1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 70: Nan đề

      Editor: Bộ Yến Tử

      "Sao con gấp gáp như vậy chứ?"

      Hiển tần kỳ quái :

      " muốn đàm hôn , cũng phải là chuyện ngày ngày hai?"

      " ngày hai ngày nhưng là cần gấp như vậy."

      Lưu Đồng vội hỏi:

      " tháng có thể định ra được ?"

      Kỳ thực Lưu Đồng muốn , chẳng sợ ngày hai ngày, cũng thực vội!

      Hiển Tần nghe xong liền nhíu mày:

      "Sao lại muốn hạn định thời gian tháng?"

      Lưu Đồng chần chờ sau đó giọng :

      "Nương nương cũng biết, cọc hôn lần đầu của con chính là do Thái Tử làm môi. Mạc gia kia, nhìn nhưng là còn muốn ghép nữ nhi cho con. tại Thái Tử bị giam cầm, vừa vặn thể xen vào hôn của con, con nghĩ thừa dịp trong khoảng thời gian này, nhanh chóng thúc đẩy chung thân đại của mình sẵn sàng."

      Hiển tần khẽ thở dài, thầm:

      "Mạc gia kia nơi nào tốt..."

      "Nương nương!"

      "Hảo hảo, đều theo con."

      Hiển tần liên tục nhân nhượng Lưu Đồng quen, cũng chối từ, chỉ cảm thán cười :

      "Con lớn cần nương, là phục con rồi. Này hai **** cởi xuống Thường tam nương kia là dạng người gì, rồi sau đó mời phu nhân An Viễn hầu vào cung chuyện. Như vậy, cuối cùng được rồi ?"

      "Vậy, đa tạ nương nương."

      Lưu Đồng đứng dậy, chính đáng hợp tình hành đại lễ cho Hiển tần.

      Hiển tần bất đắc dĩ lắc đầu.

      Có Hiển tần hỗ trợ, nhưng đến cùng Lưu Đồng vẫn là cảm thấy đủ.

      biết , cuối cùng có thể quyết định hôn của , ai khác chính là Hoàng đế, chỉ cần đạo thánh chỉ tứ hôn là xong.

      tốt xấu cũng là Hoàng tử, hôn của , nhất định là muốn Hoàng đế phê chuẩn.

      Mà nếu như có tài năng gì nhường Hoàng đế đáp ứng cưới phụ nhân hòa ly?

      Con đường duy nhất mà Lưu Đồng có thể nghĩ đến, đó là Quý phi nương nương trong cung.

      Quý phi xuất thân dân gian, có thế lực ngoại hướng giúp đỡ, lại có thể đường ngồi vào vị trí Quý phi, vậy bà cũng là người có tâm kế.

      Bất quá Quý phi có con, nghe đồn Quý phi cũng từng muốn ôm Hoàng tử dưỡng ở dưới gối, nhưng thành.

      Có cung nhân biết nội tình từng , nhường Quý phi nuôi dưỡng Hoàng tử là đề nghị của hoàng thượng, nhưng Quý phi cự tuyệt.

      Vốn tưởng rằng Quý phi bởi vậy ở trong cung dần dần mất địa vị, lại nghĩ rằng Quý phi lại long sủng suy, thậm chí lướt qua các tần phi có con khác ngồi vững địa vị cao, chưởng quản phong ấn hoàng hậu, quản lý toàn bộ hậu cung, Nguyên Vũ đế đối với nàng cũng là kính trọng có thêm, đúng là thua kém gì Thuần Khác hoàng hậu qua đời.

      Lưu Đồng cùng Hiển tần thương lượng phen, Hiển tần :

      "Nếu như Thường tam nương kia tốt, phủ An Viễn hầu cũng đồng ý gả nữ nhi cho con, ta đây phải tìm Quý phi nương nương chút. Bất quá..."

      Hiển tần dừng chút, :

      "Quý phi nương nương có giúp con hay , thể vội vàng được, ta cũng thể cam đoan."

      Lưu Đồng :

      "Lúc nương nương tìm Quý phi nương nương chuyện của con, con cũng muốn theo. Con thuyết phục Quý phi nương nương giúp con."

      Hiển tần hơi hơi nhíu mi, nhìn Lưu Đồng :

      "Con thuyết phục Quý phi hả? Con có thể có ưu việt gì thuyết phục Quý phi?"

      Lưu Đồng trầm mặc , nửa ngày sau mới lên tiếng:

      "Đến lúc đó nương nương biết."

      Hiển tần thấy hạ quyết tâm, cũng tiếp tục khuyên nhiều, chỉ thở dài :

      "Hi vọng Thường tam nương kia, đối với con mà là lương phối ."

      Bằng lại muốn phụ phen tâm tư của con đó.

      Cùng Hiển tần bên này ổn thỏa, Lưu Đồng liền cảm thấy cả người thoải mái.

      Ra cung, lập tức đến phủ Thụy vương.

      Thụy vương nghĩ đê ở hành lang phía Tây bị vỡ có liên quan tới việc thiện hậu chi sách, sở hữu điều trần tổng cộng viết hơn mười bổn tấu chương, lúc này nhường Nguyên Vũ đế đọc kỹ vỗ án trầm trồ khen ngợi, lập tức đưa cho Trung Thư Lệnh, để Trung Thư Lệnh xem xét phác thảo chiếu lệnh.

      Có lẽ là theo chuyện này, Nguyên Vũ đế cũng nhìn ra được Thụy vương có năng lực xử lý chính , cũng có lẽ là Nguyên Vũ đế đối với Thụy vương ở triều đình, giống như đám người Kỳ vương bỏ đá xuống giếng với Thái Tử mà cảm thấy vui mừng, sau đó, Nguyên Vũ đế bắt đầu coi trọng Thụy vương vị vương gia này luôn luôn có tiếng tăm gì, sau khi để tới Hộ bộ xét duyệt thu hoạch thu thuế má bao năm qua, suy tính thu hoạch vụ thu năm nay so với năm trước, thuế má thu vào từ các nơi cần phải nộp lên , báo cho nghe.

      Chuyện này đối với Thụy vương mà , xác thực là khảo nghiệm.

      Cũng xác thực là nan đề.

      Trong khoảng thời gian này, Thụy vương cũng chính vì chuyện này mà cảm thấy buồn khổ, hơn nữa có chút triều thần có lẽ là nhìn hướng gió, nhận thấy Thụy vương có phải bắt đầu đại tác phẩm, cũng có người bắt đầu chạy tới phủ Thụy vương, làm Thụy vương càng ngày càng phiền.

      Khi Lưu Đồng tìm được Thụy vương, Thụy vương khắc banh khuôn mặt đầu gỗ.

      Lưu Đồng rất quen thuộc việc của mình đó là tìm vị trí ngồi xuống, nhìn Thụy vương :


      "Ngũ ca hôm nay được nhàn sao? Lại ở chỗ này làm nghề mộc."

      Thụy vương đầu cũng nâng, trầm giọng :

      "Làm nghề mộc, tùng tùng xương cốt. Sợ là ngày mai xong."

      Lưu Đồng nhìn , bên tai chỉ để lại thanh kẽo kẹt kẽo kẹt cứ đầu gỗ.

      Nửa ngày sau cuối cùng đặt đầu gỗ cứ xuống, Thụy vương cầm cứ xuống đoạn đầu gỗ kia, nhìn về phía Lưu Đồng :

      "Phụ hoàng cho ta đại nạn đề."

      Lưu Đồng nghĩ lại biết:

      "Nhưng mà, hạch toán bao năm qua là chuyện thu hoạch thuế má vụ thu của Hộ bộ mà?"

      Thụy vương gật đầu:

      "Trước khi Thái Tử chưa tiếp quản Hộ bộ, thuế má Hộ bộ thu vào kỳ thực cũng làm sao trong suốt, luôn có chút vào trướng, vào hầu bao tư nhân của quan viên. Sau khi Thái Tử tiếp quản, thuế má thu vào nhìn qua theo dĩ vãng có biến hóa nhiều lắm, cũng chính là vào quốc khố, cũng biết có bao nhiêu. Bây giờ Thái Tử bị giam cầm, phụ hoàng để ta hạch toán thuế má Hộ bộ thu bao năm qua, thiếu được muốn mở quốc khố điểm điểm... A, ta có thể đoán trước, đến lúc đó lại là phen tinh phong huyết vũ."

      Lưu Đồng mím môi :

      "Ngũ ca có thể qua loa điểm điểm, ứng phó xong là được."

      Mặc dù Lưu Đồng như vậy, nhưng trong lòng biết, Thụy vương chẳng phải cái loại người qua loa cho xong.

      Thụy vương nhìn chằm chằm đầu gỗ, bên cẩn thận nghiên cứu hoa văn đầu gỗ, bên :

      "Thái Tử tham ô tiền lương ở Hộ bộ, tám chín phần mười phụ hoàng là biết đến. Phụ hoàng còn phải lão hồ đồ. Chẳng qua, phụ hoàng ngầm đồng ý Thái Tử tích góp từng tí thế lực, cho nên cũng so đo thôi. Dù sao ở trong lòng phụ hoàng xem ra, thiên hạ này, tóm lại có ngày là của Thái Tử."

      Thụy vương thở ra ngụm trọc khí, đặt xuống đầu gỗ :

      "Phụ hoàng bảo ta làm như vậy, cố hết sức lấy lòng, mục đích có hai cái. cái, chính là thăm dò ta có phải vô tâm đá Thái Tử cước hay . Cái thứ hai, đại khái cũng là cảnh cáo Thái Tử phen. Cảnh cáo cần làm quá mức."

      "Cho nên, qua loa điểm trướng có lệ... Là có khả năng."

      Thụy vương khẽ cười tiếng.

      Lưu Đồng cắn răng :

      "Phụ hoàng lo lắng Ngũ ca tại đây làm chuyện gì cho hợp cảnh sao? Ngũ ca muốn tra sổ sách Hộ bộ, khẳng định tốt tội ít quan viên ở Hộ bộ. Tra trình độ như thế nào, cũng muốn Ngũ ca cẩn thận cân nhắc châm chước. Tra quá sâu, liên lụy ra nhiều người, nhất định làm Thái Tử chịu đại tỏa, Phụ hoàng vui. Tra được sâu, lại làm phụ hoàng bất mãn... Cũng luận tra được thâm cùng sâu, tóm lại đều đắc tội với người làm chuyện xấu. Bọn họ dám oán trách phụ hoàng, bêu danh này phải để Ngũ ca cõng sao?"

      "Ai phải đâu?"

      Thụy vương thở dài tiếng, lười biếng duỗi thắt lưng :

      "Cho nên hôm nay nên thả lỏng xương cốt trước, chờ nay mai, vậy có ngày thanh nhàn rồi."
      Minhang, 139Chris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 71: Trận đánh ác liệt

      Editor: Bộ Yến Tử

      đến đây, Thụy vương lại tiếc nuối :

      "Đầu gỗ này, nhưng là có thể cho ngũ tẩu đệ mài sơ, cũng biết lúc nào rảnh rỗi mà hoàn công."

      "Ngũ ca!"

      Lưu Đồng vừa vội vừa tức, tâm tình nguyên bản vốn có chút nhảy nhót, cũng bởi vì chuyện của Thụy vương mà lo lắng chen ngang.

      " cần lo lắng."

      Thụy vương cười cười, hỏi Lưu Đồng:

      "Đúng rồi, đệ đột nhiên tới là có chuyện gì?"

      Lưu Đồng cũng tốt chuyện của mình, bỗng chốc chỉ cảm thấy tâm tình cái gì cũng có.

      Thụy vương so với nhìn thông suốt hơn :



      "Luôn có người phải làm việc này, cố hết sức lấy lòng làm chuyện xấu ... Ta làm, cũng có gì."

      Thụy vương đến gần Lưu Đồng, vỗ vỗ bờ vai của :

      "Chút chuyện ấy ta còn có thể ứng phó, đệ cần quá mức lo lắng. Cùng lắm chính là, sau khi Thái tử khởi phục lại thiết kế ta lần. Vừa vặn, ta cũng rơi cái thanh nhàn. Còn nữa, Thái tử cũng thể làm quá mức, tốt xấu còn có phụ hoàng nhìn mà, nguyện ý ở trước mặt phụ hoàng gánh cái danh bạc tình với huynh đệ."

      Lưu Đồng cảm thấy Nguyên Vũ đế bất công quá mức, trong lòng rất là khó chịu.

      Nhưng biết mình nhiều lời vô ích, chuyện mà Thụy vương quyết định, đệ đệ là đây, liên tục khuyên cũng tuyệt hai lời.

      Chỉ có thể tin tưởng, Thụy vương có năng lực có thể xông qua đống hỗn tạp này.

      Thụy vương vừa cười vừa hỏi :

      "Hôm nay, đệ đến đây có chuyện gì sao? Mới vừa rồi khi đệ bước vào, ta còn nhìn đệ thần thái sáng láng."

      Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, còn tưởng rằng mình tiến vào, ngũ ca luôn luôn vội vàng làm nghề mộc hoạt, căn bản chú ý .

      Lưu Đồng gãi gãi đầu, liền kể chuyện chính mình vào cung tìm Hiển tần, cầu Hiển tần hỗ trợ, còn tính toán tìm quý phi nương nương chuyện.

      "Đệ muốn chốt xuống hôn , thời điểm tốt nhất cũng chính là lúc này ..."

      Lưu Đồng giọng :

      "Thái tử bị giam cầm, vậy ở dưới mí mắt phụ hoàng, cũng dám làm nhiều động tác . Thừa dịp ốc còn mang nổi mình ốc, đó là thời cơ quản đến đầu đệ, đệ muốn nhanh chóng định xuống hôn , cũng miễn cho lo lắng đề phòng, sợ ngày kia phụ hoàng đột nhiên lại tứ hôn cho đệ."

      Lần trước Nguyên Vũ đế đột nhiên tứ hôn, cũng chưa từng hỏi qua ý kiến Lưu Đồng. Thái tử nhấc lên đích nữ Mạc gia, nhìn cửu đệ đến tuổi, nên thành hôn, Nguyên Vũ đế còn Thái tử hữu ái huynh đệ, lúc này liền nhường quý phi phái người điều tra tin tức liên quan tới đích nữ Mạc gia, tin tức trở về rất vừa lòng, Nguyên Vũ đế cao hứng ban hôn.

      Từ đầu tới đuôi, đều muốn trước với Lưu Đồng câu.

      Đối với chuyện này, trong lòng Lưu Đồng rất thoải mái.

      Thụy vương nghe vậy suy nghĩ chút, gật đầu :

      "Chính xác, Thái tử cũng bị giam cầm tháng, chuyện này là do miệng vàng lời ngọc của phụ hoàng hạ, có khả năng sửa đổi. tháng này đúng là thời cơ tốt nhất. Bất quá —— "

      Thụy vương nghi hoặc :

      "Chỗ mẫu phi hứa giúp đệ tốt ngược lại cũng thôi, nhưng chỗ quý phi nương nương, làm sao đệ dám chắc chắn bà ta có thể giúp đệ chứ? Ta ngược lại biết từ khi nào đệ lại có giao tình với quý phi nương nương nha."

      Trong lúc nhất thời Lưu Đồng có chút trầm mặc, nửa ngày sau mới :



      "Đệ và quý phi nương nương có giao tình, bất quá là... Có chút điều kiện, có thể bàn cùng bà ta."

      Thụy vương càng thấy kỳ quái, hồ nghi nhìn chằm chằm Lưu Đồng, :

      "Tiểu Cửu trưởng thành, có chút bí mật cũng với ngũ ca rồi."

      Lưu Đồng nhếch miệng cười cười, nhưng nụ cười này ràng thập phần giả dối.

      Thụy vương cũng hỏi nhiều, chỉ :

      "Chính đệ phải chú ý đắn đo đúng mực, ta cũng cần quá mức lo lắng cho đệ. Tốt xấu gì đây cũng là hôn của đệ, tất nhiên đệ so với ta còn muốn để bụng."

      Lưu Đồng cười cười:

      "Ngũ ca chờ uống trà em dâu đến nơi."

      Thụy vương nhíu mày :

      "Đó vẫn là muội thê của ta đấy nhé."

      "Gả cho đệ, trước hết là tiểu em dâu, sau đó mới là muội thê."

      Lưu Đồng nở nụ cười, thấy Thụy vương lộ vẻ mặt mệt mỏi, nhân tiện :

      "Ngũ ca, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi chút , bồi ngũ tẩu nhiều nhiều chút. Kế tiếp đoạn ngày... Sợ là, trận đánh ác liệt."

      Thụy vương gật đầu, nhéo nhéo mi tâm:

      "Đúng vậy, quan viên ở Hộ bộ này... Đều là mấy tên giảo hoạt, cũng dễ tiếp xúc."

      Lưu Đồng tự biết mình cũng giúp được Thụy vương cái gì, thức thời cáo lui.

      Trở lại phủ Cửu hoàng tử, Hoa Trạch trình lên sổ sách thu chi trong phủ Hoàng tử.

      "Năm trước, bổng ngân lộc mễ của gia nửa, đại đầu vẫn là dùng ở Tây Vực bên kia..."

      Hoa Trạch thấp giọng :

      "Bất quá, gia nhiều năm liên tục ngầm giúp đỡ dân chúng Tây Vực như vậy, nhưng cũng có người biết là gia làm việc này."

      Cửu hoàng tử nhíu mày, :

      "Ta giúp người Tây Vực, phải vì yếu nhân cảm kích báo đáp."

      Cửu hoàng tử khép lại sổ sách, suy nghĩ chút :

      "Mã thượng chính là thu hoạch vụ thu, sau khi thu hoạch vụ thu kiểm kê nhập quốc khố, năm bổng ngân lộc mễ này triều đình cũng phát xuống dưới. Trong khoảng thời gian này... Ngươi để người ta quét dọn trong phủ chút, chủ viện bên kia cũng nên thu chỉnh phen, nên đặt mua gì đó, đặt mua tốt lắm."

      Hoa Trạch sửng sốt, liếc mắt nhìn Hoa Hạo, hỏi:

      "Ý của gia là..."

      Lưu Đồng cười cười:

      "Đại khái bao lâu nữa, trong phủ muốn có việc vui."

      Hoa Trạch nhất thời kinh hỉ :

      "Gia muốn kết hôn Hoàng tử phi ạ?"

      "Ừm."

      Lưu Đồng vuốt cằm:

      "Mặc dù chuyện này còn chưa có định, bất quá... Ta cũng nắm chắc vài phần. Trước chuẩn bị, sai biệt lắm."

      Lúc này, Hoa Trạch cao giọng đáp ứng, lập tức bị kích động tìm ma ma quản phân phó việc này.

      Lưu Đồng để Hoa Hạo lui xuống, nằm sạp, suy tư đến lúc đó gặp quý phi nên làm sao cùng bà ta đàm phán việc này.

      áp căn biết là Hiển tần và phủ An Viễn hầu tiếp xúc có vấn đề gì.

      Trong đầu nghĩ tới quý phi kia, Lưu Đồng liền thể hồi tưởng màn năm đó Mạc thị lâm chung.

      Mặc dù Mạc thị nhập phủ chỉ có hai tháng, trong khoảng thời gian ngắn Lưu Đồng đối với nàng cũng thể sinh ra cảm tình, nhưng Lưu Đồng tin tưởng đó là nữ hài tử ngại ngùng nội hướng tới cực điểm.

      Sau khi nàng vào phủ luôn luôn ở tại chủ viện dưỡng thương, Lưu Đồng cũng phải người cầm thú, tự nhiên ở lúc nàng dưỡng thương mà động phòng cùng nàng.

      Tuy rằng như vậy, nhưng Lưu Đồng và Mạc thị vẫn ở chung rất hòa hợp.

      Lưu Đồng luôn luôn là người mềm lòng, mặc dù vừa lòng với cọc hôn này, nhưng phải là người giận chó đánh mèo.

      cưới thê trở về, đương nhiên hảo hảo đợi nàng.

      Huống chi lần đầu tiếp xúc với Mạc thị, Lưu Đồng cũng thấy phản cảm với nàng.

      Tuy rằng còn phải phu thê chân chính, nhưng thừa dịp khi Mạc thị dưỡng thương mà bồi dưỡng cảm tình, Lưu Đồng cũng nguyện ý.

      Mỗi ngày cùng nhau dùng ngọ thiện và bữa tối, chỉ cần có lúc ở , Lưu Đồng đều ở chung với Mạc thị.

      Nguyên bản Mạc thị trầm mặc ít lời, suốt ngày nhiều cũng chỉ hai câu, nhưng lúc Lưu Đồng cùng nàng tiếp xúc, dần dần Mạc thị cũng đáp lại Lưu Đồng hai câu, khi đối mặt Lưu Đồng, cũng ngượng ngùng cười.

      Chính là ma ma bên người Mạc thị rất nghiêm khắc, mỗi khi phu thê bọn họ ở chung chỗ, ma ma kia đều phụng phịu đứng ở giữa.

      Có vài lần, Lưu Đồng muốn đuổi ma ma mặt lãnh kia ra, lại cảm thấy Mạc thị có hé răng, tốt hạ thấp mặt mũi của nàng, mỗi lần chỉ có thể nhịn.

      Trừ bỏ điểm thoải mái đó, Lưu Đồng cũng có cái gì vừa lòng.

      Lưu Đồng cho rằng hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, lại nghĩ rằng, đột nhiên có ngày, Mạc thị trọng bệnh.
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 72: qua

      Editor: Bộ Yến Tử

      Mạc thị bệnh nặng vạn phần kỳ quái, hề trưng triệu.

      Lưu Đồng nhận được tin tức, ngựa dừng vó chạy về phủ Hoàng tử.

      ràng trước ngày, và Mạc thị ở bàn cơm vẫn cười cười, làm sao Mạc thị có thể đột nhiên bệnh nặng chứ?

      Lưu Đồng cảm thấy thập phần kinh ngạc, trong lòng cũng rất sốt ruột.

      Trở về phủ vào phòng, thẳng đến trước mặt Mạc thị, ánh vào mi mắt , là nữ tử cuộn mình thành đoàn, cắn chặt răng ôm chân bị thương.

      Lưu Đồng bước lên phía trước nâng nàng dậy, sốt ruột hỏi mời thái y chưa. Tiểu nha hoàn vội vã đáp mời, phòng hạ nhân đều lộn xộn.

      Trong lòng Lưu Đồng rất vui, dư quang lại liên tục ném đến người lão ma ma bên cạnh Mạc thị, lão đứng im chỗ bất động, sốt ruột cùng phẫn nộ nhất thời dâng trào trong lòng, Lưu Đồng cước đạp qua mắng:

      "Chủ tử ngươi ở chỗ này khó chịu như thế, ngươi ngược lại xem như có quen hệ tới ngươi! Đều cút cho bổn Hoàng tử! Đều cút !"

      Lão ma ma phát hoảng, vội vàng đụng đầu cấp tốc lui ra, còn lại bọn nha hoàn cũng dám đợi ở đó, nối đuôi nhau mà ra.

      Dù sao, khi Lưu Đồng nổi giận lên vẫn rất dọa người.

      Trong phòng nhất thời chỉ còn lại phu thê hai người bọn họ.

      Lưu Đồng cảm thấy cần phải lưu lại hai người hầu hạ, muốn kêu hai người trở về, lúc này, nghe được Mạc thị nhàng thở ra.

      ôm lấy nửa người của Mạc thị, lên tiếng trấn an nàng :

      " có việc gì, thái y lập tức đến."

      Lưu Đồng cũng ý thức được tình huống của Mạc thị có bao nhiêu nghiêm trọng, còn tưởng rằng chỉ là khỏe nhất thời.

      Nhưng mà Mạc thị lại nhanh nhẹn bám lấy cánh tay , đối lắc đầu, ý bảo , nàng có chuyện muốn .

      Lưu Đồng liền dựa sát vào người nàng chút.

      Mạc thị chăm chú nhìn Lưu Đồng lát, như là dùng sức, thở hổn hển :

      "Gia, chàng là ... Người tốt."

      Lưu Đồng biết vậy nên càng hiểu, lại có chút dở khóc dở cười:

      " là lúc nào rồi, cái gì người tốt người xấu. Nàng đừng lo lắng, thái y..."

      "Vô dụng."

      trán Mạc thị tràn đầy mồ hôi:

      "Thái y đến cũng vô dụng, thiếp biết, bọn họ nhất định phải để thiếp chết ..."

      Lưu Đồng nhất thời trừng lớn mắt, căn bản nghe ý tứ trong lời của Mạc thị.

      Mà đối với Mạc thị, lời này là nàng dùng hết khí lực còn lại để .

      "Gia, chàng là người tốt, thiếp , muốn lừa chàng, để chàng cả đời chẳng biết gì..."

      Lời Mạc thị đứt quãng, khó nhọc:

      "Thiếp phải, phải là đích nữ phủ Phụ quốc công, thiếp là, thiếp là thứ nữ... Vốn nên gả cho chàng, là đích tỷ của thiếp, nàng, nàng bây giờ là... Là Đừng phủ Thái tử, Mạc nhũ nhân..."

      Tay Lưu Đồng ôm Mạc thị nhất thời cứng ngắc như sắt, còn có tia run run.

      thể tin.

      "Thái tử và đích tỷ của thiếp sớm có xã giao ám muội, phụ thân và tổ phụ, bọn họ cũng biết ... Bọn họ muốn đưa đích tỷ vào phủ Thái tử, nhưng mà, nhưng mà lại cam lòng để nữ nhi đích xuất làm thiếp, cho nên..."

      Lời Mạc thị có chút mơ hồ, nhưng giờ phút này Lưu Đồng lại nghe được rành mạch.

      "... Thái tử nhường gia cưới đích tỷ bất quá chỉ là ngụy trang, sớm trước bước, tiếp đích tỷ đến phủ Thái tử. Mà thiếp, thiếp muốn thay thế đích tỷ gả cho gia. Thiếp vốn, vốn cho rằng chuyện này cũng là đường ra cho thiếp, đường ra, nhưng mà..."

      Mạc thị xong, nước mắt cũng rớt xuống:

      "Nhưng mà thiếp nghĩ tới, trước khi xuất giá vì cảnh cáo thiếp cần lung tung, lại bị chặt đứt chân, sau khi xuất giá, trong phủ lại phái người theo tới giám thị thiếp... Các nàng hứa là xem, xem gia và thiếp cảm tình dần dần hảo, bọn họ lo lắng ngày kia, kế sách này , bại lộ. Cho nên..."

      Mạc thị thở gấp mấy hơi, vốn Lưu Đồng chết lặng vội vàng thu hồi tinh thần đa nghi, ôm nàng sát thêm chút, động động miệng muốn cái gì, lại phát mình cái gì cũng nên lời.

      "... Gia, vốn thiếp chết liền chết, nhưng mà thiếp muốn chàng làm người hồ đồ, lại càng muốn chàng bị lừa chẳng biết gì, còn muốn khăng khăng mực thay Thái tử, thay Thái tử làm việc..."

      Đồng tử Mạc thị bắt đầu tan rã:

      "Cuối cùng, cuối cùng có cơ hội như vậy, có thể cho chàng biết chân tướng. Thiếp, thiếp cũng liền..."

      Cũng liền an tâm ...

      Mạc thị còn chưa xong, khí tuyệt bỏ mình.

      Hai mắt Lưu Đồng đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tơ máu, ôm lấy thân thể Mạc thị chậm rãi ngửa đầu.

      cảm thấy hình như khóc, chẳng qua có rơi lệ.

      Lưu Đồng lẳng lặng cùng Mạc thị đợi lâu, thẳng đến khi nha hoàn ngoài cửa yên :

      "Điện hạ, thái y đến."

      Lưu Đồng im lặng tiếng động, nửa ngày sau mới mở miệng khàn khàn :

      "Cho thái y vào ."

      Thái y xách theo hòm thuốc vào gặp cảnh này liền thầm, thanh mạch, nhất thời buông lỏng cổ tay Mạc thị ra, hoảng sợ :

      "Cửu hoàng tử, này, Hoàng tử phi ..."

      " chết?"

      Mắt Lưu Đồng biểu cảm.

      Thái y vội gật đầu, trong lòng càng yên cùng bất an.

      Lưu Đồng :

      "Đến cũng đến, nhìn thử . Hoàng tử phi đột nhiên bị bệnh, nàng gấp. Ngươi lại nhìn cái, nàng bị làm sao vậy? Là bệnh gì đột phát?"

      Thái y theo lời cẩn thận kiểm tra, rồi sau đó cung kính trả lời:

      "Hồi Cửu hoàng tử, Hoàng tử phi là vì vết thương chân chuyển biến xấu..."

      Vừa thông suốt giải thích, ngắn gọn chính là câu .

      Mạc thị đột nhiên bệnh nặng, là vì bị thương nặng dẫn phát. Chứng bệnh kỳ thực có đoạn ngày, chẳng qua có chú ý tới. Hôm nay đột nhiên phát bệnh, tuy rằng tới gấp, nhưng cũng là chuyện trong dự kiến.

      Lưu Đồng lẳng lặng nghe, nghe xong liền cho thái y xuống, lại phân phó người tiến vào, vào cung giao đãi báo tang.

      Ngay sau đó, Lưu Đồng đưa hạ nhân hồi môn của Mạc thị tới.

      "Các ngươi tốt."

      Lưu Đồng mặt biểu cảm nhìn những người này, nhe răng cười :

      "Thân thể Hoàng tử phi khoẻ, các ngươi thế nhưng bẩm báo chuyện này, các ngươi hầu hạ chủ tử như thế nào hả?"

      Lấy lão ma ma kia cầm đầu hạ nhân nhất thời phủ phục dưới đất, đám hồn bất phụ thể.

      Lưu Đồng hai lời, quát:

      "Người tới! Đem lão điêu nô kia khấu đứng lên!"

      Lão ma ma nhất thời trừng to mắt, vội lớn tiếng :

      "Cửu hoàng tử! Ta là ma ma, vú nuôi đích xuất của phủ Phụ quốc công!"

      "Ở trước mặt bổn điện hạ, ngươi lại dám tự xưng 『 ta 』?"

      Lưu Đồng cười đến càng thêm □ người:

      " đến bất quá cũng chỉ là nô tài, cũng dám đùa bỡn uy phong ở trước mặt bổn điện hạ, có thể thấy được, trong ngày thường đối với Hoàng tử phi ngươi có bao nhiêu kiêu ngạo! Hôm nay, mượn ngươi tới khai đao!"

      Lưu Đồng vung tay lên, Hoa Trạch và Hoa Hạo liền lập tức tiến lên giữ chặt hai cánh tay lão ma ma, kéo bà đứng lên.

      Xử trí xong lão ma ma, thừa lại nô tài hồi môn của Mạc thị, Lưu Đồng đều cho người thống nhất kéo dậy.

      Đến phiên lão ma ma, Lưu Đồng tự mình thẩm vấn đêm.

      Đối với lời của Mạc thị, Lưu Đồng cảm thấy bất khả tư nghị, lại tìm thấy nửa điểm ổn, chỉ cảm thấy nàng chuyện hợp tình hợp lý.

      Nếu là như vậy...

      Trong mắt Lưu Đồng nhiễm mê mang lát, rồi sau đó lại chuyển thành kiên định.

      thẩm vấn lão ma ma cả đêm, thủ đoạn ngoan độc đều sở xuất.

      Cuối cùng, Lão ma ma vẫn thể nhịn xuống nghiêm hình tra tấn như vậy, cắn chặt răng, thành giao đãi.

      Hết thảy những gì Mạc thị , đều là .

      Thẩm vấn lão ma ma xong, Lưu Đồng trực tiếp cho người ta đem nàng trượng tễ(1).

      Kế tiếp đâu?

      Muốn hỏi Thái tử lấy lại công đạo, truy cứu tội của phủ Phụ quốc công?

      A.

      Lưu Đồng bật cười, đưa tay che hai mắt.
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 73: Ước gặp

      Editor: Bộ Yến Tử

      Giữa khuya khi mộng, Lưu Đồng thường mộng thấy màn lúc Mạc thị lâm chung.

      Rồi sau đó, lại nhớ tới màn mẫu phi khởi vũ mà chết, trọng điệp ở cùng chỗ.

      Đối với Lưu Đồng mà , chính mắt nhìn thấy mẫu phi của mình chết, chính mắt nhìn thấy vợ cả bỏ mình, đều là nỗi đau mà người khác lái được.

      Mặc dù có nhiều tình cảm với Mạc thị lắm, nhưng trơ mắt nhìn nữ nhân vào trong sinh mệnh của mình, cứ như vậy đột nhiên rời khỏi, vẫn là lấy phương thức như vậy... Làm sao có thể chấp nhận?

      Nguyên bản, nội tâm có chút ấm áp, lại trở nên cương lạnh.

      Sau khi tang Mạc thị xong xuôi, Lưu Đồng thầm hỏi thăm tình huống phủ Phụ quốc công.

      Mạc thị và Mạc nhũ nhân đều xuất thân tam phòng phủ Phụ quốc công, nguyên bản là đích nữ gả cho Hoàng tử làm Hoàng tử phi, thứ nữ vào phủ Thái tử làm nhũ nhân, bất quá chiếu theo cánh Mạc thị , phủ Phụ quốc công tráo đổi hai người.

      Nguyên nhân cũng là vì, trước đó Thái tử và đích nữ phủ Phụ quốc công có liên quan, phủ Phụ Quốc Công lại muốn đích nữ làm thiếp, cho nên dùng biện pháp "Thay mận đổi đào".

      muốn danh phận Hoàng tử phi, vừa muốn mượn hào quang của Thái tử.

      Có lẽ phủ Phụ Quốc Công còn tưởng, tương lai Thái tử đăng cơ, nữ nhi nhà mình còn có thể làm hoàng phi. chắc nàng sinh nhi tử, tương lai còn có cái có thể đánh cờ.

      Mặc kệ phủ Phụ Quốc Công xuất phát từ dạng lo lắng gì, tóm lại tỷ muội Mạc thị, là bị tráo đổi.

      Lưu Đồng nhận được tin tức, phủ Phụ Quốc Công liên tục đối với đích xuất coi trọng có thêm, đối với thứ xuất cảm thấy có cũng được mà có cũng sao.

      Phủ Phụ Quốc Công tam phòng có đôi tỷ muội tuổi kém nhau là bao, bởi vì thứ nữ có là trong lúc chủ mẫu có thai, cho nên chủ mẫu đối với thứ nữ luôn luôn xem vừa mắt, đối xử thứ nữ càng là bạc đãi.

      Cảnh này khiến cho trong mắt chủ mẫu quyền quý nhân gia khác, thứ nữ phải là nhân vật có cũng được mà có cũng sao, càng có khả năng đánh đồng cùng đích tỷ.

      Chuyện này, người gặp qua thứ nữ ít càng thêm ít.

      Chủ mẫu đối với giáo dưỡng của thứ nữ để bụng, càng đem giáo dưỡng của thứ nữ sợ đầu sợ đuôi, hề đại gia phong.

      Mà phủ Phụ Quốc Công cần quân cờ như vậy chiếm cứ vị trí Cửu hoàng tử, chủ mẫu liền chút do dự đẩy thứ nữ ra, lấy di nương và đệ đệ cùng mẹ với nàng ra áp chế nàng.

      Tổng hợp lại hết thảy tin tức, Lưu Đồng có thể khẳng định, trước khi Mạc thị xuất giá sở dĩ bị gãy chân, chính là do người của phủ Phụ Quốc Công cảnh cáo nàng.

      Hoặc bọn họ từng qua, "Nếu ngươi dám để lộ nửa điểm tiếng gió, kế tiếp chuyện xảy ra như vậy chính là di nương và đệ đệ ngươi." Lời uy hiếp cứ như vậy nảy sinh.

      Mạc thị trừ bỏ thỏa hiệp, còn có thể làm gì chứ?

      Nhưng cố tình phủ Phụ Quốc Công làm chuyện đuối lý, chỉ sợ quỷ gõ cửa, thấy Mạc thị và quan hệ tiệm hảo, sợ chuyện này giấu giếm được, dứt khoát làm, hai dứt...

      Xử lý xong xuôi chuyện Mạc thị, hạ nhân làm của hồi môn, Lưu Đồng để người ta hung hăng đánh trận, rồi mới vừa lòng đuổi khỏi phủ Hoàng tử.

      Người Phủ Phụ Quốc Công từng đến mịt mờ hỏi qua thiếu lão ma ma, Lưu Đồng bà "Nô đại lấn chủ", bị trượng giết.

      Đoạn thời gian kia, người phủ Phụ Quốc Công cũng tốt, Thái tử cũng tốt, đều nhìn với vẻ mặt là lạ.

      Nhưng mà, lại hoài nghi có phải họ biết cái gì hay .

      Bất quá Lưu Đồng lại bất động thanh sắc, đoạn ngày sau, thấy Lưu Đồng có động tác gì, phủ Phụ Quốc Công và Thái tử cũng yên tâm.

      Sau đó, phủ Phụ Quốc Công lại hề chột dạ, nghĩ tái giá nữ nhi cho ...

      Lưu Đồng xoa xoa mi tâm, khẽ thở dài.

      Chỉ hy vọng Hiển tần nương nương bên kia tiến triển thuận lợi, còn lại, phải nhờ vào Quý phi nương nương ...

      Chỉ sợ mặc dù trắng ra, Quý phi nương nương cũng nguyện ý giúp .

      Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện này đối với Quý phi nương nương mà cũng phải việc khó. Quý phi nương nương đến nỗi giúp .

      Lưu Đồng chìm trầm khí, chậm rãi nắm chặc tay.

      Lưu Đồng chờ mong cọc hôn này có thể thuận lợi ký kết, Hiển tần cũng phải người làm việc cho có lệ, rất nhanh liền cho người ta hỏi thăm chuyện tam nương phủ An Viễn hầu, rồi sau đó thông qua con dâu Thụy vương phi Thường Mộc Chi, để nàng mời mẫu thân nàng là An Viễn hầu phu nhân vào cung tâm .

      Đương nhiên, trong lời Hiển tần cũng để lộ ra hai tin tức, miễn cho phủ An Viễn hầu hề chuẩn bị.

      Thường Mộc Chi điểm tức thấu, hơn nữa lúc trước Thụy vương với nàng, Lưu Đồng vào cung cầu Hiển tần, nàng tự nhiên biết ý tứ của Hiển tần là cái gì.

      Trong lòng Thường Mộc Chi cảm thấy vui mừng, ngoài miệng lập tức đáp ứng, ngày đó ra cung liền thẳng đến Hầu phủ.

      "Mẫu thân!"

      Thường Mộc Chi nhìn thấy tiểu Hàn thị liền cười đến hợp bất long chủy, :

      "Hiển tần nương nương muốn người rút cái , cùng con tiến cung đó!"

      Tiểu Hàn thị ngoài ý muốn :

      "Hiển tần nương nương vì sao phải gặp ta?"

      Mặc dù chân chính tính tới, tiểu Hàn thị và Hiển tần là thân gia có tiếng cũng có miếng, nhưng đến cùng Hiển tần chính là cung phi, cũng phải hoàng hậu, tiểu Hàn thị cùng nàng cũng thường xuyên lui tới. Cho nên đột nhiên nghe Thường Mộc Chi Hiển tần muốn gặp bà, tiểu Hàn thị rất là kinh ngạc.

      Thường Mộc Chi nhìn Thường Nhuận Chi, chớp chớp mắt, cười hì hì :

      "Mẫu thân ?"

      Tiểu Hàn thị theo đó nhìn nhìn Thường Nhuận Chi, lại nhìn về phía Thường Mộc Chi, nghĩ cái liền hiểu , nhất thời kích động :

      "Hiển tần nương nương biết chuyện Cửu hoàng tử và Nhuận Chi rồi?"

      Thường Mộc Chi che miệng cười, :

      "Chuyện này phải hỏi Nhuận Chi á."

      Thường Nhuận Chi mạc danh kỳ diệu, kỳ quái :

      "Đại tỷ, trừ bỏ cung yến lần đó vấn an Hiển tần nương nương, muội và bà qua cái gì đâu."

      "Tỷ biết."

      Thường Mộc Chi cười cười, nhìn tiểu Hàn thị :

      "Là Cửu hoàng tử tới trước mặt Hiển tần nương nương nhấc lên chuyện, muốn cưới Nhuận Chi. Hiển tần nương nương liền muốn thương lượng cùng mẫu thân phen..."

      Thường Mộc Chi xong liền nhịn được ý cười:



      "Mẫu phi , cửu đệ đến lúc đó còn muốn đích thân tới trước mặt Quý phi nương nương mời hôn đó."

      Tiểu Hàn thị tự nhiên cũng cao hứng thôi.

      "Vậy còn chờ cái gì? Ngày mai... , sau ngày, sau ngày ta theo con tiến cung thỉnh an Hiển tần nương nương."

      Tiểu Hàn thị cảm thấy vẫn là cần biểu rất sốt ruột cho thỏa đáng, đến cùng là gả nữ nhi, nên dè dặt chút.

      Thường Mộc Chi gật đầu, lại hỏi tiểu Hàn thị:

      "Lão thái thái bên kia, có cần chung ?"

      Tiểu Hàn thị suy nghĩ chút, gật đầu:

      "Chờ ta với lão thái thái, xem lão thái thái có phải hay . Hôn của Nhuận Chi cũng treo ở trong lòng lão thái thái lâu, vậy là người muốn . Huống chi... Lúc ban đầu xem trọng Cửu hoàng tử, cũng là lão thái thái."

      Thường Mộc Chi liền nhìn Thường Nhuận Chi, kéo tay nàng :


      "Ánh mắt của lão thái thái rất tốt, Cửu hoàng tử nhất định là hảo nam nhân biết đau thê tử."

      Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ cười, mặt cũng có chút nóng.

      Tiểu Hàn thị cũng trêu ghẹo nàng :

      "Lão thái thái bất quá cũng nhấc tới cửu hoàng tử, chân chính cùng nhận thức ở chung rồi để bụng , vẫn là Nhuận Chi. Hai ngươi là có duyên phận."

      Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng trừ bỏ cảm giác như vậy, còn lại đều cảm thấy có chút ngọt ngào, còn có chút mê mang đối với tương lai.

      Nàng tiếp xúc với Lưu Đồng, kỳ thực còn xa xa đủ.

      Nhưng mà Lưu Đồng cũng muốn cưới nàng làm thê ...

      Đối với Thường Nhuận Chi mà , còn có chút chân thực.

      Nhưng nàng cũng cảm giác được chút may mắn.

      May mắn người này phải người khác, mà là Lưu Đồng.
      Minhang, 139Chris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 74: Mời hôn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Tiểu Hàn thị đến hỏi ý kiến lão thái thái, tự nhiên lão thái thái cũng rất vui vẻ đáp ứng cùng bà tiến cung thỉnh an Hiển tần.

      Cách ngày, Thường Mộc Chi liền tự mình tới đón bà tức hai người, vào cung.

      Vốn Thường Nhuận Chi cũng có thể , bất quá Thường Mộc Chi lo lắng nàng mặt nộn, sợ nàng ngượng ngùng, cũng mang nàng cùng .

      Điều này làm Thường Nhuận Chi nhàng thở ra.

      đường thông suốt, vào cung, xuống xe ngựa sửa thừa liễn kiệu.

      Hiển tần chờ ở đó, nhìn thấy Hàn thị và tiểu Hàn thị liền đón vào.

      Song phương thấy lễ, cung tì dâng nước trà điểm tâm, hàn huyên chút, dần dần chuyển dời đến chính đề.

      "Lần trước lúc cung yến gặp qua Nhuận Chi lần."

      Hiển tần cười :

      "Hài tử kia dịu dàng nhàn tĩnh, nhiều lắm, nhưng nhìn ổn trọng. Cũng là lão thái thái và Hầu phu nhân có cách dạy."

      "Đa tạ nương nương khen."

      Tiểu Hàn thị cười đáp câu, cũng là thở dài, :

      "Nhuận Chi chỗ nào cũng tốt, chỉ là mệnh kém chút."

      Đây là muốn chuyện Thường Nhuận Chi hòa ly.

      Hiển tần cũng có làm bộ như biết, chỉ gật đầu:

      "Chuyện hài tử Nhuận Chi kia hòa ly, Mộc Chi cũng cùng ta qua hai hồi. đến cùng, vẫn là Phương gia kia cửa xuất thân tiểu hộ, kiến thức hạn hẹp, thượng được mặt bàn, ủy khuất Nhuận Chi."

      Tiểu Hàn thị muốn tiếp lời mắng Phương gia trận, Hàn thị lại liếc mắt nhìn bà cái, lúc này bà liền thu hồi lời muốn ra khỏi miệng.

      Hàn thị chậm rì rì :

      "Lão thân nhưng là biết Nhuận Chi bị ủy khuất chỗ nào, tương phản chuyện này đối với nàng mà , coi như là hồi lịch lãm. Từ trước, hài tử Nhuận Chi kia uất ức, ta cũng quen nhìn. Bây giờ gặp chuyện kinh hách này, ngược lại giống như thoát thai hoán cốt, cả người đều trở nên giống trước. Lão thân còn muốn cảm kích Phương gia."

      mặt Hiển tần treo lên nụ cười, lẳng lặng nghe Hàn thị chuyện.

      Hàn thị :

      " sợ nương nương chê cười, nếu là Nhuận Chi vẫn giống như lúc trước, hũ nút, lão thân cũng muốn quản chuyện của nàng. Chính là bây giờ tính tình nàng thay đổi, đến cùng cũng là cháu của lão thân, lão thân cũng luyến tiếc nàng chịu ủy khuất."

      Hiển tần gật đầu, trong lòng tiểu Hàn thị càng thêm bội phục lão thái thái, chữ làm thấp Phương gia, ai có thể nghe hiểu lão thái thái đối với Phương gia khinh thường cùng bất mãn?

      Chuyện này so với chuyện nàng định mắng Phương gia, cao minh hơn nhiều. (*Đó gọi là gừng càng già càng cay bác ạ!*)

      Tiểu Hàn thị tiếp lời :

      "Mặc dù Nhuận Chi phải bò ra từ trong bụng thần phụ, nhưng thần phụ cũng nhìn nàng lớn lên, tuy rằng đối với nàng cũng giống như Mộc Chi, cũng mất khá nhiều tâm tư dạy bảo, tự nhiên cũng hi vọng nàng có thể có nơi quy túc tốt."

      đến đây, tự nhiên Hiển tần cũng tung ra chuyện hôm nay muốn .

      "Ta cũng ưa thích Nhuận Chi, nàng bây giờ hòa ly trở về nhà, cuối cùng cũng phải tìm nhà xây dựng hôn nhân tốt, bằng, ta vội tới làm môi cho Nhuận Chi, lão thái thái và Hầu phu nhân cảm thấy như thế nào?"

      Thụy vương phi mang lão thái thái phủ An Viễn hầu cùng Hầu phu nhân vào cung, vậy sở cầu của cửu hoàng tử, phủ An Viễn hầu nghĩ đến là đồng ý.

      Cho nên Hiển tần hỏi lời này, cũng thoải mái.

      Tiểu Hàn thị tự nhiên là cười :

      "Có Hiển tần nương nương làm mối, đương nhiên thể tốt hơn."

      Hiển tần :

      "Hầu phu nhân cảm thấy, cửu hoàng tử làm con rể người như thế nào?"

      Nhất thời, Tiểu Hàn thị cười đến mị mắt:

      "Thần phụ tự nhiên là cầu còn được."

      Hiển tần liền sung sướng nở nụ cười.

      Tiễn bước hai bà tức phủ An Viễn hầu, Hiển tần để lại Thường Mộc Chi chuyện.

      "Nghe ý tứ của lão thái thái, tính tình muội tử con từ trước giống như bây giờ?"

      Hiển tần nghi hoặc hỏi.

      Thường Mộc Chi suy nghĩ lát :

      "Lại tiếp, kỳ thực con dâu và Nhuận Chi lui tới nhiều lắm, mặc dù trong nhà chỉ có ba tỷ muội, bất quá Nhuận Chi luôn luôn nội hướng, con dâu niên thiếu chơi cùng Thấm Chi nhiều nhất. Lão thái thái ánh mắt độc ác, bà Nhuận Chi trở nên giống như trước, vậy tất nhiên là trở nên giống như trước."

      Thường Mộc Chi thở dài:

      "Nếu phải gặp gỡ đại biến, tự dưng ai lại sửa đổi tính tình đâu?"

      Hiển tần gật đầu, lại có chút chần chờ :

      "Xem ra, Phương gia kia thương tổn nàng rất sâu. Vậy nàng đối với tiểu tử Phương gia..."

      "Mẫu phi yên tâm, Nhuận Chi phải người như vậy."

      Thường Mộc Chi vội :

      "Nàng hạ quyết tâm chặt đứt quan hệ cùng Phương gia, tự nhiên cùng Phương gia lại có liên quan."

      Hiển tần còn có chút chần chờ.

      Thường Mộc Chi chỉ có thể giọng :

      "Cửu đệ đến cầu mẫu phi hỗ trợ, mẫu phi chỉ cần giúp chiếu cố là được. Tương lai ngày, trả được hai người bọn họ chậm rãi cọ sát, nhân nhượng lẫn nhau sao? Huống chi, mẫu phi cũng phải tin tưởng ánh mắt cửu đệ mới phải."

      Hiển tần thở dài, gật đầu :

      "Con cũng có đạo lý, chuyện mà Tiểu Cửu quyết định, lại là thời điểm biến quá... Hi vọng muội tử kia của con làm thất vọng mảnh tâm tình của ."

      Thường Mộc Chi tự nhiên thể thiếu vài câu hay cho muội tử của mình, sau đó cáo từ ra cung.

      Được phủ An Viễn hầu cho phép, Hiển tần liền cho người cho đưa lời với Lưu Đồng, để xem xét thời điểm tiến cung.

      Lưu Đồng nhận được tin tức, chờ kịp liền vào cung, ngược lại dọa Hiển tần nhảy dựng lên.

      "Xem con gấp như vậy!"

      Hiển tần tức giận khoét mắt, kể lể phen, mới mang tẩm cung Quý phi.

      Quý phi Tần thị xuất thân từ dân gian, cùng Thuần Khác hoàng hậu cơ hồ là trước sau tiến vào phủ Thái tử đương thời.

      Thuần Khác hoàng hậu là Thái tử phi, lần được con trai; Tần thị liên tục vô sinh, vị phân cũng chỉ là nhũ nhân.

      Nhưng cười đến cuối cùng, cũng là Tần thị.

      Thuần Khác hoàng hậu chờ kịp đến lúc nhìn thấy nhi tử được phong làm Thái tử, liền nuối tiếc từ thế. Mà Tần thị dựa vào sách lược nước ấm nấu ếch, dần dần thay thế được vị trí của Thuần Khác hoàng hậu, cùng Nguyên Vũ đế tâm tâm tướng tiếc. Cho nên cho dù Tần thị có nhi tử, Nguyên Vũ đế vẫn từng bước đẩy nàng lên hậu cung trừ bỏ đưa phượng y của hoàng hậu, là vị trí cao nhất.

      Bây giờ, làm tần phi có tư cách nhất trong cung, quý phi tự nhiên là tuổi còn trẻ. Nhưng bởi vì bảo dưỡng thoả đáng, lại có phục sức, trang dung làm đẹp, bộ dáng nhìn qua bất quá chỉ hơn ba mươi.

      Hiển tần và Lưu Đồng hành lễ với quý phi, quý phi cười đến hòa ái, kêu khởi, hỏi Lưu Đồng:

      "Hiển tần đến nơi này của ta nhưng là có kỳ quái, làm sao cửu hoàng tử cũng đến nơi này của ta vậy?"

      Lưu Đồng cười :

      "Hôm nay nhi thân đến, là muốn cầu nương nương giúp nhi thần ở trước mặt phụ hoàng chuyện..."

      Lưu Đồng đến đây dừng chút, vẫn là thẳng:

      "Nhi thần thích vị nương, muốn cưới nàng làm thê."

      Quý phi cười :

      "Ngươi có người trong lòng, tự ngươi tới trước mặt phụ hoàng ngươi xin đạo thánh chỉ chỉ hôn là được, tội gì còn muốn để ta nhiều chuyến?"

      Lưu Đồng nhân tiện :

      "Hồi nương nương, bởi vì nhi thần thích vị nương này... Ở địa vị của phụ hoàng xem xét, thân phận có thể có chút, ổn."

      "Hửm?"


      Quý phi nhất thời hưng trí:

      "Như thế nào ổn?"

      "Mặc dù nàng xuất thân cao môn, cũng là thứ xuất. Lại... Nàng gả hơn người."

      Quý phi gật đầu, đến cùng là gặp qua nghe qua nhiều lắm, chút kinh ngạc cũng có, hỏi:

      "Nàng thủ tiết ?"

      "Chẳng phải."

      Lưu Đồng lắc đầu:

      "Nàng hòa ly."

      Cái này nhưng là làm Quý phi kinh ngạc nhìn Lưu Đồng, biểu cảm cùng ngày đó khi Hiển tần biết, có sai biệt.

      "Là nhà ai nương?"

      Quý phi hỏi:

      "Chuyện hòa ly này... Nhưng là rất ít nghe ."

      Lưu Đồng liền tinh tế ra lai lịch của Thường Nhuận Chi lần.
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :