1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @elpulga94 mình ko có lịch, lúc nào làm xong post thôi.

      Chương 28 bại lộ


      cảm thấy bàn tay ôm bên hông khẽ kéo lên, trong chớp mắt, được đưa ra khỏi nước.

      Cuối cùng tiếp xúc với khí mới mẻ, Bạch Hiểu Y bản năng há miệng to hô hấp, vừa mới giãy giụa trong nước bị sặc mấy ngụm, giờ phút này vừa thở vừa ho khan, người ôm phía sau lưng cũng lời nào, chỉ dùng tay nâng thân thể , phòng ngừa chìm xuống, tay ở sau lưng vỗ nhè .

      Bạch Hiểu Y nghỉ hồi lâu, thân thể khó chịu mới rốt cục khá hơn chút, phục hồi lại tinh thần, mới ngẩng đầu nhìn lại người kia.

      Mặt mày ta thâm thúy, góc cạnh ràng, mặc dù đầu tóc bị nước thấm ướt dán mặt nhưng che được vẻ tuấn lãng, lúc nhìn, hai mắt đen bóng như thần tinh cũng nhìn .

      giống trước kia, rét lạnh và sắc bén, mà mơ hồ lộ ra chút sợ bóng sợ gió, chút mừng rỡ, trong mừng rỡ lại mang theo loại bao dung sủng ái hết thảy như có như .

      Bạch Hiểu Y nghĩ đến, người cứu dĩ nhiên là Tần Uyên!

      ấn đường hơi nhăn, đưa tay ra giúp lau bọt nước mặt, giọng thuần hậu lộ ra vài tia lo lắng, " sao chứ?"

      Bạch Hiểu Y phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu, lúc này mới phát mình thế nhưng như gấu trúc quấn người , còn bàn tay mạnh mẽ đỡ sau lưng , thân thể hai người dán sát, có thể cảm nhận được nhiệt lượng trong cơ thể liên tục ngừng truyền đến người .

      Nếu bình thường, hai người sát gần như thế, Bạch Hiểu Y khẳng định chút nghĩ ngợi đẩy ra, nhưng thời nổi nước, lúc tuyệt vọng khi chìm xuống dưới nước vẫn ràng ngay trước mắt, bởi vì sợ nước, ngược lại túm chặt cánh tay ôm . Nghĩ tới trước đó qua coi như triệt để bỏ mọi chuyện xuống, hơn nữa Tần Uyên cũng thích người khác chạm vào , cũng biết mình quấn ở người như thế có thể khiến phản cảm hay , môi bầm đen, run lẩy bẩy với : " đừng thả em ra, em sợ em ngã xuống!"

      Tần Uyên nhìn khuôn mặt mang theo hoảng sợ hàm răng căng thẳng nanh, ôm dưới cánh tay ý thức căng lên, là hận thể đem cả người dính lên người , lo lắng buông tay, lại biết cứ ỷ lại , tín nhiệm như vậy, khiến khoái trá cỡ nào.

      Nếu như có thể, muốn cứ thế ôm nổi mặt nước cả đời, nhưng biết nha đầu này sợ nước, nhìn hàm răng ngừng run lên, lại đành lòng, liền ôn nhu : "Lên lưng , cõng em lên bờ."

      Bạch Hiểu Y lại bối rối, dưới tình huống này làm sao bò được lên lưng đây? sợ mình vừa buông tay chìm vào trong nước .

      Tần Uyên thấy dám động đậy, biết sợ, cũng thêm lời , dứt khoát nắm hai tay lên lưn, lại dặn dò: "Bám chặt , nếu ngã xuống, cũng mặc kệ."

      Bạch Hiểu Y cơ hồ chút nghĩ ngợi, vội vàng thắt chặt cánh tay ôm lấy cổ .

      Tần Uyên lập tức cong khóe miệng, thoáng cười vui vẻ như có như , cứ thế chở bơi về bờ.

      Lưng Tần Uyên rất rộng lớn cũng rất rắn chắc, giống tấm gỗ, thân thể Bạch Hiểu Y nho nằm lưng , rộng lớn vững vàng bao dung , sợ hãi vừa mới rồi trong nháy mắt tan thành mây khói, sít sao ôm cổ , cái cằm tựa vai , hồi lâu sau mới giọng câu: "Cảm ơn ."

      cũng trả lời, vẫn phối hợp chở bơi về phía trước, giống như nghe thấy , Bạch Hiểu Y cũng thêm gì nữa, ngoan ngoãn nằm ở người , giảm bớt trở lực.

      Ngôn Phong đem thuyền đến bên bờ, lúc Tần Uyên cõng cố lưng vào bờ rồi, Ngôn Phong vội vàng đến gần đỡ kiểm tra cẩn thận lần, thấy việc gì mới thở phào nhõm: " là vô cùng may mắn em có việc gì, vừa nãy nhìn em ngã xuống như vậy lúc vânx nổi lên, bị hù chết ."

      Bạch Hiểu Y lúc này nghỉ ngơi đủ, vội vàng an ủi: "Em sao, đừng lo lắng, em bây giờ phải là tốt rồi sao?"

      Ngôn Phong lại thoải mái cười cười, "Mấy người gây chuyện bị bắt , em yên tâm, người phụ trách cảnh khu nhất định cho em công đạo ."

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu, Ngôn Phong liền nâng dậy, mặt thoáng cái lại chợt lóe lên thất lạc, " xin lỗi, biết bơi, vừa mới thể kịp thời nhảy xuống cứu em."

      Bạch Hiểu Y cười cười, " sao, em đây phải là có việc gì sao?"

      Nghĩ tới việc Tần Uyên cứu , ánh mắt Bạch Hiểu Y liền khắp nhìn nhìn khắp nơi, nhưng thấy Tần Uyên đặt xuống rồi tự sang bên, cầm quần áo cởi ra vắt khô, thấy nhìn đến, liền với : " đưa em trở về?"

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới mình bây giờ toàn thân ướt đẫm cũng thuận tiện ở lại đây, dứt khoát gật gật đầu.

      Hôm nay chuyện này Ngôn Phong ngược lại rất áy náy, trước khi lên xe vẫn quên : "Thực xin lỗi, vốn là lòng muốn hẹn em du hồ, nghĩ tới phát sinh loại chuyện như vậy."

      Bạch Hiểu Y cười cười an ủi , " có việc gì ."

      Lên xe Bạch Hiểu Y tạm biệt Ngôn Phong rồi, Tần Uyên liền khởi động xe rời , Tần Uyên sợ lạnh, bật gió nóng lên, có thể là vì toàn thân đều ướt đẫm, cho dù là được gió nóng thổi, Bạch Hiểu Y vẫn cảm thấy lạnh.

      Tần Uyên nhìn qua bộ dáng , lông mày vô thức nheo nheo, trong lúc vô tình thấy cách đó xa có chỗ bán y phục, vội vàng lái xe tới.

      Bạch Hiểu Y thấy đột nhiên dừng xe, lập tức nghi hoặc thôi, "Sao thế?"

      Tần Uyên vừa cởi dây an toàn vừa : " tới mua cho em bộ y phục để thay đổi."

      đợi trả lời trực tiếp nhảy xuống xe dời , lát trở về, tay có thêm bộ áo váy dài, Tần Uyên cầm y phục đưa cho , trầm giọng dặn dò: "Em mau thay , ở ngoài xe chờ em, cửa kính xe phản quang rất tốt, người ở bên ngoài nhìn thấy được."

      Bạch Hiểu Y rất lạnh, giờ phút này cũng ngượng ngùng, nhận y phục gật gật đầu với , Tần Uyên quả nhiên đóng cửa xe, đứng ở bên ngoài chờ.

      Kỳ người cũng ướt đẫm, áo ngắn tay và quần dài vì dính nước nên áp vào người, nhưng mà bộ dáng cũng chật vật, nhìn qua còn rất tuấn lãng, hơn nữa vì y phục dính lên người, khiến cho da thịt phác hoạ như như .

      Lúc này đứng cạnh xe, tay đỡ cửa xe, tay vẩy vẩy nước, bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ và dáng người cao ngất, động tác này lộ ra cỗ mị lực nam tính chọc người, chọc cho vô số tiểu nương ven đường ghé mắt nhìn.

      Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng nhìn nữa, cởi quần áo ướt sũng ra, lại giũ váy áo ra chuẩn bị thay, vừa lúc đấy mới phát trong đó thế nhưng còn kẹp bộ đồ lót.

      mặt Bạch Hiểu Y lập tức nổi lên tầng đỏ ửng, nghiêng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn, nhưng thấy duy trì động tác vừa rồi như cũ, giống như có vẻ hết thảy đều cho là đúng.

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới, hóa ra Tần Uyên cũng có lúc ấm lòng quan tâm như thế, chỉ giúp mua váy, còn giúp chuẩn bị tốt đồ lót, có cách nào coi người này là Tần Uyên đời trước lãnh tâm lãnh tình, để tâm đến bất cứ điều gì.

      Chẳng lẽ bởi vì trùng sinh, hết thảy xung quanh đều trở nên khác sao? Ngay cả Tần Uyên, cũng bởi vì thay đổi mà phát sinh biến hóa?

      Cho nên, hai đời Tần Uyên cũng giống sao?

      Bạch Hiểu Y vừa nghĩ vừa thay quần áo, lại giấu quần áo ướt sũng vào cái túi to đựng váy áo kia, lúc này mới mở cửa xe ra gọi người phía ngoài: "Có thể vào."

      Tần Uyên mở cửa xe vào chỗ ngồi , thấy đầu tóc còn ướt , liền duỗi tay lấy áo khoác ở chỗ ngồi phía sau đưa cho , " lau tóc ."

      vì Tần Uyên giúp chuẩn bị đồ lót, Bạch Hiểu Y lúc này còn quá thoải mái, thấy đưa y phục tới cũng nhận, chỉ lắc đầu : " việc gì , đừng làm dơ y phục của ."

      Tần Uyên lại chịu, "Mau lau khô , cũng muốn em lại bị sốt nữa."

      Tần Uyên làm nhớ tới chuyện lần trước ở cổ trấn Phong Kiều, kỳ cũng sợ mình ốm nữa, thấy kiên trì như vậy, Bạch Hiểu Y cũng biết gì nữa, đành tiếp nhận để lau tóc, lại thấy người còn ướt , liền đề nghị: " có muốn cũng thay bộ quần áo hay ?"

      Tần Uyên lại trực tiếp gọn gàng linh hoạt khởi động xe rời , cho là đúng, ném lại câu: " cần, thân thể kém như vậy."

      Bạch Hiểu Y cũng biết gì nữa, cúi đầu, dùng y phục của lau tóc, nghĩ tới mình vừa mới chìm trong nước, vẫn còn sợ hãi, nhờ có Tần Uyên, nếu cũng biết có thể sống sót .

      Nghĩ đến đây, lại bất đắc dĩ cười cười, "Em bây giờ, lại nợ mạng."

      Tần Uyên ngẩn người, lập tức trầm giọng đáp: "Cho nên em định như thế nào?"

      Bạch Hiểu Y nghiêng đầu suy nghĩ chút, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, "Xem ra, về sau chỉ có thể chặn dao cho ."

      ngữ khí kiên định đổi, "Vậy em có cơ hội."

      Bạch Hiểu Y lại nhún nhún vai, "Đây cũng chính xác, vạn nhất về sau có cơ hội này!"

      Tần Uyên cũng trả lời, trong lòng cười ngây thơ, chặn dao cho ? để nhìn thấy người nào đâm dao vào , làm sao có cơ hội chặn dao cho ?

      Bé ngốc này.

      Sau lát trầm mặc, Bạch Hiểu Y đột nhiên thăm dò câu: "Tần Uyên, em đột nhiên phát , như là có thay đổi."

      Tần Uyên ngẩn người, vẫn lạnh nhạt tự nhiên vặn tay lái, "Thay đổi thành dạng gì?"

      Bạch Hiểu Y thấy cũng ghét vấn đề này, liền nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ chút, "Trở nên có tính xâm lược, trở nên hết sức bình thản, khiến người ta ghét."

      bình tĩnh lại, thanh lộ ra từ tính rất nhanh truyền đến, "Người ta đều thay đổi, cũng gì kỳ quái."

      Bạch Hiểu Y lại lắc lắc đầu, "Mặc dù người ta đều thay đổi, nhưng cuối cùng em cảm thấy như vậy."

      "Ân?"

      " như thế nào đây... Có chút khoa trương, nhưng từ lúc em biết, trong nhận thức của em, có lẽ phải là người phàm, từ rất ưu tú, ưu tú khiến người ta theo kịp, nội tâm cường đại, giống như bất cứ chuyện gì cũng lay chuyển được, năng lực xuất chúng, bất luận chuyện gì ở trước mặt đều thèm để ý, tựa như so với mọi người sống trong gian khác, tựa như là đại thần khiến người ta ngước nhìn lên, làm thần cần thay đổi. Nhưng bây giờ giống như đột nhiên phá tan vách tường ngăn cách, sống sờ sờ trước mặt người khác, giống như cho tất cả nhânmọi người, cũng là người sống ở phàm trần. Cho nên mới khiến em cảm thấy hết sức kinh ngạc". Quay đầu lại nhìn , thấy vẫn nghiêm túc lái xe, cũng biết có nghe được , "Em như thế, có thể hiểu hhông?"

      Hồi lâu sau mới mở miệng, "Sống ở phàm trần được sao?"

      Bạch Hiểu Y cười cười, "Xem nghĩ gì kìa, sống thế nào cho mình khoái hoạt là được a."

      "Vậy còn em? bây giờ như thế em cảm thấy thế nào?"

      Bạch Hiểu Y sững sờ, "Em? Em cảm thấy bây giờ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, khó tới gần, hết sức dễ chuyện."

      "Ân."

      "..."

      Cho nên căn bản cũng phải là thành tâm muốn nghe ý kiến của ? !

      Bạch Hiểu Y có chút còn gì để , dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phản ứng với .

      Tần Uyên bởi vì muốn thay quần áo, trực tiếp lái xe đến chỗ ở cư xá, người ta vừa mới cứu mạng, Bạch Hiểu Y tự nhiên cũng nên thể gì, theo cùng vào nhà.

      Vào phòng, Tần Uyên thay quần áo trước, Bạch Hiểu Y nghĩ tới vừa mới dùng đồ ủa lau tóc , y phục này thế nào cũng phải giúp giặt sạch, thấy ôm đồ ra vội vàng tiến lên nhận lấy, "Đưa cho em, em giúp giặt."

      Tần Uyên ngược lại bị động tác của làm cho sững sờ, còn Bạch Hiểu Y thừa dịp ngây người nhận lấy y phục tiếp mang ra ban công, ném vào trong máy giặt.

      Tần Uyên đứng ở cửa sân thượng nhìn động tác của , cũng nghĩ đến, có lúc thấy giúp giặt quần áo, trong đầu đột nhiên nhớ tới đời trước, ngày nào đó, lúc chuẩn bị vội vã rời nhà, vô tình nhìn thoáng qua phòng giặt, thấy đứng trong đó, treo từng món đồ giặt lên giá.

      Chỉ là động tác đơn giản đến thể đơn giản hơn, hiểu sao, trong lòng tự nhiên sinh ra loại ấm áp, thậm chí có loại xúc động muốn ôm lấy từ phía sau lưng, nhưng sau đó, vẫn thể nào bước lên bước, lòng nghĩ tới việc trong công ty, chỉ nhìn trong chốc lát liền vội vàng rời .

      Bây giờ nghĩ đến, khi đó mình là ngu đến đáng thương, lòng chỉ nghĩ tới danh tiếng và tài phú, lòng chỉ nghĩ tới trèo lên cao, vì dã tâm hao phí tất cả tinh lực, đương nhiên cũng bỏ lỡ những phong cảnh đẹp trong đời kia.

      Giờ phút này nhìn thân ảnh gầy, ước ao muốn tay lấy vào trong ngực, ước được ôm chặt, từng tiếng thân thiết gọi là bà xã.

      Nhưng vô cùng ràng, giờ phút này sớm mất tư cách ôm , giữa đường phân cách dù thế nào cũng thể vượt qua, nếu , triệt để mất , đời thế này còn khả năng kết bạn với .

      yên lặng thở dài, cuối cùng xoay người vào bên trong.

      Bạch Hiểu Y cho quần áo của Tần Uyên vào máy giặt, sau muốn xoay người ra cửa, biết tại sao, trong tích tắc xoay người kia, trong đầu đột nhiên nhảy ra nghi vấn, vừa mới bởi vì vội vã thay quần áo, xem .

      Tần Uyên, sao biết kích cỡ nội y của ?

      Lúc mặc nội y lên người, lớn vừa vặn thích hợp, hoàn toàn chính là mua theo kích thước của , trước nay cho tới chưa bây giờ cho Tần Uyên biết, mà đời này bọn họ cũng có tiếp xúc thân mật, Tần Uyên càng chạm vào chỗ kia của , Tần Uyên là người chỉ lòng trốn trong thế giới máy tính internet của , cũng tin có năng lực có thể phân biệt kích cỡ ngực nữ sinh.

      Vậy đến tột cùng làm sao biết?

      Là trùng hợp sao?

      Lúc Bạch Hiểu Y từ sân thượng ra, Tần Uyên bận rộn ngồi làm việc trước máy vi tính, Bạch Hiểu Y đứng ở cửa, yên tĩnh nhìn .

      đột nhiên nhớ tới, biết từ lúc nào ánh mắt Tần Uyên nhìn khác lạ, khi đó cũng nghĩ nhiều, nhưng thời nghĩ đến, nhìn trong ánh mắt, tựa hồ lộ ra chút bất đắc dĩ, lại tựa hồ mang theo loại quyến luyến, hơn nữa từ lúc bắt đầu phức tạp nhìn chăm chú, đối xử với càng cẩn thận .

      vô tình Tần Uyên ngẩng đầu liền thấy ngơ ngác đứng ở cửa sân thượng nhìn , khóe môi khẽ nhếch, giọng thuần hậu lộ ra ý tứ nhu hòa, "Thế nào ?"

      ánh mắt Bạch Hiểu Y híp lại, chăm chú nhìn mặt tựa hồ muốn từ mặt tìm ra dấu vết quen thuộc nào đó, Tần Uyên ràng phát giác khác thường, biết tại sao, trong lòng xẹt qua dự cảm xấu, lúc mở miệng giọng cũng theo bản năng lộ ra khẩn trương.

      "Tại sao nhìn như vậy?"

      Bạch Hiểu Y dám tin tưởng suy đoán của mình, nhưng nếu hôm nay làm vấn đề này, sau này có lẽ vĩnh viễn an tâm, hít sâu hơi, chậm rãi đến bên cạnh .

      "Sao biết kích cỡ nội y của em?"

      Tần Uyên chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, vừa mới rồi chỉ nhớ tới bị lạnh, muốn nhanh giúp mang quần áo đến, ngược lại xem vấn đề cấpnày, theo lý mà , đời này thể biết ràng kích cỡ nội y của mới đúng.

      Bạch Hiểu Y nhìn ánh mắt lại tới gần thêm, nhìn chằm chằm gương mặt , từng chữ từng câu mở miệng, "Hoặc là em nên hỏi, đến tột cùng là ai?"

      cái tay của Tần Uyên đặt đùi trong nháy mắt nắm chặt, ánh mắt híp lại, trong mắt lướt qua vẻ kỳ quái, nhưng vốn trấn định tự nhiên như , chỉ lát khôi phục như thường, khuôn mặt bình tĩnh nhìn ra chút nào khác thường, ánh mắt của bình tĩnh nhìn , lãnh đạm mở miệng, "Sao lại hỏi thế? là Tần Uyên, nếu còn có thể là ai?"

      Bạch Hiểu Y ràng, tự chủ Tần Uyên tốt bao nhiêu, biểu sai, nhất định chính là sai.

      nhìn chằm chằm ánh mắt , tiện đà lại hỏi: "Vậy cho em biết, làm sao biết kích cỡ nội y của em?"

      khẽ nhíu mắt, trầm tư lát, " chính là tùy tiện bảo người bán hàng lấy ra, có vấn đề sao?"

      sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt cũng cũng có bất kỳ tình tiết phức tạp, căn bản khiến người ta đoán ra thực hư trong lời của .

      Bạch Hiểu Y hít sâu hơi, gật gật đầu, " ra là như vậy, có vấn đề gì, xem ra là em nghĩ nhiều." Giống như nghĩ đến cái gì lại thêm câu, "Đúng rồi, còn có chuyện em muốn thương lượng với , ân... cũng thấy được, tại em có bạn trai, mặc dù hai người chúng ta hẹn hai bên trở thành huynh muội, nhưng dù sao cũng phải là huynh muội, bạn trai em hết rất hay ghen, em cũng vậy sợ ấy hiểu lầm, cho nên em cảm thấy về sau hai người chúng ta nên tận lực tránh lui tới."

      Bạch Hiểu Y vừa thế này và tường tận xem xét vẻ mặt Tần Uyên, nhưng thấy sau khi nghe xong chỉ hơ cúi đầu suy tư lát, lập tức gật gật đầu, "Cũng tốt."

      Nhìn bộ dáng này, cũng làm cho Bạch Hiểu Y có chút bối rối, chẳng lẽ chính mình nghĩ nhiều, nhưng lời ra, cũng có đạo lý thu hồi lại.

      "Vậy được, chờ máy giặt xong, tự phơi quần áo, em cùng bạn trai hẹn ngày mai đến nhà ấy gặp cha mẹ, em trở về chuẩn bị chút."

      Bạch Hiểu Y xong quả nhiên xoay người ra phía cửa, đường liên tục chờ phản ứng của Tần Uyên, nhưng mãi cho tới lúc đến cửa, người phía sau cũng cũng có nửa điểm đáp lại, làm cho Bạch Hiểu Y càng thêm nghi hoặc, xem ra, đoán sai ?

      câu cuối cùng của Bạch Hiểu Y quả thực tựa như thanh dao hung hăng cắm vào tim , gặp cha mẹ nam sinh khác, chuẩn bị gả cho nam sinh khác? !

      sao có thể ác như thế? sao có thể ác đến như thế? !

      vừa mới rồi còn cố gắng khắc chế xúc động muốn ôm , bởi vì sợ mình làm khó chịu, sợ lại lần nữa đẩy mình ra ngoài ngàn dặm, hậu quả như vậy vô pháp thừa nhận. Nhưng nghĩ tới, dùng nhiều cố gắng như vậy mới duy trì được, chỉ trong khoảnh khắc hết thảy lại tan thành mây khói.

      Cho dù cố gắng duy trì hết thảy như vậy có thể thế nào? thời phải vẫn đẩy ra ngoài ngàn dặm, chỉ như thế, lại còn muốn chuẩn bị gả cho người khác.

      Tuyệt vọng sao? Đương nhiên có! Nhưng mà người khác tuyệt vọng biết thế nào, thêm loại dung khí bình nứt sợ vỡ, nếu sau này kết quả nhất định là bị triệt để đẩy ra, mình vì sao làm chuyện mình liên tục muốn làm mà dám làm đây?

      Muôn ôm , muốn với tưởng niệm của mình sau khi ly biệt, muốn khảm sâu vào trong thân thể mình.

      Lúc Bạch Hiểu Y kéo cửa, chuẩn bị ra, Tần Uyên đột nhiên đứng dậy, bước tới, vươn tay lên, trong tình huống kịp đề phòng, dứt khoát kéo lại, sợ né tránh, ôm chặt cánh tay , đặt cằm lên vai , bởi vì tâm tình kịch liệt phập phồng, giọng lộ ra khàn khàn.

      "Giấy thỏa thuận li hôn em đặt lên bàn cũng ký."

      Chương 29 cáo biệt
      Parvarty, duyenktn1, Sweet you32 others thích bài này.

    3. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Cuối cùng cũng chịu nhận cũng trùng sinh về rồi. Phải ngược, phải ngược cho bỏ cái tính lạnh lùng cao ngạo ấy mới được :) thanks @heavydizzy :) mình cứ nhảy qua về giữa 2 hố đây hihi
      heavydizzyChris_Luu thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 29 cáo biệt

      Nghe như thế Bạch Hiểu Y tựa như là bị sét đánh, đời này cũng về giấy thỏa thuận li hôn với Tần Uyên, chỉ với , hai người ly hôn, nhưng làm sao biết...

      Quả nhiên, suy đoán đúng sao?

      Nhưng điều này sao có thể... sao có thể là...

      Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, muốn kéo tay ra, hai tay lại ghì chặt hết sức, thân thể khẽ run, giọng cũng dồn dập, "Em nghe hết , xong, em vẫn muốn , buông tay."

      Bạch Hiểu Y đẩy hồi vẫn đẩy được , nghe , liền buông xuống, hít sâu hơi, cực lực bình tĩnh : " ."

      cảm giác hơi thở của phun lên cổ càng chậm, tựa hồ dẹp tâm tình hỗn loạn khiễn khó chịu, biết qua bao lâu mới trầm giọng mở miệng, "Y Nhi, là Tần Uyên, cũng là chồng em, đời trước ngu xuẩn, quý trọng em, đến khi mất mới hiểu được tâm ý của mình, xin lỗi, từng đối xử với em như vậy! xin lỗi, để em khó chịu lâu như vậy! Có lỗi với Y Nhi, bởi vì ngu xuẩn, tổn thương em sâu! Thực xin lỗi!"

      Đây là lần thứ hai nghe Tần Uyên nhận lỗi với , chỉ là so sánh mỗt lần càng thấy thành khẩn, trong từng tiếng lộ ra bao nhiêu rung động, giọng cũng đầy nghẹn ngào.

      Lần đầu tiên, Tần Uyên nhận lỗi với là vì gặp ác mộng, nhưng lần này, Tần Uyên lại chân chân xin lỗi vì chính .

      Lần đầu tiên nghe xin lỗi cảm thấy rất buồn cười, cảm thấy cũng cần, bởi vì đời trước đối xử tàn nhẫn với cũng phải là Tần Uyên đời này làm ra.

      Nhưng lần này, nghe với thực xin lỗi, trong đầu đột nhiên nhảy ra ký ức đời trước, cho dù bỏ xuống, nhưng chạm đến nơi bị tổn thương, cảm giác đau đớn vẫn còn ràng rành mạch.

      xin lỗi giống như cũng còn gì vãn hồi, dù sao có đau xót, dù sao sớm làm cho hết hy vọng, nhưng nghe người trong cuộc nhận lỗi, tựa như là ủy khuất và thống khổ chịu đựng đều được thừa nhận, cho dù vô bổ, nhưng tối thiểu hối hận còn cho an tâm.

      " làm sao tới nơi này ?" Rất lâu mới mở miệng hỏi câu.

      tựa mặt lên trán , thanh vẫn lộ ra khàn khàn, "Cũng giống em."

      " cũng bị tai nạn xe cộ ?"

      lắc lắc đầu, " tự sát."

      Bạch Hiểu Y bị câu này làm cho triệt để kinh hãi, dù khiếp sợ, bên ngoài lại cảm thấy buồn cười, "Tự sát?" Tần Uyên tự sát? Tha thứ cho thực thể nào tin nổi, " tự sát vì cái gì?"

      trả lời rất kiên quyết, "Emđi rồi, sống nổi."

      Nghe đến đó Bạch Hiểu Y càng cảm thấy buồn cười, "Sốgn nổi? làm sao có sống nổi? Cho dù có em, vẫn còn danh lợi, tài phú, địa vị, cái gì so với em cũng trọng yếu hơn?"

      ", mỗi thứ cũng quan trọng bằng em, kể cả sinh mạng của cũng quan trọng."

      Nghe những lời này, có thể thấy Bạch Hiểu Y bao nhiêu khiếp sợ, đời trước Tần Uyên lại tự sát vì , thể tin được! Làm sao có thể? Tần Uyên đối với tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể? !

      phát sinh hết thảy trước mắt quá mức kinh hãi rồi, Bạch Hiểu Y ở trong đầu rối tung đống.

      "Thả em ra , Tần Uyên."

      cánh tay ôm cứng đờ, trong lòng tựa như bị đâm cái, đột nhiên ý thức được, đối với bây giờ cái gì đều có bất cứ tác dụng gì.

      Đúng rồi, triệt để bỏ xuống, cho dù thành khẩn nhận lỗi với thế nào, vẫn vô tác dụng, thể nào tiếp tục nữa, cũng thể nào tiếp tục với nữa.

      Còn , thời đến gần cũng khó có khả năng, bọn họ đời này, nhất định phải như người lạ.

      Tần Uyên chưa từng có thời điểm vô lực như hiên tại, từ đến lớn, mặc kệ là chuyện khó giải quyết thế nào vào tay , đều thành thạo xử lí, cũng chưa từng có vì bất cứ chuyện gì mà thỏa hiệp qua

      Nhưng thời, lại thể thỏa hiệp đối với người thể buông.

      cánh tay ôm người trầm tĩnh lại chút, cuối cùng vô lực rũ xuống bên cạnh.

      Bạch Hiểu Y xoay người sang chỗ khác, nhìn người trước mặt này, thấy hai mắt phiếm hồng, ánh mắt tràn ngập nhớ nhung nỡ buông bỏ, sít sao khóa mặt , phải là nhìn thấy, tuyệt vọng bất lực cũng thu vào đáy mắt.

      Người từng cũng từng hận, ân oán kiếp trước trong tiếng xin lỗi này, buông màn che xuống, nhưng cũng chỉ là như thế.

      Khóe miệng mấp máy, cuối cùng vẫn câu cũng chưa , lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người rời .

      Còn cũng đuổi theo.

      đường về đến nhà, nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, đời trước thế nhưng Tần Uyên tự sát, cũng quay về nơi này.

      Trước còn tưởng rằng hai đời của Tần Uyên giống nhau, cũng nghĩ rằng vốn dĩ vẫn là .

      bây giờ thực biết nên đối xử với như thế nào, Tần Uyên nấu cơm vì , Tần Uyên ôm gối dựa cho đánh, Tần Uyên tùy ý để tàn phá bàn tay, Tần Uyên để ý gì nhảy xuống nước cứu , nhưng đời trước mình chịu tổn thương, cho dù hôm nay lấy thân phận muội muội, cũng cách nào đối mặt với .

      Liên tiếp vài ngày cũng ra khỏi cửa, chính mình hoàn toàn vùi đầu vào công việc trong quán lẩu, công việc lu bù khiến còn thời gian nghĩ ngợi lung tung, kể từ ngày đó Tần Uyên cũng xuất trước mặt .

      Chỉ chớp mắt, trường học bắt đầu học.

      Khương Nghiên Kỳ khai giảng sớm hơn , cho nên hai ngày trước khi Bạch Hiểu Y về trường học ta và Lâm Thục Phương rời , trường học của Khương Nghiên Kỳ được Khương Chấn Hải giúp liên lạc rồi, trực tiếp có thể báo danh.

      Có lẽ biết ở lại nhà các là vô vọng, Lâm Thục Phương đối đãi với Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều cũng còn nhiệt tình, lúc chào hỏi còn như có như mang theo cỗ oán khí, ngược lại Khương Nghiên Kỳ, tựa như cái gì cũng phát sinh, thiên chân hồn nhiên như cũ, cười đến vẻ mặt sáng lạn với .

      , Khương Nghiên Kỳ muốn học ở đâu cũng có bao nhiêu quan hệ cùng với Bạch Hiểu Y, nhưng vừa nghĩ tới Khương Nghiên Kỳ học muốn dùng tiền của gia đình mình liền đặc biệt thoải mái. Thà rằng đem này chút tiền này làm từ thiện còn hơn cho Khương Nghiên Kỳ dùng. Ít nhất quyên tiền từ thiện còn có thể được lần thiện tâm, dùng ở người Khương Nghiên Kỳ, ta chỉ cảm kích, còn chê mình cho ít, chê mình đủ nhân từ, chê mình có lương tâm. Huống chi, Khương Nghiên Kỳ học ở chỗ này, cho dù Lâm Thục Phương và Bạch Phượng Kiều xé rách mặt, nhưng Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng là cháu ruột của Khương Chấn Hải, ông thể mặc kệ ta, đến lúc đó ta ở chỗ đó xảy ra chuyện, bọn họ còn phải chịu trách nhiệm.

      Cho nên Bạch Hiểu Y đối với Khương Nghiên Kỳ thực có sắc mặt tốt, ta nhiệt tình, bất quá cũng nhàn nhạt đáp ứng.

      Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ở chỗ này ăn cơm xong, cao hứng báo danh, Bạch Hiểu Y nghĩ tới sau này có lẽ còn phải đối mặt với Khương Nghiên Kỳ, trong lòng càng bực bội chịu nổi.

      Tới gần buổi trưa, cùng khách hàng chuyện phiếm, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa vang lên, tâm tình Bạch Hiểu Y vốn bực bội, nghe thấy này tiếng gõ cửa chút khách khí, lại là thoải mái, nhíu mày mở cửa, lại gặp Khương Nghiên Kỳ đứng bên ngoài.

      Khương Nghiên Kỳ toàn thân lộ ra tức giận, khắc kia ở cửa nhìn , hai mắt phóng hỏa gắt gao chăm chú nhìn mặt .

      "Là ngươi làm à? !" Khương Nghiên Kỳ tức giận chất vấn.

      Đối mặt với chất vấn của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y ngược lại ngẩn người, "Tôi làm gì?"

      Khương Nghiên Kỳ cười lạnh tiếng, " đừng giả bộ ! chính là nhìn nổi tôi thoải mái! chính là muốn tôi thân bại danh liệt!"

      Bạch Hiểu Y bị lời này làm cho hồ đồ, hiểu chất vấn, cũng phải để cho ta thêm chút tức giận, lúc này liền lên giọng đáp: " ở đây nháo cái gì a? ! Tôi làm gì cũng nên a!"

      " dám phải là trộm video đó phát mạng sao? ! dám phải là ? ! trường học xem video cũng cần tôi nữa! hài lòng chưa? !" Khương Nghiên Kỳ rống càng ngày càng to, như bị bệnh tâm thần, tuyệt đối nhu nhược bất lực giống tiểu bạch thỏ như mọi khi.

      Xem video đó? Bạch Hiểu Y đúng là càng ngày càng hồ đồ, muốn trầm giọng chất vấn, thấy Lâm Thục Phương vừa ôm ngực, vừa đến đầu bậc thang, vừa khóc vừa mắng: "Kiếp này sao có ngươi nhẫn tâm như thế a?! Đó dù sao cũng là em ! Sao có thể tính kế nó thế này đây? ! đến tột cùng tim làm bằng cái gì?! Trời đánh a, nhà chúng ta đến cùng làm ra nghiệt gì?!"

      Bạch Hiểu Y đúng là đối với hai bag cháu này nên lời, căn bản cũng biết họ đến tột cùng hươu vượn cái gì!

      Khương Chấn Hải lúc này cũng đến đỡ Lâm Thục Phương, vừa nháy mắt với Bạch Hiểu Y, vừa an ủi Lâm Thục Phương: "Mẹ, việc này có chứng cớ, nên lung tung, người cũng nhìn tận mắt, sao là Hiểu Y làm được?"

      Lâm Thục Phương lại nhổ ngụm, ngoan độc đáp: "Sao có thể phải là làm ? ! phải liên tục muốn gặp Nghiên Kỳ sao? đuổi Nghiên Kỳ ra khỏi nhà còn bỏ qua, giờ còn muốn phá hủy nhân sinh của nó, con còn che chở ta? Con mắt mù sao? Nghiên Kỳ là cháu ruột của con a!"

      Tổng hợp lời của mấy người, Bạch Hiểu Y coi như ràng chút đầu mối, nghĩ ra lần trước video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ bị người ta công bố lên mạng, lãnh đạo trường học thấy sợ là ảnh hưởng tới danh dự trường học, hơn nữa ta bất quá là tỉnh ngoài, muốn thu nhận, sau đó hai người này cứ mực chắc chắn làm, khóc sướt mướt tìm đến tính sổ.

      Bạch Hiểu Y tại đúng là đau đầu chết, có hai phiền toái ở đây, quả nhiên là sống tốt nổi, càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, giọng cũng thế nào tốt, "Các ngươi là tôi làm, vậy mời đưa ra chứng cứ, nếu cí, đó chính là vu oan tôi, phỉ báng tôi, tôi có thể cáo trạng các ngươi đấy? !"

      xong cũng lười cùng họ nhảm, trực tiếp xoay người đóng kín cửa, sau đó khóa trái lại. Như thế, Lâm Thục Phương kia gào khóc thảm thiết cũng vẫn truyền vào ràng.

      Bạch Hiểu Y đến bên cạnh bàn, tùy tiện chọn trang web mạng xã hội, quả nhiên rất nhanh tìm được video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ.

      cũng cảm thấy kỳ quái, là ai đem video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ phát lên mạng, hơn nữa sớm muộn, hết lần này tới lần khác đúng lúc báo danh này.

      Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ lại ở bên ngoài nháo trận, Bạch Hiểu Y cũng có phản ứng, dù sao với người cố tình gây , thể nào ràng, trận nháo này liền liên kéo đến buổi tối, cho đến khi Bạch Phượng Kiều trở về hai người mới thu liễm.

      Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Phượng Kiều đến phòng tìm chuyện, Bạch Hiểu Y nghĩ cũng biết là bởi vì chuyện Khương Nghiên Kỳ.

      Quả nhiên, Bạch Phượng Kiều vừa mở miệng nhân tiện : " video của Nghiên Kỳ kia hẳn phải là con làm?"

      Bạch Hiểu Y buông tay ra, "Mẹ cảm thấy con có năng lực như vậy sao?"

      Bạch Phượng Kiều suy nghĩ rồi gật đầu, "Mẹ nghĩ cũng phải là con." Bà sờ lên cằm lại suy tư trong chốc lát, "Chỉ là biết Khương Nghiên Kỳ đắc tội người nào, video này ràng là nhằm về phía ta."

      Bạch Hiểu Y trong đầu đột nhiên nhảy ra người, bất quá mặt lại cũng lộ vẻ gì, chỉ nhún vai cái : "Nào ai biết!?"

      "Thôi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, việc này phải con làm, dù họ có nháo cũng vô dụng."

      Bạch Phượng Kiều bỏ lại lời này rồi muốn , Bạch Hiểu Y vội vàng gọi bà, "Vậy Khương Nghiên Kỳ còn ở lại đây học ?"

      Bạch Phượng Kiều bĩu môi, "Video mạng bay đầy trời, còn ai dám muốn ta?"

      Bạch Hiểu Y lại thăm dò hỏi, " cách khác ta có cách nào ở lại thành phố sông Hoài?"

      Bạch Phượng Kiều hừ hừ, " ta bây giờ có thể có cơ hội học cám ơn trời đất, còn muốn ở lại đây học? Nghĩ hay lắm đâu!" xong lời này trực tiếp xoay người ra cửa.

      , Khương Nghiên Kỳ có khả năng dời khỏi thành phố sông Hoài, đối với nhà Bạch Hiểu Y cũng coi như là chuyện tốt, chỉ là người nào xuất thủ cũng quá độc, video này vừa ra, chừng cuộc đời Khương Nghiên Kỳ này có thể bị hủy.

      Bạch Hiểu Y càng ngày càng hoài nghi chuyện này là Tần Uyên làm, bởi vì trong những người biết, chỉ có Tần Uyên có thủ đoạn và năng lực này.

      Nếu như kiện này là Tần Uyên làm, xuống tay với Khương Nghiên Kỳ nặng như thế, chẳng lẽ đau lòng sao? Nên biết đời trước Khương Nghiên Kỳ bị đuổi ra khỏi nhà rồi, còn thấy đáng thương thu lưu ta.

      Nhưng vừa ra tay cơ hồ phá hủy nửa đời sau của Khương Nghiên Kỳ, cách làm lại giống như là cố ý, chẳng lẽ đời trước cho ta phòng ở còn có tình khác?

      Bạch Hiểu Y trong nhất thời nghĩ ra, nhiều lần lấy điện thoại di động muốn hỏi chút, cuối cùng lại thôi.

      Có lẽ ý thức được học ở chỗ này là vô vọng, ngày hôm sau Lâm Thục Phương dẫn Khương Nghiên Kỳ rời , hai người hết sức vội vàng, Bạch Hiểu Y phỏng đoán, đại khái họ nghĩ trước khi video truyền xa phải tìm trường học tốt cho Khương Nghiên Kỳ.

      Những chuyện này Bạch Hiểu Y cũng muốn để ý, hai người dời , đương nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận.

      Còn cái video kia là ai làm, bởi vì khai giảng gấp rút, Bạch Hiểu Y cũng có thời gian truy cứu.

      Vừa khai giảng Bạch Hiểu Y vô cùng bận rộn, bởi vì tại kinh doanh, đem hàng chồng chất trong phòng ngủ cũng thuận tiện, liền thuê phòng ở bên ngoài.

      Từ lần trước du hồ, Ngôn Phong hẹn mấy lần, nhưng Bạch Hiểu Y rất nhanh ý thức được đến đây, về sau hẹn , liền nghĩ biện pháp cự tuyệt, mà còn Ngôn Phong hiểu ý tứ của , cũng làm việc vô ích nữa.

      Còn Tần Uyên, ngược lại từ sau hôm ấy, hai người cũng gặp lại.

      Hôm nay sau khi tan học, Bạch Hiểu Y kiểm tra hết đơn đặt hàng, muốn ra ngoài giao hàng, vừa mở cửa thấy thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở cửa.

      rất lâu nhìn thấy Tần Uyên, so sánh với lầm trước tiều tụy rất nhiều, hốc mắt lõm xuống, môi vốn là màu hồng phấn giờ trắng đến có chút huyết sắc nào, cằm thậm chí còn thò ra ít râu.

      Bạch Hiểu Y bỗng nhiên nhìn thấy , lúc này ngẩn người, ngừng hồi lâu mới tìm được giọng hỏi: "Tại sao ở đây?"

      ánh mắt Tần Uyên khẽ cau lại, mở miệng khàn khàn bình thường, " vài lời xong ."

      Bạch Hiểu Y định thần lại, nghĩ sơ rồi tránh sang bên nhường chỗ, Tần Uyên mới vào nhà, cho đến khi qua bên người, mới phát có vẻ gầy rất nhiều, ngực vốn là đường cong đầy đặn, giờ lại là mảnh bằng phẳng.

      vào trong phòng đứng lại, Bạch Hiểu Y thuận tay đóng cửa, hít sâu hơi, mới giương mắt nhìn , “ muốn gì với em?"

      Con ngươi u dày đặc đỏ ửng, môi mỏng môi mím chặt, nhìn thẳng rất lâu mới mở miệng.

      " biết , em hy vọng xuất trước mặt em, em yên tâm, sau này xuất nữa."

      Bạch Hiểu Y ràng lúc này là cảm giác gì, nghe lời này nhất thời cũng biết nên phản ứng thế nào, biết mình nên trả lời thế nào.

      "Người khác đều Tần Uyên là thiên tài, nhưng là chỉ có biết ngu xuẩn cỡ nào, ngu xuẩn đến mức muốn đưa tặng em món quà cũng xong, muốn em vui vẻ xem phim lại dọa em kêu ầm lên."

      "Đời trước chỉ biết theo đuổi công danh lợi lộc, quên phải em, đời này, muốn em nhiều, nhưng có cơ hội."

      " giờ duy nhất có thể làm cho em chính là rời xa em, sau này dây dưa nữa, áp lực em nữa, cũng xuất trước mặt em, khiến em nhớ lại đời làm em thống khổ."

      "Nhưng mà..." đến chỗ này, dừng chút, "Nhưng em phải đáp ứng , được suy nghĩ đến những đau xót kia, phải mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ được ?"

      Giờ phút này tâm tình Bạch Hiểu Y phức tạp khó có thể hình dung, đặc biệt là nhìn hai mắt phiếm hồng, nhìn lúc chuyện cũng khắc chế nổi run rẩy khóe miệng, nhìn bộ ngực bằng phẳng cứ phập phồng.

      Chật vật như thế, lôi thôi lếch thếch như thế, thể tưởng tượng người trước mắt chính là Tần Uyên vĩnh viễn cao quý vắng lạnh từng thương sâu.

      nắm chặt hai nắm tay, cố gắng khắc chế, biết lúc này mình vì cái gì mà cảm thấy khổ sở, thậm chí có xúc động muốn rơi lệ, khắc chế, muốn nhìn thấy mình rơi lệ, càng muốn mình lại vì Tần Uyên rơi lệ.

      hít sâu hơi, làm cho giọng mình nghe bình tĩnh chút, "Được, em đáp ứng."

      cúi thấp đầu cũng nhìn vẻ mặt , hồi lâu sau mới nghe thấy dùng thanh trầm thấp khàn khàn nhanh đến mức nghe hỏi: "Em còn có lời gì muốn với sao?"

      Bạch Hiểu Y lắc lắc đầu, " có." biết thời còn có thể gì với .

      trầm mặc rất lâu mới nhấc chân về phía , lần này cũng né tránh, đến bên người , nhàng nân đầu , lưu lại trán nụ hôn ôn nhu.

      Buông ra, thanh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến, "Gặp lại sau, Y Nhi."

      Bạch Hiểu Y cơ hồ trong nháy mắt sít sao nhắm hai mắt lại, trong mắt có nước mắt sắp rơi, thực sợ chú ý chúng rớt xuống.

      Bỏ lại lời này, trực tiếp xoay người ra cửa, đột nhiên nghĩ cái gì, vẫn nhắm chặt hai mắt, dồn dập, "video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ là làm sao?"

      Bước chân ngưng lại, thanh thanh đạm đạm phun ra chữ, "Phải."

      Đối với Tần Uyên thời ở chỗ này dừng thêm khắc đều là dày vò, cho nên bỏ lại chữ này cũng quay đầu lại, sải bước tới cửa, kéo cửa ra nhưng lại nghe được dùng giọng đơn giản mang theo rung động hỏi câu: " đối với ta từng có tình cảm ?"

      cơ hồ hề do dự, " đối với có bất kỳ hứng thú nào, kiếp trước như thế, đời này cũng như thế."

      xong kéo cửa ra, trở tay đóng cửa lại, khắc kia trước cánh cửa đóng kín, tựa như đem hai người miễn cưỡng ngăn cách ở hai thế giới bất đồng.

      Rất lâu sau, Bạch Hiểu Y mới mở mắt ra, trong mắt nước mắt bởi vì còn cách trở từ từ chảy xuống, từng bước nặng nề đến bên cửa sổ, rất nhanh thấy xe Tần Uyên ra khỏi cư xá.

      duỗi ngón tay vuốt ve hướng về phía xe , trong miệng lẩm bẩm, "Gặp lại sau!"

      Từ biệt hai nơi, mỗi người sống vui vẻ, đây chính là kết cục tốt nhất cho bọn họ đời này.
      Parvarty, Sweet you, iruka kawaii34 others thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      @heavydizzy bạn ơi cho mình hỏi với. Khoảng mấy chương nữa 2 người làm lành với nhau vậy. Cảm ơn bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :