậy em làm việc , tôi quấy rầy.” – xong cũng nghiêm túc ra ngoài.

      khí đầy sức ép trong phòng làm việc chẳng mấy chốc giảm xuống, Giản Tích cả người cảm thấy thoải mái ít, có thời gian suy nghĩ nhiều lại có bệnh nhân mới gõ cửa.

      Ở phòng siêu xếp hàng lấy số xong cũng hơn bốn giờ, bọn người lão Triệu quyết định ôm đứa về nhà trước, đến giờ lại qua. Hạ Nhiên theo bọn họ, đứng ở hành lang bệnh viện, đứng lúc qua hai tiếng đồng hồ.

      Giản Tích từ phòng làm việc ra, hoàn toàn nghĩ đến Hạ Nhiên còn ở đây: “Sao lại…”

      “Hai giờ hai mươi phút.” – Hạ Nhiên lại chăm chú nhìn di động, cắt ngang lời : “Thời gian dài như vậy mà em cần toilet sao? Nín nhịn kiểu này đối với thân thể tốt đâu!”

      Giản Tích: “…”

      Hạ Nhiên cười nhường đường cho : “Đến phòng vệ sinh trước , ra rồi sau.”

      Giản Tích hít sâu hơi, nhìn : “Hạ Nhiên, có phải tối qua tôi đủ ràng, tôi tại…”

      “Em rất .” – Sắc mặt Hạ Nhiên vẫn bình tĩnh: “Nhưng có thích hay là chuyện của em, theo đuổi hay là chuyện của tôi.”

      Giản Tích cảm thấy lời của mình tựa hồ nghe đơn giản dễ hiểu mà, trước kia cũng từng áp dụng để từ chối những người khác, nhưng đến gã Hạ Nhiên này giống như đụng phải tảng sắt lớn thế này!

      từ toilet ra, Hạ Nhiên đứng ở cửa sổ đằng xa chút, ngậm điếu thuốc nhưng châm lửa.

      Giản Tích nhìn bóng dáng từ xa tới gần, trong lòng trống đánh loạn cả.

      Nên gì? thế nào? Có phải nên trực tiếp lần nữa hay ?

      Còn chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ trong đầu xong, tay bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh, Hạ Nhiên nhét vật gì đó vào tay .

      “Rút số trúng được. Cho em cầm chơi.” – như có gì quan trọng.

      Giản Tích vừa cúi đầu thấy được, là cái hộp vuông , theo bản năng muốn từ chối. Hạ Nhiên lại lùi xa ra, hai tay nhét vào túi quần sau mông, ràng là cho trả hàng đây mà.

      “Cầm .” – Hạ Nhiên với giọng trầm: “ Lằng nhằng cái gì”

      Giản Tích: “…”

      Ngay cả đuôi lông mày của Hạ Nhiên cũng tràn đầy đắc ý: "Bác sĩ Giản, đây là hàng nhập khẩu từ HongKong đó."



      Giản Triết: "..."
      Last edited: 28/5/17

    4. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 10 :


      Giản Tích cảm thấy vật này có vẻ hoàn trả được rồi, nếu thế cũng lãng phí thời gian nữa, lòng bàn tay vừa thu lại cầm cái hộp bỏ vào túi áo blouse trắng.

      Trở lại phòng làm việc, điện thoại di động bên trái trong túi rung cái, Giản Tích quét mắt cực nhanh màn hình, là tin nhắn từ Hạ Nhiên.

      [Nè cho chút mặt mũi , đừng ném thùng rác nhé.]

      Giản Tích ngẩn ra, lập tức bật cười. đem hộp định bỏ vào ngăn kéo, được nửa dừng lại, cuối cùng vẫn là lấy ra bỏ lại vào túi áo.

      Buổi chiều Hạ Nhiên còn có việc chính, ra khỏi bệnh viện tùy tiện ăn chút đồ ở ven đường, sau đó cưỡi mô tô chạy đến khu phía Bắc thành phố.

      Ngày hôm qua mối làm ăn mà lão Diêu giới thiệu , công ty cùng nhà của con nợ đều ở thành Bắc, số tiền nợ mười lăm vạn cũng coi là nhiều, lại thêm chủ nợ đồng ý trích phần năm tiền nợ làm thù lao, mối này coi như là làm thoải mái.

      Theo tư liệu mà lão Diêu cung cấp, ông chủ tên là Đàm Tôn, mặc dù là làm kỹ sư xây dựng của doanh nghiệp kinh doanh xi măng , nhưng người này cũng coi như là thành phần tri thức có ăn học, nhìn hình thẻ căn cước lại ràng là bộ dáng tuấn tú lịch .

      Nhà là do ta tự xây, ngôi nhà ba tầng, nhìn bên ngoài cũng tính là quá giàu sang gì.

      Hạ Nhiên đại khái cũng có chút ấn tượng, xung quanh ngồi nhà vòng. Ở cửa có chừng ba tuổi chơi bóng cao su, chắc là con của Đàm Tôn, trông chừng bé đó là bà cụ ngồi xe lăn.

      Hạ Nhiên để ý, bà cụ đó nửa chân dưới giống như bị cắt bỏ.

      lấy ra điếu thuốc, ngậm ở miệng nửa ngày nhúc nhích, đột nhiên vai bị người khác vỗ cái, Hạ Nhiên quay đầu lại.

      “Người em, tôi biết đến đây để đòi nợ.” – Đúng là con nợ Đàm Tôn

      Hạ Nhiên cầm điếu thuốc trong tay, híp hai mắt quan sát người đàn ông trước mặt phen mới mở miệng: “Tôi đây cũng thích vòng vo, thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên. Chúng ta đều là lăn lộn vì miếng cơm thôi.”

      Thần sắc của Đàm Tôn cũng mấy thay đổi, rất khác những con nợ mà từng gặp trước kia. hoảng hốt, vội, cũng né tránh, gật đầu cái : “ phải, tiền, tôi nhất định trả.”

      ngừng chút lại tiếp tục : “Nhà này tôi nhờ người rao bán, cần tuần lễ để xoay vòng vốn, làm phiền với ông chủ bên kia cho tôi thêm chút thời gian, đến kỳ hạn tôi nhất định đem tiền còn thiếu đến nộp.”

      Hạ Nhiên lúc này cũng tỏ thái độ gì, vẫn bình tĩnh chăm chú quan sát Đàm Tông, giống như muốn tìm ra sơ hở từ ánh mắt, giọng từng chữ của người này.

      Như là nhìn thấu suy nghĩ của , Đàm Tôn còn : “Tôi ở nơi này mười mấy năm, nhà già trẻ đều ở đây, trốn mà muốn cũng trốn nổi. lời hứa nhất định làm, chỉ xin đừng đến quấy rầy bọn họ.”

      Hạ Nhiên lại dời tầm mắt đến nửa thân dưới của bà cụ ngồi xe lăn.

      Mi mắt rũ xuống, nghiền nát tàn thuốc, ném lại câu: “Tự giải quyết cho tốt.” liền xoay người rời .

      Hạ Nhiên trở lại bên cạnh xe máy, gọi cú điện thoại cho lão Diêu.

      Lão Diêu: “ Nhiên, có chuyện gì?”

      Hạ Nhiên đem toàn bộ việc thuật lại lần, lão Diêu đồng ý chuyển lời cho ông chủ bên kia.

      Chưa đến năm phút, lão Diêu gọi lại.

      “Ai ôi cả của em ơi, ông chủ bên này , tiền nợ phải đòi được trong ba ngày tới, lão Đàm này là con cáo già đội lốt người nhã nhặn thôi. Chủ nợ trước mắt có thể dọa con của .”

      Hạ Nhiên sải bước lên xe máy, chút suy nghĩ: “Được, mối này tôi nhận.”

      , phải Nhiên” Lão Diêu nóng nảy: “Cấp đặc biệt chỉ định , hơn nữa chỉ là dọa chút thôi, đây phải là thủ đoạn các hay dùng à?”

      “Bộp” tiếng cơn tức dâng cao, thanh của Hạ Nhiên trở nên hung hãn: “Mẹ kiếp, cậu chung quanh hỏi thử xem, Hạ Nhiên tôi trước giờ đòi nợ chưa từng hù dọa người già và con nít!”

      “Đúng đúng đúng, là em sai, đừng giận” – Lão Diêu lại thành khẩn: “ Nhiên em cũng với , ông chủ lần này chọc được đâu.”

      “Chọc được cái rắm ấy!”

      Hạ Nhiên hành nghề này cũng có chút tiếng tăm, hiệu suất làm việc quả là cao nhất, nhưng đồng thời tính tình cũng tốt, trực lai trực vãng sợ đắc tội người khác.

      Mấy chuyện này cũng chẳng mấy khi để trong lòng.

      đường nhanh như chớp lao từ thành Bắc trở về nhà mình, trong nhà lúc này trống trơn bóng người.

      cần phải , bà ngoại chắc là lại siêu thị tranh giành hàng giảm giá nữa rồi.

      Hạ Nhiên gửi tin nhắn cho Giản Tích :

      [Tan tầm tới đón em]

      Đúng như dự đoán, có hồi ! đem di động cất vào trong túi, thẳng đến nhà Lâm Gia.

      Cũng chưa đến nửa đường, Hạ Nhiên đến đầu ngỏ liền thả chậm bước chân. Ngỏ hẻm này thông tới khu đất bỏ hoang nhiều năm, bộ thường phải qua chỗ đó.

      Tuy là ban ngày, nhưng vào lúc này vài người đường giống như che giấu gì đó mờ ám. Ha Nhiên hết sức nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, chậm, ánh mắt quên đề phòng bốn phía, lúc ngang qua cái cua quẹo, quả nhiên ------

      Hai người từ phía sau nhảy ra, mang theo ống tuýp đánh về phía lưng của Hạ Nhiên.

      Hạ Nhiên lanh tay lẹ mắt nhanh chóng bắt được tay của trong số đó, nhưng lại trúng gậy khác, đau đớn lập tức lan tràn.

      “Mẹ kiếp!” –Hạ Nhiên ôm vai, phản kích đứng dậy, nhưng nắm đấm chỉ đưa đến nửa liền dừng lại.

      Phía trước năm sáu mét, ba chiếc xe màu đen bóng loáng giống như những cây đao mai phục giữa ban ngày. Sau đó có chừng mười người đàn ông lực lưỡng theo thứ tự dàn hàng ra hai hàng, ở giữa là người mặc áo Tôn Trung Sơn.

      Hạ Nhiên nuốt nước miếng cái, vừa mở miệng liền cảm giác vị mặn của máu tươi, sau đó gọi tiếng: “Gia gia.”

      Gia gia cười nhìn gật gật đầu. Tháng mười hai đứng ngay đầu gió thế này, cái lạnh cắt da cắt thịt, “ Ấy cha, vai cậu sao thế?”

      Hạ Nhiên mạnh mẽ ổn định lại, nhịn đau đứng thẳng người, cũng dám thở mạnh : “Thời tiết thay đổi, tránh khỏi bị đau khớp.”

      Gia gia vẫn cười, vừa cười vừa tới chỗ , “ Hai em mình quen biết cũng ba năm, sao tôi lại biết cậu còn có tật xấu này đấy?”

      Hạ Nhiên đứng ở trong gió lạnh, sắc mặt như thường, thanh bình tĩnh: “Gia gia làm việc lớn, tôi chỉ là nhân vật dám nhọc nhớ đến.”

      Gia gia lại cười mờ ám làm khỏi nghi ngờ, mặt vẫn cười bỗng nhiên cầm lên ống tuýp mà thủ hạ chuẩn bị trước đó, hướng về bả vai của Hạ Nhiên vung lên.

      “Bốp” tiếng da thịt vang lên, Hạ Nhiên đau đến da đầu muốn nứt toát.

      Trúng hai cú ngay cùng chỗ, bả vai phải như muốn gãy vậy, đầu cũng đổ mồ hôi hột, bàn tay gắt gao nắm thành quyền, cứng rắn khụy chân té tên mặt đất.

      “Biết tại sao tôi đánh cậu ?”- Gia gia đem ống tuýp gõ gõ trong tay, giống như đây là vừa đánh golf xong.

      Hạ Nhiên gì.

      Gia gia lạnh giọng hầm hừ: “Tôi chỉ định cậu làm việc, nhưng cậu lại có ý kiến quá nhiều!”

      “Là .”- Hạ Nhiên ngẩng đầu, chân mày cau lại khắc sâu đường.

      “Lần đầu tiên tôi mới gặp người vừa ngang bướng vừa cứng đầu như thế, vừa nghe người đó là cậu ... a, vậy khó trách” – Gia gia chậc chậc cảm thán.

      Hạ Nhiên nghĩ trong đầu, mẹ mày, cứng đầu cái rắm ấy, tự biên tự diễn mang theo đám người đến đây làm xiếc ấy à!

      cười , bình thản: “Gia gia, cảm ơn coi trọng, nhưng năng lực tôi có hạn, đừng chê trách.”

      “Tôi lại thích chê trách rồi, phải làm sao đây nhỉ?”

      Hạ Nhiên nữa, ngược lại đứng ngay thẳng, hai tay buông xuống, khẽ cong bước chân, là tư thế chuẩn bị chịu đòn: “Tôi vẫn là câu kia, vui vẻ là tốt rồi.”

      Sắc mặt Gia gia càng lạnh lùng, bên cạnh vài tên thủ hạ có vẻ ngo ngoe muốn thử. Sau lúc đến trước mặt Hạ Nhiên, dĩ nhiên thay đổi sắc mặt khác, thân thiết đến cực điểm: “Nếu cậu có thể quay về giúp tôi, điều đó mới làm tôi vô cùng vui vẻ. Yên tâm, tôi ép cậu.”

      giả mù sa mưa cười cười, ánh mắt ra hiệu cùng đám thuộc hạ lần lượt lên xe rút lui

      Lúc này thần kinh của Hạ Nhiên mới thả lỏng chút, ôm bả vai đau nhức thở gấp.

      Nhớ lại lời sau cùng của Gia gia kia, ép !?

      Hạ Nhiên cười lạnh, người như ông ta ngược lại hiểu rất , thủ đoạn hèn hạ nhiều đến nỗi làm người ta tức lộn ruột.

      Quả nhiên.

      Sắc trời mới vừa nhạt, cảnh sát tìm tới cửa, xác định tội danh của như sau-----

      “Chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến việc bắt cóc con của nạn nhân mà đòi nợ, cùng tội uy hiếp đe dọa người khác, mong theo chúng tôi về đồn chuyến để hợp tác điều tra.”


      ………….

      Bệnh viện trong thành phố.

      Trước khi tan tầm, Giản Tích lại nhận được bệnh nhân nữa, là ca sanh non. Đến khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ cũng tám giờ tối. Trong di động còn mấy tin nhắn chưa kịp xem, kiểm tra lần lại thấy tin nhắn của Hạ Nhiên từ bốn giờ trước [Tan tầm tới đón em] dừng lại.

      trễ thế này, ta còn chờ ?

      thể nào! Giản Tích cảm thấy mình buồn cười, ta chờ hay chờ liên quan gì đến chứ.

      Thay xong quần áo bình thường, vừa mới tới cửa lớn bệnh viện di động trong túi lại vang lên.

      Giản Tích thể giải thích nổi, vì sao trong nháy mắt khi chuông điện thoại vang lên, tâm lại “loảng xoảng” thanh mãnh liệt như thế.

      Cầm lấy vừa thấy, phải Hạ Nhiên, là số lạ.

      Giản Tích nghe: “Ai vậy?”

      “Bác sĩ Giản? Bác sĩ Giản, em là Lâm Gia đây!” Đầu dây bên kia gấp gáp : “Là người lần trước chị giúp ở KTV….”

      “Tôi biết.” – Giản Tích cúi xuống, “Cậu, có chuyện gì?”

      Giọng của Lâm Gia giống như muốn khóc, “Bác sĩ Giản, em biết là nên tới làm phiền chị, Nhiên cũng cho làm như vậy, nhưng có cách nào khác, em, em….”

      “Hạ Nhiên?” – Giản Tích cắt ngang, nhíu mày: “Cậu chậm chút, ta làm sao?”

      “Có người tố cáo ấy bắt cóc đe dọa . Vì tối qua Nhiên có nhận vụ đòi nợ mới, đứa bé kia là con của con nợ lần này.”

      “Đứa bé mất tích lúc mười giờ sáng, nhưng Nhiên …” – Lời Lâm Gia lập tức bị Giản Tích ngắt ngang: “Buổi sáng tôi có gặp ta, trước mười giờ ta đều ở bệnh viện.”

      Giản Tích chuẩn bị ngồi vào ghế lái, chút do dự hỏi: “Hạ Nhiên bị giam ở đâu? Tôi lập tức qua đó, tôi có thể làm chứng chuyện này”

      Lúc đến sở cảnh sát ngoại thành là giờ sau.

      Giản Tích xuống xe liền chú ý, ngay cửa đồn cảnh sát có năm sáu thanh niên có vẻ lưu manh tụ tập, trời lạnh như vậy mà có người trong bọn họ còn mặc áo sát nách, cánh tay lộ ra hình xăm long hổ nhìn rất dọa người.

      Vừa thấy Giản Tích, bọn họ người huýt sáo, kẻ cười cợt, biết ai trong bọn họ còn hô câu: “Đàn bà chớ xen vào việc của người khác nha!”

      “Bác sĩ Giản!” – Lâm Gia từ cửa đồn công an chạy như bay đến.

      Giản Tích đối với cảnh cáo của nhóm người kia nhắm mắt làm ngơ: “Hạ Nhiên đâu?”

      “Theo em.” – Lâm Gia dẫn người vào trong, : “ Nhiên sống chết cho em tìm chị, còn nếu em tìm chị, đời này làm huynh đệ gì nữa. Nhưng em thể nhìn ấy bị người ta hãm hại.”

      Nghe lời này, trong lòng Giản Tích dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn phải giọng trấn an: “ sao, tôi giúp ta chứng minh có mặt ở trường ổn rồi.”

      Nhưng còn chưa tới phòng phỏng vấn, nghe thấy thanh bàn ghế bị xô ngã ở căn phòng nào đấy, cảnh sát lớn tiếng: “ muốn làm gì? được nhúc nhích!”

      Lại là trận thanh xô xát, hình như còn có tiếng gậy gộc đánh vào người?

      Giản Tích thử phân tích trong phòng bên phải phía trước nhào ra bóng người. Giản Tích trợn tròn mắt, chính là Hạ Nhiên.

      đeo còng tay, giận dữ giãy giụa, phía sau là cảnh sát cầm gậy mà thất kinh.

      “Em, mẹ kiếp, em cút về nhà cho tôi.” – Hạ Nhiên nhìn Giản Tích lớn tiếng rống: “Chỗ này là chỗ cho em đến sao?”

      Giản Tích khắc chế tim đập, cố gắng giải thích: Lúc mười giờ ràng ở bệnh viện chỗ tôi….”

      “Tôi muốn em làm chứng cái rắm ấy!” – Hạ Nhiên muốn bị cảnh sát lôi lại vào trong phòng, đè nén tức giận hạ giọng : “Về ngay.”

      Bị dùng giọng điệu hung dữ như vậy, hiểu sao Giản Tích lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên.

      Hạ Nhiên thấy phản ứng của , bao nhiêu nóng nảy, kiêu ngạo đều tan biến hết, nửa dụ dỗ : “Nghe lời .”

      Gia gia muốn đào cái hố này cho , chính là muốn dồn vào đường cùng. có thể nhịn, có thể chịu, có thể gánh vác tội danh ở trời rơi xuống này, nhưng Giản Tích thể, thể để cho bị chút thương tổn nào được.

      Vì ý nghĩ này, lòng dạ Hạ Nhiên lại cứng rắn, trong nháy mắt thay đổi thành gương mặt hung tợn tàn nhẫn, nhìn qua Lâm Gia bên cạnh : “Còn mang ấy , có tin tôi tức lên lại đập mấy thằng cảnh sát trận hay , đến lúc đó bị nhốt lần là hai năm, mẹ nó, tôi xem thử cậu có áy náy !”

      Việc này Hạ Nhiên quả có thể làm được. Lâm Gia mặt trắng bệt nghiêm túc, đẩy Giản Tích ra ngoài. Bên ngoài gió nổi lên, náo loạn trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tinh thần của Lâm Gia lúc này cực kỳ tệ.

      “Xin lỗi bác sĩ Giản, tính tình của Nhiên chính là như vậy, ấy cho em đến tìm chị, sợ chị bị liên lụy. Đám người kia vốn phải người.”

      Tâm tình của Giản Tích cũng cực kém, muốn chuyện.

      Mũi Lâm Gia đỏ bừng, cố gắng cứng rắn, phấn chấn lại: “Cám ơn chị, để em thử nghĩ biện pháp khác.”

      “Cậu còn có biện pháp gì?” – Im lặng từ nãy giờ, rốt cục Giản Tích cũng hé răng.

      “Em…” Lâm Gia khẩn trương nắm chặt tay: “ Em thử tìm đám người bọn họ lý lẽ!”

      “Chờ chút.” – Giản Tích khuyên: “Cậu đợi ở đây, đừng đâu”

      Nhớ Hạ Nhiên từng qua, vợ Lâm Gia sắp sinh, nhà già trẻ lớn bé đều dựa vào mình nuôi.

      Giản Tích vén bên tóc mai bị rơi ra, về phía cạnh xe, “Cho tôi hai giờ, nếu có biến gì cậu lập tức gọi điện thoại cho tôi”

      Lâm Gia như gúc gỗ gật đầu, nhìn chiếc Audi giống như lưỡi kiếm trắng vung phát xé toạt ánh sáng trước mắt.

      …………

      Tòa nhà văn phòng chính phủ thành phố.

      Mặc dù hơn chín giờ tối, nhưng đèn đốc vẫn sáng trưng, công việc bận lu bù nên hầu như chẳng phân biệt nổi ngày đêm gì nữa.

      Giản Tích thang máy lên lầu 9, được nhân viên cho hay người mà muốn gặp còn ở trong phòng hội nghị, họp về vần đề nóng hổi giờ là vấn đề điện nước trong thành phố. thể làm gì khác hơn là ở phòng tiếp tân ngồi đợi.

      Mười phút sau, động tĩnh ở phòng hội nghị lớn dần, hai cánh cửa bằng gỗ lim bị đẩy ra.

      Những người mặc tây trang đen từ phòng hội nghị theo thứ tự ra, tuốt ở đằng trước chính là Giản Nghiêm Thanh, ông vừa vừa thấp giọng chuyện cùng người bên cạnh.

      “Giản thị trưởng, vấn đề này cần ngài phê duyệt gấp.” – Bí thư trưởng đưa qua văn kiện của Đảng, “ Còn có văn kiện điều động của Trương bộ trưởng.”

      Giản Nghiêm Thanh gật đầu: “Về văn phòng làm việc trước .”

      Giản Tích từ phòng tiếp tân ra, gọi tiếng: “Bố!”
      Last edited by a moderator: 31/5/17

    5. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      ông Hạ Nhiên này dễ thương thiệt nha :) :th_83:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :