1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 10: Bà tức

      Edit: Trương Phi Yên

      Chuyện thứ nhất Hàn thị làm khi trở về phủ, đó là mắng cho An Viễn hầu trận.

      Thường Cảnh Sơn đối mặt với lão nương của mình, ngay cả chữ dư thừa cũng dám , sợ chọc giận đến Lão thái thái mắng lớn hơn nữa.

      Mắng nhi tử xong, Hàn thị lại nhịn được kể lể với con dâu.

      "Lúc trước khi ngươi định cửa thân gia này, có cẩn thận hỏi thăm tình hình Phương gia hay sao? Nếu sớm biết trước, Lão thái thái Phương gia là người như vậy, lúc ấy đem Nhuận Chi hứa gả cho bọn ."

      Tiểu Hàn thị chỉ có thể vừa liên tục nhận sai, lại vừa lấy lòng, :

      "Con dâu sai rồi, vẫn là Lão thái thái ngài tinh mắt. Bây giờ, Nhuận Chi hòa ly xong, sau này khi tái giá, thể thiếu giúp đỡ của Lão thái thái giúp nó chọn người."

      Hàn thị khẽ hừ tiếng: "Còn chọn người, lúc đầu khi xuất giá là nó chọn người, bây giờ muốn gả lần nữa, còn có thể để nó chọn sao?"

      Tiểu Hàn thị nghe xong lời này, trong lòng tự nhiên là càng oán hận Phương gia.

      "Được rồi."

      Hàn thị dò xét tiểu Hàn thị chút, liền biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, nghiêm túc :

      "Cũng hòa ly với Phương gia, sau này, hai nhà Thường, Phương còn là thân gia, tự nhiên cũng cùng nhau lui tới. Lần này mặc dù chặt đứt quan hệ thân gia, cũng cần vì vậy mà kết thù. Ai biết, sau này tiểu tử Phương gia kia còn có thể có đại tiền đồ gì hay ?"

      Mặc dù, trong lòng tiểu Hàn thị cho là đúng, nhưng mà bà tốt xấu gì cũng còn có đứa con rể là vương gia, nếu như có được đại tiền đồ có thể lớn hơn con rể lớn hay sao? Nhưng mặt vẫn cung kính chấp nhận.

      Tự bản thân Hàn thị đối với đứa con dâu này vẫn hiểu biết được chút ít, cũng ra với nàng, dừng chút mới hỏi tiểu Hàn thị:

      "Ta nghe hạ nhân , chuyện hòa ly này, là do Nhuận Chi ở trước mặt ngươi nhắc đến, ngươi mới vì nàng làm chủ. Bây giờ Nhuận Chi trở về, tâm tình của nó như thế nào?"

      đến chuyện này, tiểu Hàn thị khỏi nở nụ cười: "Trước kia, tính tình đứa này có chút nhút nhát lại sợ sệt mọi chuyện, nghĩ tới hôm nay nó lại có thể nghĩ thông chuyện này, ngược lại cũng quyết tuyệt."

      "Nghe ý tứ này của ngươi, nó là có chút lưu luyến nào với Phương gia?" Lão thái thái hơi nhíu mi: "Mặc dù, ta chưa thấy tiểu tử Phương gia kia được mấy lần, nhưng ánh mắt này của ta lại có thể nhìn ra được, tâm ý của nó đối với tiểu tử Phương gia kia, chính là tình."

      "Là tình sao chứ? Ai bảo nam nhân kia biết quý trọng nàng, khiến cho nàng chết tâm." Tiểu Hàn thị than tiếng: " khi nữ nhân chết tâm, khi hạ quyết định, chính là kéo trở lại được. Con thấy trong chuyện này, Nhuận Chi đúng là rất kiên cường."

      Lão thái thái cười tiếng: "Đúng vậy, nương Thường gia ta có cốt khí."

      Tiểu Hàn thị đối xử với con thứ xuất là luôn rộng lượng, nghe thấy Lão thái thái tán thưởng Thường Nhuận Chi, vội vàng cười : "Có thể được Lão thái thái tán thưởng, là phúc khí của nàng."

      Hàn thị nghe xong lời này rất hưởng thụ, lại hàn huyên cùng tiểu Hàn thị lát mới để bà lui xuống, nghĩ muốn tìm Thường Nhuận Chi qua hỏi vài chuyện.

      Lão thái thái trở về phủ, nàng là nương duy nhất đợi ở trong phủ, Thường Nhuận Chi thể theo tiểu Hàn thị đến trước mặt Lão thái thái thỉnh an, biểu thị hiếu đạo.

      Cho nên, ngày thứ hai Thường Nhuận Chi liền gặp được Lão thái thái chính là vị có ánh mắt tốt này.

      Bây giờ, dù Lão thái thái trải qua bao năm, nhưng nhìn tinh thần vẫn tốt vô cùng, do bảo dưỡng thoả đáng, nhìn bất quá chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi.

      Nhưng trong ánh mắt, thần thái chính là lừa biết bao nhiêu người. Khôn khéo cơ trí, thấy thế Thường Nhuận Chi cũng dám dối diện với ánh mắt của bà.

      Tiểu Hàn thị mang theo Thường Nhuận Chi thỉnh an Lão thái thái, Lão thái thái kêu khởi, hai mẹ con phụng dưỡng Lão thái thái dùng đồ ăn sáng.

      Cơm nước xong xuôi, Lão thái thái hỏi tiểu Hàn thị chút chuyện trước, rồi sau đó mới dời lực chú ý đến người Thường Nhuận Chi.

      Dù sao nguyên chủ triền miên giường bệnh hơn hai năm, thân thể rất là hao gầy, vừa nhìn qua chính là tư thái liễu yếu phất phơ trong gió.

      Tuy rằng, có vẻ mảnh mai điềm đạm đáng , nhưng ở trong mắt của Lão thái thái, lại rất vui.

      " trở về nhà mẹ đẻ, hãy điều chỉnh tâm tình cho tốt, mỗi bữa ăn nhớ ăn nhiều chút. Xem thân thể này của ngươi, chỉ cần cơn gió cũng có thể thổi bay."

      Trong tay Lão thái thái cầm bình nước nóng, vừa cẩn thận đánh giá vẻ mặt Thường Nhuận Chi, mới vừa lòng : "Khí sắc ngược lại còn tốt ."

      Thường Nhuận Chi vội cúi người xác nhận, ngại ngùng : "Tạ Lão thái thái quan tâm."

      Hàn thị ừ tiếng, cho Thường Nhuận Chi xuống, cuối cùng còn bồi thêm câu: "Nhớ ăn nhiều chút."

      Nhìn theo Thường Nhuận Chi cho đến khi nàng lui ra khỏi phòng, tiểu Hàn thị nửa làm nũng nửa vui đùa : "Lão thái thái tội gì nhiều câu này, giống như con dâu cho Nhuận Chi cơm ăn vậy."

      "Còn cần ngươi đến dạy dỗ ta." Lão thái thái giận dữ trừng bà cái, tại đây, trước mặt chất nữ thêm con dâu cũng nên để bà có mấy phân đánh giá: "So sánh với ngươi, ta chính là càng vui mừng cho ngươi, thân thể tròn tròn mập mạp, nhìn vui mừng."

      Tiểu Hàn thị thuận theo kéo vạt áo Lão thái thái, hai bà tức giỡn lát, Lão thái thái mới nghiêm mặt :

      "Cuối năm nay, Bằng nhi đón dâu. Cưới dâu cả vẫn nên thận trọng chút. Chuyện của Nhuận Chi ngươi nên để thêm vài ngày nữa, mấy ngày này liền chú ý chuyện của Bằng nhi . Còn Nhuận Chi... nó vừa mới hòa ly, cũng tốt đến chuyện nhân gia, ta hỗ trợ để ý tìm người giúp nó."

      Bằng nhi trong miệng Lão thái thái là đích trưởng tử Thường Bằng của An Viễn hầu, năm nay mười chín, năm kia khi mười sáu tuổi Lão thái thái giúp làm chủ, chọn thứ nữ nhị phòng Triệu Thanh Dao của phủ An Quốc Công làm thê. Lục lễ cử hành xong, giờ chỉ còn việc đón dâu nữa là ổn thỏa, đến lúc đó chỉ cầm đến cửa đón dâu.

      Đối với hôn của trưởng tử, tiểu Hàn thị tự nhiên cũng là thập phần coi trọng.

      Tuy rằng, phủ An Viễn hầu phủ muốn bắt đầu xếp hàng chờ tập tước, nhưng dù sao Thường Cảnh Sơn vẫn còn tại thế, theo thấy, chỉ cần phủ An Viễn hầu lên tử, Nguyên Vũ đế cũng thể làm khó, ít nhất thanh danh của phủ An Viễn hầu còn có thể dài hơn hai mươi năm.

      Chờ khi đích trưởng tử Thường Bằng tập tước, tuy là hàng chờ, nhưng đến cùng người vẫn có tước vị. Đến lúc đó, vẫn cần đương gia phu nhân đến chống đỡ toàn bộ Thường gia.

      Nghĩ vậy, Lão thái thái khỏi thở dài.

      "Khi khai quốc có tứ công thất hầu, bây giờ chỉ còn lại có tam công tứ hầu. tại, Thường gia chúng ta theo Bằng nhi chờ tập tước, muốn quật khởi, cũng chỉ có tam công tam hầu... Ta muốn xem xem, tam công tam hầu này, chắc cũng muốn ngồi chờ tập tước."

      Chuyện tình quan trường, tiểu Hàn thị dám hé răng, chỉ biết ngồi yên bên lắng nghe.

      "Tiên đế truyền ngôi cho Thánh thượng, liền xem Thánh thượng, bao lâu lấy tước vị khai đao. Bây giờ, Thánh thượng hợp sức cùng Hàn Lâm viện bắt đầu đẩy nhanh tổ chức khoa cử, liên tiếp khai ân khoa... Con cháu lão quý tộc chúng ta nếu là tranh đấu, sợ là trở nên nghèo túng."

      Tiểu Hàn thị nghe xong lời này, khỏi hỏi lại: "Bằng nhi trước kia lâu cũng có đọc sách, cho dù là tham gia khoa cử kia, cũng có thể xuất đầu. Bây giờ, Hồng nhi còn có Hộc nhi cũng chuẩn bị dự thi sao?"

      Thường Hồng, Thường Hộc là hai đứa con trai khác của tiểu Hàn thị, đôi song sinh, năm nay mười sáu.

      "Đừng mạnh miệng, nhìn kỹ năng lực nhi tử ngươi."

      Lão thái thái trừng mắt nhìn tiểu Hàn thị, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa ý cười, hiển nhiên là rất vừa lòng tôn tử: "Sống yên ổn cũng phải biết nghĩ đến những ngày gian nguy phía trước, kiêu ngạo nóng nảy, mới có thể thăng tiến. Ngươi nếu quá sủng ái Hồng nhi, Hộc nhi, sau này muốn nghiêm túc quản thúc được, mắt nhìn liền muốn đến hôn nhân."

      Tiểu Hàn thị cười xác nhận.

      Lão thái thái nhắm mắt suy nghĩ lát, với tiểu Hàn thị: "Ngươi bảo Nhuận Chi chuyển chỗ bên này của ta ."

      Tiểu Hàn thị suy nghĩ đến hôn cho hai tiểu nhi tử, lo lắng nhà ai có nương vừa độ tuổi, vừa nghe Lão thái thái , nhất thời kinh ngạc hỏi: "Để Nhuận Chi chuyển đến trong viện của người sao?"

      "Ừm."

      Lão thái thái mở mắt ra, giọng : "Đứa này vừa mới hòa ly, biết bên ngoài lại cái gì, nhưng nếu nó muốn gả lần nữa là chuyện thực dễ dàng. Để nó ở bên cạnh ta đợi thời gian, ta cũng nên giúp nó hiểu chút đạo làm vợ. Còn nữa, sau này khi gả nó ra ngoài, cũng cho nó có chút thể diện."

      Tiểu Hàn thị vội vàng đứng dậy hành lễ cho Lão thái thái: "Con dâu thay mặt Nhuận Chi, cảm tạ ơn đức Lão thái thái."

      "Cảm tạ gì chứ."

      Lão thái thái nâng tay lên đỡ, hồi lâu mới thở dài hơi: "Cảnh Sơn có ba đứa con , lý gì Mộc Chi, Thấm Chi gả được mối tốt, được như ý nguyện, đến phiên Nhuận Chi lại khổ sở như vậy. Thường gia chúng ta bạc đãi con cháu."

      Tiểu Hàn thị gật đầu, có chút phiền muộn: "Nhuận Chi gả lần, lần sau tái giá... biết có thể nhà ai."

      "Trước hãy chờ xem." Lão thái thái có chút mệt mỏi, phất phất tay, tiểu Hàn thị liền khom người cáo lui.
      Tuyết Liên, Minhang, 1392 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 11: Chuyển

      Edit: Trương Phi Yên
      Thường Nhuận Chi cũng biết quyết định của Lão thái thái đối với nàng, trở lại khuê phòng của mình, nàng còn suy nghĩ biết Lão thái thái có bất mãn với nàng hay .

      Dù sao, chuyện nàng hòa ly là phải giả, nếu như Lão thái thái bởi vì chuyện này mà oán trách nàng làm bại hoại thanh danh của Thường gia, vậy nàng cũng có biện pháp á.

      Cho nên, nàng vẫn đợi cho đến khi tiểu Hàn thị phái người thông tri nàng đến viện của Lão thái thái, ngay khắc kia nàng có chút kinh hoảng.

      Ngọc Kỳ cười : "Thái thái chắc là vội vàng muốn bàn chuyện hôn của Đại thiếu gia, chuyện của Tam nương bên này thể phân thân lo lắng. Lão thái thái biết, nên đau lòng Tam nương, muốn Tam nương thu thập vài bộ xiêm y cùng vật dụng cá nhân qua bồi lão nhân gia người. Thái thái , có thể qua phụng dưỡng Lão thái thái là phúc phận của Tam nương."

      Lời trước đó, Thường Nhuận Chi nghe được giống như là lấy cớ.

      Nàng chính là cần thái thái kia cả ngày cứ nhìn chằm chằm, thái thái muốn thu xếp chuyện hôn nhân của Đại ca, có liên quan gì đến chuyện của nàng đâu nhỉ.

      Ngược lại, chuyện phụng dưỡng lão nhân nàng đích thực là có ý kiến, cũng biết Lão thái thái muốn nàng qua phụng dưỡng là có ý tứ gì.

      Trừng phạt hoặc là dạy dỗ?

      Bất quá, mặc kệ cái gì, nàng nếu có thể ở bên người Lão thái thái nghỉ ngơi năm rưỡi, vậy bên ngoài cũng có thể lấy lại chút thanh danh á.

      Thường Nhuận Chi nghĩ vậy, trong lòng cũng có chút thông thấu, liền cười hỏi Ngọc Kỳ: "Muốn ta lập tức qua đó sao?"

      "Lão thái thái chưa , bất quá thái thái muốn Tam nương có thể qua càng sớm càng tốt." Ngọc Kỳ cười : "Thái thái muốn Tam nương chuẩn bị, trò chuyện tốt với Nhạc di nương trước."

      Từ trước tới nay, Tiểu Hàn thị vẫn luôn săn sóc chu đáo, biết nàng nếu chuyển vào viện của Lão thái thái, sợ là gặp được Nhạc thị vài lần, cho nên để thời gian cả đêm này cho nàng cùng Nhạc thị tâm .

      Thường Nhuận Chi khỏi cảm thán.

      Tuy rằng phải là mẹ ruột, nhưng cách bà đối xử với nàng, cũng giống như mẹ ruột.

      Tiễn bước Ngọc Kỳ, Thường Nhuận Chi để cho Diêu Hoàng thu thập chút đồ đạc.

      Ngụy Tử có chút khẩn trương: " nương có muốn dẫn theo người qua hầu hạ người ?"

      Diêu Hoàng nghe vậy cũng lập tức nhìn về phía Thường Nhuận Chi.

      Tuy rằng Lão thái thái muốn nàng qua bồi bà, nhưng xét cho đến cùng, chính là nàng phải qua đó hầu hạ lão nhân gia.

      Ngọc Kỳ việc này, chắc hẳn là y theo lệ thường.

      "Hai người các ngươi đều theo ta."

      Nàng vốn quen cách Diêu Hoàng và Ngụy Tử chăm sóc, nàng mang theo cũng thấy yên tâm.

      Ngụy Tử nhất thời thở hắt ra: "Bên kia, Lão thái thái có rất nhiều quy củ, ta có phải hay gặp rắc rối?"

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục thu thập đồ đạc.

      Tay Thường Nhuận Chi nâng lên nhéo nhéo mặt Ngụy Tử: " có chuyện gì, ta để cho ngươi gây họa. Có thể ngươi cũng có thời gian để gây họa được đâu."

      Ngụy Tử vội vàng xua tay, chính mình , chủ tớ ba người cười cười nháo trận, đồ đạc nhiều lắm, chỉ lát thu thập xong.

      Sau khi Nhạc thị nghe được lời của tiểu Hàn thị, vội vàng đưa đến mấy bộ quần áo lót chính tay bà làm.

      "Đây là tự di nương làm, tẩy sạch cũng phơi tốt lắm, con cầm ."

      Nhạc thị thương nhìn Thường Nhuận Chi, kéo tay nàng vuốt ve: " theo bên cạnh Lão thái thái, con nên học thêm chút quy củ, nhớ nghe lời Lão thái thái."

      "Con biết di nương."

      Thường Nhuận Chi tùy ý để Nhạc thị nắm tay, lại nghe Nhạc thị : "Nên tạo ra nhiều cái vui cho Lão thái thái, thái thái , Lão thái thái giúp con xem mấy nhân tuyển tốt. Hôn của con còn cần phải dựa vào Lão thái thái làm chủ đó."

      Thường Nhuận Chi miễn cưỡng lên tiếng.

      Trời biết, nàng muốn ở lại nhà mẹ đẻ hỗn ăn hỗn uống.

      Tiểu Hàn thị lên tiếng, để cho Nhạc thị tâm với Thường Nhuận Chi đêm. Nhạc thị lại cẩn thủ bổn phận, cùng Thường Nhuận Chi ăn hai bữa cơm, đợi đến giờ Dậu*, vẫn là kiên trì rồi.

      (Giờ Dậu: từ 17 - 19h tối)

      Theo suy nghĩ của Nhạc thị, bà mở lời: "Thái thái nhân từ, nhưng ta thể tuân thủ bổn phận."

      Sau khi tiễn Nhạc thị, Thường Nhuận Chi quay trở về khỏi thở dài.

      Nhạc thị là mẹ ruột của nàng, nàng oán trách bà chỉ là thiếp thất, cũng vui mừng vì bà có thể nhìn được ràng vị trí của mình, có vọng tưởng khác. Nhưng thấy mẫu thân của nàng cẩn tuân theo bổn phận cách thái quá, trong lòng nàng vẫn cứ thấy rầu rĩ.

      người thiếp như vậy, được quan tâm cũng được sủng ái, chính mình cũng là nữ nhân, luôn cảm thấy đáng thương cũng đáng buồn .

      Suy nghĩ này, Thường Nhuận Chi khỏi nghĩ đến Tô Nguyên Mi ở Phương gia kia.

      Trước nay, Mi di nương vẫn luôn áp đầu nàng, bây giờ tốt lắm, nàng cần tranh đoạt cùng Mi di nương, đem vị trí kia nhường cho nàng ta.

      Có thể đó cũng là ý nguyện của Mi di nương phải sao?

      Đó là cách để cho Phương Sóc Chương có thể nâng vị trí của nàng lên, đưa nàng lên làm chính thê ?

      Nếu nàng được nâng lên làm chính thê, ngược lại cũng thôi. Nếu là nâng lên được, sau này Phương Sóc Chương lại cưới nữ nhân khác... Cũng biết có phải giống như nguyên chủ nhẫn nại dễ chuyện như vậy hay nha.

      Là họa hay phúc, còn chưa biết.

      Suy nghĩ chút Thường Nhuận Chi bật cười lắc lắc đầu.

      Tóm lại, đó là chuyện của người khác, nàng cũng muốn xem xét tới kết cục của Tô Nguyên Mi, nghĩ cái này làm cái gì.

      Thế là, Thường Nhuận Chi an ổn thoải mái ngủ đêm, ngày thứ hai thu thập trang điểm tốt, tinh thần phấn chấn đến viện của Lão thái thái.

      Hôm nay, An Viễn hầu cũng mang theo bốn đứa con trai đến.

      Thường Bằng, Thường Hồng, Thường Hộc đều là đích tử, cũng trưởng thành, lúc này đứng thành hàng cao ngất trước cửa. Thường Âu là thứ tử, lại nhất, đứng ở bên cạnh An Viễn hầu, hơi hơi cúi đầu, nhưng nét nghịch ngợm trong ánh mắt lại thể che giấu, nhìn về phía Thường Nhuận Chi, trừng mắt đối với nàng, quyệt quyệt miệng.

      Thường Nhuận Chi khỏi nở nụ cười.

      Sau khi về nhà mẹ đẻ, người nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là tứ đệ này.

      Tuổi còn , đúng là tuổi bướng bỉnh gây , Tiền thị sủng , tiểu Hàn thị cũng vui mừng cơ trí, đành lòng câu thúc bản tính của , bây giờ đứa này còn rất là thiên chân vô tà, trừ bỏ đọc sách, mỗi ngày nhàn rỗi cũng chịu ngồi yên, từ lúc Thường Nhuận Chi trở về, mỗi ngày đều phải đến viện của nàng chơi lát.

      Hàn thị cùng nhi tử hàn huyên lát, bốn đứa cháu cũng tiến lên cho bà an bài, Hàn thị với Thường Cảnh Sơn: "Bên người ta cũng có người, trong ngày thường cũng cái gì để cho người ta ra vào. Bây giờ Nhuận Chi trở về, sau này để nó sống chung chỗ này với ta."

      Thường Cảnh Sơn tự nhiên là biết tính toán của mẫu thân từ chỗ tiểu Hàn thị, lúc này gật đầu, lại nghiêm túc dặn dò Thường Nhuận Chi phải chiếu cố Lão thái thái tốt.

      Thường Nhuận Chi cung kính gật đầu.

      Trong phòng, sắc mặt mỗi người đều tệ, chỉ có mình Thường Âu nghe xong tin tức này, gương mặt nhất thời muốn khóc.

      Thường Nhuận Chi nhịn được che miệng cười.

      Đám người kia rồi, Thường Nhuận Chi lấy cớ thay Lão thái thái tặng người, dừng lại ở chỗ Thường Âu ủ rũ.

      "Tam tỷ..."

      Thường Âu tội nghiệp nhìn Thường Nhuận Chi: "Tỷ tới hầu hạ tổ mẫu, vậy đệ thể qua viện của tỷ chơi rồi."

      Thường Nhuận Chi chỉ mỉm cười.

      Mỗi ngày, Thường Âu đều đến viện nàng chơi, kỳ thực chính là nhìn trúng cái đu dây trong viện nàng , mỗi ngày đều phải bay cao trận mới vui vẻ.

      Lại bởi vì có Thường Nhuận Chi hỗ trợ cho , tự nhiên Thường Âu đối với Thường Nhuận Chi thập phần thân cận.

      "Vậy phải làm sao đây..." Thường Âu đáng thương hề hề nhìn Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi điểm trán : "Đệ cũng phải nương, tại sao lại thích chơi đu dây như vậy hả? Trời rất lạnh, tìm cái khác chơi ."

      "Di nương sợ đệ lạnh, chỗ nào cũng cho đệ á." Thường Âu bất mãn lắc lắc đầu: "Chỉ có ở chỗ tam tỷ mới có thể chơi thống khoái chút."

      đáng thương.

      Thường Nhuận Chi cười sờ sờ đầu của .

      Mẹ đẻ của Thường Âu là Tiền di nương xuất thân từ gia đình nhà quan, giáo dục Thường Âu cũng rất có tâm. Nhưng đại khái là sốt ruột ái tử, sợ Thường Âu có sơ xuất, phàm là chuyện có chút nguy hiểm cũng cho phép làm.

      Tiểu Hàn thị vốn là có ba đứa con trai, cũng đem Thường Âu thành mối uy hiếp. Tiền di nương nguyện ý quản giáo Thường Âu, tiểu Hàn thị cũng ngăn cản, chỉ mỗi cách hai ba ngày hỏi câu Thường Âu đọc sách có tiến bộ , nhìn rất thân thiết.

      Kể từ đó, cho phép Tiền di nương tự tay nuôi dưỡng nhi tử.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút, cảm thấy Thường Âu cũng phải ham chơi hiểu chuyện, chẳng qua tính tình linh hoạt chút, vẫn là cần quản quá mức quy củ.

      Người có nhiều quy củ, liền có vẻ cứng nhắc. Thường Âu hoạt bát là thiên tính, nàng nhìn bị ngăn chặn thiên tính, cũng cảm thấy đáng tiếc.

      Thường Nhuận Chi dựa sát vào lỗ tai Thường Âu giọng : "Di nương quản đệ, đệ tìm thái thái. Vừa vặn sắp đến hôn của đại ca, rất nhàn rỗi, đệ với thái thái, muốn theo đại ca học chút bản lĩnh, thái thái nhất định rất vui. Có đại ca theo, bình thường thấy đệ chơi, có thể mang đệ chơi."

      "... vậy chăng?" Ánh mắt Thường Âu sáng ngời .

      " ." Thường Nhuận Chi gật đầu: "Chờ sau này đại ca thành thân, có đại tẩu quản , đệ muốn cùng đại ca ngoạn, đại ca cũng thể cùng đệ chung chỗ mà ngoạn đâu. Còn nắm chặt?"

      "Đại ca, đồng ý sao?" Tiểu đại nhân Thường Âu phụng phịu, : " có phải thấy đệ còn tuổi, mang theo đệ chơi ?"

      "Nếu mang đệ chơi, đệ cứ quấn quít lấy . Tính tình Đại ca rất tốt, ném đệ ."

      Thường Bằng tính tình ôn hòa, lại cực có chừng mực, Thường Nhuận Chi đối rất yên tâm.

      Thường Âu nhất thời giọng hoan hô, lắc lắc cánh tay Thường Nhuận Chi: "Tam tỷ, vậy chờ tỷ từ bên cạnh tổ mẫu trở về, đệ lại đến chơi với tỷ."

      Thường Âu bộ "Đệ có vứt bỏ tỷ" nghiêm cẩn biểu cảm, thấy vậy Thường Nhuận Chi phục tùng mỉm cười.

      "Hảo, lúc đệ chơi phải chơi cho vui vẻ, nhưng mỗi ngày công khóa cũng thể hạ xuống, biết ?"

      "Vâng, đệ biết. Đệ nha tam tỷ."

      Thường Âu khoắc tay với Thường Nhuận Chi, nhảy bật lên cái rồi mới rời khỏi.
      Tuyết Liên, Minhang, 1392 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 12: Bà cháu
      Edit: Phi Yên
      Ở trong viện của Lão thái thái, lúc đầu Thường Nhuận Chi có chút lo lắng, đề phòng .

      Nhưng sống hai ngày bình yên vô , trái tim nàng triệt để yên tĩnh trở lại.

      Mặc dù, Lão thái thái trọng quy củ, nhưng đối đãi hạ nhân cũng có hà khắc. Mỗi ngày, bà nghỉ ngơi đều rất có quy luật, chỉ cần thấu hiểu, chuyện phụng dưỡng bà nàng thấy mình làm rất thuận buồm xuôi gió.

      Dù sao, tuổi của Lão thái thái cũng , nhưng tinh thần bà rất tốt, cũng cần thiết lúc nào cũng có người hầu hạ bên cạnh.

      Mỗi ngày đến giờ Mão* khắc, Lão thái thái liền tỉnh. Rửa mặt xong, bà nằm ở nhuyễn tháp ấm áp trong phòng, ngủ chút. Đợi đến giờ Mão canh ba, bà lại ngồi dậy chậm rãi lại trong sân lát.

      (Giờ Mão: từ 5-7h sáng. khắc = 15’
      PY: cũng ngộ ha, thức dậy rửa mặt xong lại ngủ là sao? Già rồi đầu óc có vấn đề hả?!! Bó tay=D)

      Ở đây ngồi lát, hạ nhân đến bẩm báo trong phòng bếp có những nguyên liệu gì, Lão thái thái căn cứ vào nguyên liệu, phân phó xuống dưới, điểm tâm sáng bà muốn ăn cái gì, khi hạ nhân nhận được cầu, liền nhanh chóng chuẩn bị.

      Đầu buổi sáng, là thời gian Lão thái thái muốn lễ Phật, mãi cho đến thần canh ba, tiểu Hàn thị đến thỉnh an.

      Sau khi tiểu Hàn thị hầu hạ Lão thái thái dùng đồ ăn sáng, nhà xí.

      Sau đó Tiểu Hàn thị , trời cũng sáng.

      Khi hừng đông, Lão thái thái xem sách lát, xem cho đến lúc mệt mỏi, chuyện với Thường Nhuận Chi lát. Đương nhiên, hơn phân nửa là do Lão thái thái , Thường Nhuận Chi chỉ việc lắng nghe.

      Sau khi dùng ngọ thiện, Lão thái thái lại trong sân viện mấy vòng, hỏi thăm trong phủ có xảy ra chuyện gì hay , nghe bọn nha hoàn , bà lại cười mấy câu.

      Khi tiêu cơm, Lão thái thái trở về phòng ngủ trưa nửa canh giờ, khi tỉnh dậy lại tiếp tục lễ Phật, cho đến khi tới giờ dùng bữa tối.

      Sau bữa tối, Lão thái thái chuyện phiếm với Thường Nhuận Chi, cùng nàng giảng cổ, chỉ bảo nàng các đạo lý quản chuyện gia đình, đức hạnh của người vợ.

      Cho nên toàn bộ từ xuống dưới, lúc Thường Nhuận Chi chuyện được cùng Lão thái thái, cũng chính là lúc sáng sớm, ngày mới lại đến. Thời gian chuyện quá canh giờ.

      Nhưng mà thời gian đến canh giờ, cũng đem lại ít lợi ích cho Thường Nhuận Chi.

      đại gia đình có cuộc sống xa hoa, cần phải biết nhìn xa trong rộng, cũng cần phải có quyết đoán, để có thể duy trì ổn định gia đình, có năng lực mang gia tộc phát triển lên phía trước.

      thể nghi ngờ, Lão thái thái cũng là người như thế.

      Mặc dù, thời gian bà dạy bảo Thường Nhuận Chi rất ngắn, nhưng có thể tưởng tượng được, chờ cho đến lúc thời gian dài, Thường Nhuận Chi theo bà học cũng ít chuyện đâu.

      Thường ngày, khi Thường Nhuận Chi cùng Lão thái thái dùng xong bữa tối, sau đó dọn dẹp bát đĩa, nàng đỡ Lão thái thái trở về phòng.

      "Đại tỷ, nhị tỷ của con cũng ở bên người ta đoạn thời gian."

      Lão thái thái than tiếng:

      "Hai đứa nó đều là người thông minh đỉnh đỉnh."

      Trong trí nhớ của Thường Nhuận Chi có nhớ đến hai nữ tử, cũng thể bội phục cách dạy dỗ của Lão thái thái.

      "Mộc Chi là đích trưởng nữ, từ phải hy sinh vì lợi ích của gia tộc. Từ khi còn , nó hiểu được điều này, cho nên nghiêm cẩn cầu chính mình. Cũng may, mặc dù nó gả vào Hoàng gia, lại gả được tốt lắm, hậu viện có nhiều phiền toái, đây cũng là số phận của nó, cũng là nỗ lực của nó."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu.

      "Còn Thấm Chi, tuy là thứ nữ, trong phủ đối với nó cầu gì. Nhưng mà, từ nó tài học xuất chúng, có năng lực vào cung làm nữ quan, kiến thức cũng rộng rãi uyên bác hơn so với các nữ tử khác. Chính nó cũng thể chọn cái xuất thân, lại chọn được hôn phu tốt, bây giờ sinh hoạt cũng tốt lắm, cũng để cho nó thấy vị trí của mình, hiểu được tính toán của mình."

      Thường Nhuận Chi vẫn là gật gật đầu.

      "Vậy còn con?"

      Giọng của Lão thái thái dừng lại chút, ngước mắt nhìn về phía Thường Nhuận Chi.

      "Lão thái thái..."

      Thường Nhuận Chi hơi run sợ chút, suy nghĩ chút về sinh hoạt của nguyên chủ, thể thừa nhận, lời Lão thái thái mới vừa rồi, xác thực sắc bén.

      Nàng suy nghĩ chút, thành trả lời:

      "Chung thân đại của Đại tỷ và nhị tỷ đều do Lão thái thái làm chủ, đến khi làm mai cho con, Lão thái thái lại bị bệnh, có thể thấy được số phận của con được tốt; gả đến Phương gia, lại mặc cho Phương Lão thái thái tính toán, đó là do con nhận vị trí của mình, mặt thoái nhượng; Khi Phương Sóc Chương muốn nạp thiếp, con hề kháng cự, quan hệ phu thê càng ngày càng cứng ngắc, đây là do con có nỗ lực; nhưng ít ra... Sau đó, con tỉnh ngộ, hiểu được tính toán của mình, cho nên... Hòa ly."

      Trong mắt Lão thái thái nhìn Thường Nhuận Chi lộ ra tia tán thưởng.

      "Còn có thể nhận thức được năng lực của mình đủ, ngược lại cũng tính là ngu dốt. Từ trước khi ở Phương gia, là do con ngu dốt. Phải biết rằng, nữ nhân xem trọng nam nhân, cùng nam nhân xem trọng nữ nhân giống nhau, thể chỉ nhìn túi da."

      Mặt Thường Nhuận Chi hơi hơi đỏ lên.

      Nguyên chủ thích Phương Sóc Chương, làm sao bị khuôn mặt mê hoặc?

      "Lão thái thái đúng." Thường Nhuận Chi chân tình thực lòng đồng ý.

      Lão thái thái vui mừng thấy bộ dáng nàng chịu thụ giáo, nhiều liền đứng lên.

      "Tuy ta trọng quy củ, nếu phạm vào quy củ, lấy đâu ra quy củ mà trị gia? Tộc quy bày ra ở đó, muốn người tuân thủ. Phải biết rằng Đại Ngụy khai quốc che chở cho tứ công thất hầu, vì sao tại chỉ còn có tam công tứ hầu ? công tam hầu kia, chính là giữ quy củ, mới bị liệt vào hàng chờ tập tước, dần dần suy thoái. Lúc ấy, khi khai quốc, công tam hầu này là cái khí thế gì, nếu phải có suy nghĩ nên có..."

      đến đây, Lão thái thái giống như cảm thấy có cái gì ổn, liền ngừng lại cúi đầu xuống.

      Thường Nhuận Chi cũng biết ý tứ kia trong lời của Lão thái thái.

      Bây giờ, tuy trở thành hàng công tam hầu chờ tập tước của Đại Ngụy, là bởi vì bọn họ đưa tay, với vào hoàng gia.

      Nguyên nhân bị trở thành hàng chờ tập tước, chỉ có bốn chữ.

      Hậu cung tham gia vào chính .

      Lúc bốn nhà này bị liệt vào hàng chờ tập tước, là lúc nhà bọn họ cường thịnh. Trong cung, có nữ nhi của gia tộc làm Hoàng phi, có nữ nhi của gia tộc bọn họ sinh nhi tử làm vương gia.

      Vì tiền đồ gia tộc, tự nhiên bọn họ hi vọng vì gia tộc có huyết mạch của vương gia.

      Chuyện này phạm vào kiêng kị của đế vương.

      E ngại mặt mũi của Ngụy cao tổ, lúc bốn nhà này bị định tội, chỉ có bốn chữ "Hậu cung tham gia vào chính ", kết quả đều bị liệt vào hàng ngũ chờ tập tước.

      Nhưng người trong gia tộc bọn họ lại chiếm được trọng dụng.

      Lão thái thái lại tiếp: " cái suy nghĩ nên có."

      "Nhuận Chi."

      Thường Nhuận Chi vẫn còn suy tư, Lão thái thái gọi nàng hỏi: "Con có biết vì sao ta muốn đại tỷ con định hôn với Hoàng gia ?"

      Khuya rồi, mặc dù có ánh nến, nhưng mà có nhìn mặt của Lão thái thái.

      Tuy rằng, giọng điệu của Lão thái thái rất bình thường, nhưng mà Thường Nhuận Chi lại có thể nghe thấy phần nghiêm túc.

      Nhất thời, thân thể nàng ngồi ngay ngắn, suy nghĩ chút mới trả lời:

      "Phụ thân do ngự tiền thất nghi, Hầu phủ lại phải chờ tập tước, nghĩ đến khi còn Tiên đế, Tiên đế sớm có ý tưởng này. Đương kim Thánh Thượng được Tiên đế tự mình dạy dỗ, vậy, chắc là tuân theo di chí của Tiên đế. Còn lại tam công tam hầu, chờ tập tước chỉ sợ cũng chính là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Vì đại tỷ tỷ định ra hôn với Hoàng gia, là muốn tầng bảo đảm?"

      Thường Nhuận Chi nhìn Lão thái thái, thấy ánh mắt bà lợi hại, nhất thời cúi đầu: "Cháu suy nghĩ nông cạn, Lão thái thái chớ trách."

      "Thường ngày thấy con chất phác , nghĩ con cũng có suy nghĩ tinh tường như thế."

      Lão thái thái thở dài tiếng, khép chặt hai mắt, khi mở mắt ra trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.

      "Ba đứa cháu của ta đều là người thông minh, rất tốt."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu giọng đáp: "Tạ Lão thái thái khen ngợi."

      Lão thái thái vẫy vẫy tay, suy nghĩ chút, :

      "Năm nay con mười bảy, ở trong nhà lâu cũng được. Có thể phải để con gả lần nữa, về chuyện nhân tuyển cũng là xấu hổ. Ta cùng với mẫu thân con cũng có qua, bây giờ, trong kinh tuy có nam tử vừa độ tuổi chưa có hôn , nhưng những người này cũng được tốt lắm, người thân thể có bệnh tiện ra, người tâm tính tốt, đối với con mà đều phải là người thích hợp."

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra, trong lòng cảm kích Lão thái thái có tùy tiện đem nàng gả ra ngoài.

      "Từ trước ta cứ nghĩ rằng con vụng về, tuy có nhân tuyển như thế, cho tới cũng quá lo lắng. Bây giờ, thấy con lanh lợi, tâm tư trí tuệ thông thấu, người này, chắc chắn là thích hợp với con."

      Thường Nhuận Chi cả trái tim đều nhấc lên.

      "Lão thái thái là..."

      "Cửu hoàng tử, Lưu Đồng."
      Minhang, 139, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 13: Cửu hoàng tử

      Editor: Phi Yên

      Hậu cung Nguyên Vũ đế số lượng khổng lồ, con cái của đa số là nữ nhi.

      Bây giờ xếp thứ tự nhi tử, có tới hai mươi mấy người, nữ nhi càng cần phải .

      Mặc dù, có nhiều nhi tử như vậy, nhưng ở ba năm trước, đứa con trai cũng có được phong vương.

      Bởi vì khi phong vương, cho tước vị, mấy nhi tử này cố gắng bắt đầu khát khao càng nhiều quyền thế cùng địa vị.

      Có thể để nhi tử lớn lên, cũng vĩnh viễn để cho bọn chúng tham dự triều chính.

      Ba năm trước, sau khi Nguyên Vũ đế thương nghị cùng Nội các, quyết định lập Thái tử, phong ngũ vương.

      Lập Thái tử để ổn định giang sơn, phong ngũ vương đoạn tuyệt ý nghĩ sâu xa của bọn họ.

      Thái tử là con trai của Hoàng hậu, bà qua đời, là đích trưởng tử của Nguyên Vũ đế. Ngũ vương chính là con trai mà cùng các hậu phi khác sở sinh, mặc kệ có tài hay có tài, từ nhị hoàng tử đến lục hoàng tử, phân biệt phong làm Kỳ vương, Lễ vương, Chúc vương, Thụy vương và Sầm vương.

      Kỳ vương, Lễ vương và Chúc vương cùng mẫu phi, ở hậu cung địa vị rất cao, lại biết cách làm cho Nguyên Vũ đế vui vẻ, cho nên khi phong vương phong hào cũng tiêu phí phen tâm tư.

      Mà Thụy vương và Sầm vương, là vì được sinh sớm, dựa vào bài danh Hoàng tử mà đứng trước, cho nên thuận tiện cũng được phong vương, phong hào.

      Năm đứa con trai đều lớn, lại hơn được nữa của Thái tử, đối huynh trưởng cho tới bây giờ cũng tương đối cung kính.

      Theo suy nghĩ của Nguyên Vũ đế, ngũ vương có thể ở trong triều phụ tá Thái tử làm việc, còn ao ước huynh đệ bọn họ thương nhau, cùng nhau hòa thuận.

      cũng thầm hạ quyết định, sau khi phong ngũ vương, cũng phong tước vị cho bọn chúng, để cho Thái tử mượn ủng hộ của quần thần mà đăng cơ.

      Nhưng ý muốn của Nguyên Vũ đế lại gần như thể thực được.

      Các Hoàng tử ở trong tối tranh đấu nhau mãnh liệt, bắt đầu dần dần lan đến triều đình.

      Khi Thụy vương phi Thường Mộc Chi về nhà mẹ đẻ, cũng với lão thái thái mấy câu.

      Tỷ như, Thái tử và Kỳ vương ý kiến hợp, chuyện lời lẽ cũng sắc bén, muốn lôi kéo Thụy vương đứng chung chỗ; hôm nay Lễ vương và Chúc vương cùng nhau liên hợp làm cho Thái tử mất hết mặt mũi, ngày mai lại vì lợi ích của bản thân mà tranh cãi ầm ĩ... Làm cho Thụy vương bị đẩy vào giữa rất là đau đầu.

      Thậm chí ngay cả văn võ bá quan, cũng bắt đầu dần dần suy nghĩ phân lượng của Thái tử cùng bốn vị vương gia, mịt mờ biết nên đứng bên nào.

      Còn bốn bị vương gia sao?

      Bởi vì Thụy vương ở triều đình có thực quyền, địa vị mẹ đẻ lại thấp, mà lại thích làm nghề mộc còn hơn làm việc vì triều đình, cơ hồ tất cả quan viên đều cho rằng sớm có tư cách tranh đoạt.

      Nhưng mà Thường Nhuận Chi lại biết, cũng chính là Thái tử cùng với năm vị vương gia này liên thủ, Cửu hoàng tử, nàng đúng là có nghe người ta qua.

      "Mẹ đẻ của Cửu hoàng tử Lưu Đồng là Du quý nhân, sớm chết vì bệnh. từng cưới Mạc thị làm thê, nhưng trước đó ngày Mạc thị ở trước cửa bị té gãy chân, hơn hai tháng sau cũng bệnh chết."

      Lão thái thái dừng chút, giọng :

      " phố đồn đãi , Cửu hoàng tử còn có làm lễ chu công với Mạc thị."

      Thường Nhuận Chi cảm thấy, Cửu hoàng tử kia nếu như là người bình thường, cũng động tay động chân khiến Mạc thị bị té gãy chân.

      "Năm nay, Cửu hoàng tử nhược quán chi năm, nghe thân thể tốt, làm người trầm mặc ít lời. Lại bởi vì chuyện cưới vợ, các hoàng tử khác đều là điềm xấu, triều đình có vị trí."

      Lão thái thái thở dài tiếng:

      "Mẫu phi của Thụy vương là Hiển tần nương nương cùng mẫu phi của Cửu hoàng tử Du quý nhân có giao hảo, Du quý nhân mất sớm, Hiển tần nương nương còn nhớ tình cảm lúc trước, để Thụy vương chiếu cố đệ đệ Cửu hoàng tử này chút. Trong các vị Hoàng tử, người lui tới cùng Cửu hoàng tử nhiều nhất, cũng chính là Thụy vương."

      Lão thái thái nghiêm mặt với Thường Nhuận Chi:

      "Mộc Chi cùng ta rồi, thân thể của Cửu hoàng tử cũng giống như bên ngoài truyền, có suy nhược như vậy, chẳng qua lười biện bạch thôi. Nhưng mà chuyện của Mạc thị... Chỉ sợ trong đó cũng có chút khó , từ trước đến nay Cửu hoàng tử ngậm miệng đề cập tới."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, hồi lâu mới :

      "Lão thái thái, dù vậy... cuối cùng Cửu hoàng tử vẫn là con trai của Thánh Thượng. Ta là người từng gả ra ngoài, lại là thứ nữ, chỉ sợ cũng thích hợp với đâu."

      Lão thái thái gật đầu: "Ta biết."

      Muốn sống yên ổn phải biết suy tính trước tương lai, mặc dù phủ An Viễn hầu phải chờ tập tước là chuyện thể nào thay đổi, nhưng muốn lão thái thái đứng trơ mắt nhìn Thường gia xuống, bà có thể nhẫn tâm sao?

      Mặc dù đứa cháu rể là vương gia, nhưng Thụy vương bất quá chỉ là vương gia chỉ có danh vọng, có thực quyền, sau khi Nguyên Vũ đế qua trăm năm, phủ An Viễn hầu cũng thể chỉ dựa vào giúp đỡ của Thụy vương.

      Có thể để lúc bà còn sống, hoàn thành chung thân đại cho mấy đứa cháu trai, cháu , vì phủ An Viễn hầu lưu lại ít nhân mạch hi vọng, đó cũng là chuyện duy nhất bà có thể làm á.

      Tuy rằng lão thái thái lo lắng cho tương lai toàn bộ phủ An Viễn hầu, lợi ích gia tộc là trọng điểm, nhưng đến cùng bà cũng có làm ra chuyện bán cháu ra ngoài.

      Bà là thực lòng muốn Thường Nhuận Chi có thể gả được tốt, muốn cho Thường Nhuận Chi được hạnh phúc cùng lợi ích gia tộc Thường gia được bảo toàn.

      Tình huống này cũng chỉ có Thường Nhuận Chi là thích hợp, có năng lực vì Thường gia tìm điểm tựa trong tương lai, càng nghĩ, cũng chỉ có Cửu hoàng tử .

      "Hôm nay, ta cũng muốn thương lượng chút với con, mặc dù ta xem trọng Cửu hoàng tử, nhưng mà việc này muốn thành, nhưng cũng gian nan."

      Lão thái thái giọng :

      "Lúc trước, chuyện của đại tỷ con với Thụy vương... Ta là sử dụng thủ đoạn. Bây giờ đến phiên con rồi..."

      Nhất thời, Thường Nhuận Chi rất muốn mở miêng hỏi.

      Hôn của Đại tỷ, lẽ bên trong lão thái thái làm cái gì sao? Thành công hả?

      Vậy nàng...

      Tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, Thường Nhuận Chi cảm giác được lão thái thái đem ánh mắt đặt ở người nàng, có chút lợi hại.

      Nàng vội nín thở ngưng thần, bộ dạng phục tùng liễm mắt.

      Lại nghe được lão thái thái cười, .

      "Ta vốn tưởng rằng, ở trước mặt con vội vàng đề cập tới chuyện gả con lần nữa, con mấy lời phản đối kháng cự, ngược lại nghĩ tới con cũng nghiêm cẩn theo như ý tứ ta lo lắng đường ra tương lai. Như thế xem ra, con đối với Phương Sóc Chương kia, là buông xuống."

      Thường Nhuận Chi nhất thời xấu hổ.

      Nguyên chủ có cảm tình với Phương Sóc Chương, nàng cũng có nha.

      Lão thái thái cho là như vậy, cũng tốt.

      Thường Nhuận Chi nhân tiện :

      " cùng hòa ly, hai nhà Thường, Phương cũng đoạn tuyệt quan hệ lui tới, cháu nếu như còn nhớ mãi quên Phương Sóc Chương, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Cũng phụ phen tâm ý của thái thái giúp đỡ con. Vì thái thái, cháu cũng thể lại nghĩ tới Phương gia."

      "Con hiểu là tốt rồi."

      Lão thái thái uống ngụm trà, giọng :

      "Nguyên nhân hai nhà Thường, Phương hòa ly, phố cũng có nghe đồn. Thời gian Phương gia đến kinh thành chưa lâu, muốn ở trong lời đồn đãi chiếm chút lợi lộc là có khả năng, huống chi là bọn họ làm chuyện có lỗi với con trước. Như thế, đối với thanh danh của con ngược lại cũng đáng ngại."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu.

      Nàng mặc dù đối loại thanh danh này thấy rất bình thường, nhưng nếu bởi vì vậy mà liên lụy tới phủ An Viễn hầu, lòng nàng cũng thấy bất an.

      Dù sao nguyên chủ chưa bao giờ muốn nghĩ đến ly hôn.

      "Nếu như Cửu hoàng tử cùng Thụy vương giao hảo, việc này thể thiếu được giúp đỡ của Đại tỷ con, thay con xem khẩu phong. Đại tỷ con cũng là người sáng suốt, để nó tìm hiểu là vừa vặn."

      Lão thái thái lại nhấc lên ly trà, Thường Nhuận Chi vội vàng đưa tay nhận lấy rồi để xuống bàn, vừa ngồi vừa lắng nghe lão thái thái :

      "Nếu như Cửu hoàng tử đối với thân phận con có thành kiến... chuyện này, để sau ."

      Tảng đá trong lòng Thường Nhuận Chi cuối cùng cũng rơi xuống.

      Hầu hạ lão thái thái nằm xuống, thả màn, Thường Nhuận Chi dặn dò nha hoàn gác đêm mấy câu, liền giọng lui ra ngoài, nàng trở lại gian giữa nghỉ ngơi.

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử còn chưa ngủ, chờ Thường Nhuận Chi trở về hầu hạ nàng rửa mặt.

      Năm nay vào đông rất lạnh, bên phía Yến Bắc có người chết cóng, số lượng trâu ngựa chết cóng còn dần dần tăng lên, nghe Yến Bắc có chút loạn, Tiên Ti vương ở phương Bắc Đại Ngụy có chút rục rịch.

      Nội trị Nguyên Vũ đế ôn hòa, đối với thế gia đại tộc xuống tay cũng là tiến hành theo chất lượng, cũng cấp tiến, nhưng tính tình như vậy, trong đối ngoại kháng địch liền có vẻ quá non mềm.

      Tiên Ti vương vài lần uy hiếp Yến Bắc, nhiều lần xâm chiếm Đại Ngụy, từ tiên đế đến Nguyên Vũ đế, đều chính là lấy lui mà thủ, chỉ ngăn cản họ ở quan ngoại Yến Bắc, chưa bao giờ nghĩ tới đánh đuổi Tiên Ti vương.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy, chính là vì hai đại hoàng đế coi trọng nội trị mà xem kẻ thù bên ngoài, mới khiến cho Tiên Ti càng lớn mạnh.

      Năm nay vào đông lạnh như vậy, chờ độ ấm lên chút, chừng Tiên Ti lại muốn tấn công Yến Bắc lần nữa.

      Bò dê ở Yến Bắc đều bị lạnh đến chết, huống chi là tộc người Tiên Ti ở phương bắc?

      Bất quá cái này là quốc , đến lượt nội xá nữ tử như nàng quan tâm.

      Thường Nhuận Chi rối tung tóc, nằm xuống chiu vào ổ chăn ấm áp.

      Ngày mai lại là ngày mới a.
      HaYen, Tuyết Liên, Minhang2 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 14: Tiên Ti

      Edit + Beta: Bộ Yến Tử

      Chờ khi gần tới năm mới, chuyện hôn của Thường Bằng được tiến hành, bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị.

      Làm nhân vật chính Thường Bằng có vẻ rất vui sướng.

      Hôn kỳ rất nhanh liền tới, Thường Bằng đến phủ An Quốc Công cưới Triệu Thanh Dao trở về.

      thành hôn, liền đại biểu thành gia lập nghiệp.

      Thường Cảnh Sơn cũng nghiêm túc, đưa sổ con tiến cung, xác nhận Thường Bằng là người thừa kế vị trí.

      Nhưng bởi vì phủ An Viễn hầu phải chờ Thường Cảnh Sơn tập tước, cho nên Thường Bằng cũng có danh hiệu "Thế tử". Bất quá có thể thầm xưng hô như vậy.

      Sau khi Thường Nhuận Chi gặp qua Triệu Thanh Dao, thể thừa nhận ánh mắt lão thái thái là vô cùng tốt.

      Triệu Thanh Dao là nhị phòng thứ nữ phủ An Quốc Công, cũng phải đích tôn, cũng phải trưởng nữ, theo địa vị mà cũng đến phiên nàng mới đúng.

      Triệu Thanh Dao lớn lên cũng xinh đẹp, nhìn qua chính là thanh tú.

      Nhưng mà nàng làm người xử thế cực kì thoả đáng, tính tình giống vẻ mặt nhu hòa bên ngoài của nàng, tương phản có hai phân quả cảm cùng mùi vị quyết đoán.

      Sau khi nàng vào hầu phủ, tiểu Hàn thị liền châm chước đều đặn giao ít chuyện trong phủ cho nàng làm, Triệu Thanh Dao đều làm rất khá.

      Đối với em chồng Thường Nhuận Chi này khi ly hôn trở về nhà, mặt Triệu Thanh Dao cũng chưa từng lộ ra nửa phần khinh thường, quả nhiên là người khéo xử đưa đẩy.

      Thời gian Thường Nhuận Chi ở chung với nàng cũng nhiều lắm, nhưng chỉ cần ở chung cùng nàng, liền có thể cảm giác được nàng chăm sóc rất chu đáo, chút cũng có cảm giác trì trệ.

      nữ tử như vậy, sau này chưởng gia lập nghiệp, đối với Thường Bằng mà tuyệt đối là hiền thê có thể trợ giúp chồng con.

      Thường Cảnh Sơn và tiểu Hàn thị cũng khen con dâu dứt miệng.

      Mà tứ thiếu gia Thường Âu, trải qua Thường Nhuận Chi nhắc nhở, trước mấy ngày Thường Bằng thành hôn Thường Âu lấy danh nghĩa "Học tập" chơi đùa rất là thuận lợi vui vẻ, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện.

      Tiết trời dần dần ấm lại, quả nhiên ngoài dự liệu của Thường Nhuận Chi, Tiên Ti xâm nhập Yến Bắc quan.

      Vừa trải qua mùa đông giá rét, đó cũng là khảo nghiệm đối với quan quân đóng tại Yến Bắc quan, vừa nghĩ tới được phấn khởi lấp đầy cơn đói bụng suốt mùa đông, nhưng lại phải theo quân đội ở Yến Bắc quan giành lại chút lương thực từ tay người Tiên Ti.

      Người Tiên Ti xuất thân lưng ngựa, ăn bò dê lớn lên, người người thân cường thể tráng, năng chinh thiện chiến.

      Quân đội Đại Ngụy đóng quân ở Yến Bắc quan phần nhiều là nhân sĩ phương bắc, lại trải qua quá trình luyện binh gian khổ, đồng dạng cũng trải qua mùa đông tích lũy lửa giận, ngược lại đánh trận cũng kém nhiều lắm.

      Hai bên ra tay quá nặng, tổn thương hòa khí lẫn nhau.

      Thẳng đến ba tháng băng tiêu tuyết tan, mới tạm thời dừng tay, bắt đầu nghị hòa.

      Đối với chuyện này Đại Ngụy có chuẩn bị.

      Tiên Ti xâm chiếm hồi, cuối cùng kết quả đều thoát khỏi bốn chữ "Ngưng chiến nghị hòa".

      Cũng may Đại Ngụy trị hạ, dân chúng cũng coi như an cư lạc nghiệp, hàng năm thuế má tràn đầy quốc khố, lúc nghị hòa cũng tương đối nắm chắc mấy phần khẩu khí —— ít nhất khi Tiên Ti ra giá, Đại Ngụy cò kè mặc cả, dùng lương thực, vải vóc và các vật dụng khác trấn an Tiên Ti, gánh nặng đặt lưng Đại Ngụy cũng có cố chút sức nào.

      Khi nghị hòa kết thúc, theo thường lệ Tiên Ti phái sứ đoàn đến kinh thành Đại Ngụy.

      Người Tiên Ti muốn nhìn phồn vinh của Đại Ngụy, để lần sau khi khai chiến có lợi thế để so đo;

      Đại Ngụy cũng nhân cơ hội này phô trương cường đại của mình với người Tiên Ti, lấy sức mạnh uy hiếp Tiên Ti.

      Kinh thành nghênh đón đám nhân sĩ ngoại tộc.

      khí Đại Ngụy khai phá, người ngoại tộc cũng thiếu, trong kinh thu nạp rất nhiều điệu ca, điệu múa giỏi của người ngoại tộc. Thương nhân ngoại tộc ở kinh thành phồn hoa cũng chen vai thích cánh.

      Nghiêm túc mà , Đại Ngụy là quốc gia ở cổ đại gần với xu hướng quốc tế hóa.

      Chính là hàng năm đều có cái để chống đỡ với Tiên Ti, để Đại Ngụy như ngạnh ở hầu.

      Có thể Nguyên Vũ đế muốn thu thập thế gia đại tộc, cũng có tâm tư chia ra để đối kháng Tiên Ti, Tiên Ti nhân cơ hội đó liên tục kéo quân xâm lược.

      Nhưng đến cùng, chuyện này dù sao cũng là quốc , nhưng chưa đến nỗi trời phải sụp xuống. Mặc dù trời có sụp xuống, cũng có nam nhi uy vũ chống đỡ, vóc sức trấn ải, như thế nào sống qua ngày, làm cách gì để sống.

      Bây giờ, Thường Nhuận Chi nghe Ngụy Tử liên miên lải nhải.

      "... Người của Thái tử phủ đến, mặc dù mặt tì khí gì. Mới vừa đầu Phương lão thái thái đối với bà ta rất là cung kính, sau đó thấy được lão ma ma kia là người ôn hòa, lại muốn nghĩ cách làm khó dễ người ta, muốn giành lại chuyện trong nhà cho mình quản."

      Ngụy Tử cười thần bí, hỏi: " nương làm sao đoán được?"

      Ngụy Tử là cái mật thám, tuy rằng Thường Nhuận Chi ly hôn, nhưng mà Ngụy Tử vẫn cứ nghĩ cách thu thập tin tức có liên quan tới Phương gia. Chuyện tốt, nàng với Thường Nhuận Chi, chuyện mà nàng với Thường Nhuận Chi, đều là chuyện xấu của Phương gia.

      Thường Nhuận Chi cũng quen nàng, nghe nàng hỏi, chỉ mỉm cười:

      "Còn có thể làm sao? Ngươi đều lão ma ma kia có tì khí, chắc là tức giận với Phương lão thái thái rồi. Phương đại nhân là có khả năng đắc tội Thái tử, vậy kết quả có thể nghĩ tới. Tất nhiên là do Phương lão thái thái tốt."

      Ngụy Tử nhất thời nịnh nọt : " nương thực thông minh."

      Thường Nhuận Chi bật cười: "Được rồi, sau đó xảy ra chuyện gì, ngươi mau , Diêu Hoàng cũng chờ nghe kia kìa."

      Diêu Hoàng đứng bên nhất thời đỏ mặt.

      Ngụy Tử cũng thừa nước đục thả câu, tặc lưỡi cười hề hề, :

      "Lão ma ma kia nhường nhịn bà ta hai lần, sau đó chuyện bất quá tam, nếu như Phương lão thái thái lần thứ ba làm bà khó xử, bà thu thập hành lý trở về phủ Thái tử. Sau khi Phương đại nhân từ Hộ bộ trở về biết chuyện này, giận đến xanh mặt, tự mình tới phủ Thái tử bồi tội với lão ma ma kia, rồi mời lão ma ma trở về. Còn Phương lão thái thái, bị Phương đại nhân lấy cớ thân thể bà khỏe để từ chối, nhốt trong viện để tĩnh dưỡng. Người khác biết, còn Phương đại nhân là người chí hiếu."

      Ngụy Tử che miệng cười khanh khách: "Phương đại nhân này là hiếu tử, cũng ngoài như vậy."

      Thường Nhuận Chi cười : "Tiền đồ và mẫu thân đặt chung với nhau, muốn ngươi chọn lựa, ngươi chọn cái nào?"

      Ngụy Tử sửng sốt, hiểu : "Lời này của nương là có ý gì?"

      "Phương đại nhân từng được Thánh Thượng ở trước mặt văn võ bá quan tán thưởng『 nhân tâm hiếu thuận 』, ở trước mặt Thánh Thượng treo danh hiếu tử, nếu làm ra chuyện bất hiếu, chẳng phải đánh vào mặt Thánh Thượng, cho nên dám hiếu thuận với Phương lão thái thái, mặc kệ bên trong như thế nào, đối với thanh danh bên ngoài, thể có nữa điểm sơ xuất."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, giọng, :

      "Chuyện ta và ly hôn, tuy rằng đều Phương gia phúc hậu, nhưng cũng có thể là do Phương Sóc Chương đem việc này đẩy tới người Phương lão thái thái, là Phương lão thái thái thích đứa con dâu như ta, người khác cũng thể đúng nửa câu."

      Ngụy Tử bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy chẳng phải là, thành cũng lão thái thái, bại cũng lão thái thái sao?"

      Cũng phải là sao, Phương Sóc Chương có thể được Thánh Thượng coi trọng, đó là bởi vì chữ "Hiếu", bây giờ bị thế người ta lên án, cũng bởi vì chứ "Hiếu" này.

      "Nhưng mà cũng thể đắc tội lão ma ma kia, dù sao muốn làm việc ở Hộ bộ, mà Hộ bộ, là địa bàn của Thái tử."

      Đối với chuyện phân chia các thế lực triều đình, trong khoảng thời gian này lúc lão thái thái rãnh rỗi cũng với Thường Nhuận Chi mấy câu. Hộ bộ làm việc vì Thái tử, đây là chuyện lão thái thái có thể khẳng định .

      đến nơi này, Thường Nhuận Chi đóng miệng.

      Hộ bộ quản tất cả thuế má trong thiên hạ, có thể là gói tiền to của Hoàng đế. Bây giờ, Thái tử vững vàng nắm Hộ bộ trong tay, cũng biết là do Hoàng đế gợi ý, hay là do Thái tử tự chủ trương?

      Nghĩ chút, suy nghĩ của nàng có chút phiêu xa.

      Ngụy Tử vẫn còn chưa xong chuyện Phương gia.

      "... Hình như Mi di nương kia muốn Phương đại nhân phù chính nàng, Phương đại nhân có đáp ứng."

      Lực chú ý của Thường Nhuận Chi liền bị dời qua.

      "Lúc này dám đem Tô Nguyên Mi phù chính đâu." Thường Nhuận Chi chắc chắn .

      Phương Sóc Chương tốt xấu cũng là tiến sĩ, đầu óc cũng phải ngu dốt. Mặc dù muốn đem Tô Nguyên Mi phù chính, cũng chọn lúc này, ít nhất cũng muốn để Tô Nguyên Mi sinh nhi tử mới thành.

      Huống chi, chuyện trong hậu viện Phương gia bây giờ còn yên ổn, ngốc đến nỗi đem lại tai họa ngầm cho chính mình.

      Miệng Ngụy Tử còn có nhàn rỗi bàn tán chuyện Phương gia đến nước bọt tung bay, Thường Nhuận Chi nghe đến nỗi buồn ngủ.
      HaYen, Tuyết Liên, Minhang3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :