1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 40: Nghĩa muội
      Editor: NL

      Lúc xe ngựa chạy về tới Lâm phủ là lúc trời gần sáng, là khoảng thời gian các nhà chuẩn bị bữa sáng

      Bùi Sách nhảy xuống xe ngựa, thấp giọng cùng người gác cổng mấy câu.

      Người gác cổng mừng rỡ, bên phái người báo cho Ngô quản gia cùng lão gia, bên mở rộng cửa lớn, để xe ngựa trực tiếp chạy vào, tới thẳng hậu viện.

      Bên này Đào và Điềm Hạnh vừa vui mừng phát khóc khi thấy Lỗ Lỗ trở về vừa giúp Lỗ Lỗ thay y phục và trang điểm, bên kia Bùi Sách tới phòng Lâm viên ngoại, thấy lão nhân gia cậy mạnh muốn xuống giường, bước lên phía trước đè lại Lâm viên ngoại vai trấn an : "Bá phụ đừng nóng vội, Lâm nương có việc gì, tại nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lập tức tới gặp ngài."

      "Khụ khụ, Huệ nương, Huệ nương con bé sao chứ?" Lâm viên ngoại thể động đậy, chỉ phải dò hỏi tình huống của Lỗ Lỗ.

      Thường Ngộ cũng ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đầy tơ máu bởi vì thức đêm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Bùi Sách.

      Bùi Sách chậm rãi đem lời nghĩ ra từ sớm ra "... Bá phụ yên tâm, con hỏi Lâm nương, sau khi nàng ly khai Lâm phủ liền trở về trong núi, sau đó biết thế nào liền vòng qua vườn mai. Chỉ là, nàng mình ở bên ngoài lâu như vậy, dù bị thương nhưng cũng chịu ít khổ. Khi hiền chất phát Lâm nương, nàng ấy nằm mặt đất trải cỏ, vừa nhìn thấy ta, gì khác chỉ kêu đói..." Thanh càng ngày càng thấp, đành lòng.

      Nghe đến đây Lâm viên ngoại rất đau lòng. Lỗ Lỗ phải là con ruột của ông, nhưng tháng qua, cùng ăn uống, sinh hoạt, trừ khi ông ra ngoài làm việc hoặc Lỗ Lỗ học đọc sách, ban ngày Lỗ Lỗ cơ hồ đều dính ở bên cạnh ông. Bất kể là cùng ông học hay nghe kể chuyện, hay làm nũng , giận dỗi ông, Lỗ Lỗ luôn đối với ông tự nhiên thân thiết, toàn tâm toàn ý tin tưởng ông, cho ông cảm giác được làm cha, gợi dậy lòng bảo hộ nữa nữ nhi ông. Bởi vì ông suy nghĩ thiếu sót để cho con bé phải chịu khổ, sao ông buồn chứ?

      nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

      "Cha!"

      Lỗ Lỗ chạy như gió tiến vào, thấy Lâm viên ngoại ngồi dựa giường, lại ngửi được mùi thuốc, nàng thực tin Đào vừa có lừa nàng, lão tộc trưởng là sinh bệnh rồi! Lỗ Lỗ khóc luôn, mặc kệ trong phòng cũng có ai, cởi giầy trèo lên giường, ngồi cạnh ở Lâm viên ngoại, cầm tay ông vừa khóc vừa : "Cha, con trở về, con bao giờ nữa len lén bỏ nữa, cha đừng lo lắng, nhanh chóng khỏe lên !"

      Lần trước lão tộc trưởng bệnh nằm mấy ngày mới có thể xuống đất, nàng sợ lắm, bây giờ biết lão tộc trưởng là bởi vì nàng tiếng nào rời nhà mới sinh bệnh, Lỗ Lỗ hối hận lắm a. Nếu biết, nàng thèm nghe Cố Tam, Bùi Sách biết nàng là mèo, cũng có thiêu chết nàng, lão tộc trưởng lại sao có thể hại nàng chứ?

      "Huệ nương khóc, con trở về, cha bệnh thấy khỏe hơn rồi, đừng khóc, đừng cho người ta cười nhạo!" Lâm viên ngoại ho hai tiếng rồi , tinh tế quan sát Lỗ Lỗ, sợ con bé như Bùi Sách , bình yên vô .

      Lỗ Lỗ nghe lời, dụi dụi mắt, nâng đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn.

      Bùi Sách cùng Thường Ngộ từ lúc nàng cởi giày lúc liền lui ra gian ngoài, ở trong phòng trừ cha và con hai người, cũng chỉ có Đào.

      "Cha, Đào cũng khóc mà, được chê cười con." Nàng thay mình giải thích.

      Lâm viên ngoại tự trách, thu lại giọng trêu đùa của mình. Ông tựa ở đầu gối đầu giường đặt gần lò sưởi lớn, quan sát kỹ Lỗ Lỗ hồi, mới sờ sờ đầu của nàng : "Huệ nương a, trước đều là cha tốt, nên bức con học quy củ..." được nửa, thấy sắc mặt Lỗ Lỗ chợt tái nhợt liền tiếp: "Đừng sợ đừng sợ, cha đem Thẩm đưa , sau này ép con học những thứ kia nữa. Còn đọc sách, nếu con như thích, cha mời Tống tiên sinh nữa. Gì cũng học, con muốn làm cái gì làm cái đó, cha theo ý con a!"

      có chút nhanh, thanh Lâm viên ngoại nâng lên vài phần. Truyền tới gian ngoài, Bùi Sách cùng Thường Ngộ đều nghe thấy được, chạy vội vào, ngay cả Tống Ngôn vừa đến thăm Lâm viên ngoại, cũng nghe được ràng.

      bước tới, tầm mắt quét qua Bùi Sách và Thường Ngộ vòng. Khóe môi Bùi Sách nhếch nhếch, ràng là chê cười đấy. Về phần quản kia, hơi cúi đầu, Tống Ngôn thấy thần sắc của , nhưng dám lấy túi cá khô để cược, đối phương tuyệt đối mong chờ Lâm viên ngoại đem .

      Tống Ngôn trừng Bùi Sách cái, làm như nghe thấy lời kia ngồi xuống đối diện Bùi Sách. (liếc :)) )

      Nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm, mình nghiêm khắc như vậy, học sinh, hẳn là chán ghét nhiều lắm? Có khi nào đến cá khô cũng muốn, cần mình dạy nữa?

      Càng kỳ quái là sao lại thấy thấp thỏm chứ? mới dạy nàng ba ngày thôi, học sinh ngốc nghếch hiểu quy củ? , hôm nay dù cho học sinh giữ , với thái độ xem trọng mình của Lâm viên ngoại, lát nữa nên chủ động hơn. Lâm viên ngoại nỡ để con chịu khổ muốn dạy, còn ngại dạy đấy! Lúc trước nếu như phải Bùi Sách quấy rối, Lâm viên ngoại dù có ba lần đến mời, cũng đến!

      Tống Ngôn càng nghĩ càng giận, mình phải lãng phí túi cá khô đó!

      Lỗ Lỗ lại rất cao hứng, vuốt nước mắt : "Cha đem Thẩm đưa ? Con thích bà ấy, nàng phạt con, phạt phía sau lưng đau lắm!"

      Lâm viên ngoại sắc mặt đại biến, "Bà ta thực đánh ngươi?"

      Lỗ Lỗ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, bà ấy bảo con ngồi, con vừa mới hơi nhích chút, bà ấy liền đánh con, đánh rất nhiều! Sau đó ở lưng con lau gì đó, thơm thơm lạnh lạnh, hồi liền hết đau. Nên con thích nàng, cha, cha , sau này ép con học quy củ nữa nha?"

      Lâm viên ngoại ở trong lòng đem Thẩm mắng ngàn lần, miệng lại : " ép nữa, bao giờ mới tiên sinh nữa. Nhưng Huệ nương cũng phải đáp ứng cha, tương lai có gì vui con nhất định phải với cha, nhất định mình bỏ vậy nữa, biết ? Con xem con lần này, cha lo lắng lắm!"

      "Biết biết, con bao giờ nữa để cha sinh bệnh!" Lỗ Lỗ tựa vai Lâm viên ngoại, giọng nghe đau lòng hối hận vừa có chút làm nũng. Cọ hồi, nàng chợt nhớ tới Tống tiên sinh, chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Cha, con thực cần đọc sách?"

      Lâm viên ngoại thở dài, "Huệ nương muốn đọc sách, vậy đọc."

      Lỗ Lỗ đầu gối lên vai Lâm viên ngoại, cầm tóc mình vuốt vuốt: "Con muốn đọc sách..."

      Dù Tống Ngôn cố gắng trần định chính mình nhưng khi nghe thấy giọng thanh thúy ngọt ngào nào đó ra những lời này, sắc mặt liền đổi, đôi tay cầm gói cá khô lặng lẽ nắm chặt lại, vô thức bóp bể cá khô bên trong.

      Cùng lúc đó, trong đầu Bùi Sách xuất suy nghĩ. Nếu Tống Ngôn rồi, chính mình tự tiến cử dạy, Lỗ Lỗ nhất định đồng ý, nhưng mà biết làm như vậy có ổn hay ...

      Thường Ngộ lén đưa mắt nhìn Tống Ngô, thấy sắc mặt xanh đen, trong lòng có chút hả hê. sớm nhìn người này vừa mắt.

      Lỗ Lỗ đương nhiên biết bên ngoài có ba nam nhân nào đó dựng thẳng tai nghe trộm, nàng tiếp tục : "Cha, con muốn đọc sách, nhưng con muốn ăn cá khô tiên sinh làm a cá.Cha có thế để để ở nhà làm cá khô cho con ăn ? Giống, giống nữ đầu bếp ấy."

      Tống Ngôn tức giận, cười lạnh. tồi, trốn nhà chuyến, học được thế nào là nhất cử lưỡng tiện, dám nghĩ ai cũng như nàng, ngực lớn mà não à?

      Lâm viên ngoại dĩ nhiên để cho Tống Ngôn thất vọng, bật cười, bất đắc dĩ vỗ trán nữ nhi nhà mình: “Nha đầu tham ăn, Tống tiên sinh mà nghe được mấy lời này, chắc chắn rời ngay? Người ta đường đường là tú tài, có công danh, nếu như con muốn ăn cá khô, nhất định phải cùng đọc sách, chứ đừng là mời làm đầu bếp, ngay cả con muốn mua cá khô của người ta, đểu chính là xem thường, Tống tiên sinh khẳng định đáp ứng. cho chu mỏ, cho cha nghe, rốt cuộc còn có học hay ?"

      Lỗ Lỗ có thể thế nào chứ? Đành giận dỗi lớn tiếng : "Học! Cha đừng đưa tiên sinh , Con học!"

      Lâm viên ngoại cười ha ha.

      Tống Ngôn bỗng nhiên cảm thấy chỗ bực bội nào đó trong lòng vì giữ lại của Lỗ Lỗ mà biến mất đứng dậy, ánh mắt lờ mờ có đắc ý hướng Bùi Sách cáo từ, sau đó nhìn đến Thường Ngộ liền ra cửa. Học sinh sao, cần lo lắng nữa, ngày mai tiếp tục học, nhất định phải dạy nàng thế nào là tôn sư trọng đạo mới được. Nếu , ngày nào đó học sinh nhà mình xem trọng cá khô hơn mình mất.

      Lâm viên ngoại tiếp tục trò chuyện với Lỗ Lỗ hồi, nhớ đến Bùi Sách còn ở bên ngoài, thấp giọng bảo Lỗ Lỗ mang giày đứng lên, sau đó thỉnh Bùi Sách tiến vào.

      Lỗ Lỗ vui vẻ, cười hì hì vén rèm cửa lên, ngọt ngào hô gọi "Bùi Sách". Nụ cười vui vẻ thân thiết kia của nàng đối với trước kia và bây giờ có khác nhau rất lớn.

      Bùi Sách hướng nàng nháy mắt, nhưng mà Lỗ Lỗ sau khi gọi người xong liên buông màn ra ngoài, cho nên thấy.

      Bùi Sách khỏi nhìn về phía Thường Ngộ, thấy mỉm cười đứng thẳng phía sa như mọi ngày, yên tâm, đứng dậy vào. Thường Ngộ suy nghĩ biết Lâm viên ngoại tìm mình việc gì, nên chú ý lúc xoay người, Thường Ngộ nhìn thâm ý.

      "Bá phụ, thế nào,Lâm nương sao, ngài yên tâm rồi chứ?" Vào phòng, Bùi Sách khách khí chào Lỗ Lỗ, sau đó mỉm cười chuyện với Lâm viên ngoại.

      Lâm viên ngoại tựa ở đầu giường, cảm kích nhìn , "Hiền chất a, lần này may mà con ở vườn mai, nhận ra Huệ nương, nếu mấy nông dân ở đó nhìn thấy nàng, biết con bé phải chịu khổ thế nào đâu. Còn có lần trước, may mà có con, cha con chúng ta mới có thể bình an trở về. Nghĩ mãi, bá phụ cảm thấy Huệ nương cùng con có chút duyên phận, bởi vậy mới có thể nhiều lần được con giúp đỡ, con xem có đúng hay ?"

      Bùi Sách trong lòng vui vẻ, giữa nam nữ còn có thể có duyên phận nào chứ, chẳng lẽ lão nhân gia nghĩ...

      Cũng chờ , Lâm viên ngoại tiếp: "Hiền chất, trong nhà bá phụ thến ào con hẳn ràng, bá phụ cũng vòng vo nữa. Bá phụ già rồi, thân thể càng ngày càng yếu, biết lúc nào. Bá phụ quan tâm gia tài này, trong lòng ta chỉ bận tâm Huệ nương thôi."

      "Tính tình của nó dù có tìm được người ở rể thành đến thế nào, nếu có thân nhân giúp đỡ nàng, lâu dài vẫn có người khi dễ nó, thế nào nhân tâm theo thời gian thay đổi. Bá phụ còn người thân nào khác, trước giờ cũng chỉ có vãn bối là con thôi. Con là con cháu thế gia, thân phận cao quý, bá phụ dám trèo cao nhưng hôm nay vẫn muốn mặt dày khẩn cầu con nhận Huệ nương làm nghĩa muội. Con yên tâm, bá phụ cầu con mọi chuyện chiếu cố chu toàn, chỉ cần con bé có mối quan hệ này, như vậy mặc kệ con ở đâu, người ngoài cũng nể mặt con, cũng dám bắt nạt Huệ nương quá mức."

      Lâm viên ngoại dừng chút, nhìn Lỗ Lỗ ngốc nghếch nhà mình, nhìn đầy mong mỏi: "Hiền chất, con thấy thế nào?"
      Last edited: 23/5/17

    2. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 41: cam lòng
      Editor: NL

      Nghĩa muội?

      Bùi Sách nhất thời đoán ra ý của Lâm viên ngoại thế nào.

      chợt nghĩ có khi nào Lâm viên ngoại biết tâm tư của mình đối với Lỗ Lỗ, cho nên mới ý “ muốn trèo cao” cho biết Lỗ Lỗ thích hợp với , nên muốn dùng tầng quan hệ nghĩa huynh nghĩa muội để chết tâm.

      Nhưng ánh mắt của ông rất chân thành, là ánh mắt của người cha lo lắng cho con . Hơn nữa hiểu tính tình của Lâm viên ngoại, ông chỉ vì con mình mà bận tâm thôi

      Càng nghĩ, Bùi Sách càng đau đầu.

      Lâm viên ngoại có thể ra những lời này, ràng là có suy nghĩ muốn làm rể. Nghĩa huynh nghĩa muội, gì chứ, Bùi Sách muốn đáp ứng đâu, bằng ở bên Lỗ Lỗ được mất. khó xử, dựa vào quan hệ của mình và Lâm viên ngoại, có lý do gì cự tuyệt. khi cự tuyệt, Lâm viên ngoại tuyệt đối suy nghĩ nhiều, lỡ mà ngài ấy đoán ra tâm tư của mình, lại muốn đem Lỗ Lỗ gả vào Bùi phủ, Lâm viên ngoại rất quan tâm Lỗ Lỗ, chắc chắn sau này muốn gặp còn cơ hội nữa.

      Quá khó xử!

      Lâm viên ngoại thấy Bùi Sách khó xử, nhưng lại nghĩ ra vì sao. Nhận Lỗ Lỗ làm nghĩa muội, Bùi Sách thực cần giúp nàng cái gì, chỉ cần hàng năm hai nhà lễ tết quà cấp qua lại là ổn."Hiền chất, nếu có chỗ nào tiện ..."

      " phải, bá phụ ngài quá lo lắng, gia phụ quá quản con, để ý điều này." Bùi Sách cười .

      "Bá phụ, Lâm nương... Huệ nương là nữ nhi của ngài, cần ngài , con cũng coi nàng là muội muội mà đối đãi, để người khác khi dễ nàng được. Chỉ là, con còn lo lắng việc..."

      Thấy thần sắc ngưng trọng, Lâm viên ngoại có chút lo lắng: "Hiền chất cứ đừng ngại."

      Bùi Sách áy náy nhìn , hạ giọng: "Bá phụ, ngày đó Lâm Toàn làm ra mấy việc bất hiếu, ngài đuổi ra khỏi nhà, chuyện này trấn ai cũng nghe thấy, chỉ cần ngài còn, nhắc lại chuyện tự tử, Huệ nương đương nhiên là người kế thừa. Nhưng khi ngài... , lấy tính tình Lâm Toàn, con hoài nghi tuyệt đối chịu để yên, chắc chắn mặt dày trở về, tranh gia sản. Đến lúc đó, tri huyện có thay người, nếu là tiểu nhân tham lam, vô cùng có khả năng bị Lâm Toàn thu mua, tiêu hủy chuyện ghi chép này của Nhâm tri huyện đại nhân mà phán định Lâm Toàn vì tự tử. tới khi đó, con đương nhiên giúp đỡ Huệ nương, chỉ chứng phẩm hạnh Lâm Toàn xứng làm tự tử, nhưng khi con nhận Huệ nương làm nghĩa muội, mối quan hệ kia của con và Huệ nương kia ..."

      Khi đó động cơ giúp bị xem là thuần khuyết, lời chứng của được chấp nhận.

      bi ai vô cùng, có người nối nghiệp, gia nghiệp đời đời tích góp cũng thể tự làm chủ.

      Tâm tình Lâm viên ngoại vì đường lui cho con mình mà kích động cũng dần bình tĩnh lại, thở dài : "Vẫn là hiền chất suy nghĩ chu đáo, việc này xem như ta chưa qua vậy, sau này nếu Lâm Toàn đến tranh đoạt, còn phiền hiền chất thay ta lo lắng cho Huệ nương! Bá phụ, bá phụ chỉ hận thể bảo vệ con bé đời..."

      Thân thể của mình tự mình biết, Lâm viên ngoại tại có cảm giác lực bất tòng tâm, ông cảm giác chính mình còn sống được mấy năm nữa. Nếu như ông vô tình gặp Lỗ Lỗ, đời này ông còn lưu luyến gì nữa, ông giờ có nữ nhi nhưng con bé vẫn chưa hiểu chuyện...

      Ánh mắt Lâm viên ngoại nhìn Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đứng bên cạnh đều là áy náy cùng bất đắc dĩ.

      Bùi Sách đành lòng, bèn trấn an ông: "Bá phụ yên tâm, con nhất định thay ngài chiếu cố Huệ nương. Hôm nay mặc dù con có nhận nàng làm nghĩa muội, nhưng con xem nàng là muội muội mà quan tâm."

      "Cái gì là muội muội?" Lỗ Lỗ ở bên cạnh nghe hai người nhiều, càng nghe càng mơ hồ, nhịn được bèn chen miệng .

      Bùi Sách giải thích cho nàng: "Muội muội chính là rất thân nhân. Ta xem nàng là muội muội, như vậy trừ bá phụ, ta đối với muội tốt nhất, sau này Huệ nương có cái gì khó khăn, cũng có thể tới tìm ta." Lâm viên ngoại trong khoảng thời gian ngắn kén rể trong hai ba năm tới, hôm nay lời này, sau này lại đến Lâm phủ bái phỏng, có thể danh chính ngôn thuận cùng Lỗ Lỗ trò chuyện. Đợi giải quyết chuyện trấn, tìm cơ hội cùng Lâm viên ngoại cầu hôn.

      Lỗ Lỗ nghĩ, đúng nha, hình như trừ lão tộc trưởng, Bùi Sách thực người đối với mình tốt nhất, như vậy, vậy mình là muội muội của nhỉ?

      Nhưng nàng càng để ý câu sau hơn kia, "Vậy phải lúc khó khăn, cũng có thể tìm ngươi sao?" Tối hôm qua nàng với là sau này thường xuyên tìm chơi, nhưng Bùi Sách như vậy tốt, thể để cho người ngoài biết quan hệ của bọn họ. Vậy tại lại có thể ha?

      Bùi Sách nhìn Lâm viên ngoại, có chụt bất đắc dĩ : "Đương nhiên có thể..."

      Lỗ Lỗ cười vui vẻ.

      Lâm viên ngoại vẫn vui mừng nhìn hai người, lúc này thấy Lỗ Lỗ trắng ra như vậy, khỏi cười : " là nha đầu khờ, Bùi Sách chắc còn bận chuyện khác, sao có thời gian rảnh cùng người chơi, sau này lấy..."

      "Bá phụ!" Bùi Sách có chút lúng túng cắt ngang lời Lâm viên ngoại, "Bá phụ, ngài đừng trêu chọc con. Được rồi, trong phủ con còn có việc, tại phải trở lại. Bá phụ nghỉ ngơi tốt, ngày khác con lại tới thăm ngài." vừa muốn ra.

      Lâm viên ngoại vội hỏi: "Vậy hiền chất thong thả. Thường Ngộ, ngươi cùng đại tiểu thư tiễn Bùi thiếu gia."

      "Biết, lão gia." Thường Ngộ từ bên ngoài kéo rèm cửa, sau khi Lỗ Lỗ bước ra, hướng Lâm viên ngoại gật đầu đáp, cấp tốc theo.

      ,Sau khi ra khỏi phòng, Bùi Sách căn bản dám nhìn Lỗ Lỗ, lo là Lỗ Lỗ dán , bị Thường Ngộ nhìn ra khác thường.

      "Bùi Sách, ngươi nhanh như vậy làm gì a?" Lỗ Lỗ bước chân , theo kịp .

      "Bên ngoài nóng, Lâm nương vẫn là về trước , cần tiễn ta." Bùi Sách quay đầu nhìn nàng cái, cố gắng đưa mắt ra hiệu, giọng có chút khách khí xa cách, ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Vừa rồi ở bên trong phòng, vì trấn an Lâm viên ngoại nên phải tỏ vẻ thân mật. tại ở bên ngoài, Búi Sách muốn Thường Ngộ nghi ngờ, để hiểu là mình khi nãy "Trấn an" Lâm viên ngoại, cũng giống như trước vậy, cùng Lỗ Lỗ giữ khoảng cách.

      Lỗ Lỗ nhìn bóng lưng , có điểm mất hứng.

      Nàng thích Bùi Sách ôm nàng dỗ dành cơ, sao phản ứng bây giờ của như thích mình a?

      Nga, đúng rồi, , muốn làm bộ biết.

      Lỗ Lỗ yên lòng, thêm gì nữa, lặng yên ở phía sau, tới đại môn, nàng còn muốn theo tới xe ngựa trước mặt đó.

      Thường Ngộ đúng lúc ngăn cản nàng, cho nàng ra khỏi cửa lớn, thấp giọng : "Đại tiểu thư, chúng ta tiễn đến đây là được."

      "Nga." Lỗ Lỗ ngoan ngoãn dừng bước lại, đưa mắt nhìn Bùi Sách lên xe ngựa, thấy quay đầu lại tiến vào xe, buông rèm cửa. Xe ngựa chậm rãi hướng phía trước , Lỗ Lỗ đột nhiên muốn nha. Bùi Sách cái gì cũng đều theo nàng, nàng thích cùng Bùi Sách cùng chỗ. tại , biết khi nào mới tới nha...

      Lỗ Lỗ nhìn xe ngựa phát ngốc, Thường Ngộ cũng len lén nhìn tiểu thư của mình. vốn cao hơn nàng rất nhiều, tại chỉ cần rũ mắt xuống, là có thể thấy lưu luyến trong mắt nàng.

      Tiệc ngày đó, đại tiểu thư say rượu nhìn Tống Ngôn cười, quan tâm tới Bùi Sách nhiều. Bây giờ, đại tiểu thư đối Tống Ngôn khôi phục bình thường, đối Bùi Sách, hình như đột nhiên thân mật hơn.

      Đại tiểu thư rốt cuộc là nghĩ như thế nào a? Nàng biết cái gì gọi là thích ? Còn là ai đối với nàng tốt, ai chiều theo ý nàng, nàng thích người đó sao? Thích, đối với tiểu thư rất đơn giản, như kiểu thích của trẻ con, hay là như , vì nụ cười của người ta mà động tâm, vì nàng đột nhiên biến mất mà lo lắng yên?

      Thường Ngộ nhanh chóng thu lại hỗn loạn trong lòng mình, cung kính : "Đại tiểu thư, chúng ta vào thôi."

      Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là đại tiểu thư của , có tư cách can thiệp nàng thích ai, việc duy nhất có thể làm, liền là xa xa nhìn nàng. Tống Ngôn cũng tốt, Bùi Sách cũng được, thậm chí là Cố Tam, nếu như đại tiểu thư thích, chỉ cần bọn họ làm chuyện thương tổn đại tiểu thư, đều chỉ có thể nhìn.

      Lỗ Lỗ dạ, vừa muốn xoay người trở về , chợt nhớ tới cái gì, ngửa đầu nhìn Thường Ngộ.

      Thường Ngộ tim đập trật nhịp. chút dám nhìn vào đôi mắt trong suốt của tiều thư nhà mình, nhưng lại luyến tiếc bỏ qua cơ hội ngắm người ta trực diện, đặc biệt nàng biến mất tròn ngày, thực , rất nhớ nàng.

      "Đại tiểu thư, mặt ta có gì sao?" Thường Ngộ hơi híp mắt theo thói quen cười cười che giấu khẩn trương của mình.

      Lỗ Lỗ lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt của : " có, chính là ngày gặp, ta có chút nhớ ngươi." Nàng thích nhìn Thường Ngộ cười nha.

      Thường Ngộ lần này là tâm cười, ánh mắt lên tia vui vẻ cả chính mình cũng biết, "Thường Ngộ cảm tạ đại tiểu thư nhớ mong. Bên ngoài nóng, ngài mau trở về phòng nghỉ ngơi thôi."

      "Uh, ta tìm cha!" Lỗ Lỗ hài lòng , chạy vào trong nội viện.

      Thường Ngộ cười theo sau, đôi mắt híp lại nhìn bóng lưng của ai đó.

      Trờ hè nóng bức, sau khi hạ nhân Lâm gia đóng cửa, đường dần ít người. ai chú ý ở khúc quanh lâu sau đó có bóng người.

      Cố Tam đứng lâu, đứng đến ngây người, trong đầu lên chiếc mã xa, nhớ lại ánh mắt Lỗ Lỗ lưu luyến Bùi gia thiếu gia phong thái tuấn tú rồi nhớ đến Lỗ Lỗ cười kiều mị với Thường Ngộ.

      nên cao hứng. Lỗ Lỗ có gặp chuyện may, nàng trở về bình yên vô .

      Nhưng trong lòng có chút khủng hoảng. Mình hẹn Lỗ Lỗ, lại ôm sai mèo chờ sai người. Cả buổi tối, Lỗ Lỗ trải qua thế nào, có phải chờ mình cả đêm? gặp được, nàng cảm thấy thế nào, có giận mình ? Đau đầu nhất là đêm qua Lỗ Lỗ trải qua thế nào, xảy ra chuyện gì, có gặp ai?

      Nhìn cửa lớn Lâm phủ, Cố Tam đột nhiên cảm thấy, Lỗ Lỗ cách mình rất xa. Từ nay về sau, nàng tiếp tục làm đại tiểu thư được cưng chiều, mình biết người là ở chỗ này, nhưng cách nào gặp được.

      Ở trong núi, mình bỏ lỡ nàng, đêm hôm qua, mình lại bỏ lỡ nàng.

      Mình còn có cơ hội ?

      Cả đêm mệt mỏi lo lắng cũng khiến cho thân thể lực lưỡng khỏe mạnh lung lay. Nếu phải sau lưng là tường, sợ rằng ngã xuống đất.

      Cố Tam rất khát. dựa vào tường, sờ sờ sờ đôi môi khô khốc của mình, lòng có cam lòng.

      có thể tìm nàng tháng, có thể trắng đêm chờ nàng, đương nhiên có thể tiếp tục chờ lâu hơn. Tháng sau hẳn là nàng đến vườn trái cây? đây là ở chỗ này chờ nàng! Lỗ Lỗ là của mình, nàng giận, mình dỗ. Nàng thích người khác, mình đối xử tốt hơn nữa để Lỗ Lỗ thích lại mình. Hơn ai hết, mình biết nàng đâu tiên, lý nào chấp tay đưa Lỗ Lỗ cho người ta!

      Giữa ngày hè nóng bức, đôi mắt nào đó thâm thúy sáng lên

      Tác giả có lời muốn : Cảm ơn láy lại cùng khóc hạt gần đây truy ngọt sủng văn toàn ngược hai vị thân địa lôi, sao sao! ý là chỉ ngược mấy thôi đó :))

      Ps: Thiếu gia nào đó vẫn chưa được ăn thịt ...
      Tống Ngôn tiên sinh ngạo kiều :061:
      Cố Tam ngốc
      Bùi Sách thông minh
      Thường Ngộ trung khuyển
      Chôm chôm, keodang133, hikari208818 others thích bài này.

    3. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 42: Lộ tẩy
      Lỗ Lỗ bình an trở về, lo lắng trong lòng Lâm viên ngoại liền buông xuống, nghỉ ngơi hai ngày là đứng dậy được. Nhưng mà kể từ lúc đó, Lỗ Lỗ chơi xấu trốn học nữa, huống hồ nàng cũng rất thèm cá khô, nên ngoan ngoãn học thuộc bài, luyện viết hết chữ được giao, mang theo tâm tình lo lắng lẫn hồi hộp đến thư phòng ở rừng trúc.

      Tống Ngôn sớm tới.

      Cửa phòng hơi khép, ngồi đọc sách, tư thế ngồi đoan chính, thần thái chuyên chú. Gió nhàng khoan ngoài cửa sổ thổi vào làm dây lụa buộc tóc hơi lay động, phong thái tuấn mỹ như trích tiên. Nhưng mà trong tay áo có hai gói cá khô, mùi cá khô làm giảm bớt cảm giác trích tiên đó.

      Ánh mắt của nhìn sách chăm chú , nhưng qua nữa ngày mà vẫn chưa sang trang mới. Tương phản với vẻ trích tiên, tĩnh lặng của Tống Ngôn chính là nôn nóng trong lòng .

      rất muốn nhìn học sinh của nha.

      tại sao nhưng mà Tống Ngôn lại rất muốn nhìn thấy sinh của mình, phải thấy tận mắt nàng bình yên vô mới yên tâm, mới bằng lòng tin nàng là bình bình an an trở về. Vì trách nhiệm sao? ngày là thầy cả đời là con, học sinh dù ham chơi thích học, nhưng nàng cũng là học sinh của , là vãn bối, lớn hơn, có trách nhiệm quan tâm nàng nha.

      Đúng, là của mình dạy nàng học, đương nhiên muốn quan tâm, lo lắng cho nàng.

      Tống Ngôn hài lòng cười, đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tới vài tiếng . Nghe thấy tiếng của học trò mình, khóe môi tự chủ lên mỉm cười. đột nhiên phát , học sinh mình vóc dáng tì vết, ngay cả giọng , cũng làm người ta nghe thấy khó quên.

      Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Ngôn vẫn duy trì tư thế đọc sách, chỉ đưa mắt nhìn lên,đập vào mắt là đôi giày thêu màu trắng hồng, sau đó là làn váy dài xanh nhạt, hai cánh tay đung đưa rồi đến vòng eo mảnh khảnh. Cuối cùng, bởi vì nàng hiểu quy củ, hướng chào hỏi mà là trực tiếp ngồi ở đối diện, ánh mắt của liền tự nhiên theo eo nhắn di động, đến khi nàng ngồi xuống, chuyển tới ngực của nàng.

      Nàng hôm nay mặc áo màu vàng nhạt thêu chỉ đó, vạt áo thêu hoa, hoa nơi đẫy đà nào đó mười phàn phần hợp với tuổi của nàng, nhìn kiều diễm vô cùng, dưới phập phồng.Mặt Tống Ngôn có chút nóng, biết mình nên nhìn như vậy nhìn, chính là nhịn được. Đời Đào dọn dẹp bàn, rời , ánh mắt của rơi xuống chiếc cổ trắng sứ lộ ra của Lỗ Lỗ. Cách miêu tả làn da lừa sương thắng tuyết nõn nà mà trước giờ đều cảm thấy rất khoa trương, lúc này lại xông ra.

      "Tiên sinh, con làm bài xong rồi." Lỗ Lỗ khẩn trương ngồi trước bàn ngồi, thấy tiên sinh bắt đầu vẫn cúi mắt, tại lại nhìn chằm chằm cổ của nàng, liền nghi hoặc sờ sờ cổ, sau đó đem bảng chữ mẫu đưa qua.

      Tống Ngôn bị thoáng giật mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cầm lấy bảng chữ mẫu kiểm tra, "viết đủ chứ."

      Lỗ Lỗ ngoan ngoãn thẳng lưng, đáp lời, nhìn chằm chằm Tống Ngôn tay áo, chờ mong

      Tống Ngôn lại lấy ra bốn tờ bảng chữ mẫu để ở trước mặt nàng, dùng gậy trúc chỉ vào mấy chữ : "Mấy chữ này còn thiếu sót. Ngươi học được càng nhiều, phải hiểu nhiều hơn. Luyện chữ, phải tùy tiện lung tung mà viết thế nào cũng được. Hôm nay coi như xong, chỉ đánh ngươi chút, lần sau nếu như có tiến bộ, viết sai mấy tờ, đánh mấy cái. Đưa tay ra."

      Lỗ Lỗ theo bản năng giấu tay sau lưng, cầu xin nhìn : "Tiên sinh, đánh được hay ? Ngày đó ta bên ngoài rất khổ sở, ngươi đau lòng ta chút ." Hai ngày này lão tộc trưởng cũng hỏi chuyện ngày đó, Lỗ Lỗ cứ theo căn dặn của Bùi Sách mà kể, mình nửa đêm nằm ở đống cỏ, đói bụng liền trộm cơm thừa của người ta ăn. Mỗi lần , lão tộc trưởng đều nhìn nàng áy náy vô cùng, đau lòng, sau đó đối với nàng tốt hơn vô cùng. Đào với Điềm Hạnh cũng vậy, đối với nàng so với lúc trước càng cẩn thận ôn nhu, còn mua cho nàng mấy món đồ chơi . Lỗ Lỗ liền cảm thấy, nàng chịu khổ, tất cả mọi người đau lòng nàng nha.

      Ngươi liền đau lòng đau lòng ta ...

      Đôi mắt quyết rũ, giọng mảnh mai đáng thương, trực tiếp làm nơi nào đó của Tống Ngôn rục rịch. :th_110:

      ( được nghĩ bậy nha, sợi dây bình tĩnh của bị đứt phựt rồi )

      "Phanh!" Tế cây gậy trúc thình lình xảy ra rơi vào bàn sách, phát ra tiếng sắc bén giòn vang.

      Lỗ Lỗ sợ đến giật mình, sắc mặt trắng bệch, cũng dám cầu tình nữa, lập tức bắt tay đưa ra ngoài, mắt nhanh chóng mờ mịt nước mắt.

      Tống Ngôn liếc Đào cái.

      Đào lập tức cúi đầu : "Tống tiên sinh yên tâm, nô tỳ lại với tiểu thư lời nên nên ." Kỳ thực nàng cũng rất ủy khuất, nàng vời Điềm Hạnh có đọc qua sách, sao biết thế nào chỉ dạy đại tiểu thư? Bình thường đều là các nàng chuyện phiếm, đại tiểu thư nghe hiểu liền hỏi, bọn nàng đương nhiên thuận thế cho tiểu thư nghe. Ai có thể biết đại tiểu thư đem việc lão gia đau lòng mình dùng với Tống tiên sinh a?

      Tống Ngôn hừ tiếng, lưu tình chút nào đánh cái vào lòng bàn tay Lỗ Lỗ, vẻ mặt nghiêm túc khiển trách: "Ngươi còn biết xấu hổ để thân nhân đau lòng ngươi? nữ nhi gia, chịu chút ủy khuất liền rời nhà trốn , nửa điểm cũng thay cha người suy nghĩ, cực kỳ bất hiếu! Ngươi ở bên ngoài bị khổ, là tự làm tự chịu, nhưng Lâm viên ngoại là bởi vì lo lắng bất hiếu nữ nhi ngươi mới ốm đau liệt giường, ngươi đau lòng sao?"

      Lòng bàn tay nóng bừng, Lỗ Lỗ cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn kia vết roi đỏ dài, vừa đau vừa khó chịu, nước mắt nhanh chóng rơi. Tiên sinh lại dọa nàng, nhưng lần này mặc dù cảm thấy ủy khuất, nàng lại có xin tha thứ. Lão tộc trưởng đích thực là bị nàng làm cho bệnh, nàng cũng rất đau lòng.

      "Sau này còn dám lén bỏ nữa ?" Tống Ngôn thanh lãnh lệ hỏi.

      " dám, bao giờ nữa ." Lỗ Lỗ thút tha thút thít . Bùi Sách , tới hôm mười lăm, giúp nàng nghĩ biện pháp giấu giếm nha.

      Nghe tiếng khóc nức nở đáng thương kia, Tống Ngôn rất là bực bội. Học sinh tự ý rời nhà, nên phải chịu giáo huấn, hối hận đánh nàng, nhưng nhìn nàng cúi đầu khóc, có điểm đau lòng.

      thoáng giọng, "Được rồi, đừng khóc, đánh ngươi chỉ là cho ngươi nhớ kỹ lần này, tiên sinh cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Cái khác ngươi có thể hiểu, nhưng Lâm viên ngoại là phụ thân của ngươi, sau này ngươi làm cái gì đều phải suy nghĩ cho kỹ, đừng nữa để phụ thân ngươi sốt ruột lo lắng, biết ?"

      Lỗ Lỗ gật gật đầu: "Biết, để cha lại lo lắng cho ta."

      "Uh, lau mặt, học tiếp ."

      Lỗ Lỗ tiếp tục thút tha thút thít mấy cái, liền buông tay áo, mắt đỏ nhìn lên sách chữ. Nhìn nhìn hồi ánh mắt chạy tới tay áo của Tống Ngôn. Nàng nuốt nuốt nước miếng, len lén nhìn về phía tiên sinh, ngờ tiên sinh ở nhìn nàng. Ánh mắt chạm nhau, nàng phát tiên sinh nhanh chóng hạ mắt, mặt có chút phiếm hồng.

      "Tiên sinh, ngươi sinh bệnh sao?" Nàng giọng hỏi.

      " có." Tống Ngôn rầu rĩ đáp.

      Lỗ Lỗ có điểm tin: "Vậy sao người đỏ mặt? Khi cha sinh bệnh, mặt cũng đỏ nha." Lúc thân thân cũng đỏ, giống như Bùi Sách nha, nhưng mà tiên sinh ràng chưa thân thân mà.

      Tống Ngôn ngẩng đầu trừng nàng, liếc mắt cái: "Ta đây là bị ngươi chọc giận. Nghe giảng bài cho tốt, nên ngó lung tung."

      Lỗ Lỗ cắn cắn môi, thấy tiên sinh mặc dù xị mặt, ánh mắt lại giận, liền lấy can đảm giọng : "Tiên sinh, hôm nay ngươi còn chưa thưởng cho ta cá khô đâu."

      Tống Ngôn cười lạnh: "Ngươi phạm lỗi, còn muốn muốn thưởng?"

      Lỗ Lỗ chu miệng lên: "Vậy ngươi phạt ta rồi a… Tiên sinh tốt, sau này ta phạm lỗi nữa, cũng chuyên tâm viết chữ, ngươi trước hết thưởng cho cho ta . Ta mấy ngày ăn cá khô, rất muốn ăn!"

      Tống Ngôn bị ánh mắt nàng nóng bỏng cầu xin làm được tự nhiên, muốn cho nàng, lại muốn thỏa hiệp dễ dàng, xin được lần, sau này học sinh lại dùng chiêu này đối phó mất, cúi đầu : " có cá khô, qua vài ngày nữa ta về nhà chuyến, mang cá khô về." Lần trước làm mấy con cá, giờ chắc phơi đủ rồi nhỉ!

      " bậy, ngươi còn có nhiều đâu!" Lỗ Lỗ bất mãn thầm.

      Tống Ngôn có suy nghĩ nhiều, cho rằng nàng là đoán mò, đáp lời: " có, bị mèo hoang ăn sạch." Tuy con mèo đó có ăn sạch, nhưng nếu như bị mèo làm hư, học sinh nhất định hỏi tiếp cái gì gọi là làm hư.

      Lỗ Lỗ nghe như vậy , mất hứng: "Tiên sinh bậy, ta căn bản có ăn xong, ràng còn lại rất nhiều a, ngươi chính là muốn cho ta ăn!"

      Tay Tống Ngôn cầm gậy trúc dần chậm, lại, nghi ngờ nhăn mày, hoài nghi mình có nghe lầm hay , "Ngươi lặp lại lần nữa?"

      "Ta ta ăn hết a, còn lại rất nhiều mà!" Lỗ Lỗ mười phần nhìn thẳng đáp lời .

      "Ngươi ăn vụng cá của ta?" Trong đầu Tống Ngôn xoay chuyển, nghi hoặc càng nhiều. Học sinh là nửa đêm mất tích, lúc rời giường chỉ thấy mèo trắng ăn vụng, tin là học sinh có vào phòng của . Sau đó liền đem những cá khô ấy vứt , học sinh sao có thể có cơ hội ăn vụng? Mà trước khi nàng mất tích, cá khô còn nguyên, bị ai chạm qua.

      Lỗ Lỗ này mới ý thức được chính mình lỡ miệng, biết sửa thế nào, đôi mắt loạn chuyển, ấp ấp úng úng : "Ta ăn vụng, ta, ta mới ăn ít, người khẳng định còn nhiều nha!"

      "Vậy làm sao ngươi biết còn còn lại rất nhiều?" Tống Ngôn chăm chú nhìn nàng, nhìn thần sắc nàng hoảng loạn, biết, nàng láo.

      Lỗ Lỗ muốn nàng là đoán, nhưng lại biết cách thế nào, lại thêm ánh mắt tiên sinh sắc lạnh, trừ sợ hãi vẫn cảm thấy sợ hãi. Vạn nhất bị tiên sinh biết nàng chính là mèo ăn vụn kia, có thể hay tiếp tục lấy cây gậy trúc đâm nàng a?

      "Ta biết, ta muốn tiểu!" Lỗ Lỗ đứng bật dậy, chạy chạy ra ngoài cửa.

      Tống Ngôn đứng dậy quát: "Ngươi trở lại cho ta!"

      Đáng tiếc lần này Lỗ Lỗ là quá sợ, căn bản để ý quát, mở cửa, trực tiếp chạy ra ngoài. Nàng muốn tìm lão tộc trưởng, bị tiên sinh bắt được nàng xong rồi!

      Tống Ngôn ngại thân phận, dù rất muốn giữ học sinh để hỏi cho ra, nhưng ngại với Thường Ngộ và Đào, chỉ có thể trơ mắt nhìn học sinh đào tẩu, cuối cùng tức giận mà .

      Lỗ Lỗ đường chạy đến tiền viện, xác định tiên sinh đuổi theo, mới chống tường thở mạnh. Chợt nghe Thường Ngộ ở sau người : "Lát nữa đại tiểu thư đến gặp lão gia, ngài bảo Tống tiên sinh cho hôm nay sớm tan học, đứng đến việc tiên sinh tức giận, miễn cho lão gia mất hứng."

      Thường Ngộ nghe trong phòng trúc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng đoán, Tống Ngôn chính là có việc gì tìm việc làm, nhất định lại muốn dạy dỗ đại tiểu thư.

      "Uh, cứ như vậy ." Lỗ Lỗ cảm kích đối Thường Ngộ cười cười, vô cùng cao hứng vào phòng.

      Vừa vào phòng, nàng còn có chút thấp thỏm, lại thấy Lâm viên ngoại cười ha hả hướng nàng vẫy tay : "Huệ nương qua đây, con phải ngại trong nhà quá nóng sao, cha phái người chuẩn bị, ngày mai chúng ta liền thôn trang ở phía bắc tránh nóng, nơi đó có sông có núi, con khẳng định thích. Đúng rồi, núi còn có ôn tuyền, con cũng ngâm thử, đối thân thể rát tốt."

      Lỗ Lỗ qua, tiến đến bên cạnh tò mò hỏi: "Ôn tuyền là gì nha?"

      Lâm viên ngoại thay nàng lau mồ hôi trán, cười : "Ôn tuyền a, có cũng ràng, chờ ngươi thấy liền biết!"

      Lỗ Lỗ ồ tiếng, chớp mắt, chờ mong hỏi: "Vậy tiên sinh cũng sao?"

      Lâm viên ngoại trầm ngâm chút, : "Cha hỏi Tống tiên sinh chút, đồng ý tốt nhất. Chỉ là, chúng ta lần này cần hơn tháng, Tống tiên sinh lúc trước , cứ năm ngày phải trở về nhà chuyến, cho nên cùng với chúng ta đâu. Thế nào, Huệ nương có phải hay , muốn đọc sách?"

      Lỗ Lỗ hắc hắc cười, làm nũng cọ cọ vai Lâm viên ngoại, đôi ngập nước mắt càng phát ra tia sáng.

      tốt quá, tiên sinh , mình sợ bị mỗ bụng nha!

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :