1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 115: Thụ ngư

      Editor: Bộ Yến Tử
      Beta: ThyToretto

      Sau khi hồi phủ, Thường Nhuận Chi cùng Diêu Hoàng thương lượng lễ vật ngày mai lại mặt.

      Diêu Hoàng chần chờ :

      " nương, bằng mở khố phòng phủ Hoàng tử nhìn thử , tìm hai vật quý trọng?"

      Thường Nhuận Chi biết ý tứ Diêu Hoàng.

      nữ nhân xuất giá như nàng, bên người có thứ gì, dường như đều là nhà mẹ đẻ cho. Lễ vật quý trọng mà nàng có thể cầm ra được chỉ có thể là đồ cưới.

      Nhưng đồ cưới này vốn dĩ là nhà mẹ đẻ cho nàng, bây giờ nàng gả , cầm lại đồ cưới... Nhìn đẹp mắt.

      Cho nên lễ vật ngày lại mặt, tuyệt đối thể lấy đồ cưới của nàng, chỉ có thể lấy từ phủ Cửu Hoàng tử.

      Nhưng Thường Nhuận Chi có chút hoài nghi, trong phủ Cửu Hoàng tử có thể tìm ra đồ quý trọng hay .

      Nàng do dự, vẫn tìm Lưu Đồng hỏi.

      "Khố phòng?"

      Lưu Đồng nghi hoặc :

      "Nàng muốn mở ra xem."

      Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười:

      "Trong phủ có cái gì trân quý, chàng biết?"

      "Ta quản mấy cái này."

      Lưu Đồng gãi gãi đầu:

      "Phủ Hoàng tử của ta có rất ít người tới cửa, tự nhiên có người tặng lễ vật. Nàng lấy chìa khóa mở khố phòng nhìn thử , cảm thấy có cái gì có thể dùng, nàng cho người lấy ra là được rồi."

      Dù sao ngày mai cũng phải biếu chút gì đó cho nhạc gia, Lưu Đồng dám qua loa:

      "Ta và nàng cùng xem."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể để Diêu Hoàng cầm chìa khóa, cùng Lưu Đồng tới khố phòng.

      Quản khố phòng là lão đầu người Tây Vực, cái đầu trọc lóc, Lưu Đồng gọi ông ta là A Cổ thúc.

      Hai bên má A Cổ thúc đà hồng, cười hỏi Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi có chuyện gì.

      Lưu Đồng ý đồ tới đây, A Cổ thúc bên tiếp nhận chìa kháo mở khố phòng, bên :

      "A Cửu à, đồ trong khố phòng thiếu."

      Thiếu thành vấn đề, có hai kiện đồ tốt, có chút giá trị đáng tiền là được.

      Thường Nhuận Chi nghĩ như vậy, chờ mở cửa khố phòng, nàng khẩn trương vào bên trong xem xét.

      A Cổ thúc nhanh chậm tới cái tủ cao, mở ngăn kéo lấy ra quyển tập đưa cho Thường Nhuận Chi.

      vậy chắc là danh sách ghi chép đồ đạc trong khố phòng.

      Thường Nhuận Chi nhìn lướt qua khố phòng vắng vẻ, tiếp nhận danh sách, mở ra xem, khỏi thở dài.

      Nghèo! Hoàng tử nghèo túng, thực là thổi.

      Lưu Đồng ở bên xấu hổ, sau đó cũng chạy qua xem.

      Kỳ thực trong khố phòng Lưu Đồng có chút đồ, nhưng phải đồ quý trọng gì, hơn phân nửa dùng qua.

      sai, đồ tàng trữ trong khố phòng của Lưu Đồng, thậm chí đồ rách nát cũng có trong các.

      Thường Nhuận Chi đau đầu đè thái dương, Lưu Đồng ha ha cười hai tiếng, lo lắng đủ.

      "Vậy ta... Tiền đều phân phát bên Tây Vực."

      Lưu Đồng nháy mắt mấy cái với Thường Nhuận Chi:

      "Bất quá bổng ngân lộc mễ năm nay phát xuống, ta còn chưa có động."

      Thường Nhuận Chi bật cười:

      "Chẳng lẽ chàng để ta nâng bổng ngân lộc mễ lại mặt?"

      Lưu Đồng cũng biết làm vậy có chút mất thể diện, suy nghĩ lát :

      "Bằng , ta tới hỏi mượn ngũ ca?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu:

      "Thụy vương biết, đại tỷ thiếp biết sao?"

      "Vậy làm sao đây..."

      Lưu Đồng nhíu mày:

      " bằng, lấy bạc mua?"

      "Mua chút đồ vật ngoạn ý ngược lại hoàn hảo, tỷ như tìm hương quán. Biết đâu có thể tặng đồ vật lớn sao?"

      Thường Nhuận Chi tinh tế suy nghĩ, đột nhiên linh cơ vừa động, :

      "Lúc chúng ta thành thân, tân khách đến chúc mừng ít. Lễ vật bọn họ đưa tới, chàng cho người cất chỗ nào rồi? Đưa vào khố phòng sao?"

      Lưu Đồng lập tức nhìn Hoa Trạch.

      Hoa Trạch vội :

      "Mở sân phóng khác, còn chưa có ghi chép vào sổ sách, vốn nghĩ chờ Hoàng tử phi đến kiểm kê ..."

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra:

      "Qua đó xem ."

      Lễ vật mà tân khách tặng, giải quyết được tình trạng khẩn cấp của phu thê Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi.

      Nhưng mà thông qua chuyện này, Thường Nhuận Chi ràng ý thức được, Lưu Đồng đối với quản lý việc nhà có chút hồ đồ, thậm chí biết nhà mình có bao nhiêu của cải tích tụ.

      Với , chỉ cần mỗi ngày được ăn no mặt ấm là có thể.

      Cái khác chẳng cần quan tâm.

      Điều này làm Thường Nhuận Chi có chút đau đầu.

      Nàng biết, biện pháp quản lý toàn gia nghiệp tốt nhất, đó là tăng thu giảm chi.

      Chuyện khai nguyên cần chậm rãi quy hoạch, mà tiết lưu, trước mắt nơi xói mòn tiền tài nhiều nhất là Lưu Đồng giúp đỡ Tây Vực hàng năm.

      Phải để chặt đứt khoản tiền trợ giúp người Tây Vực?

      Thường Nhuận Chi lắc đầu.

      Nàng phải tiểu nương hiểu chuyện, chấp nhất như mỗ nam nhân, là thể đụng chạm cùng phản đối.

      khi nàng mở miệng, nhất định hình tượng của nàng ở trước mặt Lưu Đồng địa ngã.

      Huống chi Thường Nhuận Chi cũng thừa nhận, đây là chuyện vô tình.

      Chuyện này là do Lưu Đồng cam tâm tình nguyện làm, vài năm nay chưa bao giờ ngừng, có thể thấy cảm tình dành cho người Tây Vực.

      Thân là thê tử của , sao nàng có thể bức bách Lưu Đồng đoạn tuyệt cảm tình này?

      Tiết lưu tiết xong, vậy chỉ có thể khai nguyên, tìm cách thu nhiều bạc vào trong túi.

      Đêm nay trôi qua ôn tồn, Thường Nhuận Chi dựa vào lòng Lưu Đồng, hỏi giúp đỡ người Tây Vực thế nào.

      Lưu Đồng :

      "Ở kinh thành có mở thiện đường dành riêng cho người Tây Vực, thu lưu người Tây Vực nhà hoặc bị cùng đường. Ma Cát hội của Tây Vực kêu gọi giáo chúng xây dựng nhà phụ cận dàn tế, cung cấp chỗ che chở người Tây Vực. Bạc của ta chia nửa cho thiện đường ở kinh thành, nửa đưa đến Ma Cát."

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc :

      "Ma Cát là cái gì?"

      "Tư tế."

      Lưu Đồng hồi đáp:

      "Là nghi thức chủ trì tế lễ, hành lễ nghi, người tôn thờ Thánh hỏa. Giáo chúng có hoạt động gì, cũng cần ta đến chủ trì."

      Đối với tôn giáo ở cổ đại, Thường Nhuận Chi lý giải nhiều lắm, nhưng theo miêu tả của Lưu Đồng nàng có thể biết, địa vị của Ma Cát tương đối cao.

      Thường Nhuận Chi chần chờ lát, lại tiếp tục hỏi:

      "Chàng chính là... Trực tiếp cho bạc? Cung cấp ăn mặc ngủ nghĩ của bọn họ?"

      Lưu Đồng gật đầu:

      "Bọn họ nếu có khó xử, đều có thể đến nhận trợ giúp."

      Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, ánh sáng có chút hôn ám, xem ràng.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Thấy Thường Nhuận Chi lâu chuyện, Lưu Đồng khỏi hỏi.

      Sau lúc lâu mới nghe Thường Nhuận Chi thở phào khẩu khí.

      "Chàng đó... nghe qua câu sao? Giúp được nhất thời, giúp được cả đời."

      Thường Nhuận Chi giọng :

      "Chàng có tâm giúp bọn , xuất phát từ ý tốt, nhưng mà, năm qua năm, chỉ cần đủ ăn mặc đủ chỗ ngủ, lại có người chịu cung cấp ăn mặc ngủ nghĩ....Dần dà, bọn họ ỷ lại vào nguồn cung cấp này, ai mà nguyện ý lao động, đổi lấy đồ dùng sinh hoạt cơ bản đâu?"

      Lưu Đồng giương miệng, có chút ngây người.

      Thường Nhuận Chi giọng :

      "Nếu chàng muốn giúp bọn , thực như vậy là lâu dài. Dù sao cho người ta cá bằng dạy người ta cách câu. Cùng với chuyện cho họ cá để ăn, sao dạy họ cách dùng cần câu câu cá, để tự họ làm. A Đồng, chàng thấy thiếp đúng ?"

      Lưu Đồng trầm mặc lâu, Thường Nhuận Chi cũng trầm mặc cùng .

      lâu sau, Lưu Đồng cúi đầu thở dài.

      "Nàng đúng."

      Trán đặt lên trán Thường Nhuận Chi, ôn nhu cọ xát:

      "Phương pháp này lâu dài, ta thay đổi cách thức giúp bọn họ."
      HaYen, Minhang, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 116: Lại mặt

      Editor: Bộ Yến Tử

      Có thể , thông hiểu đạo lý liền tốt.

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra, cọ cọ trán , ôn nhu :

      "Chuyện này chúng ta chậm rãi xử lý, ngủ , ngày mai còn phải đến Hầu phủ đó."

      Lưu Đồng gật đầu, có chút ỷ lại, càng kề sát người nàng.

      Thường Nhuận Chi nghe Lưu Đồng :

      "Có nàng chiếu cố săn sóc, ta cao hứng. Chỗ nào ta làm đúng, nàng có thể chỉ điểm cho ta... Ta càng cao hứng."

      Thường Nhuận Chi vươn tay xoa xoa tóc , lại nhàng nhéo mũi , cười:

      "Toàn bộ thân gia chàng đều giao cho thiếp, thiếp làm bà quản gia, đương nhiên phải làm chuyện mà bà quản gia nên làm. Thiếp còn phải quản chàng cả đời, chỉ sợ đến lúc đó chàng vừa ý."

      " ."

      Lưu Đồng khẽ cười:

      "Ta nguyện ý bị nàng quản cả đời."

      Thường Nhuận Chi sẳng giọng:

      "Miệng lưỡi trơn tru."

      "Có sao?"

      Lưu Đồng lộ vẻ kinh ngạc, thăm dò :

      "Ta cảm thấy có, bằng nàng nghiệm chứng ..."

      phen hôn sâu, Thường Nhuận Chi thở hổn hển đấm lên ngực , ảo não :

      "Ngủ."

      Lưu Đồng buồn cười, lên tiếng, cảm thấy mỹ mãn, ôm Thường Nhuận Chi ngọt ngào ngủ.

      Hôm sau, hai người tinh thần phấn chấn mang lễ vật đến phủ An Viễn hầu.

      Tiểu Hàn thị sớm đợi ngày này, sáng sớm thức dậy, đồng dạng mang Nhạc thị ra cửa chờ mong Thường Nhuận Chi dắt tân hôn phu về ra mắt nhà mẹ đẻ.

      Mặc dù biết tình cảm của Cửu Hoàng tử với Thường Nhuận Chi, lại tự mình cầu thánh chỉ tứ hôn. Nhưng thấy Thường Nhuận Chi sau tân hôn, hai vị mẫu thân yên tâm.

      "Ta tới lui làm cái gì?"

      Thường Cảnh Sơn ấn trán, tức giận trừng mắt nhìn tiểu Hàn thị :

      "Nhìn bà mắt ta cũng hoa lên."

      "Vậy ông đừng nhìn."

      Tiểu Hàn thị trừng mắt liếc ông ta, đến cùng vẫn ngồi yên, bất mãn :

      "Nhuận Chi lại mặt, ông làm phụ thân, lại như có quan hệ gì với ông vậy."

      Thường Cảnh Sơn lập tức kêu oan:

      "Nàng về nhà lại mặt, thời thần còn sớm sao? Bà lại ba ba ở đây chờ, trông mòn con mắt, biết là bà đợi nữ nhi, biết còn tưởng rằng ta rời nhà nhiều ngày trở về, bà nóng lòng như lửa đốt!"

      Tiểu Hàn thị bị ông ta trách móc mặt đỏ đến mức nặn ra máu, ngón tay chỉ Thường Cảnh Sơn "Ngươi" cả nửa ngày, đến cùng da mặt Thường Cảnh Sơn rất dày, hừ tiếng sau đó thèm để ý ông ta, kéo Nhạc thị chuyện.

      Nhạc thị cười , tiểu Hàn thị bị bà cười đến đỏ mặt, buồn bực :

      "Ngươi cũng cười ta?"

      "Thiếp thân dám."

      Nhạc thị vội xua tay, cười :

      "Thiếp thân cảm thấy, tình cảm của thái thái và Hầu gia tốt."

      Nhạc thị dừng chút, có chút chờ mong :

      "Nếu tam nương và Cửu Hoàng tử cũng giống thái thái và Hầu gia, thiếp thân cũng còn cầu mong gì."

      Nhạc thị phen ái nữ chi tâm, tiểu Hàn thị cảm động lây.

      "Yên tâm , Nhuận Chi sống tốt hơn trước mười lần, , tốt hơn gấp trăm lần."

      Tiểu Hàn thị thề son sắt, tiếp tục với Nhạc thị:

      "Ngươi cũng đừng cái gì còn sở cầu. Ngươi còn phải chờ mong Nhuận Chi sớm có thai, sinh nhi tử."

      Nhạc thị liên tục gật đầu.

      Thường Cảnh Sơn nhàm chán vô nghĩa ngồi bên, với hạ nhân:

      " đằng trước nhìn thử, Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi đến chưa."

      Hạ nhân lên tiếng trả lời, vội vã chạy , lát sau lại vội vã trở về, :

      "Hầu gia, Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi đến, xuống xe ngựa, vậy lập tức đến."

      "Đến đến."

      Tiểu Hàn thị vội ngồi thẳng, vân vê xiêm y, hỏi hạ nhân:

      "Nhìn bộ dáng Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi ? Bọn họ ân ái sao?"

      Hạ nhân vội đáp:

      "Tiểu nhân thấy Cửu Hoàng tử đỡ Cửu Hoàng tử phi xuống xe ngựa đó, mặt hai người đều là ý cười trong suốt, chắc là ân ái ."

      Tâm tiểu Hàn thị nhất thời hạ xuống hơn phân nửa, nghiêng đầu nhìn Nhạc thị, cũng là bộ dáng như trút được gánh nặng.

      Tiểu Hàn thị cao hứng, kêu thưởng, vui rạo rực chờ con rể tới cửa.

      Thường Cảnh Sơn dặn dò bà:

      "Bà cũng đừng dở uy phong mẹ vợ ra đó."

      "Sao có thể?"

      Tiểu Hàn thị nghiêng mặt liếc ông ta:

      "Giảng quy củ, ta có thể sánh bằng ông biết nhiều."

      Lời này Thường Cảnh Sơn phản bác được, u ám hừ tiếng, lòng đến lúc đó tới phiên ông làm khó dễ con rễ mới.

      lâu sau, Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đến.

      Hai người tiến lên hành lễ với Thường Cảnh Sơn cùng tiểu Hàn thị, Thường Cảnh Sơn bình thản ung dung, tiểu Hàn thị ngầm trừng ông ta, tươi cười mặt dứt:

      "Biết hôm nay các ngươi đến, mau ngồi."

      Hai người theo lời ngồi xuống, Thường Nhuận Chi hàm chứa ý cười, mắt thân thiết nhìn tiểu Hàn thị cùng Nhạc thị, mặt có chút nóng, vừa thấy chính là bộ dáng nữ nhân được nam nhân sủng ái.

      Lưu Đồng hàn huyên với Thường Cảnh Sơn, tiểu Hàn thị kéo Thường Nhuận Chi ra bên chuyện.

      "Cửu Hoàng tử đối đãi ngươi thế nào?"

      Tiểu Hàn thị hỏi.

      Mặc dù có thể nhìn ra hai, nhưng đến cùng vẫn bằng Thường Nhuận Chi chính miệng .

      Thường Nhuận Chi giọng :

      "Tốt lắm, ngày thứ hai sau khi thành hôn, chàng liền giao quyền quản gia phủ Hoàng tử cho con."

      Tiểu Hàn thị vừa lòng gật đầu, nhàn thoại vài câu, lại đem đề tài chuyển tới hậu viện phủ Cửu Hoàng tử.

      "... Các nàng cũng rất thành , đợi ở Nhàn Lạc viện, ngày thường cũng xuất môn."

      Thường Nhuận Chi :

      "Cửu Hoàng tử vẫn nhớ tình cũ với các nàng, liền dưỡng các nàng."

      Tiểu Hàn thị suy nghĩ lát, :

      "Nếu như các nàng có dã tâm, dưỡng các nàng cũng phải việc gì khó, bất quá chỉ là chút tiền cơm cùng tiền son phấn."

      Tiểu Hàn thị quan sát Thường Nhuận Chi, :

      "Thừa dịp lúc này tân hôn, ngươi nắm bắt tâm Cửu Hoàng tử. Tương lai sợ hậu viện của thêm người, ngươi vẫn là đầu quả tim , biết ?"

      Thường Nhuận Chi như thường cười gật đầu, tiểu Hàn thị nên dặn cũng dặn, cũng thêm nữa, gọi Nhạc thị tới nhường bà chuyện cùng Thường Nhuận Chi.

      "Di nương."

      Thường Nhuận Chi nhàng kéo tay Nhạc thị, ngồi bên cạnh bà, nhìn mặt bà đau lòng :

      "Vành mắt di nương đen như vậy, nhiều ngày rồi ngủ tốt sao?"

      Nhạc thị cười :

      "Tam nương ra cửa, khó tránh khỏi có chút nhớ."

      Lòng Thường Nhuận Chi ê ẩm trướng trướng, cười cười với Nhạc thị:

      " tại di nương thấy được rồi, con rất khá, di nương cần lo lắng cho con"

      "Ai."

      Nhạc thị gật đầu, vui mừng :

      "Di nương thấy được, Cửu Hoàng tử tâm để bụng tới tam nương. Chỉ mới lát, nhìn qua tam nương vài lần."

      Thường Nhuận Chi nghe vậy quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm tới tầm mắt Lưu Đồng.

      Nàng mỉm cười nhếch mũi với Lưu Đồng, quay đầu lại chuyện với Nhạc thị:

      "Di nương tự mắt nhìn thấy, yên tâm chưa?"

      "Ừm."

      Nhạc thị vuốt cằm, bàn tay bọc tay Thường Nhuận Chi, tha thiết dặn:

      "Vẫn sớm chút sinh tiểu hài tử..."

      "Được, con nỗ lực."

      Thường Nhuận Chi son sắt đáp.

      Tiểu Hàn thị ngồi bên nghe vậy khỏi cười, hỏi nàng:

      "Mình ngươi nỗ lực cũng được, Cửu Hoàng tử nỗ lực sao?"

      Thường Nhuận Chi đỏ mặt, :

      "Chàng... Rất nỗ lực."

      Tiểu Hàn thị nở nụ cười, vẻ mặt Nhạc thị cũng rất thoải mái.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 117: Biến cố

      Editor: Bộ Yến Tử
      đến cùng, phủ An Viễn hầu thập phần vừa lòng với đứa con rể mới là Cửu Hoàng tử.

      Trừ bỏ tiểu thiếu niên Thường Âu có chút kỳ quái, tất cả quá trình lại mặt có thể là khách và chủ cùng vui.

      Khi ngọ thiện, lão thái thái gọi hai người họ tới tiểu viện của bà.

      Đối mặt với tôn nữ (cháu ) và tôn nữ tế (cháu rể), lão thái thái phá lệ lạnh nhạt tự nhiên, giống như ngày thường, sau khi cùng người ta dùng bữa chuyện phiếm vài câu, liền trở về ngủ trưa.

      Thường Nhuận Chi muốn qua hầu hạ bà, lão thái thái ngăn nàng lại, :

      "Bây giờ ngươi đường đường là Hoàng tử phi, hiếu thuận là chuyện, nhưng phải nhớ kỹ thân phận của mình. Chỗ ta có nha hoàn hậu hạ, cần ngươi làm. Hôm nay là lại mặt, ngươi là khách nhân, đừng làm lụng vất vả, hảo hảo chơi ngày ."

      Lão thái thái vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi dặn dò nàng hai câu, liền để nha hoàn đỡ trở về.

      Thường Nhuận Chi thầm than trong lòng.

      Giữa giờ Mùi, Thường Mộc Chi vội vàng chạy trở về.

      Tiểu Hàn thị khỏi kể lể với nàng:

      "Làm sao bây giờ mới đến? Hôm nay là ngày Nhuận Chi lại mặt, Thấm Chi ở xa cũng thôi , ngươi ở gần như vậy lại còn tới chậm?"

      Thường Mộc Chi thở dài:

      "Vốn con có với Vương gia, trước ngọ thưởng đến Hầu phủ, giữa trưa ở đây dùng cơm. Ai biết sáng sớm hôm nay Vương gia bị Thánh thượng giữu lại trong cung, cho đến trưa mới trở về, lĩnh mệnh làm việc, phải lập tức rời kinh."

      "Rời kinh làm việc?"

      Tiểu Hàn thị kinh ngạc :

      " tới chỗ nào làm?"

      Lưu Đồng lập tức truy vấn:

      "Ngũ tẩu, ngũ ca rồi sao?"

      " rồi."

      Thường Mộc Chi gật đầu :

      "Chàng rất gấp, ta chỉ kịp thu dọn mấy bộ xiêm y cho chàng tắm rửa, ngọ thiện chàng cũng vộ vã dùng, cái gì khác, hình như là Duyện Châu hay là chỗ nào đó, cụ thể là giải quyết chuyện gì, chàng cũng chưa ..."

      Thường Mộc Chi uống ngụm trà nhuận cổ họng, buông tiếng thở dài :

      "Cũng biết chàng bao lâu... Chàng còn chưa từng xa nhà quá lâu, thực làm người ta lo lắng."

      Lưu Đồng nhíu mày.

      Thành hôn luôn có vài ngày nghỉ ngơi, mấy ngày nay vào triều, cho nên căn bản biết xảy ra chuyện gì.

      Ngũ ca làm cái gì sai, còn phải chờ hỏi chút, ngày hướng thượng có chuyện gì mới có thể suy đoán hai.

      Vì biến cố đó, Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi liền trở về phủ Hoàng tử.

      Lưu Đồng muốn biết chuyện phải nghe ngóng, Thường Nhuận Chi cũng nhàn rỗi, thừa dịp lúc này có gì làm, cho người gọi tổng quản phủ Hoàng tử đến, kiểm kê hạ lễ mà tân khách tặng vào đại hôn hôm ấy.

      Thường Nhuận Chi kiểm kê, Diêu Hoàng cầm giấy bút đứng bên ghi lại, Ngụy Tử tìm danh sách tân khách nhất nhất đối chiếu.

      Bởi vì trong khoảng thời gian này Thụy vương bộc lộ tài năng, Lưu Đồng theo Thụy vương làm việc cũng nước lên thuyền lên, người tặng lễ vật ít, hạ lễ chất đống trong sân.

      Sau khi trở về Thường Nhuận Chi kiểm kê cho tới giờ dùng bữa tối, cũng chỉ kiểm được bộ phận .

      "Ngày mai lại tiếp tục kiểm ."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát, phân phó Diêu Hoàng:

      "Ngày mai ngươi gọi A Cổ thúc tới, mở khố phòng kiểm tra chút. Vật gì cũ kỹ mang ra ngoài hết, mặt khác mở thêm phòng nữa, đặt chung với khố phòng, xếp gọn đồ đạc chất đống trong khố phòng ."

      Diêu Hoàng lên tiếng, lại hỏi Thường Nhuận Chi bên này phải làm sao đây.

      "Ngụy Tử còn ở bên cạnh mà."

      Thường Nhuận Chi nghĩ, :

      "Ngươi mang Trông Hạ , việc bên này của ngươi giao cho Tìm Đông giúp tay."

      Diêu Hoàng dừng lát:

      " nương là muốn... Đề bạt hai người các nàng?"

      "Chưa tới."

      Thường Nhuận Chi :

      "Chung quy có ngày ngươi và Ngụy Tử phải lập gia đình, chờ sau khi các ngươi , bên người ta cũng phải đề bạt lên hai người. Đến cùng Trông Hạ và Tìm Đông là do thái thái chọn, mặc dù tính cơ trí, nhưng thẳng thắn thành , làm việc cần cù nghiêm túc, cùng với việc tốn tâm tư bồi dưỡng người bên cạnh, cứ bồi dưỡng hai người các nàng là được."

      Diêu Hoàng gật đầu, cảm thán:

      " nương thiện tâm, nô tì thay các nàng cảm tạ nương trước."

      Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng, hỏi nàng:

      "Ngươi muốn chờ ba năm?"

      Diêu Hoàng dừng tay, trầm mặc lúc lâu mới trả lời Thường Nhuận Chi:

      "Nô tì đợi , còn có thể làm sao đây..."

      Vị hôn phu của Diêu Hoàng tên là Phong Trà, cũng giống như nàng được người nhà sinh ra ở phủ An Viễn hầu, hai người cùng nhau lớn lên từ , lúc mẫu thân hai người có khi trưởng thành cho họ thành thân.

      Nhưng mà Phong Trà đầu óc thông minh, theo làm thư đồng của nhị thiếu gia Hầu phủ, cũng học rất nhiều tri thức, ngay cả tiên sinh giảng bài cũng tán dương .

      Cha Phong Trà nhìn nhi tử có tiền đồ, liền cầu tiểu Hàn thị, hi vọng có thể cho Phong Trà thoát ly nô tịch, để khảo khoa cử.

      Tiểu Hàn thị đáp ứng rồi, Phong Trà thành người tự do, còn dựa vào tộc Hầu phủ đọc sách trong trường học.

      Bởi vậy, cha Phong Trà có chút chướng mắt chuyện Phong Trà định thân với Diêu Hoàng lúc .

      Bất quá ngại nương Phong Trà qua đời, cọc thân hôn lúc là do nương Phong Trà định, cha của Phong Trà muốn hối hôn cũng tốt.

      Lúc ấy thu hoạch vụ thu, tiên sinh lấy học thức của Phong Trà, có thể thi thử lần. Chính là thời điểm Phong Trà định , cha bởi vì cao hứng, buổi tối uống chút rượu, vấp ngã, đụng đầu, đời nhà ma.

      Phong Trà muốn khảo khoa cử, thanh danh rất trọng yếu, vi phụ giữ đạo hiếu là nhất định, hơn nữa nhất định phải thủ tang ba năm.

      Vốn dĩ Phong Trà định chờ kết cục khoa khảo, mặc kệ đậu hay đậu, khảo xong phải cưới Diêu Hoàng vào cửa.

      Biến cố này, hôn phải kéo dài tới ba năm sau.

      Thường Nhuận Chi thấy Diêu Hoàng có chút mê mang, hỏi nàng:

      "Vậy cuối cùng ngươi có muốn thành thân với ?"

      Diêu Hoàng mím môi :

      " dối gạt nương, nô tì và Phong Trà cùng nhau lớn lên từ , có chút cảm tình, muốn cùng thành thân, đó là có khả năng. Nhưng mà..."

      Diêu Hoàng hơi nhíu mày:

      "Xuất thân của nô tì là tỳ nữ, nếu tương lai Phong Trà có tiền đồ, cũng có khả năng làm quan phương. Nô tì sợ mình... xứng với , cũng sợ ghét bỏ nô tì."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, dừng lát mới :

      "Ta xem Phong Trà kia, cũng rất để bụng tới ngươi."

      Diêu Hoàng vuốt cằm:

      "Sau khi nương qua đời, nương của nô tì vẫn luôn chiếu cố , xem như thân nhi tử mà đối đãi. Nương nô tỳ xem hơn nô tỳ đâu."

      "Ta hỏi qua thái thái rồi, thái thái Phong Trà tiến tới bổn phận, là người khó cầu."

      Thường Nhuận Chi :

      "Lúc trước có đến trước mặt ta cầu, chờ đạt được kết quả khoa khảo lần này, đón ngươi vào cửa, hiển nhiên bài xích chuyện thành thân với ngươi. Nhưng biến cố xảy ra, phải giữ đạo hiếu, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng phải làm, thể trách ."

      "Nô tì trách ..."

      Diêu Hoàng :

      "Chỉ là nô tỳ nghĩ, có kết quả khoa cử, lúc này đây vội vàng làm, có thể kiến thụ. Nhưng đợi đến ba năm sau... có chuẩn bị, chừng có thể lần thành công. Đến lúc đó thành viên chức, nô tỳ như vậy ..."

      Diêu Hoàng than , Thường Nhuận Chi cười cười:

      "Nếu như là người coi trọng mối quan hệ cũ với ngươi, hôn này đến cuối chạy thoát; nhưng nếu có cái tính toán tốt hơn, phải ngươi vẫn còn có ta sao?"

      " nương..."

      Diêu Hoàng kinh ngạc nhìn nàng.

      Thường Nhuận Chi :

      "Đừng lo lắng, mọi chuyện có ta làm chủ cho ngươi mà."

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 118: Luyến trung
      Editor: Bộ Yến Tử
      Diêu Hoàng cảm thấy mũi có chút xót, nàng khịt khịt mũi, lại cảm thấy mắt cũng ê ẩm.

      Làm nô tì nhiều năm, ra Diêu Hoàng cũng biết ủy khuất là gì?

      Phủ An Viễn hầu là chủ nhà cực tốt, Hầu phu nhân hiểu ràng mọi thứ trong nhà. Mặc dù người hầu hạ bọn họ cũng có chút tiểu tâm tư, nhưng tương đối an phận.

      Từ lúc Diêu Hoàng được đưa tới hầu hạ Thường Nhuận Chi, chưa bao giờ chịu qua trách móc nặng nề.

      nương nhà nàng là hảo nữ hài mềm lòng lại thiện lương, nội hướng hay ngại ngùng. Cũng có thể vì tính tình này, bị nhà chồng ủy khuất lớn lại chịu nghẹn mình.

      Diêu Hoàng có khuyên qua, nhưng cũng vô dụng. Nàng chỉ là nô tì, cũng vô pháp thay chủ tử làm chủ.

      Lúc nàng nghĩ đối sách, nghĩ tới nương nhà nàng lại tự mình tỉnh ngộ, trở về Hầu phủ tìm thái thái, muốn hòa ly.

      Rồi sau đó, nương sống càng ngày càng tốt, người cũng có tinh thần hơn, sớm còn bộ dạng hồ đồ yếu đuối trước kia.

      Diêu Hoàng thầm cao hứng trong lòng, bất quá nàng luôn luôn thói quen tự mình làm chủ cho mình, cho nên hôn của nàng , rất ít đề cập trước mặt nương.

      Nàng nghĩ tới nương thay nàng lo lắng lâu dài như vậy, còn có thể thay nàng làm chủ...

      Được câu hứa hẹn của nương, Diêu Hoàng thả trọng trách nặng nề tồn tại lâu trong lòng, cứ vậy biến mất thấy.

      Diêu Hoàng cúi đầu, Ngụy Tử tiến tới giễu cợt nàng:

      "Diêu Hoàng tỷ, chờ ba năm sau, Phong Trà ca đến cưới ngươi, ngươi nên hỏi nương muốn phần đồ cưới phong phú!"

      Diêu Hoàng đưa tay điểm trán nàng ta, tức giận :

      "Đến lúc đó còn muốn cưới ta hay còn nhất định!"

      Ngụy Tử bĩu môi:

      "Nếu Phong Trà ca có mới nới cũ, ngại bần phú, tốt, Diêu Hoàng tỷ cũng cần hối tiếc ."

      "Lời này sai."

      Thường Nhuận Chi tán thưởng nhìn Ngụy Tử, lại với Diêu Hoàng:

      "Quân vô tình ta liền thôi, mới vừa rồi ta với ngươi lời này."

      Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng đứng đối diện :

      "Ba năm sau, nếu như Phong Trà thay lòng, ta bỏ nô tịch cho ngươi, ngươi có thể cần gánh nặng tâm lý mà gả cho . Còn Phong Trà có lựa chọn khác tốt hơn, từ hôn với ngươi, ngươi cũng cần khổ sở, cuối cùng vẫn có người tốt thích hợp với ngươi hơn chờ phía trước. Mọi chuyện có ta làm chủ cho ngươi, ngươi cần quá mức lo lắng."

      Mắt Diêu Hoàng ửng đỏ, mang theo giọng mũi :

      " theo bên cạnh nương lâu như vậy, nương xử thế nào, nô tì thấy cũng hiểu hai. Nô tì biết ý tứ của nương, đa tạ nương tính toán vì nô tì."

      Diêu Hoàng cảm kích nàng, Thường Nhuận Chi có chút ngượng ngùng.

      Ngụy Tử cười hì hì sang chuyện đồ cưới:

      "Đến lúc đó nương cho Diêu Hoàng tỷ phần đồ cưới phong phú hả?"

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ :

      "Ngươi đúng là tham tiền, ràng muốn hỏi ta muốn phần đồ cưới phong phú, còn kéo Diêu Hoàng làm bè."

      Ngụy Tử trốn phía sau Diêu Hoàng, Thường Nhuận Chi chậm rì rì :

      "Làm sao, ngươi thu phục được Hoa Trạch?"

      Ngụy Tử nhất thời xù lông:

      " nương!"

      "Tưởng ta biết sao?"

      Thường Nhuận Chi nhíu mày cười:

      "Lúc ấy ở thôn trang, ngươi cứ bám lấy Hoa Trạch này kia. Bây giờ tới phủ Hoàng tử, ngươi còn nơi nơi hỏi thăm Hoa Trạch. Bây giờ hỏi ta muốn đồ cưới... Dù sao cũng là ngươi hận thể nhanh chóng gả cho . Hoa Trạch và ngươi xem đôi mắt?"

      Ngụy Tử ngượng ngùng bĩu môi, khẽ đẩy Diêu Hoàng:

      "Diêu Hoàng tỷ, là ngươi với nương?"

      "Ta cũng phải người nhiều chuyện, là tự nương nhìn ra được mà."

      Diêu Hoàng cười :

      "Ai biểu ngươi biểu ràng như vậy?"

      "Có sao?"

      Ngụy Tử sầu lo.

      Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười, lắc đầu:

      "Tốt lắm, ngươi hảo hảo làm đại nha hoàn bên cạnh ta, tính tình lại quá mực hoạt bát, vẫn nên dè dặt trước nam nhân chút mới tốt. Còn nữa, coi như ngươi xem trọng Hoa Trạch, vậy cũng phải xem Hoa Trạch có tâm tư đó với ngươi mới được."

      Dừng chút, Thường Nhuận Chi :

      "Nếu Hoa Trạch cũng thích ngươi, ngươi cứ ám chỉ đến với ta. Nước phù sa lưu ruộng ngoài, nếu cọc hôn này có thể thành, ngược lại cũng tệ."

      Ngụy Tử nở nụ cười ngốc nghếch, Thường Nhuận Chi nhìn được bộ dạng kém thông minh vì đương của nàng ta, đưa tay nhéo mặt nàng ta.

      "Hôm nay chuẩn ngươi ngốc cả đêm, sáng ngày mai ta còn muốn kiểm kê hạ lễ. Ngươi đừng tiếp tục dùng bộ dạng này làm chậm trễ chính . Bằng , tương lai đưa đồ cưới cho ngươi, lấy bớt nửa cho Diêu Hoàng."

      " nương!"

      Ngụy Tử vội kinh hô, ra vẻ thương tâm:

      "Nô tì nhất định hảo hảo làm việc, nương cần cắt xén đồ cưới của nô tì!"

      Thường Nhuận Chi vừa bực mình vừa buồn cười:

      "Cho ngươi bao nhiêu đồ cưới là ta định, đến trong miệng ngươi lại thành cắt xén, ngươi nha..."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ đuổi nàng, ra vẻ keo kiệt :

      " mau mau, ta phải về đếm đồng tiền lại đồng tiền, sờ cũng cho ngươi sờ."

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử đều nở nụ cười.

      Nếu là trước kia, các nàng cũng dám suy nghĩ vui đùa trước mặt Thường Nhuận Chi.

      Mà bây giờ, chủ tớ các nàng có thể cười cười đùa giỡn, vô cùng tự nhiên.

      Lúc Lưu Đồng trở về, trời tối.

      Thường Nhuận Chi cởi ngoại bào cho , đưa khăn nóng để lau sạch bụi đất mặt.

      Lưu Đồng thay thường phục, hỏi Thường Nhuận Chi dùng bữa tối chưa.

      " có á, chờ chàng."

      Thường Nhuận Chi đáp câu, Lưu Đồng cảm thấy uất ức, lại có chút bất mãn:

      "Chờ ta làm gì, trời tối rồi."

      "Chờ cũng chờ rồi, chàng cũng đừng hung ta."

      Thường Nhuận Chi giữ tay Lưu Đồng:

      "Nếu chàng chưa dùng bữa tối, chúng ta cùng nhau ăn nha. Nếu ăn rồi, vậy chàng ngồi chung nhìn thiếp ăn, hửm?"

      Lúc Thường Nhuận Chi làm nũng, Lưu Đồng luôn luôn là hữu cầu tất ứng, hề có năng lực chống cự.

      ngoan ngoãn cùng Thường Nhuận Chi ngồi xuống, phòng bếp cũng mang đồ ăn lên.

      "Hỏi thăm thế nào?"

      Thường Nhuận Chi để người ta hầu hạ, tự mình múc cho Lưu Đồng chén cháo gạo tẻ.

      Lưu Đồng tiếp nhận, mặt lên vẻ buồn rầu.

      "Duyện Châu xảy ra bạo động, Duyện Châu cùng biết bị đâm bị thương. Việc này xảy ra lúc thu hoạch vụ thu, cho tới bây giờ kinh thành mới nhận được tin tức. Phụ hoàng để ngũ ca Duyện Châu điều tra tình hình."

      đến đây, lông mày Lưu Đồng nhăn lại, mím môi:

      "Nếu ta đoán sai, người Duyện Châu vốn phải ngũ ca. Chuyện tra án như vậy, phải để người của Hình bộ trước, như thế nào cũng là Chúc vương . Nhưng cuối cùng lại rơi xuống đầu ngũ ca, chắc chắn là do Thái tử ở giữa động tay động chân."

      Thường Nhuận Chi giương giương miệng, :

      "Bạo động có khuếch đại, chứng tỏ tình huống lúc đó được khống chế. Thụy vương phụng Thánh chỉ thăm dò án, đáng lý ra an dám ngăn cản mới đúng, chờ trở về, đó lại là chiến tích. Vì sao Thái tử phải dâng chiến tích đó cho Thụy vương?"

      Lưu Đồng lắc đầu:

      "Tình huống ở Duyện Châu đơn giản như vậy, ngũ ca Duyện Châu, cũng thoải mái, tương phản... Còn rất nguy hiểm."

      Thường Nhuận Chi hiểu, Lưu Đồng uống ngụm cháo, tiếp tục giải thích với nàng:

      "Ở Duyện Châu có ba đại gia tộc, người trong ba đại gia tộc này, ngay cả quan viên Duyện Châu cũng dám đắc tội bọn họ. có cường long địa đầu xà trỗi dậy, thế là Duyện Châu bị bọn họ nắm giữ. Mặc dù là phụ hoàng, cũng dám bắt buộc bọn họ quá mức, sợ bọn họ..."

      "Tạo phản?"

      Thường Nhuận Chi thấp giọng tiếp.

      Lưu Đồng gật đầu.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 119: Thư trong đêm

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng giải thích như vậy, Thường Nhuận Chi liền hiểu .

      Lúc Duyện Châu thu hoạch vụ thu xảy ra bạo loạn, mặc dù bạo loạn này có khuếch đại, nhưng Duyện Châu Cùng Biết bị đâm bị thương là chuyện trọng yếu, cho tới hôm nay mới truyền đến kinh thành.

      Khoảng cách từ Duyện Châu đến kinh thành, trừ phi người truyền tin là từng bước từng bước qua. Bằng bất luận tin tức này như thế nào cũng truyền đến trễ như vậy.

      Chỉ có khả năng duy nhất, là có người cản trở tin tức đưa tới.

      Ai có thể làm được điểm này?

      Người của ba đại gia tộc ở Duyện Châu có hiềm nghi lớn nhất.

      Mà bọn họ muốn cản trở tin tức, vậy chứng tỏ phía sau chuyện này, chỉ sợ có chút được quang minh.

      Thụy vương thăm dò án, tra xem bọn muốn giấu diếm gì đó... Sao có thể nguy hiểm?

      Thường Nhuận Chi thấy Lưu Đồng ngay cả cháo cũng nuốt trôi, an ủi:

      "Dù sao Thụy vương cũng là Hoàng tử, lại có thân phận Vương gia, bọn họ dám xuống tay với Thụy vương."

      Lưu Đồng giật giật môi.

      đương nhiên cũng muốn nghĩ tới mặt hỏng bét kia, đồng ý nhưng cũng rất mơ hồ.

      Đêm đó Lưu Đồng ngủ an ổn, trằn trọc yên.

      Ban ngày Thường Nhuận Chi kiểm kê hạ lễ nên có chút mệt, ngủ trong mơ màng, bỗng nhiên cảm giác được bên người chợt .

      Nàng nhất thời cả kinh tỉnh lại, nửa ngồi dậy.

      Lưu Đồng ở bên muốn mang hài, quay đầu lại lời xin lỗi:

      "Đánh thức nàng sao?"

      "Chàng chỗ nào?"

      Thường Nhuận Chi cảm thấy kích động, lôi kéo rồi giữ chặt tay áo Lưu Đồng:

      " làm gì vậy?"

      Lưu Đồng xoay người :

      " làm gì, tiểu đêm mà thôi."

      Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút hoảng sợ, Lưu Đồng thấy vẻ mặt nàng bất an, giọng hỏi:

      "Xảy ra chuyện gì? Gặp ác mộng?"

      " có..."

      Thường Nhuận Chi nhớ rất ràng mình có nằm mơ, chỉ là ngủ an ổn.

      Nàng chính là...

      Nàng chỉ sợ Lưu Đồng vì lo lắng cho Thụy vương, theo tới Duyện Châu, nên ngủ cũng theo bản năng lo lắng ...

      Lưu Đồng dừng chút, thấy Thường Nhuận Chi còn lôi tay áo của buông, bất đắc dĩ :

      "Nhuận Chi, ta mã thượng lát trở lại."

      Thường Nhuận Chi hơi đỏ mặt, lúc này mới buông tay ra.

      Rất nhanh, Lưu Đồng trở về nội thất, tiến vào ổ chăn.

      Thường Nhuận Chi ôm lấy thắt lưng , dựa vào lòng .

      Lưu Đồng khó có thể ngủ, dứt khoát nằm ôm vai Thường Nhuận Chi, vô ý thức vuốt ve đầu vai bóng loáng mượt mà của nàng.

      Động tác này giống như trấn an, Thường Nhuận Chi dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Hôm sau khi tỉnh lại, Lưu Đồng còn chưa tỉnh, thấy trước mắt có vòng đen tối ràng.

      Thường Nhuận Chi khinh thủ khinh cước đứng dậy, đắp chăn cho xong rời khỏi nội thất.

      Sau khi rửa mặt trang điểm xong, nàng với Hoa Trạch:

      "Gia còn ngủ, hôm nay có chuyện gì trọng yếu sao? Nếu có, vậy để gia ngủ nhiều chút."

      Hoa Trạch đáp:

      "Bên đây có, chỉ là... Viêm Thanh bên cạnh Thụy vương sáng nay có tới lại, Thụy vương phân phó bẩm báo việc gì đó với gia."

      "Viêm Thanh?"

      Thường Nhuận Chi biết người này.

      Hoa Trạch liền giải thích:

      "Lương Bằng và Viêm Thanh, là người bên cạnh Thụy vương gia."

      Thường Nhuận Chi nắm được điểm, hỏi:

      "Giống như ngươi và Hoa Hạo ở nhà gia các ngươi sao?"

      Hoa Trạch gật đầu.

      Viêm Thanh này, chắc là tâm phúc của Thụy vương.

      Thường Nhuận Chi dám ngăn đón, đau lòng Lưu Đồng đêm qua ngủ tốt, hỏi Hoa Trạch:

      "Vậy Viêm Thanh kia có chuyện gấp bẩm báo?"

      "Này... Tiểu nhân thấy sáng sớm tới đây, làm việc thực vội."

      Hoa Trạch bẩm.

      Vậy có biện pháp.

      Thường Nhuận Chi liền để Hoa Trạch dẫn người tới đại sảnh, nàng vào nội thất, giọng gọi Lưu Đồng.

      Lưu Đồng ngủ trong mơ hồ, nhưng nghe Thường Nhuận Chi "Thụy vương", nhất thời bừng tỉnh, mạnh mẽ ngồi dậy.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Lưu Đồng trừng lớn mắt nhìn Thường Nhuận Chi:

      "Ngũ ca xảy ra chuyện?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu :

      "A Đồng, đây là ban ngày chàng suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng, đừng tự mình dọa mình."

      Lưu Đồng thở phào, :

      " có xảy ra việc gì là tốt rồi..."

      vừa muốn nằm xuống, Thường Nhuận Chi vội lôi kéo , :

      "Viêm Thanh bên cạnh Thụy vương mới sáng sớm tới đây, là Thụy vương dặn bẩm báo chuyện gì đó với chàng. Thiếp thấy tới sớm như vậy, chắc là chuyện tương đối gấp..."

      Thường Nhuận Chi còn chưa xong, Lưu Đồng nhanh chóng từ giường bò dậy, mang hài, mặc quần áo, hành văn liền mạch lưu loát.

      còn kịp rửa mặt chải đầu, tiếp nhận khăn tay Thường Nhuận Chi đưa tới tùy ý lau mặt, mở cửa bước ra ngoài, vừa vừa hỏi vọng lại phía sau:

      "Người ở đâu?"

      "Ngoại thính."

      Thường Nhuận Chi ứng câu, nhanh chân đuổi theo Lưu Đồng.

      Còn chưa có tiến ngoại thính, Lưu Đồng liền hô:

      "Viêm Thanh! Ngũ ca có chuyện gì muốn ngươi bẩm báo với ta?"

      "Cửu điện hạ."

      Viêm Thanh chờ ở ngoại thính bước lên phía trước, nhanh chóng thi lễ, lấy phong thư từ trong lòng ra, đưa cho Lưu Đồng, :

      "Đây là đêm qua Vương gia viết khi nghỉ ở trạm dịch, lệnh cho tiểu nhân suốt đêm gấp trở về, giao thư tín cho Cửu điện hạ."

      Lưu Đồng vội vàng xé niêm phong thư, lấy thư bên trong ra đọc nhanh lần.

      Thường Nhuận Chi chú ý sắc mặt Lưu Đồng, thấy vẻ mặt tính nôn nóng, hơi thả lỏng trái tim.

      Xem thư xong, Lưu Đồng gắp thư lại nhét vào phong thư, nhìn Viêm Thanh :

      "Ngũ ca bảo ngươi ở lại kinh thành chờ ta phân phó. Ngươi đường trở về, cũng mệt rồi, trước về vương phủ nghỉ ngơi . Có chuyện gì, ta để Hoa Trạch tới tìm ngươi."

      Viêm Thanh đáp ứng, lại nhịn được hỏi Lưu Đồng:

      "Cửu điện hạ, Vương gia việc này..."

      Lưu Đồng dừng chút, :

      "Ngũ ca có chừng mực, có việc gì."

      Viêm Thanh gật đầu, Lưu Đồng tiếp:

      "Nếu trong vương phủ có gì ổn, ngươi cũng có thể tới tìm ta."

      "Dạ."

      Viêm Thanh giải quyết xong xuôi rời khỏi phủ Cửu Hoàng tử.

      Thường Nhuận Chi :

      " như vậy, bằng dùng xong đồ ăn sáng lại trở về ngủ bù?"

      Lưu Đồng gật đầu, nhìn trời :

      "Canh giờ còn sớm ? Trời còn chưa sáng hẳn."

      "Ừ, thiếp thấy chàng ngủ ổn, còn muốn chàng ngủ nhiều chút nữa."

      Thường Nhuận Chi vừa vừa :

      "Cái này cũng tốt, ăn xông ngủ tiếp, cũng đỡ phải bị đói tỉnh."

      Lưu Đồng khỏi nở nụ cười:

      "Ta liền như vậy nhịn được đói? ăn cũng có gì."

      "Vậy được, muốn thiếp quản chàng ngày ba bữa, thiếu bữa chẳng phải là thiếp thất trách?"

      Thường Nhuận Chi nháy nháy mắt.

      Hai người cười cười trở về phòng, phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn sàng.

      Lưu Đồng với Thường Nhuận Chi:

      "Đợi lát nữa ta ngủ chút, hạ thưởng ta muốn rời phủ làm chút chuyện."

      Thường Nhuận Chi dừng động tác tay:

      "Là thay Thụy vương làm việc?"

      "Ừ."

      Lưu Đồng vuốt cằm:

      "Ngũ ca Duyện Châu, là che giấu thân phận. rất gấp, vì muốn cải trang thăm dò tình huống bên kia, miễn cho người bên Duyện Châu biết hành trình của , làm bộ dáng hồ lộng . Cho nên ít tình huống cơ bản của Duyện Châu, còn phải nhờ ta giúp tra hỏi, đến lúc đó viết thư, để Viêm Thanh mang tới Duyện Châu cho ngũ ca."

      Lưu Đồng rửa mặt, nhanh chóng dùng đồ ăn sáng, dặn dò Thường Nhuận Chi mấy câu liền trở về nội thất.

      Thường Nhuận Chi đuổi theo, tự mình thả rèm che màn cho , miễn cho lúc hừng đông, ánh sáng chói mắt, quấy rầy ngủ.
      HaYen, Minhang, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :