1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 175: Khiêm nhường

      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Điện hạ, ngài là Bát hoàng tử xin Hoàng Quý phi cho Hách Liên Uy Nhi?”. Mộ Tịch Dao trợn mắt, thấy việc này vô cùng đột ngột.

      Tông Chính Hàm vô duyên vô cớ cầu người mà ai cũng biết rằng nữ nhân đó hâm mộ Tông Chính Lâm, nào có rộng rãi đến thế chứ, Mộ Tịch Dao vô cùng coi . Mà là kẻ mà khi nàng nhớ tới là thoải mái, cũng có chỗ nào tốt, đừng tưởng rằng có thể chịu thiệt mà lấy Hách Liên Uy Nhi, vì như thế trong mắt người ngoài thấp hơn Tông Chính Lâm bậc.

      Vấn đề này sảy ra khiến nàng thập phần “kinh hỉ”.

      Hách Liên Uy Nhi, nghĩ đến ah… hay cho kế trong ngoài cấu kết.

      “Điện hạ, ngài cứ vậy nhìn nữ nhân ngưỡng mộ ngài gả cho người khác sao, hề có chút đau lòng? Thiếp nghĩ, nếu chàng nỡ thiếp có thể kể câu chuyện cho chàng nghe, coi như là an ủi”. Vẻ mặt Mộ Tịch Dao đầy sung sướng, nháy mắt với người chuyên chú với ván cờ. Giọng điệu giống hệt như dỗ dành con trai Thành Khánh vậy.

      “Năm quân”. Tông Chính Lâm ngoảnh mặt làm ngơ với khiêu khích của Mộ Tịch Dao, chỉ cầm quân trắng, ngón tay hạ xuống chỗ trống. Nhìn kỹ lại, quân trắng thành đường thẳng, thắng.

      Nét cười rực rỡ như hoa đào của Mộ Tịch Dao bỗng nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn về phía góc phải ván cờ, năm quân cờ trắng chói mắt, cái miệng nhắn bắt đầu méo xẹo…

      “Điện hạ”, Mộ Tịch Dao nhíu mày, “Sao nhắc thiếp?”, Tông Chính Lâm lợi dụng lúc người ta chú ý, thắng cũng vẻ vang.

      “Kiều Kiều lại muốn chống chế hay sao? Bản điện nhắc hai lần. Nhưng mà Kiều Kiều nghe xong chuyện của Bát đệ, vui vẻ đến mức chẳng nghe lọt tai cái gì”. Nàng lúc nào cũng ngồi yên khi đánh cờ, đánh được mấy quân xong là chẳng có lúc nào im lặng.

      “Sao thiếp lại thua nhanh thế chứ? được được, điện hạ cậy mạnh hiếp yếu, sao lại tính toán chi li với nữ tử như thế? Chơi lại lần nữa”. Mộ Tịch Dao lập tức đem chuyện trêu chọc Tông Chính Lâm ném ra sau đầu, bắt đầu tính toán, dù thế nào cũng phải thắng ván mới được.

      muốn nghịch thiên hay sao? Nàng học thuộc lòng sách dạy đánh cờ, tuy tìm tòi nghiên cứu sâu xa, nhưng hai mươi sáu cách khắc sâu vào đầu rồi, thể nào nàng trước mà còn bị thua.

      Ra sức để đạt được mục đích, Mộ Tịch Dao ưỡn ngực nghiêm mặt, đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý mờ ám liếc tông chính lâ, “Nếu điện hạ cho thiếp hai quân?”.

      Động tác nhặt cờ của Tông Chính Lâm chững lại, ngẩng đầu nhìn nữ nhân thỉnh cầu nịnh nọt, nhìn chằm chằm nét mặt tươi cười của nàng lát, Tông Chính Lâm tùy ý ném quân cờ đen kẹp trong tay , cờ đen chuẩn xác rơi vào hũ.

      “Kiều Kiều, kết cục thua năm quân chắc chắc định rồi, hay bản điện lại dứt khoát nhận thua?”.

      Mộ Tịch Dao thở phì phì bĩu môi, “Keo kiệt”.

      Năm quân chỉ bảo ngài để lại cho hai quân thôi mà, cũng phải còn ba quân sao… chính mình chiếm lý, Mộ Tịch Dao cũng có cách nào tiếp tục dây dưa nữa. Nữ nhân này cũng có chút phẩm chất của kỳ thủ, còn biết thẹn là cái gì.

      “Quá ngang ngược”. Tông Chính Lâm cười cười. Kỳ nghệ của nữ nhân… , Lục điện hạ chỉ có thể bình phẩm câu “Thối ngửi được”(:)) nguyên văn tác giả). So với kỳ nghệ càng kém, chính là cách đánh cờ được tấc lại muốn tiến thêm bước. Mộ Kính Châm rốt cục là dạy thế nào mà ra con như vậy, phương diện nữ công cùng kỳ nghệ rối tinh rối mù, nàng học vấn nghề nghiệp cũng sai.

      “Lại ngang ngược, phải là chàng nuông chiều hay sao? Sao bây giờ lại lấy ra phàn nàn?”. Ngài lúc bình thường dáng vẻ độc tài chuyên đế, thổ lộ cũng hơn ba lần. Lúc này muốn đổi ý? Quá muộn!

      Tông Chính Lâm đứng dậy, ôm ngang nàng lên, “Bản điện nuông chiều đấy, tất nhiên là bản điện giải quyết tốt hậu quả”. Tông Chính Lâm sợ các kiểu khiêu khích của Mộ Tịch Dao, nữ nhân này học nghe lời, sau này chịu dạy dỗ, chỉ có mình nàng mà thôi.

      “Điện hạ, thiếp còn muốn ra suy nghĩ của mình!”. Mộ Tịch Dao ôm cổ , la lên. Lúc này phản bác , đợi lát nữa muốn mở miệng lại mới là hối hận muộn.

      “Nàng cứ ”. Khóe miệng Tông Chính Lâm cong lên, ôm nàng vào phòng trong. Nhưng mà dọa nàng giật mình, nhìn các biểu kinh hoàng của nàng, đó là hứng thú của Lục điện hạ.

      Ngồi lên giường quý phi, Tông Chính Lâm ôm nàng.

      “Kiều Kiều vừa mới , bản điện nỡ người nào?”. phản ứng nàng trêu chọc, chẳng qua là để thanh toán sau.

      Mộ Tịch Dao cúi đầu, vẻ mặt nhu thuận vô cùng, “Điện hạ, thiếp bị người khi dễ”.

      Boss mau tới đau lòng thiếp , cái gì có bỏ được hay ngài coi như gió thoảng bên tai thiếp thích cực đó.

      Tông Chính Lâm gõ gõ cái trán nàng, nữ nhân này đúng là lợi dụng triệt để tâm ý của . Như thế cũng tốt. Có thể làm cho nàng ỷ lại thuận theo, trắng trợn mượn sủng ái của để nghịch ngợm, cho dù Mộ Tịch Dao càn rỡ thêm chút nữa Tông Chính Lâm cũng vui vẻ tán thành.

      Thuận theo chút tâm tư của nàng, Lục điện hạ nhẫn nại hỏi han tâm can bảo bối của , “Là người nào?”. Muốn bắt nạt nàng ít, đáng tiếc kết cục cuối cùng kia, tiểu nữ nhân cũng có ý tứ tiếp tục la hét.

      “Chính là người ngưỡng mộ ngài mọi người đều biết đó, lại cho thiếp ăn thiệt thòi nhiều lần, lại còn lập tức lấy lại được danh dự, đóa hoa Uy Nhuy nhà man di mọi rợ đó”.

      Tông Chính Lâm im lặng, lát sau buồn bực cười ra tiếng. Dòng họ Hách Liên này xác thực là bộ lạc man di thành lập ở tiền triều, sau khi triều đại thay đổi mới xếp vào dòng họ Đại Ngụy.

      Mộ Tịch Dao gọi Hách Liên Uy Nhi như vậy, có thể thấy là đối với nữ nhân kia nửa điểm hảo cảm cũng muốn cho. Biết tính tình nàng trước giờ mạnh mẽ cương trực, ghét ràng, lại nghĩ lại keo kiệt đến mức đến cả cái tên cũng muốn so đo.

      “Kiều Kiều cũng là gia tộc man di mọi rợ tất nhiên cũng thể lấn đến đầu nàng được. Danh tiếng hung hãn của Kiều Kiều sớm truyền ra rồi, có lẽ Man tộc cũng tránh kịp”. Tông Chính Lâm rất nghiêm trang , nhưng trong lời lại đầy vẻ giễu cợt. Với tính tình cương liệt như vậy của nàng, ăn thiệt thòi chỗ nào được? Chẳng qua là giọng điệu có chút buồn phiền thôi.

      Nhưng mà có thể làm cho Mộ Tịch Dao chịu tức giận, ngoại trừ cũng có ai. Mặc dù là Nguyên Thành đế, cũng có thể bằng mặt bằng lòng bảo vệ Mộ Tịch Dao thỏa đáng.

      Tông Chính Lâm trước giờ cuồng ngạo, nhưng phương diện đối đãi với nữ nhân của mình lại vô cùng nổi bật.

      Mộ Tịch Dao nhào qua oán hận cắn lên cằm , ngữ khí ảo não vô cùng, “Điện hạ ghét bỏ thiếp là người đàn bà đanh đá cũng nên như vậy”. Nhìn khuôn mặt trơn bóng của nam nhân hằn dấu răng , Mộ Tịch Dao mới thỏa mãn rời .

      “Ngài chờ xem, muốn thiếp im ỉm chịu thiệt, lúc này coi như giúp mọi người làm chuyện tốt, thiếp chủ yếu là giữ vững nghĩa vụ chủ nhà mà thôi, liền coi như thông cảm nàng mới đến hiểu quy củ, khiêm nhường với nàng lần có làm sao”.

      Tông Chính Lâm nhướng mày chờ câu sau của nàng.

      Nếu Mộ Tịch Dao dễ chuyện như vậy, có thể giúp mọi người làm điều tốt vậy phong ba hai năm qua ở Thịnh Kinh cũng liên tục, đặc sắc như vậy. Trong tất cả mọi người Tông Chính Lâm nghĩ ra được, có ai là nàng dám vọng động chính đáng. Chỉ sợ ngoại trừ Nguyên Thành đế và Thái hậu, nữ nhân “bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh” này sợ hãi gì.

      Quả nhiên, vừa rồi còn điềm đạm đáng ghé vào lòng cáo trạng, trong giây lát lên tinh thần.

      “Cái im ỉm thiệt thòi này thiếp ăn sảng khoái. Phong thủy phải nhanh chóng thay đổi mới tốt. Cái kẻ Uy Nhuy lừa bịp kia ở nhà người khác gây chuyện, lại muốn ở hậu viện Bát điện hạlạc địa sinh căn (bám rễ)? Thiếp liền tặng nàng phần đại lễ”. Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm Tông Chính Lâm cười cực kỳ giảo hoạt, đôi mắt đẹp tỏa sáng rực rỡ, vừa nhìn là biết lại có mưu ma chước quỷ rồi.

      Mượn yến tiệc sinh nhật con trai nàng thông đồng với nam nhân, da mặt Hách Liên Uy Nhi này so với boss đại nhân cũng thua bao nhiêu.
      minhhanhng, Sweet you, AELITA14 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128

      Chương 176: Nhìn thấu

      Edit: Linh Sờ Tinh




      “ Uy Nhi, cho dù ngươi có ý muốn nhập vào phủ bát hoàng tử cũng nên thương lượng trong nhà rồi hãy quyết định”. Thần sắc của Hách Liên Chương tuy trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn đứa con mà ông ta vẫn luôn đắc ý nhất, lúc này trong lòng chỉ còn bất đắc dĩ, thở dài.


      Sau khi nhận được tin của Lục điện hạ, bí mật xử lý trong phủ, bắt được ba tên thám tử. nay phủ Hách Liên phủ sạch , nhưng đứa con này lại biến thành người ngoài, Hách Liên gia thể dùng được nữa.


      “Phụ thân”. Hách Liên Uy Nhi ngồi đó, hề sợ hãi nhìn lại Hách Liên Chương, “nếu nữ nhi bỏ qua cơ hội lần này, sợ là hôn của con càng thêm khó khăn”. Thực ra ai hủy kế hoạch của nàng, nàng nhất định phải điều tra cho . Mặc dù cuối cùng lại thành theo Bát điện hạ , nhưng như thế cũng so với ở bên Lục điện hạ, từ vị trí tự mình làm chủ giờ lại thành bị người ép đến bước đường cùng, cảm giác này nàng muốn lại phải chịu đựng nữa.


      “phụ thân, nếu trong nhà e dè về quẻ hoàng ký của Mộ thị Uy Nhi cũng có quẻ như vậy mà. Vì sao phụ thân thuyết phục tổ phụ ủng hộ Bát điện hạ, chưa hẳn có khả năng thành thực”. Đến trước là chủ, cũng có nghĩa là nhất định đạt được mục đích. Nàng và Mộ thị, vốn tưởng rằng sau này mới phải đối đầu, ngờ sớm lại bị buộc đối đầu cách bất đắc dĩ, thành ra sớm đánh rắn động cỏ, lúc này có lẽ nữ nhân kia có tâm muốn trả thù.


      cho nên mới , hiểu nữ nhân nhất chính là nữ nhân.


      Thay sang theo Tông Chính Hàm? Hách Liên Chương khỏi lắc đầu. phải ông ta chưa từng nghĩ đến việc thoát ra, đợi đến khi thế cuôc định mới chọn chủ. Đáng tiếc ý niệm này chỉ tồn tại trước khi gặp Lục điện hạ, nay… Hách Liên gia sớm bị người ta khống chế cả vận mệnh rồi.


      Người đời chỉ biết Lục điện hạ đoan chính lạnh lùng, nhưng chẳng ai biết vị chủ tử này tâm tư rất sâu, sớm đẩy Hách Liên gia ra ngoài. Lần này Hách Liên gia đâu chỉ thua ở việc kinh doanh đường thủy.


      “Uy Nhi, việc này cần nhắc lại nữa”. Hiệp định ngầm của Hách Liên gia và Lục điện hạ, Hách Liên Chương chỉ với lão thái gia. “Nếu Bát điện hạ cầu thánh chỉ, ngươi cứ an tâm chờ lấy chồng, sớm chuẩn bị . Còn về phần đồ cưới, trong nhà cũng cắt xén của ngươi”. Từ nay về sau, Hách Liên gia và Hách Liên Uy Nhi mỗi người tự làm chủ cuộc đời của mình, thể chung đường nữa.


      “Như vậy ư?”. Hách Liên Uy Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, cung kính hành đại lễ với Hách Liên Chương. “Uy Nhi ý phụ thân, chỉ mong sau khi Uy Nhi rời , mong phụ thân nể tình hơn mười năm huyết mạch ruột thịt, xin chăm sóc mẫu thân chút”.


      Nếu trong lòng Hách Liên Uy Nhi còn có chút tình cảm nào đó chính là chút tình cảm dành cho bình thê của Hách Liên Chương, tuy bà ta phải mẹ đẻ của nàng ta nhưng lại có ơn nuôi dưỡng.


      “Ngươi, tự mình giải quyết cho tốt”. Sau khi ra khỏi cửa, lòng Hách Liên Chương lạnh. So sánh giữa tương lai gia tộc và con , nhất định chỉ có thể kiên quyết bỏ thứ.


      “Quả nhiên là gặp phải kết quả xấu nhất”. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của người làm chủ của Hách Liên gia rời nhanh chóng, mặt Hách Liên Uy Nhi chỉ có vẻ lạnh băng.


      Vốn chỉ là hoài nghi, nhưng nay được khẳng định chắc chắn. Tông Chính Lâm ra tay nhanh, nhân thời cơ thích hợp chỉ dùng hành động đem Hách Liên gia bỏ vào túi. Chỉ từ điểm này mà , nàng và Tông Chính Hàm đều mất cảnh giác. Nếu ngay từ lúc ban đầu, suy nghĩ lợi và hại, kéo dài thêm mười ngày nửa tháng, chưa chắc có cơ hội trở mình.


      Tông Chính Lâm, Mộ thị… đúng là thể lơ là khi đối mặt với hai người này.


      “Tiết Cầm, mấy ngày nay thỉnh Mẫu thân thăm dò tình hình trong cung chút. Mộ thị cũng phải là người bị ăn đánh mà trả đòn, nếu thị ta muốn ra tay nhất định bắt đầu từ trong cung”. Nếu đoán sai, nhất định bắt đầu từ thái hậu.




      *****




      “Mặc Lan, ngươi đem thư này cho Tứ hoàng tử phi, chủ tử của ngươi lâu gặp nên nhớ chị dâu. Nhưng thân thể tiện thể ra phủ, chỉ đành thể gửi thư thăm hỏi, kính mong nàng thứ lỗi”. Đại boss chuyên quyền độc đoán, sớm phân phó Điền Phúc Sơn nếu dám để cho nàng chuồn , đại quản đám chấp phải đến quân doanh ngoài thành rèn luyện ba tháng.


      Nhớ đến khuôn mặt như ăn phải khổ qua của Điền Phúc Sơn, bị oan khuất mà có chỗ nào ra khiến Mộ Tịch Dao rất vui vẻ. Đại quản tránh nàng như tránh rắn rết nên bị Tông Chính Lâm khi dễ là đáng đời.


      Mặc Lan vờ như nghe thấy, chỉ trầm mặc lui ra cửa. Cái tính lười của chủ tử là khiến cho người khác khó xử. Mấy ngày trước Tứ hoàng tử phi vừa đến tặng lễ cho tiểu chủ tử, hôm nay lại lấy cái lý do “lâu gặp nên thấy nhớ”. Nếu cứ thế mà trước mặt Tứ hoàng tử phi, Mặc Lan có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó buồn cười thế nào rồi.


      Hai ngày sau, mọi người ở phụng an cung thỉnh an lão tổ tông, chuyện vui vẻ, lại lại noi đến chuyện tuyển Bát hoàng tử phi.


      “Ai gia nghe lão bát cầu nương của Hách Liên gia?”. Khi lời này mặt kim thái hậu chút biểu tình, nhìn ra vui buồn.


      “Vâng. Nô tì có đưa danh sách qua, hai ngày sau Bát điện hạ đặc biệt tiến cung chuyến báo lại cho nô tỳ. cực kỳ vừa ý nàng ấy”. Vì tuyển phi cho Tông Chính Hàm là do Hoàng quý phi lo liệu nên đương nhiên do nàng ta đáp lời.


      Thái hậu khẽ dựa lên giường êm, nô tỳ còn chưa có người đến hầu hạ kịp Phó chiêu nghi ở bên cạnh cực kỳ lanh lợi tiến lên hai bước cẩn thận từng li từng tí nâng chân bà lên, nhàng đấm.


      Thục phi lạnh mắt nhìn nữ nhân giả vờ thanh cao lại khúm núm nịnh bợ lão tổ tông, chỉ quay đầu thèm để vào mắt.


      nữ nhân như vậy hoàng thượng mặc dù thấy tươi mới sau thời gian cũng chán ghét thôi. Trong hậu cung người mới ngoi lên nhiều, tranh đấu cũng gay gắt hơn rất nhiều so với mấy tháng trước. Như tiệp dư Sung Hoa tuổi được Nguyên thành đế chiêu tẩm. Nàng ta vẫn giữ vững bình thản, đáng tiếc có ít người kìm nén được.


      nương của nhà Hách liên gia”. Kim thái hậu lần chuỗi phật châu chỉ câu đầu cuối như thế, nghe ra là đồng ý hay có ý gì khác.


      “Chính là vị nữ tử rất có tài văn chương trong miệng mọi người nhắc tới?”. Lời này vừa , ra trong điện lập tức có vài người được tự nhiên. Mọi người nghe tiếng quay sang nhìn thấy người vừa chính là người mà ngày thường rất ít chủ động mở miệng – Tứ hoàng tử phi.


      Kim thái hậu nhắm mắt cũng xen lời, trong đại điện bỗng trở nên yên lặng. Mấy phi tần lúc trước giật dây cho Hách Liên Uy Nhi ai dám đáp lời, rang là có tật giật mình. Chỉ có người còn ngạo khí, từ trước tới giờ vẫn luôn tuỳ tiện trong cung.


      “Tứ hoàng tử phi lại nhớ thế ư. Nếu có rảnh rỗi thế thà đẻ thời gian mà suy nghĩ xem làm sao để sinh con trai cho tứ ca mới phải”. Tông Chính Oánh châm chọc khiêu khích, cất tiếng đánh vỡ khí xấu hổ cho mọi người.


      Sắc mặt của Tứ hoàng tử phi khẽ biến, cười mà . Mộ Tịch Dao chỉ nhờ nàng “ câu, cần biêt kết quả thế nào ”. Nàng làm rồi, còn về sau liên quan đến mình nữa. Chỉ là lời này của Tông Chính Oánh lại chọc vào vết đau trong trái tim khiến nàng ta chết lặng, khiến nàng tức giận .


      “Thiếp đương nhiên là phải cẩn thận suy tính, nếu như công chúa có tin mừng, đến lúc đó cũng đừng ghét bỏ thiếp đến xin phương pháp”.


      Trong mắt Hoàng quý phi lên vui vẻ, chính phi của Tứ điện hạ cũng phải là khúc gỗ mà kệ người bắt nạt.


      “Nàng quả nhiên chọn cửa Tứ hoàng tử phi?”. Có thể vào cung thỉnh an lại thay nàng mở miệng, chắc chắn phải là Hách Liên Mẫn Mẫn. Mộ Tịch Dao chọn người có quan hệ gần gũi nhất cũng hợp tình hợp lý.


      “Nàng được như nguyện”. Chỉ cần chạm đến nỗi đau của Tứ hoàng tử phi trước mặt thái hậu tất nhiên làm thái hậu thấy bất mãn. Để cho nữ nhân thể đẻ trứng góp lời có tác dụng gì? Lúc này là lúc Hoàng quý phi bẩm báo lại cho Nguyên thành đế, nếu có thái hậu can thiệp việc này có biến cố gì nữa.


      “Tính tình của Tứ công chúa đúng là được mọi người ưa thích”. Chỉ cần vụng trộm mua chuộc nha hoàn của phủ công chúa châm ngòi, việc này hoàn thành cách rất đơn giản. Mộ Tịch Dao được Lục điện hạ chăm sóc nên thể xảy ra chuyện gì, người bên cạnh nàng ta cũng rất khó chơi.


      Tông Chính Lâm bảo vệ nàng ta, nhưng như thế cũng là trói tay trói chân nàng.


      “Sau ba ngày nữa, thưởng hoa yến kết thúc, vị trí trắc phi này nhất định là của mình rồi”. Hách Liên Uy Nhi cười đắc ý.


      “Nô tỳ chúc mừng tâm nguyện của chủ tử được như ý”. Tiết Cầm hiểu , người nàng có thể dựa vào sau này chỉ có vị chủ tử tính tình lãnh trước mặt này thôi. Đây là thời điểm thể chân thành mới có thể được chủ tử trọng dụng giữ ở bên người. Sau này được chủ tử ban ơn, phối hôn cho người tốt chút, làm quản , đời này như thế là tốt rồi.




      ****




      “Giờ cần ta lo lắng?” Mộ Tịch Dao nghi hoặc. “Chẳng lẽ là tiền tiêu hàng tháng đủ nên cảm thấy ta đủ săn sóc?”. Ngày xưa chỉ chớm có gió thổi cỏ lay là Triệu ma ma và Mặc Lan nhất định quan tâm hỏi thăm hai câu. Lần này tứ tẩu thể khiến thái hậu thay đổi thái độ, sao lại có người đến ân cần thăm hỏi nàng mấy tiếng? Dù sao cũng viết thư, phí cả công.


      “Chủ tử, như ngài , đáng để chúng ta quan tâm ư? Lần này thất bại ai cũng học khôn hơn chút đúng ?”. Huệ Lan lên trước , vẻ mặt hề tin tưởng chủ tử… vẻ mặt vô tội nhưng lại đầy thủ đoạn.


      “Chủ tử cũng đừng làm nô tỳ phân tâm? Hôm nay điện hạ nghe nô tỳ bẩm báo còn hỏi lại lần”. Nếu cẩn thận, điện hạ chẳng dễ thương lượng như chủ tử. Mặc Lan chăm chú nhìn tờ giấy tuyên thành ghi chép mọi chuyện lớn của chủ tử hàng ngày, chuyện to chuyện viết đầy cả hai trang giấy. Ngay cả câu hờn dỗi là “đánh cờ với điện hạ là chuyện thú vị nhất” cùng bị ghi vào hồ sơ.




      Mộ Tịch Dao bỏ quạt xuống, ủ rũ ghé vào bàn bát tiên. Thời gian này trôi qua càng ngày càng mất mặt, nha hoàn còn có khí thế hơn hẳn chủ tử. Người quen dễ lừa mà.




      Còn có triệu chứng lo lắng trước khi sinh của boss đại nhân, gần đây lúc nào cũng trông giữ rất nghiêm với nàng nữa. phải chỉ là ngự y bắt mạch có mắt vô tình câu thai nhi hơi lớn, sợ là lúc sinh quá thuận lợi thôi sao. Chỉ có câu đoán “ có khả năng” đơn giản như thế, biết Tông Chính Lâm bị chạm dây thần kinh nào mà lại để Mặc Lan ngày ngày giám sát nàng ăn uống lại.


      Dám nghe lời? Được, buổi tối boss đại nhân trở về mà nghe báo cáo, hôm sau mẹ nàng lo lắng chạy đến nhà xem.


      chiêu rút củi dưới đáy nồi này là Tông Chính Lâm dùng thuận tay nhất, Mộ Tịch Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi.


      “Con lớn dùng được, càng giữ càng thành thù”. mộ tịch dao thấp giọng lầm bầm.


      Mặc Lan và Huệ Lan bất đắc dĩ nhìn nhau, nhìn chủ tử làm xấu mình, cái tư thế ngồi kia thực là, gọi chủ tử tiếng tiểu thư thế gia đúng là nể mặt chủ tử quá rồi.


      “Tứ công chúa vẫn làm người ta chán ghét như vậy”. Quan điểm của Mộ Tịch Dao hoàn toàn trái ngược với Hách Liên Uy Nhi, sau nửa ngày rung đùi đắc ý ngáp dài rồi vào phòng. “tìm thiếp gây khó dễ xong lại bị người khiêu khích tìm tứ tẩu mà gây khó dễ. tính tình ngang ngược này khiến thiếp cảm thấy sốt ruột thay cho phò mã”.


      “ma ma, tìm Cường Tam , kêu thay thiếp Thục Hương quán chuyến”.


      Nếu phải đưa lễ, coi như chuyện tốt là phải thành đôi.


      Triệu ma ma cầm chổi lông gà quét bụi đám đồ trang trí trong phòng. Chợt nghe chủ tử dặn dò lập tức run tay, quay người nhìn về phía Mộ Tịch Dao, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 177: Dấu hiệu

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Chủ tử, Thục Hương quán mà ngài là chỉ tiểu quán…”. Cường Tam lau mồ hôi trán, mấy lời còn lại ra nổi. Những lời dơ bẩn kia… Sao dám để chủ tử nghe thấy. Bỗng nhiên nam nhân thân cao tám thước , cường tráng lại lúng ta lung túng quẫn bách biết nên làm thế nào.


      “Tiểu quan quán”. Mộ Tịch Dao buồn cười thay nốt. ( Tiểu quan quán là nơi nuôi dưỡng kỹ nam của mấy ông quan lớn hoặc lắm tiền)


      Đại Ngụy cấm quan viên nuôi tiểu quan, tuy quan hệ nam nam thịnh hành lắm, nhưng cũng khá phổ biến. Theo như nàng biết, Nguyên Thành Đế từng răn dạy thái tử nhưng Tông Chính Huy vẫn nuôi tiểu quan ở biệt viện.


      cần đến đám đại thần trong triều, mặc dù là quan lớn cũng ít bố trí chút sản nghiệp ở bên ngoài để nuôi con hát, thanh quan , tiểu quan.


      “Chủ tử, lá gan của tiểu nhân dù cho có to bằng trời cũng dám chạy việc này cho ngài đâu ạ”. Cường Tam lo lắng nóng nảy tới mức muốn giơ chân giơ tay, lần này chủ tử giao cho chuyện thể tưởng tượng được, nếu dám làm, cần chờ đến ngày mai, chắc chắn đêm nay điện hạ gọi người bắt xử lý rồi.


      “Nghĩ gì linh tinh thế hả Tam nhi”. Mộ Tịch Dao trừng mắt, “Điện hạ nhà ngươi rất hẹp hòi, tới lượt ta đây nuôi trai bao đâu”.


      Tam nhi? Tóc gáy của Cường Tam bỗng dựng đứng khi nghe thấy tên gọi này. Cách gọi sao nghe kiểu gì cũng thấy được tự nhiên. Giống như mẹ chồng gọi con dâu vậy. Nhưng lại dám trực tiếp chống đối thượng cấp, chỉ đành cắn môi nhận lệnh.


      Còn về thái độ bất kính của chủ tử với điện hạ trong câu vừa rồi …, thân là hạ nhân, chỉ cần coi như biết là được rồi.


      “Nghe kỹ, vệ thống lĩnh mang ngươi đến Thục Hương quán dạo vòng. Cái mặt của Vệ thống lĩnh quá mức quen thuộc, thể để người ngoài nhìn thấy xuất ở đó. Chuyện này do ngươi ra mặt, rất đơn giản, đưa chút tiền rồi đe dọa người ta là được. Nhớ là càng hung ác càng tốt”.


      Sau đó, càng nghe Mộ Tịch Dao dặn dò, Cường Tam càng hoảng sợ. Vị chủ tử này đúng là làm thôi,nếu làm… đúng là còn ai hung ác hơn so với nàng. Đợi đến khi Vệ thống lĩnh xụ mặt nhận lệnh, Cường Tam hiểu vị cách mà vị chủ tử này làm việc, so với điện hạ … chẳng kém chút nào.


      “Vệ Chân”. Cuối cũng Mộ Tịch Dao cũng nhớ đến vấn đề thời gian. “sau khi thưởng hoa yến kết thúc, truyền chuyện này ra”.

      Khóe mắt Vệ Chân giật giật liên tục, chết lặng đồng ý. Dao chủ tử ra tay quá độc ác, đúng là chọc ai cũng thể chọc cái người coi trời bằng vung này, hơn nữa sau lưng vị này còn có chỗ dựa cường đại.


      Sau khi mọi việc được thu xếp thỏa đáng, Mộ Tịch Dao đột nhiên rảnh rỗi. Bánh bao Thành Khánh bị Thục phi đưa đến nay còn chưa về. Nghe trong cung cực kỳ náo nhiệt. Cũng may bánh bao rất thông minh, nàng dặn dò cái miệng ngọt ngào của bé phải thành hơn, chỉ cần lấy cái ngọc bội khắc hoa của Nguyên Thành Đế là được, còn về thái hậu lão tổ tông đóng cửa chuyên tâm lễ phật, phải thỉnh an nên ít gặp.


      định trốn Tông Chính Lâm tìm hai con thỏ chơi, lại bị đại quản chủ động đến tìm khiến kế hoạch bị rối loạn.


      “Chủ tử, lần trước điện hạ dặn tìm cho tiểu chủ tử người chơi cùng”. Điền Phúc Sơn đến đây khỏi thầm thở dài, tiểu chủ tử Thành Khánh cũng khó khăn, có vị mẫu thân như Dao chủ tử, tuổi còn bị nuôi thả. Dù cho là hoàng tử trong nội cung cũng phải đợi đến khi sau ba tuổi mới từ từ tiếp xúc với người ngoài. “Đây là danh sách thuộc hạ chọn lọc, kính xin chủ tử định đoạt”.


      Mộ Tịch Dao giật mình, nàng quên mất việc này. Mấy ngày trước vội chuẩn bị việc Thành Khánh chọn đồ vật đoán tương lai, thế mà lại quên chọn bạn chơi cho con trai. May trong phủ còn có đại tổng quản, chuyện gì giao phó cũng luôn luôn chú ý.


      “Làm phiền đại quản . Đợi sau khi thiếp xem xong, lại thương nghị với điện hạ chút rồi chọn người”. Boss đại nhân quen thuộc việc này hơn nàng. Phần thi viết để Boss xem. Phỏng vấn để nàng.


      Nàng làm nổi Mạnh Mẫu ba lần đổi chỗ ở ( câu chuyện mẹ của Mạnh tử, vì để con có hoàn cảnh học tập tốt mà 3 lạy ần đổi chỗ ở ), nhưng tạo ra hoàn cảnh nho đủ an toàn để Thành Khánh phát triển thuận lợi nàng làm được.


      Buổi chiều Tông Chính Lâm về phủ, dùng cơm xong liền gọi Mặc Lan qua hỏi chuyện.


      Mộ Tịch Dao cầm quyển sách cố ý trở mình, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với Boss đại nhân, chằm chằm nhìn vào .


      “Nếu Kiều Kiều vẫn cố làm loạn tiếp, ngày mai cắt nửa điểm tâm so với quy định”. Ngoài uy hiếp là Vu thị, của cực thích điểm tâm ngọt nên đây cũng là cách uy hiếp khác của . Tông Chính Lâm quay đầu ra hiệu cho Mặc Lan tiếp tục, còn bên kia Mộ Tịch Dao lặng lẽ thu mình, trông mong nhìn Boss, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương.


      Lúc Tông Chính Lâm xử lý công việc, luôn thèm để ý đến các kiểu giả vờ giả vịt của Mộ Tịch Dao. biết lúc này chỉ cần lộ ra chút quan tâm nàng nhất định được đằng chân lân đằng đầu, trèo lên đầu mà cưỡi ngay. Sau đó là cả núi những cầu vô lý vô cớ. Từng có kinh nghiệm mấy lần nên Lục điện hạ quyết đoán lờ ngay trò xiếc của tiểu tinh, mắc mưu nữa.


      lâu sau, đến khi Mặc Lan bẩm báo xong những chuyện của hôm nay cổ họng khô khốc.



      Tông Chính Lâm nhìn Mặc Lan làm việc càng ngày càng cẩn thận, thỏa mãn ban thưởng, dặn dò mấy đại nha hoàn trước mặt Mộ Tịch Dao rằng phải chú ý đến chủ tử, thấy trắc phi làm gì quá phận phải đến thư phòng bẩm báo.


      Mộ Tịch Dao u oán nhìn chằm chằm Mặc Lan, đúng là phí công sức mình chỉ dạy bao lâu nay, lúc này nha đầu này có biết ai mới là chủ tử của mình ? Sao ở trước mặt đại Boss lại nghe lời như thế, dám hết mọi chuyện của nàng ra?


      “Sao Kiều Kiều lại biết Thục Hương quán?”. Tông Chính Lâm nhớ chưa từng nhắc tới những thứ này trước mặt nàng. Nàng là người rất tò mò cao, nếu biết có mấy nơi bàng môn tà đạo này chỉ sợ nàng tự mình xem. Lần trước bất đắc dĩ lắm mới đồng ý cho nàng đến Hồng lâu tham quan, nhưng do thân thể tiện nên đến nay vẫn chưa làm được.


      Mộ Tịch Dao sớm đoán được Boss hỏi như thế, hung hồn trả lời hề có chút chột dạ nào, “thiếp ngẫu nhiên nghe được khi các phu nhân tiểu thư chuyện”.


      Thực ra là lúc nàng vừa đến Thịnh Kinh buộc Triệu Thanh ra hết các nơi thú vị. Thục Hương quán đương nhiên thể bỏ qua. Nhưng điều này thể để cho kẻ hẹp hòi nhà nàng biết được, trước khi “tình cờ gặp gỡ” Lục điện hạ mà dám có những ý tưởng to gan lớn mật đầy gian xảo, hậu quả đó Mộ Tịch Dao có chết cũng muốn nếm thử.


      “Cái đầu của nàng suốt ngày nghĩ ra ý xấu”. Tông Chính Lâm vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, ngón tay luồn qua những sợi tóc mềm mại lưu luyến rời.


      Người như Mộ Tịch Dao làm sao có thể chịu được bị thiệt thòi. Tuy là làm việc phải mềm mại rộng rãi nhưng đương nhiên nàng thể cho Tông Chính Oánh bài học. Sau việc này có lẽ Tông Chính Oánh thông minh hơn chút, hiểu ra lúc trước là nàng lựa chọn như thế nào, dù xương cốt cứng rắn thế nào cũng bị nàng điêu toa xảo trá nhà đánh dập đầu.


      “Điện hạ ràng oan uổng thiếp. Nha, đây là danh sách hôm nay đại quản đưa đến, điện hạ xem giúp thiếp?”. Nhân lúc bên cạnh có người dĩ nhiên vấn đề này để cho người làm cha như quyết định.

      Tông Chính Lâm cẩn thận đọc qua danh sách, nhìn từng cái, cuối cùng miễn cưỡng chọn bảy tám người đạt tư cách làm bạn với con .


      Mộ Tịch Dao nhìn chọn người cách tùy ý, lật ào ào danh sách xong đưa ra kết luận, tên còn nhìn , chẳng lẽ cố tình chọc tức định lực của mình?


      “điện hạ, danh sách đều là người của ngài, đương nhiên là biết . Nhưng mà thiếp là người ở hậu trạch, tất cả đều là lần đầu nghe về bọn họ. Ngài tùy tiện lật như thế sao thiếp nhớ ?”. Mộ Tịch Dao nhíu mày, cảm thấy gần đây Boss rất tâm lý.


      Thấy vẻ oán trách trong mắt nàng , hơi nheo mày phượng. Vốn định mai dùng bút mực phác họa lại rồi giao cho nàng xem, ngờ nàng lại biết tốt xấu, còn định quấy phá, chu miệng.


      nhớ ?”. Mộ Tịch Dao nghe giọng điệu này của Boss lòng cảnh giác tăng cao.


      “vậy đổi cách khác”. Tiếng vừa rơi vào tai, Tông Chính Lâm cúi người ngậm lấy nàng.


      Hôm sau Huệ Lan được chủ tử sai chép lại phần danh sách đưa cho đại quản , lúc này mới phát ấn ký đóng giấy tuyên thành ra hình thù gì cả.


      Dấu ấn này giống dùng bút lông vẽ mà như là tiện tay bôi lên. Màu sắc lại càng đồng đều, phải màu đỏ tươi của chu sa. Nhưng lại mang theo mùi thơm , ngửi thấy lại có vẻ giống với mùi son mới được ban thưởng hôm trước vậy?
      minhhanhng, Sweet you, LyLy Mai11 others thích bài này.

    4. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Lâu quá mới gặp lại được bạn. Ôi dzui quá xá là dzui nha :)

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Thế phò mã có trai bao bên ngoài nên k rờ tới công chúa à? Làm sao ngăn được hôn phối giữa bát hoàng tử và uy nhi nhỉ? Tò mò quá editor @Linh Sờ Tinh ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :