1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 120: Tú bình

      Editor: Bộ Yến Tử
      Cho người nhàng tay chân dọn dẹp bàn, Thường Nhuận Chi dẫn Ngụy Tử tiếp tục công việc kiểm kê hôm qua.

      Bất quá ngày hôm qua chuyên tâm làm việc, nhưng hôm nay nàng có chút yên lòng, khiến Tìm Đông lầm đầu ở bên cạnh hầu hạ nàng có chút nơm nớp lo sợ.

      Vốn tiểu nương này khẩn trương, bởi vì thấy Thường Nhuận Chi yên lòng, khi kiểm kê hạ lễ cũng sai lầm vài lần, hốc mắt hồng sắp khóc, sợ Thường Nhuận Chi trách cứ nàng.

      Tâm tình Thường Nhuận Chi tốt, cũng vì vậy trách cứ người khác.

      Nề hà chủ tớ có khác, Tìm Đông sợ nàng.

      Hôm nay tâm tình Ngụy Tử tốt lắm, nhìn Tìm Đông cũng là vẻ mặt ôn hoà, thấy Tìm Đông nhát gan sợ người, Ngụy Tử khỏi với Thường Nhuận Chi:

      " bằng nương qua bên kia nghỉ ngơi , bên này cứ để nô tì nhìn là được."

      Tuy rằng tính tình Ngụy Tử hoạt bát, thích hỏi chuyện bát quái, nhưng khi làm việc cũng rất cẩn thận.

      Thường Nhuận Chi có lo lắng, níu cổ áo khép chặt lại, :

      "Bên ngoài trời lạnh, cho tiểu nha hoàn mang tới cái bếp lò đặt ở bên cạnh ngươi , đỡ phải đông lạnh."

      "Ai, tạ nương."

      Ngụy Tử vội vàng đáp ứng, hầu hạ Thường Nhuận Chi vào nhà, cho nha hoàn dâng hai đĩa điểm tâm ăn vặt và ly trà xanh nóng hầm hập.

      Thường Nhuận Chi nâng má nhìn Ngụy Tử điểm hạ lễ, nghe Ngụy Tử kỷ kỷ tra tra chuyện cùng nha hoàn và bà tử hỗ trợ.

      Đột nhiên, Ngụy Tử quay đầu với Thường Nhuận Chi:

      " nương, cũng sắp đến đại niên rồi, ngày lễ tết trong phủ, quà tết gì đó, có phải muốn chuẩn bị bây giờ luôn ?"

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, :

      "Qua mấy ngày nữa sắp xếp người làm. Mấy ngày này cứ hiểu tình huống trong phủ , cũng tốt cho việc muốn mua sắm thứ gì và mua bao nhiêu. Còn nữa, người hầu hạ trong phủ, đến lúc đó cho chút phúc lợi, cho bọn họ cũng có thể qua năm mới đầy đủ. Này hạng nhất chi tỉnh được."

      Ngụy Tử cười hì hì :

      "Có chủ mẫu tính tình vừa tốt lại vừa hào phóng như nương, người hầu trong phủ Hoàng tử chúng ta đúng là có phúc."

      Thường Nhuận Chi liếc xéo nàng ta:

      "Ừm... Sau này muốn đưa đồ cưới cho ngươi lại lấy thêm chút trợ cấp."

      " nương! Người lại trêu ghẹo nô tì!"

      Ngụy Tử thuận theo đô đô miệng, bà tử hỗ trợ đứng chung quanh nở nụ cười.

      Trong đó, có vị vốn dĩ là bà tử phụ trách lau khố phòng phủ Hoàng tử vui đùa :

      "Tương lai khi Ngụy Tử nương lập gia đình, Hoàng tử phi còn muốn cho làm đồ cưới cho Ngụy Tử nương nha! Đáng tiếc lão bà tử nhi tử, nếu , lập tức đến cầu trước mặt Hoàng tử phi, để Ngụy Tử nương làm con dâu cho lão bà tử."

      Mấy bà tử khác ào ào ứng hợp, chuyển hạ lễ, cầm phất trần quét bụi, chờ kiểm kê phân loại ràng nhập khố phòng ... Ngươi lời ta câu đều quay quanh chung thân đại của Ngụy Tử.

      Thường Nhuận Chi mừng rỡ nghe, Ngụy Tử bị đến mức mặt ngày càng đỏ.

      " nương!"

      Nàng chà chà chân, Thường Nhuận Chi cúi đầu buồn cười.

      Cũng may bà tử tán gẫu, cũng biết là tán gẫu cái gì, rất nhanh chuyển sang đề tài khác.

      Bà tử lau khố phòng kia vừa vặn đến hạ lễ.

      "Nhìn cái kia tầm thường, vốn giá trị tiền của cao; nhưng vừa thấy biết là quý trọng ... Xem giá tú bình kia, là tú hai mặt Giang Nam mới có! mặt là trúc mai song hỉ, mặt là đầu bạc phú quý, tú kia nhìn trông rất sống động..."

      Thường Nhuận Chi bị lời của bà tử hấp dẫn, cho người nâng giá tú bình kia qua xem.

      mặt tú bình là đầu bạc phú quý đồ, thêu đám mẫu đơn và hai con chim sáo đá, dùng để so sánh bạch đầu giai lão, phú quý hàng năm.

      mặt khác là trúc mai song hỉ đồ, phía thêu hai con hỉ thước, con đứng cành mai, con đứng cành trúc, hai con chim hỉ thước vì song hỉ, hơn nữa mai trúc, đại biểu cho thanh mai trúc mã, hai vô tư, kết làm bạn lữ, phu thê ân ái.

      Đầu bạc phú quý có thể lý giải, nhưng trúc mai song hỉ đồ này...

      Cuối cùng Thường Nhuận Chi vẫn cảm thấy có chút dễ chịu.

      Nếu là phu thê nguyên phối, đưa tú bình có thêu trúc mai song hỉ đồ ngược lại cũng hợp tình hợp lý, nhưng nàng và Lưu Đồng phải nguyên phối lẫn nhau, cũng phải quen biết nhau từ , thanh mai trúc mã lớn lên, phối thượng trúc mai song hỉ đồ này, khó tránh khỏi gượng ép.

      Chủ nhà có chuyện đãi khách, khách nhân tới cửa muốn đưa lễ gì, đây đều phải từ đầu.

      Khi người tặng lễ tới cửa, đến cùng tránh được muốn châm chước hai.

      Nhưng tú bình này rất tinh xảo, thêu đồ án phía , lại vô cùng như ý người.

      Vốn dĩ Thường Nhuận Chi tưởng rằng đây có thể là nhân gia sớm thêu rồi, vừa đúng lúc gặp cọc hôn này của bọn họ, cho nên mới cầm đến cho đủ số làm lễ, ngược lại cũng cần miệt mài theo đuổi.

      Nhưng đợi Ngụy Tử mở danh sách ra xem, đột nhiên :

      "Tú bình này là phủ Thái tử đưa tới."

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía Ngụy Tử:

      "Phủ Thái tử đưa tới sao?"

      "Phải."


      Ngụy Tử lên tiếng, đưa danh sách lễ vật lên, với Thường Nhuận Chi:

      "Phủ Thái tử tặng mấy đồ vật quý trọng, giá tú bình này là trong số đó."

      Thường Nhuận Chi nhíu lông mày, nhìn danh sách trừ tú bình còn có các hạ lễ khác, trung quy trung củ, có gì ổn.

      Nhưng vì sao chỉ có duy nhất tú bình này...

      Thường Nhuận Chi hỏi:

      "Ngày đại hôn, người mà phủ Thái tử phái đến là người nào?"

      Tự nhiên Ngụy Tử biết tân khách là ai, nên cho người mời tổng quản Thuyên Đại phủ Hoàng tử tới.

      Thuyên Đại, :

      "Là do Kim tổng quản và Khuất công công trong phủ Thái tử."

      Thuyên Đại lật lại ghi chép ngày đó, xác định:

      " là hai vị này."

      Tốt xấu gì Thường Nhuận Chi cũng làm việc ở phủ Thái tử nửa năm, đối với hai vị này cũng biết hai.

      Người ta trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm, vị Kim tổng quản này quản toàn bộ phủ Thái tử, ngay cả ít quan viên nhàn tản bốn năm phẩm đều phải khách khí với ta ba phần.

      Mà Khuất công công kia, là tâm phúc hầu hạ bên cạnh Thái tử từ , rất được Thái tử tin cậy.

      Lưu Đồng cưới vợ, tuy Thái tử là huynh trưởng , nhưng đến cùng quân thần có khác, tự nhiên tự mình đến chúc mừng, cho hai vị này tới phủ tham gia tiệc cưới, coi như cho Lưu Đồng đủ mặt mũi.

      "Tổng quản có còn nhớ , hai người bọn họ khi đến phủ cái gì ?"

      Thường Nhuận Chi hỏi Thuyên Đại.

      Tuy rằng người trong phủ Thái tử đến, chắc hẳn Thuyên Đại để bụng hai phần, có thể ngày đó bận rộn lại rối ren, tự nhiên ta cũng nhớ ràng.

      "Hồi Hoàng tử phi, tiểu nhân nhớ được... Dẫn bọn họ vào phủ, xếp xong chỗ ngồi, tiểu nhân vội nơi khác."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi tiếp:

      "Vậy ngươi có nhớ , ban đầu Kim tổng quản và Khuất công công phủ Thái tử tới đưa hạ lễ có cái gì ?"

      "Cái này tự nhiên đều là Thái tử và Thái tử phi tinh khiêu tế tuyển đưa tới chúc mừng tân hôn của cửu Hoàng tử điện hạ cùng cửu Hoàng tử phi điện hạ."

      Thuyên Đại trả lời, suy nghĩ chút lại :

      "À đúng rồi, Khuất công công , bởi vì Hoàng tử phi điện hạ từng làm việc ở phủ Thái tử, cũng có giao tình cùng vài vị Thái tử lương đệ, nhũ nhân, cho nên các nàng cũng tặng hạ lễ."

      Thuyên Đại nhìn danh sách tay Thường Nhuận Chi, gật đầu :

      "Có gì đều ghi trong danh sách này."

      "Vậy giá tú bình sao?"

      Mặt Thường Nhuận Chi trầm như nước, chỉ chỉ thú bình phi thường tinh xảo.

      Thuyên Đại lắc đầu, tỏ vẻ mình có ấn tượng.

      Thường Nhuận Chi mình biết, cho Thuyên Đại lui xuống.

      " nương?"

      Ngụy Tử cau mày, có chút hiểu:

      "Có cái gì ổn sao ạ?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, :

      " có việc gì, tiếp tục kiểm kê hạ lễ ."

      "Vậy tú bình này..."

      "Trước gác qua bên."

      Thường Nhuận Chi nhàn nhạt .
      HaYen, Snow, Minhang 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 121: Tân Trúc

      Editor: Bộ Yến Tử

      Tiêu phí thời gian hai ngày, Thường Nhuận Chi mới thuận lợi kiểm kê toàn bộ hạ lễ thu được khi thành thân.

      Bên kia, Diêu Hoàng cũng dọn sạch khố phòng, chuyển những đồ dùng cũ kỹ này sang phòng khác, cho người tới cọ rửa khố phòng phen, rũ sạch tro bụi.

      Bên này, Thường Nhuận Chi nhường mấy bà tử cẩn thận đưa đồ vật bỏ vào khố phòng, mỗi lần bỏ đều giống nhau, đăng ký vào danh sách ngay cửa.

      Chuyện này lại tốn thời gian ngày.

      Đợi đến lúc khố phòng đầy ắp sai biệt lắm, Thường Nhuận Chi tiếp nhận chìa khóa khố phòng, đứng ở cửa nhìn khố phòng sạch tân trang, nở nụ cười :

      "Nhìn vậy thoải mái hơn."

      A Cổ thúc cung lưng cười tủm tỉm nhìn khố phòng, :

      "Vợ A Cửu đến, khố phòng đều sạch a."

      A Cổ thúc tiếng Trung Nguyên phải rất trôi chải, mỗi lần câu theo quán tính luôn gắn phía sau chữ "A".

      Thường Nhuận Chi rất vui vẻ khi nghe khẩu này của ông ta, cười :

      "Sau này A Cổ thúc coi giữ khố phòng cũng cần ăn bụi."

      "Đúng vậy a."

      A Cổ thúc gật đầu.

      Thu được chút lễ vật, Thường Nhuận Chi thấy trong phủ có thể dùng tới, tính toán đưa đến trang trí phòng đãi khách, vừa nghĩ lập tức cho Diêu Hoàng làm ngay.

      Diêu Hoàng xong việc trở về, xem xét thấy bên cạnh có ai, giọng với Thường Nhuận Chi về giá tú bình.

      "Nô tì thấy giá tú bình kia rất tinh xảo, hôm nay chuyển đồ bên khố phòng bên kia, lúc thấy tú bình nhìn thêm vài lần. A Cổ thúc thấy nô tì đứng nhìn, cũng qua xem, sau đó ông ta với nô tì, tú bình này nhìn có chút quen mắt."

      Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng, Diêu Hoàng nhàng gật đầu với Thường Nhuận Chi, càng thêm hạ giọng:

      "A Cổ thúc , dường như thời điểm cửu Hoàng tử phi trước vào phủ, trong đồ cưới có gặp qua tú bình cùng loại. Chỉ nhìn hình thức đơn thuần tựa hồ là giống nhau."

      Sắc mặt Thường Nhuận Chi hơi trầm xuống.

      Biết giá tú bình này là do phủ Thái tử đưa, Thường Nhuận Chi liền đoán việc này có quan hệ với Mạc nhũ nhân. Bất quá, nàng cũng có tâm tư nghiên cứu tới có phải do Mạc nhũ nhân đưa hay , cho nên gác chuyện này sang bên để ý tới nữa.

      Ngược lại nghĩ tới, tú bình này vậy mà có liên quan tới Mạc thị qua đời.

      Thường Nhuận Chi bảo Diêu Hoàng:

      "Ngươi tiếp."

      Diêu Hoàng gật đầu, :

      "Lúc đó nô tì có lưu tâm tới, nên hỏi A Cổ thúc chỗ giống nhau. Vậy mặt thêu sao? A Cổ thúc , lúc trước nâng đồ cưới của vị Hoàng tử phi kia vào cửa, bọn họ chỉ là hạ nhân phủ Hoàng tử nên có phúc phận để nhìn gần, huống hồ mặt thêu của tú bình còn bị che khuất, cho nên cũng chỉ có thể được hình thức có chút giống nhau, hình thêu biết."

      Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi, chần chờ :

      "Trước khi cưới cửu Hoàng tử phi, phủ Hoàng tử có nữ nhân. Sau khi nàng ta qua đời, tự nhiên đồ cưới của nàng ta do phủ Phụ Quốc công lấy về. nương cảm thấy, tú bình này có phải hay ... Từng là đồ cưới của cửu Hoàng tử phi trước kia? nương có muốn với cửu Hoàng tử vậy?"

      Mặt Thường Nhuận Chi vẫn trầm, lắc đầu.

      "Chàng để ý chuyện nội vụ trong phủ, việc này đáng kể, chàng nghĩ cũng cần để ý quá nhiều. Nếu như ta hỏi chàng, kết quả tú bình này quan hệ tới cửu Hoàng tử phi trước kia, ngược lại có vẻ là ta vô cớ sinh , nghi thần nghi quỷ. Liền tính là... cho chàng biết như thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể truy vấn chàng, vì sao từng là đồ cưới của cửu Hoàng tử phi trước, từ phủ Thái tử đưa tới làm hạ lễ tân hôn chúng ta?"

      Diêu Hoàng mím môi:

      "Nếu tú bình này là phủ Thái tử cố ý đưa, vậy ý tứ khiêu khích của Thái tử đâu."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ hồi lâu, :

      "Ngược lại cũng nhất định là Thái tử đưa."

      Thường Nhuận Chi :

      "Ánh mắt Thái tử, cũng đến nổi cực hạn so đo chút chuyện này. Tú bình này chính là bút tích của Mạc nhũ nhân."

      Diêu Hoàng hỏi:

      " nương như thế nào phỏng đoán?"

      Thường Nhuận Chi trả lời:


      "Nhìn bộ dáng A Đồng, chắc là biết trò bịp thay mận đổi đào của phủ Phụ Quốc công. Bất quá, Thái tử cũng tốt, phủ Phụ Quốc công cũng được, đều biết A Đồng biết chân tướng, vì sao phải vì chuyện đưa hạ lễ mà vẽ vời thêm chuyện?"

      Thường Nhuận Chi trào phúng :

      "Nếu lễ vật này là do Mạc nhũ nhân đưa, có thể hiểu hai. Dù sao chuyện hôn nhân đại , mắt nữ nhân có thể hơn nam nhân rất nhiều."

      "Mạc nhũ nhân là người tỉ mỉ, nô tì , đưa lễ vật này nhằm dụng ý gì?"

      Diêu Hoàng nhíu mày, Thường Nhuận Chi cười :

      "Nếu là tú bình này bản thân có gì ổn, chắc là nàng ta mang tới ghê tởm ta cho hả giận."

      "Cho hả giận?"

      "Đúng."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, :

      "Ngươi nghĩ , vốn dĩ nàng ta có thể gả cho A Đồng làm Hoàng tử phi chính đáng hợp tình. Nhưng nàng ta lựa chọn Thái tử có tiền đồ, qua được nhưng làm sao như ý. Đổi lại là ngươi, ngươi có hối hận hay ? Vốn nam nhân đó là trượng phu của ngươi, lại cưới thê, còn đối xử tốt ngàn lần vạn lần với thê tử... A, bất quá nàng ta muốn dựa vào tú bình tới chê cười ta phải nguyên phối, thông qua phương thức này ghê tởm ta thôi. Nếu có thể nhìn thấy ta vui vẻ xem tú bình như bảo bối, trong lòng nàng ta cười nhạo ta ngu ngốc. Nhưng nàng ta biết, trò bịp của nàng ta, ta đều có thể lý giải ràng."

      Thường Nhuận Chi bật cười:

      "Cho nên cách thức thực của nàng ta, chỉ có thể làm ta cảm thấy thương hại đáng buồn thay."

      Diêu Hoàng thở dài, lại hỏi Thường Nhuận Chi phải xử lý giá tú bình này như thế nào.

      "Các ."

      Thường Nhuận Chi :

      "Phủ Thái tử đưa thứ gì, ta muốn nhìn thấy nữa, miễn cho ảnh hưởng tâm tình. Phóng tới khố phòng , cầm bố tráo, sau này nếu như nhà ai cưới vợ gả nữ muốn đưa lễ, kiện hạ lễ như vậy cũng tệ."

      Diêu Hoàng gật gật đầu, theo sắp xếp của Thường Nhuận Chi tới dặn dò A Cổ thúc.

      Qua hai ngày, Diêu Hoàng lại dựa vào tú bình kia nhắc tới tỷ muội Mạc thị.

      "Nô tì nghe , khuê danh của cửu Hoàng tử phi trước trước, gọi Mạc Tân Trúc. Của hồi môn của nàng ta, hơn phân nửa đều ngầm có ý tên nàng ta bên trong, ít vật phía còn khắc đồ án trúc. Nô tì xem qua, tú bình kia cũng có."

      Diêu Hoàng dừng chút, lại tiếp tục :

      "Sau khi cửu Hoàng tử phi trước qua đời, của hồi môn của nàng ta, phủ Phụ Quốc công dựa vào cái gọi là di tình, đưa tất cả đến chỗ Mạc nhũ nhân. Khuê danh Mạc nhũ nhân là Mạc Tân Trần."

      Thường Nhuận Chi xem Kinh Phật, nghe vậy ngẩng đầu hỏi:

      "Mạc Tân Trúc?"

      "Phải."

      Diêu Hoàng :

      "Nô tì hỏi thăm, người phủ Hoàng tử có , sau khi cửu Hoàng tử phi trước vào phủ, đồ cưới của nàng ta đều do ma ma bên người nhìn, ma ma kia nghe ma ma của cửu Hoàng tử phi là Nãi ma ma, làm người rất nghiêm khắc, dường như cửu Hoàng tử phi rất sợ bà ta. Của hồi môn hay thứ gì, cũng thấy cửu Hoàng tử phi dùng qua."

      Thường Nhuận Chi thở hắt ra, :

      "Đồ cưới này, là phủ Phụ Quốc công chuẩn bị cho đích nữ. nghĩ tới đích nữ thành tiểu thiếp, liền tiện nghi cho thứ nữ. Sau khi thứ nữ chết, vốn dĩ những thứ này là của đích nữ bây giờ nên đến tay đích nữ."

      xong trong lòng Thường Nhuận Chi liền có chút khó chịu.

      Đồng dạng đều là thứ nữ, nàng và thứ nữ phủ Phụ Quốc công sống qua ngày, đúng là cách biệt trời.
      HaYen, Snow, Minhang 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 122: Nhẫn nhục

      Editor: Bộ Yến Tử

      Nghĩ vậy, Thường Nhuận Chi khỏi thấy may mắn.

      Nàng thuận miệng :

      "Có thể cho người theo quản Mạc thị gả ra ngoài, vậy vị ma ma kia ở phủ Phụ Quốc công cũng phải chỉ là hạ nhân, chừng đúng là ma ma bên cạnh đích nữ. Sau đó phủ Phụ Quốc công có thể lần nữa đưa bà ta an bài tới phủ Thái tử, cho bà ta tiếp tục hầu hạ chủ tử nguyên bản?"

      Diêu Hoàng chần chờ, thấy Thường Nhuận Chi nghi hoặc, :

      "Trong phủ , sau khi cửu Hoàng tử phi trước qua đời, cửu Hoàng tử liền lấy cớ hầu hạ chu toàn, nô tài lấn chủ, dùng trượng đánh ma ma kia."

      Thường Nhuận Chi dừng động tác tay, đặt sói hào trong tay xuống, muốn xác nhận:

      "Trượng hình?"

      "Phải."

      Diêu Hoàng gật gật đầu:

      "Bởi vì cửu Hoàng tử rất ít khi như vậy, cho nên người trong phủ đều nhớ rất ràng."

      Thường Nhuận Chi mị hí mắt:

      "Trước khi dùng trượng hình, có phải A Đồng thẩm vấn ma ma kia?"

      Diêu Hoàng kinh ngạc, gật đầu :

      " sai, nghe đêm đó cửu Hoàng tử phi qua đời, cửu Hoàng tử tự mình thẩm vấn cả đêm."

      "Vậy kỳ quái."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu:

      " vậy từ trong miệng ma ma kia, A Đồng biết được chân tướng. Bằng , chàng như vậy..."

      Thường Nhuận Chi ngừng cúi xuống, thở dài:

      "Chàng cũng là bị bắt nạt ngoan, chỉ có thể trút tức giận lên người ma ma."

      Diêu Hoàng :

      " nương, ra nô tì có chút ... Việc này vốn phải sai lầm của cửu Hoàng tử. Cửu Hoàng tử biết phủ Phụ Quốc công thay mận đổi đào, vì sao bẩm báo lên , để Thánh thượng phân xử?"

      "Chàng thể , nếu ta đoán sai, ngay cả Thụy vương, cũng biết việc này."

      Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu, :

      "Nếu là người bên cạnh ngược lại cũng thôi, nhưng đó là Thái tử. Chuyện này nếu bị bại lộ, tự nhiên A Đồng là người vô tội bị hãm hại, phủ Phụ Quốc công khó tránh tội khi quân. Nhưng Thái tử sao? Đầu tiên là làm đích nữ phủ Phụ Quốc công chưa gả có thai, tính kế huynh đệ thay che đậy, đây đơn giản là đức hạnh có vấn đề."

      Đề cập đến Thái tử, làm sao cẩn thận đều đủ.

      "Nếu cho Thánh thượng biết, Thánh thượng có thể vì vậy mà phế tôn vị của Thái tử sao? Chắc chắn là ."

      Thường Nhuận Chi tiếp:

      "Thậm chí có thể như thế, Thánh thượng biết được việc này, vì bảo vệ Thái tử, ông ta có cách làm A Đồng coi như biết việc này, tức ninh người, tìm cái gì đó bồi thường cho A Đồng. Sao cũng thấy là cọc chuyện phong lưu, trắng ra là thoát xong bốn chữ『hoàng gia gièm pha』. Sao Thánh thượng có thể cho người khác cơ hội chê cười hoàng gia?"

      Diêu Hoàng vẫn thắc mắc:

      " chừng bởi vì việc này, Thánh thượng thấy phẩm hạnh của Thái tử, phế tôn vị của Thái tử sao?"

      "Đó là có khả năng."

      Thường Nhuận Chi giận dữ, :

      "Lũ lụt ở hành lang phía Tây còn rành rành trước mắt, Thánh thượng có khả năng biết Thái tử ở hành lang phía Tây đụng chuyện rắc rối lớn như vậy. Hơn mười mấy mạng người, mấy trăm mẫu ruộng tốt, bại lộ lớn như vậy, sao Thánh thượng có thể lấy câu『thành công vĩ đại』, giam cầm Thái tử tháng coi như làm trừng phạt. Tâm tư bảo vệ Thái tử ràng như thế... Sao có thể bởi vì chuyện phong lưu mà phế tôn vị Thái tử?"

      Thường Nhuận Chi đến đây, nhịn được :

      "Huống chi, Thánh thượng và Thái tử giống nhau, đều là người đa tình... Ở điểm này mà , chỉ sợ Thánh thượng còn rất lí giải Thái tử."

      Chỉ nhìn cách đơn thuần số lượng nữ nhân, Thái tử ít hơn so với Nguyên Vũ đế.

      Diêu Hoàng yên lặng thở dài:

      "Cửu Hoàng tử như vậy... Nô tì cảm thấy, rất nghẹn khuất."

      "Đúng vậy, việc này chàng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, thậm chí Thụy vương là huynh trưởng thân cận nhất tín nhiệm nhất cũng ra."


      Thường Nhuận Chi nhìn bàn thượng sao nửa trang giấy Kinh Phật, :

      "Càng nhiều người biết càng thể khống chế. Chàng nguyện ý vì việc này để Thụy vương có bất cứ phiêu lưu nào."

      Dừng lát, Thường Nhuận Chi lại :

      "Chàng nguyện ý việc này với người khác, còn có nguyên nhân."

      Diêu Hoàng vội hỏi:

      "Là nguyên nhân gì?"

      " vậy, là vì Mạc Tân Trúc kia rồi —— , phải là Mạc Tân Trần mới đúng."

      Thường Nhuận Chi :

      "Vì cái gì lúc Mạc Tân Trần qua đời, A Đồng thẩm vấn ma ma bên cạnh nàng ta? Theo lý mà , Hoàng tử phi qua đời bất ngờ, Thái y có khả năng đến kiểm tra thực hư nguyên nhân tử vong. Còn Mạc Tân Trần chết cũng có kích thích bọt nước gì, hiển nhiên cái chết của nàng ta, là có vấn đề."

      Thường Nhuận Chi đến đây, cười cười lắc đầu:

      "Là có vấn đề, hay là thể có vấn đề, phải xem cái chết của nàng ta như hồi là như thế nào. Theo tình huống mà A Đồng thẩm vấn ma ma bên người nàng ta, cái chết của nàng ta tuyệt đối đơn giản."

      Diêu Hoàng nghe vậy cả người rét run.

      "A Đồng dậy lòng nghi ngờ, cho nên mới có thể thẩm vấn ma ma kia suốt đêm, cuối cùng dùng trượng đánh chết. Trượng hình ma ma kia, là vì sợ lọt tiếng gió, dù sao chỉ có người chết mới . Tại sao lại bịt miệng ma ma kia?"

      Diêu Hoàng rụt bả vai, lúc lâu mới tiếp:

      "Bởi vì Mạc Tân Trần kia chết đột ngột lại kỳ quái. Thông qua thẩm vấn, ma ma kia cũng khai, cửu Hoàng tử biết được chân tướng trong đó. Nếu ma ma kia chết , có người biết cửu Hoàng tử biết mưu của Thái tử và phủ Phụ Quốc công."

      " sai."

      Thường Nhuận Chi gật đầu:

      "Vậy tại sao A Đồng nổi lên lòng nghi ngờ ma ma, thậm chí thẩm vấn bà ta?"

      Diêu Hoàng bừng tỉnh đại ngộ:

      "Nhất định là do Mạc Tân Trần trước khi chết cho cửu Hoàng tử ít tình hình thực tế, để cửu Hoàng tử dậy lòng nghi ngờ."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, lúc lâu sau thở dài:

      " ra A Đồng là người mặt lạnh tim nóng, chàng vâng theo nguyện vọng của Du quý nhân. Mặc dù Mạc thị chẳng phải người chàng muốn kết hôn, nhưng chàng cưới, tự nhiên cùng nàng ta làm bạn cả đời. Chàng có suy nghĩ như vậy trong đầu, coi Mạc thị như người nhà mà đối đãi. Vốn dĩ Mạc là người mệnh khổ, huống chi, Mạc thị còn có đệ đệ cùng mẫu, còn di nương thân sinh... vậy, A Đồng là đành lòng nhìn thân nhân cùng huyết thống với Mạc thị chịu thương tổn, cho nên vẫn giấu chặt việc này cho thỏa đáng."

      Diêu Hoàng nghe lời này, nhịn được nhìn vẻ mặt Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi phát , khỏi cười :

      "Ta ăn dấm chua, tương phản, ta cao hứng chàng là người như thế."

      " nương..."

      Diêu Hoàng ngập ngừng, biết nên cái gì.

      Thường Nhuận Chi :

      "Đây là chàng, nhìn như cao lĩnh chi hoa, làm người ta khó có thể thân cận, vừa ý tràng so với ai đều mềm, đồng ý liên lụy người khác."

      " nương biết là..."

      Diêu Hoàng suy nghĩ lúc, tiếp:

      " biết cửu Hoàng tử nhẫn nhục như vậy, có yếu đuối sao?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu.

      "Chân chính yếu đuối, là đối mặt khó khăn mà tự mình lui bước. A Đồng biết được chân tướng, còn có thể cho phép mình đắm chìm trong bóng ma tâm lý, vẫn như thường cưới vợ thành gia, sinh hoạt tốt đẹp... Đây phải yếu đuối, đây là kiên cường hơn hẳn người khác."
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 123: Trâm cài tóc

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi trả lời Diêu Hoàng như vậy, trong lòng cũng nghĩ như vậy.

      Nàng cũng nhận định việc Lưu Đồng ngậm miệng như bình là hành vi yếu đuối.

      Thường Nhuận Chi nhìn, ra Lưu Đồng cũng e ngại Thái tử, chính là tình thế áp người, so với việc tranh đấu cùng Thái tử, càng để ý tới mạnh khoẻ của Thụy vương hơn.

      Nếu như Thụy vương biết Lưu Đồng bị ủy khuất như vậy, chắc chắn để việc này trôi qua dễ dàng.

      Lấy tính tình Thụy vương, sao có thể lấy lại công đạo cho Lưu Đồng là đệ đệ thương nhất?

      Đến lúc đó, Thụy vương có năng lực thảo được cái gì tốt đâu?

      Thường Nhuận Chi yên lặng nghĩ, suy nghĩ lại chuyển đến Thụy vương Duyện Châu.

      Hi vọng đại tỷ phu có thể bình yên vô trở về, cũng có thể cho A Đồng giảm bớt lo lắng.

      Đảo mắt đến hai mươi lăm tháng chạp.

      Trong khoảng thời gian này, Thường Nhuận Chi nắm toàn bộ tình huống phủ Hoàng tử, những khoảng sân trống dùng, Thường Nhuận Chi cũng cho người vẩy nước quét nhà sạch , chuẩn bị đón năm mới.

      Lo lắng hơn phân nửa hạ nhân phủ Hoàng tử của Lưu Đồng đều là "Đơn vị liên quan", sau khi kiểm nhân số, Thường Nhuận Chi lấy bạc từ công trung phát cho họ, còn phát cho mỗi người cái áo bông mới và túi gạo làm phúc lợi năm mới, nhưng mà lại làm cho tất cả hạ nhân phủ Hoàng tử cảm ơn rối rít.

      Lưu Đồng cười nàng mượn sức nhân tâm, ra vẻ ghen :

      " tại nàng xem bọn họ còn cao hơn ta."

      "Vậy cũng phải, thiếp quản ăn mặc và chỗ ở của bọn họ, còn là phụ mẫu áo cơm của bọn họ đó"

      Thường Nhuận Chi che miệng cười.

      Thụy vương Duyện Châu hơn mười ngày, ban đầu Lưu Đồng còn nôn nóng bất an, nhưng đến bây giờ cũng dần dần bình tĩnh lại.

      Luôn có thư từ Duyện Châu truyền đến, dường như cứ hai ngày Thụy vương lại gửi phong, vẫn duy trì liên hệ với Lưu Đồng.

      Từ cảm xúc của Lưu Đồng có thể thấy, tình huống của Thụy vương tệ.

      Sắp đến năm mới, nụ cười mặt ngày càng nhiều, với Thường Nhuận Chi, trong thư Thụy vương có , cố gắn trở về mừng năm mới nhanh nhất.

      "Chào đón năm mới, biết Thường quản gia nắm quyền to trong tay chuẩn bị cái gì mừng năm mới cho phu quân của nàng vậy?"

      Lưu Đồng nắm lấy tay Thường Nhuận Chi cười hỏi.

      Thường Nhuận Chi nhíu mày:

      "Từ xưa đều là nam tử đưa lễ cho nữ tử, sao đến phiên thiếp, ông trời lại muốn thiếp đưa cho chàng? thể do chàng đưa lễ mừng năm mới cho thiếp sao?"

      Lưu Đồng làm bộ đăm chiêu, gật gật đầu :

      "Lời ấy của Thường quản gia phải."

      xong, Lưu Đồng liền mò trong lòng lấy ra vật, bộ dạng chậm rì rì chọc Thường Nhuận Chi cười :

      "Mau lấy ra nhanh , biết còn tưởng thiếp cho chàng mặc y phục xấu bên trong, bên trong còn thể chứa vật !"

      Lưu Đồng nghiêm trang :

      "Nếu phu nhân nguyện ý đổi bộ đồ mới cho vi phu, tự nhiên vi phu vui lòng nhận lấy."

      "Mỹ cho chàng."

      Thường Nhuận Chi liếc xéo Lưu Đồng mắt, thấy còn chưa có lấy đồ ra, liền đưa tay chộp tới người :

      "Che giấu cái gì đó, mau lấy ra!"

      Lưu Đồng né vài cái, tìm cơ hội vồ đến, Thường Nhuận Chi cũng vội vàng trốn, lại bị Lưu Đồng ôm vào lòng, lưng dán lên ngực .

      "Bổn, làm sao có thể đem đồ vật phóng trong ngực? Hơi chút có chút góc cạnh, vừa thấy có thể thấy được."

      Hai tay Lưu Đồng vòng qua ôm nàng, tay phải lần vào áo bào tay trái lấy ra cái hộp gỗ dài, nhàng mở nắp hộp ra.

      Giữa hộp là cây mộc trâm cài tóc, đường cong lưu sướng thả lỏng, nửa cây trâm là mảnh tiên vũ, trung gian khắc chế chạm rỗng, cây trâm có mùi thơm nhàn nhạt của đàn mộc.

      "Đây là..."

      Thường Nhuận Chi đưa tay nhận lấy, nhàng vuốt, cảm thấy trơn nhẵn tươi mát.

      Lưu Đồng cười :

      "Từ trước cả ngày nhìn ngũ ca làm nghề mộc, ngược lại cũng học được hai. Luôn biết vì sao ngũ ca lại thích làm ít vật bằng gỗ cho ngũ tẩu, bây giờ tự mình làm, mới biết được lạc thú trong đó."

      Lưu Đồng càng ôm chặc Thường Nhuận Chi vào lòng, giọng :

      "Khi ta nhàn rỗi nhàm chán tự mình khắc ra, nàng xem có thích hay ?"

      Thường Nhuận Chi quay đầu nhìn , vừa lúc chống lại ánh mắt có chút chờ mong lại có chút ngượng ngùng của Lưu Đồng. Thấy nàng nhìn lại, giả bộ ho khan, ngượng ngùng tránh tầm mắt của nàng.

      Lòng Thường Nhuận Chi cảm thấy vui vẻ, đem tiên vũ mộc trâm đưa cho Lưu Đồng, với :

      "Chàng cài cho thiếp nha."

      Lưu Đồng mím môi, ý cười trong mắt chút nào giữ lại, tiết ra ngoài.

      rút cây trâm kiểu dáng đơn giản cài đầu Thường Nhuận Chi xuống, dè dặt cẩn trọng cắm tiên vũ mộc trâm lên.

      Thường Nhuận Chi xoay người lại, nhìn cười:

      "Đẹp mắt sao?"

      "Ừm... Trâm cài rất đẹp mắt."

      Lưu Đồng khen ngợi tiên vũ mộc trâm, Thường Nhuận Chi giễu cợt :

      "Thiếp hỏi người mang mộc trâm, cũng phải hỏi trâm cài."

      Lưu Đồng cười cười, tiến đến bên tai nàng giọng :

      "Đẹp mắt, rất đẹp mắt."

      Tâm tình có chút kích động, mặt Thường Nhuận Chi cũng trở nên đỏ bừng.

      Nàng cúi thấp đầu, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn.

      Lưu Đồng nhịn được nhàng đưa tay nâng cằm nàng lên.

      Thường Nhuận Chi thuận thế ngẩng đầu, ý mừng trong mắt còn chưa có rút .

      Tình đến nồng khi, mọi nơi câu tĩnh, hai cái đầu chậm rãi tiến đến cùng nhau, môi xỉ tướng hàm, tràn đầy nhu tình.

      Sau lúc lâu tiểu ý ôn tồn, hai người sửa sang lại quần áo, Lưu Đồng chính với Thường Nhuận Chi.

      "Cách năm ba mươi còn có năm ngày, trong thư ngũ ca có , có thể là hai mươi tám tháng chạp trở về kinh. Chắc bây giờ ngũ ca lên đường."

      Lưu Đồng :

      "Ngày đó của năm ba mươi, dòng họ hoàng thất đều phải tiến cung, ta và ngũ ca cũng ngoại lệ. Năm nay tất nhiên nàng cũng phải tiến cung với ta, sớm chuẩn bị , năm ba mươi phỏng chừng về phủ rất muộn. Dù sao phủ của chúng ta cách hoàng thành khá xa."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, tính toán làm chuẩn bị tiến cung cho năm ba mươi, thình lình lại nghe Lưu Đồng :

      "Sơ ngũ năm mới là thiên thu của phụ hoàng, năm nay phụ hoàng bốn mươi có ngũ, mặc dù phải chỉnh thọ, ngày này hàng năm cũng thể qua loa, chúc thọ là tránh được, thọ lễ cũng phải chuẩn bị. Năm rồi ta vơ vét tranh chữ đủ loại đưa vào cung, trung quy trung củ, năm nay xem nàng, có thể đưa ra ý tưởng gì mới hay đây?"

      Thường Nhuận Chi hỏi vặn lại:

      "Sơ ngũ năm mới là ngày sinh của Thánh thượng?"

      "Đúng vậy."

      Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, nghi hoặc:

      "Nàng biết sao?"

      Ngày đại thọ của Đế vương, dân chúng dân gian đều biết đến, cho nên Lưu Đồng cảm thấy kỳ quái, tại sao Thường Nhuận Chi lại biết chuyện này.

      Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ.

      Tính tình nguyên chủ hũ nút, trước nay thèm quan tâm tới mấy chuyện này. Sau khi gả cho Nguyên Sóc Chương, thu lễ tặng lễ cũng thấy nàng, càng biết tới cái gì là ngày sinh Hoàng đế.

      Sau khi nàng tới đây cũng chỉ qua năm, còn là vội vàng hòa ly trở về nhà. Thời điểm phủ An Viễn hầu vội vàng chuẩn bị hôn cho đích trưởng tử. Lúc ấy nàng đối với tình huống chung quanh còn chưa quen thuộc, điệu thấp làm người thành còn kịp, chỗ nào hỏi đông hỏi tây.

      "Cho tới bây giờ thiếp mấy quan tâm việc này, dù sao đều là năm mới, hai mươi mấy tháng chạp cho đến nguyên tiêu, **** đều rất náo nhiệt, cho nên cũng chú ý hóa ra sơ ngũ năm mới là ngày sinh của Thánh thượng."

      Thường Nhuận Chi giải thích, suy nghĩ chút bừng tỉnh đại ngộ:

      "Trách được buổi tối sơ ngũ hàng năm, phụ cận hoàng thành đều có phóng pháo hoa."
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 124: Chưa về

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thời đại này, kỹ thuật chế tạo pháo hoa cũng tính là phát đạt, phóng pháo hoa được cho là hành vi xa xỉ.

      Bởi vì ở đại Thường Nhuận Chi quen xem pháo hoa đủ loại và kiểu dáng, nên đối với pháo hoa ở cổ đại cũng thấy hứng thú, cho nên căn bản liên hệ việc phóng pháo hoa có liên quan tới ngày sinh của Hoàng đế.

      Lưu Đồng bất đắc dĩ :

      "Vậy nàng cũng quá hồ đồ , hàng năm phủ An Viễn hầu cũng có chuẩn bị thọ lễ chúc mừng sao? Ngay cả cái này mà nàng cũng biết."

      "Đó là chuyện của lão thái thái và thái thái, cũng tới phiên thiếp chuyện mà."

      Thường Nhuận Chi hàm hồ hai câu, hỏi Lưu Đồng:

      "Thọ lễ nhiều ngày chuẩn bị là được, nhưng buổi tối năm ba mươi tiến cung, cần phải chú ý cái gì?"

      "Cũng có gì, ngày ba mươi năm mới vốn là ngày cả nhà đoàn tụ, mặc dù trong cung nặng quy củ, nhưng ở ngày này, lại lấy hoàn thuận vui vẻ làm chủ."

      Lưu Đồng :

      "Đến ngày đó nếu ta ở bên cạnh nàng, nàng cứ theo ngũ tẩu là được."

      Tự nhiên là Thường Nhuận Chi đồng ý, có chút ngượng ngùng :

      "Lần trước tiến cung tạ ơn, dường như thiếp chọc giận Thánh thượng ?"

      Lưu Đồng nhớ tới lúc đó Nguyên Vũ đế bị câu "Phu quân muốn nạp thiếp, thần tức nên vâng theo" của Thường Nhuận Chi làm nghẹn họng được lời nào, khỏi buồn cười.

      " phải sau đó ông ta cũng có phạt chúng ta sao? Trong lòng phụ hoàng cất dấu nhiều chuyện, keo kiệt so đo chuyện này cùng nàng đâu."

      Lưu Đồng trấn an Thường Nhuận Chi:

      "Huống chi đến lúc đó Hoàng tử, Hoàng tôn và dòng họ Lưu thị đều tụ tập trong cung, phụ hoàng chuyện cùng bọn họ còn kịp. Tự nhiên có cơ hội nhìn chằm chằm nàng dâu là nàng."

      Thường Nhuận Chi cười cười, nhàng thở ra.

      ra trong nội tâm nàng biết, nàng có chút e ngại cùng thầm hận Nguyên Vũ đế. E ngại ông ta là Đế vương, thầm hận ông ta bất công cố chấp.

      Nếu phải ông ta tìm mọi cách bao che cho Thái tử, sao có thể đến cả chuyện chung thân đại Lưu Đồng cũng có quyền lên tiếng, chỉ có thể ủy khuất chịu nhục?

      đến cùng, chính là do phụ thân như Nguyên Vũ đế bất công, người làm Hoàng đế sai lầm sao?

      Lần trước giận ông ta hồi, sau việc đó Thường Nhuận Chi ngẫm lại, ngược lại cảm thấy rất sảng.

      "Nghĩ cái gì đâu? Vui vẻ ra này."

      Lưu Đồng thấy khóe miệng Thường Nhuận Chi giơ lên, khỏi hỏi.

      Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái, với Lưu Đồng:

      "Nghĩ tới ngày ấy tiến cung, Thánh thượng thể lời nào chỉ có thể dựa vào Quý phi nương nương chống đỡ cho cái bậc thang xuống, bỗng nhiên thiếp thấy lá gan của mình còn rất lớn đó."

      Lưu Đồng lắc đầu, bất đắc dĩ cười :

      "May mắn phụ hoàng phải người lòng dạ hẹp hòi, bằng có thể nàng mếm mùi đau khổ."

      Thường Nhuận Chi hừ hai tiếng, giả mô giả dạng với Lưu Đồng:

      "Ngày ba mươi đón năm mới, sau khi tiến cung nhất định thiếp thành thành lắm lời, cam đoan chọc Thánh thượng tức giận."

      "Nàng nha, thực xem mình rất lợi hại sao?"

      Lưu Đồng nhéo nhéo mũi nàng, Thường Nhuận Chi trốn tránh, khẽ cười tiếng, thấp giọng :

      " phải là chàng quen sao?"

      Lưu Đồng thấy ấm áp trong lòng, giọng điệu càng thêm ôn nhu:

      "Ta đây nguyện ý cả đời quen nàng..."

      "Quen hỏng rồi làm sao đây?"

      "Ưm... Ta đây phải hỏi ngũ ca, xem có thể dùng công cụ sửa chữa tốt lại được hay ?"

      Thường Nhuận Chi hú lên quái dị, xông tới trước mặt Lưu Đồng.

      Vợ chồng sơn đùa bất diệt nhạc hồ qua ngày, rất nhanh đến hai mươi chín tháng chạp.

      Thụy vương thể chạy về kinh ngày hai mươi tám tháng chạp, khoảng cách lần trước thu được thư của Thụy vương, qua ba ngày.

      Cứ cách hai ngày Thụy vương gửi phong thơ, kiên trì, tại lúc đó cho rằng hồi kinh, lại chặt đứt liên hệ với Lưu Đồng.

      Buổi tối hai mươi tám tháng chạp, người bên phủ Thụy vương có , Thụy vương còn chưa về phủ, Lưu Đồng bắt đầu sốt ruột.

      Cho rằng hôm qua Thụy vương trở về cửa thành đóng, sáng sớm, Lưu Đồng liền phủ Thụy vương.

      Thường Nhuận Chi cũng theo, lúc này Thụy vương phi Thường Mộc Chi cũng có chút hoang mang lo sợ.

      "Vương gia có gửi thư, hai mươi tám trở về."

      Thường Mộc Chi ôm tiểu nhi tử, ngồi ở ghế tựa cau mày:

      "Vương gia luôn luôn giữ chữ tín, hôm qua tới phủ, tất nhiên là đường nảy sinh tình huống làm chậm trễ."

      Thường Nhuận Chi an ủi :

      "Đại tỷ ngại chờ chút, cũng may hôm nay mới hai chín thôi, chắc hai ngày nữa có thể về kịp."

      Lông mày Thường Mộc Chi nhíu lại chặt hơn:

      "Nếu như xe ngựa hỏng, hoặc là gặp gỡ bố trí quan tạp kiểm tra nghiêm mật, tình huống đó ngược lại cũng thôi, về trễ về trễ, cũng có gì. Sợ là sợ..."

      Thường Mộc Chi cũng dám đem suy đoán của mình ra khỏi miệng, sợ ra liền ứng nghiệm.

      Lưu Đồng khoanh tay qua lại trong sảnh, nửa ngày vẫn nhịn được, :

      "Ngũ tẩu, ta ra cửa thành hỏi chút. Tất nhiên ngũ ca từ Duyện Châu trở về, nếu cửa thành bên kia có tin tức, ta hướng Duyện Châu xem thử."

      "Ngươi làm cái gì ?"

      Mặc dù Thường Mộc Chi lo lắng cho Thụy vương, nhưng cũng biết đúng mực:

      "Hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, ngày mai phải vào cung rồi. Lúc này ngươi muốn chạy ra ngoài, trong mắt người hữu tâm, đây là tặng lý do cho người khác buộc tội ngươi. Ngươi thành chớ có ngốc, ta cho người cửa sau ra khỏi thành."

      Tuy rằng Lưu Đồng biết lời Thường Mộc Chi đúng, nhưng lại lo lắng cho Thụy vương vượt qua hết thảy.

      "Hàng năm, ngày ba mươi đón năm mới đều có nhiều người tiến cung như vậy, cũng thấy ai liền nhìn chằm chằm ta."

      Lưu Đồng câu, quay đầu với Thường Nhuận Chi:

      "Ta ra cửa thành nhìn thử, hôm nay nàng ở lại đây bồi ngũ tẩu . Nếu buổi tối ta về, ngày mai nàng tiến cung cùng ngũ tẩu."

      Dặn dò xong câu này, Lưu Đồng vội vã hoang mang rối loạn bước ra ngoài, Thường Mộc Chi gọi vài tiếng cũng thèm để ý.

      Thường Mộc Chi tức giận mắng:

      "Tiểu Cửu này, thành thân rồi mà tính tình còn vội vàng xao động bất ổn như vậy!"

      xong, Thường Mộc Chi lại quay sang mắng Thường Nhuận Chi:

      "Sao ngươi chịu ngăn cản !"

      Thường Nhuận Chi cười cười đáp lời Thường Mộc Chi, tiếp nhận cháu trong tay nàng ta, ôm vào ngực, ôn nhu :

      "Trong lòng chàng lo lắng, đại tỷ để chàng thôi, tả hữu có gì nguy hiểm. Cứ tính là có ai theo dõi chàng rồi cáo trạng, chàng cũng là vì huynh đệ tình thâm, quan tâm bị loạn, lúc đó Thánh thượng niên quan, răn dạy chàng."

      "Nếu như chỉ ra cửa thành nhìn cái cũng sao, nhưng ngươi có nghe lúc nãy , nếu ra cửa thành thấy ngũ ca , phải tới Duyện Châu sao? Đến lúc đó là rời kinh đó!"

      Trong lòng Thường Nhuận Chi rất ràng, theo tính tình Lưu Đồng, thấy được Thụy vương nhất định Duyện Châu.

      Nhấp mím môi, Thường Nhuận Chi thở dài, hỏi Thường Mộc Chi:

      "Nếu ta ngăn cản chàng, dùng lý do gì đây?"

      Thường Mộc Chi cần nghĩ ngợi :

      "Đương nhiên là..."

      Lời nàng ta vừa ra khỏi miệng, nhất thời ngẩn ra.

      Thường Nhuận Chi cười cười, :

      "Nếu chàng chỉ lo chuyện tiến cung ngày mai, mà quăng chuyện Thụy vương qua bên... Vậy liền phải chàng mà ta biết."

      "Nhưng là..."

      Hốc mắt Thường Mộc Chi ửng đỏ.

      Thường Nhuận Chi :

      "Đại tỷ đừng lo lắng, nhiều huynh đệ như vậy, người mà A Đồng duy nhất kính tôn trọng lại toàn tâm tín nhiệm ỷ lại, chỉ có Thụy vương. thấy được Thụy vương bình an, A Đồng để mình có việc."

      Thường Mộc Chi khỏi nhìn Thường Nhuận Chi:

      "Ngươi chút cũng có oán?"

      "Vì sao phải oán?"

      Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu:

      "Chàng nhận vì nên làm, trị mà làm theo chuyện, chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của ta, ta chỉ cần duy trì chàng là đến nơi."
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :