1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 95: Vị tiểu đại phu trẻ tuổi ( hạ )
      Edit: Phong Du
      Beta: Tiểu Đông Tà

      canh giờ trôi qua, Tề Hoàn mới dừng châm cứu, thân đổ đầy mồ hôi, vì mặt dịch dung nên dễ dàng nhìn thấy mồ hôi chảy ra.

      Sắc mặt vị lão nhân gia vốn là đau bụng ra lời kia chuyển biến tốt, trán rịn ra tầng mồ hôi.

      " nghĩ tới tên tiểu tử này lợi hại, lão phu bớt đau bụng nhiều." Khí lực lão nhân gia chuyện lại mạnh lên ít, nhìn vẻ bề ngoài tầm thường của Tề Hoàn, nghĩ thầm còn trẻ mà thủ nghệ tốt như vậy, vậy mà chỉ là linh y.

      Tề Hoàn mỉm cười , "Người đây là tỳ hư trướng bụng, châm cứu lần cũng thể hoàn toàn chữa khỏi được, ta cho người phương thuốc, trở về còn phải uống mấy thang thuốc phục hồi. . . . . ." Nàng nhíu mày suy nghĩ chút, , "Nếu có thể châm cứu thêm mấy lần nữa, dĩ nhiên tốt hơn, chỉ là. . . . . ."

      " gây phiền toái cho tiểu đại phu rồi, tệ phủ ở ngõ Thanh Ngư, viện tử thứ ba, lão phu họ Thái." Thái lão thái gia cười híp mắt .

      Ngõ Thanh Ngư. . . . . . Hình như rất gần với Tề gia, Tề Hoàn cũng có ý định hành y trong thành, nhưng nàng lại muốn từ chối Thái lão thái gia.

      "Vậy năm ngày sau ta tới cửa chẩn mạch cho người ." Tề Hoàn .

      "Đa tạ tiểu đại phu." Thái lão thái gia gật đầu cười .

      Sau khi cầm tiền xem bệnh, Tề Hoàn và Ân đến quán trà ngồi, hai người lúc này bụng đói kêu vang, bộ cũng còn hơi sức.

      "Lão Thái Gia, sau khi trở về phải có thái y rồi sao? Sao người lại kêu tiểu linh y này đến nữa?" Gã sai vặt tiếp tục lên quan đạo, hướng đến cửa thành.

      "Những thái y trong cung bản lĩnh còn bằng tiểu linh y này." Thái lão thái gia khép mắt, đoạn đường bị đau bụng hành hạ đau đớn cuối cùng tốt hơn chút, tâm tình cũng nhõm hơn.

      Gã sai vặt , "Nếu linh y có bản lãnh như vậy, sao còn ra ngoài linh y đây?"

      Mắt Thái lão thái gia híp lại, ánh mắt thoáng loé lên tia khác thường, mới vừa rồi đúng là sơ ý, dưới tình huống nóng như vậy, trán tiểu linh y tại sao lại giọt mồ hôi nào, ngay cả sắc mặt cũng có. . . . . . Chuyện này kỳ quái.

      "Ta cũng muốn biết tên tiểu tử thú vị kia là ai." Thái lão thái gia lại cười .

      . . . . . .

      . . . . . .

      "Tiểu thư, ngõ Thanh Ngư. . . . . . Vậy cũng là gia đình giàu có." Ân khẽ với Tề Hoàn , mặc dù nàng phải là người kinh đô, nhưng từ trong miệng các nha hoàn cũng biết ít chuyện.

      Tề Hoàn than , "Chẳng lẽ biết ngõ Thanh Ngư, chữa trị?"

      Trong mắt người hành y, những người bệnh đều như nhau.

      Ân biết chắc nàng trả lời như vậy, đáy mắt ánh lên tia cười, "Tích hải ở bên kia đấy." Nàng chỉ chỉ trà quán ở ven đường cách đó xa.

      Tề Hoàn cùng Ân vừa vào trà quán liền uống trà ăn mấy khối bánh ngọt coi như là lót bụng trước, lúc này mới lên xe ngựa rời .

      xe, Ân tháo mặt nạ dịch dung cho Tề Hoàn, lộ ra gương mặt ửng đỏ mềm mại: "Khí trời quá nóng, tiểu thư lại ngày ngày ra ngoài, lại phải luôn dịch dung, đối với làn da tiện."

      "Ta tại chỉ muốn thoải mái thong thả tắm, sau đó ngủ giấc cho tốt." Tề Hoàn có gì hình tượng nhào lên ghế: "Năm ngày sau xuất môn là được."

      Ân gật đầu cười.

      Sauk hi trở lại Tề gia, Tề Hoàn lập tức sai Trầm Hương chuẩn bị nước tắm, đem thân mồ hôi cùng mệt mỏi tẩy rửa.

      Bạch Hủy gội đầu cho nàng, sợi tóc như lụa đen nở rộ trong nước càng giống như hoa Tường Vi màu đen, Bạch Hủy cầm cây lược gỗ êm ái chải chuốt.

      "Tiểu thư?" Nàng nhàng kêu tiếng.

      "Hả?" Tề Hoàn lười biếng đáp, hôm nay nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại rất hưng phấn, đáy lòng có cỗ thỏa mãn ra được.

      Bạch Hủy hạ thấp giọng , "Hôm nay Dương Quân Nhu đến tìm phu nhân."

      Tề Hoàn nghe vậy, chợt mở mắt, ánh mắt đen láy như bảo thạch , "Phu nhân gặp nàng rồi hả?"

      " gặp, từ chối, Dương Quân Nhu ngày khác trở lại." Bạch Hủy .

      "Dương Quân Nhu thế nào?" Đáy lòng Tề Hoàn hơi thở phào nhõm, nàng lo lắng mẫu thân mềm lòng, dù sao Dương Quân Nhu giả bộ đáng thương, với công phu đó có người nào có thể chống lại, chỉ là nàng sầu lo hơi quá, có nữ nhân nào đồng tình cùng chung chồng với nữ nhân khác.

      Bạch Hủy trả lời, "Ở đại sảnh đợi hơn canh giờ mới trở về."

      Khoé miệng Tề Hoàn dâng lên tia cười lạnh, kể từ hôm rời khỏi Dương gia, nàng hỏi thăm về bất cứ chuyện nào của nữ nhân này, nếu thái tử cùng Tứ hoàng tử đều có hứng thú với nàng, coi như Dương Quân Nhu câu dẫn Tề Chính Khuông, Tề Chính Khuông cũng dám muốn nàng.

      Tề Chính Khuông ngu xuẩn đến mức đắc tội với Thái tử cùng Tứ hoàng tử.

      Tắm rửa xong, Tề Hoàn làm rối tóc lên cho khô, mặc cái áo đơn màu trắng, ở trong nhà nằm giường êm, cửa sổ cũng mở, ánh mặt trời lúc lặn tà tà chiếu vào, khoác rặng mây đỏ người nàng.

      Bạch Hủy đưa cho nàng ly trà nóng, "Tiểu thư, Triệu thiếu gia đỗ Trạng Nguyên. . . . . . Có phải nên bày tỏ chút thành ý hay ?"

      Trầm Hương vừa đúng lúc bưng bữa tối lên, nghe Bạch Hủy như vậy, đáy mắt xẹt qua tia dị sắc, cúi đầu bày bữa tối.

      Tề Hoàn chú ý thần sắc Trầm Hương, chỉ ngẩng đầu nhìn Bạch Hủy cái: "Ngươi cảm thấy nên bày tỏ thế nào đây?"

      "Tiểu thư, Triệu thiếu gia là Tam Sư Huynh của người đấy." Bạch Hủy giọng .

      "Ta biết là Tam Sư Huynh, nhưng hôm nay phong quang vô hạn, ta cần gì thêm gấm thêm hoa, hơn nữa, lúc này ta thích hợp chúc mừng ." Kể từ lúc câu đánh giá của Hoàng đế dành cho Triệu Ngôn Ngọc truyền ra ngoài, bất kể là Thái tử hay Tứ hoàng tử, hoặc những người có dã tâm, cũng muốn đem vị Trạng Nguyên sắp trở thành Đại Hồng Nhân trước mặt Hoàng đế thành người của mình, nàng là chính nữ Tề gia, nếu lúc này bị người khác biết nàng là sư muội Triệu Ngôn Ngọc . . . . . .

      Tề Hoàn thở dài, đến lúc đó Tề Chính Khuông cùng Thái tử nhất định lợi dụng nàng lôi kéo Triệu Ngôn Ngọc.

      Nàng biết Triệu Ngôn Ngọc chưa chắc coi trọng nàng, nhưng nàng muốn tương lai làm sư phụ khó xử.

      Triệu Ngôn Ngọc làm việc cho Thái tử, mà Tề Chính Khuông càng buông tha trận doanh này của thái tử. . . . . . Bọn họ sớm muộn cũng trở thành kẻ thù chính trị.

      "Những người đó chưa chắc lòng." Bạch Hủy thầm .

      Tề Hoàn cười cười, chẳng lẽ Triệu Ngôn Ngọc đối với bọn họ chính là chân tâm ý? Nhưng nàng vẫn còn nghi ngờ, Triệu Ngôn Ngọc phải là loại người thích náo động, làm việc thích lên giọng làm việc đàng hoàng, hơn nữa, thấy thích vào triều làm quan, vậy tại sao lại đến kinh đô, sau đó làm cho nhiều người chú ý như vậy?

      Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân càng phải là những người hi vọng nhi tử mình tranh vinh hoa phú quý, cho nên, chuyện lần này Triệu Ngôn Ngọc gây nên có chút thể tưởng tượng nổi.

      " phải là Bạch Huỷ muốn gặp Triệu thiếu gia đấy chứ?" Trầm Hương ở bên kia cười .

      " cho bậy, ta đây là suy nghĩ cho tiểu thư." Bạch Hủy trừng Trầm Hương cái, thở phì phò kêu.

      Tề Hoàn từ giường êm đứng lên, đến bên cạnh bàn, "Được rồi, lúc nào đến ăn mừng với Tam Sư Huynh trong lòng ta biết , dù sao phải lúc này, ngày mai chúng ta xem tòa nhà kia chút."

      Chuẩn bị nhà cho Triệu phu nhân cũng còn gì nữa rồi, chỉ là nhân thủ đủ, còn phải chọn mấy nha hoàn cùng mấy ma ma.

      "Ngày mai muốn đâu à?" Tề Hoàn vừa dứt lời, Lục thị liền vào, nhưng nghe hết lời của Tề Hoàn, lúc này mới cười hỏi nàng.

      "Mẫu thân, sao người lại tới đây?" Tề Hoàn cười: "Dùng bữa tối rồi sao?"

      "Dùng rồi, ngồi xuống , có chuyện muốn với con." Lục thị .

      "Chuyện gì à?" Tề Hoàn tò mò hỏi.

      Lục thị : "Hôm nay Tương Vương phi sai người đến , muốn con ngày mai chuyến đến Tương Vương phủ."

      Tề Hoàn ngẩn ra: "Tương Vương phi? Có chuyện gì ạ?"

      " , ta nghĩ chắc là có liên quan đến Mẫu đơn Quận chúa, lần này con , nhớ phải cẩn thận chút, đừng giống như lần trước."

      "Dạ biết, mẫu thân." Tề Hoàn cười đáp ứng, biết thân thể Tương Vương phi thế nào, từ lần trước sau khi trở về, nghe tin tức gì của nàng, đáng lẽ có việc gì mới đúng.

      Lục thị hỏi: "Lúc mới vào, nghe con ngày mai muốn đâu?"

      Chuyện nàng tìm nhà cho sư phụ còn chưa với cùng mẫu thân, trước Quan Lãng từng với nàng chuyện tìm tòa nhà nên quá khoa trương, ngụ ý này nàng nghe , là muốn Triệu Ngôn Ngọc thiếu quá nhiều nhân tình , " lâu nữa sư phụ đến, trước đại sư huynh là tìm nhà cho sư phụ, con vốn muốn ngày mai qua nhìn chút ."

      Lục thị mới nghe Triệu phu nhân đến kinh đô, mặt vui mừng, "Triệu phu nhân muốn tới rồi?" Ngay sau đó lại cau mày nhìn chằm chằm Tề Hoàn, "Sao bây giờ mới với ta? Ra ngoài tìm nhà, Tề gia lớn như vậy, chẳng lẽ thể ở cùng chúng ta?"

      Tề Hoàn vội vàng giải thích, "Là lần trước Tam Sư Huynh với con, con mới biết, mẫu thân, dễ dàng, Tam Sư Huynh mới đỗ Trạng Nguyên, nếu Triệu phu nhân ở lại Tề gia, người bên ngoài thế nào?"

      Lục thị nghe xong, sắc mặt khẽ trầm lại, giọng hỏi, "A Hoàn, Tam Sư Huynh con . . . . . Có phải muốn lui tới Tề gia chúng ta?"

      " mới vừa vào triều làm quan, thế gia vọng tộc lui tới, hoàng thượng cao hứng thôi." Tề Hoàn giọng .

      "Ra vậy" Lục thị gật đầu cái, "Tam Sư Huynh con là người thông minh."

      Tề Hoàn nhàn nhạt cười tiếng, "Đúng vậy a."

      . . . . . .

      . . . . . .

      "Lão Thái Gia, đến rồi." Ngõ Thanh Ngư, chiếc xe ngựa gỗ thông ngừng lại, Quản gia đứng trước cửa đợi chủ tử trở về vội vàng tiến lên, đỡ thân thể còn có chút yếu ớt của Thái lão thái gia xuống xe.

      "Ôi chao, Thái quốc cữu, người trở lại rồi, Thái hậu đều cầu mong người khỏe lại đấy." người mặc áo gấm màu đỏ sậm, mặt trắng noãn, thanh lanh lảnh, công công cũng tiến lên hành lễ với Thái lão thái gia.

      Thái lão thái gia miễn cưỡng nhìn cái, "Hắc, Ngụy lão quỷ, ngươi là càng ngày càng trẻ tuổi a, mấy năm này sống rất tốt ."

      "Đây đều là nhờ phúc của người." Trước mặt người tâm phúc của Thái hậu, Ngụy công công cười .

      "Ít đến thôi, ta chúc mừng ngươi nữa đâu." Thái lão thái gia cười to : "Ngươi trở về với Thái hậu, thân thể ta khoẻ, mấy ngày nữa đến thỉnh an."

      "Nô tài lập tức gọi thái y." Ngụy công công nhìn sắc mặt Thái lão thái xác thực tốt, khỏi lo âu , "Thái quốc cữu, sao người lại như vậy?"

      "Đây là hợp thủy thổ ở kinh đô." Thái lão thái gia .

      "Nhưng người là người kinh đô." Ngụy công công nở nụ cười, đối với lý do này chút cũng tin.

      Thái lão thái gia , "Ngươi cần phải mời thái y, mới vừa rồi gặp tiểu đại phu ở đường, chữa trị cho ta, tốt hơn nhiều rồi."

      "Thái quốc cữu. . . . . ." Ngụy công công kêu lên, "Vẫn là nên để thái y xem chút mới được."

      "Lão tử uống thuốc, ngày đầu lão tử trở lại mà xem thái y cái gì, mau trở về cung phụng mệnh ."

      Sắp có gameshow, mọi người nhớ xem nhé ^^
      tart_trung, Wailtting, susu11 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 96: Bụng quân tử của sư huynh (thượng)
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn định ngày hôm sau chọn lựa nha hoàn ma ma cho Triệu phu nhân, cái này giao cho Ân tốt hơn, Trầm Hương thay Lục thị đưa quà cho Triệu Ngôn Ngọc, quà tặng rất bình thường, để cho người khác hoài nghi, dù sao hôm nay cũng có nhiều người tặng quà cho Triệu Ngôn Ngọc, Tề Hoàn mang theo Bạch Hủy Tương Vương phủ.

      Hôm nay khí sắc của Tương Vương phi so với lần trước tốt hơn nhiều, nằm nghiêng giường êm, đùa cùng nữ tử áo đỏ trẻ tuổi ngồi bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tề Hoàn, vội vàng ngoắc, "Tề tiểu thư tới đây, về ngươi đấy."

      Nữ tử áo đỏ đưa lưng về phía Tề Hoàn quay người lại, là khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, cười khanh khách nhìn Tề Hoàn.

      "Tương Vương phi, Linh Nguyệt Quận chúa." Tề Hoàn nghĩ tới Linh Nguyệt Quận chúa cũng ở nơi này, hơi cúi đầu, chỉnh đốn trang phục thi lễ.

      Linh Nguyệt Quận chúa đứng lên, tới trước mặt Tề Hoàn: "Nơi này có người khác, cần đến nghi thức xã giao này, ngươi là học trò của Mẫu đơn , đó chính là người nhà, phải , vương phi bà bà?"

      "Lời này sai, Tề tiểu thư, tới bên này ngồi xuống." Tương Vương phi cười .

      Tề Hoàn rất có hảo cảm đối với Linh Nguyệt Quận chúa, hôm nay nàng vừa như thế, cũng còn kiên trì khách sáo với nghi thức xã giao nữa: "Khí sắc của Vương phi hôm nay xem ra rất tốt."

      Tương Vương phi bất đắc dĩ cười khổ , "Mấy ngày nay uống ít thuốc, còn bằng con dùng châm cứu."

      Linh Nguyệt Quận chúa ngồi ở bên cạnh Tề Hoàn, mở to đôi mắt hạnh trong veo như nước, tò mò hỏi: "Ta nghe bà bà , ngươi còn biết y thuật?"

      Tề Hoàn ra có chút hối hận đối với kích động của ngày hôm đó: "Chỉ là biết chút bên ngoài thôi."

      " chút bên ngoài so với người khác phải bên ngoài đâu." Linh Nguyệt Quận chúa kêu lên, "Ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, liền có cảm giác ngươi khác với người khác, quả nhiên là như thế."

      Tương Vương phi cưng chiều gõ vào cái trán trắng noãn bóng loáng của Linh Nguyệt Quận chúa khác, "Ý con là tốt, nhưng sao có thể hươu vượn trước mặt Thái hậu nương nương như vậy?"

      Nhắc tới chuyện này, Linh Nguyệt Quận chúa có chút ngượng ngùng nhìn Tề Hoàn, giải thích: "Hôm đó ta chỉ là ở trước mặt Thái Hậu thuận miệng nhắc tới, Thái hậu nghe ngươi là đại tiểu thư Tề gia, liền hỏi đến chuyện đính hôn, hôm đó tiệc rượu ta nghe ngươi đính hôn với Ninh thế tử, cho nên liền. . . . . . Sau đó, Thái hậu nương nương tìm Lục Hiền phi hỏi hai lần, Lục Hiền phi có chuyện như vậy, hôm qua ta vào cung thấy thái hậu nương nương, nàng. . . . . . Nàng giống như có ý muốn chỉ hôn cho ngươi."

      "Đây cũng là trong những nguyên nhân hôm nay muốn tìm con đến." Tương Vương phi trừng Linh Nguyệt Quận chúa cái, với Tề Hoàn, "Thái hậu nàng giờ lớn tuổi, đối với nhân duyên người tuổi trẻ khó tránh khỏi cảm thấy hứng thú, huống chi, Thái hậu nương nương ban đầu với tổ mẫu con còn là Khuê Mật (TĐT: mấy bà phu nhân tiểu thư chơi thân với nhau gọi là khuê mật), đối với ngươi tự nhiên phải hết mức chú ý."

      "Nhưng ngươi yên tâm, Thái hậu nương nương chắc chắn chỉ hôn linh tinh, thế nào cũng phải là nam tử ngươi ngưỡng mộ." Linh Nguyệt Quận chúa vội vàng .

      Tề Hoàn trợn mắt há mồm nghe Tương Vương phi cùng Linh Nguyệt Quận chúa ngươi câu ta câu, có cảm giác câu cũng nghe , "Thái hậu nương nương. . . . . . Chỉ hôn cho ta?"

      Chỉ cho người nào? Đời này tại sao lại có nhiều người quan tâm đến chuyện cả đời của nàng như vậy? Thái hậu nương nương cùng tổ mẫu là khuê mật, chẳng lẽ trước kia mình gặp qua lão nhân gia người? Vì sao chút ấn tượng cũng có?

      "Ninh Triều Vân nghe tin đồn, đó chính là hiểu thưởng thức ngươi, ngươi đừng vì loại người như vậy mà cảm thấy thương tâm." Linh Nguyệt Quận chúa cho là Ninh gia chậm chạp tới Tề gia cầu hôn, là bởi vì danh tiếng Tề Hoàn lúc trước là ác nữ, đối với Ninh Triều Vân tia hảo cảm.

      Tề Hoàn mấp máy môi, nàng có thương tâm vì Ninh Triều Vân, nàng chỉ lo lắng Thái hậu chỉ hôn, chỉ là, tổ phụ trước đáp ứng nàng chuyện này. . . . . . có vấn đề đâu.

      Ai, cảm giác có chút bị loạn a.

      Tương Vương phi nhìn biểu tình khó mặt Tề Hoàn, thầm than trong lòng, nếu tiểu thư khác nghe thái hậu nương nương chỉ hôn cho mình, cũng biết vui mừng đến mức nào, lại chẳng giống như tiểu thư này sóng nước chẳng xao, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Tề Hoàn, dịu dàng , "Thái hậu chỉ thôi, cũng chưa hẳn là , yên tâm."

      Tề Hoàn lúc này mới khẽ mỉm cười, sắc mặt thả lỏng chút.

      Linh Nguyệt Quận chúa nhìn nàng cái, thêm nữa.

      "Đợi chút, muốn đem con gặp tiên sinh của con, cũng chính là Quận chúa Mẫu đơn đường về kinh đô." Đáy mắt Tương Vương phi toát lên tưởng niệm sâu, mặt nâng lên nụ cười hiền lành.

      "Nhiễm tiên sinh. . . . . . Về kinh đô rồi sao?" Tề Hoàn vui mừng hỏi, Nhiễm tiên sinh nguyện ý trở lại rồi sao?

      "Vương Gia đến thành Cẩm Châu rồi." Tương Vương phi .

      nghĩ tới Tương Vương gia đích thân đón Nhiễm tiên sinh, trong lòng Tề Hoàn cảm thán, nghĩ đến Nhiễm tiên sinh ban đầu bỏ nhà trốn , phu thê Tương Vương phi hẳn là cực kì đau lòng và thất vọng, chuyện qua nhiều năm, có thể tha thứ cho bất đồng của nữ nhi, cũng chỉ có bậc phụ mẫu của mình.

      "Như thế, là quá tốt." Nàng chân thành cảm thán, Nhiễm tiên sinh thân mình ở thành Cẩm Châu, mặc dù ở thư viện có nhiều học sinh, nhưng nàng chưa chắc vui vẻ, cho dù mỗi ngày nàng thoạt nhìn tựa hồ có bộ dạng ưu sầu.

      Tương Vương phi nghĩ đến nữ nhi lâu nữa là đến, nụ cười mặt càng thêm nhu hòa.

      Ở trong phòng lát, Linh Nguyệt Quận chúa rảnh rỗi nên khó chịu, nghĩ cách lôi kéo Tề Hoàn ra ngoài chút.

      "Con ngồi yên sao, hôm nay hoa nở đầy vườn hoa, các con dạo vòng ." Tương Vương phi cười , "Ta , ta muốn dọn dẹp viện cho Mẫu đơn, nhiều năm ở, có nhiều chỗ cần phải sửa chữa."

      . . . . . .

      . . . . . .

      Linh Nguyệt Quận chúa kéo Tề Hoàn tới vườn hoa, cho nha hoàn ở phía sau theo, hai người từ từ : "Ngươi có trách ta vì nhắc đến ngươi trước mặt thái hậu ?"

      Nghe Linh Nguyệt Quận chúa hỏi, Tề Hoàn quay đầu nhìn nàng cái, mỉm cười: "Trước có điểm kì lạ, chỉ là, hôm nay nghĩ đến, chừng trong họa có phúc."

      Linh Nguyệt Quận chúa tò mò nhìn nàng, "Thế nào là trong họa có phúc?"

      cần lo lắng đính hôn với Ninh Triều Vân nữa, đây còn phải là phúc? Tề Hoàn cười lên tiếng.

      " ra, ngươi muốn gả cho Ninh Triều Vân đúng ?" Linh Nguyệt Quận chúa hỏi.

      "Vì sao Linh Nguyệt Quận chúa như vậy?" Tề Hoàn cười hỏi.

      "Ngươi đừng gọi ta là Quận chúa, ngươi là học trò của biểu Mẫu đơn, như vậy là ngang hàng với ta rồi, về sau ngươi hãy gọi ta Linh Nguyệt, ta gọi ngươi A Hoàn, ở chỗ trước kia của ta, có nhiều lễ tiết như kinh đô vậy, có lúc làm cho người khác thấy phiền." Linh Nguyệt cau mày .

      Tề Hoàn nâng lên   nụ cười, "Được rồi."

      Linh Nguyệt lập tức cười , "Vậy ngươi còn mau , có phải ngươi nguyện ý gả cho Ninh Triều Vân?"

      "Ninh thế tử coi chừng ta là ác nữ, tương lai làm hư thanh danh của , ta tự biết , cho nên dám với cao." Tề Hoàn nhìn Linh Nguyệt, giảo hoạt .

      "Vậy tốt, ta ra có chút bận tâm, bởi vì ta vô tâm sơ suất. . . . . ." Linh Nguyệt sờ sờ chóp mũi, "Ta cũng nghĩ là thái hậu nương nương đối với hôn của ngươi lại cảm thấy hứng thú như vậy."

      "Vậy có liên quan gì đến chuyện của Ninh Triều Vân?" Tề Hoàn nghi ngờ hỏi.

      Linh Nguyệt mặt lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Kinh đô biết có bao nhiêu người muốn gả cho Ninh Triều Vân, trong cung nhiều nương nương như vậy, lại ôm lấy tâm tư đó, đừng xem Thái hậu lớn tuổi, ra chuyện gì người cũng biết, lão nhân gia nàng cảm thấy Tề gia cùng Ninh gia. . . . . . thích hợp kết thân."

      Tề Hoàn sửng sốt chút, giống như hiểu được chuyện gì, gật đầu cười.

      "Đúng rồi, mấy ngày nữa cùng đến Hộ Quốc tự (chùa của hoàng gia để phù hộ cho hoàng gia) , nghe ngày đó Hộ Quốc tự kỷ niệm, chúng ta cũng tham gia náo nhiệt a, ta tới kinh đô lâu như vậy, còn chưa có đến Hộ Quốc tự." Linh Nguyệt .

      "Tốt, nếu như người đồng ý, ta có thể mời vị bằng hữu cùng được chứ?" Tề Hoàn hỏi.

      "Ngươi là Diệp tiểu thư?" Linh Nguyệt cười hỏi, "Nhiều người mới náo nhiệt chứ sao."

      Tề Hoàn gật đầu cười: "Ta cũng lâu đến Hộ Quốc tự rồi."

      "Ngươi có thể dùng châm chữa bệnh sao? Ngươi học khi nào? Tại sao lại có hứng thú với y thuật vậy?" Linh Nguyệt nhớ Tương Vương phi từng đề cập tới Tề Hoàn hiểu y thuật, thậm chí còn biết châm cứu, rất hăng hái hỏi Tề Hoàn.

      "Cảm thấy rất thú vị, cho nên học thôi." Tề Hoàn cười trả lời, "Châm cứu cũng có thể dưỡng nhan đấy, nếu như ngươi muốn dưỡng nhan, ta ghim cho ngươi hai châm."

      Linh Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Đừng, chỉ là, Thái hậu thường hay nhức đầu, thái y cho rất nhiều thuốc cũng chữa khỏi, biết ngươi châm cứu chút xem có hữu dụng hay ." xong, đôi mắt sáng lóng lánh nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn thiếu chút nữa sặc cái, "Thái hậu nương nương là thân thể là thiên kim, ta về điểm này chỉ là da lông, nào dám ở trước mặt thái hậu múa rìu qua mắt thợ."

      "Ta chính là mới chỉ thôi mà." Linh Nguyệt vỗ vỗ bả vai Tề Hoàn, cười .

      Hai tiểu nương nhất kiến như cố ở trong hoa viên cười cười dạo nửa ngày, đến khi Tương Vương phi sai người tới kêu họ trở về dùng bữa, nếu còn biết muốn đến lúc nào nữa.

      Lúc Tề Hoàn rời Tương Vương phủ, mặt trời chìm về phía tây, sau khi ăn trưa, Tương Vương phi để cho nàng lại châm cứu lần nữa, lần này nha hoàn trong nhà còn kinh hoàng giống như lúc trước nữa. Cảm giác, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Trầm Hương phụng mệnh Lục thị vội tới đưa quà cho Triệu Ngôn Ngọc, Triệu Ngôn Ngọc hôm nay là Trạng Nguyên, vì muốn làm phiền Hoàng Phủ tiên sinh tĩnh dưỡng, ra ở tại trạch viện của Quan Gia danh nghĩa.

      Cửa chính đóng chặt, ngoài cửa có vài chiếc xe ngựa đậu, tựa hồ cũng là tới đưa quà cho Triệu Ngôn Ngọc, chỉ là vào cửa mà thôi.

      Trầm Hương do dự lát, cuối cùng cúi đầu gõ cửa.

      ít người từ trong xe ngựa nhô đầu ra, muốn nhìn người gõ cửa là ai, có phải còn có thể bị cự tuyệt .

      Người mở cửa là Phúc Sinh, gã sai vặt của Triệu Ngôn Ngọc, nhận ra Trầm Hương, biết nàng là nô tỳ Tề Hoàn, "Ơ, đây phải là Trầm Hương nương sao? Là Tề tiểu thư để ngươi đưa quà cho thiếu gia chúng ta? Mời vào mời vào."

      Trầm Hương muốn đây là phu nhân cho nàng đưa đến, chỉ sợ nếu như vậy, đại khái lại giống như những người khác, bị chắn ngoài cửa.

      Phúc Sinh vừa mở cửa chính nửa, mời Trầm Hương vào, lại nhanh chóng đóng lại.

      "Mấy ngày qua người tìm thiếu gia chúng ta đặc biệt nhiều, thiếu gia phân phó, đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng Tề tiểu thư phải người ngoài." Phúc Sinh vừa dẫn Trầm Hương vào đại sảnh, vừa giải thích với Trầm Hương.

      Trầm Hương mỉm cười, gật đầu cái.

      "Ngươi ở đây đợi lát, thiếu gia ở trong thư phòng chuyện với Tứ hoàng tử, ta bẩm báo tiếng a." Phúc Sinh dẫn Trầm Hương tới đại sảnh, quay đầu lại .

      Nghe thấy Tứ hoàng tử cũng ở đây, Trầm Hương chỉ cảm thấy sống lưng rét run, đáy lòng hi vọng trong nháy mắt bị hàn băng bao phủ.

      . . . . . .
      tart_trung, duyenktn1, truth2058 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 97: Bụng quân tử của sư huynh (trung)
      Edit: golden_darkness
      Beta: Tiểu Đông Tà



      [​IMG]


      Ân cũng nghĩ giống thế, liền đáp, “Kinh đô còn có Triệu thiếu gia trông coi, có chuyện gì xảy ra đâu.”

      Nhắc tới Triệu Ngôn Ngọc, Tề Hoàn sực nhớ ra rằng hôm nay Trầm Hương tới đưa lễ vật cho , biết bên kia ồn ào náo nhiệt như thế nào, liền hỏi, “Trầm Hương đâu? Tại sao trở về rồi mà lại chẳng thấy bóng dáng?”

      “Sau khi trở về vẫn ngây ngốc ngồi trong phòng, còn chưa thấy ra, hay là để ta qua đó xem sao.” Ân bảo.

      xong liền tới hậu viện, thấy Trầm Hương vẫn ngồi giường đờ đẫn, nhíu mày nghi ngờ, “Trầm Hương, sao thế? Trong người thoải mái chỗ nào sao?”

      Trầm Hương dường như còn mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ngay cả tiếng của Ân cũng nghe thấy.

      “Trầm Hương, Trầm Hương?” Ân tới, vỗ vai Trầm Hương, hỏi, “ sao chứ?”

      “A, Ân .” Trầm Hương giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, “Người có việc gì phân phó ta làm sao?”

      Ân đưa tay sờ trán Trầm Hương, , “Sắc mặt ngươi được tốt lắm a, phải là bị cảm nắng chứ? Tiểu thư vừa trở về, nhắc tới ngươi đó.”

      Trầm Hương đáp, “Ta sao, giờ liền tới gặp tiểu thư.”

      Ân kinh ngạc nhìn Trầm Hương từ trong nhà chạy vụt ra, nghĩ thầm, nha đầu này hôm nay quả thực có chút kì quái.

      . . . . . .

      . . . . . .

      “Tiểu thư.” Màn cửa khẽ lay động, Trầm Hương bước vào, cung kính cúi đầu thi lễ Tề Hoàn.

      Tề Hoàn ngẩng đầu lên, mỉm cười liếc nhìn nàng, “Hôm nay tới đưa lễ vật cho Triệu công tử? Nhìn thấy Triệu công tử rồi sao?”

      Trầm Hương tận lực che giấu sắc mặt của mình, nàng biết Tề Hoàn khôn khéo hơn bất cứ ai, nếu như nàng che đậy tốt ắt bị tiểu thư nhìn thấu.

      “Triệu công tử lúc ấy có khách, nô tỳ chỉ đem lễ vật tới rồi rời ”. Nàng giọng .

      “Có rất nhiều người tới gặp Triệu công tử sao?” Tề Hoàn hỏi.

      Trầm Hương trả lời, “Vâng, vì khách quá nhiều nên sớm đóng cửa từ chối tiếp khách rồi, nếu phải Phúc Sinh biết nô tỳ là do tiểu thư phái tới đến cửa cũng vào được đâu ạ.”

      “Vậy chiêu đãi khách nhân nào?” Tề Hoàn thuận miệng hỏi.

      “Dạ, là…Tứ hoàng tử.” giọng Trầm Hương thấp dần xuống.

      Tề Hoàn liếc mắt nhìn về phía Trầm Hương, phát ra sắc mặt nàng rất kém, buổi sáng lúc ra cửa Trầm Hương mặt mày tươi cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, phải chăng là bởi vì nhìn thấy Tứ hoàng tử ở chỗ Triệu Ngôn Ngọc?

      “Được rồi, ngươi lui xuống trước ” Tề Hoàn cười .

      Hai ngày kế tiếp, Tề Hoàn đặc biệt chú ý đến Trầm Hương, nàng Trầm Hương trước đây gặp Lục hoàng tử làm gì, nhưng bởi vì lần này nàng nhúng tay vào nên rất nhiều chuyện cũng bị thay đổi, nàng hy vọng bởi vì lý do này mà Trầm Hương thể báo thù.

      Trầm Hương dường như rất tiêu cực, giống như mất hết hy vọng về tương lai, thường hay ngồi ngây ngốc ở góc nào đó, có khi Tề Hoàn kêu mấy lần cũng nghe thấy.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/o8Vrkgr.png" width="630" height="1500" />Triệu Ngôn Ngọc sao lại có thời gian đến Tề gia? có thể sao? Đáng lẽ lúc này nên giữ khoảng cách cùng Tề gia và thái tử chứ?

      Bạch Hủy đứng bên chớp chớp mắt nhìn Tề Hoàn, “Hai ngày nay trong kinh đô có rất nhiều người cầu hôn Triệu thiếu gia, nhưng Triệu thiếu gia những quan tâm tới, còn hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, hôm nay bỗng dưng chạy tới Tề gia chúng ta, tiểu thư xem là có ý gì?”

      Tề Hoàn cả giận , “Ta làm sao biết được có ý đồ gì.”

      Kể cũng đúng, từ khi Triệu Ngôn Ngọc đỗ trạng nguyên cộng thêm lời khen ngợi của Hoàng đế dành cho vừa truyền ra, liền trở thành nữ tế (con rể) đáng mơ ước của toàn bộ kinh đô, hào môn thế gia sai người tới thăm dò tin tức, định chiêu làm rể, mà các quan viên bậc trung tìm người tới cầu hôn, đem Triệu Ngôn Ngọc biến thành miếng mồi ngon lành hấp dẫn.

      Nhưng đến đây vào lúc này rốt cuộc là có ý tứ gì?

      xem chút ” Tề Hoàn .

      Tề Hoàn mang theo Bạch Hủy và Trầm Hương cùng tới hoa viên, còn chưa tới nơi nghe thấy từng đợt thanh thanh thúy phát ra…Đó là…thanh của Tề Văn và Tề Huệ?
      Last edited by a moderator: 5/8/14
      tart_trung, huyendo, susu10 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 98: Bụng quân tử của sư huynh (hạ)
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà


      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Hai vị tiểu thư hôm nay đều mặc trang phục lộng lẫy, đồ trang sức tinh xảo, quần áo thượng hạng, gương mặt được bao phủ bởi tầng đồ trang sức trang nhã, xem ra quả là mềm mại xinh đẹp.

      Trừ Tề Huệ cùng Tề Văn, bên trong đình còn có hai người con của Tề Chính Khuông, cùng vài vị tiểu thư dòng phụ của Tề gia, Tề Hoàn cũng nhớ tên của các nàng.

      "Đại tỷ " Tề Văn cùng Tề Huệ nhìn thấy Tề Hoàn vào, sắc mặt khẽ biến, vội vàng từ bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc tránh ra, tới trước người của nàng.

      Chẳng biết tại sao, ở trước mặt Tề Hoàn, họ cũng khỏi cảm thấy khiếp đảm.

      Tề Hoàn hờ hững nhìn họ cái, nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc.

      Hôm nay Triệu Ngôn Ngọc mặc bộ trường sam gấm màu thiên thanh, cổ áo cùng ống tay áo thêu lá họa tiết hình cây trúc, càng nổi bật lên vẻ tuấn tuấn mỹ của , thêm mấy phần khí chất, thời điểm tầm mắt nhìn thấy Tề Hoàn, ánh mắt càng thêm lấp lánh tươi sáng mỉm cười với nàng.

      Tề Hoàn sửng sốt.

      Triệu Ngôn Ngọc chậm rãi mở miệng, thanh thanh nhã như nước nhưng khi nghe vào tai Tề Hoàn lại giống như lôi minh, "Tiểu sư muội, hôm nay ta cố ý tới đa tạ muội đưa quà tặng, sư huynh ta. . . . . . Vô cùng thích."

      Tiểu sư muội? Ánh mắt Tề Hoàn liền trầm xuống, nàng cho là giữa bọn họ có nhận thức chung, trừ quan hệ biết ở trước mặt của bọn họ, ở trước mặt người ngoài tuyệt đối công khai quan hệ sư huynh muội của bọn họ.

      Cho tới nay, Tề Hoàn đều cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc cũng phải là lòng muốn nhận thức nàng, cái tiểu sư muội này.

      "Tiểu sư muội?" Tề Huệ khẽ kêu tiếng, "Đại tỷ tỷ, làm sao tỷ lại là sư muội của Triệu công tử? Chẳng lẽ tỷ cũng là học sinh của Hoàng Phủ tiên sinh?"

      " phải" Tề Hoàn nặn ra hai chữ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc cười khẽ tiếng, " ra là tiểu sư muội quan hệ của chúng ta với tam tiểu thư bọn họ."

      Tề Hoàn từ từ tới trước mặt , nhìn từ cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi, "Chúng ta còn có thể có quan hệ gì sao?"

      "Rất giống . . . . . Quan hệ sư huynh muội, gia mẫu còn quý muội hơn huynh đó." Triệu Ngôn Ngọc khóe môi mỏng dâng lên nụ cười tia tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh thâm thúy cũng chớp nhìn Tề Hoàn.

      ràng là mình cúi đầu, mắt nhìn xuống nhưng lại cảm giác khí thế bằng người, Tề Hoàn rất ảo não trừng , đè ép kích động cước đá vào mặt , "Huynh cố ý."

      Triệu Ngôn Ngọc từ từ đứng lên, thân thể của hai người gần như chạm vào nhau, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Triệu Ngôn Ngọc cất tiếng , thanh chỉ có hai người nghe được "Tiểu sư muội, muội hiểu lầm ta."

      "Huynh nghĩ lợi dụng muội ngăn cản thái tử cùng Tứ hoàng tử kín đáo đưa cho nữ nhân cho huynh, phải hay ?" Tề Hoàn lạnh lùng hỏi, thanh rất , những người khác đều nghe .

      Nữ nhân này là. . . . . . Thông minh đến nỗi khiến người khác vui mừng ngạc nhiên, "Tiểu sư muội, hôm nay ta chỉ là tới đa tạ muội đưa quà tặng, muội đối với ta có lòng riêng a".

      Tề Hoàn lâu có tức giận như vậy rồi, giận đến nỗi muốn cước giết chết người đàn ông này, nàng cắn răng nghiến lợi , "Quà tặng phải là của muội đưa cho huynh, đừng nghĩ là khi tất cả mọi người biết ta là sư muội của huynh có thể lợi dụng muội cản những người đến cầu hôn huynh, huynh đừng mơ tưởng muội giúp huynh."

      "Tiểu sư muội, muội như vậy, làm cho sư huynh đau lòng, muội là dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử của sư huynh a." Triệu Ngôn Ngọc lắc đầu cái, giọng thở dài, khẽ cất cao giọng, "Lòng của tiểu sư muội đối với ta, sư huynh nhất định ghi nhớ trong lòng."

      "Triệu Ngôn Ngọc" Tề Hoàn tức giận kêu lên.

      "Huynh thể để cho người của Tứ hoàng tử hoặc thái tử ở bên người, tiểu sư muội, nơi này, chỉ có muội có thể giúp ta." Triệu Ngôn Ngọc gần sát bên tai nàng, người ở bên ngoài nhìn chỉ thấy tư thế hai người hết sức mập mờ.

      Tề Hoàn đột nhiên nhớ đến Triệu phu nhân, nhớ tới ân tình sư phụ đối với mẫu nữ nàng, lại nghĩ đến nếu như bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc có người của Tứ hoàng tử hoặc thái tử, vậy có rất nhiều chuyện bất lợi, tức giận miễn cưỡng đè lại.

      Nàng lui về sau bước, lạnh giọng phân phó Bạch Hủy, "Trà nguội rồi, mau đổi trà cho Tam sư huynh."
      Last edited by a moderator: 5/8/14
      tart_trung, susu, Aliren10 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 99: Đề mục a đề mục
      Edit: Maria Liêu

      Beta: Tiểu Đông Tà



      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      "Đại tiểu thư, thời gian ăn trưa đến, lão gia vừa phân phó phòng bếp chuẩn bị ăn trưa, có phải tại nên trình lên hay ?"

      "Truyền lên thôi." Tề Hoàn giọng .

      Ý của Tề Chính Khuông, là muốn lợi dụng thời gian A Hoàn từng ở thành Cẩm Châu quen biết Triệu Ngôn Ngọc, làm cái bữa tiệc chúc mừng thi đậu Trạng Nguyên, có ý tứ gì khác, phải thái tử cũng phải là bản thân muốn lợi dụng Triệu Ngôn Ngọc làm cái gì, sau đó ở bên trong bữa tiệc, tốt nhất có thể để cho Triệu Ngôn Ngọc cảm nhận được ý tốt của , để thức thời hiểu được kinh đô nay người có thể dựa vào là ai, sau đó để lấy thứ nữ của mình, từ đó dốc sức cho Tề gia cùng thái tử. . . . . .

      Chỉ là Triệu Ngôn Ngọc cũng cảm nhận được Tề Chính Khuông dụng tâm lương khổ.

      Tề Hoàn càng thúc đẩy phần khổ tâm ý tứ này của phụ thân đại nhân, nàng an tĩnh dùng cơm, nếu Tề Chính Khuông để cho nàng đến chiêu đãi Triệu Ngôn Ngọc, nàng tới, nàng cần phải làm được nhiều hơn, đó là thể nào, đừng tới khả năng thao túng Triệu Ngôn Ngọc, nàng càng có. Nàng mới vừa vào cửa liền bị Triệu Ngôn Ngọc chế trụ, tại nàng đề phòng dùng thủ đoạn tiểu nhân tiếp tục đùa bỡn, nào có để ý tác hợp với người nào chứ.

      Bữa cơm này, khí an tĩnh mà áp bức.

      Ngay cả Tề Thụy bình thường cùng Tề Hoàn có cảm tình tốt nhất cũng dám chuyện với nàng.

      vất vả ăn xong cơm, Tề Huệ cùng Tề Văn kịp chờ đợi liền rời trước, vì vậy mọi người trong đình đứt quãng tìm các loại lý do lui ra ngoài.

      Chưa rời , chỉ có hai ba vị tiểu thư bình thường hay cực kì lấy lòng Tề Hoàn, Tề Hoàn cẩn thận suy nghĩ chút, mới nhớ ra họ, tựa hồ là cháu của đường tam thúc, tình huống cả nhà đường tam thúc công rất giống như nhau, phụ nhân trong nhà thường đến bổn gia cầu xin Lục thị chăm sóc các nàng, hy vọng Tề Chính Khuông giúp đỡ trượng phu các nàng. . . . . .

      "Tỷ hôm nay quá đáng lắm rồi." Đột nhiên, đạo thanh non nớt vui vang lên, giọng tràn đầy trách cứ.

      Tề Hoàn giương mắt nhìn sang, là Tề Kính, thứ trưởng tử của Tề Chính Khuông, cũng là con trai của Liên di nương, đại khái bởi vì con cháu Tề Chính Khuông nhiều, có trưởng tử, rất nhiều người trong nhà đem Tề Kính như chủ tử tương lai mà đối đãi, vì vậy Liên di nương mẫu bằng tử quý (mẹ nhờ con mà có thân phận), ở nhà địa vị so với các di nương khác cao hơn chút.

      Nàng quên, khi mẫu thân tạ thế, Dương Quân Nhu trở thành kế mẫu của nàng, Tề Kính cũng đối với người tỷ tỷ này là nàng bỏ đá xuống giếng (thừa cơ hãm hãi). . . . . . , cho dù có Dương Quân Nhu, Tề Kính cũng thường lấy thái độ trường tử của Tề gia, chưa bao giờ đem người tỷ tỷ này là nàng để ở trong mắt.

      "Đệ có ý kiến gì?" Tề Hoàn thanh lạnh nhạt hỏi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tề Kính.

      Tề Kính nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, cau mày nhìn Tề Hoàn, gương mặt còn chưa nẩy nở mang theo ngạo khí cao cao tại thượng, "Triệu công tử dù sao cũng là khách, tại sao có thể thất lễ với khách, đại tỷ hù dọa mấy vị tỷ tỷ chạy mất, Triệu công tử nghĩ Tề gia chúng ta ra sao?"

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, vẫn ung dung nhìn cái tiểu nam hài kia, ngay trước mặt khách nhân là liền khiển trách trưởng tỷ của mình, chẳng lẽ cũng biết đây là thất lễ sao?

      "Kính đệ đệ, đệ là dạy bảo tỷ sao?" Tề Hoàn chậm rãi cười cười, xem ra, trong mắt vị đệ đệ này, nàng giống như những tỷ muội khác dễ bị khi dễ vậy.

      dựa vào cái gì? Tề Chính Khuông sủng ái sao?

      " dám, chỉ là lo lắng tỷ tỷ bị phụ thân trách cứ. . . . . ." Tề Kính lớn tiếng .

      Tề Hoàn cầm lên ly trà, uống ngụm trà, "Kính đệ đệ, gần đây có gặp Liên di nương ?"

      Tề Kính sửng sốt, hiểu ý tứ của Tề Hoàn.

      "Liên di nương có dạy đệ cái gì là tôn ti dưới, chẳng lẽ tiên sinh cũng dạy đệ sao?" Tề Hoàn thanh lạnh nhạt hỏi.

      " phải chỉ là con của tiểu thiếp sinh ra sao, lại dám dạy dỗ trưởng tỷ?" nữ tử xem ra lớn hơn so với Tề Hoàn chút chút mở miệng, xem thường liếc nhìn Tề Kính.

      "Đúng vậy, nghĩ mình là thiếu gia chính thê hay sao?" người khác phụ họa .

      Tề Kính mặt lúc trắng lúc xanh, "Các ngươi mình là ai, dám chuyện với ta như vậy?"

      Tề Thụy ngồi bên thấy sắc mặt của Tề Hoàn tốt, lặng lẽ đưa tay kéo ống tay áo Tề Kính cái, vậy mà Tề Kính cũng hiểu tình lý, quay đầu lại đá cước vào ngực Tề Thụy, "Tên nô tài này, ai cho phép đệ đụng ta."

      Tề Thụy che ngực bị đạp đau, hốc mắt chứa nước mắt.

      Tề Hoàn mắt híp lại, đứng lên, tới bên cạnh Tề Thụy đỡ lên, lạnh lùng nhìn Tề Kính, "Thụy đệ đệ nếu là nô tài, đệ là cái gì? Hôm nay có khách nhân ở nơi này, tỷ lưu cho đệ ba phần mặt mũi, Lý mama, đem Kính đệ đệ tới thượng phòng, đem chuyện xảy ra hôm nay báo cho phu nhân, để phu nhân làm chủ."

      "Tỷ. . . . . Tỷ phải chỉ là tiểu thư sao, tại sao dám trông nom đệ." Tề Kính phục kêu lên, là trưởng tử của Tề gia, trừ phụ thân, chính là lớn nhất, đây là di nương với , mọi thứ của Tề gia sớm muộn đều là của .

      Tề Hoàn lại gần gương mặt của , cười lạnh , "Bằng ta là trưởng tỷ của đệ, đệ tốt nhất học được cái gì gọi là tôn kính, nếu , đệ ngay cả nô tài cũng bằng."

      xong, nàng hướng Triệu Ngôn Ngọc bên cạnh mực xem kịch vui, lạnh giọng mở miệng, "Thời gian sớm rồi, Tam sư huynh nhất định còn có nhiều chuyện phải làm, bằng muội tiễn huynh ra ngoài?"

      "Vậy làm phiền tiểu sư muội rồi." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười gật đầu.

      Tề Hoàn giọng hỏi Tề Thụy ngực có phải rất đau hay , Tề Thụy có việc gì.

      "Trầm Hương, mang Nhị thiếu gia trở về Hoàn viên." Tề Hoàn phân phó , sau đó đưa Triệu Ngôn Ngọc ra ngoài.

      Cái đề mục của chương này hơi kì lạ, bởi vì tác giả cũng ko biết nên để đề mục là gì ^^

      A Hoàn đến chương 99 rồi, bắt đầu làm gameshow từ chương 100, các bạn nhớ đón xem. Truyện post 3 chương như thường lệ mà làm theo gameshow, yên tâm là gameshow rất dễ ăn thường, nếu được chắc là ngày post 1 chương thôi. Ngay tối nay post thể lệ và cách chơi. Đây cũng là game Tà làm để cảm ơn những readers theo dõi A Hoàn trong suốt thời gian qua, cho nên các bạn readers tham gia hăng hái vào nhé ^^
      Last edited by a moderator: 5/8/14
      tart_trung, duyenktn1, Tĩnh Nhu8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :