1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cua Heo

      Cua Heo Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      901
      Chương 18: Lời từ biệt trước khi
      Editor: Bông Ngố
      Beta: Cua Heo

      Cố Thiền muốn cười cũng nổi, nàng hít mạnh hơi rồi quay đầu , chân dừng bước, thực chất muốn để ý đến , nhưng mắt liếc thấy Hàn Thác định hướng ra ngoài miếu, như thể nàng ra tự mình đến tìm nàng gây phiền toái.

      Cố Thiền nhát gan, Hàn Thác vừa động nàng liền hoảng, bỏ tay Phùng Loan với Chương Tĩnh Cầm ra, tìm cớ rồi quay ngược lại.

      Đội dạo có trống cùng, vô cùng náo nhiệt. Cố Thiền thẳng xuống cuối hàng, đứng tại chỗ trông mọi người ngày càng xa dần, xác định ai nhìn thấy nàng mới cất bước vào trong miếu Hoa thần.

      “Vương gia lại tìm ta có việc gì?” Cố Thiền cảm thấy như bị bắt ép làm việc mình thích, trong lòng vui, nàng bĩu môi hỏi, ngữ khí gay gắt, đáng tiếc thanh lại mềm mại, nghe ra chút khí thế nào.

      Hàn Thác trả lời, kéo Cố Thiền ra phía sau tảng đá cao cao phía bên phải hai người, từ trong tay Cố Thiền đón lấy đèn hoa thần.

      Đèn lồng kia là cống phẩm hoàng gia do Ninh hoàng hậu phái người mang từ kinh sư tới, đèn hình cái ô, có tám góc, làm từ giấy Ngọc Bản Đàm đặc sản Tùng Giang, mặt dùng các mảnh vàng kết thành 12 bức tranh hoa thần du xuân, qua tay các thợ thủ công khéo léo, phong thái thần thế vô cùng tinh thế, sống động.

      Hàn Thác thèm nhìn, hơi thổi tắt đèn bên trong , hai người nháy mắt đứng trong bóng tối.

      Như thế này cũng tốt, sợ có ai qua phát hai người bọn họ, Cố Thiền thở ra hơi, bỗng bên tai nghe Hàn Thác hỏi: “Qua hơn nửa ngày, nàng nghĩ ra cái gì để tặng ta chưa?”

      Là vì cái này sao? Cố Thiền cảm thấy thực chuyện bé xé ra to.

      Ánh trăng tròn nửa nửa như con thoi sau đám mây, soi vạn vật bên dưới.

      Cố Thiền nhìn ngũ quan của Hàn Thác, chỉ có thể nhìn loáng thoán, do đó dũng khí cũng lớn hơn, dám đưa ra cầu: “Ta muốn tặng, trao riêng tư tình là hợp lễ nghĩa, vương gia có thể nghĩ ra cách khác để ta hồi báo ngài ?”

      Hàn Thác kêu: “Nếu thực giữ đúng hai chữ thủ lễ, nàng chính là phải ngoan ngoãn ngồi kiệu , từ cửa bên bước vào phủ của bổn vương rồi.”

      Cố Thiền trong lòng hiểu , hoàn toàn phản bác, rốt cuộc vẫn cam tâm, nghĩ ra câu trước kia của , liền đáp: “Vương gia phải qua rằng muốn lấy ta mà.”

      “Ân, bổn vương qua khi nào?” Hàn Thác phủ nhận.

      Câu ban đầu xác thực phải câu này nhưng ý tứ đều như nhau, Cố Thiền học ngữ điệu lúc đó của , mạnh mẽ đáp, “Vương gia qua, muốn lấy ta chỉ là đùa mà thôi.”

      Nàng như vậy cố chấp cự tuyệt , khiến hàn Thác vui, dứt khoát : “Bổn vương đổi ý rồi.”

      Cố Thiền trợn mắt, há hốc mồm, “Vương gia sao có thể giữ lời?” Lúc muốn lấy, lúc là đùa, lúc lại nuốt lời, còn có người nào thay đổi thất thường hơn ?

      Hàn Thác nắm lấy vòng eo thon thả của nàng, hung dữ đáp: “Rốt cuộc ai mới là kẻ lời đáng tin? Người muốn báo đáp ta là nàng, bổn vương đưa ra cầu, nàng lại mọi cách trốn tránh. Sao, lợi dụng bổn vương xong rồi, muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ đúng ?”

      phải, ta có...” Cố Thiền ấp úng, Hàn Thác khi phát giận, nàng liền nhớ lại tình huống lần đầu gặp kiếp trước ở Kim Loan điện, sợ hãi trong đêm tối mặc sức bộc phát.

      Hàn Thác thừa cơ đến gần, “Bổn vương quyết định rồi, nàng phải làm cho ta cái khăn, đó thêu tên nàng và ta.”

      Cái này sợ người ngoài biết bọn họ có quan hệ sao? Cố Thiền tuyệt vọng, liên tục lắc đầu.

      Hàn Thác làm như thấy, tự mình : “Cứ như vậy , ngày mai bổn vương phải ra biên giới bố trí lại lực lượng canh phòng , nàng trước khi ta trở về chuẩn bị tốt khăn tay, đến lúc đó bổn vương lại đến tìm nàng.”
      Người đến tiệc Bách hoa tối nay đều được an vị tại phòng khách trong viện. Hàn Thác ngày mai sáng sớm phải xuất hành, thể ở lại, chỉ đặc biệt đến gặp Cố Thiền. tự biết trong lòng mình nỡ, nhưng thấy biểu của nàng lại như hận thể bảo đừng trở lại, trong lòng Hàn Thác có chút chua xót, được rốt cuộc là tư vị gì.

      Cố Thiền im lặng đáp lời, nàng muốn gặp lại ....

      Bên tai lại nghe Hàn Thác đáp: “Nàng có chuyện gì muốn tìm ta, cứ viết thư giao cho Bạch Hoa, nàng ta biết làm thế nào chuyển đến tay ta.”

      Cố Thiền hít hơi kinh ngạc, Bạch Hoa là nha hoàn biết võ công Cố Cảnh Ngô mới tìm đến, ngày hôm qua mới vào Cố gia, ngờ lại là người của Hàn Thác.

      Nàng châm biếm: “Vương gia quả nhiên đặt mật thám trong nhà ta.”

      Hàn Thác cười giễu cợt: “Đó là vì muốn bảo hộ nàng.”

      Hàn Thác đời này chưa sợ qua cái gì, hôm nay chỉ cần nhớ lại tình đêm Nguyên tiêu đó trong lòng liền sợ hãi, nếu như đúng lúc gặp được , biết Cố Thiền thành cái dạng gì?

      tuyệt đối cho phép loại chuyện ngoài ý muốn đó có cơ hội phát sinh.

      Cố Thiền trong lòng vui, giữ lại Bạch Hoa như đem con mắt của Hàn Thác dính sát người, từ nay trở tránh khỏi bị giám thị, ngày mai về nhà liền đuổi Bạch Hoa .

      “Sao lại gì? Có phải muốn ngày mai ta bước trước, bước sau nàng đem Bạch Hoa đuổi , đúng ?” Hàn Thác câu trúng tâm đen Cố Thiền.

      Ai da, người này đọc hiểu tâm thuật a! Cố Thiền cứng miệng, nàng thể thừa nhận, liền chơi xấu trước, “Lẽ nào là có gì sai sao?”

      Hàn Thác vạch trần nàng, chỉ đáp: “Bạch Hoa bái sư học qua y thuật, Tiêu Hạc Niên trước khi dạy nàng ta cách chẩn đoán và giải độc các loại độc vật của hoa Tu La.”

      Thực ra đây mới là trọng điểm muốn ngày hôm nay, “Ta nghe Cố đại nhân trong nhà tìm được ra bất ký chứng cứ nào, nhưng nếu có mưu đồ cũng thể hoàn toàn có khả năng thành công. Mấy ngày trước Tiêu Hạc Niên ở đó, đối phương khẳng định dám lộ diện. Nay ông ta rồi, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, có Bạch Hoa bảo vệ, cũng cần sợ nữa. Chỉ là nàng được tiết lộ ra ngoài, tránh đánh rắn động cỏ, biết chưa?”

      Nàng ngốc, đương nhiên ra, nhưng Cố Thiền phục, cố ý ngược lại, “Có lẽ là người ngoài gây ra biết chừng.”

      quản là người nào làm, an toàn của các nàng là quan trọng nhất, sinh mạng nắm chắc trong tay, những cái khác có thể xét sau.”

      Vừa vừa ngẩng đầu nhìn trời, trăng lên cao, thời gian tới.

      thắp lại đèn hoa thần, đưa lại vào tay Cố Thiền, giang rộng hai cánh tay đáp: “Vi phu (1) phải rồi, trước khi ôm ta cái nào?”

      Vi phu cái đầu , Cố Thiền chưa gặp qua ai có da mặt dày như vậy, muốn cùng gây rối, xách đèn chạy.

      Tiếng trống dần dần lại gần, đội tuần du miếu Hoa thần sau khi được vòng quay đầu trở lại, nàng phải trước khi đội ngũ đến nơi, “Vương gia xong rồi phải , ta trước.”

      Cố Thiền đợi Hàn Thác trả lời, quay người chạy ra ngoài.

      Hàn Thác chặn nàng lại mà để nàng . Cố Thiền cảm thấy đúng, chạy mấy bước liền dừng lại, quay đầu nhìn .

      Hàn Thác vẫn đứng im tại chỗ, dùng thanh chỉ đủ để nàng nghe , nhanh chậm : “Ngoan ngoãn đợi ta về lấy nàng.”

      ------------------------------
      (1): chồng (xưng hô sau khi kết hôn)
      Last edited: 17/6/17

    2. Cua Heo

      Cua Heo Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      901
      Chương 19: Đêm yên tĩnh
      Editor: Bông Ngố
      Beta: Cua Heo


      Hàn Thác ngữ khí ôn nhu chứa nhiều sủng nịch, Cố Thiền có chút thất thần, trong thoáng chốc cũng giống như Hàn Thác mà sinh ra chút nỡ.

      “Leng keng” tiếng chiêng trống lập tức đem nàng trở lại thực, nếu ngay sợ là kịp.

      “Vương gia đừng đùa lung tung nữa!” Cố Thiền dứt lời, dậm chân xoay người, cũng quay đầu lại nhìn mà chạy ra ngoài.

      Đợi đến khi nàng theo đoàn người dạo trở lại trong miếu hoa thần, sau tấm bia đá trống , Hàn Thác sớm còn ở đó.

      *

      Lúc trở lại phòng khách được an bày sẵn là bốn canh giờ sau. Du ngoạn cả ngày nên cơ thể mệt mỏi, Cố Thiền vừa ngả lưng lên giường liền ngủ say. Nhưng mà, đêm này nàng ngủ an ổn. Ở trong mộng, Cố Thiền mơ thấy mình trở lại cuộc sống thuở trước trong cấm cung .

      Ngói lưu ly, cửa son đỏ, đấu củng(1) ở vành, tường cột chạm trổ, đàn hương lượn lờ, đèn đuốc sáng trưng.

      Trọng binh mặc giáp đen nặng nề lặng im đứng trước cửa cung điện nguy nga, ngăn cho người khác tự ý vào, nhưng lúc đó Cố Thiền bị bọn họ áp giải nên thể bước nhanh qua.

      Gió tuyết mãnh liệt, quần áo mong manh đủ để chống lạnh, thân thể dần dần cứng ngắc, bước chân gian nan......

      Rốt cục cũng tới điện vua, Cố Thiền thừa lệnh bước qua cửa mà vào. Hơn mười phi tần lạnh run quỳ gối phía tây phòng, thấp giọng khóc. Cố Thiền đến trước các nàng, giống vậy mà quỳ xuống, mũ phượng Cửu Long nặng nề ép nàng cơ hồ nâng đầu nổi.

      Giang Liên Nam theo sau, thân quần áo xanh biếc thêu hoa kim ngân cùng váy hoa thảo, hai bím tóc cài đôi trâm hoa màu trắng, trong tay ôm chậu hoa tử sa, trong chậu có gốc cây hoa lạ, đóa hoa đen như mực, nhụy hoa hồng như lửa, xinh đẹp phi thường, rất dị.

      Hàn Thác ngồi ghế rồng cao, mắt và tay chuyên chú lau chà cây đao, bỗng nhiên giương mắt nhìn Cố Thiền, mắt phượng sắc bén lạnh lùng như băng, “Làm Hoàng hậu của trẫm cũng thể là người phép tắc.”

      đao chém ra, hàn quang lên, đầu và thân của Giang Liên Nam đứt lìa, “Đông” tiếng chiếc đầu kia, nhanh như chớp lăn tới trước người Cố Thiền.

      “Trẫm có qua, chờ trẫm trở về lấy ngươi, ngươi biết điều, trẫm thực vui vẻ, đại hôn chi lễ là trẫm tỉ mỉ chuẩn bị, Hoàng hậu có thích ?”

      Hàn Thác ôm lấy Cố Thiền ngồi bệt ở dưới đặt lên ghế rồng, nàng chưa ngồi ổn bị kéo nằm xuống, thân hình đè lên người nàng......

      cần!” Cố Thiền giãy dụa hét lớn, mở to mắt ngồi dậy.

      Ngoài đồng ruộng xanh tươi, ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu, ra chính là ác mộng.

      Bích Linh cùng Bích Lạc ngủ ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, áo ngoài kịp mặc, lập tức giầy chạy vào, “Tiểu thư gặp ác mộng sao?”

      Cố Thiền ngồi ôm chăn, vẫn chưa hết hoảng sợ , hô hấp dồn dập, trán đầy mồ hôi.

      Bích Lạc vội vàng ngồi đầu giường, vỗ vỗ lưng Cố Thiền cho nàng thuận khí, mặt trấn an, “ có việc gì, có việc gì, chính là mơ mà thôi, mơ đều giống thực, tiểu thư đừng sợ.”

      Bích Linh nhanh nhẹn pha chén trà mang đến, đem chén trà đưa đến bên miệng Cố Thiền : “Tiểu thư, uống chén trà nóng để tĩnh tâm.”

      Cố Thiền liền mở miệng uống, uống cạn hơn phân nửa chén, hơi thở dần dần ổn định, liền kêu hai người tiếp tục ngủ.

      Bích Lạc đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng gọn gàng, Bích Linh lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Cố Thiền, sau đó hai người mới trở ra gian ngoài.

      Cố Thiền ở trong bóng tối lăn qua lộn lại, rốt cuộc vẫn thể vào giấc ngủ, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui tất cả đều là hai người xuất trong giấc mơ của nàng.

      Cố Thiền cảm thấy Hàn Thác hôm nay thay đổi thất thường là vì trêu cợt nàng, tại yên tĩnh tinh tế nhớ lại, chỉ sợ tự mình nghĩ sai lầm rồi.

      Hàn Thác nếu chỉ là động tay động chân, ngoài miệng hươu vượn, có lẽ còn có thể là hồ nháo, nhưng an bài Bạch Hoa bên cạnh nàng, liền có thể rằng phải là vui đùa.

      Chuyến tới Nhâm Khâu kia, Hàn Thác hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng bây giờ an nguy của nàng cùng Hàn Thác có quan hệ gì mà cần lo lắng chú ý?

      Cố Thiền muốn tự với mình chính là Hàn Thác thích nắm người khác trong tay mà thôi, dù sao tương lai khởi binh mưu phản, nghịch tặc sát nghiệt rất nặng có chút kỳ quái là điều bình thường.

      Nhưng nàng có biện pháp thuyết phục chính mình.

      tình bây giờ phát triển theo hướng Cố Thiền muốn nhìn đến nhất. Lúc đầu Hàn Thác có ý định vui đùa, ngày ấy xuống núi khi , lời ấy mới là vui đùa, chỉ vì nàng đánh mất cảnh giác, lại có lẽ muốn kết hôn với nàng .

      Cố Thiền biết mình có điểm tốt nào làm Hàn Thác động tâm. Đương nhiên, phải nàng cho rằng mình là nương đáng giá để người khác thương bảo hộ. Nàng chỉ thuần túy là , vì sao hai kiếp Hàn Thác đều mạc danh kỳ diệu phải “chiếm lấy” mình.

      Kiếp trước còn có thể là vì kích thích dì. Đời này lại vì cái gì?

      Cố Thiền trước kia nghĩ qua chính mình đến tột cùng muốn gả cho loại người nào, kiếp trước là vì kịp nghĩ liền bị Ninh hoàng hậu định gả cho Hàn Khải, kiếp này còn chưa bận tâm. Nhưng nàng biết mình muốn gả cho Hàn Thác, cũng muốn bị đem cấp gả cho Hàn Khải. Nàng đối với Hàn Khải chỉ có tình cảm biểu huynh muội, là người thân, nếu nàng gả, làm nàng cùng người thân phải thay đổi quan hệ.

      Cố Thiền hy vọng kiếp này cả nhà an khang. Cả nhà chỉ là cha mẹ cùng huynh muội bọn họ, cũng bao gồm Vĩnh Chiêu hầu phủ, Ninh quốc công phủ, Hàn Khải tự nhiên cũng coi như ở bên trong.

      Nếu muốn cứu Hàn Khải phải bán đứng Hàn Thác, trước tiên phải ngăn chặn khả năng mưu phản, điều này khác nào đẩy Hàn Thác lên tử lộ.

      Hàn Thác từng vì cứu Ninh mà bỏ ra toàn bộ sức lực, Cố Thiền nghĩ lấy oán trả ơn......

      Đây là chuyện rất bế tắc, Cố Thiền phiền não đá chân, kéo chăn che kín đầu.

      Nhưng đời này mọi chuyện giống kiếp trước sao?

      Ninh thị có chết, đối với Cố Thiền mà , tương lai của nàng hết thảy đều tùy duyên.

      Như vậy những người khác sao?

      Chẳng hạn như Giang Liên Nam.

      Kiếp trước Giang Liên Nam hai năm sau mới theo Trịnh thị vào kinh, Cố Thiền cũng từ khi đó mới biết nàng.

      Mà kiếp này, Giang Liên Nam có khả năng lấy thân phận kế nữ của Cố Cảnh Ngô mà vào kinh, thậm chí lấy thân phận kế tỷ của Cố Thiền vào cung. Như vậy, nàng ta gả cho trượng phu như thế nào?

      Có thể Giang Liên Nam có khả năng có được mối hôn tốt giống như kiếp trước.

      Đứng ở góc độ người đứng xem, Cố Thiền cảm thấy đáng tiếc thay nàng.

      Khi Hàn Khải nạp Giang Liên Nam làm phi, Cố Thiền ngại, nàng cũng có cảm tình với Giang Liên Nam. Dung mạo đẹp, lại có tài văn chương, biết tiến lùi, nếu Cố Thiền là nam tử cũng động tâm với nữ tử như vậy.

      Về chuyện hoa độc Tu La, kiếp trước mặc dù Hàn Thác như vậy, Cố Thiền vẫn có hoài nghi qua Giang Liên Nam. Nhưng khi Tiêu Hạc Niên ra Ninh thị cũng trúng loại độc này, Cố Thiền cảm thấy quá mức trùng hợp, lúc ấy nàng mới hoài nghi Trịnh thị, bởi vì Ninh thị chết, chỉ có ích cho Trịnh thị.

      Bất quá, khi chính thức điều tra cũng có tìm ra chứng cớ, như vậy những hoài nghi chỉ có thể xem như thêm thông tin.

      Nhưng suy nghĩ lại, Trịnh thị làm sao biết khi Ninh thị qua đời, Cố Cảnh Ngô nhất định lấy bà ta?

      Càng suy nghĩ, nàng hoàn toàn thể đoán trước được tương lai, tội phạm giết người, Cố Thiền nghĩ đến có chút bất khả tư nghị(2).

      Nàng nghĩ càng thấy bực mình, vạch chăn ra, trong phòng tối đen giống vừa rồi, trời dần sáng, lại ngày mới bắt đầu.

      *

      Trong phòng khách cách vách, vợ chồng Cố Cảnh Ngô muốn thức dậy.

      Ninh thị cầm đai lưng trong tay, vây quanh hông Cố Cảnh Ngô thắt lại, vì ông sửa sang lại vạt áo, thu thập thỏa đáng liền gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ hai người rửa mặt.

      “Ngày hôm qua trì hoãn cả ngày nên hôm nay ta ở trong nha môn lâu hơn, buổi tối đừng chờ ta về ăn cơm.” Cố Cảnh Ngô tiếp nhận khăn nóng, vừa lau mặt, vừa dặn dò.

      “Ân, chàng cũng đừng về quá muộn , thiếp chờ chàng trở về mới ngủ.” Ninh thị ngồi ở trước bàn trang điểm, Liên Tâm đứng sau búi tóc cho bà: “Đúng rồi, thiếp muốn tìm 1 thư đồng cho Xán Xán.”

      Cố Cảnh Ngô dùng nước muối súc miệng, nhất thời chưa đáp lời được, đến khi Ninh thị búi tóc xong, ông cũng rửa mặt xong, nhận lấy trâm hải đường khảm đá quý trong tay Liên Tâm, giúp Ninh thị cài lên: “Sao đột nhiên nhớ tới chuyện này?”

      Ninh thị quay đầu hướng trượng phu cười cười: “Xán Xán lớn rồi, quá hai năm nữa nên nghĩ tới hôn , việc học ngày thường phải học nhanh chút, trước kia khi ở nhà khi có San tỷ nhi làm bạn, coi như có trở ngại, sau khi đến U châu chỉ có mình nàng, từ từ lười biếng rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng xong. Cho nên, thiếp tính tìm người theo nàng, hai người giúp đỡ nhau, tạo động lực.”

      Cố Cảnh Ngô : “ ra là biện pháp tốt, nàng chọn người thích hợp chưa?”

      Ninh thị đáp: “Thiếp thấy chọn nữ nhi của Trịnh thị là sai.”

      ----------------------------------------------------------------

      Chú thích (Beta):

      (1) Đấu củng: là kết cấu chịu lực đỡ mái thường thấy trong kiến trúc cung đình Trung Quốc, dùng để mở rộng mái hiên.

      [​IMG]
      Nguồn: hieunm.wordpress.com

      (2) Bất khả tư nghị: cũng đọc là "tác bất khả tư nghị" hoặc "nan tư nghị", nghĩa là " thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lý luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. (Nguồn: Wikipedia)

      P/s: Chào mấy bạn, cảm ơn ủng hộ Độc sủng thiên kiều :)
      Tớ muốn hỏi rằng có bạn đọc nào hiểu số từ ngữ xưng hô như "biểu ca, kế nữ, kế tỷ,..." ạ? Nếu có bạn hãy cho mình biết để mình thêm chú thích hoặc trực tiếp giải thích trong truyện luôn nhé!
      Nếu còn bất kì câu hỏi nào về bất cứ điều gì hay góp ý gì các bạn cứ thoải mái nêu lên nhé, mình rất vui lòng đọc và trả lời :)

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Tr hay. Thanksssss
      Cua Heo thích bài này.

    4. Cua Heo

      Cua Heo Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      901
      Chương 20: Sao Hồng loan bắt đầu di chuyển
      Editor: Bông Ngố
      Beta: Cua Heo


      Cố Cảnh Ngô nhíu mày : “Có người này thôi sao? chọn được người khác sao?”

      Hôm nay ông cũng nghe đến chuyện An quốc công phu nhân tán thưởng Giang Liên Nam. Góc nhìn việc của nam nhân và nữ nhân vốn khác nhau ngay từ đầu, ông thà rằng nữ nhi buông lỏng hơi lười, cũng muốn nàng trở thành người vô vị như người khác làm mặt lạnh với chính mình. Huống chi ở trong lòng ông, nữ nhi đủ tốt rồi, cho dù tài học có tiến thêm bước, cũng như dệt hoa gấm mà thôi.

      “Tướng công, chàng vui sao?” Hơn mười năm vợ chồng, Ninh thị tất nhiên là nghe ra trong lời Cố Cảnh Ngô có ý vui: “Thiếp quan sát nàng thời gian, cảm thấy cũng tệ lắm.”

      Cố Cảnh Ngô chưa từng gặp qua Giang Liên Nam, chưa tới vui hay vui: “Ta thấy người cậu của nàng ta làm việc mặc dù cẩn thận tỉ mỉ, làm việc hết phận , nhưng là người biết linh động, cho nên vẫn khó có thể lên chức.”

      Cố Cảnh Ngô thập phần hàm súc.

      Trịnh Đồng Ân làm quan cửu phẩm hai mươi năm bởi vì là người rất hiểu biến hóa. Có câu tục ngữ : “Cháu ngoại trai rất giống cậu”, người nhà tính tình thường khó tránh khỏi giống nhau. Cố Cảnh Ngô lo lắng thư đồng quá mức vĩ đại làm cho nữ nhi chịu ủy khuất, lại lo lắng đối phương có vấn đề như vậy, bất tri bất giác ảnh hưởng nữ nhi.

      Ninh thị ý thức được trượng phu ghét bỏ dòng dõi đối phương, bất quá chọn thư đồng khẳng định chọn dòng dõi thấp hơn so với nhà mình, giống như Cố Phong theo Thất hoàng tử làm bạn học, nào có làm trái đạo lý. Bà giải thích : “Nhà cha nàng từng là đại tộc ở Giang Nam, tổ tông từng làm quan thái sử công tiền triều, chính là sau đó lại xuống dốc .”

      Cố Cảnh Ngô thầm nghĩ: Vậy càng được, phàm là thế gia xuống dốc, đơn giản là gia phong xảy ra vấn đề, con cháu hoàn khố vô năng, tự tiến thủ. So sánh ra, ông thà lựa chọn đứa nhà nghèo lại thông minh: “Ta thấy chọn Bích Linh, Bích Lạc cũng sai, lanh lợi, cũng quá khờ, với lại từ cùng Xán Xán lớn lên , bằng cho các nàng làm thư đồng.”

      Ninh thị thở dài: “Ta cũng biết hai người nàng cũng tốt, chính là lo lắng các nàng mọi chuyện đều làm theo ý Xán Xán, có hiệu quả.”

      Ninh thị phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, khi nghe theo ý kiến Trịnh thị đưa Giang Liên Nam đến hỗ trợ chuẩn bị mở bách hoa yến bà liền có quyết định này.

      Ngày ấy Trịnh thị đến đưa danh sách thái phẩm, người sáng suốt vừa thấy liền biết đều phải là do Trịnh thị viết ra. Về sau bà lại đề cử khuê nữ nhà mình, Ninh thị liền còn có cái gì mà . Mẹ con Trịnh thị hiển nhiên sớm chuẩn bị tốt chủ ý, nếu phải Ninh thị đối với thái phẩm đủ vừa lòng, sợ là cần chờ bà hỏi, Trịnh thị chủ động đưa ra cầu cần người hỗ trợ.

      Ninh thị cũng làm mẫu thân, tất nhiên có thể đoán ra tính toán của Trịnh thị. Đổi lại là Ninh thị, nữ nhi tài mạo xuất chúng, bà cũng nhẫn tâm dể mai như vậy.

      Thời điểm thích hợp tạo cơ hội lần, Ninh thị bất quá nhấc tay đẩy lao mà thôi.

      Hôm qua Giang Liên Nam như nguyện được An Bình quốc công phu nhân khen ngợi, ban thưởng. Các vị phu nhân quan trung lưu đều thấy qua nàng, còn về sau như thế nào, còn muốn xem tạo hóa của nàng.

      Dù sao thân phận Giang Liên Nam còn ở đó, muốn vào nhà cao cửa rộng làm chính thê sợ là rất khó khăn.

      Ninh thị cho rằng Giang Liên Nam thích hợp theo Cố Thiền làm bạn học, kỳ là nhìn trúng lòng dạ muốn trèo cao của nàng.

      Bà đơn giản có thể nhìn ra, đứa này là cố ý biểu , tuy có ý nghĩ muốn nổi bật quá lớn mà bỏ qua chuyện khác, nhưng Ninh thị muốn người có thể cùng cạnh tranh với Cố Thiền.

      Vợ chồng Ninh thị thương lượng rất lâu, nhất thời chọn được người khác tốt hơn, cuối cùng Cố Cảnh Ngô vẫn theo ý thê tử.

      Ngày trở lại trong phủ, Ninh thị liền cho Giang Liên Nam theo Cố Thiền bái kiến Vân Úy phu nhân, từ đó về sau, hai nữ hài tử liền bắt đầu cùng nhau đọc sách học nghệ.

      Giang Liên Nam ở việc học kỳ so với Cố Thiền chậm hơn, từ bốn năm trước khi phụ thân qua đời, nàng cùng mẫu thân trở lại U châu tìm cậu nương tựa, Giang Liên Nam chưa tiếp xúc qua sách vở. Hơn nữa, nàng cầm nghệ cùng họa kĩ đều có căn bản. Cũng may nàng biết cơ hội này đến dễ, nên vô cùng quý trọng, khắc khổ luyện tập, người lại có trí tuệ, rất nhanh liền có tiến bộ.

      Ninh thị cũng bắt đầu thỉnh thoảng dạy Cố Thiền cách đạo lý quản gia, Giang Liên Nam ngẫu nhiên nghe thấy, thường thường so với Cố Thiền, nàng ta càng hay lộ ra biểu ngầm hiểu.

      Cố Thiền ngây thơ giống như biểu bề ngoài, rất nhiều chuyện kiếp trước Ninh hoàng hậu từng dạy qua nàng, quốc gia chi mẫu dạy bảo, tất nhiên so với thủ đoạn của chủ mẫu gia đình càng lợi hại hơn. Cố Thiền cố ý giả bộ cái gì cũng đều hiểu, chính là muốn chờ sau này tưởng mình học xong, Ninh thị có thể càng cảm nhận được nhiều thành tựu.

      Việc làm càng bận rộn, thời gian nhanh như cái chớp mắt.

      Tháng 3, Tây Sơn có hoa đào nở rất đẹp.

      Mẹ con Cố gia tùy ý dạo chơi bãi cỏ ngắm hoa.

      Lúc này Cố Thiền cùng Giang Liên Nam rất quen thuộc, liền cầu nàng trước.

      “Nghe Tây Sơn có Bích Vân tự, Bồ Tát đặc biệt linh nghiệm.” Ngồi xe ngựa, Giang Liên Nam , “Ngươi có muốn đến bái lạy?”

      Nay cuộc sống Cố Thiền như ý, có gì đặc biệt muốn cầu xin, nhưng thấy Giang Liên Nam có bộ dáng mong chờ, cũng muốn có thêm hiểu biết.

      Vì thế, nàng liền xin Ninh thị Bích Vân tự dâng hương. Ninh thị thể lực bằng hai tiểu nương, ngắm hoa xong thấy mệt, vừa nghe Bích Vân tự ở đỉnh núi, bộ lên núi, còn phải thêm năm trăm bậc thang mới vào đại điện, lập tức có hứng thú, liền phân phó Bạch Hoa bồi hai tiểu nương lên núi, chính mình mang theo nha hoàn leo lên xe ngựa nghỉ ngơi.

      Bích Vân tự kiến trúc nguy nga, phong cảnh thanh tú, hương khói cường thịnh.

      Cố Thiền cùng Giang Liên Nam thêm tiền dầu vừng, rồi xin quẻ xăm.

      Cố Thiền là xăm thượng, “Hôm nay tân tiêu tốn nộn điều.” Ý là hồng loan tinh động (số đào hoa đến).

      Giang Liên Nam là xăm hạ, “Khoảng cách mây che cũng ám tồn, hội ngộ có chuyện xảy ra, tiền đồ .”

      đường xuống núi, Giang Liên Nam cảm xúc ràng trầm lại, lặng im nửa đường, đột nhiên hỏi: “Xán Xán, ngươi có nghĩ tới mình phải gả cho vị hôn phu như thế nào ?”

      Lời này hỏi khéo, vài ngày trước Cố Thiền mới lo lắng việc này, “Tất nhiên là phải gả người lòng thương ta.”

      Giang Liên Nam nghiêng đầu nhìn nàng, “Chỉ cần như vậy thôi sao? Đối phương bộ dạng, dòng dõi linh tinh ngươi cũng lo lắng sao?”

      Cố Thiền lắc đầu, nàng phải lo lắng qua, chỉ là theo như kiếp trước, mặc dù được gả vào hoàng thất cuộc sống cũng chưa chắc được như ý. Nàng cân nhắc qua, cho rằng mình vẫn muốn yên vui qua ngày hơn.

      Giang Liên Nam thở dài, lầm bầm lầu bầu : “Cũng cần ngươi phải lo lắng, ngươi xuất thân hầu phủ, nhà chồng tương lai sao kém được.”

      Cố Thiền trả lời nàng, chỉ hỏi: “Vậy còn ngươi, ngươi muốn gả cho hạng người gì?”

      Giang Liên Nam mặt ửng đỏ, ngượng ngập : “Ta ngươi nhưng đừng cười ta. Ta nghĩ gả cho người có quyền thế, còn chuyện khác ta cũng để ý, chỉ cần có thể bảo hộ ta, chiếu cố ta là được.”

      Cố Thiền cái hiểu cái , “ có quyền thế liền thể bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi sao?”

      “Ngươi chưa chịu qua khổ, ngươi hiểu.” Giang Liên Nam muốn lại thôi: “Người có tiền ta thấy qua, nhưng quyền thế, tự bảo vệ mình còn khó, chứ chi tới bảo vệ thê nữ......”

      tiếng sấm vang lên đánh gãy lời của nàng, ngẩng đầu chỉ thấy trời mây đen quay cuồng, trong khoảnh khắc có giọt mưa rơi xuống.

      Ba người đường chạy chậm, hướng tới lương đình cách đó xa trú mưa. Đợi khoảng 2 chén trà, mưa chút có dấu hiệu muốn dừng, ngược lại càng lúc càng lớn.

      Cố Thiền thích chưng diện, nên mặc quần áo mùa xuân hơi mỏng, nàng vừa mới dính nước mưa, thêm bị gió lạnh thổi cái, lạnh run, hắt xì liên tục.

      Giang Liên Nam nghe được nhíu mày, “Còn như vậy ngươi sinh bệnh. xe ngựa có dù, ta lấy tới.”

      “Để cho Bạch Hoa thôi.” Cố Thiền , nàng biết Bạch Hoa có võ công, thân thể so với các nàng đều cường tráng hơn.

      Giang Liên Nam cũng biết Bạch Hoa có võ công: “Vẫn là để Bạch Hoa ở lại , trách nhiệm của nàng chính là bảo hộ ngươi.”

      xong, chạy nhanh ra ngoài, đường núi quanh co, bao lâu nhìn thấy thân ảnh của nàng.

      Cố Thiền đợi lâu cũng thấy Giang Liên Nam trở về, nàng lại vui cùng Bạch Hoa chuyện phiếm, cảm thấy dù cùng Bạch Hoa cái gì, cuối cùng đều bị Hàn Thác biết. Tuy rằng nàng cũng có gì thể cho ai biết, nhưng chính là thích cái cảm giác bị giám thị.

      Chờ đến chán, nàng chợt thấy xa xa thân ảnh từ trong mưa bụi tới.

      Người nọ dần dần đến gần, trong tay giơ cao cây dù bằng giấy dầu, nửa người mặc áo màu lá trúc, chỉ thấy được vạt áo cẩm bào màu xanh thiên thanh cùng đế giày đen như mực.

      Cố Thiền biết vì sao lại khẩn trương đứng lên.

      Đợi cho người đó vào lương đình, từ từ bỏ cây dù xuống, liền lộ ra gương mặt như vị tiên bị đày xuống trần gian.

      Trừ bỏ Hàn Thác còn có thể là ai.

      ------------------------------------------------------

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Bà GLN ham hố.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :