1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 80: Làm khó dễ
      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng tới phủ An Viễn hầu lần, tâm đại định rất nhiều.

      Bất quá hảo tâm tình như vậy chỉ duy trì được ba ngày, vốn nhờ chuyện Thụy vương ban sai bị quan viên Hộ bộ khó xử mà còn sót lại chút gì.

      Mặc dù từ sớm biết dính dáng quan hệ tới Hộ bộ, giao tiếp với quan viên Hộ bộ là đại nan đề, lại nghĩ rằng người Hộ bộ vậy mà cho Thụy vương chút mặt mũi nào, chuyện đá bóng qua loa cho xong làm đến lô hỏa thuần thanh.

      Dù Thụy vương phụng hoàng mệnh kiểm kê quốc khố, nhưng bọn họ lại dám kéo dài vài ngày mới đáp ứng mở quốc khố.

      lần mở này, cũng phải mở ra toàn bộ, mà chỉ mở hai ba cái khố phòng.

      có nhìn đến hoàn toàn vàng bạc dự trữ trong quốc khố, đơn giản chỉ kiểm kê vàng bạc hai ba cái khố phòng kia, tự nhiên có khả năng tính ra được toàn bộ quốc khố có bao nhiêu.

      Mặc dù hai ba khố phòng này vàng bạc chất đầy, nhưng ai biết mấy khố phòng khác có phải rỗng tuếch hay chứ?

      Thụy vương cho người kiểm tra đại khái lát, lại mở thêm khố phòng khác, Tả thị lang Hộ bộ liền cười :

      "Chìa khóa của các khố phòng đều từ chuyên gia bảo quản đó, mở khố phòng cần có phê duyệt rồi còn các trình tự làm việc khác nữa, mấy khố phòng này cùng các khố phòng khác số lượng đều sai biệt lắm, Thụy vương gia cần lại tế xem thôi."

      Nguyên Vũ đế phái Thụy vương điều tra chuyện xấu, là để kiểm kê thuế má bao năm qua, hạch toán dự trữ trong quốc khố, rồi sau đó phỏng đoán tổng thuế má của thu hoạch vụ thu năm nay và năm tới, thuận tiện còn có thể đoán trước chút chung chi trong năm của Hộ bộ.

      Nghe qua rất đơn giản nhưng ràng chặn ngay chỗ hiểm yếu, muốn làm chuyện xấu như vậy, vậy chính là phí sức lao động lại đắc tội với người.

      Việc như vậy, Thụy vương vẫn kiên trì làm.

      Khi trông coi quốc khố, nhận được đãi ngộ như vậy á.

      Điều này làm trong lòng sinh ra sầu lo.

      Đại Ngụy khai triều đến nay, liên tục tuyên bố với bên ngoài là quốc khố tràn đầy. Thụy vương đối với chuyện này cũng có hoài nghi qua.

      Đặt tại bên ngoài quốc khố cùng sở hữu hai mươi cái khố phòng, chất đầy núi vàng núi bạc. Bất quá nghe còn có kim khố bí mật, chính là chỉ có Hoàng đế đảm nhiệm mới biết.

      Nếu như hai mươi kim khố này hơn phân nửa đều có vấn đề, người Hộ bộ đến nỗi chỉ mở hai ba cái khố phòng như vậy cho xem.

      Che đậy, ngược lại có vẻ trong đó có quỷ.

      Kế tiếp, Hộ bộ cứ cách hai ngày lại cho xem khố phòng nữa.

      Đương nhiên, tình huống mà nhìn thấy đều là vàng bạc đầy khố.

      Nhưng vì sao lại có điểm giống khi mở cho xem nhỉ? Ai biết Hộ bộ có phải trong đêm khuya khoắt chuyển đông tường bổ tây tường hay chứ?

      Trong lòng Thụy vương đối với chuyện này rất hoài nghi, nhưng cũng biết ám tra tốt, chỉ có thể mềm rồi lại cứng rắn phao người Hộ bộ hảo mấy ngày.

      Người Hộ bộ còn , trước nay Thụy vương tham chính chuyện là sợ bọn họ, thế nhưng còn cầm lấy kiều, Thụy vương để bọn họ làm việc, bọn họ có lệ càng sâu.

      Lưu Đồng nghe được mấy tin tức này liền vọt tới phủ Thụy vương.

      Thụy vương sứt đầu mẻ trán xem xét sổ sách thuế má bao năm qua.

      nhìn tới thực vật, vậy cũng chỉ có thể thẩm thẩm sổ sách.

      Càng xem, Thụy vương càng cau mày.

      Lúc Thái Tử vẫn còn là Đại hoàng tử, mặc dù làm việc ở Hộ bộ, nhưng sổ sách còn làm tương đối chân .

      Nhưng thời gian ba bốn năm này, Thái Tử tọa trấn Hộ bộ, sổ sách thu vào ít, chi ghi lại liền có vẻ bất khả tư nghị.

      Nếu là người hiểu biết dân sinh nhìn thấy, chỉ sợ cười đến rụng răng.

      Năm Nguyên Vũ thứ mười sáu, mở ân khoa, vậy mà Hộ bộ chi bốn mươi vạn lượng bạc ra;

      Năm Nguyên Vũ thứ mười bảy, nạn hạn hán ở Nam Tô, báo lên thu hoạch giảm bớt năm rồi nửa, có bao nhiêu thuế má thu vào nhập khố lại chỉ có phần mười giống như mùa màng bình thường vào bốn năm trước;

      Vẫn là năm Nguyên Vũ thứ mười bảy, quân lương ở Yến Bắc phát ra trăm vạn lượng...

      Lại nhìn lúc trước phiên phiên, do việc chi ngân lượng cho quân lương thế nhưng ít, hơn nữa mỗi lần đều là bút số lượng .

      Ngẫm lại chính mình bị Thái Tử vuốt chuyện xấu ở Binh bộ, Thụy vương tựa hồ lại hiểu cái gì...

      nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Lưu Đồng gọi tiếng ngũ ca, Thụy vương ngẩng đầu lên nhìn , cười :

      "Tiểu Cửu đến rồi sao? Thời gian này vội, còn chưa có chúc mừng đệ được đền bù mong muốn."

      Ở trước tình cảnh lưỡng nan như vậy của Thụy vương, mặt Lưu Đồng tự nhiên có chút ý mừng, sầu lo :

      "Ngũ ca, những người ở Hộ bộ đó làm khó dễ huynh, ngại huynh liền dựa vào cớ, đem chuyện xấu này đẩy ."

      Thụy vương than :

      "Hộ bộ đề phòng ta kiểm tra thực hư quốc khố như thế, vậy quốc khố có vấn đề... Đệ đó là để ta tra, ta cũng dám lại thâm tra xét."

      "Vậy ngũ ca tính toán làm sao đây? Trình sổ con cho phụ hoàng?"

      "Tự nhiên là muốn lên."

      Thụy vương gật đầu, :

      "Trong khoảng thời gian này Hộ bộ làm khó dễ ta cho có lệ, vậy phụ hoàng cũng có nghe thấy ... Tiếp qua hai ngày, ta liền viết tấu chương, đem chuyện xấu ném trở về cho phụ hoàng."

      Lưu Đồng nhàng thở ra:

      "Như vậy ngũ ca cũng cần đắc tội Thái Tử ."

      "Ai đắc tội ?"

      Thụy vương cười khổ :

      "Thái Tử rất đa nghi lại keo kiệt, dám nổi giận với phụ hoàng, oán khí này tự nhiên trút hết lên người ta đó. Chờ lúc Thái Tử được giải lệnh giam cầm, còn biết muốn làm sao đối phó ta nè. Huống chi, chuyện quốc khố..."

      Thụy vương dừng lát:

      " còn có thể là do ta cố ý."

      Thụy vương nếu với Nguyên Vũ đế, quốc khố dự trữ có vấn đề, ngược lại hết thảy cũng cần lo.

      Nhưng nếu Thụy vương trình lên sổ con, báo cho Nguyên Vũ đế biết chuyện Hộ bộ chịu mở cửa quốc khố cho kiểm kê số lượng, chuyện này phải ám chỉ với Nguyên Vũ đế quốc khố có vấn đề sao?

      Thái Tử có thể đa tâm mới là lạ!

      Lưu Đồng ngẫm lại cũng là chuyện như thế, khỏi than tiếng.

      "Này cũng tốt, kia cũng tốt, xét đến cùng vẫn là phụ hoàng nên cho huynh làm chuyện này."

      "Lại lên nữa, vẫn là ta ngày ấy nên ra."

      Thụy vương xoa xoa khóe mắt, lắc lắc đầu:

      "Mà nếu như ta chuyện ở hành lang Tây, vậy thành phụ hoàng, Thái Tử, còn có vài vị Vương gia ở giữa đánh cờ... Thiên gia phụ tử ngầm phân cao thấp, vậy ai còn thời gian mà lo lắng sống chết của dân chúng."

      Lưu Đồng nhìn Thụy vương, trong lòng sầu lo.

      Từ trước nhận định ngũ ca của mình trí tuệ thấu triệt, tốt hơn Thái Tử xa xa, trong lòng thầm sinh tâm tư muốn ngũ ca làm Thái Tử.

      Bây giờ cái loại ý tưởng mơ hồ này lại cảm thấy ngũ ca càng hơn xa Thái Tử, càng thêm ràng.

      Người có lòng mang thiên hạ, phải Thái Tử, mà là ngũ ca .

      Ngũ ca có lẽ còn ý thức được, nhưng phụ hoàng...

      Lưu Đồng cúi mặt xuống, rất muốn hỏi Thụy vương câu, đối với vị trí kia, đến cùng có dã tâm hay .

      Nhưng, chung quy có hỏi.

      số việc ra miệng, thể thu trở lại.

      nghĩ bởi vì câu hỏi của mình, ngược lại hại ngũ ca...

      Lưu Đồng nuốt xuống việc này nữa, thở hắt ra, :

      "Chờ ngũ ca giao phó chuyện này, có thể rảnh rỗi trận."

      "Vậy cũng nhất định."

      Thụy vương :

      "Phụ hoàng có chịu phóng cho ta thanh nhàn hay còn phải lại hai."

      "Trước kia ngũ ca tham chính , Thái Tử bóng gió ngũ ca am hiểu chuyện này. Bây giờ phụ hoàng nhìn đến ngũ ca thiết lập chuyện xấu hổ này gọn gàng ngăn nắp, muốn đề bạt ngũ ca làm việc, cũng là bình thường."

      Lưu Đồng nhíu mày:

      "Chỉ hy vọng cần xung đột tới lợi ích của Thái Tử cho thỏa đáng."

      Thụy vương thâm trầm chấp nhận, lại vẫn thực cầu thị :

      " tại xem ra, khó."

      "Làm sao lại vậy?"

      "Lần này hành lang Tây xảy ra chuyện đê vỡ, xét đến cùng vẫn là ngân khoản năm đó dùng để đắp bờ đâu , trắng ra là có người tham ô từ giữa. Thái Tử làm việc này, cùng đương nhiên thoát xong can hệ."

      Thụy vương :

      "Phụ hoàng để ta nhúng tay Hộ bộ, muốn ta từ trong đó bứt ra, phỏng chừng là khó khăn."
      HaYen, 139, Snow3 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 81: Chuyện xấu

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng mím môi.

      Phương diện đạo lý này phải , nhưng mà chán ghét loại này, lợi dụng đứa con trai, đến giám thị, cảnh cáo hoặc là cản tay đứa con trai khác.

      Thiên gia cốt nhục, chẳng lẽ có nửa điểm ôn nhu sao?

      Phụ hoàng thiên vị Thái tử có thể lý giải, là đứa con trai đầu, lại do Hoàng hậu sinh ra, tự nhiên thiên vị chút.

      Nhưng chuyện này phụ hoàng cũng cần cầm nhi tử tới làm đá kê chân cho Thái Tử, vạch sẵn con đường thậm chí là mở đường cho á!

      Đều là nhi tử, sao thể coi mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt chứ, cần đãi ngộ khác biệt cách mãnh liệt như vậy sao?

      Khó trách Kỳ vương huynh bọn họ người người đều nhìn chằm chằm vị trí Thái tử, muốn thủ nhi đại chi.

      Sắc mặt Lưu Đồng có chút trầm, Thụy vương thấy được cũng chỉ cười cười, với :

      "Xem bộ dạng của đệ kìa, nếu để tiểu tức phụ tương lai của đệ nhìn thấy, chắc cách xa đệ đó."

      Lưu Đồng vội thu hồi sắc mặt, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thụy vương.

      Thụy vương trái lại an ủi :

      "Đừng nóng giận, chút năm như thế, đều phải tới như vậy sao? Sớm thành thói quen."

      Lưu Đồng cũng tốt để thêm cái gì, chỉ :

      "Trong khoảng thời gian này ngũ ca mệt muốn chết rồi ? Đợi lát nữa đệ trở về, cho người cầm ít dược liệu trong phủ tới đây cho huynh nhé."

      Do từ thân thể Lưu Đồng tốt lắm, mỗi lần Nguyên Vũ đế gặp mặt vào dịp lễ tết, ban cho Lưu Đồng ít dược liệu, nhiều năm đều biến đổi, cứ thế ở phủ Cửu Hoàng tử của Lưu Đồng khác những phủ khác, dược liệu rất nhiều.

      Chẳng sợ thân thể sớm còn gầy yếu như hồi , nhưng ở trong lòng Nguyên Vũ đế, vẫn là Hoàng tử tối tăm lại hay ốm yếu.

      Lưu Đồng nhớ tới chuyện cũ, đích xác giống như lời Thụy vương , mấy năm nay đều tới như thế.

      Khinh thị của phụ hoàng, sớm thành thói quen.

      Thụy vương muốn cùng Lưu Đồng tới chuyện phiền lòng này, liền cầm hôn của hỏi tới.

      "Quý phi nương nương thu xếp, Lễ bộ bên kia muốn gánh vác à."

      Lưu Đồng :

      "Ngày tốt chọn, chọn trong năm nay."

      "Vậy tốt rồi, đệ có thể cùng người trong lòng đón giao thừa."

      Thụy vương trêu ghẹo :

      "Nhớ sớm sinh tiểu oa nhi đó."

      "Ngũ ca!"

      Lưu Đồng trừng :

      "Huynh đừng nhìn chằm chằm đệ, có thời gian rỗi, huynh vẫn nên cùng ngũ tẩu sớm sinh khuê nữ ."

      "A, đây là ghét bỏ ba chất tử của đệ sao?"

      Thụy vương hừ tiếng:

      "Ta liền cho bọn như thế, xem Cửu thúc của bọn làm sao dỗ đây."

      Lưu Đồng dở khóc dở cười, liên tục xin tha, mới có thể bỏ qua chuyện này.

      khí thoải mái chút, Thụy vương lại xem sổ sách thuế má bao năm qua ở Hộ bộ.

      Lưu Đồng ngồi bên chốc lát, cầm 《 diêu tử kinh dật 》 Thụy vương đặt ở bên xem.

      Quyển sách này lần trước thấy Thụy vương đọc, bây giờ Thụy vương để ở chỗ này, ở giữa có gắp tờ phiếu tên sách, quyển sách tính là dày, đọc mấy ngày, Thụy vương còn chưa có đọc xong.

      Lưu Đồng nhàng thở dài.

      Trước kia cảm thấy Thụy vương có tài học có bản lĩnh, lại muốn điệu thấp làm người, là mai , thay bênh vực kẻ yếu. Bây giờ nhìn Thụy vương làm lụng vất vả chuyện quốc , lại cảm thấy vẫn nên thanh nhàn mới tốt, ít nhất lúc thanh nhàn, Thụy vương nhíu mày.

      Loại đồ vật như quyền thế, kỳ thực cũng phải tốt như vậy.

      Lưu Đồng rời khỏi phủ Thụy vương, qua hai ngày, Thụy vương liền trình thư lên cho Nguyên Vũ đế.

      dò xét thuế má thu vào bao năm qua ở Hộ bộ, căn cứ tấu sớ về tình hình tai nạn Đại Ngụy năm nay, suy tính ra đại khái số lượng thuế má năm nay, cũng tỏ vẻ đối với Nguyên Vũ đế, do thể sát điểm quốc khố thu vào, cho nên suy tính chi đếm, cũng chỉ có thể xem như là suy tính, cùng thuế má thu vào trong tương lai tất nhiên có chút xuất nhập.

      Nguyên Vũ đế nhìn tấu chương, trong mắt có chút rét run.

      Người ở Hộ bộ lừa gạt dưới, làm khó dễ Thụy vương để coi quốc khố, Nguyên Vũ đế tự nhiên là biết. Bất quá ông gì, chính là muốn nhìn Thụy vương là làm sao làm.

      Thụy vương thực trả thù làm ông vừa lòng.

      có khi quân kiểm kê quốc khố có gì ổn, cũng có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng quốc khố bị chuyển , mà là thành thành viết tấu chương, thầm đưa đến trước mặt ông, cũng cho triều thần biết.

      Biết đúng mực, biết đại thế, ấn tượng Nguyên Vũ đế đối với hoàng nhi là Thụy vương này cũng tăng thêm hai phần.

      Nguyên Vũ đế cũng có ý tứ muốn thanh tra quốc khố, Thụy vương làm việc đến nước này, sai biệt lắm.

      Nguyên Vũ đế chiêu Thụy vương nhập Cần Chính điện, khen vài câu làm việc tệ, liền lộ ra ý tứ muốn để Thụy vương thay Thái tử chia sẻ chuyện xấu ở Hộ bộ.

      Trong lòng Thụy vương câu quả nhiên, rồi sau đó ngoài miệng chối từ :

      "Nhi thần tự biết lười nhác quen, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm..."

      " phải ai trời sinh cũng muốn làm việc."

      Nguyên Vũ đế :

      "Tuổi của ngươi cũng còn , luôn muốn thay Thái tử chia sẻ. Trẫm ở tuổi của ngươi, cũng làm vài cọc chuyện xấu."

      Thụy vương ở trong tâm, lúc ấy phụ hoàng ngài là Thái tử đó, cùng vương gia phổ thông làm sao mà so được chứ.

      Ngoài miệng cũng là cung kính :

      "Nhi thần ngu dốt..."

      Nguyên Vũ đế tinh tế đánh giá nửa ngày, tươi cười mặt càng thêm vừa lòng:

      "Lần này làm chuyện xấu ở Hộ bộ, trẫm nhìn ngươi cũng phải người bản . Lại lịch lãm hai, tương lai là trợ thủ đắc lực của Thái tử."

      "Phụ hoàng..."

      "Liền định như thế ."

      Nguyên Vũ đế giải quyết dứt khoát:

      "Bây giờ Thái tử có ở đây, ngươi nên hảo hảo chỉnh đốn Hộ bộ . Trẫm nhìn khí Hộ bộ có chút chướng khí mù mịt."

      Thụy vương giật giật khóe miệng.

      Nguyên Vũ đế cũng cho biết điểm mấu chốt ở đâu, hai chứ "Chỉnh đốn", trọng cũng tốt.

      Nguyên Vũ đế chính là cho thêm cái nan đề, xong câu nữa, liền cho trở về, còn :

      "Trẫm nhìn ngươi ban sai mấy ngày này cũng mệt mỏi, cho ngươi nghỉ ngơi hai ngày, rồi sau đó lại Hộ bộ."

      Thụy vương có thể làm sao đây? Chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn, hoài sủy bụng bất đắc dĩ, có chút ủ rũ rời cung.

      Nhưng mà Nguyên Vũ đế cho nghĩ hai ngày, cũng hưu an ổn.

      Ngày thứ hai, nhận được tin tức Chúc vương và Sầm vương tới cửa hỏi thăm.

      Chúc vương trời sanh tính tình lỗ mãng, vừa tới liền trực tiếp mở miệng hỏi:

      "Lão ngũ, ngươi muốn Hộ bộ làm việc hả?"

      Đây là chuyện có biện pháp giấu diếm, cho nên Thụy vương liền gật đầu.

      mặt Sầm vương nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hung quang:

      "Còn chưa có chúc mừng ngũ ca đó."

      Thụy vương cười khổ.

      Chúc vương thổi lông mày trừng mắt:

      "Lão ngũ đúng là lên tiếng thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, từ trước nhìn ra, ngươi còn có năng lực như vậy nha."

      "Tứ ca."

      Thụy vương mặt lộ vẻ ngờ:

      "Chuyện này phải thần đệ cầu phụ hoàng đâu, tứ ca nếu như bất mãn, thần đệ cũng có biện pháp, trừ phi tứ ca có thể làm phụ hoàng thay đổi tâm ý, như vậy thần đệ thiếu được còn muốn cảm tạ với tứ ca."

      "Ngươi chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, cùng hình dáng với mẫu phi của ngươi."

      Mẹ đẻ của Chúc vương là Tĩnh phi cùng mẹ đẻ của Thụy vương Hiển tần là chân trước chân sau có thai, lúc đó Hiển tần ở tại trong cung Tĩnh phi thờ phụ, hai người đồng thời mang thai, chuyện này tự nhiên làm Tĩnh phi vui, Chúc vương nghe Tĩnh phi lải nhải nhiều, đương nhiên cũng có ý kiến đối với Hiển tần, còn với đệ đệ là Thụy vương cũng có phê bình kín đáo.

      Chúc vương chuyện dùng đầu óc, Thụy vương luyện thành thói quen, chính là nghe trong lời đề cập tới Hiển tần, Thụy vương cũng lười lại cùng chu toàn.

      "Tứ ca nếu có việc gì, trở về ."

      Thụy vương thản nhiên :

      "Phụ hoàng hứa cho thần đệ nghĩ hai ngày, lúc này thần đệ muốn nghỉ ngơi."

      "Ngươi!"

      Chúc vương tức giận trừng mắt nhìn Thụy vương, chỗ trán gân xanh bạo khởi, mắt thấy là muốn lên đánh người.
      HaYen, 139, Minhang 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 82: Đích mẫu

      Editor: Bộ Yến Tử

      Trận này đến cùng là đánh được.

      Mặc dù Sầm vương ở bên đưa tay ngăn đón, nhưng miệng lại thêm mắm thêm muối cổ động, Chúc vương cũng phải là người dại dột. Ở trong phủ Thụy vương động thủ đánh Thụy vương, ngày thứ hai sợ là nhận được chỉ trích của phụ hoàng.

      Lúc Chúc vương nổi giận đùng đùng, tuyên bố muốn Thụy vương đẹp mắt.

      Sầm vương trừng mắt nhìn Chúc vương, mặt lại làm ra vẻ sầu lo, :

      "Ngũ ca sợ sau khi Thái tử được giải lệnh giam cầm tìm huynh phiền toái sao? Xúc Hộ bộ của Thái tử, sợ là ngũ ca được tốt mấy đâu."

      Muốn vài huynh đệ bên trong có thực quyền, kỳ thực Chúc vương muốn hỏi Thụy vương cuối cùng nguyện ý ở chung với ai.

      Thái tử , đa nghi keo kiệt, ham muốn khống chế cường, phàm là có chút hiềm nghi chạm đến lợi ích của , việc điển hỉnh của đều là "Thà giết lầm ngàn cũng thể tha cái".

      Kỳ vương đối ngoại nhân thiện, tri thư đạt lễ, kì thực trong lời với người luôn dùng lời lẽ sắc bén, bất động thanh sắc bố trí cạm bẫy trong lời ;

      Lễ vương vừa nhìn là người hiền lành, nhưng có hai mặt, giáp mặt là bộ, phía sau lại là bộ khác;

      Chúc vương muốn hảo lý giải nhiều lắm, mặc dù làm người lỗ mãng, hỉ nộ ái ố đều mặt, diễn trò;

      Đến nỗi ít nhất vương gia Sầm vương... Thụy vương cũng thích cùng giao tiếp nhất.

      Vương đệ này quá mức lãnh, lại hỉ nộ vô thường, nghe đồn có chút ham mê đặc thù, cũng biết có phải hay ...

      Thụy vương thu hồi tâm thần, trả lời Sầm vương:

      "Lục đệ cần lo lắng, hết thảy đều có phụ hoàng nhìn mà."

      Sầm vương cười tủm tỉm gật đầu:

      "Ngũ ca làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, tìm khắp nơi, đến cùng cũng tìm được chỗ dựa vững chắc là phụ hoàng rồi, ha ha."

      Đoạn cuối cười hai tiếng, người Thụy vương nổi đầy da gà.

      Thụy vương thẳng:

      "Hôm nay tứ ca tới là muốn gây phiền toái cho ta, biết lục đệ đến, là tới làm gì?"

      Sầm vương cười :

      "Huynh đệ qua lại với nhau, còn cần chút lý do đó sao?"

      Sầm vương trừng mắt nhìn:

      "Bất quá... Nếu như ngũ ca đến, ta đây cần mặt đề nhắc tới. Sau này ngũ ca ở Hộ bộ làm việc, có chút gió thổi cỏ lay, còn mời ngũ ca vui lòng chỉ giáo nha."

      xong, Sầm vương liền cười ha ha vẫy vẫy tay:

      "Chỉ đùa với ngũ ca chút thôi! Được rồi, ngũ ca nghĩ ngơi , ta cũng trở về. Về sau lại đến tìm ngũ ca chuyện."

      Sầm vương tiêu sái xoay người, sải bước bỏ , lưu lại Thụy vương mặt tình bất định lâu.

      Nửa ngày, Thụy vương mới than tiếng, lắc lắc đầu :

      "Đây là muốn ta bò lên bất thành..."

      Khi Thụy vương vẫn còn là vương gia nhàn tản, cũng thấy Sầm vương tìm tới cửa.

      Bây giờ nhìn thấy được Nguyên Vũ đế coi trọng, chỉ Chúc vương cảm thấy nảy sinh nguy cơ, ngay cả Sầm vương cũng đều đến trước mặt muốn cùng níu kéo cảm tình huynh đệ.

      Bọn họ còn như thế, Thái tử sao nhỉ?

      Sầu lo trong lòng Thụy vương càng sâu.

      Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, bốn phía phủ An Viễn hầu cũng dậy lên chuyện hôn của Thường Nhuận Chi.

      Tuy rằng là tái giá, nhưng tiểu Hàn thị vẫn cấp đủ thể diện cho Thường Nhuận Chi, trừ bỏ lúc trước Phương gia hoàn trả đồ cưới, tiểu Hàn thị còn cùng lão thái thái thương lượng qua, tính toán lại mua nhiều thêm hai thôn trang cho Thường Nhuận Chi làm của hồi môn, mặt khác lại cho thêm hai ngàn bạc trắng áp đáy hòm.

      Nhạc thị biết thập phần vui sướng, lại có chút yên, giọng do dự với Thường Nhuận Chi:

      "Có phải lão thái thái và thái thái tiêu pha quá hay ?"

      Mặc dù Thường Nhuận Chi biết tái hôn là chuyện gì đáng mất mặt, mà nếu Nhạc thị , nàng cũng cảm thấy đồ cưới lúc trước quá nhiều, tất yếu phải thêm nữa.

      Thường Nhuận Chi liền tới chỗ tiểu Hàn thị thỉnh an bà.

      Tiểu Hàn thị cười tủm tỉm :

      "Con đây là gả vào Hoàng gia, cho dù là kế thất, trường hợp thượng cũng thể thua. Gả cho hàn môn Phương gia kia cùng gả cho Hoàng gia có thể giống nhau sao? Lúc trước gả đại tỷ tỷ cho đại tỷ phu con, Thụy vương còn phải vương gia, đồ cưới đại tỷ con cũng có hai vạn lượng. Đến lượt con, ít nhất cũng muốn có vạn năm."

      Thường Nhuận Chi thể thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng rất cảm động.

      Tiểu Hàn thị làm đích mẫu, vì nàng tính toán đủ vừa lòng rồi.

      "Mẫu thân..."

      Thường Nhuận Chi nhàng ỷ ôi với tiểu Hàn thị:

      "Đa tạ mẫu thân."

      "Tạ cái gì chứ."

      Đối với thân cận của Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị tự nhiên bằng Nhạc thị tự tại, xấu hổ ho hai tiếng, rồi mới đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, :

      "Cọc hôn lần đầu là do nhà chúng ta chậm trễ con, cũng may bây giờ khổ tẫn cam lai. Con cũng phải nhớ kỹ, chẳng sợ thành tiểu tức phụ Hoàng gia, bị ủy khuất cũng đừng nghẹn, trở về với mẫu thân nha."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, dựa vào tiểu Hàn thị chuyện.

      Tiểu Hàn thị lại tiếp tục :

      "Đại tỷ con trở về , cửu Hoàng tử rất nghèo, sau này khi con vào cửa, hết thảy trong phủ Hoàng tử còn phải dựa vào con chuẩn bị. Trong nhà đưa cho con nhiều đồ cưới chút, con cũng đừng dễ dàng mượn đồ cưới trợ cấp phủ Hoàng tử... Đồ cưới là để con lập thân, nhưng cũng đừng giống như khi ở Phương gia, hồ lý hồ đồ để người ta chiếm tiện nghi."

      Thường Nhuận Chi buồn cười:

      "Mẫu thân, đó là Hoàng gia, làm sao kiến thức hạn hẹp chiếm tiện nghi của con chứ? Huống chi, con vào cửa là đương gia chủ mẫu, đầu cũng có bà bà lợi hại muốn con giao ra đồ cưới."

      " cũng phải."

      Tiểu Hàn thị cũng cười .

      "Du quý nhân sớm, quan hệ của cửu Hoàng tử cùng nhóm nương nương trong cung giống nhau, trừ bỏ chỗ Quý phi con phải chú ý chút, cũng chính là cùng Hiển tần nương nương lại nhiều. Quý phi là người đứng đầu hậu cung, Hiển tần nương nương đối với cửu Hoàng tử có ân quan tâm, hơn phân nửa thời gian cửu Hoàng tử tiến cung cũng chỉ tới chỗ Quý phi và Hiển tần nương nương thỉnh an."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, nhất nhất ghi nhớ.

      "Còn có tình huống trong phủ cửu Hoàng tử."

      Tiểu Hàn thị lại tiếp tục :

      "Lúc trước cửu Hoàng tử chỉ cưới Hoàng tử phi, cũng có trắc phi hay thị thiếp, thừa lại chính là hai nha đầu thông phòng. Hai thông phòng kia chính là lúc cửu Hoàng tử trưởng thành trong cung thưởng cho , giáo nhân , bây giờ tuổi cũng lớn..."

      mặt Thường Nhuận Chi nhất thời có chút được tự nhiên:

      "Theo mẫu thân xem, hai thông phòng này, nữ nhi sau khi vào cửa làm sao đối đãi?"

      " cần rất đặc biệt."

      Tiểu Hàn thị :

      "Mặc dù là người trong cung thưởng xuống, thể bạc đãi, nhưng dù sao các nàng đợi ở phủ cửu Hoàng tử cũng nhiều năm, theo lý thuyết, cửu Hoàng tử làm sao cũng phải cho thân phận thị thiếp. Nhưng cửu Hoàng tử cho, vậy đối với hai người kia cũng thèm để ý. Nếu như thế, con cũng đừng ngốc hồ hồ gấp gáp đề bạc địa vị cho các nàng."

      Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút thoải mái, rầu rĩ gật đầu.

      Tiểu Hàn thị nhìn nàng cái:

      "Làm sao, hy vọng bên cạnh cửu Hoàng tử có người khác?"

      Thường Nhuận Chi tự giác là có lập trường như vậy gật đầu —— nàng vẫn là do thiếp thất sinh ra mà.

      Thấy nàng bộ mím môi cúi đầu, tiểu Hàn thị nở nụ cười, :

      "Nữ nhân luôn muốn qua cửa kia. Quan hệ của đại tỷ con với đại tỷ phu tốt như vậy, phải Thụy vương cũng có hai ba nữ nhân khác hay sao? Chỉ cần thiếp thất an phận, quyền đương gia trong tay con, nhìn ra chút, cũng có cái gì."

      Tuy rằng Thường Nhuận Chi dám gật bừa, nhưng cũng thể ngốc mà lý luận cùng tiểu Hàn thị.

      Nàng tránh :

      " tới lúc trước mẫu thân cho con vài cái thôn trang cửa hàng làm của hồi môn, con còn chưa có qua đâu? Lúc này đúng là thời điểm muốn thu hoạch vụ thu, vậy trong thôn trang rất náo nhiệt. Nữ nhi muốn tới thôn trang sống đoạn thời gian."

      Đương nhiên Tiểu Hàn thị phản đối, suy nghĩ chút :

      "Con cũng được, vừa vặn có thể học cách quản lý thôn trang, cửa hàng. Mặt khác, bên cạnh con thiếu người chiếu cố cũng được. Đến lúc đó cho di nương con chung là ổn rồi."
      MinhangChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 83: Thôn trang

      Editor: Bộ Yến Tử

      Tiểu Hàn thị lo lắng cho của hồi môn của ba nữ nhi khi thành thân, bỏ rất nhiều thời gian.

      Thường Mộc Chi phải gả vào Hoàng gia, vàng bạc gì đó chỉ mang lại tục khí. Lúc ấy hỏi thăm sở thích của ngũ Hoàng tử, tiểu Hàn thị càng mua nhiều tranh chữ làm của hồi môn cho đích nữ, đồ cổ cùng ít vật hải ngoại tinh xảo. Thôn trang cho Thường Mộc Chi cũng là mỗi người mỗi vẻ, cộng lại tất cả đồ cưới, giá trị hai vạn lượng.

      Hôn phu Thường Thấm Chi là Lý Thừa Học, chí hướng làm quan phương, tạo phúc dân chúng. Thường Thấm Chi ở trước mặt tiểu Hàn thị nhấc lên, tùy phu nhậm chức, khả năng lúc đợi ở kinh thành nhiều lắm. Tiểu Hàn thị liền thương lượng cùng Tiền thị, cho Thường Thấm Chi ít vật dụng vàng bạc đáng giá, để khi nàng ở ngoài đến nỗi viêm màng túi. Xuất thân Tiền thị cũng là quan gia, bản thân cũng có chút bạc, lấy nửa cho Thường Thấm Chi làm của hồi môn. Tổng cộng đồ cưới của Thường Thấm Chi ước lượng có vạn hai.

      Đến phiên Thường Nhuận Chi, bởi vì gả ở kinh thành, hôn phu cũng là tiểu quan trong kinh, lại xuất thân hàn môn, gia tộc bần cùng, tiểu Hàn thị liền cho nhiều của hồi môn có thể thu tiền cuồn cuộn ngừng từ thôn trang cửa hàng. Lúc đó đổi xuống, đồ cưới có thể có vạn lượng. Qua vài năm, các thôn trang, cửa hàng này sản xuất tính vào, cũng phải số .

      Đáng tiếc Phương gia mí mắt quá bé, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mặt, sinh sôi muốn Thường Nhuận Chi thành tiểu phú bà hình.

      Bây giờ cho dù Thường Nhuận Chi miệng ăn núi lở, đều có thể ăn mười bối tử.

      Được cho phép từ tiểu Hàn thị, Thường Nhuận Chi liền gọi Diêu Hoàng và Ngụy Tử, ngày mai cùng nàng dạo kinh thành trận, sau đó mới tới chỗ thôn trang sinh sống.

      Nhạc thị biết được tin tức, lúc này liền cảm tạ tiểu Hàn thị, sau khi trở về kích động thu thập hành trang.

      Ngày thứ hai Thường Nhuận Chi thỉnh an lão thái thái và tiểu Hàn thị, sau đó cùng Nhạc thị rời phủ.

      Nàng phải giải sầu.

      Nhạc thị ngồi xe ngựa, thấy mặt Thường Nhuận Chi có vẻ gì là vui sướng, vốn tâm tình nhảy nhót cũng dần dần chìm xuống.

      "Tam nương xảy ra chuyện gì vậy?"

      Nhạc thị lo lắng :

      "Xem sắc mặt người được tốt."

      Thường Nhuận Chi miễn cưỡng cười cười.

      Tối hôm qua nàng suy nghĩ đến nửa đêm, lúc này đầu óc còn có chút mơ hồ.

      Thường Nhuận Chi tựa vào vai Nhạc thị, giọng :

      "Di nương, xe ngựa lắc lư làm con thấy choáng, con ngủ lát nha."

      xong, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

      Nhạc thị vội vàng điều chỉnh tư thế, để nàng ngủ được thoải mái, trong ánh mắt nhìn Thường Nhuận Chi tràn ngập trìu mến.

      Xe ngựa hơn canh giờ mới tới đích đến.

      Thôn trang này chủ yếu sản xuất trái cây, có năm mươi mẫu, cái khác , mỗi ngày hoa quả thu vào ngớt.

      Thường Nhuận Chi xuống xe ngựa, gặp qua ba vị quản thôn trang, liền dắt tay Nhạc thị đến phòng ở của nàng.

      Phòng trong trang viên rộng rãi, nhưng mà bởi vì trong phòng có người ở, cho nên có vẻ hơi quạnh quẽ.

      Quản cho người nâng lên đĩa trái cây lớn, cười cười với Thường Nhuận Chi:

      "Chạng vạng hôm qua mới nhận được tin nương tới, chuẩn bị đầy đủ, còn mong nương thứ lỗi cho."

      Thường Nhuận Chi khoát tay, ôn hòa :

      "Bây giờ đúng lúc thời tiết thu hoạch vụ thu, quản tự làm chuyện của ngươi , đừng vì ta mà chậm trễ chuyện của các ngươi."

      Quản vội vàng đáp ứng, lại hỏi Thường Nhuận Chi có muốn coi sổ sách bao năm qua hay .

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, cười :

      "Ta đến là để giải sầu, sổ sách hàng năm mẫu thân đều có xem, thôn trang đưa lên tiền lời tệ, dựa vào quản chiếu khán, ta cần thiết lại nhìn."

      Lúc này quản mới lộ ra tươi cười chân thành:

      "Vậy nương tùy ý, tiểu nhân vội."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, chờ quản , cầm trái cây đưa cho Nhạc thị :

      "Di nương, ăn ."

      "Được, tam nương cũng ăn ."

      Nhạc thị vui sướng tiếp nhận, cắn ngụm dừng lại, hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Đầu tam nương còn choáng sao?"

      " hôn mê."

      Thường Nhuận Chi mỉm cười nhìn Nhạc thị, thấy Diêu Hoàng và Ngụy Tử sửa sang lại hòm xiểng, trải giường chiếu điệp, suy nghĩ khỏi bay về hôm qua lúc tiểu Hàn thị lời đó.

      Từ lúc nàng bắt đầu quen biết cửu Hoàng tử, chỉ nghe qua cửu Hoàng tử phi, chưa từng nghe có nữ nhân bên cạnh.

      Nhưng mà tất cả mọi người đều nhận định, nhiều nhất thông phòng dùng để đùa vui, xem là nữ nhân của cửu Hoàng tử sao?

      Ở bối cảnh cổ đại như vậy, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi Lưu Đồng còn là Hoàng tử...

      Thường Nhuận Chi nghĩ nghĩ, liền thở dài.

      Nhạc thị nhàng :

      "Tam nương suy nghĩ cái gì? Di nương nhìn ngươi hôm nay cùng thường ngày giống nhau, hình như rất sa sút, là có chuyện gì, có thể cho di nương nghe chút hay ?"

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía Nhạc thị.

      Cảm xúc của nàng biến hóa, chỉ có mẹ ruột là Nhạc thị để ý tới.

      "Di nương..."

      Thường Nhuận Chi :

      "Hôm qua con từ trong miệng thái thái nghe , cửu Hoàng tử còn có hai thông phòng."

      Nhạc thị gật đầu, kỳ quái hỏi:

      "Xảy ra chuyện gì sao?"

      Nhạc thị đối với chuyện cửu Hoàng tử có thông phòng cũng cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy kỳ quái khi nghe nàng nhắc tới.

      Thường Nhuận Chi biết làm sao tiếp.

      Nhạc thị suy nghĩ chút, :

      "Tam nương muốn cửu Hoàng tử có thông phòng hả?"

      Thường Nhuận Chi trầm mặc.

      Nhạc thị chần chờ, đưa tay sờ sờ đầu nàng.

      " gia Phương gia xuất thân hàn môn, cưới người là trèo cao, mà còn nạp thiếp... Cửu Hoàng tử là cốt nhục thiên gia, thân phận tôn quý, có thông phòng phải là chuyện rất bình thường sao?"

      "Nhưng mà con muốn nam nhân của con ngủ chung với nữ nhân khác."

      Thường Nhuận Chi lúng ta lúng túng trả lời.

      Nhạc thị thấy nàng như vậy, có chút khổ sở, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng :

      "Cửu Hoàng tử nếu nguyện ý chỉ coi trọng mình tam nương, đương nhiên là chuyện tốt. Còn nếu như cửu Hoàng tử đồng ý... Tam nương cũng cần sinh khí. Nam nhân đều như vậy, nhịn được dụ hoặc, giữ được tâm."

      "Di nương đừng khổ sở..."

      Thường Nhuận Chi thấy Nhạc thị thương cảm, khỏi sinh tâm áy náy:

      "Là con tốt, là con chui rúc vào sừng trâu."

      " trách tam nương."

      Nhạc thị cười cười, giọng thở dài:

      "Hầu gia và thái thái cảm tình tốt như vậy, còn nạp Tiền di nương từ bên ngoài vào, thái thái đưa ta cho Hầu gia, Hầu gia cũng phản đối phải sao? Nam nhân muốn nạp thiếp, khi nảy sinh tâm tư này, ngăn cản được đâu. Tam nương đừng nhìn việc này quá nặng."

      Thường Nhuận Chi cúi mâu, nửa ngày sau :

      "Vậy hai thông phòng... Là người lúc trước có, con so đo tới. Chỉ hy vọng, sau này cần thêm người nữa."

      Nhạc thị vỗ vỗ tay nàng, :

      "Tam nương học thái thái và đại nương. Hầu gia cũng tốt, Thụy vương gia cũng tốt, hậu viện đều có người khác, nhưng thái thái và đại nương phải mỗi ngày đều vui vẻ sao? Đừng cầm việc này làm bản thân nổi giận."

      "Con biết, di nương."

      Thường Nhuận Chi cười cười.

      Tâm tình của nàng bỗng nhiên thấy tốt hẳn lên.

      Sau khi thành thân, nàng với Lưu Đồng.

      Nếu sau này Lưu Đồng có tính toán muốn nạp thiếp, vậy nàng cùng làm đôi phu thê tầm thường tương kính như tân, thay quản lý nội vụ, quản thúc hậu viện, sinh nhi dục nữ.

      Nếu có tính toán như vậy...

      Vậy nàng trừ bỏ thay quản lý nội vụ, sinh nhi dục nữ, còn có thể thử chú tâm thương .

      Nhớ tới Lưu Đồng, khi ở trước mặt nàng khẩn trương ngượng ngùng, khi đùa yến yến, Thường Nhuận Chi khỏi nở nụ cười.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 84: Phu thê

      Editor: Bộ Yến Tử

      Những ngày sống ở thôn trang là những ngày nhàn nhã nhất.

      Chung quanh trang viện đều là nông gia, rất nhiều người làm nông còn ở thời điểm ngày mùa thu hoạch vụ thu đến thôn trang hỗ trợ, kiếm thêm tiền mua ít gia dụng.

      Thường Nhuận Chi ở thôn trang hai ngày, nghe quản chỉ dạy chút biện pháp tâm đắc quản lý thôn trang, nhịn được ra khỏi trang viện, xem nông gia sinh hoạt.

      đường , thấy có phụ nhân níu chặt lỗ tai nhi tử nghịch ngợm nhà mình lên cao đuổi về nhà, hán tử nông gia cao lớn chắc nịch cầm nông cụ vội vã , trong tay lão phụ nhân cầm cái giỏ tươi cười đầy mặt đến điền địa...

      Thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa heo hào, còn có thanh khanh khách cạc cạc của gà vịt giao hưởng.

      So với Hầu phủ và phủ Thái tử, ở chỗ này có thể ngửi được mùi thơm của bùn đất, ngay cả khí cũng cảm thấy tươi mát hơn ít.

      Thường Nhuận Chi nhắm mắt lại, hít hơi sâu.

      Khi mở mắt ra, lại nhìn thấy phía trước đứng người mặc xiêm y vá miếng, chảy nước mũi bẽ củ cải.

      Thường Nhuận Chi nhìn cười cười, vừa muốn ngồi xổm xuống cùng chuyện, ngờ đứa này quay đầu bỏ chạy, còn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng đuổi theo, chần chờ lát mới ngừng lại.

      Ngụy Tử "Phốc xuy" cười ra tiếng, :

      " nương, nhìn , tiểu oa nhi kia sợ người đó!"

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Tiểu hài tử đương nhiên e ngại người xa lạ rồi, này chứng minh có tâm cảnh giác rất cao nha."

      Ngụy Tử xoay xoay quai hàm :

      " nương vừa thấy chính là người tốt."

      "Tri nhân, tri diện, bất tri tâm."

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, vẫy vẫy tay về phía hài tử:

      "Sao đệ lại ở đây mình vậy? Cha mẹ đệ đâu?"

      Hài tử kia vẫn duy trì khoảng cách với nàng, hấp hấp cái mũi, nước mũi liền chui trở về lỗ mũi.

      Ngụy Tử khỏi nhếch miệng, tiểu oa nhi :

      "Cha nương xuống đất rồi."

      Lại hấp hấp nước mũi chảy ra ngoài:

      "Tỷ là ai?"

      Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái:

      "Đệ đoán ?"

      "Ta mới đoán đâu!"

      Tiểu oa nhi tuy như thế, câu tiếp theo lại nghi ngờ hỏi:

      "Tỷ có phải là bà mối hay ?"

      Ngụy Tử cười :

      "Đệ bà mối lớn lên trông như vậy hả?"

      "Bà mối mới mặc đồ đỏ mang lục nha!"

      Tiểu oa nhi kỳ quái :

      "Nàng ăn mặc đẹp mắt."

      Ngụy Tử kém chút nữa cười lạc giọng, chỉ vào hài tử :

      " nương nhà ta so với bà mối xinh đẹp hơn nhiều!"

      "Ừ, lớn lên đẹp mắt hơn bà mối."

      Tiểu oa nhi thành khẩn gật đầu.

      Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười, nửa ngày sau lắc đầu :

      "Cám ơn đệ khen ta xinh đẹp."

      Đại khái thấy Thường Nhuận Chi thân thiện, lại nghe nàng lời cảm tạ, tâm tư cảnh giác của tiểu oa nhi giảm xuống chút.

      nghiêng đầu nhìn Thường Nhuận Chi, lặp lại câu hỏi:

      "Tỷ còn chưa , tỷ có phải bà mối hay đâu?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu :

      "Ta phải."

      "Vậy tỷ là cái gì?"

      "Hừm..."

      Thường Nhuận Chi chỉ chỉ bầy gà ở trong sân trang viện, :

      "Ta là chủ nhân của cái sân kia."

      Tiểu oa nhi ràng tin:

      "Tỷ là nữ mà!"

      "Đúng vậy, ta là nữ, xảy ra chuyện gì?"

      Thường Nhuận Chi mỉm cười hỏi .

      Tiểu oa nhi chỉ tay :



      "Nơi đó phải là nơi địa chủ lão gia ở sao? Địa chủ lão gia hẳn là lão gia gia râu bạc, là nam!"

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử cười ha ha, Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút trả lời :

      "Tỷ là nữ nhi của địa chủ lão gia."

      "Hóa ra là như vậy à! Vậy đệ nên gọi tỷ là gì?"

      Tiểu oa nhi quyệt miệng :

      "Địa chủ tỷ tỷ?"

      Thường Nhuận Chi cười:

      "Đệ có thể gọi tỷ là Thường tỷ tỷ."

      Thường Nhuận Chi hỏi :

      "Tên đệ là gì?"

      "Cẩu Thừa!"

      Tiểu oa nhi vừa tự hào báo ra tên của bản thân, ngay lập tức có người hô lên gọi :

      "Cẩu Thừa!"

      Cẩu Thừa vội vàng quay đầu, nhếch miệng lớn tiếng :

      "Cha, nương, con ở chỗ này nè!"

      Thường Nhuận Chi hướng tới thanh nhìn qua, thấy đôi phu thê trẻ tuổi, trong tay nam nhân cầm cái liềm, ống quần vén cao, chân mang giầy rơm dính bùn đất; nữ nhân bố khăn bọc đầu, cổ tay khoá cái giỏ, bên đắp khối vải thô màu lam, lộ ra cái chén sứ thô bên trong.

      Nương Cẩu Thừa đưa cái giỏ cho nam nhân, bước lên trước kéo Cầu Thừa đến bên cạnh nàng, cười làm lành với Thường Nhuận Chi:

      "Vị nương này, rất xin lỗi, Cầu Thừa nhà chúng ta va chạm ngài..."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu :

      " có, đứa này rất nhu thuận."

      Nàng cười hỏi:

      "Các ngươi đây là muốn trở về nhà sao?"

      "Phải, phải, tính toán về nhà nhóm lửa nấu cơm!"


      Biểu cảm nét mặt nương Cẩu Thừa thoải mái chút, lại hỏi Thường Nhuận Chi:

      " biết nương là..."

      Cẩu Thừa cướp lời, :

      "Nương! Nàng là địa chủ tỷ tỷ! Thường tỷ tỷ!"

      Nương Cẩu Thừa nhíu lông mày, Cẩu Thừa chỉ vào trang viện :

      "Nàng sống chỗ kia! Nàng là chủ nhân chỗ kia!"

      Nhất thời, nương Cẩu Thừa nhìn về phía Thường Nhuận Chi càng cung kính:

      "Hóa ra là đông gia nương à... là xin lỗi, xin lỗi..."

      Thường Nhuận Chi ôn hòa :

      " cần giữ lễ tiết... Bất quá, tỷ vì sao gọi ta đông gia nương?"

      Nương Cẩu Thừa liền kéo hán tử ít lời bên người mình, cười :



      "Lúc bình thường, cha Cẩu Thừa vội chuyện trong nhà lắm, giúp đỡ Thường quản rừng trái cây làm chút việc, lĩnh chút tiền công mua đồ gia dụng mới."

      Hán tử gật đầu, :

      "Thường quản cho tiền công rất hào phóng."

      Đôi vợ chồng này cùng Thường Nhuận Chi chuyện phiếm vài câu, mặt phụ nhân có chút sốt ruột, Thường Nhuận Chi biết nàng vội vàng trở về nấu cơm, nhân tiện :

      " chậm trễ các ngươi, mang theo hài tử trở về nấu cơm , đừng để bị đói."

      Vừa đúng lúc này Cẩu Thừa hấp hấp nước mũi, nương Cẩu Thừa nhất thời xấu hổ lấy khăn ra, lau nước mũi cho .

      "Làm bẩn mắt nương, xin lỗi xin lỗi..."

      Nương Cẩu Thừa liên tục xin lỗi, Thường Nhuận Chi cười cười xua tay :

      "Ta hồi cảm lạnh cũng như vậy, tỷ chú ý chút xem có phải hay bị cảm lạnh. Thời tiết lãnh xuống, nhớ mặc thêm xiêm y cho là được."

      Nương Cẩu Thừa liên tục gật đầu, lại khen tặng Thường Nhuận Chi vài câu, rồi mới lôi Cẩu Thừa gần như chạy trở về nhà, hán tử theo sát phía sau, tay cầm liềm, tay khoá giỏ.

      "Tiểu oa nhi kia thú vị."

      Ngụy Tử hì hì cười :

      "Lần sau nương ra, bằng gọi lại chuyện giải buồn nhỉ?"

      Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu, cười :

      "Thời gian người nông gia chính là vội vã như vậy, đừng phiền toái bọn ."

      Thường Nhuận Chi nhìn bóng lưng rời của đôi phu thê kia, vừa vặn nhìn thấy phụ nhân kia muốn tiếp nhận giỏ tay hán tử, hán tử né tránh, câu gì đó, phụ nhân liền nở nụ cười, sườn mặt rạng rỡ sinh huy.

      Bỗng nhiên, nàng có chút hâm mộ.

      Phu thê dân chúng tầm thường, đại khái là như thế này, ngày ba bữa, vì sinh hoạt cùng nữ nhân cả ngày bôn ba mệt nhọc. Mặc dù rất vất vả, nhưng trong cuộc sống luôn có khoảnh khắc như trong nháy mắt lúc nãy vậy, làm người ta bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

      " nương xem cái gì thế?"

      Ngụy Tử giơ tay quơ quơ trước mặt Thường Nhuận Chi, :

      " nương thực luyến tiếc tiểu oa nhi kia, vậy để Thường quản tìm đến cho người, chúng ta cho chút bạc, cũng tính là gây phiền toái cho nhà bọn ."

      Ngụy Tử cho rằng Thường Nhuận Chi là xem tiểu oa nhi Cẩu Thừa, ngược lại cho đề nghị cũng đúng trọng tâm.

      Thường Nhuận Chi vẫn lắc đầu cự tuyệt.

      Ngụy Tử hiểu, thầm hỏi Diêu Hoàng:

      "Ta cảm thấy chủ ý ta hiến cho nương rất tốt mà, nương vì cái gì đồng ý?"

      Diêu Hoàng suy nghĩ chút, :

      "Đại khái là nương cảm thấy, có thể cùng tiểu oa nhi kia gặp mặt là loại duyên phận, muốn đem loại duyên phận này nhấc lên tục vật là vàng bạc. Huống chi, muốn cho tiền để tiểu oa nhi kia chuyện với nương, người nhà bọn họ vậy có các loại ý tưởng... Ngươi có biết, nương sợ nhất phiền toái."

      Ngụy Tử vẫn cái hiểu cái , than thở câu:

      "Ngươi cùng nương chuyện, có đôi khi thực làm cho người ta nghe hiểu..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :