1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá tước - Cố Dao (72C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 54

      Tô Lị nằm ghế sofa, chân gác lên mặt bàn, nhàm chám nhìn Cleves và Josie chơi bida. Hôm nay là ngày cuối cùng Rachel đầu thai, nếu hôm nay cậu bé đến Minh Giới báo danh, mà giữa trưa là lúc dương khí cường thịnh nhất, lúc đó Rachel thể đầu thai bị hồn phi phách tán.

      “Các ngài ngăn cản Shere sao?”

      “Vì sao lại phải ngăn cản? Shere nhà chúng ta làm chuyện gì tất nhiên đều đúng hết!”

      Tô Lị bĩu môi, bất mãn vì sùng bái mù quáng của Josie đối với Shere.

      Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Shere thấy bóng dáng từ lâu, mà Tô Lị cũng bị giam trong này năm ngày nay.

      Dường như Cleves và Josie cũng muốn quan tâm đến , thỉnh thoảng có chuyện với vài câu rồi lại chăm chú vào mấy trai banh bàn bida.

      những thần kinh của Josie thường xuyên bị chậm phát triển mà ngay cả năng khiếu chơi trò chơi cũng vậy. Đây phải lần đầu tên Tô Lị xem hai người bọn họ chơi, nhưng cho dù là cờ vua hay những trò chơi khác, chưa bao giờ thấy Josie có thể thắng được Cleves.

      cũng biết Josie lấy đâu ra cái ý chí ấy, mỗi lần chơi đều thua thảm hại, nhưng sau đó lại tiếp tục chơi, tinh thần thể thao của ta rất giống với các tuyển thủ bóng đá quốc gia làm vô cùng bội phục.

      Đạo lý này đại khái là nếu thượng đế đóng của bạn cánh cửa, nhất định ngài đóng luôn cửa sổ của bạn. Tô Lị vô cùng nhàm chán ngẫm nghĩ.

      Lúc này, đột nhiên Shere vào, thèm liếc mắt nhìn hai người chơi bida mà đến trước mặt Tô Lị, kéo tay ra ngoài.

      “Này... Shere, ngài muốn dẫn tôi đâu?”

      thỏa mãn tính cách biến thái kia của em.”

      Khi nghe câu “tính cách biến thái” của Shere Tô Lị liền bĩu môi, tuy vẫn hiểu có chuyện gì diễn ra nhưng vẫn để Shere tùy ý kéo mình lên xe ngựa.

      đường , xe ngựa lắc lư ngừng, Shere vẫn giống như có việc gì, nhắm mắt ngồi im, còn Tô Lị quay đầu ra cửa sổ ngắm nhìn xung quanh, bất giác đến ngoại thành.

      Thấy khung cảnh xa lạ hai bên đường, lúc này Tô Lị mới quay đầu lại hỏi: “Shere, chúng ta đâu vậy?”

      phải ta rồi sao? Chúng ta thỏa mãn tính cách biến thái kia của em!” Shere vừa vừa nắm mắt như trước.

      “Tôi rất nghiêm túc đấy!”

      Shere hé mắt nhìn Tô Lị, trong ánh mắt dường như hơi mơ màng, bất đắc dĩ : “Chúng ta gặp Rachel.”

      sao? Ngài tim được cậu bé rồi sao?” Tô Lị vô cùng vui mừng ghé sát mặt mình vào mặt Shere.

      Shere lấy tay đẩy trán ra xa, tiếp tục nhắm mắt: “Ừ. Vì vậy em cứ nhắm mắt ngủ giấc .”

      Tô Lị bĩu môi. Nếu sớm biết mấy ngày nay Shere tìm Rachel phải thầm mắng chửi trong lòng rồi.

      Xe ngựa đến ngôi nhà ở ngoại thành dừng lại. Căn nhà này có hai tầng, xung quanh hề có hàng rào, cách ngôi nhà xa còn có cây Kim Tùng cao tới tận cửa sổ phòng ở lầu hai. Tô Lị vui mừng, nếu đoán sai đây chính là nhà của Rachel!

      Tô Lị định tới gõ cửa Shere kéo đến gần cây Kim Tùng, ôm nhảy lên để cả hai người cùng ngồi cành tay, những vậy mà Shere còn để ngón tay lên môi , ý bảo đừng lên tiếng.

      Tô Lị sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, im lặng theo dõi xem bên dưới có xảy ra chuyện gì hay .

      Chỉ lúc sau, Tô Lị thấy Alar và Rachel cùng xuất . vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Shere, nhưng chỉ thấy liếc nhìn mình ý bảo cứ tiếp tục theo dõi tình hình phía dưới.

      Hóa ra Shere còn trước hai người họ bước, tìm ra được chỗ này trước cả Alar...

      Rachel tới gần căn nhà, cậu bé trực tiếp vào bên trong mà đến bên cửa sổ nhìn vào trong nhà. Lúc này, cha và người mẹ kế của cậu dùng bữa sáng.

      khí bàn cơm cũng hẳn là ngượng ngùng, nhưng lại hề vui vẻ như trước kia. Vẻ mặt của em dường như rất đau buồn.

      Tô Lị khẽ kéo cánh tay Shere giọng hỏi: “Này, ngài Rachel có trực tiếp chạy về giết mẹ kế rồi lấy thịt nấu canh hay ?”

      Shere vẫn chuyện, chỉ bày ra tư thế ngồi xem tình hình bên dưới mà thôi.

      Lúc này, đột nhiên Rachel ôm đầu, Alar thấy vậy vội vàng ngồi xổm xuống, sờ lên trán cậu bé hỏi: “Ngươi làm sao vậy? sao chứ?”

      “Hình như... ta nhớ ra cái gì đó...”

      “Nhớ cái gì? Có là mẹ kế của ngươi giết chết ngươi ?”

      Biểu cảm đau khổ của Rachel biến mất, lắc đầu : “Hình như lúc trước ta hiểu lầm rồi, bà ấy giết ta.”

      “Vậy vì sao ngươi lại chết? Ngươi có nhớ ra ?”

      . Đầu ta đau quá, thể nhớ được vì sao ta lại chết.”

      “Ngươi có muốn biết ?” Đột nhiên Shere ôm Tô Lị nhảy từ cây xuống, đến trước mặt bọn họ. “... Biết nguyên nhân vì sao ngươi lại chết?”

      Alar và Rachel vô cùng kinh ngạc nhìn hai người: “, sao lại tới đây?”

      Shere cười mà như cười, buông Tô Lị ra, xoay người đến gần Rachel: “Thế nào? Ngươi có muốn biết ?”

      Rachel trịnh trọng gật đầu: “Có, ta muốn biết, xin ngài hãy cho ta biết!”

      “Được, ta cho ngươi biết, nhưng sau đó ngươi phải ngoan ngoãn đầu thai.”

      “Được!”

      Thấy Rachel đồng ý, Shere nhếch miệng cười, sau đó xoay người chỉ vào gốc cây Kim Tùng: “Đó chính là nguyên nhân vì sao ngươi chết.”

      Cả ba người đều hiểu nhìn Shere. Shere đến gần gốc cây Kim Tùng, ngồi xổm xuống chỉ vào tảng đá khá nhọn, đó vẫn còn vết máu mơ hồ.

      phải mẹ kế của ngươi giết ngươi, mà là do lúc trước ngươi té từ cây này xuống, do cẩn thận nên trán va vào tảng đá này, mất máu quá nhiều mà chết.”

      Rachel hoảng hốt ôm trán mình. Hình ảnh bản thân té từ cây xuống, máu chảy đầy đất, chết nhắm mắt lần lượt lên trong đầu Rachel.

      “A!!!” Rachel ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nhớ đến tình huống ngày hôm đó.

      Lúc đó, Rachel cùng em chơi trốn tìm, vì tính tình nghịch ngợm nên trốn trèo lên cây, kết quả là mình trượt chân té từ xuống, trán đập ngay vào tảng đá rồi chết.

      Tô Lị kinh ngạc, nhìn Shere hỏi: “Làm sao mà ngài biết được điều này?”

      “Hả? À... là ta hỏi ba mẹ Rachel.” Shere vô cùng bình thản.

      Tô Lị há hốc mồm, đơn giản như vậy sao? Nhưng lỡ như cha mẹ Rachel dối sao?

      Sau khi trí nhớ từ từ khôi phục lại, Rachel mới dần trở nên bình tĩnh. Hóa ra lúc đó do trán bị chấn động mạnh nên cậu mới quên mất nguyên nhân mình chết là gì, bây giờ cậu nhớ ra tất cả, trong lòng cũng chấp nhận , vẻ mặt vô cùng thoải mái : “Ta nhớ ra hết rồi. Cám ơn các ngươi cho ta biết nguyên nhân vì sao mình chết. Ta nghĩ ta cũng nên rồi.”

      Tô Lị ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy thể thấy mặt trời, nhưng cũng sắp đến giữa trưa, vì vậy Rachel phải nhanh chóng đầu thai, nếu hồn phách cũng còn mất.

      “Nhưng ta muốn vào để chào bọn họ lần cuối.”

      Shere gật đầu, Rachel liền xuyên qua vách tường vào trong nhà.

      Tô Lị nhìn Rachel vào, rồi quay qua nhìn Shere: “Mẹ kế của Rachel ác như người mẹ kế trong câu chuyện kia chứ?”

      “Chắc chắn rồi. Mẹ kế của Rachel là người phụ nữ rất tốt, vừa xinh đẹp vừa hiền lành.”

      Tô Lị ngờ Shere lại như vậy. Từ trước đến nay Shere rất ít khi khen người khác, lúc này lại thấy giành lời tốt đẹp cho người con , vì vậy tự nhiên trong lòng liền sinh ra chút ghen tị với người phụ nữ kia.

      Nhưng chuyện này cũng chứng minh câu chuyện kia vốn chỉ là chuyện xưa mà thôi, liên quan gì đến cái chết của Rachel.

      Sau khi nhìn mặt cha mẹ và em mình lần cuối, Rachel liền ngoan ngoãn đến Minh Giới đầu thai, mà tâm tình mấy ngày nay của Alar cũng khá vui vẻ. Dù sao đây cũng là vụ án đầu tiên cậu nhóc tự mình phá được, tuy người ủy thác chỉ là linh hồn và... thời khắc cuối cùng có giúp đỡ của Shere!

      ***

      Lúc này, Tô Lị lại rất buồn bực!

      Tàu thủy liên tục lắc lư làm chứng say tàu của Tô Lị lên tới đỉnh điểm, cả người rất thoải mái, sau khi ói ra hết mấy thứ trong bụng cả người lại cảm thấy đứng ngồi yên.

      Shere thể nào chịu được nữa, bất ngờ lấy tay khiêng lên vai. Đột nhiên cả người bị mất trọng lượng làm Tô Lị vội vàng che miệng lại, mơ mơ hồ hồ : “... Shere, từ từ thôi, tôi lại muốn ói nữa rồi...”

      Shere thèm để ý cái gì, trực tiếp khiêng về phòng, hề thương hoa tiếc ngọc ném xuống giường: “Em ngủ giấc , nếu có chuyện gì cứ với ta.”

      Tô Lị nén giận liếc Shere cái, xoa xoa cái lưng vừa bị nện xuống giường, nhưng chuyện này cũng thể trách Shere được, vì đây cũng là do muốn chết mà đòi theo Shere.

      Còn chuyện vì sao bọn họ lại phải ở tàu thủy này phải đến mấy ngày sau khi vụ án của Rachel kết thúc...

      ...

      Mấy ngày nay Cleves và Josie đều định cư luôn trong tòa lâu đài của Shere. Dường như bọn họ coi nơi này là của mình, thèm để ý đến ánh mắt kỳ quái của Tô Lị mà ở lỳ trong này từ sáng đến tối.

      “Cả ngày hôm nay Shere đều ở trong thư phòng, ra ngoài.”

      “Ừ, sao?” Cleves di chuyển con xe trong tay lên mấy ô, liếc nhìn khuôn mặt Tô Lị nhăn nhó như ăn phải mướp đắng.

      “Shere rất hiếm khi ở nguyên ngày trong thư phòng, có phải xảy ra chuyện gì hay ?”

      lo lắng cho Shere cứ trực tiếp đến tìm là được mà!” Josie thực xem nơi này là của mình, bên cạnh còn để đống đồ ăn, thèm nhìn Tô Lị cái, vừa nhìn bàn cờ trước mặt vừa lấy tay bốc đồ ăn.

      Tô Lị bất đắc dĩ chống cằm. Nếu có thể sớm vào đó rồi, đâu cần nhàm chán ngồi đây như vậy. Tiếc là sáng hôm nay sau khi Shere nhận được bức thư liền ra lệnh ai được phép quấy rầy, rồi cầm bức thư đó vào thư phòng.

      “Các ngài xem rốt cuộc bức thư đó về cái gì mà đột nhiên Shere lại khẩn trương như vậy?”

      Đột nhiên Cleves và Josie ngẩng đầu lên nhìn nhau, từ trong áo lấy ra bức thư màu đen rồi hỏi Tô Lị: “ là sáng nay Shere cũng nhận được thứ này sao?”

      Tô Lị nghi ngờ nhìn bức thư trong Cleves: “Thư gì vậy?”

      “Thiệp mời của phu nhân Bathory.”

      “Phu nhân Bathory? Cũng là ma cà rồng sao?”

      “Đúng vậy, đó là nữ Bá Tước của nước Hungary. Có lẽ là Shere suy nghĩ xem có nên tham dự bữa tiệc này hay .”

      “Vậy các ngài sao?”

      “Vì mặt mũi của phu nhân Bathory nên chúng ta nhất định phải . Nhưng phu nhân Bathory có tiếng là rất biết cách quyến rũ đàn ông, có lẽ là Shere lo lắng mình kìm lòng được... ha ha...” Josie thèm giữ hình tượng, ôm bụng cười to.

      Nhưng chỉ giây sao, Josie vội vàng ngậm miệng lại.

      “Ta hề hứng thú với sắc đẹp của bà ta.” biết tại sao Tô Lị lại có cảm giác Shere giải thích với mình, vì vậy cảm thấy tim mình vô cùng ấm áp.

      Tô Lị tò mò cầm bức thư màu đen bàn lên. Cả trong và ngoài đều là màu đen, chỉ có mỗi chỗ niêm phong là có dấu sáp hình hoa hồng màu đỏ. Khi mở thư ra xem, tờ giấy bên trong cũng màu đen, tuy chữ viết là chữ tiếng màu bạc nền đen nhưng Tô Lị vẫn hiểu nó có ý nghĩa gì.

      “Vậy ngươi làm gì ở trong thư phòng nguyên ngày hôm nay?” Cleves cố tình hỏi.

      “Ta suy nghĩ xem nên lấy nhẫn của Mitter Vernes bằng cách nào.”

      “Mitter Vernes? Thân Vương tộc Gangrel sao?”

      “Ừ.” Shere gật đầu với rồi tiếp: “Mọi người đều biết Thân Vương Mitter Vernes rất thích phu nhân Bathory. Nếu như vậy chúng ta có thể lợi dụng bà ta để lấy được nhẫn.”

      “Vị phu nhân Bartley kia... rất xinh đẹp sao?” đây mới là điều Tô Lị để ý nhất.

      đúng ra ta kém Lilith chút. Nhưng trăm năm nay mà bà ta vẫn bảo trì được gương mặt như hai mươi tuổi là điều rất khó.”

      Cleves càng như vậy, Tô Lị lại càng để ý: “Shere, ngài đến tham dự bữa tiệc đó sao? Vậy tôi cũng với ngài.”

      “Từ đây đến Hungary rất xa. Em muốn sao?”

      ...

      Nếu Tô Lị biết mình bị say sóng nặng như vậy lúc đó vội vàng gật đầu rồi!

      Tô Lị nhắm mắt, buộc mình phải chìm vào giấc ngủ nhanh. Lúc đó, sợ hãi Shere bị xinh đẹp của phu nhân Bartley quyến rũ, cho nên mới quấn quít lấy Shere đòi dẫn mình theo.

      thở dài tiếng, hy vọng thuyền cập bến nhanh chút...

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 55

      Sau khi bế Tô Lị về phòng, Shere liền xoay người về phía boong tàu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Josie vẫn tay với mình.

      “Shere, đến đây!”

      Shere cởi mũ dạ đầu xuống, bước từng bước ngang qua những ánh mắt chăm chú nhìn mình, thẳng đến chỗ Cleves và Josie. Shere mặc chiếc áo bành tô bên ngoài, cộng theo gương mặt điển trai nên rất dễ thu hút chú ý của mọi người, nhưng đối với chuyện này cũng sớm tập thành thói quen nên cũng cảm thấy được được nhiên.

      “Lily đâu rồi?” Mọi khi Tô Lị vẫn lẽo đẽo theo bên người Shere, nay lại đột nhiên thấy nên Cleves khỏi thắc mắc.

      Shere nhận lấy ly rượu từ tay Josie, xoay người dựa vào lan can thuyền: “ ấy bị say sóng rất nghiêm trọng, bây giờ nghỉ ngơi trong phòng.”

      “Đáng tiếc ! Khó lắm mới có bữa tiệc như tối nay, chắc chắn Lily chưa bao giờ được tham gia dự tiệc thuyền như thế này! Ở đây cũng rất dễ tìm được vài con mồi thơm ngon đấy!”

      Shere ngẩng đầu để gió biển lướt qua mặt mình, khi nhìn sang bên phía Cleves và Josie thấy họ tìm được riêng cho mình con mồi, ánh mắt dần trở nên xa xăm, rồi lại cúi đầu nhấp ngụm rượu.

      bao lâu bản thân mình hút máu người khác ngoại trừ máu của Lily rồi? Hình như là từ lần đầu tiên mình được nếm thử máu của Lily phải! Chính cũng phải thừa nhận rằng máu của Lily quả là mỹ vị nhân gian, hương vị làm quên mất những loại máu khác có mùi vị như thế nào.

      Cuối cùng sau ngày đêm chạy biển, chuyến tàu thủy cũng cập bến. Khi Tô Lị bước xuống thuyền, có cảm giác như mình gần như kiệt sức mất rồi.

      Hai ngày nay, chỉ cần ăn thứ gì đó vào bụng ói ra ngay lập tức, khi xuống khỏi thuyền, khác gì người sắp hấp hối.

      “Em ráng chịu đựng chút, đừng chết nhanh như vậy, chúng ta còn chưa đến Hungary đâu!”

      ... Tôi rất muốn chết có được hay vậy!!!

      Shere cúi đầu nhìn Tô Lị trong ngực mình, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, có vẻ quá gầy yếu rồi, mình ôm vào trong ngực cũng chả có cảm giác gì! Hình như đâu có ngược đãi ? Nhưng tại sao ấy lại gầy như vậy?

      “Nếu chúng ta tìm chỗ để nghỉ ngơi trước ?” Cleves cũng thấy được sắc mặt xanh xao của Tô Lị nên đề nghị.

      sao, ấy yếu ớt như vậy.”

      Tôi cũng đâu muốn cậy mạnh đâu mà!!! Tô Lị nghe thấy Shere như vậy, nhịn được nên đành gào thét trong lòng.

      Lúc trước, Tô Lị thầm tính từ Quốc đến Hungary phải mất cỡ ba bốn ngày, nhưng trong khoảng thời gian này đều bị vây trong trạng thái mê man, vì vậy cũng biết qua mấy ngày rồi.

      Chỉ đảo mắt mà đến ngày tổ chức dạ tiệc của vị nữ bá tước nổi tiếng kia. Sau khi Tô Lị thay bộ lễ phục hoa lệ, Shere lại theo thói quen buộc cái nơ lên cổ , lý do đơn giản chỉ là để bị những ma cà rồng khác hút máu.

      Shere vẫn luôn trong hình tượng đẹp nên lời với chiếc áo bành tô màu đen phối hợp với chiếc mũ dạ và cây quyền trượng, nhưng dường như Cleves và Josie lại thích đội mũ dạ, bởi vì theo cách suy nghĩ của bọn họ đội mũ làm che mất vẻ đẹp hoàn mỹ của mái tóc.

      Tòa lâu đài của phu nhân Bathory nằm đỉnh ngọn đồi thuộc dãy núi Carpathian của Hungary. Bầu khí bao phủ tòa lâu đài này vô cùng u ám, hoàn toàn khác với tòa lâu đài của Shere.

      “Đúng rồi, phu nhân Bathory là người như thế nào?”

      “Hả... chúng ta chưa từng cho biết vấn đề này sao?” Cleves vuốt cằm, ngẩng đầu : “Khi còn sống, phu nhân Bathory là nữ bá tước rất nổi tiếng ở Hungary. Ngoại trừ thân phận cao quý, vẻ đẹp lộng lẫy mọi người lại càng sợ hãi bà ta hơn. Nghe đồn vốn dĩ phu nhân Bathory có thể giữ được nhan sắc như 20 tuổi là vì hằng ngày bà ta đều được tắm và uống máu của xử nữ.”

      Tắm và uống máu xử nữ?

      Đợi chút, hình như câu chuyện này rất quen tai!

      Vị nữ bá tước xinh đẹp uống và tắm bằng máu của xử nữ để níu giữ lại tuổi trẻ phải chính là ‘Nữ bá tước máu’ trong truyền thuyết sao? Tô Lị vô cùng hoảng sợ khi nghĩ đến điều này.

      ‘Nữ bá tước máu’ – họ tên đầy đủ là Elizabeth Bathory, vì lo lắng vẻ đẹp của mình biến mất theo thời gian nên bà ta tìm mọi cách để được trường sinh bất lão. lần tình cờ bà ta biết được chuyện máu xử nữ có thể dưỡng được da, cho nên bà ta bắt đầu những cuộc ‘săn’ xử nữ để thỏa mãn lòng tham của mình. Theo truyền thuyết, có đến 650 người bị bà ta sát hại, nhưng số lượng thực tế có thể chỉ dừng lại ở con số đó.

      (Nữ Bá Tước Elizabeth Bathory: nhân vật có trong lịch sử. Tham khảo: Bá Tước Elizabeth Bathory)

      Nhưng... vì sao cả ba người sớm cho biết?

      Shere quàng tay lên vai Tô Lị, dẫn vào trong đại sảnh. Đại sảnh tòa lâu đài vô cùng rộng lớn, ánh đèn bốn phía làm nổi bật vườn hoa trung tâm. Khắp nơi đều là những thân sĩ cao quý với âu phục cùng giày da, các vị nữ sĩ xinh đẹp tao nhã với những bộ váy ôm ngực lộ lưng, nếu phải Tô Lị biết trước đây là bữa tiệc tối của ma cà rồng nhất định cho rằng đây chỉ là buổi dạ hội thông thường mà thôi.

      Nhưng điều mà Tô Lị vẫn hiểu là... Năm đó, sau khi nữ Bá Tước Bathory bị Bá Tước Thurzo Gyory – họ của bà đột nhập vào lâu đài và khám phá ra cảnh tượng kinh hoàng đó, nhờ mang trong mình dòng máu quý tộc và công lao của chồng, phu nhân Bathory được miễn án tử nhưng lại bị giam cầm suốt đời tại chính tòa lâu đài chứng kiến tội ác của mình. Theo lý mà , tòa lâu đài này phải vô cùng hoang phế, thế nhưng tại nơi này vẫn luôn giữ được dáng vẻ hoa lệ như xưa. Hơn nữa, sau khi phu nhân Bathory chết và được biến thành ma cà rồng, bà ta vẫn còn có thể ở trong chính tòa lâu đài của mình, về điểm này Tô Lị thể bội phục bà ta!

      “Hoan nghênh các vị tới tòa lâu đài của ta”

      “A...”

      Đột nhiên giọng nữ vang lên từ bên làm cho những người xung quanh Tô Lị khỏi thổn thức. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn lên tầng hai, đập vào mắt là sắc hồng của rèm cửa. Phu nhân Bathory mặc bộ váy đỏ rực rỡ, đôi chân thon dài nửa lộ ra ngoài, mái tóc dài màu đen được búi kiểu quý tộc, đầu còn đội chiếc mũ bằng ren nối liền với miếng vải voan mỏng che mất nửa khuôn mặt cùa bà ta.

      Đôi môi cong màu lửa đỏ, hai gò má hơi tái nhợt, nhìn thoáng qua đúng là hai ngươi tuổi, nhưng giọng lại có vẻ như già, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ. Phu nhân Bathory mang theo vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh, bước từng bước xuống dưới lầu.

      Tô Lị vô ý thức liếc nhìn Shere, lại nghĩ lại vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn theo từng bước chân của phu nhân Bathory. Điều này làm Tô Lị vội vàng cầm lấy tay Shere, những vậy lại còn nắm tay càng ngày càng chặt.

      Đột nhiên cảm thấy bàn tay mình ấm áp, vì vậy Shere liền cúi đầu hiểu nhìn vẻ mặt khó chịu của Tô Lị, nhưng rất nhanh môi thay thế bằng nụ cười.

      Tô Lị nhíu mày, trừng mắt với Shere: Ngài còn dám cười!

      “Xin chào phu nhân Bathory, tại sao ngài vẫn mãi luôn xinh đẹp như vậy chứ!” vị nam sĩ trẻ tuổi tiến lên cầm tay của phu nhân Bathory, cúi người xuống đặt nụ hôn lên mu bàn tay của bà ta.

      “Vị kia chính là Thân Vương Vernes sao?” Tô Lị kéo tay Shere hỏi.

      phải.” Shere lấy tay chỉ về phía người đàn ông đứng trong góc, nhìn chằm chằm vào phu nhân Bathory: “Người kia mới chính là vị Thân Vương đó.”

      Tô Lị nhìn sang nơi mà Shere chỉ, ấn tượng đầu tiên của Tô Lị đối với người này chính là cao! Rất cao! Quá cao! Tô Lị thầm tính trong lòng, người đó chẳng là phải cao 1m9 ấy chứ! Nhưng bản thân ông ta là Thân Vương nhưng lại đứng trong góc mình, vừa nhấm nháp ly rượu trong tay vừa rời mắt khỏi từng bước chân của phu nhân Bathory.

      “Tính tình Thân Vương Vernes rất quái gở, thích những nơi náo nhiệt. Ngoại trừ những buổi dạ tiệc do phu nhân Bathory tổ chức hề tham dự bất cứ buổi tiệc nào khác.”

      ngờ cả ba vị đại nhân đến tham dự, quả làm ta phải thụ sủng nhược kinh rồi!” biết từ khi nào phu nhân Bathory xuất trước mặt bọn họ.

      Sau khi khá ngạc nhiên, Cleves cũng giống như vị nam sĩ vừa rồi, lên và đặt xuống mu bàn tay bà ta nụ hôn: “Chúng ta mới là người phải vinh hạnh khi nhận được lời mời của phu nhân mới đúng!”

      Phu nhân Bathory mỉm cười, khi ánh mắt di chuyển đến Shere bên cạnh Tô Lị lại có chút kỳ quái.

      Tô Lị thấy vậy, vội vàng tiến lên nhấc váy, khẽ khụy người xuống chào: “Chúc phu nhân Bathory buổi tối vui vẻ. Tôi tên là Lily, vui khi hôm nay được đến tham dự dạ tiệc của phu nhân.”

      “Lily... Quả nhiên là trẻ xinh đẹp!”

      Phu nhân Bathory xong lại còn cầm lấy tay Tô Lị, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười cách quỷ dị của bà ta đột nhiên hoảng sợ, bàn tay giống như bị điện giật hất tay bà ta ra.

      Phu nhân Bathory giả bộ kinh ngạc: “Ối... hình như ta dọa rồi phải!”

      Tô Lị chuyện, dùng vẻ mặt đề phòng nhìn bà ta. Shere thấy vậy liền ôm , xoay người cúi đầu ghé sát vào tay rồi : “Em cần lo lắng. tại phu nhân dám hút máu của em đâu!”

      Đúng vậy! Từ khi phu nhân Bathory trở thành ma cà rồng bà ta có được sinh mệnh vĩnh hằng... cùng với vẻ đẹp đổi theo thời gian. Nghĩ vậy nên Tô Lị mới hơi an tâm chút.

      ấy rất ít khi được dự những bữa tiệc long trọng như vậy nên hơi sợ người lạ thôi!” Shere ngẩng đầu cười với phu nhân Bathory.

      “Mọi người cần ngại, cứ ở trong này thưởng thức mỹ vị! Ôi, xin lỗi, ta còn phải chào hỏi vài người quen , thể chuyện nhiều với mọi người rồi!”

      Thưởng thức cái gì chứ??? Trong mấy cái ly cái chén kia toàn là máu tươi, cứ làm như hai mắt Tô Lị nhìn thấy vậy!

      Phu nhân Bathory định xoay người đột nhiên dừng lại, cười với Tô Lị: “À đúng rồi! chút nữa tiểu thư Lily có thể tán gẫu với ta ? Chắc là Shere đại nhân để ý chuyện này chứ?”

      Shere còn chưa kịp đồng ý phu nhân Bathory xoay người chào hỏi vị nam sĩ khác. Dù sao mặc kệ Shere có đồng ý hay bà cũng muốn tìm vị tiểu thư Lily kia “nhờ” vài chuyện mới được.

      “Shere, ngài có chắc rằng bà ta hút máu tôi ?”

      “Bà ta dám đâu!” Shere híp mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng của phu nhân Bathory lúc lâu rồi quay đầu : “Cleves, Josie, hai người chú ý ấy giúp ta.” Shere xong liền xoay người mất.

      “Hả... thành vấn đề, ngươi yên tâm ! Cứ giao cho chúng ta.”

      ... Có Josie ở đây mới lo lắng ấy!

      thanh đột nhiên vang lên từ bụng Tô Lị mới làm ý thức được mình rất đói. Tô Lị liền mắt nhìn xung quanh... nhưng ở đây có đồ gì mà ăn được sao?

      Tô Lị cúi đầu nhìn thứ màu xám hình tam giác bàn, nhìn vẻ bề ngoài rất giống bánh ngọt, vì vậy Tô Lị liền vui mừng cầm đĩa định lấy miếng, nhưng còn chưa kịp chạm vào chiếc bánh ngọt đó bị đôi tay với chiếc găng tay màu trắng ngăn lại làm phải ngẩng đầu lên nhìn.

      Đó là người đàn ông với đôi găng tay màu trắng, áo bành tô mặc bên ngoài và chiếc mũ dạ đầu cũng màu trắng, phong cách ăn mặc hoàn toàn khác Shere, nhưng gương mặt lại vô cùng tuyệt mỹ, có thể là ngang tài ngang sức với Shere. Mái tóc hơi dài màu đen của ta được buộc gọn gàng ở phía sau, hai con ngươi màu lam nhạt như hồ nước mùa thu. ràng đây là lần đầu tiên Tô Lị gặp người này, nhưng lại cảm thấy ta vô cùng quen thuộc. Chẳng lẽ từng gặp ta ở đâu đó nhưng lại quên mất sao?

      “Món này được làm từ thận, thích hợp để ăn đâu.”

      Giọng của ta trầm thấp và đầy từ tính. Tô Lị khôi phục lại tinh thần, rút bàn tay của mình ra khỏi ta ta: “À... tôi cứ tưởng đó là bánh ngọt chứ!”

      Josie đột nhiên xuất ngay chính giữa hai người: “Ồ! Hình như ta chưa từng gặp ngươi phải. Xin chào! Ta tên là Josie, biết ngươi tên là gì?”

      “Iger.”

      Iger? Tô Lị nhẩm thầm trong đầu, hình như theo trí nhớ của mình chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng tại sao mình lại cảm thấy ta rất quen thuộc? Chắc có thể là do ta và Shere đều có gương mặt dễ nhìn, vì thế liền tưởng tượng ra ta giống như Shere, cho nên mới thấy quen mắt. Tô Lị thầm giải thích trong lòng.

      Josie lại cảm thấy hứng thú với Iger nên say xưa trò chuyện với ta. Tuy Iger câu được câu đáp lại mấy vấn đề của Josie nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt người Tô Lị, và chắc chắn là Josie hề hay biết chuyện này.

      Tô Lị hề có chút hứng thú nào với câu chuyện của hai người, vì vậy liền tìm Shere. Khi Tô Lị phát được Shere đứng trò chuyện với vị Thân Vương Vernes đột nhiên phu nhân Bathory xuất , đứng chắn ngay trước mặt .

      “Xin chào tiểu thư Lily.”

      “Chào phu nhân.” Tô Lị lười dây dưa với vị phu nhân này, vì vậy cũng thèm tuân theo lễ nghi, chỉ đơn giản gật đầu với phu nhân Bathory cái rồi vòng qua người bà ta tìm Shere.

      Nhưng phu nhân Bathory lại đột nhiên cầm lấy cánh tay Tô Lị : “Tiểu thư Lily, hãy với ta lát, ta có chuyện muốn với .”

      xin lỗi, tôi ...”

      Tô Lị còn chưa hết câu phu nhân Bathory kéo lên lầu hai, cho dù giãy giụa thế nào bà ta cũng buông tay ra.

      “Phu nhân Bathory, xin ngài đừng làm khó tôi.”

      “Ta chỉ muốn xin vài phút của mà thôi.”

      Tô Lị kịp từ chối bị phu nhân Bathory kéo vào căn phòng mang phong cách rococo, thuận tay khóa trái cửa. Vào trong, Tô Lị vung tay thoát khỏi tay bà ta, đề phòng nhìn phu nhân Bathory.

      (Phong cách rococo: phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp TK 18. Tham khảo: Rococo)

      Phu nhân Bathory cũng để ý đến điều này, chỉ mỉm cười nhìn Tô Lị.

      “Lilith đại nhân, lâu gặp!”

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 56

      “Lilith đại nhân, lâu thấy!”

      Khi nghe thấy phu nhân Bathory gọi mình như vậy, Tô Lị liền nhăn mày, bà ta cái quái gì vậy? Có phải người này nhận nhầm mình với Lilith cho nên mới quấn lấy tha ?

      “Phu nhân Bathory, xin lỗi nhưng tôi phải Lilith.”

      , ngài chính là Lilith, ta có thể cảm nhận được điều đó.”

      Tô Lị hoàn toàn cảm thấy lời của phu nhân Bathory là vô căn cứ, bởi vì nếu là Lilith chắc chắn Shere phải sớm biết được điều này mới đúng! Ngay cả Shere và Cleves đều cho rằng là con người sao còn phải nghe theo lời của người đàn bà này.

      Phu Nhân Bathory bước lại gần, lấy tay vuốt lên má Tô Lị, đưa mặt dí sát vào để ngửi hương vị người Tô Lị: “Lâu lắm rồi mới được gặp lại ngài. ngờ bây giờ ngài chính là con người bình thường, ngay cả khuôn mặt cũng thay đổi hoàn toàn!”

      Tô Lị hất tay bà ta ra: “Cho nên tôi mới phu nhân nhậm lầm người rồi. Từ đầu đến giờ tôi đều hề quen biết phu nhân.”

      “Ngài cần phòng bị với ta như vậy. Tối nay ta chỉ muốn chút chuyện cũ với ngài. Còn nữa, ta hút máu của ngài đâu.” Phu nhân Bathory xong lại còn dùng tay chạm lên cái nơ cổ Tô Lị: “Chiếc nơ này được thấm máu của Shere đại nhân, vật này cột vào cổ của ngài cũng chứng tỏ ngài chính là vật sở hữu của Shere. Nếu như ta hút máu của ngài e rằng ta bị ngài ấy giết mất!”

      Tô Lị giật mình, cũng cho rằng những lời của phu nhân Bathory có ý giễu cợt , bởi vì nếu bà ta chọc tới Shere chắc chắn ngần ngại treo cổ bà ta, về chuyện này lại vô cùng tin tưởng năng lực của .

      Lúc còn sống, phu nhân Bathory là người vô cùng đáng sợ, tuy trải qua hơn 200 năm nhưng bà ta vẫn chỉ là Huyết Tộc cấp thấp, mặc dù trong cơ thể Shere có nửa huyết thống của loài người, nhưng tốt xấu gì cũng là ma cà rồng quý tộc ngàn năm. Nếu so sánh với Shere phu nhân Bathory hoàn toàn kém xa.

      Dường như Tô Lị biết mình có thể dựa vào tòa núi vững chắc, vì vậy lời ra cũng tự tin hơn lúc trước.

      khi như vậy, nếu lát nữa Shere tìm thấy tôi chắc phu nhân cũng biết mình phải lãnh hậu quả như thế nào rồi chứ?”

      “Ngài có biết ta làm như thế nào để bảo dưỡng vẻ đẹp tươi trẻ này của mình ?” Vẻ mặt phu nhân Bathory toát lên vẻ quyến rũ, xoay người nhìn Tô Lị. Cái này chính là ông gà bà vịt mà!

      Làm thế nào? phải bà ta dùng cực hình tra tấn những trẻ đẹp, sau đó dùng máu của bọn họ để tắm cho đến khi bọn họ chỉ còn cái xác khô à? Tô Lị kiên nhẫn liếc phu nhân Bathory cái.

      “Ta nhốt những trẻ đẹp vào quả cầu đầy gai nhọn bằng sắt treo trần nhà, khi quả cầu đó đong đưa làm gai nhọn đâm từ từ từng nhát lên người bọn họ, khi máu của những xinh đẹp đó chảy xuống ta có thể ở bên dưới hưởng thụ rồi. Hương vị của máu tươi vô cùng thơm ngon, đến bây giờ ta vẫn khó có thể quên được.”

      Quả là sở thích quái dị, Tô Lị vừa nghĩ vừa bĩu môi liếc nhìn phu nhân Bathory.

      “Dùng máu của những trẻ đẹp để bão dưỡng dung nhan, ngài có biết ai cho ta phương pháp này ?”

      Tô Lị im lặng gì, chờ bà ta tiếp.

      “Chính là ngài đấy, Lilith!”

      Nghe bà ta như vậy, Tô Lị nhịn được cười : “Tôi nghĩ phu nhân nên rút lại lời dối của mình . Lúc Lilith biến mất có lẽ phu nhân chưa có mặt đời này đâu, sao phu nhân có thể quen biết ấy được?”

      Còn nữa, nếu bà ta biết Lilith, vậy khi bà ta muốn bảo dưỡng vẻ đẹp của mình chỉ cần để Lilith trực tiếp biến mình thành ma cà rồng là được, tại sao lại phải cực khổ bắt những đó rồi dùng máu để tắm làm gì?

      “Bởi vì khi ta gặp ngài, hồn phách của ngài còn hoàn chỉnh.” Phu nhân Bathory xong liền xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc hộp , bên trong hộp là hòn đá ...

      Tô Lị nhìn hòn đá mà phu nhân Bathory cầm trong tay, nhìn kỹ đó là viên ngọc khá tinh xảo, chỉ như viên đá cuội, màu vàng bóng, dường như mặt còn khắc hoa văn vô cùng phức tạp, nếu như cẩn thận nhìn kỹ có thể thấy viên ngọc này trong suốt thấy được đáy.

      “Đây là Ngọc Hộ Hồn. Năm đó, khi ta gặp Lilith đại nhân ngài chỉ còn bảy vía, vì thiếu mất ba hồn nên ngài thể duy trì hình dáng con người, cho nên chỉ có thể du đãng khắp nơi ở nhân gian.” Phu nhân Bathory cầm Ngọc Hộ Hồn đến gần trái tim của Tô Lị viên ngọc đó đột nhiên xuất ba tia sáng.

      Tô Lị lại để ý đến những tia sáng này, cũng để ý tới lời của phu nhân Bathory mà chỉ kinh ngạc hỏi: “Vậy bây giờ Lilith ở đâu?”

      Phu nhân Bathory cất Ngọc Hộ Hồn : “Biến mất rồi! Năm đó Lilith sai ta tìm Ngọc Hộ Hồn, lúc ta chưa tìm được ngài ấy hồn phi phách tán. Nhưng ta biết điều nữa, đó là trong cơ thể ngài chỉ có ba hồn, ngay cả bảy vía cũng có, dường như chính nhờ ba hồn này mà ngài mới có thể duy trì hình dáng của con người!”

      Tô Lị nhíu mày, vẫn biết con người bình thường phải có ba hồn phân biệt là: Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn và bảy vía: Thiên Trùng, Linh Tuệ, Khí, Lực, Trung Xu, Tinh, ; hay còn có tên: Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước , Dung Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Uế. Những vía này cũng ý chỉ cảm xúc của con người: Hỉ (vui), Nộ (giận), Ai (buồn), Cụ (sợ), Ái (thương), Ố (ghét), Dục (muốn). Chỉ khi con người chết hồn phách mới có thể biến mất. người nếu mất hồn hoặc vía tốt chút nào, thậm chí còn có thể chết... vậy mà vị phu nhân Bathory này còn trong cơ thể chỉ có ba hồn?

      Nếu là như vậy chẳng phải sớm gặp thượng đế rồi sao? Tại sao còn có thể sống như con người bình thường, đứng đây mấy chuyện vớ vẩn với bà ta?

      “Sau khi ta gặp Lilith khoảng thời gian ngắn bảy vía kia cũng biến mất, hình như ngài cũng chỉ còn ba hồn. Ngọc Hộ Hồn này ta tặng cho ngài, nếu ngài có chết còn có thể giữ được linh hồn, để nó biến mất, có cơ hội được chuyển thế đầu thai; nếu ba hồn còn lại mà biến mất bản thể bị Lilith phong ấn cũng biến mất.”

      Tô Lị liếc mắt nhìn phu nhân Bathory, ràng có máu có thịt, có hỉ nộ ái ố, ràng người vô cùng bình thường, tại sao từ miệng bà ta lại ra những lời coi như hồn phách của Lilith vậy?

      Ý nghĩ này làm cho Tô Lị cảm thấy khó chịu cách vô cùng khó hiểu.

      “Tôi nghĩ bà cứ giữ lấy viên ngọc này ! Cho dù về sau tôi có chết như thế nào, nhưng phải bây giờ tôi vẫn còn sống sao? Chỉ cần như vậy tôi thấy hài lòng lắm rồi.” Tô Lị xong, thèm nhìn phu nhân Bathory cái, lạnh lùng vòng qua người bà ta ra ngoài cửa.

      Lúc trước mặt dày mày dạn đòi Shere dẫn mình đến đây là sai lầm mà! chỉ bị chứng bệnh say sóng hành hạ, mà vị phu nhân kia cũng làm cảm thấy rất thoải mái! Người Shere chỉ có thể là Lilith mà thôi, sao lại phải lo lắng ấy bị phu nhân Bathory quyến rũ chứ? Bây giờ suy nghĩ lại mới nhất thời hiểu mọi chuyện.

      Tô Lị mang theo vẻ mặt khó chịu ra khỏi căn phòng. Hành lang bên ngoài vô cùng dài với rất nhiều phòng, căn phòng lúc nãy lại vừa vặn nằm cuối cùng. Khi Tô Lị hết hành lang, đến chỗ ngã rẽ đột nhiên bị bóng người đụng phải sau lưng làm ngã dựa vào bên tường, khi Tô Lị ngẩng đầu lên người đó chạy vào căn phòng trước mặt.

      Tô Lị xoa xoa phần lưng bị đụng trúng, đứng dậy tiếp tục theo người đó vào căn phòng kia. Khi thấy cánh cửa chỉ khép hờ, Tô Lị cố giữ im lặng đẩy cánh cửa ra để tạo lối , khom lưng, hí mắt nhìn vào bên trong phòng.

      Tốc độ của bóng đen lúc nãy rất nhanh, thể nhìn đó là ai, nhưng có thể khẳng định là người đó thể nào là phu nhân Bathory.

      Nhưng đột nhiên bàn tay lạnh như băng chộp lấy cánh tay đẩy cửa của Tô Lị và kéo vào bên trong, đòn giáng xuống ngay gáy làm nhanh chóng ngất ngay tại chỗ.

      Bài học kinh nghiệm khiến máu chảy đầy đầu này làm Tô Lị nhận ra điều, đó là lòng hiếu kỳ hại chết con mèo... hoặc là con người...

      Feiya nhìn Tô Lị hôn mê trong lòng mình, khóe miệng nhếch lên giễu cợt. này là ngu ngốc!

      ***

      chậu nước lạnh như băng hất thẳng vào mặt Tô Lị từ dưới đất. Khóe mắt bắt đầu giật giật, từ từ mở mắt ra phát bản thân mình bị nhốt bên trong cái lồng sắt, hai tay hai chân đều bị khóa sắt trói chặt, bốn phía xung quanh người đều là đinh sắt, nếu như người dịch chuyển chút chắc chắn bị đinh sắt đâm thủng người mất!

      Tô Lị biết nơi mà bị giam chính là quả cầu sắt mà năm đó phu nhân Bahtory từng dùng để tra tấn những xấu số kia.

      cau mày, cúi đầu nhìn xuống bên dưới lại thấy Feiya vứt chậu đựng nước sang bên, sau đó ta phủi tay, ngẩng đầu lên, tươi cười nhìn .

      Tô Lị hề biến sắc thở dài, trong lòng lại hơi bất đắc dĩ thầm nghĩ... tại sao kia cứ bám lấy mình tha vậy?

      “Lần này lại muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng mấy thứ này ép khô máu của tôi sao?”

      cho là ta dám sao?”

      phải! Tôi biết dám nên mới như vậy thôi.”

      Feiya luôn muốn dồn vào chỗ chết, Tô Lị biết rất điều này. tin rằng nếu mình cẩn thận chọc giận Feiya ta chắc chắn dùng quả cầu sắt này xé nát người mình ra mất.

      Tô Lị quan sát nơi mình bị giam, chắc hẳn nơi này chính là tầng hầm trong tòa thành của phu nhân Bathory. Khắp nơi trong phòng đầy rẫy những loại dụng cụ tra tấn, ngay bên dưới chính là bồn tắm bằng máu nổi tiếng. Ngoại trừ quả cầu bằng sắt giam giữ còn có “cỗ máy trinh nữ”, “quan tài sắt” và nhiều dụng cụ tra tấn của Châu Âu thời trung cổ.

      đoán nơi này hẳn là tầng hầm bí mật mà năm đó phu nhân Bathory dùng để tra tấn những nạn nhân xấu số. Tuy chỉ là tầng hầm bình thường nhưng lại bị bà ta biến thành địa ngục trần gian dành cho những trẻ đẹp.

      Khi Tô Lị liếc nhìn những dụng cụ tra tấn đủ mọi hình dạng, cả người tự nhiên lạnh toát, nổi hết cả da gà!

      thả tôi xuống trước , có gì chúng ta cùng nhau thương lượng!”

      “Chỉ cần giao 13 thánh khí cho ta ta thả xuống dưới.” Feiya vừa ngắm nghía bộ móng tay của mình vừa .

      Kỳ Feiya hề tính giết chết ta, thế nhưng nếu như lời phu nhân Bathory khi Tô Lị chết, bản thể của Lilith cũng biến mất, vậy tung tích của 13 thánh khí còn người nào biết. Chẳng qua lúc này buồn chán nên mới cố tình nhốt ta vào lồng sắt để giết thời gian thôi.

      “Lúc Lilith biến mất 13 thánh khí cũng biến mất theo ấy rồi. Bây giờ tìm tôi để hỏi chuyện này cũng vô dụng.”

      “Ta nghe thấy toàn bộ cuộc chuyện vừa rồi của và phu nhân Bathory. Tô Lị, chỉ là hồn phách của Lilith mà thôi.”

      Tô Lị cảm thấy đau đầu! Cho dù mình từng là hồn phách của Lilith, thế nhưng ràng tại con người bình thường, hơn nữa cũng hề có trí nhớ của Lilith sao có thể biết được tung tích của 13 thánh khí kia?

      “Bây giờ tôi chỉ là con người thôi. Tôi phải Lilith, cũng phải hồn phách của ấy!”

      “Đúng vậy! phải Lilith. Lilith cao quý hơn rất nhiều, tao nhã hơn, xinh đẹp hơn . vốn thể nào là Lilith được!”

      Tô Lị mím chặt môi, có phải ta cố tình khiêu khích mình vậy? Tô Lị chưa kịp phản bác Feiya tiếp: “Nhưng Tô Lị à... có phải ra trong lòng cũng hề hy vọng Lilith trở lại đúng ?”

      “Tôi có!”

      có! Vì khi Lilith quay về Shere mà thích lại chuyển toàn bộ ánh mắt lên người ta, và chỉ là vậy thay thế trong khoảng thời gian Lilith có ở đây mà thôi!”

      phải!!!”

      “Kỳ cũng biết, cuối cùng Lilith thay thế được vị trí của trong lòng Shere, nhưng lại cố tình thừa nhận. ra ... vẫn luôn hi vọng Lilith có thể biến mất vĩnh viễn đúng ?” Tuy Feiya thể nhìn thấu suy nghĩ của Tô Lị, thế nhưng vẫn luôn thấu hiểu lòng dạ của đàn bà!

      bậy! Tôi có! biết cái gì chứ!!!”

      Có lẽ lời của Feiya là những suy nghĩ sâu trong lòng ta, thế nhưng đó cũng chính là mặt tối trong lòng Tô Lị, cho nên ta mới có thể dễ dàng xé rách nó trước mặt .

      Vì bị Feiya trúng những lo lắng trong lòng nên Tô Lị thể kìm nén được cảm xúc của mình, cả người khẽ đong đưa làm quả cầu sắt cũng lung lay theo, tiếng “kẽo kẹt” từ trần nhà vang lên, khi ý thức được chuyện gì xảy ra thấy những cái đinh sắt kia sắp đâm vào người mình làm hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại...

      * * *

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 57

      thanh kiếm lao tới phía Tô Lị, xích sắt trói tay và chân nhanh chóng bị chặt đứt, quả cầu sắt cũng bị chẻ làm hai làm rơi xuống ngay giữa bồn tắm bên dưới. Điều mà Tô Lị cảm thấy vô cùng may mắn là bên trong bồn tắm phải là máu, nhưng điều làm tức giận là người kia mất công cứu tại sao khi rơi xuống thuận tay ôm lấy luôn !!! Cả người vẫn được tạo nên bằng máu và thịt đấy!

      “Đại... đại nhân... sao ngài lại ở đây?” Giọng run rẩy của Feiya bất ngờ vang lên.

      Tô Lị xoa xoa cái mông, theo tầm mắt của Feiya nhìn về phía vị nam sĩ vừa cứu mình. ra ta chính là người đàn ông mái tóc màu đen dài, áo khoác bành tô bên ngoài màu trắng lúc nãy. ta chỉ liếc Feiya cái rồi quay sang nhìn Tô Lị, sau đó còn vươn tay về phía ...

      Tô Lị vẫn luôn chú ý đến cách xưng hô của Feiya với người đàn ông này. Chẳng lẽ đây chính là vị chủ nhân mà lúc trước Feiya muốn cướp nhẫn Thân Vương để dâng lên sao? Nếu như vậy người đàn ông này cũng phải người tốt lành gì. Tô Lị liếc ta cái, thèm nhìn bàn tay giơ ra trước mặt mà tự mình đứng lên.

      Tô Lị vốn tưởng rằng người có bộ dáng thân sĩ như ta là người tốt, nhưng xem ra suy nghĩ lúc trước của hề sai lầm, ở đây đều là đám sói đội lốt cừu, đừng bao giờ hy vọng con sói hung dữ giúp con dê.

      “Ta hề muốn giết ấy!”

      “Ta biết!” Eggers thản nhiên trả lời.

      Tô Lị dùng vẻ mặt phòng bị nhìn hai người bọn họ, cẩn thận di chuyển về phía cánh cửa. Hai người đó cũng chỉ lẳng lặng xem Tô Lị chạy trốn, hề có ý định đuổi theo .

      Tô Lị lảo đảo, ôm cả người đau đớn trở lại đại sảnh, nhưng khi nhìn thấy Shere và phu nhân Bathory đứng cùng với nhau lại cảm thấy dây thần kinh của mình như bị đứt thành đoạn .

      chuyện chuyện , nhưng vì sao hai người lại dựa sát vào nhau như vậy? Ôn chuyện cũ cứ ôn chuyện cũ , vì sao cái bàn tay già nua của bà ta lại sờ tới sờ lui lên mặt Shere? đến phu nhân Bathory cười run cả người, vì sao Shere lại còn tươi cười với bà ta???

      Thiếu chút nữa mình gặp thượng đế, vậy mà hai người họ lại ở đây thoải mái ôn chuyện cũ với nhau??? Ở đây tán tỉnh nhau??? Lúc này, Tô Lị còn nghĩ đến chuyện cả người mình đau đớn mà chỉ nghĩ mình phải chạy đến hung hăng tách hai người đó ra khỏi nhau, nhưng chưa bước được bước bị cánh tay bịt miệng lại, kéo về phía sau.

      Đến nơi có người, Tô Lị giật mạnh tay người đó ra, xoay người lại nhìn hóa ra đó lại là hai người vô cùng quen thuộc, tức giận cau mày hỏi: “Cleves, vì sao ngài lại ngăn cản tôi?”

      “Đây là mệnh lệnh của Shere.”

      “Địa vị của ngài và ngài ấy giống nhau, ngài cần phải nghe lời ngài ấy!” Tô Lị xong liền vòng qua người Cleves, thầm tính quay lại trong đại sảnh.

      Tô Lị chưa kịp rời khỏi Josie chắn ngay trước mặt , nở nụ cười lộ ra hai chiếc nanh : “Cũng chẳng phải nguyên nhân gì khác mà bọn ta mới nghe theo mệnh lệnh của Shere, mà chỉ bởi vì là Shere thôi. Vì là Shere, nên chúng ta luôn tin tưởng những gì làm, và bọn ta cũng vô cùng vui vẻ nghe theo lời .”

      Tô Lị thở dài, xem ra hai người họ nhất định để qua đó rồi!

      “Vậy hai người hãy giải thích cho tôi, vì sao Shere lại đột nhiên thân thiết với phu nhân Bathory như vậy?”

      phải Shere từng cảm thấy rất chướng mắt đối với vẻ đẹp của phu nhân Bathory sao? Nhưng Tô Lị cũng hiểu tại sao mình lại đột nhiên nổi cơn ghen mỗi khi thấy Shere thân mật với những khác...

      “Ta biết, nhưng Shere làm như vậy tất nhiên là có lý do của mình. Bây giờ chúng ta đừng nên quấy rầy bọn họ, cứ yên lặng ở đây theo dõi là được rồi.”

      “Tôi thể tiếp tục nhìn bọn họ thân mật được nữa! Cleves, ngài dẫn tôi về trước !”

      Tô Lị xong liền nổi giận đùng đùng quay đầu bước , Cleves vội vàng dặn dò Josie chờ ở đại sảnh rồi đuổi theo Tô Lị.

      Sau khi trở về phòng, Tô Lị nằm giường lăn qua lăn lại lúc mà vẫn thể ngủ được. Hình ảnh Shere và phu nhân Bathory thân mật với nhau cứ lên trong đầu , thể nào xóa mờ. Khi nghĩ đến buổi yến tiệc của phu nhân Bathory tổ chức ba ngày ba đêm lại càng cảm thấy yên tâm chút nào.

      Đột nhiên cơn gió thổi qua làm cửa sổ mở toang, Tô Lị nghiêng người nhìn về phía cửa sổ bất ngờ thấy bóng người cao lớn đứng thành cửa.

      Tô Lị nhanh chóng nắm chặt chăn người, vẻ mặt vô cùng cảnh giác hỏi: “Ai?”

      Eggers xuất trước mắt Tô Lị, hai con ngươi trong suốt như hồ nước giấu tia gợn sóng trong mắt, nhàng cúi người vén vài sợi tóc qua sau tai . Cả người Tô Lị căng cứng, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn hình đầu lâu ngón tay người đàn ông trước mặt.

      lâu gặp!”

      Tô Lị nghe vậy liền ngước mắt nhìn người ta. Dựa lời của người này đúng là trước kia mình cũng từng gặp ta, chả trách lúc đó lại thấy rất quen mắt.

      “Trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?”

      “Lúc em vẫn còn là Lilith, ta và em từng quen biết nhau.” Eggers xong liền ngồi trực tiếp lên giường của : “Nhưng lúc này em vẫn còn là con người.”

      “Rốt cuộc ngài là ai?”

      Eggers hề để ý đến câu hỏi của Tô Lị mà ngược lại còn : “Ta tưởng rằng Shere sớm đoán được mối quan hệ giữa em và Lilith, điều này làm ta rất đau lòng đấy! ràng ta biết hết, thế nhưng giữa em và Lilith vẫn luôn lựa chọn Lilith!”

      “Im miệng! Mời ngài ra ngoài!”

      Eggers nhìn khuôn mặt nhắn tức giận của Tô Lị, ràng này hề giống Lilith điểm nào, nhưng lại đem đến cảm giác rất giống Lilith. Eggers chăm chú nhìn Tô Lị lúc rồi tiếp: “Khuôn mặt này nhìn cũng được, nhưng lại thể nào đẹp như Lilith!”

      “Nếu em vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh Shere em biến mất, bây giờ em có muốn theo ta hay ?” Eggers lấy tay xoa lên gương mặt Tô Lị. Bàn tay ta lạnh như băng làm cho Tô Lị nổi hết cả da gà.

      Tô Lị định hất tay người đàn ông kỳ lạ này ra con dao găm đột nhiên phóng qua ngay giữa khuôn mặt hai người, cắm thẳng vào cạnh giường. Tô Lị giật mình hoảng sợ, chỉ nhích thêm chút xíu nữa là bị hủy dung mất rồi!

      Tô Lị sợ hãi nhìn cây dao găm vẫn còn cắm thành giường, khi quay đầu lại nhìn thấy Shere đứng ngay cửa , khuôn mặt tối sầm, nhìn chằm chằm Eggers và giường.

      “Ngươi là ai?”

      Eggers nhìn vết thương từ từ khép lại, mỉm cười đứng dậy : “Hôm nay ta đến đây chỉ để gặp lại bạn cũ. Bây giờ ta xin được phép cáo từ!” Eggers tháo mụ dạ xuống, cúi người chào Shere rồi nhanh chóng biến mất.

      Sau khi Eggers , Tô Lị vẫn dám ngẩng đầu nhìn Shere. cũng biết mình lo sợ điều gì, chỉ cảm thấy tâm trạng Shere rất rất tốt!

      là ai?”

      “Đó là Iger, chúng tôi gặp nhau ở bữa tiệc lúc nãy.”

      “Mới quen mà em dẫn ta vào phòng?” Dường như trong giọng của Shere còn xen lẫn chút tức giận.

      “Tôi dẫn ngài ấy đến đây. Là do ngài ấy đột nhiên xuất trong phòng!” Shere hiểu lầm làm cho Tô Lị vô cùng khó chịu, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy ở bữa tiệc đột nhiên lại cảm thấy công bằng chút nào. “ phải chính ngài cũng vừa thân mật người phụ nữ khác sao?”

      Shere im lặng, nhìn chằm chằm Tô Lị lúc rồi xoay người : “Ta làm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân của ta, em cần quan tâm nhiều như vậy. Nhưng ta nghĩ, em nên ở cùng chỗ với người lúc nãy.”

      Ma lực của người đàn ông vừa rồi rất bất thường, từ xa cảm giác được cảm giác áp bách. Dù sao mục đích lần này chỉ để lấy được nhẫn Thân Vương, tốt nhất là nêu trêu chọc vào những phiền toái cần thiết. Chỉ là bản thân cũng hiểu tại sao mình cứ để mắt đến Tô Lị? Nhưng người đàn ông kia lại đến đây để gặp lại bạn bạn cũ... chẳng lẽ ta phát được điều gì rồi sao?

      Thấy Shere ra ngoài, Tô Lị liền ôm vẻ mặt tức giận, cầm gối ném về phía cửa. Tại sao người này cho phép quan phóng hỏa, thế nhưng lại cho dân chúng đốt đèn?

      Lửa giận trong lòng Tô Lị vô cùng khó tiêu, vì vậy sáng sớm ngày thứ hai, nhân dịp Shere vẫn còn ngủ, Tô Lị thu dọn hành lý, chuẩn bị trở lại Quốc.

      Sau khi Tô Lị thu dọn đồ đạc lại phát mình biết nên về đâu, bởi vì lúc trước, đường tới đây vẫn luôn mê mang biết gì cả. Khi Tô Lị ngẩng mặt lên nhìn bầu trời lại khỏi giận giữ... cho dù thời tiết có tốt đến đâu nữa cũng bị Shere phá hỏng mất rồi!

      Shere đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống lầu dưới thấy Tô Lị ngược đường về Quốc, vì vậy đành nâng tay lên và đàn dơi đột nhiên xuất . Shere vung tay, ra lệnh: “ theo.”

      ***

      “A a a!!!”

      Shere và Cleves ở dưới bàn ăn, vừa dùng bữa sáng vừa xem báo đột nhiên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Josie, vì vậy cả hai đều ngước mắt nhìn lên.

      Josie cầm theo phong thư, chạy rầm rầm từ lầu xuống, giơ phong thư ra trước mặt Shere và Cleves.

      ‘Tôi về Quốc trước đây, cần tìm tôi. -Lily- ’

      “Lily rồi! Shere, chúng ta phải làm sao đây?”

      Shere vẫn tiếp tục uống ngụm máu trong ly, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Josie cái, sau đó lại tiếp tục cúi xuống xem báo: “ cần lo lắng!”

      “Nếu ấy bị lạc đường, bị mất tích, rồi bị cắn chết làm sao?”

      “Josie, ngươi cần lo lắng thái quá như vậy! Có thể là Lily chỉ ra ngoài dạo thôi. Ngươi cũng biết ấy hề thông thuộc đường xá ở đây, cho nên Lily thể qua về Quốc mình được!”

      “Lily quay về Quốc rồi!”

      Hai người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Shere, nhưng chỉ thấy vẫn thờ ơ như cũ, ngay cả ngẩng đầu nhìn bọn họ mà cũng lười.

      “Shere, ngươi sợ Lily xảy ra chuyện sao?”

      ấy trở về lại càng tốt. Lily xuất ở yến hội chỉ càng làm chúng ta vướng bận mà thôi.”

      Shere để tờ báo xuống, rút tờ giấy ăn lau miệng rồi đứng dậy rời khỏi nhà ăn, để lại Josie và Cleves khó hiểu nhìn nhau.

      ***

      Tô Lị thầm cảm thấy kỳ quái... Đột nhiên nửa đường lại xuất đàn dơi xà xuống, kéo bên này, trong phút chốc lại kéo quần áo bên kia, thỉnh thoảng lại còn đập vào mặt . Dù Tô Lị làm cách nào cũng thể đuổi đàn dơi này được, dần dần lại cảm thấy dường như đàn dơi này cố ý dẫn đến nơi nào đó, cuối cùng vì thể làm được gì nữa nên đành phải theo bọn chúng. Dù sao cũng biết đường nơi này nên cũng hề để tâm.

      Khi Tô Lị trở về Quốc là chuyện của ba ngày sau.

      Nhưng điều kinh ngạc chính là mình có thể an toàn quay về Quốc lại đều dựa vào đàn dơi đó, chính chúng nó dẫn đường để về. Khi Tô Lị mải suy nghĩ xem đàn dơi này có phải rất hiểu tính người hay bọn chúng lại đột nhiên biến mất thấy tăm hơi đâu cả.

      Tô Lị mệt mỏi, cố hết sức đến tòa lâu đài của Shere, vừa vào cửa ném hết hành lý cho Ian và Ess rồi nghênh ngang vào.

      “Hoan nghênh tiểu thư trở về!” Beucke vẫn cung kính cúi đầu chào Tô Lị như cũ.

      Tô Lị uể oải gật đầu, định lên phòng mình để nghỉ ngơi Ryan Lane đột nhiên xuất trước mặt: “Lily, đại nhân đâu rồi?”

      biết! Tôi muốn về phòng nghỉ ngơi!”

      “Chắc chắn là bị Shere đuổi về đúng ? Ha ha ha!!!”

      Tô Lị ngẩng đầu nhìn Alar đứng lầu, thở dài... tất cả mọi người đều có mặt đông đủ rồi!

      Tô Lị mặc kệ bọn họ, vòng qua người Alar trở về phòng của mình. Alar thấy Tô Lị thể để đến mình, vội vàng chạy theo vào trong phòng của .

      bị Shere đuổi về sao?” Alar vẫn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo Tô Lị vào phòng và hỏi.

      “Alar, nếu cậu còn ra ngoài tôi đánh cậu bầm dập luôn đấy!” Tô Lị nằm sấp giường, lạnh nhạt cảnh cáo.

      Alar chẳng những ngoài mà còn sợ chết nhảy lên giường, kéo kéo tay Tô Lị chuyện: “Đến đây đến đây, hãy kể hết mọi chuyện cho ta !”

      “Kỳ ta cũng từng xem qua bức họa của Lilith, đúng là Lilith hợp với Shere hơn, nhưng cần quá tự ti, cũng quá khó coi, nếu nỗ lực nhiều ta thấy có thể miễn cưỡng xứng đôi với Shere. Lúc đó, ta cũng miễn cưỡng nhận , cho nên...”

      Tô Lị mất kiên nhẫn lấy gối che tai mình lại, muốn nghe Alar nữa. Vì việc mà bản thân mình lại giận dỗi, bỏ bọn họ chạy về đây, bây giờ khi suy nghĩ lại thấy mình đúng là keo kiệt!

      Tô Lị ngẩng đầu, thầm nghĩ biết Lilith người như thế nào nhỉ?

      Nếu như Lilith là người tốt, vậy vì sao lúc trước ấy lại chỉ phu nhân Bathory cách lấy máu để dưỡng nhan? Nhưng nếu Lilith là người xấu, tại sao khi xưa ấy lại cứu Shere?

      --Ta tưởng rằng Shere sớm đoán được mối quan hệ giữa em và Lilith, điều này làm ta rất đau lòng đấy! ràng ta biết hết, thế nhưng giữa em và Lilith vẫn luôn lựa chọn Lilith!--

      Đột nhiên Tô Lị nhớ lại câu của Iger, cảm giác mất mát trong lòng dần khếch tán rộng ra, từ từ chậm rãi, đến lúc cả người đều rơi vào cảm giác mất mát thể khống chế.

      Giữa và Lilith, cuối cùng Shere vẫn luôn chọn Lilith mà thôi...

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 58

      Đại sảnh sáng rực rỡ dưới ánh đèn chùm lộng lẫy bằng thủy tinh, bầu khí nhộn nhịp xen lẫn tiếng nhạc du dương phát ra từ máy quay đĩa. Giữa tiếng nhạc lượn lờ, phiêu đãng khắp chính sảnh hòa cùng tiếng cười của mọi người, Shere cầm ly rượu đỏ, đến bên cửa sổ, mái tóc bạc dài tuyệt mỹ bị gió thổi tán loạn làm che mất phần biểu cảm gương mặt .

      Trong đại sảnh, cả trai cả đều khoác lên người những bộ lễ phục xa hoa. Lúc này, bọn họ trở về bộ dáng ma cà rồng của mình, có ma cà rồng với khuôn mặt đẹp tinh tế, thế nhưng cũng có ma cà rồng mang khuôn mặt xấu xí. Bọn họ tụ tập lại thành từng nhóm hút máu lẫn nhau, làm đại sảnh rộng lớn trở nên hỗn loạn vô cùng.

      còn nghi ngờ gì nữa, đây mới là yến hội của ma cà rồng.

      Shere ngửa đầu, uống cạn máu trong ly, đầu lưỡi khẽ liếm qua vết máu còn sót lại khóe miệng, cuối cùng cũng mỉm cười, nhàng buông tay làm chiếc ly chân dài thuận thế rơi xuống, vỡ vụn thành trăm mảnh thủy tinh.

      Shere bước từng bước chậm rãi về phía phu nhân Bathory cười vui vẻ với những người khác, vô cùng thân sĩ khẽ cúi người vươn tay về phía bà ta. Phu nhân Bathory nhìn bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất trước mắt mình, khi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó lại vô cùng vui vẻ đặt tay mình lên và về phía người đó.

      Hai tay phu nhân Bathory quàng lên cổ Shere, kiễng mũi chân, vươn hai răng nanh nhọn hoắt về phía cổ , nhưng Shere lại lui về sau bước , giấu vẻ chán ghét trong ánh mắt, khẽ đẩy bà ta ra.

      Shere cúi đầu, nâng mặt phu nhân Bathory lên hỏi: “Phu nhân Bathory, ngươi thích ta sao?”

      “Đương nhiên rồi, ta rất thích đại nhân!” xong, bà ta còn dựa vào trong lòng Shere: “Còn nữa, đại nhân cứ gọi ta là Elizabeth là được rồi.”

      Trong lòng Shere lạnh ngắt nhưng vẻ mặt vẫn thay đổi. Bản thân muốn gọi như thế nào cần người khác phải quyết định thay mình.

      “Vậy ngươi muốn chứng minh ngươi thích ta như thế nào đây?”

      “Chứng minh sao? À, ta có thể giúp đại nhân làm bất cứ điều gì mà ngài muốn, kể cả mạng sống của người khác, hoặc là mạng sống của chính ta!”

      “Ta cần mạng sống của bất kỳ kẻ nào.” Khóe miệng Shere nhếch lên: “Ta chỉ cần vật mà thôi.”

      Phu nhân Bathory tiếp tục rúc vào cổ Shere, cố tình ghé sát vào tai , mờ ám : “Vậy đại nhân muốn thứ gì nào?”

      “Ngươi có biết chuyện Thân Vương Mitter nhất kiến chung tình với ngươi ?” Shere cố tình vòng vèo.

      “Đương nhiên là ta biết rồi, ở nơi này có mấy đàn ông bị sắc đẹp của ta hấp dẫn đâu chứ, đương nhiên là bao gồm cả đại nhân nữa.”

      Biểu cảm Shere có vẻ thoải mái hơn: “Vậy tốt, ta cần nhẫn Thân Vương của ta, ngươi làm ta thất vọng chứ?”

      Trong ánh mắt phu nhân Bathory lên tia hoài nghi: “Vì sao đại nhân lại cần nhẫn Thân Vương của ?”

      “Chuyện này ngươi cần biết. Ngươi chỉ cần chứng minh cho ta xem, nếu ngươi làm được quên chuyên đó !”

      “Ai ta làm được! Ngài cứ chờ xem ta dâng nhẫn Thân Vương bằng hai tay lên cho ngài !” Khóe miệng phu nhân Bathory nhếch lên, nhàng liếm lên cổ Shere, hai răng nanh sắc nhọn từ tự lộ ra, há mồm cắn xuống...

      Cleves và Josie đứng cách đó xa chứng kiến toàn bộ cảnh hai người kia ôm nhau, thở phào nhõm : “May mắn là sáng nay Lily rời khỏi đây, nếu để ấy nhìn thấy cảnh tượng này ...” Josie than thở, khi đến đây lại tiếp nữa.

      ***

      Trong tầng hầm u chỉ có vài tia sáng mỏng manh của mấy ngọn nến xung quanh, màu vàng của nến chiếu lên gương mặt vô cùng tinh xảo của Lilith. Lúc này, mặt của có chút biểu cảm nào, ánh mắt của chỉ nhìn chằm chằm vào đống thánh khí đặt trước mặt.

      Lilith thất thần nhìn chằm chằm đống thánh khí lúc lâu, năm đó, sau trận chiến ở Ma Giới với Ma Đảng, trong tay mất vài thánh khí, khi chạy trốn tới Nhân Giới chỉ còn lại những thánh khí này.

      Khi đó, cuộc chiến của Huyết Tộc oanh động toàn bộ Ma Giới, mình Lilith đối địch với phần lớn thành viên của Ma Đảng, trận chiến đó giằng co năm ngày năm đêm, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương. Hơn nửa số thành viên của Ma Đảng bị Lilith giết chết, thương vong vô cùng lớn, sau khi chiến tranh kết thúc lui vào sâu bên trong rừng rậm, còn Lilith trọng thương cũng bị những thành viên còn lại của Ma Đảng truy đuổi ráo riết nên buộc phải chạy trốn tới Nhân Giới.

      Ở Nhân Giới mấy trăm năm, tuy bên cạnh vẫn có Shere làm bạn, nhưng Lilith vẫn luôn cảm thấy đơn. Có lẽ sống quá lâu, chứng kiến rất nhiều thay đổi của nhân gian, vì vậy vô cùng chán ghét loại cảm giác muốn chết vẫn chết được này.

      Lilith cầm thánh khí xích lại gần mình, với tay lấy con dao găm bên cạnh cắt lên ngón tay, ép máu chả ra ngoài rồi vẩy lên từng thành khí. Dưới ánh sáng le lói của vài ngọn nến, những giọt máu dần dung hợp vào bên trong thánh khí, quả cầu đột nhiên xuất , càng ngày càng lớn bao phủ hết đống thánh khí trước mặt, Lilith dùng tay từ từ đưa quả quang cầu tiến vào trong ngực của mình.

      lực nén mãnh liệt truyền ra từ ngực, Lilith nhắm mắt lại, ngừng dùng ma lực của bản thân áp chế lại ma lực tuôn chảy ra bên ngoài thể. Có lẽ thế giới này có ai dám phong ấn thánh khí lên chính cơ thể của bản thân như Lilith, lúc mới bắt đầu đúng là thể chịu nổi, sau khi cưỡng ép ngăn cản lại, máu tươi cũng thuận thế trào ra khóe miệng chảy ra ngoài.

      Lilith thèm để ý tới đau đớn, cúi đầu nhìn ngón tay vẫn tuôn ra máu đỏ, tiếp tục dùng tay trái vẽ nên hình xăm hình ngôi sao bảy cánh mu bàn tay phải của mình. Sau khi vết thương dần khép miệng lại, Lilith lại tiếp tục nhắm mắt thầm đọc chú ngữ, xung quanh dần lên vầng sáng, càng đọc chú ngữ cả cơ thể lại càng đau đớn.

      Lilith cố nén đau đớn tiếp tục lẩm nhẩm chú ngữ, khi thể chịu được nữa cơ thể bắt đầu có biến hóa. Lilith niệm câu chú ngữ cuối cùng xong, khi mở mắt ra thấy cơ thể mình dần dần biến mất, tàn ảnh tan vỡ thành những hạt châu trong suốt như bọt biển, tan biến vào bức họa mà mình chuẩn bị kỹ.

      Sau khi Lilith biến mất, tầng hầm lại rơi vào gian tĩnh mịch, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là bức họa vốn hề sứt mẻ gì của Lilith lại đột nhiên xuất ấn ký hình ngôi sao bảy cánh mu bàn tay...

      ...

      Tô Lị giật giật mí mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mệt mỏi lấy tay day lên hai huyệt thái dương, vừa xoay người vừa thầm cảm thán những giấc mơ gần đây về Lilith còn là vài trí nhớ vụn vặn như trước kia nữa. Đột nhiên Tô Lị kinh ngạc phát sau lưng mình có vật thể cưng cứng, cơn buồn ngủ liền bay mất, vội vàng xoay người nhìn xem cái gì ở sau lưng mình.

      Vài sợi tóc dài của Tô Lị khẽ lướt qua mặt Alar làm cho cậu nhóc khó chịu lấy tay gãi gãi mặt, xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

      Tô Lị thấy Alar tự nhiên ngủ giường của mình liền tức giận giơ chân, hề khách khí đạp cậu nhóc bay xuống giường.

      Alar bị đá lăn xuống đất nhưng chỉ khẽ nhíu mày, hề hí mắt mà tiếp tục cuộc tròn ngủ tiếp sàn nhà.

      Ngày hôm qua, cậu nhóc chạy đến phòng thao thao bất tuyệt, kết quả là mệt mỏi quá độ do quá nhiều nên ngủ luôn giường . Tô Lị lười biếng duỗi lưng, đứng dậy, bước trực tiếp qua người cậu nhóc, lấy bộ quần áo từ trong tủ đồ ra thay rồi xuống dưới lầu.

      Năm đó, Lilith phong ấn thánh khí vào trong chính cơ thể của mình, sau đó lại tiếp tục phong ấn bản thân mình vào trong bức họa kia, nếu nhìn nhầm chắc hẳn bản thể của Lilith vẫn còn ở trong bức họa, mà sau khi ta phong ấn bản thể của mình xong linh hồn vẫn tiếp tục du đãng khắp thế gian.

      Nếu như vậy chỉ cần tìm được bảy chiếc nhẫn Thân Vương có thể giải trừ phong ấn cho Lilith rồi, lúc đó, bản thể của ấy cũng được quay lại!

      “A... Lily!”

      Tô Lị chìm đắm trong suy nghĩ của mình bị tiếng gọi của Josie làm cho giật mình, ngầng đầu nhìn về phía trước, hóa ra mấy người vốn ở Hungary trở về. Tô Lị ngẩn người, sau đó liền quay đầu, xoay người trở vể phòng.

      Shere nghiêng đầu nhìn Tô Lị, thấy trực tiếp quay lên phòng mà thèm để ý đến mình trầm mặc lúc, gương mặt vẫn chút biểu cảm, cúi đầu cầm ly máu tay nhấp miếng.

      Josie vẫn luôn phản ứng chậm chạp, hiểu chân tướng, khi thấy Tô Lị thèm để ý đến mình lại dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn hai người còn lại, hỏi: “Hình như Lily tức giận chuyện gì phải!”

      Cleves quay đầu nhìn Josie, buồn cười hãy dùng bữa nhanh lên.

      -- Ta tưởng rằng Shere sớm đoán được mối quan hệ giữa em và Lilith, điều này làm ta rất đau lòng đấy! ràng ta biết hết, thế nhưng giữa em và Lilith vẫn luôn lựa chọn Lilith!—

      Tô Lị quay về phòng, nằm sấp lên giường, câu của Iger ngày đó vẫn văng vẳng bên tai . Tô Lị buồn phiền lấy chăn đắp lên cả người, lăn qua lăn lại giường. Sau khi mệt mỏi Tô Lị mới ló đầu mình ra khỏi chăn, thầm mắng bản thân mình quả nhiên là ngu ngốc!

      Hình như sau khi quen biết Shere mình lại trở nên kỳ lạ! Nhưng cảm giác đó bắt đầu từ khi nào? Tại sao mình lại trở nên nhen như vậy chứ?

      “Tốt nhất là cứ hòa giải với nhau !” Tô Lị giọng với bản thân.

      “Được!”

      “Hả... á!!!”

      Đột nhiên giọng của Shere vang lên làm Tô Lị giật mình ngồi dậy, khinh ngạc trừng mắt nhìn Shere đột ngột xuất giường mình.

      phải em muốn hòa giải với ta sao? Ta đồng ý!”

      “Ngài lén lút mờ ám với người phụ nữ khác sau lưng tôi, là ngài đúng trước, nếu muốn hòa giải ngài phải là người tới xin hòa giải với tôi, nếu tôi để ý đến ngài nữa!”

      Shere ngồi giường của Tô Lị, vươn người lên bao vây ở trong lòng, hai tay chống ngay cạnh sườn : “Ta ở cùng phu nhân Bathory là để bà ta tưởng ta bị quyến rũ, nhưng thực tế là bà ta mới chính là người bị dụ dỗ. Cứ như vậy, bà ta cam tâm tình nguyện giúp ta làm việc. tại, ta lấy được đồ vật mà mình muốn bà ta cũng hết giá trị lợi dụng. Vì vậy, bà ta cũng chỉ là công cụ mà thôi, em cần phải ăn dám chua với công cụ.”

      Tô Lị trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Shere, trầm mặc lúc mới : “Vậy đối với ngài... tôi cũng chỉ là công cụ để ngài tìm thấy Lilith thôi đúng ?”

      “Em giống như vậy.”

      giống ở chỗ nào?”

      “Chuyện này chúng ta sau. tại, hai chúng ta có thể hòa giải nhau chứ?”

      “Là ngài mở lời trước!”

      Shere cúi đầu hôn lên môi : “Chúng ta có thể hòa giải ?”

      ...”

      Shere lại tiếp tục hôn: “Chúng ta hòa giải?”

      “Chờ chút!”

      Người nào đó lại tiếp tục: “Chúng ta hòa giải?”

      “Ngài có thể dừng lại chút ?”

      ... Lại tiếp tục: “Chúng ta hòa giải?”

      “... Được, được rồi!”

      Tô Lị còn cách nào khác nên đành phải đầu hàng. Hôm nay mới biết được khả năng thuyết phục người khác của Shere là hạng nhất, ngờ người này có thể lặp lặp lại động tác, câu nhiều lần... cùng đối đầu với người này quả là như trứng trọi với đá.

      Shere nhếch môi cười, ngờ là mình lại rất thích cảm giác như vậy, bỗng nhiên thấy hành động này hề tệ chút nào.

      ... Shere?” Alar vẫn nằm ngủ dưới đất, bây giờ cũng tỉnh dậy. Cậu nhóc ngồi dưới đất tận mắt nhìn thấy hành động của Shere làm với Tô Lị, vô cùng kinh ngạc, trong trí nhớ của cậu Shere chưa từng làm hành động này với bất kỳ ai!

      “Alar, sao em lại ở đây?” Shere nhíu mày hỏi.

      “Em vẫn luôn ở đây. ... lúc nãy ...”

      Shere mỉm cười với Alar: “Con nít nên hỏi mấy chuyện này, ngươi về phòng !”

      “Đợi chút! Alar, chuyện vừa rồi... cậu nhìn thấy hết rồi sao?” Tô Lị cũng giật mình, quay đầu nhìn Alar, cẩn thận hỏi. ngờ lại quên mất trong phòng mình vẫn còn người.

      Alar đứng dậy, cố tình đến trước mặt Tô Lị trừng mắt cái, sau đó quay đầu bỏ ra ngoài.

      “...” Tô Lị mím môi, thầm đoán chắc chắn Alar lại cho rằng mình quyến rũ Shere rồi!

      ngẩng đầu Shere lại thấy vừa nhìn mình vừa cười, hai gò má nhanh chóng đỏ ứng, vội vàng quay đầu nhìn Shere nữa. Gần đây, cảm giác bản thân mình bị Shere ăn mất càng ngày càng .

      “Chỉ còn chiếc Thân Vương nữa thôi. Tiếp theo trận khổ chiến, nhưng em cũng đừng quá lo lắng.” Shere đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn : “Ta để em biến mất đâu!”

      Khi nghe câu cuối cùng của Shere, Tô Lị cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, gật đầu: “Ừ!”

      Cho dù biết người là Lilith... nhưng chuyện đó sao? Chỉ cần Shere vẫn mãi là Shere, và vẫn như trước là được!

      “Ngài hãy hứa với tôi.. tuyệt đối ngài được để tôi biến mất. Nếu , tôi nhất định biến thành lệ quỷ, mỗi ngày đứng ở bên giường nhìn ngài!”

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :