1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nụ Nụ Tỉ Tỉ

      Nụ Nụ Tỉ Tỉ New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      :yoyo52: Nam chính đúng đỉnh luôn :))

    2. vanlactamviem

      vanlactamviem New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      14
      Cả nam nữ chính đều quá trất'ss, ngoại trừ lúc nữ chính lưu luyến thằng tra nam đó lúc nào cũng đỉnh cả!!:ex10:

    3. minhhanhng

      minhhanhng New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      7
      Truyện hấp dẫn quá, cảm ơn chủ thớt, chờ mong đc ăn thịt:yoyo69:

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Bộ não cá vàng của mình vẫn còn sót lại số cái tên, hình như bang hội "vây xem - bình phẩm cách có đạo đức" bên Giấc Mộng Đế Vương dần tập hợp ở đây rồi hay sao ấy nhỉ?
      Đông vui phết rồi đấy editor, cố lên nhé, có cơ số chị em ủn mông rồi đây này.
      A fang, Hale205, Minh Hồng4 others thích bài này.

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Cám ơn mọi người ủng hộ nhé. Đến hẹn lại lên đây :v Truyện này mình cố gắng post cố định 2 ngày là thứ 4 (1 chương) và chủ nhật (2 chương) nha.

      Nếu tuần nào được like nhiệt tình quá mình khuyến mãi thêm muoahhhh mouahhhh cả nhà!:yoyo40:

      Ngoài ra, tối nay mình đào thêm hố của tác giả Độc Độc nữa nhé. Ai từng đọc Phù Hiểu - Em là của / gặp nên duyên hay Áo mũ chính tề chắc biết tác giả này đó.
      Bật mí thể loại: Cổ đại - trọng sinh, nam phúc hắc,

      siêu sủng - ngọt chết người - ngược chết FA!
      siêu sủng - ngọt chết người - ngược chết FA!

      siêu sủng - ngọt chết người - ngược chết FA!
      Lưu ý: Quan trọng phải nhắc lại 3 lần :v :v :yoyo56::yoyo56:

      ..................

      CHƯƠNG 5:


      Lão Triệu làm bàn đầy đồ ăn, gà, vịt, bò, cá gì đều có hết.

      Giản Tích lại giống các khác, vì giữ vóc dáng mà nhịn ăn, kiêng các loại thịt. Ngược lại, là loại người rất biết hưởng thụ, thịt mỡ gì cũng đều kỵ.

      Hạ Nhiên cảm thấy so với đàn ông còn ăn uống thoải mái hơn.

      Giản Tích mười phần cổ vũ, mỗi món ăn qua đều khen ngừng: “ Triệu trước đây phải làm đầu bếp chứ, mấy món này vừa thơm vừa ngon.”

      Lão Triệu được khen mừng rỡ: “Hoàn toàn do tự học thành tài đấy.”

      Vợ lão Triệu cũng gắp cho cái đuôi heo: “ Bác sĩ Giản thích thường đến đây ăn cơm , còn trẻ như vậy có thể là bác sĩ mổ chính, còn lợi hại hơn.”

      “Tôi học sớm, giữa chừng còn thi nhảy mấy cấp, nhưng giai đoạn thực tập cũng thiếu.” – Giản Tích giọng nhàng: “ Yên tâm, tôi cửa sau đâu.”

      bàn ăn lại vang lên tràng tiếng cười, bữa trưa kết thúc trong bầu khí hài hòa vui vẻ.

      Sau khi ăn xong, đứa bé có vẻ đói bụng, vợ lão Triệu bèn cho đứa bé bú, Giản Tích thuận miệng hỏi thăm: “ Lượng sữa có đủ cho bé ?”

      “Đủ đủ, nhưng ngực bên trái rất căng đau, đứa muốn bú lại ra sữa” – Vợ lão Triệu cho đứa bé ăn sữa xong bèn đem thả lại vào giường .

      Hai người đến phòng khách, Giản Tích : “ Vậy phải chú ý nhiều chút, chỉ sợ tuyến sữa bị nghẽn, chẳng may bị nhiễm trùng lại thể đích thân cho đứa ăn sữa.”

      nghĩ nghĩ: “ Tôi có quen bác sĩ chuyên về vấn đề này, rất có kinh nghiệm, có thể đến đó kiểm tra xem sao, chút nữa tôi đưa số điện thoại của vị bác sĩ đó.”

      Hai vợ chồng lão Triệu nghe thế lại lần nữa luôn miệng cám ơn.

      Giản Tích cũng tạm biệt hai người: “ Cám ơn bữa trưa của hai người, tôi trước.”

      Hạ Nhiên cũng : “Cùng .”

      Hai người trước sau ra cửa, Giản Tích cầm chía khóa xe: “ Có cần tôi đưa về ?”

      Nhà Hạ Nhiên cách đây chỉ khoảng hai trăm mét, lần trước rửa xe có nghe qua, Giản Tích cũng là theo phép lịch hỏi khách sáo, tay vừa định mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào.

      Nào biết Hạ Nhiên lại : “Được”

      Giản Tích ngây người, phát Hạ Nhiên nhìn , ánh mắt bỗng trở nên tĩnh lặng.

      gật đầu: “Lên xe .”

      đến hai phút đến nơi, đây là cái nhà hai tầng, trệt, mới cũ, đứng ở cửa là bà cụ cố sức bắt con gà.

      Con gà kia thấy vậy đập cánh chạy , còn ngừng kêu, bà cụ bị cánh con gà vỗ phành phạch làm cho hoa cả mắt.

      Hạ Nhiên nhanh đẩy cửa xe ra chạy tới,: “ Bà ngoại, bà làm gì vậy?”

      Vừa nghe , bà cụ bị giật mình, con gà thấy thế liền thoát khỏi ràng buộc, bay loạn khắp nơi.

      “Gà của bà, gà của bà.” – Bà ngoại đau lòng xót của, vóc người mập lùn cứ thế muốn đuổi theo.

      Hạ Nhiên ngăn lại: “ Để cháu, bà đứng yên đó !”

      Hạ Nhiên tay chân dài, đuổi theo con gà, đuổi lúc vẫn chưa bắt được, con gà kia bị dọa sợ càng nổi điên hơn. Đột nhiên tiếng gáy vang lên dài, sau đó là thanh đập cánh điên cuồng.

      Chỉ thấy Giản Tích nửa ngồi, tay nắm hai cái cánh gà, cực kỳ ung dung: “ Còn chạy đâu”

      về phía Hạ Nhiên, đưa tới: “ Đây.”

      Con gà kia vẻ mặt tình nguyện, rướn cổ kêu vài tiếng như kháng nghị.

      Hạ Nhiên nhận lấy: “ Được đấy, thân thủ rất tốt.”

      Giản Tích cười cười: “ Chuyện .”

      “Ai u, tốt quá, bắt được rồi. Gà ta ở nông thôn đến bốn mươi tám đồng cân lận đấy” – Bà cụ vui vẻ như điên, đủng đỉnh bước đến, nhìn Giản Tích cái, lập tức mặt mày hớn hở: “ Cám ơn cháu, tốt!”

      Hạ Nhiên giới thiệu: “ Đây là bà ngoại tôi.”

      Giản Tích thân thiết chào: “ Cháu chào bà.”

      Ánh mắt bà ngoại như càng phát sáng hơn, nửa giây cũng rời mắt khỏi Giản Tích: “Ngoan, ngoan, ngoan, cháu vào nhà ngồi, để bà ngoại lấy khoai lang lát cho cháu.”

      “Được rồi, được rồi, bà đừng vội nữa.”- Hạ Nhiên tiến lại ngăn ở giữa hai người, cắt đứt mấy lời lải nhải ngừng của bà mình: “Gà này là muốn làm thịt sao?”

      Bà ngoại mất hứng vì xen mồm vào, lầu bầu : “ Làm thịt hầm canh gà, bồi bổ cho cháu.”

      Hạ Nhiên nhíu mày: “ Con thân thể cường tráng thế này, bồi bổ cái khỉ gì?”

      Hạ Nhiên cởi áo khoác ngoài, lại xắn tay áo trong lên, thời điểm dùng sức, gân xanh cánh tay lên ràng, làm người ta cảm thấy sức lực của vô cùng lớn. liếc mắt nhìn Giản Tích bên cạnh: “ Cười gì?”

      Cười trộm bị phát , Giản Tích lập tức thu hồi khóe miệng, nghiêm chỉnh, .

      Hạ Nhiên cũng nhíu mày lại, làm việc chính trước .

      đem con gà kia đè xuống đất. Chân trái biết nặng đè ở đầu nó, tay duỗi ra: “ Đưa dao đây .”

      Bà ngoại bèn vui vẻ đưa con dao phay qua, còn quên nhắc nhở: “Chặt cẩn thận, cẩn thận chút, giữ đầu gà lại, cháu ăn bà ăn .”

      Giản Tích nhìn điệu bộ này của , trong lòng đúng là biết nên gì: “ định dùng dao này… Chặt đầu của nó?”

      Hạ Nhiên làm vẻ đương nhiên: “ Bằng sao?”

      Giản Tích : “ Cách giết gà là thế à?”

      Hạ Nhiên: “ Đúng vậy.”

      Giản Tích bật ngón tay cái lên với , cảm thấy dù dùng lời cũng khó mà biểu đạt hết, liếm môi cái, thể đứng xem nổi nữa: “Đưa dao cho tôi.”

      Hạ Nhiên chần chờ, bàn tay trắng nõn của Giản Tích hướng về : “ Đưa đây.”

      Đoạt lấy dao, Giản Tích ước lượng tay, sau đó tay cầm dao, tay bắt gà, hết sức thuần thục đem cổ gà lật lại, tay phải giữ chặt.

      Nhổ hết đám lông tơ ở yết hầu con gà, sau đó dùng dao rạch đường sâu, máu gà cũng theo lưỡi dao chảy xuống đường dài, lào rào máu gà rơi hết vào cái chén sứ.

      Toàn bộ quá trình lưu loát, sạch , hơn nữa cũng gấp vội.

      làm phải làm cho hoàn thành, nhổ sạch lông gà xong, Giản Tích mới đem con gà mổ bụng.

      Bà ngoại Hạ Nhiên ở bên cạnh khen ngớt: “Thời buổi bây giờ kiếm được đảm như vậy khó lắm.”

      Hạ Nhiên cũng kinh ngạc hỏi: “ còn biết làm việc này”,đúng là khó nhìn ra.

      Giản Tích đem bộ lòng gà tách xong để vào trong chén, : “Quên tôi làm nghề gì sao? Năm thứ nhất đại học là tôi ở trong phòng giải phẫu nội tạng rồi.”

      Hạ Nhiên: “…”

      Giản Tích giương mắt, cười : “Sợ à?”

      như làm việc này, cảm thấy lo lắng sao?” – Hạ Nhiên lấy ra điếu thuốc, cắn vào miệng, vì bà ngoại cùng Giản Tích đều ở đây nên châm lửa.

      Giản Tích xắn tay áo lên, lộ ra hai cánh tay tựa như hai khúc ngó sen non, giơ tay khẽ vén vài sợi tóc mai bên tai, : “Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy thi thể, đến tận hai tháng sau vẫn chưa dám ăn thịt.”

      Hạ Nhiên: “ Còn bây giờ sao?”

      “Tôi có thể vừa ở trong phòng giải phẩu vừa gặm đùi gà.”

      Hạ Nhiên lấy điếu thuốc miệng ra, im lặng hai giây, rốt cục nở nụ cười.

      Giản Tích mở vòi nước rửa tay, lòng bàn tay chà xát vài cái sạch , vọng vào buồng trong: “Bà ngoại, cháu xin phép về ạ .”

      Hạ Nhiên đưa lên xe, giúp xem phía sau để quay đầu xe, Giản Tích hạ kính xe xuống cười cười, cũng chưa tạm biệt.

      Sau khi vào nhà, bà ngoại Hạ Nhiên cứ theo sau ngừng tra khảo hỏi đó là ai, Hạ Nhiên cảm thấy sắp bị phiền chết rồi, quyết định nằm giường ngủ trưa tránh phải nghe bà mình cứ lải nhải.

      Nằm nửa tiếng cũng chưa ngủ được, đầu óc cứ lơ lửng ở đâu, tự chủ mà cứ nghĩ đến người con tên Giản Tích ấy.

      Dáng vẻ khi vượt đèn đỏ lúc đưa vợ lão Triệu đến bệnh viện.

      thân áo trắng từ phòng phẫu thuật ra, con mẹ nó, sao mà giống thiên sứ thế!!

      Lúc giết gà, thong thả như cắt bít tết vậy, nhìn rất đẹp mắt.

      Hạ Nhiên nghĩ về những chuyện đó, đứng dậy sờ soạng điếu thuốc, rít vào hơi vừa sâu vừa vội vã…

      cầm điện thoại lên, gọi tới cho lão Triệu: “ Để chị dâu nghe điện thoại.”

      …….

      Giản Tích thẳng về, lại đến trung tâm thương mại để chọn cái áo khoác lông cừu, tuần sau là sinh nhật của mẹ .

      Xong việc cũng gần đến giờ cơm chiều, đường nhận được điện thoại của Đào Tinh Lai.

      “Chị, chị ở đâu?”

      đường về đây” – Giản Tích đeo tai nghe Bluetooth vừa chờ đèn xanh.

      “Em cũng ở gần đó, vậy lát nữa cùng ?”

      “Em sợ bị fan hâm mộ nhận ra à?” – Giản Tích cười : “ địa chỉ , chị qua tìm em.”

      sợ, em ngụy trang kỹ lắm.” – Đào Tinh Lai : “Tần Hoàng thực quán .”

      Giản Tích ở ngã tư quay đầu, chạy đến gặp mặt em trai: “ Chị đến rồi, em ở đâu?”

      Đào Tinh Lai được bảo vệ từ xe xuống, “ Quay lại.”

      Giản Tích thấy người đến cũng gì. Đào Tinh Lai cao mét tám lăm, mặc cái áo choàng đậm màu, sóng mũi cao, đó còn mang cặp kính mát nổi bật.

      “Buổi tối còn mang kính mát, em ngại người khác nhận ra mình hả?”- Giản Tích cau mày chê bai.

      Đào Tinh Lai ôm vai : “ Là bị đau mắt thể tiếp xúc ánh sáng.”

      Giản Tích né tránh tay em trai, “Tránh xa chị chút, chị đây muốn trở thành đối tượng scandal của em đâu.”

      Đào Tinh Lai cảm thấy bị tổn thương sâu sắc: “Chị, em muốn khóc!”

      Giản Tích xoa xoa đầu : “ hai mươi ba rồi, còn bắt chước mấy thằng nhóc.” – đưa vai cho , hào phóng : “Đến đây, cho ôm đấy.”

      “Chị sợ bị đăng báo nữa à?”

      sợ.” – Giản Tích bình thản: “Em cũng phải ngôi sao, đám săn ảnh mà thèm chụp em à.”

      Lúc này Đào Tinh Lai muốn khóc.

      Hai chị em người theo họ cha, người theo họ mẹ. Đào Tinh Lai vốn học đại học luật, năm ba đại học trong lần tìm kiếm người mẫu, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại bước vào giới giải trí.

      Vì thế làm cho Đào Khê Hồng cực kỳ bất mãn, nhưng Giản Ngôn Thanh lại cực kì phòng khoáng, chỉ dặn dò chú ý đúng mực.

      Sau khi ngồi xuống, Giản Tích theo thói quen gọi vài món Đào Tinh Lai thích, cũng bảo tháo kính mát xuống, vừa thấy giật mình.

      “Sưng thành như vậy? khám bác sĩ chưa?”

      “Chị xem, em dùng thuốc mắt rồi.” – Đào Tinh Lai đưa cặp mắt hoa đào bây giờ sung húp đến.

      “Thuốc này xem ra làm hết viêm đâu, để chị giúp em đặt chỗ ở bác sĩ Tần, ngày mai em đến đó khám .”

      đâu.” – Đào Tinh Lai cự tuyệt.

      “Huh?” – Giản Tích hiểu

      “Ai bảo đẹp trai hơn em.”

      “…”

      Điện thoại di động của Giản Tích reo lên, “Đing – đing” là thanh của tin nhắn, vừa nhìn qua màn hình vừa : “Em thích cũng phải khám, nếu để bệnh nghiêm trọng hơn, đến lúc đó xem em làm sao còn làm được ảnh đế.”

      “Vai diễn của em là người mù mà, con mẹ nó ảnh hưởng gì đến việc giành danh hiệu ảnh đế?”

      Giản Tích hầm hừ tiếng: “ Ờ….Nhưng giám khảo lại mù đâu.”

      Ánh mắt hướng về tin nhắn hiển thị màn hình.

      [Bà ngoại muốn tôi gửi lời cám ơn , gà mổ đẹp mắt, hầm ra đặc biệt ngon hơn bình thường, nhờ vậy hôm nay bà ăn đến ba chén cơm]

      Xem xong dòng cuối, trong mắt Giản Tích toàn ý cười.

      Rất nhanh lại có thêm tin nhắn mới.

      [Mặc dù tôi cũng biết cái lý luận chó má này làm sao mà có được!]

      Giản Tích cong khóe miệng, cuối cùng bật cười thành tiếng.

      Đào Tinh Lai híp mắt gặm giò heo, “Xem cái gì đấy? lướt blog của em à, có phải thấy ảnh tự sướng của em đẹp trai quá nên cảm động ?”

      Giản Tích tắt màn hình, đặt điện thoại lên mặt bàn, trả lời tin nhắn, trong lòng suy nghĩ, Hạ Nhiên làm sao biết được số di động của ?

      ……..

      Nha Đề Lộ

      Hạ Nhiên cầm điện thoại di động, cứ lặp lặp lại động tác------

      Mở máy, tắt máy.

      Rồi lại mở máy, tắt máy.

      Tin nhắn cuối cùng là ở bốn mươi phút trước, lái xe nên rảnh trả lời sao? Hay điện thoại hết pin?

      Lại đợi thêm mười phút.

      “Mẹ kiếp.”

      Hạ Nhiên đem di động quăng lên giường, cảm thấy nó vô cùng chướng mắt, lại lấy gối đè lên.

      cầm bao thuốc lá bàn, mở ra thấy gần hết, càng thấy phiền lòng hơn. Hạ Nhiên với lấy áo khoác, lúc rời quên hô to: “Bà ngoại, cháu chạy mua bao thuốc lá.”

      Hơn nữa quyết tâm mang theo di động.

      Nhưng tới cửa, tâm lại do dự căng thẳng.

      Hạ Nhiên dừng lại nửa giây, cam chịu số phận quay trở vào phòng, lật gối đầu, mặt đen thui tức tối cầm di động lên.

      muốn thừa nhận rằng sợ nếu chẳng may trả lời, lại biết.

      “Ông đây mới bất lịch giống , trả lời tin nhắn của người khác.” – Nhìn màn hiình vẫn có tin nhắn hồi , có lễ phép.

      nghĩ lung tung, màn hình di động đột nhiên sáng lên, “Đing – đing” – là báo tin nhắn. báo đến đột ngột làm Hạ Nhiên giật mình thiếu chút nữa xảy tay ném luôn di động.

      [Vậy còn , ăn mấy chén cơm?]

      Thêm dấu ngắt câu mới được mười chữ, nhưng lại giống như có những đôi chân nho , tung tăng nhảy múa trong mắt của Hạ Nhiên

      Hạ Nhiên gõ tin nhắn hồi mà tay còn có chút hơi run, ra cảm giác trong lòng khẩn trương nhưng ngoài mặt vẫn cứ giả vờ bình tĩnh, là như thế này…

      Giọng bà ngoại từ bên ngoài vọng đến: “Sao cháu mua thuốc lá mà?”

      Hạ Nhiên chậc tiếng, chuyện cùng bác sĩ Giản, còn mua thuốc lá cái quái gì chứ!

      ………

      Bên kia thành phố, nhà trọ Hương Tạ

      Giản Tích đem chìa khóa xe để tủ giày, nhìn mẩu tin nhắn ngắn hiển thị màn hình di động, nụ cười giảm.

      [Vậy còn , ăn mấy chén cơm?]

      [ nồi]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :