Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 36: Suy tư


      Cự Giải cùng Thiên Yết trở về nhà, buồn cười ở chỗ, ngôi nhà từ bao giờ trở nên trống vắng. Người làm bị đuổi hết rồi, duy chỉ giữ lại bốn người già cỗi. Hai người lo việc nhà, và hai người đảm việc bếp. Đúng như lời Thiên Yết , muốn có quá nhiều đàn bà tiếp xúc bên cạnh. Như cách chứng tỏ Cự Giải là duy nhất.
      Kim Ngưu cũng trở về sau ngày làm việc mệt mỏi, tên Giám đốc Vương luôn tìm cách sàm sỡ . Ông ta đê tiện đến mức kiếm cớ gặp riêng Kim Ngưu, sau đó sờ mó tay chân . Tất cả những gì phải chịu đựng bây giờ, sau này chắc chắn bắt ông ta trả đủ. Môi mím chặt, răng cắn vào môi dưới đến rỉ máu, sưng tấy. Khóe mắt lên vẻ ấm ức thể giải bày. Ngưu Ngưu chống cự, tìm lối thoát:"Hôm nay tôi đến ngày, sờ vào bẩn đấy!"
      Giám đốc Vương hau háu nhìn xuống dưới Kim Ngưu, đè chặt dục vọng, lưu luyến rời khỏi, còn vờ ho khan đánh sang chuyện khác:"Tối nay có hợp đồng quan trọng, tôi muốn cùng ."
      Đây là công việc, nên Kim Ngưu nào dám từ chối dù trong lòng thầm rủa ông ta.
      Buồn chán, Cự Giải ngồi xích đu trong khoảng sân trước nhà. Thiên Yết bảo có việc nên vừa đưa về liền , Giải biết đâu, nhưng mở lời can thiệp.
      Kim Ngưu chậm rãi bước tới từ sau lưng Cự Giải, lặng lẽ ngồi xuống cạnh Giải, tiếng thở dài đồng loạt vang lên.
      "Sao thế?" Cự Giải thoáng giật mình, thần sắc ảm đạm vẻ lo lắng.
      " sao, trong người hơi mệt!" Kim Ngưu thẫn thờ đáp, đôi mắt khẽ chớp nhìn về khoảng sân trống phủ đầy lá khô úa vàng.
      Bầu khí trở nên tĩnh lặng, tiếng thở dài thườn thượt thay nhau nối tiếp. Gió chiều mát mẻ, ánh nắng còn gay gắt, bầu trời quang đãng, những đám mây trắng như kẹo bông gòn ngon ngọt trôi lững lờ. Đôi lúc che mặt trời dịu dàng, làm cho khoảng sân càng trở nên buồn chán. nắng xuyên kẽ lá, gió đung đưa cành lá tạo nên thanh xào xạc vui tai. Chỉ còn lại những tiếng hát vang vọng bầu trời, vài chú chim sẻ lao xuống sân, chập chững được vài bước lại sải dài đôi cánh bé bay vút lên bầu trời.
      Mọi thứ êm ả, thanh bình trôi qua, nhưng trong lòng cả hai người đều nổi lên từng đợt sóng lăn tăn, dần cuộn trào dữ dội.
      Cự Giải thôi suy đoán Thiên Yết làm gì Bạch Dương, có phải chăng uy hiếp chị. Cũng có thể dùng cách đê tiện nào đó mà Cự Giải lờ mờ đoán ra. Có dùng bạo lực ? Chuyện này liên quan Bạch Dương. Giải Giải nhúng tay vào được ? Nhưng nếu như vậy...
      tiếng thở dài não nề lại vang lên...
      Kim Ngưu thầm lặng tính kế. phải Thiên Yết rất hãnh diện vì tin tưởng tinh khiết từ Cự Giải sao? Nếu như thanh thuần ấy bị vấy bẩn sao?
      Khóe môi Kim Ngưu bất giác cong lên, nhưng rất nhanh biết mất trở lại vẻ lãnh đạm từ ban đầu.
      "Tối nay, cậu có rảnh ?" Kim Ngưu mở lời phá tan im lặng:
      "Cũng rỗi. Sao vậy?" Cự Giải thành đáp:
      "Lâu rồi chúng ta cùng chơi, vừa hay tối nay tôi có hợp đồng phải với Giám đốc Vương. cùng tôi !"
      " vướng bận lắm!" Đúng, rất là vướng bận...
      " đâu, ông ta muốn lợi dụng tôi. Nếu cậu cùng, lỡ ông Vương ấy chuốc tôi say phải làm sao đây?" Kim Ngưu tỏ ra lo sợ, nắm chặt bàn tay Cự Giải như van xin Giải cùng yểm trợ nếu có chuyện xúi quẩy xảy ra.
      Cự Giải thở dài:"Ừ, nhưng phải về trước Thiên Yết!"
      Kim Ngưu gật đầu ngừng.
      Tất nhiên rồi, nhưng phải là cùng về cơ.
      Kim Ngưu tìm được số điện thoại của Thiên Yết từ Chiêu Sài. Soạn sẵn kịch bản đầy đủ câu chữ trong đầu, chỉ cần đúng thời điểm liền nhập vai gọi Thiên Yết đến cầu cứu. Và những gì cần thấy là Cự Giải bị vấy bẩn... xem điên tiết lên thế nào khi ở bên con đàn bà qua tay biết bao nhiêu người?
      Kim Ngưu bật cười sảng khoái, đôi mắt ánh lên vẻ hiểm.
      Cự Giải rùng mình, khều tay Kim Ngưu, giọng hỏi:
      "Có chuyện gì vui lắm sao?"
      Kim Ngưu vỗ tay xuống đùi Cự Giải thô lỗ như gã đàn ông:
      "Đúng, rất vui!"

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 26: Ta rồi đấy thôi!

      Những ngày gần đây Nữ cảm thấy rất buồn chán nên quyết định rủ Dương Ngư chơi, chứ ở nhà mình là... Tên Ngư chết tiệt biết cứ mỗi lần Nữ rủ uống rượu lại nấp đâu chứ, chả lẽ vì cảm thấy có lỗi vì chuyện đó sao. là dù sao cũng là phu thê mà! Nên nàng quyết định phải bám đuôi theo Dương Ngư đòi phải dẫn nàng chơi mới được.

      Khu chợ náo nhiệt , vui vẻ biết bao người người vậy mà cái tên chồng sắp cưới, à phải là hôn phu của nàng đây lại mang cái danh tuần tra thế mới đau. Nàng cảm thấy đúng là người vì dân quên mình vì xã quên thân... Nhưng có điều nhờ vậy mà nàng cảm thấy người tốt và dân. Cái khí lúc này là... nàng lên tiếng phá tan im lặng của hai người:

      - Sao vậy huynh bị sốt à ? Sao cả đoạn đường mà huynh lời nào vậy?

      Người nào đó giật mình , tự nhiên lại tránh mặt theo phản xạ. Có lẽ vẫn bị ám ảnh câu của nàng ( Cua : Để ta nhắc lại lúc Mộc Nữ bị Dương Ngư ăn sạch, sau khi tỉnh lại khi Ngư ca nhà ta muốn gọi người hầu vào, Xử bảo nàng thích bị người khác chạm vào). Rồi sau đó cố gắng tự nhiên nhất trả lời với nàng rằng:

      ta chỉ là tập trung vào nhiệm vụ mà thôi! nàng phiền chứ !

      -Hử... tất nhiên là rồi, nhưng mà chàng à thôi.

      Sau khi nghe Dương Ngư vậy bỗng trong lòng Nữ cảm thấy khó chịu thôi. Nàng muốn với rằng ràng đây là cuộc chơi của nàng và mà, sao lại có việc công trong đây, nhưng rồi lại thôi.

      - Nàng có gì ...

      Chưa hết câu Nữ chen lấn, rồi chạy mạch đến trước của hàng bán bao hương. Như biết trước ai đó gì nên nàng chạy nhanh.

      - A bên kia có cái gì hay quá !

      Dương Ngư ngạc nhiên chả lẽ nàng thích bao hương ư? biết có nên mua cái tặng cho nàng . Nếu nàng thích, có lẽ... Dương Ngư bỗng ngạc nhiên, sao có thể nghĩ tới chuyện nàng có thích hay ?

      - Này, huynh còn ở đó làm gì mau qua đây !

      Nữ la lên mặc dù nàng đến đây với thân phận công chúa, nhưng bao giờ quá chú trọng lễ nghi, để bản thân mất vui tươi cả.

      Giật mình sau khi bị câu của Mộc Nữ, Ngư lấy lại tinh thần và tự cho mình suy nghĩ quá nhiều. Bước tới bên cạnh nàng, hắng thấy Nữ cầm tay bao hương có kết cấu rất tỉ mỉ (như hình ). Là cặp sao? Rất đẹp, hương thơm tinh tế, nàng hổ danh là vụ công chúa vừa xinh đẹp lại thông minh dừng ở đó, nàng còn biết cảm nhận mọi thứ.



      - Chà tiểu thư, đúng là người có mắt cảm thụ đấy. Đây là bao hương được nhiều người ưa chuộng nhưng tiểu thư có biết hai cái bao hương đặc biệt ở đâu ?

      Người bán hàng với giọng đầy kỳ bí làm tăng lên tò mò cho Nữ và Ngư, cả hai đều lắng tai nghe người bán hàng .

      - Tiểu thư, đây là hai bao hương cặp duy nhất thế gian này! Và nó có mùi hương vô cùng đặc biệt, khi hai cái túi ở gần nhau phát ra hương thơm dịu , nhưng khi ở xa, mùi hương càng trở nên thơm phức. biết vị đại ca này có muốn mua để tặng cho người mình ?

      Câu này làm Dương Ngư khựng lại, chả phải ý của người bán hàng này là ám chỉ hai người nhau? Dương chỉ biết mỉm cười rồi nhìn sang Mộc Nữ, vô tình bắt gặp ánh mắt chờ đợi. định gì đó, người ngang qua, đẩy gian hàng tạp hóa của người bán hàng xuống và bắt lấy Mộc Nữ cất tiếng :

      - Mau bỏ vũ khí xuống.

      Tiếp sau đó là những tiếng chạy và dừng lại. ra là đoàn binh tuần tra thích khách. Mọi người ai nghe cũng đều bấn loạn biết giải quyết ra sao, rồi từ từ buông vũ khí xuống :

      - Ngươi bình tĩnh đừng làm hại đến người vô tội.

      Dương Ngư nãy giờ đều ứng biến kịp xoay sở, khi tên cướp chạy tới đẩy gian hàng chỉ kịp đỡ lấy người bán hàng nhưng khi tên cướp chạm vào Mộc Nữ biết nên đưa tay ra nắm lấy tay nàng nhưng kịp. cau mày:

      - Mau thả nàng ra! Nếu , ngươi hối hận kịp đâu!

      Tên cướp nghe vậy lập tức kéo nàng chạy đến nơi hoang vu, đao kề sát cổ uy hiếp:

      - được manh động. Nếu tiểu nha đầu này chầu diêm vương ngay bây giờ. Trong con dao này có độc, ngươi có dám bước lại gần , Dương Ngư?

      Tiếng cười ghê rợn vang lên làm Dương Ngư và Mộc Nữ giật mình.

      - Ngươi biết ta?

      Đáp lại câu trả lời của chàng là câu khác đáng sợ hơn:

      - Ngự tiền thị vệ Dương Ngư, chả lẽ ngươi quên khuôn mặt này sao? Nhưng sao bây giờ ta có thể trả thù ngươi.

      - Chả lẽ ngươi có mục đích ư?

      Mộc Nữ lên tiếng hỏi, mọi chuyện nãy giờ xảy ra đối với nàng vượt quá tưởng tượng rồi. Dám động vào nàng mà cho phép của nàng, liệu ăn gan hùm ư? vậy còn dám lấy nàng làm con tin, dẫn nàng đến cái khỉ gió cò gáy gì nữa biết nữa. Chưa hết, còn dám diễn kịch làm thích khách, bất quá bây giờ nàng cũng nên giả điên tý, à phải là xem ra cần diễn kịch tý.

      - Đúng vậy đó tiểu nha đầu ! Hừm ngươi xem ra chỉ xinh đẹp mà lại còn thông minh đấy?

      - Mau thả nàng ra, chuyện ân oán giữa ta và ngươi nên lôi thêm người khác vào làm gì.

      - Hahahahaha... ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao. Thả tiểu nha đầu này ra chả phải chuốc họa vào thân sao? Nhìn xem tiểu nha đầu này khóc tới nơi rồi ! hahahaha...

      Bây giờ Dương Ngư mới để ý khóe mắt Mộc Nữ rưng rưng trong thâm tâm bỗng nhiên có chút gì đó rất khó chịu. Có lẽ bây giờ nàng rất sợ hãi. vội lên tiếng:

      - Ngươi muốn gì ?

      - hahahaha..... Thông minh đấy, ta muốn trao đổi sinh mạng bé trong tay ta với ngươi.

      - Ý ngươi là ......

      - Muốn huynh ấy chết ư? Vạn phần được... được!

      Mộc Nữ thấy ổn liền ra tay đánh bước diễn tiếp theo. về Dương Ngư khi thấy Mộc Nữ tỏ ra lo lắng cho . Trong lòng liền cảm thấy vui nhưng cũng có cảm giác man mác buồn.

      - Sao ngươi có dám ? Ta đây rất mong chờ câu trả lời của ngươi.

      - Được.

      Dương Ngư lời liền cầm lấy thanh kiếm đưa sát vào cổ chuẩn bị bỗng khựng lại thấy cảnh trước mắt.

      tới Mộc Nữ, sau khi thấy Dương Ngư định tự sát lập tức rút tiêu độc ra thổi cho tên chết tiệt nào đó trúng độc, rồi chạy tới Dương Ngư .

      - Huynh được làm bậy đâu nha! Tuyệt đối được nha.

      Dương Ngư thấy vậy trong lòng khỏi bất ngờ nhìn Mộc Nữ. Nàng đương có kế hoạch, lại mang theo vũ khí. Khi thấy Mộc Nữ vì chàng mà đánh tên chết tiệt nào đó, cái cảm giác đó khó mà diễn tả nên lời. Chàng bỗng nở nụ cười nhìn nàng.

      Còn Mộc Nữ thấy Dương Ngư cười tưởng bị trúng độc liền qua lôi tên đáng chết nào đó dậy, đánh cho mấy phát hỏi nhưng được liền định đánh cho chết luôn Dương Ngư can lại.

      - Được rồi nếu còn đánh nữa tên đó chết mất, mà nàng làm gì thế kia vậy?

      - À! cũng chả có gì cả. Vhỉ là cho tên đó ít độc.

      Mộc Nữ im lặng chốc:

      - Khoan , ta phải xử tên này cho xong , tên này dám động vào ta mà được cho phép.

      Và thế là ... sao nhỉ! Sau khi Mộc Nữ xử xong giao tên chết tiệt kia cho Dương Ngư. Tiếp theo là quay về. Người nào đó chỉ biết cười khổ trong lòng mà thôi.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 27: ra...cũng!!!

      Sáng hôm sau, sau khi quay về, Dương Ngư cũng hết né tránh Mộc Nữ mà ngược lại còn trở nên quan tâm tới nàng nhiều hơn. Mộc Nữ giỏi cầm kì thi họa, nhanh nhẹn, thông minh khiến Dương Ngư hết lần này đến lần kia bất ngờ.

      Càng gần Mộc Nữ, Dương Ngư càng cảm thấy gần gũi, nhưng chàng vẫn hoài nghi có gì đó đúng lắm. Nỗi lòng Dương Ngư càng ngày càng trở nên rối rắm. suy nghĩ miên man nghe giọng Mộc Nữ hét ầm lên:

      - Huynh có nghe ta cái gì vậy?

      - Hử? À... ùm...

      ra sau cái ngày được tận mắt chứng kiến Mộc Nữ sử dụng tuyệt chiêu liên hoàn cước, mọi cử chỉ của Hàn Dương luôn toát ra vẻ dè dặt.

      - chuyện huynh nghĩ đâu thế biết!

      - Xin lỗi nàng!!! Mà nàng đến đâu rồi nhỉ?

      - Ta biết Mộc Song và Hàn Dương tìm ra chưa.

      Mộc Nữ khó chịu , có lẽ vì Dương Ngư lơ là lời nàng nên mới thế này. ra phải nàng có cách để liên lạc với Mộc Mã mà là vì nàng muốn bị phát ra.

      - Nàng nên tên của Hoàng Đế như vậy, lỡ có ai nghe được nguy. Có việc... cái này tặng nàng.

      Dương Ngư đưa ra bao hương trước mặt Mộc Nữ. Chiếc bao hương được thêu rất tinh xảo lại toát lên hương thơm nhàng .

      - Đây là .... Cái này sao huynh..

      Mộc Nữ lên lời. Dương Ngư lên tiếng đáp:

      - Ta thấy nàng rất thích, nên mới mua tặng nàng.

      Dương Ngư nở nụ cười nhàng, lấy bao hương bỏ vào lòng bàn tay của Mộc Nữ. Nụ Cười của Dương Ngư khiến Mộc Nữ bỗng nhiên đỏ mặt, biết dùng từ ngữ nào cho thỏa đáng. Mộc Nữ hơi chần chừ lấy từ trong túi ra chiếc bao hương giống y hệt của Dương Ngư đưa cho nàng, :

      - Lúc bị tên thích khách bắt, muội đương giữ bao hương chưa kịp trả. Sau khi quay lại chủ tiệm dọn hàng và biến mất tiêu rồi.

      xong bầu khí trở nên im lặng lạ thường, mùi ngượng nghịu quẩn quanh đâu đây. Cả hai dần đắm chìm trong suy nghĩ của mỗi người , bỗng nhiên lại muốn phá tan bầu khí khó chịu này nên cất tiếng.

      -Huynh / Nàng có muốn...

      - Ơ nàng / Huynh trước !

      - À muội / ta ....

      Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau rồi mỉn cười( cua: à nên là cười ha hả luôn như mấy tên tâm thần ấy; MN và DN : Lo làm việc của ngươi * phi dép*; cua : ơ ơ * vừa chạy vừa la làng * Kim Tuyền nàng xem nhận vật của nàng hại ta nè T.T ; Kim Tuyến: *đét vô mông* =.= gọi tên ta cũng sai được à? Hứ! thèm bênh nàng đâu cua ơi! )

      --- Ta là dãy phân cách dễ thương / Ta bay đến lữ khách vào buổi tối ---

      Sau khi trở về và hội tụ lại, Mộc Song và Mộc Nữ vọt vào phòng riêng để mặc hai tên quản gia nào đó ở dưới. Mộc Song đến bây giờ mới cất tiếng lên hỏi:

      - Chuyện của hai người có phải tiến triển rất tốt ?

      - Ý tỷ là sao?

      Thường ngày Mộc Nữ rất thông minh nhưng dính vào chuyện tình cảm... nàng rất mơ hồ. Kiểu như kẻ trong cuộc luôn mù mờ hơn người ngoài ấy!

      - có phải hai người càng ngày càng thân thiết hơn?

      Mộc Song cười gian nhìn Mộc Nữ đầy ý. Đặc biệt khi thấy cả hai hàng ngày chung về chung, hôm nay cũng vậy, điều đầu tiên nàng vô tình ngửi thấy đó là hương khá , nằm ở hai cái bao hương giống nhau được buộc thắt lưng của mỗi người.

      - Ờ đúng vậy mà muội cũng biết sao nữa. Muội cứ có cảm giác huynh ấy lúc gần lúc xa. nam nhân khó nắm bắt tâm tình...

      - sao đâu ta thấy hai người đến được với nhau thôi .

      Mộc Song như hiểu ý liền khuyên Mộc Nữ. Chuyện của Mộc Nữ cũng khó giải quyết lắm, chàng có tình nàng có ý, đến với nhau là việc thường tình. Song nhi chỉ lo, biết bao giờ các tỷ muội nàng mới họp mặt đầy đủ đây.

      - biết Mộc Mã tại ra sao, quan binh truy đuổi thế này liệu muội ấy có gặp nguy hiểm ?

      - Đúng vậy! Song tỷ nghĩ xem hay tìm cách gửi thư cho Mộc Mã xem sao. Có thể muội ấy nhận được?

      - Cũng đáng thử.

      Sẵn tiện có giấy bút các nàng ngồi bu lại với nhau, viết cho mỗi người bức thư. Rồi cầm chiếc còi màu vàng mà Mộc Nữ cho là nó quê mùa lên gọi Thích Ưng.

      Còn về các soái ca, tại họ rất nhàn rỗi hàn huyên, nhâm nhi ly trà nóng:

      - Bệ hạ, thần cảm thấy có chút khuất mắt!

      - Ngươi cứ việc hỏi.

      - Thái Hậu muốn ta tìm Bạch Tử và Tiểu Mã về là có ý gì?

      - Việc này... e rằng có liên quan đến việc trước khi phụ thân qua đời .

      - Ý của bệ hạ là?

      - Đúng vậy! Việc này ta vẫn còn nhiều thắc mắc thực ta cũng ...

      - Á Á Á Á Á Á...

      Hàn Dương và Dương Ngư chuyện bỗng bị tiếng la hét cắt ngang, mà chủ nhân của giọng la thánh thót này ai khác chính là Mộc Nữ và Mộc Song. Chẳng hiểu sao hai nữ tử siêu cấp quái đản lại sợ con sâu lông, những vậy còn làm quá lên nữa.

      - Có chuyện gì ? nàng sao chứ ! Mộc Song/ Mộc Nữ!!!

      Hàn Dương và Dương Ngư rút khiêm ra chuẩn bị, có điều, nguy hiểm thấy, mà chỉ thấy con sâu lông bị hai nàng hành hung bét nhè.

      - Mau mau vứt ngay con sâu đó , nhìn nghê quá!!

      Mộc Song la lên bảo Hàn Dương thế là phải đích thân cúi người, khom lưng ném con sâu đáng thương ra ngoài. Khôi hài nắm lấy tay nàng lôi .

      Thấy Mộc Nữ lên tiếng chỉ đứng yên bất động , cảm thấy hơi lạ nên đến gần lay :

      - Nàng sao chứ?

      Chưa xong Dương Ngư chợt thấy cơ thể Nữ Nữ run lên. Dương Ngư hiểu là mình làm gì, nhưng trong đầu chàng chỉ có ý nghĩ là phải bảo vệ cho bằng được Mộc Nữ.

      Mộc Nữ cảm thấy hơi ấm ngước mặt nhìn lên, vô tình chạm đến đáy mắt Dương Ngư. Mộc Nữ đỏ mặt quay đầu . Còn về Dương Ngư, sau lần ân ái trước, trong lòng ngừng nghĩ đến làn da non mịn của nàng. Đôi môi mấp máy:

      - Ta muốn ăn sạch nàng.

      chờ Mộc Nữ phản ứng, Dương Ngư mang nàng vào giường, thả rèm xuống. Ái dục khó nhịn khiến Dương Ngư chau mày, đôi mắt sáng quắc luôn mang theo lạnh lẽo giờ đây lộ ra ngàn ngọn lửa cháy bỏng. nhàng cởi bỏ y phục của Mộc Nữ, cả hai cùng nhàng hòa quyện vào nhau.

      Bên ngoài cửa sổ, Thích Ưng trở về lúc nào, mang trong mình bức thư được gửi đến chỉ vọn vẹn đoạn ca dao, nét chữ thanh thoát nhàng mùi mực có vẻ mới được viết cách đây lâu và hàng chữ ngay ngắn nhưng nếu nhìn kỷ đây là chữ đại.

      "Mộc Mã bây giờ ở chỗ ta , mọi người cần lo lắng. Có nhiều chuyện ta cần phải gặp trực tiếp mới được.

      Cửu thiên chi tế, hồn hô vô vãng

      Tế dĩ thần huyết, trường vô tuyệt chung.

      Ký gửi: Mộc Giải"

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 28: Sói Lang Nổi Dậy

      Sau khi mọi chuyện gần như ổn thỏa với Mộc Bảo, mọi thứ lại trở nên quá chán nản đối với nàng. Cho dù nàng thực xong quyết tâm của mình là bẻ cong hai là dựng thẳng cho Chu Bình bây giờ có lẽ nàng lo lắng. Dự cảm chằng làng vì chuyện tình cảm trước của bản thân hay chỉ là đơn giản rằng nàng lỡ Chu Bình mất rồi. suy nghĩ, bỗng từ đâu bàn tay vòng tới ôm chặt lấy Mộc Bảo khiến nàng khá ngạc nhiên mà quay đầu lại, dù biết chủ nhân bàn tay này là ai.

      về Chu Bình sau khi bãi triều, liền hướng bước chân đến nơi nàng ở. Bóng dáng Bảo Bảo nhắn trầm ngâm suy nghĩ, mang theo đơn khiến cảm thấy nhói lòng. Bước nhàng đến, vòng tay qua eo nàng mà ôm lấy.

      - Bãi triều rồi sao?

      - Ân, nàng suy nghĩ gì mà thất thần thế kia?

      - có gì to tát đâu, ta chỉ là nhớ tới các muội của mình mà thôi!

      - Ý nàng là Mộc Song à!

      Chu Bình ngạc nhiên từ khi nào mà nàng ấy có nhiều muội thế nhỉ?

      - Ừm Mộc Song , Mộc Giải, Mộc Nữ , Mộc Mã , Mộc Ngưu nữa .

      - Nhiều vậy sao?

      Thấy Chu Bình trầm ngâm, Mộc Bảo mới nhận ra mình lỡ lời nhưng mà thôi quan tâm làm gì dù cho có cũng tin về việc mình xuyên tới đây. Nghĩ đến việc bản thân phải kẻ nơi đây, nàng lại rầu rĩ, linh hồn nàng sớm ngày cũng trở về đại. thể động tình cùng nam nhân.

      - Nàng có muốn cùng ta ra ngoài?

      Mộc Bảo hơi ngạc nhiên quay sang nhìn Chu Bình. ôn nhu :

      - Ta cảm thấy gần đây khá nhàm chán nên muốn ra ngoài cho khuây khỏa. Nàng có muốn cùng ta nào?

      Chu Bình là kẻ biết viện lý do, nên lời cũng đơn giản hóa vấn đề.

      - ? Vậy còn gì bằng chứ! Cứ ở suốt trong hoàng cung này mãi, ta sắp sinh bệnh rồi! Nào nghéo tay nào!

      Mộc Bảo nghe vậy vui sướng nhảy tung tăng rồi chợt nghĩ đến khả năng tên Chu Bình lừa nàng lắm, thế là nàng muốn nghéo tay với mình.

      - Nghéo tay? chả lẽ nàng tin tưởng ta giữ được lời hứa với nàng được à?

      - Chứ sao! Nào nghéo tay .

      xong Mộc Bảo chạy tới nắm lấy tay của Chu Bình, tự động nghéo rồi mỉm cười khiến cho tim ai đó loạn nhịp chỉ vì nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nơi viền môi nàng.

      - Hoàng hôn khởi hành. Ta còn chút việc cần giải quyết.

      - Ân! Khoan ta muốn .... Ọc...Ọc...Ọc...Ọc...

      Chưa hết câu bụng của nàng biểu tình kịch liệt khiến Bảo nhi đỏ mặt mà muốn đào hố chui vào.

      - À... - Chu bình bấm bụng nhịn cười:

      - Ân.

      bàn toàn là đồ ăn ngon hết sức, nào là thịt gà, heo quay sữa, canh hạt sen, bào ngư... thơm lừng nức mũi.

      - Lâu rồi ta mới được thưởng thức đấy! Chu Bình ăn à?

      - Hả! À ta cảm thấy đói nàng cứ dùng trước.

      - Hử? Chàng có chuyện gì vậy? Cứ ta luôn kê sẵn tai nghe chàng mà. Chàng biết , người ta có thể cố tìm cách thay đổi diện mạo, thái độ, che đậy suy nghĩ, nhưng cái thần của đôi mắt và cái khí chất của con người là thứ cách nào giả mạo được.

      Mộc Bảo vừa ăn vừa khiến cho Chu Bình cảm thấy rất đáng . Bất quá nàng có hơi thấu lòng người quá!

      -Hoàng thượng!Hoàng thượng. Thuộc hạ tham...

      tiểu thái giám hớt hải chạy đến, nhìn trang phục chỉnh tề, bảy phần đoán được việc cấp báo vô cùng quan trọng.

      - Miễn lễ. !

      Chu bình cất giọng, khi ở trước mặt những thần dân. Chu Bình như con người khác vậy, lạnh lùng nhưng lại tỏ vẻ kiêu ngạo những vậy còn toát lên khí chất ta đây là nhất giống như lúc mới đầu Mộc Bảo gặp Chu Bình ( Cua : có cần nhớ dai tới vậy ; MB: ngươi cái gì phải ngươi viết sao hả ; Cua : Ừ mà cái đó là nàng Kun viết mà liên quan gì đến ta chứ nhưng mà phải viết theo ý của ngươi à*chạy biến*; MB: Ê khi nào chứ *phi dép*)

      - Thưa hoàng thượng, bá quan văn võ đợi người. Hình như... hình...

      - Được rồi, lui ra !

      - Vâng, thưa hoàng thượng.

      - Nàng cứ ăn , ta chút quay lại.

      - Ân, ta chờ.

      Ít lâu sau có cung nữ tới báo rằng Chu Bình bận việc chính , thể đưa nàng ra ngoài thành dạo chơi được. Thế là Mộc BẢo tức giận đứng dậy bỏ .

      Bước vào phòng ngủ, giật mình khi thấy sinh vật lạ ngồi ở góc giường tự kỉ.Chu Bình tiến đến, ôm Mộc Bảo từ phía sau, nhàng :

      - Nàng sao vậy? Vẫn giận ta?

      Hôm nay hứa tranh thủ thời gian đưa Bảo Bảo chơi. Cuối cùng, triều đình có việc đột xuất, thành ra phải thất hứa nhưng biết làm thế nào được. Chuyện này đúng là lỗi của . Nhưng cũng phải trách Mộc Bảo rất trẻ con, sao lại giận hờn vô cớ thế.

      Mộc Bảo né tránh cái ôm của Chu Bình, nhích sang chỗ khác. ngờ nàng lại sử dụng chiêu trò này, tính làm mặt lạnh rồi ăn vạ sao? Chu Bình khẽ thở dài, trò này Mộc bảo dùng nhiều rồi. Đột nhiên chàng nảy lên ý tưởng nếu nàng muốn chơi đến cùng.

      - Ta cứ định cùng nàng ra ngoài... Nhưng với tình hình này có lẽ phải hủy bỏ thôi!

      Chu Bình liếc trộm Bảo Bảo, vừa hay lại thấy người nàng cứng ngắc. Cười thầm trong lòng, coi như bước đầu thành công...

      nhanh mà cũng chậm, từ tốn tiếp, đả kích dần dần vào ý chí dễ bị lay chuyển của Mộc Bảo:


      - Vừa nãy ta có thấy tiểu miêu rất xinh, tính về hỏi ý kiến nàng. Nhưng tâm trạng nàng xấu như vậy, chắc muốn chăm sóc tiểu miêu đâu nhỉ?

      Nghe xong câu này, Mộc Bảo run rẩy. Ách... Nữ nhi chính lad thích những thứ mềm mại, đáng . Đúng tròn tâm lý, Bảo Bảo biết có nên quay đầu lại? Suy nghĩ lúc, Mộc Bảo quyết định tiếp tục ngồi lì ra đó, hại ai kia thở dài biết bao nhiêu lần. Mộc Bảo hình như ngày càng ngoan cố phải. vậy, chàng đành phải sử dụng đến chiêu trò cuối cùng. Dụ dỗ được phải làm sao? Đương nhiên là đe dọa rồi :

      - Vẫn nguôi giận? Được, ta cho nàng nghe. khi ta giận nàng biết hậu như thế nào! Tối nay...

      Chu Bình chưa hết câu, bỗng có thân thể mềm mại lao vào lòng cùng với giọng như mếu:

      - Ta hết giận rồi, hết rồi! Chàng bỏ qua , ta muốn có tiểu miêu...

      Khóe môi nhếch lên hình bán nguyệt, Chu Bình chính là muốn ăn Mộc Bảo, cười xấu xa, nghiêng người đóng cửa phòng lại.

      - Nàng có hối lỗi cũng muộn rồi. Ta phải phạt nàng vì tội giận dai mới được...

      Mộc Bảo còn ngơ ngác hiểu chuyện gì bị Chu Bình ôm chặt đem lên giường. Bản tính sói lang nổi dậy, tiểu Bảo bị ăn sạch ...

      ( Cua đứng phía ngoài phòng ngủ, dỏng tai nghe ngóng. Cuối cùng nghe thấy gì, đành cầm quyển sổ, thất thểu ra về TT^TT . AAAAA ta bị lây nàng Kun rồi!!! ôi!!! trong sáng của ta)

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 29: Có còn hay

      Trong khu vườn thượng uyển, nhân ảnh lặng lẽ tưới hoa, lại trầm ngâm suy nghĩ đâu đó. Người ngoài nhìn vào khung cảnh đẹp tựa chốn bồng lai, nhưng nhìn kĩ khung cảnh lại cho người khác cảm thấy mơ hồ. Cứ như thể bóng dáng lặng lẽ tưới hoa kia, có biến mất khi nào hay. (Trính suy nghĩ của Mộc Bảo : "Ta cảm thấy lúc đó chắc chắn huynh ấy có gì nhưng mà thể nhớ được. Hay ta hỏi huynh ấy nhưng mà thế xấu hổ lắm phải làm sao đây")
      Mộc Bảo loanh quanh với đống suy nghĩ lập lập lại. Do dự lúc, muốn hỏi cho ràng nhưng cứ chần chừ thế nào đấy. Mãi miên suy nghĩ, nên Thích Ưng đậu lên vai của nàng hay, hơi ngạc nhiên, nàng mang nỗi tâm trạng khó chịu ấy vào phòng. Đóng cửa phòng lại, mở bức thư ra.
      - Là của Mộc Song và Mộc Nữ?
      Trong thư là nét bút chữ đại, hỏi nàng là có biết Mộc Mã ở đâu ? là sao lại hỏi vậy chứ, chả phải các nàng tách ra để tìm kiếm thông tin Mộc Mã và giải quyết chuyện riêng của các nàng sao. Đặt bút, chuẩn bị viết thư trả lời bên cánh cửa mở ra, nàng liền giấu vội .
      - Mộc Bảo nàng làm gì vậy? Mệt ở đâu sao, có cần ta gọi thái y đến xem mạch ?
      Chu Bình bước vào thấy Mộc Bảo giấu cái gì đó liền đến bên xem thử. Trong tay Mộc Bảo là bức thư được viết rất ràng, nhưng nhìn sao cũng hiểu tại sao đời này lại có người viết thiếu nét như thế, đến nổi thể đọc hiểu được liền nhìn Mộc Bảo.
      về Mộc Bảo sau khi cố giấu nhưng được đành đứng lặng ở đó cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Chu Bình hiểu lí do:
      - Đây là thư của Mộc Song gửi. Muội ấy bảo tìm... Tiểu Mã đấy.
      - Tìm Tiểu Mã? Để làm gì?
      - Ta cũng , nhưng sao huynh vào mà gõ cửa hả?
      - À ... Ta định gọi nàng ăn. Nghe nô tì nàng ăn nên ta đến đây xem sao.
      - Hả ăn ư! Nhưng bây giờ mới.
      Mộc Bảo nhưng rồi để ý đến bên ngoài sắc trời ngã có lẽ vì nàng vẫn còn băn khoăn về chuyện đó nên để ý tới thời gian. là...
      - Ân.
      Chu Bình thấy vậy liền hỏi nữa, cùng với Mộc Bảo. ra chàng rất thắc mắt tại sao Mộc Bảo lại có thể biết tới Tiểu Mã, tại sao... Chu Bình mãi suy nghĩ cho đến khi tiếng Mộc Baỏ làm cho chàng chợt tỉnh:
      - Chu Bình, chàng nghĩ gì vậy? Mau ăn , đồ ăn nguội mất.
      - À ừ, nàng thưởng được rựơu?
      - Ân.
      - Người đâu, mang rượu đến cho ta.
      Chu Bình vừa cất tiếng nữ tì liền đem đến, nhận được cái phủi tay của Chu Bình lập tức hiểu ý lui ra ngoài. Bây giờ chỉ cogn mình Mộc Bảo và Chu Bình.
      Mùi rựơu thoang thoảng nhàng lan tỏa khiến người ta say đắm, chưa uống muốn ngà ngà. Thượng đẳng Nữ nhi hồng danh bất hư truyền!
      - Rượu ngon!
      - Giai nhân tuyệt sắc, rượu chưa chạm đầu lưỡi cay nồng!
      -Ân!
      Hai người cứ cùng nhau ăn cho đến khi say mèm mới thôi. LúcMộc Bảo chuẩn bị đứng dậy bị choáng sắp ngã, Chu Bình đưa tay đỡ lấy, ôm nàng vào lòng. Trong khoảng khắc này Chu Bình thể nào cưỡng lại được, khi nhìn vào khuôn mặt ửng hồ mê hoặc của Mộc Bảo. Khuôn mặt Mộc Bảo vì say mà ma nữ quyến rũ lạ kỳ.
      Đôi môi Chu Bình nhàng chế trụ, áp vào đôi môi mềm mại của Mộc Bảo. ngừng rút hết mật ngọt của nàng, cho đến khi Mộc Bảo ngừng như thể thở nữa mới nuối tiết rời . Đôi môi của Chu Bình nhàng chạm vào tai của Mộc Bảo :
      - Nàng còn nhớ chứ, trong lần ấy ta từng hỏi nàng câu, nàng còn nhớ ?
      - Gì cơ?
      - Ta hỏi, trái tim nàng còn đó ?
      Mộc Bảo cơ hồ cảm nhận được hơi thở của Chu Bình. Những cảm xúc của Mộc Bảo lẫn lộn vào nhau biết nên ra sao lại nghe thấy tiếng của Chu Bình trầm lại, nhưng vẫn mất ấm áp.
      - Nếu còn, ta muốn lấy nó !
      Mộc Bảo chưa kịp hoàn hồn sau lời của Chu Bình, lại liên tiếp bị hành động của Chu Bình ép vào. Chu Bình tiếp tục hôn lấy môi Bảo. Rồi dịu dàng chường xuống cổ nàng, hôn đường cho tới ngực của nàng.
      Còn Mộc Bảo sau khi bị Chu Bình hôn dục vọng lên cao trào.... (Tự thẩm )
      Thức dậy với cơ thể mệt mỏi, Mộc Bảo nhìn ra ngoài . Thích Ưng ở ngoài cửa sổ từ bao giờ hay. Mộc Bảo cố cử động đưa tay lên để lấy bức thư mang đến. Là của Mộc Giải. Nội dung trong thư :
      "Mộc Mã bây giờ ở chỗ muội , mọi người cần lo lắng . Có nhiều chuyện ta cần phải gặp trực tiếp mới được.
      Cửu thiên chi tế, hồn hô vô vãng,
      Tế dĩ thần huyết, trường vô tuyệt chung.
      Ký gửi: Mộc Giải"
      Xem ra Mộc Giải tìm thấy Mộc Mã rồi, nhưng sao lại có thêm câu ca dao? Nhớ nhầm mình từng nghe qua ở đâu đó, ở đâu được nhỉ? suy nghĩ nên Mộc Bảo hề để ý Chu Bình bước đến bên nàng, cho đến khi cảm nhận hơi ấm của Chu Bảo đưa tay khoác cho nàng chiếc chăn mỏng.
      - Nếu nàng thay y phục, ít nhất nàng cũng đến đắp chăn lại bị cảm mất .
      - Ân.
      - Có tin mới từ các tỷ muội của nàng sao?
      - Ưm đúng vậy...
      - Nàng cứ hỏi, đừng có như vậy. giống nàng chút nào cả.
      - Có phải chàng xem ta như hoàng muội của chàng ?
      Chu Bình nhìn nàng hồi, đôi phần hiểu:
      - Giống?
      Chu Bình dừng lại nhìn từng biểu qua nét mặt của Mộc Bảo rồi mới tiếp:
      - Nàng là có ý gì?
      Mộc Bảo sực tỉnh, nàng nghĩ gì vậy? Hoàng muội giống với nàng ở đại thôi. Chứ ở đại này, giống chỗ mô nào?
      Mộc Bảo nhìn Chu Bình cười huề, còn Chu Bình lại gượng ép mỉm cười . Nữ tử khó hiểu!
      - có gì. Chàng muốn dạo ?
      - Được nhưng nàng...
      - Ta thay y phục .
      Mộc Bảo xong mỉm cười đứng dậy tự thay y phục.
      Vườn thượng uyển ban sớm tinh mơ quả động lòng người. Sương vẫn còn đọng từng cánh hoa, vài búp hoa vẫn còn ngủ nướng. Mùi của đất ẩm cùng yên ả hòa lẫn vào nhau, khiến cho người dạo trong nó gần như lạc mất đường ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :