1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 305: Nếu có duyên tránh cũng được

      Editor: Duyenktn1

      Tiêu Dương đẩy kính mát lên, cũng đuổi theo.

      ta gây gì với à?” Vu Đồng đứng ở xa xa nhìn thấy nghi ngờ hỏi.

      có trợ lý, có tây trang, chỉ quần jeans, áo T-shirt đơn giản, ba lô đeo vai, thân mình.

      Hôm nay Tiêu Dương ăn diện, hoàn toàn giống với vị tổng giám đốc của công ty Á Châu, hơn nữa còn đội cả mũ lưỡi trai và đeo kính râm, Vu Đồng căn bản nhận ra ta là ai, chỉ coi ta như hành khách bình thường.

      có, chúng ta .” Thấy Tiêu Dương đuổi theo, Lạc Tiểu Thiến cũng lười phải thêm cái gì, chỉ kéo Vu Đồng cùng đến cửa soát vé.

      Lên máy bay, Lạc Tiểu Thiến bị Vu Đồng lôi thẳng đến khoang hạng nhất, còn ấy và các nhân viên công tác khác ngồi ở khoang hạng phổ thông.

      “Như thế này tốt lắm?”

      Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến do dự, hề cho rằng mình có tư cách để được đối xử đặc biệt như vậy.

      “Xuống máy bay bắt đầu làm việc luôn, sắp xếp như vậy là để cho có thể nghỉ ngơi tốt, đây hoàn toàn là vì lo lắng cho công việc. “Vu Đồng cười tươi phất phất tay về phía cửa khoang hạng nhất, “ thôi, nghỉ ngơi cho tốt, máy bay gần hạ cánh tôi gọi !”

      Nghe ấy như vậy, Lạc Tiểu Thiến cũng biết thêm gì nữa, chỉ có thể tự mình xách túi về khoang hạng nhất.

      Khác với khoang phổ thông, khoang hạng nhất thoải mái và yên tĩnh hơn, đúng là rất thích hợp để cho nghỉ ngơi.

      vừa vào, lập tức có nhân viên phục vụ tới tiếp đón, dẫn đến ghế ngồi của mình, lại giúp cất hành lý, ngồi xuống chỗ của mình, Lạc Tiểu Thiến lập tức lấy lịch làm việc ra, nghiêm túc xem.

      Sau khi xuống máy bay liền có buổi ký tặng đĩa, sau đó trả lời phỏng vấn.

      Ký tặng đĩa có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy phỏng vấn, Lạc Tiểu Thiến khẽ nhíu mày.

      cảm giác, các phóng viên đều rất thích làm khó dễ người ta, hơn nữa còn thường xuyên đổi chủ đề để tìm kiếm thông tin mới, có thể ứng phó được ?

      Trong túi, điện thoại vang lên.

      Lạc Tiểu Thiến mở điện thoại ra, nhìn thấy hiển thị màn hình ba chữ “Đại ngu ngốc”, lập tức liền ấn nhận điện thoại.

      Giọng của Lãnh Tử Mặc liền vang lên.

      vừa họp xong.”

      “Ừm, em biết rồi, giờ em máy bay, lần này khoảng tuần mới có thể về được.”

      “Nhớ nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian, gọi cho em, nếu có bất kỳ vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể gọi cho …”

      Đối với công việc của nghệ sĩ, Lãnh Tự Mặc cũng rất quen thuộc, tuy rằng muốn, nhưng cũng có cách nào ngăn cản.

      Đây là con đường lựa chọn, ai có thể thay , việc có thể làm, chỉ là cố gắng hết sức bảo vệ , chỉ bảo cho từng chút.

      “Máy bay chuẩn bị cất cánh, xin quý khách hãy tắt hết điện thoại di động và máy vi tính, vô tuyến internet…” Tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng vang lên.

      “Máy bay sắp cất cánh, cũng bận, nếu có thời gian chúng ta lại chuyện.” Lạc Tiểu Thiến chỉ có thể tạm biệt với .

      “Được.”

      Lãnh Tử Mặc cũng dây dưa, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Vui vẻ cất điện thoại vào trong túi xách, Lạc Tiểu Thiến lại tiếp tục xem lịch công tác của mình.

      “Thế nào, em vừa mới báo cáo công tác với Lãnh tổng phải ?”

      Bên cạnh, giọng quen thuộc lại vang lên.

      Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, xoay mặt, nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình chính là Tiêu Dương, “….”

      Vừa rồi chỉ lo nghe điện thoại, căn bản để ý đến kỳ ngồi bên cạnh bác trung niên, cho nên người phải ngồi cạnh cửa sổ Tiêu Dương chắc chắn cố ý đổi chỗ với bác trung niên kia.

      Tiêu Dương lắc lắc chiếc vé máy bay trong tay với , “Lạc Tiểu Thiến, người có duyên phận muốn tránh cũng được!”

      Chương 306: Chỉ bảo của Tiêu Dương

      Editor: Duyenktn1

      Vé máy bay loại này, Tiêu Dương thể mới mua, rất ràng ta đúng là cũng phải bay Thượng Hải, với thân phận của ta, ngồi khoang hạng nhất cũng là chuyện bình thường, đây quả lần trùng hợp chân chính.

      Sớm biết như vậy, cái gì cũng muốn đổi chỗ với Vu Đồng.

      Ở trong lòng tức giận nghĩ, Lạc Tiểu Thiến dời mắt xuống xem lịch công tác, để ý đến ta.

      Tiêu Dương liếc mắt nhìn lịch công tác trong tay : “Phỏng vấn? Việc ứng phó với phỏng vấn truyền thông này tôi rất là giỏi, em có muốn tôi truyền thụ cho bí quyết để đề phòng bị phóng viên quấn sâu vào vấn đề?”

      Lạc Tiểu Thiến trong lòng khẽ động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lịch công tác như cũ.

      Tiêu Dương nhìn vào gò má của , cười tít mắt mở miệng, “Tôi với em, ra rất đơn giản, chỉ cần em nhớ kỹ điểm – cười, giống như võ lâm cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, cười vừa rất bình thản, lại rất khó lường.”

      Cười?

      Lạc Tiểu Thiến quay sang, “Những phóng viên kia phải đều thích truy hỏi kỹ càng việc sao?

      Dù sao từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn, chuyện phỏng vấn này, đúng là vấn đề lo lắng nhất.

      bằng như vậy , tôi đóng giả làm phóng viên, chúng ta phỏng vấn thử lần, được ?” Tiêu Dương cười hỏi.

      Lạc Tiểu Thiến cũng có lập tức đáp ứng, chỉ mang theo con mắt cảnh giác nhìn ta, “ phải là muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu về tôi chứ?”

      Người này, luôn luôn có hành động bình thường, lại rất tinh ranh giống như Lãnh Tử Mặc, thể đề phòng.

      “Nếu gặp vấn đề em muốn trả lời, em có thể cần trả lời.” Tiêu Dương nhún nhún vai, giọng điệu mê hoặc, “Em cho rằng đây là vấn đề thực tế cần rèn luyện sao?”

      Lạc Tiểu Thiến nghĩ nghĩ, cảm thấy ta phải có lý, lập tức gật đầu.

      Tiêu Dương liền lấy cuốn tạp chí máy bay, cuốn thành ống tròn, đưa lên trước mặt , trả vờ làm mic, “Lạc Tiểu Thiến tiểu thư, tôi có thể mạo muội hỏi bao nhiêu tuổi rồi ?”

      "20 tuổi."

      có thể cho tôi biết sinh nhật của là ngày nào ?”

      “Mười 15 tháng 11…” được nửa, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên dừng lại, “Phóng viên hỏi những vấn đề như thế này chứ?”

      “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, coi như làm nóng người.” Tiêu Dương cười cười, “Xin hỏi Lạc tiểu thư, tại thời đại trăm hoa đua nở này, cho rằng bài hát của có điểm gì đặc biệt.”

      Lạc Tiểu Thiến nghĩ nghĩ, “Bài hát mang tính chất cổ xưa, ca khúc này được viết dựa vào quyển tiểu thuyết mạng, là chuyện tình xưa cũ vô cùng cảm động, người nào đọc tiểu thuyết này, chỉ cần nghe qua ca khúc, trong đầu liền lên bức tranh sinh động, người nào chưa đọc qua quyển tiểu thuyết này, chỉ cần xem qua MV cũng có thể hiểu nội dung, bản thân tôi cảm thấy, đây chỉ là ca khúc, nó còn thể loại tình , trân trọng tình , tin tưởng lẫn nhau, ở thời đại này, tình như vậy còn nhiều.”

      “Như vậy, Lạc tiểu thư tin tưởng đời này có loại tình như vậy sao?”

      " Tôi tin!"

      Tiêu Dương chuyển đề tài chuyện, “Lạc tiểu thư trả lời như vậy được ràng lắm, có bạn trai chưa?”

      “Tôi…” Lạc Tiểu Thiến nháy mắt mấy cái, “Chưa có.”

      “Còn nhớ, trong đêm thi đấu bán kết [Thần tượng Trung Hoa], tổng giám đốc tập đoàn Đế Thị Lãnh Tử Mặc từng vì hiểu lầm mà gây tổn thương cho , về sau ta lại tự mình thu thập các chứng cứ, hơn nữa trước giới truyền thông nhận lỗi với , tình huống như vậy là lần đầu tiên xảy ra từ khi Lãnh tiên sinh gia nhập làng giải trí, như vậy, điều này có thể chứng minh, trong thời gian đó cùng Lãnh tiên sinh ngoài quan hệ cấp cấp dưới, còn có quan hệ riêng tư gì ?”

      Lạc Tiểu Thiến trừng mắt với ta, “ có.”

      “Như vậy, xin hỏi quan hệ của với Lãnh Tử Mặc tiên sinh là như thế nào?” Tiêu Dương cười hỏi.
      B.Cat, Phong Vũ Yên, Hale2053 others thích bài này.

    2. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 307: Chẳng lẽ phải sao

      Editor: Duyenktn1

      ấy là cấp rất nghiêm khắc, tôi rất hâm mộ thái độ làm việc và cách đối nhân xử thế của ấy, đối với người mới như tôi, còn có thể đứng ra nhận lỗi như vậy, tôi thực rất cảm động.” Lạc Tiểu Thiến nghiêm túc đáp.

      “Trước kia và tổng giám đốc Tiêu Dương tiên sinh của tập đoàn Á Châu từng truyền ra scandal tình cảm, có muốn gì về chuyện này ?”

      Hừ!

      Vào bữa tối ngày hôm qua, người này còn cố ý gây với Lãnh Tử Mặc, hại ngay cả bò bít tết cũng chưa được ăn, lúc này lại còn biết xấu hổ hỏi cái này.

      “Tôi có gì muốn , đây chỉ là hiểu lầm, tôi và Tiêu Dương tiên sinh có bất cứ quan hệ gì!” Giọng điệu của Lạc Tiểu Thiến ràng mang theo vài phần vui.

      “Vậy vì sao hai người lại ăn cơm cùng nhau? Lạc Tiểu Thiến, thấy như vậy là thành sao?...” Tiêu Dương liên tiếp đặt ra chuỗi các vấn đề sắc bén, nhìn thấy quẫn bách mặt , ta giơ tay lên ra dấu tay mỉm cười, “Kỳ lúc vừa rồi, cần trả lời, chỉ cần cười cái là được rồi, phóng viên chính là như vậy, nếu gặp phải vấn đề thích trả lời, bọn họ lại càng truy hỏi kỹ càng vấn đề này, chỉ cần lộ ra sơ hở, sau đó bọn họ bắt lấy, chúng ta làm lại lần nữa.”

      ta lặp lại lần nữa vấn đề vừa rồi.

      Lần này, Lạc Tiểu Thiến trả lời nữa, mà làm theo dấu tay của ta, nhếch môi, mỉm cười.

      “Có thể cười thêm chút nữa.”

      làm theo lời ta, cười to thêm chút.

      “OK, chính là như vậy, rất tốt!” Tiêu Dương giơ ngón tay cái lên, “Phải cười đến mức khó lường, làm cho phóng viên cũng nhìn ra được suy nghĩ của em, làm cho bọn họ cảm thấy vấn đề này rất nhàm chán, tự nhiên buông tha cho em.”

      Lạc Tiểu Thiến gật đầu.

      “Tốt, chúng ta tiếp tục!”

      Tiêu Dương mở miệng lần nữa, lần này, hỏi cái gì đặc biệt, ngoài những vấn đề đơn giản như thích ăn những cái gì, thích chơi những cái gì, Lạc Tiểu Thiến đều trả lời theo đúng .

      Hai giờ máy bay, kết thúc rất nhanh, Tiêu Dương bắt chước phỏng vấn cũng kết thúc.

      “Cảm ơn!” Lúc máy bay hạ cánh, Lạc Tiểu Thiến đứng lên xin lỗi với ta.

      Trải qua huấn luyện tạm thời của ta, có cảm giác mình tự tin hơn nhiều.

      Tiêu Dương uể oải đứng lên, “Cảm ơn như vậy ư, có phải em nên mời tôi bữa cơm hay ?”

      “Tôi biết và Lãnh Tử Mặc là đối thủ cạnh tranh thương trường, nhưng loại trò chơi này thấy rất nhàm chán hay sao, tôi chỉ là người mới của tập đoàn Đế Thị mà thôi.” Lạc Tiểu Thiến nghiêm trang .

      “Em cho rằng, tôi theo đuổi em bởi vì Lãnh Tử Mặc ư?” Tiêu Dương hỏi lại.

      "Chẳng lẽ phải sao?"

      Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, có quỷ mới tin ta chân muốn theo đuổi .

      Tiêu Dương trả lời, chỉ là đứng trước hành động như vậy của , lộ ra nụ cười quỷ dị khó lường, với đạo hạnh của Lạc Tiểu Thiến, làm sao nhìn ra được chân của chứ.

      "Tiểu Thiến!"

      Vu Đồng tới, giúp thu dọn hành lý, lấy đồ trang sức trong túi của , đeo lên cổ chiếc vòng trang nhã.

      Xuống máy bay, có phóng viên và người hâm mộ chờ, làm người của công chúng, Lạc Tiểu Thiến tự nhiên cũng cần ít trang bị cần thiết.

      Vốn quen thuộc, Tiêu Dương đeo khẩu trang lên mặt, kéo thấp vành mũ xuống, khoác ba lô lên, chờ lúc Lạc Tiểu Thiến quay mặt nhìn ta, ta lặng lẽ vẫy vẫy tay với , bước xuống máy bay.

      Lạc Tiểu Thiến chỉnh lại trang phục, cùng Vu Đồng xuống máy bay, đối mặt với ánh đèn chớp nhoáng, còn hoảng loạn và khó chịu như trước, chỉ nhìn những người hâm mộ vẫy vẫy tay.

      Chương 308: Ký tặng và phỏng vấn

      Editor: Duyenktn1

      Gặp mặt nhóm phóng viên và người hâm mộ, đối với kiện , nhưng trước sau vẫn mang mặt nụ cười, chưa từng để lộ ra nửa điểm vui, thậm chí là lớn tiếng nhắc nhở người hâm mộ đến tham gia hoạt động ký tặng.

      Xa xa, Tiêu Dương tùy ý xỏ tay vào túi áo, nhìn gương mặt bé kia tươi cười ấm áp, cười cười, xoay người ra hướng ngoài sân bay.

      xe tranh thủ nghỉ ngơi, Lạc Tiểu Thiến trực tiếp đến nơi ký tặng.

      Vốn theo kế hoạch chỉ ký tặng nghìn đĩa, bởi vì người hâm mộ thực quá nhiều, để ý đến cảm nhận của người hâm mộ, thương lượng với Vu Đồng, lại ký tặng thêm năm trăm đĩa nữa.

      Ký tặng xong nghìn năm trăm chữ kí, ngón tay đều bị phồng rộp lên cầm được bút nữa.

      Tuy rằng còn có lòng kiên trì để tiếp tục, nhưng thực là lực bất tòng tâm, rơi vào đường cùng, chỉ có thể xin lỗi người hâm mộ, được mọi người bảo vệ đến văn phòng làm việc Book City ở tầng.

      Bên ngoài tất cả đều là người hâm mộ, tạm thời có biện pháp giải tán, liền ở phòng này tiếp nhận phỏng vấn.

      Trong buổi phỏng vấn này, phóng viên phụ trách phỏng vấn là người nổi tiếng có những lời bình chua cay, rất có uy quyền trong giới.

      Phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, đầu tiên là những vấn đề đau ngứa, sau đó là phương thức sản xuất đĩa đơn, những vấn đề này Lạc Tiểu Thiến đều trả lời trôi chảy.

      “Về chuyện liên quan đến Thẩm Tâm Di, tôi nghĩ Lạc Tiểu Thiến tiếp nhận rất nhiều phỏng vấn rồi, tôi thích hỏi những vấn đề lặp lặp lại nhiều lần, tôi chỉ xin hỏi Lạc Tiểu Thiến về scandal tình cảm giữa và tổng giám đốc Tiêu Dương của tập đoàn Á Châu, có gì cần giải thích về chuyện này ?”

      Bởi vì buổi ký tặng lúc trước làm chậm trễ thời gian, vì vậy Vu Đồng cũng chưa kịp chỉ bảo những kỹ năng trả lời phỏng vấn cho Lạc Tiểu Thiến, cho nên, khi nghe thấy đối phương đưa ra những vấn đề sắc bén, mồ hôi chảy đầm đìa.

      Lạc Tiểu Thiến cười rộ lên, giống như lời Tiêu Dương chỉ dạy máy bay, cười rất bình tĩnh, “Tôi cùng Tiêu Dương tiên sinh cũng xem như là có quen biết, sau đó có ăn bữa cơm cùng nhau, tôi để ý nên bị ngã, ta đỡ tôi đứng dậy, đúng lúc bị phóng viên chụp lén, chuyện chỉ có như vậy thôi.”

      Loại scandal này, chính là như vậy, bạn càng che giấu, người ta càng truy hỏi, bạn thoải mái ra, ngược lại lại làm người ta cảm thấy thú vị.

      Giọng điệu của rất thản nhiên, cười cũng thản nhiên, ngược lại vấn đề của phóng viên có vẻ mất tính công kích, cảm thấy có vấn đề gì để khai thác, phóng viên liền chuyển hướng đề tài đến Lãnh Tử Mặc.

      Vấn đề với ấy, và vấn đề với Tiêu Dương căn bản là giống nhau, có được huấn luyện trước của Tiêu Dương, Lạc Tiểu Thiến ứng phó rất tự nhiên, điểm hoảng loạn.

      Trải qua các vấn đề nóng bỏng, phóng viên cũng còn vấn đề có giá trị nào để khai quật, đành phải đem vấn đề chuyển về chuyện ca khúc mới, tìm hiểu những tin tức chính diện.

      Dù sao, làm phóng viên xuất sắc, nếu như viết ra toàn những thứ mà người khác viết, ta cũng mất phong độ của mình.

      “Vừa rồi tôi lo muốn chết!” Phỏng vấn kết thúc, lúc được bảo vệ dẫn dắt ra ngoài xe ô tô, Vu Đồng vẫn còn cảm thán: “ khiến tôi sợ hãi, chỉ sợ làm hỏng, bị tên đó bắt được sơ hở.”

      Lạc Tiểu Thiến cười cười, nhàng xoa hai bàn tay vào nhau.

      thực tế, từ khi ngồi trước mặt phóng viên, hai lòng bàn tay của đều đổ mồ hôi.

      Lần này, nếu như phải gặp được Tiêu Dương máy bay, khẳng định ứng phó được.

      Suy nghĩ chút, lấy điện thoại di động trong túi xách ra.

      Bây giờ mới chú ý đến, điện thoại di động có mấy tin nhắn đến, toàn bộ đều là của Lãnh Tử Mặc gửi tới, nội dung tin nhắn gần giống với những điều Tiêu Dương chỉ dạy , đều là ít kỹ năng để đối phó với truyền thông và phóng viên.
      baoyeubaoyeu, B.Cat, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    3. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 309: Ở hai nơi xa cách, cùng nhau ăn cơm

      Editor: duyenktn1

      Biết đây là những tin nhắn gửi tới lúc ký tặng, trong lòng Lạc Tiểu Thiến cảm thấy rất ấm áp, lập tức trả lời tin nhắn của .

      Sau khi trả lời tin nhắn của xong, lại gửi tin nhắn cho Tiêu Dương.

      “Phỏng vấn rất thuận lợi, cảm ơn chỉ bảo.”

      Trở về khách sạn, cùng nhân viên trong đoàn ăn cơm, vừa ăn cơm Vu Đồng vừa qua về nội dung công việc tiếp theo với Lạc Tiểu Thiến.

      Sau khi ăn cơm xong, Vu Đồng và Lạc Tiểu Thiến tới đài phát thanh Thượng Hải, tham gia chương trình ca nhạc thu trực tiếp [Kính vạn hoa nhạc] của đài Thượng Hải, còn những nhân viên khác trong đoàn xe đến thành phố Tô Châu trước, chuẩn bị cho hoạt động ngày mai.

      Tới thời gian nghỉ giữa giờ của chương trình trực tiếp, Lãnh Tử Mặc gọi điện thoại tới.

      “Em chuẩn bị ghi hình cho tiết mục của chương trình ca nhạc trực tiếp của đài, tất cả đều rất thuận lợi, cần phải lo lắng.” Lạc Tiểu Thiến đến hành lang, “ ăn cơm chưa?”

      Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc vào thang máy.

      “Vừa mới họp xong.”

      “Tiểu Thiến, sắp bắt đầu rồi.” Giọng của Vu Đồng từ xa truyền tới.

      “Em phải làm việc rồi, nhớ ăn cơm đúng giờ, được ngủ quá khuya.” Lạc Tiểu Thiến dặn dò mấy câu, vội vã cúp điện thoại liền vào phòng thu chương trình phát sóng trực tiếp.

      Lãnh Tử Mặc cúp điện thoại xong, thẳng tới bãi đỗ xe, lên xe, cũng chưa lái xe rời , mà mở radio xe, điều chỉnh sóng phát thanh tìm được chương tình nhạc của đài Thượng Hải, quả nhiên nghe được thanh quen thuộc của Lạc Tiểu Thiến từ đài phát ra.

      “Tôi là Lạc Tiểu Thiến, rất vui vì hôm nay được ở đây chia sẻ sở thích nhạc với mọi người, hôm nay tôi xin gửi đến mọi người ca khúc do Lãnh Tử Mặc sáng tác, bài hát [dũng cảm]...”

      Suốt hai giờ đồng hồ, từ 19 giờ đến 21 giờ, Lãnh Tử Mặc nghe hết từ đầu đến cuối chương trình, nghe Lạc Tiểu Thiến giới thiệu ca khúc của , càng hiểu thêm về .

      Tận đến khi quảng cáo, Lãnh Tử Mặc mới khởi động xe, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ.

      Khi đường, Lạc Tiểu Thiến lại gọi điện thoại tới lần nữa.

      “Vừa rồi vội quá, chưa kịp tạm biệt với , Tử Mặc, thông cảm nhé.” Giọng của tràn đầy áy náy.

      “Em trở về khách sạn rồi à?” Lãnh Tử Mặc vừa lái xe vừa hỏi.

      Nếu như có người ngoài ở đấy, chắc chắn gọi tên .

      “Vâng, em vừa mới vào phòng.” Đưa thân mình mệt mỏi ngã lên giường, Lạc Tiểu Thiến nhìn thời gian màn hình điện thoại di động, lấy tai nghe điện thoại cắm vào máy, " làm gì vậy?"

      "Lái xe."

      "Chưa ăn cơm ư?"

      "Vẫn chưa."

      "sao lại thế? hai tiếng trôi qua rồi, vẫn tiếp tục làm việc sao, dạ dày của tốt, phải ăn cơm đúng giờ, thể tùy ý cho qua được." lật người, xoa xoa chiếc bụng xẹp lép, "Em ăn cơm từ chiều, giờ cũng thấy hơi đói!"

      "Vậy nhanh ăn , , em gọi đồ ăn bên ngoài , muộn như thế này rồi, em đừng ra ngoài, an toàn." Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mày, "Cúp điện thoại rồi gọi đồ ăn ."

      " phải cũng ăn sao?" ánh mắt Lạc Tiểu Thiến liền lóe lên, "Hay là, chúng ta cùng nhau ăn cơm?"

      Cùng nhau ăn cơm, ở hai nơi xa cách, ăn thế nào?

      Lãnh Tử Mặc có chút nghi ngờ.

      "Em gọi đồ ăn bên ngoài, mua ở nhà hàng, sau đó, chúng ta cùng nhau ăn, được ?" cười hỏi.

      "Được!" Lãnh Tử Mặc cười đáp ứng.

      Hai người cứ như vậy trò chuyện, sau đó Lạc Tiểu Thiến dùng điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, Lãnh Tử Mặc dừng xe ở nhà hàng ăn gần đó.

      Hai người giống như cặp tình nhân ăn cơm cùng nhau, thảo luận xem ăn cái gì, sau đó cùng nhau gọi món.

      Chương 310: Nhớ thương là điều gì đó rất kì diệu

      Editor: duyenktn1

      Cuối cùng, Lạc Tiểu Thiến cũng gọi được đồ ăn bên ngoài, Lãnh Tử Mặc tùy ý nhìn thoáng qua ven đường, thấy nhà hàng ăn gần đó, liền dừng xe lại.

      Đến lúc ngồi xuống bàn ăn, món ăn được đưa lên. Bên kia, đồ ăn Lạc Tiểu Thiến gọi cũng được đưa đến.

      Mở facetime, đầu tiên Lạc Tiểu Thiến cho xem đồ ăn của mình chút, sau đó đưa điện thoại di động đặt trước mặt bàn, quay vị trí của mình, cầm lên cái chân gà đưa đến trước webcam.

      “Lần này cho em ăn!” Bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc nhìn chiếc cánh gà ra trước màn hình, chỉ cười khẽ tiếng, sau đó lại tràn đầy thương, “Về sau, bao giờ được ăn những thức ăn nhanh này nữa, tốt cho sức khỏe.”

      "Vâng!" Lạc Tiểu Thiến cầm lại chân gà, "Cho em xem chút ăn cái gì, em nhìn ."

      Lãnh Tử Mặc quay cameras đến cái khay của mình, gọi món rất đơn giản chỉ có mỳ Ý và coffee.

      Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, "Lại là coffee, ra có thể thử nước trái cây hoặc sữa bò."

      “Lần sau thử!” Lãnh Tử Mặc nhìn mặt màn hình, cười cười lấy cái dĩa, “Có thể ăn được chưa?”

      “Nghe khẩu hiệu của em, 3, 2, 1, bắt đầu!”

      Lạc Tiểu Thiến hô tiếng, hai người đều bắt đầu ăn.

      Thỉnh thoảng, bình luận vài câu.

      Chân gà có chút mặn , mì Ý nấu hơi kỹ... Cho đến khi hai người cùng ăn xong phần ăn của mình.

      Khi ngồi lại vào trong xe, Lãnh Tử Mặc nhìn đồng hồ chút, “ còn sớm nữa, ngày mai em còn phải làm việc, ngủ sớm !”

      “Vâng!” Lạc Tiểu Thiến miệng đáp ứng, nhìn gò má của ở trong điện thoại, do dự chút, cuối cùng vẫn mở miệng , “ đem điện thoại để gần mặt chút.”

      Lãnh Tử Mặc trả lời, nhưng động tác của lại làm theo lời .

      “Chúc ngủ ngon!”

      Điện thoại bên này, Lạc Tiểu Thiến dí môi vào màn hình điện thoại hôn nhanh cái, mặt đỏ lên lập tức cúp điện thoại.

      Lãnh Tử Mặc nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến tiếng hôn , cúi xuống lấy tay tắt điện thoại, cười cười, sau đó vào hộp tin nhắn, gửi cho tin nhắn.

      “Chúc ngủ ngon, cảm ơn em hiểu ca khúc của !”

      Bên này điện thoại, Lạc Tiểu Thiến đọc xong tin nhắn, đầu tiên hiểu, sau đó mới giật mình hiểu ra.

      nhất định nghe chương trình phát thanh của , nghe đến phần giới thiệu ca khúc của , cho nên mới như vậy.

      Hóa ra, chưa ăn cơm, chính là vì nghe chương trình phát thanh của .

      Lãnh Tử Mặc này!

      Ôm điện thoại di động, nằm úp sấp giường, Lạc Tiểu Thiến giơ tay lên gãi gãi đầu.

      kỳ quái, ràng mới gặp nhau có ngày đêm, lại vừa mới cùng nhau trò chuyện facetime, vì cái gì bây giờ, đột nhiên lại cảm thấy rất nhớ ?

      Khi còn đương với Lục Hạo, tuy rằng mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta, cũng có cảm giác như vậy.

      Chẳng lẽ, đây mới là tình sao?

      Nằm chiếc giường xa lạ, Lạc Tiểu Thiến mất ngủ .

      Lãnh Tử Mặc trở lại tòa nhà Thế Giới, tắm rửa, nằm giường, ràng rất mỏi mệt lại muốn ngủ.

      Trong khí, giường như còn có hương vị của , quay mặt, nhìn chỗ bên cạnh trống trải, trong đầu liền lên mớ hỗn độn.

      “Nha đầu thối!”

      Chán nản thở dài câu, đứng dậy, xuống dưới lầu lấy laptop của mình lên, bắt đầu làm việc.

      ràng là xem báo, nhưng hình ảnh lên lại là hình ảnh mút ngón tay khi ăn, Lãnh Tử Mặc xoa xoa thái dương, thuận tay cầm lấy điện thoại bàn, tìm đến dãy số của , lại cầm điện thoại di động ném sang bên.

      Vào giờ này, chắc ngủ rồi.

      Điện thoại di động lại đột nhiên sáng lên, thấy tên của lên điện thoại, lập tức nhận điện thoại.
      baoyeubaoyeu, Phong Vũ Yên, B.Cat2 others thích bài này.

    4. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      SR mọi người, tuần vừa rồi mình công tác bận quá.
      Hẹn mọi người thứ 4 mình post tiếp nha, ngày mai mình lại công tác tiếp rồi :-((
      Chương 311: Tình

      Editor: Duyenktn1

      “Sao vậy?” Giọng của tràn đầy quan tâm.

      “Em…” Giọng của Lạc Tiểu Thiến có chút do dự, “Em muốn gọi xem ngủ chưa…Em…. ngủ được…”

      Lãnh Tử Mặc nhàng thở ra, sau đó mặt liền lên nụ cười hạnh phúc.

      ra, cũng nhớ !

      Cuộc điện thoại này, Lạc Tiểu Thiến do dự rất lâu mới gọi.

      Mấy lần ấn số điện thoại của , lại xóa , cuối cùng vẫn nhịn được, gọi cho .

      “Có quấy rầy giấc ngủ của ?” nghe thấy gì, Lạc Tiểu Thiến vội vàng nhận lỗi, “Thực xin lỗi, em lập tức cúp máy đây!”

      “Đừng!” Lãnh Tử Mặc vội vàng trả lời, “ cũng chưa ngủ, chúng ta chuyện phiếm .”

      Từ trước tới giờ biết, mùi vị nhớ thương người chính là như thế này.

      vừa rồi thậm chí còn xúc động muốn lập tức bay ngay tới Thượng Hải gặp , còn là chàng trai mới lớn , hơn nữa, lại là người luôn tỉnh táo, loại xúc động này đáng nhẽ còn xuất người nữa mới phải.

      Chính là, sau khi gặp được , tất cả đều thay đổi.

      Đều , tình làm cho người ta điên cuồng, làm cho người ta còn là chính mình, trước kia tin, nhưng tại tin.

      Hai người cứ như vậy chuyện, từ chuyện công việc hôm nay đến chuyện của Lạc Tiểu Thiến lúc bé, từ trước tới giờ biết, bọn họ có thể chuyện với nhau nhiều như thế.

      Tận đến khi điện thoại di động bắt đầu nóng lên, báo hiệu sắp hết pin.

      Lạc Tiểu Thiến nhìn thời gian, “A, muộn quá rồi , điện thoại của em sắp hết pin, chúng ta... ngủ ?”

      “Ừ!” Lãnh Tử Mặc vẫn như cũ đáp ứng, tuy rằng lỡ, nhưng còn phải làm việc, đành lòng để thức đêm cùng .

      “Kỳ ...” Lạc Tiểu Thiến cắn cắn môi, “Vừa rồi em... Rất nhớ !”

      biết.” Lãnh Tử Mặc mỉm cười, “Bởi vì cũng rất nhớ em.”

      ư?”Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến rất kinh ngạc, “Em còn cho rằng, chỉ có em mới ấu trĩ như vậy?”

      “Ngu ngốc!” cười mắng , “Đây phải là ấu trĩ, mà là tình !”

      Tình ?

      sao?

      Lạc Tiểu Thiến còn muốn cái gì nữa, điện thoại di động của đen ngòm, hết pin.

      Cầm điện thoại di động trong tay, Lạc Tiểu Thiến nằm ở giường, hai mắt trợn tròn, rơi vào trầm tư.

      vẫn cho là, Lục Hạo, nhưng khi đương với Lục Hạo, bọn họ thường xuyên ở hai nơi xa cách, trước giờ cũng chưa bao giờ nhớ như vậy, chẳng lẽ, lúc đấy phải là tình sao?

      ...

      Sáng sớm hôm sau, đoàn người lên xe đến Tô Châu.

      Thấy hai vành mắt của Lạc Tiểu Thiến đen kịt, Vu Đồng giật mình hoảng sợ.

      “Thế này là sao, phải quen đất quen nước đấy chứ?”

      “Tôi...” Lạc Tiểu Thiến le lưỡi, “Có thể là do ngày hôm qua biểu diễn tiết mục vẫn còn hưng phấn, nên ngủ được."

      Vẻ mặt Vu Đồng rất bất đắc dĩ, vội vàng lấy phấn giúp thoa , tìm thợ trang điểm giúp che quầng thâm.

      Khi đường mưa rất , nhưng đến tới Tô Châu, mưa rất lớn, hoạt động ký tặng ở ngoài trời chỉ có thể chuyển vào trong phòng, lúc dùng cơm trưa, Lạc Tiểu Thiến nhìn thấy bên ngoài mưa giảm bớt, liền hỏi Vu Đồng xem có thể ra ngoài chút , những công việc khác là vào buổi tối, từ giờ đến lúc đó vẫn còn nhiều thời gian, thay vì ở chỗ này chờ, bằng đây đó, đến nơi này, nếu thăm quan chút, rất đáng tiếc, hơn nữa biết Lãnh Tử Mặc rất thích đồ thủ công mỹ nghệ nơi này, cũng muốn mua cho chút đồ thủ công mỹ nghệ ở đây làm quà.

      Sau khi được cho phép của Vu Đồng, che ô, tìm được mảnh áo mưa mặc vào, ra ngoài cửa mưa phùn.

      Chương 312: Cứu người

      Editor: Duyenktn1

      Tô Châu có rất nhiều vườn hoa, Lạc Tiểu Thiến cũng đến những di tích lớn ở đây, mà lựa chọn nơi gần với địa điểm làm việc để , Thương Lãng đình có lịch sử lâu dài nhất ở Tô Châu.

      Đều Yên Vũ Giang Nam, Thương Lãng đình là thắng cảnh lấy nước làm chủ đạo, lấy vườn mưa làm cảnh, quả là có hương vị khác.

      Bởi vì thời tiết, nên ở trong vườn cũng có nhiều khách thăm quan, Lạc Tiểu Thiến bung ô chậm rãi hành lang uốn khúc cổ xưa đẹp đẽ, đứng trong đình Thương Lãng, cụp ô lại, nhìn mưa phùn rơi trước mắt, tạo ra những gợn sóng, tưởng tượng ra được những cổ nhân nơi đây thuyền xem múa rượu.

      “Bà nội, nhanh lên!”

      Ở phía xa, truyền tới thanh non nớt của trẻ , có tiếng bước chân tới gần.

      Lạc Tiểu Thiến quay lại, chỉ thấy hình dáng tròn tròn trắng muốt, với đôi mắt to tròn chạy vào trong đình, tay cầm chiếc ô màu đỏ, vội vàng chạy đến bên lan can, bỏ chiếc ô của mình xuống cạnh lan can, nhanh chóng lấy túi thức ăn cho cá từ trong cặp sách sau lưng ra.

      Nhìn hành động của bé cho thấy bé thường xuyên tới nơi này, bé vẩy tay cho cá ăn, liền có rất nhiều con cá chép màu đỏ từ đâu bơi tới, tranh nhau giành thức ăn, làn sóng cá chép dưới mưa phùn, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.

      Gió tới, thổi bay chiếc ô của bé sang bên, bé trong lòng quýnh lên, vội vàng giơ tay ra bắt lấy, ngờ trượt chân, cả người liền ngã nhào xuống ao.

      “Cẩn thận!”

      Lạc Tiểu Thiến sợ hãi kêu lên tiếng, vội đưa tay ra giữ, kết quả tóm vào khoảng , phịch tiếng, bé liền ngã vào trong ao cá.

      Bỏ cái túi ở vai xuống, Lạc Tiểu Thiến nghĩ ngợi gì, nhảy luôn xuống nước, với được người đạp rối loạn, bơi nhanh vào bờ, lớn lên ở vùng biển, bơi rất giỏi, hơn nữa bé còn bé, tuy rằng hơi mệt chút, vẫn thuận lợi kéo được vào bờ ao.

      “Hân Hân!” Ở gần đó, bà lão lớn tuổi tóc bạc chạy lại đây, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cháu , ôm chặt bé vào lòng, nước mắt tuôn rơi , “Dọa chết bà nội, có đau ?”

      ràng bị hoảng sợ, toàn thân ướt đẫm, quên cả khóc, nhào vào trong lòng bà nội, nắm chặt y phục của bà, ngừng ho khan.

      sao đâu ạ, bé chỉ là uống mấy ngụm nước.” Lạc Tiểu Thiến gắng sức từ dưới nước bò lên, còn quên an ủi hai bà cháu bị hoảng sợ.

      “Cám ơn, cám ơn cháu, cám ơn cháu ...” Bà lão vội định thần lại, vội vàng cúi đầu cám ơn .

      có gì.” Lạc Tiểu Thiến cười đỡ lấy bà lão, “Bà mau mang thay quần áo, sau đó đến bệnh viện kiểm tra chút ạ, nước ở đây sạch lắm, cẩn thận kẻo lại nhiễm viêm phổi.”

      Bà lão lo lắng cho cháu , thiên ân vạn tạ (*) ôm cháu rời , Lạc Tiểu Thiến liền khom người vắt nước người.

      (*) Thiên ân vạn tạ: Người tôn kính vua như trời nên Thiên ân còn dùng để chỉ ân vua

      Tuy là đầu mùa hè, nhưng bởi vì là ngày mưa, nước mưa vẫn lạnh, quần áo người ướt nhẹp, dễ chịu chút nào.

      bàn tay duỗi tới, bàn tay là chiếc khăn bông sạch .

      “Cám ơn, người tôi rất bẩn…”

      Lạc Tiểu Thiến cảm ơn, lại nhận khăn, người đều ướt đẫm, chiếc khăn tay cũng có tác dụng, nước trong hồ cũng sạch , người đầy bùn, chiếc khăn sạch trắng bóng, thực rất ngại dùng.

      Giậm dậm chân đầy bùn, dùng tay lau quần áo ẩm ướt người, bàn tay kia vẫn còn giơ ra trước mặt, đưa chiếc khăn bông bỏ vào trong lòng bàn tay .
      Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ, Hale2052 others thích bài này.

    5. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 313 Trước mặt phải ?

      Editor: Duyenktn1

      “Bên kia có phòng vệ sinh, em hãy thay quần áo ướt .”

      Giọng quen thuộc, vang đỉnh đầu.

      Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, nhìn thấy người lấy áo khoác ra từ trong ba lô là Tiêu Dương, vẻ mặt liền kinh ngạc.

      “Tiêu Dương?”

      "Thế nào, có phải cảm thấy tôi như thiên sứ từ trời rơi xuống ?!” Tiêu Dương tươi cười, lấy áo khoác từ trong ba lô ra.

      Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, "Trước mắt ?"

      Tiêu Dương ngẩn ra, sau đó liền cười khẽ, đem áo khoác choàng lên người , từ trong ba lô lấy ra bộ đồ thể thao, “Trước tiên em hãy thay quần áo người ra, tuy rằng ngại mượn cơ hội này để thưởng thức thân hình em chút, nhưng mà, vì sức khỏe của em mà suy xét, vẫn nên thay quần áo ướt ra, bên kia có phòng vệ sinh.”

      Lạc Tiểu Thiến cúi mặt, nhìn bộ dáng của mình.

      Từ trong ra ngoài, toàn bộ đều ướt, quần áo mỏng manh, thậm chí có thể nhìn thấy cả hình dáng của đồ lót bên trong, lập tức đỏ bừng khuôn mặt.

      “Xấu xa!”

      Mắng tiếng, cầm lấy quần áo thể thao trong tay ta, xoay người chạy phòng vệ sinh gần đấy.

      “Tôi chỉ mà thôi!”

      Tiêu Dương nhún nhún vai, đến chiếc đình ở gần đấy, ném chiếc túi xách của vào chỗ, tùy ý ngồi ở góc hành lang.

      Chờ lát, nghe thấy tiếng Lạc Tiểu Thiến thay quần áo xong ra, ta xoay người.

      Nhìn thấy thân hình bé của trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình, bởi vì vừa rơi xuống nước lạnh, môi tái nhợt, quần áo đen, nước da như ngọc, đôi mắt trắng đen ràng, từ đầu đến chân, người dường như chỉ có hai màu trắng đen tinh khiết, đứng trước bức tường màu trắng, lại càng động lòng người.

      Nhìn trước mắt này, Tiêu Dương hơi thất thần.

      “Mặt tôi rửa chưa sạch sao?” Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ sờ sờ mặt.

      Tiêu Dương phục hồi lại tinh thần, đứng lên, bàn tay tự nhiên duỗi ra lấy chiếc mũ đội lên đầu , che cho khỏi ướt.

      “Cám ơn!” Lạc Tiểu Thiến đỏ mặt lên, vội vàng sửa sang lại tóc và mũ, “Đúng rồi, sao cũng ở chỗ này?”

      Tiêu Dương nhún nhún vai, “Em yên tâm , tôi có thói quen theo dõi người khác, lần này tới Thượng Hải có ai biết, thuận tiện thăm thú Tô Châu, bởi vì trời mưa, cho nên mới đến đình Thương Lãng , kết quả, gặp được người nào đó nhảy hồ.”

      Lạc Tiểu Thiến nhìn ta bằng nửa con mắt, “ mới nhảy hồ, tôi là cứu người có được ?”

      “À, như vậy, tôi là hùng cứu hùng?” Tiêu Dương cười tít mắt .

      Vừa nãy, đúng lúc cũng hướng tới đình Thương Lãng liền nghe thấy tiếng bé thét chói tai mới chạy nhanh đến, đương nhiên cũng thấy cảnh cứu người, tới đây giúp định giúp đỡ mới biết đó là .

      chuyện với nữa, tôi phải .” Lạc Tiểu Thiến lấy điện thoại di động trong túi xách ra nhìn thoáng qua, “Quần áo tôi trả lại !”

      “Em có thể giữ làm kỷ niệm!” Tiêu Dương cười ái muội, “ ngại.”

      “Tôi ngại!” Nghiêng mắt nhìn ta, Lạc Tiểu Thiến giật lấy túi xách của mình từ tay ta, bỏ quần áo bị ướt của mình vào trong túi, rồi nhanh ra cửa vườn hoa.

      “Để đưa em về?” Tiêu Dương cười hỏi sau lưng .

      cần.” Đưa tay về phía sau vẫy vẫy tay với ta, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng rời .

      Tiêu Dương lười biếng ngồi lại bên lan can đình, rung đùi đắc ý đọc lên mấy câu ở dưới chữ [Thương Lãng đình].

      “Thủy nhất nhai thiên cổ Thương Lãng, đình hà bảng, nhân sinh khổ đoản tự hựu trường, y nhân phát thương...” Nhìn hình dáng của biến mất sau hành lang gấp khúc, ta nhàng thở ra, “Lạc Tiểu Thiến, chúng ta hình như rất có duyên.”

      Chương 314: Công chúa và quân đoàn công chúa

      Editor: Duyenktn1

      Tiêu Dương cũng dối, quả lần này đến Tô Châu chỉ là thuận tiện du lịch, bởi vì trời đổ mưa, mới đặc biệt chọn địa điểm thăm quan thích hợp với cảnh mưa là đình Thương Lãng, nghĩ đến lại gặp ở đây.

      ...

      Đến chiều tối, trời tạnh mưa, Lạc Tiểu Thiến tiếp tục công việc, bởi vì thay quần áo ướt kịp thời, cũng bị cảm, cho nên ảnh hưởng đến công việc tiếp theo chút nào.

      Mấy ngày tiếp theo công việc diễn ra vô cùng thuận lợi, khắp nơi đều tuyên truyền hơn nữa còn thu hút hợp tác và đầu tư, CD [điểm môi hồng] cũng phụ kỳ vọng của mọi người, sau khi phát sóng liền nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng, các trang web lớn đều đăng tải và kí hợp đồng, làm cho doanh thu tăng lên gấp bội.

      Bởi vì CD được làm vô cùng độc đáo, hơn nữa còn cố ý đề cập đến chuyện tình cảm động, nên có rất nhiều bạn trẻ nam nữ mua đĩa để nghe và còn để làm quà tặng.

      Các cửa hàng đều truyền đến tin tức CD đều bán hết hàng, để tăng doanh số bán hàng, nhà sản xuất phải phát hành thêm lần nữa.

      Ca khúc [điểm môi hồng] nổi tiếng, ca khúc [lên đường] cũng nổi tiếng, Lạc Tiểu Thiến càng nổi tiếng hơn.

      Ở Bến tàu điện ngầm, nhà ga, sân bay... Nơi nơi có poster của .

      Điện thoại của Vu Đồng đều bị các loại mời mọc làm hỏng, tiền catse cũng nhanh chóng tăng cách chóng mặt từ mấy vạn lên đến mấy chục vạn, ngay cả ngay cả vòng cổ đeo cũng trở thành trào lưu, taobao, các loại vòng nhái tương tự cũng xuất , bán rất chạy, hơn nữa tùy theo nhu cầu mà còn có cả vòng tay, vòng chân, các loại vòng….vv

      đường, tùy tiện lôi đến bạn nữ trẻ, mười người có đến sáu người đeo vòng giống .

      Đối với giới giải trí có rất ít thần tượng có chất lượng tốt, Lạc Tiểu Thiến giống như là con ngựa đen xuất ngang trời, chỉ cần ca khúc trở thành truyền kỳ.

      Đối với tất cả chuyện này, Lạc Tiểu Thiến lại hề hay biết.

      Khi kết thúc tuần công tác trở về Bắc Kinh, xuống máy bay thấy ngoài phi trường có đoàn người đông như quân nguyên ra đón, còn hiếu kỳ hỏi thăm Vu Đồng xem hôm nay có phải có nhân vật quốc tế tai to mặt lớn nào cũng đến đây .

      “Tiểu Thiến!” Vu Đồng giơ tay lên, chỉ về phía đám người ở xa xa, “Chẳng lẽ thấy trong tay bọn họ là hình và tên sao?”

      Lạc Tiểu Thiến nhìn theo hướng ngón tay, quả nhiên thấy mấy người kia quơ poster của , còn có người giơ cả chữ “Thiến”, trong bảng viết "Hoan nghênh công chúa trở về, quân đoàn công chúa vĩnh viễn ủng hộ người".

      "Công chúa là ý gì?" Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt hiểu.

      " xem qua công chúa Thiến Thiến bao giờ sao?" Tiểu Chu ở bên cạnh cười giải thích, "Bởi vì tên của cũng có chữ Thiến, hơn nữa tính cách cũng có phần giống công chúa Thiến Thiến trong phim, cho nên nhóm người hâm mộ này đều gọi là công chúa Thiến Thiến, đồng thời tự gọi mình là quân đoàn công chúa."

      Công chúa?!

      Lạc Tiểu Thiến thẹn thùng, phải công chúa cái gì cả?!

      May mắn ở trước sân bay có sắp xếp, sớm cho bảo vệ canh gác.

      Lúc mọi người vừa qua cửa kiểm an, nhóm người hâm mộ thấy xuất rất kích động, bắt đầu hò hét vỗ tay, đường vây bị tách ra, còn có người bị ngã xuống đất.

      Nhân viên công tác sợ Lạc Tiểu Thiến bị bao vây, liền bảo vệ rời khỏi đây, Lạc Tiểu Thiến nhìn nhóm người hâm mộ chen lấn xô đẩy, cũng đành lòng, lập tức lấy cái loa từ trong tay của bảo vệ, đến bậc thang, với mọi người.

      "Mọi người im lặng, nghe tôi !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :