1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. saoxoay

      saoxoay Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      86
      Trời ơi, nữ chính biết làm gà, nam chính biết đánh nhau mà còn viết chữ đẹp nữa, bấn loạn vì chị này quá!!!:th_8:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 6: Canh gà của Hạ lão đại

      Giản Tích cầm di động, đem áo khoác ngoài và áo trong cởi ra quăng lên giường, chỉ còn lại áo lót màu xanh đen ôm sát bầu ngực đẫy đà tạo ra rãnh sâu giữa chúng, phía dưới là quần lót cùng bộ, thêu vài con bướm.

      chân trần, vừa vừa xõa tóc ra, lại vừa nghĩ nghĩ, hay là trả lời tin nhắn trước nhỉ------

      [ ? Ăn cả cái nồi??]

      Gửi xong tin nhắn, chính cũng phì cười thành tiếng, chắc có lẽ do cùng Đào Tinh Lai ăn cơm nên bây giờ cũng bị lây bệnh thần kinh của .

      đến mười giây, Hạ Nhiên lại gọi điện đến, Giản Tích có hơi do dự,nhưng vẫn quyết định nghe máy.

      thẳng vào vấn đề, lên tiếng trước: “ Cái nồi ăn ngon ?”

      Thanh của Hạ Nhiên cũng nén được ý cười: “Lần sau chia cho cái nắp, nếm thử là biết.”

      Giản Tích ừ tiếng, khóe miệng cũng cong lên.

      Yên lặng chút, Hạ Nhiên hỏi: “Bác sĩ Giản vẫn làm việc à?”

      , ở nhà, chuẩn bị tắm.”- Giản Tích sờ sờ cánh tay, cảm thấy hơi lạnh.

      Hạ Nhiên khựng lại: “Vậy tắm , tôi cúp máy đây.”

      Cầm di động, nửa ngày vẫn cảm thấy nóng.

      Hạ Nhiên nuốt nước miếng cái, mở cửa sổ ra, gió phần phật tràn vào, khẽ híp mắt lại.

      Bà ngoại ngang qua thấy vậy liền kêu ầm lên: “Ai ôi, làm gì mở cửa sổ lớn như vậy, sợ bị cảm à, mau đóng cửa lại.”

      Lúc này Hạ Nhiên ngoan ngoãn cũng làm theo, sau đó từ trong tủ cầm theo cái quần lót sạch : “ Cháu tắm cái.”

      Bà ngoại nhìn chằm chằm bóng lưng , buồn bực : “Cái thằng này, phải mới tắm ban nãy à…”

      …….


      Thứ hai hàng tuần, người đến khám bệnh rất nhiều.

      Bác sĩ khoa phụ sản đều chia số ra làm việc, tới giờ buổi sáng cũng phân công xong số phòng khám.

      Bận bịu cũng được , nhưng sợ nhất là gặp phải các bệnh nhân lý lẽ, sáng sớm nay Giản Tích đúng là gặp phải bệnh nhân như vậy. Người nọ tố cáo thích bắt họ xét nghiệm lung tung, cái gì mà bệnh viện bây giờ vì tiền mà bất chấp tất cả.

      Giản Tích nhẫn nại giải thích: “Việc kiểm tra mức độ đường huyết giữa thai kỳ rất quan trọng, mà lượng đường chỉ tiêu trong cơ thể của vợ vượt mức, lượng đường trong máu có nguy cơ cao hơn những người khác rất nhiều.”

      “Tôi cần biết! bừa!” – Chồng của người phụ nữ có thai cực kỳ kích động: “ Phải ăn nhiều đường lượng đường trong máu mới cao như thế, vợ tôi cũng ăn đường, các người đừng hòng lừa gạt tôi.”

      Giản Tích: “ Cái này liên quan đến việc vợ có ăn đường hay , nếu lượng đường vượt quá mức quy định, hậu quả ….”

      là bác sĩ cái nỗi gì, có biết khám bệnh hay ? Đổi số, tôi muốn kiếm bác sĩ lớn tuổi, trẻ tuổi như vậy biết cái gì mà khám!”- Người đàn ông thô bạo đập rầm rầm bàn làm việc của .

      Sau đó hùng hùng hổ hổ rời , ầm ĩ đến nỗi ra đến cửa vẫn còn nghe.

      Giản Tích bị làm cho đau đầu, xoa huyệt thái dương, phân phó y tá: “Người kế tiếp”

      Y tá này vừa được phân đến đây thực tập, ngây ngô thành : “Bác sĩ Giản, như vậy chị cũng tức giận sao?

      Giản Tích cười cười: “Như vậy liền nổi giận? Nếu vậy tôi ngày phải nổi giận mấy lần, chắc mệt chết được.”

      Y tá : “Tính tình của chị tốt đấy, đổi lại là em chắc sớm cùng ông ta tranh cãi trận.”

      Giản Tích cầm lấy hồ sơ bệnh án của thai phụ kế tiếp, thần sắc bình tĩnh: “Ở khoa phụ sản chịu đựng năm, cũng như tôi thôi.”

      Y tá dùng ánh mắt sùng bái cùng ngây thơ nhìn , thừa dịp tiếp: “Bác sĩ Giản trưa nay muốn ăn gì? Để chút em xuống căn –tin mua giúp chị.”

      Giản Tích chọn phần đậu hủ chưng thanh đạm. Ngày hôm qua ở nhà lão Triệu ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, buổi sáng rời giường mặt lại nổi hạt mụn .

      khác gì mọi khi, buổi trưa đợi đến lúc rãnh rỗi ăn cơm thức ăn cũng nguội lạnh. Giản Tích đem thức ăn bên ngoài để vào lò vi sóng để hâm lại, trong lúc chờ đợi xoa xoa xương cổ, khám bệnh lâu khỏi mắc bệnh nghề nghiệp, vì thế Đào Khê Hồng mới làm cho thẻ thành viên của trong những trung tâm thể dục thẩm mỹ tốt nhất thành phố. Còn trả trước năm năm tiền phí, cưỡng bách mỗi tuần phải đến đó luyện tập hai lần.

      Ngày mai trực ca đêm, Giản Tích nghĩ đến việc tối nay đến trung tâm thể dục để tập, di động trong túi rung lên.

      lấy ra vừa nhìn thấy người gọi, liền dừng lại.

      Lục Bình Nam – ba chữ này nhấp nháy màn hình.

      Giản Tích bắt máy, giọng lạnh lùng: “Chuyện gì?

      có chuyện thể gọi điện hỏi thăm em sao? Tích Tích, ăn cơm chưa?”- Giọng của Lục Bình Nam thoải mái, lời nhàng như người bạn cũ quan tâm đến vậy.

      ta có loại bản lãnh này, trở mặt nhanh tới mức làm lòng bị đâm nhát sâu. Tốt, những lời này của lại lần nữa đâm thấu tâm can .

      nhiều năm như vậy, công phu vừa đánh vừa xoa của ta làm chết sống lại biết bao nhiêu lần xem ra còn chưa lục nghề.

      Thái độ của Giản Tích khỏi có chút chậm chạp, : “ ăn.”

      Lục Bình Nam: “ vừa xuống máy bay tuần trước, buổi tối tan sở đến đón em nhé? Mời em ăn cơm .”

      Giản Tích cầm điện thoại di động, lỗ tai nghe vậy như phản xạ có điều kiện đỏ ửng lên, trong nháy mắt áp đảo cảm giác uất ức khi ở KTV lần trước.

      “Tôi hôm nay trực, bảy giờ mới giao ca, ăn ở căn-tin .”

      sao, tan tầm đến đón em được, lát nữa gặp lại .” – Lục Bình Nam cực nhanh tiếp, cho có cơ hội cự tuyệt.

      Lò vi sóng “Đing” tiếng, đồ ăn nóng.

      Do dự trong lòng Giản Tích cứ đấu tranh dữ dội, “Ừ.” tiếng, đồng ý.

      Buổi chiều phụ nữ đến khám thai tương đối ít hơn, phần lớn là tới kiểm tra tim thai, Giản Tích ở trong phòng giám hộ xử lý ca khám gấp cầu giữ thai phụ, xong việc vừa vặn bảy giờ tan tầm.

      Mà Lục Bình Nam cũng rất đúng giờ chờ ở cửa bệnh viện, người khoác đơn giản cái áo măng tô, đứng dựa vào chiếc Cayenne, đẹp trai bức người.

      ta chạy chậm lại chỗ : “Có mệt hay ? Muốn ăn chút gì hay ? Bệnh viện các em cũng bận rộn , chờ 15 phút thôi mà thấy ba chiếc xe cứu thương chạy vào rồi.”

      ta vừa vừa cầm lấy túi xách trong tay Giản Tích, Giản Tích cố ý tránh né nhưng vẫn bị ta xách .

      Lục Bình Nam ân cần mở cửa xe, “Xe của em làm bảo dưỡng còn phải mất mấy ngày?”

      “Ngày mai là có thể lấy về được.” – Xe của Giản Tích hôm qua được đưa đến trung tâm bảo dưỡng, mấy ngày nay đều phải đón xe làm.

      “Vậy sáng mai qua đón em làm.” – Lục Bình Nam ngồi bên ghế lái, đưa tay ra ghế sau lấy lên túi giấy tinh xảo đưa cho .

      Giản Tích cũng nhận, Lục Bình Nam hít sâu, : “Tích Tích, lần trước là đúng, uống hơi nhiều rượu nên mới nổi điên, em đừng giận được ? Cái này xem như quà bồi tội với em nhé”

      Giản Tích đưa mắt từ túi giấy nhìn lên mặt ta. Lúc học đại học, chỉ cần ta nhìn lâu chút, lòng cũng hồi hộp mà tim muốn nổ tung. Trưởng thành, rồi thành người lớn, mọi thứ cuối cùng cũng qua , quả rất khó để ngăn cản được cảm giác động tâm thưở ban đầu.

      Cảm giác động lòng cứ thế theo thời gian đưa đẩy, cũng từng gặp gỡ những người con trai khác, nhưng giống như đều tạm thời thay thế được.

      Giản Tích hiểu rất lòng mình.

      nhận lấy túi giấy: “Cám ơn.”

      Lục Bình Nam buông lỏng bả vai, nghe hai chữ này ta liền hiểu Giản Tích tha thứ cho ta, quả như trút được gánh nặng.

      Đến nhà trọ Hương Tạ, Giản Tích cầm lấy túi, “Trở về lái xe chậm chút, ngày mai cần…”

      Lời còn chưa hết, Lục Bình Nam đột nhiên đưa người về phía , thanh lướt qua vành tai, “ Đừng khách sáo với .”

      Tay ta đưa đến ngang hông Giản Tích, tháo dây an toàn giúp .

      Giản Tích theo bản năng né tránh, mà bên kia Lục Bình Nam cũng ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

      Xuống xe lời tạm biệt, thẳng đến khi ánh đèn phía sau xe biến mất, nai con nhảy loạn xạ trong lòng mới dần bình tĩnh trở lại.

      xoay lại, bóng đen từ phía sau cây ngô đồng bên đường vọt ra. Giản Tích thiếu chút nữa thét thành tiếng, may mà nhìn mặt người tới----

      Hạ Nhiên cau mày nhìn.

      Giản Tích vỗ vỗ ngực thở ra nhõm, “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng là….”

      “Là cái gì?” – Hạ Nhiên liếc mắt khinh thường: “Giựt Tiền? Cướp sắc?”

      Giản Tích bị giọng lạnh như băng của chặn lại. Gió đêm lạnh, hai tay khoanh vào nhau, ngón trỏ cầm lấy cái túi giấy tinh xảo kia.

      “Sao lại tới đây?”

      Hạ Nhiên cười nhạo, cao hơn , trong bóng tối càng lộ vẻ áp bách bức người, “ Đường này của à? Như thế nào, chỉ cho tên trai bao đó đến đây, ông đây được đến à?”

      Giọng điệu trả lời cay độc này làm cho ngực Giản Tích tức ách. nhìn thấy tay Hạ Nhiên cầm món đồ gì đó, bọc bên ngoài là hai ba cái bao xốp, vì thế sang chuyện khác, hỏi: “ cầm cái gì vậy?”

      “Tôi cầm gì liên quan gì đến ?” – Hạ Nhiên vừa nghĩ đến hình ảnh cùng Lục Bình Nam ở trong xe, liền kiềm chế được mà nổi giận đùng đùng.

      Giản Tích vốn tính khí tốt, vẫn tiếp tục nhịn, duy trì gương mặt tươi cười với : “ đến đưa nắp nồi cho tôi nếm thử hả?”

      Đèn đường soi nghiêng xuống, đem gương mặt Hạ Nhiên phác họa trở nên góc cạnh hơn, sáng tối giao nhau, tình khó định.

      “hừ” tiếng: “Bác sĩ Giản, tự mình đa tình cũng được , như thế nào, bị tên trai bao kia ngược còn chưa đủ sao? Còn muốn tìm để tiếp tục ngược đãi bản thân nữa hả?”

      Giản Tích lúc này sắc mặc nghiêm túc, chà xát vai muốn rời .

      Hạ Nhiên chợt cảm thấy thất bại, tức giận dùng sức đá cái lon mặt đất, “Thằng đó có cái gì tốt? Đáng cho hết lần này đến lần khác thích nó? Có biết nhìn người vậy?”

      Giản Tích dừng bước, hơi nghiêng đầu, hừ cười tiếng: “Tôi là thích bộ dạng đẹp trai của ta đấy, liên quan gì đến ?”

      bắt chước câu trước đó của , Hạ Nhiên á khẩu trả lời được.

      Giản Tích lần nữa cất bước , giầy cao gót dẫm nền xi măng.

      “Nó như vậy gọi là đẹp trai cái mông ấy!” – Giọng của Hạ Nhiên đột nhiên cất cao, xách túi xốp ở sau lưng theo : “lớn Lòe loẹt như vậy mà bảo đẹp trai? Con mẹ nó, có tin cơ bụng của tôi còn cứng hơn dương vật của nó hay ?”

      Giản Tích mạnh mẽ xoay người lại, nhanh đến trước mặt Hạ Nhiên:

      “Hạ tiên sinh, xin tự trọng chút, tôi và quen biết chưa đến hai tuần, vì đống chuyện hư hỏng phát sinh cách nào tránh khỏi mà gặp mặt, những việc đó đều phải tôi muốn như vậy, là bèo nước gặp nhau, dù vậy tôi vẫn luôn có ấn tượng tốt đối với , nhưng lại đánh giá lung tung về bạn của tôi—Thực xin lỗi, tôi chán ghét .”

      Đường này bình thường đều có xe cộ qua lại, nhưng đêm nay lại an tĩnh lạ kỳ.

      Hạ Nhiên trầm mặc lúc, đột nhiên cười giễu cợt, từ cao nhìn xuống cực kỳ khinh thường “ chán ghét người, còn phải cùng ta tiếng “Thực xin lỗi?” Bác sĩ Giản, con mẹ nó, đúng là biết đóng kịch.”

      Cách con đường truyền đến tiếng kèn xe hơi, giống như đạo ý chỉ, tạm dừng lát con đường rốt cục cũng có xe lái qua. Đèn lớn chớp tắt, xe cứ lướt qua nhanh. Dựa vào ánh sáng vụt qua cực nhanh của đèn xe, Hạ Nhiên ngập ngừng, nhìn thấy Giản Tích cố ngăn nước mắt sắp tràn mi.

      có tư cách gì? Chúng ta thân lắm à? tưởng là ai?!”

      Giản Tích quăng lại lời đó rồi xoay người rời , đem nước mắt sắp tràn ra mà ép trở về.

      nghe tiếng của người con đó nữa, chỉ thấy bóng lưng bé lại yếu ớt, cho đến khi thấy nó biến mất ở cửa tiểu khu. Hạ Nhiên đứng ngây người tại chỗ nhúc nhích.

      An tĩnh lúc, lý trí cũng trở lại. Hạ Nhiên từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, bấm số của Giản Tích, chút do dự gọi qua-----

      xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đúng, xin kiểm tra rồi gọi lại sau .”

      đúng?

      Làm sao có thể đúng, chẳng qua đối phương cho số vào danh sách đen, muốn sai cũng được.

      Hạ Nhiên cầm túi xốp, bàn tay nắm lại thành quả đấm, vừa rồi khi Giản Tích hỏi : “ Đưa nắp nồi đến cho tôi nếm thử hả?” , lúc đó còn chưa kịp .

      Đúng vậy, chỉ có nắp, còn có nồi.

      Trong nồi còn có cháo gà nóng hổi, là do bà ngoại nấu cả buổi chiều.

      Mà gà lần này, là dựa theo cách giết gà của lần trước, mà làm theo còn muốn tốt hơn nữa kìa.

      Hạ Nhiên thả lỏng hai tay, đem cháo gà để bên lền đường, hai tay cắm vào túi, đá đá vài cái vào những viên đá bên đường. được mấy bước quay đầu, nhìn bóng của mình bị đèn đường kéo dài .

    3. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 7: Làm 1 trận

      CHƯƠNG 7:

      Giản Tích về nhà, đem di động đặt lên bàn, nghĩ nghĩ lại cầm lấy kiểm tra chút, xác định số của Hạ Nhiên nằm trong sổ đen mới yên tâm.

      Tâm tình bị ta khuấy đảo trở nên tệ hại, còn tệ hơn so với lúc làm việc gặp phải bệnh nhân lý lẽ.

      Theo nghề bác sĩ này lâu, quan trọng nhất chính là phải biết đem công việc cùng cuộc sống phân chia ràng, Giản Tích tiếp thu điều này qua lớp học tâm lý, cho đến giờ vẫn áp dụng rất tốt.

      xem tất cả những gì xảy ra là sai lầm, đều do gã tên Hạ Nhiên kia quá phận.

      Vẫn chưa đến tám giờ, Giản Tích quyết định đến trung tâm thể dục thẩm mỹ. thay quần áo xong ra cửa, bộ tầm mười phút từ cổng bên hông qua là gần nhất.

      Giản Tích ra hành lang, quẹo phải thẳng ra cổng, trong lòng phảng phất cảm giác khó làm bước chân hơi do dự.

      ta hẳn là rồi chứ? Đó là ý nghĩ đầu tiên ra trong đầu .

      Hẳn vậy, cái này phải nhảm sao, lâu như vậy chắc là rồi.

      Giản Tích chần chừ vài giây, rồi lại chọn đường vòng ra cửa, dù có xa hơn.

      thẳng mạch tới cổng tiểu khu, đèn hai bên đường đều tăm tắp. Giản Tích chậm rãi dọc theo đường cũ. ra con đường này khá vắng nên chỉ cần nhìn cái là có thể thấy có người hay … nơi này sớm còn bóng người.

      Giản Tích nhìn chằm chằm mũi giày, nên lời cảm xúc trong lòng lúc này.

      Lại thêm vài bước, đột nhiên thấy ven đường vật quen thuộc, cái gì đó được bọc vài lớp bịch ny-long. Giản Tích qua, đây phải là cái bịch vừa rồi Hạ Nhiên xách theo sao?

      cầm lên rồi mở ra, cái bình thủy mới tinh?

      Giản Tích ngẩng người, tiếp tục mở nắp bình ra, khí nóng bốc lên, chất lỏng bên trong hơi lắc lư, là cháo gà vàng óng.

      Buổi tập tối nay, Giản Tích tăng tốc độ chạy nhiều hơn mọi khi rất nhiều, đến nỗi vị huấn luyện viên đẹp trai nhịn được phải nhắc nhở: “Ai ai ai, bác sĩ Giản kiềm chế chút, như vậy làm tổn thương dây chằng đấy.”

      Giản Tích giảm tốc độ máy chạy bộ lại, thở hồng hộc, “ phải cậu luôn chê tôi lười tập luyện sao, bây giờ chăm chỉ tập cậu lại càu nhàu.”

      Huấn luyện viên đưa chai nước cho : “Cố quá thành quá cố đấy, hơn nữa, tập luyện lúc nào chẳng được, Đào tổng nộp phí cho đến năm năm, khỏi lo.”

      Giản Tích sặc nước, sặc hồi lâu mới : “ Chẳng may chỗ các cậu chưa đến năm năm liền dẹp tiệm sao…”

      Huấn luyện viên cười : “ Đào tổng rồi, dẹp tiệm được đâu, nếu duy trì nổi bà ấy thu mua.”

      Giản Tích bó tay với mẹ .

      Đem bản thân tập đến kiệt sức rồi mới về nhà tắm rửa. Tắm xong bước ra, nhìn canh gà mình xách về để bàn, do dự phen, cuối cùng vẫn là lấy di động ra, bấm vào danh sách sổ đen.

      …………

      Khoa sản vĩnh viễn lúc nào cũng kín người hết chỗ, chưa từng có lúc nào phân ra là mùa ế hay đông bệnh nhân. Nhất là ở cái thành phố lớn và phát triển như này, muốn làm kiểm tra có khi còn phải hẹn trước cả hai tháng.

      Giản Tích cả ngày đều đắm mình trong phòng phẫu thuật, liên tiếp làm năm ca mổ đẻ, tất cả đều là bé . Tuy có mệt chút, nhưng bù lại các bé đều thuận lợi bình an ra đời, đó cũng xem như là đền đáp lớn nhất với .

      Ngày hôm qua cả phòng ban hẹn nhau tối nay cùng liên hoan, mọi chuyện cần thiết đều được xử lý hết sức thuận lợi, mọi người phối hợp giúp đỡ nhau để có thể cùng tan việc đúng giờ.

      Chiếu theo lệ cũ, liên hoan xong là phải ca hát, kẻ mang người , người thân theo ít, các thanh niên độc thân cũng chỉ có mấy người.

      y tá thực tập : Bác sĩ Giản, sao chị mang theo bạn trai?”

      Giản Tích cười : “ Người đẹp trai quá, phải giấu thôi.”

      Y tá thực tập thành : “ Có phải là người lần trước đến đón chị ? Em thấy rồi, chỉ mặc cái áo khoác đơn giản mà vẫn vô cùng đẹp trai nha.”

      Lời vừa ra làm cho đề tài này được nhiều người đón nhận, vài đồng nghiệp khác cũng hỏi tới: “Ai vậy? Lúc nào thế?”

      Giản Tích vẫn cười: “ rồi, bạn trai là phải giấu, nếu là người xuất nhiều chắc chắn phải rồi.”

      Mọi người cười đùa trận lại tiếp tục hòa vào cuộc vui dang dở.

      Giản Tích xoa xương cổ, di động xuất tin nhắn mới, cầm lên nhìn là 10086. Giản Tích bấm tắt màn hình, đè xuống cảm xúc khẽ dâng lên trong lòng.

      tuần trôi qua, Hạ Nhiên cũng liên lạc với nữa.

      Giản Tích hiếm khi bực bội. ra bên ngoài phòng bao hóng mát, đứng ở bên cửa sổ cũng có thể nghe được hỗn hợp những tiếng ca kinh người loạn hết cả lên. Giản Tích ngắm gian bên ngoài, đường xe cộ qua lại ngừng, lề đường có vài người say rượu được dìu , người bán hoa cũng đặc biệt nhiều, ánh mắt dừng lại chỗ cây cột đá.

      Dưới lầu, ba bốn người đàn ông đứng bên cái cột đá đó, cột đá rất lớn, có thể che khuất người, nhưng vì Giản Tích ở lầu ba, nên có thể thấy hành vi của bọn họ.

      Dáng người hơi thấp phía bên trái, có ấn tượng, nhìn rất giống người lúc trước đòi nợ thuê cùng Hạ Nhiên.

      Mấy người đó lén lút cẩn thận, động tác trao đổi cái gì đó rất nhanh, sau đó vội vã rời . Giản Tích cũng quá để ý trong lòng.

      Đợi mấy phút Giản Tích chuẩn bị quay về phòng cùng mọi người cửa thang máy “Đing” tiếng liền mở ra, ra đúng là đám người vừa nãy.

      Giản Tích lúc này mới xác định, đúng là bạn củaHạ Nhiên – Lâm Gia

      bị người đàn ông vạm vỡ ôm lấy bả vai: “Yên tâm , có chuyện gì đâu, thằng nhóc cậu làm rất tốt.”

      Đáy mắt Lâm Gia có chút do dự, lại ngừng gật đầu, tay đút vào trong túi áo, rất dùng sức ôm thứ gì đó bên trong.

      Trong lòng Giản Tích lắm, nhưng nhất định phải là chuyện gì tốt rồi.

      núp ở sau bức tường, móc điện thoại di động ra, chút do dự bấm dãy số.

      Hạ Nhiên giúp đỡ lão Triệu ở trong tiệm, vừa thấy tên người gọi đến hiển thị điện thoại, quan tâm đến việc tay mình đầy dầu máy, nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi, trong đầu ngôn ngữ lộn xộn biết phải gì, cuối cùng hỏi: “ Chuyện gì?”

      Cứng rắn, ngang phè… xong lập tức hối hận!

      Nhưng nghe bên kia ngắn gọn vài câu, Hạ Nhiên thay đổi thái độ, “Nhắn địa chỉ qua cho tôi, tôi lập tức đến đó.” – Lại cực kỳ hung dữ cảnh cáo câu: “ mau quay về chỗ đồng nghiệp , cho phép chạy loạn.”

      Giản Tích vừa theo dõi đám người kia, vừa sải chân đuổi theo: “Trong lúc đợi đến, tôi giúp trông chừng bọn họ .”

      “Giản Tích, con mẹ nó, dám lộn xộn, ông đây làm thịt !”

      ………

      Cúp máy, Giản Tích cầm điện thoại di động bối rối nửa ngày, chưa từng có người đàn ông nào hung dữ với như vậy.

      Tòa nhà này dịch vụ gì cũng có. Lầu là sàn nhảy, lầu ba là phòng karaoke, lên nữa chính là nơi massage chân. Bọn người Lâm Gia lại tiến vào cầu thang lên lầu, từ khe cửa chưa kịp khép lại hết, Giản Tích thấy bọn họ lại theo cầu thang khác xuống lầu.

      Sàn nhảy lóa mắt, đủ thứ ánh sáng làm người ta choáng váng, trai quấn lấy nhau uốn éo ngừng.

      Giản Tích theo sau bọn họ vào hành lang dài. làm bộ gọi điện thoại, che ở cửa phòng toilet, ánh mắt cũng ngừng liếc về phía cuối hành lang.

      Tên vạm vỡ lúc nãy lớn tiếng: “Nhóc Lâm, đợt hàng này bán xong, đại ca cho cậu bao nhiêu nè.” – đưa năm ngón tay đắc ý lắc lắc trung: “Đặc biệt bạc đãi cậu.”

      Lâm Gia mơ hồ cảm giác bất an, nhưng mê hoặc từ lợi ích làm tê liệt nhiều thứ.

      trả lời: “ Đại ca yên tâm, em để sai sót.”

      Vẫn là tên cao lớn khi nãy: “Em dâu sắp sinh, bệnh của mẹ cậu lại cần nhiều tiền, các em đều biết, tuyệt đối để cậu chịu thiệt.”

      Giản Tích nghe ra trọng điểm ràng, cũng hoàn toàn hiểu được cậu em này của Hạ Nhiên là định con đường phi pháp.

      chồng giấy bạc màu đỏ, bao bột phấn lớn chừng bằng bàn tay được hai người bọn họ trao đổi rất nhanh.

      Giản Tích kịp suy nghĩ nhiều liền vòng ra ngoài: “A, nghĩ đến gặp được cậu ở đây nha.” – cố gắng giữ nụ cười, nhìn Lâm Gia .

      Lâm Gia mờ mịt, miệng há hốc, tên cao to thấy có người xuất liền vội vàng thu tay giao dịch được nửa chừng về, ánh mắt nhìn như sắp phun lửa.

      Giản Tích thân thiết : “Lần trước cậu làm rơi đồ xe tôi, vừa đúng lúc bây giờ có thể đưa nó cho cậu.” – dáng điệu ung dung giống như cuộc gặp gỡ này là ngẫu nhiên vậy.

      Lâm Gia giật mình, vốn khiếp sợ, có người kéo cái, lý trí mới khôi phục tám phần. cũng toét miệng cười, vừa cười vừa đến gần Giản Tích: “À phải rồi, phải rồi! Em thiếu cái cờ-lê mà, còn tưởng rằng Nhiên lấy mất rồi”

      Hai người song song, phối hợp mười phần ăn ý cùng nhau ra ngoài.

      Giản Tích: “ Cậu theo tôi ra ngoài lấy , đồng nghiệp của tôi còn tụ tập ngoài đó rất đông.”

      “Này, đợi !”

      Sống lưng Giản Tích cứng đờ, thanh của gã đàn ông cao lớn cứ như sấm đánh bên tai: “Nhóc Lâm à, cậu tính như thế sao?”

      Lâm Gia thoắt cái quay người lại, đem Giản Tích che ở phía sau, cười hi ha : “Em lấy đồ trước, lát nữa lại đến tìm đại ca.”

      rồi còn có thể quay lại?” – Người đàn ông cao lớn lạnh lùng , nụ cười mặt cũng dần tắt : “ Tao cho mày thời gian suy nghĩ, là chính mày chủ động gọi điện cho tao muốn làm – ngày hôm nay, hàng này mày phải làm cho xong.”

      Giản Tích vô tội hỏi: “Hàng hóa gì vậy? Rượu sao? Vậy tốt quá, ở đây tôi có nhiều đồng nghiệp lắm, để tôi mua .”

      “Bọn mày câm miệng cho tao! Kẻ xướng người họa đủ chưa, Song Hoàng đâu!”- Kẻ có vẻ là đại ca chỉ vào Giản Tích quát: “Còn nữa có tin tao xé rách miệng mày ?”

      Ngón tay thô kệch lơ lửng giữa trung chưa đến ba giây, đột nhiên bị bàn tay khác chặn lại.

      Hạ Nhiên bước đến, đem Giản Tích che chở hoàn toàn ở sau lưng, đầu lông mày cau lại nhìn như ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

      “Mẹ mày, mày lại thử chỉ bậy bạ cái nữa xem!”

      Nhiên. ” – Lâm Gia như học sinh trốn học gặp phụ huynh, chim sợ cành cong, thở cũng dám thở mạnh.

      Hạ Nhiên quay đầu tức giận mắt: “Cậu còn mặt mũi gọi tôi bằng ?!”

      Tên đại ca trong đám cũng bị Hạ Nhiên dọa sợ, khí thế bỗng chốc tiêu tan: “ A, Nhiên cũng tới sao? Tôi biết em này là người quen của Nhiên, là tôi sai, là tôi sai.”

      đùa bỡn cười xòa, mũi nhọn là ở nửa câu sau: “Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều phải lý đúng ? Là nhóc Lâm chủ động muốn nhận giao dịch lần này, hàng hóa của tôi cũng xuất kho, bây giờ lâm trận bỏ chạy hình như phải lý cho lắm.”

      Ánh mắt Hạ Nhiên nham hiểm hung ác, vốn là vai rộng eo hẹp, ở dưới ánh đèn này càng làm tăng thêm khí thế bức người.

      híp hai mắt, giọng điệu : “Lâm trận bỏ chạy thế nào? Mẹ kiếp, phải mày chơi nó à?”

      Sắc mặt tên đại ca cũng căng thẳng, mấy tên đàn em theo sau mặt mũi cũng nén nổi giận: “ Đừng ỷ Gia Gia coi trọng mày liền xem ai ra gì? Tao cho mày biết, có Gia Gia, mày ngông cuồng cái rắm!”

      Hạ Nhiên lạnh nhạt cười tiếng: “Vậy để mày mở to mắt xem tao ngông cuồng thế nào!”

      Dứt lời, hung hăng đấm cú về phía trước, cằm của gã đại ca nháy máy bị đánh hướng cả lên trời.

      Tình cảnh bỗng chốc hỗn loạn, Lâm Gia muốn tiến lên giúp đỡ, nghe Hạ Nhiên hét: “Cút! Đem ấy cho tôi! ấy mà rụng sợi tóc tôi đập chết cậu!”

      Giản Tích chứng kiến cảnh tượng đánh nhau làm cho sợ ngây người, lại bị lời này của Hạ Nhiên làm cho hoàn hồn. bỏ tay Lâm Gia ra, nghiêm túc lấy di động ra.

      tên đàn em thấy thế la lên: “Ả ta định báo cảnh sát kìa!”

      Đối phương nghe thế dời phương hướng tấn công về phía Giản Tích, Hạ Nhiên : “Mẹ kiếp.” tiếng. Thấy nắm đấm của mấy tên đó sắp rơi xuống người , trong thích tắc giây, suy nghĩ gắt gao ôm lấy Giản Tích.

      “Bốp.”

      Nằm trong lồng ngực cứng rắn của người đàn ông nhưng Giản Tích vẫn có thể cảm nhận được thanh chấn động đó.

      Sắc mặt Hạ Nhiên nhất thời tái xanh, nhưng lực tay cũng buông lỏng nửa phần.

      Thế cục có chút chuyển biến đột ngột, bên đối phương vốn nhiều người, quyền cước đấm đá tất cả đều đập hết vào người Hạ Nhiên. Tiếng nhạc, tiếng chửi tục, thanh da thịt bị tấn công, Giản Tích thậm chí còn nghe được tiếng xương cốt “Rắc rắc” vang lên nữa.

      Tiết tấu của những thanh kia đan vào nhau càng làm nỗi sợ trong lòng dâng cao, Giản Tích sợ đến kinh hồn bạc vía, duy chỉ có thứ làm ổn định tâm thần lúc này chính là nhịp tim đập kịch liệt trong lồng ngực của Hạ Nhiên.

      Được người đàn ông liều mạng bảo vệ như vậy, tim Giản Tích khỏi đập nhanh theo.

      Đột nhiên giọng nam lười biếng truyền tới -----

      “Ở địa bàn của tôi động thủ đánh người, có phải nên cho tôi lời giải thích ?”

      Tên đại ca bên kia thu tay, giương mắt, vừa nhìn thấy người đến giống như thấy ác quỷ, giật bắn người lên: “Kiêu… Kiêu!”


      hành lang ngược sáng, ánh sáng lao vút như bay, người đàn ông oai vệ trong chiếc sơ mi đen đứng đó, phía sau là hai hàng vệ sĩ.

      Kẻ lớn nhất trong đám bọn họ lập tức cả kinh, cúi đầu khom lưng nhận sai, “ Xin lỗi Kiêu, là…là hiểu lầm, bọn em lập tức rời , lập tức rời

      “Chờ chút” –Lục Hãn Kiêu cười lạnh “Lúc nãy ai là người đánh này, tự giác bước ra.”

      Ánh mắt dời đến người Giản Tích, tới, xoa xoa đầu : “Từ đến lớn cũng để cho người ta bớt lo, muốn chết hả?”

      lại liếc đến Hạ Nhiên bên cạnh: “ Hạ tổng, cậu cũng có thể nới lỏng tay được rồi đó.”

      Hạ Nhiên giọng cười, vẫn ôm Giản Tích mảy may nhúc nhích.

      Hai năm gặp.

      Người em Lục Hãn Kiêu này, con mẹ nó, sao vẫn cứ đáng ghét như vậy chứ?!

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      ý ý .... t còn tưởng a xong r. bị chị cho out r chứ :))))). mà sao c ấy vẫn lung lay đc vs tên cặn bã đc nhỉ.:018::018::018:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    5. boconganh92

      boconganh92 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      13
      Chương này mình thấy giận Giản Tích. Biết rõ Lục Bình Nam là 1 tên đàn ông ko ra gì mà vẫn cứ thích ta. Biết rõ tình cảm là ko thể khống chế, nhưg sau những chuyện như vậy, phải tỉnh ra mới đúng, mù quáng 1 tên cặn bã như vậy có đáng ko ? Cứ thấy ấm ức thay cho Nhiên ><

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :