1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vanlactamviem

      vanlactamviem New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      14
      Ngược ngược nữa ngược mãi!
      heavydizzy thích bài này.

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Ngược a lâu quá làm ta xót,thương a quá
      Đạc ơi, bên ng k vui về vs e:yoyo44:
      heavydizzy thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      ta bắt đầu thấy Tiêu Đạc đáng thương rồi, ngược người nào cũng chịu nổi. Mẹ tác giả là mẹ kế sao? ác dã man rợ vậy. Cầu trời cầu phật thượng đế a la quang thế bồ tát giải cái khúc mắc này nhanh . ức sờ chế quá chừng à.
      heavydizzy thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi hẳn 10 chương nữa mới được thống khoáicow huhuhuhu.
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963

      Chương 71


      Lúc A Nghiên tỉnh lại, trán nàng từng đợt ấm áp truyền đến, có đôi tay ôn nhu chạm lên nàng, trấn an nàng, khẽ gọi nàng.

      Nàng phiền muộn mà bất đắc dĩ thở dài, nghĩ rằng, lại là cả đời, lại là đời.

      Kế tiếp như lệ thường, nàng phải hé miệng ra oa oa khóc lớn, sau đó trừng đôi mắt nhìn người chung quanh, dù cho cặp mắt của nàng vừa sinh ra thấy lắm người ở xa, nhưng bọn vẫn khen nàng như cũ.

      "Xem này, cục cưng nhìn ta đấy!"

      "Ai u, đứa này bộ dạng cũng tốt, giống cha nàng!"

      Kỳ vào lúc này, nàng có kinh nghiệm làm bí quyết , đó là phải nỗ lực chống đỡ mí mắt mở ra, bộ dạng này làm đôi mắt của trẻ convừa sinh ra trông lớn hơn nữa chút, cũng có thể càng được người ta thích.

      Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, nàng hé miệng ra, phát ra tiếng oa oa, đồng thời mở cặp mắt hẳn là mảnh mê mang.

      Di ——nơi nào hình như có chút đúng!

      A Nghiên nháy nháy mắt, đột nhiên ngừng tiếng khóc oa oa oa trong miệng.

      Vì sao nữ tử ôn nhu xoa trán nàng lại là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt?

      "Nương?”A Nghiên bập bẹ kêu tiếng.

      Vì sao nàng sinh ra, được đầu thai, mẫu thân lại là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt?

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng phát hoảng, dù có lạnh nhạt nàng cũng khỏi mở to hai mắt nhìn.

      A Nghiên nương mê man hai ngày, trong hai ngày nàng ở bên cạnh cực nhọc hầu hạ cả ngày cả đêm, ai ngờ mãi mới tỉnh lại, nàng ấy thế nhưng há mồm oa oa khóc lớn như trẻ .

      Mở mắt ra, nàng ấy thế nhưng gọi mình là mẹ? !

      Hạ Hầu nương chưa từng thành thân có chút đỏ mặt: “A Nghiên nương, này... Ngươi sao chứ?"

      Nàng bắt đầu hoài nghi A Nghiên có phải bị bóp chặt yết hầu, suýt nữa chết , nay tinh thần có chút được bình thường ? Hoặc là mất trí nhớ ?

      A Nghiên kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nửa ngày, bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội cúi đầu tự nhìn mình, đây là tay người bình thường, thân thể này, bộ dạng này sao có thể là em bé sơ sinh.

      Di, đây là như thế nào? chết?

      Nhưng ràng nàng nhớ được linh hồn của mình bay thẳng lên trời, ràng là chết!

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn hành vi quỷ dị của nàng, càng lo lắng hỏi: “A Nghiên nương, ngươi thế nào?"

      Đối mặt với người mình há mồm cái vội gọi nương, nàng nổi.

      A Nghiên lại nhìn ánh mắt Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khiếp sợ vừa nghi hoặc, bỗng nhiên nhớ mình vừa rồi há mồm gọi nương.

      còn mặt mũi gặp người, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cho rằng mình điên rồi ?

      nghĩ tới đây, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại mở miệng hỏi: " nương, nương ngươi còn nhớ mình là ai ?"

      A Nghiên nghe thấy lời này, hơi kinh ngạc, hết kinh ngạc là mừng như điên.

      Nàng xúc động, bạo phát lửa giận tám đời chưa từng bùng nổ, ràng là muốn chết, nếu chết rồi xong hết mọi chuyện, nhưng tại chết, nàng nhất định phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng vì chọc giận Tiêu Đạc!

      Nếu nàng điên rồi hoặc choáng váng mất trí nhớ, có lẽ hết thảy đều có thể tránh?

      Nàng cũng muốn Tiêu Đạc tha thiết mong ngón tới, dùng ánh mắt bị phụ hỏi nàng “A Nghiên, vì sao ngươi phụ ta như vậy!".

      Vì thế từ các ý niệm này, nàng nhất thời có chủ ý, lập tức vẻ mặt mờ mịt nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

      "Nương, ngươi là nương ta sao?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt kỳ luôn luôn nhận mình là người phi thường lạnh nhạt với thiên hạ, từ được giáo dưỡng tốt khiến nàng sớm rèn luyện tính tình gặp biến sợ, dù nàng hầu hạ vị hoàng tử tùy hứng làm bậy gây ra tình phóng đãng kềm chế được đến thế nào, nàng đều lạnh nhạt mặc kệ, lén theo giúp phía sau.

      Nhưng nay nàng có cách nào lạnh nhạt được.

      A Nghiên thế nhưng gọi nàng là nương!

      Nàng khó xử nhíu mày, dấu vết hỏi: "Ngươi vì sao gọi ta là nương?"

      A Nghiên thào với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Ngươi phải nương ta sao? Vậy nương ta ở nơi nào? Nương… nương… của ta là ai, ta là ai a?"

      Nàng vẻ mặt mờ mịt nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thanh căng thẳng: "Ngươi, ngươi nhớ mình là ai? Cũng nhớ ta là ai ?"

      A Nghiên vô tội lắc đầu, cắn cắn môi, hết sức đáng thương.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thử thăm dò hỏi: "Ngươi còn nhớ Cửu gia sao?"

      A Nghiên càng mờ mịt, tò mò nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Đó là ai, cha ta sao?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhất thời đau đầu vô cùng, nàng cắn răng, cứng rắn : " nương, ngài nằm xuống trước, đừng nhúc nhích, ta tìm đại phu, ta lập tức tìm đại phu!"

      Ít lâu sau, đại phu đến.

      Hóa ta là người quen cũ, chính là cha A Nghiên đời trước—— Cố đại phu.

      Cố đại phu vội xem mạch cho A Nghiên, nhíu mày trầm tư nửa ngày, lại hỏi A Nghiên chút việc, như là đau đầu hay , cảm thấy chỗ nào thoải mái hay , thậm chí còn bảo A Nghiên cho xem đầu lưỡi.

      A Nghiên trong lòng biết Cố đại phu này là cha nàng đời trước, nàng đối với cha mình đương nhiên là thấy quen thuộc, nhìn vọng, văn, vấn, thiết phen, trong lòng khỏi thầm bật cười.

      đời này rất nhiều bệnh tật, chưa chắc thoát được đôi tuệ nhãn vị lão cha kiếp trước này của nàng, nhưng bệnh trong đầu, ai có thể ràng đây.

      A Nghiên biết chỉ cần mình đóng tốt, ai cũng dám nàng giả vờ.

      Quả nhiên, Cố đại phu này suy nghĩ nửa ngày, mới nhìn vẻ mặt sầu lo của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh : "Vị nương này sợ là kinh hách quá độ, tâm trí bị hao tổn, mới khến nàng mất trí nhớ."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vẻ mặt mơ hồ: "Vậy... Vậy nàng ấy khi nào mới có thể khôi phục, làm thế nào mới chữa khỏi?"

      Cố đại phu nhíu mày nhìn A Nghiên, khó xử : "Thế này... tốt nhất là tĩnh dưỡng, có thể thời gian khôi phục. Nếu muốn nàng nhớ lại, có thể nhiều với nàng về chuyện trước kia."

      Nhất thời Cố đại phu giảng giải nửa ngày, lại mở mấy đơn thuốc, rồi .

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khó xử nhìn vẻ mặt A Nghiên vô tội biết mình là ai, khỏi thở dài trùng trùng.

      Làm thế nào cho phải đây!

      A Nghiên biết vì sao nàng ấy phiền não như thế, càng muốn biết vì sao nàng ấy phiền não như thế. Nghĩ nàng từng vì có chuyện phiền não quá mức như thời gian vừa rồi, tại, nàng bỗng nhiên cảm thấy mất trí nhớ cũng tốt lắm.

      Mất trí nhớ, cái gì nàng cũng biết, Tiêu Đạc, Cửu gia, nàng hết thảy đều biết.

      Còn Sài đại quản gia muốn uy hiếp nàng rời , nàng cũng biết, xem ngươi uy hiếp thế nào!

      A Nghiên suy nghĩ cẩn thận xong, nhìn vẻ mặt ưu sầu của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tràn ra nụ cười đơn thuần: "Nương, ta đói bụng..."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quả thực muốn khóc: " nương, đừng gọi ta là nương."

      A Nghiên nháy nháy mắt: "Vậy ta nên gọi là gì?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghĩ nghĩ: "Tạm thời gọi ta là tỷ tỷ ."

      phải nàng tự cao tự đại, tại thân phận A Nghiên .

      tôn vinh của A Nghiên hết thảy đều là Tiêu Đạc cấp cho, bây giờ Tiêu Đạc hận thể giết A Nghiên, hết thảy này đương nhiên lập tức bị thu về. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt biết mình có cách nào làm nha hoàn cho A Nghiên, cho nên chỉ có thể để nàng tạm thời gọi mình là tỷ tỷ.

      A Nghiên hoàn toàn biết khúc mắc trong lòng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, tiến lên ôm cánh tay nàng, ngọt ngào kêu lên: "Tỷ tỷ!"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mặt ủ mày chau nhìn A Nghiên: "Ngươi còn nhớ cha mẹ đệ đệ ngươi sao?"

      A Nghiên mờ mịt lắc đầu: "Nguyên lai ta có cha mẹ, còn có đệ đệ a? Bọn họ ở nơi nào, tỷ tỷ ngươi dẫn ta tìm bọn họ ?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thở dài: "Ngươi gọi là A Nghiên, ngươi có cha mẹ đệ đệ, nhưng nghe bọn họ rời , ngươi bây giờ ở trong phủ chúng ta..."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhất thời biết nên thế nào mô tả địa vị A Nghiên lúc này ở trong phủ, nàng lúc trước hẳn là người được Cửu gia âu yếm, coi như là nha hoàn bên người, nhưng mà tại, bị hạ lệnh cưỡng chế cút rất xa.

      Cho nên nàng ngừng lại, cúi xuống, đành phải : "Ngươi là đầu bếp nữ trong phủ."

      A Nghiên nghe xong, liếm liếm môi, trong mắt có ánh sáng: "Hóa ra ta là đầu bếp nữ."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu: "Lúc trước ngươi cẩn thận đập vào tường, bị thương, mê man mấy ngày, nay tốt rồi, qua mấy ngày đợi ngươi điều dưỡng tốt, nên phòng bếp làm việc."

      A Nghiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại sờ sờ vết máu của mình, lúc này còn mơ hồ đau cổ, buồn bực hỏi: "Hóa ra cổ ta bị đụng a?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt muốn gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy đúng, sửng sốt cười khổ tiếng, lắc đầu : "là đầu ngươi bị đụng, lúc ngã sấp xuống cẩn thận trẹo cổ thôi."

      A Nghiên gật đầu, giật mình: "Hóa ra là như vậy a!"

      ******************************

      Trở thành A Nghiên mất trí nhớ rồi, nàng bắt đầu còn chỗ nào cố kỵ.

      Nàng phát làm A Nghiên mất trí nhớ so với làm con mèo có hiệu quả kì diệu như nhau, đó là có thể kiêng nể —— chịu trách nhiệm!

      Như tại, nàng ở sau lưng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, vẻ mặt hiểu ngắ nghía khắp nơi.

      Nàng bây giờ ước chừng đoán ra Tiêu Đạc bóp cổ mình rồi, có lẽ là sau đó buông tay, cho nên mới làm cho mình chết nửa lại trở về.

      Đây có phải ý là Tiêu Đạc buông tha mình ?

      Tiêu Đạc giờ ở đâu, có phải tức giận hay , có phải lại tới tìm mình phiền toái hay ?

      Còn Hà Tiểu Khởi, biết Tiêu Đạc có buông tha hay ?

      Đáng tiếc A Nghiên mất trí nhớ hẳn là biết Hà Tiểu Khởi, bằng A Nghiên muốn nhân cơ hội hỏi thăm Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chút.

      nghĩ tới đây, đến phòng bếp, trong phòng bếp trừ đầu bếp nữ xinh xắn, còn có mấy vị đại trù, bận rộn làm các dạng đồ ăn, nhìn bọn họ đám sầu mi khổ kiểm vui.

      A Nghiên vừa thấy tình cảnh này, trong lòng càng minh bạch, xem ra là Tiêu Đạc cáu kỉnh đây.

      Nàng nhấp môi dưới, tiếp tục mờ mịt đứng tại chỗ, làm vẻ mặt mất trí nhớ.

      Các đại trù chung quanh vừa quay đầu, đầu tiên thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, ngay sau đó liền thấy nàng theo bên người Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, khỏi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

      Bọn họ vì sao thiên hạ được thiên kiều vạn sủng này lại đến phòng bếp!

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ánh mắt đảo qua mọi người, lúc này mới giới thiệu: "Về sau A Nghiên nương cũng ở lại phòng bếp làm việc."

      Gì?

      Mọi người kinh ngốc.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đau đầu thở dài, dù nàng chuyện này vì sao lại phát sinh, cũng chính mình đến cùng có thể giải thích ràng chuyện này hay , nhưng nàng vẫn kiên trì :

      "Về sau A Nghiên nương giống như các ngươi."

      Giống như bọn họ? Đây là ý tứ tôm tép gì? Các đại trù hình thể bưu hãn, cánh tay tráng kiện, mắt to trừng mắt .

      A Nghiên cắn cắn môi, từ phía sau Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ra, cười tủm tỉm : "Ta gọi là A Nghiên, nghe ta là đầu bếp nữ, về sau ta theo mọi người cùng nhau làm việc ở phòng bếp."

      Mọi người càng ngây người... Đây là thế nào với thế nào a!

      ******************************

      Từ ngày đó, A Nghiên lần nữa trở thành đầu bếp nữ bình thường, ở tại trong phòng bếp.

      Ban đầu nàng cũng dám tìm hiểu nhiều, chỉ làm ra bộ dáng mất trí nhớ, đôi khi các đại trù thử thăm dò chuyện với nàng, nàng thường thường ngẩn người giả ngu. Như vậy vài ngày, mọi người bắt đầu cảm thấy nương A Nghiên này có chút ngốc.

      Về phần vì sao nàng từ tâm can bảo bối, người tâm phúc thứ nhất bên cạnh Cửu gia biến thành đầu bếp nữ bình thường trong phòng bếp, nghe là vì nàng chọc Cửu gia giận dữ, bị biếm trích.

      Bất quá ngay cả như thế, tất cả vẫn đều khách khí với nàng, việc vặt vãnh trong phòng bếp cũng dám để nàng làm. Về phần chuyện chưởng chước nấu cơm, đương nhiên lại càng dám, ai biết vị nương này đến cùng là trình độ gì, may làm ra đồ ăn hợp khẩu vị Cửu gia, chọc tức giận, đó mới là làm phiền hà đến người có liên can.

      A Nghiên như vậy qua mấy ngày, cũng ngầm chú ý động tĩnh của Hà Tiểu Khởi. ngày nàng rửa mộc nhĩ, nghe thấy vài đầu bếp nữ giọng chuyện, đúng là thương tiếc Hà Tiểu Khởi.

      Nàng nhất thời giật mình, dỏng lỗ tai nghe. Từ trong lời đông tây bên kia, nàng dần dần minh bạch, biết Hà Tiểu Khởi ngày đó cũng bị liên lụy, chịu đánh mấy chục đại bản, nhưng đến cùng ván giữ được mạng , tĩnh dưỡng.

      Từ ngày ấy, mọi người luôn thấy bóng Tiêu Đạc, nghe chưa từng ra khỏi phòng, cũng biết có phải bị bệnh hay .

      A Nghiên chết lặng rửa mộc nhĩ, ngơ ngác nhìn chằm chằm nước sơn tuyền phía dưới, trong hoảng hốt dường như thấy trong nước sơn tuyền có đôi con ngươi sâu thẳm, có nổi giận, có thống hận, chỉ bình tĩnh thần kỳ hiếm thấy, giống như bão táp tiến đến bờ biển, nhìn chằm chằm mình.

      Cái loại ánh mắt này, dường như muốn tiến vào trong lòng mình.

      A Nghiên hô hấp nhanh hơn, nàng vỗ tay đánh nát bọt trong bồn nước, để cặp con ngươi sâu thẳm kia biến mất.

      Ta cũng có áy náy, ta cũng có cảm thấy có lỗi với ngươi!

      Ta chỉ là muốn rời xa ngươi, ta có gì sai sao?

      Ta ngươi, dù ngươi đối tốt với ta, ta cũng ngươi, đây có gì sai sao?

      A Nghiên cắn môi, lần lượt ở trong lòng với mình như vậy.

      PS: vẫn câu cũ, mọi người cần hết sức bình tĩnh. Bà tác giả này hơi bị dài dòng nhỉ, hay để cho nhanh ta tóm tắt nội dung mấy chương này rồi thẳng đến đoạn "chính"??

      PS2: Các nàng ko thích hố bên kia của ta à? Thế ta tạm thời drop bên đấy để tập trung vào bên này nhé?

      PS3: Tuần sau ta lại công tác, mọi người ko cần nhớ ta nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :