1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 40: toạc

      Edit: Trương Phi Yên

      Tâm Thường Nhuận Chi bỗng nhiên liền bình tĩnh trở lại.

      Nàng phải là thiếu nữ rành thế , nàng biết cảm tình trải qua những gì.

      thể phủ nhận, nàng đối với Lưu Đồng là có cảm tình.

      Ít nhất trong ánh mắt của , nàng cảm thấy chân tay luống cuống, tâm hoảng ý loạn.

      Ở khoảng khắc này, nàng động tâm.

      "... Ta nguyện ý."

      Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng mỉm cười, giọng mở miệng, lặp lại lần nữa.

      "Ta nguyện ý."

      Hai người đối diện, bỗng nhiên đồng thời cúi đầu cười lên tiếng, đều có chút ngượng ngùng.

      Bọn họ đạt thành ăn ý nào đó, trong khí, giống như có ái muội nhàn nhạt lưu động.

      Lưu Đồng che giấu tính uống ngụm trà xanh, giả ý ho khan hai tiếng, muốn chuyện, Thường Âu lại như trận gió chạy vào.

      "Làm cái gì đó, là lỗ mãng." Thường Nhuận Chi nhíu mày quát , Thường Âu vội : "Tam tỷ, đệ vừa khéo giống như nhìn thấy tam tỷ phu trước!"

      Thường Nhuận Chi sửng sốt, ánh mắt Lưu Đồng nhíu lại.

      "Đệ nhìn thấy ở đâu?"

      Thường Nhuận Chi cảm thấy kinh ngạc. Giờ phút này, Phương Sóc Chương cần phải ở phủ Thái Tử làm việc mới đúng.

      "Lúc đệ chờ thuyết thư tiên sinh, thấy bóng lưng , ngang qua cửa quán trà."

      Thường Âu chỉ vào cửa chính quán trà, : "Bên người mang theo hai người, đệ coi có chút lén lút... thấy mặt , đệ liền cảm thấy bóng lưng quen thuộc, giống với tam tỷ phu trước."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát, xua tay : "Tốt lắm, đệ nghe thuyết thư , mặc kệ có phải hay , đều có quan hệ với chúng ta."

      Thường Âu có chút vừa ý, nóng lòng muốn thử : "Nếu , đệ nhìn tận mắt có phải hay nhé?"

      " vất vả ra ngoài chơi chuyến, đệ muốn hao phí thời gian ở đây?" Thường Nhuận Chi nhíu mày hỏi .

      Thường Âu tự nhiên lắc đầu, tiểu đại nhân dường như thở dài: "Đệ chính là tò mò mà..."

      Lưu Đồng lại mở miệng : "Nếu như tiểu tứ tò mò, vậy ta đây cho người theo sau nhìn thử, trở về cho đệ nghe được ?"

      Thường Âu nhất thời gật đầu như giã tỏi: "Tốt tốt, cám ơn cửu ca!"

      Lưu Đồng liền hỏi Thường Âu, phương hướng mà thấy người kia qua, cho người hầu bên cạnh ánh mắt, ý bảo theo sau.

      Lúc này, Thường Âu mới an tâm đến bên ngoài đại đường nghe thuyết thư.

      Thường Nhuận Chi hơi hơi nhíu mày, : "Kỳ thực cần theo. Mặc kệ có phải hay , để cho người ta ra ngoài vòng, trở về với tiểu tứ nhìn lầm người là được rồi."

      Lưu Đồng lại lắc lắc đầu: "Tiểu tứ bên người mang theo hai người, hành vi lén lút, vẫn là xem thử mới tốt."

      Thường Nhuận Chi thấy gì cũng tốt, bưng trà nhàng thưởng thức.

      Lưu Đồng nhịn được mở miệng hỏi nàng: "Phương Sóc Chương kia..."

      Thường Nhuận Chi giương mắt nhìn , thấy bộ dáng Lưu Đồng muốn hỏi cái gì, lại băn khoăn hỏi, mỉm cười : "Huynh muốn hỏi cái gì? Hỏi ."

      Lưu Đồng thấy nàng cũng để ý, khi nhắc tới Phương Sóc Chương nàng cũng có biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, trong lòng liền yên ổn chút, giọng hỏi: " nương đối với Phương Sóc Chương kia, hoàn toàn buông xuống?"

      Khi Lưu Đồng hỏi, luôn có cảm giác bất an, sợ Thường Nhuận Chi tức giận.

      Thường Nhuận Chi tự nhiên là có tức giận, nàng suy nghĩ lát, rồi trả lời : " có cái gì thể buông xuống, bây giờ đối ta mà , bất quá là người xa lạ, phiềm phức."

      Lưu Đồng nhéo nhéo quyền: " ở trong phủ Thái tử thường xuyên quấy rầy nương sao?"

      "Chưa tới quấy rầy." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Muốn cùng tiếp xúc, ngược lại cũng là vì chính trong phủ Thái tử, bình thường nếu gặp , ta đều tránh . Có khi tránh được, nhưng cũng phải lúc nào cũng có thể tránh. Tương đối phiền toái là, Thái tử và Thái Tử phi giống như là hi vọng ta và có thể gương vỡ lại lành, thường xuyên tạo cơ hội."

      , Thường Nhuận Chi cũng tiếp tục che giấu: "Tiểu tứ ngược lại cũng sai, ta chính là cảm thấy có chút phiền, liền lấy cớ trở về nhà nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện hỏi thăm chủ ý của mẫu thân."

      "Vậy là nghĩ ra cách ứng phó rồi hả?" Lưu Đồng vội hỏi.

      Thường Nhuận Chi gật đầu, cười rất giảo hoạt, : "Mẫu thân để ta chuyển lời của lão thái thái, với Thái Tử phi, lão thái thái thích nhắc tới Phương Sóc Chương, muốn để ta và Phương gia có liên quan với nhau. vậy, Thái Tử phi cũng tốt lại tiếp tục tác hợp."

      Lưu Đồng nhàng thở ra.

      Lúc trước có nghe ngũ ca qua, người nhà mẹ đẻ của ngũ tẩu làm việc đều sáng suốt, hồ đồ, bây giờ xem ra đích xác là như thế.

      Bất quá... Tại sao lúc trước lại coi trọng Phương Sóc Chương vậy nhỉ?

      Trong lòng nghĩ, nhưng lại tự chủ hỏi ra miệng.

      Vừa hỏi xong, liền hối hận.

      Mặc dù, Thường Nhuận Chi nàng đối với Phương Sóc Chương bất quá là người xa lạ, nhưng đến cùng trước kia hai người vẫn là phu thê á, Lưu Đồng biết trong lòng Thường Nhuận Chi nhất định có bình tĩnh giống như mặt ngoài. đề cập đến Phương Sóc Chương ổn, bây giờ còn hỏi này hỏi nọ, chẳng phải là đào sâu vết sẹo trong lòng nàng?

      Lưu Đồng ảo não vỗ vỗ đầu mình, Thường Nhuận Chi để trong lòng chút nào, cười đáp : "Coi trọng Phương Sóc Chương là cha ta, cửa hôn này cũng là do ông làm chủ định ra. Đến cùng, xuất phát từ quan điểm bất đồng giữa nam nhân xem nam nhân và nữ nhân xem nam nhân. Phụ thân nhìn trúng Phương Sóc Chương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, cảm thấy hôn phu như vậy, đó mới là nơi quy túc tốt nhất của ta."

      Lưu Đồng khỏi nghiêng thân nhìn Thường Nhuận Chi, ôn nhu : " vậy, Hầu gia cũng rất hối hận. Bất quá, bây giờ nương hòa ly trở về nhà, cũng là chuyện tốt, bằng chẳng phải là phí hoài cả đời?"

      "Đích xác, ta chính là vì nghĩ thông suốt điểm này, cho nên tâm tình rộng mở trong sáng. May mắn có mẫu thân và đại tỷ duy trì, mới thuận lợi hòa ly trở về nhà." Thường Nhuận Chi vuốt cằm , lại "Phốc xuy" cười: "Đến nỗi phụ thân... Đại khái là vì ông vất vả mới được làm bà mai hồi, lại được kết quả như thế, ông cũng rất xấu hổ, bây giờ có thứ tốt, ông đều đưa đến chỗ ta phần, khi nhìn thấy ta lại có chút được tự nhiên, thầm kín với mẫu thân, lại dám nhúng tay vào hôn của nữ nhân."

      Trong lòng Lưu Đồng nhất thời vui vẻ.

      biết ngũ tẩu muốn tác hợp và Thường Nhuận Chi thành đôi, sau đó ngũ ca có với , là lão thái thái của phủ An Viễn hầu coi trọng . có lão thái thái duy trì, lại cùng Thường Nhuận Chi ở chung rất tốt, nếu như muốn cưới Thường Nhuận Chi, chỉ cần phụ hoàng gật đầu đồng ý.

      Nghĩ vậy, trái tim Lưu Đồng vốn nhảy nhót liền trầm tĩnh lại.

      Cửa ải của phụ hoàng kia... Sợ là dễ chịu .

      Thường Nhuận Chi thấy Lưu Đồng xuất thần, lên tiếng gọi : "Cửu công tử, huynh xảy ra chuyện gì?"

      Lưu Đồng phục hồi tinh thần lại cười cười, : " phải bảo nương gọi ta là A Đồng sao?"

      Thường Nhuận Chi lúng túng : "Có phải hay ... Có chút rất thân mật?"

      " thầm kêu, để người khác biết là được rồi." Lưu Đồng giọng : "Lễ thượng vãng lai, ta có thể gọi nương là Nhuận Chi sao?"

      Thường Nhuận Chi hơi hơi cúi đầu, nửa ngày sau mới gật gật đầu.

      Lưu Đồng liền khẩn trương gọi tiếng: "Nhuận Chi."

      Hai gò má Thường Nhuận Chi bay lên mây đỏ, thanh tế như văn nhuế: "A... A Đồng."

      Lưu Đồng lên tiếng, cười đến dị thường thỏa mãn.

      Thường Nhuận Chi nghe cười, cảm thấy có chút miệng khô, vội vàng rót ngụm trà.

      Hình như, mình càng ngày càng bị động đó nha...

      Sao có thể như vậy chứ?

      nhấc lên Phương Sóc Chương, nàng có phải hay cũng muốn đề nhắc tới nguyên cửu hoàng tử phi?
      Snow, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 41: Phân tích

      Edit: Bộ Yến Tử

      Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Thường Nhuận Chi, rồi sau đó bị nàng đè ép xuống.

      Nghĩ cái gì vậy?

      Thường Nhuận Chi khỏi thầm mắng chính mình tiếng.

      Cửu hoàng tử phi vừa qua cửa hai tháng liền chết vì bệnh, chuyện này đối với Lưu Đồng mà , nhất định là đả kích .

      Mặc dù, nàng cũng biết Cửu hoàng tử phi làm người như thế nào, cũng biết cảm tình của Lưu Đồng đối với Cửu hoàng tử phi, có thể nhân gia đến cùng là thiếu niên kết tóc.

      Nàng và Phương Sóc Chương cũng là nguyên phối, cũng là vợ chồng bất hoà, nhưng mà Phương Sóc Chương vẫn còn sống.

      Tình huống như vậy, hoàn toàn giống với tình huống của Lưu Đồng và Cửu hoàng tử phi.

      Lúc Lưu Đồng hỏi chuyện Phương Sóc Chương yên lòng như vậy, nếu như nàng mở miệng hỏi chuyện của Cửu hoàng tử phi, nàng biết trốn chỗ nào?

      Làm gì để bản thân có việc nhỉ?

      Thường Nhuận Chi mỉm cười, gạt bỏ tiểu ác ma trong lòng ra ngoài, bắt đầu đứng đắn phẩm trà cùng Lưu Đồng.

      Quán trà này tên gọi Nhạc Lộc quán, lui tới đều là danh sĩ có chút thanh lưu, bên trong quán gió mát nhã tĩnh, thích hợp phẩm trà hỏi, ngâm thơ vẽ tranh. Có thể nhìn ra được, chủ nhân của quán trà này là người phong nhã.

      Lưu Đồng : "Nhạc Lộc quán này là sản nghiệp của Kỳ vương huynh, ta chỉ ghé qua hai ba hồi. Kỳ vương huynh hảo văn, danh sĩ thường đến Nhạc Lộc quán, Kỳ vương huynh thường xuyên tới đây cùng danh sĩ đấu văn."

      Thường Nhuận Chi nhất thời kinh ngạc: "Ta thấy nơi này trang hoàng thanh nhã mới vào, nghĩ tới nơi này lại là sản nghiệp của Kỳ vương?"

      Lưu Đồng cười : "Phàm là địa phương có chút danh khí trong kinh, hơn phân nửa đều có bóng dáng vài vị vương huynh. Tỷ như phía trước chúng ta qua Túy Tiên lâu, này đông gia là dựa vào Chúc vương huynh, mới vừa rồi sinh ý thịnh vượng, tài vận hanh thông."

      Thường Nhuận Chi thở dài: "Túy Tiên lâu ngày tiến đấu kim, Chúc vương gia cũng ngại mệt."

      "Chúc vương huynh, nhưng là đem chút bạc này xem ở trong mắt." Lưu Đồng dừng chút, trong mắt dẫn theo ý cười: "Ai chẳng biết, như thế trong nhiều hoàng tử, thích nhất tiền, xem trọng tiền nhất, chính là người kia."

      Lưu Đồng chỉ chỉ thiên, Thường Nhuận Chi nhất thời sáng tỏ, ánh mắt cũng hơi cong lên.

      "Nghe huynh làm việc trước mặt người kia." Thường Nhuận Chi phụ họa chỉ chỉ thiên: "Ta ở phủ Thái Tử tại sao chưa thấy qua huynh."

      Lưu Đồng nhún vai: "Sao có khả năng tin tưởng ta chứ?"

      Thường Nhuận Chi nghĩ chút.

      "Sở dĩ huynh đệ đều biết đến ta và ngũ ca giao hảo nhất, ngũ ca tốt xấu gì cũng là vương gia, Thái tử phòng bị ta cũng ngạc nhiên."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ gật đầu, giọng : "Ta làm việc ở phủ Thái Tử cũng lâu, cùng Thái tử tiếp xúc vài lần, ngược lại cũng nhìn ra được, lòng nghi ngờ của rất nặng."

      Lưu Đồng thở dài: "Làm thủ hạ dưới tay của người như vậy, thể phát triển được năng lực gì, nhưng mà lại thể đùn đẩy."

      Thường Nhuận Chi chần chờ lát, giọng hỏi: "Huynh làm việc là phải tâm vì Thái tử?"

      Nhất thời, Lưu Đồng giương mắt nhìn Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi : "Nếu như huynh nghĩ tới muốn đùn đẩy, huynh lại muốn làm việc cho Thái tử. Từ điểm xuất phát huynh tâm giúp đỡ Thái tử, cho nên huynh làm việc dưới tướng của , tự nhiên cũng thể phát huy năng lực."

      Lưu Đồng càng nghe càng kinh ngạc.

      Thường Nhuận Chi tổng kết : "Hành vi tại của huynh... Chính là phản kháng tiêu cực."

      Lưu Đồng liền trầm mặc.

      lâu sau, với Thường Nhuận Chi: "Cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ với nàng những suy nghĩ của ta, hôm nay vừa nghe, suy nghĩ lại, đích xác giống như lời nàng ."

      Hốt nhiên, Lưu Đồng vừa cười vừa : "Mỗi lần nghe nàng chuyện, đều có chút kinh hỉ ngoài ý muốn."

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc nhìn .

      Lưu Đồng liền giải thích : "Lúc sứ đoàn Tiên Ti vào kinh, nàng mang theo tiểu tứ đến Túy Tiên lâu."

      Thường Nhuận Chi mở to hai mắt, bật thốt: "Sao huynh biết?"

      "Lúc đó, ta an vị ở phía sau nàng." Lưu Đồng cười : "Cho nên, cũng rất may mắn nghe được cuộc chuyện của nàng với tiểu tứ."

      Thường Nhuận Chi cẩn thận ngẫm lại, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

      Trách được , nàng ở trước mặt thổi phồng qua tiểu tứ là tiểu nam tử hán. Lời này, là do chính nàng tại Túy Tiên lâu, với tiểu tứ.

      Khó trách... Khi ở trong cung nhìn thấy Lưu Đồng, vẻ mặt có chút kỳ quái.

      Hóa ra, từng gặp qua nàng...

      Trong nhất thời, Thường Nhuận Chi có chút ngượng ngùng, : "Ta chỉ là bừa, huynh đừng để ở trong lòng."

      Lưu Đồng mỉm cười, gật đầu cũng lắc đầu, chỉ như vậy nhìn nàng.

      Nhìn mặt nàng hơi hơi đỏ.

      Lưu Đồng ho tiếng, trêu tức : "Tốt lắm, đùa nàng nữa."

      Thường Nhuận Chi trắng mắt, oán trách liếc , rồi đem đề tài dời trở về, thân thiết hỏi: "Thái tử đến cùng vẫn là Thái tử, bây giờ huynh là thủ hạ làm việc cho , chuẩn bị các mối giao hảo tốt đối với huynh chỗ nào tốt, vậy tại sao huynh lại tích cực như vậy ha? Chẳng lẽ, huynh có thù cũ nợ mới gì với Thái tử sao?"

      "... Kia có." Lưu Đồng vẫn che giấu bí mật sâu nhất trong lòng, : "Ta chính là..."

      ngừng lại cúi đầu xuống, giọng lại càng thêm : "Ta cũng ràng được suy nghĩ trong lòng ta, ngũ ca cũng từng với ta, để ta hảo hảo làm việc ở phủ Thái Tử... Nhưng mà, chỉ là ta cảm thấy cam lòng."

      " cam lòng?" Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày, bỗng nhiên : "Huynh có phải hay cảm thấy, Thái tử tuy là Thái tử, nhưng lại phải là minh chủ?"

      Biểu cảm mặt Lưu Đồng dại ra chút: "Nàng, lời này của nàng ra cũng quá thẳng ..."

      Mặc dù dân phong Đại Ngụy mở ra, nhưng đối với loại đề tài này của vua nước, vẫn là trong kín đáo, giống như Thường Nhuận Chi, thẳng ra miệng như vậy á.

      Thường Nhuận Chi cười : "Nơi này cũng có người khác, có gì thể chứ. Còn nữa, nếu huynh cho rằng là như vậy, ta cũng biết là ngoài ý muốn."

      Bởi vì, trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy.

      Thường Nhuận Chi uống ngụm trà, tùy ý để hương vị thơm ngát của lá trà quanh quẩn răng môi.

      Nàng giọng : "Mặc dù trong lòng huynh nghĩ như vậy, đừng biểu lộ ra cũng tốt. Thái tử, đến cùng vẫn là Thái tử. Tương lai của , chúng ta cũng thể đoán trước được."

      Lưu Đồng gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, lại nhịn được muốn cùng nàng thêm nữa, cảm thấy mâu thuẫn và giãy dụa.

      "Vài vị vương huynh năm đó đều chính trực, tuổi tác cũng kém hơn Thái tử. Ngũ ca qua, bọn họ trơ mắt nhìn Thái tử dễ dàng đăng vị."

      Tay Lưu Đồng nhè vỗ về ly trà bên cạnh, giọng có chút bất đắc dĩ, lại chứa chút hưng phấn.

      "Ta ủng hộ Thái tử trở thành quốc quân tương lai, làm việc... Rất lo lắng lợi ích của mình." Lưu Đồng : " muốn nắm hết quyền hành, nhưng lại muốn bắt người vô tội khai đao. tháng trước, phụ hoàng lấy lại chức vị ở Binh bộ của ngũ ca. Đây đều là bởi vì, Thái tử ở trước mặt phụ hoàng trước những lời bất lợi với ngũ ca. muốn binh tướng bộ cũng nắm trong tay, khó thể, bằng vào năng lực của thượng vị, ta cũng thể cái gì, nhưng mà nếu dùng mưu quỷ kế này... , ta muốn để ngóc đầu lên."

      Thái tử quen dùng quyền lực quen dùng kỹ xảo, hai tháng này Thường Nhuận Chi ở phủ Thái Tử cũng có chút hiểu biết.

      Nàng than tiếng, : "Thánh thượng hướng vào Thái tử, vô luận như thế nào, trước khi thánh thượng có triệt để thất vọng đối với , địa vị của , thể lay động. Trong lòng huynh có thể xem dậy nổi, nhưng vĩnh viễn cần lộ ra bên ngoài."

      Lưu Đồng nhàng gật đầu, nhìn về phía Thường Nhuận Chi cười : "Cùng nàng chuyện phen, ta cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều."

      Hai người cứ vậy vứt chuyện Thái tử qua bên, bắt đầu chuyện phiếm.

      Thời gian qua nén nhang, người hầu Lưu Đồng phái ra ngoài trở lại.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 42: cam lòng

      Edit: Bộ Yến Tử

      Người hầu bên người Lưu Đồng, cũng là người lần trước Thường Nhuận Chi thấy mang theo.

      Xem bộ dáng hai người, nhìn qua giống đôi huynh đệ, lớn lên cao to mã đại, người tên là Hoa Trạch, người còn lại tên là Hoa Hạo.

      Lưu Đồng thấy Hoa Trạch trở về, trước để cho uống ngụm trà nhuận cổ họng, sau đó mới gạn hỏi: "Thế nào, là Phương Sóc Chương sao?"

      "Hồi gia, là Phương Sóc Chương."

      Hoa Trạch cúi đầu trả lời: "Người theo sau Phương Sóc Chương, cũng có chút lai lịch."

      "Hửm?" Lưu Đồng vừa nghe, thần sắc nhất thời cẩn thận, hỏi: "Là ai?"

      " người là nhị công tử Lý Duy Thanh của Binh bộ Tả thị lang, người khác là chất tử của Hoài Tây Đại tướng quân tên Tống Cảnh."

      Khi Lưu Đồng hỏi cũng né tránh Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi vừa vặn cũng có thể nghe thấy.

      Nhị công tử của Binh bộ Tả thị lang nàng có nghe qua, nhưng mà Hoài Tây đại tướng quân nàng có biết người này nha.

      Thái tử Tống lương đệ, kỳ phụ là Hoài Tây Đại tướng quân. Tống Cảnh này cũng là chất tử của Hoài Tây Đại tướng quân, vậy có thể là đường ca hoặc là đường đệ của Tống lương đệ rồi.

      Lông mày Lưu Đồng nhíu chặt: "Bọn họ nơi nào, ngươi có nghe bọn họ cái gì ?"

      "Bọn họ ... Dịch Hồng các." Hoa Trạch khỏi nhìn về phía Thường Nhuận Chi, vừa nhìn vừa tiếp: "Tiểu nhân muốn thầm theo vào, nhưng thành công."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, hỏi Hoa Trạch: "Dịch Hồng các là kỹ lâu?"

      Hoa Trạch xấu hổ gật gật đầu.

      Lưu Đồng thấy mặt Thường Nhuận Chi mang theo ý cười, ho khan tiếng, tức giận : "Đều là vui chơi đúng đắn, ban ngày ban mặt lại chui vào kỹ lâu."

      Nhưng mà, Thường Nhuận Chi lại lắc đầu: "Kỹ lâu ban ngày đón khách. Bọn họ giấu tai mắt người khác mà vào, chắc là muốn bàn chuyện gì đó. Địa phương kia, chính là nơi bàn chuyện tốt nhất."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, hỏi Lưu Đồng: "Nghe Dịch Hồng các này ở Kinh Thành danh tiếng , cũng biết Dịch Hồng các này có phải sản nghiệp của vị vương gia nào hay ?"

      Nhất thời, Lưu Đồng cũng hiểu được, : "Tuy Dịch Hồng các ở Kinh Thành danh khí rất lớn, nhưng mà nghe qua đó là sản nghiệp nhà ai. Nghĩ tới Mạc hậu đông gia lại lịch , lại che giấu rất tốt."

      Thường Nhuận Chi biết vì sao, lại liên tưởng thoáng qua Thái Tử nhũ nhân Trần thị, người kia xuất thân thanh lâu, nghe nữ nhân khéo léo.

      Nàng cũng biết nên cái gì, chỉ giọng : " biết bọn họ cái gì, cũng thể tùy tiện suy đoán. Cửu công tử huynh xem, muốn làm sao đây?"

      Lưu Đồng bất mãn nhìn nàng cái, Thường Nhuận Chi hiểu được, hạ giọng gọi tiếng "A Đồng".

      Lúc này, Lưu Đồng mới vừa lòng, trầm ngâm phen, sau đó chậm rãi : "Mặc dù phụ hoàng lấy lại chức vụ của ngũ ca ở Binh bộ, lại cũng có ấn theo suy nghĩ Thái tử, thế lực binh tướng bộ phóng cho Thái tử. Bây giờ, Phương Sóc Chương thay Thái tử làm việc, gặp gỡ nhi tử của Binh bộ Tả thị lang, chắc là muốn thông qua mượn sức Binh bộ Tả thị lang . Nhưng mà, Tống Cảnh kia... Vậy khó . Nếu có thể mời người này đến làm khách, cũng có khả năng người bên cạnh bọn họ cũng chưa biết."

      Lưu Đồng đến đây liền có chút đứng ngồi yên: "Ta phải thông báo cho ngũ ca tiếng, huynh ấy rất thông minh, xem thử có thể nhìn thấu được chuyện này chút hay ."

      Thường Nhuận Chi cười : "Xem ra, hunyh rất sùng kính Thụy vương."

      Lưu Đồng nghiêm túc : "Ta và ngũ ca từ ở chung rất tốt, huynh ấy lớn hơn ta mấy tuổi, khắp nơi đều chiếu cố ta. Đừng nhìn huynh ấy suốt ngày chỉ biết vùi đầu nghiên cứu khắc đầu gỗ, làm chút việc nghề mộc, huynh ấy rất thông minh, theo ta biết , có mấy người có thể theo kịp."

      Thường Nhuận Chi giật mình, biết vì sao, nghe xong lời đó của Lưu Đồng, lại có chút cảm giác bất an.

      Nàng áp chế cảm giác đó trong lòng, cũng theo Lưu Đồng đứng dậy, : "Huynh có việc, liền trước . Chờ ngày mai ta trở về phủ Thái Tử, cho người mang trà xanh tới cho huynh."

      Lưu Đồng cười đáp ứng, bước nhanh ra cửa, đến quầy hàng quán trà muốn đài thọ, lại nghe chưởng quầy báo là có người trả tiền rồi.

      Lưu Đồng quay đầu nhìn lại, thấy Thường Nhuận Chi đứng ở bên kia bình phong, đối mặt với mỉm cười.

      Nàng sớm cho Diêu Hoàng chuẩn bị tốt bạc, sau đó trả tiền phí dụng cho quán trà.

      Lưu Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, ôn nhu : "Ta trước nhé."

      Cách khoảng xa, Thường Nhuận Chi có nghe được gì, chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng .

      Nàng gật gật đầu, lắc lắc tay, nhìn theo Lưu Đồng rời khỏi.

      Sau đó, nàng nhìn chung quanh thấy thuyết thư ngồi dưới đài, Thường Âu say sưa nghe người ta , rồi mới quay người trở lại trước bình phong.

      Ngụy Tử cười ngây ngô đến lệch miệng nhìn Thường Nhuận Chi, tướng mạo tề mi lộng nhãn tác quái. Thường Nhuận Chi lười quan tâm nàng, nhìn chằm chằm nàng mắt, cuối cùng nha đầu kia phải thành trở lại.

      Diêu Hoàng ngồi quỳ xuống bàn rót thêm trà cho Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi ngồi xếp bằng, chống má nhíu mày suy nghĩ.

      Nàng có chút hiểu cái gọi là " cam lòng" của Lưu Đồng.

      Nếu như xem thường Thái Tử, tự nhận thấy tương lai phải là minh quân, chẳng bằng , là cảm thấy bất bình cho Thụy vương.

      nhận định, trong những người mà tiếp xúc từ , thông minh nhất là Thụy vương.

      Đồng dạng đều là hoàng tử, năng lực Thái tử bình bình chỉ biết ngầm mưu quỷ kế, như thế nào có thể làm minh quân?

      Trong cảm nhận của , người có thể trở thành minh chủ... Là Thụy vương.

      Đột nhiên, Thường Nhuận Chi cảm thấy thân chợt lạnh, bị dọa thân mồ hôi lạnh.

      Nàng biết, có phải Lưu Đồng còn chưa ý thức được nghĩ như vậy á.

      Cũng mặc kệ thế nào, khỏa hạt giống ý thức này, sớm ở trong đầu phát ra. Sớm hay muộn cũng có ngày, có thể lĩnh ngộ được.

      Rồi sau...

      Rồi sau đâu?

      Tâm Thường Nhuận Chi chợt căng thẳng.

      Ý nghĩ của như vậy, Thụy vương có biết ?

      Lại hoặc là, Thụy vương đối với cái kia vị trí, có dã tâm sao?

      Thường Nhuận Chi cảm thấy tim mình giống như đập nhanh hơn.

      Thụy vương và nàng, là những người có liên quan tới nhau, là con rể phủ An Viễn hầu, là đại tỷ phu của nàng.

      Thụy vương hơi có chút sai lầm, liên lụy gần nhất là Hiển Tần nương nương trong cung, người thứ hai, đó là Thụy vương phi, tiếp tục đó là phủ An Viễn hầu.

      Thường Nhuận Chi nhấp mím môi.

      " nương." Diêu Hoàng chần chờ gọi nàng, : "Ngài và cửu hoàng tử..."

      Thường Nhuận Chi phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía nàng.

      "Chuyện của ngài và cửu hoàng tử, có muốn bẩm báo tiếng với thái thái hay ?"

      "Ta và Cửu hoàng tử có chuyện gì?" Thường Nhuận Chi hỏi lại.

      Diêu Hoàng hơi hơi trương miệng, có chút bồn chồn: "Các người..."

      "Bát tự còn chưa có ném, sốt ruột cái gì." Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu: "Chuyện hôm nay, hai người các ngươi nên giữ miệng cho chắc, đừng nơi nơi ra. Nhất là ngươi, Ngụy Tử."

      Thường Nhuận Chi điểm danh Ngụy Tử: "Nếu để ta nghe được ngươi huyên thuyên, ngươi có thể thử xem."

      Ngụy Tử vội vàng gật đầu, lại nhịn được tò mò hỏi: " nương, sau này người có phải trở thành Cửu hoàng tử phi hay vậy?"

      Thường Nhuận Chi cụp mắt xuống, trầm mặc.

      Có phải trở thành Cửu hoàng tử phi hay à?

      Làm sao mà nàng biết được.

      Tùy duyên .

      Thường Nhuận Chi bưng trà, để Diêu Hoàng mở ra phiến bình phong, cũng nghe thấy náo nhiệt từ đại đường thuyết thư.

      Đợi cho Thường Âu nghe đủ, độ ấm cũng bắt đầu giảm xuống, Thường Nhuận Chi mới mang theo Thường Âu trở về Hầu phủ.

      Thường Âu quấn quít lấy nàng, ở lại viện của nàng dùng xong bữa tối, lại lắp bắp nhìn nàng.

      Thường Nhuận Chi cười : "Tam tỷ nhớ rồi, tới chỗ di nương của đệ chuyện của đệ cho di nương biết. Đệ trở về ."

      Thường Âu lúc này mới yên tâm, giống như con khỉ vui vẻ chạy .
      HaYen, Snow, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 43: Mẫu thân

      Edit: Bộ Yến Tử


      Thường Nhuận Chi sửa sang quần áo lại chút, liền mang theo Diêu Hoàng và Ngụy Tử tới viện của Tiền di nương.

      An Viễn hầu chỉ có thê hai thiếp, Tiền thị và Nhạc thị sống ở nơi gần nhau.

      Thường Nhuận Chi tính toán, tới chỗ Tiền di nương đợi lát, sau đó tới chỗ Nhạc thị trò chuyện hồi với bà.

      Đến chỗ của Tiền di nương, đúng lúc Tiền di nương vừa dùng xong cơm chiều.

      "Sao tam nương lại đến?"

      Tiền thị nghe người ta báo lại, vội vã ra đón.

      Tiền thị xuất thân từ gia đình tiểu quan, người có chút phong phạm tiểu gia bích ngọc phong tư. Tuổi của bà cũng tính là lớn, cũng được xem là mỹ phụ nhân.

      Thường Nhuận Chi cười cầm tay bà, : "Nhàn rỗi có chuyện, liền đến nơi này của di nương ngồi lát."

      "Mau vào."

      Tiền thị đón nàng vào nhà, phân phó người bưng nước trà cùng điểm tâm.

      "Hôm nay tam nương mang theo tứ thiếu gia chơi, chơi có vui vẻ ?" Tiền thị cười hỏi tiếp: "Tứ thiếu gia có gây thêm phiền toái cho tam nương vậy?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu: "Tiểu tứ rất nghe lời, cũng có chạy loạn, sao có thể gây phiền toái cho con chứ."

      Hai người nhàn thoại lát, Thường Nhuận Chi hơi hơi ngồi thẳng thân thể, nửa vui nửa đùa với Tiền thị: "Hôm nay tiểu tứ còn theo con oán giận, di nương quản còn nghiêm hơn so với tiên sinh nữa. Di nương, người sợ quản như vậy thành thư ngai tử sao?"

      Tiền thị im lặng lát.

      "Tứ thiếu gia những gì với tam nương?" Tiền thị nhìn về phía Thường Nhuận Chi: " tuổi còn , tình tình bất định, thể để dính vào."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu: "Di nương tự nhiên là hại tiểu tứ, người cũng mong là có thể có tiền đồ vô lượng. Có thể di nương làm như vậy, sợ bức tiểu tứ nóng nảy sao? chỉ mới mười tuổi, còn chưa có lớn mà."

      Tiền thị lắc đầu: "Là vì còn , cho nên mới thể sủng nịch , từ , bây giờ phải rèn luyện thành tính tình dũng ."

      Tiền thị thành khẩn với Thường Nhuận Chi: "Tam nương đau lòng tứ thiếu gia, đây là phúc khí của tứ thiếu gia. Nhưng mà tam nương cũng phải biết rằng, tiểu tứ phải là đích tử Hầu phủ, tương lai còn dài, thể cứ dựa vào che chở của Hầu phủ. Sau này, còn phải tự lập môn hộ. Thế đạo bây giờ, cũng chỉ có con đường nhập sĩ này. Nếu như tại, nắm chặt, tương lai thua thiệt với người ta."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, tiếp nhận quạt tròn Diêu Hoàng đưa tới, nhàng phe phẩy: "Điều di nương con điều có thể hiểu, nhưng tiểu tứ cũng phải gỗ mục, tương phản nó rất thông minh. Di nương ngẫm lại thử xem, từ trước người nhìn chằm chằm tiểu tứ đọc sách, có phải tiểu tứ vẫn rất ngoan ngoãn đọc sách? Bây giờ di nương theo dõi , ngược lại đối với chuyện đọc sách cảm thấy phiền chán."

      "A? Tứ thiếu gia cảm thấy phiền chán đọc sách sao?" Tiền thị lập tức cả kinh ngồi dậy.

      "Di nương đừng nóng vội." Thường Nhuận Chi vội vã trấn an bà, : "Thời gian tiểu tứ ở bên người di nương nhiều nhất, người nhìn ra sao? Từ lúc di nương thời khắc đều chú ý chuyện đọc sách, tiểu tứ đều thể nào vui vẻ mà đọc sách."

      "Vậy phải làm sao bây giờ, ta phải làm sao để tốt đây..."

      Tiền thị vẻ mặt rất sốt ruột, Thường Nhuận Chi : "Tiểu tứ đúng là ở độ tuổi bắt đầu phản nghịch, di nương càng muốn làm gì, lại càng muốn làm. Nam hài nhi này mấy tuổi, cũng muốn phản nghịch trực diện với trưởng bối, rất muốn phản khán đó?"

      Thường Nhuận Chi cười cười, : " bằng, di nương khoang dung với tiểu tứ chút , mặc kệ cũng đừng quản quá chặt. Công khóa phương diện, có phụ thân nhìn chằm chằm. Tiểu tứ cũng phải hài tử chỉ biết đọc sách, di nương cũng hy vọng, tương lai tiểu tứ thành cái miệng đầy chi, hồ, giả, dã toan nho ?"

      Tiền thị khó xử.

      Thường Nhuận Chi thở dài: "Di nương bất quá là sợ tiểu tứ sai đường."

      Tiền thị cũng thở dài, cúi vai: "Nhị nương xuất giá, người duy nhất ta muốn quan tâm bây giờ cũng chính là tứ thiếu gia. Tính tình linh hoạt... Ta chỉ sợ tuổi còn , giữ vững được tính tình, sau này mang rắc rối đến cho Hầu phủ..."

      "Di nương cũng quá coi thường tiểu tứ rồi, thông minh lanh lợi, vô duyên vô cớ làm sao gặp rắc rối?" Thường Nhuận Chi cười : "Bây giờ lớn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng hỗn vui lòng. Nếu như tính tình có vấn đề, thái thái sớm quản giáo . Thái thái cũng vui mừng vì tiểu tứ thiên tính hoạt bát, cũng đành lòng ước thúc quá mức. Di nương nhưng là mẹ ruột của tiểu tứ, người nhẫn tâm để trải qua cuộc sống khoái hoạt sao?"

      Tiền thị vô ngôn mà chống đỡ, cẩn thận ngẫm lại, trong ngày thường chính mình quản nhi tử duy nhất này, quả có chút hà khắc.

      Thường Nhuận Chi thấy trong lòng Tiền có chút dao động, cũng thêm nữa, đứng dậy : "Di nương, con đau lòng tiểu tứ, mới quản chuyện lần này, nếu như trong lời có cái gì người vừa ý, người cũng đừng để trong lòng."

      Tiền thị vội đứng lên lắc đầu : "Chỗ nào hội, tam nương đau lòng tứ thiếu gia, ta cao hứng còn kịp."

      Thường Nhuận Chi cười cười, phúc lễ : "Vậy quấy rầy di nương, hôm nay những lời con , cũng hi vọng di nương có thể nghe hai."

      xong, Thường Nhuận Chi liền cáo từ.

      Tiền thị tiễn Thường Nhuận Chi trở về, sau khi quay lại khỏi hỏi tỳ nữ hầu hạ bên người: "Ta có phải nghiên cẩn quá hay ? Tinh tế tính ra, đúng là tứ thiếu gia cũng lâu rồi có thân cận với ta, ngược lại là lại rất gần với tam nương..."

      Tỳ nữ vội ở bên khuyên giải an ủi.

      Bên kia, Thường Nhuận Chi thừa tin tức ngày tịch dương, đến tiểu viện của Nhạc thị.

      Mặc dù xuất thân của Nhạc thị kém hơn Tiền thị, nhưng trong sân của bà cũng rất tinh xảo.

      Biết được nữ nhi đến, Nhạc thị vội vàng ra đón nàng, tiếp nhận quạt tròn trong tay nàng, phe phẩy quạt cho nàng.

      "Ta muốn nhìn tam nương cái đó." Nhạc thị bên quạt gió, bên phân phó tỳ nữ lấy cái sọt châm tuyến của nàng: "Ta làm cho tam nương hai bộ hoàn y, tam nương nhìn thử ."

      Tỳ nữ bưng sọt châm tuyến tới, Thường Nhuận Chi đưa tay tiếp nhận, từ bên trong xách ra hai cái yếm , nhìn kỹ, đường may tinh tế, vừa duỗi tay sờ, chút nào các tay.

      Thường Nhuận Chi thấy cái mũi hơi hơi lên men, ngẩng đầu đối mặt với Nhạc thị cười : "Di nương, cái này tốt lắm, cám ơn di nương."

      "Tam nương vui vẻ là tốt rồi."

      Nhạc thị nghe được nữ nhi mình vừa lòng, chính mình cũng phi thường vui vẻ, vội vã để tỳ nữ đem hoàn y điệp, gác qua bên, lại với Thường Nhuận Chi: "Thái thái tặng cho con hạ sam, nhanh đuổi chậm đuổi cũng đuổi tốt lắm, khi hạ thưởng vừa tặng đến, vừa vặn lúc ấy ta ở chỗ thái thái, thái thái liền để ta thuận tiện cầm vội tới cho con, con thử , có chỗ nào thích hợp, ta cho người sửa lại giúp con."

      Tỳ nữ đưa lên ba kiện hạ sam được điệp chỉnh tề, Nhạc thị cầm lấy kiện thứ nhất giũ hai cái, so ở người Thường Nhuận Chi, cười : "Ta xem qua, xiêm y này làm cũng sai, tam nương chọn màu phối rất đẹp mắt."

      Thường Nhuận Chi tiếp nhận xiêm y, theo lời thay đổi.

      Liên tục đổi ba kiện, Nhạc thị càng xem càng vừa lòng.

      "Tam nương thân điều hảo, mặc tam kiện xiêm y này rất đẹp mắt. Chỉ là, kiện thứ hai chỗ thắt lưng có chút ổn, ta nới lỏng cho tam nương, miễn cho tam nương thấy khó chịu."

      Nhạc thị làm liền làm, cầm lấy sọt châm tuyến, tiếp nhận xiêm y liền bắt đầu sửa lại thắt lưng.

      Thường Nhuận Chi ngồi ở bên chuyên chú xem.

      Mẫu thân trong thiên hạ, tâm của nữ nhân đều giống nhau, chẳng qua phương thức biểu đạt bất đồng.

      Tiền di nương hy vọng nhi tử hóa rồng, lo lắng cho tương lai tiểu tứ, cho nên khó tránh khỏi có chút nghiêm túc hà khắc.

      Mà Nhạc thị, cũng là góp nhặt nhu tình, đều gửi đến người nàng.
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 44: Tam giác
      Edit: Bộ Yến Tử
      Thường Nhuận Chi chưa từng gộp chung tiểu Hàn thị và Nhạc thị đến so sánh qua, nhưng ở khoảng khắc này, tự đáy lòng nàng lại cảm thấy, đồng dạng là mẫu thân, tiểu Hàn thị đối tốt với nàng, phần nhiều là bởi vì trách nhiệm, mà Nhạc thị, càng nhiều, là vì thương nàng.

      Nhạc thị sửa lại phần thắt lưng xiêm y tốt lắm, tỉ mỉ điệp thỏa đáng, rồi mới vừa lòng mỉm cười nhìn Thường Nhuận Chi.

      "Di nương." Thường Nhuận Chi giương giương miệng, nhàng : "Ngày mai, con phải hồi phủ Thái Tử rồi."

      "Ai." Nhạc thị lên tiếng, có chút nỡ, nhưng vẫn : "Thái thái , con đến phủ Thái tử làm nữ quan, đối với thanh danh của con có lợi, sau này con lại mịch lương nhân, người khác cũng xem trọng con hơn chút. Ở phủ Thái tử, tam nương phải hảo hảo làm việc nha."

      Nhạc thị tha thiết dặn dò, Thường Nhuận Chi đều nhất nhất gật đầu đáp ứng.

      Hai mẹ con hàn huyên lát, tỳ nữ đến nhắc nhở đến giờ Dậu, Nhạc thị liền để Thường Nhuận Chi trở về.

      "Di nương, hôm nay con có thể ngủ lại đây với người ?" Thường Nhuận Chi kéo tay Nhạc thị, ôn nhu .

      Nhạc thị lắc đầu: "Tam nương, chuyện này hợp quy củ đâu. Mặc dù Thái thái khoan dung, nhưng chúng ta lại thể chọc phiền toái tới cho người."

      "Bất quá là nghỉ vừa cảm giác..."

      Thường Nhuận Chi lẩm bẩm câu, nhưng nhìn Nhạc thị kiên trì, nàng cũng chỉ có thể đánh mất ý niệm này.

      Nhạc thị chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nặng quy củ ...

      Trằn trọc yên đêm, ngày thứ hai Thường Nhuận Chi bái biệt lão thái thái và tiểu Hàn thị, mang theo Diêu Hoàng, Ngụy Tử muốn hồi phủ Thái Tử.

      Mới ra cửa hông Hầu phủ, Thường Nhuận Chi liền dừng bước chân.

      "Nhuận Chi."

      Nghênh diện đến mỹ nam tử, mặt mang theo nụ cười chứa vài phần mỏi mệt, sau khi nhìn thấy nàng liền bước nhanh tới.

      Thường Nhuận Chi khỏi lui về sau bước, nhíu mày.

      "Sao Phương đại nhân lại ở chỗ này?" Thường Nhuận Chi vẫn duy trì khoảng cách với , lên tiếng hỏi.

      mặt Phương Sóc Chương xẹt qua tia xấu hổ, trong lòng có chút tức giận, lại vẫn nhẫn nại nhịn xuống, than tiếng: "Hai ngày trước ta có đến Hầu phủ bái phỏng..."

      "Kết quả thể vào, ta biết."

      Thường Nhuận Chi đánh gãy lời của , rất là trực tiếp hỏi: "Phương đại nhân cần phải biết, toàn bộ Hầu phủ đều chào đón ngươi. biết Phương đại nhân lại tới đây làm gì?"

      Phương Sóc Chương cười khổ tiếng: "Nhuận Chi, đừng như vậy..." xong muốn tiến lên, như là muốn đụng chạm Thường Nhuận Chi.

      "Phương đại nhân mời tự trọng." Thường Nhuận Chi lệ quát tiếng: "Ta và Phương đại nhân có quan hệ gì với nhau, mời Phương đại nhân cần lại xưng hô thân mật như vậy . Nếu như Phương đại nhân có chuyện gì, có thể gọi ta là Thường nữ quan."

      Phương Sóc Chương cương cứng tại chỗ, nửa ngày sau mới lau mặt, thở dài tiếng: "Hảo, Thường nữ quan... Ngươi đây là muốn phủ Thái tử sao? Ta cùng với ngươi tiện đường, chúng ta cùng nhau thôi."

      Thường Nhuận Chi cau mày, thập phần muốn đồng hành cùng .

      Nàng có chút hành vi cùng tâm lý của Phương Sóc Chương.

      đây là muốn làm cái gì?

      "Nhuận... Thường nữ quan." Phương Sóc Chương nhìn Thường Nhuận Chi, lên tiếng tiếp: " thôi."

      Trong lòng Thường Nhuận Chi nghẹn cỗ khí, chân chôn chặt mặt đất, nâng cũng phải, nâng cũng phải.

      Ngay tại lúc nàng cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan, lại có người gọi nàng.

      "Nhuận Chi!"

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy trong lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn, xa xa sải bước tới, phải Lưu Đồng là ai?

      Sau vài cái hô hấp, Lưu Đồng đến trước mặt bọn họ.

      Phương Sóc Chương thấy là Cửu hoàng tử, vội vàng hành lễ, trong lòng lại nhấc lên sóng gió kinh đào hãi lãng.

      Cửu hoàng tử làm sao lại ở chỗ này?

      Vì cái gì, Cửu hoàng tử có thể gọi khuê danh của Nhuận Chi?

      Đồng dạng, Thường Nhuận Chi cũng nghi hoặc, hành lễ với Lưu Đồng, nén được tò mò hỏi: "Sao Cửu hoàng tử lại ở chỗ này?"

      Lưu Đồng nhìn Phương Sóc Chương mắt, lại bất mãn nhìn về phía Thường Nhuận Chi, đối với cách xưng hô của nàng Cửu hoàng tử có chút bất mãn.

      Nhưng cũng biết nơi này có người khác, tự nhiên cũng thể sửa chữa nàng.

      Lưu Đồng cười : "Hôm nay phải là ngày nàng muốn hồi phủ Thái Tử sao? Ta tả hữu vô , liền tiễn nàng đoạn đường, thuận tiện đáp ứng giúp nàng cầm về mấy túi trà xanh á, cũng đỡ cho nàng lại gọi người đưa tới."

      Thường Nhuận Chi nhìn lát thấy hơi hơi phiếm hồng hai tai, mới thu hồi tầm mắt: " nghĩ tới Cửu hoàng tử vẫn là cái trà si..."

      Lưu Đồng nở nụ cười, lúc này ánh mắt mới chuyển qua người Phương Sóc Chương, giống như mới phát , nghi hoặc : "Vị này là..."

      Phương Sóc Chương vội đáp: "Thần hạ là tiến sĩ năm Nguyên Vũ thứ mười sáu, Hộ bộ cấp trung, Phương Sóc Chương, tham kiến Cửu hoàng tử."

      "Ừ, đứng lên ."

      Lưu Đồng nhàn nhạt gật gật đầu, cũng hỏi cái thần tử, vì sao chặn đường thiên kim Hầu phủ, chỉ lầm lũi : "Nhuận Chi, được chưa? Ta chờ trà của nàng."

      Thường Nhuận Chi trong lòng cười thầm ngây thơ, lại có chút vui vẻ vì bộ dáng này của , nghe vậy cười : "Cửu hoàng tử mời."

      "Thường nữ quan mời."

      Lưu Đồng cười đáp lễ, cùng Thường Nhuận Chi sóng vai mà .

      hai bước, lại quay đầu, đối với Phương Sóc Chương vẫn sừng sờ tại chỗ, : "Canh giờ này, Phương đại nhân làm sao còn dạo ở đây? Hôm nay ngươi hưu mộc sao?"

      Sắc mặt Phương Sóc Chương nhất thời đỏ lên, tùy ý bịa chuyện lấy cớ.

      Lưu Đồng cũng truy cứu, cười cười với Phương Sóc Chương, lại đuổi theo hai bước, cùng Thường Nhuận Chi càng lúc càng xa.

      Phương Sóc Chương đứng tại chỗ, tay dần dần nắm chặt thành quyền.

      Bên này, sau khi Thường Nhuận Chi thấy Phương Sóc Chương cũng có theo kịp, khỏi nhàng thở ra.

      "Cửu hoàng tử làm sao lại đến?"

      Lưu Đồng bất mãn : "Lúc này có người khác đâu."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể thay đổi xưng hô, giọng : "A Đồng, sao huynh lại đến đây?"

      Lúc này Lưu Đồng cao hứng, : " là nhàn rỗi vô , liền nghĩ đến đưa nàng ."

      Thường Nhuận Chi buồn cười : " bộ từ đây đến đó, cũng lâu lắm ?"

      "Đúng vậy, rất nhanh liền tới."

      Lưu Đồng thở dài tiếng, vẫn là nhẫn nhịn được, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Phương Sóc Chương kia lại chạy tới tìm nàng? cái gì với nàng vậy?"

      phủ An Viễn Hầu, còn chưa đến chỗ nhìn thấy Phương Sóc Chương chuyện cùng Thường Nhuận Chi, trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu nha.

      Cũng may, xem bộ dáng của Nhuận Chi, tựa hồ là muốn quan tâm Phương Sóc Chương kia á.
      " mới hai ba câu, huynh tới rồi."

      Thường Nhuận Chi chi tiết : " muốn cùng ta cùng đến phủ Thái tử, ta chưa kịp trả lời, huynh tới rồi. Lúc nãy thời gian đúng là rất chuẩn."

      Lưu Đồng tức giận Phương Sóc Chương quấn quít lấy Thường Nhuận Chi tha, lúc này thấy biểu cảm của Thường Nhuận Chi như thường, trái tim thả lỏng, lại dặn dò Thường Nhuận Chi mấy câu: "Bình thường có thể trốn tránh liền trốn tránh, ta thấy bụng đầy ý nghĩ xấu. chừng kế bất thành, tái sinh kế."

      Thường Nhuận Chi thầm buồn cười, đáp ứng .

      Lưu Đồng thầm cảm thấy cao hứng trong lòng.

      Hai người đường chậm rãi tới phủ Thái tử, Lưu Đồng khỏi cảm khái: "Ta nhớ được đoạn đường này tính là ngắn, làm sao giống như lập tức đến."

      Khóe miệng Thường Nhuận Chi khẽ nhếch, hỏi Lưu Đồng có muốn vào hay .

      Lưu Đồng lắc đầu: "Ta thích nơi này, vào làm cái gì?"

      "Vậy còn trà xanh kia..."

      "Hả, đúng nha, kém chút nữa quên cầm trà xanh về rồi." Lưu Đồng vỗ trán: "Ta ở cửa bên hông chờ, nàng cầm vội tới cho ta là tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Ta để cho Diêu Hoàng đưa tới cho huynh nha."

      "Nàng tự mình đưa được sao?" Lưu Đồng vặn vẹo hỏi Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi ma xui quỷ khiến : "Ta đây tự mình đưa, huynh ở đây chờ."

      Lưu Đồng vội vã gật đầu, ý cười mặt cách nào che giấu.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :