1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 104: Ngoài ý muốn

      Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng sắc mặt Lâm Mẫn lại càng lạnh như băng, tay vốn duỗi ra lại gấp vào vuốt vuốt tóc, bên khóe miệng chứa tia lãnh đạm, vui vẻ:

      “Tư sắc như vậy, con cũng có thể để ý? Khi nào mẹ dạy ra ánh mắt con kém như vậy?”

      Lâm Mẫn hết lần này đến lần khác làm khó dễ, Ninh Vân Hoan nghe được, trong lòng bị đả kích lớn. Ba Lan ở bên khẽ nhíu chân mày, chỉ là trong ánh mắt có chút điện mà thôi, sau đó lại biến thành bộ dáng lạnh nhạt như trước.

      Lan Lăng Yến vô cùng bao che khuyết điểm, người mà hằng ngày đều nâng trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, làm sao có thể để người khác tới làm lãng phí. Ánh mắt lạnh xuống, che chở Ninh Vân Hoan lùi về sau hai bước, nho nhã lễ độ :

      “Xin hỏi mẹ chút, chẳng biết người dạy ánh mắt của con lúc nào? Có lẽ là trong lúc mẹ ngủ mơ sao?”

      Bộ dạng mắt xếch của và ba Lan rất giống nhau, như cười như , đôi lông mày tuấn kia ép cực thấp xuống gần mắt, mang theo loại cảm giác bén nhọn, Lâm Mẫn giống như nhìn thấy chồng lúc còn trẻ, ngẩn người, khẽ hoảng hốt trong chốc lát, bà nhớ tới năm đó chồng bà vẫn thể hoàn toàn khống chế tâm tình lúc nổi giận, bộ dáng chính là như vậy.

      So với chồng bà những gì Lan Lăng Yến làm được còn tốt hơn, ra sinh được đứa con trai, phải là có thời điểm Lâm Mẫn cảm thấy kiêu ngạo, đúng là tình cảm của hai mẹ con luôn là tốt, Lâm Mẫn từng nghĩ muốn tới gần con, cũng ngờ đợi được đến lúc bà có cách để đến gần, bên cạnh con người có thể làm cho nó bật cười.

      Nhất thời trong lòng Lâm Mẫn cảm thấy thoải mái, đợi đến lúc lấy lại tình thần, nhớ lại con trai vì người phụ nữ mà đối chọi gay gắt với bà, ánh mắt bà càng thêm u ám.

      Rốt cuộc là theo ba Lan nhiều năm như vậy, biết xông pha qua biết bao mưa gió, lúc này mặc dù trong lòng Lâm Mẫn giận dữ, nhưng vẻ mặt cũng biểu ra chút nào, chỉ coi như nghe được ý mỉa mai trong lời của Lan Lăng Yến, lui về phía sau bước, cười :

      “Ninh tiểu thư, nghe tiểu Cửu cùng kết hôn. Đúng là biết trước khi kết hôn, cha mẹ Ninh tiểu thư có dạy hay ? Hôn nhân đại , vẫn phải là tiếng với cha mẹ.” Lâm Mẫn khẽ cười, ánh mắt rét run:

      “Hoặc là cha mẹ Ninh tiểu thư biết, nhưng căn bản liền đồng ý Ninh tiểu thư làm như vậy?”

      Vừa nghe lời này, trong lòng Ninh Vân Hoan cũng cảm thấy cao hứng, lúc trước muốn kết hôn cũng phải là do nghĩ, cũng là bị Lan Lăng Yến bức cho vội vã, tại Lâm Mẫn lại lộ ra bộ dạng giống như nhà mình nhìn trúng gia thế của Lan Lăng Yến nên lập kế muốn gả cho . Sắc mặt Ninh Vân Hoan có chút khó coi, vừa muốn mở miệng ba Lan ngồi ở bên tay cầm cái tẩu, tay cầm ly rượu mới đứng lên. Đưa tay nắm bả vai Lâm Mẫn, ánh mắt có chút rét run:

      “Mẫn Mẫn, em uống rượu say.”

      Bị chồng chơi chiêu như vậy, Lâm Mẫn dừng chút, nở nụ cười: “Ông xã! có biết hay , vị Ninh tiểu thư này đúng là người có bản lãnh, còn dám bạt tai Thiến Thiến của chúng ta, nếu phải là Thiến Thiến gọi điện thoại cho em, em còn biết ánh mắt con trai chỉ có như vậy mà thôi.”

      Lan Lăng Yến mặt lạnh lôi kéo Ninh Vân Hoan, muốn xoay người : “Ánh mắt của con chỉ có như vậy, có thể thấy được ánh mắt của mẹ cũng khác mấy.” Lâm Mẫn có ánh mắt mới tìm được người chồng như vậy rồi lại sinh ra thêm đứa con trai có ánh mắt, Lan Lăng Yến vòng lớn đâm Lâm Mẫn hồi, Lâm Mẫn kịp phản ứng, sắc mặt lập tức khó coi. Lúc này đám người Lâm gia có chút lúng túng, bỗng nhiên hồi xôn xao, tiếng kinh hô vang lên, đám người bị chen lấn ra, bóng người cầm bình sữa lảo đảo đánh tới, “phù phù” tiếng liền đụng phải Ninh Vân Hoan. Toàn bộ sữa đổ lên người , lại còn muốn đưa tay lên nắm lấy ngực Ninh Vân Hoan.

      May mắn Lan Lăng Yến phản ứng nhanh hơn, tay kéo Ninh Vân Hoan có chút ngây người về bên cạnh mình, nhưng bóng người kia vẫn bắt lấy tay Ninh Vân Hoan như cũ, gom hết sức lực cắn cái. Ninh Vân Hoan hít vào hơi khí lạnh, còn chưa kịp đẩy ra bóng người cao lớn liền tự mình té ngã đặt mông lên mặt đất, giống như là vừa rồi Ninh Vân Hoan đẩy té, khóc lên:

      “Sữa của tôi…”

      Mộ Thiệu Hoa vốn đứng bên cạnh Lâm Mậu Sơn xem kịch vui giờ lại có chút ngồi yên. Ninh Vân Hoan cũng nhận ra được người đàn ông té lăn dưới mặt đất kia, cái bộ dạng mắt mũi, dung mạo có chút xinh đẹp này phải là người giả ngu ở đời trước Mộ Cẩn Ngôn còn là ai nữa?

      Lúc này tay được bỏ ra, Lan Lăng Yến kéo tay nhìn vào lòng bàn tay, thấy hàng dấu răng in đó có chút rớm máu, lập tức nắm chặt quả đấm muốn lên. Ba Lan vốn ngăn đón vợ, nhìn thấy tình huống này, liền ngậm cái tẩu vô trong miệng, nhanh tới trực tiếp chụp Lan Lăng Yến lại, tùy tiện kéo quấn quít vào tay , sau đó lấy cái tẩu xuống cười:

      “Làm sao vậy?”

      “Sữa của tôi, trả sữa cho tôi.”

      Ninh Vân Hoan chứng kiến bộ dáng nắm tay lúc này của hai cha con Lan Lăng Yến, mí mắt giựt giựt, tay Lan Lăng Yến ôm lấy , tay kia bị ba Lan vòng tay vào. Nếu mà phong thái nhàng của ba Ninh lôi kéo mỹ nữ đó là hình ảnh cực kỳ kích thích ánh mắt, mà kéo người đàn ông còn có thể trấn định tự nhiên như vậy …, khóe miệng Ninh Vân Hoan co giật, ra lời.

      Hai cha còn này cơ hồ cao bằng nhau, nhìn ra được dáng người Lan Lăng Yến giống như cha, hai người đàn ông đẹp trai cùng độ tuổi ý nhị đứng cùng chỗ, đột nhiên trong đầu Ninh Vân Hoan sinh ra ý niệm là mình có cần phải ảm đạm rời hay .

      “A? Mộ, đây là nhị công tử nhà sao?” Ba Lan cười cười, quay đầu gọi Mộ Thiệu Hoa tới.

      Vốn là Mộ Thiệu Hoa chứng kiến con trai mình giống như bị Ninh Vân Hoan đẩy ngã xuống mà có chút nổi giận, giờ nình thấy ba Lan nở nụ cười, trong lòng có chút bất mãn lại có chút lúng túng.

      Cả đời ông thuận buồm xuôi gió con đường chính trị, mà còn sinh ra đứa con lớn kiệt xuất thua bản thân, có thể cả đời này nếu phải có tồn tại của Mộ Cẩn Ngôn cuộc đời ông là hoàn mỹ, có điểm nhơ nào. Cũng bởi vì năm đó Mộ Thiệu Hoa quá coi trọng công việc mà bỏ qua con trai, cuối cùng khiến cho nó sau khi bị thương dẫn tới sốt cao lùi mà đốt thành ngốc luôn, trong lòng ông vẫn luôn áy náy với đứa con trai này, cũng chính là bởi vì như thế, ông có con trai lớn và đứa làm cho người ta đau lòng này là được, sau đó cũng có sinh thêm.

      Với địa vị của Mộ gia, theo lý mà có ai dám có mắt mà nhắc đến đứa con ở trước mặt ông, có thể ba Lan biết, ở nước ngoài ông cũng xem như là nhân vật có thể tay che trời, về Hoa Hạ lại cưới Lâm gia đại tiểu thư, như Mộ gia chỉ có thế lực ở Hoa Hạ mà có kéo gia tộc ra nước ngoài được, hẳn là ông nhìn thuận mắt.

      Bởi vậy khi người chuyện là ba Lan, Mộ Thiệu Hoa cũng dám trở mặt, nhưng trong lòng lại có chút bất mãn với đứa con thứ hai mà ông nhắc tới, lại xem bộ dáng nó ngồi dưới đất khóc rống lên, Lâm gia tổ chức gia yến, mời tới đều là nhân vật có mặt mũi lớn, lúc này bị mọi người thấy cảnh con trai ngồi dưới đất, Mộ Thiệu Hoa chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, có chút ngẩng đầu lên được.

      Mặc dù ông có thể mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng trước mặt đứa con trai này lại có biện pháp nào.

      Mộ đúng là hổ phụ vô khuyển tử, con trai lớn thông minh nhanh nhạy, con thứ lại thiên chân hồn nhiên như thế, làm cho người ta trìu mến.” Ba Lan xong lời này, cười ha ha hai tiếng rồi đưa tay sờ sờ đầu Mộ Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, bộ dạng đối đãi với đứa bé, da mặt Mộ Thiệu Hoa căng cứng.

      Lan quá khen.” Lời này giống như là Mộ Thiệu Hoa nặn từ trong hàm răng ra, xong mới quay đầu quát khẽ vợ ông đứng đây từ lúc nào: “Còn mau đưa nó , mất mặt, xấu hổ!”

      Tuy Lâm gia và Mộ gia có quan hệ thông gia, nhưng con của mình làm xấu hổ như vậy, trong lòng Mộ phu nhân đương nhiên là mất hứng, bà cũng bỏ được con trai, nhất là bà luôn luôn nâng con trai trong lòng bàn tay, có thể lại hận Ninh Vân Hoan, vừa rồi Mộ Cẩn Ngôn chính mình làm động tác ngã xuống đất, nhưng ai nhìn thấy cũng giống như Ninh Vân Hoan đẩy ngã xuống. Lúc Mộ phu nhân dụ dỗ kéo con trai lên, ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan.

      Ninh Vân Hoan cảm thấy tay hơi đau, lúc này trong lòng có nhận thức hoàn toàn mới về ba Lan.

      “Đợi chút , lát nữa ta cùng.” Ba Lan khẽ cong khóe miệng, mặt lộ ra vui vẻ mê người, gật đầu với mọi người xung quanh, lúc này mới kéo con trai tới gần giọng .

      Sắc mặt Lan Lăng Yén đen nhánh, lúc này mới rút tay từ trong khủy tay ông ra, vừa lắc lắc tay vừa nén xúc động muốn xé ống tay áo: “Lâm gia chỗ cho ba ở?”

      “Ha ha ha, tiểu Cửu, con nghịch ngợm!” Ba Lan vỗ vỗ bả vai của Lan Lăng Yến, hào sảng cất tiếng cười to. Đôi mắt Lan Lăng Yến lạnh lùng nheo lại, môi mỏng mím thành đường thẳng: “ đa tạ ba khen ngợi.”

      Tuy chuyện với ba Lan cũng khoái trá, nhưng ba Lan như vậy với Lan Lăng Yến, hai người Ninh Vân Hoan tự nhiên cũng có cách nào rời trong lúc này.

      Lâm Mậu Sơn ngồi bất động đầu bên kia nhìn hai người đùa giỡn hồi lâu, sau đó cho người đến tìm Lan Lăng Yến đến chuyện cũ, mà vài người phụ nữ trong Lâm gia tuổi tác giống nhau lại đến lôi kéo Ninh Vân Hoan đến chỗ khác của biệt thự chúc mừng hôn .

      Bởi vì chuyện Lâm Thiến lúc trước, nên Ninh Vân Hoan đối với người của Lâm gia cũng có nhiều vướng mắc ở trong lòng, nhưng ngoài dự liệu, chủ mẫu Lâm gia tại Mộ Thạnh cũng phải là người khó chung đụng. Bà cũng có vẻ đẹp bên ngoài sắc bén như con Lâm Mẫn, ngược lại là bộ dáng ôn nhu thân thiết. Mộ Thạnh năm nay sáu mươi tuổi, bà vốn là của Mộ Thiệu Hoa, năm đó dựa vào liên hôn giữa hai nhà mà gả đến Lâm gia. Hôm nay mặc dù tuổi lớn, sinh được mấy người con nhưng người bà lại có loại khí chất mà phụ nữ trẻ tuổi có được, rất dễ làm cho người ta cảm thấy mến.

      “Đứa này, đều do tiểu Cửu che dấu, liên tục có mang tới cho chúng ta xem chút, Lâm Thiến tính cách như đứa bé, nếu như nó có chỗ nào làm đúng, con đến đây cho bà ngoại biết, bà giúp con xả giận.”
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31525 others thích bài này.

    2. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 105: Nhắc nhở

      Mộ Thạnh kéo tay Ninh Vân Hoan vỗ vỗ, lúc nhìn thấy dấu răng tay liền nhàn nhạt nhìn qua Mộ phu nhân sắc mặt khó coi:

      “Ta cảm thấy Cẩn Ngôn cũng nên được giáo dục tốt, mặc dù tại nó hiểu chuyện, có thể cũng nên biết chút quy củ, chính là đứa bảy tám tuổi cũng có chuyện bắt người cắn, con coi cái tay này chút, cắn thành hình dáng nào rồi?”

      Mộ Thạnh vốn là bà có lời vô cùng phân lượng ở Mộ gia, hơn nữa bà còn gả vô nhà quyền thế, người Mộ gia lúc này dụ dỗ bà còn chưa kịp, nào dám đắc tội với bà. Mộ phu nhân mặc dù trong lòng bất mãn chuyện bà giống như là dạy dỗ mình trước mặt đám con cháu, nhưng lại thể cắn răng nhịn xuống, giọng chịu nhận lỗi:

      “Bác, về nhà con dạy dỗ lại nó.”

      “Dạy quy củ tốt, nếu như dạy được, cứ đưa đến chỗ Lâm Sâm, làm chú họ, nhất định nó giáo dục Cẩn Ngôn tốt. Ta cảm thấy cũng có vấn đề gì, đều là do các con nuông chiều, lại nuông chiều đến mức xảy ra chuyện như vậy.” Mộ Thạnh dạy dỗ Mộ phu nhân vài câu, giúp Ninh Vân Hoan xả giận xong, lúc này mới cười : “Cháu chớ cùng nó so đo. Còn chuyện này, bà ngoại dặn dò cháu, hai ngày này được làm vết thương thấm nước, bà cho cháu biết làm như vậy khẳng định để lại sẹo.”

      Ninh Vân Hoan gật đầu , trước từng gặp nhiều người trong Lâm gia, lúc này cũng dám vì vài câu của Mộ Thạnh mà dễ dàng sinh ra hảo cảm với bọn họ.

      Trong giới thượng lưu giả lẫn lộn, lời cũng có thể ngoặt mười cái cong, cũng sợ cẩn thận liền bị quấn người vào, bởi vậy chuyện có vẻ hết sức cẩn thận. Mộ Thạnh đối với thái độ đó của cũng để ý, mấy câu, giống như là trong lúc lơ đãng liền hỏi:

      “Đúng rồi Hoan Hoan, bà nghe tiểu Cửu bởi vì cháu mà cùng với họ Cố xung đột, lần trước Cẩn Ngôn còn đụng phải, phải ?”

      Thân phận của cố Doanh Tích những người này cũng điều tra ràng, chẳng qua là bởi vì khó mà thấy được cái đứa cháu ngốc kia thích người phụ nữ, mà phải là muốn món đồ chơi hay muốn cha mẹ chơi chung với , hai vợ chồng Mộ Thiệu Hoa cũng cảm thấy mười phần thỏa mãn.

      “Đúng vậy.” biết Mộ Thạnh tại sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện của Cố Doanh Tích, nhưng Ninh Vân Hoan suy nghĩ chút vẫn là thành trả lời. Mộ Thạnh dừng chút mới :

      “Bà có thể hỏi là ấy mắc tội gì với cháu sao?” xong lời này, Mộ Thạnh nhìn bộ dạng kinh ngạc của Ninh Vân Hoan rồi tiếp: “Cẩn Ngôn nhà chúng ta từng cứu ấy, cháu biết, Cẩn Ngôn giống những đứa trẻ khác, nếu như lỡ xảy ra chuyện gì, chú Mộ và dì Nhiếp nhất định vô cùng thương tâm.”

      Mộ Thạnh là hoài nghi Cố Doanh Tích có dã tâm, cố ý muốn đến gần Mộ Cẩn Ngôn.

      Dù sao như nhà bọn họ, biết có bao nhiêu người muốn tiến lên chủ động nịnh nọt cầu xin ít đồ vật. Trước đó thấy Cố Doanh Tích cũng giống như là ham vật chất, nhưng lúc ả gần vẫn tới tìm Mộ gia mượn hai mươi vạn. Chuyện này làm Mộ phụ nhân khỏi kinh ngạc trong lòng, nếu như chỉ là bởi vì chút tiền sao cả, coi như dùng tiền mua món đồ chơi cho con trai, còn nếu như tâm tư Cố Doanh Tích chính là , hơn nữa con trai của mình lại kính trọng ả vài phần, đến lúc đó người nhà Mộ gia cũng sợ Mộ Cẩn Ngôn bị thương.

      Nghe ý tứ của Mộ Thạnh, cũng hiểu được mục đích bà tìm đến, trong lòng Ninh Vân Hoan vừa động lại nhịn được bật cười.

      Đời trước quan hệ giữa Cố Doanh Tích và Mộ Cẩn Ngôn vốn phải là kiểu hùng cứu mỹ nhân, ngược lại là bởi vì yến hội ở trong trường, lúc mọi người kinh dễ Mộ gia nhị công tử, Cố Doanh Tích lại xem như đứa em trai mà bảo vệ, ngược lại chính mình bị người ta chỉnh vô cùng chật vật.

      Từ khắc đó, trong lòng Mộ Cẩn Ngôn liền cất giữ người phụ nữ này vào, từng giây từng phút chú ý ả, thậm chí sau khi biết ả bị mấy người đàn ông bức hiếp, tiếc giúp ả mà sớm bị bại lộ thực lực của mình. Cuối cùng có thể , giữa mấy người đàn ông, tình cảm của Mộ Cẩn Ngôn với Cố Doanh Tích là phức tạp nhất, mà người này cũng là hết sức khó dây dưa.

      Mà cả đời này vì Ninh Vân Hoan có chiếu theo kịch bản kiếp trước, mà từ lần đầu gặp nhau của Cố Doanh Tích và Mộ nhị công tử cũng bắt đầu xảy ra thay đổi, rất nhiều chuyện cũng vô tình thay đổi theo. Đời trước bởi vì Cố Doanh Tích biết hai người Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn nên có thể có cơ hội đặt chân vào thế giới mà ả chưa bao giờ bước vào kia, lại theo đó biết thêm ba người nữa, cũng nhờ ba người kia giới thiệu, mà tiến vào xã hội thượng lưu, cuối cùng gặp Mộ Cẩn Ngôn, lại bởi vì quan hệ của Mộ Cẩn Ngôn với Lâm gia mà biết Lan Lăng Yến, từ đó con tim chỉ lòng vì nhảy lên.

      Hết lần này tới lần khác, Cố Doanh Tích lại biết Lan Lăng Yến trước, rồi sau đó lại bởi vì quan hệ của Lan Lăng Yến nên mới gặp Mộ Cẩn Ngôn, có vài nhân vật mấu chốt trong đó thế nhưng đều có xuất .

      Trừ hai em sinh đôi tạm thời còn ở nước ngoài, mặc khác còn có người tên Brooklyn chỉ nghe tên mà thấy mặt, hết lần này đến lần khác, Mộ Cẩn Ngôn lại khéo gặp Cố Doanh Tích trước.

      Coi như số mệnh định là tình , Ninh Vân Hoan nghĩ, chính mình cũng cần phải bỏ công sức làm cho thất bại, mặc kệ cuối cùng có thể tách tình đích thực giữa Mộ Cẩn Ngôn và Cố Doach Tích hay , ít nhất cũng nên làm cho người trong nhà họ Mộ biết ngọn nguồn, cần giống như kiếp trước, có phòng bị với Mộ Cẩn Ngôn, ngược lại cuối cùng làm Mộ Cẩn Ngôn trở thành người chiến thắng cuối cùng, tiếp nhận lấy cả Mộ gia , còn trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ của Cố Doanh Tích.

      Nếu đời này làm bạn bè với Cố Doanh Tích, hay bởi vì sắc đẹp của Lan Lăng Yến làm Cố Doanh Tích hận , Ninh Vân Hoan cảm giác mình cần phải chuẩn bị nhiều chút mới được.

      Nghĩ tới những thứ này, dừng lại hồi lâu, thấy đám người Mộ Thạnh chờ đợi đến sắc mặt lãnh đạm xuống, Ninh Vân Hoan mới thở dài :

      “Theo lý mà cha mẹ từng dạy xấu sau lưng người khác, nhưng là trưởng bối có chuyện, cháu cũng dám . Về vị học tỷ này những chuyện khác cháu , nhưng ở phương diện đối phó với đàn ông, cũng có phương pháp độc môn, ngừng dụ dỗ trai cháu cam nguyện theo, hơn nữa còn cuồng dại với ta. Cháu có nghe Cửu qua, nghe Mộ nhị công tử giống như cứu ta, cháu lại là muốn coi ý định của Cửu, cũng nhắc nhở Mộ phu nhân ngài câu, ngàn vận lần trông hai vị công tử.”

      Ninh Vân Hoan đến đây, lại giơ tay bị thương lên miệng thổi thổi: “Hình như vừa rồi Mộ nhị công tử biết cháu có cừu oán với ta, là tới giúp ta hả giận.”

      Lời đến đây liền dừng, vẻ mặt Mộ phu nhân có chút lúng túng, thần sắc cũng có chút hoài nghi, có điều bà tin tưởng con trai là bị ngốc, vì vậy đối với hành vi nhân cơ hội cáo trạng con trai mình của Ninh Vân Hoan có chút bất mãn, miễn cưỡng nở nụ cười hai tiếng:

      “Chỉ sợ là suy nghĩ nhiều rồi? Cẩn Ngôn nhà chúng tôi từ tính cách gàn bướng, làm sao có thể cố ý giúp ta hả giận?” Cũng lại là Cố Doanh Tích được coi như là cái thứ gì, có tư cách gì đáng giá mà con trai mình giúp ta hả giận.

      Dư quang khóe mắt nhìn thấy thanh niên thân hình cao lớn dứng chỗ vòm tròn chúc mừng hôn lễ ở cửa, tựa lưng vào vách tường, đưa tay giơ điếu thuốc hít vào hơi sâu, trong lúc đó Ninh Vân Hoan nở nụ cười, cố ý đề cao thanh, làm bộ giật mình:

      “Cái gì? Mộ phu nhân chuyện này rất đúng? Tôi nghĩ là ở bên ngoài có người cố tình dùng chuyện này đứng ở sau lưng hãm hại Nhị công tử ! Tôi thấy Nhị công tử rất tốt a, lúc chuyện mạch lạc ràng, mà ánh mắt lại thanh chính, vừa rồi có làm gì chuyện gì khác người, chính là người bên ngoài hiểu lầm , cũng biết phía sau lại thôi, nhưng chân chính có thể đứng ra làm chứng chắc chẳng được mấy người?”

      Ninh Vân Hoan trực tiếp chỉ ra Mộ Cẩn Ngôn là giả ngu, dù sao nhiều năm như vậy, có thể nhịn người ta cười nhạo, kinh dễ nhiều năm như vậy, mặc kệ Mộ Cẩn Ngôn giả ngu có thủ đoạn như thế nào, chỉ riêng nhẫn nại này của đủ kinh người. Mà người Mộ gia đối với chuyện là người ngu cũng quá tin tưởng mà nghi ngờ gì cả, nếu mình quá ràng, chừng có thể làm cho Mộ Cẩn Ngôn cẩn thận đề phòng với mình nhiều hơn, có thể ở sau lưng hạ độc thủ chừng, chính là người Mộ gia cũng tin tưởng lời mình , cũng chỉ nghĩ là mình cố ý cười nhạo Mộ Cẩn Ngôn mà thôi.

      Hơn nữa Ninh Vân Hoan cũng tin tưởng, lời vừa rồi của mình có thể là cố ý cho Mộ Cẩn Chi nghen, nếu như là có đầu óc, khẳng định hoài nghi ý tứ của mình mà điều tra Mộ Cẩn Ngôn, bất kể như thế nào, chỉ cần có ý thăm dò, cho là Mộ Cẩn Ngôn cẩn thận nữa khẳng định cũng lộ ra chút chân tướng, chỉ cần có đề phòng, đem Mộ Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm đến sít sao, cả đời này chỉ cần Mộ Cẩn Chi dễ dàng chết như vậy, nếu Mộ Cẩn Ngôn muốn cảnh tượng giống như đời trước, tùy ý xử lý trai cũng có dễ dàng như vậy!

      Nghĩ đến hành vi Mộ Cẩn Ngôn cùng với Bruce Green liên thủ đem mình giam lỏng ở nước ngoài mà cho về nước ở đời trước, cùng với chế ngạo và uy hiếp sau đó, trong lòng Ninh Vân Hoan liền nở nụ cười lạnh.

      cũng đúng.” Ngược lại lúc này Mộ phu nhân mới nhìn Ninh Vân Hoan thuận mắt hơn rất nhiều, bất kể như thế nào, chuyện đứa con thứ hai là kẻ ngu cho tới nay chính là chuyện làm cho Mộ gia bị người khác cười nhạo. Bà cũng hận nhất chuyện người ta nhắc tới tình của con trai, nhưng bây giờ Ninh Vân Hoan luôn mở miệng con trai mình ngốc, cũng thay Mộ Cẩn Ngôn cãi lại hành vi, làm cho Mộ phu nhân thoải mái trong lòng ít, cũng nhìn Ninh Vân Hoan vừa mắt như vừa rồi nữa, chuyện với vẻ mặt cũng nhu hòa chút.

      Trong lòng Ninh Vân Hoan cười cười, ngược lại cảm thấy những người này phải là mù mắt, mà là do Mộ Cẩn Ngôn là nam chính trong truyện nóng, giống như chuyện giả ngu này chính là ngụy trang bình thường của , mặc kệ giả bộ kém cỏi như thế nào, cũng có người có thể phát được!

      Người mà bị mọi người cho rằng là đồ ngốc, vừa có chảy nước miếng lại chưa từng ăn bùn đất, càng chưa từng làm qua chuyện gì thiếu não, chỉ có đôi lúc cố ý làm ra phản ứng chậm hai ba nhịp cùng với vài lời càn, như vậy cũng có thể lừa tất cả mọi người! Những người này tỏ ra khôn khéo như vậy, tất cả đều bị Mộ Cẩn Ngôn này lừa gạt, thậm chí người được xưng là ngôi sao chính trị mới Mộ Cẩn Chi cũng bị đưa ra nước ngoài giam lỏng nửa đời sau, đời trước đầu óc những người này đến tột cùng là bị làm sao vậy?
      Iluvkiwi, Hiyoko, AnnieNguyễn31522 others thích bài này.

    3. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 106: Dự định

      Lúc này đây Ninh Vân Hoan biết nếu như mình đem chuyện Mộ Cẩn Ngôn giả ngu chọc ra, kết quả như thế nào, dù sao bất kể như thế nào, khẳng định đối với là có lợi mà có hại, dù sau này chuyện phát triển như thế nào, Mộ Cẩn Ngôn dã tâm bừng bừng cuối cùng có cái kết cục gì, , đúng là vô cùng mong đợi ngày sớm chứng kiến cảnh đó!

      Người Mộ gia nghe được tin tức về Cố Doanh Tích, xác định phương diện đối phó với đàn ông ả đúng là có cách, mặc kệ trong lòng mọi người có tin hay , nhưng chuyện liên quan đến con trai mình, Mộ phu nhân cũng tin, cũng đem chuyện này đặt trong lòng. Ninh Vân Hoan vừa mấy câu vừa nhìn ra cửa, thân ảnh Mộ Cẩn Chi thấy, nhoẻn miệng cười cười, lập tức giấu ý lạnh trong mắt lại.

      Còn may là lấy chuyện Cố Doanh Tích mở đầu, dần dần Ninh Vân Hoan cũng theo kịp câu chuyện, mấy người phụ nữ ở đây có ai phải là mạnh vì gạo bạo vì tiền, lúc này câu tôi câu mà mau chóng xào nóng khí. Ngay cả Mộ phu nhân cũng ép lo lắng đối với Mộ Cẩn Ngôn xuống trong lòng, đùa vài câu. lúc câu chuyện hấp dẫn, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng vang “Răng rắc”, giống như là có người đụng phải cái gì, khiến cho toàn bộ chén dĩa bàn rơi xuống dưới đất bể tung.

      Nụ cười mặt Lâm lão phu nhân Mộ Thạnh có chút ít phai nhạt, nhưng cũng lộ ra vẻ giận dữ, ngược lại cười:

      “Mau mau tới xem bây giờ là có ai tới, nháo ra động tĩnh lớn như vậy.”

      Mấy người theo cùng nở nụ cười, đứng lên về phía cửa. Ninh Vân Hoan cuối cùng, lúc ra liền thấy có bóng người ngã ở chân bàn trong đại sảnh, thân người vô cùng chật vật, bộ dáng giống như là đứng nổi, bên cạnh còn có người quen an ủi ta, cũng nhìn thấy mặt mũi vợ chồng Lâm Sâm xanh mét đứng ở bên cạnh, tức giận ra lời.

      “Đây là thế nào?” Mộ Thạnh còn chưa có mở miệng hỏi, Lâm Mậu Sơn cùng với mấy người đàn ông đứng dậy, cau mày nhìn qua bên này. Lâm Sâm vẻ mặt có chút lúng túng: “Ba, ba đừng để ý đến nó, chính là nhàn rỗi quá mà sinh chuyện.”

      “Ông nội, vì cái gì đêm nay ngay cả người ngoài cũng mời, mà mời chúng con? Dù sao chúng con vẫn là mang họ Lâm đấy!” Lâm Thiến bịt mũi được Liễu Yên đỡ miễn cưỡng đứng lên, vừa rồi là bị Lâm Sâm cho quả đấm tới hỏi thăm, nhất định là ta bị Lâm Sâm làm ngã. Liễu Yên an ủi ta, Lâm Thiến bịt mũi, vẻ mặt có chút lớn lối.

      Lâm Mậu Sơn có ít cháu trai cháu , đối với đứa cháu luôn luôn phản nghịch này cực kỳ tích, tính cách ông vốn là cũ kỹ nghiêm túc, nếu tính cách Lâm Thiến tinh linh cổ quái chút hoàn hảo, đáng tiếc hết lần này đến lần khác ta cứ thích theo hướng riêng biệt. Người Lâm gia muốn nịnh nọt Lâm Mậu Sơn cũng phải là số ít, lúc này tự nhiên cũng thiếu đứa cháu như Lâm Thiến, càng xem cách ăn mặc của ta hở chỗ này trống chỗ kia, càng nhìn càng vừa mắt. Lúc này lông mày đều nhíu lại:

      “Nếu như mày có việc gì, trở về học tập chút con chưa lấy chồng là như thế nào, cách ăn mặc giống như du côn lưu manh, Lâm gia chúng ta dạy ra người như mày.”

      Lâm Mậu Sơn câu nặng bằng Lâm Sâm mười câu, chỉ có Lâm Thiến sắc mặt trắng bệch, mà ngay cả mẹ ta La Từ sắc mặt cũng khó coi. Lâm Sâm im lặng, cười cười muốn qua bồi tội, Lâm Thiến lại giơ cái cằm lên: “Ông nội, dù sao người nhìn con cũng vừa mắt. Con cũng sao cả, hôm nay con là đến tìm họ!”

      ta xong, kéo Liễu Yến về hướng Lan Lăng Yến, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ Ninh Vân Hoan: “ họ, ngay cả phụ nữ nhà họ Ninh như vậy cũng để ý. Chị Liễu Yên của em cũng kém hơn ta, cũng dứt khoát thu chị ấy !” Lâm Thiến xong liền nở nụ cười. Nhìn ra được là ta làm phẫu thuật mũi, lúc này khuôn mặt còn có chút hơi sưng, xanh xanh tím tím đúng là dùng nhiều đồ trang điểm cũng che được.

      Mọi người vì lời của ta mà an tĩnh lại, trong mắt Lâm Mậu Sơn thoáng lên tia phiền chán, Lan Lăng Yến lại nở nụ cười lạnh:

      “Vật gì đó của , cũng xứng đến giới thiệu cho tôi, xem tôi như nhặt đồ bỏ , cái gì cũng muốn?”

      câu ra chỉ làm cho sắc mặt Lâm Thiến thay đổi lớn, mà ngay cả thân thể Liễu Yên cũng run lên theo.

      “Chị Liễu Yên…”

      “Cút.” Lan Lăng Yến nhàn nhạt câu, những người quen biết đều biết rằng lúc này Lan Lăng Yến có chút nhịn được muốn đánh người. Lúc ba Lan muốn tiến lên chế trụ con trai lần nữa, Lan Lăng Yến tránh qua bên cạnh cách xa ông đoạn.

      “Tiểu Cửu…” Lâm Mẫn muốn thay cháu câu, tuy hành vi Lâm Thiến giới thiệu phụ nữ cho con trai làm trong lòng bà có chút khó chịu, cũng có thể là bởi vì Lâm Thiến đoạt mất chuyện của bà mà thôi, làm sao Lâm Mẫn có thể dễ dàng tha cho người tùy ý nghĩ cách cho con trai thay vợ chồng mình chứ, nhưng biết tại sao, cháu Lâm gia cũng ít, duy chỉ có Lâm Thiến là thân mật với bà nhất, bà cũng thích Lâm Thiến nhất, lúc này thấy ta bị con trai quát tháo trước mặt, Lâm Mẫn đương nhiên liền bảo vệ ta.

      “Mẹ, nếu như người thích loại chuyện như vậy, con ngại cho mấy người kia đưa tới cho ba, bên trong Hoàn phì Yến gầy* đều đẩy đủ, tùy ba chọn lựa, như thế nào?” Lan Lăng Yến tư tưởng muốn khống chế cực mạnh, tuyệt đối nhịn được việc người ta vung tay múa chân vào chuyện của mình. Lúc này Lâm Mẫn cũng phạm vào kiêng kị của , ánh mắt tự nhiên cũng dần dần lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, chuyện đem Lâm Mẫn tức giận gần chết, ngược lại ba Lan đứng bên cạnh nở nụ cười.

      *Hoàn phì Yến gầy: ý chỉ Dương Quý Phi béo, Triệu Phi Yến gầy để chỉ đối nghịch về hình thể của hai đại mỹ nhân. Ở đây ám chỉ là người đẹp mập hay ốm gì cũng có.

      “Đứa bé ngoan!”

      Lâm Sâm trầm mặc lên tiếng, ông biết cha mình cực kỳ thích đứa cháu ngoại Lan Lăng Yến này, chỉ sợ là con cháu Lâm gia mà có Lan Lăng Yến được Lâm Mậu Sơn sủng ái đứng trước mặt, chính là những đứa này cũng nhất định có thể vượt qua được Lan Lăng Yến .

      Tuy Lâm Sâm có lý trí, nhưng La Từ lại chịu nổi con mình bị người khác vũ nhục như vậy, bà vừa muốn mở miệng chuyện, liền gặp phải ánh mắt Lâm Mậu Sơn, trong lòng lạnh lẽo, dám há mồm.

      Nghĩ đến lại thấy phiền, hôm nay đến chỗ này ngồi còn bằng ở trong nhà ôm bà xã cùng chỗ còn thoải mái hơn, lúc Lan Lăng Yến bực mình muốn cáo từ, ba Lan trước bước mở miệng:

      “Thời gian cũng còn sớm, ba, hôm nay để cho Mẫn Mẫn ở lại bồi ba mẹ, con chung với tiểu Cửu.”

      Lâm Mẫn có chút vui tách ông xã ra, nhưng bà cũng biết tính cách chồng mình, đôi môi giật giật, lại rốt cuộc bảo ông ở lại hoặc là chính mình cùng, có điều lại nhìn Lan Lăng Yến :

      “Tiểu Cửu, chìa khóa lần trước con đưa cho mẹ bị mất, đưa lại cho mẹ cái .”

      Lan Lăng Yến cười lạnh tiếng, nhìn cũng nhìn Lâm Mẫn, lên tiếng, nhưng ý tứ từ vẻ mặt này Lâm Mẫn liền hiểu , lập tức nổi cơn tam bành:

      “Con có ý gì? Chẳng lẽ mẹ tìm con lấy cái chìa khóa cũng khó khăn như vậy?”

      có.” Lan Lăng Yến có chút bình tĩnh, lập tức cự tuyệt, kéo Ninh Vân Hoan tỏ ý muốn . Lâm Mẫn tức giận đến hộc máu, nhưng chứng kiến ông xã làm hôn gió về phía mình, lại chỉ tập trung vào môi ông hồi lâu. Tuy trong mắt ba Lan mang theo ý cười, ra ý tứ chính là cấm bà , cơn tức trong lòng Lâm Mẫn đều bị bà buồn bực giấu vào trong lòng.

      Hai vệ sĩ mực ở xe xuống, xe cũng tắt máy, lúc này cần khởi động lại, bởi vì phía trước có hai vệ sĩ ngồi, ba Lan muốn cũng phải theo ngồi vào phía sau. Phía sau là hai hàng ghế sôfa làm bằng da giống như như là chỗ ngồi, mặc dù đủ cho ba người ngồi, nhưng Lan Lăng Yến lại nghĩ tới cùng ngồi với ông:

      “Lần này ba về chẳng lẽ có người lái xe? Nếu như tạm thời có xe để di chuyển, bằng người chọn lấy chiếc, coi như là con tặng.”

      “Ô ô, đúng là lạnh lùng.” Ba Lan cười cười, lơ đễnh cầm cái tẩu ra, nhìn thấy Lan Lăng Yến nhướng mày, lại thu về: “Ý của ông ngoại con, giống như là muốn giao Lâm gia cho con.”

      Mấy đời trước Lâm gia đông đúc, sau đó biết có phải là bởi vì cực thịnh rồi nên suy thoái hay , sau Lâm Mậu Sơn còn người nào có kinh tài tuyệt diễm, cũng chính bởi vì như thế, Lâm gia người kế tục, Lâm Mậu Sơn cũng đành phải đem quyền lực Lâm gia giao cho vài dòng họ đứng ra tiếp nhận, được ca tụng trở thành nhân tình quyền lực, đó chính là Tô gia.

      Thứ này giao ra dễ dàng, lúc muốn lấy lại cũng rất khó khăn. Thế hệ giữa Lâm gia này, em Lâm Sâm, Lâm Kỳ, Lâm Quân mỗi người đều phải tài trí bình thường, cũng đồng dạng phải là nhân tài, những người này giỏi ở mặt này cũng khiếm khuyết chút ở phương diện khác. Lâm Sâm hữu dũng vô mưu; Lâm Kỳ nhanh trí thông minh tính cách lại quả quyết, căn bản làm nổi chuyện lớn; còn Lâm Quân có dã tâm mà cũng có bản lãnh làm tướng, có chí tiến thủ, ngay cả thiên phú cũng có, người như vậy chỉ có thể làm thuộc hạ để sử dụng, còn làm chủ còn kém xa lắm.

      Mà trong đám cháu trai, Lâm Sâm chỉ có hai đứa con , còn lại đám cháu nội danh tiếng bên ngoài phải là chỉ biết sống phóng túng bại hoại cũng là bản lãnh chơi đùa phụ nữ , làm sao Lâm Mậu Sơn có thể nhẫn tâm đem toàn bộ Lâm gia giao lên tay những người này! Ông chỉ biết nhìn con gả cho người, sinh ra đứa cháu ngoại phải họ Lâm, những năm này nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến, biết trong lòng có bao nhiêu ảo não!

      “Như thế nào? Khách quan mà hôm nay ở bên ngoài Hoa Hạ, ta vẫn còn xem trọng, nếu là đem vũ khí mua ở nước ngoài, hai cha con ta liên thủ, nội ứng ngoại hợp, con nên biết là có bao nhiêu lợi ích.” Ba Lan đến đây, mới lần đầu tiên kéo mặt nạ hào hoa phong nhã xuống, lộ ra vài phần bộ mặt hung tàn.

      “Con có hứng thú, chẳng qua nay thân thể ông ngoại còn tốt, con thấy chống đỡ thêm hai mươi năm nữa cũng có vấn đề gì, nếu như ông nguyện ý, con có thể đem Lan Ý đưa cho ông.” Lan Lăng Yến sớm chịu nổi con trai, từ tình cha con đối với là vô cùng ít ỏi, đối với con trai mình tuy có chút tình cảm nhưng cũng sâu đậm quá mức, tình cảm cha con quan trọng bằng tình cảm vợ chồng, mà chỉ cần có Lan Ý ở đây, tâm tư của Ninh Vân Hoan vĩnh viễn đều đảo quanh nó, nếu như có thể đem con trai ném tới nhà ông ngoại, từ đó nó theo đường chính, mà sau này mình tiếp nhận nghiệp của ba Lan, ở nước ngoài dùng danh nghĩa đầu tư tài chính vào Hoa Hạ mà rửa sạch tiền, như vậy đúng là cha con liên thủ, có thể là vô địch thiên hạ, còn có thể đem thế lực Lan gia hùng tráng hơn chút, đối với chính là trăm điều lợi mà điều hại.
      Iluvkiwi, Hiyoko, phương131121 others thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ổng tìm cách ném con , coi nghĩ thuận lợi chưa kìa. Sợ luôn
      Kemmut thích bài này.

    5. yukikouso

      yukikouso Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      2,966
      Chương 107: Sửa họ

      Ba Lan ngẩn người, trong lúc đó nhịn được bật cười:

      “Trung Quốc có câu ngạn ngữ, tử đạo hữu bất tử bần đạo*, con là đem lời này biểu vô cùng tinh tế, hổ là con trai của ta!”

      *tử đạo hữu bất tử bần đạo: ý là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết quan trọng, có thể hiểu như câu “Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.”

      Ninh Vân Hoan ở bên nghe được phỉ nhổ trong lòng, ba Lan ràng là người từ lớn lên ở nước ngoài, lại cứ thích mấy câu văn vẻ, lúc kiểu văn vẻ càng làm người ta chú ý hơn.

      Nghe hai cha con này thảo luận về hướng của Lan Ý mà trong lòng Ninh Vân Hoan toát mồ hôi hột, nhưng coi như muốn cùng con trai tách ra cũng biết như thế nào. Phương thức Lan gia chọn lựa người thừa kế cũng hiểu, lúc ấy Lan Lăng Yến có thể chịu đựng, dám cam đoan về sau con trai mình có muốn con đường đầy máu và nguy hiểm như vậy hay , cơ hồ mọi lúc đều là đem đầu treo ở bên eo, hình như mấy trăm năm người của Lan gia đều là như vậy, chính mình nhiều nhất chỉ là người gả cho Lan Lăng Yến, có phương pháp để thay đổi quy củ Lan gia.

      rất sợ sau này con trai mình cũng sống trong súng đạn, thường xuyên mạo hiểm bị người đuổi giết rất nguy hiểm, cuộc sống phập phồng lo sợ. Đúng là cũng hiểu, coi như mình đành lòng để con trai sống qua ngày như vậy, chỉ cần nhóc sinh ở Lan gia, chỉ cần nhóc mang họ Lan ngày, cho dù Lan Lăng Yến có thể che chở cho nhóc lớn lên, nhưng đứa bé có kinh nghiệm mưa gió vĩnh viễn thể nào ngồi yên ổn ở vị trí chủ Lan gia cả.

      Ở tại Lan gia, vĩnh viễn thể nào dùng thân phận mà có thể trấn áp được những thứ ngưu quỷ xà thần kia được.

      Lan Lăng Yến có thể bảo vệ con được nhất thời, thể nào cả đời coi chừng nhóc, nếu Lan Ý có thể con đường khác, tuy cách xa mình chút, có thể để cho nhóc an toàn, Ninh Vân Hoan nghe cũng cảm thấy động tâm chút.

      Hai cha con ở bên bàn luận, ba Lan chỉ muốn đem thế lực Lâm gia thu hẹp lại trong lòng bàn tay, cho dù ông biết đây chỉ là tạm thời, có thể dự định của Lâm Mậu Sơn cũng chỉ là như vậy thôi, có thể ông ấy chỉ dùng Lan Ý như thời kỳ quá độ, để bù lại hôm nay Lâm gia có nhân tài, thậm chí ông ấy có khả năng cầu Lan Ý đổi tên. Như thế nào cũng được, chỉ cần ngày trong Lâm gia còn cốt nhục của Lan gia là có thể mang đến thuận lợi khổng lồ để Lan gia phát triển trong Hoa Hạ.

      Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất làm cho ông để vợ Lâm Mẫn ở lại Lâm gia quyền thế ngập trời với cha mẹ vợ, còn chính mình lại theo con trai về, dù sao với lực ảnh hưởng của Lâm gia tại Hoa Hạ, đáng giá để ông chuyến này.

      Hai cha con xong chuyện chính , ba Lan mới đem hai chân bắt chéo vểnh lên, duỗi ngón tay gõ gõ lên bộ tây trang màu trắng dính chút bụi, đếm xỉa gì cười :

      “Lại tới, đến nay ta cũng chưa gặp Lan Ý lần nào, vừa vẹn coi như là lễ ra mắt , sáng sớm ngày mai cũng ôm qua Lâm gia, để cho mẹ con nhìn chút.” Thái độ của Lan Lăng Yến vừa rồi cũng làm cho ba Lan nhìn ra thái độ của , lúc này hai cha con chuyện quyết định xong việc sở hữu Lan Ý, Ninh Vân Hoan mặc dù hiểu được con trai lớn lên ở Lâm gia an toàn hơn Lan gia, có thể lúc này nghĩ đến con trai trước thuộc về Lâm gia sau đó mới là thuộc về mình, trong lòng cũng đau ỉ.

      im lặng trầm mặc của làm cho ba Lan rất hài lòng, tuy người con dâu này xuất thân thấp hèn chút, có thể ở trong cuộc mới biết được, cũng hiểu chuyện, điểm này nghe dễ còn làm được lại khó, mà ngay cả người xuất thân như Lâm Mẫn, cũng nhất định có thể trong lúc bàn bạc đến những chuyện này tỉnh táo như thế.

      Ba Lan hài lòng. Sáng sớm ngày thứ hai, khi Ninh Vân Hoa tỉnh dậy, Lan Lăng Yến lấy phần văn kiện ở ngăn tủ bên cạnh giường đưa tận tay .

      Bình thường lúc này Lan Lăng Yến cũng đứng lên tới công ty, khó có được hôm ở lại trong phòng với . Tối qua Ninh Vân Hoan nghĩ tới chuyện của con trai, cả đêm lật tới lật lui ngủ, cũng may mắn Lan Lăng Yến có nháo , cho đến khi trời sáng mới chợp mắt lát. Lúc tỉnh dậy, mặc dù sắc trời bên ngoài u nhưng thời gian cũng còn sớm.

      “Mấy giờ rồi?” thanh của có chút mềm nhũn, đầu hôn mê, ngay cả thân thể cũng mỏi nhừ.

      Lan Lăng Yến hôn lên trán cái, rồi mới cầm đồ giao lên tay : “Ba đưa cho em, mười hai giờ, đói bụng rồi sao?”

      Ninh Vân Hoan vừa nghe đến đồ ba Lan cho mình, mặc dù xem, nhưng cũng biết ba Lan ra tay , chỉ là muốn Lan Ý, mắt cũng muốn sụp xuống: “Ôm con trai rồi sao?”

      Lan Lăng Yến gật đầu , đưa tay bế lên, nhanh chóng cầm áo ấm chuẩn bị sẵn để tháp quý phi trùm lên cho , lúc này mới bình tĩnh :

      “Ôm rồi, Hoan Hoan, em nên biết, Lan Ý ở Lâm gia an toàn hơn nhiều so với Lan gia, hơn nữa chỉ là nó họ Lâm, cũng lên rằng nó phải là con trai của em.” Chỉ là tương đương với việc đem con trai cho trưởng bối nuôi mà thôi, cũng phải nhóc là con trai của Ninh Vân Hoan. Ninh Vân Hoan biết có đạo lý, nhưng trong lòng hiểu cũng nhất định là có thể tiếp nhận: “Đều do !”

      Ngày trước Lan Lăng Yến cưỡng bách ở cùng với , lại qua Lan gia chọn lựa người thừa kế tàn khốc như vậy, đương nhiên Lan Lăng Yến là trải qua cửu tử nhất sinh, còn các em của gần như đều chôn vùi trong tay , có thể còn mấy con cá lọt lưới, hoặc mấy người đàn ông thất bại trong việc tranh chấp Lan thị, những người này sinh con trai, chính là muốn cùng đời sau của Lan Lăng Yến cạnh tranh, nếu như Lan Ý họ Lan, mọi người tự nhiên bỏ qua nhóc, huống chi con cháu của những người thất bại có nhiều oán hận với thành công của Lan Lăng Yến, chỉ sợ cần đoán Ninh Vân Hoan cũng có thể biết, hơn nữa cha con Lan Lăng Yến đều kế thừa vị trí gia chủ cùng với Lan thị, cái này quá bắt mắt, rất dễ dàng làm cho người ta đều tập trung lên Lan Ý.

      Súng bắn chim đầu đàn, Lan Ý vừa ra đời là nguy cơ bốn phía. Lan Lăng Yến thích con trai luôn đoạt quá nhiều chú ý của bà xã, cũng có thể là cũng phải chỉ lo điểm đó, Lan Ý Lâm gia, đại biểu cho việc về sau nhóc chính là trợ lực của Lan gia chứ phải là uy hiếp, nhóc mang họ Lan, liền đại biểu cho việc có tư cách tranh giành chức gia chủ và Lan thị, rất nhiều đời sau Lan gia coi nhóc là uy hiếp, ngược lại bởi vì là họ Lâm nên mọi người giữ lấy nhóc tốt, tuy hủy rất nhiều em, dẫn tới việc ở Lan gia rất nhiều người oán hận, những người này chừng xuống tay với con trai mình, nhưng khi Lan Ý mang họ Lan, đời này có thù hận vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích mãi mãi.

      Đề nghị của ba Lan, vừa thỏa mãn nhu cầu của Lâm gia, từ đó đem Lâm gia cột chặt vào người Lan gia, lại hóa giải nguy cơ của Lan Ý, mọi thứ đều cân nhắc kỹ càng!

      Ninh Vân Hoan hiểu những thứ này, có thể khó tránh khỏi oán hận trong lòng việc mình gả cho nhân vật nguy hiểm như Lan Lăng Yến, vài ngày cũng cho sắc mặt tốt.

      Mặc dù ngày đó ba Lan ôm đứa bé , có thể lưu lại phần tài sản, ông đem 30% cổ phần trong Lan thị ở Hoa Hạ dưới danh nghĩa của ông đều đem cho Ninh Vân Hoan. Những thứ tài sản này mặc dù chỉ là 30% mà thôi, nhất định có thể so sánh với Tạ gia phát triển rất nhiều năm qua, thế nhưng cũng phải là con số .

      Số tiền này cũng chỉ là phần , quan trọng hơn là, ba Lan đem nhóm năm người giao cho Ninh Vân Hoan!

      Cái này mới là trọng yếu! Đội ngũ này mặc dù số lượng nhiều lắm, chỉ có năm người thôi, nhưng lại là những người được Lan gia huấn luyện từ , chỉ có ám sát lợi hại mà cái chính là những người này vô cùng trung thành. Lan Lăng Yến qua với , nếu kêu những người này làm nhiệm vụ bắt buộc phải chết họ cũng nhíu mày chút nào!

      Khách quan mà , mặc dù tiền tài được coi trọng, ra ba Lan giao cho Ninh Vân Hoan đội ngũ hộ thân này mới chân chính là được Lan gia coi trọng!

      Mà ngay cả Lâm Mẫn gả cho ba Lan nhiều năm như vậy, bà có thể điều động vài người trong tay ba Lan, thế nhưng lại có được những người tài giỏi như vậy. Ninh Vân Hoan nghĩ tới mình lại có thể dựa vào bán đứng con trai, cuối cùng có khoảng tiền vô nghĩa , còn được cái ngoài ý muốn như vậy.

      Hôm nay con trai bị ôm , có buồn bực cũng có biện pháp gì, cũng may con trai vẫn gọi là mẹ, bởi vậy trong lòng cũng buồn bã đến như vậy. Ba Lan đưa tới những người này đúng lúc có công dụng, ngại trong tay mình có ít người, thể nhìn chằm chằm Cố Doanh Tích, lúc này ba Lan đưa người tới xem như chuyện khẩn cấp giải xong.

      Hai ngày nghỉ ở nhà Ninh Vân Hoan đều qua Lâm gia thăm con trai, trước kia ngày ngày Lan Ý ở nhà ầm ĩ làm cho có khi cũng tức giận hận thể đánh lên mông nhóc, nhưng hôm nay con trai lại ở bên cạnh, ngược lại Ninh Vân Hoan cảm thấy nhớ. Trời vừa sáng chuẩn bị đứng dậy Lâm gia, hai ngày nay mưa bắt đầu ngừng có điều tuyết lại rơi, bầu trời khói mù mảnh, lại càng thêm lạnh, mới vừa tắm rửa sạch , thay quần áo còn chưa kịp xuống lầu ăn điểm tâm, điện thoại trong phòng liền vang lên, quản gia Lan Tứ gọi tới, là người Lâm gia tới.

      Vừa nghe đến tin này, Ninh Vân Hoan cũng dám trì hoãn, gấp rút đem đầu tóc làm khô liền chạy xuống dưới lầu.

      Lúc này quả nhiên người của Lâm gia ngồi trong phòng khách, tuy lần này Lâm gia đến ít người, nhưng biệt tự trong núi này của Lan Lăng Yến lại lớn, bởi vậy bên trong ngồi vài chục người, cũng có vẻ có chút chen lấn nào. Ninh Vân Hoan vừa xuống lầu nhìn thấy đám người, Lâm Mậu Sơn mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám khói, đầu tóc chải về phía sau làm lộ ra cái trán, đùa với Lâm Ý ở trong ngực, thỉnh thoảng đứa bé phát ra tiếng cười “khanh khách” cũng là náo nhiệt.

      Thấy Ninh Vân Hoan xuống, trong mắt Lâm Mẫn lộ ra tia mệt mỏi, lúc này mới hất cằm lên, lạnh lùng :

      “Khách cũng đến, còn xuống tiếp đón, Ninh gia chính là dạy cách tiếp đãi khách như vậy?”

      Ninh Vân Hoan cau mày, biết tại sao chính mình chuyện gì cũng chưa làm qua, bà mẹ chồng Lâm Mẫn này liền đem nhìn vừa mắt, nếu là vì chuyện kết hôn của và Lan Lăng Yến làm trong lòng Lâm Mẫn thoải mái cũng nên đem khí hướng lên người mà vung, dù sao mới là người bị hại, mà nếu là Lâm Mẫn vì chuyện Lâm Thiến mà nhìn vừa mắt, Ninh Vân Hoan cũng có ý định xin lỗi, bây giờ còn cảm thấy Lâm Thiến vừa mắt đây!

      “Ông ngoại, bà ngoại cùng với cha mẹ tới, tại sao có thể là khách?”

      Ngay trước mặt Lâm gia, Ninh Vân Hoan có ý tứ muốn cãi vã với Lâm Mẫn, chỉ là tránh nặng tìm đáp câu, trong mắt ba Lan lộ ra vẻ hài lòng, còn chưa mở miệng , Lâm Mẫn liền nở nụ cười”

      “Chúng tôi còn chưa được xem là khách? Ngay cả người làm mẹ là tôi cũng lấy được cái chìa khóa, như vậy còn tính là khách?”

      Lâm Mẫn nghĩ tới hai ngày trước bà tìm con trai muốn cái chìa khóa lần nữa, Lan Lăng Yến chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt bà, trong lòng liền hận đến nghiến răng, sau đó lại nhìn Ninh Vân Hoan càng thêm vừa mắt:

      “Có điều nhà như vậy cũng phải là chỗ ở tốt.”

      Căn bản biệt thự của Lan Lăng Yến này đất đai , cao thấp tổng cộng có ba tầng, trong đó nếu muốn thang bộ có thang máy, hai vợ chồng ở là hoàn toàn dư dả, lúc này Lâm Mẫn lại ngại nó quá , Ninh Vân Hoan cũng lười tranh cãi với bà, ngược lại hướng con trai phủi tay, cười cười .

      Thái độ như vậy ngược lại làm Lâm Mậu Sơn hài lòng, Lâm Mẫn cư xử quá xúc động, vừa rồi chuyện cũng làm mất chuẩn mực của mình, đừng đến việc Ninh Vân Hoan với Lan Lăng Yến chính thức đăng ký kết hôn, là con dâu Lâm Mẫn, cho dù tại hai người chưa kết hôn, với bảo bối trong ngực mình, Lâm Mậu Sơn cũng xem trọng Ninh Vân Hoan.

      Hôm nay Lâm gia cao thấp đều, mấy đứa hoàn toàn làm được việc gì tốt. Trừ ba đứa thế hệ Lâm Sâm này, trong đám cháu trai toàn là phế vật, có thể thấy được sinh ra con trai cũng phải là mặt hàng tốt, lúc này có thể thu dưỡng được cháu ngoại trai sử dụng cho Lâm gia, Lâm Mậu Sơn cũng là hài lòng.

      Cho dù ông biết ba Lan có tính kế, chẳng lẽ ông tính kế? tại thân thể ông cũng tốt, điều dưỡng tốt sống thêm hai mươi năm nữa cũng thành vấn đề, Lâm Ý hoàn toàn do ông dạy bảo, nếu có cái gì ngoài ý muốn về sau lo lắng nhóc làm được việc gì. Dầu gì Lâm Ý cũng là hy vọng của Lâm Mậu Sơn, ba Lan chịu cho ông cái hy vọng này, chính là tạm thời đem tài nguyên Lâm gia cấp cho Lan gia như thế nào? Huống chi Lâm Mậu Sơn ở đây, ông cũng để có ngày phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

      Cũng chính là bởi vì Ninh Vân Hoan biết chuyện lớn , mặc kệ gia thế như thế nào, có thể hiếu thuận nghe lời là được. Lâm Mậu Sơn hết sức hài lòng với , lúc này thấy con lòng muốn khó xử, khỏi cau mày, nghiêm nghị :

      “Mẫn Mẫn, con thất lễ!”

      Từ Lâm Mẫn là con độc nhất của Lâm Mậu Sơn, là ở giữa đám con trai nhà họ Lâm là vô cùng được sủng ái, có thể Lâm Mậu Sơn ở Lâm gia uy vọng mười phần, khi ông mở miệng, cho dù Lâm Mẫn hài lòng, trong lòng cũng phải cho ông vài phần thể diện, hừ lạnh tiếng, lúc này mới .

      “Ba, tòa nhà này của tiểu Cửu con cũng xem qua, đằng sau là rừng tư nhân, bên phải còn có sân Golf, cũng nhiều năm chưa có trở về, bằng chúng ta luận bàn phen?” Ba Lan cười cười, cũng liếc nhanh qua Lâm Mẫn, lên tiếng thay Ninh Vân Hoan giải vây: “Lâm Ý để cho Hoan Hoan trông , vừa vẹn chúng ta dạo coi xung quanh.”

      Đối với người lớn tuổi mà , nhất là giống như Lâm Mậu Sơn, cái dạng cảnh đẹp gì chưa từng xem qua, tuổi càng lớn ngược lại càng thích đồ tự nhiên, hơn nữa vừa nghe đến có rừng tư nhân, ông cũng muốn coi cái, nhất là con vẻ mặt khó chịu này, vừa vẹn dẫn dạo miễn cho nó ở lại đối nghịch với Ninh Vân Hoan.

      Tất cả mọi người đồng ý, Mộ Thạnh cũng với đám con dâu Lâm gia theo tới tự nhiên cũng dám đồng ý. đám người đều muốn ra ngoài, Lâm Thiến xen lẫn trong đám người trầm mặc nửa ngày, mặt đeo khẩu trang che chắn lại đột nhiên lớn tiếng :

      “Ba, con muốn !” khi có người mở miệng, vài người trẻ tuổi sác mặt mệt mỏi, ánh mắt ảm đạm cũng mở miệng ra.

      Lâm Mậu Sơn cực kỳ ưa đứa cháu Lâm Thiến này, đàn ông lớn tuổi như ông vô cùng bảo thủ, đối với việc Lâm Thiến phẫu thuật thẩm mĩ cùng với đầu tóc nhuộm màu ngổn ngang lại thêm phần chướng mắt, hôm nay thấy ta muốn , chính mình cũng muốn nhìn thấy cháu phản nghịch này, tự nhiên cũng đề cập nữa.

      Mấy người vừa , đám người trẻ tuổi liền lưu lại, Ninh Vân Hoan ôm con trai, Lâm Thiến ngã người đặt mông lên ghế sofa: “Có cái gì ăn ngon sao? Chết đói mất!”

      Ninh Vân Hoan cau mày, thấy mấy người trẻ tuổi “Ơ thông suốt” tiếng ngã xuống ghế, có vài người còn lấy thuốc lá ra, vội vã ôm con trai lên lầu, lười phải chiếu cố những người này. Dù sao dưới lầu có quản gia Lan Tứ ở đây, Lâm Thiến nhìn vừa mắt, lúc này thấy lên, chỉ đem khẩu trang mặt lấy xuống, hướng tiếng khinh miệt, cũng theo tiếp nhận điếu thuốc người khác đưa tới để lên miệng.

      Người Lâm gia ở đến buổi trưa mới về, lúc này đám người Lâm Thiến cũng sớm rời , trong phòng khách còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt, bên trong còn lẫn vài vệt khói, Lâm Mẫn lên nhìn xung quanh lần, lúc này mới với Ninh Vân Hoan:

      “Bọn Thiến Thiến đâu?”

      Ninh Vân Hoan cũng mới vừa xuống, căn bản thấy được bọn Thiến Thiến, Lâm Mẫn vừa hỏi, liền lắc đầu thành : “ biết.”

      vậy là có ý gì? Ngay cả vài người cũng xem chừng được.” Lâm Mẫn vừa nghe trả lời như vậy, khóe miệng lập tức giật giật, vẻ mặt chán ghét làm cho mọi người ai cũng nhìn ra được bà thích Ninh Vân Hoan.

      Vừa nghe thấy lời của Lâm Mẫn, ánh mắt Ninh Vân Hoan liền rét run, cũng phải là người thay Lâm gia chăm sóc đám con nít, thấy người liền tìm đến , đám người Lâm Thiến cũng phải là đứa bé bốn năm tuổi, lúc này chạy đâu thấy liên quan gì đến , chẳng lẽ chân còn dài lên đến người ? Giọng Lâm Mẫn vô cùng khó chịu, biết vừa rồi ra ngoài có phải bị người hay , lúc này trở lại liền phát hỏa với , Ninh Vân Hoan vừa định mở miệng, ba Lan ôm Lâm Mẫn vào trong lòng:

      “Mẫn Mẫn.” Giọng ông trầm thấp, mặt mặc dù mang theo vui vẻ, nhưng ánh mắt mơ hồ mang theo chút ít cảnh cáo.

      Nếu là bình thường Lâm Mẫn cũng hơi sợ, có thể nghĩ đến vừa rồi ra ngoài, trừ bỏ cha mẹ, ông xã và Lâm Sâm ra chỉ có hai người trai khuyên nhủ bà thôi, mồi lửa trong lòng Lâm Mẫn lại bừng lên.

      Từ bà chính là thiên chi kiều nữ, tính cách cũng vô cùng cực đoan, nhất chính là đối nghịch với người khác, còn tin có người đủ khả năng so với bà! Nếu là chuyện như vậy ba Lan và vợ chồng Lâm Mậu Sơn khiển trách bà coi như xong, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác để cho bà so đo với Ninh Vân Hoan, Lâm Mẫn càng là dầu muối ăn, lúc này thấy vẻ mặt Ninh Vân Hoan có chút rét run, trong lòng bà càng cảm thấy thoải mái.

      Con trai do mình sinh ra, hôm nay muốn vào trong nhà nó, còn cần ba Lan tự mình đến chào hỏi, bà làm mẹ, trong tay ngay cả cái chìa khóa cũng có đến mảnh, mà Lan Lăng Yến tìm vợ gia thế như vậy coi như xong, lại còn khắp nơi chu đáo che chở cho Ninh Vân Hoan!
      Iluvkiwi, AnnieNguyễn315, Pe Mick23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :