1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Vũ Nhi

      Tử Vũ Nhi New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      mình đọc lượt từ đầu đến đây. Thực rất hay. Cảm ơn bạn đăng truyện lên

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 77

      Lộ Miểu phồng má chịu để ý đến , nhớ lại vừa nãy liền xấu hổ chết được, chẳng thèm nhìn thêm.

      Kiều Trạch chưa có được đáp án vẫn chịu buông tha cho , bàn tay đặt bụng lại bắt đầu rục rịch.

      Lộ Miểu đè tay lại cho nhúc nhích, nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi tức giận: “ đồng ý với tôi rồi mà, trong lúc hợp tác được có hành vi vượt quá quan hệ hợp tác với tôi, cũng quấy rối tôi.”

      “Giấy trắng mức đen chữ ký ràng đó.” lại bổ sung thêm câu.

      Kiều Trạch nhìn rời: “Đầu tiên, bản thỏa thuận là em đưa tôi, lúc đó tôi đồng ý. Thứ hai, là em ký tên lên giấy, phải tôi ký.”

      Còn quay đầu lại quét mắt nhìn bàn: “Có cần để em kiểm tra lại ?”

      Lộ Miểu: “…”

      Khuỷu tay khó chịu huých vào sườn : “ ăn gian.”

      Bỗng nhớ lại lúc đàm phán ngày đó, lập tức xoay người lại nhìn : “ đúng, ràng , bao giờ xảy ra chuyện thế này nữa mà.”

      “Đó chỉ là đối với chuyện tôi vô cớ cố chấp hôn em thôi.” Sắc mặt Kiều Trạch rất bình tĩnh, “Còn những việc về sau, là dựa cơ sở lưỡng tình tương duyệt.”

      Lộ Miểu đỏ mặt: “Ai lưỡng tình tương duyệt với .”

      “Nửa tháng trước, buổi tối em uống say đó, tôi có hỏi em rồi, em cũng gật đầu.” ôm eo kéo vào lòng, “Đừng với tôi em uống say nhớ.”

      Lộ Miểu giọng: “Vốn nhớ mà.”

      Tay Kiều Trạch trượt xuống dưới bụng : “Em lại lần nữa xem.”

      Lộ Miểu dám .

      Kiều Trạch nắm lấy vai , lật xoay người lại, trán chạm vào trán , hỏi: “Đồng ý rồi?”

      Lộ Miểu chịu: “Tôi ký vào bản thỏa thuận cấm đương trong thời gian hợp tác rồi.”

      Kiều Trạch: “ sao, chúng ta đương, trực tiếp lấy giấy chứng nhận luôn.”

      hợp đồng cũng quy định cấm em kết hôn.” bổ sung thêm.

      Lộ Miểu: “…”

      Tức giận cả lúc lâu mới nghẹn ngào : “ được, tôi muốn lấy chú làm chồng.”

      Kiều Trạch: “…”

      Nắm lấy eo lôi người tới trước mắt, đôi mắt nguy hiểm tiến sát đến gần: “Em ai là chú?”

      Lộ Miểu: “Ai để bụng là người đó.”

      Kiều Trạch: “…”

      Bỗng người bị cơn giận của làm bật cười, nhìn như có như : “Chê tôi già, thỏa mãn được em sao?”

      Lộ Miểu: “…”

      Kiều Trạch nheo mắt quan sát : “Tôi còn nghĩ, sáng hôm đó sao có thể chạy xa như thế, ra là tôi chưa đủ cố gắng.”

      Lộ Miểu: “…”

      Bản năng dịch lùi về sau muốn chạy, nhưng vừa mấy bước bị tóm lấy cổ chân, kéo ngã xuống giường, túm lấy vai lật người lại, kéo chăn qua bên, sau đó nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, đôi mắt dần trở nên đen thẫm.

      Lộ Miểu bị nhìn mà cả người nóng lên, vừa nôn nóng vừa lúng túng, liều mạng muốn kéo lại chăn, nhưng Kiều Trạch trực tiếp nắm lấy, ném nó lên ghế, rồi lật người, tay chống hai bên tai , treo nửa người nhìn , như nhìn mãi vẫn chưa đủ, dùng ánh mắt dịu dàng lại sâu xa lẳng lặng nhìn .

      Đột nhiên Lộ Miểu bình tĩnh lại, tuy người vẫn còn xấu hổ, tim đập nhanh đến mức gần như nhảy lên cổ, và cũng dám đối diện với ánh mắt .

      Kiều Trạch chậm rãi phủ người xuống, hôn lên môi , ngậm lấy cánh môi, dịu dàng hôn lúc, rồi nhìn : “Miểu ngốc à, tôi nghiêm túc đấy.”

      Tay gạt mái tóc ướt nhẹp mồ hôi trán ra, nhìn vào mắt , từ từ mở miệng: “Lúc trước cùng em ký tên vào bản hợp đồng đó, cũng có phần cân nhắc về công việc, lo tình hình của em ảnh hưởng đến công việc. Tôi nghĩ lại có ngày tôi em, điều này với tôi mà , là chuyện vô cùng kiêng kị.”

      “Công việc của chúng ta thể so với những việc khác được, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, kị nhất đưa tình cảm cá nhân vào công việc. Tôi từng nghĩ rằng, liệu mình có cần nhận phần tình cảm này , liệu có cần bước qua giới hạn ngăn cách chúng ta , đáp án của tôi là . Tôi có thể khống chế để mình rung động thêm nữa, em cũng có thể.”

      “Nếu chúng ta bước quá, cứ tiếp tục hợp tác như thế, chúng ta làm được tốt nhất, năng lực của em khiến tôi kinh ngạc.”

      “Nhưng bên cạnh đó, có thể cảm thấy tiếc nuối. Con đường chúng ta cực kỳ nguy hiểm, chỉ bước sai là có thể cứu vãn được mọi thứ nữa. ai trong chúng ta biết, ngày mai khi mặt trời lên, liệu chúng ta còn cơ hội để ngắm ?”

      “Tôi muốn lúc em hay tôi ra , đối diện với thi thể của đối phương, tự hỏi mình, vì sao sớm cho ấy biết, mình cũng thích ấy. Có phải nếu sớm cho ấy biết, ấy nỡ rời bỏ?”

      “Tôi hi vọng chúng ta tiếc nuối như thế. Nếu chúng ta lựa chọn cùng nhau con đường này, bao khó khăn bao nguy hiểm sau này đều phải chịu đựng, thể nào quay đầu lại được nữa rôi. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, sau này còn có rất nhiều tình huống chúng ta thể mường tưởng nổi, rất có thể khiến tinh thần của chúng ta sụp đổ, thậm chí là tử vong. Nhưng tôi thể thay em bước tiếp được, chỉ có thể cùng em tiến về phía trước. Bất kể là chuyện gì, tình cảnh có bao nhiêu khó khăn, tôi có hay có ở bên, em đều phải nhớ kỹ rằng, tôi luôn ở sau em, tôi còn đợi em về nhà. Bất cứ thời điểm nào cũng được dễ dàng buông tay.”

      Vành mắt Lộ Miểu hoen đỏ, nhăn mũi: “ cũng thế.”

      Miệng rất vụng, luôn biết ăn , như , mới mở miệng là có thể khiến người khác khóc, nhưng biết hiểu.

      nghĩ gì đều biết hết, chút tâm tư cũng thoát khỏi mắt .

      Nhưng lần này chịu để qua loa nữa, nhất định muốn đáp án chính xác từ miệng .

      cúi đầu hôn : “Làm bạn tôi nhé?”

      quen lắm với những cử chỉ thân mật này, tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Vâng.”

      Khóe miệng vạch ra nụ cười nhạt, cúi đầu, hôn môi , là nụ ôn dịu dàng thương tiếc, giống vẻ cuồng dã thô bạo trước đó, ngay cả lúc vào cũng dịu dàng mà cẩn thận…

      cùng trải qua đêm ngọt ngào tuyệt vời.

      Cảm xúc hạnh phúc này luôn lây lan, nhưng chính bản thân Lộ Miểu phát , đến hôm sau làm, Ngô Man Man vừa nhìn cái nhìn ra, cười nhạo : “Hình như tối qua hài hòa với tổng giám đốc Kiều lắm đúng ? Hôm nay nhìn mặt mày hớn hở gì đâu.”

      Ở trước mặt tán gẫu về những chủ đề thể miêu tả nổi này, Ngô Man Man luôn chú ý chừng mực, có cái gì cái đó.

      Tuy Lộ Miểu ra trận nhiều lần, nhưng cuối cùng khi xảy ra với Kiều Trạch lại còn giống những lần trước diễn kịch nữa, mở to mắt bịa chuyện mà mặt đỏ, nhưng bây giờ Ngô Man Man nhắc đến là mặt nóng lên, lúng túng đẩy ta ra: “Đâu có chứ, chị đừng bừa.”

      Phản ứng này của dừng trong mắt Ngô Man Man lại biến thành quả nhiên ta đoán sai, ta vẫn còn nhớ trước đây Lộ Miểu Kiều Trạch “ được”, trong lòng hơi tò mò, bèn kéo vai qua, vừa vào văn phòng vừa hỏi: “Có phải gần đây tổng giám đốc Kiều uống phải thuốc gì ? ta lấy lại được phong độ rồi hả? Nhìn em hôm nay giống trước kia lắm.”

      Lộ Miểu: “…”

      Ngô Man Man lại hăng hái, đè giọng thấp xuống: “Chị hỏi đấy. Gần đây Thương Kỳ… hình như cũng được cho lắm, nên muốn tìm chút thuốc cho ấy.”

      Lộ Miểu: “…”

      Ngô Man Man quay đầu sang nhìn : “Ngày trước là do tổng giám đốc Kiều ngắn, hay giữ được lâu?”

      Vừa lúc Tô Minh từ văn phòng ra, thấy hai người to bèn chen lời: “ chuyện gì đấy?”

      Lộ Miểu đáp lại ta: “ có việc gì.”

      Ngô Man Man cười ngẩng đầu: “ chuyện giường của đàn ông các cậu đấy.”

      Tô Minh nhíu mày: “Chuyện giường của đàn ông? Tổng giám đốc Kiều, ngắn? giữ được lâu? Tôi nghe lầm đấy chứ?”

      Ngô Man Man cười tiếp lời: “Tai giám đốc Tô lợi hại đấy, mấy cái này mà cũng nghe được, nếu truyền ra ngoài tổng giám đốc Kiều làm thế nào chứ.”

      Lộ Miểu lúng túng: “Cái đó… phải đâu…”

      Cũng biết giải thích thế nào, cho cùng thể học Ngô Man Man sảng khoái, có thể tự nhiên những câu như thế.

      Ngô Man Man ra vẻ hiểu biế vỗ vai : “Yên tâm , chỉ mấy người chuyện đây thôi, ai vô vị đến mức lấy chuyện này mà buôn chứ.”

      Mắt nhìn điện thoại: “Chị về văn phòng trước, chốc nữa em nhớ hỏi tổng giám đốc Kiều giúp chị, ta uống thuốc gì nhé, chị cũng muốn chút.”

      Khi Ngô Man Man khuất bóng, Tô Minh mới nhìn bằng ánh mắt kì quái: “ phải tổng giám đốc Kiều kia của các nhìn rất giống người mẫu sao, còn phải dựa vào thuốc nữa à?”

      Lộ Miểu bối rối, ho tiếng: “ phải đâu, giám đốc Tô đừng đoán mò, chỉ là chị Man hiểu lầm thôi.”

      Tô Minh gật đầu như có suy nghĩ, Lộ Miểu còn tưởng thế là qua việc, ngờ mới về văn phòng chưa đầy lát, Tô Minh làm việc xong đột nhiên ném hộp thuốc đến trước mặt : “Đây là viagra mà trước kia nhà máy dược liệu tặng, có công hiệu trị liệu giúp đàn ông…”

      Tô Minh ho : “Bên có ghi cách dùng, có thể cầm về để tổng giám đốc Kiều thử xem.”

      “…” Lộ Miểu đần mặt ra, viagra, tục xưng “thuốc tráng dương”.

      “Giám đốc Tô…” biết ta quan tâm đến phương diện cuộc sống nào đó của cấp dưới như thế.

      “Dù sao thứ này vất đó cũng phí.” Tô Minh lại khôi phục vẻ nghiêm túc khi trước, “ cứ cầm về để giám đốc Kiều của các thử xem sao.”

      Cúi người cầm lấy, trực tiếp nhét vào trong túi xách của .

      hiểu sao Lộ Miểu cảm thấy khi ta nhắc đến mấy chữ “giám đốc Kiều của các có vẻ ác ý, định lấy đồ ra trả lại ngoài cửa vang lên tiếng gõ, trợ lý Ngô Man Man đến tìm Lộ Miểu, mời sang đó chút.

      Lộ Miểu lập tức đứng dậy .

      Ngô Man Man rủ ra ngoài với ta gặp người, cụ thể là ai .

      Lộ Miểu về văn phòng lấy túi xách rồi cùng ta ra ngoài.

      “Miểu Miểu, em còn nhớ Lê Viễn Tường ?” Ở xe, đột nhiên Ngô Man Man quay đầu sang nhìn , “Chính là bố của đại minh tinh Lê Quân Hạo ấy, là cái người bị súng bắn chết.”

      Lộ Miểu giật thót trong lòng, người theo bản năng trở nên cảnh giác, nhưng mặt lại rất bình tĩnh, gật đầu: “Nhớ chứ, mà sao thế?”

      “Vậy em có biết ra ông ta làm gì ?” Ngô Man Man hỏi.

      Lộ Miểu nhớ cảnh sát công bố chuyện ông ta điều chế ma túy, bèn gật đầu: “Buôn bán ma túy.”

      “Vậy em có biết trong tay ông ta nắm bao nhiêu thị trường ma túy ?”

      Lộ Miểu cân nhắc dụng ý này của ta, cẩn thận lắc đầu: “ lắm.”

      Ngô Man Man ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Kiều với em sao?”

      Lộ Miểu câu này là thăm dò hay chỉ đơn giản là tò mò, bèn lấy nhu khắc cương hỏi lại: “Chuyện gì tổng giám đốc Thương biết cũng đều với chị Man cả sao?”

      thoáng nghiêng đầu hỏi ta, dáng vẻ có chút nghi hoặc.

      Ngô Man Man đọc được gì dáng vẻ này của , cười cười : “Phải xem tình huống .”

      Lộ Miểu cũng cười theo, trả lời.
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 78

      Ngô Man Man đổi đề tài: “Miểu Miểu, em có biết vì sao lúc trước chị muốn cùng với Từ Gia Thiên đến fan meeting của Lê Quân Hạo ?”

      Lộ Miểu nhớ lại những gì Kiều Trạch phân tích, cẩn thận nêu ý kiến, chỉ để lộ biểu cảm nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao cơ?”

      “Chị muốn móc nối với bên phía Lê Quân Hạo đây.” Ngô Man Man quay đầu nhìn , “ ngờ cuối cùng lại bị nha đầu đó phá chuyện.”

      “Lê Viễn Tường nắm trong tay gần nửa nguồn hàng thị trường ma túy trong giới giải trí, bây giờ ông ta vừa chết, hang ổ cũng bị truy quét, thị trường này giờ chẳng khác gì để trống.” xong, ta mỉm cười với Lộ Miểu, “Em có biết điều này có nghĩa gì ? Tiền! Là tiền đếm hết!”

      Mỗi câu đều chứng thực phỏng đoán của Kiều Trạch.

      “Hôm nay chúng ta gặp đạo diễn, mọi người gọi là đạo diễn Giải, coi như cũng có chút tiếng tăm ở phía Nam này, bên dưới có mấy nhóm người theo, phạm vị , có ít nhu cầu với lượng hàng, quan trọng là ông ta có quan hệ tệ với mấy nhà đầu tư, đối với mấy người trong giới giải trí mà , bình thường thích tụ tập với nhau, hẹn mọi người cùng high, rồi chơi mấy em minh tinh chưa nổi, vân vân. Trước đây bọn chúng đều dựa vào nguồn hàng do Lê Viễn Tường cung cấp, bây giờ Lê Viễn Tường thua, tìm hàng ở nơi khác, những tay buôn khác cũng rục rịch, muốn nhân thời cơ chen chân vào đấy.”

      “Có thể vào được thị trường này , phải xem em thế nào.”

      Lộ Miểu chần chừ chỉ vào mình: “Em ư?”

      Ngô Man Man cười đầy sâu xa: “Đúng thế.”

      Lộ Miểu cảm giác nụ cười và lời này của Ngô Man Man có gì đó kỳ lạ, cho đến lúc nhìn thấy đạo diễn Giải, mới hiểu được ta có thể vào được thị trường này hay đều dựa vào là có ý gì…

      và vị đạo diễn này từng gặp mặt lần, chính là trong tiệc sinh nhật của hgn lần đó, gặp Từ Gia Thiên bị chuốc say, chính là người trong phòng bao giơ tay cản với Từ Gia Thiên cho , sau đó lại bị Kiều Trạch dọa thôi.

      Vị đạo diễn Giải này dáng người hơi béo, cao lắm, từ ngoại hình thể nhìn ra được là con nghiện.

      Ông ta cũng nhận ra Lộ Miểu, vừa thấy liền cười lạnh tiếng, rồi nhìn sang Ngô Man Man: “ Ngô à, đưa ta đến đây làm gì? Lần trước vừa vào đưa người của chúng tôi , tôi nhớ còn rất hung hăng kia mà?”

      Ngô Man Man cười vỗ về: “Hiểu lầm hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm thôi. Thiên Thiên là em của Miểu Miểu chúng tôi, người làm chị, tổng cũng nhìn nổi em mình sa đọa.”

      “Còn phải hôm nay tôi đặc biệt đưa ấy đến để nhận lỗi với sao?” Ngô Man Man lén đẩy Lộ Miểu ra, để sang đó tiếp người.

      ấy chính là Lộ Miểu.” Thuận tiện giải thích thêm.

      Trong lòng Lộ Miểu có chút kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn biết mình làm nhiệm vụ, bèn cười dịu dàng với ông ta: “Đạo diễn Giải à, là có lỗi, lần trước thấy em mình say ngất như thế, lập tức lửa giận nổi lên, mạo phạm nhiều rồi, hi vọng đạo diễn Giải chớ để trong lòng.”

      Rót hai ly rượu, đưa ông ta ly, còn mình cầm ly, tự mình nhận lỗi với ông ta.

      Ông ta cũng là người sảng khoái, sau khi cụng ly uống hết hơi, lúc đặt ly rượu xuống bỗng cánh tay giơ ra ôm lấy Lộ Miểu: “ cũng phải người hiểu đạo lý, nếu Lộ hạ mình xin lỗi, chúng ta uống rượu với nhau việc cứ thế mà qua thôi.”

      Người cười “ha ha” mấy tiếng, lại buông ra, còn ôm ngồi xuống sô pha.

      Lộ Miểu nhịn, kéo tay ông ta ra, nở nụ cười nhạt ngồi xuống bên cạnh ông ta.

      Dường như Ngô Man Man rất hài lòng với biểu của , lén cho ánh mắt “làm tệ” rồi cũng ngồi xuống bên sô pha. chuyện lúc liền nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện ma túy: “Đạo diễn Giải này, chuyện tối qua tôi trong điện thoại, xem…”

      ta lấy túi ma túy đá ném lên bàn: “Độ tinh khiết của thứ này lên đến 92%, cao hơn 15% so với chỗ Lê Viễn Tường cung cấp cho các , có thể nếm thử.”

      Đạo diễn Giải nhìn Ngô Man Man cái, tay còn đặt vai Lộ Miểu nhúc nhích.

      Lộ Miểu cũng bất động thanh sắc nhìn ông ta.

      Ngô Man Man thay ông ta mở túi, đổ ra chút lên giấy thiếc, lấy bật lửa ra.

      Đạo diễn Giải từ từ thu lại cánh tay đặt vai Lộ Miểu, nghiêng nửa người, hít thử.

      Lộ Miểu thấy ông ta từ dè dặt chậm rãi rơi vào mê say, mấy người khác ngồi trong phòng đều vây quanh lại, đua nhau thử.

      Lộ Miểu thấy khi bọn họ hít thử chút liền chuyển thứ đồ kia , ma túy kích thích dục vọng, người sau khi hít dục vọng tăng cao, muốn biến thành mục tiêu dâm loạn của đám người đó sau khi luân phiên hít.

      Hiển nhiên Ngô Man Man cũng để ý đến việc liệu có thể trở thành vật chơi hay , quan trọng là việc buôn bán của ta nhất định phải thành công.

      Hành động đó của Lộ Miểu khiến ta nhìn cái, sắc mặt bình tĩnh nhìn ra cảm xúc.

      Tay Lộ Miểu đè lên vật kia, cười cười nhìn đạo diễn Giải: “Đạo diễn Giải, hàng của chúng tôi thế nào?”

      Đạo diễn Giải còn nhắm mắt say sưa, gật đầu: “ tệ.”

      Ngô Man Man mượn cơ hội thuyết phục, từ độ tinh khiết đến đủ loại ma túy, liệt kê từng lượng hàng cung cấp , cuối cùng đồng ý cho ông ta 5% chiết khấu, để ông ta giới thiệu bọn họ đến những ông chủ lớn trong giới sau lưng họ.

      Đạo diễn Giải đáp ứng ngay lập tức, chỉ đích danh muốn Lộ Miểu ở lại cùng ông ta.

      Ngô Man Man nhìn Lộ Miểu: “Miểu Miểu, tối nay làm phiền em phục vụ đạo diễn Giải rồi.”

      Nhân cơ hội vào nhà vệ sinh liền kéo cùng ra ngoài, gì mà khiến vất vả rồi, đừng phá chuyện, phía Kiều Trạch ta giải thích hộ, mục đích mọi người đều giống nhau, đều là để kiếm tiền.

      Lộ Miểu gật đầu, cũng từ chối. Ý của Ngô Man Man rất , đẩy ra làm mồi nhử, để gió thổi bên tai đạo diễn Giải, thổi trúng tốt, trúng thoi, quan trọng là đạo diễn Giải nhận lợi rồi nể mặt, con đường đàm phán rộng ra rất nhiều.

      Lúc vào nhà vệ sinh lén nhắn tin cho Kiều Trạch, sơ qua tình hình với , hỏi có thể sắp xếp quét khiêu dâm được hay , rồi báo lại địa chỉ số phòng cho Kiều Trạch.

      Ngô Man Man ngồi chút rồi tìm cớ rời , để lại mình Lộ Miểu với đạo diễn Giải và mấy người đàn ông khác.

      ta vừa , đạo diễn Giải liền nhịn được nữa, bắt lấy cố chấp muốn hôn, Lộ Miểu đưa tay đẩy miệng ông ta ra, rót rượu mấy câu khách sáo, cùng nhắc đến chuyện phim ảnh của ông ta, tay bất động nắm chặt điện thoại, cho đến khi điện thoại rung lên cái, người mềm nhũn ra nhào vào lòng ông ta, vừa đút rượu ông ta, vừa thổi gió bên tai, hỏi thái độ của ông ta về món hàng này của bọn thế nào, muốn bao nhiêu, bên dưới có mấy người.

      Đạo diễn Giải hít mấy hơi ma túy đá vào, cơn cuồng dâm sớm nổi lên, bây giờ đẹp mềm mại tựa trong lòng, người kiềm chế được nữa, trở tay ôm lấy , cúi đầu toan hôn lên cửa rất đúng lúc bị người bên ngoài đá văng ra, câu “ được nhúc nhích” quát lên, cảnh sát nối đuôi nhau vào.

      làng chơi và những người mua dâm trong phòng đều bị đựa , cùng còn có người ở những phòng bao khác, thấy cảnh sát tấn công quét khiêu dâm quy mô lớn, bọn chúng liền biết mình xui xẻo đụng trúng họng súng, ở trường còn có phóng viên săn tin, lập tức đưa tin truy quét được hang ổ mại dâm lớn, ảnh kèm theo bài viết là cả trai lẫn bị “đột kích” ở phòng khác, đám người ôm đầu lùi vào trong góc, thấy mặt, nhìn quả rất giống hành động truy quét khiêu dâm bình thường.

      Sau khi Lộ Miểu được đưa về cục cảnh sát liền chia ra với những người khác, người được dẫn đến phòng thẩm vấn.

      Ở bên kia bàn trong phòng thẩm vấn, ngồi đó chính là Kiều Trạch.

      Người khoanh hai tay trước ngực ngồi đằng kia, nghiêng đầu nhìn .

      Lộ Miểu ngờ mình và lại dùng thân phận người bị thẩm tra và người tra hỏi để gặp mặt ở đây, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì lạ, còn có chút buồn cười, hơn nữa còn rất nghiêm túc, nhịn được bật cười “phì”.

      Kiều Trạch cũng bị chọc cười, đứng lên, về phía , đứng lại trước mặt , cúi đầu quan sát vòng: “ sao chứ?”

      Lộ Miểu lắc đầu: “ có gì cả.”

      Kiều Trạch giang rộng hai tay, ôm lấy : “ có gì là tốt rồi.”

      Nhận lấy túi xách của từ cảnh sát bên cạnh đưa đến, cánh tay tự nhiên khoát lên vai : “Về trước nào.”

      Lộ Miểu nhớ đến mấy người đạo diễn Giải: “Bọn họ xử lí thế nào?”

      “Chứng mua dâm, quá nửa đêm thả người.” , quả tối nay chỉ sắp đặt kế che mắt với bọn chúng, mục đích là đưa người về, nhưng thể để đạo diễn Giải sinh nghi, ảnh hưởng đến hợp tác giữa và Ngô Man Man, thể cản trở Ngô Man Man được, vì bọn họ cũng muốn nắm giữ danh sách thị trường này. Thế nên tin tức ông ta chơi được phong tỏa, quá nửa đêm cũng thả người.

      Sau khi Lộ Miểu cùng Kiều Trạch về đến nhà liền vào phòng tắm rửa trước, chịu nổi người mình có mùi của người khác.

      Lúc tắm xong ra Kiều Trạch còn bận việc sô pha, vẫn là bộ dạng lười biếng dựa lưng vào ghế, đùi đặt laptop.

      Thấy ra, hất cằm chỉ về chỗ bên cạnh, “Đến đây nào.”

      Lộ Miểu đoán có lẽ lại muốn thảo luận về vụ án, “ừm” tiếng, vừa lau tóc vừa ngồi xuống sô pha, hỏi : “Sao thế?”

      “Hôm nay tình hình ra sao rồi.” đặt laptop lên bàn, nhìn sang , hỏi.

      “Giống lúc trước đoán đấy, Ngô Man Man muốn tiếp quản thị trường của Lê Viễn Tường.” Lộ Miểu thuật lại tường tận tình hình ở trường hôm nay cho , “Hầu hết là mấy người trong giới đó tiếp xúc với ma túy kiểu mới, Ngô Man Man hứa cung cấp đủ kiểu hàng và trích số tiền , nhưng lúc trước phân tích với em rằng, thị trường ma túy mới uy hiếp ít đến bọn chúng, theo lý mà bọn chúng nên đưa ra lượng lớn thuốc tinh khiết cao như thế mới đúng.”

      nhíu mày: “Mấy hôm trước, Ngô Man Man còn với em là đạt được hợp tác với phía bên , chẳng lẽ số hàng này do phụ trách cung cấp?”

      phải. Thương Kỳ đề cập đến chuyện này với tôi.” Kiều Trạch , “Bọn chúng tin tưởng tôi trăm phần trăm, chỉ mới đạt được hợp tác bước đầu, tin tưởng là còn phải dựa vào cơ sở cùng thuyền. Trước mắt có giao dịch, dĩ nhiên ngồi cùng thuyền.”

      “Nếu ta dám đảm bảo cung cấp nhiều hàng như thế, ít nhất chứng minh bọn chúng có chỗ sản xuất của riêng.” Kiều Trạch , “Nơi đó sản xuất lượng hàng lớn để bọn chúng cung ứmh vào thị trường này. Sở dĩ muốn hợp tác với Sách Phi chính là nhìn trúng vị trí bá chủ thị trường ma túy mới cùng với nguồn gốc nguyên vật liệu.”

      “Việc bây giờ chúng ta phải làm là đạt được tin tưởng tuyệt đối. Dồn đến đường cùng thuyền là cách nhanh nhất.”

      Động tác lau tóc của Lộ Miểu dừng lại, gật đầu như có suy nghĩ: “Vậy nên muốn tấn công nơi sản xuất của bọn chúng?”

      Kiều Trạch gật đầu: “Đúng thế.”

      Nghĩ ngợi hồi lại hỏi : “Hôm nay làm, cấp các em sắp xếp việc gì cho em làm sao?”

      Câu hỏi này của có chút kì lạ, Lộ Miểu ngẩn người, sau đó lắc đầu: “ có.”

      “Sao đột nhiên lại hỏi thế?”

      có gì, chỉ tò mò hỏi chút thôi.”

      Lộ Miểu “ờ” tiếng, nữa, quay người cầm lấy túi xách của mình, tính tìm điện thoại mở xem tin tức.

      Vừa kéo khóa túi xách ra, điện thoại chưa thấy đâu thấy hộp thuốc mà Tô Minh nhét vào, giật mình sững người ra.

      Kiều Trạch liếc cái: “Sao thế?”

      có gì…”

      Lộ Miểu nhanh chóng nhét hộp thuốc vào lại, lấy điện thoại ra, kéo khóa kéo định cất túi xách , ngờ đột nhiên Kiều Trạch nghiêng người, giật lấy túi xách của .

      “Này này làm gì thế hả…”

      Lộ Miểu cuống đến mức nhanh chóng bật dậy sang, tay phải Kiều Trạch cầm túi xách giơ lên cao, cánh tay liền chụp vào trung.

      vội vã đứng lên, tay trái Kiều Trạch đè lên vai , trực tiếp đè cả người lên đùi mình, cũng xoay người mở túi xách ra, nhất thời nhảy ra hộp Viagra kia.

      Kiều Trạch cầm hộp thuốc ra, quan sát lát, rồi nhìn : “Em mua thứ này làm gì?”

      “Tối qua…” Kiều Trạch nghiêng đầu suy nghĩ, “Em chưa thỏa mãn?”

      Lộ Miểu: “…”

      mặt đỏ bừng, xấu hổ : “ phải em mua…”

      Đưa tay che mặt muốn cướp lại đồ: “Là cấp đưa…”

      Kiều Trạch nhíu mày: “Tô Minh?”

      Lộ Miểu đỏ mặt gật đầu: “ ta nên nhét vào…”

      Kiều Trạch: “ ta vô duyên vô cớ đưa thứ này cho em làm gì?”

      “Vì… vì…” Lộ Miểu gãi đầu, hồi lâu vẫn tìm được cớ thích hợp.

      Đuôi mày Kiều Trạch nhướn lên: “Hửm?”
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 79

      “…” Lộ Miểu có cách nào được, lúc lâu mới thốt ra được câu, “Em biết.”

      Kiều Trạch: “Em vừa đến văn phòng ta vô duyên vô cớ nhét thuốc vào cho em?”

      “Hơn nữa phải nhét thuốc cảm, cũng phải thuốc chăm sóc sắc đẹp, mà là…” Kiều Trạch đảo mắt nhìn hộp thuốc, “Thuốc tráng dương?”

      “Cách cấp của em quan tâm đến cấp dưới…” Kiều Trạch dừng lúc, nhìn , “Có phải thần kì quá rồi ?”

      “…” Lộ Miểu dám nhìn , “Sao em biết được…”

      Móng vuốt khẽ níu lấy áo Kiều Trạch, đứng lên, đưa tay muốn cướp hộp thuốc vất

      Kiều Trạch giơ lên cao cho chạm vào.

      “Lộ Miểu.” nghiêng đầu nhìn , tựa như nghĩ điều gì, “Có phải em ở bên ngoài dàn dựng tôi thành cái gì ?”

      Lộ Miểu kiên quyết lắc đầu: “ có chuyện đó.”

      Kiều Trạch: “Vậy em giải thích xem, yên lành, vì sao cấp của em lại cho em thuốc tráng dương?”

      Lộ Miểu: “…”

      ta…” Lộ Miểu đau đầu bịa chuyện “ là mấy hôm trước có nhà máy dược tặng, ta giữ lại cũng vô dụng, bằng cho tôi.”

      Kiều Trạch gật đầu hiểu: “ người đàn ông như ta còn cảm thấy nó vô dụng, vậy cho như em hữu dụng sao?”

      Con cố tình nhìn vào “chỉ định” và “cách dùng liều lượng” bên cạnh, rồi đôi mắt lại bình tĩnh nhìn , dáng vẻ “xem em ăn thế nào”.

      Lộ Miểu bị nhìn thành rụt rè, hồi lâu mới ngập ngừng trả lời: “Là cho …”

      Kiều Trạch: “Vì sao lại cho tôi?”

      “…” Có gì Lộ Miểu cũng chịu thêm.

      Kiều Trạch cũng nghiêng đầu nhìn rời, Lộ Miểu bị nhìn đến mức da đầu run lên, vừa im lặng cầm khăn lông lau tóc như có như , vừa nghĩ đối sách.

      “Sao ?” hỏi, thuận tay cầm lấy khăn của , thay lau tóc.

      Lộ Miểu thuận thế ngáp cái, giọng : “Em mệt quá…”

      Kiều Trạch: “Sấy tóc khô trước .”

      Nghiêng người cầm lấy máy sấy tóc, để nằm đùi , tay trái vuốt tóc, tay phải cầm máy sấy, sấy khô tóc thay .

      Khi sấy xong nằm im bất động, biết ngủ , hay giả vờ ngủ trốn tránh câu hỏi nữa.

      Kiều Trạch cúi đầu nhìn , vỗ vào lưng : “Miểu ngốc?”

      khẽ “ưm” tiếng, cơ thể cựa quậy, ôm đùi tiếp tục ngủ, ngoan ngoãn như chú mèo.

      Kiều Trạch cũng còn cách nào khác với nữa, vô lên lưng : “Mệt rồi về phòng ngủ.”

      “Đừng ngủ ở đây, cảm lạnh đấy.”

      Lộ Miểu lẩm bẩm đáp “vâng”, vừa ngáp vừa ngồi dậy, “Em về phòng trước đây, cũng ngủ sớm , chúc ngủ ngon…”

      Vòng qua người về phòng.

      Kiều Trạch quay đầu lại nhìn , bóng lưng nhìn thế nào cũng giống mệt mỏi.

      Khẽ trầm tư lúc, đứng dậy, tay vẫn cầm họp thuốc kia, trước khi đóng cửa phòng đưa tay ra giữ lại.

      “…” Quả Lộ Miểu vốn chỉ tránh bị dồn ép nên mới giả ngủ, nhưng cũng có chút mệt, thấy đột nhiên đến gần, người bất giác căng thẳng, cầm quả đấm nhìn : “Sao thế?”

      Kiều Trạch nhìn vào trong phòng: “Đương nhiên là nghỉ rồi.”

      Lộ Miểu nắm hờ quả đấm: “Tối nay còn muốn ngủ ở đây?”

      “Nếu phải làm sao?” Kiều Trạch gỡ tay xuống, thản nhiên vào, “Hoặc là em sang chỗ ngủ, giường rộng hơn bên em.”

      Lộ Miểu: “…”

      Kiều Trạch quay đầu lại, thấy vẫn còn đứng ở cửa, nhìn thôi, tầm mắt quét qua lại mặt : “Em cảm thấy chúng ta còn cần phải chia phòng?”

      Lộ Miểu: “…”

      chưa từng nghĩ từ nay về sau bọn họ cần chung giường chung gối…

      Kiều Trạch bước đến gần, dừng lại trước mặt , cúi đầu quan sát lượt: “Vừa tặng tôi thuốc tráng dương, lại vừa muốn chung phòng với tôi, lại còn gọi tôi là chú, xem ra tôi chưa khiến em thỏa mãn?”

      Mặt Lộ Miểu đỏ bừng: “ phải là do em mua mà…”

      “Nhưng cũng vì sao cấp của em lại tặng thuốc tráng dương.”

      Lộ Miểu ngậm chặt miệng, sống chết cũng chịu , liệt sẵn cho đủ ba đường tội trạng rồi, có thêm gì nữa vẫn trở thành lí do để chỉnh .

      Kiều Trạch cũng ép , bước lên từng bước, nhốt vào dưới bóng : “Đến thuốc em cũng đưa về rồi, phải là ngầm thừa nhận tôi được sao?”

      “Em có…” Lộ Miểu chực khóc, “Em nhớ chuyện thuốc…”

      “Vậy chứng minh trong tiềm thức em vẫn muốn đưa về ho tôi.”

      Lộ Miểu: “…”

      Tay Kiều Trạch nâng cằm lên, quan sát : “Miểu ngốc, em xem chúng ta mới cùng nhau hai buổi tối, sáng đầu tiên em trực tiếp chạy thấy người đâu, lần thứ hai em lại dứt khoát đưa thuốc tráng dương cho tôi, rốt cuộc tôi đủ chỗ nào, thể ra sao?”

      Lộ Miểu: “…”

      bị chặn họng cả nửa ngày được gì, vừa xấu hổ lại lúng túng: “ phải kiểu đó.”

      Kiều Trạch: “Vậy thế nào? Em rất hài lòng?”

      Lộ Miểu phồng má chịu trả lời .

      cúi đầu, áp môi mình lên hôn , tay đặt vai , kéo lấy váy ngủ vai, muốn lột áo xuống.

      Lộ Miểu lúng túng giữ tay lại, dám nhìn .

      Kiều Trạch nhìn nhúc nhích, cũng ép , chỉ lẳng lặng nhìn , đôi mắt càng thêm tối sẫm, dục vọng cất giấu dần lên.

      Tay Lộ Miểu run lên, né ánh mắt , im lặng thu tay về, để mặc cởi đồ.

      hiền thục e lệ khiến mất khống chế, nắm lấy eo kéo chặt người vào lòng, môi phủ xuống, liên tục cắn mút, bàn tay cũng kiềm chế được, dọc theo đường cong cơ thể xuống, xoa bóp qua lại, hận thể hòa vào lòng.

      Lộ Miểu cũng nhanh chóng được khơi mào tình dục, khó chịu vùng vẫy, cọ vào , dịu giọng gọi tên “Kiều Trạch” “Kiều Trạch”.

      Ánh mắt theo từng tiếng “Kiều Trạch” của mà trở nên sẫm hơn, hơi thở dồn dập, càng kiềm chế hơn được nữa, môi tìm môi , từng nụ hôn khẽ cứ liên tiếp rơi xuống, gọi “Miểu ngốc” “Miểu ngốc”, phải có ý gì khác, chỉ là muốn gọi tên , cảm nhận thân mật khó có được này.

      Bình thường gần như chưa từng gọi tên , lần nào cũng trực tiếp xưng hô “”, cùng lắm là “này” tiếng gọi , cũng chỉ vào lúc say sưa thế này, mới có thể mở miệng gọi tên .

      Kiều Trạch nhạy cảm lắm với cái tên, cũng quan tâm việc xưng hô với thế nào, nhưng khi nghe giọng dịu dàng của , gọi từng tiếng “Kiều Trạch” “Kiều Trạch”, như đóa túc, khiến người ta trầm mê vào cơn nghiện, càng muốn đùa giỡn khiêu khích , ép lần lại lần lặp lại hai chữ “Kiều Trạch”.

      Lộ Miểu biết tâm tư ấy của , cả người bị đùa giỡn đến xong, tay vô thức nắm lấy tay , móng tay cào lấy cơ thể , xoay người muốn tránh né ngón tay vân vê.

      đẩy ngã xuống giường, thân mình cao lớn đè xuống dưới người, như hôn chưa đủ, liên tục hôn lại , động tác dần thô bạo, ngay cả lúc tiến vào cũng mang theo chiếm hữu cực lớn, dù kiềm chế nhưng lại ràng cảm giác như thể khống chế được.

      Vẻ yếu đuối của cùng với con sói trong người , khiến căn bản có cách nào thờ ơ với được, chết được dáng vẻ thỏ trắng nhút nhát thẹn thùng lại ngốc nghếch này của , mỗi lúc nhìn mở to đôi mắt vô tội đề phòng nhìn muốn bắt nạt thôi, thế nào cũng phải ức hiếp khóc rồi lại ôm vào lòng nhàng trêu đùa.

      Chờ khi cả hai đều bình ổn lại mệt lã nằm phịch giường, cả người dinh dính mồ hôi, mắt cũng sưng đỏ lên như con thỏ , phồng má khó chịu, dù gì cũng chịu để ý đến .

      Quả lần này hơi mất kiềm chế, cũng có chút ý xấu, dùng sức hành hạ .

      “Miểu ngốc…” khàn giọng gọi tên , cúi đầu hôn , khuỷu tay đụng vào khong chịu để ý, người quá mệt, khi gọi lần nữa ôm chăn chìm vào giấc ngủ, mặt vẫn còn mước mắt chưa khô, vì ban nãy bị giày vò mà khóc.

      Kiều Trạch kéo chăn qua đắp cho , ổn định lại cho tư thế ngut khá thoải mái, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của lúc, cúi đầu khẽ hôn lên mặt , thay gạt mái tóc dài dính mồ hôi gối ra, lúc này mới đổi tư thế, nửa ngồi dậy, cầm lấy hộp thuốc bị ném lên đầu giường, nhìn chằm chằm dòng chữ hộp lúc rồi tháo hộp ra, lấy vỉ thuốc ra cúi đầu đọc, rồi cất lại thuốc vào trong, cầm hộp thuốc đánh giá lúc, cuối cùng ánh mắt dừng mã vạch ở hộp.

      —-

      Hơn bảy giờ sáng hôm sau Lộ Miểu mới tỉnh lại, bình thường theo đồng hồ sinh học của đều là sáu giờ rời giường rồi.

      Khi tỉnh dậy, phía dưới thoải mái cho lắm, trông thấy Kiều Trạch nằm bên cạnh mới nhớ lại chuyện tối qua, tức giận muốn để ý đến .

      Kiều Trạch dậy từ sớm, tay chống má nhìn , người khôi phục lại dáng vẻ cơ trí trầm mặc như có suy nghĩ lúc trước, hoàn toàn phải là vẻ cầm thú giường của tối qua.

      thấy dậy, tay vắt ngang sau lưng , kéo đến trước mặt, cất tiếng chào : “Chào buổi sáng.”

      Lộ Miểu phồng má nhìn : “Còn sáng gì nữa.”

      Trong mắt Kiều Trạch lên ý cười nhạt, cúi đầu khẽ hôn lên môi : “Tối qua tôi kiểm soát được, tôi rất xin lỗi.”

      Lộ Miểu đẩy ra: “ ràng là cố ý.”

      Kiều Trạch ừ hử gì: “Sáng nay tôi xin nghỉ phép ch em rồi. Tối qua gặp phải cảnh sát truy quét khiêu dâm, ầm ĩ mọi người ai cũng biết, tâm trạng em tốt, xin ở nhà nghỉ ngơi bồi bổ.”

      Nhắc đến công việc, Lộ Miểu lập tức quên mất chuyện tức giận với , lập tức ngồi dậy, nhìn : “Ngô Man Man thế nào?”

      “Còn có thể thế nào nữa, người là do ta đưa , xin lỗi chứ sao.” Giọng điệu Kiều Trạch mặn nhạt, nhắm hờ mắt, Lộ Miểu thấy sắc mặt của , nhưng lại cảm nhận cánh tay ôm lưng siết chặt, có phải tự trách hay lo lắng cho , nơi nào đó trong lòng mềm , kéo lấy tay , “Em sao.”

      Kiều Trạch nhìn cái, duỗi tay ra, kéo vào lòng, tay đè lên trán , để người dựa vào ngực.

      “Miểu ngốc à, bất kể như thế nào nữa, nhất định em phải bảo vệ bản thân tốt.”

      “Tuy tôi luôn tự với mình rằng, phải được có lỗi với bộ đồ cảnh sát mặc người, được có lỗi với sứ mệnh mà công việc giao cho chúng ta. Nhưng tôi luôn hi vọng em yên ổn, chúng ta phải luôn mạnh khỏe.”

      Lộ Miểu ngẩng đầu lên từ trong ngực , nở nụ cười, gật đầu liên tục: “Em nhớ rồi.”

      Kiều Trạch nhìn lúc lâu, tay xoa lên tóc , cúi đầu hôn môi.

      —-

      Đến chiều Lộ Miểu làm, vừa đến công ty liền gặp được Ngô Man Man.

      Ngô Man Man tươi cười chào đón, vừa xin lỗi vừa lo lắng hỏi thăm tình hình của .

      Tối qua Lộ Miểu bị Kiều Trạch hành hạ vốn mệt, thần sắc tươi tỉnh lắm, hôm nay còn cố ý trang điểm, cả người tiều tụy vô cùng, nhìn quả giống bị chuyện tối qua ảnh hưởng đến.

      nhiều, chỉ miễn cưỡng nặn ra nụ cười coi như đáp trả, để lại câu “ sao” rồi quay về văn phòng.

      Phản ứng của Lộ Miểu cũng khiến Ngô Man Man thấp thỏm, dù nhìn theo bóng lưng cũng suy xét được gì.

      Sáng sớm nay Kiều Trạch gọi cho ta, giọng lạnh lùng như đông đá.

      Đến giờ Ngô Man Man vẫn nhớ lời .

      Ngô à, đẩy người phụ nữ của tôi ra như thế, có ý gì đây?”

      “Người là đưa , yên tâm về tôi, muốn mượn ấy hãm chân tôi, tôi đồng ý cả, nhưng đẩy ấy lên tiếp mấy tay khốn nạn đó, hỏi ý tôi chưa?”

      “Tốt nhất nên biết rằng, đó là người của tôi, phải người của các . Tôi chỉ cho các mượn người coi như con tin, nhưng phải để các xem ấy là điếm.”

      “Nếu còn xảy ra chuyện tương tự, ngưng hợp tác. Tôi vẫn còn quyền quyết định này.”

      Đến câu cũng cho ta giải thích mà tắt máy.

      Bây giờ nhìn Lộ Miểu thế này, ta đoán được tối qua liệu có phải Lộ Miểu là do Kiều Trạch sắp xếp , cũng hơi bận tâm về việc là con tốt thí của Kiều Trạch.

      Như Kiều Trạch , lúc trước sắp xếp Lộ Miểu vào công ty, mặt là muốn mượn để kéo gần lại quan hệ với Kiều Trạch, còn mặt khác cũng là muốn mượn Lộ Miểu kìm hãm Kiều Trạch, nhưng vì Lộ Miểu với Kiều Trạch lúc tan lúc hợp, ta đoán được rốt cuộc Lộ Miểu có bao nhiêu quan trọng với Kiều Trạch, cũng quan hệ của hai người này là dựa vào tình cảm, hay chỉ vì hợp tác.

      sắp đặt tối qua quả có phần liều lĩnh, phần vì lo lắng việc làm ăn, phần cũng muốn nhân cơ hội thử xem Lộ Miểu có bao nhiêu địa vị với Kiều Trạch.

      Bây giờ Kiều Trạch cho ta đáp án ràng, Lộ Miểu rất quan trọng!

      —-

      Sau khi Lộ Miểu làm, Kiều Trạch cầm hộp thuốc đem về đến đội truy bắt ma túy, giao cho nhân viên kỹ thuật xem xét thành phần thuốc.

      Kết quả giám định nhanh chóng chỉ ra, tất cả đều là ma túy kiểu mới, ma túy đá, ketamine, LSD gây ảo giác, vân vân… Là những ma túy bình thường thị trường tổng hợp thành ma túy kiểu mới.

      Thẩm Ngộ và phó cục trưởng Lưu đều ở đó, bọn họ đều được Kiều Trạch hẹn đến.

      Vì Tiếu Trạm bị trọng thương, bây giờ vẫn còn dưỡng thương, phó cục trưởng Lưu mới mời Thẩm Ngộ về trấn thủ đội truy bắt ma túy, tạm giữ cương vị của Tiếu Trạm.

      Năm ấy cũng là người có tay nghề trong đội truy bắt ma túy, chỉ là mấy năm kia vì chuyện người trong giòng họ dòng họ trong thành phố An đấu đá nhau, lại có thanh danh rất cao trong đó, nên mới từ chức thành tộc trưởng, nhưng qua nhiều năm, vẫn luôn dẫn theo em dưới tay, giúp bên phó cục trưởng Lưu thu thập manh mối, quan hệ với đội cảnh sát vẫn dứt hẳn, chính là từ cảnh sát trở thành người cung cấp thông tin.

      “Chuyện là thế nào?” Thẩm Ngộ vừa bước vào liền ngồi xuống đối diện Kiều Trạch, thẳng vào chủ đề.

      Trong tay Kiều Trạch vẫn cầm hộp thuốc kia, trầm tư suy nghĩ.

      Thấy hai người vào, kéo dài thêm, lật mở hộp thuốc ra: “Có người mượn hộp thuốc này để truyền tin.”

      Ngón tay thon dài chỉ lên mã vạch hộp: “Mã vạch bình thường có 13 số, nhưng ở đây lại đến 14 số.”

      “Với mã vạch bình thường, 3 số trước kí hiệu cho vùng quốc gia, mã Trung Quốc đại lục là 690-695. Còn 4 số đầu của mã vạch này lại là 0942, ràng phù hợp với thực tế. Từ số thứ 4 đến 8, năm số này bình thường kí hiệu cho nhà máy sản xuất, 5 số ở đây lại là 56124, có bất cứ liên quan nào với nhà sản xuất hộp. Thế nên có thể , ra mã vạch mà chuỗi mật mã. 0942, là mã vùng của thành phố An, 561246, là mã bưu chính An Môn trực thuộc thành phố An, còn 4 số cuối cùng, 1998. Trưa nay tôi lật giở lại địa chí của thành phố An, phát nhà máy pháo hoa ở thành phố An trong những năm 90 rất phát đạt, hơn nữa năm 1998 là năm nhà máy pháo hoa nằm ở vùng ngoại ô thành phố An hưng thịnh nhất, nhưng cũng năm đó, phòng thuốc cháy nổ mạnh, cả nhà máy đều bị phá hủy, cả khu biến thành núi hoang, người bản xứ đều gọi đó là Núi Hoang 98.”

      Kiều Trạch đẩy hộp thuốc ra: “Rất có thể đây chính là nơi Thương Kỳ và Ngô Man Man bí mật nghiên cứu chế tạo ma túy.”

      Thẩm Ngộ và phó cục trưởng Lưu đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng đứng lên.

      “Tôi sắp xếp.”

      Sáng hôm sau, Núi Hoang 98 chính là hang ổ chế tạo ma túy trở thành tin tức hot nhất trong thành phố An, tất cả nhân viên sản xuất thuốc đều bị cảnh sát khống chế ngay tại trường.

      Nếu ai để ý thấy đoạn về mã vạch có bị sai lệch, tuy tớ nhắn tin hỏi Thanh Ngữ chị ấy giải thích lại có hơi khác, có lẽ bên Trung Quốc nó vậy…
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 80

      Tập kích vây bắt lần này hoàn thành, hề có tin tức bị phong phanh rò rỉ.

      Sau khi Thẩm Ngộ nghe xong Kiều Trạch phân tích, nhanh chóng phân tích địa hình, hoàn thành bố trí khống chế.

      khá quen thuộc với thành phố An, cộng thêm những tin tức tình báo của đám người Thẩm Kiều, để có thể sắp xếp cẩn thận cho hành động lần này, bất ngờ nổi sấm, đánh khiến cho toàn bộ người ở trường trở tay kịp, chưa kịp phản kháng bị bắt hết, có người nào bị thương.

      Lúc nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, phó cục trưởng Lưu nhịn được đùa với hai người rằng, văn có Kiều Trạch, võ có Thẩm Ngộ, phụ trách xác định địa điểm phụ trách truy bắt, phối hợp ăn ý, Thẩm Ngộ quay về đơn vị bù lại vào chỗ khuyết của Kiều Trạch, khiến Kiều Trạch càng có thể chuyên tâm vào kế hoạch của bản thân hơn.

      Tin tức phá hủy hang ổ ma túy đến sáng ngày thứ hai mới đặc biệt thả tin tức ra.

      Kiều Trạch giấu Lộ Miểu về lần hành động này.

      Lần này chính là đánh phá vào nhà máy sản xuất ma túy mới của Thương Kỳ và Ngô Man Man, là nguồn cung cấp duy nhất trong thị trường ma túy giải trí của bọn họ, có ý nghĩa khác hẳn với trước kia, hai người họ hẳn rất coi trọng.

      Lộ Miểu phải đối mặt với Ngô Man Man và Thương Kỳ, là người mới, lại là người của , chỉ cần chút khác thường đều có thể khiến Ngô Man Man sinh nghi.

      có diễn tốt đến đâu, cũng so được với phản ứng chân chẳng hề hay biết gì.

      Kiều Trạch hi vọng bị người ta nghi ngờ.

      Mai phục trong thế giới thuốc phiện, chỉ cần tồn tại tia nghi ngờ là có khả năng sống dễ chịu rồi, ngừng bị thăm dò, thậm chí còn bị ép hít ma túy để chứng minh trong sạch.

      Bởi vậy nên lúc ăn sáng, Lộ Miểu “ồ” tiếng với tin tức này, hỏi đây là tập đoàn ma túy của ai, có biết chuyện này , Kiều Trạch chỉ trả lời lại câu lắm rồi gạt đề tài sang bên.

      Lộ Miểu cũng hỏi nữa, tối qua Kiều Trạch ở nà đêm, cũng nghĩ nhiều, xem ra chỉ là đội sản xuất ma túy mà thôi.

      Cơm nước xong làm, Lộ Miểu thấy Ngô Man Man đâu, cả Tô Minh và Thương Kỳ cũng ở đây, cho đến gần giữa trưa mới thấy ba người sắc mặt nghiêm trọng đến.

      Lộ Miểu thấy thần sắc Ngô Man Man khác với trước, nhịn được lo lắng hỏi câu: “Chị Man, xảy ra chuyện gì sao?”

      Ngô Man Man nhìn chằm chằm đánh giá lát, rồi lắc đầu: “ có việc gì.”

      Lộ Miểu cũng tiếp tục hỏi nhiều, sau khi Tô Minh vào văn phòng vẫn là gương mặt nặng nề đó, cả văn phòng rơi vào áp suất thấp.

      Khi sắp tan làm bên đạo diễn Giải gọi điện cho Lộ Miểu, muốn hẹn ra ngoài ăn cơm.

      Sáng hôm qua lúc làm đạo diễn Giải có gọi cho , hỏi thăm tình hình của , rồi vài câu xin lỗi.

      Buổi chiều Ngô Man Man ra ngoài, hình như có hẹn với Ngô Man Man, bàn chuyện hợp tác thành công.

      Tối qua Ngô Man Man còn vui sướng gọi điện cho , trong điện thoại Lộ Miểu đại khái có thể nghe ra được ý, ta đàm phán vụ làm ăn thành công.

      Theo lý mà nếu thành công hôm nay hẳn phải nên vui tươi hớn hở mới đúng, nhưng phản ứng của ta trái lại ảm đạm rất nhiều.

      Lộ Miểu lấy lí do thân thể khỏe từ chối đạo diễn Giải.

      biết Ngô Man Man với đạo diễn Giải điều gì, lần này ông ta cũng làm khó .

      Cup điện thoại, Tô Minh tắt máy tính chuẩn bị về, người nhìn vẫn là dáng vẻ như lúc sáng, sắc mặt đặc biệt nặng nề.

      “Giám đốc Tô.” Lộ Miểu nhịn được gọi ta lại, “ có chuyện gì xảy ra sao? Tôi thấy hôm nay cả chị Man với tổng giám đốc Thương ổn cho lắm.”

      Tô Minh quay đầu quan sát hồi, lắc đầu, đáp lại có việc gì” rồi người ra ngoài.

      Thương Kỳ với Ngô Man Man còn ở bên ngoài chờ ta, ta cùng với bọn họ.

      Từ tài liệu làm Lộ Miểu nắm giữ được, nay Tô Minh là cấp dưới được Thương Kỳ xem trọng nhất, đâu cũng đều đưa Tô Minh theo, hai người gần như rời lấy nhau, như đợt trước để ta mình công tác rất ít, chính là lần đó, ngày hôm sau liền phái người tới giúp Tô Minh.

      Theo quan sát gần đây của Lộ Miểu, hai người họ là quan hệ vừa vừa bạn, có nhiều khi, Tô Minh càng giống cận vệ của Thương Kỳ hơn, cùng ra cùng vào, chưa thấy lần nào Thương Kỳ ra ngoài mà đưa Tô Minh theo cả.

      Áp suất thấp trong văn phòng duy trì mãi đến tận hai ngày sau, đến ngày thứ ba đột nhiên Ngô Man Man tìm Lộ Miểu, lúc ăn trưa bắt đầu bóng gió hỏi gần đây Kiều Trạch thế nào.

      Lộ Miểu sờ thấu ý trong câu hỏi này của ta lắm, dè dặt đáp câu “cũng tạm”.

      “Vậy em xem, có thể giúp chị hẹn tổng giám đốc Kiều cùng ăn bữa cơm được ?” Ngô Man Man chần chừ hỏi .

      Lộ Miểu lấy làm lạ trong lòng nhưng vẫn gật đầu, gọi ngay cho Kiều Trạch: “Tổng giám đốc Kiều, chị Man muốn hẹn ăn cơm, liệu có thời gian rảnh ?”

      Từ sau ngày Kiều Trạch cảnh cáo Ngô Man Man, cố ý lạnh nhạt ta mấy ngày, hẹn gặp mặt , điện thoại bắt.

      ta có được hợp tác với đạo diễn Giải, nhất định phải cung cấp hàng cho bọn họ, nhưng nay nhà máy sản xuất của ta bị phá, trong thời gian ngắn ta thể nào tìm được nhiều nguồn hàng đến thế, còn số ma túy trong tay nay lại đủ độ tinh khiết như đồng ý với đạo diễn Giải.

      Cho đến nay, dù tập đoàn buôn lậu sau lưng Thương Kỳ và Ngô Man Man có thể sản xuất vận chuyển tiêu thụ, chủ yếu vẫn ở thuốc phiện truyền thống như heroin các kiểu chứ chưa trở thành bá chủ trong thị trường ma túy kiểu mới, nên nhà máy sản xuất ma túy cũng khá ít, nhất là đối với việc chiết xuất ma túy có độ tinh khiết cao như thế này, nên nhân viên kỹ thuật cầu được trả tiền cao. sao được tự dưng vô cớ địa điểm lại bị phát như thế, trong chốc lát Ngô Man Man tìm được người đủ tin tưởng để sản xuất ma túy kiểu mới với độ tinh khiết cao như thế, hơn nữa trong thời gian tin tức phong thanh thế này, bọn họ cũng dám quá mạo hiểm, bởi vậy chỉ có thể xin viện trợ từ Sách Phi vừa mới bắt đầu hợp tác.

      Trước mắt Kiều Trạch là người duy nhất bọn họ có thể xin giúp đỡ, nhưng Kiều Trạch lại vì chuyện của Lộ Miểu mà mấy ngày nay gạt Ngô Man Man ra bên.

      Ngô Man Man liên lạc được với Kiều Trạch, chỉ có thể tìm Lộ Miểu xin giúp đỡ.

      Lộ Miểu hề hay biết gì chuyện Kiều Trạch quở mắng Ngô Man Man cũng như chuyện phá hủy hang ổ của ta, tình nắm cụ thể, chỉ nghe lời gọi điện cho Kiều Trạch, truyền đạt lại ý của Ngô Man Man, ngờ Kiều Trạch lại bình thản trả lời lại câu “ ta biết tôi rảnh” rồi cúp điện thoại, Lộ Miểu đần mặt nhìn điện thoại trong tay, sau đó mù mịt nhìn sang Ngô Man Man: “Tổng giám đốc Kiều ấy rảnh.”

      Ngô Man Man nhìn chằm chằm mặt lúc lâu: “Tổng giám đốc Kiều gì với em sao?”

      Lộ Miểu chỉ mù mờ lắc đầu: “ gì cơ?”

      Tay cầm ly rượu, Ngô Man Man trầm ngâm lúc lâu, mới vươn tay ra với Kiều Trạch: “Cho chị mượn điện thoại của em, để chị gọi cho tổng giám đốc Kiều.”

      Lộ Miểu nhập số của Kiều Trạch, rồi đưa điện thoại cho ta.

      Lần này Kiều Trạch bắt máy.

      Ngô Man Man do dự lúc lâu, cuối cùng nhìn Lộ Miểu: “Miểu Miểu à, lần này bọn chị gặp phiền toái rồi, dù thế nào cũng phải nhờ tổng giám đốc Kiều giúp, em xem em có thể giúp chị hẹn tổng giám đốc Kiều được ?”

      “Phiền toái gì cơ?” Lộ Miểu biết , nắm điện thoại, hơi kì quái, “ phải là đạt được hợp tác rồi sao? Có phải ấy bận, nên mới tiện nghe máy của chị ?”

      phải thế.” Lộ Miểu thấy hình như Lộ Miểu biết chuyện, cũng tiện nhiều với .

      Lúc trước bọn họ hợp tác với Sách Phi, thỏa thuận lúc ấy chính là, Sách Phi phụ trách cung cấp hàng, bọn họ phụ trách vận chuyển tiêu thụ, Ngô Man Man cũng thề thốt với Kiều Trạch rằng bên mình có đường dây sản xuất.

      Quả nhiên hai ngày trước khi tin tức nhà máy bị phát tán, Kiều Trạch hẹn Ngô Man Man, lại nổi cáu hồi.

      Ngô à, trước khi kí tên vào hợp đồng, phải với tôi là các người có hàng, sau khi hợp tác tất cả do bên chúng tôi phụ trách cung ứng, còn các người phụ trách vận chuyển tiêu thụ sao, sao bây giờ lại lòi ra nhà máy bị cảnh sát phát đây?”

      “Dùng người của tôi mở đường cho các người, cuối cùng tiền đều rơi vào túi các người hết. Tưởng tôi là thằng ngu để bỡn cợt sao?”



      Mấy ngày sau chuyện đó, Ngô Man Man thể nào liên lạc với Kiều Trạch được, bây giờ ta với Thương Kỳ bị ép đến đường cùng, ngay ngày nhà máy bị cảnh sát phong tỏa bọn họ đồng ý cấp cho đạo diễn Giải lượng hàng lớn, tối mai chính là ngày giao hàng, giờ bọn họ kiếm ra hàng, chưa việc bị mất thị trường, càng thể ăn với người bên được.

      ta thấy dường như Lộ Miểu cũng biết chuyện, nên cũng định nhiều với , chỉ giục nhất định phải hẹn được Kiều Trạch.

      Lộ Miểu nhìn ra được vài manh mối trong vẻ sốt ruột của Ngô Man Man, tay nắm điện thoại, nhìn có vẻ khó xử: “Em cũng liệu có thể khuyên được ấy , tối đó ấy đến cục cảnh sát bảo lãnh cho em, cũng nổi trận lôi đình với em, mấy hôm nay còn để ý đến em nữa, chị em vừa nãy em gọi cho ấy…. ấy cũng chẳng gì mà cúp máy rồi…”

      sao đâu, em cứ thử xem sao.”

      Lộ Miểu cầm điện thoại, gọi liên tục năm cuộc cho Kiều Trạch, nhưng đến cuộc cũng nghe máy.

      Sắc mặt Lộ Miểu từ từ sầm lại, đưa tay ra với Ngô Man Man: “ ấy nghe.”

      Suy nghĩ lúc rồi : “Để em nhắn tin cho ấy thử xem, nếu ấy đồng ý nữa em cũng hết cách.”

      Rồi im lặng soạn tin nhắn gửi cho Kiều Trạch.

      Nửa tiếng sau cuối cùng Kiều Trạch cũng nhắn lại, đồng ý gặp mặt.

      Ngô Man Man hẹn gặp ở sân goft vùng ngoại ô, ta với Thương Kỳ Tô Mình Lộ Miểu trước, còn Kiều Trạch nửa tiếng sau mới thong thả đến, cùng đánh goft với nhau, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi mới chuyện chính, Kiều Trạch nâng giá, toàn bộ giá gốc của mặt hàng đều tăng lên phần trăm, bộ mặt mũi của người làm ăn.

      Thương Kỳ và Ngô Man Man đồng ý, cố kiềm chế cơn giận trong người, chỉ thiếu nước nảy sinh xung đột.

      Kiều Trạch cũng rất sòng phẳng, xòe hai tay ra: “ sao, vậy thôi hợp tác.”

      Người đứng lên, xoay người định , hoàn toàn lưu luyến gì, vẫn là Ngô Man Man nhịn cơn giận xuống, cười cười cản Kiều Trạch lại: “Tổng giám đốc Kiều à, có chuyện gì thương lượng . phải trước đó chúng ta bàn bạc giá cả rồi sao, tăng giá như thế, sau này hợp tác giữa chúng ta mấy đáng tin lắm.”

      Kiều Trạch cũng cười với ta: “ Ngô à, chúng ta cũng thương lượng rằng, do bên tôi giao hàng, kết quả sao? Nếu phải vừa khéo cảnh sát phát nhà máy của các , tin tức phát tán ra, các còn định coi tôi là thằng ngu mà chơi đến lúc nào đây?”

      Ngô Man Man với Thương Kỳ đuối lý, lại là có việc cầu giúp, càng tiện lên tiếng.

      phần trăm.” Kiều Trạch chút nhượng bộ, “Tăng phần trăm, bằng tôi chấm dứt hợp tác.”

      “Quản trị Thái của chúng tôi đồng ý hợp tác với mấy người, vốn là nhìn trúng ở kiên quyết và khả năng vận chuyện tiêu thụ ở Hoắc tổng, mọi người có tiền cùng nhau kiếm. Kết quả mấy người lại giở trò sau lưng tôi, câu mà bỏ qua chúng tôi, ý đồ độc chiếm nửa chiếc bánh ngọt giới giải trí này, còn dám dùng người phụ nữ của tôi làm mồi nhử. Nếu như thế, tôi cũng phải làm ăn trong làm ăn thôi, nếu mấy người có thể chịu được giá này cứ nhận, còn chịu được cũng sao cả. Trong giới giải trí tôi có quen mấy người, tự mình chúng tôi tiêu thụ hàng vẫn được, bớt người trung gian, lợi nhuận của chúng tôi còn lớn hơn.”

      Ngô Man Man thấy Kiều Trạch tính chạy, liền cười : “Tổng giám đốc Kiều sao thế chứ. phải chúng tôi muốn tặng đại lễ vào tay sao, định sau khi hợp tác được với bên đạo diễn Giải mới cho biết tin. Còn bên chúng tôi chỉ là nhà máy , số hàng bên đạo diễn Giải đặt, sau này còn phải nhờ vào bên cung cấp sao.”

      Kiều Trạch cười: “ Ngô à, lời ngon ai cũng được, còn thực tế thế nào, và tôi đều ràng trong lòng.”

      “Cái giá này của tôi, phần cũng bớt.”

      Ngô Man Man chần chừ ngoái đầu nhìn Thương Kỳ.

      Thương Kỳ im lặng lúc, rồi gật đầu.

      Ngô Man Man nhìn sang Kiều Trạch, mỉm cười: “Tổng giám đốc Kiều à, lần này là chúng tôi đúng. chính là thế, nhưng lần sau, hi vọng tổng giám đốc Kiều xem xét đôi bên cần hợp tác dài lâu, đừng tăng giá nữa.”

      Kiều Trạch phủ nhận cũng thừa nhận, sắc mặt có vẻ mấy để ý: “Vậy phải xem thành ý của tổng giám đốc Thương và Ngô thế nào .”

      Giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “0 giờ tối mai, dốc Mã Lâm, nhà máy gạch .”

      Lại nhìn ta cái: “ Ngô này, gần đây cảnh sát điều tra rất căng, tin tức cũng lan nhanh, mấy người tự có chừng mực thôi, đừng có suy nghĩ đẩy mọi người mắc kẹt vào chuyện gì, trong thời gian ngắn có Sách Phi thứ hai đến cứu nguy cho mấy người đâu.”

      xong liền xoay người rời .
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :